Ngọn Đồi Bồ Công Anh
|
|
HỒI 6: Nguy Hiểm
Đêm đến, anh về nhà trên người toàn mùi rượu, nhìn ngồi đen không một ánh sáng, anh cười khẩu một cái, cô làm gì còn ở đây, anh đã lo nghĩ nhìu rồi.
(bà quản gia chắc đã đi ngủ, bởi anh về rất khuya)
Bước từng bước chân nặng nề lên phòng, căn phòng trống trơn, bóng tối bao trùm không gian rộng, có ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào, cánh cửa ngoài ban công vẫn còn mở toanh, gió thổi mạnh khiến rèm cửa bay phất phới.
Anh vô tình thấy một hình dáng mà anh đang chờ mong, cứ nghĩ mình hoa mắt, từ từ tiến lại gần để khẳng định lại một lần nữa.
Khiến anh rất ngạc nhiên, cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi của anh, cô vẫn còn ở đây, vẫn đứng ở đây.
"Trăng hôm nay sáng quá nhỉ???? Cô lên tiếng như bừng tỉnh cơn mộng của anh.
Tuy anh muốn cô ở bên cạnh nhưng anh không thể ích kỷ như vậy được, cho cô rời xa là cách tốt nhất:
"sao em còn ở đây???" anh lạnh nhạt
"tại sao???đây là nhà em kia mà, chẳng phải anh đã nói vậy sao????" Cô bình thản
"tôi hỏi cô tại sao còn ở đây kia mà, này Quách Diệp Mộc, đừng nghĩ tôi không dám làm gì em, tất cả những gì cô thấy cũng đã đủ tội chết rồi, đi đi trước khi tôi giết cô" anh quát cô
"ừ....vậy em muốn xem anh giêtq em như thế nào???dùng súng hay dùng kiếm???"
"ĐỦ RỒI, đừng nói nữa, hãy đi khỏi chổ này, tôi không có kiêng nhân đâu, chẳng lẽ cô muốn chết đến như vậy sao????" Cố Duật dùng đôi mắt khát máu nhìn anh.
Cô đáp lại ánh mắt của anh, bình thản không gợn sóng: "ừ....anh thử giết em đi, muốn nhìn xem người máu lạnh khát máu như anh giết con nhỏ đã lên giường với anh như thể nào? có khác với đám người kia không???"
"CÂM NGAY" Anh rút súng ra chỉa thẳng mặt cô, đôi mắt anh đỏ ngầu, cả người run rẩy.
"lên đạn đi, bóp coi đi, sao anh còn chần chừ???" cô tiến một bước anh lùi một bước
"tại...tại sao?????"
"Anh là một người đàn ông ích kỷ và hẹp hòi, tự ý làm theo ý mình, không bao giờ lắng nghe ý kiến người khác nói, đó là điều tội tệ của anh. Anh đừng có quá ngông cuồng được hay không? Anh chắc cũng phải hiểu trái tim em rồi, việc anh đen em về đây chung sống anh vốn đã rất chắn chắn. Vấn đề là "ANH CÓ MUỐN HAY KHÔNG" chứ không phải là "EM MUỐN HAY KHÔNG""
Anh lại ngơ ngác nhìn cô.
"Anh sợ một con người yếu đuối như em không thể ở bên cạnh anh, không thể cùng anh vượt gian khó, không thể cùng anh chịu khổ cực, anh sợ em sẽ là gánh nặng của anh, anh sợ sẽ không cho em được hạnh phúc. Nhưng đó là vấn đề của anh"
"sao??????"
"Còn em, em có thể cùng anh chịu khổ cực, cùng anh chịu gian khó hay không điều đó anh chưa bao giờ hỏi đến bời anh anh không hề quan tâm. Anh nghĩ rằng em là laoị người vì một chút chuyện như vậy mà bỏ rơi anh lại một mình sao, sao anh lại có thể ích kỷ như vậy chứ???"
Nghe cô nói, chân anh vô thức lùi ra sau, nước mắt chảy dài, tấm lưng chạm phải bức tường lạnh, anh yếu ớt trượt xuống, hai chân cong lên, chống đỡ đôi tay đang vò đầu rối rắm.
Cô không kiềm được lòng, tiến đến ôm anh vào lòng.
"anh rất sợ, anh thật sự rất sợ....sợ em lại là người tiếp theo rời bỏ anh, anh mất hết rồi, chỉ còn mổi em thôi"
Anh ôm chặt cô vào lòng, vừa nói vừa khóc. Anh trông như một cậu nhóc đang khóc sưng mặt trong lòng mẹ.
"nếu anh để em đi, xem như anh cũng mất luôn em đấy"
"nhưng ít ra em vẫn còn có thể sống hạnh phúc, có một tương lai tốt hơn, anh chỉ cần em còn sống là được thôi mà"
"đây là bản tính ích kỷ của anh, anh chỉ nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc khi rời xa anh, nhưng thật sự anh có biết em sẽ trở thành như thế nào khi rời xa anh không, anh chưa bao giờ hiểu cảm giác của em cả"
"Xin lỗi, Diệp Mộc à"
"Đừng đuổi em đi, được không, em không còn chổ nào để ở nữa!!!!"
"được...ở lại bên cạnh anh, hãy ở lại bên cạnh anh, em muốn là được"
Cả hai nhìn nhau, cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, một nụ cười dịu dàng của cô khiến anh không kiềm lòng được. Anh hôn cô thật sâu, tay vô thức lột hết những chướng ngại vật, bế cô lên giường và diễn biến tiếp theo sẽ như mọi người nghĩ. Họ lại có một đêm cháy bỏng bên nhau.
……………………
Sân sau ngôi nhà rộn lớn, có chiếc xích đu màu trắng đặt dưới gốc cây cổ thụ to lớn, có hai con người đang dành dừng động tác thân mật.
Cố Duật gối đầu lên đùi cô, hướng mắt nhìn thẳng, anh thấy chiếc nhằm nhọn của cô, cổ trắng ngần, xương quai xanh quyến rũ. Anh khẽ cười khúc khích, cô ngơ ngác cuối đầu xuống nhìn anh.
"Diệp Mộc, em có ước mơ không????"
"ước mơ????? lúc trước không có, bây giờ mới có"
"là gì...là gì vậy???? nói anh nghe xem" anh láu cá hỏi.
"sao lại phải nói cho anh nghe, vậy ước mơ của anh là gì????"
"ước mơ của anh à????à...là em sẽ đồng ý làm vợ anh, sinh con cho anh, gia đình chúng ta sẽ sống hạnh phúc" Anh nhìn vào không gian, rồi nhìn cô nở nụ cười.
Cô nhếch môi" ai sinh con cho anh???? còn lâu nhé!!!!"
"hì....anh nói ước mơ của anh rồi, vậy ước mơ của em là gì????"
"ước mơ của em sao????hừm.....anh là người thân duy nhất của em nên việc anh mãi ở bên cạnh em là điều đương nhiên, em muốn khi giải quyết xong mọi chuyện ở đây chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, em rất thích bồ công anh, nên em muốn sống trong một ngôi nhà nhỏ xung quanh bao bọc bởi vườn hoa bồ công anh. Chúng ta trồng rau, chăn nuôi, buôn bán, sống yên bình ở đó, không ai nhận ra hai ta là ai, thoải mái sống những ngày tháng yên bình"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô khi nói về ước mơ của mình khiến anh hạnh phúc, anh không biết khi nào mọi chuyện mới đi đến hồi kết nhưng anh nhất định sẽ biến ước mơ của cô thành sự thật.
"Chúng sẽ được thực hiện nhanh thôi, ước mơ của em là của anh, ước mơ của anh cũng là của em, anh hứa sẽ cho em đạt ước mơ đó nhah chóng và em cũng phải hồi đáp giấc mơ cho anh đi"
Cô không nói gì chỉ nhắm mắt mỉm cười, cô rất ít khi cười, cô có biết rằng khi cô cười trông cô rất đẹp không????
"Diệp Mộc....chúng ta đi du lịch đi"
"đi đâu?????" Cô ngạc nhiên không thôi.
"đi biển"
"khi nào???"
"nếu em muốn chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ" Cố Duật nhanh chân đứng dậy kéo cô đi vào nhà thu dọn hành lý.
Anh nói là anh làm, chỉ sau một thời gian ngắn, hành lý của anh và cô đã được sắp xếp ngay ngắn trong cốp xe. Anh và cô ngồi ngay vào ghế sau, tài xế là lão quản gia, kế bên là bà quản xa đáng ghét.
Cô đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, đi được một đoạn, có cảm giác một chiếc xe phía sau cứ bám đuôi, cô cứ nhìn mãi vẫn không thể thấy được người lái là ai. Cố Duật thấy cô đang thắc mắc bèn trả lời nhanh chóng:
"là Thiếu Cung và Ân Hi!!!!!"
Thì ra là vậy, cô quên mất họ là cái đuôi của anh, anh đi đâu họ phải ở đó. Cô cũng không quan tâm, vì đường còn xa nên tạm thời dựa vào vai ngủ ngủ một giấc ngon lành.
………………
"Diệp Mộc, chúng ta đi dạo biển đi" Anh ôm cô vào lòng nói.
"ừm, vậy hai người họ có đi không?????" Cô nhìn sang Thiếu Cung và Ân Hi nghiêm túc đứng đó.
"nếu họ không đi theo anh rất mừng, nhưng việc đó thật sự rất bất khả thi" anh ngán ngẩm.
Hai chiếc xe chạy trên con đường vắng, xe anh đã hạ mui ra, gió biển thổi mạnh bay tóc cô, anh hạnh phục cười rạng rỡ, đột nhiên Thiếu Cung từ dưới chạy lên, hoảng hốt nhìn anh:
"Cố Duật, phía dưới xe cậu có vậy gì đó rất lạ, tôi nghi ngờ đó là mìn, tôi nghĩ là mìn tự động, nếu xa cậu chạy chậm dưới 60km chắc chắn nó sẽ nổ"
Mặt anh lúc này lạnh lại, sát khí ngùn ngụt, cô nhìn anh, như vậy hai người đang trong nguy hiểm sao????
"Thiếu Cung, Ân Hi...chuyển Diệp Mộc qua xe hai người"
Câu nói của anh khiến cô hoảng hốt rồi chuyển sang tức giận "Anh điên sao????"
"an toàn của em là trên hết, hai người kia mau nhanh lên"
Thiếu Cung và Ân Hi khong nói một lời, di chuyển xe vòng qua nơi cô, Ân Hi đứng thẳng lên ghế xe, vòng qua Thiếu Cung, dang hai tay chào đón cô.
"tôi không đi đâu cả" Diệp Mộc nắm chặt dây an toàn kiêng định.
"Quách Diệp Mộc, một là em qua đó, anh sẽ bình tâm xử lý, chúng ta sẽ sống....hai là chết hết đấy, nghe lời anh, đi đi, rồi anh sẽ trở về với em, anh hứa mà, đi qua đó đi" Anh hạ giọng năn nỉ cô.
"Quách tiểu thư, chúng ta không có thời gian, phiền cô nhanh chân lên một chút" Thiếu Cung khó chịu
Nghe vậy cô nhìn anh, thấy anh dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô, cô buộc phải làm theo. Nắm lấy tay của Ân Hi, Thiếu Cung và Cô Duật giữ cho xe song song nhau, trong phút chốc cô đã an toàn trên xe cùng với Ân Hi. Cô đưa mắt nhìn anh, thấy anh cười mãn nguyện.
|
"Cô ấy....phải phiền đến hai người rồi"
Thiếu Cung và Ân Hi gật đầu tuân mệnh, chiếc xe họ dừng lại, hướng mắt nhìn xe anh đang chạy xe.
Không phải chứ, phía trước là ngõ cụt mà, anh ấy điên sao!!! sẽ bị đâm vào mất!!!
Chiếc xe anh đã hết xăng, tốc độ đang giảm dần, phía trước là ngõ cụt, anh chỉ còn một đường đi duy nhất.
Nghĩ là làm, ah đánh lái sang bên trái, tông thẳng ra biển, cô đứng im nhìn thấy chiếc xa anh bay thẳng ra nơi biển, chiếc xe rời từ do, với chiều cao như thế này...anh sẽ không sao chứ.
Cô thấy chiếc xe được biển bao trùm, nước văng lên cao, vài giây sau một tiếng nổ thật lớn, mặt nước biển chuyển động mạnh.
Sao lại như thế....sao mọi chuyện lại như thế??? Cố Duật......
"Diệp Mộc....Diệp Mộc à, Diệp Mộc"
Cô từ từ mở mắt, nhìn xung quanh, rồi nhìn anh.
"Đến nơi rồi, em mơ thấy gì sao??? sao người ra nhiều mờ hôi như vậy" kèm hành động lau mồ hôi cho cô.
"không có gì, chỉ là thấy một con vật đáng sợ thôi" Tim cô đập nhanh, thì ra là một giấc mơ, nhưng chỉ vài giây sau cô đã quên bén mất đa phần giấc mơ của mình.
Xe, biển, mìn, là những thứ cơ nhớ khá mơ hồ, dẹp bỏ nó sang một bên, cô cùng anh vào biệt thự riêng, đó là một căn nhà khá của anh, chỉ chỉ mới mua nó gần đây, mọi thứ đều như mới, rất thoáng mát.
Anh dẫn cô vào than quan khắp căn nhà,Ông bà quản gia lấy hành lý và đem lên phòng. Nơi đây có 2 tầng, tầng trệt và tầng 1, có tất cả là 4 phòng, phía dưới nhà trừng bày đa số những đồ cổ bằng sứ, phía sau nhà có một khoảng sân rộng bao la, có cây cối, có nhìu hoa, có cây trái đặc biệt có một hồ bơi khá rộng.
Phòng của anh và cô nằm ở lầu 1, căn phòng duy nhất có thể nhìn ra biển rõ nhất. Nó không quá sang trong, chỉ là vừa đơn giản và khá thoải mái.
"em đi tắm rửa đi, anh kêu người chuẩn bị bữa tối"
Anh rời phong, cô ở lại tiếp tục quan sát, đứng ngay tấm kinh cường lực, cô nhìn ra ngoài thấy biển rộng lớn ngập màu đen, ánh trăng chưa lên cao nên việc phát sáng vẫn chửa đủ, vì nơi này khá cách biệt thành phố nên rất yên tĩnh, không ồn ào.
Tất cả mọi người tụ tập đông đủ, không khí phòng ăn rất nặng nề, có lẻ chỉ riêng anh không quan tâm vì anh đang mải mê gắp đồ ăn cho cô. Bà qua gia cứ đứng đấy, nhìn cô chằm chẳm. Ông quản gia thì vẫn một biểu cảm, mắt nhìn thẳng vào không trung, rất nghiêm nghị. Ân Hi vừa ăn vừa thở dài. Thiếu Cung khó chịu nhìn Cố Duật chăm sóc cô, anh ta ăn cơm giống như anh ta đang ăn sắt vậy, dùng lực cắn rất mạnh. Còn bản thân cô, vẫn là ba chữ không quan tâm, quan trọng nhất là phải ăn no bụng, chỉ là rất khó nuốt vì bên tai có một người cứ mãi lải nhải:
"Tiểu Diệp, em ăn cái này nay" "Nào, há miệng ra...aaaaa~~~" "Em ăn cà rốt nhiều vào, rất tốt cho sức khỏe" "Em ăn phao câu không???Nó rất ngon đấy???" "Này bảo bối, em nên húp một miếng canh a" "Em uống sữa đi"
Thiếu Cung chẳng thể hiểu nổi, đây là con người thật của anh ư??? Thế phong thái hùng mãnh lúc ra chiến trường của anh đã bay ra nơi phương trời xa nào rồi??? Thật mất hết thể hiện. Đưa ánh mắt không cam tâm nhìn Ân Hi, cô đáp lại chỉ là cái nhún vai, bĩu môi......."Chịu".
"em lên phòng đây" Diệp Mộc đứng dậy, quay qua nói với anh rồi ngoảnh mặt đi lên phòng, anh cũng hìhì bảo cô nên đi nghỉ sớm.
Khi Diệp Mộc vừa đi, anh lập tức thay đổi gương mặt "thái độ vừa nãy của các người là như thế nào???làm tiểu Diệp nhà tôi ăn không ngon đấy"
Thiếu Cung xem thường "ôi, vị vua của lòng tôi ơi, anh đang trông trẻ à, trông anh rất mất mặt có biết không????"
"anh như thế nào thì cũng kệ anh, không liên quan gì đến chú, nhưng việc làm bảo bối của tôi ăn không ngon là không thể tha thứ, hai người và cả hai ông bà đấy"
Ân Hi khó chịu nhảy vọt vào "làm gì có tên chị trong này, mấy chú cải cọ với nhau sao lôi chị vào???"
"Tất cả là do mấy người, khó khăn lắm tôi mới vỗ béo cô ấy ra một tí, bây giờ lại ăn không ngon, cô ấy mà mất một tí lạng nào, tôi thề sẽ lột da các người ra"
Dưới phòng ăn bây giờ rất ồn ào, Diệp Mộc lên phòng thở dài ngạo nghễ, có thật bọn họ là một tổ chức xã hội đen không vậy???? Người nào trong ngành mà biết chắc sẽ rất mất thể diện.
Cô lại chiếc túi xách của mình, mở ra bên trong, không có gì nhiều, chỉ là một chiếc điện thoại, một chùm chìa khóa, cây dưỡng môi, kem chống nắng (Cố Duật đưa cho), tờ đăng ký kết hôn và một cây viết.
Cô lấy giấy đăng ký ra, đọc sơ lược một mạch từ trên xuống dưới, nhìn thấy chữ ký cứng rắng của anh, khẽ nở nụ cười. Không chần chừ cô đặt bút ký tên mình vào phía dưới tên anh. Từ bây giờ hai người chính là vợ chồng hợp pháp. Cô sẽ không cho anh biết ngay đâu, cô muốn cho anh nếm trải từng ngày chờ đợi.
Cất giấy tờ vào trong túi xách, cửa đột nhiên mở, khiến cô bất ngờ hơn trên tay anh có một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, cô rất ngạc nhiên.
"Happy birthday to you, happy birthday to you..hapyy birthday day happy birthday happy birthday to you"
Cây kim đồng hồ chỉ đúng số 12... Anh lặng lẽ hát bài chúc mừng sinh nhật cô, cô vẫn rất ngạc nhiên, hôm nay là sinh nhật cô sao????
"Hôm nay là sinh nhật thứ 22 của em, anh vẫn nhớ rất rõ, khắc sâu trong tâm trí anh rồi, đừng làm vẻ mặt thắc mắc đó, em đã bao lâu không làm sinh nhật rồi??? khi làm giấy đký kết hôn anh mới biết đấy (anh nói xạo đấy) nào...thổi nến đi"
Cô ngỡ ngàng nhìn anh, đã 15 năm, 15 năm rồi cô chưa tổ chức sinh nhật, cũng là 15 năm anh rời xa cô, thật sự khi nhìn anh nói dối, cô thấy rất mắc cười. Nghe lời anh thổi nến, hai ngọn lửa tắt vụt, căn phòng lại trở nên tối om.
"Em thích tối sao???"
"ừ....rất thích ở trong bóng tối, cảm giác rất tuyệt"
"hừm, cũng nên ra ngoài ánh sáng, như vậy em mới thấy rõ mặt anh được"
Cô chỉ cười nhẹ "nhiêu đây cũng đủ để em thấy rõ rồi"
Anh đặt bánh lên bàn, nắm tay cô dẫn ra ban công, ôm cô và nói "trăng vẫn tròn và sáng nhỉ???"
"ừm, rất sáng"
"Diệp Mộc" Anh đột nhiên gọi tên cô
"hửm???"
"Em tin tưởng anh chứ???" Anh xoay cô lại đối diện với mình.
"sao lại hỏi như vậy???" Cô ngơ ngác
"anh chỉ muốn em tin tưởng anh thôi,bất kể có chuyện gì sảy ra, anh sẽ bảo vệ em, sẽ ở bên em, anh sẽ dành cho em những điều tuyệt vời nhất thế giới này, cho dù bất cứ ai đổ qua hay gán tội em, anh vẫn sẽ đứng về phía em, che chở và bảo bọc em khỏi nguy hiểm, anh hứa đấy, có ánh trăng đây chứng giám"
"em có bao giờ không tin anh???"
"ừ nhỉ!!!!! bảo bối, em thấy hạnh phúc khi ở đây không?? bên cạnh anh này???" Hôn nhẹ lên môi cô, anh khẽ thì thào.
"có, rất hạnh phúc" Cô ôm anh chặt, chóng cằm ngay ngực anh, ngước mặt nhìn.
Cố Duật nhìn thấy hành động của cô thì cưng chìu không thôi, ôm tay quấn ngay eo, một tay vuốt ve mái tóc mềm của cô "Anh yêu em, rất yêu em, hơn nữa anh rất cần em, đừng bao giờ rời xa anh"
"ừm......bết rồi"
Cả hai đứng ôm nhau, vì quá mệt nên cả hai đều lên giường và ôm nhau ngủ.
Khuya mọi thứ rất yên tĩnh, đột nhiên có một tiếng động lạ khiến cô bừng tỉnh, mở mắt ra thấy anh đã ngồi dậy từ bao giờ, anh ra hiệu cho cô im lặng, trấn an cô, anh mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng.
Anh đã rời đi mười lăm phút, tiếng động dưới nhà ngày càng nhiều, cô lo lắng bèn ngồi dậy mặc thêm áo choàng, đi ra khỏi phòng, không quên nhanh tay nắm lấy bình bông sứ ngay bàn.
Rời phòng, cảnh quan xung quan vẫn như vậy,tay cô nắm chặt thành bình hơn, từ từ đi xuống, tiếng bước chân của cô rất khẽ nên không ai phát hiện. Bước gần đến, cô phát hiện xác của bà quản gia đang nằm ngay giữa nhà, máu của bà rải rộng khắp xung quanh, nằm xung quanh là là 3 bên lại mặt, đã bị đánh cho ngất xỉu. Cô chấn động dữ dội, vậy bây giờ anh đang ở đâu??? anh vẫn ôn chứ???
Cố Duật rời phòng, tay gậy bóng chày, chạy dọc xuống nhà, cũng giống như cô phát hiện xác của bà quản gia, Thiếu Cung và Ân Hi chắc không sảy ra chuyện gì, anh chỉ lo lắng cho cô, anh phải mau mau giải quyết rồi trở về bên cô. Đột nhiên có ba tên xuất hiện, anh nhanh tay nhanh chân xử lý chúng trong vài cước. Xong xuôi anh bắt đầu đi vòng ra khoảng sân rộng, quam sát những bức tường, không có tên nào leo lên cả, anh cũng an tâm phần nào. Nghiêm túc nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng ai, trong phút chốc có tiếp 5 tên xúc hiện bao vây lấy anh.
Anh lạnh lùng đáp trả từng cú đá, cú đấm. Nhưng bọn chúng quá khỏe, cũng làm anh đuối sức, nhưng anh vẫn phải mạnh mẽ nhanh chóng trở lại bên cô.
|
HỒI 7: Mất Mát
Không bao lâu bọn chúng cũng gục ngã, có một tên chuẩn bị bắn lén anh đã bị một chiếc bình hông bằng sứ giáng xuống đầu, hắn ngã xuống, máu tuông ra trước sự ngạc nhiên của mình.
Cô chẳng hề quan tâm gì, chỉ biết hắn sắp làm hại anh, nếu cô không làm gì đó thì người bị thương tổn chính là anh, nên khi vừa đi đến nơi này, cô thấy hắn ta đang đưa súng hướng về anh, không suy nghĩ chỉ biết vung thật mạnh, hạ hắn chỉ trong vòng một cú đập.
Lúc này Thiếu Cung, Ân Hi và ông quan gia chạy xuống, thấy hành động của cô thì ngạc nhiên không thôi. Họ nghĩ là do cô gọi mời chúng đến đây, thật không ngờ.
"Em vẫn ổn chứ???" Anh lo lắng chạy lại ôm hỏi han cô, anh nghĩ cô sẽ sợ hãi nhưng không...cô chỉ đẩy anh ra và nhìn anh từ đầu đến cuối. Thấy anh vẫn còn nguyên, cô thở ra nhẹ nhõm.
Thấy cô vẫn bình an, anh cũng an tâm, nhìn đám thiếu cung anh vội hỏi han "trên đó thế nào???"
"8 tên, rất khó xử lý nhưng mọi chuyện cũng xong" Thiếu Cung nghiêm túc báo cáo.
"Ông Lập, ông vẫn ổn chứ???" Anh nhìn qua ông quản gia, trông ông ta cũng khá mệt.
"tôi vẫn ổn, chỉ vì thân già không trụ được lâu" Ông Lập cung kính đáp.
"Được rồi, vậy chúng ta rời khỏi đây, tập kích lúc nữa đêm như thế này thật đúng với cách hành động cũa lão già đó"
Cả 5 người ra xe, anh và cô một xe, Thiếu Cung, Ânh Hi và Ông Lập một xe. Ngồi trên xe tâm trạng bồi hồi không yên, cô thấy quan cảnh này rất quen, cô biết sẽ có chuyện tồi tệ sảy ra. Lo lắng nhìn qua anh, nhìn xuống bàn tay đã được được anh bao phủ.
"không có chuyện gì đâu, ổn rồi"
Nhưng cô không nghĩ vậy, cảm thấy sự bất thường ở anh, đoạn đường này rất vắng, có khá nhìu đoạn cua, nhưng vận tốc anh vẫn giữ nguyên, nhìn người anh ước đẫm mồ hôi, rồi vội vàng gọi Thiếu Cung qua đth "phiền cậu chạy lên đây được không???"
Nhanh sau đó xe của họ đã song song với cô, anh nắm tay cô lên đặt một nụ hôn nhẹ "Em hãy tạm thời qua với bọn họ nhé, anh cần xử lý một số chuyện"
"Đừng.....đừng như vậy, em muốn ở đây" cô tức giận nhìn anh.
"sẽ không sao đâu, chỉ là sẽ hơi rắc rối nếu em ở đây thôi, anh sẽ rất khó xử lý" anh buông tay chuyển qua vuốt ve đầu cô.
Anh nhìn sang Ân Hi đang lái xe "đưa cô ấy qua đó với các người đi"
"vâng" Thiếu Cung vâng lời.
Cô ngơ ngác nhìn anh hạ mui xe, Thiếu Cung từ xe bên kia đã nhanh chóng tháo chiếc cửa xe sau, cậu dang hai tay chờ đón cô, Ân Hi điều khiển cho xe tiếp cận gần sát lại, kiêng nhẫn chờ đợi cô.
Diệp Mộc đang rất hoang man, mắt như không thể tin nhìn anh.
"coi như anh cầu xin em, qua đó đi, anh mới an tâm xử lý, yên tâm, anh sẽ trở về với em ngay thôi, anh sẽ không để em lại một mình đâu, anh hứa mà. em phải tin anh chứ" hai tay anh nắm chặt tay lái, bình tĩnh nói.
Cô đến bây giờ cũng không còn cách nào hơn, cứ tiếp tục sẽ làm vướng chân anh, cô leo lên thành cửa, nhón người qua ôm chặt lấy Thiếu Cung, cậu ta cũng chụp lấy cô nhanh gọn, không lâu sau cô đã an tọa trên xe.
Trước khi cô rời xe anh không quên dặn dò cận vệ của mình "tôi ra lệnh cho ba người phải chăm sóc cô ấy, cô ấy cũng như tôi, hãy làm theo mọi mệnh lệnh của cô ấu, bảo vệ cô ấy khỏi mọi nguy hiểm, đảm bảo an toàn cho cô ấy ở mọi nơi, tôi trông cậy vào các người"
Tuy Ân Hi và Thiếu Cung rất không đồng tình nhưng hai người vẫn phải tuân theo, mệnh lệnh của anh là tuyệt đối.
"vâng"
Xe họ giảm tốc, anh vẫn giữ nguyên vận tốc đó, trời cũng đã rạng sáng, phía kia bầu trời cũng đã có một chút ánh sáng mỏng manh, cả hai xe vẫn giữ nhau một khoảng cách an toàn cố định.
Bất ngờ hai chiêcq xe từ phía trước tiến đến, chuẩn bị đâm thẳng vào anh, với tay lái điêu luyện, vận tốc không đổi anh đã né tránh kịp thời, Hai chiếc xe kia đã tụt về sau, chúng gấp gáp quay lại đuổi theo anh, tiếp theo có có hai chiếc xe khác lại lao về phía anh, mục đích chính của chúng là giết chết anh, chúng tăng tốc hết cỡ, anh làm trung điểm, chúng chỉ việc buông mình tiến đến anh, khi chúng sắp đạt được mục đích, anh nhanh tay bẻ lái, xe nhanh chóng chuyển hướng sang trái, cả 4 chiếc xe đó có một cú va chạm rất mạnh, rồi nổ to, chúng văng tán loạn, có một chiếc xe vô tình bị nổ văng về phía xe anh, lại một cú va chạm khác, khiến anh mất lái rồi đâm thẳng xuống biển. Mức nước dâng rất cao, chỉ sau vài giây, dưới nuớc có một vụ nổ rất to, chính là chiếc xe của anh.
Là việc quả bom tự động đặt dưới bàn đạp của anh, một khi anh đã đạp mạnh khi thả ra xe sẽ nổ, vì thế anh mới chuyển cô đi.
Chiếc xe chở cô đã nấp vào một bụi cây gần đó nên việc chúng không nhận ra là điều hiển nhiên.
Thiếu Cung, Ân Hi, Ông Lập thì hốt hoảng lo sợ, họ như không tin vào mắt mình, chẳng lẻ anh bị hạ như vậy sao???. Chỉ riêng cô, câm nín ngồi nhìn trong im lặng, không khóc cũng không có một tí cảm xúc, chỉ lặng lẻ ngồi đó nhìn anh rớt xuống biển và vụ nổ sảy ra. Vậy anh sẽ sống sót sau việc đó??? Chắc chắn là như vậy, bởi vì....bởi vì anh hứa anh sẽ trở về, anh đã hứa chắc chắn anh sẽ làm!!!!Nhất định là như vậy!!!.
Bình minh lên cao, Thiếu Cung đứng ngay bờ vực mà anh vừa lao xuống, muốn tìm một chút dấu vết của anh trong vô vọng, Ân Hi và Ông Lập báo về với tổ chức việc vừa sảy ra. Còn cô vẫn ngồi đó nhìn xa xăm, biển thật đẹp, đẹp đến ghê tởm.
Diệp Mộc đã được đưa về nhà, Thiếu Cung thì bận rộn tìm kiếm tung tích của anh, Ông Lập thì chạy đôn chạy đáo với công việc ở công ty, Ân Hi thì đang ở tổ chức, thông báo với họ và huy động lực lượng.
Từ khi trở về, cô chỉ lặng lẽ ngồi trong phong, không ăn uống, cô chờ anh về sẽ nấu bữa cho cô ăn. Cô nhớ món ăn anh nấu quá, cũng lâu rồi anh chưa nấu cho cô ăn lần nào...và cũng lâu rồi cô cũng không làm món bánh táo dâu cho anh.
Mở túi xách mình ra, cô nhìn tờ giấy chứng minh anh và cô đã là vợ chồng, thật tiếc vì chưa có dịp cho anh xem, nhưng đợi anh về cho sẽ báo cho anh tin mừng này.
Tối đến ai nấy đều mệt mỏi rã rời, tụ tập nơi phòng khách, họ bàn bạc công chuyện với tâm trạng nặng nề.
"Cô ta đâu rồi????" Thiếu Cung lên tiếng.
"cô ấy vẫn ở trong phòng, hình như vẫn chưa ăn gì?" Ông Lập ngồi kế bên trả lời
"Hình như cô ta không hề khóc thì phải, không ngờ lại mạnh mẽ như thế nhỉ???" Ân Hi nhớ lại cảm xúc của cô.
Lúc đó, Diệp Mộc bước xuống, nhìn thấy 3 người họ rồi xem như không khí, đi vào bếp lục ra một gói mỳ ăn liền, cô phải ăn mới có sức khỏe chờ anh về.
3 người kia rất ngạc nhiên, cô xem họ như không khí, nhìn cô không có chút gì gọi là mất mác, cô bình tĩnh lạnh nhạt như bình thường. Họ nghĩ rằng cô đã lòi ra bộ mặt thật, bắt đầu trở mặt, không phải cô mạnh mẽ mà là trong lòng vui mừng quá không chừng?
"cô có biết bây giờ cậu ấy sống chết chưa rõ hay không???" Thiếu Cung cộc cằn với cô
"Thì sao???" Vì anh sẽ sống và trở về!!!
"Giờ đã rõ bộ mặt của cô rồi nhỉ???? rốt cuộc cô muốn cái gì???" cậu như mất kiềm chế.
"Tôi muốn sống thật tốt, thật tốt, đừng quên anh ấy đã giao mấy người cho tôi, mệnh lệnh của tôi cũng như là mệnh lệnh của anh ấy, lời nói của chúng tôi nói ra là tuyệt đối, hãy nhớ rõ điều này" Đơn giản chỉ vì cô có sức khỏe mới có thể chờ anh về, anh về thấy cô khỏe mạnh anh mới vui!
"Cô...-"
Thiếu Cung bị cắt ngang lời nói, từ bên ngoài bước vào là một người đàn ông trung niên khác, ông ta chào hỏi cung kính Thiếu Cung và Ân Hi. Rồi ông ta lại gần cô, chào hỏi:
"chào cô, tôi là luật sư riêng của ngài Cố Duật, hôm nay tôi đến đây vì muốn giao cho cô những thừ này"
Ông ta lấy ra một sấp tài liệu, hỏi thì được biết đó là tất cả tài sản anh có.
"này ông có điên không, sao giao cho cô ta những thứ ấy???" Thiếu Cung giận dữ
"Mong cậu đừng hiểu lầm, đây là ngài Cố Duật yêu cầu tôi làm như vậy, ngày ấy đã chuyển giao toàn bộ tài sản của mình cho cô Quách Diệp Mộc đây, vì sau này cô ấy sẽ là vợ ngài đây, ngoài ra ngài ấy còn bảo đây là quà sinh nhật dành tặng cho cô"
Lúc này 3 người kia như câm nín, họ không còn có thể nói lời nào nữa, trông họ bất lực hơn bao giờ hết.
Cô chỉ bình tỉnh ăn hết bát mỳ, cầm sấp tài liệu ấy lên nhìn, toàn bộ là do cô đứng tên, thật là...ngốc hết sức, không sợ cô sẽ cao chạy xa bay với nó sao? Đợi anh về cô sẽ xử lý thích đáng.
"Thật phiền ông rồi"
"không, đây là trách nhiệm của tôi, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!!!" ông ta mỉm cười
|
"vậy cảm ơn ông"
"nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin rời khỏi" ông luật sư rút khéo
"hẹn gặp lại"
Ông ta quay ra, khẽ chào hỏi những người kia rồi đi một mạch ra xe, lúc này cả 3 mới quay lại nhìn cô vẻ mặt hỏi tội.
"Có gì sao????" Diệp Mộc không ngạc nhiên mấy, cô nói nhiều hơn bình thường, do hoàn cảnh đưa đẩy.
"đây mới là mục đích thật sự của cô sao???" Ân Hi nheo mắt hỏi
"thật hay giả gì cũng như vậy, nhưng ở hiện tại các người bây giờ là người của tôi, tôi chính là chủ nhân mới của các người, đừng quên những gì anh ấy đã nói, trong khi anh ấy vắng mặt tôi là người có quyền lực nhất ở đây, hy vọng các anh các chị hiểu hoàn cảnh bây giờ của mình" Cô leo lên từng bậc thang, dùng ánh mắt uy quyền nhìn họ.
Thiếu Cung tay nắm thành đấm, Ân Hi cả người cứng ngắc, ông quản gia ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng cảm thấy không phục.
"tôi lên phòng đây, nếu các người muốn ở lại tôi sẽ hoang nghênh" Bóng cô khuất dạng sau cầu thang.
Thiếu Cung mặt mày đỏ bừng, thở không ra hơi, hai người còn lại chỉ biết ức chế trong lòng. Nếu không phải vì Cố Duật giao phó họ sẽ không bao giờ hạ mình như vậy.
………………
Ngày hôm sau, cô đã cho người đem về một đầu bếp, ông ta chuẩn bị đồ ăn sáng đầy đủ chất dinh dưỡng, mỗi người rời phòng và an tọa, đương nhiên cô sẽ ngồi ở vị trí chủ nhà.
Cô từ tốn cho thức ăn vào miệng, cảm giác buồn nôn ập đến, không quá mạnh mẽ nhưng cũng đủ khiến cô khó chịu, ăn không được ngon.
"Vậy giờ cô tính làm gì???" Ân Hi nghiêm túc hỏi
"chẳng phải các người đã làm rồi sao, còn phải hỏi ý kiến của tôi???"
"việc tìm kiếm Cố Duật là không thể chậm trễ, đó là bắc buộc" Ân Hi nghiêm trang
Cô vẫn không lên tiếng, chỉ chạm rãi cho thức ăn vào miệng, hành động ngày càng chậm, sắc mặt cũng nhợt nhợt nhạt. Diệp Mộc uống một miếng sữa, cảm giác buồn nôn lại ập đến, cô đã ăn cái gì hư hại sao???
"tôi lên phòng đây" Cô buông đũa, đứng dậy và rời khỏi bàn ăn, tiến thẳng phòng và nằm nghỉ.
Cô cảm thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết, người mệt mõi rã rời, nghĩ đến thức ăn thì rất buồn nôn. Giật mình ngộ ra khi mình và anh ấy không hề sd đồ nghề, bà dì vẫn chưa đến thăm nay đã trễ gần 10 ngày.
Thật không thể như thế được, vào thời điểm này thì không được!!!
Anh chừng lúc mọi người rời khỏi nhà, vội một mình chạy ra cửa hàng tiện lợi, mua cho mình toàn bộ số que thử thai của một nhãn hàng khác nhau.
Đúng như dự đoán, hai vạch hiện lên rất rõ ràng, ngồi cuộn mình vào một góc, việc có con là cô chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng mà nếu thật sự thì lúc có con cô muốn có anh ở đây. Nhưng việc mang thai vào thời điểm này thật sự không thích hợp. Tại sao con lại đến thế giới này sớm như thế????
Bất lực ném đống que thử thai vào sọt rác, yếu ớt rời khỏi nhà vệ sinh, cô tiến lại giường nằm xuống một cách nhẹ nhàng, lấy chiếc gối anh hay nằm ôm chặt vào người, cố gắng hít thở tìm kiếm mùi hương của anh. Cô nhớ anh...ước gì bây giờ anh ở bên cô, thật hay biết mấy!
…………………
Thiếu Cung tất bận với những công việc, chuyện công ty cậu vẫn đang ngập đầu bởi những dự án, lúc có Cố Duật, những thứ này không là gì cả, nay không có Cố Duật, mọi quyết định đều do cậu, gánh nặng và trách nhiệm đều đè nặng lên vai. Tâm lý cậu cũng bất ổn, đã gần 1 tháng vẫn chưa biết tung tích của Cố Duật.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Cậu ra lệnh cho thuộc hạ phải kiếm ra được Cố Duật. Người của cậu luôn túc trực ngay biển 24/24, cho những thợ lặng nổi tiếng nhất, huy động lực lượng tìm kiếm những bệnh viện gần đó, nhưng tất cả đều không có kết quả.
Ngồi trong văn phòng làm việc, tinh thần của cậu tụt dốc trầm trọng, cậu khá khó hiểu về việc làm của Cố Duật và cực khó chịu về việc Diệp Mộc sẽ nắm giữ toàn bộ tài sản của anh.
Cậu thật sự không thể hiểu được, một cô gái chỉ mới quen biết chưa được nữa năm mà anh lại tin tưởng trao cho cô ta hết những gì mình có. Huống hồ cô ta lại không chịu ký đơn kết hôn, bây giờ Cố Duật đang dâng tài sản của mình cho người ngoài. Chắc gì cô ta sẽ chịu ký tờ giấy kết hôn đó!!!!
Cậu cũng đã suy nghĩ kỹ nhìu lần, bản thân không thích cô là vì việc chiếc bánh lần đầu gặp kia, ngoài ra thì không có gì khác nữa. Bản thân cậu lại chưa thù dai bao giờ, tại sao chỉ riêng cô thì cậu lại có thành kiến lâu như vậy???
Reng....Reng.....
Tiếng điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ, cậu hoang mang lấy lại tinh thần, trở lại trạng thái nghiêm túc trả lời:
"Chuyện gì???" "..." "Còn thấy gì nữa không???" "...." "Được rồi, cứ tiếp tục tìm kiếm"
Gác máy, cậu lại thở dài một hơi,có người báo cáo vừa mới tìm thấy những mảnh vụn của chiếc xe, một chút tin tức về người cũng không hề có.
Ân Hi tất bật chạy vòng vòng với đám người trong hội đồng, từ khi nghe tin vị vua mất tích, bọn chúng gần như phát điên, tưởng gì phát điên vì lo lắng an nguy, không ngờ chúng lại phát điên và cần phải đề cử người khác lên lãnh đạo, đó chính là bộ mặt của chúng, vì Cố Duật biết chúng là loại người như vậy nên những việc bọn chúng nhờ vã anh đều cho qua, bỏ mặt thậm chí ngứa mắt đem giết chết vài tên.
Không ít những kẻ làm phản, anh cũng diệt trừ tận gốc, bọn chúng vì sợ anh ở đây nên không dám lộng hành, nay hiếm khi có cơ hội tốt đến như vậy bọn chúng thật không dễ dàng cho qua.
Thật may cũng chỉ là đám ăn hại, không làm đk tích sự sự, với một chút uy quyền của cô nên việc làm lắng náo động cũng không quá khó khăn, cũng may mắn hơn vì trong tổ chức không phải tên nào cũng ăn hại. Những người sống chết vì anh em, vì sinh ra tử một lòng trung thành, họ cũng giúp ích vào việc tìm kiếm Cố Duật, may hơn nữa họ là những người có máu mặt trên thế giới nên việc tìm kiếm anh cũng nhẹ vơi đi phần nào.
Lo chuyện ở đây xong, cô chạy ngay về biệt thự nhằm xem xét tình trạng của cô gái họ Quách kia.
Có khá nhìu người làm vì sáng này Thiếu Cung vừa cử vài người đến đây dọn dẹp, từ khi Cố Duật mất tích, nơi này như ngôi nhà hoang, Diệp Mộc cũng chẳng màng đến, chỉ suốt ngày chui rúc trong phòng, thật chẳng thể hiểu cô ta đáng nghĩ gì trong đầu.
Đến cửa, một người làm từ trong đi ra, trên tay là một rổ vật dụng trong thùng rác, Ân Hi cũng chẳng hề quan tâm lắm nhưng cô người làm bổng dưng trược tay làm rớt xuống đất.
Mọi thừ đều đổ ra ngoài, Ân Hi cũng lười biếng, chỉ khẽ quay đầu lại nhìn rồi quay đi, được vài bước cô dừng chân, nhớ lại thứ mình vừa mới nhìn thấy.Quay lại thì thấy cô người làm đã dọn dẹp xong chuẩn vị đem đổ.
"Dừng lại" Ân Hi ra lệnh, cô gái kia không hiểu gì cũng làm theo, đưa ánh mắt tò mò nhìn cô.
Ân Hi giựt lấy rỗ rác, đặt xuống đất lục lọi, cô người làm lại hoàg toàn ngu ngơ. Sau một thời gian lục lọi, Ân Hi hoảng hốt nhìn thứ trên tay.
Que thử thai!
Có những đến 10 que, chúng đều hiện rõ hai vạch. Rốt cuộc cái cô gái ở trên phòng cô ta đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, một câu cũng không nói,
Ân Hi xồng xộc chạy thật nhanh lên lầu, mở cửa phòng ra, bên trong phòng âm u đến đáng sợ, rèm cửa cứ thả xuống, gió từ ngoài ban công thổi vào làm nó cứ bị thổi bay phát phơ, trông căn phòng lại rùng rợn hơn nữa.
Nhìn xung quanh không thấy Diệp Mộc, Ân Hi chạy ra ban công, cô nhìn thấy cô gái họ Quách tay đặt lên bụng vuốt ve, mắt nhắm nghiền, miệng cười khẽ, đang nằm hưởng thụ bầu trời xanh không nắng.
Ân Hi ném những que thử thai lên bàn, tức giận nói:
"đây rốt cuộc là cái gì????" "Cô cảm thấy bản thân mình ích kỷ quá không????" "Nếu như cô có một chút xíu mệnh hệ gì, tôi biết nói như thế nào với Cố Duật?" "Dù thế nào đi chăng nữa thì hãy giải thích đi??? Đây là như thế nào???"
Diệp Mộc từ tốn mở mắt, điềm tỉnh nhìn Ân Hi, rổi nhìn sang những thứ trên bàn, đã biết hết rồi cô cũng không ngại mà nói cho họ biết.
"Là vậy đấy, hai vạch rõ thế kia, cô còn hỏi tôi làm gì???"
"bao lâu rồi???"
"những thứ đó thì 3 tuần rồi, còn việc nó bao lâu tôi không biết" Diệp Mộc nhìn xuống bụng mình nói.
"vậy cô sẽ-" Ân Hi lo lắng hỏi.
"tôi để đến giờ này rồi, cô còn hỏi tôi câu đó sao??? Tôi tin rằng nhờ có đứa trẻ này, anh ấy sẽ về với tôi" cô cắt ngang lời Ân Hi đang nói.
Cô biết cô ta định nói gì, cô cũng không dại gì đem bỏ đứa con này, nó là chúng minh tình yêu của cô với anh, sao cô có thể vứt bỏ nó được chứ!!!
"Đi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, trông cô rất xanh xao" Ân Hi lo lắng hỏi han.
|
HỒI 8: Mang Thai
Ân Hi đưa Diệp Mộc đến bệnh viện lớn nhất, họ trải qua vô số kiểm tra, cuối cùng cũng có kết quả:
"Đúng như dự đoán, Quách tiểu thư đang mang thai, đã gần hai tháng, chính xác là 7 tuần tuổi, nhưng thay vào đó tôi muốn khuyến cáo các người, thân là một bác sĩ tôi đương nhiên muốn rẳng bệnh nhân của mình sẽ được sanh đẻ mạnh khỏe, mẹ tròn con vuông, nhưng riêng với thai phụ này tôi nghĩ cô không nên giữ đứa bé này lại" Ông bác sĩ rầu rĩ nói.
"tại so kia chứ????" Ân Hi hoảng hốt không thôi.
"Sức khỏe của Quách tiểu thư vốn rất yếu, phải nói là rất yếu, cô ấy chỉ phù hợp với với những môi trường im ắng, và phải an toàn, cả việc nói chuyện cũng khiến cô ấy mệt mỏi, vì sức yếu cô ấy không thể vận động nhiều, điều đó cũng ảnh hưởng đến thai nhi. Nếu như cô ấy quyết phải sinh đứa bé này ra, tỉ lệ sống sót sẽ rất thấp"
"ông nói tỉ lẹ sống sót của anh, người mẹ hay đứa bé?????" Ân Hi bàng hoàng, nhìn sang Diệp Mộc mặt mày không huyết sắc, nhìn sang ông bác sĩ.
"Cả hai"
"Sao????"
"Như tôi đã nói, sức khỏe của cô ấy rất yếu, chưa kể việc trong lúc mang thai cô ấy phải chịu những tháng ốm nghén, như cô ấy kể, ăn vào bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu, cả việc đi lại cũng rất khó khăn, người xanh xao không sức sống, với tình trạng này chỉ vài tháng nữa không chừng sẽ rất nguy hiểm" Ông bác sĩ buồn rầu
"tỉ lệ sinh nở thành công là bao nhiêu???" Lần này không phải Ân Hi mà là Diệp Mộc, cô thất thần hỏi.
"với tình trạng này việc sinh thường là không thể nào, nói về sinh mổ...tỉ lệ thành công chỉ 7%"
"7%" Ân Hi như không tin vào tai mình. Sao những thứ gò khó khăn cũng đổ ập lên đầu họ vậy.
"Bây giờ tôi chỉ yêu cầu như vậy, Quách tiểu thư hãy suy nghĩ cho kỹ"
"không nghĩ bản thân lần đầu làm mẹ lại dễ dàng từ bỏ đứa con của mình hay sao??? huống hồ nó chính là đứa con của tôi và anh ấy, tôi sẽ giữ lại nó, tôi sẽ thuộc 7% còn lại, Ân Hi phiền cô đưa tôi ra xe"
Diệp Mộc lạnh lùng chào hỏi vị bác sĩ kia xong, được Ân Hi dìu ra xe, trên đường về nhà cô mang trong mình tâm trạng rất không tốt, việc gì sao ông trời cứ làm khó họ như vậy chứ???
Thông tin đó đã đến tai Thiếu Cung, cảm xúc của anh cũng không khác gì Ân Hi, đêm đó Diệp Mộc của đến bàn ăn, tuy hành động của cô không còn dứt khoác và sực khỏe của vô không còn khỏe nhưng gương mặt vẫn điềm tĩnh.
Thiếu Cung và Ân Hi lặng lẽ quan sát cô, ông quản gia đứng phía sau cũng không rời mắt, xung quanh nhà cách 5m là có một người bảo vệ đứng đó, do Thiếu Cung khi hay tin, cậu lập tức cho người canh chừng, sự an toàn của cô cũng là tuyệt đối.
Cả hai ăn uống cũng không yên, bác sĩ bảo cô ăn gì vào cũng có thể nôn ra, nên khi nhìn thấy cô cho vào miệng một món gì đó, cả hai đều há miệng trợn mắt nhướng người nhìn cô, nhìn biểu hiện trên gương mặt cô...từ từ...hồi hộp....ực.
Phù, mọi chuyện suôn sẻ, vẫn không có chuyện gì sảy ra, thật sự thì công nhận bây giờ họ lo lắng cho cô thậm chí quên mất người đã mất tích cả tháng trời.
Sau một hồi ăn uống, họ thấy gương mặt cô từ trắng chuyển sang xanh, thì ra là cô giấu, việc nuốt trôi quả thật không dễ, cho vào miệng là muốn nôn ra nhưng cô phải ăn thật nhiều.
Ân Hi và Thiếu Cung rời ghế, chạy đến bên cạnh cô hỏi thăm. Diệp Mộc như không nghe thấy gì, đầu óc choáng váng, dùng sức lực hiếm hoi chạy vào nhà vệ sinh,cũng không phải gọi là chạy mà là lê thân đi thật nhanh.
Cô nôn ra rất nhiều, cả 3 người kia chạy theo cô, Ân Hi và Thiếu Cung quỳ bên cạnh cô, người vỗ lưng, người lấy khăn giấy giúp cô lau miệng, nhìn cô nôn mà người ngoài nhìn vào cũng thấy xót.
Mắt với mũi đều đỏ lên, mặt thì xanh không giọt máu, cô ngồi bẹp xuống sàn, chỉ biết ụp mặt vào mà nôn.
"Gọi Hàn Mẫn đến đây" Thiếu Cung hốt hoảng gấp rút ra lệnh cho ông quản gia.
Ông quản gia không nói gì nhiều, lập tức kêu gọi bác sĩ riêng của Cố Duật.
Diệp Mộc vẫn cứ nôn, vừa nôn vừa ho trong rất thương tâm, mắt cô mờ đi, sức lực bị rút cạn, ý thức cũng dần biến mất, cả người vô lực ngã vào Ân Hi.
"này...Diệp Mộc...cô có nghe thấy tôi không????" Ân Hi lay cô, chạm vào thấy người cô lạnh ngắt, toàn mồ hôi "Thiếu Cung, đưa cô ấy lên phòng...mau"
Thiếu Cung lập tức bế cô đứng dậy, đi thẳng lên phòng. Ân Hi chạy theo sau.
Cậu cũng hiếm khi lên đây, mọi thứ sao quá u ám, đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô, Ân Hi đi thấm khăm ước chườm cho cô.
Vài phút sau, một nữ bác sĩ xinh đẹp cũng khá già dặn bước vào, Thiếu Cung và Ân Hi nhường chổ cho vị bác sĩ ấy.
"phiền hai người ra ngoài một chút được không???" bác sĩ nữ lịch sự
"được, Hàn Mẫn, phiền chị rồi" Ân Hi gật đầu, cả hai rời phòng.
Đứng bên ngoài cũng khá lâu, ai cũng sốt ruột, đứng ngồi không yên.
"Thật không ngờ sức khỏe cô ấy yếu đến như vậy???" Thiếu Cung lên tiếng xóa tan không gian im ắng.
"cô ấy nhất quyết phải giữ được đứa bé" Ân Hi thở dài.
"hay chúng ta-"
"không được...nếu cậu muốn cô ta chết thì cứ việc làm như vậy đi" Ân Hi giận dữ với ý kiến của Thiếu Cung, sẽ ra sao nếu như họ thầm lặng giết chết đứa bé, cô ta không chết cũng thành điên.
Thiếu Cung chỉ biết câm nín, những ngày tháng sau này của Diệp Mộc phải như thế nào, chẳng lẻ phải cứ như vậy sao???
Cửa phòng mở ra, nữ bác sĩ tên Hàn Mẫn gương mặt đầy lo âu:
"Cô ấy đều bị như vậy sao????"
Cả 3 câm nín, họ chỉ mới biết chuyện hôm nay thôi, thời gian vừa qua họ hoàn toàn không biết gì cả.
"thật sự không biết nói như thế nào với các người, chắc cũng đi bệnh viện rồi đúng chứ??? đó cũng là những lời tôi muốn nói đi, hãy làm khi còn có thể. Nhưng nếu không làm gì cô ta sẽ phải sống những tháng còn lại trong bộ dạng như thế này, hiện tại chắc cô ấy không thể ăn gì khác, nên cho cô ấy ăn những món nhẹ, nếu vẫn cứ nôn như vậy các người vẫn phải cho ăn, sữa thì nhất định phải uống, cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho cô ấy, hằng ngày tôi sẽ qua đây xem xét tình hình, hãy nhớ trông chừng cô ấy cẩn thận, việc đi đừng phải thận trong, tôi nghĩ phải cần người dìu dắt, sức cô ấy cả ngồi cũng không có. Hai người hãy qua đây ngủ, sẵng tiện trông cô ấy luôn thể, hãy cho cô ấy uống thật nhiều nước. Haiz, có nhất thiết phải tự làm khổ mình như vậy không chứ???" Hàn Mẫn dặn dò xong, lẩm bẩm vài câu rồi rời khỏi.
Thiếu Cung và Ân Hi nhìn nhau, kiểu này phải làm theo lời bác sĩ nói, phải trông chừng cô ấy 24/24 rồi.
………….
Nay là tròn 5 tháng Diệp Mộc mang thai, bụng cũng đã nhô nhô, sức khỏe ngày càng yếu, cô buộc phải ngồi xe lăn. Người cô gầy ra hẳn, ít nói hơn, trầm tính hơn, bác sĩ bảo cô bị chứng trầm cảm thai kỳ, nên ngày nào cũng có người đến bên cô lải nhải cả ngày.
"Diệp Mộc, tôi mua sô cô la đen cho cô này" Thiếu Cung đi vào, thấy Diệp Mộc đang ngồi im ngoài ban công, vui vẻ nói.
Suốt vài tháng nay, qua hệ của bọn họ ngày càng tốt, việc có ác cảm với cô cũng được xua tan. Thiếu Cung và Ân Hi là hai con người suốt ngày lải nhải bên tai cô, họ thay phiên nhau mà nói. Ngoài ra còn có vị bác sĩ tình nguyện, cô ấy cũng nói nhiếu không kém.
"Này, đây là hàng xuất khẩu, trong nước hoàn toàn không thể có, ăn nó vào sẽ giúp cô nhiều hơn" Thiếu Cung đặt sô-cô-la xuống bàn, thuận tay vuốt đầu cô.
Đối với cậu bây giờ, cô rất giống một đứa em ái bướng bỉnh không chịu nghe lời hơn là một vị chủ nhân uy quyền, cô không hề nói, chỉ sử dụng hành động. Nhiều lúc cậu sợ cô sẽ bị câm, nhưng cô đột nhiên lên tiếng, thì ra cô không muốn nói vì bác sĩ kia đã dặn rằng khi cô nói cũng khiến cô mệt mỏi.
"Bấy bì trong bụng mẹ phải ngoan ngoãn, à, chiều nay tôi và Ân Hi sẽ đưa cô đi khám thai định kỳ, nghe nói lần này có thề biết được giới tính của đứa bé"
Im lặng......
"Ây da....thật tò mò, chẳng biết gái hay trai, cô mau mau nghĩ ra tên nào đẹp thật đẹp cho đứa bé cứng đầu này đi, bây giờ suy nghĩ cũng kịp lúc đấy"
Im lặng.......
"Này, cho chúng tôi xin lỗi nhé!!!!!"
Im lặng.......
"Việc chiếc bánh hồi xa xửa kia ấy, vì đã hiểu lầm cô, hôm nay chúng tôi mới bắt được vài tên, trong đó có tên làm túc trực trong siêu thị"
Im lặng.....
"Axxxx thật là, bọn chúng bây giờ khai hết ra, còn kể vài vị thời xa xửa xa xư"
Im lặng.........
"nhờ vậy mà chúng tôi mới biết đó là hiểu lầm"
Im lặng.......
Thiếu Cung mải mê nói, không để ý Ân Hi và Hàn Mẫn đã vào từ lúc nào.
"Âu Dương thiếu gia, phiền ngài ra ngoài chờ đợi chúng tôi phải thay đồ để đi ra ngoài" Hàn Mẫn khoanh tay.
|