Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 15: Đóa hoa bách hợp có gai Ads Bựt — tiếng cúc cài áo sơ mi từng cái một bị giựt xuống, lộ ra một làn da băng ngọc xinh đẹp lung linh.
“Xin anh,
anh có thể đổi cách khác để hành hạ tôi hay không?” Tiếng cầu xin hoảng
loạn của cô giống như tiếng thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.
Nhâm Mục
Diệu dùng áo sơ mi trói chắc hay tay cô ở đầu giường, hai chân ghìm chặt cả người cô, khiến cho toàn thân cô không động đậy được: “Có lẽ trò
chơi này cô sẽ thích. Yên tâm tôi sẽ vô cùng thương yêu cô.” — trong con ngươi u hắc hung ác xẹt qua tia lạnh lẽo, ngón tay vuốt qua gương mặt
sưng lên của cô nói: “Hết mức thương yêu cô.”
“Anh giết
tôi đi!” Mái tóc tựa như mực hiện tại xốc xếch vô lực rủ xuống bả vai,
càng làm cho khuôn mặt trắng bệch của cô thêm phần hoảng sợ và luống
cuống.
Ngón tay
lạnh như băng sợt qua gương mặt nàng, qua chiếc cổ trắng nhẵn nhụi,
thoáng dừng lại một chút lại tiếp tục tuần tra xuống phía dưới, cuối
cùng dừng lại ở hai đầu nhũ hoa: “Dáng người trêu chọc đàn ông thế này,
tôi sao có thể chịu để cô chết đây?” Khóe miệng gợi ra một nụ cười tà
mị, trong đôi mắt đen như màn đêm tràn đầy lãnh ý cùng toan tính –
Hắn kéo
chiếc quần Lace chướng mắt kia xuống, để cho toàn bộ phần trắng muốt của cô bất ngờ lộ trong không khí, tầm mắt nhiệt tình của hắn hướng trên
người cô.
Kiều Tâm Du bị hắn nhìn như vậy, ngượng ngùng phẫn uất nhắm chặt mắt quay đầu đi nơi khác.
Nhâm Mục
Diệu nghiêng thân phủ lên người cô, dán chặt lỗ tai của cô nói: Con rối
nhỏ, cô cũng nên lấy lòng tôi, nói không chừng tôi sẽ từ bi thả cô ra.”
Nói xong hắn ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng cắn xuống, dường như là
muốn trừng phạt cô. Nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng liếm láp, giống như
như khiêu khích, trêu chọc cô.
Đây chính
là cách ác độc của hắn, trước cho cô một cái tát, sau đó cho cô một viên đường. Đẩy cô xuống sông sau đó ném cho cô một chiếc phao cứu sinh. Để
cho cô vĩnh viễn bị vây hãm, bị động, còn hắn vĩnh viễn chủ động, dễ
dàng đem cô đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Lấy lòng?
Lấy lòng? Kiều Tâm Du đột nhiên khinh miệt cười một tiếng, nhàn nhạt
nói: “Xin lỗi tôi không biết. Thầy giáo không có dạy qua, hay là thì anh dạy tôi một chút đi.”
Nhâm Mục
Diệu vốn tưởng rằng cô chẳng qua là tính cách quật cường, đột nhiên phát hiện mồm miệng cô cũng rất lanh lợi. Trò chơi trả thù này càng thêm thú vị. Thử nghĩ xem, đối phó với một khối đậu hũ mềm không biết khiêu
chiến dĩ nhiên không thể hưởng thủ được cảm giác trả thù. Hiện tại, đối
phó với một đóa bách hợp có gai thú vị hơn nhiều.
“Không phải chứ? Vậy tôi nhất định sẽ dạy cô.”
Đầu của hắn nhanh chóng chôn trước ngực cô, cánh môi tìm được đỉnh phấn hồng liền ngậm vào trong miệng, tùy ý cắn liếm.
Một loại cảm giác khuất nhục chạy lên não Kiều Tâm Du, nước mắt cất chứa đã lâu giống như đê vỡ òa chảy xuống –
Hơi thở ấm áp phả vào, lập tức một tầng đỏ thẫm nhuộm ra.
Hắn cảm
giác được phấn hồng bị hắn làm cho nở rộ, liền rời đi tiện đà chuyển
sang bên kia, một chút cũng không bận tâm đến cơ thể đang run rẩy cùng
nước mắt của cô.
Kiều Tâm Du cảm thấy một cỗ cảm giác tê dại tràn ngập trong thân thể , thanh âm đau đớn qua cổ họng ngược lại biến thành tiếng thở gấp.
|
Chương 16: Không chịu nổi khuất nhục Ads Nước mắt
tùy ý chảy qua gò má xinh đẹp ánh lên điểm tinh quang trong suốt, đôi
mắt trong veo lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo thuần khiết.
Nhâm Mục Diệu chợt nhíu mày, tại sao trong lòng hắn vừa xẹt qua một loại cảm giác tội ác.
Tội ác? Phải là nàng chứ! Hắn từ đầu đến cuối đều là người bị hại.
Ký ức tối tăm ùa về.
Cha hắn bởi vì ích lợi nên mới kết hôn cùng mẹ hắn, mà cha một chút cũng không để ý tới gia đình này, thậm chí còn gây khó dễ cho mẹ, ở bên ngoài nuôi phụ
nữ khác. Còn nhớ lúc Nhâm Mục Diệu năm tuổi, cha trở nên lạnh nhạt với
mẹ, thường xuyên không về nhà. Hai người vừa thấy mặt liền tranh cãi
kịch liệt, cuối cùng những mâu thuẫn dồn ép đã lâu bộc phát. Thế nhưng
mẹ vẫn muốn dùng hôn nhân ràng buộc cha, không cho cha sống dễ chịu, mẹ
thậm chí không tiếc làm thương tổn thân thể lúc nhỏ của hắn. Chính sự
giày xéo của mẹ đã làm nên bóng tối trong hắn.
Cuối cùng, cha cùng người đàn bà kia trong một lần tai nạn xe mà qua đời, mới thoát khỏi sự ràng buộc của mẹ.
Cho nên
trong đầu hắn tuyên bố khắc sâu sự chán ghét phụ nữ, nhưng sự xuất hiện
của Lương Tử Oánh đã làm cho tảng băng trong lòng hắn ầm ầm sụp đổ. Cô
là một thiên sứ thanh tuần tú lệ, không màng thế sự, nụ cười ấm áp như
dòng nước tinh khiết! Nhưng tất cả đều đã bị phá hủy!
Chính là cô gái này đã một lần nữa đẩy hắn vào địa ngục!
Ngoài mặt
giả bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, thề sống chết thủ tiết. Mà
thực chất bên trong lại dâm đãng dưới thân hắn. Mắt hắn băng lãnh giống
như thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào trái tim của cô: “Trời sinh cô
chính là để làm ấm giường.”
Bàn tay ở
trên nơi mềm mại, nhẵn nhụi của cô dọc theo phía sau lưng chậm rãi
trượt, kéo quần jean của cô ra, đôi chân mảnh khảnh hiện ra trước mắt,
ánh đèn màu vàng cam lờ mờ nhàn nhạt chiếu xuống cơ thể càng tăng thêm
vẻ mị hoặc của cô.
Bàn tay tàn sát bừa bãi, mặc kệ phản kháng cực lực của cô, đem vật mỏng sau cùng thoát đi.
“Cô xem
điều kiện của cô tốt như vậy. Sau khi được tôi dùng qua, khẳng định vẫn
còn có rất nhiều gã đàn ông tình nguyện dùng hàng đã dùng rồi này.”
Lời vũ nhục lạnh như băng chà đạp lên lòng tự trọng duy nhất còn sót lại của Kiều
Tâm Du, nước mắt thấm ướt khuôn mặt cô, toàn thân khẽ phát run giống như giờ phút này đang ở địa ngục mà tiếp nhận ngàn vạn nhát chém.
Khóe miệng
Nhâm Mục Diệu hiện lên nụ cười tà nịnh giống như bông loa kèn nở rộ, hơi thở mang theo tội ác hủy diệt hết thảy: “Đều là cô gây ra, chính cô là
người gây nên mọi chuyện.”
Kiều Tâm Du chậm chạp mở miệng: ” Tại sao anh đem tất cả mọi chuyện đẩy lên trên
người kẻ khác mà không phải chính anh gây ra? Nói không chừng, chính
những việc ác anh làm khiến cho ông trời muốn trừng phạt anh, cướp đi
người yêu của anh.”
Đôi mắt sâu thẳm của Nhâm Mục Diệu giống như phủ một tầng sương mù làm cho người ta không dò xét được tâm tình của hắn. Giống như hắn xây một bức tường rất cao, rất cao bao quanh trái tim mình, bởi vì trái tim hắn rất yếu ớt,
không thể không dùng vẻ bề ngoài cứng rắn để bảo hộ.
Thật lâu
sau Nhâm Mục Diệu cũng không có bất kỳ động tác gì. Thẳng đến khi Kiều
Tâm Du cảm thấy lạnh, khẽ phát run ho khụ khụ một tiếng.
Điều này
làm cho hắn phục hồi tinh thần, đứng dậy nới lỏng tay Kiều Tâm Du, lạnh
lùng thản nhiên nói một câu: “Thật là mất hứng.” Sau đó hất tay rời đi
|
Chương 17: Không khỏi phiền lòng Ads Kiều Tâm Du ngẩn ngơ nhìn trần nhà, không khí tháng mười một lạnh giá làm cô tựa hồ bị đông cứng, vẫn duy trì tư thế ban đầu, không động một bước.
Mặc dù hắn
đã rời khỏi nhưng trong không khí vẫn tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, còn
có cả mùi thuốc lá. Đây đều là hương vị trên người hắn.
Nếm đủ khuất nhục, nước mắt từ từ rơi xuống như dây ngọc trai bị đứt.
Khi nào mới kết thúc đây?
————————————————-
Một chiếc xe thể thao màu bạc giống như tia chớp vụt qua ngã tư đường vắng vẻ.
Nhâm Mục
Diệu nghẹn một bụng khí điên cuồng lái xe đến câu lạc bộ Hoàng Đình,
ngay lập tức hắn cần tìm một nữ nhân để giải quyết nhu cầu cùng với lửa
giận của bản thân.
Đàn bà chết tiệt! Hắn thầm mắng một tiếng, một cước đạp lên chân ga.
Câu lạc bộ
Hoàng Đình là hắn cũng bạn tốt Đinh Hạo Hiên rảnh rang không có việc gì
làm mở ra, hiện tại tuy rằng quyền kinh doanh không ở trong tay nhưng
hắn vẫn nắm giữ một nửa cổ phần.
Khách của
câu lạc bộ đều có địa vị trong xã hội thượng lưu, không phải quan thì
cũng là thương nhân. Có được thẻ VIP của câu lạc bộ Hoàng Đình chính là
một sự tượng trưng cho thân phận, nhưng không phải ai có nhiều tiền đều
có thể có được mà phải tiến hành tổng hợp đánh giá mới cân nhắc quyết
định.
Nằm trên đoạn đường hoàng kim, câu lạc bộ Hoàng Đình trang hoàng tráng lệ, nơi nơi tràn ngập mùi vị xa hoa.
Nhâm Mục Diệu đi thằng đến quán bar, trước tiên hắn muốn giải trừ lửa giận trong lòng, rượu chính là thuốc tê tốt nhất.
Ánh sáng màu lam thanh u chậm rãi phiêu dật, âm nhạc du dương uyển chuyển khoan thai phiêu đãng.
Mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn cùng đủ loại nước hoa chính là hương vị bóng đêm mê tình.
Nhâm Mục Diệu trời sinh khí chất vương giả làm cho hắn đi đến nơi nào cũng đều trở thành trung tâm.
Một cô gái
diêm dúa mặc lễ phục dạ hội màu đen hở hang đi về phía hắn: “Tiên sinh
uống rượu một mình sao?” Thanh âm dịu dàng mềm yếu dường như muốn làm
người ta tan chảy.
Nói xong,
cô ta lập tức ngồi xuống bên người Nhâm Mục Diệu, sau đó cố ý nghiêng
người về phía trước, loay hoay làm cho rãnh ngực của mình lộ ra.
Nhâm Mục Diệu ngửa đầu uống ly rượu Whiskey đậm đặc, không thèm liếc mắt nhìn cô gái diêm dúa bên cạnh.
Người này,
cô gái nhận định Nhâm Mục Diệu chính là người đêm nay của mình, cô kiên
quyết không buông tha cầm lên một ly rượu đỏ nhẹ nhấp một ngụm, kề sát
lỗ tai hắn mị hoặc nói: “Vì sao không mời người ta uống một chén chứ?”
Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên thật giống như đang mời gọi người ta đến
nhấm nháp. Cánh tay tinh tế non mềm giống như dây leo từ từ quấn lấy
cánh tay hắn, tiếp theo là lồng ngực của hắn, thấy hắn không có phản
ứng, cô to gan hơn, đưa tay tham lam tiến vào trong áo sơmi, chạm vào
vùng da cường tráng của hắn.
“Cút!” Lời
nói lạnh như băng từ trong miệng hắn bất ngờ phun ra. Nhâm Mục Diệu bỗng dưng đứng lên, cô gái nửa người đang dựa trên người hắn, trọng tâm
không ổn định nên chật vật ngã lăn trên mặt đất.
Sắc mặt của cô gái xinh đẹp một hồi trắng bệch, cô đã chủ động, vì sao hắn còn
không chút động lòng. Cô chính là nữ hoàng ở nơi này, có bao nhiêu đàn
ông muốn cùng cô hoan ái mà hắn lại…………
|
Chương 18: Vẫn không bỏ xuống được Ads Trước kia,
Nhâm Mục Diệu đối với loại phụ nữ chủ động đưa đến cửa này cũng không tệ lắm, không từ chối. Nhưng hôm nay trong lòng không hiểu vì sao một trận phiền loạn. Rượu mạnh hơn cũng không thể làm tê liệt suy nghĩ của hắn,
vì sao trong đầu hắn đều là khuôn mặt thanh tú của Kiều Tâm Du, còn có
đôi mắt như trời xanh trong vắt tràn đầy lệ của cô.
“Anh bất
lực, tôi thấy anh chính là bất lực!” Cô gái diêm dúa đứng lên lớn tiếng
nhục mạ, hy vọng có thể vớt vát được một chút mặt mũi cho mình.
Cô vừa mở miệng lập tức gây sự chú ý của những người chung quanh, mọi người sôi nổi bàn luận to nhỏ.
Nhâm Mục
Diệu nhàn nhã uống xong ly rượu Whiskey còn thừa hướng cô gái diêm dúa
nói: “Hoàng Đình không chào đón cô, cô vĩnh viễn đừng nghĩ vào được
nữa.”
“Anh, anh
cho mình là ai, tôi là thiên kim của tập đoàn Vạn Hoành, muốn tới thì
tới, còn chưa tới phiên anh tới quản!” Hai tay cô chống nạnh ra vẻ lên
mặt nạt người.
“Ba—” Nhâm Mục Diệu vỗ tay, tổng giám đốc lập tức tiến đến khom lưng cung kính: “Nhâm tổng tài có gì phân phó?”
Chứng kiến
thái độ tổng giám đốc câu lạc bộ Hoàng Đình, Vạn Thiến Thiến sửng sốt,
ba chữ “Nhâm tổng tài” như một tiếng sấm chấn động làm cho toàn thân cô
không thể động đậy, hắn chính là người lòng cô ngưỡng mộ nhất.
Nhâm Mục
Diệu thản nhiên nói với tổng giám đốc: “Gạch tên cô ta vĩnh viễn khỏi
danh sách khách hàng, còn nữa, sau này đối với khách nhân ra vào Hoàng
Đình phải sàng lọc kĩ hơn một chút. Đừng hạ thấp cấp bậc nơi này giống
như một quán trọ.”
Tổng giám đốc lập tức lạnh run gật đầu đồng ý.
“Nhâm tổng
tài, em có mắt như mù, vừa rồi không cẩn thận nặng lời với anh. Anh cũng đừng chấp nhặt em được không?” Cô gái lật mặt thật sự còn nhanh hơn lật sách.
“Còn không mau kéo ra!” Nhâm Mục Diệu nhíu mi lại không chút nào che dấu sự chán ghét đối với cô.
Lập tức hai bảo vệ áo đen tiến đến, thật sự không để ý Vạn Thiến Thiến khóc lóc
liền đuổi cô ra khỏi cửa, đương nhiên về sau cô cũng không thể bước vào
Hoàng Đình nữa. Không chỉ như thế, tất cả những cửa hàng, khách sạn, địa điểm du lịch dưới cờ Nhâm thị cũng không được vào.
Một bàn tay đột nhiên khoát lên vai Nhâm Mục Diệu: “Này! Anh bạn, người ta là phụ
nữ, cậu thật sự không thương hương tiếc ngọc.” Đinh Hạo Hiên cười đùa
nhìn hắn.
Nhâm Mục Diệu vung tay lên hất bàn tay đang ở trên vai xuống: “Loại đàn bà này khiến người ta buồn nôn.”
Đinh Hạo
Hiên đánh hơi được mùi vị kì lạ tiếp tục truy vấn: “Khẩu vị cậu thay đổi khi nào vậy?” Yên lặng một chút, hắn nói: “Dạng phụ nữ nào không làm
cho cậu buồn nôn?”
Nhâm Mục
Diệu bỗng dưng phun ra một câu: “Cậu chừng nào thì muốn bước chân vào
lĩnh vực kinh doanh nhà thổ? Với tiếng xấu hoa hoa công tử của cậu hẳn
là không thiếu đàn bà chứ.”
Hai người bọn họ từ trung học đã kết giao, trêu chọc nhau là chuyện thường xuyên xảy ra.
“Dạo này
không đến đây săn người đẹp, có phải có món hàng đặc biệt nào không?”
Khuôn mặt tuấn dật của Đinh Hạo Hiên hiện đầy ý cười.
Nhâm Mục Diệu lại nghĩ tới Kiều Tâm Du, khóe miệng nhếch lên: “Đích thực có đặc sắc.”
“Có đặc
sắc?” Đinh Hạo Hiên nhận thấy trên mặt hắn thoáng lướt qua rồi biến mất ý cười châm chọc khác thường: “Mùi vị không tồi đừng quên giới thiệu cho
huynh đệ.”
“Cô ta là Kiều Tâm Du.” Nhâm Mục Diệu chậm rãi phun ra vài chữ.
Biểu tình
kinh ngạc vô cùng hiện ra trên mặt Đinh Hạo Hiên: “Cũng nhiều năm như
vậy, cậu vẫn không quên được quá khứ sao? Cô ấy đã thừa nhận rồi, hẳn là đã bị trừng phạt.”
|
Chương 19: Quan tâm cô sao? Ads Nhâm Mục Diệu lặng lẽ uống xong ly Whiskey màu đỏ, trong đôi mắt không ngừng hiện những tia u buồn.
Một tiếng
thở dài chậm rãi từ trong miệng Đinh Hạo Hiên bật ra: “Có lẽ hiện tại
không phải là cậu trừng phạt cô ấy mà chính là cậu. Cậu biết không? Sự
cố này trách nhiệm chủ yếu không phải của cô ấy thế nhưng cậu lại sắp
đặt cô ấy năm năm ngồi tù. Đối với một cô gái mười sáu tuổi mà nói, ngồi tù đã hủy hoại cả đời cô, cậu còn muốn cô ấy phải như thế nào? Chuyện
quá khứ cậu vẫn nên buông xuống đi, cứ quấn lấy đau khổ như thế cậu
không phải đang tra tấn bản thân mình sao!” Là bạn bè, tuy rằng thấy sắc mặt Nhâm Mục Diệu khó coi nhưng Đinh Hạo Hiên vẫn khuyên hắn không nên
cứ khăng khăng cố chấp với quá khứ mãi như thế.
Nhâm Mục
Diệu nhíu chặt lông mày, khuôn mặt tức giận, đường cong trên mặt cứng
ngắc giống như đao khắc, lạnh lùng nói: “Cậu đừng xen vào việc của người khác.”
Đinh Hạo Hiên cười khổ một tiếng, bĩu môi: “Lão huynh, tôi không muốn nhìn thấy cậu hối hận cũng không kịp”
“Thế nào
cậu lại có thời gian rảnh rỗi ở trong này với tôi? Không cần những cô
nàng xinh đẹp của cậu sao?” Nhâm Mục Diệu hiển nhiên nói tránh sang
chuyện khác.
“Việc ấy đã là quá khứ rồi. Chơi đùa vài lần thì không còn hứng thú. Hiện tại tôi
đối với những cô gái thanh thuần cảm thấy hứng thú hơn”. Nói đến chủ đề
này hai người đã ít lúng túng hơn nhiều.
Nhâm Mục
Diệu trêu ghẹo nói: “Không nghĩ tới khẩu vị của cậu càng ngày càng
nặng.” Hắn thương tiếc lắc đầu: “Cậu quả là một kẻ có hại cho xã hội,
làm thương tổn bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây?”
“Chúng ta
cũng vinh quang như nhau cả thôi, không cần phải khiêm nhượng lẫn nhau
như thế.” Đinh Hạo Hiên không cho là nhục mà ngược lại cho là vinh
quang.
“Ngày mai
tôi sẽ đi thị sát khách sạn ở Florida.” Nhâm Mục Diệu nặng nề vỗ vào
lồng ngực hắn: “Đừng nói anh em không có tình nghĩa nếu không mang một
mỹ nữ nóng bỏng trở về cho cậu.”
“Cậu nên
giữ lại hưởng dụng một mình đi? Chỉ cần không lưu luyến hương phấn son
mà quên người anh em này là được rồi”. Đinh Hạo Hiên thấy một mỹ nữ nháy mắt với hắn, thiếu nữ kia một thân đồng phục học sinh, khuôn mặt thanh
lệ không trang điểm thu hút tầm mắt hắn. Khóe miệng hắn nhếch câu một nụ cười sáng lạn làm cho hắn càng tăng thêm vài phần mị lực.
“Thì ra cậu thích loại này. Ai—” Nhâm Mục Diệu một tay khoát lên vai hắn: “Đã sớm biết cậu khác thường không ai bì kịp.”
Nhâm Mục Diệu thật sự không nhìn nổi hai người bọn họ trước mặt hắn liếc mắt đưa tình, thức thời lui về phía sau.
Rụt rè cũng không phải là tác phong của Đinh Hạo Hiên, thân hình cao to của hắn dần dần tiến về phía mỹ nữ.
Nhưng lại
bị Nhâm Mục Diệu một phát túm trở về, lạnh lùng dặn dò một câu: “Lần này tôi đi Florida hai tuần, cậu thay tôi chăm sóc Kiều Tâm Du một chút.”
Đinh Hạo Hiên đột nhiên nghiêm mặt hỏi: “Cậu quan tâm cô ấy!” Ngữ khí của hắn tương đối chắc chắn.
“Tôi là sợ cô ta không dằn lòng được ra ngoài quyến rũ gã đàn ông khác.”
“A–” Đinh
Hạo Hiên ý vị thâm trường mà kéo dài âm điệu: “Thì ra cậu không phải
‘đàn ông khác’ của cô ấy mà là “đàn ông trong nhà” của cô ấy.”
Nhâm Mục
Diệu sắc mặt xanh mét giống như sấp chớp bùng nổ trước mưa rào, Đinh Hạo Hiên lập tức bắt được tín hiệu nguy hiểm, thức thời dừng lại: “Mỹ nữ
còn đang chờ tôi, đêm dài đằng đẵng không ai làm bạn thực thảm, cậu
không nên bạc đãi chính mình, đi tìm một em đi.”
|