Mối Tình Đầu Của Thiên Kim Tiểu Thư
|
|
MỐI TÌNH ĐẦU CỦA THIÊN KIM Tác Giả: Đường Quả Edit: Bonghongxingdep Converter: Ngocquynh520 Tình trạng: Hoàn Thể loại: Nữ truy nam.
Nội Dung: Định mệnh cho hai người gặp nhau nhưng cũng chính tạo hóa gây cho hai người hiểu lầm rồi xa nhau. Anh với vẻ ngoài lạnh lùng ngày càng khiến trái tim cô say đắm, cô tìm mọi cách tiếp cận anh nhưng đểu bị anh từ chối. Liệu cô có theo đuổi được anh, hai người có đến được bến bờ hạnh phúc hay không? Mời các bạn theo dõi diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
|
Đây cũng là cô tự làm tự chịu sao? Ngay từ đầu xem thường người ta, sau đó lại thích người ta. Cho nên, cô bị anh lạnh lùng đối xử là cô tự chuốc lấy, không trách được anh. Cô chân thành trông mong sẽ có một ngày anh có thể vì cô thật lòng thật dạ làm cho cảm động —— cô muốn anh cảm nhận được cảm giác tràn ngập yêu thương ấm áp, tan chảy trái tim đã đóng băng của anh. . . . . . Nhìn chiếc xe trước mắt bởi vì tai nạn xe cộ mà đầu xe gần như tan tành, cái miệng nhỏ nhắn anh đào của Lê Chương Vi mở ra thật to, phản ứng kinh ngạc đến trình độ như vậy với người được giáo dục từ nhỏ đến lớn như cô mà nói, không sai biệt lắm chính là vẻ mặt thấy quỷ. Cô rất ít bị mất khống chế như vậy. “Tiểu thư, xe này là của bạn trai cô sao? Sao lại tan tành như vậy? Người đó có khỏe không?” Tài xế của một chiếc xe vận tải nhỏ đến để giúp đỡ kéo đầu xe, thấy trên mặt đất đống máy móc gần như biến thành đống sắt vụn, hướng cô nháy mắt: “Cái này sửa tốn không ít tiền ah!” Quan tâm chủ xe chỉ là thuận tiện, trọng điểm là những lời này phía sau. Liên tiếp nhiều lần nghe câu hỏi như vậy, Lê Chương Vi chỉ đáp lại một câu: “Xin khôi phục hình dáng chiếc xe trở lại y như trước, bao nhiêu tiền tôi đều sẵn lòng trả.” Nếu như người đó thật sự là bạn trai của cô, thì tốt biết bao? Bây giờ cô làm chuyện này cũng không có sự đồng ý người đó, là cô tự tiện tới đây thay anh xử lý vấn đề sửa chiếc xe này, nếu như bị anh biết, nhất định sẽ bị anh mắng ột trận! Không sai, cô chính là xen vào việc của người khác, cô chính là. . . . . . Cô không có biện pháp mặc kệ anh. Cô và Ngô Hiếu Thiên, cũng chính là chủ nhân của chiếc xe màu đỏ bị hỏng đầu máy do bị đụng phải, đã biết hơn mười năm, nhưng bọn họ cũng không xem nhau như là bạn bè. Không, phải nói là. . . . . . Ngô Hiếu Thiên căn bản không muốn làm bạn bè với cô. Đối với cái này, Lê Chương Vi vô cùng hiểu là mình tự làm tự chịu, nhưng mỗi lần phát hiện Ngô Hiếu Thiên vừa thấy cô liền bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, khó tránh khỏi cảm thấy uất ức . Đến tột cùng là phải tới lúc nào, anh mới nguyện ý tha thứ ột câu vô tâm của cô? Năm đó cô chỉ là phụ họa bạn học mắng anh một câu: “Người anh thật sự rất bẩn” mà thôi, liền bị anh hận nhiều năm như vậy. Nhiều lần cô chờ cơ hội để cùng anh đơn độc chung đụng, cô vừa mở miệng nói xin lỗi, anh liền chạy lấy người, vào thời điểm bất đắc dĩ phải đối mặt, trên mặt cũng chỉ có một loại vẻ mặt lạnh nhạt tới vẻ mặt không tốt. . . . . . Chính cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, cô và anh rõ ràng là người của hai thế giới, nhưng cố tình cô lại bị phong cách lạnh nhạt của anh hấp dẫn, Ngô Hiếu Thiên càng không để ý tới cô, cô liền tìm cách tranh thủ sự chú ý của anh, cho nên, tất cả đều là cô tự chuốc lấy, không trách được người khác. Đầu xe được người tài xế lái xe kéo đi nghe cô nói, nghĩ thầm hôm nay thật là may mắn, đụng phải một người coi tiền như rác. Tay chân anh ta gọn gàng kéo đầu xe lên trên thùng xe của xe vận tại nhỏ, giống như là sợ bị người khác cướp đi cuộc làm ăn này. Quay lại đi chiếc xe phía sau, Lê Chương Vi cầm lấy bản giá dự kiến để sửa xe, giá tiền của mấy thứ này với cô mà nói thì cô không biết một chút khái niệm nào cả, chỉ cần chiếc xe có thể khôi phục hình dáng cũ là được, mặc kệ giá tiền bao nhiêu cô đều sẵn lòng trả. Chủ xe Ngô Hiếu Thiên trước mắt đang ở bệnh viện, gãy tay phải, nứt xương nhiều chỗ trên chân phải, trên mặt, trên người nhiều chỗ bị trầy những mảng da lớn, xe gần như bị phá hủy, người lái xe chỉ bị thương như vậy hẳn là ông trời phù hộ? Không hiểu được tại sao, Lê Chương Vi cảm giác nếu có thể sửa chiếc xe này thật tốt, thì vết thương trên người của người đó sẽ mau lành hơn. . . . . . Nói cô ngốc cũng không sao, dù sao cô chính là cảm thấy như vậy. Ít nhất, về vấn đề tiền bạc thì cô là người duy nhất có thể giúp đỡ được anh. “Tiểu thư, gần đây kinh tế suy thoái, nếu muốn tu sửa chiếc xe này thì cần rất nhiều linh kiện máy móc, cô có thể giao trước một nửa tiền đặt cọc hay không? Để tránh chúng tôi sửa xong chiếc xe này cô lại đổi ý, đến lúc đó tiệm chúng tôi. . . . . .” “Hiện tại trên người tôi không có nhiều tiền mặt như vậy.” “Cái gì?” Ánh mắt người kéo xe lập tức hung ác. Coi như cô là đại mỹ nhân, thì tiền sửa xe vẫn phải là trả! “Xung quanh đây có máy ATM nào không? Tôi lập tức đến đó rút tiền.” Lê Chương Vi nhìn vết thương chồng chất trên đầu xe, tựa như nhìn thấy trên thân người đó những vết thương thảm không dám nhìn, trong lòng nổi lên một chút một chút đau. “Hiện tại có thể trả hết toàn bộ, làm phiền anh hãy nhanh chóng sửa chiếc xe này cho xong.” Người kéo đầu xe vừa nghe, biến sắc mặt lần nữa thay đổi vẻ mặt tươi cười, vui vẻ chỉ vị trí phụ cận cửa hàng tiện lợi. Khách hàng như vậy rất ít gặp, không phải ngu ngốc thì chính là kinh nghiệm sống chưa nhiều, đơn giá dự kiến viết nhiều như vậy nhìn cũng không cần nhìn, cũng không mặc cả, trả giá cái gì. Có người trả tiền sảng khoái như vậy, người làm việc dĩ nhiên phải chịu khó. Chân Lê Chương Vi vừa mới bước đi khỏi, liền bắt đầu dọn dẹp linh kiện trong đầu xe vỡ vụn. Sau đó, xác định đã lấy được toàn bộ phí sửa chữa, người dọn dẹp các linh kiện máy móc trong đầu xe như là đào được bảo bối, chợt vỗ ngực bảo đảm với cô hai ngày chiếc xe này tuyệt đối khôi phục lại hình dáng cũ, Lê Chương Vi lúc này mới an tâm rời đi. Việc kế tiếp của cô là đến bệnh viện.
|
Mấy ngày gần đây vừa tan học Lê Chương Vi lập tức chạy tới thăm Ngô Hiếu Thiên trong bệnh viện, mặc kệ Ngô Hiếu Thiên lạnh nhạt thế nào, nói lời khó nghe như thế nào, cô đều đợi bên cạnh anh không chịu rời đi. Trong lúc cha của Ngô Hiếu Thiên xuất hiện một lần, khi ông ấy phát hiện con trai ở trong bệnh viện đã có người cho chăm sóc thật tốt, liền không xuất hiện thêm một lần nào nữa. Khi bị cha của Ngô Hiếu Thiên ngộ nhận là bạn gái của con trai, trong lòng Lê Chương Vi cảm thấy hết sức sợ hãi, quả nhiên Ngô Hiếu Thiên ngay trước mặt dội cho cô một chậu nước lạnh, mặt lạnh giải thích nói cô căn bản cái gì cũng không phải. Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cô ở trong lòng của Ngô Hiếu Thiên cái gì cũng không phải, nhưng nghe được chính miệng anh nói ra, lời nói sát thương làm cho cô thiếu chút nữa không chịu nổi. Đẩy ra cửa phòng bệnh, ánh mắt Lê Chương Vi buông xuống nhìn giường bệnh tận cùng bên trong đi tới, còn chưa đi tới, đã nghe thấy âm thanh ném đồ vật. “Cô lại tới làm gì?” Ngô Hiếu Thiên ném cuốn tạp chí sắp bị anh lật tới nát tới cuối giường, bởi vì trong phòng bệnh này có người già không thích âm thanh TV vì nó quá ồn ào, cho nên để anh bên trái đằng trước trần nhà phía dưới TV hơn phân nửa đều là đã tắt. Việc giải trí duy nhất của anh chỉ còn lại là đọc, cố tình bên tay chỉ có 1 cuốn này tạp chí, còn là tạp chí chính trị, nhưng tuy là vậy, anh còn đọc từng tờ một xong rồi, đọc lại, đọc xong lại lại học, đọc nhiều đến anh sắp hộc máu ma lại chỉ có quyển tạp chí này có thể đọc. . . . . . Cuối cùng, cũng tìm được lý do ném quyển tạp chí này đi, cố tình quyển tạp chí lại rơi trên cẳng chân bị bó thạch cao, cẳng chân lại không né được, anh ah một tiếng, sau đó lại vừa đau vừa tức giận, không muốn người đó nhìn anh cười. “Hiếu Thiên, em mua táo, cây đào mật còn có dưa Ha-mi*, ăn tráng miệng sau bữa cơm, muốn ăn cái gì em gọt cho anh ăn.” (*) Dưa Ha-mi hay dưa vàng Ha- mi một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc. (ở Việt Nam gọi là dưa lưới) “Không cần, cô đi nhanh một chút!” Lê Chương Vi cũng không để ý anh xua đuổi, tự mình dọn dẹp quyển tạp chí anh vừa mới ném tới cuối giường, sau đó từ túi nhựa lấy từ bên trong ra mấy quyển tạp chí tin tức, đưa tới trong tay anh. “Không biết anh thích xem cái gì, chính tay em mua trong một cửa hàng dưới lầu tùy tiện chọn một vài quyển tạp chí giải trí cùng manga, nếu như anh muốn sách hoặc tạp chí khác cũng có thể nói cho em biết, ngày mai em sẽ mang tới cho anh. . . . . .” “Không cần, cô đi nhanh một chút!” Một đống tạp chí được xuất bản hàng tháng với manga, ánh mắt Ngô Hiếu Thiên chẳng qua dừng lại mấy giây đồng hồ mà thôi, Lê Chương Vi liền chú ý tới, cô lấy ra quyển manga mới xuất được bản gần đây nhất, lấy đống tạp chí và manga trong túi nhựa ra, sau đó đặt tạp chí phía trên cùng. “Tôi đã nói không cần, da mặt của cô sao dầy như vậy? Đi nhanh một chút!” Sao đuổi cũng không đi là thế nào? Cô cho cô là keo dán ba giây sao? Một khi dính vào, liền không tách ra được, thật sự là đủ phiền! Đột nhiên vỏ hạt đậu phộng bay tới, vừa vặn nện trên mặt của Ngô Hiếu Thiên. “Tiểu tử thúi, cậu nói chuyện khách khí một chút không được sao?” “Ông Hứa, sao ông lại ném đồ loạn như vậy?” Ngô Hiếu Thiên tức giận nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh bên cạnh hai ngày mới vào, giọng nói mặc dù tràn đầy oán trách, nhưng vẻ mặt lại không có gì. Bởi vì lúc nhỏ được ông nội một tay nuôi nấng, người lớn như ông nội với Ngô Hiếu Thiên mà nói là người có địa vị cao nhất, anh có thể lạnh nhạt với bất cứ kẻ nào, duy nhất không có cách nào nổi nóng trước mặt ông cụ. “Ai dạy cậu đối xử với bạn gái đáng yêu như vậy, lại đuổi bạn gái đáng yêu như vậy đi khỏi!” Ông cụ Hứa Triệt Hanh vừa ăn đậu phộng, vừa nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh bên trái còn nhỏ tuổi hơn đứa cháu đang học cấp 3 của mình, ông thật sự không hiểu tại sao cái người bạn nhỏ này lại muốn đuổi bạn gái xinh đẹp ngày ngày tới đây chăm sóc cho cậu ta. Bởi vì nguyên nhân bị bệnh của mình khác mọi người, không được đi bất nơi nào, cả ngày bị giam trong không gian thu hẹp này sẽ buồn chết người, có người tới chăm sóc, làm bạn, đó là chuyện hạnh phúc dường nào! Tiểu tử này lại đuổi cô gái xinh đẹp tới bệnh viện quan tâm chăm sóc, ông nằm bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu. Ngô Hiếu Thiên bực mình trừng mắt nhìn Lê Chương Vi một cái. Anh không biết đã giải thích qua bao nhiêu lần rồi, cô gái này căn bản không phải là bạn gái của anh, tại sao không người nào nguyện ý tin tưởng anh? Chẳng lẽ tất cả mọi người muốn làm Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ*? Tại vì mấy ngày nay Lê Chương Vi chăm sóc anh, anh phải cùng cô ở chung một chỗ? Là Lê Chương Vi ình là gà mẹ chạy tới bệnh viện làm trâu làm ngựa cho anh, anh không cầu cô, bởi vì chuyện này anh phải thừa tình cảm của cô, cũng không khỏi quá oan ức cho anh. (*) Kiều thái thú loạn điểm uyên ương ngày nay trở thành một thành ngữ, chỉ sự gán ghép hồ đồ. Thật ra thì, Ngô Hiếu Thiên cũng biết Lê Chương Vi có tình ý với anh, về phần tại sao phải cô thích anh, anh không biết một chút gì. — —— —— —— chú thích: Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ là một tác phẩm nổi tiếng hài kịch cổ đại, từ quyển thứ tám của – Phùng Mộng Long. Nội dung vắn tắt của câu chuyện: Trong một ngày hội chùa náo nhiệt, tú tài Tôn Nhuận sơ ý đánh rơi chiếc quạt (anh cố tình làm rơi), vừa lúc một thiếu nữ Lưu Tuệ Nương nhặt được, hai người nhờ đó quen biết, lại có tình cảm với nhau. Cùng lúc đó một tú tài khác tên Bùi Chính cũng cùng một thiếu nữ khác tên Từ Văn Cô nhất kiến chung tình. Hai đôi tình nhân này để tỏ tình ý, tặng tín vật cho nhau, không nghĩ tới trong hội chùa người đông lộn xộn, lại có cha mẹ đi cùng, trong lúc nhờ vả loạn lên, quạt trắng của Tôn Nhuận lại đưa cho Từ Văn Cô, khăn lụa của Từ Văn Cô lại đưa cho Tôn Nhuận, khăn của Lưu Tuệ Nương đưa cho Bùi Chính, còn quạt của Bùi Chính lại đưa cho Lưu Tuệ Nương. Bởi vậy, Tôn Nhuận cứ nghĩ người mình thích là Tư Văn Cô, Từ Văn Cô cũng nghĩ người mình thích là Tôn Nhuận; mà Lưu Tuệ Nương nghĩ mình yêu Bùi Chính và Bùi Chính cũng nghĩ mình yêu Lưu Tuệ Nương. Vừa lúc trước đó, Tôn Nhuận và Từ Văn Cô, Bùi Chính và Lưu Tuệ Nương cũng có hôn ước đều đang chờ cưới, chờ gã. Khi họ nghe tên đính ước, không khỏi mừng thầm vì nghĩ đó chính là tên của ý trung nhân. Chuyện sẽ không trở thành éo le như vậy nếu không có chuyện như vậy: Chị gái của Tôn Nhuận tên Châu Di và anh trai của Lưu Tuệ Nương đã đính ước từ lâu. Lưu gia vì Lưu Phác bệnh lâu không khỏi, quyết định cưới Châu Di vào cửa xung hỉ, trước đó đã nói rõ, nguyên kiệu đi nguyên kiệu về (chỉ làm hình thức thôi chứ không động phòng thật), không lưu lại Lưu gia. Đến ngày đón dâu, Châu Di bất mãn cha mẹ xử lý như vậy, lại sợ Lưu Phác bệnh không dậy được, giả bệnh không chịu lên kiệu hoa. Lúc này vì dung mạo của Tôn Nhuận và tỷ tỷ giống nhau, nên quyết định cho Tôn Nhuận giả gái, xuất giá thay tỷ tỷ. Lúc rời giường, vì Lưu Phác bệnh không dậy nổi, đành cho Lưu Tuệ Nương giả trai, thay anh trai bái đường. Làm lễ xong, Lưu gia nuốt lời, kéo Tôn Nhuận vào phòng, rồi để Lưu Tuệ Nương vào bầu bạn cùng “chị dâu” (cứ nghĩ để hai chị em nói chuyện với nhau). Vào phòng, rồi mới biết chính là người mà mình thương nhớ đã lâu, thế là từ giả thành phu thê thật. Chuyện bị phát hiện, Bùi gia nói Lưu gia “dung túng con gái gian dâm”, Lưu gia tố Tôn gia “bán hàng giả”; Từ gia đòi từ hôn Tôn gia……Mọi chuyện càng lúc càng lộn xộn, đành phải lên quan xư lý. Sau khi nghe hai bên kể rõ đầu đuôi câu chuyện, Kiều thái thú loạn điểm uyên ương, Lưu Tuệ Nương gã cho Tôn Nhuận, Từ Văn Cô gã cho Bùi Chính.
|
Edit: Bonghongxingdep Anh chỉ nhớ lúc nhỏ Lê Chương Vi rất ghét anh, có một lần nhìn anh quần áo bẩn đứng bên đường —— lúc ấy anh đang tìm kiếm cái khăn quàng cổ bị cha vô ý vứt đi, đó là di vật của ông nội bà nội khi còn sống, là lúc bà nội còn trẻ tự tay đan cho ông nội, ông nội dùng hơn nửa đời người, đó là cái khăn quàng cổ vô cùng quan trọng, bất luận thế nào anh cũng phải tìm trở về. Lòng anh nóng như lửa đốt, tìm kiếm từ đồ bỏ ven đường đến cái rương để quần áo cũ góc đường, toàn thân đều bẩn, thúi, anh không cảm giác chút nào, một lòng chỉ nghĩ tới muốn tìm cái khăn quàng cổ tràn đầy kỷ niệm trở về, không ngờ một màn hỗn loạn bị bạn học nữ trong lớp học tình cờ nhìn thấy, bọn họ che lỗ mũi giọng nói giễu cợt mắng anh mấy lời khó nghe. . . . . . Thật ra thì anh đã sớm hình thành thói quen bị các bạn học chán ghét, bởi vì trong nhà rất nghèo, tiền bữa trưa ở trường cũng không có mà nộp, mỗi lần đến thời gian ăn trưa sẽ có bạn học chế giễu anh không nộp tiền cũng cùng mọi người đều được ăn, tính khí anh cứng rắn, sau đó sẽ không ăn, thời gian ăn trưa vừa tới anh liền chạy khỏi phòng học, đi luôn đi tới trong sân trường đến khi hết thời gian ăn trưa mới trở về phòng học. Chính là trong khoảng thời gian này, trong lớp có một Tiểu Bàn tốt bụng mỗi sáng sớm sẽ nhét cho anh một đống đồ ăn, có lúc nhiều quá anh ăn không hết, sẽ giữ lại để ăn bữa trưa. Cho đến khi giáo viên giúp anh cùng một bạn học khác trong lớp xin hỗ trợ cho người nghèo mới dừng lại, Tiểu bàn Tôn Tú Châu đều đưa cho anh bữa ăn sáng mỗi ngày, mãi cho tới bây giờ, chỉ cần anh nhớ tới chuyện này, vẫn rất cảm kích cô ấy. Một đôi khác xa nhau như vậy, Lê Chương Vi cùng Tôn Tú Châu ở trong lòng anh tốt xấu đã rõ, nếu như muốn lựa chọn bạn gái, anh tuyệt đối sẽ không cảm thấy vinh quang khi chọn một người như tiểu công chúa – Lê Chương Vi, có thể làm cho tâm tình của anh cảm thấy thoải mái cùng vui vẻ như Tôn Tú Châu mới là ứng cử viên thích hợp nhất. Chỉ tiếc Tiểu Bàn đã có người trong lòng rồi. Ngô Hiếu Thiên cảm thấy mình tấn công quá muộn. Coi như anh muốn theo đuổi được Tiểu Bàn, cũng sẽ không chủ động đến gần lấy lòng Lê Chương Vi. “Ông Hứa, cô y tá đồng ý cho ông ăn đậu phộng sao?” Bởi vì bị hung dữ trợn mắt, Lê Chương Vi buồn bực đi tới nói chuyện cùng ông cụ giường bệnh bên cạnh. “Đương nhiên có, ông chính là bệnh nhân gương mẫu đó!” Thời điểm Hứ Triệt Hang đối mặt với mỹ nữ, vẻ mặt đều mềm xuống. “Tiểu Vi à, tên tiểu tử thúi này không xứng với con, ông Hứa giúp con giới thiệu bạn trai khác, có được hay không?” Lê Chương Vi chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cúi xuống không trả lời vấn đề này. Thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy, Hứa Triệt Hang nhất thời đau lòng. “Tiểu tử thúi, cậu thật sự đang ở trong phúc mà không biết hưởng, nếu là ông trẻ hơn hai mươi tuổi mà nói … . . .” Lại nữa. Ngô Hiếu Thiên không nhịn được mắt trợn trắng. “Con nghĩ hai mươi tuổi cũng không được! Nếu trẻ lại bốn mươi tuổi có lẽ có cơ hội. . . . . .” “Cậu, tên tiểu tử thối này!” Hứa Triệt Hanh tức giận ném toàn bộ đậu phộng đang cầm trong tay. “Dỗ ông già tôi đây một chút sẽ làm miệng của cậu rớt một miếng thịt nào sao? Nói gì mà tình cảm của cậu cùng ông nội tốt lắm, nhất định là gạt người!” Ngô Hiếu Thiên còn chưa kịp trả lời, Lê Chương Vi đã trước một bước thay anh trả lời. “Là thật, ông Hứa, tình cảm của Hiếu Thiên cùng ông nội anh ấy rất tốt.” Nghe được lời của cô…, Ngô Hiếu Thiên kinh ngạc nhìn cô, nghĩ thầm Lê Chương Vi làm sao biết chuyện này, ông nội của anh trước khi anh lên tiểu học đã qua đời, mà anh và cô khi lên tiểu học mới biết nhau. “Ông Hứa, ăn quá nhiều đậu phộng sẽ khô, con muốn cô y tá phải hạn chế ông một ngày chỉ có thể ăn mấy viên? Nếu ông ăn vượt quá, con sẽ tố cáo với cô y tá!” “Hắc hắc, không sợ, không sợ, ông sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Bàn tay Hứa Triệt Hang, cầm trong tay một túi nhỏ đậu phộng cho cô nhìn. “Một ngày chỉ ăn chừng này, những thứ này đều là cô y tá thay ông chia ra để trong túi nhỏ.” “Vậy thì tốt.” Lê Chương Vi cười nhận lấy đậu phộng, thay ông cụ lột vỏ. Sau khi bóc xong toàn bộ, cô quay đầu dọn dẹp vỏ đậu phộng mà ông mới ném tới trên giường Ngô Hiếu Thiên, gói kỹ để trong thùng rác. Cuối cùng cũng thấy mỹ nữ lộ ra khuôn mặt tươi cười, ánh mắt Hứa Triệt Hanh đố kỵ nhìn chằm chằm tên tiểu tử thúi nằm trên giường bên cạnh. “Cậu ah, nên đối xử tốt với con bé một chút, đừng chờ đến khi người ta không thích cậu sau đó mới hối hận. . . . . .” Ngô Hiếu Thiên rên lên một tiếng: “Con sẽ không hối hận. Người này tựa như kẹo kéo, đuổi thế nào cũng không đi, thật là phiền chết người!” Thích cái gì, anh sẽ không muốn đáp lại! “Tiểu tử thúi, sao cậu có thể nói trước mặt con bé như thế?” “Chính là muốn nói trước mặt cho cô ta nghe! Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, da mặt cô ta dày bị nói trước mặt như vậy mà biểu hiện không sao cả, không phải sao?” Lê Chương Vi dĩ nhiên không phải là không sao, cô chỉ là không đem đau lòng biểu hiện ra mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, bà vú kiêm quản gia dịu dàng đôn hậu dạy cho cô trở thành một cô bé ngoan thì cử chỉ phải tao nhã, cách nhìn nhận sự việc phải nhẹ nhàng yên tĩnh, trong mắt người nhà cô luôn là một người ngoan ngoãn biết nghe lời, chưa bao giờ làm ra chuyện gì khiến người nhà lo lắng, cho đến khi cô phát hiện ra cô hình như thích Ngô Hiếu Thiên. Cô và anh, vốn là không biết tới nhau, coi như đã từng là bạn học cùng lớp, cũng thuộc loại phi thường xa lạ, lúc gặp mặt gật đầu cũng không biết đó là bạn học, hơn nữa cô còn gây tổn thương cho anh. . . . . . Khi còn bé dưới áp lực của bạn học bật thốt lên một câu nói kia liên tục quấy nhiễu cô. Tại sao lúc ấy bạn học nữ đi chung đã sớm quên chuyện này. Cô lại nhớ rõ như vậy? Đây cũng là việc mà cô muốn nói xin lỗi với Ngô Hiếu Thiên, nhưng thế nào anh cũng không chấp nhận, lâu ngày liền biến thành một loại mắc nợ. Mấy ngày nay cô mỗi lần trước khi đến bệnh viện đều chuẩn bị tâm lý, giống như Ngô Hiếu Thiên mắng vậy, da mặt của cô rất dày, nếu không như vậy, vừa nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh, vừa nghe anh muốn đuổi cô đi, cô không muốn mình sẽ khóc tại chỗ. Cô chỉ muốn chăm sóc anh mà thôi. Biết anh sau khi bị thương nhưng không có ai vào bệnh viện chăm sóc anh, cô cảm thấy rất đau lòng, cho nên cô mới có thể làm mặt dày tới đây chăm sóc anh, cô không mong đợi anh sẽ cảm kích cô. Ngô Hiếu Thiên chỉ vẻ mặt không có biểu cảm gì của cô, giống như đang tố cáo với ông nội Hứa: “Xem đi! Vẻ mặt của cô ấy không sao cả. . . . . .” Đột nhiên Lê Chương Vi đứng lên, xoay người bước ra ngoài. “Ah, người ta giận rồi!” Hứa Triệt Hanh sợ hết hồn, liều chết nháy mắt với tiểu tử thúi bên cạnh, muốn anh nói gì đó để giữ người lại. Ngô Hiếu Thiên cũng sợ hết hồn, nhưng là vẻ mặt anh nghiêm túc không có gì để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Chương Vi rời đi. Cô là giận thật sao? Cũng bị anh mắng nhiều ngày như vậy, hiện tại mới làm bộ tức giận có phải hay không đã quá muộn? Tầm mắt không cam lòng theo sát bóng dáng của cô đi qua cửa phòng bệnh, sau khi cô đóng cửa lại biến mất trước mắt anh, tâm tình Ngô Hiếu Thiên phức tạp đấm một cái lên đống tạp chí. Dĩ nhiên, là anh không có bị thương ở tay.
|
Edit: Bonghongxingdep “Đều tại cậu! Thích chửi loạn, hiện tại người tức giận bỏ đi rồi.” “Tùy thích, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt của tôi.” Nhưng anh kích động vô cùng! “Sao cậu có thể như vậy? Người ta là bởi vì quan tâm cậu mới ngày ngày tới bệnh viện. . . . . .” “Không cần!” Ngô Hiếu Thiên tức giận liền nói chuyện với thái độ lễ phép cũng không để ý. Bởi vì tay phải bó thạch cao, trên chân phải cũng rải rác các vết thương, không cách nào hành động tùy ý được, thiếu Lê Chương Vi giúp một tay, anh nhúc nhích hồi lâu mới nằm xong trên giường được. Hừ, đi rồi là tốt nhất, anh không muốn đối phó với một đại tiểu thư! Mỗi đêm khi cô xuất hiện trong phòng bệnh, anh bắt đầu tâm phiền ý loạn. Thật ra anh không phải là người nói xấu người khác, không biết được vì cái gì, thời điểm đối mặt với cô chính là không nhịn được hung ác. Có thể là bởi vì cô luôn là một bộ vẻ mặt thần thánh không thể xâm phạm được, cái loại tràn ngập khoảng cách này, xa không thể chạm tới ngược lại làm cho người ta rất muốn trêu chọc cô, hơn nữa cô lại nhẫn nhục chịu đựng không phản ứng lại anh, càng khiến anh muốn khi dễ cô. . . . . . Làm người ta bị bộ dạng hung ác của anh đuổi đi, Ngô Hiếu Thiên không nhịn được lại phiền não. Anh vừa mới nói như vậy có phải hay không tổn thương cô? Cố tình trên mặt cô lại không có biểu cảm gì, trong khoảng thời gian ngắn thật không đoán ra được tâm tình của cô. Cho nên nói anh không biết phải đối phó với người có dáng vẻ như nữ sinh – Lê Chương Vi thế nào. Nếu như Tiểu Bàn: Trong lòng nghĩ cái gì lập tức biểu hiện ở trên mặt, căn bản đều không cần đoán. Phát hiện mình trở nên lưu tâm, trong đầu đều là chuyện của Lê Chương Vi, Ngô Hiếu Thiên bực mình mà kéo chăn bông lên trùm lên đầu. “Cậu ah, cũng đừng mạnh miệng, rõ ràng rất quan tâm người ta, tại sao không thành thật một chút?” Ngô Hiếu Thiên vén chăn ra, đang muốn lớn tiếng phủ nhận, đột nhiên cửa phòng mở ra, anh và ông nội Hứa gần như đồng thời quay đầu nhìn lại, trong tay Lê Chương Vi đang cầm một bình Hoa Bách Hợp* vào. (*) Hoa Bách Hợp (Hoa Loa Kèn): mang ý nghĩa là người xinh đẹp, thuần khiết, trong trắng, mỏng manh như hoa bách hợp Phong cách mỹ nữ cộng thêm bó hoa xinh đẹp, làm tất cả mọi người vui vẻ thoải mái. Trong khoảng thời gian ngắn Ngô Hiếu Thiên quên mình vừa mới muốn lớn tiếng phủ nhận, ánh mắt ngơ ngác nhìn theo Lê Chương Vi từ cửa đi tới bên giường bệnh của mình, giống như là sử dụng ánh mắt chào đón cô. “Hiếu Thiên, em không biết anh thích gì hoa, liền tự chủ trương mua Bách Hợp.” Bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Lê Chương Vi điều chỉnh, khiến đóa hoa xinh đẹp hướng Ngô Hiếu Thiên. “Nếu như anh không thích Bách Hợp thì nói, ngày mai tới đây em lại đổi qua hoa khác loại.” Nhụy hoa đã bỏ đi rồi, sẽ không có phấn hoa bay lung tung, cô vừa rồi chính là đặc biệt đi ra ngoài toilet xử lý chuyện này. Ngô Hiếu Thiên không nói gì nhìn cô chằm chằm. Loài hoa cái gì, anh căn bản không để ý có được hay không? Người phụ nữ này thật biết làm thế nào để cho anh tức đến không có lời nào để nói! Hứa Triệt Hanh nhai hạt đậu phộng cuối cùng trên tay, cười cười kết luận: “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. Con nếu thật sự là tức giận mới chạy đi, tên tiểu tử thúi nhất định cả đêm không thể ngủ, đến lúc đó khổ không phải là bạn cùng phòng sao.” Lời kể khổ này của ông nội Hứa, Ngô Hiếu Thiên dĩ nhiên nghe không lọt tai, nhưng trước khi anh mở miệng phản bác, ánh mắt không cẩn thận lại liếc nhìn vẻ mặt Lê Chương Vi, phát hiện cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Trong lúc bất chợt anh cũng không mở miệng phản bác được, hơn nữa khi Lê Chương Vi chú ý tới ánh mắt của anh, cũng nhìn anh bên này sau đó đi tới, anh lại quẫn vừa giận, tức đến lần nữa kéo chăn che đỉnh đầu che kín mình không biết nên có nét mặt thế nào cho phải. Cái gì Hoa Bách Hợp! Cùng hình tượng của anh tuyệt không hợp có được hay không! Nhưng là nghe được cô bảo ngày mai còn trở lại, anh thậm chí có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
|