Mối Tình Đầu Của Thiên Kim Tiểu Thư
|
|
Edit: Bonghongxingdep Tiếng người ầm ỹ ở trong quán bít tết, Lê Chương Vi cắn răng một tay bưng một mâm thịt bò bít tết lên bàn của một đôi tình lữ. “Xin lỗi, đây là phần thịt bò chín bảy phần và tám phần của hai ngài.” Để đĩa thức ăn trước mặt khách, chờ một chút, giúp khách chuẩn bị tốt khăn (giống như đeo khăn ăn ở cổ, trải khăn để khi ăn khỏi bẩn), đồng thời vì bọn họ mở ra nắp. Xì xì xì tiếng vang kèm mùi thơm theo thịt bò truyền ra, khách thấy điã thức ăn vẻ mặt hơn phân nửa là vui mừng. Cửa hàng trưởng bọn họ tốn một phen mới tìm được nhà cung cấp thực phẩm, phẩm chất lại tốt! “Nếu cần canh và bánh mì, hoan nghênh tìm chúng tôi, xin mời dùng.” Nơi này là một của hàng bít tết cao cấp mà không đắt, gần đây vừa mới bắt đầu nổi trên thị trường, trong tiệm sử dụng nguyên liệu nấu ăn cao cấp có chất lượng, thu phí ổn định hơn nhiều nhà hàng bình thường khác, nghe danh tiếng cho nên khách đến vô cùng, vô cùng nhiều. Lê Chương Vi xung phong nhận việc thay thế Ngô Hiếu Thiên tới đây làm, trưởng ca bởi vì vội vã điều hành mọi người giao tiếp khách, đơn giản huấn luyện cô hai giờ liền khẩn cấp phái cô ra sân. Thật may là Lê Chương Vi bình thường thường tới các cửa hàng ăn cơm, thái độ ứng phó với khách rất thỏa đáng, việc cảm thấy cực khổ duy nhất là: những cái mâm đồ ăn rất nặng. Người cùng làm việc với cô dặn dò cô không nên vừa mưois bắt đầu đã làm quá sức, chỉ cần cô một lần bưng một mâm ra là được, cô là người mới, tay chân từ từ một chút, chậm một chút, tất cả mọi người sẽ thông cảm cho cô. Nhưng Lê Chương Vi muốn thử một chút năng lực cực hạn của mình. Nếu như có thể mà nói, cô không muốn liên lụy tiến độ giáo tiếp khách, dù sao khách tới cửa hàng rất khoa trương, một buổi tối, khách tới cao gấp 3 gấp 5 lần. Cửa hàng của bọn họ ở vị trí gần trường học, phụ cận cũng có nhiều người đi dạo phố, cho nên mỗi khi đến ngày chủ nhật thời gian buôn bán trong tiệm sẽ kéo dài mười hai giờ, nhưng bình thường khi qua mười một giờ rưỡi sẽ không nhận đơn đặt hàng nữa, thời gian còn lại chính là vệ sinh cửa hàng đến 12 giờ. “Mỗi khi gặp ngày nghỉ khách hàng đều nhiều như vậy sao?” Cảm giác đoàn người xếp hàng bên ngoài vẫn không giảm bớt, đợi đến khi cửa tiệm đóng cửa. Đóng cửa lại dọn dẹp, Lê Chương Vi tò mò hỏi. “Đúng vậy, em có phải bị giật mình hay không?” Thái Hữu là người hôm nay phụ trách huấn luyện cho Lê Chương Vi, anh cười khổ run lên. “Tiểu Ngô làm việc theo ca đều là ngày nghỉ của cậu ta, những ngày bình thường không đủ người mới gọi cậu ta tới.” “Thật sự rất khổ cực!” Lê Chương Vi nói nhỏ: “Thì ra là ngày nghỉ anh ấy cũng bận rộn như vậy. . . . . .” “Tiểu Lê, em thật sự là bạn gái của Tiểu Ngô sao?” Thái Hữu tò mò nhìn cô. Nghe trưởng ca nói có một cô nữ sinh xinh đẹp muốn thay Tiểu Ngô làm việc cho đến khi có thể đi làm lại, tất cả mọi người đều rất tò mò. “Trước mắt còn không phải!” Lê Chương Vi xấu hổ cười cười. Chẳng qua nếu như cô có thể làm việc đến khi anh lành hẳn, cô và anh rất có thể trở thành một đôi tình lữ. Không, phải nói là bất luận thế nào, cô phỉa tìm biện pháp biến họ thành một đôi tình lữ “Ah, chẳng lẽ em đơn phương thich Tiểu Ngô sao?” Lê Chương Vi gật đầu cười. “Sao anh vừa đoán liền trúng vậy?” Cô thật dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy sao? “A a —— rất đáng tiếc, anh nghĩ nếu như không phải, anh sẽ theo đuổi em——” Thái Hữu nhìn Lê Chương Vi mở trừng hai mắt. “Như vậy em chỉ có thể nói, cám ơn anh yêu mến em.” Đối phương tỏ tình quang minh chính đại như vậy, Lê Chương Vi cũng nghiêm chỉnh làm vẻ mặt nhăn nhó. Không có biện pháp đáp lại tình cảm phải sớm chặt đứt tình ý của đối phương, đây là thái độ cô luôn luôn dùng khi có chuyện như vậy. “Cô gái xinh đẹp như em, phải có rất nhiều người theo đuổi chứ? Sao lại đơn phương yêu mến người ta chứ?” Thái Hữu một bên dạy thứ tự công việc vệ sinh cùng phạm vi từng người, vừa tiếp tục tán gẫu với cô. Thật ra thì anh nhiều lời như thế là muốn có nhiều cơ hội cùng mỹ nữ chung đụng, mọi người đã quen, nói không chừng lúc nào đó anh sẽ có cơ hội được mỹ nữ ưu ái. “Em cũng không biết rõ, chính là rất để ý anh ấy.” Có thể là thái độ của Thái Hữu như một người anh trai, một chút phòng bị Lê Chương Vi cũng không có cùng anh hàn huyên. “Nhưng anh ấy giống như không thích em chủ động đến gần, em tiến một bước anh ấy liền lui hai bước, anh ấy như vậy có phải rất chán ghét em hay không?” “Có lẽ, Tiểu Ngô là sợ cũng không chừng.” “Sợ?” “Xem cách ăn mặc của em, còn dáng vẻ hay cách nói chuyện của em nữa, không phải là một tiểu thư có tiền sao?” Như bọn anh là loại người khổ cực, rất dễ dàng nhận ra cô ấy là một người cao quý, vị trí hai loại người này trên thế giới là khác nhau hay nói cô ấy và Tiểu Ngô là người của hai thế giới, có lẽ người có tiền sẽ không sinh ra loại cảm giác này, nhưng đứa bé nhà nghèo rất dễ dàng dừng lại ở khoảng cách cần thiết, ép mình không cần vượt qua giới hạn nửa bước. “Em có thể nguyện ý vì Tiểu Ngô tới làm trong tiệm, là muốn cậu ta đau lòng cho em sao?” Lê Chương Vi sửng sốt một chút. Cô vừa bắt đầu cũng không muốn như vậy, nhưng trải qua cả ngày khổ cực hôm nay, thật sự cô muốn lợi dụng một điểm này, khiến Ngô Hiếu Thiên thấy cô cực khổ, có lẽ anh ấy sẽ thật lòng đau cho cô cũng không chừng. “Lợi dụng chuyện này để đổi lấy tình cảm, em thật sự muốn vậy sao?” Thấy cô trầm mặc, Thái Hữu tiếp tục nói: “Nếu như cậu ta bởi vì thương hại em mới thích em, như vậy sẽ không công bằng với em? Sau khi làm xong, hai người cầm cây lau nhà đi tới cửa sau, lúc này những người khác bắt đầu thả ghế ở trên bàn xuống. Bớt đi những người khác dòm ngó, Lê Chương Vi từ từ suy nghĩ lại, khi lau nhà tắm xong sau, đột nhiên cô trả lời tiền bối vừa mới hỏi vấn đề kia. “Mặc kệ anh ấy là bởi vì lí do gì yêu thích em, cũng không sao, em nghĩ em cũng nhất định sẽ tiếp nhận.” Cô đã lùi bước đến mức này rồi, chỉ sợ Ngô Hiếu Thiên còn không chịu đi vào khuôn khổ! Nghĩ lại buổi sáng anh ấy thuận miệng nói với cô một câu như vậy, thật ra cô tuyệt không để ý anh ấy nhìn mình thế nào. Cô sợ chính là cái này. Thời điểm đang đối mặt với tình cảm, một chút thanh cao cô cũng không làm nổi. Vì Ngô Hiếu Thiên, muốn cô làm chuyện mất mặt gì cũng có thể, chỉ cầu anh ấy đáp lại cho cô một chút là được rồi. Nếu như anh ấy thích cô, cô sẽ rất vui vẻ mà nhảy dựng lên . “Em thật đúng là cố chấp!” Nghe nói thế, Thái Hữu lặng lẽ hết hy vọng với cô. Lê Chương Vi cười cười, cái đề tài này tới đây nên kết thúc rồi. “Hữu tiền bối, cả ngày hôm nay cám ơn anh dạy rồi, em thu lợi được rất nhiều!” Trừ trên công tác huấn luyện, cuộc nói chuyện vừa rồi cũng làm cho cô có thu hoạch. Để cho cô nhìn thẳng vấn đề tình cảm của mình với Ngô Hiếu Thiên, thì ra sâu sắc như vậy.
|
Edit: bonghongxinhgdep Sáng sớm hôm đó sau khi Lê Chương Vi rời đi, Ngô Hiếu Thiên bởi vì không yên lòng, lúc buổi trưa cùng buổi tối dùng cơm chọn thời gian đặc biệt lén gọi điện thoại cho Trưởng ca, xác nhận tình trạng của Lê Chương Vi , không ngờ Trưởng ca nói cô được huấn luyện khẩn cấp cũng không tệ lắm, mặc dù tay chân vẫn không thể coi là gọn gàng, ít nhất không phạm phải sai lầm lớn, có thể tạm thời lưu lại thay thế anh, cứ như vậy Trưởng ca cũng không tiếp tục đặc biệt phỏng vấn người mới. Chỉ là nói không được mấy câu Trưởng ca liền bắt đầu nhạo báng anh, nếu có người thay anh thì nên nói sớm một chút! Hại anh ta làm người xấu một lần, hơn nữa, không ngờ bạn gái của anh thế nhưng dáng dấp xinh đẹp như vậy, khiến trong tiệm không ít con trai đố kỵ muốn chết. Ngô Hiếu Thiên lẩm bẩm người nọ căn bản không phải bạn gái của anh, nhưng tình huống này cùng trong bệnh viện cũng không kém nhiều lắm, Trưởng ca căn bản không tin tưởng anh phủ nhận. Không ngờ Lê Chương Vi thế nhưng có thể kiên trì ở lại, thế nhưng được Trưởng ca khen. Công việc ở cửa hàng thịt bò bít tết kia là một công việc bận rộn sẽ có nhiều mệt mỏi, anh đã tự mình thể nghiệm qua, biết quá rõ ràng. Đến gần nửa đêm, Ngô Hiếu Thiên càng nghĩ càng phiền não, anh cũng không có nhờ Lê Chương Vi làm chuyện này, mất công việc mặc dù đáng tiếc, nhưng anh cũng không phải không làm công việc này thì không thể, đợi đến khi tay phải lành lại đi tìm những công việc khác làm là tốt rồi. Vả lại, anh cũng không có đồng ý điều kiện hoang đường của cô, có muốn lui tới hay không, dùng đánh cuộc để quyết định cũng không khỏi vớ vẫn quá. Mà hình như cô ấy nghiêm túc. Ở trong phòng khách đi lui đi tới vài vòng, anh quyết định không thể bởi vì cô mà tiếp tục hồ đồ như vậy, anh đi xuống lầu một của chủ cho thuê nhà mượn xe đạp, chuẩn bị đến cửa hàng chặn Lê Chương Vi lại. Chủ cho thuê nhà nhìn tay phải anh còn bọc thạch cao, lầu bầu nói một tay đi xe rất nguy hiểm, Ngô Hiếu Thiên vừa la hét nói là có việc gấp, vừa biểu diễn kỹ năng đặc biệt, đem sợi dây đeo tay phải cởi ra, cứng rắn để tay phải trên tay cầm, bộ dáng như vậy coi là chuẩn bị đi xe một tay! Bị anh biểu diễn một lúc lâu, chủ cho thuê nhà cũng cảm thấy mệt mỏi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho anh mượn xe đạp. Ngô Hiếu Thiên cũng cam kết với chủ cho thuê nhà tuyệt đối sẽ chú ý, bình an trở về, sau đó liền cẩn thận từng li từng tí đi tới cửa hàng thịt bò bít tết. Bình thường đi xe kia chỉ cần khoảng mười mấy phút, hiện tại chậm rãi đi xe đạp, Ngô Hiếu Thiên mất gấp đôi thời gian mới tới, thật may là vừa đến thì các nhân viên vừa lau quét dọn dẹp xong chuẩn bị tan việc. Thời gian vừa vặn, Ngô Hiếu Thiên dừng ở cửa sau quán bít tết, nhìn thấy Lê Chương Vi cùng mấy đồng nghiệp nam túm tụm đi ra từ cửa sau. “Tiểu Lê, hôm nay em biểu hiện rất tốt, ngày mai cũng tiếp tục cố gắng lên!” Thái Hữu vỗ vỗ đầu vai Lê Chương Vi, không quên dặn dò cô: “Sau khi trở về tốt nhất nên dùng nước nóng ngâm đôi tay một chút, hôm nay sử dụng bọn nó quá nhiều rồi! Sáng sớm ngày mai tỉnh lại có thể sẽ đau nhức.” Lê Chương Vi cười nói: “Hiện tại đã bủn rủn vô lực rồi.” “Có cần tiền bối dạy em cách xoa bóp đôi tay không?” Vẻ mặt Thái Hữu đắc ý nhìn cô. Đám con trai bên cạnh bắt đầu đánh trống reo hò, rối rít bày tỏ bọn họ cũng muốn thay cô làm mẫu xoa bóp —— luôn tiện có cơ hội vuốt ve đôi tay mỹ nữ, mặc kệ là ai cũng sẽ tự nguyện phục vụ cô! Lê Chương Vi đang muốn cười cự tuyệt ý tốt của bọn họ thì nhìn thấy bóng dáng Ngô Hiếu Thiên đứng ở ngoài quán cách đó không xa, cô vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy gấp tới chỗ anh. “Hiếu Thiên, sao anh lại tới đây?” Nhìn anh ngồi trên xe đạp, lê Chương Vi bị sợ không nhẹ. “Anh là đi xe đạp tới đây?! Như vậy rất nguy hiểm!” Ngô Hiếu Thiên không để ý đến cô tra hỏi, giơ tay lên vẫy vẫy các đồng nghiệp trong quán thịt bò bít tết nói: “Cực khổ rồi!” “Tiểu Ngô, diễm phúc không cạn ah!” “Đố kỵ muốn chết áh!” “Tiểu tử cậu thật đúng là có bản lãnh. . . . . .” Mấy nam sinh lẩm bẩm, cuối cùng gật đầu một cái rồi ai đi đường nấy, ngược lại Thái Hữu đi về phía bọn họ. “Tiểu Ngô, cậu không sao chứ? Tay phải cũng bọc thành như vậy rồi, còn dám đi xe đạp tới cửa hàng àh?” “Không có việc gì, em từ từ đạp tới đây, rất cẩn thận.” “Tiểu Ngô, bảo trọng!” Thái Hữu liếc mắt nhìn Lê Chương Vi một cái, lại nói: “Sau khi trở về nên chăm sóc cô ấy, hôm nay cô ấy mệt muốn chết rồi.” “Ừh.” Ngô Hiếu Thiên vừa bắt đầu đến làm việc ở cửa hàng này, người huấn luyện cho mình cũng là anh Hữu. Thời gian anh Hữu ở trong tiệm là lâu nhất, có lúc nói chuyện còn lớn tiếng hơn cả Trưởng ca! “Đi đây, hai người các ngươi lúc trở về phải chú ý an toàn đó!” “Ngày mai gặp, tiền bối.” Lê Chương Vi phất phất tay với anh. Ngô Hiếu Thiên cũng gật đầu về phía anh: “Cám ơn anh Hữu, ngủ ngon.” Đợi người đi xa, Ngô Hiếu Thiên nhìn Lê Chương Vi một chút, nhìn lại mình đi xe đạp tới, anh mặc dù dám một tay thao túng đạp xe tới đây, tuy nhiên lại không có lòng tin dùng kỹ năng biểu diễn đặc biệt đó đưa cô trở về. “Đến trước mặt đường cái, tôi giúp cô đón một chiếc tắc xi.” Ngô Hiếu Thiên xuống xe định dắt xe đạp đi ra bên ngoài đường cái, nhưng là bình thường có thói quen đứng ở bên trái xe, hiện tại tay phải bó thạch cao, anh chỉ có thể đứng ở bên phải xe, dắt xe như vậy có một chút nhỏ không thích ứng được. Lê Chương Vi đoạt lại xe đạp. “Em tới đi!” Ngô Hiếu Thiên nhìn cô một cái, cuối cùng không cùng cô tranh luận, trái lại đẩy xe đạp ra ngoài. “Không cần gọi tắc xi, em trước tiễn đưa anh về nhà.” Hai người đi tới cửa chính quán bít tết trên đường phố, Lê Chương Vi ngăn cản Ngô Hiếu Thiên đang chuẩn bị đón xe. “Anh như vậy em không yên lòng.” “Tôi nếu có thể đi tới đây, dĩ nhiên cũng có thể bình an trở về. Cô không cần nói, nhanh một chút đi về nghỉ ngơi!” “Anh mới phải nhanh đi về nghỉ người.” Lê Chương Vi đột nhiên bước chân vượt qua xe đạp, ngồi trên xe quay đầu lại nhìn anh chằm chằm: “Lên xe, em chở anh trở về.” Phát hiện Ngô Hiếu Thiên lại lộ ra vẻ “Cô đi được không?” Cái vẻ mặt kia…, Lê Chương Vi tức nói: “Chớ xem thường người khác, từ lúc đi nhà trẻ đã đi xe đạp rồi.” “Tôi cho là mặc kệ cô đi đâu cũng có người tới đón mới đúng.” “Anh là có thành kiến.” Lê Chương Vi thúc giục anh: “Nhanh lên một chút lên xe, em thật sự mệt mỏi.” Sáng sớm ngày mai mười giờ sẽ phải đi làm, thời gian cô nghỉ ngơi còn dư lại không nhiều lắm. “Trước tiên đưa anh trở về, em lại gọi điện thoại gọi tài xế tới đón em.” Xác thực có người có thể tới chở cô trở về, Ngô Hiếu Thiên cuối cùng an tâm một chút. Tùy tiện ở trên đường cản tắc xi đưa cô về ngược lại làm người ta lo lắng. “Cô bây giờ gọi tài xế đến đây! Không cần đặc biệt đưa tôi trở về.” “Nhanh lên một chút!” Lê Chương Vi không có tính nhẫn nại mà gầm nhẹ với anh: “Anh không để cho em đưa về, em sẽ không trở về, anh cứ tiếp tục đứng ở chỗ này cùng em tranh luận, cứ tiếp tục đứng đi!” Ngô Hiếu Thiên chậc một tiếng. Anh đã sớm có cảm giác Lê Chương Vi không phải một người nghe lời, cô cố chấp còn nghiêm trọng hơn cả anh, mà bây giờ tình trạng như vậy rồi cô cũng cố chấp với anh, anh nhìn ra được cô thật sự mệt mỏi, tựa như cô nói vậy. Vì vậy, anh chỉ có thể ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp. “Cô cẩn thận một chút, nếu không được, hay là để tôi chở cô!” “Em cũng không tin em hai tay đi xe lại thua anh một tay đi xe.” Lê Chương Vi cười khẽ một tiếng. Xe đạp vừa bắt đầu đi, thật sự cô cảm giác có chút không yên, bởi vì cô chưa từng đi xe đạp mà chở thêm người, nhưng là một khi quen có người phía, trạng thái xe đi sẽ ổn định lại. Gió lạnh quất vào mặt, khi đi xuống một dốc, đột nhiên cô phát hiện tay Ngô Hiếu Thiên khoác ôm eo cô. “Nếu anh sợ, có thể ôm chặt một chút.” Cô rộng rãi liếc mắt nhìn người ngồi phía sau. Nếu tình huống ngược lại, nhất định khi cô vừa lên xe liền ôm chặt lấy hông của anh, chỉ tiếc, trước mắt cô hình như không có phúc phận như vậy. “Ai muốn ôm cô hả?” Ngô Hiếu Thiên tức giận nhìn cô chằm chằm. “Không phải anh đang ôm sao?” Cái tay trên eo cô hình như không có dời đi! “Tôi là bởi vì không có chỗ có thể cố định, cô đi nhanh như vậy, lỡ không cẩn thận té xuống thì sao?” “Cho nên em mới nói anh ôm chặt một chút!” Lê Chương Vi thấy vậy liền bình thản nói, nhanh chóng buông ra tay trái đang kéo tay anh về phía trước, để tay anh vòng tay ở hông của mình. “Giống như vậy. . . . . .” Dĩ nhiên Ngô Hiếu Thiên lập tức rút tay về, nhưng Lê Chương Vi không để cho anh rút tay về, nắm chắc tay anh, sau đó khẽ nói ” Anh đừng lộn xộn có được hay không? Cẩn thận một chút kẻo ngã!” Xe đạp hình như loạn quạng một chút, Ngô Hiếu Thiên không thể làm gì khác hơn là nghe lời ôm hông của cô. “Anh để em chuyên tâm lái xe một chút!” “Ừ.” Lê Chương Vi lưu luyến buông cánh tay ngăn chặn tay của anh, sau đó chuyên tâm đạp xe. Tay đặt ở trên eo cô, cũng không có dời đi, khóe miệng của cô từ từ cong lên, cuối cùng thành vui vẻ cười to. Cô và Ngô Hiếu Thiên, giống như lại nhảy tới một bước nhỏ rồi. Ngay cả là chuyện hơi nhỏ như vậy, cũng làm cô vui vẻ muốn hét lên. Cô không tham lam, bắt đầu những thân mật nho nhỏ như vậy, nhất định cuối cùng cô có thể thành công bắt anh lại. Cho nên nói, cô thật ra vẫn có lòng tham đúng không?
|
Edit: Bonghongxingdep Lại một tuần như vậy, tình trạng lúc đi làm của Lê Chương Vi vẫn luôn duy trì tuy nhiên vào buổi trưa ngày chủ nhật lại xảy ra một sự cố nhỏ —— Lúc cô bưng thịt bò lên bàn, không cẩn thận bị một khách hàng đứng lên đụng phải, kết quả là đĩa thịt bò đang nóng đổ trên người cô, thật may là cô phản xạ cũng không tệ lắm, cô lui về phía sau, cuối cùng chỉ có tay phải bị phỏng một phần nhỏ mà thôi. Bởi vì không bị phỏng nghiêm trọng lắm, sau khi khẩn cấp xả nước lên tay phải, Lê Chương Vi lại tiếp tục ra ngoài làm việc, Trưởng ca xử lý tốt vị khách vừa mới đụng phải cô, thấy cô rốt cuộc lại muốn đưa thịt bò bít tết đến trên bàn, liền ngăn cô lại. “Tiểu Lê, cô nghỉ ngơi một chút.” “Hả? Tại sao?” Cái sự cố nhỏ mới xảy ra vừa rồi không phải vì cô không chú ý, mà là khách đột nhiên đứng dậy, cô cũng không có cách nào khống chế được! “Tôi không phải trách cô, chỉ là cô làm ở đây lộn xộn như vậy, bây giờ lại lập tức đi ra ngoài phục vụ bàn khác, vị khách đó gặp lại cô chắc chắn sẽ không yên tâm, cô nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút!” “Nhưng bây giờ là thời điểm bận nhất còn phải giao tiếp với khách nữa. . . . . .” “Không sao, tôi nói cô nghỉ ngơi một chút, cô phải nghỉ ngơi một chút.” Trưởng ca nhận lấy cái đĩa trong tay cô, thay thế cô đưa bữa ăn ra ngoài. Thái Hữu đúng lúc đi vào bếp, liếc mắt nhìn cổ tay bị đỏ lên của Lê Chương Vi, anh nhắc nhở: “Tiểu Lê, em đi tới bồn rửa mà rửa lại đi, nếu không xử lý tốt sẽ lưu lại sẹo.” “Cũng không nghiêm trọng lắm đâu. . . . . .” Lê Chương Vi nhìn cổ tay phải mình có một mảnh vết đỏ, bây giờ đã bớt đau, chỉ là còn cảm giác nóng nóng mà thôi. “Nghe lời, đi rửa lại nước.” Thái Hữu chân tay linh hoạt thuận lợi bưng hai phần thịt bò bít tết ra ngoài. Bị anh ấy nói như vậy, Lê Chương Vi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi tới bồn rửa, mở vòi sen tiếp tục rửa lại vết thương. “Tiểu Lê, dùng cái này rửa này!” Phụ trách rửa đĩa – Tiểu Liêu, đưa một cái thùng vừa phải mà sạch sẽ cho cô. “Cám ơn.” Tất cả mọi người muốn cô nghe lời, Lê Chương Vi cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lời, ngâm tay phải trong cái thùng chứa đầy nước. Khi tất cả mọi người bận rộn như thế, cô lại không giúp được gì, loại cảm giác đó rất tệ. Thấy Tiểu Liêu bên cạnh rửa đĩa rất nhanh, bên cạnh có một chồng chén màu trắng cùng đĩa đựng salad, cô không chút nghĩ ngợi liền giúp rửa một tay. “Tiểu Lê, cô thật đúng là không chịu ngồi yên!” Tiểu Liêu thấy động tác của cô, cũng không ngăn cản cô, bởi vì anh đích thật có chút làm không hết được. “Ha ha, như vậy cũng coi như có rửa qua nước.” Chắc không bị mắng chứ? Trưởng ca đi vào bếp, thấy cô rửa đĩa, cũng không nói gì, ngay sau đó lại vội vàng đưa đồ ăn đi, ngược lại Thái Hữu đi vào bếp thấy, kêu cô một tiếng: “Tiểu Lê, anh nghĩ em nên đi nghỉ trưa trước. Tiểu Liêu, động tác nhanh một chút!” “Dạ!” Tiểu Liêu đáp một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Lê Chương Vi: “Tiểu Lê, đừng làm nữa, cô đi nghỉ trưa trước đi!” “Sao như thế được? Hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn như vậy, tôi lại không biết xấu hổ tự mình đi nghỉ ngơi.” Sau khi rửa xong chồng chén đĩa, Lê Chương Vi lại chạy đến chỗ làm điểm tâm ngọt bên kia giúp một tay, tóm lại, cô là đến để thay thế Ngô Hiếu Thiên làm việc, không thể làm mất mặt anh ấy. Trưởng ca nhìn cô chạy qua chạy lại chỗ này chỗ khác giúp một tay, không thể làm gì khác hơn là gọi cô trở về giao tiếp với khách, bởi vì nơi bận nhất chính là phục vụ khách, tình trạng trong phòng bếp đại khái còn ổn định, Lê Chương Vi lĩnh mệnh, vui vẻ trở lại đội phục vụ, Trưởng ban cười lắc đầu: “Thật đúng là chưa có thấy người nào thích công việc phục vụ như vậy!” “Cô bây giờ là thay thế cho Tiểu Ngô! Có lẽ là không muốn hại Tiểu Ngô bị mất công việc đi!” “Này, tôi muốn xin Tiểu Ngô thứ lỗi, tôi thật sự là không cố ý muốn làm người xấu!” Trưởng ca lớn tiếng nói, mọi người làm ơn tin tưởng anh một cái! “Ha ha. . . . . .” Thái Hữu cười sờ lông mày của Trưởng ca. “Việc này là có ý gì? Cậu tự nhiên mỉm cười rốt cuộc là có ý gì ? Tôi thật sự không phải là một Trưởng ca có lòng dạ xấu!” Trưởng ca đuổi theo Thái Hữu trong phòng bếp, chọc cho mọi người trong phòng bếp đều vui vẻ. Lê Chương Vi nghe được tiếng cười trong phòng bếp, thò đầu vào xem một cái: “Xảy ra chuyện gì à? Tại sao tất cả mọi người đều cười vui vẻ như vậy?” “Cô cô cô. . . . . . Cô nên đi nghỉ ngơi đi!” Để chứng minh mình không phải là một Trưởng ca có lòng dạ xấu xa, Trưởng ca đổi lời nói ra lệnh Lê Chương Vi nhanh đi nghỉ trưa một chút. Phục vụ rất bận là không sai, anh tự mình đi bổ sung cho cô không được sao. “Mới không cần đâu! Tôi rất bận rộn.” Lê Chương Vi le lưỡi một cái với Trưởng ca, bộ dáng đáng yêu như vậy khiến mọi người trong phòng bếp đều thấy choáng. “Đứa nhỏ này là tới đây hủy hình tượng của tôi sao? A a a a a ——” Trưởng ca nôn nóng hầm hừ. Lúc này Thái Hữu lại đúng lúc đi tới, lần anh cười vỗ trên vai Trưởng ca mấy cái. “Cái này là có ý gì? Cậu tự nhiên mỉm cười rốt cuộc là có ý gì? Cậu giải thích rõ ràng cho tôi!” Trong phòng bếp bận rộn như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ có một đoạn thời gian vui vẻ. Không biết là đơn thuần lo lắng tình trạng của cô, hay là dần dần bị cô quy định như vậy, cứ đến ngày chủ nhật khi Lê Chương Vi thay anh đi làm ở cửa hàng bít tết, Ngô Hiếu Thiên cũng sẽ đi xe đạp tới đón cô tan việc. Loại cảm giác này có chút kỳ quái, rõ ràng là công việc của anh, anh tới đón cô tan việc một lần cũng không đi vào, anh toàn dừng lại ở vị trí cố định, đợi cô đi theo mọi người cùng nhau ra ngoài sau khi hết bận, chờ cô đi về phía anh. Lê Chương Vi vừa đi ra khỏi cửa tiệm liền nhìn sang anh bên này, xác định anh xong liền quay đầu nhìn mọi người phất tay nói gặp lại, sau đó bước nhanh tới bên cạnh anh. “Cực khổ rồi!” Cách một khoảng cách cùng các đồng nghiệp vẫy vẫy tay, Ngô Hiếu Thiên đợi các đồng nghiệp đều đi hết sau đó mới bằng lòng đưa xe đạp cho cô, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi phía sau. Liên tục ba ngày chủ nhật (hay là 3 tuần), đều là như vậy, Ngô Hiếu Thiên mặc dù rất yên tâm kỹ thuật đi xe của Lê Chương Vi, nhưng da mặt vẫn còn quá mỏng, không muốn cho các đồng nghiệp nhìn một màn này. “Bị em chở phía sau rất mất mặt sao?” Tuần trước Lê Chương Vi đã hỏi vấn đề này, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Ngô Hiếu Thiên, cô không nhịn được lại hỏi. “Cô thật dài dòng! Rốt cuộc muốn hỏi mấy lần nữa?” “Nhưng lần trước anh không trả lời em. . . . . .” Gian xảo quá! Mỗi lần đều rất chờ mong anh trả lời, nhưng anh đều trực tiếp hung ác đánh trở lại. Thật xấu hổ như vậy sao? Phát hiện ở chỗ này không có người khác. “Ưh, rất mất thể diện, trả lời như vậy cô hài lòng chưa?” Ngô Hiếu Thiên thúc giục cô: “Đi nhanh một chút! Cô có mệt không?” Anh nghĩ nhanh một chút nên đưa cho cô về nghỉ, thế nhưng anh lại quên một chuyện: nếu như anh không tới đây nhận lời đón cô tan việc, Lê Chương Vi đại khái có thể trực tiếp bảo tài xế tới đây nơi chở cô về, căn bản là không cần chạy cùng anh về nhà một chuyến. “Hôm nay không mệt!” “Sao có thể? Ngày chủ nhật không phải buôn bán rất tốt sao?” “Buổi trưa em không cẩn thận làm phỏng tay, cho nên Trưởng ca nói em nghỉ ngơi. Em nói với anh, thật sự rất buồn cười! Lần trước Trưởng ca nói không có biện pháp giữ vị trí đó cho anh, mọi người cảm thấy anh ấy có chút vô tình, kết quả hôm nay. . . . . .” Ngô Hiếu Thiên không có hứng thú nghe cô ríu rít nói xấu, vội vàng cầm tay của cô hỏi “Cô phỏng tay?!” “Dạ.” Bởi vì hai người mặt đối mặt, lúc anh nắm tay lại nắm đúng tay phải của cô, trước tiên cô cho dừng xe đạp lại, sau đó lại chỉ chỉ chỗ còn chút hơi sưng phồng lên cho anh nhìn. “Anh xem này, nếu như không đụng vào nó, sẽ không đau lắm! Nhưng khi đụng phải, sẽ cảm thấy có chút khó chịu. . . . . .” “Sao cô không cẩn thận như vậy?” Ngô Hiếu Thiên nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm tới vết phỏng đó, sau khi kiểm tra phát hiện cũng không nghiêm trọng lắm —— dĩ nhiên, nếu như so sánh với bị phỏng nghiêm trọng, thì các đồng nghiệp trong tiệm đã sớm giúp cô xử lý tốt. “Cũng không phải là lỗi của em.” Lê Chương Vi nói một cách đơn giản chuyện đã trải qua cho Ngô Hiếu Thiên nghe. Vị khách đó đã xin thứ lỗi cô tại chỗ, vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, căn cứ vào thái độ của chủ quán làm khách hàng vừa lòng (nguyên văn là lấy khách vi tôn), dĩ nhiên sẽ không đổ cái tội này lên trên người khách rồi. “Về sau cô đừng đi hỗ trợ trong tiệm nữa, tôi gọi điện thoại xin Trưởng ca tìm người khác thay tôi.” Cách ngày anh đi tháo bột chỉ còn một tuần, thứ tư anh đi tái khám rồi nếu tình hình khôi phục tốt mà nói, là có thể tháo bột trước được! Cứ như vậy, thì thứ bảy tuần sau anh có thể tự mình đi làm rồi. “Không được!” Lê Chương Vi nóng nảy, vội vàng rút tay bị anh cầm về. “Cũng không có gì nghiêm trọng cả, anh không chơi xấu như vậy. . . . . .” “Tôi chơi xấu cái gì?” Ngô Hiếu Thiên nhìn cô chằm chằm, là anh đang lo lắng cho cô mà! “Em kiên trì một tuần lễ nữa, tay phải của anh có thể tháo bột rồi, đến lúc đó là em thắng vụ đánh cuộc đó rồi (nếu không biết là đánh cuộc gì mời xem lại chương 3), bây giờ anh không cho em tiếp tục, không phải là chơi xấu thì là cái gì?” “Đánh cuộc cái gì, tôi không đồng ý với cô mà.” “Làm sao anh có thể như vậy?!” Lê Chương Vi vừa nóng vừa giận, cô rốt cuộc là vì cái gì mà cố gắng như vậy?” Em mặc kệ, nếu lúc đầu anh không ngăn cản em, liền đại biểu anh đồng ý, nhất định em sẽ kiên trì đến cuối cùng, đến lúc đó. . . . . . Đến lúc đó liền. . . . . .”
|
Edit: Bonghongxingdep Nói tới đây, đột nhiên cảm thấy rất bất đắc dĩ, nếu Ngô Hiếu Thiên quyết định giả vờ không biết, vậy thì coi như cô có kiên trì đến cuối cùng cũng không được gì, vốn tất cả là cô áp đặt cho anh, mà anh thật sự không đồng ý với cô, cho nên, cô căn bản không có tư cách cưỡng cầu anh phối hợp. “Thì như thế nào?” Ngô Hiếu Thiên đang muốn biết một chút về da mặt cô có thể dày tới trình độ nào, không ngờ đầu cô cúi thấp rồi khóc. Anh giật mình, bởi vì thấy một giọt một giọt nước mắt rơi trên mặt đất, da đầu anh tóc tê dại kéo tay của cô, hỏi “Này, tại sao lại khóc?” Nếu như là bình thường, cô bị Ngô Hiếu Thiên kéo tay như vậy nhất định sẽ vui mừng đến nhảy dựng lên, nhưng hiện tại Lê Chương Vi chỉ muốn né tránh người xảo quyệt này thôi. “Không cần anh quan tâm. . . . . .” Ngô Hiếu Thiên có chút tức giận, như vậy là cô đổ hết toàn bộ lỗi lên đầu anh sao? Anh vốn là không đồng ý cô mà, là chính cô đột nhiên nóng đầu đi cá cược mà, nhưng bây giờ nghe cô nói như vậy, anh không nhịn được lại hoài nghi kéo cô tới: “Cô thật sự làm được sao?” Không cần để ý tới anh, chính là anh cầu còn không được ! Chỉ sợ cô nói được mà làm không được. “Ô ô. . . . . . Anh thật quá đáng. . . . . .” Lê Chương Vi giận muốn vươn tay đấm anh, gõ chân mày của anh, dùng sức, hạ xuống đánh một cái, lại một cái. “Đừng làm rộn.” Tuy trong miệng nói lời ngăn cản cô…, nhưng Ngô Hiếu Thiên cứ nghiêng đầu ra bả vai tùy cho cô đánh, anh không biết làm thế nào để cho cho cô không khóc, không thể làm gì khác hơn là để tùy cô muốn làm gì thì làm. “Anh không thể đối với em như vậy. . . . . .” Lê Chương Vi đột nhiên ôm lấy anh: “Em chỉ là muốn ở cùng một chỗ với anh, anh không thể đối với em như vậy. . . . . .” Trong thời gian này dường như muốn đem câu nói đầu tiên của cô tiêu tan hết (câu nữ9 mắng na9 áh), anh thật sự chán ghét cô như vậy sao? Ngô Hiếu Thiên bắt được tay của cô, có chút đau lòng sờ sờ vết thương bị phỏng của cô, sau đó hai tay giữ lấy cô cách lồng ngực một khoảng. “Được rồi, nhanh một chút đi về nghỉ ngơi đi! Hôm nay cô trực tiếp bảo tài xế tới đây đón cô, không cần đặc biệt đưa tôi về nữa.” “Không cần.” Lê Chương Vi đã trước mặt anh khóc rồi, đã mất thể diện rồi thì cô cũng không sợ cái gì nữa, vì vậy tính khí đùa bỡn của cô bắt đầu tới. “Tôi đi đây, cô thích chờ ở chỗ này bao lâu thì cừ đợi.” Ngô Hiếu Thiên uy hiếp cô. “Không được!” Lê Chương Vi bảo vệ xe đạp không chịu giao cho anh. Nếu cứ như vậy mà tách ra, cô cảm giác được mối quan hệ này sẽ nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt), cô cảm thấy rất sợ, nói gì thì nói cô cũng không nghe lời rời đi. Ngô Hiếu Thiên tức giận hung ác với cô, “Cô đến cùng là muốn thế nào?” Anh thật ra cũng có chút hốt hoảng, rốt cuộc phải làm thế nào với Lê Chương Vi đây, hiện tại anh đã không có biện pháp nào làm bộ như vô tình bỏ mặc cô rồi. Lê Chương Vi bị giọng nói của anh dọa sững cả người, ngây ngẩn cả người một lúc lâu, sau đó giống như đột nhiên hiểu được là gì, bất chấp tất cả mà nhào tới anh. “Em muốn ở chung một chỗ với anh.” Ôm lấy anh, ôm anh thật chặt, nếu như ôm có thể truyền đạt tình cảm, nhất định là anh có thể hiểu cô đối với anh tràn đầy quyến luyến thâm tình. Ngô Hiếu Thiên bất đắc dĩ than thở, cô thật sự là một cô gái đáng ghét, hơn nữa, còn rất bám người. “Nghe lời, cô trước về nghỉ đi, những chuyện khác sau này hãy nói. . . . . .” “Không cần, hiện tại phải nói rõ ràng.” Lê Chương Vi nghe trong giọng điệu của anh có vẻ thối lui, nhưng cô là người có lòng tham! “Em muốn ở chung một chỗ với anh.” Mặc kệ anh nói gì cô đều sẽ đáp ứng, nhưng chỉ có việc này là cô tuyệt đối sẽ không lùi bước. “Khuya lắm rồi, hôm nay cô hãy đi về trước đi!” Ngô Hiếu Thiên cảm giác mình cần phải có thời gian mà suy nghĩ kỹ một chút. Dĩ nhiên, ba tuần lễ trước anh đã phiền não vô số lần, rốt cuộc muốn thế nào với Lê Chương Vi đây? Vậy mà cho tới bây giờ, anh đều không có đáp án. Cùng cô lui tới, đồng ý yêu cầu này rất dễ dàng, nhưng là anh thật sự có biện pháp nào mà cùng cô lui tới sao? Anh đối với mình một chút lòng tin cũng không có. “Không…không cần!” Lê Chương Vi vẫn còn cáu kỉnh. Không biết được tại sao, tối nay cô đặc biệt không muốn Cùng anh tách ra, bởi vì thấy cô bị thương, thái độ của anh giống như có một chút mềm rồi, không thừa cơ hội này cùng anh nói rõ ràng, lúc nào thì mới có thể gặp được thời khắc may mắn này? “ Được, vậy cô đưa tôi về trước, sau đó lập tức bảo tài xế tới đón cô trở về.” “ Không được!” “ Vậy cô rốt cuộc muốn thế nào?” Ngô Hiếu Thiên không còn nhẫn nại được nữa, vừa rồi cũng đã hung dữ với cô như vậy, mà cô căn bản không sợ! “ Em muốn ở chung một chỗ với anh…” Lê Chương Vi giống như đĩa nhạc nói lui nói tới câu này. “ Cô chính là muốn tôi cho cô một hứa hẹn đúng không?” Ngô Hiếu Thiên phiền não đỡ đầu, nghĩ thầm cô thật sự có bản lãnh bức điên người khác, “ Được, tôi đồng ý.” Lê Chương Vi vừa nghe, vui mừng nhảy lên tại chỗ. “ Có thật không? Có thật không? Anh thật đống ý muốn cùng em lui tới rồi hả?” Ngô Hiếu Thiên lung túng đỏ mặt, sau mấy giây mới nhìn cô gật đầu một cái, “ Hiện tai em có thể ngoan ngoãn về nghỉ ngơi chưa?” ( Bây giờ bắt đầu thay đổi xưng hô của 2 người luôn!_) Lui tới thì lui tới, anh có tổn thất cái gì đâu? Chỉ sợ sự mê luyến của cô ấy với anh đến khi bọn họ chân chính bắt đầu lui tới sẽ nhanh chóng biến mất, Hừ! Đến lúc đó anh sẽ nhìn cô ấy có chạy trốn hay không. Không ngờ Lê Chương Vi vẫn còn lắc đầu. “ Nếu không em còn muốn thế nào?” Ngô Hiếu Thiên cắn răng hung tợn nhìn cô chằm chằm, anh đã dựa theo kịch bản của cô rồi, mà cô còn yêu cầu anh gì nữa? Lê Chương Vi chỉ muốn nói câu khác mà thôi, nhưng cô cũng biết lúc này nếu nói tiếp sẽ làm Ngô Hiếu Thiên thật sẽ phát điên, không thể làm gì khác hơn là dùng ngôn ngữ cơ thể để diễn ta, cô lần nữa nhào qua ôm lấy anh,sau đó giống như không khống chế được ôm anh thật mạnh, ở trong lòng mãnh liệt kêu Yes! Yes!Yes! cô cuối cùng cũng thành công rồi. Ngô Hiếu Thiên mắt trợn trắng, cho đến cô không còn kích động nữa không hề nhảy lên nữa, anh lại bắt đầu thúc giục cô: “ Nhanh lên một chút gọi điện thoại bảo tài xế tới đón em về!” “ Tại sao anh lại gấp gáp muốn đuổi em đi như vậy?” “ Đã muộn rồi, em còn không mau một chút đi về nghỉ ngơi?” “ Em tuyệt không mệt mỏi nha!” Lê Chương Vi vui vẻ cọ xát lồng ngực của anh: “ Em không phải đã nói với anh rồi sao? Hôm nay bởi vì không cẩn thận làm tay bị bỏng thương, Trương ca cùng các tiền bối đều không cho em làm việc!” Không ngờ cô vừa nói đến Trưởng ca, Trưởng ca liền xuất hiện rồi. “ Này, hai người các cô cậu thế nào còn ở đây?” Vì quên điện thoại trong tủ nên Trưởng ca vội vàng chạy về lấy, không ngờ đi tới cửa sau lại bắt gặp bọn họ. Vốn bắt đầu anh còn tưởng rằng là phần tử lén lút bất lương, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện là cặp tình nhân Tiểu Ngô cùng Tiểu Lê. “ Trưởng ca.” Ngô Hiếu Thiên hướng anh lên tiếng chào hỏi “ Chúng tôi lập tức đi ngay.” Thật ra thì nơi này cũng không phải là cấm địa gì, chỉ là bị Trưởng ca trở về bắt tại chỗ, có chút cảm giác quái lạ. “ Này! Mặc dù ở đây đêm xuống không có người, nếu các cậu muốn làm chuyện gì, thì các cậu nên đi khách sạn thì tốt hơn!” Nhìn hai người bọn họ còn ôm thật chặt, thân là người từng trải Trưởng ca chân thành đề nghị cho bọn họ như vậy, sau đó liền mở cửa sau vào trong tiệm lấy điện thoại di động của mình rồi đi. “ Áh… Anh ta đang nói loạn cái gì vậy?” Ngô Hiếu Thiên lung túng cực kỳ, anh cào nát đầu cũng không nghĩ Trưởng ca lại nói chuyện rõ ràng như vậy, cố tình lúc này Lê Chương Vi lại dùng cặp mắt to xinh đẹp nhìn anh, hại anh không biết nên nói cái gì cho phải, “ Nhìn cái gì vậy? Wm còn không nhanh một chút gọi điện thoại cho tài xế?” “ Anh là bởi vì xấu hổ, cho nên mới đuổi em đi?” Lê Chương Vi suy đoán. Ngô Hiếu Thiên vốn cá tình rất kỳ cục, nhất định là anh xấu hổ, cho nên mới cố ý hung dữ với cô. Anh mỗi lần đều như vậy, cô nên nhanh chóng quen mới đúng. “ Em đừng dài dòng như vậy, nhanh gọi điện thoại cho tài xế!” “ Em muốn tiễn anh về!” Lê Chương Vi rất kiên trì, có thể nhiều hơn một giây đi chung với nhau cô cũng sẽ không buông tha, bắt đầu từ bây giờ, đây đã là quyền lợi của cô rồi. “ Không cần!” Ngô Hiếu Thiên phiền não đẩy cô ra. “ Nếu như anh không muốn em tiễn anh, thì anh sẽ không đến.” Lê Chương Vi nói điểm mấu chốt của vấn đề. “ Nhưng anh vẫn đến, vậy đại biểu anh cũng muốn nhìn thấy em, có đúng hay không?” cô có chút tẩu hỏa nhập ma, vẫn muốn buộc anh thừa nhận anh cũng có cảm giác với cô, cho nên bắt được cái nhược điểm nào đều muốn anh xác nhận một chút. “ Em…” Ngô Hiếu Thiên bị cô nói một phen làm hai gò má rực đỏ. Anh thật sự không nên tới đón cô tan việc, dù sao nhà cô có tài xế tùy thời có thể đưa đón cô, thế nhưng anh vẫn phải tới, là vì lo lắng cho cô, cũng là muốn thấy cô, sao anh không phát hiện hành vi của mình sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài đây? “ Có đúng hay không? Có đúng hay không? Em đoán trúng đi?” Lê Chương Vi càng lúc càng vui vẻ,lại bắt đầu ôm anh kích động nhảy lên. “Em là chuột túi sao? Nhảy cái gì mà nhảy!” Ngô Hiếu Thiên ngại phiền lại đẩy cô ra. “ Bởi vì em rất vui vẻ mà!” Lê Chương Vi tuyệt không để ý anh khước từ, mặc kệ anh muốn đẩy cô mấy lần, cô sẽ có kiên nhẫn một lần lại một lần nữa ôm lấy anh. “ Hiếu Thiên, thế nào đây? Hôm nay em vui vẻ như vậy, sẽ không ngủ được mất!” Ngô Hiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn cô: “ Đi về, có được hay không? Anh mệt mỏi, không rãnh cùng em tiếp tục nhãy điên khùng như vậy…” Một lát sau khi Trưởng ca đi ra nhìn bọn họ còn ở chỗ này, không biết lại muốn nói gì kinh người nữa đây. Mới nghĩ như vậy, liền thấy Trưởng ca đi ra, một bên khóa cửa một bên vừa hướng bọn họ nói: “ A, tôi vừa rồi đề nghị như vậy có chút sai lầm, hai người các cậu là người hiểu biết mà? Như vậy tốt nhất là không nên đi khách sạn thì tốt hơn, ngộ nhỡ có kiểm tra gì đó, bị cảnh sát mang về đồn cảnh sát rồi lại thông báo cho gia đình thì khổ!” “ Trưởng ca, chúng em căn bản không làm chuyện gì xấu, anh không cần cho ý kiến loạn được hay không?” Ngô Hiếu Thiên cãi lại một tiếng, đối với Lê Chương Vi nói: “ Muốn đưa anh về thì đi nhanh một chút!” Anh mệt mỏi, anh thật sự mệt mỏi, tối hôm nay anh thiếu chút nữa bị hai người này làm cho tức chết. “ Dạ!” Lê Chương Vi liền tranh thủ dựng xe đạp lên, sau đó dãng chân ngồi lên xe, quay đầu lại chờ Ngô Hiếu Thiên ngồi vào ghế sau. “ Hả? Tiểu Lê, tại sao là cô đưa Tiểu Ngô trở về? Tình huống đảo ngược à? Cô mới là cô gái mà?” Tiểu Ngô lại muốn bạn gái đưa cậu ta về nhà. Có phải là mệnh quá tốt hay không? “ Bởi vì anh ấy là bệnh nhân!” Lê Chương Vi hướng Trưởng ca phất phất tay. “ Chúng em đi trước! Hẹn gặp lại.” Trưởng ca đưa mắt nhìn cặp tình nhân nhỏ rời đi, đột nhiên càm thấy mình một người thật sự rất cô đơn. Thế nào gió thổi tới trên người so với bình thường còn lạnh hơn? Vì mình là người cô đơn sao? Xem ra phải nhanh một chút đi tìm người bạn tới chia sẻ nhiệt độ cơ thể mới là chuyện đúng đắn! Dù sao cũng hơn ở chỗ này nhạo bang cặp tình nhân nhỏ kia.
|
Edit: Bonghongxingdep Lúc vui vẻ sẽ nhảy tại chỗ, vẫn nhảy, giống như kanguru con (chuột túi), gần đây Ngô Hiếu Thiên phát hiện Lê Chương Vi có một đặc điểm rất kỳ lạ. Một, là một trong số đó mà thôi. Lại nói Lê Chương Vi người này thật là có chút kỳ quái, rõ ràng lúc ngồi yên tĩnh thoạt nhìn là một thiên kim đại tiểu thư cao quý tao nhã, nhưng sau khi chân chính quen biết, không thể nào mà thấy được một mặt yên tĩnh bình thản kia của cô được (không bao giờ thấy được vẻ bình thản cao quý của cô được), lúc này Ngô Hiếu Thiên mới phát hiện ra mình đối với những hiểu biết Lê Chương Vi trong quá khứ, hầu như đều là sai lầm. Thời gian cô ấy huyên náo tuyệt đối nhiều hơn thời gian yên tĩnh, hơn nữa cô ấy hình như rất thiếu hụt cảm giác an toàn, luôn nghĩ hết tất cả biện pháp dính anh thật chặt, hơi tách ra một chút cũng sẽ hỏi anh là muốn đi đâu. Không biết đây là lần thứ mấy gào lên với cô là mình thật ra chỉ muốn đi tiểu mà thôi, lại bắt đầu rồi. “Đời trước em là keo dán 502 sao? Làm gì mà dính anh chặt như vậy ?” (Đoạn này mình chém, nguyên văn là三秒胶 keo dán 3 giây.) Lê Chương Vi cũng không phải là lần đầu tiên nghe được câu này rồi, nhưng mà mỗi lần nghe đều cảm thấy buồn cười. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn “Vậy anh nhanh lên một chút, phải nhanh trở lại ah!” Ngô Hiếu Thiên đá văng ra ghế sa lon nhỏ trước mặt, xem ra chân của anh xác định là 100% lành rồi, hôm nay anh vừa mới đi bệnh viện tháo bột cánh tay phải, trước đừng nhắc tới mùi phải bọc một tháng đó làm người ta ngạt chết, lúc khôi phục lại chỉ có sức nặng của tay phải, ngược lại anh cảm thấy thế này thì quá nhẹ, thật là khủng khiếp. Bác sĩ dặn dò anh trong khoảng thời gian ngắn không nên hoạt động kịch liệt, giống như là ném bóng hoặc cầm vật nặng, Ngô Hiếu Thiên chỉ hỏi một câu có thể lái xe mô tô bình thường hay không, bác sĩ trả lời cũng không ảnh hưởng gì, nhưng vẫn muốn anh nên chú ý một chút, nếu thấy đau một cách kì lạ thì nhất định tới bệnh viện tái khám. Tiểu xong sau trở lại phòng khách, Ngô Hiếu Thiên vừa mới ngồi xuống ghế sofa, Lê Chương Vi liền ghé sát tới. Cô khoác tay anh, sau đó tựa đầu vào vai anh, cả buổi tối duy trì cái tư thế này cô đều không cảm thấy mệt mỏi, nhưng Ngô Hiếu Thiên lại phiền. “Em ngồi bên cạnh anh không được sao? Tại sao phải dính sát anh như thế?” di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Ngô Hiếu Thiên chưa từng quen bạn gái, không ngờ hai người ở chung một chỗ sẽ có nhiều thói quen không hợp như vậy. Anh đã quen tự do tự tại rồi, hiện tại đột nhiên có một gánh nặng dính mình thật chặt như vậy, anh cảm thấy rất không quen. Từ sau khi đồng ý cùng cô lui tới, Lê Chương Vi gần như hoàn toàn thâm nhập vào cuộc sống của anh, trước cô thay thế anh đi làm ở cửa hàng bít tết một thời gian, bọn họ chỉ có thể gặp mặt nhau vào cuối tuần, hiện tại ngày nào cũng gặp mặt, bởi vì Lê Chương Vi ngày nào cũng đến nhà anh báo danh. “Bởi vì người ta muốn ở chung một chỗ với anh mà!” Về sau ngày chủ nhật mỗi tuần Hiếu Thiên đều phải đi làm, nếu như muốn bồi dưỡng tình cảm mà nói, thực sự chỉ có ngày bình thường mới nhìn thấy mặt nhau, ban ngày bọn họ đều phải đi học, cho nên sau khi tan lớp liền trở nên quý báu hơn. Sau khi tan học Lê Chương Vi liền bắt đầu dính Ngô Hiếu Thiên, đi theo anh cùng nhau đón xe buýt về nhà, sau đó khi đến nhà của anh chơi đến gần nửa đêm mới để cho tài xế nhà cô đón về. Bác Ngô là nhân viên quản lý của một tòa nhà phụ cận, vốn là phải làm theo ca, lại đổi cho một người nhân viên khác thích làm cố định ca buổi sáng, cho nên bác Ngô liền thay đổi thành nhân viên quản lý cố định ban đêm. Làm như vậy tiền lương sẽ tương đối nhiều hơn, bác Ngô rất vui mừng, liền đảo lộn thời gian làm việc và nghỉ ngơi rồi, vì vậy sau khi tan học về đến nhà trong khoảng thời gian này sẽ không có bất kỳ người quấy rầy bọn họ. Lê Chương Vi rất thích dán chặt Ngô Hiếu Thiên như vậy lúc xem ti vi, cô sẽ luôn luôn tìm đề tài tán gẫu cùng anh, chỉ là bình thường Ngô Hiếu Thiên cũng không quá quan tâm cô, thỉnh thoảng hung dữ đáp lại cô mấy câu, nhưng cô lại vui mừng như mua vé số trúng độc đắc vậy. Không, phải nói nếu anh nguyện ý cho cô một ánh mắt thôi, cô sẽ cám ơn trời đất cảm tạ chúng thần rồi. Cô tựa như một đóa hoa tầm gởi khát vọng tình yêu, quấn lấy anh thật chặt, quấn lấy anh, quấn lấy anh, không có lúc nào là không mơ mộng cảm giác được dựa vào bên cạnh anh, cho nên luôn là khoác tay của anh, dựa sát ngực của anh, để cảm nhận được cảm giác ấm áp trên người của anh. Chỗ nào cũng không đi, chỉ ngồi trong phòng khách xem ti vi, cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn, chỉ cần Ngô Hiếu Thiên ở bên cạnh, cô sẽ không tự chủ được cảm thấy vui vẻ. “Em thật kỳ quái. . . . . .” Ngô Hiếu Thiên ngại phiền dường như liếc cô một cái, cuối cùng vẫn là đầu hàng cô.Ngoại trừ một chút hay dính người, còn lại những mặt khác căn bản không bắt bẻ được cái gì. Anh nghĩ anh cần một khoảng thời gian mới thích ứng được cảm giác có người bên cạnh, mỗi lần nói chuyện đều có người trả lời anh, thật ra thì không chỗ nào để chê cả. “Có sao?” Lê Chương Vi ngọt ngào cười với anh. “Thích bám người rất kỳ quái sao? Chúng ta vừa mới bắt đầu lui tới! Vốn là nên dính như keo như sơn mới đúng.” Nghe cô vừa nói thế, Ngô Hiếu Thiên im lặng lúng túng đỏ mặt. Cũng là bởi vì cô quá dính anh, hại anh không dám trốn vào phòng chơi điện tử, bởi vì anh chỉ cần vào phòng cô nhất định sẽ đi theo vào. Cô nam quả nữ ở chung một phòng rất là nguy hiểm, hơn nữa bên cạnh lại có giường, mà cô lại dính như vậy, cho nên mấy buổi tối này Ngô Hiếu Thiên vẫn ép mình tận lực ở trong phòng khách. Tối thiểu phòng khách cho người ta cảm giác lý trí hơn, anh vẫn nỗ lực kiềm chế dục vọng, không để cho mình suy nghĩ tới cái đó nhiều. (cái đó chắc mọi người hiểu hen) diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. Thấy trên ti vi đang giới thiệu chợ đêm ăn vặt nổi danh, Ngô Hiếu Thiên cảm giác bụng ục ục ục ục kêu lên. “Này, anh có chút đói bụng.” “Cái cửa hàng này có phải nằm phụ cận trường học của chúng ta sao!” Lê Chương Vi chỉ vào hình ảnh cuối góc trên màn hình, nhìn rất quen mắt. “Hiếu Thiên, anh muốn ăn cái này sao?” Ngô Hiếu Thiên nhìn cô một cái. “Em mà cũng thích ăn đồ ăn ven đường sao?” “Ai nói? Anh lại dùng thành kiến kì quái gì phê bình em vậy.” Lê Chương Vi cảm thấy có chút không vui, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lập tức khôi phục lại. “Hiếu Thiên, chúng ta đi dạo chợ đêm thôi!” “Gì?” “Đi dạo chợ đêm ah, đi ra ngoài một chuyến, hóng mát một chút.” Lê Chương Vi kéo tay của anh đứng lên. “Tay phải của anh rốt cuộc cũng tháo ra rồi, coi như là ăn mừng!” “Tới trường học bên kia? Có chút xa!” Ngô Hiếu Thiên đùn đẩy. Nếu muốn ăn khuya, thì lục tủ lạnh là được, tội gì đi cho tốn tiền. “Đi nha, đi mà! Bác sĩ không phải nói tay của anh lái xe sẽ không có ảnh hưởng gì sao?” Ngô Hiếu Thiên hơi híp mắt nhìn cô chằm chằm: “Thật ra là em muốn ngồi xe của anh chứ gì?” Lại nói hôm nay trên đường về nhà sau khi tháo bột, Lê Chương Vi nói với anh, cầu xin anh sáng sớm ngày mai đi xe tới nhà cô chở cô đi học, nhưng anh rất vô tình cự tuyệt cô. Cô rõ ràng có thể ngồi xe hơi, hơn nữa trong nhà còn có tài xế chuyên dụng đưa đón cô, tại sao lại cố tình muốn ngồi xe mô tô? Sau khi nghe cô liền chu lên môi, nói anh không hiểu tâm tư của một cô gái. Anh hiểu! Ai nói anh không hiểu? Hai ngày nay anh bị cô là làm phiền đến nỗi đầu đau như kim châm rồi. Cô chính là muốn cùng ah ở chung một chỗ sao! Anh hiểu được khát vọng của cô, hơn nữa cô đã từng nói cô rất ghen tỵ khi nhìn thấy anh chở Tiểu Bàn đi học, đương nhiên anh biết cô có bao nhiêu mong đợi có thể ngồi lên phía sau xe mô tô của anh, nhưng anh cũng có suy tính của anh. Vừa mới tháo bột tay phải, mặc dù cảm giác không ra ngoài có chỗ không đúng, nhưng rốt cuộc anh cũng 1 tháng chưa lái xe rồi, một lần cuối cùng lái xe là lúc xảy ra tai nạn xe cộ, anh có chút sợ cũng là bình thường. “Hay chính là anh không chịu cho em ngồi lên xe mô tô của anh?” Lê Chương Vi nổi cơn ghen, chẳng lẽ anh vẫn còn nhớ tới Tôn Tú Châu sao ? “Tại sao Tiểu Bàn có thể, còn em thì không được?” “Anh không nói không chở em, chờ mấy ngày nữa anh xác định tay phải không có vấn đề gì, thì anh sẽ chở em!” “Anh đã đồng ý, không được đổi ý đó!” “Anh đã lừa em bao giờ chưa?” Làm gì mà không tin anh như vậy? “Anh đã từng mà.” Lê Chương Vi nhỏ giọng lầu bầu. “Này, sự kiện kia có thể quên đi được hay không? Anh căn bản không có đồng ý với em mà.” Ngô Hiếu Thiên kháng nghị, cô không thể nói không thành có chứ? Lê Chương Vi oán giận: “Theo em thấy, anh chính là đồ vô lại! Thế nhưng muốn người ta xóa bỏ câu nói đầu tiên. . . . .” “Anh không phải đã đồng ý lui tới với em rồi sao? Như vậy còn vô lại sao?” “Được, vậy em sửa lại, anh đã từng vô lại được chưa.”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Ngô Hiếu Thiên bất đắc dĩ trợn mắt, thật sự bị cô đánh bại rồi. “Đi thôii! Xuống lầu mượn xe đạp của chủ cho thuê nhà.” “Anh muốn chở em sao?” Lê Chương Vi vui mừng trừng lớn hai mắt. Quan hệ của bọn họ bắt đầu từ xe đạp, bây giờ anh không phải là bệnh nhân rồi, nên đổi lại anh ấy chở cô sao? Đây chính là phong độ cần có của nam sinh! “Nếu như em không phải sợ tay phải anh ở trên đường thế nào đó, vậy thì đi thôi!” Ngô Hiếu Thiên cũng không phải là nguyền rủa mình, mà là anh thật không quá yên tâm. “Không cẩn thận hại em ngã, anh bồi thường không nổi đó nha! Có mười Ngô Hiếu Thiên cũng không bù được một Lê Chương Vi.” Đi cùng với cô, trái tim của anh đập nhanh hơn một chút. “Thì ra là anh đang lo lắng cho em.” Lê Chương Vi cực kỳ cảm động ôm lấy anh. Cô vô cùng vui vẻ, thì ra mình được Ngô Hiếu Thiên coi như bảo bối vậy, mới vừa rồi cô thật sự hiểu lầm anh. “Không nên hơi một tí lại ghìm chặt anh! Em có phiền hay không?” “Cái gì mà ghìm chặt? Là ôm có được hay không!” Lê Chương Vi không ngừng cố gắng vươn tay ôm chặt hông của anh, coi như anh có đẩy cô ra 100 lần, cô cũng sẽ lần thứ 101 một ôm anh. Ngô Hiếu Thiên cũng không có biện pháp nào với sự cố chấp của cô, không thể làm gì khác hơn là uy hiếp cô: “Em không thả tay ra, thì anh sẽ không dẫn em đi chợ đêm.” Lê Chương Vi không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, sau đó đổi thành khoác cánh tay của anh. Đây có thể tính là lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ phải không? Cô gần như đi 2 bước nhảy 1 bước, vui vẻ vẻ kanguru con, vui mừng phấn khởi theo Ngô Hiếu Thiên cùng nhau ra khỏi nhà.
|