Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Không ?
|
|
Chương 3: Cưỡng hôn
-Đưa đây!_Lăng Tử Thần lạnh nhạt, tay chìa về phía tôi, giọng đích thị đang ra lệnh.
-Ko!_Tôi quay mặt sang hướng khác, bướng bỉnh đáp trả. Sao tôi lại phải tự nguyện dâng trả đôi bitít chết tiệt này cho hăn trong khi hắn lại ngang nhiêu lấy bitít của tôi đi giấu chứ, đã thế, một lời xin lỗi cũng ko thèm nói. Muốn tôi trả, trừ phi hắn quỳ gối xuống đất cầu xin tôi, lúc đó tôi còn có thể niệm tình vẻ đẹp của hắn mà cân nhắc.
-Trả đây!_Hắn kiên nhẫn, người chẳng hề có chút hành động gì gọi là hối lỗi cả, đúng là bực cả mình
-Cậu điếc hả? Ko trả là ko trả_Tôi mặt dày nghiêm nghị, ko phải tôi muốn giữ dày hắn làm kỉ niệm đâu nhá, tất cả chỉ tại vì nếu trả, tôi lấy cái gì mà mang, hơn nữa, chẳng phải người gây tội trước là hắn sao, mắc mớ gì tôi phải nhân nhượng.
-Đừng có quá đáng!
-Quá đáng? Ai mới quá đáng đây?_Tôi đưa tay vuốt chiếc mũi nhọn hoắt của mình theo đúng điệu mấy tên mafia trên phim, tai còn lại dí vào ngực hắn, hơi dí thôi nhé, nghểnh đầu sang một bên, cời cợt_Người lấy bitít của tôi giấu đi, làm tôi ê mặt ko biết nấp ở đâu trước bọn dân tình 10C8, đẹp hơn còn được vồ ếch miễn phí ko mất tiền nữa chứ, chẳng phải là cậu à. Cậu ko biết trơ trẽn thì sao tôi có thể biết mình quá đáng chừng nào được, đừng làm tôi mắc cười nha.
-Giấy bitít của cậu? Tôi ko làm cái chuyện hạ nhục thanh danh của mình như thế
-Gì chứ? Thanh danh? Thanh danh của cậu được bao nhiêu? Hơn ai chứ?
-Tóm lại tôi ko làm chuyện đó
-Ngoài miệng thì chối đây đẩy, trong bụng lại gật đầu lia lịa, khẩu phật tâm xà. Chỉ biết chê bai người khác này nọ trong khi cậu cũng chẳng khá hơn ai_Tôi ra mặt giễu cợt, thân thể ko biết từ lúc nào đã đứng dậy, tiến lại gần hắn, ngón tay hết di vào người hắn rồi lại chỉ chỉ lên mặt hắn hết sức đanh đá, cố chọc tức con người chưa bao giờ nổi điên vì tôi này.
-Cậu xem ra màng nhĩ bị đứt rồi, tôi bảo tôi ko lấy, nghe chứ?_Hắn mỉa mai, thâm ý rõ ràng muốn đả kích người, lấy lòng bàn tay túm gọn ngón tay tôi ko thương tiếc khiến tôi hoảng loạn rụt tay ra như phải bỏng, chút dư âm âm ấm còn vương trên da sao vẫn đượm thật lâu.
-Tôi tin cậu tôi chết liền ấy. Đời đời có kẻ nào giết người lại tự thú đâu. Cậu ko lấy, chẳng hóa tôi tự thu đồ của mình chắc_Tiếp tục gân cổ lên cãi, tôi hoàn toàn phủ nhận những gì hắn đã giúp đỡ tôi lúc nãy, thay vào đó mà áp đặt, cho hắn là thủ phạm. Nhưng ngoài hắn ra, kẻ rắc tâm hãm hại một cô gái yếu đuối như tôi là ai chứ? Ko thù ko oán mà khử nhau quả thật vô lí.
-Câu mà ko...
-Hàn Tử Di, có người tìm cậu kìa_Tiếng gọi thất thanh của Chiêu Anh như một nhát dao chém đứt lời nói của Lăng Tử Thần, hắn ta ko ai bảo, cùng tôi quay đầu ra phía cửa lớp, nơi cô nàng hoa khôi đệ nhất 10C8-Đặng Chiêu Anh đang đứng.
Thấy Lăng Tử Thần ko nói gì nữa, tôi quyết định "mượn tạm" bitít của hắn mang đi đón khách, thầm tưởng bở về một chàng trai đẹp chết người đang chờ mình mà ko khỏi cười một mình, óc liên tưởng của tôi ngày càng sa đọa rồi.
Mới bước chân ra khỏi cửa, tôi lập tức xị mặt, hóa ra là con gái, lòng chẳng muốn tiếp chút nào, ko có hứng. Cô bạn tóc tết 2 bím với chiếc kinh to sụ che gần hết nửa khuôn mặt nhìn tôi, hiểu ý cười nhạt:
-Cậu là Hàn Tử Di?
-Ừ_Chán nản, tôi đáp trả gỏn lọn, bản hiệu cô bạn có ghi "Đỗ Hoài Nhi, lớp 10C7", ko phải người lớn tuổi, nghi lễ ko cần thiết.
-Thầy giám thị có chuyện muốn nhờ cậu, bảo cậu đến gặp thầy ý.
-Hả? Thầy giám thị?_Tôi há hốc mồm, ko tin vào những gì mình vừa nghe được nữa, thầy giám thị-người coi tôi ko hơn gì kẻ thù-mà có chuyện muốn nhờ tôi sao, nghe sao giả dối thế ko biết.
"Nhất định có âm mưu gì đó"_Tiểu tinh linh thứ nhất trong tôi sờ cằm, mặt ra vẻ thảm tử, đoán, lập tức được hội đồng tinh linh Hàn Tử Di gật đầu hưởng ứng
"Hay ông thầy nhớ ta nhỉ? Cũng có thể lắm"_Một con tinh linh khác điên khùng nếu ý kiến, ngay tắp lự hàng loạt trái cây từ tứ phía bay vèo về phía nó, đả thương nạn nhân ngay tại trận
"Ko nên nghĩ xấu cho ổng, tội nghiệp"_Con này thảm hơn,bị nhốt vào lồng "thú dữ" sau khi giơ tay phát biểu
Nói chung là, khó đoán. Người thâm hiểm như ông thầy đó, tốt nhất là...
-Ối!!_Tôi ôm bụng, mặt nhăn mũi nhó nhìn Đồ Hoài Nhi đang đều bước phía trước, tay nắm chặt vạt áo của cô bạn_Mình đau bụng quá, ko lê nổi nữa
-Tào tháo đến hả?_Cô bạn quan tâm, nhưng ánh mắt hoài nghi thấy rõ, chẳng nhẽ, kĩ thuật diễn xuất của tôi đã giảm?
-Ừm! Bạn đi trước đi, mình..._Đưa mắt thảm thương ném về phía Hoài Nhi, tôi trăn trối như thể mình sắp đi uống trà với Diêm Vương
-Tùy bạn thôi_Hoài Nhi cười_Thầy có bảo nếu ko gặp được cậu hôm nay, ngày mai tự tay thầy ấy sẽ áp tải cậu lên phòng giáo viên đấy, bạn thấy sao?
Thua! Tôi thua rồi!
Nước mắt nước mũi hòa làm một, tôi cùng đôi bitít thân yêu của Lăng Tử Thần tựa vào nhau mà lê từng bước, từng bước, cảm thấy như mình đang leo lên một ngọn đồi dốc đứng mà đau đớn. Dù đã cố thức thật sớm để ko gặp lại cái người khủng bổ đó, vậy mà, giờ lại phải trương mắt nhìn người ta đưa mình gặp tử thần, luân lí công bằng đâu trời. Nếu sau này tôi muốn đập đầu tự xử mình, thay vì lo lắng hãy nhảy vào can tôi nhé...
Quãng đường từ lớp tôi đến phòng giáo viên thật ngắn, đi chưa được 5 phút đã thấy cái bảng "Phòng giáo viên ban C" nắm chình ình trước mặt. Trong tôi lại dấy lên hồi chuông than thân trách phận, tim đật thình thịch ko ngớt, khóe mắt giật giật liên hồi. Trước khi bước vào hang cọp, tôi khấn trời khấn đất, cầu mong chúa, ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho mình mới yên trí nạp mạng.
-Thầy!_Tôi nhỏ nhẹ, phá tan bầu ko khí lặng như tờ trong phòng giáo viên.
Nghe thấy tiếng tôi, ông thầy giám thị ko biết từ xó xỉnh nào đứng lù lù sau tôi đập cái bốp làm tôi giật thót, tim thiếu chút nữa ngừng đập. Kểu khổ rã cả miệng, ổng mới chịu ngồi về chỗ của mình.
-Lâu rồi ko gặp em
-Vâng! Mới 1 ngày thôi mà thấy_Tôi đưa tay gãi đầu ra vẻ từ tốn, nở nụ cười ko thể méo hơn được nữa
-Hôm nay ko đi học muộn nữa nhỉ?_Ông thầy thâm ý hỏi tôi
-Vâng! Thế thầy gọi em có gì căn dặn ạ?_Nhanh như cắt tôi chuyển chủ đề, mong sớm ra khỏi cái nơi địa ngục trần thế này
-A! Hôm trước, là em trực sân bóng rổ phải ko?
-Vâng, có chuyện gì sao thầy?
-Đội trưởng đổi bóng rổ kiến nghị với thầy rằng sân bóng của họ còn rất dơ, bảo thầy "nhờ" em trực lại
-Dạ?_"Nhờ ư? sao ko nói thẳng ra bắt em trực lại cho rồi, bày đặt tế nhị"_Nhưng rõ ràng em đã làm rất sạch rồi mà, cả một con kiến cũng ko có in chân lên
-Tôi ko biết, nhưng phiền em hôm nay ở lại trực thêm 1 lần nữa nhé!
-Thầy! Em phản đối! Đấy chẳng phải bốc lột sức lao động trẻ vị thành niên sao ạ? Sẽ phải đền tiền và ngồi tù đó thầy_Tôi gân cổ lên đe dọa, phải giành lại quyền lợi cho mình trước khi chết vì kiệt sức, nhân nhượng là mất hết.
-Nếu em trực, tôi có thể nghĩ lại việc 10 ngày qua mà cho em loại tốt trong hạnh kiểm tháng này đấy!_Ông thầy giám thị nhấc gọng kính, nói đều đều
-Oki ạ! Hôm nay em sẽ trực thật sạch!_Tôi như bị bỏ bùa, đứng phắt dậy, vỗ ngực hứa hươu hứa vượn rồi chạy vọt khỏi phòng giáo viên trong niềm huân hoan như thể vừa đạt cúp vô địch trong môn điền kinh. Sung sướng nghĩ đến hành kiểm của mình tháng này mà cười ha hả ko biết trời đất. Ít ra, hôm nay cũng ko hẳn xui lắm.
Trở về lớp, tôi chuẩn bị tinh thần hết tiết nữa đi chùi sân bóng, Lăng Tử Thần cũng đã về trước vì có chuyện ở đoàn, tôi lại trở về những năm tháng bình yên của mình. Còn bitít này, chắc phải mượn tạm... *** Sau một hồi mông chổng lên trời tích cực chùi chùi sân bóng rổ, tôi mĩ mãn nhìn thành quả lao động của mình: Sân được chùi bóng lóa, một vết bẩn cũng ko có, thật đẹp mắt. Hạnh phúc thở dài đem đống rác cuối cùng cho vào thùng, tôi chợt ngớ người, nụ cười cũng tắt ngấm. Trong chiếc thùng đầy ắp nhiều chủng tộc rác kia, đôi bitít của tôi nắm trong số đó, tỏa mùi kinh khủng.
Ngẩng mặt lên trời, tôi gồng người, cơ bắp trên 2 cánh tay như có tiềm lực căng lên cũng to phết.
-Lăng Tử Thần, ta thề có trời có đất, đời này kiếp này ta ko khiến cho ngươi thê thảm, ta ko phải là Hàn Tử DI
|
Chương 4: Club Bóng rổ [CENTER][/CENTER]
"P & P là trường học danh giá dành cho những học sinh con nhà quyền quý, giàu sang trong xã hội ở khu vực Đông Nam Á và nắm giữ trong tay quyền quyết định tương lai cho mỗi một cá thể lúc bấy giờ. Ko chỉ nổi tiếng với các phương pháp dạy học đỉnh cao cùng những công nghệ hiện đại tiên tiến luôn được đổi mới qua các năm, P&P còn mang trong mình một vẻ bí hiểm như một quốc gia độc lập, tạo nên một thế giới riêng ngăn cách với xã hội bên ngoài. Tùy theo cấp bậc, địa vị của gia đình, học sinh trong P&P được phân thành 3 ban khác nhau:
-Ban A: Là ban có tiềm lực mạnh về kinh tế chính trị, nó là nơi học tập của toàn thể con cháu các quý tộc, thương nhân có sức ảnh hưởng lớn ko chỉ với trong nước mà còn chiếm một vị trí nhất định trên thương trường thế giới
-Ban B: Dành cho con cái của các bậc chính trị, thương nhân giàu có trong nước, chỉ có tiền bạc, ko có danh tiếng đối với nước ngoài
-Ban C: Học sinh trong ban này đa số thuộc nhiều tầng lớp khác nhau và thường thuộc trong top 200 học sinh có điểm đầu vào cao nhất trong khóa thi chuyển cấp hay nhận được học bổng do trường trao tặng.
Khác với nhiều ngồi trường khác trên thế giới, P&P ko chỉ là nơi học tập của giới thượng lưu mà còn là một "ngôi trường thị trường". Nó được tổ chức dưới dạng một quốc gia thu nhỏ, trong đó, học sinh được rèn giũa khả năng tự kiếm sống bằng cách tham gia vào các club. Mỗi club là một tổ chức, có người lãnh đạo riêng, ngân khố riêng, luật lệ riêng, hoạt động theo cơ chế như một công ti, tự thu lợi nhuận và nộp thuế cho nhà trường, các thành viên trong club cũng được phát lương dựa vào năng suất chạy đôn chạy đáo làm việc cho club. Đừng nghĩ club chỉ là một hình thức tiêu khiển của giới thượng lưu nhé, khi bạn bước chân vào một club nào đó, lập tức bạn được nắm trong tay địa vị-chính là địa vị của club trong bảng xếp hạng "Bảng Vàng", tiền bạc-tiền lương làm việc hàng tháng hay tiền thưởng trong các cuộc thi đấu giữa các club với nhau, quyền lợi-quyền lợi của bạn sẽ được đảm bảo gấp đôi, ngoài ra bạn còn có thể tránh việc bị nằm trong danh sách đỏ những học sinh được thầy cô nhờ vả.
Ngoài miệng thì có vẻ dễ, nhưng làm thì lại là một vấn đề lớn. Để tham gia một club, bạn nhất định phải nộp đơn, tham gia phỏng vấn, thực hiện yêu cầu club đề ra và nếu may mắn lọt vào mắt xanh của chủ tịch club, bạn còn phải trải nghiệm thời gian thử việc 1 tuần trước khi trở thành thành viên chính thức của club còn ngược lại, họ sẽ ko thương xót khi đá một người vô dụng như bạn ra khỏi danh sách đâu."
Nắm chặt tờ giấy giới thiệu hoành tráng của trường, tôi đau lòng nằm ườn người lên bàn trong canteen, cảm giác chua xót nghẹn lên tận họng, chưa bao giờ tôi thấy thất vọng về chính mình như hôm nay. Theo lời của thầy chủ nhiệm, dù muốn hay ko, tôi nhất định phải tham gia một club nào đó trước khi bị chấm vào sách đỏ, nhưng có vẻ số tôi đã định sẵn mình có tên trong sách đỏ hay sao ấy, cả sáng nay tôi cuống cuồng quên ăn quên ngủ đi phỏng vấn, cuối cùng chỉ nhận được lời từ chối khách sáo "Có lẽ club của chúng tôi ko hợp với em" vì những lí do cực lãng xẹt. Điển hình như 3 vụ chiều nay chẳng hạn, vụ đầu tiên ở Club Fashion, tôi bị loại ngay khỏi vòng gửi xe chỉ tại làm giơ nước sốt cà chua đỏ thói trên áo khiến người phỏng vấn ko hài lòng cho rằng tôi ko biết quý trọng trang phục; vụ thứ 2 xảy ra ở club thẩm mĩ, trong cuộc kiểm tra đầu tiên, thay vì cạo mặt tôi đã sơ ý cạo quách đôi lông mày của người mẫu làm cô ta khóc toáng lên, bị đuổi cổ là chuyện hiển nhiên; hay vụ còn lại ở club Cooking, nói ra hơi ngượng nhưng việc tôi biến nguyên con cá ngừ đại dương thành cục than đen khổng lồ là chuyện có thật ko thêm thắt, kết quả như bạn biết đấy, tôi trở thành nổi ô nhục của nghệ thuật và ko chốn dung thân. Giờ nghĩ lại mới thấy mình thật xui xẻo, nếu là ở nhà chắc những chuyện đó ko vấn đề, chắc tại hôm nay tôi hơi run nên thi ko được tốt. Ko thể cứ trách hoài bản thân được, có trách nên trách bọn nguời đó có mắt mà ko thấy Thái Sơn thì đúng hơn
"Club nào mà nhận cô làm thành viên, đảm bảo 1 tuần sau đeo túi nải tan rã" Sùi bọt mép một chỗ, tôi nhớ lại câu nói đáng ghét của Lăng Tử Thần mà máu sôi lên sùng sục, người như có thêm động lực ngồi phắt dậy, chấn chỉnh lại ý chí bản thân "Nhất định mình phải làm cho cái tên bí thư bị thọt kia biết tay mới được, phải cho hắn biết, dám coi thường mình chính là sai lầm khủng khiếp nhất đời của hắn"
Lửa chiến đang phừng phừng đốt cháy thân thể tôi, chợt một gáo nước lạnh từ tay con bạn thân Kì Như đáng chém vô tình dập tắt ko ái hậu:
-Ái chà! Bạn hiền! Có club nào nhận bạn chưa?
-Kì Như!!_Thoáng rùng mình ớn lạnh vì giọng nói của nó, tôi nhanh chóng lấy lại vẻ ảm đạm của mình, nhìn nó như trẻ con thấy mẹ, mắt long lên đong đầy nước ngầm ý cầu xin nó giúp đỡ "Nó vui thế chắc kiếm được club xui xẻo nào rồi"
-Đừng làm ta hoảng_Kì Như giật nảy mình một cái trước thái độ của tôi, mấy giây sau mới lấy khăn lau chấm mồ hôi, chép miệng an ủi nhưng ko quên dìm hàng nhau_Khổ thân ngươi quá, bọn kia đúng là ko có mắt mà, sao lại để lỡ một nhân tài tương lai ngời ngợi như ngươi chứ, nhất định sau này chúng sẽ phải hối hận
-Ngươi làm như ngươi hơn ta ko bằng, mà lỡ club nào khùng khùng nhận ngươi thì chắc tương lai cũng chẳng có gì rồi_Tôi giận, đến nước này rồi nó vẫn muốn khơi thú tính trong người tôi
-Chậc, khá khẩm hơn mấy nơi ngươi vừa nộp đơn đấy cô em
-Thế à, chúc mừng người trúng số nhá, quãng đường sau này chắc ta ko thể sát cánh bên mày rồi_Tôi ảo não nói đùa, lòng thì buồn thật nhưng những lúc cần vui thì phải vui chứ. Dù sao tôi cũng ko phải là người câu nệ tiểu tiết, chuyện club này coi như tôi ko may mắn đi, cùng lắm là bị thầy cô sai vặt thôi mà, đâu chết ai
-Sao thế được, có đi thì cùng đi chứ, ta có thể mở lòng từ bi giúp mày mà_Kì Như cười khẩy. Có gì đó mờ ám trong nụ cười của nó hay tại tôi quá đa nghi?
-Ngươi giúp nổi sao?
-Chài, đừng coi thương ta chứ? Bao năm lăn lộn trên thương trường, một chút mánh khéo hại người sao lại ko biết, chỉ cần ngươi kí một chữ, đảm bảo ngươi 1 mạch thoát khỏi sách đỏ, đường đời cứ gọi như rải hoa hồng ấy_Nó rắc lời ngon tiếng ngọt vào tai tôi, nhẹ nhàng vừa đấm vừa xoa, ko biết nó đang nói thật hay nói đùa nữa
-Chắc mấy nơi tạp nham, chẳng tốt đẹp gì rồi, ta ko làm đâu_Tôi khoát tay, lỡ đó là club vệ sinh thì sao, chẳng hóa tôi đâm đầu vào rọ à. Dù là bạn thân nhưng tin việc nó ko hại tôi thì quá ngây thơ, hơn nữa người như tôi sao lại làm cái việc hèn hạ đó chứ
-Trời, ta cũng làm ở đó mà, ngươi sợ gì chứ, Hạ Kì Như ta đâu thể vào những nơi tầm thường hạ đẳng được_Nó vỗ ngực, nháy mẳt cười với tôi._Yên tâm đi, ta đảm bảo ngươi vừa lòng 100%
-Có trai đẹp ko?_Tôi vô thức hỏi, ít nhất chuyện này cũng phải được làm rõ, nếu ko vào nhầm cái chỗ toàn mấy tên xấu hoắc, chắc chưa được mấy ngày mắt tôi đã đui hết rồi
-Trừ ta với ngươi ra, còn lại toàn là mĩ nam thiên hạ sất
-Thật á?_Tôi ngồi bât giậy, cố hỏi lại_Mày ko dụ dỗ ta chứ?
-Tất nhiên rồi, chỉ cần mày kí vào tờ giấy này, đảm bảo sau này ăn sung mặc sướng no mắt ngắm trai đẹp_Kì Như chìa ra trước mặt tôi tờ giấy, giục tôi
-Nếu lỡ ngươi lừa ta thì sao?
-Nếu thế, nhất định ta đi sẽ mặc khố chạy quanh trường cho ngươi xem, được chứ?_Kì Như khẩu khí hùng hồn tuyên bố, xem ra nó ko đùa, thế tôi cũng có chút yên tâm. Tôi mà bị hớ thì nó cũng thảm đời, đôi bên như nhau cả thôi
-Vậy đưa đây ta kí_Tôi ngoài mặt vẫn buồn buồn nhưng trong lòng như mở hội, mừng rơn rớn lấy tờ giấy trên tay Kì Như, toan kí mới nhận ra mình ko có bút_Ta ko có bút
Vừa dứt lời, tôi đã thấy Kì Như chạy như bay sang bàn cuối phòng, giật phắt cây bút của tên con trai tội nghiệp nào đó rồi với vận tốc tên lửa, phóng về chỗ tôi, giục giục như bị chó đuổi
-Rồi! Kí đi mày
-Rồi rồi!
Thấy tôi vừa kí xong, nó liền rút tờ giấy trong tay tôi, thật nhanh cất vào trong cặp, thái độ hấp tấp cực mờ ám, tôi bắt đầu nhăn mặt nghi ngờ:
-Sao ngươi lẹ thế, hay ngươi lừa gì ta phải ko?
-Làm gì có_Nó khua khua tay, miệng ko ngợt cười
-Nói mau, ngươi đang âm mưu gì hả?_Tôi đập bàn khí thế, nhất định phải bắt nó khai cho rõ trước khi tôi bị nó hại cho thê thảm mới được, để sau này còn có thứ mà trả thù
-Chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là ngươi vừa chính thức trở thành quản lí club bóng rổ của anh ta mà thôi, như thế, 2 người sẽ có cơ hội ở gần nhau hơn, vun đắp tình cảm. Hehe, ta có tạo điều kiện hết sức cho ngươi rồi nha, cảm ơn ta đi
-Hả??? Club bóng rổ? Anh ngươi?_Như có sét đánh ngang tai, tôi sững người chết trân như Từ Hải. Kì Như đúng là Kì Như, ko thể khác được, một lần nó âm mưu hại tôi thì tất có lần hai lần ba, vậy mà tôi cứ ngu dốt chui vào cái bẫy nó giăng ra. Đời người đúng là ko thể nhìn mặt mà bẳt hình dong, tôi đúng là chỉ được cái tin người,giờ hối hận thì cũng chẳng còn cách nào nữa. Nó đã vọt lẹ rồi, còn tôi trơ trọi. Nhất định phải làm gì đó mới được
|
Chương 4: CLUB Bóng rổ Soi mình trong phòng vệ sinh, tôi ngầm thán phục tài hóa trang thiên bẩm có một ko hai của mình. Ko ngờ, chỉ với chiếc kính râm to sụ kiểu gangxto chôm được từ ba, cái bịt miệng ninja một thời "mượn tạm" của thằng em và cái áo chống nắng rừng rậm amazon của mẹ, tôi, từ một cô nàng xinh đẹp kiều diễm nghiêng nước đổ thùng đã nghiễm nhiêm tự tay biến mình thành một kẻ người ko ra người, ma ko ra ma, bộ dạng khả nghi như mấy tên cướp giật đích thực ngoài chợ. Khi dám chắc ko ai có thấu lực đặc biệt nhìn ra thân phận thật sự của mình, tôi yên trí bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi thẳng một mạch đến chỗ club bóng rổ, lơ đi những cặp mắt nhòm ngó hiếu kì của người xung quanh, do thám tình hình trước khi trao thân gửi phận.
Nơi này đúng là có sức hút đối với con gái à nha, ko biết vì nằm ở khu vực thuận lợi-chính giữa trung tâm trường hay có dịp khuyến mãi đặc biệt mà ko cần vào sân bóng đã thấy một biển người hỗn độn, tứ phía con gái đổ dồn về chen nhau như hội, người đạp lên người len vào cánh cửa bé tí xíu mà thấy tồi tội, xem ra club này cũng ko phải loại tôm tép hàng chợ. Tôi có chút mừng thầm đứng xê sang một bên nhường đường, ko muốn cơ thể hoàn mĩ của mình trở thành thảm lót giày cho bọn người thiếu văn hóa đó, đôi khia ngứa ngáy lại chép miệng ngao ngán:
-Đúng là khổ ải trần gian, đâu cần phải tuyệt tình với nhau thế chứ, cứ ưỡn ngực lên đi đàng hoàng là được rồi. Đúng là tự mình hại mình, một chút chất dám cũng chẳng có.
20 phút trôi qua trong bình lặng đối với tôi còn trong dữ dội đối với đám con gái nhao nháo nãy giờ vẫn chưa lách hết được vào trong kia. Tức mình vì phải chờ đợi một cách vô bổ trong khi thời gian lại ko hề ngoái nhìn lại, tôi đành liều chen vào dòng người, mặc cho thân xác bị đưa đẩy, cuối cùng ko chịu nổi đành ngậm ngùi làm người vô văn hóa:
-Tránh ra! Phân tươi đây!_Đừng trách tôi bẩn thỉu nhé, chỉ tại ko còn cách nào khác, đành phải chơi bài hèn hạ này, thề với trời đất, nhất định ko có lần sau.
Ngay khi tôi vừa dứt lời chưa đầy 2 giây, đám con gái ko ai hẹn ai tự động ngoan ngoãn tránh ra hai bên, chừa một lối đi cực to cho tôi bước vào. Để tránh bị phát giác rồi bỏ mạng chốn sa trường, tôi vọt lẹ vào trong, như vị anh hùng dẫn theo sau cả đám để tử, phong tỏa cả hai bên khán đài. Mặc cho bọn người đang chơi bóng phía dưới uốn éo đủ tư thế làm mát mặt đám con gái hám trai, tôi lấy túi, moi ra cái ống nhòm rứt ruột lắm mới dám xì tiền mua, soi về phía sân-nơi mấy ngày trước tôi khom lưng chổng mông chùi mòn cả tay, thầm chưởi rủa thằng cha đội trưởng vô đạo vô đức vô nhân tính.
-Ôi! Anh Kiệt đẹp trai quá!! Yêu chết mất!_Một cô nàng ngồi cạnh nói lời sến súa với con bạn, hai mắt từ lúc nào chuyển sang chế đổ hình trái tim đỏ thoi thói làm tôi vô thức đưa ống nhòm hướng về phía cô ta đang nhìn, xem xem hắn có đẹp trai ko
-A!!!! Sao anh Tuấn Vĩnh manly thế ko biết! Tớ chết mất!!_Con nhỏ khác ko kiềm lòng lên tiếng, tôi lại hướng ống nhòm về phía tên Tuấn Vĩnh manly của cô ta, chiêm ngưỡng "nhan sắc"
-Trời! Đỡ tớ với! Anh Gia Minh đang nhìn tớ!_Lại thêm một con chim trúng tên lăn ra ngất xỉu, tôi giật mình đem ống nhòm soi cái tên Gia Minh kia, xác nhận người thân. Trời ạ, cái mặt đần đần của nó phóng đại lên 3, 4 lần nằm chình ình trong ống nhòm của tôi, từng đường nét từ trên xuống dưới đều ko thiếu, vậy là, tôi ko chỉ đội nhà chung với nó, giờ còn đội cả club với nó sao, tôi muốn về nhà, huhu
-Xem kìa, xem kìa! Anh Kì Thiên kìa!! Phong độ quá!_"Kì Thiên?" tai tôi mở căng thu thập thông tin, tay chỉnh góc ống nhòm thẳng hướng Kì Thiên đang lấy tay lau mồ hôi trên trán "Khoan đã, tên này có nét gì đó quen quen", tiềm thức trong tôi đánh động, muốn tới gần để nhìn cho rõ nhưng phải bó tay vì đằng trước tôi, các hàng ghế trung tâm đã ngập kính người.
Đánh liều một phen, tôi rời chỗ, len thân mình trong đám người ôn tạp, bọn họ cứ một chút rú lên, một chút hò hét, điên quá thì chen nhau xô đẩy ko ngớt, khiến tôi thiếu điều muôn chết. Nếu hỏi đâu mới là địa ngục trần gian thì tôi sẽ ko ngần ngại mà hét vào micro xác nhận đó chẳng phải nơi nào khác mà chính là cái nơi khủng bố này. Người văn mình sao lại có những hành động đầy thú tính thế ko biết.
Tích cực đạp mạnh đám người dưới chân, sau một hồi nửa sống thiếu chết áp dụng định luật lăn lê bò trườn do nhà vật lí Hàn Tử Di vừa phát hiện chưa qua khảo nghiệm, cuối cùng tôi cũng có được một vị trí ở hàng ghế đầu tiên nhưng chẳng mấy thoải mái gì, vì chỉ cần cựa nhẹ một cái, tôi có thể bị đá văng ko thương tiếc ra ngoài với vận tốc ánh sáng vì tội làm náo động nơi công cộng. Giờ thì công việc của tôi sẽ suôn sẻ hơn cho mà xem, hehe.
Cười thầm một cái, tôi tiếp tục đưa ống nhòm ngắm zai đẹp. Đã đến lúc nghỉ giải lao, nên các thành viên club bóng rổ đều tạt vào sân ngoài ngồi uống nước, lau mồ hôi. Chỉ đợi có thế, bọn vịt trời bên cạnh tôi ko ngừng hô tên, hò hét những thiên thần phía dưới, khẩu hiệu cứ vậy mà bắn ra như đạn liên thanh.
Đảo mặt một vòng quanh sân, tôi toan ngắm giai tiếp thì bất ngờ, hình bóng to lùn của Kì Như đập vào mắt tôi, nó đang hí hửng cầm tờ giấy gì đó, đến bên cạnh anh trai nó-Hạ Kì Thiên, miệng cười roi rói như trúng vé số mặc dù đó là chuyện ko tưởng. Chiếu tướng tờ giấy tội nghiệp trên tay nó, tôi phát hỏa nhận ra đó chính là tờ giấy "bán thân" nó đưa tôi kí, trong lòng lửa giận phừng phừng bốc cháy.
"Vậy là nó chưa đưa, thế thì..." Những mưu mô toan tính trong tôi hiện ra chất cao như núi, tôi ân huệ ban tặng cho mình một nụ cười chiến thắng rồi nhón người dậy, cố nhảy ra khỏi hàng ghế này mà chạy đến rựt rồi xé quách cho đỡ gặp ác mộng. Nhưng người tính ko bằng trời tính, đương lúc lắt lẻo trên thành phân cách, chưa kịp vận nội công phi thân nhảy xuống đã có người đẩy mạnh vào lưng tôi. Bất ngờ, tinh thần đang nâng cao cực độ thì cả người tôi đã như cục đá rơi tự do theo một đường parabol tuyệt đẹp...
Song song cùng lúc tôi nhảy qua thành phân cách tự tử, một tên con trai phía dưới bỗng dưng cao hứng ngẩng cổ lên trời nốc nguyên chai nước, chưa kịp để hắn uống xong giọt cuối cùng, cả thân thể tôi 45 kg ko câu nệ rơi xuống người hắn, đẩy hắn từ ngồi trên ghế ngã chỏng vó xuống dưới đất, chết ko kịp ngáp. Sựng người một tí tì ti có mấy đâu chỉ khoảng 10 phút thôi, tôi hoảng hồn định thần lại mới nhận ra, người đang làm gối êm nệm ấm, miệng còn sặc sụa nước, cho tôi chính là cái tên ngàn đời ko chịu bỏ phận sự này, kẻ tôi vừa giúp thanh lí đôi bitít-Lăng Tử Thần
"Sao hắn lại ở đây??" Hàng ngàn dấu hỏi to đùng từ trên trời rơi xuống chếm chệ ngồi trên đầu tôi, thật tệ nhưng mà lại hay. May mà tôi đã hóa trang từ đầu đến chân nên với khoảng cách này hắn khó có thể nhận ra, mà nếu đã thế, hay là...
Nghĩ xong làm liền, tôi ko thèm rời đi mà trở người ngồi phịch trên người hắn, nguyền rủa cho hắn chết. Đang tính lột áo hắn cho hắn nude trước mặt bọn hám trai thì chợt tôi nghĩ đến việc quan trọng lúc này cần phải làm, tờ giấy "bán thân" của tôi đang từng bước, từng bước tiến về phía Hạ Kì Thiên. Ko còn thời gian chơi trò trẻ con với Lăng Tử Thần nữa, tôi quay người chuyển mục tiêu, mắt qua cặp kính đen chiếu tướng tờ giấy, vận hết nội công bao năm tu luyện một mạch phi đến chỗ Kì Như, tay sẵn sàng giơ ra phía trước để chụp.
Rầm!_Đau đớn xoa xoa cái lỗ mũi ăn trầu loang lổ máu, tôi chợt nhận ra, tôi đây, tiến ko tiến, lùi ko lùi, chân sau có gì đó vương vướng, nghoảch mặt nhìn lại mới thấy Lăng Tử Thần-mặt mũi sát khí đùng đùng quả rất hợp với cái tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho hắn-đang lấy tay túm chặt chân mình theo cái kiểu dễ hiểu lầm, "Cưng ơi, đừng đi". Tức giận hóa hồ đồ, quyết tâm ko để cho bất cứ ai phá chuyện tốt của mình, tôi điên tiếc đá mạnh vào bụng hắn một phát đảo ngược quá trình tiêu hóa làm toàn bộ chỗ nước lúc nãy hắn nốc vào phun ra như vòi nước ở công viên, nhân lúc hắn đau đớn mới vùng chân phóng lẹ đến chỗ Kì Như
Như có linh cảm thì phải, Kì Như ko biết luyện võ công gì, né người tránh sang một bên điệu nghệ. Còn tôi, vận tốc quá lớn, gia tốc cực đại, dù ko ai muốn mà vẫn lao thẳng về phía trước chẳng kìm được, thiếu chút nữa đâm sầm vào vách tường tóe máu lên gõ cửa ông trời. Cũng may, có cánh tay ai đó đã kịp ôm eo tôi lại, trong tình hình cấp bách, tôi tạm phá lệ cho hắn ta lợi dụng, nể tình hắn cứu tôi mà ko tính toán chuyện sau này. Choáng váng trước nguy cơ đột tử hơn 99% lúc này, sức lực cạn kiệt, cả người rũ ra như con chim chết ỉu tựa vào tay ai đó mà thần thái biến sắc, dạ dày lồng lộn như vừa ngồi tàu tốc hành tưởng chừng như sắp nôn ra cái bánh sandwitch mới thanh lí hồi sáng. Đau ở chỗ khi tôi đang còn mơ màng thì chiếc kính xinh đẹp đã ra đi ở đâu đó vĩnh viễn ko quay trở lại, để tôi hiện nguyên hình cực thê thảm trước bàn dân thiên hạ.
Kì Như thấy tôi thế, ko những ko hỏi han, còn đem cả thùng dầu ném vào lửa:
-Ôi! Ta cứ nghĩ ngươi chuồn đi đâu, té ra ngươi ko chịu được nên đến trước hả?
-...._"Ko chịu được cái con khỉ ấy, ngươi nghĩ ta ra nông nổi này là vì cái lí do điên rồ đó hả" Ko còn sức để nói, tôi phản động trong ý n ghĩ
-Chậc! Thích quá còn giả vờ_Nó vố lưng tôi cái bốp rõ đau_Lại còn bay thẳng vào tay anh ta nữa cơ chứ, coi bộ mặt lù đù vác cái lu mà chạy, ghê thật.
-..._Máu trong huyết quản cùng acid trong dạ dày tôi sôi lên sùng sục, tôi thề tôi mà ko tự tay xẻo cái lưỡi hay suy diễn của nó thì tôi ko làm người, chỉ làm human
Khi tôi đang cố đứng thẳng người dậy, ko muốn làm phiền người anh em một lò mà ra của nó, thì Hạ Kì Như, đã như một thằng cha trọng tài vô duyên trong trận boxing, cầm lấy tay tôi, giơ lên cao xác nhận kết quả trận đấu, hét lớn đến inh tai nhức óc:
-Xin giới thiệu với các bạn, đây là người quản lí mới của club bóng rổ, nắm trong hay hàng trăm công thức nấu ăn tuyệt đỉnh
"Hơ, ngươi muốn nói thức ăn cho người hay động vật thế?" Ko còn sức lực phản đối, tôi phóng điện truyền suy nghĩ đang nằm chềnh ềnh trong đầu bằng mắt sang nó. Thế nhưng, cái miệng phát thanh vàn dặm của nó vẫn cứ thế phát huy, lôi kéo sự chú ý của hàng trăm hàng ngàn con mắt đổ dồn về.
-"Thông minh vốn sẵn tính trời; Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm. Cung thương lầu bậc ngũ âm; Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương"_Thường thì nó học văn rất tệ hại, sao giờ xuất khẩu thành thơ, hở chút là lại đem truyện Kiều ra ngâm, ra chế thế này.
Vừa nghe xong cái câu giả dối 100% đó, tất cả các mĩ nam trong club đều đưa mắt nhìn tôi đầy kì vọng, dĩ nhiên trừ 3 tên ko biết trời cao đất dày là gì, trong khi lũ hám trai lại nả ánh mắt hình viên đạn như súng hòng giết người diệt khẩu, làm tôi vừa vui vừa thấp thỏm ko biết tận số khi nào.
- Đặc biệt, có thâm niên 2 lần làm vú em, được cấp bằng thế giới với cách thức chăm nom mới lạ, sáng tạo, hiện đại và cực chu đáo tận tình, Hàn....Tử...Di_Đang cao hứng nghe Hạ Kì Như yêu quý tâng mình lên chín tầng mây, chợt thêm một tiếng phụt nước mạnh mất đà đâm sầm vào tai tôi, làm tôi bất giác ngoảch đầu, bắt gặp ánh mắt như lòi cả ra của thằng em_chị gái yêu quý của Hàn Gia Minh, hohohohohoho
Nghe đến đây, những ánh mắt hình viên đạn đáng sợ kia ko biết từ khi nào đã dịu đi hẳn, ái mộ nhìn tôi, hóa ra, cái tiếng chị gái của Hàn Gia Minh cũng được giá đấy chứ, thôi thì tạm thời nhận máu mủ với nó vậy, chẳng thiệt gì.
-Nào, chào mọi người đi cưng_Kì Như vỗ bộp bộp lên vai tôi, đau à nha
Thoáng nhìn thấy những ánh mắt trìu mến thân thiện của các mĩ nam dành cho mình, tôi e lệ, làm mặt ngượng ngùng cúi đầu vẫy tay
-Chào mọi người
"Yeah! Cuối cùng mình cũng có club rồi! Hehe! Khoan đã! Chẳng phải Lăng Tử Thần bảo tôi vào club nào, 1 tuần sau sẽ đeo túi nải giải tán sao. Thế chẳng hóa club trai đẹp này sẽ giải tán à, đến lúc đó thì...biết ngắm zai ở đâu trời"
|
[CENTER]Chương 5: Hàng xóm...[/CENTER] [/CENTER]
-Đây! Của ngươi nè!_Kì Như đặt trên bàn tôi một đống truyện to đùng trước khi về chỗ cất cặp, mắt nó ko ngừng nháy nháy tạo dáng cùng bờ môi căng mọng cười rõ tươi, làm như thể ban phát ân hụệ cho trẻ em đói nghèo ấy_Bồi thường chuyện hôm qua cho ngươi đó
-Vậy sao?_Tôi bĩu môi, đã cố quên cái chuyện nhục như con cá nục ngày hôm qua rồi, vậy mà con bạn vô tâm này lại dám tàn nhẫn lấy que cời lò khơi ra khiến cơn bực được chôn sâu dưới đáy dạ dày trào lên ko nhân nhượng phong tỏa toàn thân làm tôi bức bối khó chịu vô cùng. Quay mặt đi chỗ khác, tôi làm vẻ trịch thượng_Ngươi nghĩ ta là ai chứ hả? Dám lấy chỗ này mua chuộc ta ư? Ngươi xem thường ta quá đấy, Hạ Kì Như!
-Thôi mà! Dù gì cũng đâu thiệt, chỉ là cùng lúc gặp 2 oan gia, nhà ngươi còn may chán_Kì Như đưa tay đập lên vai tôi một phát chấn đông trời đất, giờ thì tôi đã hiểu tại sao mình lại lùn thêm chứ ko hề nhích lên nửa phân rồi, ăn tiếp vài quả của nó nữa, chắc tôi sẽ thành người lùn trong truyện cổ tích mất, nổi tiếng ko tốn sức tốn của
-Ko phải 2, là 3_Tôi hùng hồn tuyên bố, tay chìa ra ba ngón dí sát vào mặt Kì Như để đôi mắt vừa loạn vừa cận của nó nhìn cho rõ
-Sao 3?_Nó hất tay tôi, ra chiều khó hiểu
-Hàn Gia Minh, Hạ Kì Thiên và Lăng Tử Thần, cả 3 đều là oan gia chui chung một xó, ko đội trời chung với Hàn Tử Di ta, _Đương lúc tôi đang đập bàn, khẩu khí hùng hồn tuyên bố, thì cái tên oan-gia-3 ko biết từ lỗ nào chui lên đã đứng sừng sững trước mặt tôi. Liếc tôi một cái rõ ớn, hắn lạnh nhạt lách vào chỗ của mình, đặt cặp xuống bàn rồi mở đường máu ra khỏi lớp.
-Hắn sao thế?_Kì Như kéo tay tôi, nhỏ nhẹ hỏi như thể nếu tên hung thần ấy nghe thấy chắc chắn sẽ lấy dao chọc tiết nó vậy
-Để vài bữa ta đi học khóa tâm lí học rồi về nói cho ngươi nhá_Tôi khoanh tay chép miệng hứa hẹn, xem cái bộ dạng đi đứng khó khắn của Lăng Tử Thần mà trong lòng ko khỏi ko để ý "Hắn bị sao thế nhỉ" *** -Này!_Tôi bé miệng giọng như con kiến gọi Lăng Tử Thần, vô thức kéo kéo tay áo hắn
-..._Ko thèm trả lời tôi một tiếng, hắn im lặng cúi đầu đọc sách ra vẻ thư sinh, mắt cũng chẳng đảo nhìn tôi lấy một cái
-Này!_Bực bội, tôi kéo mạnh tay hắn, thực sự rất muốn hắn nhìn tôi, chỉ một cái thôi, để biết trong hắn tôi vẫn còn tồn tại, dù chỉ là cái bóng
-Tránh ra!_Hắn hất tay tôi, quát, nhỏ nhưng lạnh lẽo, ánh mắt giận dữ cứ nhằm hướng tôi mà đả kích vô tình rồi bỏ đi, đến quyển sách trên bàn cũng ko thèm gấp lại.
"Chẳng nhẽ mình đã làm gì khiến hắn giận?" Ý nghĩ trong tôi cứ gọi là như nước biển, nhiều vô kể nhưng tóm lại đều cùng chung một chủ đề chính "Tại sao Lăng Tử Thần lại có thái độ như vậy với tôi". Bản tính tò mò cộng với rảnh rỗi ko có gì làm, tôi quyết định thêm một lần nữa hành nghề thám tử, lì lợm bước theo cái bóng cao lớn đang ngả xuống hành lang, vừa đi vừa xem xét cảnh vật xung quanh. Được một lúc, Lăng Tử Thần dừng lại trước một căn phòng, hắn lạnh lùng mở cửa rồi đưa cả thân thể lọt vào trong, còn chẳng quên đóng cửa lại. Điều này khiến hồ nghi trong tôi đã nhiều càng thêm nhiều.
Chạy đến thật nhanh, ngước nhìn lên bảng tên "Phòng y tế" to đùng, tôi mơ hồ nghĩ ngợi "Hắn đến phòng y tế làm gì? Chẳng nhẽ bị bệnh?" Sốt ruột, tôi đánh liều xâm phạm quyền riêng tư của người khác, đưa tai áp sát cánh cửa trắng muốt, cố gắng dùng nội lực thâm hậu của mình thu nhận thông tin từ bên trong theo các phân tử gỗ truyền ra ngoài.
Chậc! Khá im ắng, thậm chí cả một tiếng nói cũng chẳng có, đầu óc siêng liên tưởng bậy bạ của tôi lại bắt đầu dựng lên những câu chuyện có thể xảy ra, mức độ nhạy cảm của nó cũng theo thời gian mà tăng lên vùn vụt.
-A...đừng mà...đừng mà_Sặc! Tôi vừa nghe thấy gì thế này!
Ko tin nổi vào những gì mình nghe được, tôi mở căng tai hết cỡ, cố tập trung đầu óc để nghe cho thật rõ, xác nhận nguồn thông tin vừa truyền vào màng nhĩ của mình.
-A...đừng mà...đừng mà...
Rõ...rõ ràng là cái tiếng này, ko sai vào đâu được. khuôn mặt xinh đẹp của tôi bắt đầu biến sắc một cách vô tôi vạ, từ bình thương chuyển sang đỏ lựng như cà chua chín, cuối cùng được thể tái mép như người bị si đa. Chưa bao giờ tôi được nghe mấy cái từ đó một cách chân thực ko qua chỉnh sửa bởi công nghệ thông tin như thế, nên vừa có chút xấu hổ, lại vừa có chút rùng mình gai cả lông gà, lông vịt. Điều tôi ko ngờ đến, chính là ở ngôi trường luật lệ, quy tắc thừa thãi này, tình trạng đồi bại, trái đạo lí luân thường lại có thể lộng hành ngang trắng trợn như thế, cảm giác thất vọng về một môi trường học tập trong sáng lành mạnh áp đảo lòng tin bấy lâu nay, khiến tôi có chút buồn buồn.
"Khoan đã, chẳng phải Lăng Tử Thần vừa vào đó sao?" Một dòng suy nghĩ nữa lại vô tình chạy qua trên đầu tôi. Khái niệm mặc kệ lúc nãy còn chiếm ưu thế giờ đã bị tôi chủ động chuyển sang phản đối kịch liệt. Nếu là người khác, tôi còn có thể chấp nhận mà lơ đi cho họ muốn làm gì thì làm, dù nếu ko có họ thì dân số thể giới vẫn bùng nổ như cơm bữa nhưng người ở trong lại là Lăng Tử Thần, bí thư "hoàn hảo" của lớp tôi. Hắn ô nhục thanh danh tôi ko lo làm gì, vấn đề cốt yếu là việc làm của hắn lại một bước bôi nhọ danh tiếng nứt trời nứt đất mà bọn lớp tôi kiệt sức lắm mới gầy dựng được thì tôi nhất định phải ngăn cản trước khi mọi chuyện ko hay bị vỡ lở. Vì lớp 10C8 thân yêu mên yêu, hi sinh một mình tôi nào có xá chi.
Lòng yêu lớp bốc lên trong tôi ngùn ngùn như khói tỏa ra mỗi khi bà tôi den lửa nấu nước, trở thần động lực hòa cùng nội công thâm hậu đẩy toàn bộ sức mạnh lên hai chân, 1 cước tung đòn lên ko đạp mạnh cánh cửa phía trước, tạo thành âm thanh vang dội chấn động tất cả nghi phạm đang ở trong, khiến chúng mặt mày cứng đơ, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn dáng võ tựa phượng hoàng múa của tôi.
Vênh mặt lên trời, tôi lấy ngón trỏ vuốt mũi một cái rồi đưa mắt nhìn "đôi gian phu dâm phụ", vài phút sau cũng há hốc mồm trợn mắt nhìn bức tranh bên trong căn phòng. Trời ạ! Lăng Tử Thần trần truồng khoe phần trên của mình thì tôi ko ngạc nhiên mấy, thứ làm tôi ngạc nhiên chính là người đang ngồi lên cạnh, tay đang xoa phần bụng hắn giấu chân của hắn lại là một bà bác sĩ già tóc đã phất phơ chút bạc. Ko lẽ, "đôi gian phu dâm phụ" lúc nãy là Lăng Tử Thần và bà già ngoài 50 tuổi. Thất vọng tràn trề, tôi nuốt nước mắt vào trong, oán trách Lăng Tử Thần con gái đã ko buông, giờ ngay cả một bà già cũng ko tha. Thế giới đúng là có nhiều điều bí ẩn cần khám phá, hix.
-A...đừng mà...đừng mà..._Cái tiếng nhạy cảm ban nãy từ đâu đó phát ra phá tan bầu ko khi tĩnh lặng, đưa mắt tìm kiếm mới biết được nó bắt nguồn từ cái mỏ nhọn hoắt của con vẹt trong lồng trên của số phát ra. Vậy là, những gì tôi căng tai nghe được...lại hóa tiếng của con vẹt đang tập nói sao? Tổ tông ơi, gì mà như hài kịch thế kỉ XX thế này
-Cậu tới đây làm gì?_Lăng Tử Thần-kẻ đáng chết hàng vạn lần-lên tiếng, ném ánh mắt dò xét về phía tôi.
-Hơ? Tôi...tôi_Tôi giật mình như kẻ trộm bị bắt quả tang, ấp úng một lúc mới tìm được đề tài để chuyển, chứ nếu hắn mà biết tôi xông vào vì hiểu lầm chẳng hóa tôi từ đào đất chôn mình à_A! Sao cậu lại ăn mặc kiểu đó trước thanh thiên bạch nhật thế hả?
-Hỏi làm gì? Mà tôi đóng của lại rồi, chính cậu xông vào đấy chứ_Hắn cợt nhả, khóe miệng cong nhẹ
-...Tôi..._Lí lẽ quá sắc bén, đúng là mặt dày, tôi hoàn toàn chẳng biết làm gì ngoài việc im lặng là vàng
-Thôi thôi! Đừng cái nhau nữa_Bà bác sĩ già cười hiền, ánh mắt dịu dàng hết nhìn Lăng Tử Thần rồi nhìn tôi một lượt, vừa bước chân ra cửa vừa để lại câu "trăng trối"_Hai em cứ từ từ nói chuyện đi nhé, cãi nhau hoài tình cảm dễ sứt mẻ lắm
"Sứt mẻ tình cảm? TÌnh cảm đâu mà sứt chứ?"_Tiểu tinh linh bé nhỏ chui ra từ đầu tôi, đặt mông lên vai thể xác nó vừa rời khỏi, ngả người mắng mỏ, cái đuôi cứ lượn qua lượn lại thấy ghét
-Mặc...mặc áo vào cho tôi!_Chỉ tay về phía hắn, tôi ấp úng mặc cho trái tim phản đối kịch liệt
"Đã ngắm đâu mà bắt người ta đóng lại chứ!"
"Người gì óc não như quả nho thế, người ta mặc áo vào lấy đâu mà chiêm ngưỡng, mất cả hứng"
Hội đồng bô lão hồn chiến ra sức ********* mắng mỏ trắng trợn chủ thể là tôi, quả thật, tôi cũng muốn thế chứ bộ, nhưng ko thể để hắn nghĩ tôi là kẻ hám zai được, mất mặt thấy mồ.
-Được thôi, nếu cậu giúp tôi một chuyện_Hắn trả treo, coi cái mặt điển trai mà lòng dạ toàn rắn với rết, dám cả gan đưa đề nghị với tôi cơ đấy.
-Chuyện gì? Nói nhanh đi!
-Giúp tôi..._Hắn đứng dậy, tiến lại gần, đầu ghé sát vào tai tôi, tiếng nói cũng hơi thở phát ra bên tai thật nhẹ nhưng lại đủ để hâm nóng mặt mày tôi_...xoa bóp
-Hả?_Tôi trợn tròn mắt, hàng loạt hình ảnh ko hề trong trắng lướt qua trên đầu, trình diễn thời trang
-Xoa bóp! Hiểu chứ?
Mẹ ơi! Hắn muốn tôi xoa bóp kìa, đây là một từ khá nhiều nghĩa nha, tôi nên hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đây
-Nghĩa...nghĩa bóng?
-Tùy cậu hiểu_Hắn cười, ko chịu xê ra lấy nửa phân
-Ko!_Tôi tức giận, hắn cho tôi là loại con gái đứng cột điện đấy hả?
-Sao lại ko?_Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên trong khi cái mặt hắn lại biết rõ nguyên nhân "Biết rồi con giả vờ"
-Ko là ko mà!_Tim bị ép đập dữ dội, cả người theo quan niệm tự vệ, chân thêm một cước phóng về phía người hắn, nhưng chưa kịp chạm đích đã bị hắn túm chặt lại, lơ lửng giữa ko trung
"Hắn ta dám túm chân thiếu nữ!"_Tiểu tinh linh đang ngồi trên vai tôi lên tiếng báo động, hội đồng bô lão trong người vừa nhận được mật báo đã um tùm cả lên, tự động ngả mũ bán nước
"Ngón tay hắn đẹp quá, vừa thanh vừa mảnh"
"Khoảng cách này quá gần, phiêu ghê"
"Mở tiệc đê"
Tôi tự hội, bọn chúng là tinh linh của tôi hay của người nào nhâp vào xác tôi thế ko biết
-Hôm qua 2cú, giờ thêm 1, cậu muốn giết người à?_Hắn cười như ko cười, hỏi tôi, khoảng cách nhích lên lúc này vẫn là zero
-Hôm qua?_Tôi tròn mắt ngây thơ, thánh thiện như thể mình hoàn toàn vô tội
-Ko nhớ à? Nhờ cậu mà giờ tôi phải ngồi đây xoa cao, vừa mới tìm được người thích hợp thì lại bị cậu dọa cho chạy mất, chẳng nhẽ muốn phủi hết trách nhiệm
-Xoa cao? Ko phải chứ? Chỉ có 2 cú vào bụng thôi mà, đừng phóng đại_Tôi thốt lên chê bai, ko ngờ người bề ngoài thì khỏe mà lại là kẻ nhát cáy sợ đau
-Ờ, nhẹ thật đấy, nhưng thêm cú vừa nãy của cậu nữa là tôi có thể lên thiên với tổ tông rồi đấy
-Xí! Ai bảo cậu nói ko rõ nghĩa
-Ko phải ko rõ nghĩa mà do đầu óc cậu quá đen tôi, toàn thứ tầm bậy
-Cậu?...
-Nếu ko muốn bôi cao thì ra ngoài dùm đi, mặt cậu giờ đỏ hơn *** khỉ rồi đấy_Hắn trả lại tự do cho chân tôi, thôi ghé sát mà tiến lại giường bệnh, khoát tay đuổi tôi
-Cái đồ đáng chết! Bôi cao cho nhiều vào, lần sau ko phải 2 mà là 3 đấy_Tôi giận dữ, đe dọa nạn nhân trước khi phóng như bay về lớp, có chút gì đó hơi hơi thất vọng, nhưng mà quá đủ cho ngày hôm nay rồi... Comment nhiệt tình nhá[/size]
|
Chương 5: Hàng xóm... [CENTER][/CENTER] Người ta nói "thiên tài thường hay làm nhiều chuyện ngu ngốc", lúc đầu tôi cũng chẳng mấy tin cho lắm vì nghĩ rằng đó là suy nghĩ của những người bình thường ghen ghét nên áp đặt thế thôi, nhưng giờ thì tôi hoàn toàn gật đầu ủng hộ cái chính kiến đó rồi. Điển hình là hội đồng thiên tài lớp 10C8 tôi đây, nhân lúc thầy cô cho nghỉ một tiết tự học, bọn chúng đã ko ngần ngài tổ chức ngay đại hội ORO toàn lớp làm thú tiêu khiển đốt thời gian. Thể lệ cuộc thi thật chẳng công bằng tẹo nào, thí sinh tham gia phải được kiểm nghiệm chính xác về giới tính, đàn ông 100%, qua các vòng đấu loại trực tiếp 1 chọi 1 chưa kể có người ngoài ngứa ngay ra tay giúp đỡ để tìm ra người thắng cuộc cuối cùng, phần thưởng là một hộp kem lạnh to đùng ở căngteen do các thành viên thua cuộc còn lại chung tiền mua và một phần quà đặc biệt cực bí mật chút nữa sẽ bật mí. Đại hội Oro vừa mới phát động đã có hàng loạt cánh tay của các nam nhân 100% trong lớp đăng kí dự thi. Với tôi mà nói, điều này chính là sự sỉ nhục của các chị em phụ nữ, xã hội hiện đại ko phân biệt đàn ông, đàn bà, vậy mà trong cái lớp nữ nhiều hơn nam này, quy củ đó vẫn được đề cao. Tức mình nhưng chẳng thể làm gì, tôi tài năng có hạn nhưng thủ đoạn thì vô biên, mở đôi mắt to tròn liếc nhìn tấm bảng ghi danh sách người thi, cố tìm ra tên nào có thể đổ trước vẻ đẹp khuynh thành của tôi, rủ rê hòng chiếm đoạt hộp kem lạnh lôi cuốn kia. Nhưng nói thật, chả có tên nào xứng đáng để tôi nhọc công dùng mĩ nam kế cả, toàn một lũ xí trai mà kiêu ngất trời, chỉ còn mỗi một người duy nhất đáng để tôi làm điều đó thì lại là oan gia thứ 3, Lăng Tử Thần, cái trên dù có động đất hay núi lửa phun trào vẫn thản nhiên đọc sách tỉnh bơ.
-Này!_Tôi nhỏ nhẹ khều khều hắn, đành phải thử một lần mới được, ko vào hang cọp làm sao bắt được cọp con,vì đại nghiệp được thưởng thức hương vị mê li của hộp kem tôi đã nhỏ dãi thèm từ lâu, liều cũng chẳng chết ai
-Chuyện gì?_Hắn lần này ko để tôi đợi lâu nữa, lạnh lùng hỏi mà mắt cứ dán vào mấy trang sách đang ghét kia, làm tôi thiếu tí nữa xé tám đời tổ tông nhà họ sách rồi
-Chơi đi_Tôi hí hửng, nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ hắn, ko quên nháy mắt đưa tình_Trò này vui mà, vừa nâng cao trí tụê nè, lại vừa có phần thưởng cực hấp dẫn nữa chứ, cậu là đàn ông 100%, ko tham gia người ngoài nghi ngờ thì phiền lắm á
-Vậy cậu là người trong?_Hắn rời mắt khỏi trang sách, nhìn tôi hồ nghi, nụ cười cực đểu hoàn hảo trên môi hắn y như chất độc ko mùi ko màu ko vị thâm nhập vào tứ chi lục giác của tôi, đờ người toàn tập.
-...
-Đừng nhìn tôi kiểu đó, nếu ko tôi sẽ hiểu nhầm cậu mê tôi đấy
-Mơ đi_Tôi-có thể nói là người có phản xạ cực kì nhanh nhạy trong những trường hợp bị nói trúng tim đen-ko biết từ lúc nào, tay đã lăm le cuốn vở nháp nặng trịch, lí trí chưa kịp ngăn cản thì đã thuận theo trời đất lấy vũ khí đập cái bốp lên khuôn mắt đẹp zai rực rỡ trong nắng trưa của Lăng Tử Thần, vầng hào quang trong quanh hắn cũng từ đó mà tắt ngấm, u muội ko còn nhưng cảm giác sợ hãi và hối hận một lúc ùa về khiến tôi đau đớn. Thế đấy, giờ thì kể cả cái vỏ hộp kem cũng đừng mong hắn rộng lượng cho tôi huống hồ là cả hộp kem.="=
-Lăng Tử Thần_Tiếng lớp trưởng-kẻ dẫn đầu một lũ thiên tài bất bình thường- lên tiếng, như vị cứu tinh từ phương xa đến giúp tôi thoát khỏi móng vuốt yêu quái của Lăng Tử Thần, cười tươi như hoa nở_Chơi ko?
-Sao lại ko?_Ko chần chừ do dự, Lăng Tử Thần đưa từng ngón tay mảnh dẻ của mình giật quyển vở nháp ra khỏi mặt, 1 lần phi thẳng người bạn thân yêu thuở cắp sách đến trường của tôi lên phía bục giảng mà ko thèm ngó mặt chủ xin phép, làm máu nóng trong tôi sôi lên ngùn ngụt
-Được rồi! Tôi xin tuyên bố với tất cả các thí sinh và người ngoài cuộc, đại chiến ORO toàn quốc lần thứ nhất chính thức mở màn.
Đầu xỏ vừa cất lời tuyên bố, hàng loạt thí sinh dự thi bắt đầu vác bút đi chiến, Lăng Tử Thần cũng vậy, trước khi ra đi hắn còn dám liếc nhìn tôi một cái thể muốn bảo rằng "Nhìn anh đây nè" khiến tôi thiếu điều phụt máu mũi vì cử chỉ đó của hắn quá ư menly nhưng đáng tiếc, mối thù hắn gây ra cho tôi còn lớn hơn cả vẻ đẹp hút hồn của hắn cho nên đừng mong tôi sẽ để hắn yên giật giải quán quân nhé...
|