Bí Mật Mảnh Ghép Quỷ
|
|
Chương 25
Mảnh ghép 25 : Buông tay tình yêu đầu đời Mặt trời ló dạng cười với chúng sinh chiếu những tia nắng màu óng xuống vạn vật, những tán cây ven đường thức giấc sau 1 đêm.............. Trường Qt H.. Bốn hotboy có mặt trong sự chào đón nồng nhiệt của học sinh trong trường. Theo phản xạ và theo truyền thống lâu đời, girl trường này mê đến lột ruột, sự đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành này của 4 tên làm có girl trong trường không thể đoàn kết được.Hôm nào cũng mất hòa bình vì cứ nhận tên này tên kia là hoàng tử của mình Giờ tiếng anh.. Những cá thể học sinh ngồi góc cuối lớp đang rất " chăm chỉ "học bài Phong thì lướt web ( cái này thì là công việc thường xuyên rùi ) Băng thì đọc tiểu thuyết ( ham đọc lắm nha , thỉnh thoảng lại đưa tay lên véo má y như đang tưởng tượng mình trong truyện vậy ) Ken đọc mangan ( 1 trong những sở thích của ken ) Khánh đọc truyện ma ( ông này mê truyện mà lắm luôn ) vừa đọc thỉnh thoảng lại rên lên mấy câu như : kinh quá, ui giùi, trời , wow... H.Vĩ và Lam thì vẫn đọc truyện cười, vừa đọc vừa cười làm lớp không thể giữ trật tự được nổi trong vòng 1 phút Sau người họ bất cần học quá khiến ông thầy dạy tiếng anh bực và tức vì học sinh không coi giáo viên ra gì trong khi ông ra sức giảng và dạy như vậy ( giảng rõ to nhưng cả lớp có ai hiểu gì đâu ) Ông ta tiến lại gần bàn 6 người gõ thước xuống bàn Lam - Mấy trò học thế này à ? - VÂNG - Cả lũ đồng thanh trừ Phong ( Bái phục..bái phục..các thánh rất víp ạ ) Phong không thèm liếc ông ta nửa giây Ông thầy nhìn mấy đứa mà tức đến nỗi thổ huyết, người run lên vì tức giận , ông " cay đắng " nhìn mấy trò của mình quát to - Mag hết truyện lên bàn giáo viên cho ta rùi chăm mà học đi - Thầy ơi, của em là tiểu thuyết thế có phải mang lên không? - Băng ra vẻ ngây thơ - Có mang hết lên - thầy nói to - Của em là truyện ma, em mà mang lên đấy thầy nhìn thấy tối về không dám tắt điện đi ngủ tốn điện mà, vợ thầy uýnh chết - Khánh giờ vờ khờ khạo nói Cả lớp ồ lên cười riêng ông thầy đỏ bừng mặt vì tức giận, ông đành ngậm bổ hòn làm ngọt rùi lên bàn giáo viên giảng tiếp, không ngậm có mà nghỉ hưu sớm như chơi , bại sản như cơm bữa Giờ ra chơi... Tại sân trường Lam và Băng đang đi loanh quanh sân trường - Mày có nghe ai đó nhắc đến tên tao không ? - băng hỏi Lam - Có đấy, giọng con gái - Lam Với tính tò mò của cả 2, Băng và Lam cùng sải bước đến chỗ phát ra tiếng nói ấy , nhìn thấy bọn người của Mĩ Đan, băng và Lam núp sau bức tường để nghe chuyện - Con đó giả tạo thấy gớm. - Lúc nào cũng muốn gây sự chú ý với hoàng tử trường này, nghĩ đến là muốn giết quách đi cho xong, thấy mà muốn ói. - Con Băng đó có gì đặc biệt là M.K lại yêu nó chứ, thật là ghen quá à! - Cả con bạn của con đó nữa, 2 con đều là cáo, chuyên gây sự chú ý với hotboy. - Con Lam hả? - Chứ còn ai nữa ! - Đúng, mà tao nghĩ M.K có vấn đề hay sao mà lại yêu con Băng, con nhà quê xấu mà chảnh ( nhầm rùi Băng nhà ta có chảnh đâu ) .................. hàng loạt ngôn từ phát lên làm Băng khó chịu và Lam thì thấy có gì đó nhói nhói trong tim, ánh mắt Lam vương vấn nỗi buồn " M.K yêu Băng sao '' - Câu hỏi này cứ vang lên trong tiềm thức của Lam khiến cô thật khó chịu và nhói trong tim " M.K yêu mình sao, không thể mình với ảnh chỉ là anh em bình thường thui mà , còn Lam, Lam thì sao, Lam yêu M.K mà, mình phải giải thích sao đây , vì Lam mình không thể để nhỏ buồn được " - Dòng suy nghĩ của Băng Lam chạy đi, nơi khóe mắt xuất hiện vài giọt nước mắt mà lòng Băng nhói lên liên tục vì thương cho con bạn. Lam chạy đến ngồi bệt xuống gốc cây sân sau của trường và khóc. Băng chạy theo mà gương mặt thể hiện nỗi lo tột độ. Nếu cho Lam chọn giữa Băng và M.K thì không ngần ngại cô sẽ chọn Băng, nhưng nước mắt Lam vẫn rơi không ngừng, Băng như thấy mình có lỗi, vội ngồi xuống bên cạnh Lam an ủi - Lam, đừng khóc nữa, mày như thế tao buồn lắm - Mắt Băng đỏ hoe, Băng đưa tay lên lau nước mắt cho nhỏ bạn nhưng trong lòng cứ lo sợ Lam sẽ hất tay Băng ra và chạy đi, Nhưng không, Lam không làm thế mà Lam cười nhẹ, nụ cười chứa toàn đau buồn - Tao với M.K không có gì đâu, mày đừng nghĩ nhiều - Băng nghẹn ngào - Tao không nghĩ, tao biết rùi, tao biết ảnh yêu mày chứ không bao giờ yêu tao đâu - Lam nghẹn ngào nói buồn, bất giác nơi con tim cô rỉ máu, 1,2 giọt nước mắt lại lăn xuống chạm vào bờ môi, cô cảm nhận được vị mặn chát của nước mắt. Băng cười, nụ cười vương chút buồn bã và tội lỗi - Lam, tao xin lỗi - Băng nói nhỏ - Không, mày không có lỗi, tao có trách mày đâu - Lam nhẹ cười lau nước mắt gần trực ra của Băng - Nhưng mày buồn tao cũng buồn lấm - Băng ns giọng buồn - Thì tao vui rùi nè - Lam cười cho Băng vui Dù biết Băng không hề có tình cảm gì với M.K nhưng Lam cũng không thôi chạnh lòng khi nghĩ đến chuyện này, sau vài phút trấn an con bạn thân , Băng làm hết trò này đến trò kia mong sao Lam được vui và cười, cuối cùng, Lam cũng phải bật cười vì sự khờ khạo đáng iu của Băng __________ Vào đến lớp ( chưa vào tiết học ) " Thế nào cũng phải cho cặp này thành đôi mới được, xin lỗi M.K nha, keke, nhất định không để Lam buồn được " - Bất giác môi Băng vẽ lên 1 nụ cười nhưng chợt hàng lông mày nhíu lại khi phát hiện đối tượng bên cạnh mình có cài bom nguyên tử trong miệng - Điên à mà tự cười 1 mình - Phong - Kệ tui, bực mình - Băng đá zô chân Phong 1 cái đau rùi chạy mất tiu, ngugif ở lại để Phong lườm cháy quần áo hoặc lạnh xương sống cơ chứ ... 1h pm. - Alo, Lam hả chiều nay 3h ra công viên chỗ cũ gặp tao nha, không ra tao tự tử cho coi - Băng nói dứt câu không đợi câu trả lời của Lam mà cúp máy lun - Anh , chiều nay 3h gặp ở công viên chỗ cũ nha , không ra em tự tử cho coi - Cũng như Lam vậy, M.K chưa kịp há mồm thì Băng đã cúp máy rùi Rùi Băng bay lên giường thả mình vào nệm và ngủ 3h pm tại công viên Công viên khá đông, không biết vì trời nóng hay sao mà mọi người đổ ra đây hóng gió như thế này, băng qua những hàng cây xanh rì rào, những chiếc ghế đá giải nhiệt, những thảm cỏ nhân tạo màu xanh đều đều, hồ nước rộng mà trong veo, phải nói thiên nhiên nơi đây rất trong lành Một cô gái với chiếc váy " an toàn " màu trắng. Một chàng trai khoác trên mình chiếc áo sơ mi đơn giản và quần bạc trắng. Gặp nhau tại ghế đá cuối công viên - Ơ sao anh đến đây - Lam nhìn và chỉ tay vào M.K ngỡ ngàng - Băng hẹn anh đến đây, hẹn cả em nữa à - M.K - Vâng - Như hiểu được con bạn cố ý sắp đặt, Lam mở điện thoại ra định gọi cho Băng thì thấy tin nhắn " Hiu hiu, đi chơi vui vẻ ra, chúc 2 người hạnh phúc " Mặt Lam đỏ bừng lên vì con bạn này khiến cô khó xử trước M.K , hai tay Lam cứ bấu chặt lấy váy muốn về nhà Băng lôi cổ nó ra đây '' Con điên này " - Lam nghiến răng nói thầm ( Lam : T/giả nên xử con này thế nào đây.// T/giả : cho nó thành gấu trúc là được. Em thích kiểu con Panda lắm ! ) Tin nhắn đt của M.K kêu lên 1 hồi " Anh hả, tự nhiên em bị đau bụng, hay anh với Lam cứ đi chơi nha, thông cảm cho em " M.K k nhắn tin lại mà nói vs Lam - Đi ăn thôi, anh đói rùi nè ! - Vâng anh ! M.K dẫn Lam đến nhà hàng ăn 5 sao, người ngoài nhìn vào cách nói chuyện của họ ai cũng nghĩ họ là 1 đôi nhưng 2 nhân vật chính không dám nghĩ vậy. - Sắp kết thúc năm học rùi - M.K nhìn Lam - Ạ vâng, sao không anh - Ừh, học hết lớp 12 ở đây anh cùng gia đình chuyển sang Mĩ sống. Lam quá bất ngờ, tim cô nhói lên đừng đợt, ngồi trước mặt người mình yêu mà không dám bày tỏ sợ bị từ chối, cô đành câm nín trong im lặng - Và rồi anh có về Việt Nam nữa không? - Lam ns giọng buồn - Anh chưa biết. Có thể không nhưng cũng có thể có - M.K vừa khuấy ly cafe vừa nói - Thế em và Băng nhớ anh đến chết mất - Lam nói đùa để không khí bớt căng thẳg - Có thật không? - M.K hỏi với tính chất đùa nhưng Lam lại gật đầu lia lịa - Sang đó anh sẽ kiếm một cô vợ về ra mặt bọn em Câu nói ấy đã tác động mạnh vào tim Lam, cô nàng thấy khó thở, dù biết M.K đang nói giỡn nhưng có gì đó nghèn nghẹn ở cổ không nói lên lời, vị cay của món thịt bò Pháp ở bàn bay lên sống mũi, lên khóe mắt nhưng không thể khóc " Mình không được khóc ở đây, trái tim anh không có chỗ ình thì mình đành chấp nhận buông tay chứ không để cả hai bên đau khổ được,nhưng sao tim mình đau thế này" - Lam nghĩ mà nước mắt rơi ngược vào tim - Ok anh, nhớ nhé - Lam cười tươi, nụ cười không chút dối lòng hay buồn bã, nụ cười của kẻ chấp nhận mọi sự thật như mình là người chiến thắng và tim cô sẽ khắc tên M.K - mối tình đầu không thành của cô " Em sẽ chấp nhận tất cả ,cũng may em chưa thổ lộ tình cảm của mình không thì cả em và anh đều sẽ khó xử " - Lam nghĩ Yêu là không níu kéo trước sự quyết định của người kia, càng níu kéo thứ tình cảm không phải của mình thì tim càng đau và càng lạc mất nhau. Vì yêu phải xuất phát từ hai con tim mới có hạnh phúc thật sự được.
|
Chương 26
Mảnh ghép 26 : Sự xuất hiện những người bạn cũ Hôm nay, một ngày không có nắng KítTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT... Một chiếc Vespa dừng lại khi có tiếng kêu của 1 cô gái trước đầu xe - Chết, bạn có sao không ? - Một cô gái trên xe vội vã tắt máy xuống xe đỡ cô gái kia lên - Không sao! - Băng ngẩng đầu lên thì - VY BĂNG , mày đấy hả ?- Cô gái kia há hốc mồm nói to - Diệp Hân , mày về nước từ bao giờ đấy - Băng nói trong vui sướng - Mới sáng nay thui à, giờ về nhà tao chơi nhé - Diệp Hân cười Trên đường về nhà Diệp Hân - Dạo này mày sống sao rùi - Diệp Hân - Tao vẫn bình thường , tao chuyển sang quốc tế H học rùi. - Hả, đã chuyển rùi, sướng nha ! - Diệp Hân cảm thán. Ngôi trường này muốn chuyển không phải điều nói trước đuợc đâu. - Không sướng tẹo nào hết, Mà 3 thằng kia cũng về sáng nay à - ( 3 thằng bạn thân ở bên trường Hằng Thuyên của Băng ạ ) - Ừ , để tao kêu tụi nó zô nhà tao luôn. Xe đỗ lại ở nhà Diệp Hân cũng là lúc bộ ba có mặt - Sao tụi bây đến nhanh vậy - Diệp Hân hỏi - Tui ở ngay quán nước gần nhà bà mà - Quân nhanh chóng trả lời Trịnh Diệp Hân - cô bạn thân nhất của Băng bên trường cũ Bộ ba.. Lâm Nhất Quân - Cậu bạn nam tính nhất nhóm Lý Thanh Tùng - Anh em sinh đôi của Hùng Lý Thanh Hùng - Anh em sinh đôi của Tùng Tất cả đều có niềm đam mê là hiphop , Phải nói là 3 chàng trai này rất quý Băng ( Hiphop á. t/g cũng mê nhưng có biết nhảy đâu >< ) - Trời ơi, Băng kìa, nhớ bà quá đi mất - Quân, Hùng, Tùng nhào đến ôm Băng vui sướng - Mọi người sang bển hết mình tui ở nhà nhá - Băng vờ trách yêu ........... Cả lũ buôn một tràng dài rùi bật nhạc lên nhảy hiphop Trong nhóm , Quân là người nhảy giỏi nhất - Băng có bạn trai chưa? - Hùng cười hỏi quên mất nỗi đau của Băng vào năm ấy. Mặt Băng xụ lại, Tùng nháy mắt Hùng để Hùng nhớ ra, giờ mới nhớ ra thì muộn rùi T.T - Băng chưa, thế mọi người ai có rùi đi khao ăn 1 bữa đi - Băng pha trò làm cả lũ cười - Thằng Tùng, nó vừa tán được 1 em học cùng khối, xinh cực - Quân nhìn Tùng cười dã man - Ái, sao tui không biết - Diệp Hân chen zô - Giờ tui cũng mới biết nè - Quân và Hùng đồng thanh - Á tên này yêu mà giấu bạn bè nhớ - Diệp Hân cười - giờ thì biết rùi còn gì - Tùng hất giọng Bỗng, tiếng chuông điện thoại Diệp Hân vang lên. - Đợi tao chút, tao nghe máy! Rồi Hân bước ra ngoài cửa, 2 phút sau trở lại - Kiệt gọi cho tao! Hân lỡ miệng nói, bộ ba cau mày lại. Nghe đến cái tên này , Băng như chết lặng, tim nhói lên. - Kiệt , Kiệt nào vậy? - Băng víu tay Hân - Ờ thì....- Hân chưa kịp nói thì Quân đứng dậy - Trần Chính Kiệt - Chính Kiệt, thế là sao , không phải...không phải...Kiệt đã - Băng nói không lên lời, cổ họng nghẹn ứ nhìn tất cả chờ câu hỏi. - Kiệt chưa chết, năm ấy ai cũng ngỡ Kiệt đã ra đi mãi mãi , vào 3 tháng trước Quân có gặp một người giống y hệt Kiệt ở bên Mĩ, Quân đã chạy đến và hỏi nhưng người đó không biết Quân là ai, Quân hỏi có nhớ ai tên Hạ Lý Vy Băng không thì người đó cũng lắc đầu, gặp được ba mẹ của người đó thì mới biết đó chính là Kiệt nhưng Kiệt đã bị mất trí nhớ - Quân nói nghèn nghẹn. - Kiệt vẫn còn sống, Kiệt chưa chết, tui muốn gặp Kiệt - Băng thét lên , trong câu nói chứa chan bao niềm nhung nhớ. - 3h chiều nay, Kiệt bay về nước, rồi chúng mình đi gặp - Hân đứng dậy cầm tay Băng nói, Băng đang chìm trong sung sướng mà quên một điều rằng Kiệt không còn nhớ nổi Băng là ai, thậm chí là cái tên. Kiệt gọi điện nói cho Diệp Hân biết 3h chiều về đến nước vì cả Hùng, Quân, Tùng, Hân Kiệt cũng không nhớ họ là ai nhưng thời gian sống bên Mĩ 4 người này cũng đã bên Kiệt nhìu nên Kiệt đã coi họ là bạn. 3h chiều, 5s ( Băng, Hân, Tùng, Quân, Hùng ) đều có mặt ở sân bay, ( 5s là tên gọi chung khi 5 đứa này ở cạnh nhau ) Sân bay tấp nập người ra kẻ vào - Kiệt kia rồi - Hùng chỉ tay về hướng một chàng trai cao khoảng 1m75 Băng đã khóc, nước mắt Băng chảy ra vì thương nhớ Kiệt trong khoảng thời gian tưởng Kiệt đã ra đi mãi 5s chạy đến cạnh Kiệt. Kiệt vui vẻ chào 4 người kia mà không màng đến sự có mặt của Băng vì thật sự bây giờ đến tên Băng Kiệt còn không nhớ, mắt Băng ngấn lệ òa đến ôm Kiệt nhưng bị cánh tay Kiệt hất ra - Kiệt - Băng xót xa - Băng à? Kiệt mất trí nhớ mà!- Hùng nói nhỏ với Băng, giờ thì Băng hiểu ra vì sao Kiệt lại lạnh với Băng như vậy. Băng sẽ không giận. - Cô ta là ai - Kiệt nhìn Băng và hỏi Diệp Hân và bộ ba còn lại - Bạn ấy tên Vy Băng, Kiệt làm quen rồi chúng ta làm bạn nha! - Diệp Hân cười và nói - Chào - Kiệt hờ hững " Kiệt ơi anh quên em rồi thật sao, anh bị mất trí nhớ sao, sao ông trời ác vậy, cướp mất trí nhớ của anh đi, em đau quá Kiệt ơi " - băng vừa nghĩ nước mắt rơi không ngừng, Băng chạy đi, chạy qua hàng người tấp nập mà nước mắt lăn từng giọt trên má. - Cô ta làm sao vậy - Kiệt hỏi nhưng không ai trả lời, Diệp Hân chạy theo Băng - Thui đứng đây làm gì nữa, về thui - Quân lảng sang việc khác, Kiệt vui vẻ đồng ý - Cả ngày không thấy con Băng đâu, gọi điện cũng không bắt máy nhắn tin không thấy trả lời - Lam nhìn Hiểu Vĩ bức xúc, - Chắc Băng có việc bận đột xuất thôi - Hiểu Vĩ đáp lại Lịch là hôm nay Băng, Lam và 4 hoàng tử đi chơi nhưng vì suýt bị Diệp Hân đụng xe và chuyện của Kiệt lên Băng quên lun, điện thoại Băng để ở nhà mà. Tại gốc cây cạnh bờ suối Lincey - Mày có sao không? - Diệp Hân lo lắng nhìn Băng, Băng ngồi cạnh suốt mà khóc mãi - Tao không sao, mày về trước đi, tao muốn yên tĩnh - Băng nghẹn ngào - Một mình mày ở đây tao không yên tâm, về nhà tao còn đối diện với Kiệt chứ - Không , Kiệt mất trí nhớ làm sao biết tao là ai, giờ tao chỉ là người xa lạ trong mắt Kiệt thui - Băng ngấn lệ - Đó không phải Kiệt quên mày mà vụ đụng xe ấy không cho phép trí nhớ của Kiệt nhớ đến bất cứ thứ gì kể cả ba mẹ của Kiệt Kiệt còn không nhớ, đến bây giờ Kiệt chỉ coi ba mẹ ruột của Kiệt là ba mẹ nuôi thôi , mày hiểu chứ ! - Tao hiểu nhưng nhìn Kiệt lạnh lùng với tao như vậy tao sợ lắm, tao không thể kiềm chế được tao muốn khóc, tao sợ lắm - Băng khóc òa lên như con nít - Thôi không khóc nữa được không, tao sợ mày khóc lắm, trông mày giờ như mèo hoang thế kia, thui theo tao về - Hân cố ý nói đùa để Băng cười, giờ thì Băng cười thật - Giống mèo hoang á, con kia - Băng hùng hổ - Hiu Hiu em nói nhầm, giờ chị về được chưa - Hân giơ tay lên - Được rùi - Băng đứng dậy lau nước mắt rùi theo Hân về Kiệt vẫn lạnh lùng không nói chuyện với Băng, chỉ nói với 4 người kia thôi, điều này cũng đủ làm trái tim Băng tan nát. Băng ra về để lại nụ cười ẩn bên trong là nỗi nhớ nhung Kiệt và chút sầu đau, Diệp Hân không biết nói gì hơn chỉ nhắc lần sau nhớ đến chơi thường xuyên
|
Chương 27
Mảnh ghép 27 : Rắc rối Hôm nay , vô tình gặp M.K trên đường đến trường lên M.K đưa Băng đi học cùng luôn Xe M.K phi thẳng vào bãi đỗ xe khối 12 Trong lòng Băng vẫn thổn thức vì chuyện Kiệt trở về - Anh zô lớp trước đi em muốn đi một mình M.K gật đầu rồi bước đi, trong lòng anh có gì đó buồn không tả nổi nhưng k biết nói với ai Tiếng giày cao gót cọc cạch phía sau đánh thức phản xạ của Băng, Băng quay lại và thấy Thiên Thiên đi cạnh 4 nhỏ khác - Chào Băng - Thiên Thiên nhanh chóng nói trước - Chào bạn ! - Tưởng bạn là bạn gái của Phong mà luôn đi chung xe với M.K thế này - Thiên nói có chút mỉa mai Băng lại nhớ lại chuyện hôm bữa Đình Uy đến trường tỏ tình và Phong là người ra giúp đỡ, Băng xanh mặt lại muốn giải thích cho Thiên nhưng không hiểu sao không thốt lên lời thì Lam chạy đến - Làm bạn gái của Phong không được đi chung xe với anh trai mình sao - Lam - Ha, tui hỏi bạn đâu? - Thiên liếc đểu Lam - Không hỏi tui mới muốn trả lời nè - Lam nói chọc tức Thiên , Thiên nghiến răng lẩm bẩm " rùi cả mày nữa, tao ày và con bạn mày lên thiên chung một ngày , hãy đợi đấy " - Ờ, vô duyên như bạn mai sau chả ai dám lấy đâu! - Thiên kênh mặt lên nói - Chả ai dám lấy cũng không chết được còn hơn loại người đang định xen zô chuyện tình cảm của người khác, mà nói thật nhớ Phong có chủ rùi đừng bám theo làm gì, mệt lắm đó - Lam nói như tát nước vào mặt Thiên làm nhỏ tức xì khói. - Mày.........- Thiên chưa nói xong thì 1 nhỏ phía sau Thiên lên tiếng - Chị Thiên nói nhìu với nhỏ này làm gì, xử cả 2 lun đi - Mày im, Băng là bạn tao, xử mày thì có ý - Thiên quay lại nói và nháy mắt nhỏ đó ra hiệu giữ bình tĩnh - À vâng - Nhỏ đó không ns thêm gì nữa - Nể Băng tao mới tha ày đó không hôm nay mày chết rùi con ạ - Thiên nói rùi quay đi không quên liếc đểu Băng và Lam - Băng, lần sau tao cấm mày tiếp xúc với nhỏ này - Lam nghiêm mặt nhìn Băng - Tao biết rùi - băng nói xong đi thẳng lên lớp với tâm trạng không vui cho lắm Lam lon ton chạy theo con bạn - Băng Băng .........../ Lam em- tiếng một người con trai gọi Băng và Lam dài Lam và Băng cùng quay lại đằng sau thì lại thấy tên tóc xanh và tóc đỏ đi cùng nhau - Hơ, chết rùi chạy thui - lèo một phát Băng và Lam phóng bạt mạng lên lớp như ma đuổi Hai tên đó không đuổi kịp thế là ghé lên văn phòng lấy loa nhà trường và.. - Em nào tên Băng ra sân sau gặp anh không thì hôm nào anh cũng đến trường chờ em đó - vâng, đây là giọng của Đình Uy - Em nào là Lam / mẹ ( gớm ông này tìm Lam chuyên mang theo câu Mẹ ) ra sân sau gặp anh nhanh lên - Lạc Ân - tóc đỏ - Chết tiệt - Băng và Lam nhìn nhau đau khổ - Ai gọi hai bà hay sao đấy - Khánh hỏi - Thì đúng rùi, ra xem ai nào - Ken hóng zô - Lại 2 tên đó đúng không? - Mặt H.Vĩ đỏ bừng lên tức giận ( dấu hiệu gì đây ) Phong không nói gì, ngồi nhắn tin cho ai đó...với nội dung " sân sau trường H, đến luôn đi " Muốn tránh cũng không tránh được cả đời, Lam và Băng cùng nhau ra sân sau thì thấy bao nhiêu girl đứng đó, tầm khoảng 20 người - Sao lũ này đứng đây ?- Lam nhăn mặt hỏi Băng - Không biết...hay..........- Băng cười đểu Lam hiểu ý của Băng cũng cười theo - Đúng đây chờ 2 tên đó xử xong lũ girl này rùi trống zô lớp là kịp, kakaa - Lam cười dã man ( Ps: hình như 20 bạn girl này có người tên Băng có người tên Lam thì phải, tại hai tên kia không nói rõ cả họ tên mà chỉ nói Băng / Lam thui mấy girl này tưởng họ,kakaka) - Tránh ra, tránh ra Một đám người bịt mặt nhào zô đẩy hết girl ra. - Bọn mày là người của thằng Phong - Đình Uy nhìn đám người ấy - Hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày - Dân ( đàn em của Phong ) nói - Chúng mày tưởng giết tao dễ lắm sao, mơ đi con - Đình Uy nói rùi cười lớn, cả đám girl sợ hãi giải tán hết duy nhất chỉ còn Băng và Lam đứng phía sau cây để xem phim trưởng sắp tới * Tách * Hơn 30 thằng mặc quần áo màu khác nhau chạy ra sau Đình Uy và Lạc Ân - Chúng mày tưởng tao ngu sao, tao biết đây là địa bàn của thằng Phong, tao không ngu đi một mình đâu mấy nhãi ranh - Đình Uy nói, rùi cả 2 thằng ( Lạc Ân ) cười man dợ Hai bên xông vào đánh chém lẫn nhau, còn Đình Uy và Lạc Ân chạy lun ( to mồm mà đến lúc uýnh nhau lại chạy, đây là phương pháp bảo toàn tính mạng ý mà ) Tuy bên phe Phong chỉ có 10 tên nhưng cũng đủ đánh bại 30 tên của đối thủ 30 tên kia thi nhau rên rỉ nằm liệt dưới đất - Anh Phong ,em xử xong tụi nó nhưng không thấy thằng Uy với thằng Ân đâu, hình như lúc tụi em đang đánh nó chạy rùi - Dân nói trong điện thoại - Giải tán đi - Phong lạnh lùng rùi cúp máy - Về chúng bây - Dân hất tay lên cao rùi cả đám chạy ra cổng sau của trường
|
Chương 28
Mảnh ghép 28 : Gặp lại... "- À đúng rùi con này tao chưa hỏi tội mày, hôm qua mày đi đâu mà không đến đi chơi cùng tụi này - Lam nhìn Băng hình sự - Tao có chuyện nên....... - Chuyện gì mà gọi không nghe máy nhắn tin không trả lời hả ? - Tao để phone ở nhà mà ! ... - Hai tên đó cuồng hai bà rồi - Khánh chêu - Vớ vẩn vừa thôi - Lam Băng lên chỏ cho Khánh ngã lăng ra đất. - Muốn chêu tui không ? - Băng túm cổ áo Khánh ra mặt hình sự - Ui em xin lỗi chị Băng em nói nhầm - Khánh cười híp mắt Băng cũng vậy rùi đỡ Khánh dậy - Tan học này đi ăn nha ! - Ken giơ tay phát biểu - Mày rủ là trả tiền đó !- Khánh chọc - Tiền tao cũng là tiền của mày mà ! - Ken chọc lại Khánh - Đi ăn à đi ăn à, bây giờ á - H.Vĩ chen zô thì bị ăn 2 cái bụp của Ken & Khánh tặng - Bây giờ cái đầu mày á , giờ sắp zô lớp rùi ăn uống chi - Khánh - Thế tưởng Ken rủ đi ăn mà - H.Vĩ vừa xoa đầu vừa nói - Tan học cơ mà thèng ngu này - Khánh bụp cho H.Vĩ một cái nữa - Lam, Khánh đánh tui kìa - H.Vĩ quay sang Lam mách đểu - Kệ - Lam lạnh lùng ( giả ạ ) - Băng, Khánh đánh tui - H.Vĩ lại quay sang Băng - À thế à, thương quá - Băng trả vờ nhăn mặt trách Khánh - Khánh thì nhớ.......đánh tiếp đi - Băng cười khiến H.Vĩ tức xì khói , Khánh lại nhào zô đánh tiếp , H.Vĩ trở lên te tua Tan học - Let's go - H.Vĩ hét to khoác tay Băng và Lam nhưng xui xẻo là Băng và Lam hất tay ra làm cậu ngã lăn ra đất, Khánh thì đứng cười nắc nẻ lại còn ngồi sổm xuống chống tay vào cằm - Đau hông ?- chêu tức H.Vĩ - Mày dẫm chân vào tay tao không đau mới lạ đó - H.Vĩ la oai oái - Chân tao đâu - Khánh nhìn xuống chân mình thì thấy bàn chân khác dẫm lên - Ken ----------- Khánh la lên Ken thì cứ đứng cười làm cả lũ lặc ngan vì tên này. - Đi thôi - Phong ngăn trò đùa của mấy nhóc lại Khánh gọi rất nhìu món đặc biệt là những món cay ( sở thích của Băng, Khánh và cả Phong nữa ) Phong và Ken thì chuyên gia rượu còn Khánh và H.Vĩ chuyên bia , còn 2 nhóc kia chuyên coca Phong gọi toàn món cay đặc biệt mà mới ra lò để cả lũ thi ăn, đứa nào cũng cay xè lưỡi mặt đỏ như gấc chín mà vẫn cứ ham hố Những ly nước lọc trên bàn cạn dần, tổng 6 người nốc hơn cả thùng nước khoáng ... ... ... - Băng đại ca, sao đại ca ở đây vậy - giọng nói nữ tính phát ra, đó chính là Diệp Hân, bên cạnh là Hùng, Quân, Tùng và cả Kiệt nữa - Mày, Hân - Băng nói vs hân nhưng mắt cứ nhìn Kiệt - A, cả ông xã tui ở đây nữa nè - Hân nhìn Khánh - Ui, bà xã - Khánh mừng rỡ khi thấy Diệp Hân - Hai người .........- Lam / Băng / Phong / H.Vĩ đồng thanh - Lúc ở bên Mĩ hai người này trúng tiếng sét ái tình của nhau đó - Ken giải thích - Á, thế hôm tao hỏi lại bảo chưa có bạn trai nha - Băng nói giỡn - Mày cũng quen Khánh sao? - Hân - Uh, bạn học cùng lớp - Bà xã iu ngồi chung đây cho vui - Khánh nói với Hân - Oẹ oẹ..tình cảm như trong phim..oẹ oẹ - Hiểu Vĩ vừa nói vừa làm động tác ói - Thui em còn đi chung 4 thèng này nữa cơ mà - Hân chỉ tay về phía 4 tên kia - Pà cứ ngồi đó đi, tụi tui sang chỗ này ngồi cũng đứng - Tùng - Không được - Hân nhìn Tùng rùi quay sang Khánh - Thui ông xã ngồi chơi cùng bạn đi nha, em đi đây - Rùi Hân chạy ra cạnh 4 thèng kia Băng thì không thôi nhìn Kiệt , cảm giác nhớ nhung cứ trào lên - Băng..Băng..mày nhìn gì đó - Lam quơ quơ tay trước mặt Băng - À không - Băng giật mình cười - Mày thích tên mặc áo đen đó à ( Kiệt mặc áo đen ạ ) - Lam nói giỡn nhưng ai ngờ trúng tim của Băng Băng không nói , chỉ thở dài, - Sao thở dài - Lam - Không, chuyện dài lắm lúc khác tao kể cho, giờ ăn tiếp thui - Băng nhìn tất cả rùi cả bọn đâm đầu zô ăn ..
|
Chương 29
Mảnh ghép 29 : Vui chơi Ăn xong , Ken cho ý kiến là vào nhà Băng chơi Mới đầu Băng từ chối hết mình nhưng bị cả 5 người ép buộc thế là cũng đành chấp nhận Phía xa xa nhìn zô nhà Băng đã thấy giàn hoa thiên lý rất đẹp - Đột nhập thui, nhà không có chủ - H.Vĩ là lớn rùi cả lũ nhào zô ( Mẹ Băng chưa về ) Vào đến nhà, một không gian kì lạ mà 4 hoàng tử chưa bao giờ cảm nhận được,đó là cảm giác ấm cúng Tất cả đều chú ý 4 bức tường xung quanh, Băng cứ thẫn thờ không hiểu j chột dạ nhìn lên tường và hét lên - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Giờ mới để ý xung quanh tường đều treo ảnh Băng từ bé đến giờ, tất cả cứ tiến lại sát những tấm hình ấy hơn làm Băng đỏ hết cả mặt Bức hình to nhất được đóng trong khung ảnh cỡ bự ,Băng chụp cùng 5s đó là hồi lớp 9 , 5s biểu diễn hiphop ở trường xong thì nhờ người chụp hình kỉ niệm, bức hình này trông ai cũng rất cá tính đặc biệt là 2 cô gái là Băng và Hân, Băng đứng ở giữa 5 người đội một mũ phớt kẻ trắng, 1 tay làm điệu " Im lặng " đó là suỵt môi và nháy 1 bên mắt và người gập xuống hai chân rang ra, Diệp Hân thì đội cái mũ chẳng ra mũ ( nhìu thứ gắn zô nữa mà ) hai tay rang rộng ngang bụng Hùng và Quân....... - Bà xã mình kìa, xinh quá , thế mà không quen Băng và bà xã sớm hơn,thú vị thật đấy - Khánh - Băng nhảy hiphop á? - Ken nhìn Băng - Ờ - Băng cười - Băng thú vị thế - H.Vĩ thốt lên làm Băng đỏ hết cả mặt - Băng không thích mặc váy sao? - Ken - Sao Ken biết - Băng - Thì có thấy ảnh nào Băng mặc váy đâu, cả ảnh cùng tập thể nữa, ai cũng mặc váy có mỗi Băng không mặc - Ken Chỉ số IQ của Ken cao lắm nha!! ( Ken : t/giả khâm phục tài đoán mò của ta chưa.?Haha * cười điên dại * // t/g : oẹ.. ) Có rất nhìu ảnh Băng chụp chung với Kiệt, có nhìu ảnh còn chụm tay thành hình trái tim, điều đó khiến Lam cảm thấy nghi ngờ, Lam lại nhớ đến chuyện lúc ở quán ăn Băng toàn để ý đến Kiệt Ken gỡ nhẹ tấm ảnh của Băng xuống, tấm ảnh Băng bị phạt đứng góc lớp, trông cái mặt rất khó coi, lúc ấy Hùng chụp trộm, thấy hay quá nên Băng đã đi rửa lại và giữ làm kỉ niệm. Khánh phát cười khi nhìn tấm hình ấy vì thái độ hất mặt lên của Băng trông rất iu, khổ thân pé Băng đỏ mặt suốt từ nãy - Ơ Ken gỡ nó xuống làm gì? - Băng - Lấy về làm kỉ niệm ý mà - ken cười, Băng đồng ý ( Nãy giờ chắc mọi người thắc mắc nhân vật nam chính không nói gì nhỉ ) Quay lại bàn uống nước, Phong đã thả mình ra ghế sofa ngủ rùi Ken đá chân Phong đánh thức cậu dậy rùi cả lũ ra vườn sau nhà Băng phá. Vườn nhà Băng toàn cây ăn quẩ thui à Với tài năng trèo cây siêu đẳng cấp của Phong, Vĩ, Ken, Khánh thì một lúc hàng tá hoa quả lìa cành xa lá Ngoài vườn nhà Băng còn có một chiếc bàn gỗ tự tạo rất đẹp và 8 chiếc ghế gỗ thoải mái cho 6 người ngồi Tất cả như thi nhau ăn, ăn tranh của nhau, khổ nhất là 2 bạn nữ, vừa mới gọt xong quả nào đó là không còn một miếng @@, 4 tên kia chén nhanh quá Ăn lo lê xong, có một cuộc chiến hoa quả xảy ra, khổ nhất là em táo và em nho là những viên đạn mà all dành để đả nhau nhìu nhất 6 người rượt nhau, đả nhau chạy toán loạn khắp vườn.. Giờ này ai cũng đã mệt lên mỗi người kiếm 1 chỗ ngủ cho nhau, 4 tên kia thì lăn ra ghế ngoài vườn ngủ còn Băng & Lam mắc võng lên cây ngủ, khổ thân mấy tên kia phải ngủ ngồi Trong cái nắng gay gắt, mọi thứ trở nên yên bình, dường như chỉ ở bên những người bạn này thì 4 hoàng tử nhà ta mới cảm thấy tự nhiên và dễ chịu nhất Đập tan cái nắng gay gắt là trận mưa rào bất ngờ khiến cả 6 tỉnh giấc toán loạn chạy vào nhà trú mưa - Hát đi - Máu hát của Khánh trỗi dậy - Nhà Băng có hát kara không - Ken hỏi ( ông nài ham chẳng kém ) - Có - Nói xong Băng chạy ra mở kara cho all hát, kết nối với máy tính nên bài nào cũng có Ken và Khánh lại điệp khúc tranh nhau hát, tiếng hát của họ át cả tiếng mưa rào ngoài kia Mưa càng to thì mọi người càng vặn loa to hơn đến nỗi tiếng nhạc và tiếng loa đập làm rung chuyển cả nền nhà ra cánh cửa "" Bước chân người dời xa , hỏi tình yêu trong em có xa mà sao em không hồi âm cho anh một lời Còn bao nhiu,là yêu thương, trong trái tim em đã trao hôm nào, dành cho em khi đã bao năm em rời xa, có biết rằng vẫn nơi này anh vẫn luôn mong nhớ em.... Chờ cũng thế , đợi cũng thế ! em bước đi em sẽ không quay về mà sao anh vẫn nhớ thương em đêm từng đêm . Ánh trăng tàn đã lâu rồi đêm đã qua em không về "" Bài hát với nỗi nhớ người yêu da diết và nhạc cũng buồn thế mà Khánh và H.Vĩ song ca biến bài hát trở nên vui và sống động hơn vì hai tên này hát không khác gì nhạc đã remix. H.Vĩ và Khánh hát xong chờ tiếng vỗ tay của mọi người nhưng không thấy tiếng vỗ tay đâu mà chỉ thấy hoa quả bay liên tục vào người mình. Vâng, Băng / Phong / Ken / Lam đã nạp đạn sẵn chờ 2 tên này hát xong để đáp ............ Thời gian thấm thoát trôi qua, tất cả ra về trong niềm vui Mưa tạnh..gió luồn cảm giác mát mẻ dễ chịu
|