Thầy Giáo Hắc Ám
|
|
Chương 20: BẠN “Ông nói đi đánh cờ với bạn … bạn ông là? … Là thầy Ngôn?”
~~~
Từ lúc bắt đầu buổi lễ Ngôn Hoa chưa từng rời mắt khỏi người đàn ông ấy, ông khiến anh đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, anh vẫn chưa thể hình dung xong hình ảnh cao quý của người ấy đã bị chính ông ấy kéo về thực tại. Giáo sư An – mọi người vẫn thường gọi ông như vậy, sau khi nói chuyện thăm hỏi mọi người một lượt ông ngó nghiêng một chút liền nhìn thấy chàng giáo viên trẻ hôm trước đã đưa An Di về nhà, ông chậm rãi bước đến chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với Ngôn Hoa, anh thất thần mất vài giây mới vội vàng bắt tay với ông, anh không mong ông có thể nhớ anh, chỉ mong ông nhớ trong quá khứ ông đã từng thức tỉnh một cậu thanh niên trong lúc bế tắc, anh vô cùng muốn nói với ông người thanh niên ấy ngày hôm nay đây, ngay lúc này đây đang đứng ở trước mặt ông đây … Thấy người trước mặt cứ nhìn mình đăm đăm ông có chút không thoải mái cất giọng: “Này giáo viên trẻ, cảm ơn cậu việc lần trước, à là cháu gái ta – An Di”, Ngôn Hoa xua tay: “Việc nên làm, giáo sư đây không cần khách khí”. Ông gật đầu rồi tươi cười bước đi. Ngôn Hoa chần chừ một lúc mới gọi với theo ông: “Àh … giáo sư, sau buổi lễ có thể cho tôi ít thời gian … tôi có việc muốn nói”, anh ngập ngừng khiến ông cảm thấy là lạ nhưng rồi cứ nghĩ có lẽ giáo viên trẻ này muốn gặp ông trau dồi kinh nghiệm, hoặc không thì có lẽ chuyện học hành của An Di bướng bỉnh nhà ông nên ông liền xoay lại ra hiệu ‘OK’ với anh rồi bước đến vị trí chỗ ngồi khách mời được nhà trường trang trọng sắp xếp.
Buổi lễ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, vừa vặn đến giờ ra chơi, An Di cùng Du Thăng và Lâm Dĩnh kéo nhau xuống căn-tin tán gẫu và ăn bánh, đúng lúc nhìn thấy ông nội của cô cùng thầy giáo Ngôn Hoa đang ngồi trong góc quay lưng về phía này, có vẻ nói chuyện cũng rất vui vẻ nữa, An Di không định làm phiền chỉ ngồi ở góc này nhìn chăm chăm về phía đó, thắc mắc họ đang nói gì mà trông thân mật như vậy, hình như ông chỉ vừa biết Ngôn Hoa cách đây không lâu, cái hôm mà thầy ấy đưa cô về, bất quá có lẽ vì cùng là giáo viên cho nên mới hợp cạ như vậy. Đang nghĩ lung tung thì Lâm Dĩnh vừa mua bánh xong ngồi xuống huých người cô một cái làm cô giật nảy mình, Lâm Dĩnh cũng ngạt nhiên mà hỏi: “Ồ ở đây có anh đẹp trai nào hay sao mà cậu nhìn đăm đăm thế kia?”, lúc này Du Thăng cũng cầm mấy chai nước bước tới, cản đi tầm nhìn của cô còn trêu cô: “Tớ mới đi mua nước một chút đã nhớ tớ rồi à?”. An Di giằng lấy chai nước trong tay Du Thăng còn huơ tay doạ đánh cậu: “Cậu thôi ấu trĩ một chút có được không?”. Du Thăng cậu ta tiếp tục trêu vẫn cứ trêu An Di: “Tớ thôi ấu trĩ thì cậu yêu tớ chắc? Nếu vậy tớ sẽ thôi ngay”. An Di hết nói nổi cậu chỉ lè lưỡi coi như không quan tâm rồi quay sang nói chuyện với Lâm Dĩnh, bỏ mặc cậu ta cứ tự vênh váo một mình.
Ở đằng này, Ngôn Hoa sau khi kính cẩn nói chuyện với giáo sư An vài câu anh đã không kềm lòng được mà hỏi ông: “Xin mạo phạm hỏi giáo sư đây một câu, có phải cách đây tám năm ông từng đến Anh không?” – tâm trạng có chút háo hức lại hơi rối bời khiến cho Ngôn Hoa không ý thức được mình vừa hỏi một câu rất thừa thải. Ông cụ có chút bất ngờ nhưng vẫn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của anh: “Nước Anh à, một năm tôi đến đấy cũng phải mấy bận, cậu hỏi như thế quả thật tôi không thể nhớ”, Ngôn Hoa khẽ nhăn mặt một cái rồi lại nhẫn nại hỏi ông: “Ông có nhớ rằng lúc đó tại một tiệm cà phê ở Birmingham ông đã từng băng vết thương cho một thanh niên xa lạ, mời hắn uống Espresso và còn dạy cho hắn phải trân trọng gia đình và dạy hắn biết thế nào là theo đuổi đam mê … ông còn nhớ chứ giáo sư?”. Đôi mắt ông cụ giật giật thoắt nhìn Ngôn Hoa thật rõ xong ông cụ mới mấp máy hỏi: “Cậu … cậu là?”. Ngôn Hoa lập tức đáp lời: “Là tôi” – nói rồi anh đưa bàn tay rắn chắc đến trước mặt ông, chỉ vào mấy vết hằn nhàn nhạt trên đó rồi nói: “Vết cắn này ông nhớ chứ? … tôi mãi mãi nhớ người đàn ông của ngày hôm đó, ông ta đã dạy tôi rất nhiều thứ cũng đã mang đến cho tôi rất nhiều thứ, hơn hết nếu không có ông ấy tôi cũng không hẳn sẽ ngồi đây bây giờ, không hẳn sẽ trở thành một giáo viên, không hẳn sẽ biết đam mê của mình là gì … Chính là nhờ người đàn ông ấy … người ấy chính là ông đây đúng không? Giáo sư An?”, từng lời nói từ tận đáy lòng của Ngôn Hoa khiến cho ông cụ không khỏi cảm động. Ông nắm lấy bàn tay anh, bàn tay đã từng được ông băng vết thương, bàn tay của người thanh niên ngày đó ông vừa nhìn thấy đã cảm nhận được sự cô độc trong nội tâm anh, cảm nhận được sự bi thương đang bao quanh anh … Tất cả đều khiến cho ông một lòng muốn giúp anh chia sẽ, giúp anh giải toả. Ông không ngờ được rằng chính ngay lúc này người đó đang ở trước mặt ông, lại đang vô cùng cảm kích ông, ông vui vì những gì anh đạt được ngày hôm nay …
Hai người nói chuyện mất một lúc lâu đến tận khi tiếng chuông vào học vang lên thì ông mới rời đi, trên miệng vẫn giữ nụ cười đầy ấm áp nhân từ. Ngôn Hoa vẫn đứng ở đấy, nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của ông cụ, trong lòng lâng lâng thứ cảm xúc vui sướng vì đã hoàn thành ước nguyện được gặp lại vị ân nhân đã cứu lấy cuộc đời anh khi ấy … Anh lại nhìn thấy cô bé An Di tung tăng chạy đến vòng lấy tay ông cụ, hai người vui vẻ đi khỏi căn-tin. Ngôn Hoa lại thầm nghĩ, ‘không đúng, thật trùng hợp làm sao, tám năm trước là ông cụ, tám năm sau là cô bé An Di ấy, hai ông cháu này hình như là do ông trời mang đến để cứu rỗi linh hồn và thể xác anh hay sao?’
An Di từ căn-tin ra đến tận hành lang vẫn cứ nài nỉ đòi ông kể chuyện vừa nãy đã nói với thầy giáo cho cô nghe nhưng ông cứ một mực bảo cô mau vào lớp để ông còn đi thăm hỏi trò chuyện với những giáo viên khác, bất lực cô đành phải buông tay ông rồi chạy ù vào lớp học, lại sợ trễ mất tiết. Vừa đến cửa lớp đã thấy thầy Ngôn cũng đang thong thả đi vào, An Di liền tăng tốc vụt qua anh rồi chạy ngay về bàn mình, anh nhìn theo bóng cô mỉm cười nhàn nhạt … không hiểu vì sao hôm nay tâm trạng anh rất tốt.
…
Buổi chiều mấy hôm sau An Di đang trên đường đến nhà thầy Ngôn học lại thấy ông nội đang cuốc bộ cũng đi về hướng đó, An Di đạp xe chầm chậm ngang với ông rồi hỏi ông đi đâu, ông chỉ trả lời đi đánh cờ cùng bạn nhưng không hề cho cô biết người bạn đó là ai, An Di cũng không tò mò lắm nên chào ông rồi tăng tốc đi trước. Sau cái hôm cô bị ngã đến giờ vẫn không ai đi tìm chú chó con đó, Ngôn Hoa vốn không thích nuôi động vật trong nhà cho lắm nhưng anh cũng vô thức vì An Di mà nuôi nó, con người lạnh lùng của anh lần đầu tiên phải để ý chăm sóc một con chó, anh mua ổ ngủ cho nó, dẫn nó đi tiêm phòng, lại còn cho nó ăn đầy đủ mỗi bữa nữa chứ, anh thắc mắc vì sao mình lại thay đổi như vậy nhưng cứ nghĩ đến những lúc khi An Di vui vẻ chơi đùa cùng nó trước buổi học anh lại không tự chủ mà mỉm cười, những lúc đó anh chỉ đứng ở một góc khuất trong phòng nhìn ngắm người con gái đó, cô luôn dịu dàng và ngọt ngào như vậy, chưa kể má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt đáng yêu ấy khiến trái tim anh hết lần này đến lần khác bị lỗi nhịp.
Hôm nay An Di cũng đến sớm một chút, thấy mấy ngày nay An Di đều đi học sớm nhưng không sang nhà rủ mình trước như mọi khi Du Thăng cứ thắc mắc mãi nhưng không hỏi, chỉ theo cô mà cũng đi sớm sang nhà thầy Ngôn, nhìn An Di cứ mãi chơi đùa cùng con chó mà quên mất cả mình Du Thăng cũng phụng phịu làm mặt dỗi hỏi cô:
“Không phải cậu có Tiểu Bối rồi sao? Bây giờ lại quấn quít chó con nhà người ta thế?”
“Ai nói với cậu là chó con của thầy ấy, rõ ràng … là tớ đã cứu nó, thầy chỉ là giúp tớ nuôi giùm thôi” – An Di giải thích.
“Thế sao cậu không nhờ tớ này? Tớ rất sẵn lòng, khi không lại đi nhờ người xa lạ đó?” – Du Thăng lại hỏi.
” Cái con người vô tâm cậu … hôm đó không nhờ thầy ấy giúp tớ thì sao giờ chân tớ mau khỏi như vậy, còn cả chó con này nữa … cái tên hậu đậu nhà cậu, hôm ấy lại đi đâu mất bây giờ còn ở đó ra vẻ, tớ cóc thèm quan tâm” – An Di dận dỗi quay đi. Du Thăng nhất thời cứng họng không biết trả lời thế nào, đúng thật ngày hôm ấy là lỗi của cậu, chỉ tại cái tật nghiện game của cậu … Du Thăng im lặng một hồi lâu lại giở thói mè nheo, cứ nài nỉ An Di mãi. Cô cũng không lạ gì tính cách của cậu ta, nếu cô còn giận không biết cậu sẽ mặt dày nài nỉ đến bao giờ, đành cứ thế mà tha lỗi cho cậu.
Ngôn Hoa vừa bảo An Di và Du Thăng chuẩn bị bài vở vào học thì ngoài cửa có tiếng gõ, Ngôn Hoa chậm rãi đi mở cửa, người ngoài kia vừa bước vào An Di và Du Thăng không khỏi ngạc nhiên, là ông nội.
An Di liền lên tiếng hỏi ông ngay: “Ông nói đi đánh cờ với bạn … bạn ông là? … Là thầy Ngôn?”, ông cười hiền hậu “Ừm” một tiếng, mặc cho cô lúc này hai mắt không khỏi tròn xoe vì bất ngờ. Du Thăng cũng tò mò không kém, muốn biết sao ông nội của cô và tên thầy giáo quái đản này lại là ‘bạn, cậu đánh mắt sang thăm dò nhưng thấy An Di không khác mình lúc này là mấy nên cậu cũng chỉ gật đầu chào ông rồi thôi. Ngôn Hoa mời ông vào nhà, sau khi cho bài tập để An Di và Du Thăng làm anh liền nhanh chóng vào bếp, An Di có hơi phân tâm, khứu giác của cô vốn rất nhạy cảm, một lúc sau đã ngửi thấy mùi cà phê Espresso thơm nức mũi, không kìm được mà đưa mắt nhìn, An Di nhìn thấy thầy Ngôn bưng hai cốc cà phê đến phòng khách, ông và thầy điềm nhiên vừa uống cà phê vừa đánh cờ, còn không ngừng trò chuyện trông rất ăn ý, hai người không hề để ý tới An Di và Du Thăng lúc này cứ phân tâm mà nhìn về phía đó, An Di cứ nghĩ mãi chẳng hiểu vì sao hai người họ mới gặp nhau có vài lần đã thân nhau như bạn tâm giao thế không biết, chưa hết thầy ấy còn biết ông thích uống Espresso nữa cơ … Con người thầy quả thật không tầm thường, thật có tài năng khiến cho ông nội – người mà mới tuần trước còn khinh suất dò xét thầy ấy lúc thầy đưa cô về nhưng hôm nay đã vui vẻ nói nói cười cười thân thiết, không những vậy mà chính cô … chẳng phải lúc trước cô cũng vô cùng vô cùng không ưa thầy ấy sao? Bây giờ cả trong suy nghĩ cũng không còn muốn gọi thầy là ‘thầy giáo hắc ám’ nữa rồi … vừa nghĩ An Di vừa cười tủm tỉm, Du Thăng thấy vậy liền bẹo má cô mang cô trở về thực tại …
~~~
*2000 chữ của hôm nay, cả tuần đang suy nghĩ chắc đã đến lúc kết truyện rồi nhỉ?
|
Chương 21: KHI YÊU NGƯỜI TA THƯỜNG THAY ĐỔI “Người ta nói quả thật không sai, khi yêu ai cũng đều thay đổi cả. Cậu thay đổi rồi, cả người thay đổi rồi”
~~~
Tiết Hoá học hôm nay cả lớp A được thực hành thí nghiệm trong phòng Lab của trường, nơi này vừa rộng vừa trang bị toàn những thiết bị hoá học cao cấp, có thể được xem là một phòng học thí nghiệm hoá-sinh đạt chuẩn, cũng như mọi tiết học Hoá trước giờ của thầy giáo Ngôn, lớp A rất trật tự và vâng lời, hết thảy điều sợ chỉ cần một sai xót nhỏ thì Ngôn Hoa lại trưng ra cái bộ mặt băng lãnh đáng sợ của anh cho nên nhất cử nhất động của chúng đều nghe theo anh, về điểm đó của lớp này khiến anh rất hài lòng.
Đang lúc Ngôn Hoa hướng dẫn thí nghiệm tiếp theo và yêu cầu học trò làm theo mình, thí nghiệm này sẽ sinh ra nhiều CO2 và NO2 cho nên anh đã căn dặn cả lớp không được cho vào quá nhiều chất ban đầu, thế nhưng lại càng không ngờ được trong lớp có trò bị mẫn cảm, là An Di, mũi cô vốn rất yếu rồi, trước giờ ở Anh cứ đến giờ Hoá học lại cùng Du Thăng bày tính cúp cua, lâu dần cũng chẳng mấy khi vào đến phòng thí nghiệm, cô lại càng không nghĩ mình bị mẫn cảm, chỉ thi thoảng ngửi được mùi khói thì có chút khó chịu thôi. Nhưng mà bây giờ An Di thật sự không thể chịu được nữa, ngực cô rất đau, lại không tự chủ được phương hướng và tim thì đang co thắt rất nhanh, vài giây sau trước khi hoàn toàn mất đi ý thức An Di chỉ có thể nghe được tiếng các bạn trong nhóm gọi mình, lay mình rất nhiều, rồi cô ngất lịm đi. Du Thăng cả kinh, ngay lập tức chạy đến bên định sẽ bồng cô đến phòng y tế ngay nhưng khi cậu vừa vòng tay vào eo An Di đã ngay lập tức bị thầy Ngôn mạnh bạo đẩy ra, mặt thầy lúc này đanh lại nổi cả gân xanh, bộ dạng vô cùng khẩn trương, rồi ngay sau đó thầy ta nhấc bổng An Di trên tay mình, đi nhanh nhất có thể ra ngoài, thầy còn không màng đến cả lớp lúc này đang hỗn loạn cả lên không biết tình hình thế nào, Du Thăng và Lâm Dĩnh cũng đuổi theo.
Chưa đầy một phút sau Ngôn Hoa từ cửa phòng y tế bước vào đã lập tức ra lệnh bảo mọi người ra ngoài, mở hết tất cả các cửa lại căn dặn y tá của trường chuẩn bị các dụng cụ cần thiết, mọi người cũng vô cùng hốt hoảng khi lần đầu tiên nhìn thấy sự khẩn trương lo lắng trên gương mặt cương ngạnh của Ngôn Hoa, vì ai cũng đều đã biết anh vốn là bác sĩ nên đều nghe theo chỉ dẫn của anh, Ngôn Hoa nhanh chóng đặt An Di xuống giường, ghé tai lên ngực để nghe nhịp tim vô cùng yếu ớt của cô, gương mặt tái đi như không còn một giọt máu, mắt nhắm nghiền đôi môi cũng thâm dần đi, lúc này lòng anh như bị ai giày xé, rất đau, không thể kiểm soát được. Ngôn Hoa không cho phép mình được lơ là, anh phải sơ cứu cho cô. Thao tác điêu luyện, anh mở vài cúc áo của An Di rồi lập tức lấy hơi thổi ngạt cho cô, một lần rồi lại một lần … sau khi cảm nhận được người con gái trước mặt đã dần hô hấp đều trở lại anh mới thả phào nhẹ nhõm, rất may mắn do anh đã kịp thời nhận ra cô bị ngạt khí CO2. Bây giờ tạm thời cô đã không sao, nhưng vẫn chưa hồi tỉnh, anh cứ ngồi yên lặng như vậy nhìn người con gái trước mặt, trong lòng rối bời …
An Di ngơ ngác tỉnh dậy, trước mặt là một không gian xa lạ, khẽ cử động đầu ngó nghiêng một chút, ra là phòng y tế, hình như vừa rồi cô bị ngất, bây giờ cả người chỉ cảm nhận được sự mệt mỏi, hoàn toàn chẳng nhớ gì. Nhìn sang phía cửa sổ phòng, An Di giật mình khi thấy bóng dáng quen thuộc ấy, thầy làm gì ở đây? An Di rất muốn hỏi vừa rồi có chuyện gì nhưng lại không dám lên tiếng.
Nghe thấy tiếng An Di cử động Ngôn Hoa liền quay sang nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau, một tia vui mừng loé lên nơi đáy mắt anh, Ngôn Hoa bước tới, hỏi với giọng vô cùng dịu dàng: “Em thấy sao rồi?”
An Di có chút ngỡ ngàng, giọng nói ấm áp này cô từng được nghe, là cái hôm cô bị ngã xe đạp … Cô chưa trả lời anh đã gấp gáp tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô: “Em đã ngất mất nửa tiếng rồi, bây giờ cảm thấy thế nào?
“Em … em hơi mệt, mà vừa nãy em bị làm sao?” – An Di khẽ hỏi, định tự mình ngồi dậy nhưng bị Ngôn Hoa cản lại, lúc này cô mới để ý mấy cúc áo của mình bị mở toang ra, rất ngượng, An Di vội vàng xoay mặt đi, tay thì nhanh chóng kéo tấm chăn lên đến tận cổ.
“Ngạt khí, em là đồ ngốc sao? Bản thân bị mẫn cảm mà không hề biết?” – Nói rồi anh với tay rót cho cô cốc nước sau đó đứng dậy mở tấm màn che ra, ý nói mọi người có thể vào thăm, An Di thấy thái độ của anh dường như không để ý tới việc vừa làm mình ngượng ngùng, may thật. An Di chưa kịp hỏi thêm gì thì bên ngoài đã nhanh chóng kéo vào, Du Thăng, Lâm Dĩnh, mấy bạn cùng lớp và còn có cả cô chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng, An Di khó chịu nhăn nhó mặt mày. Du Thăng chạy đến, nắm lấy tay cô rồi hỏi lấy hỏi để, An Di chưa trả lời thì mọi người ai cũng chen vào tiếp tục hỏi. Ngôn Hoa hắng giọng nói rằng An Di vừa rồi bị ngạt khí, mọi người cứ bao lấy cô như vậy cô sẽ không được thoải mái. Chú ý đến lời anh, mọi người chỉ thay nhau bao cô nghỉ ngơi rồi lần lượt đi ra, lúc này chỉ còn Du Thăng vẫn cứ khư khư ngồi đấy, Ngôn Hoa khẽ nhíu đầu mày rồi lẳng lặng bước ra ngoài, vừa đến cửa đã bị một thân hình cường tráng khác đâm sầm vào. Người đó có vẻ rất vội vã, Ngôn Hoa ngay lập tức nhận ra người trước mặt, anh ta là Vinh Hy.
Vinh Hy cũng ngạc nhiên không kém, nhìn chăm chăm vào Ngôn Hoa rồi cất giọng nóng nảy: “Cậu làm cái quái gì ở đây? An Di đâu?” – vừa nói Vinh Hy vừa nắm chặt nắm đắm, cứ như là sẵn sàng vung ra bất cứ lúc nào, vừa nghe nhà trường thông báo An Di bị ngất anh đã bỏ mọi công việc mà chạy ngay đến đây, nào ngờ lại gặp phải tên ôn thần này, không phải anh đã cảnh cáo hắn không được động đến An Di nhưng sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây?
“Tại sao tôi ở đây không phải việc của cậu” – Ngôn Hoa lãnh đạm đáp lại sự hung hãn của Vinh Hy rồi lướt qua anh ta đi ra khỏi phòng. Vinh Hy vừa định tung một đấm thì nghe tiếng An Di gọi mình: “Anh Vinh Hy”. Anh vô thức buông nắm đấm, nhanh chóng đi đến bên cô.
An Di sau khi hỏi Du Thăng mới biết vừa nãy cô bị ngất trong tiết Hoá học của thầy Ngôn, thầy còn tự mình bế cô xuống đây rồi sơ cứu cho cô, làm cho tất cả y tá trong trường tự dưng như trở thành vô dụng, thầy còn đợi ở đây cho đến khi cô tỉnh mới để mọi người vào thăm, vừa nãy cũng là vì lo cô khó chịu mà lạnh lùng bảo mọi người đừng vây cô. An Di cảm thấy rất vui, trong thâm tâm cô đã vô cùng cảm thán thầy ấy hết lần này đến lần khác đã giúp cô, trái tim An Di bất giác lại dao động nữa rồi … Đang mãi suy nghĩ thì nghe tiếng Vinh Hy giận dữ bên ngoài, An Di liền gọi anh vào.
Vinh Hy lo lắng hỏi hang cô rất nhiều, An Di lại cố mỉm cười cứ bảo mình không sao, còn không quên nhờ anh giấu diếm cả nhà việc này, cô không muốn mọi người lại lo lắng, vì bây giờ cô thật sự không sao, chỉ hơi mệt mỏi một chút mà thôi. Vinh Hy chiều theo ý cô, cũng không muốn kinh động mọi người, anh bảo cô nghỉ ngơi một lúc đến đúng giờ tan học anh sẽ đưa cô về, Du Thăng cũng bị An Di đuổi về lớp học, bây giờ chỉ có Vinh Hy ở lại đó với cô. An Di bây giờ mới thả lỏng mình chìm vào giấc ngủ. Vinh Hy ngồi đấy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khẽ vuốt lại mấy lọn tóc trên trán cô, rồi lại không tự chủ được mà sờ lên đôi má hơi thiếu sức sống của cô. An Di bây giờ trông mềm yếu và nhỏ bé làm sao, Vinh Hy chỉ mong muốn ngay lập tức ôm cô vào lòng mà vỗ về … nhưng anh lại hoàn toàn không thể, anh chỉ có thể ngồi đây, nhìn cô đang say giấc …
Ngoài cửa phòng, Ngôn Hoa đã quay lại tự lúc nào, anh không vào, chỉ đứng ở đó nhìn người đàn ông đang ân cần ngồi bên An Di, anh nhíu mày, lặng lẽ rời đi.
Hôm đó An Di sau khi về nhà cũng ngủ thêm một giấc dài đằng đẵng nữa cho nên đến đêm cô lại không thể nào ngủ được. An Di cầm điện thoại đi ra vườn, rất lâu rồi cô không liên lạc với Gia Ân, không biết vì sao hôm nay An Di rất muốn nói chuyện với Gia Ân, thế là cô liền gọi cho bạn thân, sau khi nói chuyện thăm hỏi một lúc An Di mới ngập ngừng bảo với Gia Ân: “Ân à, nếu như đứng trước một người mà tim cậu cứ đập loạn cả lên, cả người cũng tự nhiên nóng ran còn thần kinh thì căng hết cả lên thì sao nhỉ?”
Gia Ân ở đầu dây bên kia nhanh chóng thắc mắc: “Oppa đẹp trai nào đã cướp mất trái tim tiểu thư An Di của tớ rồi, mau khai ra cho tớ biết?”
“Cậu đừng đùa, tớ nói thật đấy, không giống như cảm giác mà cậu nghĩ đâu, ngay cả khi tớ và cậu đi fanmeeting của Jong Suk oppa tớ còn được anh ấy ôm nhưng đâu có thứ cảm giác này?” – An Di giải thích.
“Hay là cậu đã … yêu rồi? Đúng rồi, An Di cậu đã bị trúng sét của Cupid rồi” – Gia Ân gật gù.
“Có lẽ nào? Tớ thật sự thích … nhưng mà…” – An Di ngập ngừng mãi khiến cho Gia Ân cũng háo hức rất muốn biết.
“Cậu mau nói xem, rốt cục là nam thần nào? Nhanh lên tớ tò mò chết đi được”.
“Là … là thầy giáo của tớ”
“Cái gì?” – Gia Ân kinh ngạc.
“Cậu đừng có hét lên như vậy chứ, thật ra thầy ấy rất trẻ, với cả từ ngày đầu tiên tớ đến trường đến bây giờ thầy ấy đã giúp tớ không biết bao nhiêu lần rồi, lúc tớ đứng trước thầy ấy thì hình như tớ không còn là tớ nữa, cảm giác rất … rất … nói chung là tớ không thể diễn đạt được bằng lời”
“Ô hô, đại tiểu thư của chúng ta động tình rồi, thế đã thổ lộ chưa?”
“Hình như … thầy ấy có bạn gái rồi” – Giọng An Di lạc đi một chút, hình như có chút hụt hẫng.
“Đã là thời đại nào rồi cậu còn có cái suy nghĩ ấy? Có bạn gái thì đã sao, huống hồ An Di của chúng ta xinh đẹp như thế?” – Gia Ân kiên quyết.
“Để tớ nghĩ đã, thật sự tâm tư thầy ấy rất phức tạp, tạm thời tớ không dám mở lời đâu”
“Bà cô của tôi ơi, cậu thích người ta thì nói là thích có gì phải nghĩ, từ khi nào mà cậu lại thiếu tự tin về bản thân như vậy? Trả lại tớ An Di mạnh mẽ kiên cường của ngày trước đi, người ta nói quả thật không sai, khi yêu ai cũng đều thay đổi cả. Cậu thay đổi rồi, cả người thay đổi rồi, mềm yếu và uỷ mị quá” – Gia Ân trêu An Di.
“Cậu … không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ đi ngủ đây, nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, tớ cực nhớ cậu. Gửi lời hỏi thăm các bạn nhé. Byebye” – Không muốn bị Gia Ân tra khảo nữa, An Di tắt điện thoại một hồi lâu rồi vẫn cứ ngồi ngoài vườn suy nghĩ. Cô không hề biết từ lúc cô rón rén bước ra đây đến giờ Vinh Hy vẫn lặng lẽ đi theo cô. Lúc này đây anh lại lặng lẽ vào nhà. Chiếc áo khoát anh cầm trong tay được anh đặt cạnh cửa, anh vốn định mang ra cho cô, chỉ sợ cô lạnh, sợ cô chưa được khoẻ, anh quay đi nhưng trong lòng buồn bã nghĩ ‘An Di à, nếu như em biết hắn ta là ai liệu em có còn cảm giác thích hắn hay không? Cô bé ngốc?’
~~~
*2000 chữ của hôm nay nhé, mọi người đọc vui vẻ
|
Chương 22: ĐÁ MẮT MÈO Từ thời xa xưa, người Hy Lạp cổ gọi đá mắt mèo là “cymophane” nghĩa là “ánh sáng di chuyển” bởi đá mắt mèo có thể thay đổi màu sắc và lấp lánh như mắt con mèo dưới ánh điện và ánh nắng. Với người La Mã cổ đại thì loại khoáng chất này rất quen thuộc ngay từ thế kỷ đầu tiên. Có một câu chuyện truyền tụng về đá mắt mèo, đó là nó sẽ bảo vệ được con người khỏi ma quỷ. Vì vậy, Chuỗi đá mắt mèo được xem như là bùa hộ mệnh, có khả năng tăng cường sức mạnh thể chất, khuyến khích sự sáng tạo, giúp tinh thần minh mẫn, tập trung và sẽ mang lại may mắn, tài lộc và trừ tà cho chủ nhân
~~~
Sau cái hôm kể hết tâm tình của mình cho Gia Ân nghe rồi lại được cô bạn thân cổ vũ tinh thần thì An Di rốt cục cũng nung nấu ý định muốn bày tỏ lòng mình với thầy Ngôn Hoa. Nhưng hiện giờ đã vào cuối năm, kì thi cũng sắp đến, việc ôn tập đã chiếm gần hết thời gian của An Di, huống hồ vì thân phận lớp trưởng cô đã phải gánh vác không ít chuyện. Không còn thời gian đâu suy nghĩ về tình cảm của bản thân, chỉ mỗi khi đến tiết học của thầy Ngôn hay khi đi học kèm ở nhà thầy thì cô mới thả lỏng suy nghĩ của mình đôi chút nhưng cuối cùng vẫn không dám cất lời, chỉ âm thầm lặng lẽ giữ tình cảm ngày càng lớn dần trong tim mà thôi.
Nhưng cũng từ cái hôm cô bị ngất ấy cho đến hôm nay thì An Di cũng chưa bao giờ được nghe lại giọng nói ấm áp và cũng chưa hề thấy lại được dáng vẻ lo lắng, cử chỉ ân cần của thầy Ngôn, thầy còn như đang né tránh cô nữa, An Di có một dự cảm không tốt nên tình cảm cứ thế bị chôn chặt mãi.
Sau mấy lần vận dụng hết tất cả các mối quan hệ của mình ở trường An Di mới khó khăn biết được ngày sinh nhật của thầy Ngôn. Là ngày 20-12, rất gần với sinh nhật cô, chỉ còn năm ngày thôi, hình như cô có dự định gì đó. An Di suốt buổi cứ vò đầu bứt tóc suy nghĩ mãi chẳng biết sẽ tặng món quà gì cho thầy Ngôn. Con người lạnh lùng ấy nội tâm cứ như đáy bể tối mịt, An Di không tài nào biết được thầy ta nghĩ gì, thích gì?
Bỗng nghĩ tới Gia Ân, An Di liền gọi cầu cứu bạn thân, ngay lập tức Gia Ân đã bảo An Di phải tự suy nghĩ lấy, phải là món quà sâu sắc do chính An Di chọn thì mới có ý nghĩa, lần nữa An Di lại rời vào bế tắc.
Sau buổi cơm chiều, An lão phu nhân không hiểu sao hôm nay cô cháu gái cứ bám riết lấy mình, hết đòi phụ giúp rửa bát, phụ bà gọt trái cây xong lại đòi giúp bà đan len, nhìn bộ dạng cô cứ vò qua vò lại đống len một cách chán chường bà liền hiểu ngay đại tiểu thư bướng bỉnh của bà vốn không phải muốn giúp bà, chỉ đang muốn nịnh nọt bà thôi. Bà giơ tay gõ yêu vào đầu An Di rồi ôn tồn dò hỏi: “Muốn bà giúp gì? Con mau nói đi, bị bà nhìn ra rồi, nha đầu đáng ghét đừng phá phách nữa”
An Di nũng nịu ghé vào lòng bà: “Bị bà nội đoán ra rồi, con muốn hỏi bà một việc”.
“Mau nói cho bà nghe” – bà dịu dàng vuốt mái tóc dài của An Di.
“Bà … món quà đầu tiên bà tặng cho ông là gì thế?” – An Di ngượng ngùng hỏi bà.
“À ra là muốn tặng quà cho tiểu tử Du Thăng đây mà?”
“Không phải mà, không phải cho Du Thăng đâu”
“Thế lại còn ai nữa?” – Bà thắc mắc.
“Không phải cho Du Thăng cũng không cho ai, tóm lại con chỉ tò mò muốn biết thôi mà, bà mau nói cho con biết đi” – An Di nài nỉ.
“À để bà nhớ xem, hình như món quà đầu tiên … món quà đầu tiên bà tặng ông là một sâu chuỗi thì phải” – bà vừa suy nghĩ vừa nói.
“Là cái đó? Sao lại là sâu chuỗi hả bà? Nó có ý nghĩa gì vậy?” – An Di rất muốn biết về sâu chuỗi ông luôn đeo, phải chăng chính là nó?
“Chẳng qua lúc đó bà chỉ muốn ông được may mắn nên mới đi chùa thỉnh về cho ông, ông thì lúc nào cũng đeo nó trên tay, ông bảo với bà là nhìn thấy nó cũng như thấy bà, vậy có được xem là ý nghĩa không hở đại tiểu thư?” – bà tươi cười.
“Con hiểu rồi, hai ông bà thật là lãng mạng, con ganh tị với bà chết mất, ông yêu bà biết nhường nào” – An Di bĩu môi đáng yêu, trong lại vô cùng hâm mộ tình cảm của ông bà.
“Nha đầu của bà có phải đã yêu rồi không? Đừng hòng qua mặt bà?” – bà bẹo vào gò má xinh xinh của An Di.
An Di liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, miệng liên tục nói là đến giờ rồi phải đi học nhưng thực ra đó chỉ là chiêu trốn thoát khỏi màn hỏi cung của bà. Hôm nay vốn là thứ bảy An Di đâu cần phải đi học kèm. Sau khi hỏi bà An Di lại suy nghĩ một lúc lâu mới gọi điện rủ Lâm Dĩnh cùng đi mua sắm với mình.
An Di trong lòng ngập tràn háo hức đứng đợi Lâm Dĩnh trên phố, nhìn thấy cô bạn từ xa An Di chưa kịp mỉm cười đã thấy phía sau Du Thăng cũng tinh nghịch chạy đến. An Di xụ mặt, cái cô bạn Lâm Dĩnh này sao mỗi lần rủ cậu ta đi đâu cậu ta đều thông báo cho cái đuôi này đi theo thế, phiền chết đi được.
Ba người dạo quanh khu mua sắm một hồi lâu Lâm Dĩnh và Du Thăng cứ thắc mắc An Di cậu ta rốt cục là muốn mua thứ gì sao cứ mãi lẩn quẩn trong khu đồ nam mãi không biết. Du Thăng tò mò hỏi An Di: “Cậu muốn mua quà cho tớ sao không hỏi thẳng cho khỏi mất công? Tớ đi theo cậu mỏi hết cả chân rồi đây”. An Di trừng mắt nhìn cậu: “Ai bảo cậu theo tớ khi nào? Lúc nào cũng tự suy diễn”
Cuối cùng ba người cũng mệt lử mà quay về, An Di hụt hẫng vì trong khu shopping chẳng thể tìm được nơi nào có bán thứ vòng may mắn như lời bà nói, mặc cho hai người đi cùng cứ thắc mắc không thôi An Di cứ thế mặt mày ủ rũ cả chặng đường về.
Trên đường vừa nhìn thấy cửa tiệm phụ kiện handmade An Di hình như loé lên suy nghĩ gì đó liền lập tức chạy vào. Chủ tiệm là một bà cụ thân thiện, sau khi biết An Di muốn tìm thứ có ý nghĩa may mắn bà liền tinh ý dẫn cô đến trước một cái kệ cũ kĩ, trên đó đặt rất nhiều khay gỗ nhỏ, ghé mắt nhìn vào An Di hết sức ngạc nhiên khi thấy những cái khay đó đựng đầy những loại đá cổ quái. Bà cụ lên tiếng giải thích cho An Di biết chúng là đá mắt mèo. Từ thời xa xưa, người Hy Lạp cổ gọi đá mắt mèo là “cymophane” nghĩa là “ánh sáng di chuyển” bởi đá mắt mèo có thể thay đổi màu sắc và lấp lánh như mắt con mèo dưới ánh điện và ánh nắng. Với người La Mã cổ đại thì loại khoáng chất này rất quen thuộc ngay từ thế kỷ đầu tiên. Có một câu chuyện truyền tụng về đá mắt mèo, đó là nó sẽ bảo vệ được con người khỏi ma quỷ. Vì vậy, Chuỗi đá mắt mèo được xem như là bùa hộ mệnh, có khả năng tăng cường sức mạnh thể chất, khuyến khích sự sáng tạo, giúp tinh thần minh mẫn, tập trung và sẽ mang lại may mắn, tài lộc và trừ tà cho chủ nhân …
Bà cụ nói đến khi hai mắt An Di thì sáng rực lên trong khi Lâm Dĩnh và Du Thăng thì đờ ra như nghe ru ngủ. An Di biết đây chính là thứ mình muốn tìm, chính là nó. Cô liền hỏi bà cụ có cách nào đem những viên đá long lanh này đi làm vòng tay được không. Bà cụ gật gù rồi bảo An Di một tuần sau hãy đến, bà sẽ tìm mua chuỗi hạt giúp cô. An Di liền lắc đầu nguầy nguậy. Không được, An Di nhất quyết rằng cô cần nó trong bốn ngày. Giọng điệu cầu khẩn cùng đôi mắt long lanh của cô gái đáng yêu trước mặt làm bà cụ cũng phải mủi lòng, bà hứa sẽ tìm giúp cô nhanh nhất có thể. Thế là An Di mang tâm trạng mong ngóng như thế suốt hai ngày chiều nào cũng ghé ngang cửa hàng của bà cụ.
Đến ngày thứ tư, sau khi tan học An Di đã chạy vội đến cửa hàng handmade, chỉ sợ hôm nay không có sẽ không kịp mất, rất may cuối cùng An Di cũng được toại nguyện khi bà cụ chủ tiệm mang đưa cho An Di những viên đá mắt mèo tròn trịa đã được khoét sẵn những lỗ nhỏ để có thể sâu thành một chuỗi. An Di chọn những hạt màu tối vì cô biết da của thầy Ngôn vốn rất trắng, như vậy sẽ rất hài hoà, sau cùng cô chọn một sợ dây chun màu đỏ làm dây sâu, quyết định tự tay làm ra món quà.
Vừa tạm biệt và cảm ơn bà cụ An Di đã phóng thẳng về nhà rồi trốn miệt trong phòng mày mò đến quên mất cả giờ học kèm. Lúc nhìn đồng hồ đã quá mất nửa tiếng, An Di vội vội vàng vàng đến nhà thầy Ngôn, cô bước vào dưới ánh mắt dò xét của Du Thăng và cả ánh mắt lãnh đạm của thầy Ngôn nữa, An Di rối rít xin lỗi rồi ngồi vào bàn.
Nhưng tâm trạng An Di bây giờ đâu còn tâm trí đâu mà học hành, suốt buổi cô cứ trộm nhìn bàn tay của thầy Ngôn, ước lượng xem sâu chuỗi cần bao nhiêu hạt, lại còn tưởng tượng xem lúc chuỗi hạt long lanh được đeo trên cổ tay rắn chắc của thầy ấy sẽ như thế nào …
Từ lúc An Di bước vào cho đến bây giờ Ngôn Hoa đã để ý thấy cô cứ ‘tâm hồn treo ngược cành cây’, gần đến kì thi mà cô nàng này tuyệt nhiên dám lơ là, anh khó chịu nhắc nhở An Di một cách lạnh lùng: “Tập trung”. An Di bị giọng nói đanh thép làm cho giật cả mình, đang suy nghĩ lung tung suýt chút thì hét lên rồi.
Cả đêm hôm ấy An Di ngồi sâu chuỗi hạt xong rồi còn tỉ mỉ khắc lên mấy hạt ấy một thông điệp nho nhỏ ‘A love S’. Chỉ ba kí tự ấy thôi đã chứa đựng biết bao nhiêu điều An Di muốn nói. “Alice love Sam”. Đúng, đó chính là lời tỏ tình từ tận đáy lòng của cô gái bé nhỏ. An Di say sưa đến nỗi tự làm bị thương mình, cô qua loa dán một miếng băng urgo lên tay rồi lại tiếp tục cho đến đêm khuya mới hoàn thành, vươn vai mệt mỏi rồi An Di nhanh chóng thiếp đi ngay trên bàn học, đêm nay cô ngủ rất ngon, ngay cả trong mơ cũng vô thức mỉm cười. An Di đúng là mơ thấy mình tỏ tình với thầy Ngôn, thầy vui vẻ đồng ý và cả hai cứ như thế trở thành một đôi hạnh phúc. Giấc mơ rất đẹp, nhưng đó vốn chỉ là giấc một giấc mơ mà thôi, hiện thực lại là một khía cạnh hoàn toàn khác…
Sáng hôm sau An Di với vẻ mặt còn ngáy ngủ lê bước đến lớp, nhìn thấy bộ dạng này của cô Du Thăng không khỏi buồn cười cứ trêu cô suốt buổi. Đến giờ ngoại ngữ của Ngôn Hoa anh đã ngay lập tức nhìn ra được sự mệt mỏi trong An Di, anh không hiểu được tại sao hai hôm nay cô lại có biểu hiện lười biếng này. Gọi cô lên bảng sửa bài tập câu này cô lại vô ý mà sửa câu khác, cả buổi cứ gật gù lên xuống không hề nghe giản lại ngủ gật nên cô đã khiến Ngôn Hoa không khỏi tức giận. Anh không hề thích việc học trò không tập trung học hành, mà An Di lúc này trong mắt anh chính là như vậy, cuối giờ sau khi cả lớp ra về anh ngồi lại kí tên vào sổ rồi với cái giọng trầm thấp đáng sợ pha lẫn sự tức giận của anh, anh đã không suy nghĩ mà nhắc nhở nặng lời với An Di.
“Là lớp trưởng, nên ý thức được bây giờ đã là cuối kì, còn lơ là việc học? Hãy tự suy nghĩ và chỉnh đốn bản thân” – Nói rồi anh lạnh lùng quay bước đi, để lại cô gái với đôi mắt ngân ngấn nước.
Thầy vừa mắng cô? Mắng cô không tập trung học hành, mắng cô bản thân không xứng đáng làm lớp trưởng? Bảo bản thân cô phải tự chỉnh đốn? Cô trong mắt thầy là con người như vậy sao?
An Di buồn bã ngồi bệch xuống bục giảng, bao nhiêu mệt mỏi đêm qua cùng với sự ấm ức bây giờ khiến cô không kiềm chế được rồi cứ thế nước mắt cứ tuông ra lăn dài trên má. Du Thăng đi lấy xe trước nhưng chờ mãi không thấy An Di đi ra nên cậu liền trở lại, nào ngờ lại thấy cô ngồi khóc một mình trong lớp. Cậu cứ hỏi nhưng cô cứ im lặng ngồi đấy nước mắt lưng tròng. Cậu chỉ đành ngồi xuống đưa bờ vai cho cô tựa vào, trong lòng cậu lo lắng không thôi. An Di của cậu, dạo này cô bị làm sao? Hết thẩy những việc cô làm đều rất kì lạ, lại chẳng hề chia sẽ với cậu câu nào. ‘An Di à, phải làm sao … tớ phải làm sao thì cậu mới biết tớ yêu thương và quan tâm cậu biết nhường nào?’
Ngôn Hoa đi được vài bước nhưng rồi suy nghĩ gì đó anh liền dừng lại, con người anh vốn cộc lốc như vậy, ăn nói cũng thẳng thắn, có phải vừa rồi anh đã hơi nặng lời với An Di? Trong lòng đầy bất an anh hối hã cất bước trở lại lớp, vừa đến cửa đã nhìn thấy cậu nhóc Du Thăng vẻ mặt rối bời đang ra sức dỗ dành An Di. Nhìn nước mắt không ngừng rơi từ đôi mắt long lanh xinh đẹp mà anh hằng ngày đều mong muốn nhìn ngắm, nhìn hai gò má thanh tú mà anh hằng mong được đưa tay chạm vào đã vì khóc mà đỏ ửng hết cả lên, nhìn mảng vai áo của cậu trai thấm đẫm nước mắt của người con gái đã làm trái tim anh dao động … Tất cả những điều anh vừa nhìn thấy như nhát dao cứa vào tim anh, tại sao anh lại thấy đau lòng đến thế? Tại sao ngay giờ phút này anh lại thấy hận bản thân mình đến thế? Anh vừa khiến cho người con gái đó bị những lời nói vô tình của mình làm tổn thương sao? Tại sao anh lại làm như vậy với cô? Anh vốn không hề muốn làm như vậy, chỉ muốn thật lòng nhắc nhở cô một chút, chung quy cũng vì anh lo cho việc học hành của cô mà tại sao mọi việc lại thành ra như vậy?
Cùng với sự dằn vặt trong lòng … Ngôn Hoa lặng lẽ rời đi …
~~~
*2700 chữ nhá, ôi ngược tâm nhau rồi, không liên quan nhưng chủ post hôm nay mới đi đo mắt và phát hiện mình đã bị cận. Ấy vậy mà bây giờ 2h40 rồi vẫn ngồi viết cho xong chap này, cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho đến bây giờ, sáng dậy đọc vui vẻ nhé
|
Chương 23: CHUYỆN TÌNH CẢM KHÔNG CÓ ĐÚNG SAI ” Tình cảm vốn dĩ không có đúng có sai, chỉ có người dám thừa nhận, dám nắm bắt mà thôi ”
~~~
Sau khi khóc đã đời một lúc, An Di như đã được giải toả tất cả mệt mỏi và buồn bã chất chứa trong lòng, cũng chẳng còn sức lực đâu để khóc nữa. An Di dựa hẳn vào người Du Thăng, suy nghĩ miên man, cô tự thôi miên mình, chắc chắn chỉ vì biểu hiện của cô hôm nay không được tốt, chắc chắn là vì thầy Ngôn chỉ nhất thời nóng giận, chắc chắn là thầy chỉ có ý muốn nhắc nhở mình, chắc chắn thầy không phải vì ghét mình nên mới nặng lời như vậy … chắc chắn là như vậy.
“Đồ ngốc à cậu làm bị làm sao vậy? Nói cho tớ biết tên khốn nào bắt nạt cậu?” – Du Thăng nhìn người con gái trong lòng, An Di đã ngưng khóc rồi nhưng cứ ngồi đờ ra đấy, từ đáy mắt toả ra một nỗi buồn sâu lắng.
“Tớ ngốc thật” – An Di mơ hồ trả lời.
“Ngốc à khóc đã rồi thì chúng ta về, cậu dựa tớ mỏi hết cả vai rồi này, còn dựa nữa là tớ đòi bồi thường đấy nhá” – Biết An Di vốn không muốn nói cho mình biết Du Thăng không hỏi thêm nhưng không đành nhìn cô mãi buồn như vậy, lại muốn trêu cho cô cười.
“Tên xấu xa nhà cậu, keo kiệt, keo kiệt, tớ không thèm” – An Di đẩy cậu ra, rồi vung tay đấm mấy cái lên vai cậu. Tâm trạng cô cũng đã bình ổn hơn rồi.
“Được được được, tớ xấu xa, tớ cho cậu dựa tiếp, không được buồn nữa” – Du Thăng đưa tay kéo An Di vào lòng.
“Buông tớ ra, về thôi, không thì cả nhà tớ lại cuống lên” – An Di vịn vai Du Thăng rồi ngồi bật dậy.
“Được, tớ chở cậu về, xe cứ để lại trường đi”
“Cậu đói chưa, sang nhà tớ ăn cơm đi” – An Di nói với giọng đầy cảm kích. Cô muốn cảm ơn cậu đã luôn ở bên cạnh khi cô buồn, cảm ơn bờ vai của cậu. Thật sự cảm ơn cậu – Du Thăng.
“Coi như cậu biết điều, vừa rồi bị cậu doạ một phen” – Du Thăng vui vẻ nhận lời. Hai người lủi thủi ra về. Sân trường lúc này vô cùng vắng lặng, ai nấy bây giờ có lẽ cũng đều đã yên vị trên bàn ăn ở nhà cùng gia đình, chỉ còn bóng hình đơn độc lẽ loi của Ngôn Hoa lặng lẽ dõi theo hai con người nhỏ bé bước đi trong khuôn viên rộng lớn. Họ đi rồi anh mới cất bước ra về. Trong lòng nặng trĩu những suy tư phiền muộn.
An gia hôm nay không khí náo nhiệt hẳn lên, trong lòng mọi người vốn đã mặc định Du Thăng là con rễ tương lai cho nên khi thấy An Di và Du Thăng quấn quít thì đều rất hài lòng, bữa cơm gia đình cũng vì vậy mà kéo dài thêm, mọi người vô cùng vui vẻ. An Di gượng cười, chẳng ai biết được lòng cô bây giờ đang rối như tơ vò … cũng như ai đấy lúc này, nhìn mấy đĩa thức ăn nghi ngút khói trên bàn lại không có tâm trạng nuốt vào, Ngôn Hoa lấy một phần nhỏ mang cho chú chó con, ngồi nhìn nó một hồi lâu anh lại thở dài buông mình xuống sô pha rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Tan học lâu rồi, từ lúc về nhà An Di cứ chôn chặt mình trên giường, cô suy nghĩ rất lâu, phân vân rất lâu cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, dồn hết mọi buồn bã xuống. Cô đi tắm, sau đó chọn cho mình một bộ váy ngắn đơn giản màu vàng nhạt, mái tóc dài buông xoã chấm lưng, một chiếc nơ bướm nho nhỏ trên đầu, chân mang một đôi giày đế bệch xinh xắn. Ngắm mình trong gương, An Di gượng cười rồi cầm lấy hộp quà nhỏ trên bàn, nhìn đồng hồ bây giờ là năm giờ ba mươi, sớm hơn giờ học nửa tiếng. An Di hồi hộp đến nhà thầy Ngôn.
Cũng như mọi ngày, thầy không có thói quen khoá cửa. An Di vừa khẽ hé cửa vào đã bị một màu đen tĩnh mịch doạ cho thất kinh. Trước giờ đến đây học lúc nào cũng điện đóm đầy đủ cho nên cô cũng không để ý mấy, không ngờ khi không có đèn nơi này cứ như một thế giới tách biệt với ngoài kia, hoàn toàn lạnh lẽo trống trãi với một màu đen u tối. An Di mò mẫm nhích từng bước khẽ gọi: “Thầy Ngôn, thầy Ngôn …”, tự dưng An Di cảm giác chân mình vừa giẫm phải thứ gì đó mềm mềm, xốp xốp rất đáng sợ, lại giật mình khi nghe thấy tiếng chú chó con la oai oái, An Di mất thăng bằng ngã nhào vào một bóng đen vạm vỡ, cái đầu cụng vào khuôn ngực rắn chắc của người đó đến phát đau, lại cảm nhận được mùi hoắc hương quen thuộc quấn lấy khứu giác của mình, An Di bỗng ngập ngừng nhận ra cô vừa ngã vào người của ai: “Thầy … thầy Ngôn?”
‘Tách’ – tiếng bật công tắc kèm theo luồng ánh sáng vụt lên khiến An Di nhất thời không thích ứng được nhíu mắt lại. Sau khi ổn định tinh thần mở mắt ra đã cảm nhận được ánh mắt ai đó không ngừng nhìn thẳng vào mình, An Di ngượng ngùng vùng ra khỏi cánh tay đang đỡ lấy mình, đỏ mặt quay đi. Ngôn Hoa lúc này vẫn còn trong tình trạng mơ màng, anh nhướng mày nhìn An Di một cái rồi cất giọng khàn khàn còn chưa tỉnh ngủ của mình: “Vẫn còn sớm”. An Di lần đầu tiên thấy thầy Ngôn cao ngạo của cô trong tình trạng lôi thôi, đầu tóc rối bù, quần áo hình như từ lúc đi dạy về vẫn chưa thay ra, sơ mi còn nhăn nhúm và đang nửa trong nửa ngoài quần Âu. Cô không nhịn được cười khì một tiếng rồi mới trả lời: “Em có chuyện muốn với thầy nên mới đến sớm”. Ngôn Hoa thì vẫn lim dim, anh bảo cô ngồi đợi rồi quay bước vào phòng.
Không gian yên tĩnh trở lại, An Di nghe có tiếng xả nước, chắc là thầy đang tắm. Mười phút sau, con người lãnh đạm thường ngày của thầy trở lại. Thầy nghiêm túc nói với cô: “Về chuyện sáng nay …”
“Em không phải muốn nói về chuyện sáng nay, em … chuyện đó em biết lỗi rồi, là do em không tập trung, em sẽ không như vậy nữa” – An Di không để thầy nhắc tới chuyện lúc sáng vội vàng ngắt lời.
Ngôn Hoa trầm ngâm một hồi rồi ‘Ưm’ một tiếng, cô hiểu chuyện như vậy lòng anh cũng nhẹ đi phần nào. Thấy thầy không nói gì An Di ngập ngừng mở lời: “Thầy … hôm nay là sinh nhật thầy … em …” – Ngôn Hoa đanh mặt lại một chút, hôm nay là sinh nhật của anh? Phải rồi, hình như là hôm nay, nhưng giờ cái ngày này còn có ý nghĩa gì với anh? Anh cũng chẳng màng nhớ đến làm gì, nhưng sao cô nhóc này lại biết?
“Em … có thứ này muốn tặng thầy, là em tự tay làm mong thầy đừng chê” – nói rồi cô dúi vào tay anh cái hộp nho nhỏ. Vào lúc tay chạm tay thì Ngôn Hoa ngẩn ra đôi chút, phát hiện miếng băng urgo to tướng trên bàn tay trắng nõn của cô. Sao lại bị thương? Trong đầu anh giờ chỉ có câu hỏi này. An Di thấy thầy tiếp tục im lặng nhưng lại nhìn chăm chăm vào tay cô, ánh mắt có vẻ dò xét, cô liền nhanh chóng rụt tay về, xua tay giải thích là do mình bất cẩn.
Ngôn Hoa nhìn cái hộp nhỏ trong tay mình, thở dài rồi đặt nó trở lại tay An Di: “Tôi không có lí do gì để nhận nó”
An Di kích động: “Có, hoàn toàn có, hôm nay là sinh nhật thầy, đây là công sức cả đêm của em, em còn vì nó mà tay mới …” – An Di cầm cái hộp đưa đến trước mặt thầy, đến lúc cần đến dũng khí của mình rồi. Cô hít sâu một cái nhìn thầy rồi nhất quyết đem tâm tư của mình nói thẳng ra với thầy, gì thì gì, ra sao thì ra sao, bây giờ cô không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc muốn bày tỏ tất cả. Ngôn Hoa nhìn thấy sự khẩn trương trong đôi mắt An Di, lòng anh cũng chùng xuống không ít.
“Thầy … em thật sự muốn nói cho thầy biết một việc, dù em biết thầy đã có bạn gái, nhưng như thế thì đã sao? Em … em thật sự … thật sự đã thích thầy mất rồi … em … em … thầy đừng nghĩ là do em nhất thời ham vui hay là tình cảm của em trẻ con … em đã lớn rồi, chỉ bốn ngày nữa thôi thì em đã tròn mười tám tuổi. Em thật sự hiểu rõ tình cảm của bản thân mình mà. Em biết dù cho bây giờ có nói ra thì cũng không thay đổi được gì, thầy cũng chẳng thể thích em. Em … em chỉ là muốn mang tâm tư của mình nói ra với thầy mà thôi, chỉ mong thầy biết ít ra còn có một người thích thầy, đó là em. Tình cảm vốn dĩ không có đúng có sai, chỉ có người dám thừa nhận, dám nắm bắt mà thôi”.
Nói xong tất cả, An Di cảm thấy gánh nặng bấy lâu đã được trút bỏ, coi như niềm mong mỏi cuối cùng cũng hoàn thành. An Di lại dúi hộp quà vào tay thầy, đôi mắt long lanh như ánh sao nhìn thẳng vào thầy, truyền tải mọi cảm xúc yêu thương từ tận đáy lòng.
Ngôn Hoa bất giác xiết lấy bàn tay đang đặt trong tay mình, ngay lúc này đây anh muốn mang người con gái nhỏ bé trước mặt ôm chặt vào trong lòng, muốn dùng đôi tay này che chở cho cô ấy mãi mãi, muốn đặt lên đôi môi anh đào xinh đẹp ấy một nụ hôn nồng cháy, mang tất cả hơi ấm của mình sửi cho trái tim của cô. Anh cũng muốn nói cho cô biết rằng trái tim anh bây giờ đã hoàn toàn thuộc về cô rồi.
Tiếng mở cửa ‘cạch’ vang lên trong không gian trầm lắng khiến Ngôn Hoa vực ra khỏi những suy nghĩ vừa rồi. Anh buông tay cô ra, nhanh quay bước vào phòng, để lại An Di cùng Du Thăng ngơ ngác nhìn nhau. An Di có chút hụt hẫng, rõ ràng vừa nãy cô cảm nhận được một tia khác lạ trong mắt thầy Ngôn. Thầy muốn nói gì với cô sao?
“Này đại tiểu thư, sao hôm nay đi học sớm thế? Đã hết buồn chưa?” – Du Thăng khều khều nghịch mấy lọn tóc của An Di.
“Hết buồn cái đầu nhà cậu, buông tóc tớ ra mau” – An Di lườm Du Thăng.
“Được được, hai ngày nữa là được nghỉ lễ Giáng Sinh rồi, có nên xin thầy Ngôn cho tụi mình nghỉ học kèm luôn không nhỉ, dù gì tớ cũng phải về Anh đón giáng sinh với gia đình, một mình cậu học thì chán chết?” – Du Thăng đề nghị.
“Tuỳ cái đồ lười biếng cậu”
Buổi học diễn ra trong không khí vô cùng bất thường, ít ra thì Du Thăng cũng cảm nhận được cái gì đó là lạ, tên thầy giáo kì quặc thì không phải nói nhưng An Di hôm nay cũng im lặng lạ thường, cứ cúi đầu làm bài, không quan tâm Du Thăng nãy giờ cứ một mình tự hỏi rồi tự trả lời. Du Thăng cơ hồ nghĩ An Di của cậu chắc chắn đang giấu cậu rất nhiều điều, nhưng giờ cậu cũng đành bất lực. Hỏi thì cô không nói, mọi người cũng chẳng ai biết, cậu còn mặt dày chạy đi thăm dò hết cả An gia cũng chẳng ai biết An Di dạo gần đây ra sao …
‘Haizzzz’ – Du Thăng thở dài.
~~~
*2000 chữ đây … Tối nay còn 1 chương nhưng không biết post khi nào nhé, mọi người đọc vui vẻ
|
Chị Enti cop giùm em nhá, em ko cop nổi nữa rồi
|