Dẫn Sói Vào Nhà
|
|
Trong phòng đông đúc người.
"Hổ Nhi bị sao vậy?" Hoa Túy là người mở miệng nói chuyện, thái độ của nàng cùng mọi người trong phòng giống nhau, rất lo lắng.
"Tại sao có thể như vậy?" Ngân Bảo xúc động cố nhịn nhịn không mắng chửi người, liên tục nhìn chằm chằm về phía giường.
"Hổ Nhi không việc gì chứ?" Luyến Hỉ cũng sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Không chỉ có Tây Môn Sóc ở bên cạnh Hổ Nhi. Hoa Lưu Ly nhận được tin, liền vội vã đi vào Tục Hương Lầu, đem ra cái chìa khóa thay bọn họ cởi bỏ còng tay. Nhưng là, Tây Môn sóc vẫn dịu dàng lo lắng không muốn buông tay ra khỏi Hổ Nhi, vẫn ở lại bên cạnh nàng. Đến khi Bạch Tây Trần tới, đã là sau nửa canh giờ.
Trong khoảng thời gian này, Hổ Nhi mơ hồ có chút ý thức, hơn nữa trên người túa mồ hôi nóng, trên mặt hiện lên màu đỏ lạ thường, tay nhỏ bé vẫn như cũ nắm chặt bàn tay to của Tây Môn Sóc.
Bạch Tây Trần nhanh chóng tới sau đó lập tức bắt mạch cho nàng, cẩn thận quan sát bộ dáng của nàng.
"Ra... Ra ngoài đi......” Hổ Nhi khó khăn lắm mới nói ra một câu, như là đang cố nhịn cái gì đó.
“Hổ Nhi......” Nhóm tỷ muội đều thực lo lắng cho nàng, đều đã chạy đến đây.
"Hổ Nhi quan trọng hơn đúng không?" Lông mày Hoa Lưu Ly bắt đầu nhíu lại. Nàng ban đầu nghĩ để cho Hổ Nhi ở bên người Tây Môn Sóc, có lẽ sẽ thúc đẩy chuyện tốt, không nghĩ tới chuyện tốt chưa thành, lại làm cho Hổ Nhi rơi vào trong nguy hiểm.
Sau một hồi Bạch Tây Trần mới buông cổ tay Hổ Nhi, vẻ mặt có vẻ khó xử.
"Nàng ấy ..." Chần chờ một lúc, cuối cùng hắn mới nói: "Ngực không bị thương, nhưng là ... Nàng ấy hình như trúng phải thúc giục tình cổ".
"Vậy ngài mau cứu nàng a!" Tây Môn Sóc vội hối thúc. "Lần trước ngài có thể giúp tôi giải độc, vậy trên người Hổ Nhi có độc, ngài nhất định cũng có thể giải được."
"Tuy rằng ta có thể giải độc, nhưng ta không có phương pháp khử cổ (là tiểu trùng độc làm hại người) a." Bạch Tây Trần bất đắc dĩ nói. "Cậu nói người làm cho Hổ Nhi bị thương, đến từ Diêm Vương môn, môn phái này bắt nguồn từ Miêu tộc, mà cổ độc của Diêm Vương môn thường là truyền cho nữ không truyền cho nam, mỗi một loại cổ độc cũng khác nhau...."
"Nói trọng điểm (chỗ quan trọng)." Hoa Lưu Ly không nhịn được xen vào nói.
"À." Giọng nói Bạch Tây Trần rất rõ ràng. "Đơn giản là ta sẽ không giải cổ độc."
"Vậy Hổ Nhi chỉ có thể chờ chết sao?" Nhóm tỷ muội đứng bên sốt ruột hỏi.
"Ta có nghiên cứu chút qua cổ độc, hầu hết cổ độc chính là muốn giày vò, nếu không thể chịu đựng thống khổ tra tấn, sẽ tự đánh gục bản thân, cho nên.... Muốn xem Hổ Nhi có thể chịu được xâm phạm của cổ độc hay không đã. Nhưng mà tình trạng này của nàng ấy .... Thực sự không tốt để tiêu trừ, nếu không áp chế đúng lúc, cuối cùng có khả năng nàng ta sẽ không chịu nổi."
"Tôi sẽ đi tìm Độc hậu!" Tây Môn Sóc quyết định đến Diêm Vương môn tìm Độc hậu đòi thuốc giải ngay tức khắc.
"Cậu không thể đi!" Bạch Tây Trần nhanh chóng giữ chặt hắn. "Cậu mà đi, Hổ Nhi lập tức thực sự chết chắc rồi."
Những lời này của Bạch Tây Trần làm cho Tây Môn Sóc dừng bước lại, trong hai tròng mắt tràn đầy khó hiểu. "Không phải ngài đã nói nàng ấy sẽ không chết sao?"
"Ai!" Cặp mắt sáng của hắn nhìn quét qua mọi người. "Được rồi, ta và các người hãy thẳng thắn với nhau vậy, thật ra đây là chuyện có thực làm cho người ta thẹn thùng..." Dù sao ở đây đều là nữ tử a, hắn phải nghĩ đến các nàng.
"Nói, trọng, điểm." Hoa Lưu Ly đã hết nhẫn nại, giọng đâm ra lạnh lùng nói.
"Hổ Nhi bị thúc giục tình cổ nên phải lấy độc trị độc, phải nhờ Diêm Vương môn chế ra thuốc giải cổ độc mới có cách cứu nàng ấy. Nhưng mà, thúc giục tình cổ này có cái di chứng, là khi phát tác lên, nếu trong vòng ba canh giờ mà không có uống lấy máu huyết, như vậy, người đó chắc chắn chết không nghi ngờ."
“Máu huyết?”
"Đây là cách mà nữ tử của Diêm Vương môn dùng cổ độc để khống chế tình lang, bình thường các nàng sau khi hạ cổ với nam tử, lợi dụng uống máu chân tay, sau khi uống vào miệng một lần, lần sau phải cùng người uống máu, nếu không cổ trùng trong cơ thể vẫn như cũ lên cao, giày vò đến chết." Bạch Tây Trần nhìn Hổ Nhi không ngừng nóng lên, bộ dáng toát mồ hôi, biết nàng đang cố nén thống khổ trong cơ thể.
"Còn Hổ Nhi thì sao? Cho nàng ấy uống máu là được ư?" Tây Môn Sóc không chút do dự xắn lên tay áo lập tức muốn tiến lên cắt cổ tay cho nàng uống máu.
"Cổ bên trong người nữ tử thì có vẻ rắc rối một ít." Bạch Tây Trần mặt lộ vẻ khó khăn. "Huynh đệ, đến đây." Hắn đưa cánh tay đặt lên vai Tây Môn Sóc, đi đến một góc lặng lẽ nói rõ.
Một hồi lâu sau, Tây Môn Sóc mới đi lại bên giường, rồi mắt nhìn các nữ nhân ở đấy, giọng lạnh lùng nói: "Ra ngoài đi"
"Cái gì a?" Nhóm tỷ muội không khỏi giận dỗi, nam nhân này dựa vào cái gì mà dám đuổi các nàng đi?
"Chuyện của Hổ Nhi chưa có cách nào giải quyết."
Hoa Lưu Ly lẳng lặng liếc mắt nhìn quét qua mọi người một cái, phát hiện Bạch Tây Trần hướng nàng nhún nhún vai, cuối cùng nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngài tán thành Tây Môn Sóc làm như vậy?”
"Ta chỉ là cho hắn tự lựa chọn thôi."
"Ừm." Hoa Lưu Ly thấy Tây Môn Sóc đã chọn ở lại, vì thế mới muốn ba tỷ muội kia rời đi.
"Nếu muốn cứu Hổ Nhi, hãy kiên nhẫn chờ ở ông trời, nếu không, đêm nay chúng ta chỉ có thể nhìn nàng ấy bỏ chúng ta đi." Nàng chậm rãi rời khỏi phòng, mà ba tỷ muội kia thấy chủ tử nhàn nhã rời đi, Bạch Tây Trần lại không ngừng hướng các nàng cam đoan, cuối cùng mới chịu theo hắn rời đi.
Tây Môn Sóc đi đến khóa cửa phòng lại, rồi trở về bên giường.
" Không...... Không cần...... Anh đi ra ngoài.... Đi ra ngoài đi..." Hổ Nhi cắn răng, thống khổ đang tra tấn trong cơ thể nàng.
"Tôi sẽ không đi, Hổ Nhi.”
Hắn muốn cứu nàng!
"Hổ Nhi, em không cần chịu thêm nữa, nơi này chỉ có hai chúng ta." Tây Môn Sóc tiến lên, đem chăn trên người nàng kéo ra.
Hai tay nàng gắt gao giữ chặt chăn đệm, cố gắng đè nén ngọn lửa đốt cháy dữ dội kia trong cơ thể.
“Không thể......” Nàng cắn răng lắc đầu nói.
"Chuyện tới nước này, không có gì là không thể được." Hắn ngồi trên giường, hai tay cởi đi vạt áo của nàng
"Ta có thể nhịn...." Nàng duỗi tay ngăn cản bàn tay to xâm lược của hắn. Nhưng khi nàng vừa chạm đến tay hắn, thân thể không tự chủ run rẩy một chút.
"Ở trước mặt anh không cần phải nhịn." Hắn thô lỗ đem nàng lôi kéo, ôm vào trong lòng. "Là anh không có bảo vệ em thật tốt, lại làm em đỡ thay anh một nạn này. Sáng mai, anh lập tức đi tìm Độc hậu, mà bây giờ, em không cần phải thống khổ như vậy..."
"Ta..." Mặt của nàng đỏ bừng lên, trên trán cũng toát ra rất nhiều giọt mồ hôi. "Ta nóng quá...." Nàng cố nhịn lâu rồi, khi hắn ở bên tai nàng hạ giọng nói lời nhỏ nhẹ, phòng bị của nàng sắp hỏng mất.
Tây Môn Sóc từ chỗ Bạch Tây Trần mới biết được bên trong cơ thể nàng là thúc giục tình cổ, thời điểm cổ độc phát tác, toàn thân tình dục lên cao, lúc này nam nữ ân ái, nam nhân đem tinh khí (tinh dịch và khí) cho vào trong cơ thể của nàng, mới có thể tạm thời áp chế cổ độc lên cao trong cơ thể.
Mà cổ trùng này trừ phi lấy độc trị độc, nếu không vĩnh viễn ở mãi trong cơ thể nàng, mà người nam tử duy nhất cùng nàng ân ái, mỗi lúc nàng phát tác đều phải ở đấy vài canh giờ thỏa mãn nàng, nếu không nàng lâm vào điên cuồng, thậm chí chảy hết máu mà chết.
Tây Môn Sóc bắt giữ hai vai nàng, hai tròng mắt chằm chằm nhìn mặt nàng đỏ ửng. "Thật khó quá sao?" Hắn yêu thương vuốt hai má của nàng. "Không cần nhịn đâu, anh giúp em."
"Ừm..." Hổ Nhi nhìn khuôn mặt của hắn, giọng so với bình thường trở nên vô cùng mềm mại.
Nàng nhích môi đến, chủ động hôn lấy môi của hắn.
Nàng nhiệt tình khác thường, nếu nói hắn không có động lòng, là gạt người.
Tuy rằng hắn cũng không muốn tại thời điểm này mà chiếm đoạt nàng, động tác của nàng cũng là không tự chủ được, nhưng hắn thà để nàng hận hắn độc ác, cũng không cần nàng phải chịu khổ.
Hắn quyết định hết sức thỏa mãn nàng, bởi vậy hắn từ bị động thành chủ động, so với vừa mới dịu dàng hôn, lúc này đây hôn có vẻ gấp gáp lại rất mãnh liệt.
Đầu lưỡi của nàng cùng lưỡi hắn quấn lấy nhau, hai người ở trong miệng trao đổi nước bọt.
Hổ Nhi vẫn như cũ ngây ngô hôn môi, chỉ hiểu được mút môi của hắn, nhiệt tình hưởng thức nhiệt tình của hắn.
Hắn hôn nàng, đồng thời bàn tay hướng vạt áo của nàng tìm tòi, di chuyển tới bả vai, thuận thế đem vạt áo của nàng hướng bên cạnh rút đi. Xiêm y cởi xuống tới vai của nàng, lộ ra mảng lớn da thịt. Nước da của nàng tuy không trắng nõn như bông tuyết, nhưng cảm giác trắng mịn tinh khiết như ngọc. Tiếp theo, Tây Môn Sóc đưa tay rút từng cái một, đem đai lưng của nàng kéo đi, áo khoác theo đó tuột xuống.
Trên người nàng áo ngực màu hồng nhạt, che đậy đi cảnh đẹp trước ngực.
Hắn cúi đầu nhìn, thấy áo ngực xinh đẹp kia làm trưng ra vẻ đẹp hoàn mỹ, cách gấm vóc là bộ ngực đầy đặn tròn trịa, khiến người ta mơ màng.
Vì thế, bàn tay hắn cũng từ cái gáy nhỏ của nàng xuống dọc theo xương quai xanh, đi vào trước ngực của nàng.
Đôi bàn tay hắn cách vải dệt thật cẩn thận, đầu tiên là lòng bàn tay xoa xoa ở sát bên ngoài ngực tròn, như là còn thật sự xem xét trân bảo xinh đẹp này.
Hổ Nhi đã dần mất hết tính nhẫn nại, khi bàn tay hắn xoa xoa ở sát bên ngoài bộ ngực của nàng, lòng của nàng cũng nện thình thình, thình thình sợ hãi.
“Tây Môn Sóc......” Nàng gọi tên hắn, nhỏ giọng cầu xin, "Giúp em ...."
Nàng nóng quá, trong bụng như là có con trùng (sâu bọ) đang cắn nàng, liền ngay cả trong óc của nàng cũng có một con trùng nhỏ, sớm đem lý trí của nàng cắn gần như không còn một mảnh. Nàng hiện tại thầm nghĩ muốn ai ủi của hắn, cái khác, nàng đều không cần. Hắn khẽ hôn môi nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước, sau đó hôn lên cần cổ của nàng, rồi đến xương quai xanh khêu gợi kia, cuối cùng dừng ở trên cái yếm, tìm được mũi nhọn trên bộ ngực, lại hướng bên mũi nhọn trên ngực trắng đầy đặn kia tìm kiếm.
Môi của hắn cách cái yếm hôn nhẹ nụ hoa hồng bên trong, tiếp theo đưa đầu lưỡi tìm hiểu, ở trên đầu nhọn không ngừng liếm qua lại.
Vải dệt bởi vì đầu lưỡi hắn liếm qua lại, lây dính lên nước bọt của hắn, vòng ẩm ướt kia làm lồi rõ hình dạng của nụ hoa hồng.
Vừa mới liếm không bao lâu, nụ hoa lập tức có vẻ gắng gượng, giống như nụ hoa nhỏ run rẩy xinh đẹp.
Mà tay kia của hắn cũng không quên bên kia của bộ ngực, lấy ngón cái cùng ngón trỏ chậm rãi vê chuyển động, cũng nhẹ nhàng lôi kéo nụ hoa.
Hắn hôn bên trái xong, lại lấy đầu lưỡi liếm bên phải của bộ ngực, trước mặt bộ ngực mịn màng tươi non tựa như hình tròn mềm mại, hơn nữa tỏa ra mùi thơm.Trong chốc lát, Tây Môn Sóc lại hôn xuống phía dưới thân thể nàng. Trải qua xương sườn hướng xuống khoảng giữa, đi vào rốn, hắn cũng lấy lưỡi khẽ liếm.
Khẽ liếm như vậy làm cho Hổ Nhi toàn thân run rẩy, búi tóc của nàng đã lộn xộn, tóc dài sớm rớt trên vai, tăng thêm vẻ quyến rũ cho nàng.
Khi lưỡi của hắn ở trên rốn đảo quanh, bàn tay to cũng rút đi váy của nàng, chỉ còn quần lót.
Toàn thân cao thấp của Hổ Nhi chỉ còn mỗi vải mỏng che đậy, tiếp theo liền bị hắn đẫy ngã ở trên giường, sau đó hai đầu gối của nàng cong lên, tách ra chân dài mảnh khảnh của nàng
Nàng không có cách nào kháng cự, chỉ có thể tùy ý hắn từng bước một lấy lòng thân thể lửa nóng của nàng.
Hiện tại, duy nhất nàng có thể làm, chính là hưởng thụ Tây Môn Sóc vì nàng mang đến một lần lại một lần sung sướng.
|
Sau khi Tây Môn Sóc tách chân Hổ Nhi ra, đầu tiên là đưa chóp mũi cọ ở trên bắp chân của nàng , sau đó lại nâng đùi của nàng lên, bóng loáng không tỳ vết di chuyển dọc theo bên sườn hướng lên trên. Hắn vừa mới tới gần quần lót, liền ngửi được mùi thơm nữ tính.
Mùi nơi này và mùi phát ra trên người nàng là cùng một mùi, mỗi ngày hắn đều ngửi được mùi thơm hoa nhài.
" Tiểu Hổ Nhi, em thực thơm." Hắn lấy chóp mũi húc nhẹ chân của nàng hỏi.
"Nóng quá......” Nàng mơ màng híp nửa mắt. "Người giống như có lửa ...."
Hắn nghe nàng yêu kiều, hơn nữa hai tay cũng nhịn không được xoa bóp bầu ngực, như là khát vọng một ít va chạm gây kích thích hơn. Tây Môn Sóc thấy nàng vội vàng không yên như thế, cũng không đùa nàng nữa, quyết định trước hết cho cổ trùng trong thân thể nàng ăn uống no rồi tính sau. Hắn rút quần lót của nàng, miệng hoa huyệt đã sớm nhiệt tình tiết ra dịch hoa, như dụ dỗ hắn, muốn hắn tận tình đến tìm kiếm.
Nhưng hắn vẫn sợ làm nàng bị thương, vì thế lấy ngón trỏ vỗ về nhẹ nụ hoa, cửa vào lại ẩm ướt nhiều hơn
Ngón tay dài của hắn làm nhẹ nhàng, rồi chậm rãi đẩy mạnh.
Vừa tiến vào, đóa hoa kia lập tức tham lam hút lấy, muốn hắn lại tiến sâu hơn nữa.
Thanh âm yêu kiều của Hổ Nhi theo động tác của hắn càng lúc càng ngọt ngào, không giống nàng bình thường hay nghênh ngang, dường như biến đổi thành một cô nương.
"Sóc, em muốn ..." Nàng như là người lạc đường bị kiến cắn mà lo lắng, thầm nghĩ tìm kiếm một cách nào đó có thể dịu bớt.
Vì thế nàng nửa ngồi dậy, chủ động rút đi cái yếm trên người, đem hai bên mềm mại của bộ ngực xát lên ngực hắn.
Ngón tay dài của hắn vừa mới kéo ra ngoài, mang theo rất nhiều sợi chỉ bạc vì vui sướng. Nàng tựa như đóa hoa nở rộ, mật hoa không ngừng trào ra từ hoa huyệt. Tiếp theo, hắn rút quần đi, chuẩn bị đem cứng rắn to dài dưới thân tiến thẳng vào nơi bí mật chờ đã lâu kia.
" Tiểu Hổ Nhi, anh đến đây." Hai tay hắn ôm thắt lưng nàng, để nàng ngồi cưỡi ở trên đùi của hắn.
Cứng rắn to dài kia đang ngay ngắn ở giữa cánh hoa của nàng, sôi sục phô bày sự dũng mãnh cùng ý đồ.
Hắn thoáng nâng mông đẹp của nàng, một tay còn lại kia đỡ lấy thắt lưng của nàng, để cho đỉnh cứng rắn chạm vào đóa hoa của nàng.
Hổ Nhi cảm giác được cây sắt to lớn nóng rực đang đi vào trong cơ thể, vô cùng tráng kiện (khỏe mạnh, lực lưỡng).
Thô to của hắn dần dần đâm vào, lây dính dịch nóng trắng mịn kia. Nàng thở mạnh vì kinh ngạc, hắn cứ như vậy đem nam tính đưa vào trong cơ thể của nàng.
Nàng kêu một tiếng rên rỉ, dục vọng nóng rực đang bắt đầu đâm vào đóa hoa của nàng.
Hai tay Tây Môn Sóc giữ chặt thắt lưng của nàng, đâm hướng lên trên đóa hoa mềm mại kia, hắn thậm chí có thể cảm nhận được chỗ sâu trong cơ thể nàng run rẩy.
Thân thể nàng từ từ nóng dần lên, nơi kín đáo ẩm ướt nóng bị cây sắt cứng rắn đâm sâu vào, mỗi một lần hắn đâm thẳng đều dùng sức, vừa vào rồi rút ra, kéo theo vui thích của nàng.
"Đau..."Hai tay của nàng bắt được bờ vai của hắn, đầu ngón tay gần kề giữa da thịt của hắn, mày khép nhanh lại.
“Tiểu Hổ Nhi, em có muốn anh dừng lại không?" Hắn cũng thở dốc càng nhanh hơn, hơi nóng phà vào bên tai của nàng.
Nàng lắc đầu. “Không......”
Toàn thân Hổ Nhi hơi nóng tựa hồ cùng nhau tràn tới bụng, nàng có thể có cảm giác thân thể mình là lửa nóng, thần trí cùng thân thể giống nhau, không nghĩ được gì, chỉ có thể dựa vào bản năng cầu xin hắn.
Trong bụng ngọn lửa càng cháy càng dữ dội, cây sắt lớn ở cánh hoa ra vào liên tục.
Thân thể của nàng theo động tác cao thấp của hắn mà phập phồng, nụ hoa trước ngực cũng đứng thẳng, bởi vì phập phồng mà cùng hắn thân thể cọ xát.
Hổ Nhi rốt cuộc nhịn không được cúi đầu cắn vai hắn một cái.
Tây Môn Sóc mỗi lần đâm vào đều dùng sức, cuối cùng phá tan cách trở cuối cùng kia. Nàng kêu nhỏ một tiếng, đau đớn ở trong cơ thể tràn ra. Làm nàng tính đứng dậy, hắn lập tức đâm sâu hơn, mà hoa huyệt của nàng gắt gao hút chặt cây sắt to lớn. "Hổ Nhi, như thế quá nhanh..." Động tác của hắn trở nên mãnh liệt, bắt đầu triển khai tiến lên, bởi vì hắn cần cho nàng ăn uống no, cùng với cổ trùng trong cơ thể nàng.
Nhiệt tình của nàng lan nhanh như cỏ dại, theo hắn mạnh mẽ ra vào, khiến cho máu xử nữ cùng dịch hoa đang chảy xuống đệm trên giường.
Hổ Nhi phát ra tiếng ưm, đau đớn chầm chậm rút đi, cảm giác trước chưa từng có như từ từ thay thế đau đớn.
Lần đầu tiên nàng hưởng thụ tình dục nam nữ, dưới bụng không ngừng bốc lên, cảm giác khó nhịn như muốn bùng nổ.
Tây Môn Sóc phát hiện chân mày của nàng gần như dần dần giãn ra, biết hiện tại nàng hết đau đớn, vì thế lại nâng mông hẹp lên dùng sức hướng lên cao.
Bởi vì hắn va chạm mạnh lại có lực, khiến nàng đong đưa theo dục vọng. Tây Môn Sóc cố ý dừng động tác lại, làm cho nàng trước sau lắc lư thân thể, sau đó phối hợp với nàng, hai người xem ra ăn khớp như thế. Nhụy non trơn ướt bao vây lấy hắn thật sâu, lưng của hắn vọt đến một trận tê dại, khoái cảm đánh úp lại như sóng biển, cùng đưa bọn họ cuốn vào bên trong bể dục.
Hổ Nhi la hét, đóa hoa cũng bắt đầu mãnh liệt co rút lại.
Cao trào làm cho nàng theo bản năng tuôn ra càng nhiều dịch hoa, giữa hai chân của bọn họ nhớp nháp ẩm ướt không thôi.
Hắn cảm giác được nàng run rẩy mãnh liệt, cả hoa huyệt bao vây lấy to lớn cũng dồn dập co rút lại, hắn tuôn ra hơi thở mạnh, khoái cảm bắt đầu tụ tập ở ngay trước cứng rắn to lớn.
Hắn gắt gao ôm thắt lưng của nàng, đầu tiên là hết sức nâng thân thể của nàng dậy, tiếp theo lại dùng sức đem nàng ép xuống, làm cho hoa huyệt ướt đẫm ngậm chặt cứng rắn to lớn của hắn.
Sau đó, hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, nam tính vừa xuyên mạnh vào bên trong đóa hoa của nàng, mầm móng nóng rực bắn nhanh ở trong cơ thể của nàng....
Hổ Nhi giống một con mèo, yếu đuối ở trong lòng Tây Môn Sóc. Hắn ôm nàng, bàn tay to vỗ về nhẹ sợi tóc mềm mại của nàng. Nàng phát ra một hồi yêu kiều, nghỉ ngơi một lúc lâu sau mới mở mắt đẹp. Thân thể nàng trần truồng rời khỏi ngực hắn, từ trên cúi xuống nhìn khuôn mặt đẹp của hắn.
Ngọn lửa trong cơ thể chỉ tắt đi một ít, toàn bộ còn chưa có rút đi, nhưng so với lúc đầu, thân thể của nàng đã không còn khô nóng khó chịu nữa, song, trong bụng của nàng vẫn là có một cỗ cảm giác trỗi dậy.
Vì thế nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lại gần đôi môi của hắn, tìm kiếm cái lưỡi mềm ở trên môi của hắn chạm nhẹ, liếm lên.
Tây Môn Sóc nhìn mặt nàng đỏ thắm, bàn tay không nhịn được hướng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ vuốt.
“Hổ Nhi, em thật đẹp.” Đời này, chỉ có nàng làm cho trong lòng hắn tràn ngập tình cảm lớn lao thế.
"Em không biết em bị sao vậy...." Nàng một bên nhẹ hôn hắn, trong giọng nói có chút khàn khàn.
"Nhưng mà, em rất muốn ăn sạch anh ..."
Nói xong, thân thể xinh đẹp của nàng chậm rãi hạ xuống. Lưỡi của nàng rời khỏi môi hắn, dọc theo cổ hắn đi vào lồng ngực rộng lớn, giống một con rắn nhanh nhẹn chui bò ở trên người của hắn.
"Anh nguyện ý cho em ăn no nê." Tây Môn Sóc ngồi nửa người, trong con ngươi đen toát lên tà khí.
|
Một đầu tóc dài che đậy khuôn mặt Hổ Nhi, hắn thường ngày chưa bao giờ được nhìn thấy nàng vậy.
Trong mắt hắn là hình ảnh nàng một đường hướng thân thể hắn làm động tác liếm.
Nàng rõ ràng đi vào vùng da bụng của hắn, lại di chuyển tới vật dư thừa bên trong quần lót, hai tròng mắt nhìn chằm chằm nó một lúc lấu, cuối cùng quyết định lấy tay nhỏ bé an ủi nó.
Nàng chưa bao giờ gặp qua vật đó, cũng là vật dài to lớn vừa mới làm cho nàng mất hồn đây.
Bây giờ nàng, thành đồ không biết thẹn, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác, thân thể tìm kiếm khát vọng cho chính mình.
Hai tay của nàng vuốt nhẹ vật dư thừa, tay nhỏ bé dịu dàng ôm chặt nóng rực thô to kia, mới làm lên xuống vài cái, nó bỗng nhiên thức tỉnh, cứng rắn như sắt.
"Hổ Nhi, dùng miệng giúp anh." Tây Môn Sóc hơi thở trở nên có chút dồn dập. "Mở miệng của em ra, anh cần em ...."
Nàng lấy đầu lưỡi khẽ liếm môi, đôi mắt to nhìn hắn, nghe lời mở ra cái miệng nhỏ, môi mềm chậm rãi ngậm chặt ngay trước của hắn.
Sau khi vào tới trong miệng của nàng rồi, nàng lấy cánh môi thong thả mút, phun ra.
Mỗi một lần ra vào, nước bọt trong miệng lại bôi lên thiết nóng của hắn, khiến cho trên thiết nóng nổi lên gân xanh, nhìn gần có chút chút dọa người.
“Tiểu Hổ Nhi, giúp anh...\'\' Giọng Tây Môn Sóc mang theo khao khát, không ngờ động tác ngây ngô của nàng đã làm hắn không khống chế được phản ứng. "Dùng đầu lưỡi của em khẽ liếm."
Hổ Nhi như đệ tử học tốt, nghe hắn dạy, phun ra to lớn của hắn, khẽ liếm thô dài nóng rực kia.
Hai tay của nàng đỡ lấy thô dài, lấy đầu lưỡi khẽ liếm ngay trước, ở bên trên vẽ vòng tròn.
Theo mút hôn, tay nhỏ bé của nàng thỉnh thoảng vẫn làm vài cái, làm cho thô dài của hắn trướng to hơn.
Tây Môn Sóc cố ngăn cổ họng muốn thoát ra tiếng vang, theo tay nhỏ mềm mại của nàng lên xuống sờ soang, bàn tay hắn cũng nhịn không được mà cầm trêu chọc bộ ngực của nàng. Bộ ngực trắng muốt đứng thẳng lên nụ hoa vô cùng mê người, hắn lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm, thậm chí còn nhè nhẹ lôi kéo. Nàng mở miệng ra, thực cố gắng muốn ngậm vào cây sắt nóng của hắn , lại phát hiện cây sắt nóng trướng to tớimức nàng không có cách nào ngậm chặt hết được, đành phải đem nó nhả ra chút xíu.
Mỗi khi nàng ngậm lấy; Thiết nóng trong miệng như là kích động run rẩy, tựa hồ muốn đi thẳng vào chỗ sâu trong cổ họng nàng, không thể ngậm hết nó trong miệng nhỏ, nhưng nàng vẫn cố gắng lấy lòng hắn.
"Đúng, là như thế ...." Ánh mắt Tây Môn Sóc do khoái cảm mà khép nhanh.
Hình ảnh nàng vừa nuốt vừa nhả, cái miệng đỏ thắm nhỏ nhắn cứ như vậy ngậm lấy to lớn dài của hắn, làm cho hắn hít một hơi thật sâu, làn sóng khoái cảm ở ngay trước kia như là muốn nổ tung.
Nàng có thể cảm giác được nóng thiết của hắn ở trong miệng nàng không ngừng rung động, như nổi lên cái gì đó.
Khi hắn gần như bộc phát ở trong miệng nàng, hắn vội vàng ngăn cản cái miệng nhỏ của nàng, nắm chặt bả vai nàng, muốn nàng ngừng lại. " Tiểu Hổ Nhi, đủ rồi, thế tốt rồi." Cánh môi Hổ Nhi đỏ bừng, nở rộ như đóa tường vi, vẻ mặt vô tội lại ngây thơ nhìn hắn.
Bàn tay hắn xoa bóp bộ ngực của nàng, bộ ngực mềm mại trắng muốt ở trong tay hắn dần dần đỏ bừng, ngay cả nụ hoa cũng mềm mịn như bông.
Trước tiên hái đôi môi mọng hấp dẫn kia ở trên môi của hắn, lấy đầu lưỡi đụng chạm.
Ngón tay dài xấu xa của Tây Môn Sóc lướt qua bụng nàng, rồi mò đến giữa hai chân của nàng.
Ngón tay chọc vào bên trong cánh hoa của nàng, nơi đó cũng ướt át, nhưng so với lúc đầu còn mềm mại hơn rất nhiều, có vẻ như đã sớm vì hắn mà chuẩn bị tốt.
Vì thế hắn đem người nàng cẩn thận lật qua, làm cho nàng quỳ gối trên giường, sau đó nâng lên mông đẹp của nàng, để ở giữa bắp đùi của hắn.
Bàn tay hắn yêu thương vuốt ve cái mông trắng đẹp của nàng, lại mơn trớn cái lưng sáng bóng, luyến tiếc rời đi.
"Hổ Nhi, em đã thật sự là của anh, đời này đều là của anh!" Ngực hắn dán ở trên lưng của nàng, sau đó khẽ cắn vai của nàng một cái, mông hẹp nhẹ nhàng ở trên mông trắng của nàng lắc lư mạnh mẽ làm.
"Sóc...." Hai tay nàng chống ở trên giường, bụng lại giống như dấy lên ngọn lửa, làm cho nàng cảm thấy miệng lưỡi khô.
Vì thế nàng cũng nhẹ nhàng đem mông trắng đưa ra sau, muốn hắn cúi xuống yêu.
Một hồi bữa tiệc mỹ vị tình dục tiếp tục triển khai .....
Một đêm này, bọn họ quá kích tình. Khi cây sắt nóng của hắn lại vọt vào nhụy hoa của nàng, thô to dài đâm vào bên trong đóa hoa của nàng, hoa huyệt nhạy cảm lại lần nữa nhanh chóng nuốt lấy nóng thiết của hắn.
Đóa hoa trống rỗng lại bị nóng thiết yêu thương, như là bị lấp đầy vô hạn ấm áp, làm cho nàng hơi phát ra tiếng than nhẹ.
"Sóc....." Hổ Nhi giống như con hổ nhỏ rất nhiệt tình nhảy vào, không ngừng lấy mông trắng mà cọ xát đùi của hắn. Nhưng Tây Môn Sóc cũng không vội, môi dừng ở trên vai nàng khẽ hôn xuống dưới, đi vào lưng sáng bóng của nàng, bạo dạn lấy lưỡi liếm lên.
Thân thể nàng khẽ run rẩy, theo to dài của hắn đâm ở trong cơ thể, nàng bắt đầu cảm thấy trước mắt trời đất xoay chuyển .
Ngọn lửa trong bụng giống như lúc trước, một khi đã châm lên, sẽ giống hoa lửa hướng bốn phương tám hướng mà nổ tung, sau đó hơi nóng lập tức hợp thành dòng đến giữa hai chân của nàng.
Ngón tay dài của hắn giấu ở trong khe hở nhụy hoa khẽ vuốt xoay tròn, dịch nóng ướt át lại đính đầy tay hắn, làm cho bên môi hắn nở nụ cười.
"Em thật sự là mê người, Hổ Nhi." Ẩm ướt như thế, như là dẫn đường cho hắn có thể thuận lợi ra vào
Nàng không kìm được dục hỏa, muốn hắn làm nhanh hơn, nhưng hắn cũng không vội, chậm rãi hưởng thụ khoái cảm trêu chọc con mồi.
Hắn chưa từng tham lam muốn một nữ nhân nào nhiều như thế, chỉ có nàng, luôn hấp dẫn ánh mặt của hắn. Giờ phút này hắn mới hiểu được, thì ra yêu một người cũng không cần nhiều lý do, chỉ cần có thể liếc mắt một cái, lập tức đủ mà đem nàng khắc ở trái tim của hắn,
“Tiểu Hổ Nhi, em phải nhớ rõ, anh sẽ không cho em rời xa khỏi người anh, vĩnh viễn." Tây Môn Sóc giữ lưng của nàng mà cắn, lưu lại dấu răng trên người nàng.
Hắn như là muốn trên cơ thể của nàng ghi lại đầy đủ ấn ký của hắn, lại cắn lại hôn, bởi vậy trên người nàng có không ít vết xanh ứ đọng
Ở chỗ sâu trong cơ thể nàng thích thú vừa chua xót lại tê dại, còn có một tia đau đớn, nhưng là nàng cảm thấy bụng là ấm áp, mà hắn rốt cục đem nóng thiết vào bên trong nụ hoa non mềm, dần dần biến mất ở trong đóa hoa.
Hai người cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nhau, mồ hôi trên người cũng không rõ là của ai, hai người dính chặt như mật đường , tách cũng không ra.
Khoái cảm lần nữa đánh úp lại, bàn tay to của hắn ở trước ngực của nàng chuyển động, làm cho nàng hưởng thụ thêm nhiểu khoái cảm.
Hổ Nhi cảm thấy bản thân như hóa thành một đống bùn, trái tim cũng nhanh chóng nhảy lên. Thân thể khô nóng khiến lý trí của nàng hoàn toàn biến mất, thậm chí so với lúc trước còn điên cuồng hơn. Trong đầu cái gì cũng không nghĩ được, trong tai chỉ nghe tiếng thân thể hai người phát ra, phối hợp lẫn nhau mà thở gấp.
Nàng chỉ có thể hưởng thụ hắn một lần lại một lần manh liệt ra vào, nóng thiết không ngừng đâm vào chỗ sâu ở trong cơ thể nàng, khiến nàng liên tục nũng nịu.
Nàng kiệt sức nằm úp mặt ở trên giường, cắn răng nhịn xuống trong miệng liên tục bật ra rên rỉ thở gấp.
Tây Môn Sóc to dài đều đâm vào bên trong hoa huyệt của nàng, hết sức tận tình vui vẻ phóng túng, không kiêng nể gì mà rút ra đưa vào.
Khoái cảm tràn ngập dữ dội tiếp cận tứ chi Hổ Nhi, theo bản năng tự mình đem mông trắng áp sát giữa bắp đùi của hắn.
Hai người ăn khớp như thế, tựa hồ tìm thấy trong đời này một nửa khác mất mát đã lâu.
Khi hắn động tác đong đưa càng nhanh, nàng liền cố nén dục vọng càng mãnh liệt, mà thân thể chuyển động chính là không lừa được người.
Hổ Nhi thân thể sung sướng, trong lòng đối hắn cũng tràn ngập tình cảm. Nàng có thể níu xuống cao trào một lần lại một lần ập đến, đột nhiên từ sâu bên trong giữa chân nàng nổ tung ra. Tây Môn Sóc có thể cảm giác được đóa hoa của nàng không ngừng tràn ra rất nhiều vui thích, cơ hồ đưa cây sắt to lớn của hắn đẩy ra. Hắn giữ chặt thắt lưng của nàng, đem thiết cứng rắn lần lượt xông vào trong cơ thể nàng, giống như hắn muốn đem tình yêu vừa nảy sinh, đưa vào tận sâu trong tim nàng.
Hắn hy vọng nàng cũng như hắn giống nhau, tương lai trừ hai người ra, không còn chứa được bất kỳ kẻ nào khác nữa.
Ở một khắc cuối cùng, trong cuống họng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó dùng hết sức hung hăng đem vật cường tráng xuyên vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của nàng, cảm xúc gieo mầm móng diễn ra bên dưới, giống như sau này vô số lần thuộc về hai người......
|
Trời sáng ngời, ánh nắng ấm áp lọt qua chấn song cửa sổ, chiếu vào bên trong nhà nhỏ tối tăm. "Hổ Nhi." Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt của nàng.
"A." Hổ Nhi không ý thức bèn vẫy vẫy cái bàn tay ầm ỹ kia, lại trở mình muốn chui vào trong chăn.
Mùa xuân ngủ là vừa vặn, đừng ầm ỹ nàng nha!
" Hổ Nhi, tỉnh mau, chúng ta nên dậy thôi." Tây Môn Sóc đã sớm mặc chỉnh tề, đang ở giường gọi Hổ Nhi.
Dậy? Muốn đi đâu? Ta chỉ muốn ngủ thôi. Hai mắt nàng tuy nhắm, nhưng vẫn nghe lọt vào tai lời hắn nói.
"Chúng ta trong vòng bảy ngày phải đến Diêm Vương môn.” Hắn thấy nàng vẫn yên vị, vì thế vươn tay kéo nàng ra khỏi giường.
“Diêm Vương môn?” Hổ Nhi rốt cục mở ra mắt nhập nhèm.
Chính là trợn to mắt, nàng bỗng cảm thấy trên người mình lạnh lạnh, vừa cúi đầu, phát hiện chính mình toàn thân trống trơn.
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, kinh hoảng cầm lấy chăn mỏng che kín thân thể trần trụi..
"Anh...." Nàng cắn môi nhìn hắn, trong đầu tự nhiên hiện lên đủ loại hình ảnh.
Kia như là một bức đông cung đồ, ở trong đầu nàng không ngừng hiện lên.
Nàng còn có thể nghe được đâu đây thanh âm chính mình, một lần lại một lần yêu kiều muốn hắn ....
"Đến đây." Tây Môn Sóc đương nhiên hiểu được nàng giờ phút này trong lòng kinh ngạc, nhưng là bọn họ không thể phí thời gian. "Mau mặc vào, anh hy vọng trong ba ngày có thể tới nơi."
Hắn chủ động lấy xiêm y đến cho nàng, thậm chí kéo phăng cái chăn mỏng nàng che trước người, muốn thay nàng mặc quần áo.
“Không......” Nàng nhíu mày lại, biểu tình có vẻ khó tin kinh ngạc. "Anh anh anh anh ...Mau nói cho ta biết, kỳ thật tất cả là ta đang nằm mơ, phải không?”
"Không phải mơ." Hắn ngang ngược cầm bộ quần áo ở trên người nàng, không để ý nàng giãy dụa thét chói tai, thay nàng mặc.
"Đủ rồi!" Hổ Nhi tức giận đẩy hắn ra. "Ta tự mặc, anh lập tức xoay người sang chỗ khác."
"Thẹn cái gì? Tối hôm qua chúng ta nên làm đều đã làm, không nên làm cũng làm rồi a." Tây Môn Sóc còn rót thêm nói, song vẫn đưa lưng về phía nàng, để nàng an tâm mặc quần áo.
Nàng một bên mở miệng mắng chửi người, một bên mặc vào quần áo. "Anh cái đồ khốn kiếp này, tối hôm qua có phải hay không thừa dịp ta bị thương, cố ý ...."
Bị thương? Đúng rồi, tối hôm qua có nữ nhân giống như yêu quái xông tới, luôn miệng gọi hắn con rể, nói cái gì muốn hắn trở về cùng nữ nhi của ả thành thân.
" Ngày hôm qua...... Yêu bà kia thực sự ép ta ăn cổ trùng?” Hổ Nhi vừa tưởng tượng đến hình dạng con trùng đen béo kia, liền nhịn không được nôn khan một trận.
"Ừ." Tây Môn Sóc gật gật đầu. "Em trúng phải thúc giục tình cổ, cho nên tối hôm qua khi em phát tác, anh không thể không cùng em ...."
“Câm miệng,” Nàng không muốn nghe hằn mở miệng nói đến cái từ kia, dù sao nàng còn là hoa thơm chưa gả a! Ai, nàng có thể hay không sáng sớm đừng nhất định phải cùng hắn đối mặt nha? Nàng còn cần một chút thời gian để chuẩn bị nha!
Hắn cứ chình ình xuất hiện ở trước mặt nàng, còn cho nàng biết, ta chính là nam tử đoạt đi trong sạch của cô, trời ạ! Nàng mới vừa thề, nàng không mong nhất chính là nhìn thấy nam nhân Tây Môn Sóc nha!
Nàng thật muốn khóc.
" Hổ Nhi, chúng ta cứ đi rồi từ từ nói chuyện sau nhé." Tây Môn Sóc liền kéo tay nàng đi ra khỏi phòng (phòng riêng của Hổ Nhi)
Trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc, nếu tối hôm qua mọi chuyện là thật ....
Trước đó nàng bị trúng độc, còn từng nhìn thấy tiểu thư, kế tiếp, tiểu thư cùng mấy tỷ tỷ đều rời đi phòng của nàng.....
Vậy không phải là giả, chuyện nàng cùng Tây Môn Sóc lăn lộn trên giường, tiểu thư cũng biết hết sao? Hổ Nhi trong đầu hỗn loạn một hồi, vì sao cái ả Độc hậu kia xuất hiện có một chút thôi, đã đem quan hệ của bọn họ lẫn mọi người ra làm rối loạn đây? Mà giờ phút này bàn tay to của Tây Môn Sóc lại bò lên tay nàng, giống như cũng không tính buông ra.
Tại sao có thể như vậy đây? Đầu của nàng vẫn rất hỗn loạn.
Chuyện tối hôm qua nàng còn có một tia ấn tượng, chỉ nhớ rõ mình khi đó khó nhịn thống khổ, nàng vẫn cố chịu, sau đó hắn nói ở bên tai của nàng, không cần chịu đựng, anh sẽ giúp em....
Giúp giúp giúp...... Giúp cái đầu! Cái hắn gọi là giúp, chính là chiếm đoạt nàng! Nàng thực sự không còn mặt mũi gặp Giang Động phụ lão nữa!
Hổ Nhi thật vất vả lấy lại tinh thần xong, phát hiện chỗ sân sau đã chuẩn bị sẵn hai con tuấn mã.
Ba vị tỷ tỷ cùng nàng lớn lên, Hoa Lưu Ly đều đã đến chờ bọn họ ở đó rồi.
Á, thật xấu hổ, trong tay nàng còn nắm vị hôn phu của tiểu thư nha! Hổ Nhi nhịn không được muốn buông tay Tây Môn Sóc ra, lại bị hắn gắt gao giữ chặt.
“Tiểu thư......” Vẻ mặt mọi người sao lại trầm trọng thế nhỉ? Là vì các nàng đều biết nàng cùng Tây Môn Sóc ....
"Có chuyện gì về nói sau, cho ngựa chạy mau đi." Hoa Lưu Ly hơi nhíu mày nói: “Tây Môn công tử, ta đã sai người thông báo với lệnh tôn rồi, mời ông ta nhận thư rồi lập tức đến gặp công tử."
"Chỉ sợ đã không còn kịp nữa." Tây Môn Sóc đem Hổ Nhi đặt lên lưng ngựa. "Nhưng bất luận thế nào, tôi sẽ để Hổ Nhi bình an trở về."
"Ừm." Hoa Lưu Ly gật gật đầu.
“Tiểu thư......” Nàng nói muốn nói suy nghĩ của mình a! Hổ Nhi nhanh mở miệng, "Sao ta nhất định phải cùng hắn đi tìm Độc hậu a? Chẳng lẽ độc trên người ta, Bạch đại phu không thể giải sao?"
"Bên trong cô là cổ độc đấy. Dọc đường đi Tây Môn công tử sẽ chiếu cố cô, cô đừng lo lắng."
"Nhưng mà ...." Hổ Nhi còn chưa nói xong, Tây Môn Sóc liền đá mông con ngựa trắng kia của nàng, con ngựa lập tức như mũi tên liền xông ra ngoài. Hổ Nhi thở hốc kinh ngạc, nhanh nắm chặt dây cương, cứ như vậy rời khỏi Tục Hương Lầu.
"Tôi sẽ chăm sóc nàng." Trước khi đi Tây Môn Sóc bỏ lại một câu để các nàng an tâm, rồi giục ngựa đuổi theo ngựa Hổ Nhi cưỡi.
Diêm Vương môn cách thành Trân Châu cũng không xa mấy, nhưng vẫn là có một khoảng cách, bọn họ trên đường cưỡi ngựa ba ngày ba đêm, mới đến núi Kỳ Phong
Cư dân ăn ở chung quanh núi rừng, chỉ cần vừa tối, liền vội xuống núi, không dám ở lại trong núi thêm một khắc.
Bởi vì trên núi là thuộc về địa bàn của Diêm Vương môn, mà trên giang hồ Độc hậu chính tà lẫn lộn, làm việc luôn tùy hứng, nghe nói ở sâu trong rừng có nơi cấm, toàn là rừng cây độc, ở đó có rất nhiều cây hoa kỳ dị, người nào một khi lỡ lọt vào Diêm Vương môn rồi, thân sẽ nhiễm dị độc, trong ba canh giờ nếu không có ăn giải dược, thì chỉ còn con đường chết. Thực ra Tây Môn Sóc muốn tốc chiến tốc thắng, trực tiếp tới Diêm Vương môn trước, nhưng là mới có hai canh giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hổ Nhi lại bắt đầu đỏ lên, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi mỏng, cho nên hắn quyết định trước tiên nghỉ ngơi một đêm ở chân núi, sáng mai lại ứng phó Độc hậu.
Sắc mặt Hổ Nhi quả thật không đúng, nàng cảm thấy toàn thân trên dưới như là có ngọn lửa thiêu đốt, làm cho miệng lưỡi nàng khô.
Nàng đã uống nhiều nước rồi mà cứ khát, vẫn là không ngăn được ngọn lửa trong cơ thể.
Tây Môn Sóc ôm nàng xuống ngựa, khi chạm vào da nàng, nàng cảm thấy thật thoải mái, nhưng lại không dám thể hiện rõ ràng.
Ba ngày nay, Hổ Nhi đã hiểu được nguyên nhân của hậu quả trước.
Thì ra là Độc hậu hạ thúc giục tình cổ ở trong cơ thể nàng, nếu không có nam tử tức khắc dập tắt ngọn lửa tình dục trong cơ thể nàng, như vậy nàng sẽ mất máu mà chết
Tức nhất là, thúc giục tình cổ này khiến cho nàng chỉ có ở cùng nam nhân sau khi đã thân mật, thống khổ mới có thể tan đi. Khó trách Tây Môn Sóc nhất định phải đem nàng mang theo bên người, bởi vì hắn cho nàng biết, hắn không thể tưởng tượng có nam nhân tầm thường khác chiếm lấy nàng.
Lời này là có ý gì? Nàng không hiểu, hắn vì sao lại nói vậy? Hại nàng trên đường đi trong lòng như nai con ngơ ngác.
Hơn nữa, hắn rõ ràng là vị hôn phu của tiểu thư, nàng làm sao có thể vì hai người có chuyện phát sinh, liền đối hắn có ý đồ chứ?
Hổ Nhi giờ loạn cả đầu, thậm chí có thể nói không nghĩ được cách nào.
Giờ phút này nàng tựa như một con hổ nhỏ đến lúc đói khát, ánh mắt vẫn theo sát Tây Môn Sóc.
Hắn đem lương khô trên lưng ngựa dỡ xuống, sau đó xoay người đi về phía nàng.
|
"Đến đây, ăn một chút." Qua ánh lửa rõ rệt, hắn nhìn thấy thân thể nàng đang run rẩy, nhưng là sắc mặt nàng đỏ thắm lạ thường, vì thế biết trong cơ thể nàng cô độc dăng lên cao. “Hổ Nhi, đừng nhịn, anh giúp em..."
“Không...... Không cần!” Nàng dùng sức lắc đầu.“Ta có thể nhịn...."
"Em không thể nhịn được." Hắn cầm chặt cánh tay nàng. "Nếu anh không có giúp em, em sẽ ...."
“Ta sẽ không!” Hổ Nhi ngước con ngươi đen nóng bỏng lên, kiên định nhìn hắn. "Cho dù ta mất máu mà chết, cũng không thể mắc thêm sai lầm nữa."
"Sai cái gì?" Hắn thấy nàng cố chấp như thế, tính tình đã hoàn toàn trở nên lo lắng, "Anh và em đã phát triển đến mức này, không có ai sai hết!"
“Có, ta có sai!” Nàng cắn môi, trên tay đánh rơi lương khô, từ dưới đứng lên. "Ta không nên tự mình theo đuổi, cùng vị hôn phu của tiểu thư..... Anh biết là, chúng ta không thể!"
Hắn rất quá đáng, vừa xuất hiện đã đem cuộc sống của nàng biến thành trời long đất lở, hiện tại lại làm cho nàng bị vây tình cảnh khó xử.
Hổ Nhi gầm nhẹ một tiếng, liên tục lui về phía sau, nhưng đối mặt hắn đang tiến tới, trong lòng nàng đập nhanh hơn, cơ hồ không thể chống đỡ được.
"Sự tình đã xảy ra, chứng tỏ anh và em trong lúc đó có thể." Tây Môn Sóc đi từng bước tới gần nàng, hiện tại biết hắn nếu không tạm thời áp chế thúc giục tình cổ trên người nàng, nàng không thể chịu đựng cái loại thống khổ này, "Hổ Nhi, đừng trốn."
"Ta có có thể nhịn .... A!" Nàng lui không được, đứng tựa ở trên thân cây, khi nàng muốn chạy trốn, đã bị hắn buộc chặt vào trong ngực,
“Nghe lời.” Hắn bắt được hai tay của nàng, sau đó giơ lên cao, một tay kia thì vén làn váy của nàng lên.
"Anh mặc kệ trong lòng em anh có địa vị gì, nhưng trong lòng anh, không có ai có thể thay thế em được."
" Sao...... Làm sao có thể?” Nàng vặn vẹo người muốn phản kháng, nhưng lời hắn nói làm toàn thân nàng run lên.
Khi bàn tay hắn thò vào đùi của nàng, cảm giác hơi lạnh kia làm cho lưng nàng run rẩy một trận, hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.
Nàng cắn môi, không nghĩ tới bị hắn đụng vào nhưng lại làm nàng thiếu chút nghẹt thở
Tây Môn Sóc như là đã vô cùng quen thuộc thân thể nàng, biết rõ từng chỗ nhạy cảm của nàng, bàn tay không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, lập tức đem quần lót của nàng cởi tới bắp chân.
“Hổ Nhi, không cần chạy.” Mắt hắn mê hoặc nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng, đem chân trái của nàng nâng lên, rồi rút đi quần lót.
“Tây Môn Sóc......” Thân thể nàng cùng lý trí cùng đối chọi. "Không thể...... Không thể như vậy nữa... A!" Hắn không nghe nàng cự tuyệt, ngón tay dài chen vào nơi ngọt ngào của nàng, xuyên qua bộ lông mềm mại kia, đi vào hoa hạch nhạy cảm nhất của nàng.
Hoa hạch đã sớm nở rộ đứng thẳng, hắn chính là khẽ vuốt xoay tròn, lại nhẹ nhàng xoa xoa, không bao lâu, liền cảm giác được nàng ướt át.
Môi nàng bị môi hắn che lại, rốt cuộc không thể nói một chữ không.
Tây Môn Sóc đem lưỡi quấn lấy lưỡi của nàng, ngón tay dài phóng túng trêu đùa hoa hạch của nàng, tiếp theo đi vào miệng hoa huyệt.
Dịch hoa ẩm ướt không ngừng tiết ra, nàng đã nhịn rất lâu.
Hắn hôn, luôn luôn là dịu dàng bên trong lại mang theo mãnh liệt.
Nàng né tránh, chỉ làm cho hắn ra sức truy đuổi không ngừng, như là nàng có chạy tới chân trời góc biển nào, hắn cũng sẽ vĩnh viễn đi theo bước chân của nàng. Lưng nàng dựa ở trên thân cây, chân trái bị hắn vặn bung ra đặt ở thắt lưng thon của hắn. Bởi vì hắn đưa lưng về phía ánh lửa, nàng không xem rõ vẻ mặt của hắn lắm, nhưng là nghe hắn mang theo hơi thở gấp gáp, nàng cảm thấy hắn không chỉ cho nàng tình yêu sâu đậm mà còn triền miên nữa.
Hắn không cho nàng trốn, nàng cũng không có chỗ trốn.
Nàng không rõ là do thúc giục tình cổ lên cao, theo bản năng cần hắn, nàng đã sớm muốn rơi vào vực sâu khó chữa.
Nàng muốn hắn a!
Vì thế Hổ Nhi không hề phản kháng, dùng sức thả lỏng thân thể.
Tây Môn Sóc có thể cảm giác nàng không hề kháng cự, vì thế buông hai tay của nàng ra, bàn tay vuốt ve khuôn mặt mềm mịn nhỏ nhắn của nàng. " Hổ Nhi, đừng rời xa anh, cảm nhận tất cả của anh."
Hắn vừa nói xong, liền dùng sức bật vạt áo của nàng ra. Ở bên trong núi rừng yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng gió lẫn bọn họ cùng nhau thở dốc.
Hai tay nàng quấn chặt cổ của hắn, nàng thừa nhận chính mình không chịu được ngọn lửa trong cơ thể, mà đám lửa này đem lý trí của nàng thiêu đốt hầu như không còn. Nàng muốn chạy trốn, nhưng mà muốn chịu được nhiều thống khổ như vậy .... Vì thế, nàng không trốn, bởi vì nàng biết chỉ có ở trước mặt của hắn, nàng mới có thể được nhiều thỏa mãn cùng buông thả nhất.
“Tây Môn Sóc, em không trốn.... Cho em ...." Lý trí của nàng bị tình dục thay thế, nhiệt tình như lửa lớn một phen đốt cháy nàng.
Nàng không thèm để tâm nữa! Cho dù sẽ bị thiêu cháy, hay là bị hắn thiêu cháy, hiện tại nàng thầm nghĩ muốn buông thả chính mình.
Mặc kệ hắn là vị hôn phu của tiểu thư, nàng cũng không để ý!
Tây Môn Sóc biết nàng giấu nỗi thống khổ tra tấn đã lâu, vì thế không nói hai lời cởi bỏ quần lót, thiết nóng kia vì nàng mà vọt ra, lúc đó ở trong đùi hắn căng phồng.
" Hổ Nhi, anh đến đây." Một tay hắn ngang nhiên đỡ lấy, đưa nàng tới gần.
Chỗ ngọt ngào của nàng đã tràn đầy yêu dịch trắng mịn trong suốt, sau khi dính không ít dịch hoa trong suốt, hắn mới thong thả đem ngay trước đến gần miệng hoa huyệt. Bị vật thô to chạm tới, trong miệng nàng không khỏi dật ra yêu kiều, ở giữa núi rừng ban đêm càng có vẻ mê người. Hổ Nhi phát ra tiếng thở hổn hển, ở bên tai hắn gọi cố gắng nói, "Sóc, em nghĩ muốn ...."
Nghe thấy nàng yêu cầu như vậy, hắn lập tức đem đùi nàng nâng lên, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái mông hẹp đang đi đến phía trước.
Nàng thở nhẹ một tiếng, nóng thiết to lớn kia lập tức nhồi vào hết đóa hoa của nàng, làm nàng không kịp phản ứng, hắn lại đem mông hẹp co rụt lại, nóng thiết lại kéo ra ngoài.
Sau khi kéo ra ngoài, hắn lại là mãnh liệt đâm vào, lặp lại động tác như vậy, khiến trong miệng nàng không ngừng phát ra yêu kiều.
Nàng cắn môi, hai tay gắt gao quấn lấy vai hắn.
Bụng hắn hít đầy hơi, sau đó dùng hết hơi sức va chạm, đâm vào ở trong chỗ sâu cơ thể nàng
Cùng lúc nóng thiết dùng sức rút ra, hắn hôn lên môi xinh đẹp của nàng.
Ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt Hổ Nhi xinh đẹp vô cùng, giống như một đóa hoa vì hắn mà nở rộ.
Từng biểu tình vui thích của nàng tựa như đá hung hăng gieo vào trong lòng hắn, từng vòng gợn sóng nổi lên, thật lâu cũng không yên ả. Tây Môn Sóc đem đầu lưỡi nhập vào trong cái miệng đỏ của nàng, lưỡi nàng cũng không tránh né, ngược lại chủ động đưa lên, cùng hắn mãnh liệt quấn lấy.
Hắn cố ý đem đầu lưỡi co rụt lại, làm cho cái lưỡi mềm từ miệng của nàng toát ra mùi đàn hương, cùng đầu lưỡi hắn dây dưa.
Tuy tình huống như vậy làm khó Hổ Nhi , nhưng nàng đã muốn bất chấp tất cả, nàng thầm nghĩ muốn càng nhiều sung sướng, dòng nước ấm không ngừng dâng lên kia đến dập tắt trong bụng.
" Hổ Nhi, nhìn anh." Tây Môn Sóc nhìn khuôn mặt xinh đẹp thấp giọng nói. "Ngoan nhìn anh, chỉ có anh mới có thể cho em nhiều khoái cảm như vậy."
Nàng miễn cưỡng mở đôi mắt mờ nhạt, bên miệng hai người đều có nước bọt của nhau.
Khuôn mặt đẹp kia hiện ra chiếu vào trong đôi mắt nàng, trong con ngươi đen của hắn lóe ra tia sáng, trong mắt toát lên vẻ tà khí, nhìn nàng không chớp mắt.
Thắt lưng của hắn đang cố sức đi đến phía trước, rồi kéo ra cọ xát lên giữa vách tường hoa.
Bởi vì mãnh liệt làm, thân thể Hổ Nhi dâng lên một lần lại một lần khoái cảm, trong miệng tiếng rên cũng càng lúc càng lớn, cơ hồ đã không có sức để ngừng. Nhưng Tây Môn Sóc thích tiếng rên của nàng, cố ý dừng lại ở bên trong vách tường hoa mềm mại của nàng, làm cho thô thiết vẽ thành vòng tròn ở bên trong.
“Không...... Không cần như vậy......” Chân của nàng cơ hồ không đứng vững, nhưng vẫn dùng sức kẹp chặt thắt thắt lưng hắn.
"Em không thích sao?" Hắn cắn vành tai nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi.
Nàng không giải thích được cái cảm giác giày vò này, có một loại mất mát dễ chịu khó nói rõ thành lời, nhưng vì thô thiết của hắn dừng lại trong cơ thể nàng, làm nàng xúc động muốn thét chói tai. "Em... Em không biết nói thế nào......"
"Thì là không chán ghét đó." Hắn đem toàn bộ nóng thiết đâm vào trong nàng, đong đưa qua lại một chút.
Theo hắn ra vào dần dần nhanh hơn mạnh hơn, dục vọng của nàng như là rốt cục tìm được cửa ra ngoài.
Thân thể hai người bám chặt lấy nhau, bàn tay hắn vẫn không rời khỏi thắt lưng nàng.
Tây Môn Sóc trong lòng nghĩ, hắn muốn đem nàng ôm chặt trong ngực, không cho nàng có cơ hôi nào chạy trốn, mà hắn quả thật cũng thành công chinh phục nàng. "Hổ Nhi." Tây Môn Sóc gọi tên của nàng, một lần rồi một lần, như muốn khắc vào đáy lòng hắn, càng như là nói lời thề bất diệt.
Đầu ngón tay nàng ở trên lưng hắn, khoái cảm như nước dâng bắt đầu tích tụ không ngừng từ bụng nàng.
Hắn phát hiện thân thể nàng bắt đầu căng ra, cũng bắt đầu rong ruổi nhanh hơn, muốn cùng nàng đạt được khoái lạc cao nhất.
Nàng đi chỗ nào, hắn theo đến đó.
Khi hắn rút ra càng nhanh, đóa hoa của nàng lập tức trào ra càng nhiều ẩm ướt, mà đùi nàng quá bủn rủn, tựa hồ không thể nhận thêm hắn rút ra thêm nữa.
" Hổ Nhi, cố lên một chút ..."
Nàng không thể đợi hắn thêm nữa, nhanh chóng buông thả cho đóa hoa của nàng nở rộ.
Ẩm ướt trào ra làm nóng thiết của hắn càng thêm trơn, tốc độ của hắn lại nhanh hơn.
Đến cuối cùng, âm thanh của hắn gầm nhẹ xuyên qua đêm tối yên tĩnh. Tối nay, hắn lại đem mầm móng rót vào ở bên trong đóa hoa của nàng. Hắn mong muốn, một ngày nào đó, hắn gieo mầm móng trong thân thể nàng, sẽ nở ra đóa hoa xinh đẹp hạnh phúc.
|