All In Love (Ngập Tràn Tình Yêu)
|
|
#18
Năm anh về, tôi còn đang học trong trường. Vì anh không hề nhắc đến chuyện về nước nên hôm ấy, vừa qua cổng ký túc xá, thấy anh đang đứng dưới lầu chờ tôi, chân tôi hoàn toàn bất động.
Anh bước đến ôm tôi, thì thầm: “Thanh Khê, tớ về rồi.”
Sáu năm trước, ở Vụ Nguyên, anh kéo tay áo tôi trên đường quê nhỏ hẹp, nói: “Thanh Khê, năm sau tớ đi.”
Sáu năm, nói dài không dài bảo ngắn cũng chẳng ngắn.
Mặc dù tình yêu của chúng tôi không gặp nhiều trắc trở nhưng cũng đâu phải dễ dàng. Xa cách bao năm có thể nắm tay đi tiếp trên con đường này, phần nhiều là nhờ sự kiên nhẫn của anh, và tôi vẫn luôn muốn nói với anh rằng: Vi Vũ, cảm ơn anh vì đã luôn kiên trì.
|
Chương 4: Mây Vu sơn khó có mây hơn
Document4 - Microsoft Word_2
#19
Nhìn Từ Vi Vũ lịch sự nghiêm túc thế thôi, thực ra anh gian lắm, không những gian trá mà còn gian ác.
Ở ngoài giơ tay nhấc chân đậm chất lạnh lùng, nhưng về đến nhà là bắt đầu hát: “Đừng hỏi tôi đến từ đâu? (hạ xuống thanh bậc thứ 4) Cô nương của tôi đang động phòng, vì sao giữ chàng, giữ chàng lại động phòng, giữ ~ chàng~[1] .”
( [1] Vi Vũ đổi lời từ bài ‘Cây Ô Liu’ – Nhạc: Lý Thái Tường, Từ: Tam Mao, Hát: Tề Dự Nguyên là: “Đừng hỏi tôi đến từ đâu
Quê tôi ở phương xa
Vì sao lưu lạc
Lưu lạc phương xa, lưu lạc.”
Ở đây, Vi Vũ thay từ ‘ngã đích cố hương’ (quê tôi) bằng ‘ngã đích cô nương’ (cô nương của tôi), từ ‘viễn phương’ (phương xa) bằng ‘viên phòng’ (động phòng), từ ‘lưu lãng’ (lưu lạc) thay bằng ‘lưu lang’ (giữ chàng).
|
#20
Có một hôm bạn thân tôi gọi đến than thở: “Tao vẫn còn là gái trinh, là thiếu nữ còn ‘tem’ sắp ba mươi tuổi đầu rồi đấy, trời ơi! Muốn tìm một thằng đàn ông để dâng quách cái lần đầu tiên này đi cho xong cũng không có!”
Tôi lau mồ hôi, an ủi: “Vét bồ thương kẻ ăn đong[2], tao cũng còn ‘nguyên đai nguyên kiện’ đây này.”
( [2] Nguyên văn ‘Đồng bệnh tương liên': thông cảm những người cùng cảnh ngộ.)
Đúng lúc ấy, Từ Vi Vũ vừa tắm xong, đang lò dò ra ngoài, nghe tôi nói thế lập tức ngẩn ngơ tại chỗ rồi làm bộ thẹn thùng, “Anh đã sẵn sàng.”
Tôi…
|
#21
Có lần nói chuyện với bạn bè, nhắc đến vấn đề “tầm quan trọng về sự hài hoà của ‘chuyện ấy’ trong đời sống vợ chồng và những người yêu nhau”, bất giác tôi nhớ đến ai đó, lòng thông cảm trào dâng thúc đẩy tôi nhắn cho Từ thiếu một tin: “Tối nay chúng ta có cần… không?”
Từ Vi Vũ nhắn lại: “Cần gì cơ?”
Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn trả lời: “Động phòng.”
Một giây sau Từ Vi Vũ gọi thẳng điện thoại đến, nói chuyện rất máy móc, chắc đang có đồng nghiệp trong văn phòng: “Tôi không có ý kiến, hạng mục công việc cụ thể tối nay chúng ta sẽ nói tiếp, hi vọng quý khách hàng… giữ lời.”
Cuối cùng hôm đó kinh nguyệt của tôi đến sớm.
Khi về nhà, biểu cảm của Từ Vi Vũ rất đa dạng, từ mặt mũi đỏ bừng sang trắng bệch hãi hùng rồi uất ức tủi thân và cuối cùng là cô đơn lạc lõng, anh chốt lại một câu: “Lăng trì xử tử cũng không đến mức này.”
Rồi mau mau chóng chóng chạy vào phòng tắm đổ nước đầy túi chườm ấm cho tôi, xong xuôi lại tí tởn vào bếp pha trà hồng đường.
|
#23
Gần đây Từ Vi Vũ mua rất nhiều dụng cụ cắm trại, lều trại, túi ngủ,… trong thầm lặng. Một ngày nọ, chắc là đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Vi Vũ đẩy cửa phòng sách đắm đuối đưa tình hỏi tôi: “Thanh Khê, bao giờ em mới được nghỉ phép?”
Tôi trả lời: “Trong thời gian tới thì không có.”
Từ Vi Vũ nghe xong, ủ dột về phòng.
Tối ấy, anh ôm tôi, chỉ lên trần nhà nói: “Nhìn kìa, sao.”
“…”
Hôm sau cả hai đi cắm trại.
|