Hoàn Châu Công Chúa
|
|
CHƯƠNG 18
- Huynh… huynh gọi Hoàng hậu là Hoàng Ngạc nương, chữ đó nghĩa là gì? Có phải là mẹ ruột không? - Không, chẳng qua vì bà ấy là Hoàng hậu, nên tôi phải gọi thế, chứ mẹ ruột tôi là bà Du Phi, đã qua đời. Con ruột của Hoàng hậu là Thập Nhi. A Ca chứ không phải tôi. Tiểu Yến Tử thở phào, luôn miệng: - A di đà Phật! A di đà Phật! - Cô khỏi phải A di đà Phật! Vì nếu thât. tôi là con ruột của Hoàng hậu, tôi sẽ nói giúp được rất nhiều điều cho cô! Đằng này, ngày thường Hoàng hậu đã không ưa cô, bây giờ thêm tôi nữa! - Thế tại sao Hoàng hậu lại ghét huynh? - Tự cổ chí kim, chuyện cung đình nào chẳng thế? Lúc nào cũng là tranh giành quyền lực thôi! Đừng nói chuyện đó nữa, mệt lắm! Quay sang nhìn Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ nói: - Cái nguy cơ của cô giờ đã giảm bớt, khi Tử Vy chịu để cô yên, nghĩa là cô vẫn có thể tiếp tục đóng vai Hoàn Châu cách cách vậy thì đừng có nói năng lộn xộn mà đổ bể nghe. - Thú thật với huynh, tôi hiện không còn kiên nhẫn rồi, hãy tìm cách cứu tôi ra khỏi nơi này đi! - Được thôi, nhưng trước khi tôi tìm ra giải pháp thì cô làm ơn nhẫn nhịn đừng quậy phá giùm tôi nhé! Tiểu Yến Tử gật đầu, Vĩnh Kỳ lại dặn dò: - Tốt nhất là cô đừng có đối kháng với Hoàng hậu nữa. Ở trong cung bà ấy là tối thượng. Đụng chạm đến bà ta sẽ chỉ có thiệt thòi thôi. Lời của Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng như lời của huynh trưởng dạy muội, làm cho Tiểu Yến Tử cảm động và để diễn tả sự xúc động của mình Tiểu Yến Tử đã thẳng tay đấm mạnh vào ngực của Vĩnh Kỳ nói: - Huynh yên tâm, tôi đã không bị chết vì mũi tên của huynh thì sẽ sống dai lắm, sẽ không để rụng đầu đâu! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com Vĩnh Kỳ lắc đầu: - Tôi vẫn còn chưa yên tâm, nếu sau này mà cô bị cắt đầu, thì tôi thấy cô chết vì mũi tên lần trước của tôi vẫn hơn, tình nghĩa hơn? Tiểu Yến Tử ngước lên: - Huynh nói gì thế? Vĩnh Kỳ nhìn ra cửa sổ lắc đầu: - À!… À!… không có gì hết! - Thôi đừng có dài dòng nữa. Nói đi, chừng nào huynh mới có thể sắp xếp để tôi gặp được Tử Vy? - Từ từ… - Tại sao phải từ từ? Huynh không biết là tôi đang gấp lắm không? Hoàng A Ma bảo tôi là bắt đầu ngày mai phải đến thư phòng học chữ như bọn huynh. Mới nghe nói mà chưa gì đầu như muốn vỡ ra. Tôi mà làm sao học hành? Một chữ còn không xong, nghe nói Kỷ sư bá rất giỏi. Muội sợ đến đấy rồi mọi thứ đổ bể cả, phải làm sao đây? Vĩnh Kỳ nhìn Tiểu Yến Tử cười: - Sợ gì? Ở đấy có tôi và Nhĩ Thái, rồi chúng tôi sẽ giúp cô. Khi bị Kỷ sư bá truy bài, cô cứ nhìn về phía tụi này, bọn này sẽ ra hiệu cho, chẳng để cô bị mất mặt dâu mà lo. - Cái gì? Còn bị khảo hạch, truy bài nữa à? Thế thì chết tôi rồi! Chết rồi! Tiểu Yến Tử kêu khổ, rồi thở ra: - Muốn làm cách cách sao mà rắc rối vậy? Nếu sớm biết vậy, tôi đã để Tử Vy làm hay hơn. Tiểu Yến Tử buông người trên ghế, có cảm tưởng như trời sắp sập đến nơị Thực ra thì các cách cách thanh triều không nhất thiết phải đi học chữ. Chuyện này chỉ dành riêng cho các hoàng tử, mặc dù vua Càn Long nói là con trai và con gái Mãn Châu được giáo dục gần ngang nhau, thực tế lại không bình đẳng như vậy. Con gái có muốn học hay không, không thành vấn đề. Con trai nhất là con trai hoàng tộc, phải học cả văn lẫn võ. Có điều con gái hoàng tộc vì lý do để được trở thành Vương Phi, bắt buộc phải học hỏi lễ nghi chữ nghĩa. Nhưng chuyện học này có tính tự nguyện và có thể tự học, vua Càn Long là người giỏi đủ cầm kỳ thi họa, thì đương nhiên các cách cách cũng phải có trình độ văn hóa khá, chính vì vậy mà khi thấy Tiểu Yến Tử một chữ cũng không biết, ông cảm thấy không hài lòng. Ông thường nói với đám quần thần, người mà không học thì giống như thú hoang, lỗ mãng, mà vua thì lại ghét nhất điều đó. Cũng chính vì vậy mà Hoàn Châu cách cách trở thành cô cách cách đầu tiên phải bước vào thư phòng. Hôm ấy do tính cẩn thận, nhà vua cũng muốn xem Tiểu Yến Tử học hành ra sao, nên đích thân vua đưa Tiểu Yến Tử đến thư phòng. Đám hoàng tử và mấy công tử con đại thần được học theo. Vừa thấy Hoàn Châu cách cách bước vào là mừng rỡ lên. Bởi vì cánh rừng mà có thêm một bông hoa làm dáng thì đương nhiên phải vui tươi hơn nhiều. Nhưng rồi lại thấy sự hiện diện của vua Càn Long, họ lại thấy bất an. Thầy Kỷ Hiểu Phong lặng lẽ nhìn Tiểu Yến Tử. Đương nhiên là thầy đã biết quá rõ về những hành vi quậy phá của Tiểu Yến Tử vừa qua. Chuyện đồn khắp cung đình, có ai không biết? Vậy mà khi nhìn cô cách cách nổi tiếng kia rụt rè, ngơ ngác như nai ngồi giữa Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái ông hơi ngạc nhiên. Chuyện giáo dục cô cách cách lại có vua đích thân dự thính hẳn là quan trọng. Trọng trách đương nhiên nặng nề nhưng trước hết cần phải thăm dò trình độ cô nàng ra sao đã. Thầy Kỷ Hiểu Phong cười thân thiện, rồi cất cao giọng nói: - Hôm nay lần đầu tiên cách cách nhập học. Thần nghĩ, thôi thì bỏ hết sách vở nặng nề qua một bên, mình làm cái chuyện nho nhỏ vui vui thôi, cách cách thấy thế nào? Tiểu Yến Tử nghe nói khỏi đụng đến sách là mừng quýnh, vội vã gật đầu. - Vậy thì chúng ta bắt đầu bằng trò chơi chữ nhé? Trước hết làm thơ rút chữ vậy. Có nghĩa là một bài thơ có bốn câu, câu đầu bảy chữ chẳng hạn, thì câu kế chỉ được năm chữ, kế tiếp là ba chữ, sau cùng chỉ còn một chữ thôi. Rồi quay qua đám học trò nam: - Công tử nào giúp đặt câu đầu tiên cho cách cách nào? Còn cách cách thì muốn tiếp nối ở câu nào cũng được. Tiểu Yến Tử ngồi đó như vịt nghe sấm. Thơ rút chữ là thơ gì? Mà thế nào là thơ, nàng còn không biết. Kiểu này chắc chỉ còn cách kiếm một cái lỗ nào rồi chui vào đấy. Đang nghĩ ngợi thì nghe Vĩnh Kỳ ứng lên: - Bốn phía vuông vức một tòa lầu! Nhĩ Thái thấy Tiểu Yến Tử ngồi yên, nên đọc tiếp: - Treo cao một cái chuông! Vĩnh Kỳ thấy Tiểu Yến Tử vẫn ngơ ngác, bèn đọc tiếp: - Đụng một cái! Bây giờ chỉ còn một chữ duy nhất. Vậy mà Tiểu Yến Tử vẫn ngồi yên. Kỳ bèn lấy chén trà lật úp lại, lấy cây quạt đập lên, xong ra dấu. Tiểu Yến Tử nhìn một lúc rồi lên tiếng: - Cốp! Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái và cả đám học trò khác vỗ tay, vừa cười nói. - Đúng! Đúng rồi! Ha ha! Cái chuông bằng gỗ! Tiểu Yến Tử chớp chớp mắt hỏi: - Tôi đã đúng rồi ư? Tôi làm được ư? Vĩnh Kỳ đưa ngón tay lên: - Đúng rồi! Đúng rồi! Hay lắm! Trong khi vua Càn Long cũng lắc đầu cười: - Đó không phải là nối thơ mà đoán thơ thôi! Thầy Kỷ Hiểu Phong ra cái đề thứ hai: - Tiếp theo đây tôi ra một bài thơ chưa đủ chữ, cách cách sẽ thêm vào cho thành một bài thơ hoàn chỉnh. Ví dụ sau "tròn, khuyết, loạn, yên" đấy. Nãy giờ tôi thấy Ngũ A Ca có vẻ nhiệt tình lắm. Vậy Ngũ A Ca hãy làm mẫu bài này cho cách cách xem đi. Vĩnh Kỳ suy nghĩ, rồi nhìn Tiểu Yến Tử, chàng biết là dùng chữ càng đơn giản càng tốt, để Tiểu Yến Tử hiểu mà bắt chước, nên đọc: Trăng rằm tròn thật tròn Mùng bảy mùng tám khuyết Sao mọc loạn cả trời Mây đen kéo đến yên ngay. - Khá lắm! Thầy Kỷ Hiểu Phong gật đầu nhưng không hài lòng lắm, bài thơ gì mà nghe chẳng có ý thơ chút nào, nghe quá bình dân. Nhĩ Thái nhảy vào cuộc. Nghĩ là Vĩnh Kỳ chọn đề tài trăng sao xa vời quá, với Tiểu Yến Tử, nên chọn cái gì gần gũi cuộc sống hơn, nên đọc Bánh trung thu rất tròn Cắt đi thì sẽ khuyết Chuột ngửi mùi kêu loạn Mèo lên tiếng yên ngay. Bài thơ của Nhĩ Thái làm đám học trò ôm bụng cười lăn. thầy Kỷ Hiểu Phong và vua Càn Long nhìn nhau. Biết là Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái đang ra sức hổ trợ cho Tiểu Yến Tử nên lắc đầu. Thầy Kỷ Hiểu Phong hướng về phía Tiểu Yến Tử: - Nào, bây giờ đến phiên cách cách đấy! Thử đi! Tiểu Yến Tử giật mình, nhưng vẫn tỉnh bơ hỏi: - Thế không thử không được sao? - Thì thử xem, chuyện này đâu có gì khó đâu - Nhưng nếu tôi thử không đúng, không hay thì… - Chẳng sao cả, trật thì sửa, tu chỉnh lại cho hay hơn. Tiểu Yến Tử quay qua nhìn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái nháy mắt khuyến khích. Tiểu Yến Tử biết khó lòng mà không điền thơ, nên thở ra rồi nói: - Vâng, vậy thì thử! Rồi cất cao tiếng đọc: - Thầy có đôi mắt tròn Vừa dứt câu cả lớp đã cười rộ lên, Tiểu Yến Tử cố gắng đọc tiếp: - Một thoi đưa tới thì tròn khuyết ngay. Cả lớp cười càng dữ hơn. Tiểu Yến Tử đọc câu số ba: - Ai ai thấy cảnh cười loạn cả. Lần này thì cả lớp ôm bụng cười lăn. Lớp học chẳng còn ra thể thống gì cả. Thầy Kỷ Hiểu Phong đỏ ngượng mặt, gõ thước lên bàn vẫn không dập được tiếng cười. Vua Càn Long cũng tức cười, nhưng để cứu vãn tình thế, vua không thể không nghiêm sắc diện và tằng hắng một tiếng - Hự! Đám công tử, hoàng tử đang cười, nghe tiếng vua, vội vã im khe. Tiểu Yến Tử thấy vậy đọc tiếp: - Chỉ lúc vua "gằn" mới sợ yên. Tiếng cười lại nở rộ lên. Lần này cả vua Càn Long cũng không nín được, đành lắc đầu. Tiểu Yến Tử thấy mình làm trò cười cho mọi người, vừa lo vừa sợ, hết nhìn vua lại nhìn thầỵ Sực nhớ lại lúc ở ngoài đời có nghe lóm được hai câu đối của Tử Vy thường đem ra nói lúc vui. Và nghĩ, ông ta đã thử tài mình thì mình phải thử sức lại mới oai, nên nói: - Xin Hoàng A Ma đừng buồn, con không dốt lắm đâu ở ngoài con cũng học được nhiều thứ lắm chứ. Này này để con ra một câu đối xem thử các vị đây có đối được không chứ. Vua Càn Long nghe vậy rất hài lòng: - Ồ! thế à? Hiểu Phong, khanh đã nghe rồi chứ? - Vâng thần đã nghe, xin cách cách ra câu đầu đi ạ. - Vậy thì nghe đây! Rồi Tiểu Yến Tử đọc: - Dê núi lên núi, sừng dê núi đụng núi "He!" Chữ He cuối cùng cũng là tiếng kêu của dê. Thầy Kỷ Hiểu Phong giật mình, câu đối gì lạ vậy? Làm sao đối đây? Trong khi đám hoàng tử thì đang xì xào bàn tán. Vua Càn Long cũng có vẻ nghĩ ngợi. Thấy mọi người cứ mãi suy nghĩ. Tiểu Yến Tử đắc ý, giả giọng thầy hỏi: - Sao thế nào? Ai đối được đây? Đám công tử, hoàng tử chỉ biết lắc đầu cười, Tiểu Yến Tử quay sang thầy: - Còn thầy thì sao? Thầy Kỷ Hiểu Phong đỏ mặt, chấp hai tay lại: - Xin cách cách chỉ giáo cho! Tiểu Yến Tử vừa cười hì hì vừa nói: - Câu đối sau ư? Vậy là thế này: Trâu nước xuống nước, mũi trâu nước ngập nước "Ộp!". Chữ "Ộp!" cuối cùng cũng là tiếng trâu nước kêu. Vua Càn Long thích chí vỗ tay: - Ha ha! Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Thầy Kỷ Hiểu Phong cũng cười, ông biết chắc một điều, câu đối không phải do Tiểu Yến Tử đặt ra, vì đây chỉ có thể là của người có học. Không những có học mà phải học rộng, nhưng thấy vua thích thú như vậy, ông cũng nói theo. - Thật là biển học mênh mông! Hoàn Châu cách cách, hôm nay xin bái phục! Bái phục! Đám công tử, hoàng tử vỗ tay, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái cũng thấy vui lây. Tiểu Yến Tử cười thật tươi, nhưng trong lòng tự nhủ. - Hay thật! Nếu không học được chiêu này của Tử Vy thì hỏng. Chiêu này tuyệt thật! Hạ đo ván được cả sư phụ ta! Và trong cái vinh quang giả tạo đó. Tiểu Yến Tử có cảm giác mình như người hùng. Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái càng được dịp phô trương cổ vũ cho cách cách. Chưa có lúc nào thư phòng trong cung, lại vui thế này.
|
CHƯƠNG 19
Chuyện Tiểu Yến Tử đại náo thư phòng, gần như lập tức được loan truyền khắp cung đình, nó trở thành câu chuyện bàn luận trong lúc trà dư tửu hậu của các nhà quan, mọi người bỗng cảm thấy nể vì cái cô cách cách dân dã mà vua Càn Long mới nhận về, một cách cách gần như chẳng có một chữ lận lưng, lại có thể làm cho một vị học sĩ trình độ cao thâm khốn đốn. Và câu chuyện được mặ c sức thêu dệt để trở nên huyền thoại. Mặc cho mọi người ca ngợi tâng bốc ra sao. Tiểu Yến Tử vẫn chẳng muốn ở lại, vẫn muốn ra khỏi chốn cung đình, không ra được khỏi đây, không gặp được Tử Vy, Tiểu Yến Tử chỉ bứt rứt càng bực dọc. Đối với Yến Tử chuyện làm cách cách chẳng sướng chút nào, mà càng lúc càng ngộp hơn. Cũng trong lúc đó, Tử Vy cũng đã quyết định thôi thì để Tiểu Yến Tử đóng vai cách cách luôn và nàng thì rút lui. Hôm ấy Nhĩ Khang đến phòng của Tử Vy, tình cờ phát hiện thấy Tử Vy đang sắp xếp gọn gàng quần áo. Hai người cũng đã chuẩn bị xong, như muốn làm một cuộc hành trình xa. Nhĩ Khang giật mình: - Các người định đi đâu vậy? Tử Vy bình thản: - Định sang phòng khách chào Phước đại nhân, Phước Tấn và hai huynh. - Chi vậy? Có chuyện gì không? Cha tôi đi viếng chú sáu chưa về, còn Nhĩ Thái thì vào cung, nên cũng không có mặt ở nhà. - Thế à? Tử Vy có vẻ thất vọng: - Có chuyện gì? Nói lại với tôi được không? - Tôi định đến đấy để cảm ơn tất cả về những ngày tôi được ở lại đây, tôi đã làm phiền quá nhiều người, được mọi người chăm sóc tử tế. Còn bây giờ tôi thấy, mọi việc đâu đã vào đấy rồi. Chẳng thể làm gì khác hơn, nên muốn cáo từ. Quần áo của Phước Tấn cho mượn mặc khi tôi ở đây, thì chúng tôi cũng đã giặt giũ sạch sẽ, xếp gọn để trên giường… Nhĩ Khang giật mình. Đưa mắt nhìn khắp phòng quả là phòng đã được lau chùi gọn, sạch sẽ nên lúng túng nói: - Tại sao bỏ đi vội vã thế? Có phải ở đây chúng tôi đã làm điều gì gây phiền cho cô? Tử Vy lắc đầu: - Đâu có, đâu có! Mọi người cư xử với tôi quá tốt. Điều đó làm tôi áy náy, không muốn làm phiền thêm, với lại đây là lúc tôi phải trở về vị trí của mình. Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, đột nhiên cảm thấy bối rối, lo lắng hỏi: - Cái gì mà trở về vị trí của mình? Cô muốn nói là về Viện người nghèo hay về hoàng cung? Về Tế Nam? Cô có thể nói rõ một chút được không? Câu hỏi của Nhĩ Khang làm Tử Vy chợt thấy xót xa, nàng chỉ nói: - Vâng, trời đất rộng lớn thế này, không lẽ chẳng có nơi nào là của ta? Có điều có một nơi nó không còn là của ta nữa thì tôi đã biết rồi. Nhĩ Khang liếc sang Kim Tỏa, Kim Tỏa hiểu ý, cúi đầu. - Đại thiếu gia ở đây nói chuyện nhé, tôi có chuyện ra ngoài một chút! Kim Tỏa bước ra ngoài khép cửa lại, Tử Vy chợt thấy bất an, nhưng không biết làm gì chỉ cúi nhìn xuống. Nhĩ Khang thấy không còn ai ngoài hai người nên bạo dạn hẳn, bước tới - Tử Vy này, tôi xin nói thật! Tôi chưa muốn để cô đi chút nào! Tử Vy giật mình nhìn lên: - Sao vậy? - Bởi vì… chúng tôi… kể cả Ngũ A Ca, đã tạo quá nhiều áp lực, khiến cho cô phải chịu thiệt thòi, bỏ cả ý định đi tìm cha. Bọn chúng tôi đều biết, cô mới thật sự là cách cách, nhưng vì ích kỷ, vì hẹp hòi muốn bảo vệ cho người mình cần bảo vệ, mà nhần tâm ém nhẹm thân thế của cô. Đó là một điều đáng ân hận, và để chuộc lại phần nào lỗi lầm của mình chúng tôi muốn cô xem đây, xem nhà chúng tôi là nhà của cô, chúng tôi muốn được giúp đỡ để đền bù lại phần nào sự sai lầm đó. - Hảo ý của huynh tôi đã biết rồi. Thật ra thì chẳng có gì để mà bứt rứt cả. Chính tôi đã chọn con đường bỏ cuộc cơ mà? Tôi chẳng muốn vì một hư danh mà phải làm người khác chết. Vậy thôi, ở đây cả nhà huynh, ai cũng cư xử tốt với tôi cả. Tôi hết sức cảm ơn chuyện đó. Nhưng có thế nào thì đây cũng không phải là nhà của tôi. Tôi ở đây sẽ có cảm giác chùm gởi thế nào đấy. Không thực tế tí nào, vì vậy tốt nhất là huynh hãy để tôi đi đi! Nhĩ Khang bối rối: - Nhưng mà thân thế của cô nếu ở lại cũng có dịp để chứng minh, mà biết đâu rồi dịp đó sẽ đến nếu cô ở lại nhà tôi, để theo dõi tin tức trong cung đình theo dõi được Tiểu Yến Tử hành động ra sao, rồi tình cam? của Hoàng thượng… ở đây mới có thể biết rõ mọi việc, có phải hơn không? Đó là chưa nói bọn tôi cũng đã sắp xếp để cô vào cung gặp Tiểu Yến Tử rồi mà? - Nhưng tôi hiểu rất rõ, chuyện thâm nhập vào cung là một việc làm nguy hiểm và có thể làm liên lụy đến gia đình huynh. Vì vậy không cần thiết nữa, đọc được thư của Tiểu Yến Tử xong là đủ rồi, tôi rất an phận chỉ cần mọi người bình an hưởng phần phúc của mình là tốt rồi. - Nhưng mà… nhưng mà… hẳn cô vẫn muốn gặp mặt Hoàng thượng một lần chứ? Tử Vy thở dài: - Gặp để mà làm gì? Gặp rồi chẳng nhận được, thì như không, tốt nhất ngồi đó tưởng tượng còn có lý hơn. Nhĩ Khang nói tới nói lui mà Tử Vy vẫn có ý đi, nên chẳng biết làm sao. - Vậy… vậy có nghĩ là cô đi thật à? - Vâng! Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, sắc đẹp và tính tình Tử Vy những ngày qua đã làm Khang siêu lòng. Khang không đành lòng để Tử Vy đi, vì vậy cuối cùng đành thú thật. - Tất cả những lý do để giữ cô lại đều không được vậy thì… vậy thì nếu tôi nói là… là tôi muốn cô ở lại vì tôi… được không? Câu hỏi của Nhĩ Khang làm Tử Vy giật mình, nàng tròn mắt nhìn lại Nhĩ Khang. Chỉ thấy trước mặt là một chàng trai đa tình với ánh mắt nài nỉ, chờ đợi. Cái ánh mắt đó chợt làm Tử Vy bối rối, sợ hãi. - Huynh… huynh nói vậy là sao? - Cô thông minh như vậy mà không hiểu ý tôi sao? Từ cái hôm chận đường kiệu hoa, cô ngã dưới chân tôi cô nắm lấy vạt áo tôi, thảm thiết đọc hai câu thơ Hoàng thượng viết… là tôi như kẻ mất hồn. Rồi sau đó cô ngụ ở đây, ngày ngày chúng ta gặp nhau, tình cảm của cô, tài danh của cô, tấm lòng của cô đã chinh phục tôi, khiến tôi chẳng còn một sức kháng cự nào cả. Nhĩ Khang nói luôn một hơi, làm Tử Vy càng lúng túng. Nhĩ Khang thấy vậy, chợt hối hận, nói: - Đúng ra tôi không nên nói ra những điều đó phải không? Tôi thật thô lỗ. Cô là cành vàng lá ngọc của Hoàng thượng, vậy mà tôi lại có ý tưởng điên rồ như vậy? Xin lỗi, mong không bị cô đánh giá, nhưng chỉ muốn cô hiểu cho tấm lòng. Tử Vy yên lặng một chút, đáp: - Không phải đâu, hiện giờ tôi nào có còn là lá ngọc cành vàng gì của Hoàng thượng. Tôi đã nói với huynh rồi tôi chỉ là người bình thường như bao nhiêu người bình thường khác. Còn tệ hơn, chỉ là một đứa con gái mồ côi, không cha không mẹ, thì nào có giá trị gì? Cành vàng lá ngọc là huynh đó, vì huynh là con trai của Đại học sĩ là người được Hoàng thượng ưa chuộng. Sau này rồi huynh sẽ tìm được người xứng đôi, môn đăng hộ đối để lấy làm vợ. Còn tôỉ Thú thật với huynh, tôi sống với mẹ từ nhỏ không cha, nên rất tự tị Chẳng dám nghĩ xa suy rộng đâu. Nhĩ Khang nghe Tử Vy nói vậy, xúc động: - Tại sao vậy? Tại sao không? Cô có quyền mà? Cô vẫn là… Tử Vy thấy thái độ của Nhĩ Khang quá nhiệt tình, sợ hãi lùi ra sau một bước. Hành động của Tử Vy làm Nhĩ Khang thấy như bị xúc phạm, chàng đỏ mặt nói. - Xin lỗi! Có lẽ hôm nay đầu óc tôi không được tỉnh táo, nên nói lung tung. Cô có thể coi những điều tôi vừa nói là chẳng có đi, còn chuyện muốn đi thì xin khoan đi, đợi tôi báo cho ba mẹ tôi biết xong, tôi sẽ đưa cô đi không muộn. Nhĩ Khang dứt lời, không nhìn Tử Vy, vội bước về phía cửa, Tử Vy xúc động, chạy theo chận ngang: - Thôi được rồi, tôi ở lại vậy! Nhĩ Khang không tin, tròn mắt: - Cô nói gì thế? Nhưng rồi ánh mắt thành thật của Tử Vy làm Nhĩ Khang hiểụ Vâng, từ khi đến nhà họ Phước đến nay nhiệt tình và cách cư xử tốt đẹp của Nhĩ Khang đã để lại trong lòng Tử Vy bao nhiêu cảm kích. Bây giờ lời bày tỏ chân thật của Nhĩ Khang, lại như một sức mạnh. Khiến Tử Vy không biết tình cảm mình ra sao. Chỉ thấy một điều, trái tim mình đã bị thái độ của chàng trai này làm rung động Tử Vy lập lại - Vì cái lý do cuối cùng của huynh, tôi đành ở lại! Truyện được copy tại TruyệnYY.com Nhĩ Khang cảm động và quên đi sự cách biệt, nắm lấy tay Tử Vy, làm nàng nóng cả mặt, nhưng không hiểu sao lại không rút tay lại. Và lúc này Tử Vy mới nghĩ đến lời Nhĩ Khang thường nói, sự lầm lẫn làm hoán đổi vị trí giữa Tiểu Yến Tử và Tử Vy. Biết đâu là sự sắp đặt của trời. Tử Vy hiểu rồi, Tái ông thất mã, mất góc đông trì được góc Tâỵ Nếu Tử Vy vào cung trót lọt thì đâu có vào Phước phủ. Sự tương ngộ với Nhĩ Khang đâu có xảy ra. Tử Vy dịu dàng nhìn Nhĩ Khang và nàng cảm thấy chẳng còn chút ganh tị nào với Tiểu Yến Tử nữa. Cũng trong thời gian đó, Tiểu Yến Tử ở trong Hoàng cung. Tiếp tục gặp chuyện rắc rối. Chuyện làm cách cách quả thật dẫy đầy khó khăn. Tiểu Yến Tử hoàn toàn chẳng ngờ là Hoàng hậu cuối cùng rồi cũng tìm được cách thuyết phục được đức vua. Để đức vua chẳng những quan tâm đến chuyện học vấn của Yến Tử, mà còn đòi hỏi Yến Tử phaỉ nề nếp. Chuyện học vấn thì còn tạm đối phó được (nhờ có sự hổ trợ của Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái) nhưng còn chuyện Lễ nghi sinh hoạt thường ngày thì hoàn toàn chịu thua. Tiểu Yến Tử như con chim đang bay tự do, chợt nhiên bị nhốt vào lồng còn bị bắt tập nhảy theo ý người: Mà người tập cho nó hót, nó nhảy ở đây khổ thay, lại là kẻ từng căm thù nó, đấy là Dung ma ma. Đối với Tiểu Yến Tử đấy hoàn toàn là một bất ngờ, một đại họa! Chuyện càng xui xẻo hơn là cái hôm vua dẫn Hoàng hậu và Dung ma ma đến Thấu Phương Trai, cũng là lúc Tiểu Yến Tử đang bò càng dưới đất với đám Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà chơi trò ném đáo ăn tiền. Bốn tay cung nữ lẫn thái giám hoàn toàn làm theo lời Tiểu Yến Tử quỳ dưới đất mê mẩn với trò chơi đỏ đen vì vậy chẳng ai phát hiện được người lạ mặt đến nhà. Đến khi Tiểu Yến Tử nghe tiếng bọn thái giám Tiểu Lộ Tử hầu vua, hô to "Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm!" để giật mình nhìn lên, thì đã thấy vua Càn Long và Hoàng hậu đứng trước mặt. Tiểu Yến Tửcuống lên đứng dậy, đám cung nữ thái giám thì sợ hãi, vừa đứng bật dậy đã vội vã quỳ xuống dập đầu. Sự luống cuống làm cho bao nhiêu hòn đáo và tiền đồng lăn cả ra đất. Tiểu Yến Tử vội quỳ xuống lớn tiếng tung hô: - Cung thỉnh Hoàng A Ma thánh an! Hoàng hậu kim an. Hoàng hậu thấy cảnh hỗn loạn vậy, mỉm cười đắc thắng, giả vờ hỏi: - Cách cách đang làm gì mà vui dữ vậy? Vua Càn Long thì châu mày, có vẻ khó chịu, nhưng rồi khi nhìn thấy những đồng tiền rơi vãi dưới đất và những hòn đáo đã không dằn được hỏi. - Ai cho phép mang những thứ này vào đây vậy? Tiểu Yến Tử sợ thuộc hạ bị phạt, vội vã tâu: - Hoàng A Ma! Xin người đừng mắng bọn họ, tất cả là do con sai họ ra ngoài mua cho con, để trong lúc rảnh rỗi giải trí thôi. Vua Càn Long nghe nói vô cùng tức giận, nhưng chỉ quay sang đám thái giám quát: - Tiểu Đặng Tử! Tiểu Trác Tử! Các ngươi thật quá lắm, các ngươi muốn dạy hư cả cách cách ư? Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử nghe quát sụp xuống: - Dạ… dạ tụi tôi… nô tài đáng chết ạ. Hoàng hậu châu mày: - Cái gì mà tụi tôi, nô tài… lộn xộn vậy? Ai cho các ngươi xưng là tụi tôi chứ? Tiểu Yến Tử vội vàng bào chữa: - Dạ… tại con bảo bọn họ xưng là tụi tôi, con không cho phép họ xưng là nô tài đáng chết. Vì vậy Hoàng A Ma, Hoàng hậu có muốn phạt, muốn mắng con cái gì thì mắng. Đừng có cái gì cũng đổ lên đầu họ. Vua Càn Long liếc nhanh về phía Hoàng hậu, bực dọc nói: - Ái khanh có lý! Tiểu Yến Tử không thể không học luật lệ kỷ cương được! Và quay sang Tiểu Yến Tử, ông lớn tiếng: - Tiểu Yến Tử! Sang đây nào! Thấy sắc diện của vua Càn Long. Tiểu Yến Tử biết là sẽ gặp chuyện rắc rối, nên sợ sệt bước tới. Vua phán: - Bắt đầu ngày mai, ngày chẵn ngươi phải đến thư phòng học viết học đọc với thầy Kỷ, còn ngày lẻ thì sẽ được Dung ma ma dạy phép tắc cư xử trong cung đình. Dung ma ma là vú nuôi lớn tuổi nhất trong cung nên nghi lễ đều biết. Ngươi phải lễ phép vâng lời. Chuyện hôm trước không được để xảy ra lần thứ haị Nếu ngươi còn bày trò trèo lên cột hay đánh người, trẫm sẽ cho nhốt lại! Trẫm nói chuyện nghiêm chỉnh đấy, hãy nghe kỹ mà làm theo nhé! Ngay lúc đó Dung ma ma bước tới, thi lễ trước mặt Tiểu Yến Tử: - Dung ma ma tham kiến cách cách! Cách cách vạn tuế vạn vạn tuế! Tiểu Yến Tử lui về sau một bước, hét: - Hoàng A Ma! Tại sao lại làm như vậy? - Trẫm rất biết chuyện nuông chiều quá sinh kiêụ Người xưa cũng bao? Yêu cho roi cho vọt! Vì vậy không thể dung túng con được nữa, con phải học! Vua Càn Long dùng thành ngữ, Tiểu Yến Tử nghe chỉ như nước chảy đầu vịt. Có điều nàng biết mình sắp bị kềm chế từ đây nên phản kháng: - Hoàng A Ma nói gì lung tung quá! Con nghe không hiểu đâu. Nếu Hoàng A Ma muốn con không cờ bạc thì con sẽ không cờ bạc nữa là xong, cần gì lại giao con cho Dung ma ma, giao con cho bà ấy chẳng khác gì giao cho sói ăn thịt, sau này vua muốn gặp con sợ là con cũng không còn trên cõi đời này! Dung ma ma đứng đó, sắc diện vẫn lạnh lùng. Hoàng hậu thì lắc đầu, như ý nói "Đấy! Ông thấy chưa!" Còn vua Càn Long nghe Tiểu Yến Tử nói mình nói năng lung tung đã giận cực điểm, vua thấy với con bé Tiểu Yến Tử này, không thể không cho vào khuôn phép được, nên nghiêm mặt nói: - Trẫm đã quyết định thì không được cãi lời. Trẫm bắt học phép tắc là phải học phép tắc. Từ trước đến giờ con chẳng học hành gì cả, nên làm gì cũng không giống ai, phải cho vào nề nếp mới được. Không dung túng được nữa. Và quay sang Dung ma ma, vua nói: - Dung ma ma đâu! - Dạ có thần! - Trẫm giao cách cách cho ngươi đấy! - Dạ! Nô tài xin tuân mệnh! Dung ma ma cất cao giọng tấu như phần nào có ý muốn thị uy với Tiểu Yến Tử. Và thế là tai nạn đã đến với Tiểu Yến Tử bắt đầu từ hôm đó. Lúc Dung ma ma đến dạy phép tắc kỷ cương triều đình cho Tiểu Yến Tử, không phải chỉ đi một mình, mà còn có hai đại hán đi kèm theo, một tên là Trại Oai, còn một là Trại Quảng. Hai người to như hai con trâu nước, nhưng lúc di chuyển lại chẳng có tiếng động, nên Tiểu Yến Tử biết ngay là người có võ công cao cường. Dung ma ma thi lễ cung kính với Tiểu Yến Tử rồi chậm rãi nói: - Hoàng thượng đặc biệt phái huynh đê. Trại Oai và Trại Quảng đến đây cùng với nô tỳ phục vụ cách cách. Hoàng thượng nói sợ có khi quá cao hứng cách cách lại trèo lên cột mà không chịu xuống như lần trước, thì hai người này sẽ có bổn phận dưa cách cách xuống. Tiểu Yến Tử hiểu ngay đấy là lời đe dọa. Hai tay đại hán này ngó tướng đã giống như tượng đồng không dễ gì ứng phó đâu vậy là khổ tới nơi rồi! Tiểu Yến Tử quay sang nhìn Dung ma ma cố suy nghĩ tìm cách ứng phó, hoặc kéo dài buổi học, nhưng tìm mãi vẫn không ra, nên nói: - Dung ma ma, chúng ta cần thảo luận điều kiện trước đi nhé! Nhưng Dung ma ma nói ngay: - Nô tỳ không dám thảo luận điều kiện gì với cách cách cả, vì nô tỳ biết rằng trong lòng cách cách chẳng hề thích học món phép tắc kỷ cương cung đình này, nhưng cát nên biết rằng nô tỳ là vâng lệnh của Hoàng thượng đến đây, để dạy, vì vậy dù cách cách có thích hay không cũng phải học nếu cách cách chịu học tốt, biết sớm, thì sẽ sớm thoát khỏi sự bực mình vì nô tỳ, mà nô tỳ cũng sớm hoàn thành bổn phận, còn trái lại chỉ có thiệt thòi cho cách cách thôi. Đấy chỉ có như vậy, mong là cách cách đừng có tìm cách đẩy tới đẩy lui, kỳ kèo điều gì cả. Dung ma ma chậm rãi nói nhưng cương quyết, Tiểu Yến Tử biết là đã bị khóa chặt lối thoát, chỉ còn phải học thôi, nên thở dài. - Ối lý luận gì cách cách, nô tỳ một tràng chi cho mệt. Đâu có ai bắt trả bài đâu, coi như là ta chịu thua ngươi thôi. Thế là Tiểu Yến Tử bắt đầu học. Bài học đầu tiên là tập đi đứng. Dung ma ma làm mẫu trước, rồi diễn giảng. - Chuyện đi đứng phải cẩn trọng chứ không phải muốn bước thế nào thì bước. Trước hết phải tập trung tư tưởng, khí định thần viên, lúc nào cũng phải đi cách người đi trước một khoảng cách nhất định. Khăn tay cầm một góc thích hợp, không được để cao hay thấp quá, rồi bây giờ mời cách cách bắt đầu đi. Tiểu Yến Tử bắt đầu bước, nhưng Dung ma ma lắc đầu: - Không được! Cách cách phải ngước cằm lên. Tư thế phải thật trang nghiêm, lưng thẳng một chút, mặt phải tươi tỉnh cười một chút cũng được, nhưng không được mở miệng rộng như vậy. Không được! Bắt đầu lại nào! Tiểu Yến Tử đi lại từ đầu: - Cách cách! Lúc bước đi phải nhìn thẳng, không được liếc trái liếc phải, cũng không được trề môi. Nào bước trở lại lần nữa đi!
|
CHƯƠNG 20
Thế là Tiểu Yến Tử cứ bị bắt đi tới đi lui nhiều lần chỉ một lúc đã thấy bực dọc. Vì không sai chỗ này, thì lại sai chỗ khác. Không có lần nào là hoàn chỉnh cả. Dung ma ma nói: - Cách cách, phải tập trung lên nào, nếu không nội một chuyện bước đi không, phải học mười bữa hoặc nữa tháng mới xong, còn những chuyện khác nữa, mệt lắm. Với nô tỳ thì sự việc này không thành vấn đề, nhưng với cách cách cứ gặp mặt xấu xí của lão già này, hẳn không vui. Tiểu Yến Tử không còn chịu nổi, đang đi đứng lại, khoát khoát chiếc khăn trong tay, hét với Dung ma ma: - Ngươi đã biết là ta chúa chán cái chuyện vẽ duyên này, còn ngồi đó lải nhải khiêu khích, chọc tức ta. Bộ ngươi tưởng là ta sợ ngươi hủ? Còn lâu ta mà nhẫn nhịn luyện tập thế này, hoàn toàn là vì Hoàng A Ma chứ không phải vì ngươi đâu! Tại sao không dạy ta đi sơ sơ một lần được rồi, cứ bắt đi tới đi lui hoài vậy? Định hành hạ ta ư? Rồi ném bỏ chiếc khăn trên tay xuống đất. Dung ma ma thản nhiên bước tới nhặt khăn, rồi ra lệnh: - Cách cách hãy bước lại một lần nữa xem! Tiểu Yến Tử nổi nóng: - Nếu ta không đi lại thì sao? - Nếu cách cách không đi thì nô tỳ xin cáo lui vậy! Nói xong cúi đầu chào cách cách một cái rồi quay lưng ra cửa. Tiểu Yến Tử giật mình: - Khoan đã, ngươi định đến trước mặt Hoàng A Ma để cáo tội ta ư? - Không phải gọi là cáo tội mà là phục mệnh! Dung ma ma lạnh lùng nói. Tiểu Yến Tử suy nghĩ một chút, thấy không nên cãi lệnh của vua Càn Long, nên bực bội chụp lấy chiếc khăn tay rồi nói: - Thôi được rồi, được rồi! Đi thì đi chứ? Có chuyện đi đứng không mà cũng rắc rối! Rồi Tiểu Yến Tử quặp khăn trong tay, đi rầm rập tới trước. Chiếc khăn không được giữ kỹ. Thái độ Yến Tử lại quá thô bạo, nên chiếc khăn bị đẩy bay ra cửa. Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử và các người còn lại không nín được cười. Chỉ có Dung ma ma là vẫn mặt lạnh như tiền, lấy khăn trong tay mình, đưa cho Tiểu Yến Tử nói: - Đây có chiếc khác cách cách hãy tập bước lại một lần nữa đi! Sau một cái chuyện học đi không, Tiểu Yến Tử mệt phờ mấy ngày. Sau chuyện học đi là đến chuyện dập đầu lạy tạ chẳng khác chuyện họ đi là mấy, lần này Tiểu Yến Tử phải lập lại nhiều lần. - Chuyện dập đầu lạy tạ, thấy thì đơn giản, nhưng thật ra đấy là một môn học không biết cách dập thì không phải người quý tộc. Mỗi lần dập đầu, cách cách phải quỳ ngay ngắn, hai đầu gối phải chụm vào nhau, không được để cách xa nhau. Còn hai tay cũng vậy, vòng cung ra trước và nắm lấy nhau, đầu hơi cúi xuống, chỉ cần đụng vào đòn tay là đủ rồi không cần phải đụng đất. Chuyện đụng đất chỉ dành riêng cho bọn nô tài, chứ không phải là cách cách. Nào xin cách cách thử đi! Dung ma ma thuyết giảng rồi bắt Tiểu Yến Tử thực hành: - Ồ! Cách cách sai rồi, tay không được để hai bên, làm lại nhé! - Cách cách lại sai nữa rồi, hai tay nắm lấy nhau bắt đầu lại! - Cách cách cứ sai mãi! Thế này nè! Lập lại! Tập tới tập lui làm Tiểu Yến Tử nổi nóng, quay sang Dung ma ma quát: - Ngươi cuối cũng muốn ta dập đầu đến bao giờ mới hài lòng chứ? Dung ma ma vẫn bình thản không lay chuyển: - Dập đến bao giờ cách cách làm đúng mới thôi! Và Tiểu Yến Tử tiếp tục dập, không biết là đã dập đến mấy trăm cái mới đạt. Môn học thứ ba của Tiểu Yến Tử là ngồi. Dung ma ma lại thuyết giảng: - Đi đứng có cách đi đứng riêng, thì ngồi cũng phải có tư thế ngồi của một cách cách. Này, cách cách hãy chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống, hai đầu gối cụng vào nhau, hai bàn tay nắm lại đặt trên đầu gối, nào bắt đầu! Tiểu Yến Tử coi việc học như một cực hình, nhưng không thể không làm theo. - Không được! Cách cách đứng dậy đi, lặp lại lần nữa. Lúc ngồi xuống, không được để phát ra tiếng đông! - Không được! Không được, cách cách đứng dậy rồi đi lại nào. Lúc ngồi nhớ phải thẳng lưng, hai gót chân để lại vào trong ghế một chút, làm lại! - Xin cách cách đứng dậy! Lập lại! Lúc ngồi mặt phải ngước lên, không được để cằm hạ thấp hơn cổ. Đôi chân không nên cứng ngắc như vậy! Lặp lại! Thế là cách cách đứng dậy đi, đi rồi ngồi xuống. Lập đi lập lại mấy ngày trời. Và một bữa, cơn thịnh nộ của Tiểu Yến Tử như chiếc bóng căng đầy quá sức phải đến lúc bùng nổ. Hôm ấy là ngày tập Đón tiếp khách. Sau một buổi tập mệt nhoài, lại đói. Nhưng đúng giờ cơm mới dọn ra. Người Tiểu Yến Tử như muốn lả đi. Vì vậy vừa thấy cơm dọn ra là Tiểu Yến Tử nhảy ngay lên. Nhìn thấy món nào cũng ngon lành. Tiểu Yến Tử thử món này, rồi thử món khác. Đang hùm hụp húp canh, nhìn lại thấy đám Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử… đứng đấy. Tiểu Yến Tử ngẫu hứng nói to: - Mọi người hẳn đã đói cả rồi! Lên đây, lên đây nào! Cơm nhiều lắm, một mình tôi ăn không hết đâu! Nào nào! Lên ăn đi, mệt còn đỡ, đói thì không làm sao chịu nổi! Cứ lên ăn tự nhiên nào! Tiểu Yến Tử đang hô hào mọi người cùng lên ăn với mình cho vui, thì Dung ma ma lên tiếng ngay: - Cách cách! Xin hãy bỏ đũa xuống! Tiểu Yến Tử chựng lại, giận đến đầu muốn nổ tung ra. - Cái gì? Giờ này giờ cơm, đâu phải giờ học đâu mà phép với tắc? Bây giờ tôi ăn cơm, không lẽ chuyện ăn cơm bà cũng không cho à? - Dạ không phải, nhưng ăn cơm cũng phải có quy cách. Lúc ăn miệng còn ngồm ngoàm thức ăn không được nói. Quan trọng hơn nữa là không được để nô tài lên bàn ăn chung. Bản chất cách cách cao quý không thể bình đẳng với bọn nô tài thấp hèn chúng tôi. Nên ăn chung là điều đại cấm kỵ. Còn nữa, cách cầm đũa của cách cách không đúng. Đũa không được để chéo, không được gõ vào tô chén thành tiếng, nên xin cách cách đặt đũa xuống, rồi bắt đầu lại nào! Thế là Tiểu Yến Tử không dằn được nữa. "Bốp…" Tiểu Yến Tử đập đũa xuống bàn, nhảy đỏng lên, hét: - Tôi không làm nữa! Được rồi! Tôi không đóng vai Hoàn Châu cách cách nữa đâu! Lúc trước tôi đã nói không làm rồi mà, tối ngày cứ bắt lễ nghi, phong cách! Ngồi cũng không đúng kiểu, đứng thế nào cũng không được, đi cũng bị dòm chừng, quỳ cũng phải sửa kiểu. Cười không được cười, nói không được nói. Rồi cả ăn cũng bị chỉnh. Tôi làm sao chịu đựng được sự hành hạ nữa chứ? Tôi không chịu nổi rồi, tôi đi đây! Và sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu! Tiểu Yến Tử vừa nói vừa bứt cái thẻ bài cách cách trên ngực ra ném xuống đất, ném cả xâu chuỗi trên cổ, rồi xông ra khỏi phòng. Phía sau Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà… Dung ma ma vừa chạy đuổi theo vừa gọi lại Và cũng lúc đó vua Càn Long, Hoàng hậu, Lệnh Phi cùng Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái lại đang đi vào sân của Thấu Phương Trai. Tiểu Yến Tử như mũi tên bắn ra sân miệng hét luôn mồm: - Nón ư? Không cần! Chuỗi ngọc ư? Khỏi! Bông tai? Chẳng cần! Vàng ngọc châu báu gì cũng không cần hết! Ta chẳng cần gì hết! Đôi giày mắc dịch này cũng vậy.! Ta không mang! Thế là Tiểu Yến Tử cầm chiếc giày ném thẳng tới trước. Vua Càn Long vừa trờ tới hoảng hồn khi thấy chiếc giày bay thẳng vào người mình, ông hét lên: - Chuyện gì vậy? Vĩnh Kỳ nhanh nhẹn bay lên chụp dính chiếc giày trên tay… Vua Càn Long ngơ ngác, còn Hoàng hậu, Lệnh Phi, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái… thì sợ hãi ra mặt Tiểu Yến Tử vẫn luôn mồm: - Thôi không làm nữa! Thế nào thì cũng được! Hoàn Châu cách cách cái gì? Hóa trâu cách cách thì có… Vua Càn Long đã lấy lại bình tĩnh hét: - Tiểu Yến Tử, con làm cái gì nữa đó? Tiểu Yến Tử nghe vua gọi mới giật mình, dừng chân lại, vừa thở hổn hển vừa sợ hãi nhìn vua. Phía sau là Dung ma ma, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà, Trại Oai, Trại Quảng cũng vừa chạy tới, vừa trông thấy vua, tất cả đều sụp xuống. - Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu nương vạn tuế! Lệnh Phi nương nương vạn tuế! Phước nhị gia vạn tuế! Gần chục tiếng vạn tuế đó, làm Tiểu Yến Tử đứng tròn mắt, chứ không thèm chào cũng không thèm nói câu nào cả. Hoàng hậu châu mày hỏi: - Dung ma ma! Chuyện này là thế nào? - Dạ nô tỳ có mặt! - Ta biết là ngươi đang dạy cách cách mà? Tại sao để cách cách thế này. Nón không có, giày thì ném tung. Chuyện gì vậy, nói ngay? Dung ma ma làm ra vẻ sợ sệt, quỳ xuống: - Tội nô tài đáng chết vì không dạy được cách cách. Vua Càn Long nổi giận, trừng mắt với Tiểu Yến Tử, hét: - Con thế này là thế nào? Học kỷ cương quy cách, học cũng không nên thân, càng ngày càng hư ra. Con nhìn lại bản thân con xem. Áo quần lếch xếch, mặt mày, tóc tai như vầy, còn ra thể thống gì nữa chứ? Tiểu Yến Tử lúc này đã bất chấp mọi thứ nói trả lại: - Hoàng A Ma! Con thà là ra ngoài làm dân không sắm vai cách cách nữa đâu. Nếu bệ hạ muốn lấy đầu con thì cứ lấy, dù vì… Tiểu Yến Tử ngước lên khẳng khái: - Tôi chỉ có một cái đầu, một mạng người là xong. Vua Càn Long đỏ cả mặt: - Con tưởng cách cách là gì? Muốn làm là làm muốn thôi là thôi ư? Và ra lệnh: - Bọn bây đâu! Bắt Hoàn Châu cách cách lại cho ta! Trại Oai, Trại Quảng lớn tiếng "dạ!" Rồi xông ngay tới bắt lấy Tiểu Yến Tử, khiến Tiểu Yến Tử hoảng hốt la lên: - Hoàng A Ma! Hoàng A Ma! Bộ người định lấy đầu con thiệt sao? Vua Càn Long tức giận cực điểm, hét: - Ngươi vô kỷ luật! Buông thả, quậy phá đến mức này thì ta không thể nuông chiều được rồi. Chuyện lấy đầu ngươi chẳng qua chỉ là để giáo dục ngươi thôi! Và ra lệnh cho bọn thái giám: - Đánh hai mươi trượng! Bọn thái giám đồng thanh: - Dạ! Vĩnh Kỳ nghe vậy hoảng hốt, vội vã quỳ xuống dập đầu: - Xin Hoàng A Ma bớt giận! Hoàn Châu cách cách là thân cành vàng lá ngọc, lại là gái, sợ chịu đòn không nổi, xin Hoàng thượng hãy phạt bằng cách khác ạ. Nhĩ Thái thấy Vĩnh Kỳ quỳ, vội quỳ theo: - Hoàng thượng nhân từ! Ngũ A Ca nói đúng đấy. Cách cách không phải là con trai, cũng không giống như bọn nô tài, xin Hoàng thượng xét lại cho! Lệnh Phi cũng sụp xuống trước mặt vua: - Đúng đấy! Đúng đấy! Hoàn Châu cách cách sức khỏe kém. Bị thương lần trước cũng chưa bình phục hẳn, làm sao chịu nổi đòn này? Thôi thì, xin Hoàng thượng hãy gia ân tha cho. Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà thấy có nhiều người xin cho cách cách, nên dập đầu xin theo - Xin Hoàng thượng gia ân! Hoàng thượng gia ân! Vua Càn Long thấy người người xin cho Tiểu Yến Tử quá cũng động lòng, nên quay sang hỏi: - Cách cách thấy thế nào? Có nhận lỗi mình chưa? Không ngờ, Tiểu Yến Tử lại hất hàm lên, nói thẳng: - Tôi không có lỗi gì cả, có chăng là đã ngu xuẩn nhận làm cách cách! Vua Càn Long không đợi Tiểu Yến Tử dứt câu, hạ lệnh: - Vậy thì đánh! Đánh đi! Không cho phép ai xin xỏ gì cả nhé! Trước đó thì bọn thái giám đã mang vào một cây trượng to đặt trước mặt Yến Tử để răn đe, không ngờ Yến Tử lại không sợ. Trại Oai và Trại Quảng nghe vua ra lệnh, vội để Tiểu Yến Tử lên ghế dài. Hai thái giám khác cầm trượng đưa cao, nhưng chưa dám đánh, nhìn vua. Vua Càn Long giận dữ: - Còn chờ gì nữa? Đánh đi chứ? Trẫm muốn đích thân nhìn xem bọn bây đánh! Không được nương tay! Không được nương tay đấy! Hai tay thái giám không dám chần chừ nữa thế là những ngọn đòn quất xuống mông Tiểu Yến Tử. Bọn thái giám vừa đánh vừa đếm. - Một… hai… ba… bốn!… Họ đánh rất chậm, cố ý chờ xem vua có ra lệnh ngưng không. Nhưng không thấy. Tiểu Yến Tử nằm trên ghế dài bị đánh đau, mới biết là vua thật sự muốn trừng phạt mình vừa đau vừa xấu hổ, lại thấy oan nên tức chí vùng vẫy, nhưng biết vùng vẫy cũng chẳng được gì, nên đành xuống nước. - Hoàng A Ma! Cứu con! Con biết lỗi rồi! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY Tiểu Yến Tử khóc òa. Vĩnh Kỳ thấy vậy, quỳ xuống trước mặt vua, dập đầu. - Hoàng A Ma, xin hãy thương tình tha cho cách cách! Vua Càn Long chưa hết giận, hét: - Đã bảo là không cho xin! Vậy mà vẫn xin! Vậy thì đánh thêm hai mươi roi nữa! Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái nghe vậy chẳng dám can thiệp tiếp, nhưng thấy Yến Tử bị đánh lại không đành lòng, mà chẳng biết phải làm sao. Lệnh Phi đứng gần đấy lòng nóng như lửa đốt, nhưng thấy có Hoàng hậu đứng cạnh nên chẳng dám can thiệp, mãi đến khi thấy mông của Tiểu Yến Tử rướm máu, thì không cầm lòng được nữa, quỳ xuống dưới chân vua, van xin. - Hoàng thượng! Con bị đánh mẹ bao giờ cũng đau lòng. Tiểu Yến Tử ăn đòn, mẹ cô ấy ở trên trời hẳn đau lòng lắm. Vì vậy thiếp xin Hoàng thượng hãy nghĩ đến hương hồn người đã chết mà khoan dung cho cách cách. Thiếp sợ rằng nếu đánh tiếp tục thế này cách cách sẽ chẳng toàn mạng được. Lời của Lệnh Phi, khiến Tiểu Yến Tử nhớ sực đến mẹ của Tử Vy, vội khóc thét lên: - Mẹ ơi mẹ! Cứu con mẹ ơi! Tại sao mẹ lại ra đi quá sớm, để người ta ăn hiếp con thế này! Lúc đầu thì Tiểu Yến Tử chỉ nghĩ đến chuyện mẹ Tử Vy, nhưng sau đó thì khóc thiêt… Vì đau một phần, mà phần khác tự hỏi. Tại sao người ta có mẹ còn mình thì không? Và Yến Tử hét lên. - Mẹ! Mẹ ở đâu? Nếu con có mẹ, thì con đâu có phải khổ thế này! Mẹ! Mẹ sinh con ra làm gì, rồi ném con ra đời bơ vơ vậy? Vua Càn Long nghe Tiểu Yến Tử hét như thế chợt nhớ đến chuyện mình đã phụ bạc, vô tình với Vũ Hà, lòng chợt nhói đau vì hối hận, ông liền ra lệnh: - Thôi đừng đánh nữa! Đủ rồi! Ngưng lại đi! Bọn thái giám lập tức ngừng đánh ngay. Trại Oai và Trại Quảng buông Tiểu Yến Tử ra. Tiểu Yến Tử lăn lộn và ngã nhào xuống đất. Lệnh Phi, Minh Nguyêt., Thể Hà chạy tới đỡ lên. Vua Càn Long cũng bước tới cúi xuống nhìn, thấy Tiểu Yến Tử tái xanh hốc hác vì khóc, lòng cũng xốn xang. Nhưng để che đậy tình cảm mình, ông cố tình bình thản nói. - Đấu bây giờ con hẳn biết Lời vua không phải lời đùa là thế nào rồi chứ. Từ rày về sau đừng có bày chuyện thử xem trẫm kiên nhẫn thế nào. Trẫm nghiêm khắc cảnh cáo con, nếu còn nói chuyện không làm cách cách nữa, không tuân thủ kỷ cương cung đình nữa thì đừng trách trẫm. Trẫm cũng cấm chuyện gây rối làm loạn trong cung. Nếu còn để xảy ra, thì coi chừng cái mạng của con. Thôi lần này tạm tha, nhưng lần sau thì đừng hòng. Nghe rõ chưa? Tiểu Yến Tử vẫn khóc rấm rứt, nước mắt ràn rụa. Khóc vì sợ hãi, vì khiếp sợ không biết tương lai rồi sẽ ra sao? Bây giờ Yến Tử đã sợ thật sự, nên gật đầu lia lịa, không nói được lời nào cả. Vua Càn Long thấy Tiểu Yến Tử đã hoàn toàn khuất phục, chịu phép, nên cũng không muốn tiếp tục ra uy. Ông quay lại nói: - Trại Oai, Trại Quảng đâu, đi gọi ngay Hồ Thái y đến đây xem! Còn Dung ma ma, về phòng trẫm bảo bọn thái giám lấy cái món Tử Kim hoạt huyết đơn của người Hồi Cương tấn cống lần trước, lại đây, cho cách cách uống! Vua Càn Long nói xong, quay người bỏ đi một nước. Hoàng hậu, Dung ma ma, Trại Oai, Trại Quảng và đám thái giám, cung nữ cùng đi, cũng vội bước theo.
|
CHƯƠNG 21
Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái thấy vua và Hoàng hậu đã bỏ đi, vội vàng chạy tới đỡ lấy Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ thấy Tiểu Yến Tử người ướt đẫm mồ hôi, rồi nước mắt, máu thấm nơi roi vọt, đau lòng lắm, nghẹn giọng hỏi Yến Tử. - Yến Tử, cô thấy thế nào? Bây giờ vua và hoàng hậu đi rồi, có muốn khóc cứ khóc cho thoải mái không cần gì phải che đậy nữa! Nhưng Tiểu Yến Tử chỉ nhắm mắt, lệ chảy dài, miệng lẩm bẩm lời gì rất nhỏ. Nhĩ Thái thắc mắc: - Cô ấy nói gì vậy? Vĩnh Kỳ nói: - Cô ấy nói, may là người bị đòn không phải là Tử Vy. Nghe tin Tiểu Yến Tử ăn đòn, Tử Vy hoang mang tột độ Có thể như vậy ư? Nàng không dám tin đó là sự thật. - Hoàng thượng mà cho phép đánh Tiểu Yến Tử ư? Sao lại có chuyện đó? Nghe nói vua rất yêu quí Tiểu Yến Tử mà, nhất là cái bản chất ngang tàng, hành động tự do của cô ấy. Đã yêu sao còn đánh? Đánh có nghĩa là không hài lòng, không hài lòng chỗ nào? Liệu rồi đây Tiểu Yến Tử có gặp nguy hiểm không? Nếu lúc đó ta là Tiểu Yến Tử thì… Nhĩ Khang thấy Tử Vy quá nhiều thắc mắc, vội nói: - Đừng có nghĩ lung tung. Thật ra Hoàng thượng cũng là con người, có khác ai đâu? Vì vậy người vẫn biết hỉ nộ ái ố, vẫn muốn con cái mình hóa rồng. Chuyện đánh để giáo dục có nghĩa là yêu chứ không phải là ghét. Vĩnh Kỳ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: - Nhĩ Khang nói đúng mà cũng không đúng. Tử Vy ngạc nhiên: - Sao đúng mà lại không đúng? - Bởi vì Hoàng A Ma là cha ruột của tôi, tôi hiểu tính ông ấy nhiều lắm. Tiểu Yến Tử mới vào cung nên không hiểu câu "Ở cạnh vua như ở cạnh cọp" Hoàng A Ma từ nào tới giờ quyền uy tuyệt đối. Chẳng ai dám nói tiếng không với ông bao giờ, cũng chẳng ai dám xúc phạm. Chính vì đã quen với nếp sống được người người tuân phục như vậy. Lời của ông là thánh chỉ là mệnh lệnh, chẳng ai được quyền từ khước hay bất tuân. Những lần đầu Tiểu Yến Tử lỡ xúc phạm ông chỉ thấy ngạc nhiên, thấy lạ, nhưng tiếp tục thì chuyện lại khác. Ông không có tính nhẫn nại, nên bực tức lên! Ông Phước Luân đứng gần đấy gật đầu xác nhận: - Vâng, Ngũ A Ca phân tích khá chính xác. Bằng chứng là trong cung đình, từ nương nương cho đến hoàng tử, cách cách, chẳng có ai là dám cãi lại vua. Có người chẳng những thế, còn cố tìm cách để nịnh nọt, nói tốt cho vua hài lòng. Hoàng thượng chịu đựng Tiểu Yến Tử đến nay là đã quá sức, đó là chưa nói. Bên cạnh Tiểu Yến Tử còn có kẻ thù, những kẻ thù này trước mặt vua cứ dèm pha mãi, ngày qua ngày, vua làm sao không bực? Tử Vy nghe vậy càng lo hơn: - Nếu thế thì Tiểu Yến Tử sẽ ở trong trạng thái nguy hiểm, bị đe dọa thường xuyên bản chất tỉ ấy lại nói nhiều, nói một cách vô tội vạ không biết nể nang ai cả, tánh lại bướng, bị một trân chưa thấm đâu, biết lỗi hứa chừa, nhưng chỉ vài ngày sau lại tái diễn. Lần này mới bị đánh, sợ rằng lần sau không giữ được cái đầu! Rồi Tử Vy quay sang Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái: - Ngũ A Ca, Nhĩ Thái, quý vị là người có mặt thường trực trong cung, cần phải có cách bảo vệ cho tỉ của muội mới được. Vĩnh Kỳ nói: - Bộ cô tưởng tôi không hết mình bênh vực cô ấy ư? Nhưng ở trong cung còn có kỷ cương phép tắc nữa, mặc dù là huynh muội ruột đi, nhưng trai là trai, gái là gái. Nam nữ bất thân. Tôi với Nhĩ Thái đây cũng phải hạn chế đến Thấu Phương Traị Đến thường quá cũng bị người ta dèm pha dị nghị. Tử Vy càng nghĩ càng thấy bất ổn, nên đến bên bà Phước Tấn, quỳ xuống. - Phước Tấn, người đã từng nói là có thể hóa trang con thành a đầu để đưa vào cung, phải không? Vậy thì hãy giúp con, cho con mạo hiểm vào đấy một lần xem. Đúng ra thì con không cần vào đấy. Con định một hai ngày nữa là Tiểu Yến Tử sẽ ra đây gặp con. Không ngờ bây giờ tỉ ấy đã bị nạn, không thể ra đây được, con chỉ còn cách vào trong đấy thăm tỉ ấy. Bà Phước Tấn lúng túng: - Chuyện này… chuyện này rất là nguy hiểm, rủi mà bại lộ, thì bị chém đầu như chơi. Khó lắm! Vả lại bây giờ chuyện Tiểu Yến Tử quậy phá mới xảy ra, chúng ta không nên hành động vội vàng sợ không hay! Nhĩ Khang tiếp lời: - Mẹ nói rất đúng! Ta không nên vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Vì vậy Tử Vy, cô nên nhẫn nại chờ đợi một chút! Tử Vy vẫn nóng lòng: - Biết tỉ Tiểu Yến Tử bị đánh mà làm ngơ, thì quá vô tình. Hiện tại tỉ ấy chỉ có một mình ở trong cung, lại bị đả thương… chung quanh chẳng có lấy một tri kỷ, chắc là buồn lắm. Tôi biết tôi biết mà… những việc làm nóng nảy của Tiểu Yến Tử chẳng qua vì còn nhớ đến tôi, nghĩ đến tôi, muốn đem trả cái chức cách cách lại cho tôi, nên mới nói những câu như là không thèm làm cách cách, không phải là cách cách. Quay sang Nhĩ Khang, Tử Vy nói: - Trước đây huynh bảo Tiểu Yến Tử là người tạo ra sự rắc rối cho tôi. Thật ra, tôi mới là người đã gây rắc rối cho cô ấy. Vì vậy chỉ có tôi mới hóa giải được vấn đề. Vĩnh Kỳ nhìn Tử Vy lắc đầu: - Thật tôi hoàn toàn không hiểu hai người. Cô và Tiểu Yến Tử không thân thích gì mà lại khắng khít nhau như vậy? Lúc cô ấy bị ăn đòn. Câu đầu tiên cũng là còn may người bị đánh không phải là Tử Vy, còn cô vì Tiểu Yến Tử mà không còn nhà. Có cha không nhìn được cha, vậy mà không trách lại chỉ nghĩ đến sự an nguy của cô ấy thế là thế nào? Sao chẳng giống đời thường vậy? Ngay cả trong triều đình, chỉ một ngai vàng, mà có khi huynh đệ đã nhồi da xáo thịt, chém giết lẫn nhau. Tình cảm hai người thật là hiếm thấy! Tử Vy như không quan tâm lắm đến cảm khái của Vĩnh Kỳ, chỉ nghĩ đến Tiểu Yến Tử. - Sao? Quý vị có chịu giúp tôi không chứ? Tôi rất muốn được vào hoàng cung để thăm Tiểu Yến Tử. Tôi có linh cảm là nếu không vào gặp lần này, để nói thật những điều mình nghĩ cho Tiểu Yến Tử nghe. Sợ rằng tỉ ấy lại manh động, và lần này sẽ có đại họa chớ chẳng chơi. Tình yêu của Hoàng thượng lại đi chung với đòi hỏi, và như vậy làm sao Tiểu Yến Tử có thể hiểu được. Hãy để cho tôi vào cung! Tôi sẽ cố gắng cân? thận! Không để gây ra sự việc gì có thể gây phiền cho quí vị đâu. Tôi thề đấy! Chỉ cần vào đấy giải thích cho cô ấy hiểu, là quí vị đã giúp tôi hoàn thành ý nguyện rồi! Ông Phước Luân, bà Phước Tấn nhìn nhau không biết phải xử trí ra sao. Họ không biết Tử Vy sẽ làm gì, còn Nhĩ Khang thì bước tới giải thích: - Không phải là cha mẹ tôi không muốn giúp cô. Ở đây ai cũng sẵn sàng làm việc cho cô cả. Không phải chỉ giúp cô mà giúp cả Tiểu Yến Tử, nhưng mà ở đây có rất nhiều bất trắc có thể xảy đến. Cô hãy thử suy nghĩ đi, trong tình hình này, vào hoàng cung có thích hợp không? Tiểu Yến Tử vừa mới bị đánh, trong lòng chất đầy nỗi uất ức. Gặp cô, liệu có giữ được bình tĩnh không? Cô cũng biết bản tính của cô ấy mà. Khi đó biết đâu sẽ ôm chầm lấy cô, rồi khóc lóc kể lể. Nếu mà như vậy có phải là mọi chuyện sẽ bại lộ cả không? Rồi sẽ kinh động cả cung đình, tất cả đều chết, đều bị vạ lây. Sự việc đó rất có thể xảy ra. Chung quanh Tiểu Yến Tử, đầy rẫy bọn cung nữ và thái giám ai tốt ai xấu. Lơ đễnh một chút Tiểu Yến Tử sẽ bị khép vào tội chết, mà cô cũng chưa hẳn là giải bày được sự thật, làm rõ được sự thật. Cô nghĩ kỹ xem đúng không? Vậy thì làm sao chúng tôi dám để cô lọt vào cung được chứ? Lời của Nhĩ Khang vô cùng hợp lý, mọi người gật đầu. Vĩnh Kỳ cũng nói: - Sự lo lắng của mọi người đều hữu lý. Hiện tại Hoàng A Ma đã bắt đầu bực dọc, nên nếu Tiểu Yến Tử có làm điều gì không hay nữa, thì chuyện sẽ lớn đấy. Cô đã có ý lo cho sự an nguy của Tiểu Yến Tử, thì phải biết nhẫn nại. Cô hãy yên tâm, tôi và Nhĩ Thái sẽ cố gắng trông chừng từng động tịnh của Tiểu Yến Tử. Trong cung cũng có thái y giỏi, thuốc thì đủ loại, chẳng thiếu món nào. Vì vậy cô yên tâm, Tiểu Yến Tử sẽ mau lành thôi. Nhĩ Thái tiếp lời: - Vâng, mặc dù cô không nhìn thấy được Tiểu Yến Tử nhưng mỗi ngày tôi sẽ đem tin tức của cô ấy về đây mà. Kim Tỏa chen vào: - Tiểu thơ, muội nghĩ tiểu thơ cũng có thể viết thư cho cô ấy bằng những bức tranh. Ngũ A Ca mang tranh đó vào cung cho tỉ Tiểu Yến Tử. Vĩnh Kỳ cười: - Đúng, tôi sẵn sàng làm người đưa thư cho hai người! Người này một lời, người kia một lời, thuyết phuc. mãi Tử Vy mới hết năn nỉ. Tối hôm ấy, vua Càn Long không hiểu sao lại thấy bồn chồn trong người. Biển tấu duyệt không được, sách xem không vộ Cái gì làm cũng không xong, ngay cả chơi cờ, nghe nhạc cũng chẳng hứng, cuối cùng ông đành dẹp hết mọi thứ, sang Diên Hỷ Cung để gặp Lệnh Phi, nhưng Lệnh Phi lại chẳng có ở nhà. Ông cũng không cho người đi tìm đi gọi, chỉ lặng lẽ tới lui chờ. Mãi đến tối, Lệnh Phi mới về tới, vừa bước vào phòng đã giật mình khi gặp vua. Chưa kịp làm gì thì đã nghe vua hỏi: - Thế nào? Hôm nay nó ra sao rồi? Lệnh Phi lúng túng, quỳ xuống thỉnh an xong nói - Hoàng thượng, sao khuya quá rồi, Hoàng thượng không đi nghỉ đi? Vua Càn Long lắc đầu: - Trẫm không buồn ngủ, nhưng có phải là người vừa từ đằng Tiểu Yến Tử về không? - Dạ. - Nó thế nào rồi? Lệnh Phi thở ra: - Hình như không được khỏe lắm. Vua chau mày: - Không được khỏe là thế nào? Chỉ ăn có mấy roi làm gì có chuyện nghiêm trọng như vậy? Đâu giống như lần trước, bị cả một mũi tên vào ngực đâu? Lệnh Phi liếc nhanh về phía vua, rồi làm ra vẻ buồn bực: - Hoàng thượng ơi, lần trước Tiểu Yến Tử bị trúng tên, coi như ngoại thương thôi, còn lần này khác. Ngoại thương mà cả nội thương nữa. Vua Càn Long giật mình: - Làm gì có cả nội thương? Ai! Ai đánh nữa? - Hoàng thượng chứ còn ai! Vua ngạc nhiên. - Trẫm đánh nó từ bao giờ? Lệnh Phi nũng nịu nói. - Hoàng thượng! Hoàng thượng chẳng hiểu một chút tâm lý phụ nữ gì cả. Hoàng thượng… trước mặt mọi người, Hoàng hậu nè, Dung ma ma nè rồi bọn thái giám, cung nữ, thị vệ… cả Ngũ A Ca, Nhĩ Thái nữa, mà đè con gái người ta ra đánh thì sỉ diện của cách cách còn đâu? Đó là còn chưa nói, Hoàng thượng hôm ấy đã nhiếc mắng không tiếc lời, chê bai không tiếc lời… Hỏi vậy chứ làm sao không thương tổn. Vết thương lòng mới là khó xóa đấy bệ hạ ạ. Lời của Lệnh Phi làm vua Càn Long giật mình, ông suy nghĩ lại. Thật đấy, dù gì Tiểu Yến Tử cũng là con gái mà. Tại sao lại cho nọc ra đánh trước mặt mọi người? Càng nghĩ ông càng thấy hối hận, nhưng cũng vì sỉ diện, ông không muốn để lộ cái tình cảm yếu đuối đó ra ngoài. Vua nghiêm nghị nói - Vì cách cách cũng quá đáng, hành động chẳng coi ai ra gì cả. Chẳng biết phép tắc kỷ cương, nên không đánh dâu được? Tuy nói vậy, nhưng vua cũng quay qua hỏi Lệnh Phi: - Sao? Bộ đánh mạnh lắm ư? Lệnh Phi gật đầu: - Dạ, da thịt muốn nát bét! Vua Càn Long giật mình, giận dữ: - Tệ thật! Tay thái giám này đánh mạnh tay quá chứ gì? Hừ! Đã biết là đánh cách cách, mà chẳng biết nương tay một chút! Lệnh Phi vội nói: - Đừng có trút cho thái giám. Chính Hoàng thượng đã ra lệnh là đánh thẳng tay không được nương đó mà. Vua Càn Long lảng sang chuyện khác: - Thế Hồ thái y nói thế nào? Bệnh nặng lắm ư? Lệnh Phi lắc đầu: - Cách cách không cho phép Hồ thái y khám. Vua bực dọc: - Tại sao bệnh mà lại không cho khám? Không khám rồi làm sao biết thương tích nặng nhẹ ra sao chứ? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m Lệnh Phi liếc nhanh vua Càn Long: - Trời ơi Hoàng thượng ơi Hoàng thượng! Cách cách là con gái còn son giá. Cái thân thể ngàn vàng như vậy, mà cái chỗ bị đánh lại đặc biệt như thế, ai lại cho người khác sờ tay vào? Nhìn còn không cho phép nữa là… Vì vậy cách cách đã khóc và đuổi quan thái y ra! Vua Càn Long hiểu ra. Bậy thật! Sao ta không nghĩ ra nhỉ, vua lại hỏi: - Thế cái món thuốc Tử Kim hoạt huyết đơn đã uống chưa? Còn chỗ vết thương có thoa thuốc chưa? Lệnh Phi làm ra vẻ nghiêm trọng: - Cách cách đang chán đời, thuốc không uống, không thoa. Ai khuyên bảo gì cũng không nghe. Bọn thái giám, a đầu quỳ xuống van xin. Cách cách giận dữ đạp đổ hết thuốc. Vua Càn Long kinh ngạc: - Sao đánh như thế mà không chừa? Tánh khí vẫn ngang ngược như vậy ư? Lệnh Phi xuống giọng: - Điều đó cũng không thể trách, vì cách cách đang sốt mà, người như mê sảng chẳng biết gì cả. Vua Càn Long giật mình: - Tại sao lại sốt nữa chứ? - Dạ theo lời thái y nói, thì phát sốt là vì vết thương bị nhiễm độc, cộng thêm uất khí nén xuống tim, làm cho máu huyết không lưu thông được, rồi nỗi u ẩn… tóm lại nhiều thứ tạo nên cơn sốt! Thái y còn nói, đúng ra uống vài thang thuốc thì nhiệt cũng hạ, nhưng cái cô cách cách ngang bướng này, lại không chịu uống thuốc… miệng cứ lải nhải… Thà chết đi cho rồi. Đến lúc đó vua Càn Long không còn kềm lòng được nữa, bỏ đi ra ngoài. Lệnh Phi giật mình gọi theo: - Hoàng thượng đi đâu đó? - Đến Thấu Phương Trai, cách cách chẳng chịu uống thuốc thì để ta đến đó xem sao. Lệnh Phi vội ra lệnh: - Lạp Mai, Đông Tuyết, Tiểu Lộ Tử… Tụi bây mau đi theo ta. Tiểu Yến Tử nằm trên giường vì khóc mệt nên thiu thiu ngủ, Minh Nguyệt, Thể Hà đứng cạnh, người lau mặt, kẻ lau mồ hôi, vừa làm vừa khuyên: - Cách cách à, đừng có đau buồn nữa. Để bọn tôi nói với nhà bếp nấu miếng cháo cho cách cách dùng nhé? Tiểu Yến Tử vẫn nhắm nghiền đôi mắt, yên lặng Thể Hà năn nỉ: - Cách cách, cứ thế này mãi không được đâu, không uống thuốc, không ăn uống thì người có là mình đồng da sắt cũng không sống nổi đâu. Mọi người ai cũng thương cách cách mà. Lệnh Phi đã mang thuốc dán Kim thương loại tốt nhất đến, còn Ngũ A Ca thì cũng mang Cửu độc hóa ứ cao đến. Tất cả để nguyên trên bàn, để nô tài lấy xoa cho cách cách nhé? Tiểu Yến Tử vẫn nằm yên không thèm lên tiếng. Đang lúc đó, hai thái giám Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử đứng ngoài cửa, chợt hô lớn: - Hoàng thượng giá lâm! Tiếp đó có tiếng vua Càn Long: - Tất cả đứng hết ngoài này, không được vào. Để một mình trẫm vào thôi nhé! Tiếng vua chưa dứt, thì vua đã có mặt trong phòng. Tiểu Yến Tử giật mình mở hé mắt ra, nhìn thấy đúng là vua Càn Long dến, sợ quá định bước xuống lạy, không ngờ vì mấy ngày giận không ăn, nên yếu sức ngã lăn xuống đất, trúng ngay chỗ đau, kêu lên: - Ui da! Minh Nguyệt, Thể Hà đang quỳ tung hô vua nghe vậy vôị vàng chạy qua định đỡ Tiểu Yến Tử, nhưng Minh Nguyệt và Thể Hà lại chậm chân hơn vua một bước. Vua Càn Long đã phóng nhanh tới bế bổng Tiểu Yến Tử lên, sự bế bổng này xuất phát từ tình phụ tử. Nhưng với Tiểu Yến Tử thì khác. Tiểu Yến Tử biết rõ mình chẳng phải là con vua, nên thẹn đỏ mặt, nàng không dám nhìn vua. Hai tay kéo vạt áo phủ kín mặt. Vua bế Tiểu Yến Tử lên giường đặt nằm nghiêng một bên, tránh chỗ đau, chăm sóc tỉ mỉ hiếm thấy, làm các cung nữ phải giật mình. Nhà vua như còn có vẻ chưa hài lòng lấy chăn đắp thêm lên người Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử vội chụp chăn chùm lên kín đầu. Và lúc đó Tiểu Yến Tử mới hiểu được, thế nào là tình cảm cha con, cô nàng cảm động, nhưng được dịp nhõng nhẽo thêm nên, vừa thút thít vừa nói: - Hoàng A Ma ơi, sao mà khổ vậy, con học dập đầu học quỳ, học mãi mấy ngày mà vẫn chưa nên thân nói chi là học chuyện khác, còn bây giờ con không bước xuống được lại phạm thượng xin phép Hoàng thượng cho con dập đầu trong chăn vậy! Vua Càn Long nghe Tiểu Yến Tử nói càng đau lòng càng bứt rứt, nhưng cũng thấy cái trẻ con của Tiểu Yến Tử thật buồn cười, vua nói: - Sao? Cứ giấu mặt đi vậy? Mở ra cho trẫm nhìn mặt xem nào? Tiểu Yến Tử lắc đầu quầy quậy: - Không! Không đâu! Vua Càn Long cười: - Che kín mặt như vậy làm sao thở, ngộp rồi sao? - Không! Con không muốn mở chăn ra! - Mở ra đi! - Kệ, ngộp chết cũng được! Chết sướng hơn!
|
CHƯƠNG 22
Tiểu Yến Tử nói đến lúc đó thì nhà vua đã nổi nóng: - Ta bảo mở ra! Và quay sang Minh Nguyêt., Thể Hà, ông ra lệnh: - Hãy kéo chăn che mặt cách cách xuống! - Vâng! Minh Nguyệt, Thể Hà tuân lệnh, đến kéo phần chăn đắp kín đầu của Tiểu Yến Tử xuống, không ngờ Tiểu Yến Tử cứ giữ chặt, còn từ trong chăn hét ra. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com - Không! Không, cứ để mặc tôi! Để mặc tôi! Vua Càn Long không còn nhẫn nại, bước tới giật lấy chăn kéo xuống, hét: - Cái gì? Định gây náo loạn nữa ư? Không muốn nhìn mặt Hoàng A Ma à? Tiểu Yến Tử mất chăn lại úp mặt xuống gối nói: - Tiểu Yến Tử không còn mặt mũi nào để nhìn Hoàng A Ma nữa! Không còn mặt mũi nào để gặp ai hết. Vua Càn Long không khỏi phì cười: - Thế con định từ rày về sau là cứ úp mặt trong chăn mãi ư? Không nhìn mặt ai cả à? Tiểu Yến Tử nằm im không đáp. Vua Càn Long nhìn con gái. Đột nhiên hạ thấp hẳn giọng: - Bị Hoàng A Ma đánh đòn là chuyện bình thường, có gì đâu mà lại xấu hổ, đến không dám nhìn mặt người khác? Rồi ông bước tới nâng mặt Tiểu Yến Tử lên, vuốt nhẹ lên mặt, lên trán. Đột nhiên ông phát hiện độ nóng bất thường ông kêu lên: - Sao sốt thế này? Có uống thuốc không? Tại sao không gọi thái y đến bắt mạch chứ? Tiểu Yến Tử liếc nhanh về phía vua, rồi nói gọn: - Không thích uống! Vua Càn Long nhíu mày: - Cái gì mà thích với không thích, thuốc uống là để cho hết bệnh? Bộ con muốn uống thuốc là uống, không thì thôi sao? Tiểu Yến Tử quay mặt đi, nói: - Dù gì… rồi sớm muộn gì cũng bị Hoàng A Ma chém đầu, uống thuốc hết bệnh cũng chết, mà không uống cũng chết, thôi thì chết sớm để mau được đầu thai. Vua Càn Long chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử thấy mặt con gái đỏ hỗng, nước mắt nước mũi lại ràn rụa, lòng chợt xót xa, nhưng Càn Long là Hoàng đế, không thể để người khác thấy mình mềm lòng. Vì vậy dù có thương lại đau lòng thế nào, bên ngoài vẫn giữ vẻ thật lạnh ông nói: - Nói năng gì kỳ cục vậy? Đánh con có mấy cái mà con lại giận ta đến độ vậy ư? Con nói lời dỗi nữa. Ta thấy con coi bộ bướng bỉnh cứng đầu lắm đấy! Thật ra thì quả là vua chưa gặp một ai giống Tiểu Yến Tử như vậy. Lời vua là lệnh truyền, mọi người răm rắp nghe theo, kể cả các hoàng tử, cách cách khác, con ông. Chỉ có mình Tiểu Yến Tử là dám đối kháng lại điều ông bảo. Đó là điều ông bực cũng làm ông thương. Vua thấy Tiểu Yến Tử cứ yên lặng, tằng hắng một tiếng, rồi tiếp: - Trẫm muốn con phải uống thuốc, nghe chưa? Lời trẫm là lệnh, con biết đấy! Là thánh chỉ đấy! Và ông quay sang Minh Nguyệt, Thể Hà: - Chúng bây còn chờ gì mà không đi nấu thuốc đi chứ? Nấu xong mang lại đây cho cách cách uống! Chúng bây chẳng biết phục dịch gì cả! Minh Nguyệt, Thể Hà nghe quát sợ quá, vội vàng sụp xuống lạy: - Dạ! Tội nô tỳ đáng chết! Nô tỳ xin tuân mệnh! Và vội vã rút lui khỏi phòng. Bây giờ vua Càn Long thấy trong phòng chẳng còn một cung nữ nào nữa, nên cũng dẹp bỏ cái thế giá của Hoàng thượng đi. Cúi xuống nói một cách nhỏ nhẹ với Tiểu Yến Tử: - Con có biết không, lúc ta ra lệnh cho bọn thái giám đánh con, Lệnh Phi đã nói "Đánh con như vậy sẽ làm đau lòng mẹ con. " Lệnh Phi nói vậy là chưa đúng. Thật ra thì… đánh con cha cũng đau lòng lắm chứ? Vì vậy con phải biết là con bị đánh trẫm cũng rất đau lòng. Mà lúc đó con nghĩ xem con cũng cực kỳ sai. Con bướng đến độ trẫm không thể không đánh. Vì vậy, con nên sửa sai đi. Tính khí ngang ngạnh như vậy chỉ tổ thiệt thân. Bây giờ chuyện bị đánh đã là chuyện đã rồi, đừng có buồn rầu gì nữa phải ngồi dậy uống thuốc cho đàng hoàng biết không? Tiểu Yến Tử nghe vua Càn Long nói năng nhỏ nhẹ, vỗ về như vậy. Chợt thấy tủi thân và "òa!" một tiếng khóc lớn. Tiếng khóc của Tiểu Yến Tử làm vua quýnh quáng cả lên, vua hỏi: - Sao vậy? Sao lại khóc? Đừng khóc nữa mà, đâu nào… bây giờ con thấy trong người ra sao? Đau lắm ư? Có đau lắm không? Tiểu Yến Tử vừa thút thít, vừa nói: - Con cứ tưởng… con cứ tưởng là Hoàng A Ma không thích con, không yêu con chứ! Vua Càn Long nghe vậy cảm động, mắt chợt ướt theo: - Con ngu quá! Tình cốt nhục thiêng liêng làm sao có thể bỏ được chứ? Trẫm lúc nào cũng thương con. Vua Càn Long nói đến bốn chữ cốt nhục thiêng liêng làm Tiểu Yến Tử rùng mình, cô nàng chợt thấy bứt rứt. Vua Càn Long thấy cách cách yên lặng, vội hỏi: - Sao? Sao khi không lại rùng mình như vậy? Để trẫm cho gọi thái y đến ngay nhé? Thái y đến chỉ bắt mạch xem bệnh thôi, chứ không có xem vết thương đâu mà ngại. À mà còn cái món Tử kim hoạt huyết đơn là loại thuốc cứu mạng tuyệt vời, sao lại không uống nữa? Tiểu Yến Tử vừa sợ vừa cảm động, sự quan tâm quá đáng của vua, làm cô nàng nghĩ đến tương lai mà sợ vội nói: - Vâng, vâng, một lát con sẽ uống thuốc, uống thuốc ngay mà, con không dám cãi lời nữa, không dám kháng chỉ nữa, nhưng mà… nhưng mà… Vua Càn Long ngạc nhiên: - Nhưng mà làm sao? Tiểu Yến Tử nghĩ ngợi, run rẩy nói: - Nhưng mà con sợ rằng… sợ là sẽ có một ngày nào đó… con sẽ làm Hoàng A Ma thất vọng. Hoàng A Ma giận dữ rồi lấy mất cái đầu con! Vua Càn Logn chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử, rồi thở dài: - Thì ra là vậy… trẫm đã khiến cho con sợ đến độ như vậy ư? Nhưng mà… trẫm nào có phải là bạo chúả Làm sao mà đụng một tí là đòi lấy đầu người? Nhất là đầu con mình? Thật tội nghiệp! Tại sao suốt ngày con cứ sợ ta sẽ lấy đầu con. Đừng để cái chuyện đó ám ảnh, ta sẽ không bao giờ làm chuyện đó đâu, con hãy nhớ rằng cái đầu của con dính rất chắc trên cổ, không bao giờ rơi xuống được! - Nhưng mà… nhưng mà… - Lại nhưng mà gì nữa vậy? Tiểu Yến Tử ấp úng một chút nói: - Nhưng mà những quy tắc kỷ cương kia, sẽ không bao giờ con học được, con không quen những thứ đó sợ là hôm sau, con lại sẽ bị ăn đòn. Vua Càn Long thấy thần sắc Tiểu Yến Tử suy sụp, mặt ràn rụa nước mắt nếu so sánh với một Tiểu Yến Tử trước kia đầy sức sống, thì như hai thái cực. Ông chợt thấy thương hại, lắc đầu, ông nói: - Đúng… không nên đòi hỏi nhiều quá. Thôi được rồi, những quy tắc kỷ cương kia, nếu học hoài mà không biết thì thôi. Ta cũng không ép đâu. Đừng có lao sợ vớ vẩn nữa. Hãy cố gắng uống thuốc cho mau lại sức. Sức khỏe mới là điều quan trọng. Biết chưa? Tiểu Yến Tử nghe nói mừng rỡ: - Có nghĩa là con sẽ không phải học cái môn quy tắc kỷ cương nữa chứ? Vua Càn Long nhìn thái độ của Tiểu Yến Tử, lắc đầu cười xòa: - Ờ! Có lẽ là con sẽ được miễn học cái món đó! Tiểu Yến Tử lồm cồm bò dậy, dập đầu trước mặt vua: - Đa ta. Hoàng A Ma! Đa tạ! Vua Càn Long nhìn con gái. Thấy con, mặc dù còn bệnh, mặt mày bơ phờ thế kia, mà nghe nói đến chuyện miễn học, đã nén đau ngồi dậy mừng rờ thì thấy thương vô cùng. Sao vậy? Một thiếu nữ đang mơn mởn thanh xuân, vô tư yêu đời, đầy nhựa sống đẹp như một bông hoa. Lại không để nó đẹp. Ép xác để làm gì? Tất cả chẳng ích lợi gì cả. Hãy cứ để nó phô sắc hương, dù hoang dại một chút vẫn hơn, qui tắc kỷ cương cần thiết, nhưng đôi khi cũng nên buông lỏng một phần nào. Ông chợt thấy hối hận vì đã quá khắt khe với con. Lúc Tiểu Yến Tử phải nằm trên giường dưỡng thương một cách bất đắc dĩ, thì Tử Vy cũng đang lâm vào một tình thế khó xử khác. Chẳng có cách nào để lọt vào hoàng cung. Đó là điều làm Tử Vy bứt rứt. Bao nhiêu tình cảm mâu thuẫn trong lòng. Mặc dù biết Tiểu Yến Tử đã bình phục. Được vua yêu quí lại như ngày xưa, còn được miễn cả chuyện học phép tắc kỷ cương nữa. Đó là duyên may của Yến Tử tưởng gặp họa mà được phước. Như vậy chuyện Tử Vy được gặp cha càng trở nên xa vời nhưng chuyện đó không quan trọng. Tử Vy chỉ thắc mắc liệu chuyện gian dối kia có kéo dài mãi được không? Cái đầu của Tiểu Yến Tử chưa hẳn là ở chắc trên cổ, những bức xúc đó làm Tử Vy chẳng vui. Nhĩ Khang thấy Tử Vy cứ dàu nét mặt. Tìm đử mọi cách đưa Tử Vy đi chơi cho khuây khỏa. Họ cũng có quay về Viện người nghèo phát bánh kẹo cho trẻ em mồ côi, tặng quần áo cho người già cô đơn… Liễu Thanh, Liễu Hồng thấy Nhĩ Khang ân cần với Tử Vy như vậy, cũng cảm thấy an lòng, nên bao nhiêu thắc mắc cứ để trong lòng, chứ không đề cập tới nữa. Sự buồn bực của Tử Vy, chẳng phải chỉ liên hệ đến Tiểu Yến Tử, và còn nhiều chuyện khác. Chẳng hạn như phải xử trí thế nào với Nhĩ Khang đây? Anh chàng quá nhiệt tình, mà cái nhiệt tình đó đã vượt quá sự giúp đỡ của tình bạn. Tử Vy muốn rời bỏ tất cả muốn quay lại sống một cuộc đời bình thường vẫn không được. Nỗi băn khoăn của Tử Vy, Nhĩ Khang không phải là không nhìn thấy. Từ cái hôm mà Tử Vy do dự rồi nói: "Tôi sẽ ở lại". Khang đã nhìn ra cái khó xử của Vỵ Vì vậy chàng cứ mãi suy nghĩ tới suy nghĩ lui, phải làm cách nào để giữ Vy ở lại một cách vui vẻ. Chàng đã nghĩ nát óc mà vẫn chưa tìm ra. Hôm ấy, Nhĩ Khang đưa Tử Vy đến một nơi sơn cốc hoang dã, ở đây khung cảnh khá hữu tình màu xanh của cây lá có núi non chập chùng xa xa. Gió thoảng, mây nhạt, có cả một con sông nhỏ uốn khúc dưới chân đồi. Nhĩ Khang và Tử Vy đứng bên dòng nước, gió thổi lồng lộng, Tử Vy buột miệng khen: - Ồ! Cảnh đẹp quá, như tranh vẽ đấy! - Vâng, tôi thường hay đến đây lắm, nhất là những lúc thất chí hoặc, rỗi rảnh cần tìm lại chính mình. Đây là thung lũng trầm tư, tôi đã biết nó từ lâụ Lúc nhỏ, mỗi lần có chuyện không vui, tôi thường hay đến đây. Nhìn mây, nhìn núi, nhìn sông, nghe chim kêu, gió thổi, cứ ngồi yên như vậy mấy tiếng đồng hồ là nỗi buồn sẽ phôi pha ngay. Hôm nay vì không biết đi chỗ nào khác, nên mới đưa cô đến đây, để cô xem cảnh. Tử Vy ngạc nhiên: - Người có cuộc sống quá đầy đủ như huynh mà cũng thấy buồn ư? - Chuyện vui buồn, hờn giận là chuyện thường tình của mỗi người, ai cũng có, rất bình đẳng không phân chia giai cấp. Người giàu đương nhiên cũng có sự bực mình của họ chứ? Tôi cũng vậy! Tử Vy gật đầu, rồi quay sang nhìn cảnh trước mặt yên lặng. Nhĩ Khang tò mò: - Cô cũng có tâm sự không vui ư? Tử Vy cười: - Từ cái hôm gặp huynh đến nay, tôi đây đầu ắp tâm sự! Nhĩ Khang gật đầu: - Vâng, đúng ra lúc đầu cô chỉ có một sự bức xúc là làm thế nào để vào hoàng cung gặp cha, bây giờ lại đa đoan chuyện của tôi nữa. Tử Vy nghe Nhĩ Khang nói giật mình, nàng quay qua nhìn Khang, chẳng nói gì cả. Khang hơi lúng túng, nhưng rồi quyết định: - Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với Tử Vy. Tử Vy chỉ gật đầu: - Từ cái hôm đó, cái hôm mà tôi thố lộ tình cảm của mình. Chợt nhiên tôi nghĩ ngợi rất nhiều. Tử Vy yên lặng. Nhĩ Khang nói tiếp: - Và bây giờ là lúc tôi nói ra, tôi thấy là tôi không thể sống thiếu Tử Vy. Tử Vy nghe nói giật mình chưa kịp nói gì thì Nhĩ Khang đã tiếp: - Có điều tôi lại đang ở vào thế khó xử vì muội biết đấy, các vương tôn công tử ở tuổi tôi, hầu hết đều đã có gia đình. Chỉ riêng tôi là chưa, lý do là hoàng thượng chưa chỉ hôn. Chuyện chỉ hôn là tục lệ của triều đình. Chuyện hôn nhân của hoàng tử và con quan trong triều, đều phải do vua chỉ định cả. Vì vậy nếu bây giờ tôi muốn được cưới muội chẳng hạn, thì phải thông qua hoàng thượng, đó là cả một vấn đề! Tử Vy kinh ngạc nhìn, Nhĩ Khang tiếp: - Có lẽ là muội không biết, chuyện hôn nhân của tôi và Nhĩ Thái cũng không nằm trong tay ba mẹ tôi, mà là nằm trong sự sắp xếp của hoàng thượng. Có lần năm sáu năm về trước, hoàng thượng và hoàng hậu đã một lần sắp xếp để tôi và cách cách thứ sáu lấy nhau. Nhưng không ngờ cách cách ấy lại quá yểu mệnh, nên chẳng bao lâu sau đó bệnh và qua đời, chuyện này khiến vua áy náy, và chuyện hôn nhân của tôi mới bị chậm lại đến ngày nay. Tử Vy gật đầu: - Tôi hiểu rồi! Nhĩ Khang lắc đầu: - Chưa! Muội chưa thật sự hiểu đâu. Tôi muốn nói là tôi với Nhĩ Thái đều được vua yêu thích, chính vì sự yêu thích đó, mà nó lại trở thành cái hại, không những cha mẹ tôi không được quyết định chuyện hôn nhân của con cái, mà cả chúng tôi cũng vậy, vì thế dù chúng ta có yêu nhau đi nữa. Nhưng quyền lực tác hợp lại ở trong tay hoàng thượng. Chuyện này thật gay cấn, nhiều khi làm chúng tôi muốn lỡ khóc lỡ cười. Tử Vy cười, mắt long lanh: - Huynh khỏi cần phải giải thích nữa, những gì huynh nghĩ, huynh muốn, tôi đã biết cả. Tôi không còn thắc mắc, tại sao đến từng tuổi này, mà huynh lại chưa lập gia đình. Giờ thì tôi đã rõ. Nhưng ở cái thân thế và địa vị của anh, thì sớm muộn gì cũng cưới được một cô vợ thuộc loại cành vàng lá ngọc điều mà tôi đã từng nói với anh. Tôi muốn nói với anh là. Thôi! Đừng ngăn cản nữa, hãy để cho tôi đi! Nhĩ Khang nghe thế giật mình: - Muội nói vậy là sao? - Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, giữa chúng ta chẳng có một hy vọng gì cả. Đừng nên mơ mộng hão huyền, nên kết thúc sớm để không có gì ân hận! Nhĩ Khang phản đối: - Tại sao lại cho là không có hy vọng? Muội đã hiểu sai ý tôi. Tôi chỉ muốn nói với muội một điều, là chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối, con đường chúng ta đi sẽ đầy gian nan. Và tôi chỉ xin muội đừng có buông xuôi hay thất vọng trong những trường hợp đó, hãy tin tôi là con người có thủy có chung chứ không phải hạng người khác. Nên tôi cũng muốn muội giữ vững niềm tin. Hiện nay thì hoàng thượng chưa chỉ hôn ai với tôi. Vì vậy tôi đang suy nghĩ tìm cách để nói thẳng với Hoàng thượng trước khi người quyết định. Tôi sẽ thú thật với người tôi đang có tình yêu với một cô gái dân dã, tôi mong là người sẽ tác thành cho tôi. Tử Vy giật mình, trợn mắt: - Hoàng thượng sẽ không tán đồng! Huynh làm vậy sẽ khiến ông ấy giận dữ, xin huynh đừng nói gì cả! Mà sao anh biết là tôi sẽ chấp nhận lời cầu hôn huynh? Nhĩ Khang cương quyết: - Hôm trước thái độ của muội đã cho tôi biết muội chấp nhận lời cầu hôn rồi, còn Hoàng thượng ư? Làm sao muội biết là sẽ không chấp nhận? Và nếu ông ấy nổi giận, thì tôi sẽ hỏi: "Hoàng thượng có còn nhớ chuyện Hạ Vũ Hà ở bên hồ Đại Minh không? " Tử Vy nghe vậy sợ hãi, mở to mắt nhìn Nhĩ Khang: - Huynh đừng có đem chuyện đó ra hù vua! Huynh đã làm tôi rối lên đây này, nội cái chuyện Tiểu Yến Tử không, tôi đã lo sợ gần chết rồi. Bây giờ huynh lại đề cập đến cái chuyện xa vời đó. Tôi càng không yên tâm hơn. Hoàng thượng là Hoàng thượng, chuyện ông ấy làm được, huynh không làm được, vì vậy huynh không có quyền phân bì… Vả lại… Tử Vy nói đến đó xúc động, nghẹn lời nói: - Vả lại… Hoàng thượng nào có cưới Hạ Vũ Hà, mẹ tôi làm vợ bao giờ đâu? Câu nói của Tử Vy làm Nhĩ Khang bàng hoàng. Đúng! Vua Càn Long đối với Hạ Vũ Hà nào có coi đó là vợ người đâu. Chỉ là một sự tình cờ gặp gỡ và chuyện qua rồi lãng quên, không một sợi nhớ lăn tăn trong đầu… Và sự so sánh như vậy, rõlà không đúng, làm tổn thương Tử Vy. Nhĩ Khang gật đầu: - Vâng, tôi đã nói sai, tôi không nên hành động vội vàng! Không nên xúc phạm đến Hoàng thượng, hoàng thượng và chúng ta hoàn toàn khác nhau. Vậy thì bây giờ phải làm sao đây? Để chầm chậm tôi tìm cách khác, còn nãy giờ tôi nói nhiều thứ như vậy, chẳng qua là để muội hiểu, cái hoàn cảnh và cái quyết tâm của tôi. Để muội thật sự tin tưởng, và để tôi có được một thời gian thu xếp. Nhĩ Khang nói và nắm lấy tay Tử Vy. Hành động này làm Tử Vy bối rối, vội rút tay lại. Nhĩ Khang như bị chạm tự ái: - Sao thế? Tại sao Tử Vy lại có vẻ sợ tôi như sợ cọp vậy? Tử Vy lắc đầu cười: - Không phải thế, mà là bởi vì. Ban nãy huynh đã nhắc đến mẹ muội làm muội chợt nhớ lại câu nói cuối cùng sắp lâm chung. - Người đã nói gì vậy? Tử Vy yên lặng một chút, nói: - Người bảo… Tử Vy con! Con hãy hứa với mẹ đi! Con sẽ không để mình biến thành một Hạ Vũ Hà thứ hai nữa! Lời của Tử Vy làm Nhĩ Khang giật mình. Bất giác lui lại một bước và chàng hiểu ngay tâm trạng của Tử Vy. Chuyện tự nguyện sắp xếp hôn nhân chỉ sợ rồi lịch sử đau buồn lại tái diễn… Không, không thể để Tử Vy bước lên vết chân của Hạ Vũ Hà ngày cũ, nếu ta hành động theo kiểu hoàng thượng. Hứa vu vơ bằng cửa miệng. Không qua nghi lễ thành hôn thì chuyện đó… chuyện đó chẳng khác gì là một sự nhục mạ Tử Vy! Nhĩ Khang lặng lẽ nhìn Tử Vy. Người con gái âu sầu đang đứng thẳng người trước gió, một hình tượng đẹp cao quý, như một nữ thần! Nhĩ Khang bỗng thấy e dè, đứng ngắm chứ không dám chạm đến Tử Vy lần nữa và tự thâm tâm, phát nguyện một lời thề… Trừ khi được chính thức có lễ mai mối cưới hỏi. Bằng không, sẽ không xúc phạm đến Tử Vy! Quyết không để Tử Vy trở thành một Hạ Vũ Hà thứ hai nữa! Đó là tình yêu chân chính! Và như vậy hai người cứ đứng đấy, yên lặng trong gió lộng. Để nỗi bứt xúc với bao rối rắm trong lòng dâng cao. Cảm nhận được một sự thật, là tình yêu không phải chỉ là niềm vui mà còn là cả nỗi khổ. Không gian sầu lắng bao điều bối rối mà đời thường khó lý giải.
|