Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán
|
|
Ngoại truyện 20:
Quả nhiên, Đồng Kỳ đến đây, còn bị mẹ chế ngạo một phen.
Cô cố ý khi lúc Đồng Kỳ cùng Đồng Vũ Vi rời đi, lôi kéo Lục Hàng đi đến trước mặt họ, cô còn khom người tốt bụng nói với Đồng Kỳ, đây là kết cục bà cướp đi chồng người khác.
Một câu nói đơn giản như vậy, Đồng Kỳ cư nhiên té xỉu.
Cô thật sự là hết chỗ nói rồi, cư nhiên đâm chết,còn diễn trò trước mặt cha.
Cô sợ cha sẽ đối với người đàn bà kia cảm thông,liền ra lệnh người đem Đồng Kỳ cùng Đồng Vũ Vi đuổi ra khỏi cửa biệt thự.
Sau đó, cô mới biết được,thì ra Đồng Kỳ có bệnh, lần đó bà nằm viện,phẩu thuật, Đồng Vũ Vi bởi vậy thiếu thật nhiều tiền.
Đồng Vũ Vi cùng Đồng Kỳ Đô bị trừng phạt như vậy, ân oán giữa chúng cô như vậy xóa bỏ rồi. Từ đây, cùng Đồng Vũ Vi một chút cũng không có liên quan.
Ai biết,trong yến hội lại thấy được Đồng Vũ Vi,yến hội lần đó, cô mang theo Lục Hàng tham gia, cô đặc biệt trang điểm thật xinh đẹp, giới thiệu danh nhân trong thành phố cho Lục Hàng,vốn hết thảy đang tốt.
Từ khi Đồng Vũ Vi tiến vào yến hội trường, không còn giống như vậy nữa.
Đồng Vũ Vi mặc quần áo sang quý, chân mang giày số lượng có hạn,ngay cả trang sức đều là trang sức kim cương thật sang quý, làm cô rất đố kị, bên người còn là người bạn trai xuất sắc!
Hơn nữa vốn cô đang thu hút ánh mắt mọi người trong yến hội, Đồng Vũ Vi đoạt đi nó của cô, trên người sở hữu hào quang, cô âm thầm tức giận không thôi, Đồng Vũ Vi, vì sao lúc nào cũng đối nghịch với cô vậy?
Cô tìm từng cơ hội châm chọc Đồng Vũ Vi, vừa cùng đàn ông của chính mình chia tay liền đê tiện bám cành cao!
Ai biết cô ta cư nhiên phản bác cô, âm thầm châm biến Lục Hàng là người bám cành cao!
Cô cực kỳ tức giận, giương tay hung hăng vung một bạt tát vào mặt Đồng Vũ Vi, xú phụ nữ lại dám châm chọc cô?
Mắt thấy trên mặt Đồng Vũ Vi in dấu năm ngón tay rõ rệt, trong lòng cô thỏa thích nha, Đồng Vũ Vi,cô trước sau vẫn dưới quyền tôi mà thôi!
Khi cô vừa đang suy nghỉ xong, trên mặt cô liền trúng hai cái tát mạnh mẽ của bạn trai Đồng Vũ Vi.
Cô khinh ngạc, trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông, "Anh dám đánh phụ nữ?"
Không thể chối từ hừ lạnh cười, "Cô đánh người phụ nữ của tôi, cũng không là người!" Nói xong còn lấy khăn tay ra lau tay mình,giống như là mặt cô bẩn lắm vậy!
Lúc đó cô điên rồ, trừ bỏ ngã vào trong lòng Lục Hàng ủy khuất nỉ non, cô không biết bản thân còn có thể làm gì.
Lục Hàng ôm cũng khó xử rời yến hội,một lần cô mất hết mặt mũi.
Cô tức giận không thôi, Đồng Vũ Vi, tôi với cô không đội trời chung!
Trong nhà tắm cô bắt đầu tìm thám tử theo dõi Đồng Vũ Vi, thám tử tư cung cấp cho cô một vài tấm hình Đồng Vũ Vi thận mật cùng đàn ông và một đoạn ghi âm.
Cô mang theo ảnh chụp tìm Đồng Kỳ, dùng ảnh chụp cùng máy ghi âm đem Đồng Kỳ tức giận đến té trên mặt đất nói không ra lời.
Sau đó, cô nghe nói Đồng Kỳ đã chết, giây phúc đó cô không cảm thấy tội lỗi chỉ có sung sướng cùng hưng phấn!
Đồng Vũ Vi đây là kết cục của cái miệng cô.
Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới lúc này đây cũng là một chuyện sai lầm nhất của cả đời cô,bởi vậy cô trả giá bi thảm nhất.
Đồng Vũ Vi khi cô làm mẹ cô ta chết, liền thề muốn cô sống không bằng chết, lúc đó cô chỉ là lạnh lùng cười, trào phúng Đồng Vũ Vi, có năng lực cùng tư cách trả thù gì trả thu cô?
Nhưng là cô,khinh thường Đồng Vũ Vi quá rồi.
Cô ta làm Lục Hàng ở trong hôn lễ từ bỏ cô, còn làm Sở gia phá sản, làm nhà cô trong vòng một đêm liền mất hết tất cả, còn sai người ** cô. . . Cuối cùng ném cô vào hộp đêm, sa vào cô xô-fa .
|
Ngoại truyện 21:
Mỗi một ngày đều có rất nhiều người đàn ông ở trên người cô rong đuổi . . .
Cho dù cuộc sống không thuộc về cô, nhưng cô luôn còn sống, bởi vì cô sống, Đồng Vũ Vi sẽ thống khổ, cô ta sẽ nhớ mẹ cô ta bị cô hại chết như thế nào.Cô sẽ trở thành ngòi kích động trong lòng Đồng Vũ Vi, vĩnh viễn đều không thể nhổ ra!
Cô đối với cái chết của Đồng Kỳ, luôn luôn không có áy náy, ai bảo Đồng Kỳ quyến rũ cha, ai bảo làm mẹ cô đau khổ? Xứng đáng bị cô hại chết!
Nhưng là vài năm sau cô lại một lần nữa gặp được Đồng Vũ Vi, cô đã chết lặng rồi.
Lần đó, cô ở hộp đêm xô-fa,tay vừa khéo tiến vào trong quần áo ngăn nắp của người đàn ông, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, không thấy rõ dung mạo đối phương, cô liền lẳng lơ đùa nghịch đi đến người đàn ông phiá trước,âm thanh nũng nịu, "Tiên sinh có thể mời tôi một ly rượu đỏ được không?"
"Sở Dao, bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra." Giọng người đàn ông trầm thấp làm tâm cô không khỏi run lên, cô theo bản năng thu hồi tay chính mình. Đồng thời ngửa đầu nhìn đối phương, phải biết rằng,đã rất ít người biết tên thật của cô.
Khi cô nhìn đến dung mạo đối phương, thân hình cô nhỏ gầy, nhịn không được lui về phía sau vài bước xa, "Mạc Tử Hiên!" Người đàn ông này đúng là chồng Đồng Vũ Vi Mạc Tử Hiên.
"Không thể tưởng được trí nhớ của cô tốt vậy, đến bây giờ còn nhớ rõ chồng tôi." Đồng Vũ Vi mặc váy ngắn màu đen, trên mặt treo một bên nhàn nhạt mỉm cười một bàn tay thật tự nhiên kéo cánh tay Mạc Tử Hiên.
Trên mặt cô ta vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc đâm thật sâu vào trái tim bị thương của cô.
"Đồng Vũ Vi, không cần cố ý ở trước mặt tôi khoe khoang." Tay cô nắm chặt thành nắm, nghiến răng nghiến lợi đối với Đồng Vũ Vi nói.
Đồng Vũ Vi lại hướng cô hé miệng cười, "Tôi không có khoe khoang, chỉ là muốn cho tôi biết,cô vì sao lại muốn hại chết mẹ tôi!Một người thiện lương như vậy, bà đã làm sai cái gì, cô lại muốn hại bà tức chết?"
Cô nhịn không được cười ha hả, cười đủ, một mặt trào phúng nhìn Đồng Vũ Vi, "Cô thật sự không biết mẹ cô vì sao mà tức chết sao? Bởi vì mẹ cô quyến rũ ba tôi, bởi vì mẹ cô hại mẹ tôi luôn thương tâm nỉ non, bà ta bất quá, dựa vào cái gì mẹ cô quyến rũ cha tôi,mẹ tôi mỗi ngày điều lấy nước mắt rửa mặt,mà mẹ cô lại sống vui vẻ. Dựa vào cái gì?" Nửa câu sau nói, cơ hồ là cô hướng Đồng Vũ Vi lớn tiếng kêu ra.
Đồng Vũ Vi chớp chớp hai mắt, "Mẹ tôi quyến rũ ba cô?Mẹ tôi sống vui vẻ? Sở Dao,cô sai lầm rồi. Không phải là mẹ tôi quyến rũ ba cô, là ba cô ở trước mặt mẹ tôi dấu diếm mình đã kết hôn, theo đuổi mẹ tôi, khi mẹ tôi sanh tôi ra ông ta lại máu lạnh từ bỏ mẹ tôi,về sau không xuất hiện trước mặt mẹ tôi nưã, khi mẹ tôi nghe mẹ cô nói Sở Quốc Vĩ bị bệnh nặng! Thử hỏi,mẹ tôi quyến rũ cha cô thế nào, thử hỏi, một người phụ nữ bị người đàn ông mình yêu vứt bỏ, thậm chí con gái mình chưa bao giờ gặp mặt cha nó, bà sẽ cả đời hạnh phúc vui vẻ được sao?"
"Cô nói dối! Rõ ràng là mẹ cô quyến rũ cha tôi!" Cô không tin phản bác, nếu lời nói Đồng Vũ Vi là thật, như vậy cô chẳng phải là trả thù sai Đồng Kỳ cùng Đồng Vũ Vi rồi sao?
Sẽ không, nhất định là Đồng Vũ Vi đang nói dối!
Đồng Vũ Vi lạnh lùng cười, "Cô không tin đó là sự thật, cô tự mình vào nhà giam hỏi cha mình thử xem."
"Tốt lắm, chúng ta cần phải đi, nơi này mùi khói quá nồng." Vẫn đứng ở bên cạnh Đồng Vũ Vi Mạc Tử Hiên mở miệng nói.
"Ừm." Đồng Vũ Vi kéo cánh tay Mạc đừng Tử Hiên hai người sóng vai rời đi.
|
Ngoại truyện 22:
Cô luôn luôn không tin lời Đồng Vũ Vi, luôn luôn tin tưởng vững chắc là Đồng Kỳ quyến rũ cha,cho nên cô mới có thể trả thù của cô ta. Cô không có làm sai.
Cho dù mất đi tất cả, cô cũng không hối hận đem Đồng Kỳ hại chết.
Nhưng lời nói Đồng Vũ Vi luôn luôn quanh quẩn trong đầu cô.Không thể nào xoá đi, rốt cục, có một ngày, cô nhịn không được đi vào ngục giam, gặp cha cô,cha cô già hơn rất nhiều, tóc muối tiêu hai mắt vô thần.
Nhìn thấy cô, ông dẫn đầu sửng sốt một chút, theo sau hướng cô cười, "Dao Dao đến đó sao."
Trái tim của cô, nhất thời đau xót,chúng cô đã từng có một nhà vui vẻ biết bao!
Bây giờ lại rơi vào tình cảnh này, mẹ bị bán qua Thái làm người lẵng lơ,cha thì ở tù chung thân, mà cô, lại cả đời làm □□!
"Ba, nếu không phải Đồng Kỳ quyến rũ người, cũng sẽ không thể phát sinh chuyện như bây giờ, hết thảy đều là lỗi của Đồng Kỳ!"
Cha ngẩng đầu xem cô, hướng cô lắc lắc đầu, "Dao Dao a, không phải lỗi Đồng Kỳ, là lỗi của cha,cha với mẹ con là hôn nhân thương mại, không có cảm tình, cha luôn không thương mẹ con, thẳng đến khi gặp được Đồng Kỳ, cha mới biết người phụ nữ mình yêu sâu đậm là bà ấy.
Cha đối với Đồng Kỳ che giấu hôn nhân, cùng bà kết giao còn sinh một đưá con gái, nhưng không có nghĩ chuyện bị mẹ con phát hiện, bà buộc cha rời bỏ Đồng Kỳ, bằng không liền cùng cha Ly hôn. Cha cùng mẹ con là Đại Cổ Đông Sở thị một khi ly hôn không thể bảo vệ cho Sở thị. Vì bảo vệ cho Sở thị, cha dứt khoát cùng Đồng Kỳ đoạn tuyệt quan hệ, thậm chí một phân tiền đều không có cho bà ấy, lại nói tiếp, là cha thực xin lỗi bà ấy! Bà ấy không có làm chuyện thật có lỗi với chúng ta."
Sắc mặt của cô nhất thời tái nhợt một mảnh, gắt gao nhìn chằm chằm cha, thì thào tự nói, "Tại sao có thể như vậy? Cha, cha đang nói đùa đi? Khi con mười mấy tuổi, cha còn cùng Đồng Kỳ gặp mặt, mẹ còn vì thế khóc cực kỳ thương tâm!" Cũng bởi vì lần đó, cô mới muốn trả thù Đồng Kỳ.
"Không thể nào, chẳng qua công ty nhiều chuyện, tăng ca đến về trễ, mẹ con suy đoán lung tung ." Cha nhìn cô nói.
Cô ngăn chận khủng hoảng trong lòng nhìn cha, "Nhiều năm như vậy,cha chưa gặp Đồng Kỳ?"
Cha thoáng nghĩ một chút, trả lời, "Có, duy nhất một lần, cũng không biết nguyên nhân gì, Đồng Kỳ cùng Đồng Vũ Vi bỗng nhiên đến biệt thự."
Đầu óc cô như là bị cái gì nổ tung, đau đớn không thôi, nguyên lai Đồng Kỳ căn bản không có làm chuyện sai, cô trả thù sai lầm rồi. . cô cư nhiên trả thù sai lầm rồi.
Cô rời ngục giam thế nào cô cũng không biết, cô lãng đãng đi thẳng về phía trước, trong lòng nặng trịch khó chịu.
Bất tri bất giác, cô đi tới bến tàu cạnh biển, đón gió nhìn biển lớn mênh mông vô bờ, bỗng dưng, cô chua sót cười, cô cư nhiên vì trả thù Đồng Kỳ mất đi tất cả, tình yêu, tình thân, tự do cùng tiền tài, nếu cô không trả thù Đồng Kỳ thì tốt biết bao!
Hiện tại nhất định sẽ thật hạnh phúc thật vui vẻ, nhưng là. . . Hết thảy đều quá muộn.
Cô từng bước một đi về phía trước, trong lòng tín niệm duy nhất đã không có, cô sống, cũng không có ý nghĩa rồi.
"Sở. . . . . Dao?" Một cái thanh âm quen thuộc truyền vào trong lỗ tai cô, cô theo chỗ phát ra âm thanh nhìn thấy, chỉ nhìn đến một người đàn ông thân hình cao lớn, một bàn tay chống nhánh cây tráng kiện, kéo một cái chân tàn phế, mặc cũ quần áo nát, tóc đã dài qua bả vai mặt tràn đầy tro bụi, cho dù đối phương một bộ dạng ăn mày, cô cũng liếc mắt một cái liền nhìn ra, người đàn ông này chính là Lục Hàng!
|
Ngoại truyện 23:
Lục Hàng keó chân tàn phế từng bước một đi về phía cô,một khắc đó cô cảm thấy người mà mình cần phải xin lỗi nhất là hắn!
Lục Hàng từng là một người kiêu ngạo cỡ nào, nhiều ưu tú,xuất sắc cỡ nào,đi tới đâu cũng điều tựa như ánh sáng mặt trời, chói mắt bao mấy.
Nhưng hiện tại hắn lại bởi vì cô mà biến thành bộ dáng thê thảm.
Tuy rằng hắn đã từng phản bội cô, mà cô một chút cũng không hận hắn, ngược lại cảm thấy thật thẹn với hắn.
Thật vất vả đi đến trước mặt cô,trên mặt Lục Hàng trương đầy bẩn thỉu dơ dáy lộ ra nụ cười rất vui vẻ, "Sở Dao, thật là em rồi, anh còn sợ mình nhận lầm người đấy."
"Lục Hàng thực xin lỗi, nếu không phải là em,thì anh cũng sẽ không lưu lạc thê thảm đến nông nổi này."Cô một mặt áy náy nhìn Lục Hàng.
Lục Hàng nhìn biển lớn mênh mông, thật sâu thở dài, "Sở Dao,người nên xin lỗi phải là anh mới đúng,nếu không phải tại anh thì em cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này."
Cô hé miệng cười,Lục Hàng vẫn như trước đây thiện lương như vậy, rõ ràng là cô hại hắn thành như vậy, hắn lại một điểm cũng không trách cô.Trong lòng cô lại càng thêm thẹn với Lục Hàng, "Ai sai cũng được, đều đã qua rồi, hiện taị em thật sự không còn một tia dũng khí để sống sót nữa."Cô cười nhẹ, trong đầu nhớ tới cảnh nhiều năm trước cô ở Mĩ nhảy lầu.
Cô nhìn Lục Hàng thật lâu,sau đó dùng tốc độ trăm mét, chạy về phía trước, rồi sau đó, nhảy vào mặt biển. . . . . .
Lục Hàng muốn vươn tay nắm chặt cánh tay cô lại, nhưng cuối cùng lại chậm một bước, tay hắn chỉ đụng tới một góc của Sở Dao, còn chưa có kịp túm chặt, Sở Dao đã nhảy vào mặt biển rồi.
Thấy Sở Dao từ từ chìm xuống biển sâu, trong lòng Lục Hàng sốt ruột vạn phần,hắn muốn gọi điện thoại báo nguy, nhưng không có di động, dưới tình thế cấp bách, hắn kéo một cái chân tàn phế, từng bước một đi về phía trước, khi hắn đi tới cuối bến tàu, trong nước biển, đã không còn bóng dáng của Sở Dao nữa rồi.
Hắn ngây ngốc đứng ở bến tàu nhìn nước biển, chậm rãi mở miệng nói, "Sở Dao, sao em lại ngốc như thế?Sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Anh còn chưa nói xong với em mà! Kỳ thực,anh đã sớm biết em thích anh, còn ở sau lưng tra xét gia thế em, vốn em là thiên kim Sở thị!
Anh muốn nghĩ cách rời đi thành phố này chính là vì muốn ở chung với em, bởi vì anh biết, em nhất định sẽ theo anh cùng đi Mĩ, quả nhiên em đã đến rồi.
Khi ở sân bay nhìn thấy em,anh cực kỳ hưng phấn.Anh biết em cố ý bắt chuyện cùng anh. Mà anh lại làm bộ như không biết, cùng em đi trường học, còn ngầm đồng ý cho em chuyển vào trong nhà trọ của anh.
Anh biết em thích anh, nhưng em là tiểu thư nhà giàu, anh chỉ là một thằng nhà nghèo, anh không biết em yêu anh bao lâu. Cũng không biết, nên mở miệng như thế nào để theo đuổi em.
Vì cho em càng khăng khăng một mực yêu anh, anh đã nghĩ ra một chủ ý,khiến cho ba người bạn anh ngăn em lại, đem em đánh ngất xỉu.Sau đó mang em hôn mê bất tỉnh bỏ vào một cái xưởng, cùng em phát sinh quan hệ tình dục, cho em nghĩ rằng em bị người khác ** rồi. Chờ em trở lại nhà trọ muốn tìm cái chết, anh lại nói ra anh yêu em, như vậy em sẽ càng thêm yêu anh nhiều hơn, quả nhiên, em yêu anh thật nhiều, còn mang anh trở lại thành phố này, giới thiệu cho cha mẹ của em.
Đừng trách anh, bởi vì anh nhà nghèo, cho nên các học sinh khinh bỉ anh, cái mùi vị bị người khác khinh thường làm anh không thể ngẩn đầu lên, anh không muốn nhấm nháp cái mùi vị đó nữa,anh muốn được người ta xem trọng liếc mắt một cái, chỉ có tiền. Vì tiền, anh từ bỏ Vũ Vi, vì tiền, anh với em ở cùng nhau, vì tiền, anh cùng em cùng nhau hại chết Đồng Kỳ. . . . . Hết thảy đều là vì tiền, nhưng kết quả là anh cái gì cũng không có.Còn rơi vào tình cảnh thê thảm này, mong muốn,anh muốn đối với em nói tiếng xin lỗi, nhưng là em không nghe được,không sao anh sẽ xuống dưới nói với em. . Thực xin lỗi."
Ngày thứ hai,các báo chí lớn cùng đưa tin tức, tất cả đều đăng một tin tức quan trọng nhất,đưa tin thiên kim Sở Dao cùng vị hôn phu Lục Hàng cùng nhau nhảy xuống biển tự sát, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa rõ.
|
Chương cuối: Đại kết cục
Đồng Vũ Vi miễn cưỡng nằm ở trên sofa xem tivi, Mạc Tử Hiên cùng hai đứa con trai chơi đùa, thấy Vũ Vi một mình dựa vào sofa, hắn dặn dò hai bảo bối,"Tự mình chơi đi nha,cha muốn đi bồi mẹ."
"Dừng." Nhị Đậu chu miệng, nhỏ giọng nói thầm, "Trọng sắc khinh con trai."
Mạc Tử Hiên không chút để ý Nhị Đậu nói hắn như vậy, hắn chính là coi trọng bà xã khinh con trai, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu Nhị Đậu," Các con chơi đi nha." Liền đứng dậy hướng sofa đi đến.
Hắn tao nhã ngồi ở trên sofa, đem đầu Vũ Vi đặt ở trên đùi của mình,để Vũ Vi có thể thoải mái một chút.
Vũ Vi nhịn không được ngáp một cái, "Buồn ngủ quá."
Mạc Tử Hiên sủng nịch điểm điểm cái mũi nhỏ của Vũ Vi, trong đôi đẹp mắt lóe ra một tia khác thường, hắn vài ngày rồi chưa có rãnh rỗi cùng Vũ Vi, "Anh ôm em lên lầu ngủ ha."
"Không cần, vẫn là mình em tự lên được rồi." Vũ Vi lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, một khi bị Mạc Tử Hiên bế lên, toàn bộ buổi tối của cô cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ.
Mạc Tử Hiên một phen túm chặt cách tay của cô, lôi cô vào trong lòng mình, "Không được, anh muốn ôm em lên lầu à." Nói xong, hắn khom người bế Vũ Vi lên.
"Không cần mà." Vũ Vi đong đưa hai chân, cô cũng không muốn bị Mạc Tử Hiên ép cả một đêm đâu.
Vũ Vi còn đang suy nghĩ một chuyện gì đó, Mạc Tử Hiên đã ở bên tai Vũ Vi khẽ nói, "Ngoan nào, đêm nay anh cam đoan chỉ một lần thôi."
Khuôn mặt Vũ Vi đỏ lên, đánh vào ngực Mạc Tử Hiên, "Anh. . . ."
Mạc Tử Hiên ở trên má Vũ Vi hôn nhẹ nhàng một cái, ôm Vũ Vi hướng cầu thang lầu đi đến.
"Mạc Tử Hiên,thả em xuống." Vũ Vi như trước phản kháng Mạc Tử Hiên.
Nhưng Mạc Tử Hiên không để ý tới phản kháng của Vũ Vi chút nào thẳng ôm Vũ Vi lên lầu.
Giờ phút này, trên TV phát một tin tức làm đùa giỡn của hai người trở nên yên tĩnh, Mạc Tử Hiên đem Vũ Vi đặt ở trên thang lầu, hai người cùng nhau nhìn về phía TV.
"Theo như tin mới nhất, buổi chiều ngày hôm qua khoảng mười lăm giờ tại cảng phát hiện hai cỗ thi thể,xác nhận, hai cỗ thi thể theo thứ tự là con gái tổng giám đốc Sở thị, Sở Dao, còn một thi thể khác là Lục Hàng người vứt bỏ cô trong hôn lễ.Theo pháp y xem xét, hai người đều là tự mình tự sát,nguyên nhân cụ thể thì vẫn chưa rõ."
Hai chân Vũ Vi mềm nhũn suýt nữa đứng không vững, mặc dù trong lòng rất hận Sở Dao cùng Lục Hàng, nhưng bọn họ đã bị báo ứng rồi.Trong lòng cô đã không còn hận bọn họ, nhưng không có nghĩ đến, bọn họ cư nhiên tự sát bỏ mình vậy.
Trong lòng của cô có chút khổ sở.
Mạc Tử Hiên đem Vũ Vi ôm vào trong lòng nhẹ nhàng mà vỗ bờ vai cô,"Bọn họ đã từng huy hoàng như vậy,nở mày nở mặt như vậy, hiện thời nghèo túng đến mức này, hoặc là cũng không có nguyện vọng gì, chết, đối với họ là một cách giải thoát."
Vũ Vi thở ra một hơi thật sâu, đạo lý này cô biết.
"Không phải mệt mỏi sao? Lên lầu nghỉ ngơi đi." Mạc Tử Hiên nhẹ nhàng mà ôm lấy bả vai Vũ Vi, ôm cô lên lầu.
Tiến vào phòng ngủ, Mạc Tử Hiên đem Vũ Vi đặt lên giường, rót co cô một ly nước ấm, uống nước xong,trong lòng Vũ Vi cảm giác có chút rầu rĩ mới giảm bớt.
Mạc Tử Hiên lót gối mềm lớn cho cô, lại vì cô đắp chăn, ở trên má Vũ Vi nhẹ nhàng hôn xuống, mới xoay người đem cái cốc đưa xuống lầu hai.
Khi hắn trở lại phòng,vốn khuôn mặt hắn đang dễ coi bỗng chốc trở nên khó chịu cực điểm,trên giường to lớn mềm mại, Đậu Nành cùng Nhị Đậu chia nhau nằm hai bên cạnh Vũ Vi. Cư nhiên không có vị trí của hắn rồi !Hắn đi công tác ba ngày mới trở về,hai con trai bảo bối cư nhiên chiếm cứ vị trí của hắn rồi? !
"Đậu Nành Nhị Đậu!Hai đứa lập tức lăn xuống giường cho cha!" Mạc Tử Hiên chạy đến trước giường xốc chăn lên đối với hai con trai bảo bối nói.
Nhị Đậu vươn ngón tay chỉ sofa nói, "Cha à,nơi đó mới là vị trí của cha nha."
". . . . . ."
Hết trọn bộ.
|