Cà Phê Ireland
|
|
Cốc cà phê này dù được chứa trong chiếc chén hoa lệ, được bao phủ trong bầu không khí ưu nhã, nó vẫn không phải cà phê Ireland.
Tính ra, cứ coi nó như cà phê bình thường pha thêm rượu ngon là được.
Ấm áp sao? Khoản tiền tôi phải trả sẽ khiến chủ quán cà phê này cảm thấy ấm áp.
Sau đó tới mấy quán cà phê khác, tình hình còn thảm hại hơn.
Cho dù tôi có chu đáo cẩn thận tới mức nào cũng chẳng phát hiện ra cà phê Ireland trong menu.
Tôi đột nhiên cảm thấy nhớ sự ấm áp mà cốc cà phê Ireland cùng cô gái kia tạo ra.
Tôi như hiểu ra, giá trị của cà phê hẳn tới từ chính bản thân nó cùng sự chú đáo chuyên chú của người pha.
Mà không phải do những thứ đồ dùng tinh xảo quý giá.
Thứ năm tới rồi, cuộc họp ở Đài Bắc kết thúc, mới chưa tới bảy giờ.
Trước khi máy bay cất cánh, ngồi hai quán cà phê liền, vẫn không tìm đuợc cà phê Ireland.
Nếu đúng như cô ấy nói, tôi là người chu đáo cẩn thận, vậy tôi chắc hẳn sẽ không làm việc gì điên rồ.
Tôi sẽ không vì cà phê Ireland mà cố ý bỏ chuyến bay.
Đúng vậy, cô ấy nói đúng.
Hai tuần liên tục, tôi đều đáp máy bay về Đài Nam trong tình trạng không có cà phê Ireland.
Khi tuần thứ ba tới thì cũng đã là tháng 11, buổi tối ở Đài Bắc bắt đầu lạnh dần.
Khi tôi chuẩn bị bỏ tiền ra mua vé ở sân bay, tấm thiệp “Yeats” rớt ra.
Đột nhiên nhớ tới câu thơ tưởng niệm Yeats của nhà thơ người Anh Auden: “Ireland điên cuồng sẽ làm tổn thương bạn thành thơ.”
Yeats, Ireland, cà phê Ireland, cô gái pha cà phê Ireland, đều là thơ.
Tôi quyết định không làm người cẩn thận chu đáo nữa, đêm nay sẽ lưu lại tìm kiếm hơi ấm của cà phê Ireland.
Cũng như lần trước, đầu tiên giết thời gian ở Thành Phẩm.
Lật xong cuốn tiểu thuyết rất lưu hành trên mạng “Lần đầu bên nhau”.
Tác giả Bĩ Tử Thái đúng là một tên vớ vẩn, tôi sẽ không phí tiền mua sách để gã kiếm nhuận bút.
Sắp tới 12 giờ, theo địa chỉ trên danh thiếp, tới “Yeats”.
Tôi đẩy cửa ra, không quay đầu lại, trực tiếp đi tới rìa quầy bar, ngồi xuống.
Cô gái cứ mỉm cười nhìn tôi, ngay cả câu “chào mừng quý khách” cũng không kịp nói.
“Xin hỏi muốn uống trà hay cà phê?”
“Cà phê.”
“Xin hỏi ngài muốn uống loại cà phê nào?”
“Cà phê Ireland”
Cô gái không đưa menu ra, chúng tôi hoàn thành đoạn đối thoại này rất ăn ý.
“Anh phải chú ý xem đấy.”
Cô gái lấy chiếc cốc chuyên pha cà phê Ireland ra đặt lên bàn, sau đó chọn hạt cà phê.
“Cà phê Ireland không quy định phải dùng loại hạt cà phê gì, tôi cảm thấy Lam Sơn hay Mandheling đều được. Có điều Mandheling là tốt nhất, hơn nữa phải nồng một chút. Đó là kinh nghiệm của tôi.”
Cô gái giảng giải rất tỉ mỉ, tôi thì như học sinh ngoan chuyên chú nghe giảng, chỉ thiếu mỗi nước ghi chép lại thôi.
“Espresso tuy đậm đà nhưng lại không thích hợp, dùng nó sẽ khiến màu sắc của cà phê Ireland có hơi vẩn đục, hơn nữa hương vị cũng sẽ kém đi.”
Cô vừa pha cà phê, vừa lấy bình rượu whisky ra, từ từ đổ rượu whisky vào cốc cà phê Ireland.
Vừa vặn chạm vào sợi viền vàng kim ở gần đáy cốc.
Thần sắc chuyên chú cẩn thận của cô khiến tôi liên tưởng tới thí nghiệm hóa học đổ axit sunfuric đặc vào trong cốc chịu nóng hồi cấp ba.
"Rượu whisky nhất định phải dùng rượu whisky Ireland."
“Vì sao” Rốt cuộc tôi cũng không nén nổi lòng hiếu kỳ.
“Cà phe Ireland sao dùng loại whisky khác được? Làm vậy khác nào tên không như thật.”
“Chỉ vì nguyên nhân này?”
“Anh quả nhiên là người chu đáo cẩn thận. Ừ, đáng được vỗ tay.”
Cô vỗ tay ba cái rồi nói tiếp:
“Nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên không phải là nó rồi.”
“Rượu whisky bình thường sẽ ám mùi khói than, ví dụ như rượu whisky Scotland nổi tiếng nhất. Nhưng loại vị khói than này khi pha cùng với cà phê sẽ làm mất hương thơm của cà phê.”
Cô ngừng lại, khóe miệng như cười mà chẳng phải cười, nhìn tôi.
“Sao vậy? Sao cô đột nhiên ngừng nói?”
“Anh là người cẩn thận chu đáo cơ mà, hẳn là muốn hỏi tiếp ‘vì sao’ chứ.”
“Được.” Tôi cảm thấy vui vui, bèn hỏi: “Vì sao lại có vị khói?”
“Good question. Vì nguyên liệu chủ yếu của rượu whisky là lúa mạch, qua hai lần cất mới được. Trong quá trình cất rượu, để lúa mạch khô ráo, người ta sẽ dùng than bùn để xông.
Vì vậy trong rượu thường ám vị khói.”
“Rượu whisky Ireland không như vậy, nó chỉ có hương lúa mạch nồng hơn chứ không có vị khói.”
Cô cầm một chén rượu khác, rót chút rượu whisky Ireland, đưa cho tôi.
“Vị rượu mặc dù nhạt hơn, song hương rượu lại đậm đà. Khi kết hợp với cà phê, hương vị càng thêm mê người.
Tôi uống một ngụm, vị rất ôn hòa, sức rượu cũng vô cùng nhu thuận.
“Thực ra chữ ‘whisky’ này cũng bắt nguồn từ ngôn ngữ của người Irleland, có nghĩa là ‘nước sinh mệnh’. Bắt đầu từ thế kỷ 12, người Ireland dùng ngũ cốc để cất rượu.
Sau này truyền tới Scotland mới từ từ hình thành nên rượu whisky hiện nay.”
Tiếp đó cô lấy ra một cái giá để cốc bằng đồng, để cốc cà phê Ireland xuống, nghiêng một góc 45 độ.
Bên dưới thân cốc có một ngọn đèn cồn nho nho nhỏ.
Cho hai muỗng cà phê đường nâu nâu vào trong rượu whisky, đốt cồn, dùng ngọn lửa nhỏ từ từ tăng nhiệt độ của rượu whisky lên.
Chiếc cố được xoay tròn khiến cốc nóng đều, cũng khiến đường hòa tan vào trong rượu whisky.
Trong quá trình đun, cô luôn chú tâm, không dám sơ ý chút nào.
Trước khi rượu whisky trong cốc sôi lên, cô nhanh chóng lấy cốc ra, dập tắt đèn cồn.
Rồi lại đổ vào đó cà phê Mandheling vừa được pha, vẫn còn nóng tới vệt vàng kim thứ hai ở gần miệng cốc.
Thấy rõ cà phê vừa vặn chạm vào vệt vàng kim thứ hai, cô mới thở phào một hơi, lau lau cái trán.
|
Sau đó lấy kem tươi từ trong tủ lạnh ra, đánh xốp lên, từ từ đổ lên trên cà phê, tới khi cao xấp xỉ với miệng cốc.
“Tiên sinh, cà phê Ireland của ngài đây.” Cô đưa cốc cà phê Ireland tới trước mặt tôi, cười nói:
“Xin đừng khuấy lên! Hơn nữa cần uống khi còn nóng. Có điều phải cẩn thận kẻo bỏng miệng.”
Tôi lẳng lặng nhìn cốc cà phê Ireland này, không khỏi nhớ lại buổi tối chật vật ba tuần trước.
Khi đó cô cũng nhiệt tình pha cà phê Ireland như vậy.
Quảng cáo thẻ Hoa Hồng của ngân hàng Đài Tân quả không sai, “Phụ nữ nhiệt tình là xinh đẹp nhất.”
Cà phê Ireland quả thực rất ấm áp, còn chưa uống đã cảm nhận được sự ân cần của người pha.
“Này, uống nhanh đi. Nếu không kem tươi bị hòa tan, màu sắc của cà phê sẽ xấu đi đấy.”
Cô gái ôn nhu thúc giục.
Tôi từ từ uống hết cốc cà phê Ireland này, cô vẫn yên lặng nhìn.
Tới khi từ khuôn mặt tới bên tai đều nóng lên, tôi lại nhớ lại cảm giác ấm áp ba tuần trước.
“Không ngờ pha một cốc cà phê Ireland lại tốn nhiều thời gian như vậy.”
“Thật ra có thể đơn giản hơn một chút. Rất nhiều quán cà phê để tiết kiệm thời gian và nghĩ tới chuyện an toàn sẽ cho nước nóng vào trong cốc cà phê Ireland trước rồi mới cho thêm rượu whisky, đường, hạt cà phê, sau đó nhẹ nhàng khuấy lên. Cuối cùng đổ kem tươi lên trên là được.”
“Vậy sao cô không làm vậy?”
“Tuy rằng khi đun cốc sẽ có khả năng cốc cà phê Ireland vỡ gây ra nguy hiểm, hơn nữa lại tốn thời gian…” Ánh mắt cô sáng lên, nói rất nghiêm chỉnh:
“Có điều cách pha đơn giản kia lại thiếu đi sự nhiệt tình và kiên trì của người pha đối với cà phê. Cà phê tất nhiên có giá, nhưng sự nhiệt tình và kiên trì của người pha cà phê đối với cà phê lại không thể dùng những con số để đong đếm được.”
“Vậy nếu tôi là người chu đáo và cẩn thận thì cô là người kiên trì và nhiệt tình rồi.”
“Coi như vậy đi.” Cô vừa cười vừa đáp.
“Cô pha nhiệt tình cà phê, tôi chu đáo thưởng thức. Có thể coi là không chê vào đâu được rồi.”
“Tôi kiên trì pha cà phê Ireland chân chính, anh cẩn thận lưu ý giúp tôi xem quầy bar có cháy hay không…”
Cô cười lên giòn giã. “Bọn mình thế này gọi là hợp tác chặt chẽ.”
Cách cái quầy bar, tôi với cô cứ thế chuyện trò.
Tôi kể cho cô về công việc của tôi, cả lý do mà mỗi thứ 5 đều phải tới Đài Bắc.
“Vậy tuần trước với tuần trước nữa sao lại không tới?”
“Tôi cho rằng cà phê Ireland ở đâu cũng uống được.”
“Kết quả ra sao?”
“Đương nhiên tôi thất vọng rồi.”
Chúng tôi cùng cười, chỉ cách nhau khoảng cách bằng một chén cà phê Ireland.
“Ừm, tôi cũng nên đi xe rồi. Cám ơn hôm nay cô đã chiêu đãi.”
“Anh là vị khách đầu tiên xem tôi pha cà phê Ireland, vì vậy tôi kiên quyết mời khách.”
“Ấy? Vậy không được. Lần trước cô cũng kiên quyết mời khách rồi.”
“Tôi là chủ đấy, tôi đã nói vậy là vậy.”
“Vậy… Được rồi.”
“Anh có muốn biết vì sao rất khó tìm được quán cà phê có cà phê Ireland không?”
“Đương nhiên là muốn rồi.”
“Lần sau anh tới tôi sẽ lại kể cho anh.”
“Lần sau tôi tới cô không thể lại mời khách nữa đâu đấy.”
“Anh nói rồi đấy nhé! Anh sẽ lại tới.”
“Ừ.”
|
Phần 2
Từ đó về sau, mỗi lần họp ở Đài Bắc xong tôi đều cố ý tìm bạn bè ăn một bữa cơm.
Khi tới 12 giờ, lại đến “Yeats”.
Đẩy cửa quán ra, tôi nhất đính sẽ ngồi thẳng vào rìa quầy bar.
“Xin hỏi muốn uống trà hay cà phê?”
“Cà phê.”
“Xin hỏi ngài muốn uống loại cà phê nào?”
“Cà phê Ireland”
Thi thoảng cô còn có khách, bọn họ luôn kinh ngạc nhìn tôi với cô ăn ý không cần có menu.
“Vì sao lại rất khó tìm được quán cà phê có cà phê Ireland?”
Tôi rốt cuộc cũng mang câu hỏi từ tuần trước ra hỏi thẳng cô.
“Bởi vì cà phe Ireland có thể coi là rượu cocktail, thế nên dễ thấy được trong quán bar hơn.”
“Không thể nào? Cà phê Ireland là rượu cocktail?”
“Cà phê Ireland phải thêm rượu whisky, vì vậy có thể coi nó là rượu cocktail được pha với rượu whisky là cơ sở.”
“Loại rượu cocktail này rất đặc biệt.”
“Ừ, đúng. Cho dù cà phê Ireland bị coi như rượu cocktail, nó vẫn rất đặc biệt, vì nó là rượu cocktail cần uống khi còn nóng.
Cà phê Ireland vô cùng thích hợp để uống một mình vào buổi tối vắng vẻ lạnh lẽo.”
“Đúng rồi, tôi luôn thắc mắc, vì sao cô lại thích Ireland tới vậy?”
Cô gái bỏ cặp kính xuống: “Anh nhìn mắt tôi đi.”
“Cô đang chơi trò thôi miên sao?”
“Không phải! Anh nhìn kỹ xem con mắt của tôi có gì khác mắt người thường?”
Tôi chăm chú nhìn hai mắt cô, mắt hai mí, màu sắc con ngươi nhạt hơn so với người Đài Loan, hốc mắt hình như cũng khá sâu.
“Tôi có một phần tư dòng máu Ireland.”
Nói thật lòng, tôi không nhìn ra. Hơn nữa tôi cũng không tiện tiến sát hơn để quan sát.
“Đã thấy chưa? Con ngươi của tôi có một chút màu xanh lá.”
“Ra là thế. Hèn chi tôi thấy thảo nguyên Ireland xanh biếc trong mắt cô.”
“Nói phét.” Cô cười một tiếng: “Anh có biết về Ireland không?”
“Tôi không rõ lắm. Tôi chỉ biết quân cộng hòa Ireland là tổ chức khủng bố thường lên tin tức quốc tế.”
“Người Ireland tôn trọng tự do, bắc Ireland muốn thoát khỏi sự thống trị của nước Anh, cách làm khó tránh khỏi cực đoan.”
Cô gẩy gẩy mái tóc, lại đeo cặp kính gọng tím của mình lên:
“Anh biết không? Thật ra Đài Loan rất giống Ireland.”
“Rất giống? Không thể nào. Đài Loan đâu có tổ chức quân cộng hòa Đài Loan.”
“Tôi không nói đến cái đó. Ireland cũng không lớn, cho dù tính cả bắc Ireland bị nước Anh khống chế cũng chỉ lớn gấp hai lần Đài Loan. Ireland cũng được coi là đảo quốc, nước mưa dồi dào, trong nước đồng cỏ xanh biếc, được gọi là đảo ngọc bích(Emerald Isle), giống như trước đây Đài Loan được gọi là hòn đảo tươi đẹp(Formosa).”
“Nửa sau thế trỉ 12, người Anh bắt đầu đàn áp thống trị Ireland, tới năm 1922 Ireland mới thoát khỏi ách thống trị bảy trăm năm của nước Anh, trở thành bang tự do. Năm 1946 thành lập nước cộng hòa, có điều không bao gồm bắc Ireland. Trong quá trình độc lập, dựng nước của Ireland, văn hóa phục hưng Ireland đóng vai trò vô cùng quan trọng, mà linh hồn của văn hóa phục hưng Ireland chính là Yeats.”
“Vì vậy nên cô mới thích Yeats tới vậy? Thậm chí cả tên quán cũng đặt là Yeats?”
“Ừ. Tôi cũng thích cà phê Ireland vì vậy, nó tượng trưng cho tự do và khoan dung.”
"Tự do? Khoan dung?"
“Cà phê Ireland có thể đại biểu cho tinh thần truy tìm tự do của người Ireland. Mặt khác nó có thể kết hợp hai loại thức uống hoàn toàn bất đồng là rượu whisky và cà phê, đó chẳng phải biểu hiện của khoan dung sao? Thêm nữa, càng thú vị hơn là cà phê Ireland vậy mà lại là thức uống được yêu thích nhất của người Anh!”
“Như vậy cà phê Ireland, rốt cuộc là cà phê? Hay là rượu cocktail?”
“Dù là cà phê hay rượu cocktail vẫn là Ireland. Cà phê Ireland không quan tâm bị phân thành loại đồ uống gì, giá trị của cà phê Ireland sẽ không vì sự phân loại khác nhau mà thay đổi. Vì nếu không có lòng tôn trọng tự do và sự bao dung vô bờ, sẽ không có cà phê Ireland.”
Cô rót chút nước cho tôi rồi nói tiếp:
“Cũng như người sống ở Đài Loan, cho dù bị phân ra làm người nội thành hay ngoại tỉnh, vẫn đều là người Đài Loan.”
Tôi như bị điện giật, suy nghĩ lại tỉ mỉ thâm ý trong lời nói của cô.
Nếu Đài Loan tương tự như Ireland, có thể vì sự tự do và khoan dung, dung hợp cà phê và rượu whisky, sinh ra cà phê Ireland.
Hơn nữa không quan tâm rốt cuộc bị phân thành cà phê hay rượu rượu cocktail.
Đài Loan vì sao lại cố chấp, muốn phân biệt rõ khoai lang với khoai môn chứ?
Có lẽ cô cũng không có ý rộng như vậy, vì cô chỉ là người pha cà phê trong quầy bar.
Nếu nhiều học giả cùng chính trị gia vĩ đại ở Đài Loan đều không giải thích được đạo lý này, vậy một cô gái mở quán cà phê như cô với một dân đen chỉ biết đào cống như tôi làm sao hiểu được.
|
Hương vị của cà phê Ireland từ từ rút đi, tôi nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ đứng dậy nói:
“Lại phải ngồi xe rồi.”
“Anh là người khách đầu tiên biết tôi có dòng máu Ireland, vì vậy tôi kiên quyết mời khách.”
“Chị cả ơi, chị lại bắt đầu rồi.”
“Ha ha… Không có chuyện gì đừng gọi tôi chị cả. Nói chung, cứ vậy đi.”
“Nhưng…” Cô xua xua tay, không cho tôi nói tiếp.
“Anh có muốn biết câu chuyện về cà phê Ireland không?”
“Đương nhiên muốn.”
Tôi đột nhiên cảm thấy cô như cô gái kể chuyện cổ tích “Nghìn lẻ một đêm”.
“Lần sau anh tới tôi sẽ lại kể cho anh.”
“Tôi biết ngay cô sẽ nói vậy mà.”
Cuộc sống là thứ vô cùng kỳ quặc, kỳ quặc tới mức không ngờ có thể thay đổi phong cách vẽ của tôi.
Vì trước kia tôi luôn vẽ ngón tay giữa lên ngày thứ 5 trong quyển lịch làm việc.
Còn bây giờ tôi lại vẽ ngón tay cái.
Dần dần, tôi không hiểu nổi vì thích cà phê Ireland mà lưu lại Đài Bắc?
Hay là vì cô gái kia?
Tôi chỉ biết uống một cốc cà phê Ireland ở “Yeats” là mong chờ duy nhất của tôi trong cuộc sống bình thường này.
“Xin hỏi muốn uống trà hay cà phê?”
“Cà phê.”
“Xin hỏi ngài muốn uống loại cà phê nào?”
“Cà phê Ireland”
“Hôm nay anh đến sớm nửa tiếng.”
“Vì tôi muốn nghe câu chuyện về cà phê Ireland tới không chờ nổi.”
“Phải nói trước, câu chuyện này chỉ là chuyện kể, anh đừng quá coi là thật.”
“Ừ. Kể đi.”
“Về cà phê Ireland, còn có một câu chuyện tình yêu lãng mạn.”
“Cô đừng lãng phí chiều dài của tiểu thuyết, mau kể đi.”
“Ha ha, anh đừng nóng ruột. Anh có muốn biết nguyên nhân khiến cà phê Ireland nổi tiếng thế giới không?”
Cô ngừng lại, cầm chiếc khăn lên lau lau quầy bar.
Cô nàng này, xem ra nếu tôi không đóng vai người nghe hiếu kỳ, cô ta sẽ cố ý ngừng nói.
“Muốn chứ. Vì sao nào?”
“Anh biết cà phê Ireland do ai phát minh ra không?” Cô nàng lại bắt đầu lau quầy.
“Chị cả, chị tha cho em đi. Mau kể chuyện về cà phê Ireland đi.”
“Có người nói, người phát minh ra cà phê Ireland là bartender ở sân bay Berlin. Bởi vì máy bay bay ngang qua Đại Tây Dương thường nghỉ lại tại sân bay này. Hành khách khi xuống máy bay nghỉ ngơi rất thích uống cà phê Ireland, vì vậy nên nó theo các chuyến bay truyền khắp mọi nơi trên thế giới.”
“Ừm.”
“Vậy anh có biết vì sao bartender đó lại phát minh ra cà phê Ireland không? Ừm… quầy bar lại bẩn rồi.”
“Xin cô đừng lau quầy nữa.”
“Ha ha… Bartender đó chế ra là vì một tiếp viên hàng không xinh đẹp.”
“Vậy cô ấy nhất định không phải tiếp viên hàng không của hãng hàng không Trường Vinh rồi.”
“Anh lại nói bậy rồi. Tôi có một người bạn làm tiếp viên hàng không cho hãng Trường Vinh, cô ấy cũng xinh đẹp lắm chứ.”
“Có nguyên tắc cũng sẽ có ngoại lệ, cô không thể vơ đũa cả nắm được. Sau đó thì sao?”
“Bartender ở sân bay Berlin gặp cô gái này, có thể là vừa thấy đã yêu, bartender vô cùng yêu cô tiếp viên hàng không. Anh cảm thấy cô ấy như rượu whisky Ireland, nồng nàn mà thuần khiết. Thế nhưng, mỗi lần tới quầy bar, cô luôn theo tâm tình mà chọn loại cà phê khác nhau, chẳng bao giờ gọi rượu cocktail.”
“Vì sao lại phải gọi rượu cocktail?”
“Bartender này giỏi pha chế rượu cocktail, anh ta rất hy vọng cô có thể uống một chén rượu cocktail do mình tự tay pha chế. Sau đó, anh ta nghĩ ra một cách, đem cô gái như rượu whisky mà anh yêu kết hợp với cà phê, trở thành một loại đồ uống mới, rồi đặt tên nó là cà phê Ireland, đưa vào trong menu, mong rằng cô gái có thể phát hiện ra.”
“Chỉ tiếc là cô gái này không giống anh, cô không phải người cẩn thận chu đáo, vì vậy mãi không phát hiện ra cà phê Ireland. Bartender cũng chẳng bao giờ nhắc cô, chỉ làm việc của mình sau quầy bar rồi lại đợi cô gái cứ cách một khoảng thời gian lại tới. Tiếp đó, rốt cuộc cô gái cũng phát hiện ra cà phê Ireland, đồng thời chọn nó. Ừm, tôi nói xong rồi.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi?”
“Đơn giản? Anh có biết bartender đó đã mất bao nhiêu tâm huyết mới sáng tạo ra cà phê Ireland không?”
“Về cơ bản, muốn hoàn toàn dung hợp rượu whisky Ireland với cà phê có độ khó rất cao.”
Cô lại lấy một cốc cà phê Ireland từ trên quầy bar.
“Đầu tiên là tỷ lệ của rượu whisky với cà phê.” Cô chỉ vào vạch kim tuyến thứ nhất trên chiếc cốc:
“Rượu whisky cần hơn một ounce, khoảng chừng 30 cc.”
Cô lại chỉ vào vạch kim tuyến thứ hai:
“Cà phê năm ounce, 150 cc, tỷ lệ một chia năm. Anh có biết muốn có tỷ lệ này phải qua bao nhiêu lần thí nghiệm không? Cô gái chẳng bao giờ chọn ruợu cocktail, hẳn không thích vị rượu, nhưng rượu whisky lại còn là rượu mạnh tới gai họng. Vì vậy anh ta phải nghĩ cách khiến vị rượu nhạt đi, song lại không thể làm mất hương và vị của rượu. Vì vậy trong quá trình đun cốc, khống chế lửa là rất quan trọng.”
“Đây là lý do vì sao cốc cà phê Ireland chịu nhiệt tốt hơn cốc pha lê bình thường, hơn nữa còn có hai vạch kim tuyến.”
Cô lại đưa tay ra muốn cầm khăn lau, tôi bèn ra tay trước, nhanh tay ném cái khăn ra xa.
“Bị anh phát hiện rồi, ha ha. Anh có để ý thấy việc lựa chọn rượu whisky của cà phê Ireland, cả tỷ lệ giữa rượu whisky với cà phê, cách đun cốc cùng cách pha đều rất nghiêm ngặt, riêng chỉ có việc chọn cà phê lại khá tùy tiện, chỉ cần có vị nồng là được.”
“Vì sao lại như vậy.”
“Ngoại từ vì cô gái không có loại cà phê nào đặc biệt yêu thích, nó còn đại biểu cho một hình thức bao dung khác. Cho dù kén chọn đối với ruợu whisky ra sao, đối với cà phê mà nói lại rất khoan dung. Bartender có thể chỉ muốn pha cà phê Ireland cho cô gái, khong quan tâm tới việc cô có hiểu được tâm huyết và sự kiên trì của mình hay không, cũng không quan tâm tới việc cô gái có cảm động không.”
“Giờ tôi còn chưa pha cà phê Ireland cho anh đấy, muốn pha luôn bây giờ không?”
“Đợi lát nữa đi. Cô đừng nói lảng sang chuyện khác, sau đó thì sao?”
“Muốn biết kỹ hơn, xin chờ hồi sau sẽ rõ.”
“Này.”
“Không làm vậy tôi không biết liệu cuối tuần sau anh có lại tới nữa không.”
“Chỉ cần tôi còn phải tới Đài Bắc họp, tôi nhất định sẽ tới.”
“Chỉ cần anh tới Đài Bắc.”
Cô nhỏ giọng lặp lại những lời này một mình.
Cô gái lại lấy ra cốc cà phê, bắt đầu pha cà phê Ireland.
Tôi đã quan sát kỹ cô pha cà phê Ireland hai lần rồi, vì vậy lần này tôi chỉ ngắm cô.
|
Tôi chẳng bao giờ quan sát tỉ mỉ vẻ bề ngoài của cô, vì tôi luôn cảm thấy thứ đẹp nhất ở cô là sự nhiệt tình.
Từ khi biết cô có dòng máu của Ireland tới giờ, tôi cũng cảm thấy nàng có chút phong thái của nước ngoài.
Giờ ngắm kỹ, ngoại trừ rất biết pha cà phê ra, vẻ ngoài cũng rất xuất sắc.
Nhất là cặp mắt như biết kể chuyện kia.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Cô như hơi xấu hổ.
“”Pha cà phê phải chuyên tâm chứ. Nếu cô không nhìn tôi làm sao biết tôi đang nhìn cô?”
“Mau uống lúc còn nóng đi.”
“Ừ.”
“Đài Bắc càng lúc càng lạnh, lần sau phải mặc thêm chút áo đấy.”
“Ừ.”
“Đừng có ừ ừ nữa, bị ốm thì mệt đấy, nhất là anh còn phải đi xe đêm.”
“Sau khi uống cà phê Ireland sẽ không bị cảm.”
“Anh ngốc.”
“Cô đang mắng tôi đấy, có biết không?”
“Uống nhanh lên!”
“Anh nên tới bến xe đi.”
Tôi gật đầu, chuẩn bị lấy ví ra thì cô lại nói:
“Anh là vị khách đầu tiên nghe tôi kể chuyện về cà phê Ireland, vì vậy tôi kiên quyết mời khách.”
“Kiên quyết của cô rõ là nhiều. Cứ để tôi trả tiền đi.”
“Tôi không cần đâu…” Cô lè lưỡi ra rồi nói:
“Lần sau anh tới tôi sẽ kể tiếp diễn biến câu chuyện giữa bartender và cô tiếp viên hàng không kia.”
“Được rồi. Tuần sau lại gặp.”
“Ừ!”
Tôi vừa tới dướng táng cây phượng ở cửa ngõ đã nghe tiếng cô đuổi theo vang lên bên tai.
“Thế nào? Cô hối hận, muốn nhận tiền rồi hả.”
“Không cần đâu. Anh quên mang theo cặp công tác này.”
“Á. Cám ơn cô.”
“Uổng cho tôi khen anh là người chu đáo cẩn thận, không ngờ anh lại sơ ý như thế.”
“Nếu tôi không sơ ý, vậy cũng sẽ không biết cô.”
“Vì sao?”
“Muốn biết kỹ hơn, xin chờ hồi sau sẽ rõ.”
“Ha ha… Anh đừng bắt chước tôi. Mau nói đi.”
Ánh sáng của đèn đường ở cổng ngõ, xen qua kẽ hở giữa những chiếc lá phượng, phủ xuống bên dưới.
Có lẽ do tác dụng phản quang của lá cây, tôi rốt cuộc cũng thấy được một chút xanh lá trong con mắt cô.
“Lần đầu tôi tới nơi này là vì trễ chuyến bay, còn lý do trễ chuyến bay là do quên mang theo báo cáo nghiên cứu.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Đơn giản? Cô có biết tôi phải mất bao nhiêu sơ ý mới tạo nên sai lầm nghiêm trọng như vậy không?”
Tôi bắt chước cách nói của cô, khiến cho thân hình cô dưới táng cây cùng bóng cây đồng thời lay động.
“Bên ngoài rất lạnh, mau về đi.”
“Được.” Cô im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Vậy anh cứ đáp xe đêm như vậy, không mệt sao?”
“Không đâu. Dù sao cũng không có việc gì lớn phải về ngay. Hơn nữa…”
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa tôi thích."
“Anh thích cái gì? Cà phê Ireland? Hay là ‘Yeats’? Hay là…”
“Hay là cái gì?”
Cô mỉm cười không đáp.
Cũng hay, dù sao tôi cũng không biết đáp án.
|