Làm Bạn Với Tổng Giám Đốc
|
|
“Tiểu Ngữ, con không cần trừng phạt bố như vậy, có được không con?” Nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy, bố Liên hối hận không thôi. “Bố, con muốn đi tìm Tất Ngôn, chuộc tội với anh ấy.” Nói xong, cô giống như một âm hồn đi ra khỏi nhà. “Hiện tại con thành cái dạng này thì đi đâu được chứ?” Thân thể của cô rất suy yếu, làm sau có thể đi đường xa. “Bố, nếu không cho con đi, con sẽ hận bố cả đời.” Liên Ngữ hờ hững nhìn người bố đang đứng cản phía trước mình. Giằng co hồi lâu, bố Liên thống khổ bất đắc dĩ buông tay, nghiêng người để cho con gái rời đi. Nhìn bóng lưng con gái biến mất, mẹ Liên nhào vào trong ngực chồng gào khóc. Sau khi Liên Ngữ rời khỏi, Tất Ngôn đi một chuyến về nhà cũ, vài ngày sau cũng trở về đây, cả một ngày nhốt mình trong phòng. Sáng sớm ngày hôm sau, anh giống như người không có việc gì để làm đi ra ngoài. “Tất Ngôn.” Thượng Thiên Dương vừa nghe cửa phòng có tiếng động, vội chạy tới “Cậu có khỏe không?” “Tớ tốt lắm.” Tất Ngôn rót cho mình một ly nước, sau đó ngồi ở trên sô pha, giống như người không có việc gì lật xem tạp chí. “Cậu thật sự không có chuyện gì sao?” Thái độ bình tĩnh, một chút cũng không giống biểu hiện của người vừa thất tình. Tất Ngôn buông tạp chí, nhìn về phía bạn tốt, “Thiên Dương, cậu về Mỹ trước đi, chờ tớ xử lý tốt chuyện ở đây, cũng sẽ trở về.” “Cậu quyết định rồi sao?” Thương Thiên Dương lo lắng nhìn anh, “Quên đi tất cả sao?” “Quên đi…..” Anh yếu ớt mở miệng “Tớ yêu Liên Ngữ, không nỡ để cô ấy đau lòng, nếu tớ đối phó với cha cô ấy, cô ấy sẽ rất khổ sở, mà trong lúc đó bọn tớ cũng vô tình tạo ra một khoảng cách, đã không thể quay lại như trước kia được nữa.” “Tất Ngôn, vì sao muốn buông tay cô ấy? Thượng Thiên Dương nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của bạn tốt, nhiều năm như vậy, hắn nhìn thấy rất rõ ràng tình cảm của bạn tốt đối với Liên Ngữ đã rất sâu đậm. “Không làm như vậy, tớ sẽ không có cách nào để hoá giải, tớ không thể đối mặt với bố mẹ đã khuất.” Tất Ngôn nhắm hai mắt lại, trái tim bị sự đau đớn bao phủ. “Bố mẹ cậu chưa chắc đã đồng ý cho cậu làm như vậy.” Thượng Thiên Dương thật sự không đồng ý cách làm của anh, “Bọn họ hi vọng cậu có thể hạnh phúc, Liên Ngữ có thể cho cậu hạnh phúc đó.” “Không cần nói, tớ đã quyết định rồi.” Tất Ngôn giơ tay lên, đánh gãy lời nói của hắn, “Về sau cô ấy và tớ không còn quan hệ, chúng tớ đã không còn liên quan.” Dưới đáy lòng Thượng Thiên Dương than lớn, aiz, cuối cùng cũng không thể hoá giải tất cả. “Được, tớ biết rồi, đêm nay tớ sẽ lên máy bay trở về NewYork. Còn cậu?.” “Nhiều nhất một tuần.” Tất Ngôn hứa hẹn nói: “Một tuần sau, tớ sẽ trở về.” “Không vội, cậu chậm rãi xử lý mọi chuyện đi, việc ở NewYork đã có tớ.” Bởi vì hắn biết rõ, Liên Ngữ có ảnh hưởng rất lớn đối với Tất Ngôn, hắn thật sự hi vọng bạn tốt có thể đạt được hạnh phúc thật sự, thật sự vui vẻ. “Tất Ngôn, cậu có thể chạy khỏi nơi này, cũng có thể không nhìn thấy cô ấy, nhưng mà, cậu có thể quản suy nghĩ ở trong lòng cậu sao? Nếu buông tất cả có thể có được vui vẻ hạnh phúc, tớ tin bố mẹ cậu cũng sẽ vui khi nhìn thấy kết cục như vậy.” Nói xong, Thượng Thiên Dương rời khỏi, trả lại không gian yên tĩnh cho anh. Tất Ngôn nghe thấy tiếng đóng cửa, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi này đã tràn ngập bóng dáng của Liên Ngữ, cô mua gối ôm, rèm cửa sổ, bình hoa, tất cả tất cả….. Hai tay nắm tóc, thống khổ vùi đầu vào hai đầu gối, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể quên được cô, mới có thể không nghĩ đến cô? Buổi tối, sau khi đưa bạn tốt lên máy bay xong, Tất Ngôn kéo theo thân thể mệt mỏi trở lại chổ ở, khóe mắt thoáng nhìn thấy trong góc có người đang cuộn mình ngủ, anh đi vào thì nhìn thấy người đó chính là Liên Ngữ. Trong lòng cô không rõ là đang ôm vật gì, quần áo trên người đều có rất nhiều nếp nhăn, khuôn mặt tái nhợt, trắng như tuyết, hai mắt thũng sâu, tóm lại, bộ dáng của cô thật sự rất đáng sợ. Rất cuộc là cô làm sao vậy? Tất Ngôn nhịn xuống cảm giác xúc động muốn đi ôm cô, cẩn thận đánh giá và tự hỏi. Liên Ngữ ngủ không yên ổn, mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ. Tất Ngôn không nhịn được nữa, lấy tay đẩy cô “Tỉnh tỉnh.” “Ưm…” Một tay Liên Ngữ ôm lấy mô hình, một tay xoa xoa hai mắt. Khi cô nhìn thấy Tất Ngôn trước mặt thì lập tức tỉnh táo “Anh đã trở lại.” Tất Ngôn nhíu mày, lạnh lùng mở miệng “Em ở trong này làm gì?” Cô dựa vào vách tường muốn đứng lên, ai ngờ mới đứng dậy có một nửa, bởi vì lâu nay không có ăn gì, thân thể cực kì suy yếu, không hề dự liệu ngã xuống. Tất Ngôn thấy thế, vội vàng vươn tay ra đỡ cô “Chết tiệc, em làm sao vậy?” Xem cô đứng lên khó khăn, sắc mặt trắng bệch, giống như có thể té xỉu tuỳ lúc. “Không có việc gì, em có thể trở về đây không?” Kéo quần áo của anh, Liên Ngữ chờ đợi nhìn anh. “Không phải tôi đã nói với em, về sau chúng ta đừng gặp lại nhau sao?” Sau khi Tất Ngôn đỡ cô đứng vững xong, liền buông cô ra “Em đi đi.” “Em không đi, em cũng đã nói qua, từ nay về sau đến phiên em quấn quít lấy anh, anh không thể đuổi em đi.” Không nhìn khuôn mặt lạnh của anh, Liên Ngữ suy yếu vô lực mỉm cười với anh. “Em….” Vẻ kinh ngạc lập tức bị vẻ lạnh lùng thay thế “Tôi sẽ không để cho em vào.” “Không, em không đi.” Ôm chặt vật gì đó trong lòng, Liên Ngữ chậm chạp nói, biết anh còn yêu mình, cô trợn đôi mắt to sưng đỏ lên nhìn anh. Trong lòng Tất Ngôn co rụt lại, cảm thấy chua xót, xảy ra chuyện gì với người phụ nữ này, anh cũng đã quyết định muốn quên đi cô, rời khỏi nơi này, vì sao cô còn muốn đến đây cuốn lấy anh, vì sao muốn cho trái tim anh thật vất vả để cứng rắn lại bắt đầu dao động? “Liên Ngữ, bởi vì áy náy em mới trở về đây để đền bù cho tôi sao?” Nguyên nhân anh có thể nghĩ đến chỉ có cái này. Mặc dù trước khi đến Liên Ngữ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được anh lạnh như băng gọi tên cô, trong lòng cô vẫn rất đau khổ. “Đó chỉ là một nửa nguyên nhân.”
|
“Một nửa, một nửa là gì?” Anh tức giận, từ đầu tới đuôi sắc mặt của anh đều không tốt. “Em yêu anh.” Liên Ngữ nhìn thẳng vào con ngươi đen của anh, trong mắt lộ ra vẻ đơn thuần và tình yêu say đắm. “Tôi không cần.” Tất Ngôn áp chế sự không đành lòng, bắt buộc bản thân lạnh lùng với cô. Sắc mặt tái nhợt càng thêm trắng, trên mặt không còn một giọt máu, cô lung lay đừng không vững, giống như gió cũng có thể thổi ngã. “Mặc kệ, em cần là được.” Lộ ra nụ cười xinh đẹp, hai tròng mắt Liên Ngữ chậm rãi nhắm lại, thân mình ngã về phía anh. “Tiểu Ngữ!!!!” Tất Ngôn đỡ thân thể mềm mại đang ngã xuống của cô, hoảng sợ la to với cô gái bé nhỏ đã lâm vào hôn mê “Tiểu Ngữ……” Sau khi Tất Ngôn tiễn chân bác sĩ, trở lại phòng giật mình dừng nhìn cô gái trên giường. “Em đúng là một cô gái ngốc.” Vuốt ve gương mặt tái nhợt gầy yếu của cô, trong lòng Tất Ngôn đau đớn vô cùng. Tại sao cô lại biến thành bộ dáng như thế này? Đây không phải là thứ anh muốn, anh thầm nghĩ muốn cô sống thật tốt, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của mình. “Vì sao phải đến? Vì sao không biết chăm sóc tốt cho chính mình…..” Lúc Liên Ngữ mở to mắt thì bây giờ đã là sáng ngày hôm sau. Cô nhìn căn phòng một chút, vui mừng phát hiện mình đang nằm trên giường Tất Ngôn, cô thật cẩn thận nhổ ống tiêm trên tay, lén lút ra khỏi phòng. “Ai cho em rời giường.” Tất Ngôn đi ra từ phòng bếp thì nhìn thấy Liên Ngữ đang đứng trong phòng khách, không nói hai lời buông vật trong tay ra, bước qua ôm lấy cô trở về phòng. “Thân thề em còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều, đường glucozo còn chưa nhỏ hết giọt, làm sao em có thể tháo ra chứ?” Tất Ngôn nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường. “Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh, trong lòng Liên Ngữ cảm thấy ngọt ngào. Xem kỹ cô một chút, xác nhận trên mặt cô hồng hào lên nhiều, mới thu ống tiêm và bình nước biển lại. “Nằm, không được nhúc nhích.” Nói xong, anh ra khỏi phòng. Chỉ một lúc sau, anh bưng một bát cháo lớn tới, ngồi xuống bên giường “Đây là cháo hải sản, ăn một chút.” Liên Ngữ ngoan ngoãn há miệng để anh đút cháo, mắt đẹp vui vẻ chớp chớp. Bổng chốc, cô đột nhiên nhớ đến việc quan trọng. “Mô hình của em.” “Không phải ở đây sao? Tất Ngôn nhìn thoáng qua tủ ở đầu giường. Theo tầm mắt của anh, Liên Ngữ liền nhìn thấy mô hình phòng ốc vẫn hoàn hảo không tổn hại gì nằm ở trên tủ ở đầu giường. “Lâu như vậy, em vẫn còn giữ cái này?” Đó là thứ năm đó anh tùy tay đưa cho cô, không nghĩ cô lại coi nó là báu vật. “Đó là lễ vật đầu tiên anh tặng em, đương nhiên em phải giữ gìn thật tốt.” Liên Ngữ vừa ăn cháo vừa trả lời “Nó là bảo bối của em đó.” Vẻ mặt Tất Ngôn tối sầm lại, cầm bát cháo nhét vào tay cô, lạnh nhạt nói: “Tự mình ăn.” Sau đó, không quay đầu lại rời khỏi phòng. Hai tay Liên Ngứ cầm bát cháo, dừng lại ở giữa không trung, trong lòng có một chút khổ sở. Đi vào thư phòng, Tất Ngôn đi đến ghế sô pha, ngồi xuống nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Một lúc lâu sau, anh lấy điện thoại đi động ra gọi cho Thượng Thiên Dương, nói cho anh biết quyết định mới của mình. “Thiên Dương, tớ muốn ở thêm vài ngày nữa mới trở về, chuyện công ty phiền cậu lo liệu giúp mình.” “Xảy ra chuyện gì?” Đầu dây bên kia, Thượng Thiên Dương tò mò hỏi. “Không có gì, xảy ra một chút chuyện nhỏ, chờ tớ xử lý tốt sẽ về.” Tất Ngôn không nói tình hình thực tế cho bạn tốt nghe, mơ hồ cho qua chuyện. “Được, cậu yên tâm mà xử lý đi.” Thượng Thiên Dương cũng không hỏi nhiều “Có việc gì gọi điện cho tớ.” “Ừ” Tất Ngôn cúp điện thoại, thả lỏng bản thân. Aiz, với cô ấy phải làm như thế nào mới là tốt đây? Trong lúc Liên Ngữ nhận được sự cho phép của anh, tiếp tục sống trong nhà anh, mà Tất Ngôn cũng không đuổi cô đi, cũng không can thiệp vào việc cô làm, cô muốn làm gì thì tùy. Một ngày, Liên Ngữ đi chợ mua rau xanh, lại nhẹ nhàng ca hát từ chợ trở về đây, lấy ra chìa khóa đang chuẩn bị mở cửa thì phát hiện cửa đã mở. Cô cảnh giác đẩy cửa đi vào, nhìn chung quanh một chút “Không có người?” “Em lén lút làm gì?” Giọng nói của Tất Ngôn đột nhiên xuất hiện. “Anh đã trở lại.” Liên Ngữ xoay người vừa nhìn thấy anh, trong lòng thả lỏng “Em thấy cửa mở, tưởng có trộm.” “Cho nên sao?” Anh nhíu mày nhìn giỏ rau xanh của cô “Lấy rau xanh làm vũ khí?” Cô sao có thể ngây thơ như thế, nếu thật là gặp người xấu, chẳng lẽ cái này sẽ giúp cô ấy đánh gục người xấu sao? “Em….không nghĩ nhiều như vậy, sợ kẻ trộm vào trộm đồ đạc, cho nên mới….” Liên Ngữ cúi đầu nhỏ giọng giải thích “Thực xin lỗi, anh đừng tức giận.” “Chẳng lẽ thầy giáo không dạy em gặp người xấu chuyện đầu tiên nên làm là phải báo cảnh sát, chứ không phải đi chịu chết so?” Tất Ngôn vừa nghĩ tới chuyện về sau cô có thể gặp lại tình huống như vậy mà còn liều lĩnh thế này, thì tức giận ngút trời. “Sẽ không, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.” Cô giơ tay đảm bảo, cười sáng lạn, anh vẫn rất quan tâm cô. “Đi vào ăn cơm.” Anh áp chết tất cả cảm xúc, nói với cô xong liền xoay người đi vào phòng bếp. “Nhưng mà còn chưa nấu cơm.” Đi theo phía sau anh Liên Ngữ buồn bực nói. “Ngồi đi.” Tất Ngôn ra lệnh nói. Liên Ngữ vội vàng đem đồ đạc cất kỹ, sau đó nghe lời ngồi xuống. Lát sau, Tất Ngôn đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng hai đĩa cơm rang. “Cơm rang trứng.” Liên Ngữ ngạc nhiên kêu lên “Hôm nay anh về sớm như vậy là muốn làm cơm cho em ăn sao?” “Không phải cho em, là cho chúng ta.” Anh tránh nặng tìm nhẹ, đem đĩa cơm để trước mặt cô “Nhanh ăn đi.” “Ừ” Tuy rằng anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào. Liên Ngữ vui vẻ ăn từng miếng cơm rang trứng anh làm, hương vị đã lâu không được thưởng thức khiến cô cảm thấy thỏa mãn, giống như hưởng thụ sơn hào hải vị. Tất Ngôn không nói chuyện tự ăn cơm của mình, trong lòng mâu thuẫn rối rắm, nhưng mà nhìn bộ dáng thoả mãn cười khanh khách của cô, trong lòng cũng vui theo. Anh không nên tiếp tục dây dưa với cô, còn như vậy sẽ chỉ làm chính mình hãm càng ngày càng sâu thôi, cuối cùng không thể tự kiềm chế được. Sau một giờ ăn cơm với cô, rốt cục anh đã mở miệng: “Em đi đi, về nhà đi thôi.” “Anh muốn đuổi em đi?” Chiếc thìa trên tay rớt xuống, tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn ở nhà ăn, không phải anh đã ngầm đồng ý cho cô ở lại sao? “Vì sao?” “Vài ngày sau, anh sẽ quay về Mỹ.” Tất Ngôn tàn nhẫn quyết tâm nói: “Cho nên em không cần phải ở lại đây.” “Anh….phải đi?” Tâm tình vui sướng nhất thời biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, anh phải đi. “Phải, chuyện ở văn phòng bên này đã bàn giao cho người khác rồi, về sau anh sẽ không quay trở lại đây nữa.” Tất Ngôn xem nhẹ nước mắt của cô, nhẫn tâm nói. “Không cần, anh không cần đi, được không?” Liên Ngữ không quan tâm anh sẽ tức giận, chạy tới ôm lấy anh “Anh muốn như thế nào cũng được, chỉ cần anh đừng đi.” Nước mắt ào ào tuôn ra, ướt đẫm áo sơ mi của anh, cũng ướt đẫm trái tim anh. Tất Ngôn nhẫn tâm đẩy cô ra, không cho cô chạm vào chính mình, sợ bản thân sẽ mềm lòng.
|
“Liên Ngữ, em nhất định phải như vậy sao? Đủ rồi, về nhà đi.” “Hu hu…” Liên Ngữ ngồi cạnh khóc lớn. “Đáng chết, tại sao em muốn như vậy?” Rốt cuộc Tất Ngôn không nhịn được kéo cô ra, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô. Dường như lý trí của anh đã bay xa rồi, bây giờ chỉ còn lại đôi môi mềm mại và cô gái dịu dàng trong vòng tay. “Tất Ngôn……..” Níu chặt áo anh, cô không nhịn được gọi tên anh. Tiếng gọi này như chậu nước lạnh dội lên đầu Tất Ngôn, làm anh tỉnh táo lại, tất cả lý trí quay về. “Căn nhà này anh đã định bán, bây giờ em có đi không cũng không quan trọng.” Nói xong, anh rời khỏi phòng ăn trở lại phòng mình. Liên Ngữ ngây ngốc khuỵu xuống tại chỗ. Tại sao anh lại tuyệt tình như vậy, không cho cô cơ hội nào! Thời gian vẫn vô tình trôi qua, cho dù Liên Ngữ có cầu xin ông trời thế nào, cuối cùng cô vẫn không giữ được Tất Ngôn. Mới sáng sớm, cô đã đứng trước cửa phòng anh, cô muốn ghi nhớ khuôn mặt anh thật kĩ. “Cần em giúp không?” Liên Ngữ khó khăn mở miệng, không hề muốn nói oạau này chút nào. “Không cần.” Tất Ngôn nắm chặt tay mới có thể đè nén được ham muốn ôm lấy cô. Sau khi Tất Ngôn thu xếp quần áo xong, anh liền xách va li đi ra. Liên Ngữ vội vàng nói, “Em làm bữa sáng rồi, anh ăn đi, được không?” Muốn ở cùng anh phút giây cuối cùng, cô tha thiết nhìn anh, hy vọng anh đồng ý. “Không ăn.” Muốn chia tay phải rõ ràng, không thể để mình mềm lòng nữa, “Về nhà đi, sau này hãy chăm sóc mình thật tốt.” Đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, anh ra khỏi phòng, khom lưng ngồi vào xe. Nước mắt lập tức dâng lên, giống như nhớ ra gì đó, Liên Ngữ chạy như điên về phòng, lấy ra mô hình căn phòng, cô không để ý phải đi giày, cứ như vậy chạy chân không ra ngoài. “Tất Ngôn……..” Cô đuổi theo xe gọi to tên Tất Ngôn. “Tất Ngôn!” Liên Ngữ dùng hết lực kêu lớn. Lảo đảo một cái, cô ngã nhào trên đất, mô hình rơi ra khỏi tay, “Tất Ngôn…… Đừng đi, đừng đi mà…….” Nước mắt che mờ hai mắt cô, tay và đầu gối cô đều chảy máu, không để ý cơn đau này, cô bò đến chỗ mô hình bị rơi. “Hu hu…….. Tất Ngôn…….. Huhu……” Liên Ngữ cầm mô hình bị hỏng, ngồi dưới đớn khóc đến mức làm người ta quặn đau. Mà ở trong xe, tài xế thấy anh luôn nhìn lại phía sau, “Anh à, anh không sao chứ?” “Không sao.” Hình như anh nghe tiếng Liên Ngữ vừa khóc vừa gọi anh, tiếng khóc buồn bã này quanh quẩn bên tai anh không dứt. Anh Tiểu phẫn, sau này lớn lên anh lấy em được không?……. Câu nói này như thần chú, tiếng nói trẻ con của Liên Ngữ vang lên bên tai anh, đầu óc anh giống như cảnh sắc bên ngoài, thoáng qua hình ảnh họ chung sống với nhau. Thật sự anh có thể buông tay cô như vậy sao? Đi lần này thì mãi mãi không thể thấy cô, tiểu thiên sứ anh nhớ nhung đã lâu, anh thật sự bỏ được sao? “Anh à, đến rồi.” Tài xế nhắc nhở. Tất Ngôn giật mình nhìn dòng người đi lại trong sân bay, vô số người đi qua trước mặt anh, nhưng không có ai là người yêu của anh. Một khi anh bước vào sân bay, cuộc đời này không thể yêu ai nữa, như vậy nửa đời sau của anh như cái xác không hồn, không có ý nghĩa! Anh thật sự muốn như vậy ư? Bỗng dưng, Tất Ngôn quay đầu nói lớn: “Tài xế, quay lại!” Nháy mắt chiếc xe đi mất……. “Tiểu Ngữ?” Tất Ngôn chạy từ sân bay về nhà, vừa về đến cửa đã bắt đầu gọi: “Tiểu Ngữ……..” Tất Ngôn tìm tất cả các phòng, cuối cùng ở căn phòng sau vườn hoa thấy Liên Ngữ nằm bất tỉnh. “Tiểu Ngữ!” Thấy như vậy tim anh như ngừng đập, xông tới ôm lấy cô chạy ra ngoài, “Tiểu Ngữ, đừng làm anh sợ.” Hình ảnh mẹ tự tử trong vườn hoa tường vi hiện lên trong đầu anh, anh sợ người trong lòng cũng giống như mẹ, rất sợ! Ôm Liên Ngữ lên xe, nhanh chóng đi tới bệnh viện.
|
“Bác sĩ, cô ấy sao vậy?” Tất Ngôn cầm lấy tay bác sĩ, vội vàng hỏi. “Xin anh bình tĩnh trước được không?” Tay bị cầm đến mức đỏ lên, bác sĩ âm thầm kêu đau, “Yên tâm, cô ấy không sao, chỉ là cô ấy sầu lo quá mức, hơn nữa quá đau lòng, cảm xúc bất ổn nên hôn mê.” “Thật sự không sao chứ? Vậy lúc nào cô ấy tỉnh?” “Cô ấy sẽ tỉnh nhanh thôi, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều, giữ tâm trạng thật vui vẻ.” Nói xong, bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Vừa đến bệnh viện, Tất Ngôn mới nhìn kĩ Liên Ngữ thật nhếch nhác. Thấy đầu gối cô còn rỉ máu, Tất Ngôn cực kỳ đau lòng. “Làm sao đây? Anh trúng độc của em rồi, không thể bỏ em nữa.” Tất Ngôn vuốt gò má nhợt nhạt của cô, “Rõ ràng anh đến sân bay rồi, nhưng khuôn mặt em quấn lấy anh không tha, anh muốn bỏ rơi em cũng không được, anh nên làm gì với em bây giờ, làm gì đây?” “Anh nhận thua, em thắng rồi.” Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi khẽ hôn, “Nói gì anh cũng sẽ không bỏ rơi em nữa.” Im lặng nhìn cô ngủ say, ngắm mãi không chán…. Sau khi Tất Ngôn thấy vợ chồng nhà họ Liên tới, liền lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Về nhà, anh mệt mỏi ngã lên ghế sô pha, mắt anh nhắm chặt. Hồi lâu, anh chậm rãi đứng dậy, lấy điện thoại gọi. Tút tút hồi lâu, một giọng nói trong sáng của con gái truyền đến: “Hello.” “Tiểu Hoan à?” Tất Ngôn miễn cưỡng cười, muốn giọng mình nghe khá hơn chút. “Anh cả!” Cô gái bên kia điện thoại hét ầm lên, nghiêng đầu nói với người đằng sau: “Anh hai, Tiểu Nhạc, hai người mau đến đây, là điện thoại của anh cả.” Tất Hoan nói tiếp, “Anh cả, sao lâu vậy anh không gọi cho em, bọn em rất lo lắng anh ở đó không ổn, chừng nào anh về?” “Ngày mai anh sẽ về.” Tất Ngôn nhẹ nhàng nói: “Bọn em khoẻ không?” “Anh yên tâm, bọn em đã lớn, có thể tự chăm sóc, anh hai muốn nói chuyện với anh, anh cả, anh chờ chút.” Nói xong, chỉ nghe thấy vài âm thanh nhỏ. “A lô, anh cả.” Giọng nam khàn khàn truyền đến: “Thiên Dương đã nói mọi chuyện cho chúng em biết.” “Tiểu Hoà, anh xin lỗi em.” Tất Ngôn cảm thấy có lỗi với các em của mình, anh đã tha thứ cho Liên Khải rồi. “Anh cả, anh……..” Tất Hoà dừng lại một chút. “Anh tha thứ cho ông ta.” Tất Ngôn nói lời thật lòng với em trai. “Anh cả, thật ra quan điểm của em giống Thiên Dương, thật vui khi anh làm vậy.” Giọng nói Tất Hoà vui sướng, không hề có sự oán giận, “Chuyện đó cũng đã qua, oán hận nữa, trả thù nữa, bố mẹ cũng sẽ không quay về, hai mươi năm qua, anh đã gánh quá nhiều việc, luôn nghĩ cho bọn em trước, lần này cuối cùng cũng vì anh, bọn em sẽ không trách anh, anh cả, hạnh phúc của anh quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.” “Cảm ơn em, Tiểu Hoà.” Tất Ngôn nghẹn ngào nói: “Mai anh sẽ về Mỹ, đến lúc đó, anh sẽ tự mình giải thích rõ với Tiểu Hoan và Tiểu Nhạc.” “Họ sẽ hiểu.” “Ừ, anh cúp đây.” Nói xong, Tất Ngôn cúp điện thoại. Nhìn đồng hồ đeo tay, anh thấy kim chỉ giờ chỉ số 11, sau đó lập tức đứng dậy mắc áo khoác đi ra ngoài. Tất Ngôn khẽ đây cửa đi vào, từ từ ngồi lên giường bệnh, yêu thương nhìn người nằm trên giường bệnh, trong mắt đều là sự đau lòng không thôi. “Thật xin lỗi, Tiểu Ngữ.” Bàn tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, ngón tay khẽ lướt qua đôi môi không còn chút máu của cô. Anh cầm lấy mô hình căn phòng đã được sửa chữa trong túi bên cạnh ra, “Mô hình này anh sửa xong rồi.” Nhẹ nhàng đặt mô hình lên đầu giường, khoé môi anh khẽ cong, “Anh biết em coi nó như bảo bối, cho nên mang tới cho em.” “Hôm nay rõ ràng anh đến sân bay rồi, nhưng gương mặt em luôn hiện lên trong đầu anh, cho nên anh đã trở lại.” Tất Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, “Có phải anh rất đáng ghét không, Tiểu Ngữ? Anh bất chấp tất cả mà bỏ đi, có phải em rất giận anh không?” “Chờ anh xử lý xong mọi chuyện anh sẽ trở về, sau đó sẽ không rời ra em nữa, chờ anh.” Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô. Lưu luyến nhìn cô, nhìn thật lâu, anh mới đi. Không ai phát hiện, tay người trên giường khẽ giật, nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khoé mắt cô, rơi vào gối đầu, cô từ từ mở mắt, nhìn trần nhà, im lặng rơi nước mắt…….. Hôm sau, trong phòng bệnh của Liên Ngữ chật ních người, tất cả là em nhỏ trong cô nhi viện. “Tại sao cậu dẫn chúng nó tới?” Liên Ngữ quay đầu bất mãn nhìn bạn tốt Đoạn Hồng Lăng, “Mình không bị bệnh gì nặng, chỉ là không khoẻ một chút mà thôi.” “Mình không có cách, chúng nó cứ ầm ĩ đòi tới thăm cậu, mình không thể làm gì khác là phải dẫn chúng nó tới.” Đoạn Hồng Lăng nhún vai, “Yên tâm đi, lát nữa cô giáo Hà sẽ đưa chúng nó về.” Vừa mới nói xong, cô giáo Hà đã tới tạm biệt Liên Ngữ, sau đó đưa các em nhỏ về. Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh, Đoạn Hồng Lăng ngồi lên giường bệnh, nhìn chằm chằm cô. “Sao cậu nhìn mình như vậy?” “Tiểu Ngữ, đang bình thường sau cậu lại như vậy? Khoảng thời gian này rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì?” Sau lần gặp mặt trước cô không còn liên lạc với Liên Ngữ nữa, cho nên cô không hề biết bạn tốt xảy ra chuyện, nếu không phải tự mình đến nhà họ Liên hỏi bác trai, bác gái, cô còn chẳng hay biết gì. “Hồng Lăng, khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, một lúc không thể nói rõ.” Liên Ngữ khẽ thở dài, cả người như thay da đổi thịt. “Tiểu Ngữ, cậu thay đổi rồi.” Đoạn Hồng Lăng nhìn thẳng mắt cô, “Trước kia cậu không biết ưu sầu là gì, nhưng bây giờ trong mắt cậu có vẻ ưu sầu, có sức quyến rũ và mềm mại của phụ nữ, cậu yêu anh ta không?” “Hồng Lăng, mình yêu anh ấy!” Liên Ngữ kiên định nói rõ lời thật lòng. “Vậy anh ta thì sao?” Đoạn Hồng Lăng nhíu mày nhìn cô, “Anh ta yêu cậu không?” “Anh ấy yêu mình.” Cô mỉm cười trả lời: “Lúc đầu, mình không dám tin tưởng quá lớn vào mối tình này, Hồng Lăng, là cậu khích lệ mình theo đuổi hạnh phúc, cho nên mình mới dũng cảm chấp nhận anh ấy.” “Đúng vậy, là mình khích lệ cậu yêu, nhưng mình không ngờ cậu yêu lại bị tổn thương nhiều như vậy.” Đoạn Hồng Lăng hối hận lúc đầu đã khuyên cô như vậy, “Nếu biết cậu trở thành như bây giờ, nói gì mình cũng không khích lệ cậu yêu anh ta.” Đoạn Hồng Lăng nhìn Liên Ngữ nằm trên giường bênh, cả người gầy gò, yếu ớt, không khỏi nghẹn ngào. “Tại sao cậu ngốc như vậy?” “Hồng Lăng, đừng đau lòng vì mình.” Liên Ngữ cầm tay bạn tốt, cười bình thản, “Mình tuyệt sẽ không cảm thấy đau lòng, có thể ở cạnh anh ấy là điều hạnh phúc nhất đối với mình.” “Tiểu Ngữ?” “Bố mình đã tạo cho gia đình họ tổn thương không cách nào bù đắp, nhưng vì mình, anh ấy đã lựa chọn buông tha, mình biết anh ấy yêu mình, nhưng anh ấy không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, cho nên anh ấy bỏ mình.” Mặc dù đau lòng, nhưng cô vui vẻ chịu đựng, “Nhưng không sao, mình đã chờ anh ấy nhiều năm như vậy, không ngại tiếp tục chờ, cho đến khi anh ấy thật sự quên đi quá khứ, trở lại mới thôi.” “Chưa thấy ai ngốc như cậu.” Đoạn Hồng Lăng giơ tay lau nước mắt, cười mắng cô. “Cậu thật sự tin anh ta sẽ quay lại sao?” “Ừ, mình tin anh ấy sẽ quay lại.” Đúng, cô đã nghe tối hôm đó anh bày tỏ tất cả với cô. Anh muốn cô chờ anh, anh còn nói anh yêu cô, cho nên cô sẽ ngày anh trở về, cô muốn nghe anh nói câu “Anh yêu em” lần nữa. Liên Ngữ gật đầu chắc chắn, cười nói với Đoạn Hồng Lăng: “Nhất định anh ấy sẽ quay về.” “Thôi, cậu đơn thuần lại cứng đầu, mình không nói nhiều nữa, cậu đã nhất quyết chờ anh ta trở về, nhưng đến lúc đó anh ta không trở về, cậu cũng không cần khổ sở, trên thế giới đàn ông tốt còn rất nhiều, sẽ tìm thấy người khác thôi.” Đoạn Hồng Lăng an ủi cô.
|
Liên Ngữ nhìn bạn tốt, cô nhẹ nhàng lắc đầu, cảm giác mọi thứ diễn ra trong khoảng thời gian đó thật vui vẻ. Thời gian chầm chậm trôi đi, Liên Ngữ quay trở về với cụôc sống ngày thường. Buổi sáng cô đến cô Nhi Viện chăm sóc bọn nhỏ, buổi tối trở về nhà ăn cơm với bố mẹ, tán gẫu lung tung, không có người nào nhắc lại chuyện của Tất Ngôn, giống như từ trứơc đến nay anh chưa từng xuất hiện, mai danh ẩn tích rồi. Giai điệu tao nhã nhẹ nhàng vang lên trong quán coffee, một cô gái mặc chiếc váy dài màu lam ngồi lẳng lặng ở một góc, xem bức thư trong tay. Đoạn Hồng Lăng giống như cơn lốc xoáy chạy vọt vào, khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ấy. “Sao cậu lại thích đến những chỗ kì quái như vậy chứ?.” Lãng mạn, dịu dàng thực sự không thích hợp với tính cách của cô ấy. “Ha ha.” Một số hình ảnh hiện lên trong đầu Liên Ngữ khiến cô buồn cười. “Cậu cười cái gì?” Đoạn Hồng Lăng nhăn đôi mi thanh tú, “Là lạ.” “Trước kia chúng ta cũng hẹn nhau ở đây, cậu cũng xông tới đây giống lúc nãy.” Liên Ngữ cầm tách cà phê trên bàn uống một ngụm, “Cảm giác giống như qua mấy đời vẫn giống nhau.” “Tiểu Ngữ, cậu…” Hồng Lăng hơi lo lắng cho cô. Nhìn ra bạn tốt sầu lo, cô mỉm cười, “Tớ không sao, trải qua nhiều chuyện nên đúc kết đựơc chút kinh nghiệm. Hồng Lăng, còn nhớ ngày trứơc cậu ngồi ở trong quán cafe này thuýêt phục mình đi party mừng sinh nhật để tìm người tình cho mình không? Khi đó tớ chờ mong kỳ tích xuất hiện, ai cũng biết là đêm hôm đó, kỳ tích thật sự xuất hiện, anh ấy thật sự xuất hiện trước mặt tớ, chỉ là vật còn người mất, chúng ta sớm đã không hiểu rõ đối phương rồi.” “Tiểu Ngữ, đã một năm, anh ta vẫn không trở về, cậu thật sự muốn tiếp tục như vậy sao?” Yêu thương thật sự khiến cô trở nên ngu dại. “Tớ luôn cảm tạ Thượng Đế vì đã để cho tớ gặp được anh ấy, thật đấy.” Liên Ngữ xao động “Mặc kệ phải chờ bao lâu, tớ vẫn sẽ chờ, cho đến khi anh ấy trở về.” “Cậu là đồ ngốc.” Cô quá cố chấp, Đoạn Hồng Lăng đành phải nhượng bộ, “Đi thôi, đã lâu không dạo phố , hôm nay nhất định phải đi chơi thỏa thích một bữa.” Nói xong, đặt tiền trên bàn, Hồng Lăng kéo tay Liên Ngữ đi ra ngoài. “Này, cậu không sợ tháng sau phải ăn mì ăn liền để sống qua ngày sao?” Liên Ngữ cười chế nhạo bạn tốt. “Sợ cái gì.” Đoạn Hồng Lăng kéo cánh tay của cô, “Vì là chị tốt, nên cậu sẽ không nhẫn tâm để mình ăn mì sống qua ngày đúng không?” Thoáng nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp của Đoạn Hồng Lăng, đôi môi đỏ mọng của Liên Ngữ cong lên. “Đựơc đựơc đựơc, đại tiểu thư nhà họ Đoạn của tôi ơi, cứ thỏa thích làm gì mình thích đi, tôi sẽ phụ trách nấu nướng hầu hạ của người, đã đựơc chưa?” “Cũng không tệ.” Nguời nào đó đắc ý liếc mắt nhìn cô một cái, “Tớ nói cho cậu bíêt, tớ muốn mua…” Tiếng nói dần dần nhỏ đi, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán cafe vẫn vang vọng, yên tĩnh, quẩn quanh trong cái ngõ nhỏ… Mà lúc này ở sân bay, một người đàn ông có dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuần chậm rãi đi ra, anh đeo kính mát, che đi con ngươi đen thâm thúy, khóe môi lộ ra ý cười không dễ phát hiện, cũng mang theo một chút mong đợi gì đó. Anh không để ý mọi người ở xung quanh đang nhìn mình, khom người ngồi vào xe, xe chạy kéo theo một lớp bụi bay mù mịt, nghênh ngang rời đi. Tiểu Ngữ, anh đã trở về! Ở Pub Bầu trời màu lam, vào thời địa điểm này, vào ngày này, ngoại trừ đây là nơi tổ chức tịêc mừng sinh nhật cô ra nó còn là nơi cô gặp đựơc anh, tất cả đều quen thuộc như vậy. Liên Ngữ vào toilet sửa sang lại bản thân, sau đó chậm rãi đi ra, ở một góc hẻo lãnh, cô nghe được một giọng nói nam tính từ nơi nào truyền đến. “Tiểu thư xinh đẹp, cùng nhau uống một chén đựơc không?” Nhất thời Liên Ngữ dừng lại, giọng nói kia rất quen thuộc, cô không dám xoay người sang chỗ khác, cô sợ chính mình nghe lầm. Giày da trơn bóng va chạm với sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy, càng ngày càng gần, cuối cùng người đàn ông đứng ở trứơc mặt Liên Ngữ. Ánh mắt Liên Ngữ nhìn thẳng về phiá đối phương, tầm mắt dừng lại ở nút áo sơ mi của người đàn ông. “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Ngữ.” Tất Ngôn vươn tay nâng cằm cô lên, nhìn cô thâm tình. Thời điểm anh gọi tên Tiểu Ngữ, nứơc mắt Liên Ngữ không nhịn đựơc rơi rào rào, nhỏ giọt xuống đất. Tất Ngôn dịu dàng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, “Anh đã trở về.” “Không đi nữa sao?” Liên Ngữ nức nở nói, tầm mắt không rời khỏi con ngươi đen của anh. “Không đi nữa.” Anh cúi người tới gần khuôn mặt cô, hai người cứ như vậy, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp lẫn hơi thở của nhau. Liên Ngữ không nói, hai người nhìn nhau, mắt đẹp xuất hiện một tầng hơi nứơc, như ánh trăng thuần khiết động lòng người, cũng khiến anh hô hấp nặng nề hơn. Không có người đàn ông nào có thể kháng cự đựơc cái nhìn chăm chú của cô, đôi mắt này giống như cái hố sâu, có thể khiến cho người ta cam tâm tình nguyện lao vào, say mê trong đó. Tất Ngôn cúi đầu, dùng sức hôn đôi môi đỏ mọng của cô, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò cái miệng nhỏ nhắn, liếm mút mật ngọt bên trong cái miệng nhỏ. Cô không cự tuyệt, tùy ý để hơi thở của anh xâm nhập, cái lưỡi phấn hồng dò xét, vừa chạm đựơc vào lưỡi của anh, lập tức bị cường thế mút lấy, điên cuồng cướp đi hô hấp của cô, đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, khẩn trương liếm mút, kích thích khiến cả người cô nóng lên. Thật lâu sau, Tất Ngôn mới lưu luyến rời khỏi đôi môi anh đào mềm mại. “Đi, anh đưa em đi xem quà sinh nhật của mình.” Nói xong, anh dắt tay cô rời khỏi quán bar bằng cửa sau. Bị anh nắm tay, Liên Ngữ đi ở phiá sau che miệng cười. “Cười cái gì?” Anh quay lại nhìn bộ dáng cười ngây ngốc của cô.
|