Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Quân
|
|
Chương 14 Edit: Đầm♥Cơ
Ngày rằm Tháng tám, đêm Trung thu. Từ trước tới nay các quan viên từ tứ phẩm trở lên của Hiên viên hoàng triều đều có thể mang theo gia quyến cùng nhau đến Minh Nguyệt cung ngắm trăng cùng đế vương. Đương nhiên thân là Binh bộ thương thư Tô Thanh Hiệp cũng phải tiến cung, người một nhà đang chuẩn bị lên xe ngựa rời phủ, Tô Mộ Tuyết liền đuổi theo: “Cha, người không mang Tuyết Nhi theo sao? Tuyết Nhi muốn gặp tỷ tỷ .”
“Tuyết Nhi, thân mình con đã khỏe rồi sao? Không khỏe vẫn nên nghỉ ngơi nhiều chút, không nên tùy tiện xuất môn.” Tô Thanh Hiệp nhíu mày nhìn khuôn mặt trắng thất sắc của Tô Mộ Tuyết, không đồng ý để nàng tiến cung.
“Không cần, Tuyết Nhi nhớ tỷ tỷ, nhất định phải tiến cung xem nàng, cha nếu lo lắng thì để Băng di đi theo Tuyết Nhi, cha để ta đi đi mà.” Nói xong, vẻ mặt mất hứng bĩu môi, chết sống lôi kéo ống tay áo Tô Thanh Hiệp không buông.
Tô Thanh Hiệp theo bản năng nhìn Vương Hương Tú một cái, thấy nàng chỉ nhìn thoáng qua, liền cúi đầu nói chuyện cùng các nhi tử, thất vọng rất nhiều đáp: “Vậy cùng đi đi!” Tô Mộ Tuyết lập tức vui vẻ lên xe ngựa, Cận Băng Tâm vẻ mặt lạnh nhạt cũng chuẩn bị lên xe ngựa ngồi cạnh bên người Tô Mộ Tuyết.
Tô Thanh Hiệp thấy nàng lên xe ngựa, chau mày, lạnh lùng lên tiếng: “Ai cho ngươi lên xe ngựa, đừng quên thân phận của mình.” Hắn cũng không biết vì sao? Theo bản năng không hy vọng nữ nhân này quá thân cận. Nhưng mà xem nàng bình thường quy củ, giờ lại phạm như vậy lỗi.
Thân mình Cận Băng Tâm cứng đờ, trên mặt vẫn lạnh nhạt như nước, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tay nàng nắm có chút trắng bệch. Lập tức cười nhẹ một chút nói: “Là nô tỳ thất lễ, lão gia bớt giận.” Dứt lời, hơi hơi phúc lui thân ra ngoài, đi theo nhóm nô tỳ phía sau xe ngựa.
Tô Mộ Tuyết bất mãn bĩu môi, hỏi: “Cha, vì sao không cho Băng di cùng tọa xe ngựa, đi đường sẽ vất vả.” Trong lòng nàng, Băng di càng giống mẫu thân, hẳn nên cùng nàng toạ một chỗ mới đúng, sao lại phải đi xe ngựa của bọn nô tỳ.
Không đợi Tô Thanh Hiệp lên tiếng trả lời, Vương Hương Tú ngẩng đầu nghiêm khắc nhìn nàng một cái: “Tuyết Nhi đừng quên thân phận của mình hiện giờ, ngươi là Tô gia nhị tiểu thư không phải ai cũng có thể ngồi chung một chỗ.” Mỗi lần nhìn Tô Mộ Tuyết đang dần lớn, gương mặt càng ngày càng giống Cận Bang Lan, Vương Hương Tú càng không thể yêu thương nàng nổi. Nếu là một đứa nhỏ gia đình bình thường, chính mình còn có thể lấy tâm đối đãi, nhưng đối với Tô Mộ Tuyết nàng thật không thể yêu thương, cũng chỉ có thể nhìn nàng, nhưng nàng tốt nhất cầu nguyện không cần xúc phạm đến điểm mấu chốt của chính mình, bằng không nàng tuyệt đối không nương tay.
Bất mãn bĩu môi nhìn Vương Hương Tú một cái, cúi đầu vặn khăn tay trong tay. Hừ, có một ngày ta nhất định để Băng di lên làm mẫu thân ta, ai bảo ngươi đối với ta không như đối với Tô Mộ Tịch.
Hoàng cung, Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành được Quý công công đưa đến Quan Sư cung. Tô Mộ Tịch biết, hôm nay là mười lăm tháng tám, trong chốc lát bọn họ cùng Hoàng Thượng hoàng hậu đi Minh Nguyệt Cung. Nhớ chuyện sẽ xảy ra hôm nay kiếp trước, Tô Mộ Tịch muốn cáo ốm không đi. Nhưng lập tức nghĩ lại, vẫn đi, ông trời nếu cho nàng cơ hội trọng sinh một lần, như vậy nhất định phải để nàng bắt đầu một lần nữa, không thể tiếp tục trốn tránh. Ít nhất, hôm nay nàng nhất định sẽ không để hai tiện nhân kia tính kế lên người mình, nàng sẽ không trốn tránh nữa, Cận Băng Tâm ta nhìn xem ngươi tính kế ta như thế nào.
“Tịch nhi, đợi lát nữa đến Minh Nguyệt Cung ăn bánh Trung thu có phải không?” Hiên Viên Hạo Thành lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi Tô Mộ Tịch, vừa nghe tiểu cung nữ cùng tiểu thái giám nói hôm nay là Trung thu, hắn liền biết sẽ tới Minh Nguyệt Cung ăn bánh Trung thu. Nhưng hắn ghét đến nơi đó, nơi đó mọi người đều dối trá. Trước mặt phụ hoàng mẫu hậu liều mạng khen hắn, phụ hoàng mẫu hậu không chú ý họ liền dùng ánh mắt trào phúng nhìn hắn, hắn chán ghét những người dối trá đó, chán ghét Minh Nguyệt Cung.
“Đúng vậy, Hạo Thành không thích sao?” Tô Mộ Tịch nhìn ra cảm xúc của hắn có chút lạ, cố ý hỏi như vậy. Hạo Thành làm sao vậy? Vừa nghe muốn đi Minh Nguyệt Cung liền mất hứng, kiếp trước nàng không chú ý lắm, cũng không biết hôm nay hắn đã xảy ra chuyện gì.
“Tịch nhi, Thành nhi có thể không đi sao?” Tuy rằng nơi đó có rất nhiều rất nhiều tiểu bằng hữu nhưng bọn hắn cũng không chơi với mình, còn nhân lúc phụ hoàng mẫu hậu không ở bắt nạt hắn, hắn không muốn đi.
“Hạo Thành, vì sao không muốn đi? Nói cho Tịch nhi nghe đi.” Tô Mộ Tịch đi chậm lại, hỏi nghiêm túc, không phải là tiểu gia hỏa này bị người bắt nạt đi.
“Thành nhi chỉ không muốn đi, Thành nhi mệt muốn hồi Thần Hi cung ngủ.” Cúi đầu cố gắng không cho Tô Mộ Tịch nhìn hắn chột dạ.
“Hạo Thành không nói thật, cẩn thận nửa đêm tiểu quỷ đến giường huynh ngủ với huynh đó.” Tô Mộ Tịch giả cái mặt quỷ, cố ý phóng đưa tới trước mặt Hiên Viên Hạo Thành.
“A… Thành nhi đừng để tiểu quỷ ngủ với ta…” Hiên Viên Hạo Thành lắc lắc thân mình, cả kinh nói.
“Vậy huynh nói cho Tịch nhi biết vì sao không muốn đi?” Liền thay đổi mặt bức thiết muốn biết.
“Tịch nhi, nơi đó mọi người thật đáng ghét. Có kẻ mập mạp kêu Như Quân lần trước còn đẩy Thành nhi ngã trên mặt đất, ngã đau lắm, hắn còn không cho Thành nhi nói cho mẫu hậu cùng phụ hoàng, bằng không hắn sẽ tìm đại xà đến ăn ta. Tịch nhi, Thành nhi sợ…” Nói xong, hai mắt rưn rưng đáng thương lôi kéo ống tay áo Tô Mộ Tịch.
“Thành nhi đừng sợ, phụ hoàng huynh là hoàng đế, là người đứng đầu nhất thiên hạ, huynh là con của hoàng đế sao có thể sợ. Đợi lát nữa Tịch nhi cùng đi với huynh, đến lúc đó Tịch nhi giúp huynh báo thù.” Như Quân, Như Lâm, quả nhiên là huynh muội, làm chuyện để người ta chán ghét như nhau.
Nhớ tới phụ hoàng, ừ, phụ hoàng là người đứng đầu thiên hạ. Nhưng mẫu hậu nói phụ hoàng bận việc, không cần thường xuyên quấy rầy hắn, tiểu não suy nghĩ thật lâu khó xử nói: “Tịch nhi, Thành nhi không muốn báo thù, chỉ cần hắn không bắt nạt Thành nhi thì tốt rồi.” Kỳ thật tiểu tử kia sợ Tịch nhi đánh không lại Như Quân mập mạp, Như Quân kia rất lớn, sợ Tịch nhi thua, hắn đánh Tịch thì làm sao bây giờ?
“Phụt.” Tô Mộ Tịch nhìn hắn bối rối nở nụ cười một chút, nhưng cũng đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, trong nháy mắt lòng giống như bị cái gì lấp đầy “Được, chúng ta không báo thù.”Nhưng sẽ không để cho hắn đẹp mặt.
Đến Quan Sư cung thỉnh an xong, liền theo Đế hậu một đường đến Minh Nguyệt Cung. Hoàng hậu nương nương không ngừng lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành dặn dò này dặn dò kia, Tô Mộ Tịch không có xen mồm, nhớ tới mình tiến cung mẫu thân cũng dặn như vậy. Mẫu thân thiên hạ, phần lớn đều như vậy! Ngay cả Cận Băng Lan kia cũng như thế, không ai rõ ràng hơn nàng Tô Mộ Tuyết rốt cuộc là con ai, lại không biết xấu hổ để phụ thân gánh ô danh. Nhưng có lẽ nàng tồn tâm tư khác, nhưng phụ thân sẽ nhớ rõ nàng cả đời sao, chê cười. Cận gia hai tỷ muội một dạng như nhau, đều là tiện nhân không biết xấu hổ .
“Tịch nhi, Tịch nhi…” Hoàng hậu nương nương kêu vài tiếng, Tô Mộ Tịch mới lấy lại tinh thần.
“Mẫu hậu.”
“Làm sao vậy? Thân thể không khoẻ sao?” Sờ sờ Tô Mộ Tịch đầu, dịu dàng hỏi nói.
“Không phải, Tịch nhi chốc lát nữa là có thể nhìn thấy cha mẹ, thật vui vẻ.”Tiểu hài tử thôi, nhìn thấy cha mẹ mới là vui vẻ nhất .
“Làm khó con, bản cung đã hạ ý chỉ để Tô phu nhân có thể tùy thời tiến cung, nhưng nương con với tiểu nha con đều thủ lễ nha vậy, không chấp nhận.” hoàng hậu gặp Vương Hương Tú rất nhiều lần, ấn tượng với nàng cũng không tệ lắm. Người ta thủ lễ như vậy, đoạt nữ nhi của họ còn không cho gặp, nàng có chút ngượng ngùng.
“Mẫu hậu, đó đều là chuyện tất yếu.” Tô Mộ Tịch không muốn nhiều lời, hoàng cung vốn là nơi nhiều lễ nghi nhất, hoàng hậu nương nương nói lời này cũng chỉ vì mặt mũi thôi. Thân ở trong cung không có khả năng hoàn toàn làm theo chính mình, không phải ai cũng đơn thuần giống như Hạo Thành.
Vẫn không nói gì, Hoàng đế đánh giá Tô Mộ Tịch một thời gian, biết nàng thật tình tốt với con mình, kế hoạch trong lòng cũng chuẩn bị giao cho nàng. Thành nhi không thể làm hoàng đế là tiếc nuối lớn nhất của hắn đời này. Nếu Nguyệt nhi thật sự không thể mang thai, như vậy nhất định Dạ nhi sẽ đăng vị, đứa nhỏ kia tâm tư quá sâu, nếu thực sự đi lên đế vị, nhất định không đối xử tử tế với Thành nhi. Sớm chuẩn bị tốt mới được: “Tịch nhi, ngày mai đến thư phòng một chuyến, trẩm có việc tìm ngươi.”
“Vâng.” Tô Mộ Tịch dừng bước, hành lễ lên tiếng trả lời.
Hoàng hậu nghe được liền trao đổi một cái nhìn với Hoàng Thượng, chỉ có bọn họ mới hiểu, mong rằng Tô Mộ Tịch sẽ không phụ lòng bọn họ mới tốt.
Đoàn người vừa đến, Minh Nguyệt Cung đã sớm kín người hết chỗ. Mọi người thấy Đế Hậu giá lâm, tất cả đều quỳ thân hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, “ Hiên Viên Vinh Hi cầm tay Lâm Ánh Nguyệt ngồi xuống mới nói: “Bình thân.” Mọi người mới đứng lên.
“Đều ngồi xuống đi! Hôm nay là ngày hội Trung thu, quân thần chung vui, phổ thiên đồng nhạc.”
Mọi người thân nói: “Tạ Hoàng Thượng.”
Tô Mộ Tịch đứng ở bên người Đế hậu, không ngừng nhìn xung quanh. Thấy nơi cha mẹ ngồi, vui vẻ muốn nhảy dựng lên, nhiều ngày nàng không nhìn thấy cha. Hoàng hậu thấy nàng khó lộ ra một mặt đáng yêu, nói nhỏ: “Tịch nhi, con mang theo Thành nhi đi gặp cha mẹ con đi! Giúp bản cung chiếu cố tốt nó.”
“Tịch nhi tạ mẫu hậu.” Vui vẻ tạ lễ, lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đi đến hướng kia. Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú sớm thấy được Tô Mộ Tịch, bất đắc dĩ đây là hoàng cung hai người không dám thất lễ, lúc này gặp hai người đi đến trước mặt, việc đầu là hành lễ với Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành không biết làm sao, đây chính là phụ thân Tịch nhi a, hắn gặp qua ở ngự thư phòng: “Ngươi, ngươi đứng lên.”
Tô Mộ Tuyết dù sao còn nhỏ tuổi, gặp Hiên Viên Hạo Thành như vậy, trên mặt lập tức khinh bỉ. Hừ, đích trưởng nữ thì như thế nào, tương lai còn không phải gả cho một tên ngốc. Đột nhiên cảm giác sau lưng có người chạm chính mình, đang chuẩn bị xoay người mắng chửi, vừa thấy là Băng di liền ngừng lại. Gặp vài vị huynh trưởng đều chú ý Tô Mộ Tịch nơi đó, mới hỏi: “Băng di, làm sao vậy?”
“Tiểu thư, người xem nam hài bên cạnh hoàng thượng.” Băng di điềm đạm nói. Người có mục tiêu mới có thể không tiếc hết thảy, Tô Mộ Tuyết là người như vậy.
Tô Mộ Tuyết ngửa đầu, nhìn ánh sáng chiếu càng chói mắt Hiên Viên Hạo Dạ, trong lòng vừa động: “Băng di, hắn là ai vậy nha! Thật lớn khí phái.”
Cười lạnh nhạt: “Trưởng tử của Hoàng Thượng, Hiên Viên Hạo Dạ.” trên mặt Tô Mộ Tuyết lóe ra ánh sáng khiến nàng thực vừa lòng, không sợ ngươi động chỉ sợ ngươi bất động.
|
Chương 15 Edit: Đầm♥Cơ Tô Thanh Hiệp nhìn thấy nữ nhi đã hơn một tháng không gặp, trong lòng kích động không biết nói cái gì cho phải: “Tịch nhi…” Vừa kêu tên Tô Mộ Tịch liền gặp ánh mắt phát sáng của Thành hoàng tử bên cạnh đang nhìn chính mình, hắn lại ngượng ngùng mở miệng nói chuyện cùng Tịch nhi.
Hiên Viên Hạo Thành nhìn Tô Thanh Hiệp một hồi, rốt cục thật cẩn thận mở miệng nói: “Cha Tịch nhi, ngươi đến ăn bánh Trung thu, không phải đến mang Tịch nhi đi đúng không?” Tiểu tử này thật thông minh, vừa thấy cha mẹ Tịch nhi liền đem Tô Mộ Tịch chắn ở sau người, sợ cha mẹ nàng đem nàng đi.
Tô Thanh Hiệp sợ run một chút, không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng rốt cục ừ một tiếng. Hiên Viên Hạo Thành vừa nghe, ánh mắt phải gọi là sáng rọi vô hạn, thí điên thí điên chạy đến bên cạnh bàn cầm vài cái bánh trung thu lớn nhét vào trong tay Tô Thanh Hiệp, giống như mèo nhỏ lấy lòng nói: “Vậy ngươi mau ăn, ăn nhiều một chút, Thành nhi cũng thích nhất ăn bánh Trung thu.” Hành động ngây thơ này chọc nhiều người cười. Hạo Thành nghĩ, Cha Tịch nhi ngươi mau ăn a, mau ăn no đi, như vậy sẽ không sợ hắn mang Tịch nhi đi.
Hoàng hậu nương nương đứng xa xa nhìn cười lắc đầu, tiến đến bên tai hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Hoàng Thượng, ngốc tử của chúng ta vờ ngớ ngẩn phạm đến trước mặt nhạc phụ tương lai của nó rồi.”
Hiên Viên Vinh Hi đương nhiên cũng thấy được, mặt uy nghiêm gợi lên nụ cười: “Hãy chờ xem!” Con hắn, chỉ có người hiểu nó mới biết được nó tốt. Nếu Tô Thanh Hiệp không khinh thường Hạo Thành, như vậy lão Thường tướng sắp về hưu có thể đem vị trí này cho hắn đảm lược. Hơn nữa có Tô Thanh Hiệp, có thể cân bằng các thế lực. Tư tâm bên trong hoàng đế cảm thấy có thể để Tô Thanh Hiệp nhiều hơn nữa quyền lợi, cho dù đến chính mình mất đi, cũng có thể che chở cho con mình cùng nữ nhi của hắn. Hiên Viên Vinh Hi bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch. Đột nhiên lại nhới đến lời phụ hoàng trước khi lâm chung nói với hắn một câu: “Vì quân giả, trước ưu thiên hạ.” Hắn, có phải rất bất công với Dạ nhi không? Nhìn Lâm Ánh Nguyệt ánh mắt nhu hoà bên cạnh thở dài một cái, thôi, ai bảo Thành nhi là con của nữ nhân hắn yêu nhất. Vì nàng phế đi hậu cung, vì Thành nhi mưu tính cũng không là cái gì.
Hiên Viên Hạo Dạ ngồi ở một bên, nhìn ánh mắt dịu dàng phụ hoàng xem Lâm Ánh Nguyệt. Không khỏi cảm thấy bất bình, vì sao người phụ hoàng nhìn không phải là mẫu phi của mình. Chờ hắn ngồi lên vương vị, nhất định phải khiến Lâm Ánh Nguyệt chết không được tử tế, vì mẫu phi đòi lại tất cả.
Tô Thanh Hiệp nhìn bánh Trung thu trong tay trong chốc lát, nở nụ cười. Tấm lòng son này là không phải là thứ người thường có được, Tịch nhi có trượng phu như vậy có lẽ là may mắn, cười cười đáp: “Tạ Thành hoàng tử, thần nhất định sẽ ăn.”
“Cha, người ăn ít thôi, nữ nhi biết người không thích ăn đồ ngọt. Thành hoàng tử, không thể khó xử phụ thân Tịch nhi!” kiếp trước Tô Mộ Tịch không chú ý lắm đến sở thích của người nhà, nhưng sau khi trọng sinh mấy ngày tại Tô phủ đã nhìn ra.
“À.” Hiên Viên Hạo Thành đáng thương cúi đầu, nhìn hai cái bánh trong tay Tô Thanh Hiệp, lại thả lại bánh đang cầm trong tay lên bàn. Bộ dáng ngây ngốc, khiến cả nhà Tô gia đều buồn cười không thôi.
“Vẫn là Tịch nhi tri kỷ, cha biết.” cảm giác được nữ nhi quan tâm thật tốt, trong lòng Tô Thanh Hiệp ấm áp .
“Cảm tình muội muội chỉ nhớ rõ cha, không nhớ rõ chúng ca ca đáng thương nha. Đại ca Tam đệ chúng ta vẫn nên đi thôi, đừng ở chỗ này ngại muội muội mắt. Ô ô…” Nói xong, Tô Hồng Xán làm bộ bôi nước mắt lên khóe mắt, buồn cười phải chết.
“Nhị ca, sao huynh vẫn ngây thơ như vậy, còn như vậy Tịch nhi thực không để ý tới huynh, hừ…” Tô Mộ Tịch biết nhị ca của mình chỉ là mồm mép lém lỉnh, phụng phịu lên tiếng uy hiếp, nàng biết chiêu này nhất định hữu dụng.
“Ôi, Tiểu Tịch nhi muội muội của ta, nhị ca sai lầm rồi còn không được sao? Muộ đừng thực không để ý tới ta, nhị ca sẽ chết mất.” Quả nhiên, lập tức đầu hàng .
Đại ca Tô Hồng Diệp nhìn thoáng qua Nhị đệ không tiết tháo, thản nhiên khách sáo liếc mắt một cái nói:“Không biết xấu hổ.”
Tô Hồng Xán vừa nghe, trề môi không nói, trên đời này hắn sợ nhất chính là cha mẹ và đại ca .
“Đừng náo loạn, thật vất vả mới nhìn thấy Tịch nhi, ta còn chưa kịp nói chuyện cùng Tịch nhi, các ngươi tránh ra.” Tô Hồng Diệu đẩy đại ca nhị ca đứng ở trước mặt Tô Mộ Tịch hỏi đông hỏi tây, giành nói như lão gà mái.
“Tốt lắm, tiểu hầu tử các ngươi, một đám không để nương bớt lo.”Vương Hương Tú dù mắng, trong mắt lại đều là sủng nịch, thực thích bọn họ tại cãi nhau ngoạn náo ở trước mặt mình.
Vương Hương Tú nói lời này mới khiến Tô Mộ Tuyết dời ánh mắt khỏi người Hiên Viên Hạo Dạ, đụng đến Tô Mộ Tịch lại cố ra vẻ ngây thơ: “Tỷ tỷ, Tuyết Nhi rất nhớ tỷ, Tuyết Nhi sinh bệnh sao tỷ tỷ không đến thăm ta?” Nói xong, liền ôm lấy cánh tay Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch không dấu vết rút tay mình về, sờ sờ đầu Tô Mộ Tuyết cười đáp: “Tuyết Nhi còn nhỏ không biết, trong cung có quy củ của trong cung, không phải tỷ tỷ muốn đi là có thể đi .”
Đáng thương bĩu môi: “Hôm nay rốt cục có thể gặp tỷ tỷ, Tuyết Nhi nhớ tỷ tỷ đều muốn sinh bệnh.”
Hừ, tiện nhân kia nói gì nàng còn nhớ rõ rành mạch , Tô Mộ Tịch ngẩng đầu liếc Cận Băng Tâm vẻ mặt lạnh nhạt một cái: “Phải không? Lưu ngự y hồi cung không nói muội vì tỷ tỷ mà bệnh tương tư. Hơn nữa, nếu truyền ra ngoài, Tuyết nhi vì tỷ tỷ mà phải bệnh tương tư, về sau Tuyết nhi làm sao có thể gả ra ngoài.” Lời bên ngoài nhìn là trêu chọc, có thể nghe ra chân ý cũng chỉ có Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết.
Tô Mộ Tuyết sợ tới mức mở to mắt, thật sáo? Nói ra nàng sẽ không thể lập gia đình sao? Theo bản năng nhìn thoáng qua Hiên Viên Hạo Dạ, nàng rất muốn gả cho ca ca uy phong kia làm thê tử. Trong lòng Tô Mộ Tịch cười lạnh, nhanh như vậy đã nhìn trúng hắn, kiếp trước nàng bị mù, ánh mắt rõ ràng như vậy nàng lại không nhìn ra.
Cận Băng Tâm siết chặt tay, nha đầu chết tiệt kia, từ khi nào thì lanh lợi như vậy? Lập tức lại lạnh nhạt, cho ngươi đắc ý trong chốc lát! Chỉ cần chờ một lát nữa, trong mắt mọi người ngươi sẽ trở thành tiện nha đầu giết hại bào muội, đến lúc đó ta xem ngươi còn giữ bộ dạng này nữa không?
“Tốt lắm, Tịch nhi đừng trêu chọc Tuyết Nhi, huynh muội khó gặp mặt, cùng nhau đi chơi đi!” Vương Hương Tú nhìn Tô Mộ Tuyết lắc lư trước mắt liền phiền, trong lòng cũng muốn ba đứa con trai cùng Tịch nhi nhiều thân cận một chút.
Tô Mộ Tịch nhìn biểu cảm rất nhỏ trên mặt Cận Băng Tâm, nói với Vương Hương Tú:“Nương, người ta mới không muốn đi chơi, Tịch nhi muốn gặp ngoại tổ mẫu.” Nói là nói với Vương Hương Tú, nhưng ánh mắt Tô Mộ Tịch lại nhìn hoa sen đang nở kiều diễm cách đó không xa.
Vương Hương Tú dừng một chút, sờ sờ Tô Mộ Tịch đầu: “Tịch nhi, ngoại tổ mẫu thân thể không tốt, hôm nay vẫn chưa tiến cung.”
“À.” Tô Mộ Tịch bĩu môi thất vọng rồi, kiếp trước rõ ràng ngoại tổ mẫu có tiến cung. Hơn nữa ngay lúc đó, nàng bị đại đa số người trách cứ, ngoại tổ mẫu là người đầu tiên đuổi tới ôm nàng vào trong ngực vì nàng biện giải. Nhớ tới tâm của ngoại công, Tô Mộ Tịch liền đau lòng một trận: “Nương, nếu thân thể ngoại tổ mẫu không quá tốt, có thể mời nhiều người đưa ngoại tổ mẫu đến xem Tịch nhi được không?” Ở trong cung, nàng không thể tuỳ tiện đi ra ngoài.
“Được,Tịch nhi rất giống nương lúc nhỏ.” Vương Hương Tú nghe giọng nói mềm mại của nữ nhi, nhớ tới mẫu thân vì nàng cùng huynh trưởng mà sở chịu khổ. Cha có tài hoa có khát vọng, nhưng phong lưu thành tánh ở trong nhà có một đống thiếp thất thông phòng, nữ nhân được sủng ái ai không khiến mẫu thân chịu khổ. Giờ nàng cùng huynh trưởng đều đã thành gia, thân thể mẫu thân lại không tốt lắm. Nữ nhân a, có người cả đời may mắn, có người cả đời đáng thương, nương của nàng chính là người đáng thương. Nhìn Hiên Viên Hạo Thành nhìn chằm chằm Tô Mộ Tịch, trong lòng bình thường trở lại, ít nhất hắn sẽ không ba bốn nàng hầu, một lòng vì Tịch nhi của nàng.
Người một nhà còn nói một chút, Tô Mộ Tịch đã bị Giả Như Lâm lôi kéo đến ao sen bên cạnh. Tô Mộ Tịch biết Giả Như Lâm này không là người tốt, ngày thường nhiều người nói mình đáng yêu hơn nàng ta, tiểu quỷ này liền nhớ dai, lúc này biết tương lai mình sẽ gả cho ngốc tử, khẳng định là tới cười nhạo, thôi quên đi, mặc kệ nàng lôi kéo, bị nàng nói một chút cũng không chết, không cần chấp nhất với tiểu hài tử.
Quả nhiên, vừa đi đến bên cạnh ao hoa sen, vài cô nương cùng tuổi vừa thấy Tô Mộ Tịch lại đây trên mặt đều là trào phúng, dù sao mọi người đều là tiểu hài tử còn không hiểu được che giấu cảm xúc trên mặt. Hiên Viên Hạo Thành thấy Tô Mộ Tịch bị lôi đi, đương nhiên cũng đi theo sau nàng. Vài tiểu cô nương thấy thế, càng lấy ra khăn tay che miệng cười trộm.
Giả Như Lâm vừa thấy, lần đầu tiên đứng ở bên người Tô Mộ Tịch chiếm được thượng phong, lại nhìn Hiên Viên Hạo Thành lên tiếng đùa cợt: “A, Tịch muội muội, ngốc phu quân tương lai của ngươi cũng theo đến kìa.” Hừ, ta muốn cho ngươi mất hết mặt mũi.
Tô Mộ Tịch rất muốn đi lên tát nàng mấy cái, nhưng nghĩ đến cha nàng là Lễ bộ thượng thư, cùng phẩm với phụ thân mình, đắc tội với Giả thượng thư ông ta làm khó dễ sẽ không tốt lắm. Trong lòng vòng vo vài vòng, cười nói: “Phụ thân Lâm tỷ tỷ là Lễ bộ thượng thư đúng không.”
“Đương nhiên.” Giả Như Lâm ngẩng cao đầu, tư thế như là lão cha nhà ta là thiên hạ vô địch.
Tô Mộ Tịch ra vẻ đã hiểu gật gật đầu: “Nếu phụ thân Lâm tỷ tỷ là Lễ bộ thượng thư, vậy ông ta nhất định đã dạy ngươi coi rẻ người của hoàng tộc là phạm tội gì đi? Lâm tỷ tỷ nếu biết rõ mà còn cố phạm có phải tội chồng thêm tội hay không?” Ngừng một chút lại cố ý nói:“Tịch nhi phải đi thỉnh giáo hoàng hậu nương nương.” Nói xong, làm bộ kéo Hiên Viên Hạo Thành chuẩn bị đi.
Giả Như Lâm vừa nghe đã nóng nảy, bình thường nàng chỉ nói chuyện âm hiểm một chút thôi, từ lúc nào Tô Mộ Tịch lại biến thông minh như thế? Lôi kéo Tô Mộ Tịch khẩn cầu nói: “Tịch muội muội, Lâm tỷ tỷ chỉ nói giỡn với muội, muội trăm ngàn lần đừng nói với Hoàng Hậu nương nương.” mọi người bên cạnh đang cười nhạo, lúc này nghe Tô Mộ Tịch nói liền sợ tới mức hồn cũng chưa hoàn, Thành hoàng tử này đúng là một ngốc tử, nhưng người ta là hoàng tử, thân phận cao quý hơn bọn họ bao nhiêu lần.
“Mặc kệ ngươi nói có giỡn không hay, lập tức hành lễ xin lỗi Thành hoàng tử.” mặt nhỏ của Tô Mộ Tịch trầm xuống, liếc mắt cảnh cáo người chung quanh một cái. Đời này chỉ cần có nàng, ai cũng đừng nghĩ cười nhạo Hiên Viên Hạo Thành trước mặt nàng.
Giả Như Lâm cắn chặt răng, không tình nguyện hành lễ không giống cung lễ: “Thần nữ biết sai rồi, thỉnh Thành hoàng tử thứ tội.” Hừ, Tô Mộ Tịch dám khiến nàng thỉnh tội với một đứa ngốc, đợi lát nữa để đại ca báo thù cho mình.
Hiên Viên Hạo Thành biết Tịch nhi như vậy làm vì bảo hộ mình, hắn không thể để Tịch nhi mất mặt, cố lấy dũng khí học bộ dáng mẫu hậu giáo huấn người: “Lần này tha cho ngươi, lần sau nghiêm trị không tha.” Vốn xuất thân từ hoàng gia, bộ dáng học được quả thật có vài phần uy nghiêm.
Tô Mộ Tịch nghe xong cũng có chút kinh ngạc, ai nói hắn ngốc, tới thời điểm còn biết đáp lời như vậy, chính mình thật đúng là xem thường hắn.
“Tỷ tỷ, Lâm tỷ tỷ biết sai lầm rồi cho dù…” Tô Mộ Tuyết không biết từ chỗ nào đi ra, dịu dàng giả trang người tốt nói.
Tô Mộ Tịch vừa thấy, Cận Băng Tâm quả nhiên đứng ở phía sau cách đó không xa. Tô Mộ Tuyết thấy Tô Mộ Tịch không lên tiếng trả lời, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Hơn nữa Lâm tỷ tỷ cũng nói không sai, nếu nháo lên tỷ tỷ sẽ bị người ngoài cười nhạo.”
Hai người vừa nói, Tô Mộ Tịch đương nhiên biết lời vừa rồi có ý gì, nhưng mà giờ nàng có việc quan trọng hơn phải làm, lười cùng các nàng so đo mấy động tác nhỏ kia. Lạnh lùng liếc Tô Mộ Tuyết một cái, kéo Hiên Viên Hạo Thành rời khỏi ao hoa sen.
Cận Băng Tâm vừa thấy nàng muốn rời đi, trong lòng sốt ruột, nàng đi rồi thì kế hoạch của mình làm sao bây giờ? Xúc động nói: “Đại tiểu thư.” Kêu ra khỏi miệng liền hối hận, bởi vì nàng không biết nói cái gì.
“Sao nào, Băng di có chuyện gì?” Tô Mộ Tịch quay đầu, liếc Cận Băng Tâm một cái.
“Nô tỳ muốn nói, đại tiểu thư không cùng nhị tiểu thư chơi một chút sao? Các ngươi thật lâu không gặp .”
Chặn đường ta để tỷ muội gặp mặt, nhìn mà Tô Mộ Tịch đều muốn phun, thật là giả mù sa mưa, Tô Mộ Tịch biết không sớm rời đi thì thanh danh mình sẽ bị huỷ, liền nói: “Hoàng hậu nương nương còn chờ Thành hoàng từ và ta, giờ ta không có thời gian để chơi.” Cận Băng Tâm, ngươi cứ yên tâm đi đi! Ta sẽ xóa hết chút áy náy còn lại của cha ta đối với Cận gia mới có thể từ từ thu thập ngươi.
Nhìn Tô Mộ Tịch đi xa, Cận Băng Tâm khẽ cắn môi. Đáng chết, vì sao từ lúc đụng đầu Tô Mộ Tịch mỗi lần nàng tính kế đều thất bại. Mắt thấy động tác của Vương Hương Tú mấy ngày nay, Tô phủ sợ là không thể dung nàng nữa. Nhưng nàng không cam lòng, nàng không muốn gả cho nam nhân nàng không thương một lần nữa, nàng thích lão gia, dù làm thiếp cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà, nếu nàng không theo, Vương Hương Tú muốn hại chết nàng dễ như bóp chết một con kiến vậy. Nàng ta không phải lão gia, sẽ không vì Cận gia mà nương tay với mình. Nghĩ đến đây, biệt viện ở Lệ thành nàng không thể ở, biệt viện kia là đồ cưới của Vương Hương Tú, người quản thôn trang đương nhiên cũng là người của nàng ta. Giờ không thể tính kế Tô Mộ Tịch, dược trên người Tuyết nhi cũng không sai biệt lắm sẽ phát tác, làm thế nào cho tốt đây?
Đột nhiên, gặp Giả Như Lâm đứng ở một bên bĩu môi mất hứng, trong đầu chợt lóe linh quang, Giả gia phú quý có thể sánh bằng Tô phủ. Giả Nhữ Sinh là Lễ bộ thượng thư, Tuyết Nhi bị nữ nhi của hắn đẩy xuống ao hắn sẽ làm gì, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, nàng không tin Giả Nhữ sinh dám mặc kệ, nghĩ liền khom người nhặt lên một viên đá tròn vo trên mặt đất. Tô Mộ Tịch đứng cách ao hoa sen rất gần, Giả Như Lâm giờ mới lấy lại tinh thần, gặp Tô Mộ Tịch đi rồi liền vội vàng đi đến trước mặt Tô Mộ Tuyết. Cận Băng Tâm vốn cách Tô Mộ Tuyết không xa, tìm được cơ hội không người chú ý nơi này, cầm viên đá trong tay quăng đến Giả Như Lâm dưới chân.
“A” “Bùm” một tiếng, Cận Băng Tâm lập tức kêu to cứu mạng, gặp mọi người đều chú ý nơi này mới nhảy xuống ao. Giả Như Lâm nhìn chính tay mình, nàng, nàng không muốn đẩy Tô Mộ Tuyết xuống, tại sao, tại sao lại như vậy? Là Tô Mộ Tuyết tự ngã xuống, đúng, là chính nàng ngã xuống …
|
Nước ở ao hoa sen vốn không sâu, căn bản không quá đầu Cận Băng Tâm. Nhưng nàng tìm kiếm hơn thời gian một chén trà mới kéo Tô Mộ Tuyết lên. Vài tiểu cung nữ đi ôm Tô Mộ Tuyết vào nội điện Minh Nguyệt Cung, đổi quần áo trước đã.
Lúc này trên bờ vây đầy người, lão Thừa tướng vẻ mặt uy nghiêm: “Sao lại thế này?”
Có một đại tiểu thư lá gan to chỉ vào Giả Như Lâm, lắp bắp lên tiếng nói: “Là… Là nàng đẩy Tô Mộ Tuyết … Đẩy xuống nước…” Nghe được tiếng Tô Mộ Tuyết rớt xuống nước, các nàng đều nhìn thấy Giả Như Lâm vươn tay, khẳng định là nàng đẩy Tô Mộ Tuyết xuống .
Giả Như Lâm đã sớm bị dọa choáng váng, nghe người khác nói nàng đẩy, không ngừng lên tiếng phủ nhận: “Không phải ta, ta không có đẩy nàng. Không phải ta đẩy , ta không có đẩy nàng…”
Lúc này các phu nhân tiểu thư xem diễn bên cạnh đều lên tiếng thảo luận.
“Giả tiểu thư này ngày thường tính tình kiêu ngạo bốc đồng, không ngờ dám làm ra chuyện bực này.”
“Trời ạ, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, tương lai nhà ai còn muốn thú cô nương này về.”
“Ai, ta nói các ngươi nói ít nhất vài câu, đừng để nàng nhớ kỹ, cha nàng là Lễ bộ thượng thư đó. Đến lúc đó cha nàng nghe được, cẩn thận hắn nói vài câu trước mặt hoàng thượng thì nam nhân nhà các ngươi một quyền cũng không đỡ nỗi.”
“…” Im lặng trong chốc lát, nhưng lại không có ai đứng ra bênh vực.
Lúc này, Tô Thanh Hiệp và Vương Hương Tú cùng toàn gia nhân còn có Giả thượng thư mới chạy lại đây. Nhìn thấy như vậy, Giả Thượng thư liền nói nữ nhi của mình sẽ không làm loại chuyện này. Tô Thanh Hiệp coi như bình tĩnh lên tiếng nói: “Tới nội điện trước, xem tình huống Tuyết nhi như thế nào đã.”
Vừa nghe như vậy, lúc này đoàn người mới đến nội điện. Tô Mộ Tịch lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đi cuối cùng, nghe người người phía trước chỉ trích. Cười lạnh một cái, kiếp trước đều là nàng phải chịu những điều này. Mà lúc đó nàng cũng thực sự tin mình đẩy Tô Mộ Tuyết, còn để nàng ta ở lại trong cung để thái y điều trị một đoạn thời gian. Nhưng không biết, lần này nàng có còn giống kiếp trước hay không. Hẳn là không giống, lúc này người đẩy nàng ta không phải là mình. Cận Băng Tâm kia nhất định có tính toán khác.
Việc này kinh động đến hoàng hậu nương nương, nàng nghĩ Tô Mộ Tuyết là Tịch nhi muội muội, liền thỉnh thái y đến bắt mạch cho Tô Mộ Tuyết. Đoàn người đều nhìn thái y, nếu Tô Mộ Tuyết không có việc gì thì thôi, nếu có… Giả Như Lâm này coi như xong.
Thái y bắt mạch xong nhíu mày suy nghĩ nửa ngày mới hành lễ nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng hoàng hậu nương nương, Tô nhị tiểu thư trước đó vài ngày vốn bị phong hàn, hôm nay lại ngâm nước bẩn, sợ là bị viêm phổi.” Nhưng thái y thấy có chút kỳ quái, chỉ mới xuống nước một chút, vì sao triệu chứng viêm phổi liền hiện ra? Lời này đương nhiên hắn không dám nói ra, bằng không Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương sẽ nghĩ y thuật của hắn không tinh, đến lúc đó phiền toái đến thân nên vẫn ít lời thì tốt hơn. Cận Băng Tâm biết điểm này mới kê đơn Tô Mộ Tuyết.
Viêm phổi, bệnh này không phải là có thể trị dứt, hoàng hậu nương nương vừa nghe liền hỏi nói:“Thái y, phải làm như thế nào mới tốt?”
“Vi thần khai phương thuốc, tốt nhất tìm một biệt trang để Tô nhị tiểu thư im lặng tĩnh dưỡng, bệnh này sợ là phải ba năm đến năm năm mới có thể trị dứt.” Thương kịp phế tì, chậm thì ba năm lâu thì năm năm!
Để thái y lui xuống, Hiên Viên Vinh Hi mới trầm giọng hỏi: “Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai tới nói cho trẫm.” Hắn đã cướp đi một nữ nhi của người ta, nếu Tô Mộ Tuyết gặp chuyện không may trong hoàng cung, Tô Thanh Hiệp còn có thể trung tâm với mình mới là lạ.
Lão Thừa tướng đứng dậy: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, người nọ là do Giả thượng thư thiên kim đẩy xuống.” Giả thượng thư này, ngày thường ông nhìn hắn đã thấy khó chịu, đã sớm muốn ra tay, cuối cùng giờ cái cũng tìm được cơ hội .
“Không phải ta, không phải ta…” Giả Như Lâm sợ muốn chết, không thừa nhận chính mình đẩy Tô Mộ Tuyết.
Giả Nhữ Sinh vừa thấy Giả Như Lâm như vậy liền biết nhất định là nữ nhi nhà mình gây rắc rối liền bùm một tiếng quỳ xuống: “Thần giáo nữ không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.” Nha đầu chết tiệt kia, trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn. Giờ lão Thừa tướng đang muốn từ quan, đúng là cơ hội tốt để thăng quan, bị nha đầu chết tiệt này náo như vậy, Hoàng Thượng khẳng định sẽ không coi trọng hắn.
“Thôi, này chuyện là gia sự của các ngươi, trẫm không tiện nói, Tô thượng thư chính ngươi nhìn mà làm.” Trung thu vốn là ngày hội vui vẻ, bị những người này huyên náo như vậy, tâm tình đều không có. Lôi kéo Lâm Ánh Nguyệt, hai người liền hồi Quan Sư cung .
Cung đưa hoàng đế xong, Tô Thanh Hiệp còn chưa nói gì, Giả Nhữ Sinh đã đứng ở trước mặt hắn thỉnh tội:“Thanh hiệp huynh, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bọn nhỏ chơi với nhau va chạm đụng phải là điều khó tránh khỏi. Bằng không hay là như vậy, để tiểu đệ chọn một tòa biệt trang chiếu cố lệnh thiên kim, đến khi bệnh của nàng khỏi hẳn mới thôi.” Bệnh viêm phổi sợ là muốn hắn không ít bạc.
“Này…”
“Cho tiểu đệ thiếu huynh một cái nhân tình.”
“Cũng tốt.” Để Tô Mộ Tuyết rời khỏi mắt mình cũng tốt, chút áy náy với Cận gia đã sớm bị các nàng cọ trôi hết.
Cận Băng Tâm vừa thấy mục đích đã đạt được, quỳ trước mặt Tô Thanh Hiệp mắt ngấn nước mắt khẩn cầu: “Lão gia phu nhân, thỉnh ngài để nô tỳ đi theo chiếu cố nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư là do nô tỳ nhìn lớn lên, nô tỳ lo lắng nàng ở một mình không ai chăm sóc.” Nhiều người nhìn như vậy, chúng phu nhân tiểu thư thích nhất là trung tâm, nhất định nói giúp mình.
Quả nhiên, vừa nghe có người đã nói, đều khen Cận Băng Tâm tốt bụng, khen Cận Băng Tâm trung tâm linh tinh …
“Cha, Tuyết Nhi nàng…” Tô Hồng Diệp cùng Tô Hồng Xán muốn để Tô Mộ Tuyết hồi Tô phủ, miễn cho người khác nói Tô gia ngay cả nữ nhi cũng nuôi không nổi.
Tô Thanh Hiệp gật gật đầu, cùng nhau đi coi như sạch sẽ: “Cha tự có chừng mực, các ngươi không cần nhiều lời.”
Tô Mộ Tịch xem hết thảy vào trong mắt, đã biết Cận Băng Tâm muốn làm gì. Vẻ mặt đau lòng tiêu sái đến bên người Cận Băng Tâm: “Băng di, cha đã đồng ý ngươi mau đứng lên đi! Trên mặt đất lạnh.” Lập tức lại nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Ngươi muốn mang Tô Mộ Tuyết đi Lệ thành đi! Ngươi nghĩ rằng ngươi muốn làm gì ta không biết sao? Nhưng ta cho các ngươi đi làm muốn xem ngươi có thể biến nàng thành bộ dáng gì, nàng, nhất định vĩnh viễn không thể so với ta. Còn có, tốt nhất nên thu hồi tâm tư của ngươi một cách cẩn thận, cha ta không phải là người ngươi có thể chạm vào, bằng không tương lai ngươi hồi hoàng thành, Tô Mộ Tịch ta sẽ có biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết.”
Cận Băng Tâm nghe xong Tô Mộ Tịch nói mở to hai mắt nhìn, nàng làm sao có thể biết? Những lời này ngay cả Tuyết Nhi nàng cũng chưa từng nói. Vì sao nàng cảm thấy Tô Mộ Tịch thật đáng sợ, giống như quỷ cái gì cũng biết hết. Cận Băng Tâm bị Tô Mộ Tịch nói sợ tới mức thật lâu còn chưa hoàn hồn, trong lúc thất thần bị người lôi kéo lên xe ngựa hồi phủ.
Tô Mộ Tịch nhìn xe ngựa rời đi, biểu tình trên mặt khó lường. Cận Băng Tâm, Tô Mộ Tuyết, Tô Mộ Tịch ta chờ các ngươi trở về, xem các ngươi có thể làm ra sóng gió gì? Để các ngươi tưởng mình có thể trèo lên thật cao, nhưng không ngờ lại rơi xuống địa ngục, đây mới là điều khiến cho người ta sống không bằng chết. Cận Băng Tâm, Tô Mộ Tuyết, ác mộng kiếp trước của ta là kết cục của các ngươi kiếp này, ta sẽ không để các ngươi giải thoát dễ dàng như vậy.
“Tịch, Tịch nhi.” Cảm giác được hận ý dọa người trên người Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Hạo Thành lắc lắc Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch nhìn Hiên Viên Hạo Thành vẻ mặt lo lắng, lại một lần nữa cảm tạ trời cao để nàng có thể trọng sinh.
|
Chương 16
Edit:Đầm♥Cơ
Tô Mộ Tuyết từ hôn mê tỉnh lại thì đã đến Lệ thành, tâm thần náo loạn một hồi bị Cận Băng Tâm hung hăng tát một cái mới ngừng lại được, uất ức ôm mặt sưng đỏ nói: “Băng di, vì sao ngươi lại đánh ta?”
“Tuyết Nhi, ngươi không tin Băng di sao?” Cận Băng Tâm không lạnh nhạt như nước giống dĩ vãng, hung hăng trừng Tô Mộ Tuyết. Giờ nàng cái gì cũng không có, chỉ có Tô Mộ Tuyết là quân cờ quan trọng nhất, không thể nghĩ thêm gì nữa. Mặc kệ Tô Mộ Tịch đã biết được chuyện gì, thân phận của nàng cũng vĩnh viễn không thể thay đổi. Tô Mộ Tịch trừ thân phận hoàng tử phi tương lai, nàng còn có cái gì? Cho nên ta không sợ, ta nhất định phải có được Tô đại ca.
“Tuyết Nhi tin tưởng.” Không tin thì có thể làm gì, giờ bên người nàng chỉ có Băng di. Nàng không rõ, đã có nàng vì sao còn muốn có Tô Mộ Tịch khiến người ta chán ghét kia, bộ dạng càng đáng yêu hơn nàng, càng nhiều người thích hơn nàng, nàng nhất định phải vượt qua Tô Mộ Tịch, mọi người sẽ thấy nàng mới là người hơn hẳn.
“Được, vậy ngươi ngoan ngoãn đi theo Băng di, cho ngươi làm gì ngươi phải làm cái đó. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta nhất định khiến ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất Hiên Viên hoàng triều.” Cận Băng Tâm sờ sờ đầu Tô Mộ Tuyết, sâu kín nói.
“Ta không cần làm cái gì tôn quý nhất nữ nhân, ta muốn làm thê tử của Dạ hoàng tử.” Đứng ở vị trí tôn quý như Dạ hoàng tử, nàng cũng đã là người tôn quý nhất.
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe Băng di nói.” Quả nhiên là nữ nhi Cận gia, chỉ cần muốn thì cái gì cũng có thể làm.
“Được, Tuyết Nhi nhất định ngoan ngoãn nghe Băng di .”
Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết vừa rời đi, Tô Mộ Tịch đã bắt đầu tính đến chuyện Quan Sư cung. Nàng biết lấy tâm tính Hiên Viên Hạo Dạ, nếu thực sự đi lên đại vị khẳng định sẽ không bỏ qua Hạo Thành cùng hoàng hậu nương nương. Mà biện pháp tốt nhất để ngăn cản hắn chính là để hoàng hậu mang thai sinh hạ Hoàng tử, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không có khả năng thừa kế hoàng vị. Nhưng thật sự có thể thay đổi hết thảy kiếp trước sao, để hoàng hậu nương nương sinh hạ hoàng tử? Không có mình, Hiên Viên Hạo Dạ có thể dùng thủ đoạn khác hại hoàng hậu lưu sản hay không? Tô Mộ Tịch đang nghĩ nhập thần thì Hoa Ngữ mang theo Quý công công tiến vào: “Tiểu thư, Quý công công tới truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.”
Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần, nhớ tới Trung thu ngày ấy Hoàng Thượng có nói qua muốn gặp nàng, hơi hơi phúc thân có lễ: “Làm phiền Quý công công , Hoàng Thượng còn nói gì không?”
Quý công công thực vừa lòng thái độ có lễ của Tô Mộ Tịch, Hoàng Thượng cùng nương nương hẳn không nhìn lầm người: “Thỉnh tiểu thư cùng lão nô đến ngự thư phòng, Hoàng Thượng có việc muốn giáp mặt dặn dò tiểu thư, đang ở ngự thư phòng chờ người.”
“Thỉnh công công dẫn đường.” tim Tô Mộ Tịch đập rộn lên, kiếp trước Hoàng Thượng chưa bao giờ triệu kiến mình mình. Lần này Hoàng Thượng triệu kiến là vì chuyện gì? Thu hồi tâm tư không dám nghĩ nhiều, đi theo sát Quý công công.
Tiến ngự thư phòng, Quý công công liền lui xuống.
Tô Mộ Tịch đi lên phía trước, hành đại lễ: “Thần nữ Tô Mộ Tịch tham kiến Hoàng Thượng.”
Hiên Viên Vinh Hi ngẩng đầu khỏi thư án, đánh giá kỹ tiểu nhi nữ mới có sáu tuổi trước mắt. Nàng thật không giống sáu tuổi. Sau một lúc lâu, thu hồi ánh mắt hỏi: “Hôm nay trẫm gọi ngươi đến, ngươi có biết là vì chuyện gì?”
Dù là trước khi trọng sinh hay là sau khi trọng sinh, uy nghiêm cùng khí thế trên người Hiên Viên Vinh Hi đều khiến Tô Mộ Tịch cho tới bây giờ vẫn không dám nhìn thẳng, cúi đầu đáp: “Thần nữ ngu dốt, thỉnh Hoàng Thượng minh thị.”
“Trạng huống của Thành nhi ngươi đã biết đến.” Buông châu bút trong tay, biết rõ còn cố hỏi.
“Thần nữ biết.” Có lẽ không ai rõ ràng hơn nàng.
“Như vậy ngươi tính sao.” Hiên Viên Vinh Hi không quên Tô Mộ Tịch còn nhỏ tuổi hẳn không thể nói điều gì dễ nghe, chỉ muốn nhìn xem nàng sẽ phản ứng ra sao, một lần khảo nghiệm cuối cùng này hy vọng nàng có thể thông qua.
“Bồi đến khi không thể bồi, ta sẽ không rời hắn”. Những lời này quả nhiên không giống những lời mà một tiểu nữ mới có sáu tuổi có thể nói ra. Nhưng Hoàng Thượng hỏi nàng, nàng chỉ có thể đáp như thế.
Hiên Viên Vinh Hi bị câu trả lời của Tô Mộ Tịch làm cho sợ run một chút, lấy lại tinh thần bình tĩnh lắc đầu, lập tức gợi lên ý cười, nữ nhi của Tô Thanh Hiệp quả nhiên có ý tứ: “Được, mặc kệ lời này là ai dạy ngươi, lời ngươi nói hôm nay trẫm tin.” Lấy một khối ngọc bội tinh xảo đặc sắc trên án thư: “Tịch nhi, ngươi lại đây, trẫm có thứ muốn giao cho ngươi.”
Tô Mộ Tịch bị Hiên Viên Vinh Hi gọi một tiếng Tịch nhi làm sợ tới mức há to miệng, từ lúc nào Hoàng Thượng trở nên thân thiết như vậy? Lấy lại tinh thần đi tới trước mặt Hiên Viên Vinh Hi, nhìn ngọc bội trong tay hắn:“Hoàng Thượng, này…” Nương ánh mặt trời, Tô Mộ Tịch thấy rõ ràng văn lộ như máu trên ngọc bội. Ngọc bội này nàng đã gặp qua, trong tay Tùng Thư Minh kiếp trước.
Trịnh trọng giao ngọc bội vào đôi tay có chút mập mạp của Tô Mộ Tịch, dặn dò nói: “Về sau ngươi chính là chủ nhân của ngọc bội này, cầm nó ngươi có thể điều động toàn bộ ám vệ hoàng thành, có thể khiến bọn họ làm cho ngươi một chuyện. Ta biết ngươi còn nhỏ không biết tác dụng của thứ này, nhưng từ giờ trở đi ngươi cần phải học. Nhưng giờ ngươi phải thề trước mặt trẫm, dù tương lai xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải che chở Thành nhi cả đời, làm thê tử của hắn, không để hắn chịu chút thương tổn.”
Chuyện liên tục xảy ra khiến Tô Mộ Tịch có chút không biết làm sao, bởi vì việc này kiếp trước chưa từng xảy ra. Nghe Hoàng Thượng muốn nàng thề, lời thề này dù có hay không, nàng cũng sẽ hộ Hiên Viên Hạo Thành cả đời, nhưng nếu có thể để Hoàng Thượng yên tâm với mình hơn, lời nói ra đều thật tâm nói: “Ta, Tô Mộ Tịch xin thề với trời, nếu tương lai làm tổn hại Thành Hoàng tử sẽ chết không được tử tế.”
Hiên Viên Vinh Hi xem như yên tâm, hắn không sợ Tô Mộ Tịch đổi ý, hắn có biện pháp xem xét lời thề của Tô Mộ Tịch sau này: “Được, Thiển Vũ ngươi xuất hiện đi”
“Thiển Vũ tham kiến Hoàng Thượng.” Một nữ tử áo trắng không biết từ chỗ nào đi ra, một chút liền bay tới trước mặt hai người, trên khuôn mặt tuyệt sắc không có chút biểu cảm.
“Thiển Vũ, đem tất cả những gì ngươi có dạy cho nàng, bao gồm cầm kỳ thư hoạ ngươi đắc ý nhất.” Hiên Viên Vinh Hi thản nhiên nói.
Tô Mộ Tịch còn không biết ý nghĩa giờ khắc này. Nữ tử kêu là Thiển Vũ này, sợ chỉ cần nàng học được những thứ nàng ta dạy, đó sẽ trở thành vũ khí lợi hại tương lai nàng dùng để đối phó với địch nhân. Xem biểu cảm trên mặt Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Vinh Hi biết nàng còn lọt vào sương mù, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Tịch Nhi, mau bái sư đi”.
Còn không rõ lúc này đang xảy ra chuyện gì đâu? Sao lại bái sư ? Nhưng mệnh lệnh của Hoàng Thượng nàng không dám không nghe, Tô Mộ Tịch quỳ xuống dập đầu ba cái: “Tịch nhi gặp qua sư phó.”
“Ừ, đứng lên đi.” Trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Tô Mộ Tịch một cái, giống như trên đời này không có gì có thể giao động cảm xúc của nàng. Nữ nhân này thật lãnh, khác với Cận Băng Tâm ra vẻ thanh cao, Tô Mộ Tịch không tìm tòi nghiên cứu nhiều, dù sao về sau còn nhiều thời gian ở chung.
“Tốt lắm, trẫm cũng mệt mỏi, các ngươi trước đi xuống đi!” Làm bộ mỏi mệt nhu nhu cái trán, lên tiếng để hai người đi xuống.
“Vâng.” Hai người hơi hơi phúc thân rời đi.
Tô Mộ Tịch cùng Thiển Vũ vừa rời đi, Lâm Ánh Nguyệt liền từ trong điện đi ra, kinh ngạc nói: “Vinh Hi, ta nghĩ chàng chỉ để Tịch nhi bái Thiển Vũ làm sư phụ mà thôi. Chàng còn dám giao ám ngọc cho nàng, ám vệ không phải chỉ truyền cho lịch đại hoàng thôi đế sao?” Nam nhân này thiên vị mình cùng Thành nhi nàng biết, lại không ngờ chàng lại làm đến mức này. Mặt ngoài nàng cảm thấy Vinh Hi không nên giao ám ngọc cho Tịch nhi, nhưng tư tâm nàng lại không hy vọng Hiên Viên Hạo Dạ có được đến ám vệ. Như vậy, nếu Vinh Hi mất đi, hắn sẽ không lưu tình dùng ám vệ đối phó chính mình cùng Thành nhi.
“Ta có chừng mực, nàng không cần quan tâm quá mức. Thành nhi là con của hai chúng ta, là đứa con chúng ta yêu nhất, ta tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp để nó chu toàn cả đời, cho dù Dạ nhi có kế vị ta, cũng sẽ không thể động đến Thành nhi cùng nàng.” Vỗ vỗ vai Lâm Ánh Nguyệt, hắn chỉ có xưng ta khi ở bên cạnh Lâm Ánh Nguyệt, ở trước mặt nàng hắn là trượng phu chứ không phải là Hoàng đế.
“Đều là ta không tốt, không thể sinh thêm đứa nhỏ cho chàng. Nhưng cho dù biết là ta không tốt, ta cũng không muốn chia xẻ tình yêu cùng hết thảy của chàng với nữ nhân khác.” Tựa đầu vào vai Hiên Viên Vinh Hi, nếu nàng có thể sinh thêm một hoàng tử cho Vinh Hi thì sẽ không hao nhiều tâm tư như vậy. Rõ ràng Thái y nói thân thể nàng không có gì không khoẻ, nhưng mấy năm nay nàng lại không hoài thai, rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?
“Nói cái gì ngốc đó, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta biết nàng sẽ là nữ nhân ta yêu cả đời, vĩnh viễn không thay đổi. Chỉ là, có chút hối hận vì sao không gặp được nàng từ sớm, như vậy sẽ không có nữ nhân khác, cũng sẽ không xảy ra chuyện hạ độc, Thành nhi sẽ không như hôm nay. Ta là người đứng đầu thiên hạ, nhưng lại không cứu được chính đứa con của mình, thực xin lỗi.” Lần đầu nhìn thấy Lâm Ánh Nguyệt, Hiên Viên Vinh Hi vẫn còn nhớ rõ ràng giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Đời này có thể gặp được Nguyệt Nhi, là ông trời ban ân lớn nhất, so với ngôi vị hoàng đế còn khiến hắn vui vẻ hơn.
“Hừ, ta tin chàng mới lạ, ngoài miệng toàn lời ngon tiếng ngọt, ta nhớ trước kia hậu cung này không thiếu những nữ nhân xinh đẹp.” Lâm Ánh Nguyệt bĩu môi, cố ý ăn dấm chua năm xưa của Vinh Hi nhà mình.
“Ta không phải nói suông, ta sẽ làm được.” lúc này Hiên Viên Vinh Hi không còn giống một Hoàng Đế cửu ngủ chí tôn, mà càng giống tên lưu manh du côn. Hắn yêu Lâm Ánh Nguyệt và cũng chỉ ở trước mặt nàng hắn mới có thể là chính mình. Không bao lâu, trên long sàn là một hồi xuân ý dào dạt. Cung nữ thái giám vội vàng lui ra ngoài, vụng trộm cảm thán, vì sao cảm tình của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu luôn tốt như vậy.
Tô Mộ Tịch trở lại Tây điện vẫn ngồi ở bên giường ngẩn người. Hết thảy đều không giống kiếp trước, có ngọc bội còn có Thiển Vũ đều là những thứ kiếp trước không xuất hiện. Tô Mộ Tịch lại trầm tư, kiếp trước mặc dù nàng không bắt nạt Hạo Thành trước mặt Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương, nhưng làm cha mẹ, thấy đứa nhỏ không vui, bọn họ nhất định có thể nhìn ra chút gì đó. Kiếp này nàng thật tình đối tốt với Hiên Viên Hạo Thành, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu chắc là nhìn thấy được. Nhưng mà , hết thảy biến tốt hay là vẫn không tốt?
Tô Mộ Tịch nhìn xuyên qua ánh sáng ngọc bội, văn lộ bên trong giống như tơ máu, thật xinh đẹp, ngọc bội này cư nhiên có thể điều động toàn bộ ám vệ hoàng thành. Nhìn thật lâu sau, Tô Mộ Tịch mới thu hồi ngọc bội, trong mắt sáng ngời, có chút hiểu được vì sao Hoàng Thượng cho mình ngọc bội, tự mình thề độc là có ý tứ gì, thật đáng tâm của cha mẹ trong thiên hạ.
Vì để bọn họ càng yên tâm, Tô Mộ Tịch quyết định hành động. Nàng từng đến Thái Y Viện tra được ngày mai là ngày Lưu thái y sẽ đến Quan Sư cung bắt mạch bình an cho hoàng hậu nương nương, quả thật là một cơ hội tốt, kế hoạch vừa hiện lên trong lòng liền có quyết định.
|
Chương 17.1 Edit: Đầm♥Cơ Ngày hôm sau, mới canh năm Thiển Vũ đã vào phòng của Tô Mộ Tịch. Sợ tới mức Tô Mộ Tịch muốn kêu to, Thiển Vũ liền che miệng Tô Mộ Tịch, thản nhiên quét Tô Mộ Tịch một cái: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày canh giờ này phải rời giường. Giờ ngươi mau thu thập một chút, ta mang ngươi đi một nơi.”
Hôm nay không được, nàng còn có đại sự chưa làm, chuyện đó nàng không muốn buông ta, nhìn Thiển Vũ khẩn cầu nói: “Sư phó, ngày mai lại đi có được không? hôm nay Tịch nhi có chuyện quan trọng muốn làm, cầu người .”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn làm nũng khẩn cầu của Tô Mộ Tịch, Thiển Vũ thất thần trong chốc lát, nếu đứa nhỏ của nàng còn tại thế cũng nên lớn như vậy! Ma xui quỷ khiến nàng lại gật gật đầu. Tô Mộ Tịch vừa được đến Thiển Vũ đồng ý, lập tức cười: “Cám ơn sư phó.”
Thiển Vũ nhìn nàng cười, đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt, đứng dậy nhanh nhẹn rời đi Tây điện.
Nhìn bên ngoài trời đã nắng lên, Tô Mộ Tịch cũng ngủ không được, tự mình mặc quần áo chải đầu. Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm mới đến thấy tiểu thư nhà mình còn đang rửa mặt chải đầu, hỏi: “Tiểu Thư, sao ngài dậy sớm như vậy?”
“Ngủ không được thì dậy thôi.” Nhận nước cùng muối súc miệng, để Hoa Ngữ lau mặt cho mình. Chuẩn bị xong, Tô Mộ Tịch liền mang theo Hoa Ngữ đi Đông điện đi. Đi vào, gặp Đinh mẹ đang mặc quần áo cho Hiên Viên Hạo Thành, hơi hơi hành lễ: “Tịch nhi gặp qua Thành hoàng tử.”
Vừa thấy Tô Mộ Tịch đến, nhãn tình Hiên Viên Hạo Thành sáng lên: “Tịch nhi hôm nay tới thật sớm, ông mặt trời còn chưa chiếu vào cửa sổ của Thành nhi muội đã tới rồi. Mẹ ngươi mặc nhanh cho Thành nhi, đừng để Tịch nhi chờ lâu.” Nói xong, vẻ mặt lấy lòng nhìn Tô Mộ Tịch.
Nhìn hắn tội nghiệp như vậy, Tô Mộ Tịch buồn cười : “Thành hoàng tử ngoan ngoãn , chờ Đinh mẹ mặc xong quần áo cho huynh chúng ta cùng đi Quan Sư cung dùng bữa sáng với mẫu hậu được không?”
“Tốt tốt, Thành nhi thích nhất cùng mẫu hậu, phụ hoàng dùng bữa sáng.” Mỗi một lần mẫu hậu đều thật vui vẻ gắp thức ăn cho mình, phụ hoàng cũng phải hỏi Thành nhi muốn ăn gì, hắn rất thích thời điểm như vậy, ấm áp. Nhưng Đinh mẹ nói, không thể thường xuyên như vậy, nếu không sẽ không phải là hảo hài tử của phụ hoàng mẫu hậu.
Chốc lát sau, hai người đi đến Quan Sư cung, Hoàng Thượng cùng hoàng hậu cũng vừa rời giường. Ngồi trong chốc lát hoàng hậu rửa mặt chải đầu xong liền đi ra . Hiên Viên Hạo Thành hữu mô hữu dạng thỉnh an: “Thành nhi gặp qua phụ hoàng mẫu hậu.” Hiên Viên Hạo Thành thỉnh an xong, Tô Mộ Tịch mới khom người hành lễ: “Tịch nhi gặp qua Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương.”
“Đến, các con mau tới đây ngồi, Tịch nhi đến đây về rồi Thành nhi của chúng ta lớn lên không ít đâu, còn biết thỉnh an.” hôm nay tâm tình hoàng hậu nương nương rất tốt, trên mặt Hoàng đế cũng treo ý cười không rõ.
Chỉ chốc lát sau, Quý công công liền truyền đồ ăn lên. Lúc dùng bữa Tô Mộ Tịch biết vì sao Hạo Thành thích theo chân bọn họ cùng nhau dùng bữa. Không có thân phận Hoàng Thượng hoàng hậu, càng như người nhà, tiếng hoan hô cười đùa, ăn đều là cháo hoa rau xanh bình thường nhất, thật ấm áp.
Dùng xong đồ ăn sáng Hiên Viên Vinh Hi liền vào triều sớm, Tô Mộ Tịch mặc dù hay nói chuyện với hoàng hậu nương nương, nhưng trong lòng luôn luôn sốt ruột Lưu thái y khi nào thì đến? Tô Mộ Tịch nhớ rõ nơi bọn họ đánh vỡ bồn hoa là ở mặt sau một gian phòng vẽ tranh của Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương am hiểu nhất là hoạ, mọi người ở Quan Sư cung đều biết, hơn nữa mỗi ngày nàng đều ở ngốc ở bên trong ít nhất hai canh giờ. Không thể không nói để mấy thứ này ở trong bồn hoa, người này thật có tâm tư, nơi đó là đương nhiên rất an toàn ít có ai kiểm tra so với những nơi khác.
Tô Mộ Tịch suy nghĩ thật lâu sau, mở miệng nói: “Mẫu hậu, Tịch nhi thường nghe mẫu thân nói mẫu hậu vẽ rất đẹp, không biết Tịch nhi có vinh hạnh nhìn xem hay không?”
“Tịch nhi thích vẽ tranh sao?” nhãn tình hoàng hậu nương nương sáng lên, hưng trí bừng bừng hỏi.
“Tịch nhi thích, nhưng họa không được tốt lắm, thường bị các ca ca chê cười.” Tô Mộ Tịch cúi đầu, hoàng hậu nghĩ nàng thẹn thùng, đáp: “Khó được con thích, đến, cùng Thành nhi vào phòng vẽ tranh của bản cung xem, bản cung có thể chỉ chỉ cho con.”
“Tạ hoàng hậu nương nương.” Ừm, mục đích đạt được, Tô Mộ Tịch vội vàng kéo Hiên Viên Hạo Thành đi theo sau Lâm Ánh Nguyệt.
Bài trí bên trong không khác trước là mấy, tiến vào phòng Tô Mộ Tịch liền nhìn đến bồn hoa xinh đẹp bên cửa sổ. Thu hồi ánh mắt, một bên trả lời câu hỏi của hoàng hậu nương nương vừa nghĩ Lưu thái y hẳn sắp tới đi! Quả nhiên, không bao lâu Vận Nhiễm liền vào: “Nương nương, Lưu thái y đến thỉnh mạch bình an cho ngài.”
“Ừ, đã biết, Tịch nhi các con ngoan ngoãn không nên chạm loạn những thứ trong phòng biết không?” Sờ sờ đầu hai người.
“Đã biết, mẫu hậu.” không chạm mới là lạ, hôm nay đến không vì vậy sao?
Hoàng hậu vừa ra đi, Tô Mộ Tịch dựa vào gần kia bồn cảnh đưa tay muốn đẩy đổ nó, bất đắc dĩ bây giờ còn rất bé căn bản là đụng không đến, thật sự tức chết nàng. Tô Mộ Tịch vừa chuyển đầu, nhìn bên người Hiên Viên Hạo Thành có cái ghế: “Hạo Thành, đem cái ghế kia lại đây.”
Hiên Viên Hạo Thành đứng bất động, vẻ mặt còn nghiêm túc phân rõ phải trái nói: “Tịch nhi, mẫu hậu vừa mới nói không thể loạn chạm vào đồ trong phòng, phải nghe lời.” Mẫu hậu nói nhất định là đúng, Thành Nhi là hảo hài tử nghe lời mẫu hậu nói, không động sẽ không động. Nghĩ, còn dùng hai tay giữ chặt ghế ngồi xuống.
Tô Mộ Tịch thấy hắn mặc kệ, chính mình chạy qua, kéo vài cái cũng không thể lôi ra khỏi tay Hiên Viên Hạo Thành. Thở dài, nói: “Mẫu hậu nói không thể loạn chạm những thứ trong phòng có phải không?”
Dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy!”
Bị lừa, tiếp tục: “Kia Hạo Thành có biết loạn chạm là gì sao?”
Dùng sức nghĩ nghĩ, lắc đầu.
“Là được, Hạo Thành không biết loạn chạm là cái gì sao lại không cho Tịch nhi cái ghế? Cho nên, có phải Hạo Thành nên đem ghế cho Tịch nhi hay không.” Một chút cũng không ngượng ngùng lừa người khác, giờ Tô Mộ Tịch gạt người có chút thành tựu nghiện.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Vì sao hắn cảm thấy Tịch nhi nói không đúng ?
“Không được nhưng mà, mau đưa ghế cho ta, bằng không Tịch nhi không làm thê tử của huynh đâu.” Tô Mộ Tịch hai tay chống nạnh, không tin vật nhỏ ngươi dám không theo.
Vừa nghe Tô Mộ Tịch nói như vậy, Hiên Viên Hạo Thành lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn buông tay.
Tô Mộ Tịch ôm ghế, lập tức đi đến đẩy bồn hoa xuống đất: “Choảng” một tiếng bồn hoa rơi xuống mặt đất. Tô Mộ Tịch vì không đứng vững cũng ngã xuống hét to “A” một tiếng. Hiên Viên Hạo Thành chạy tới nâng Tô Mộ Tịch lên“Tịch nhi, muội có đau không, người tới a!” Người bên ngoài đương nhiên cũng nghe thấy, không bao lâu hoàng hậu nương nương liền vào, nhìn thấy bồn hoa trên mặt đất: “Không phải không cho các ngươi loạn chạm hay sao? Người có bị sao hay không?”
“Mẫu hậu, Tịch nhi bị té xuống đất, người mau để người ta nhìn xem Tịch nhi.” Lôi kéo tay Tô Mộ Tịch thổi thổi khắp nơi, vừa nghe mẫu hậu hỏi lập tức trả lời.
“Lưu thái y, mau vào giúp Tịch nhi xem một chút.” Cô nương này bình thường rất văn tĩnh, sao có thể loạn chạm vào bồn hoa kia?
Lưu thái y đi vào bắt mạch cho Tô Mộ Tịch: “Tiểu thư, có thấy nơi nào đau không?”
“Ta không sao, làm phiền Lưu thái y.” Thấy mấy người sốt ruột khiến Tô Mộ Tịch có chút băn khoăn, đành phải cúi đầu thành thật trả lời.
“Đứa nhỏ này, bình thường im im lặng lặng , lúc này sao lại giống như hầu tử thế? Bồn hoa kia có gì đẹp?” lúc này hoàng hậu giống như đang giáo dục khuê nữ nhà mình.
Tô Mộ Tịch thấy Lưu thái y còn chưa có phản ứng, chỉ thân thiết xem xét thân mình mình, nóng nảy chớp mắt: “Mẫu hậu, Tịch nhi biết sai rồi, Tịch nhi chỉ ngửi thấy bồn hoa thơm quá, muốn nhìn một chút bên trong có cái gì?” Nói xong, học bộ dáng Hiên Viên Hạo Thành ngày thường làm sai sự, cúi đầu trạc ngón tay.
“Thơm, chỉ là một chậu thanh tùng mà thôi, làm sao có thể có mùi?” Hoàng hậu vừa nghe xong liền kỳ quái .
Lưu thái y nghe xong Tô Mộ Tịch nói, mới tiêu sái đến bồn hoa bị bể nát xem kỹ. Cầm thứ ở dưới bồn hoa lên cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng đưa tới trước mũi ngửi một chút, sắc mặt đại biến: “Nương nương, thỉnh ngài để Thành hoàng tử cùng Tô tiểu thư rời đi nơi này, thần có việc bẩm báo.”
“Vận Nhiễm, mau, mang Thành nhi cùng Tịch nhi đi xuống, Lưu Mẹ ngươi đi tìm Quý công công gọi Hoàng Thượng đến.” Nhìn thần sắc Lưu thái y, hoàng hậu nương nương đã đoán được này bên trong bồn hoa khẳng định có vấn đề.
Tô Mộ Tịch thấy mục đích đạt được, nhẹ nhàng thở ra, cùng Hiên Viên Hạo Thành trở về Thần Hi cung.
Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch vừa rời đi,mặt Lâm Ánh Nguyệt lập tức lạnh xuống, bộ dáng thân thiết vừa rồi liền biến mất: “Lưu thái y, ngươi thành thật trả lời bản cung, bên trong bồn hoa này rốt cuộc có thứ gì.”
Lưu thái y sợ tới mức quỳ trên mặt đất, kinh sợ đáp: “Nương nương, bên trong bồn hoa có phân lượng xạ hương rất lớn.”
“Cái gì? Xạ hương, thứ đó mùi rất nồng, bản cung ở trong này lâu như vậy sao không có khả năng ngửi thấy.” Lâm Ánh Nguyệt biến sắc, xạ hương này cho vào bao lâu? Nàng và các cung nhân đều không phát hiện, sự việc thật không tầm thường.
“Hoàng hậu nương nương, mặc hương bên trong là dược phẩm cực kỳ quý hiếm, thành phần lại cho nhiều hơn xạ hương bình thường rất nhiều. Xạ hương này lại được trộn lẫn cùng bùn đất trong bồn hoa, hỗn hợp cùng một chỗ khiến người ta không dễ phát hiện. Nếu không phải hôm nay Tô tiểu thư vô tình đánh vỡ bồn hoa, cho dù vi thần tiến vào nơi này, ngây ngốc vài canh giờ cũng không thể phát hiện.” Lưu thái y trả lời thật cẩn thận.
“Hoàng hậu, làm sao vậy?” Hiên Viên Vinh Hi vừa hạ triều, ngay cả tấu chương đều chưa kịp xem đã nghe Lưu Mẹ nói Quan Sư cung xảy ra chuyện.
Lâm Ánh Nguyệt khom người hành lễ: “Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.” Lập tức nói với Hiên Viên Vinh Hi chuyện vừa rồi, Hiên Viên Vinh Hi nghe xong mặt không chút thay đổi hỏi: “Lưu thái y, ngươi xác định bên trong bồn hoa có xạ hương?”
“Quả thật là xạ hương, vi thần không dám nói dối.” Lưu thái y quỳ trên mặt đất, sao một cái vừa hỏi xong lại đến một cái.
“Được, thật giỏi, người Quan Sư cung lá gan càng lúc càng lớn.” Lúc này Quan Sư cung cao thấp chỉ sợ đều biết việc này, muốn tìm kẻ làm sợ không có khả năng. Bọn họ dám thả xạ hương đương nhiên đã sớm chuẩn bị lúc bị người điều tra ra. Hiên Viên Vinh Hi nghĩ trong lòng liền lạnh giọng nói với Quý công công nói: “Đi gọi mọi kẻ tiếp xúc qua bồn hoa này đến, trẫm tự mình thẩm vấn, nhớ rõ một cái cũng không thể bỏ xót.”
“Vâng, nô tài đi làm.” Quý công công mang theo hai tiểu thái giám đi xuống .
“Hoàng hậu, nàng cũng mệt mỏi đi nghỉ ngơi trước đi! Chuyện nơi này giao cho trẫm xử lý. Lưu mẹ, mang hoàng hậu nương nương đến Long Tường cung.” Quan Sư cung này phải kiểm tra lại trên xuống dưới.
Lâm Ánh Nguyệt biết, trên mặt Hiên Viên Vinh Hi càng là bình tĩnh thì phát hỏa càng lớn. Người thả xạ hương này khẳng định là tra không được, nhưng chàng nhất định sẽ để tất cả mọi người nhớ rõ, Quan Sư cung không phải là nơi bọn họ có thể tùy tiện tính kế. Chàng làm việc, nàng luôn luôn yên tâm, hơi hơi hành lễ: “Hoàng Thượng lo lắng, thần thiếp cáo lui trước.” Nói xong liền lui xuống. Chuyện hậu cung vốn là chuyện nàng quản lý, nhưng việc này lại là hoàng đế Hiên Viên hoàng triều đến làm.
|