Mạnh Mẽ Tấn Công: Cô Gái Chớ Càn Rỡ
|
|
Chương 10: Cô không thích hợp Chung quanh mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm cô.
Hạ Tử Ca cảm giác mình như sinh vật lạ, cũng hi vọng giờ phút này lập tức phát sinh bạo động
Đáng tiếc chính là, chuyện gì cũng không có phát sinh. Chỉ có Đinh Linh đang hưng phấn nhìn về phía người đàn ông kia cất bước gọi, "Ai, Tử Ca, đúng thật người với người này có quan hệ rồi, tại sao không nói trước với tôi, phải chạy một đêm thật mệt, quả thật mất hứng. . . . . ."
"Câm miệng!" Lạnh lùng cắt đứt lời nói của Đinh Linh , Hạ Tử Ca lạnh nhạt nhìn cô ta, cả người lạnh như băng không ai có thể nhìn ra tâm tình của cô
Tử Ca dựa vào vách tường, sau lưng lạnh lẽo thấm vào thân thể, để cho cô tỉnh lại, bước chân thong dong đi vào
Hạ Tử Ca sẽ không tự cho là có được công việc này dễ như trở bàn tay, cô chỉ biết mình quả thật cần một phần ổn định thu nhập, nắm thật chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Cô hít sâu một hơi.
Vô luận như thế nào, làm nhục cũng tốt, giễu cợt cũng được, nếu như có thể kiếm được một công việc, Hạ Tử Ca chấp nhận đánh đổi .
"Vương Thanh, Liễu Cười Cười, Hạ Tử Ca. . . . . ."
Nhân viên xinh đẹp cầm tập hồ sơ lý lịch trong ty, bị thét tên Hạ Tử Ca đột nhiên hồi tỉnh.
Tử Ca nhanh chóng sửa sang lại tâm tình, cúi đầu thấy mình rớt một nút cài áo sơ mi, cắn răng một cái dứt khoát chế trụ bộ ngực. Cô đem áo sơ mi kéo cao lên, lộ ra cái eo thon nhỏ, thả bộ tóc dài xuống, áo ngực như ẩn như hiện.
Chỉ trong nháy mắt, cô trở nên hấp dẫn thu hút hơn tất cả mọi người ở đây
Có 4 người là quản lý Liêu Tuấn Vĩnh, tổng giám đốc Mộ Diễn, thư ký tổng giám đốc Chương Tiểu Hiền và một người nữa thuộc bộ quản lý giao tiếp Thường Minh Tụ.
Tử Ca ngồi vào chỗ của mình sau ngước mắt nhìn lướt qua 4 người họ, hai nam hai nữ phối hợp cùng nhau, chẳng qua là thấy ánh mắt rõ ràng khinh miệt của bộ quản lý giao tiếp, Tử Ca nắm chặt tay.
Mộ Diễn đơn giản lật hồ sơ xem, khẽ nâng đầu hỏi thăm, "Trợ lý của tổng giám đốc đã phỏng vấn xong rồi?"
"Phải kế tiếp là quan hệ xã hội phỏng vấn."
Mộ Diễn ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên, ánh mắt của hắn rất lạnh rất nhạt, không có bất kỳ cảm xúc, chẳng qua là nhìn cách ăn mặc của Hạ Tử Ca thì dừng một lúc, ngay sau đó phân phó, "Bắt đầu đi."
Phỏng vấn rất đơn giản, đầu tiên là tự giới thiệu mình, trình bày những gì đã biết khi làm việc. Thêm nữa là những câu hỏi ngẫu nhiên.
"Hạ tiểu thư, mạo muội hỏi một câu, ngươi cùng tổng giám đốc quen biết sao?" Liêu Tuấn vĩnh liếc mắt nhìn Hạ Tử Ca vô cùng tỉnh táo, hỏi cô.
Hắn ta vô cùng anh tuấn, nụ cười vô cùng ấm áp, nhưng đôi mắt ẩn sau tròng kính lại có sự nhạo báng.
Mộ Diễn khẽ nhíu mày, liếc về phía Liêu Tuấn Vĩnh trong ánh mắt rõ ràng tràn ngập cảnh cáo.
"Liêu quản lý, tôi cho là vấn đề này anh hỏi Mộ tổng giám đốc thích hợp hơn."
Mộ Diễn liếc mắt nhìn cô, cả người dựa vào ghế đằng sau, điều chỉnh tư thế thích hợp, dù bận vẫn ung dung nhìn Liêu Tuấn Vĩnh cùng Hạ Tử Ca một cái, ánh mắt rõ ràng nói cho bọn họ biết, xin tiếp tục, ta thờ ơ.
"Hơn nữa, tôi là không thích hợp với trả lời vấn đề này, có hay không liên quan thì đã sao."
"Ha ha, quả thật không liên quan, Hạ tiểu thư không cần khẩn trương, tôi chỉ là tò mò mà thôi." Liêu Tuấn Vĩnh lấy tay đẩy mắt kính, nhìn về phía bên kia, ý bảo mình không có vấn đề .
"Hạ tiểu thư, ngươi từ trước đến nay đi phỏng vấn đều mặc quần áo xốch xếc như vậy sao? Tôi xem trình độ học vấn cô rất cao vì sao phải đi hộp đêm?" Thường Minh Tụ cố ý gây sự.
Ở trong mắt của cô ta mà nói, những người như vậy tất nhiên không xứng với Mộ Diễn.
"Thường quản lý, quần áo xốc xếch cũng tuỳ trường hợp, tôi tin tưởng Mộ thị biết thế nào để duy trì hình tượng, về phần tôi vì sao làm ở hộp đêm, tôi cảm thấy lý do cũng không quan trọng, quan trọng là ... Nếu như tôi không trải qua công việc như vậy, cũng sẽ không phù hợp với yêu cầu của công ty. Thường quản lý cô là lãnh đạo, cô sẽ rõ hơn tôi, có đúng không?"
Cứ như vậy trả lời, khiến Chương Tiểu Hiền muốn vỗ tay khen ngợi cô, Thường Minh Tụ này ỷ được Mộ Diễn dung túng, chuyên đi làm càn khiến người ta chán ghét
"Hạ tiểu thư, tuỳ vào cá tính từng việc, cô cho rằng cô có thể phù hợp với yêu cầu chúng tôi đưa ra sao?." Trầm thấp giọng vang lên, vẫn chưa từng mở miệng Mộ Diễn ngước mắt nhìn Hạ Tử Ca chậm rãi nói.
"Cô không thích hợp, người khác tiếp tục." Cùng Liêu Tuấn Vĩnh nói xong, Mộ Diễn đứng lên đi ra ngoài. Anh đi lần này, để cho Chương Tiểu Tiền và tất cả mọi người ở bên trong lấy làm kinh hãi.
Cô không thích hợp.
Một câu nói đem Hạ Tử Ca đánh trở về nguyên hình.
Phòng tiếp tân đóng lại, Hạ Tử Ca đột nhiên thức tỉnh.
Cô không muốn, không muốn cứ như vậy kết thúc, không muốn cứ như vậy mất đi công việc này bởi vì Chung Nham sẽ vì vậy áp bức cô.
"Đợi chút"
|
Chương 11: Tôi muốn công việc này (một) "Đợi chút!"
Không để ý tới ánh mắt mọi người nhìn cô, Hạ Tử Ca cuống quít đứng lên ra bên ngoài đuổi theo. Câu nó đó của anh là quyền tối cao, nếu như anh nói không thích hợp, cô một chút cơ hội cũng không có.
Cửa thang máy đóng lại, cũng như ánh mắt hờ hững không thèm nhìn cô
Ánh mắt đó, côi cô như là không khí, không một chút hứng thú
"Ai da, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì."
Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Chương Tiểu Hiền liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, toả ra khí chất đầy mê hoặc, nếu như không phải hiểu quá rõ về anh, thì Chương Tiểu Hiền cũng quỳ gối dưới chân anh lâu rồi
"Thương hương tiếc ngọc?" Mộ Diễn cười lạnh một tiếng, cúi đầu liếc một cái, "Cô cho rằng tôi là Lữ Phương sao, chỉ cần là con gái ai cũng đều có thể thương tiếc?"
"Anh. . . . ."
"Phụ nữ xinh đẹp còn nhiều mà, chẳng qua là bước chân vào cái thùng nhuộm, còn muốn mình trong sạch, không khỏi buồn cười." Khạc ra lời nói lạnh nhạt, Chương Tiểu Hiền liền im lặng.
Không biết đúng hay sai, chẳng qua là bất đồng quan điểm, như thế mà thôi.
Đứng ở thang máy bên ngoài, Tử Ca lo lắng nhìn con số không ngừng kéo lên, muốn xác nhận xem sẽ dừng ở tầng nào, chung quanh xì xào bàn tán cũng không lọt vào lỗ tai của cô, cô đang nóng lòng, thì một giọng trầm ấm vang lên.
"Hạ tiểu thư, tầng 15."
Tử Ca nghiêng người, liền thấy quản lý Liêu Tuấn Vĩnh mỉm cười nhìn Cô. Tử Ca sửng sốt một chút, mặc dù không hiểu anh tại sao lại báo cho mình, nhưng là tin tức này đối với cô mà nói, thật rất cần.
"Cám ơn." Nói xong, Tử Ca xoay người bước nhanh về phía cầu thang.
Liêu Tuấn Vĩnh thật muốn xem chuyện vui
"Mộ tổng đã nói, Cô không thích hợp." Đột nhiên một giọng nói cất lên, Liêu Tuấn Vĩnh trên mặt tươi cười từ từ trở nên khinh thường.
"Thường quản lý, vẫn chưa có ý kiến chính xác, cô cho rằng nói gì cũng được sao?" Nói xong, Liêu tuấn vĩnh xoay người tránh ra.
Để lại Thường Minh Tụ tức giận ngút trời, dáng vẻ như đang ghen tỵ.
Đáng chết, coi như cô có được trúng tuyển, tôi cũng sẽ không để cho cô có ngày nào được yên!
|
Chương 12: Tôi muốn công việc này (hai) Tử Ca leo lên tầng 15 thời điểm này cả người cơ hồ mệt lả, trên trán lưu lại những giọt mồ hôi, giày cao gót cầm ở trong tay, cặp mắt lo lắng nhìn về phía phòng Tổng giám đốc, liều lĩnh xông tới.
"Có thể, thao tác theo ý nghĩ của anh, trong vòng ba ngày tôi thấy hiệu quả. . . . . ." Mộ Diễn điện thoại trong tay vẫn chưa nói hết, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.
Chương Tiểu Hiền bất đắc dĩ buông tay, ý là cô ngăn cản không kịp. Mộ Diễn khẽ gật đầu, ý bảo cô lui ra. Chương Tiểu hiền thức thời đóng cửa lui ra ngoài, phòng làm việc lớn như vậy còn xót lại hai người là Tử Ca cùng Mộ Diễn .
Cả phòng làm việc bố cục đơn giản, điểm sáng duy nhất là cái cửa sổ thiết kế theo phong cách phương Tây, kèm theo mấy cái ghế salon bọc da báo để sát vào một bên, đơn giản tạo thành một phòng tiếp khách . Cả khu làm việc bày biện như vậy làm cho người ta thấy rất phù hợp với phong cách của Mộ Diễn .
Mộ Diễn còn chưa nghe điện thoại xong, Tử Ca cúi đầu quan sát mình một thân chật vật có chút khổ không thể tả, vì sao mỗi lần cô ở trước mặt của anh lúc nào cũng bày ra bộ dáng hốt hoảng, nhếch nhác
Cúp điện thoại, Mộ Diễn từ trên ghế xoay đứng lên, thân hình cao lớn từng bước từng bước chậm rãi đến gần Tử Ca, cái loại ép bức đó làm cho Tử Ca không nhịn được lui về phía sau, cho đến khi sống lưng chạm trên vách tường, không thể lui được nữa.
Anh bình tĩnh ưu nhã tựa như đang trêu đùa một con thỏ, Tử Ca cực hận loại cảm giác yếu thế , nhưng bây giờ phải nhìn, cô không có bất kỳ biện pháp gì thay đổi không khí hiện tại.
Giữa hai người khoảng cách gần đến nỗi không thể gần hơn nữa, Tử Ca ngẩng đầu lên, tránh khỏi hô hấp của mình trực tiếp đụng chạm đến vạt áo của anh, cô cẩn thận hô hấp, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Mộ Diễn khóe miệng câu khởi cười, hài lòng với phản ứng của cô, phảng phất tất cả đều bị hắn nắm trong bàn tay, ngón tay của hắn nhẹ nhàng đặt trước ngực cô, dán lên da thịt của cô nhẹ nhàng xoay tròn, cảm giác tê dại lại ngứa ngáy, khiến thân thể Tử Ca khẽ run một cái.
Mộ Diễn thưởng thức phản ứng của cô gái trước mắt, không nhanh không chậm trêu chọc, trầm mặc tính toán. Tử Ca thiếu kiên nhẫn, hít một hơi thật sâu, cô cố làm trấn tĩnh nhìn về phía Mộ Diễn, "Mộ thiếu, tôi quả thật cần công việc này, hơn nữa, tôi cho là tôi có thể đảm nhiệm nó."
Ánh mắt của cô trong suốt , anh chưa từng thấy ánh mắt nghiêm túc này , Mộ Diễn ánh mắt trầm xuống, bộ dáng như vậy của cô khiến nội tâm của anh trở nên tồi tệ, muốn liều lĩnh xé bỏ toàn bộ.
"Tại sao tôi phải tin tương cô có thể đảm nhiệm nó?"
Thanh âm của anh rất lạnh rất nhạt, rất vô tình. Nhưng ngón tay mang theo nhiệt của anh chậm rãi dao động trên cổ Tử Ca , khiến cô không thể nói được, ngón tay thon dài dọc theo da thịt trượt xuống, không có bất kỳ trở ngại nào dò vào bên trong áo lót, nắm được một quả anh đào trước ngực cô.
"Anh . . . . ." Tử Ca thất thanh thét chói tai, đang định khạc ra vài chữ lại phải bị anh khống chế không nói nên lời.
Mộ Diễn động tác nhẹ nhàng, thân thể anh hơi cúi, miệng dán vào tai Tử Ca , nhẹ giọng cảnh cáo, "Đừng lên tiếng, tôi không ngại để cho mọi người ở bên ngoài nghe được đâu. . . . . . Dĩ nhiên, nếu như cô cũng không để ý. . . . . ."
Khóe miệng của anh lại dính vào người cô giễu cợt cười, ngón tay thon dài ở ngực của cô làm loạn, nhẹ vuốt ve, Tử Ca bị anh trêu chọc hai chân vô lực, bàn tay bắt được cánh tay của anh đang di chuyển trên người mình, cắn chặt môi im miệng không muốn phát ra âm thanh khác.
"Thế nào, rất hưởng thụ?" Ngón tay dùng lực, quả anh đào trước ngực bị hai ngón tay của anh hung hăng kẹp lại, Tử Ca sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi, cơ hồ muốn cắn ra máu.
"Cô phải biết, sẽ không ai cứu cô, đồng nghiệp sẽ tìm cách tránh xa cô, nếu không ai cho cô điều kiện, như vậy cô sẽ làm sao bây giờ?" Mộ Diễn buông tay ra, thần sắc trong nháy mắt lạnh nhạt, "Nếu như không thể tự cứu mình, không ai cứu được cô."
Sắc mặt Tử Ca lần lượt thay đổi, thì ra là, anh không phải là muốn sàm sỡ cô, anh chẳng qua là đang thử dò xét cô, đối với loại tình huốnng này sẽ xử lý ra sao.
"Cô đi ra ngoài đi, Mộ thị cũng không sẽ không chiếu cố cho những người vô dụng, Liêu quản lý sẽ an bài cho cô, về phần cô có trình độ như thế nào, còn tuỳ thuộc vào bản thân."
Tử Ca cả người mệt lả dọc theo vách tường trợt xuống, đôi môi nhẹ nói ra một câu không phục, "Tôi không phải là người vô dụng, nếu như anh để cho tôi thử. . . . . ."
"Đợi đã, anh nói. . . . . . Anh nói là. . . . . . Tôi có thể?"
|
Chương 13: Phí cho đêm đầu tiên Đứng ở sát bên cửa sổ, Liêu Tuấn Vĩnh khẽ đẩy mắt kính, quay đầu lại hài hước nhìn về phía bàn làm việc của Mộ Diễn, "Cô ấy không phải là món ăn của anh"
"Có ích là tốt rồi. Để cho Tiểu Hiền bổ túc cho cô ta rồi đem thả vào bộ phận giao tiếp."
"Ô? Khó có người khiến anh đối đãi tốt như vậy. Thế nào, sợ Thường Minh Tụ ăn cô ấy phải không?" Liêu Tuấn Vĩnh cười khẽ, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Mộ Diễn.
" Vạn Chung cũng coi trọng mảnh đất kia." Nhẹ nhàng nhéo mi, Mộ Diễn con ngươi lạnh nhạt bắn ra bốn phía, "Chung Nham muốn, tôi cũng muốn, thử nói xem, tôi có bao nhiêu phần thắng?"
Chung Nham là bạn thuở ấu thơ của con gái Hạ Xương Nguyên . Cái thân phận này, thật đáng giá. Liêu Tuấn Vĩnh nhẹ nhàng cười một cái, "Anh đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn thâm độc nào để có được cái mình muốn."
"Không, tôi là thương nhân chỉ làm chuyện liên quan đến thương nhân." Mộ Diễn cười, trong tay cầm một tấm chi phiếu, nét bút rồng bay phượng múa viết ba chữ "Đêm đầu tiên"
"Mộ thiếu, đêm hôm đó, ngài cảm thấy như thế nào? Phải nói, tư vị của ngài khiến tôi rất hài lòng, đáng tiếc chính là, ăn uống no đủ rồi liền phủi mông đi đúng thật quá đáng tiếc, đây là trả lại cho anh, tôi không nghĩ đêm đầu tiên lại trị giá nhiều như vậy."
Cô gái này rất phách lối, lại dám chê bai năng lực của anh, anh rất mong đợi, nhìn xem cô có thể tiếp tục càn rỡ tới mức nào.
Mấy ngày ngắn ngủn, cả tập đoàn Mộ thị nội bộ truyền đi một tin, vũ nữ CK danh chính ngôn thuận bước vào Mộ thị dưới sự đồng ý của tổng giám đốc
"Cô chính là Hạ Tử Ca, vũ nữ CK ."
"Dáng dấp cũng yêu kiều đấy chứ, tổng giám đốc khẩu vị thật nặng, các đương kim tiểu thư đều không muốn lại thích cô ta!"
Hạ Tử Ca đang mang theo đống văn kiện Chương Tiểu Hiền nhờ đi photo, tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm, trên mặt hứng thú nhìn Hạ Tử Ca một cái.
Mấy ngày nay ở Mộ thị lời ra tiếng vào không ít, mọi người đều đem cô ra bàn tán mua vui. Chương Tiểu Hiền rất bội phục cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, cũng không từng thấy trên mặt cô tỏ vẻ bất mãn hay tức giận, một mạch bình tĩnh cùng lạnh nhạt.
"Cô chịu đựng rất giỏi nha" Không chịu được Chương Tiểu Hiền cười hỏi
"Tôi còn có nhiều chuyện phải làm, tính toán mấy chuyện đó làm gì, dù sao cũng không có rơi một miếng thịt nào." Cô - Hạ Tử Ca đã quen với những lời nói này. Ở Ck, hạng người gì cô cũng đã thấy qua, nếu như không như thế, thì làm sao sống nổi.
"Vô luận như thế nào cô cũng không thể sánh với Thường quản lý, ít ra cô không biết dùng những thủ đoạn hạ lưu ."
"Không cần so sánh tôi với cô ta, cô ta cũng chỉ là tiểu thư bước ra từ hộp đêm, nên không thể là Quan Âm Bồ Tát được."
"Đúng, không thể so sánh."
"Này, nghe nói ở hộp đêm đều phải trải qua chuyện đó cùng đàn ông, không tránh được."
"Chuyện gì kia?"
"Ghét, không nên nói ra ngoài, đương nhiên là lấy lòng đàn ông đó. . . . . ."
"Ai nha, cô thiệt là. . . . . ."
Phốc. . . . . . Đang định ấn nút máy in Chương Tiểu Hiền tay run lên.
"Chương tiểu thư, Mộ thị tôn trọng ngôn luận tự do, thỉnh thoảng cũng có thể nói một câu, có đúng hay không?" Hạ Tử Ca xinh đẹp cười một cái, ngón tay thon dài đặt lên môi.
Thỉnh thoảng phản kích, có thể giúp con người ta khỏe mạnh
|
Chương 14: Phản kích Chương Tiểu Hiền trợn mắt hốc mồm, không nghĩ cô lại quyến rũ như vậy.
Cô chỉ thấy Tử Ca nhẹ nhàng để tay lên tường, chân co lên cọ cọ vào tường một cái, nhìn rất hấp dẫn. Chương Tiểu Hiền dám cam đoan, nếu như giờ phút có người đàn ông nào ở đây nhất định phải chảy máu mũi.
"Ngay cả một người đàn ông cũng lấy lòng không được, còn là phụ nữ sao?"
Một câu nói, khiến cho cô gái đang nghỉ ngơi kia cau mặt, Thường Minh Tụ nắm cái ly trên tay như muốn bóp nát nó, con ngươi xinh đẹp bắn ra các tia nguy hiểm.
"Hạ Tử Ca, nơi này là Mộ thị, không phải là CK, cô tốt nhất nên biết vị trí của mình."
"A, tôi chỉ mang hình ảnh quen thuộc đến công ty, không ngờ lại làm phiền lòng Thường quản lý ." Xinh đẹp cười một cái, Hạ Tử Ca chuyển sang Chương Tiểu Hiền, "Nhưng là, Thường quản lý, tôi nhớ ở Mộ thị nhân viên đâu có lợi dụng giờ làm để đi soi mói người khác"
Tiếp thu được ánh mắt của Hạ Tử Ca, Chương Tiểu Hiền nhấp môi cố gắng nghiêm chỉnh trả lời, "Có chuyện như vậy sao?"
"Hạ Tử Ca, cô thật giỏi , Mộ thị cũng không tới phiên cô tới giám thị." Thường Minh Tụ cắn răng hận nói, nặng nề ném cái ly ở trong tay, đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Những người khác vừa nhìn thấy cảnh này cũng đã sớm giải tán, Hạ Tử Ca rũ cánh tay xuống, hướng về phía Chương Tiểu Hiền cười nói, "OK, giải quyết."
Nếu như, Thường Minh Tụ cô có thể không để vào mắt, dù sao qua một thời gian ngắn cô trở về chỗ của mình; nhưng là Mộ Diễn, cô sẽ phải cẩn trọng.
"Tử Ca, tôi phải nhắc nhở cô, chớ xem thường bất kỳ một cô gái nào. Vốn là Thường Minh Tụ gây sự với cô trước , nhưng Mộ tổng đặc biệt dặn dò, muốn tôi trước dẫn cô đi làm quen một chút, ngươi thông minh như vậy cũng hiểu." Làm việc phải biết suy nghĩ, đừng quá phách lối.
Chương Tiểu Hiền nói xong, không hề giải thích xoay người rời đi.
Hạ Tử Ca thấy Chương Tiểu Hiền đã rời đi, khóe miệng hơi kéo ra thành một nụ cười, ấm áp bình thản, "Hiền tỷ, cám ơn." Tuy lời nói của Chương Tiểu Hiền có chút chói tai, nhưng cô biết là vì muốn tốt cho cô
Trở lại phòng làm việc Thường Minh Tụ càng nghĩ càng giận, ở Mộ thị ai cũng nể cô một phần, đàn ông thì say mê vè đẹp của cô, phụ nữ coi như là ghen tỵ cũng không dám thể hiện ra mặt, Hạ Tử Ca, cô lại dám. . . . . .
"Thường quản lý. . . . . ." Cửa phòng làm việc mở ra, đứng ở của là một cô gái thanh tú.
"Ai cho cô tiến vào, không biết gõ cửa sao?"
Lý Hiểu Hà cổ co rụt lại, cô thật sợ cái người này, mới vừa tốt nghiệp cô có thể tiến vào Mộ thị thật không dễ dàng, cho nên cô phải làm việc rất cẩn thận
"Tôi có gõ cửa. . . . . ." Chẳng qua là cô không có nghe được, lời này Hiểu Hà không dám nói ra khỏi miệng.
Thường Minh Tụ không nhịn được khoát tay, "Chuyện gì?"
"Mẹ tôi ngã bệnh phải làm giải phẫu, tôi muốn xin mấy ngày nghỉ về thăm nhà một chút."
"Lúc này cô có biết công ty đang rất bận không, cô lại muốn xin nghỉ?"
"Tôi biết, nhưng là. . . . . ."
"Cô đi ra ngoài đi, tôi không cho phép nghỉ."
Hiểu Hà gương mặt ủy khuất, nhưng lại không cách nào nói ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài, chẳng qua là mới vừa đi tới cạnh cửa liền bị gọi lại.
"Đợi chút, như vậy đi, tôi chỉ cho cô bảy ngày, trở về chăm sóc mẹ thật tốt."
"Thật? Tôi không cần đến bảy ngày, ba ngày là đủ rồi."
"Cô lâu rồi mới được về thăm nhà, ở lại lâu một chút. Tốt lắm, cô đi ra ngoài đi."
Đợi khi cửa phòng làm việc đóng lại, Thường Minh Tụ gương mặt xinh đẹp đột nhiên hiện lên một nụ cười, ngón tay lưu loát nhấn một dãy số, "Mộ tổng, tôi có một người nhân viên xin nghỉ phép dài ngày vì mẹ cô ta phải phẫu thuật, tôi cần một người đến trợ giúp cho công việc của mình."
|