Này Anh! Tôi Không Phải Ôsin
|
|
Này anh! Tôi không phải là ôsin – Chương 3 Tác giả: Hà cindy
Chương 3: Start love
- Tôi biết phải sống sao cho phải mà – nó nói rồi cúp máy, giọng nó nghẹn lại.
Một vòng tay quàng qua vai nó. Nó ngẩng khuôn mặt đang ngân ngấn nước lên nhìn hắn. Hắn kéo nó vào lòng, nói nhỏ vào tai nó.
- Khóc được thì cứ khóc đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Con gái các cô kì lắm.
Nó quay sang ôm chặt hắn, vùi mặt vào ngực hắn mà khóc. Không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy thinh thích nó, mặc dù chỉ là mới gặp nhau 2 tuần thôi.
——————-
Đón lấy cốc cà phê nóng từ tay hắn, kéo cái chăn bông lại chùm kín đầu, người nó run lên từng đợt. Vì ban nãy đứng ôm nhau quá lâu nên tuyết rơi lúc nào cũng không biết, và kết quả là bây giờ nó đã bị cảm. Nó cảm thấy hơi oan ức, sao hắn cũng đứng dưới tuyết cùng nó mà không sao nhỉ. Chẳng nhẽ nó chịu hết sao.
- Hắc xì – nó lại run lên cầm cập, hai răng đập vào nhau như gõ mõ.
- Haizz! Nhiều khi tôi đẹp trai quá cũng khổ – hắn lên tiếng với giọng mỉa mai.
- Ý anh là gì – nó khó nhọc nhướng mày hỏi.
- Cô đúng là đồ heo ngốc. Thì tại vì tôi đẹp trai quá nên cô cứ muốn ôm tôi mãi cho nên mới bị thế này chứ sao. Còn oan ức gì nữa – hắn như đọc được suy nghĩ của nó, nói một tràng dài, còn dám gọi nó là heo.
- Cái gì hả, anh bảo ai là heo ngốc? Có muốn chết thì bảo tôi – nó đứng lên hét to rồi lại gập người xuống ho sặc sụa.
Hắn vì phòng bị trước nên chạy cách xa nó bao nhiêu, thấy nó ho nên cứ đứng đó cười. Nhưng có vẻ cơn ho này kéo dài hơn hắn tưởng. Hắn tiến gần lại nó, nhẹ vỗ lưng cho nó.
- Cô sao vậy? Cảm rồi – hắn đưa tay lên sờ trán nó.
Trong vô thức, nó đẩy nhẹ tay hắn ra. Hắn quay lưng lại, kéo tay hắn lên lưng.
- Anh làm cái gì vậy? – nó giằng tay mình ra khỏi tay hắn.
- Leo lên lưng để tôi đưa lên lầu – hắn chỉ chỉ vào lưng.
- Không cần mà – nó nhíu mày rồi ngả người ra ghế.
Hắn nhìn nó. Bất chợt hắn bế xốc nó lên bước thẳng lên phòng.
- Anh làm cái gì vậy? – nó khó nhọc đập vào ngực hắn.
- Không phải cô đang sốt sao. Ốm thế này tôi sẽ tăng thời hạn làm ôsin lên đấy.
Nó thôi không đánh hắn nữa. Gục mặt vào ngực hắn, nó ngủ ngoan ngoãn như một con mèo vậy. Đặt nó xuống giường, hắn kéo chăn đắp cho nó. Nó khẽ nhíu mày lại. Hắn cũng nhíu mày nhìn nó, rồi khẽ đưa tay lên kéo lông mày. Hắn khẽ mỉm cười mãn nguyện. Thực ra hắn luôn cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh nó, cũng không biết là cảm giác gì. Bất giác hắn nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên trán nó một nụ hôn.
Tỉnh dậy, loạng choạng với tay sang lấy cái đồng hồ mà với mãi vẫn không thấy cái đồng hồ đâu. Vẫn cố với và kết quả là……
….. Rầm……
Người bay xuống đất. Lúc này thì nó đã tỉnh ngủ hẳn, ôm lấy cái mông đang đau ê ẩm vì cú ngã ban nãy, nó mở mắt chợt nhận ra đây không phải là phòng mình. Chắc hôm qua nó bị sốt nên tên kia đưa nó vào đây. Đúng lúc ấy cánh cửa phòng bật mở, hắn bước vào trên tay là một bát cháo. Nó ngạc nhiên nhìn hắn.
- Cô làm gì dưới đất vậy? – hắn đặt bát cháo xuống rồi nhìn nó.
- À, tôi…. vừa bị ngã…. – mặt nó đỏ ửng nhưng vẫn thật thà trả lời.
Hắn phì cười rồi tiến đến đỡ nó lên giường. Lại đút cháo cho nó khiến nó không khỏi ngạc nhiên. Tên này hôm nay bị gì vậy? Bình thường hắn đâu có tốt thế này.
- Này, anh có bị làm sao không đấy hả? – nó sờ trán hắn.
- Sao là sao? – hắn hỏi ngược lại nó.
- Sao trăng cái gì? Có phải anh muốn nhờ tôi chuyện gì đúng không. Sao tự dưng anh tốt với tôi vậy?!?
- Hừ, cô tự đút lấy mà ăn – hắn hùng hổ đẩy bát cháo cho nó rồi bước ra ngoài.
Nó trề môi lẩm bẩm:”Xì, ăn thì ăn”. Hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại.
- À, ngày mai cô có rảnh không?
- Có, lúc nào tôi chả rảnh – nó vừa ăn vừa nói.
- Vậy đi chơi với tôi – hắn nói mà mặt mũi đỏ lựng.
- Sao lại thế? Tôi với anh ghét nhau còn chưa hết mà anh còn rủ tôi đi chơi hả. Chắc là muốn trả đũa tôi chứ gì, tôi không đi.
Hắn hết cách với nó, vò đầu bứt tai một lúc lâu hắn dứt khoát.
- Cô bắt buộc phải đi. Ngày mai đúng 4h15 cô có mặt ở công viên cho tôi, cô mà không đến thì đừng trách tôi – hắn đi ra ngoài đóng cửa cái rầm.
—————-
Hừ, bực mình mà, đã bảo 4h15 đến mà không thấy đâu. Con nhỏ này, cô chết với tôi. Hắn vừa cắn răng co ro trong chiếc áo khoác vừa lôi từ trong túi ra cái điện thoại.
- Alo, gọi gì mà gọi lắm thế – đầu dây bên kia vang lên tiếng của nó.
- Cô đang ở đâu đấy hả, có mau đến không, có biết trễ giờ hẹn rồi không.
- Có mà anh đến sớm thì có, anh nhìn đồng hồ mà xem.
Theo lời nó, hắn nhìn xuống đồng hồ trên tay, đúng là hắn đến sớm thật.
- Tôi không cần biết, 5 phút nữa mà cô không có mặt ở đây thì tôi sẽ tăng thời hạn làm ôsin lên 3 tháng – hắn dập máy để mặc nó vẫn đang ú ớ định nói.
Đúng 5 phút sau, nó đã có mặt trước công viên. Nó thở dốc định bụng sẽ chửi cho hắn một trận, ai ngờ lại bị hắn kéo thẳng vào trong.
- Này, đến đây làm gì? – nó hỏi trong khi vẫn bị hắn lôi đi.
- Nhà ma.
- Hả…………
.
.
.
.
…AAAAAAAAAAAAAAAAAA……….
Nó hét lên khi đang đi bị một cánh tay đỏ chạm vào gáy, lại bị một vật gì đó cù cù ở chân. Lúc này nó đã leo lên tận đầu hắn rồi. Và thế là hắn bất đắc dĩ phải cõng nó.
- Anh không thể đi nhanh một chút sao? Tự dưng lôi tôi vào đây làm gì không biết nữa – nó nằm trên người hắn vẫn không khỏi run.
- Cô đừng có cằn nhằn nữa được không. Bình thường cô không sợ trời, không sợ đất, vậy mà lại đi sợ mấy con ma giả này, thật hết nói nổi với cô.
- Kệ tôi, ai khiến anh lôi tôi vào đây chi.
- Tôi biết đâu cô sợ mấy chỗ này
|
- Tôi biết đâu cô sợ mấy chỗ này.
- Không biết thì phải hỏi chớ.
- Tôi mà phải hỏi ôsin à.
- Này anh! Tôi không phải là ôsin.
- Nhưng cô đang trong thời gian làm ôsin nhà tôi nên cô vẫn là ôsin của tôi.
Này anh! Tôi không phải là ôsin – Chương 4 Tác giả: Hà cindy
Chương 4: Trốn chạy
Nó nhất thời không bật lại được câu nào, đành ngậm ngùi nằm trên lưng hắn. Ra khỏi nhà ma, nó lại xuống đất. Thực ra nó muốn ở trên lưng hắn hơn, để không phải đi bộ, nhưng có lẽ là nó muốn được hắn cõng. Ra đến hết ngoài, một chiếc BMW đen bóng loáng đã chờ sẵn. Hắn bước lên xe, không quên kéo theo cả nó.
- Cậu chủ muốn đi đâu ạ? – ông tài xế hỏi hắn với một giọng cung kính, có vẻ như hắn rất có quyền lực.
- Về nhà – hắn trả lời trống không.
Hừ, tên này thật đúng là không biết phép tắc gì cả. Dù gì thì bác tài xế cũng hơn hắn phải đến chục tuổi mà hắn dám ăn nói thế. Nó nhíu mày tỏ vẻ bất đồng. Đúng là không thể ưa nổi tên này mà. Nó ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ. Bao giờ mới có thể trở lại cuộc sống bình thường???
————-
Chiếc xe đỗ lại trước bãi biển. Hắn xuống xe, nó bước theo sau hắn.
- Anh Stevennnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!
Một cô gái từ đâu chạy đến ôm chầm lấy hắn, làm hắn giật lùi vài bước và không may đẩy nó ngã. Nó định đứng lên mắng hắn, nhưng khi nhìn thấy cái cảnh trước mặt thì lại vô cùng ngạc nhiên. Bạn gái sao? Có lẽ mình ở đây chỉ làm kì đà cản mũi, nên đi thì hơn. Nó nghĩ vậy rồi nhẹ nhàng bước đi, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút gì đó ấm ức.
Vào nhà, nó lên giường định đánh một giấc, nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được. Nó vẫn băn khoăn về cô gái ban nãy, cô ấy là ai? Có phải là bạn gái hắn không? Nếu là bạn gái hắn thì mình phải biết từ lâu rồi chứ? Sao bây giờ cô ấy mới xuất hiện? Nó hết quay sang bên này lại lật sang bên khác. Cuối cùng nó ngồi dậy, lấy áo khoác và xuống biển đi dạo. Nó nhìn thấy hắn và cô gái ban nãy, có lẽ nó có duyên với hai người này. Liếc hai người kia một lần nữa rồi bước đi, nó ngồi cách xa đôi trai gái kia, nhưng cũng đủ để nghe thấy tiếng của hai người họ.
- Sao em lại đến đây? – hắn nói tay cầm một vỏ sò ném xuống biển.
- Em nhớ anh – cô gái kia vòng tay qua ôm tay hắn.
- Amy à, chúng ta chia tay lâu rồi, em nhớ chứ? Chính em là người nói chia tay mà – hắn đẩy tay cô gái kia ra rồi đứng dậy.
Nó nghe loáng thoáng hắn nói cô gái kia tên Amy.
- Bây giờ em đã về rồi mà, anh không thể cho em một cơ hội nữa sao?
- Muộn rồi.
( Nói thực, đoạn này ta viết chính ta còn cảm thấy nó hơi sến ).
Hắn mặc kệ Amy vẫn đang ngồi đó mà đi vào nhà. Nó nhìn Amy, bất chợt bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình, nó vội lảng sang bên khác. Amy mỉm cười nhìn nó rồi bước lại chỗ nó ngồi.
- Chào cậu. Cậu là giúp việc của anh Steven đúng không? – Amy nói rất nhẹ nhàng, khác hẳn với cái tên trời đánh kia.
|
Nó mỉm cười chào lại.
- Ừ, bạn là bạn gái tên đó hả?
- Không hẳn là vậy. Mình chỉ là một người thừa – Amy cúi mặt xuống nghịch nghịch ngón tay.
Khi ở gần mới nhìn thấy hết được Amy. Cô rất xinh, mái tóc dài bồng bềnh, cách ăn mặc rất phong cách, lại thêm giọng nói trầm ấm, nhưng điều đó cũng đủ để trở thành một người con gái hoàn hảo trong tất cả những tên con trai. Vậy mà tên kia….. Haizz! Đúng là đồ chảnh. Mỡ dâng đến miệng mèo mà còn chê.
- Mình sẽ giúp cậu.
Không hiểu thế nào mà lúc đó nó lại có thể nói ra câu như vậy.
- Không được đâu. Steven, anh ấy chưa bao giờ nghe ai cả, ngoài chủ tịch.
- Có vẻ như cậu rất thích hắn? – nó nhíu mày hỏi.
- Ừm, có thể người khác cho là tớ đùa giỡn, nhưng tớ thích anh ấy là thật.
Nó khẽ thở dài.
- Haizz! Tớ thật không hiểu nổi cậu, hắn ta thì có gì mà cậu thích chứ. Một tên chảnh chọe, vô nhân đạo, mà còn hay bức hiếp người khác nữa chứ.
Nghe nó nói xong một tràng những tính xấu của hắn, Amy bật cười thành tiếng.
- Có vẻ như cậu không thích anh Steven lắm nhỉ.
- Không phải là không thích mà là cực kì ghét. Nhưng vì cậu thì tôi sẽ giúp.
- Vậy….. cậu giúp tôi lấy lại được tình cảm từ Steven nhé.
- Ừm, tôi sẽ giúp cậu.
Tuy nói là giúp nhưng trong lòng nó lại đau thắt lại. Là cảm giác gì?
++++++++++++
- Alissa, sao giờ này mà vẫn chưa có đồ ăn sáng hả? – hắn lật tung chăn nó lên hét vào tai nó.
- Thì anh tự làm đi, sao cứ phải gọi tôi hoài à, mệt quá – nó lại chùm chăn lên đắp kín.
Hắn lắc đầu ngán ngẩm rồi đi ra ngoài, xuống nhà làm đồ ăn sáng. Sau khi biết chắc là hắn đã đi khỏi phòng, nó mới dám ngồi dậy. Trên khuôn mặt nó lúc này lẫn lộn những cảm xúc khác nhau, vui buồn lẫn lộn. Sự lựa chọn của nó…… là đúng hay sai…..
Vào bếp, hắn thấy có dáng người thân thuộc. Những kỉ niệm của 1 năm trước lại ùa về.
.
.
.
- Amy, em đang làm gì vậy?
- Em làm đồ ăn cho anh – Amy quay sang cười với hắn.
- Vợ anh đảm đang quá à – hắn vòng tay từ đằng sau ôm cô.
- Xì, ai đồng ý là vợ anh chứ – cô véo mũi hắn.
- Em dám không đồng ý không?
Hắn đẩy cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đặt lên môi cô một nụ hôn…..
.
.
.
Người con gái trước mặt hắn vẫn đang mải mê. Cô vẫn như ngày nào, vẫn xinh đẹp và đảm đang như vậy, nhưng trái tim kia thì đã thay đổi. Hắn bươc đến bàn ăn rót nước.
- A, anh dậy rồi à. Em đang làm đồ ăn sáng cho anh – Amy mỉm cười nhìn hắn.
- Không cần đâu, hôm nay anh không ăn sáng.
Nói rồi, hắn khoác áo và ra xe. Bỗng nghe tiếng Amy từ trong nhà phát ra, không phải là lại đứt tay chứ. Hắn chạy vội vào nhà. Quả đúng như hắn nghĩ, Amy bị dao cứa một vết khá sâu. Hắn đưa tay cô lên ngậm để cầm máu. Amy nhìn hắn ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên chuyển sang trầm ấm. Em biết anh vẫn yêu em!
Bên ngoài cánh cửa bếp, nó nhìn đôi trai gái bên trong tự cảm thấy vui. Mà không phải là vui, có thể là cảm giác ghen tức, không phải, là cảm giác buồn. Nó vò đầu bứt tai, lúc này nó không còn biết làm gì nữa.
++++++
- Hôm nay anh không đi làm hả? – nó vừa uống nước vừa hỏi hắn đang đọc báo ngoài ghế sa lông.
- Hôm nay Amy bị ốm nên tôi ở nhà, cô đi chợ, tí nữa về nấu cơm – hắn vật lật giở tờ báo trong khi nói.
Tên này, càng ngày càng quá quắt, không tôn trọng người khác gì cả. Nếu không phải vì Amy thì tôi đã đánh chết anh ngay tại đây rồi. Nó nói thầm rồi đi lên lầu. Mặc quần áo, nó xuống nhà.
- Cô đi đâu đấy? – hắn ngẩng lên nhìn nó.
- Đi làm – nó không thèm nhìn hắn, nói trong khi buộc dây giày.
- Cô làm ở đây rồi còn làm gì nữa?
- Này, chứ anh tưởng tôi nhàn rỗi lắm hả.
- Cô làm gì?
- Làm gì kệ tôi, anh quan tâm làm gì.
Buộc xong dây giày, nó đứng lên đi ra ngoài, đóng cửa cái Rầm. Hắn nhún vai tỏ vẻ không hiểu gì.
Tên điên, tên khùng, tên đầu đất, tên…… Đang định nói tiếp, nó nhìn xuống dây giày lại bị tuột.
- Sao đến mày cũng muốn chọc tức tao luôn hả!!!!! – nó đành phải cúi xuống buộc lại dây giày.
Một bóng đen che khuất ánh sáng của nó, nó ngẩng lên. Một khuôn mặt điển trai đập vào mắt.
- Lâu rồi không gặp em, Alissa!
|
Này anh! Tôi không phải là ôsin – Chương 5 Tác giả: Hà cindy
Chương 5: Thanh mai trúc mã
- Anh Joe, sao anh lại ở đây – nó nhảy cẫng lên.
Joe là bạn thân của Andrew, nên nó cũng thân với Joe. Hồi nhỏ, bọn bạn hay trêu nó và Joe là thanh mai trúc mã, nó cũng không biết thanh mai trúc mã là cái gì nên hồi đó chỉ biết cười cùng. Đến bây giờ nó cũng chả quan tâm đến chuyện đấy lắm. Joe với nó thân nhau từ nhỏ nên nó hiểu rõ tính Joe. Anh là con người đa cảm, nhưng không bảo giờ để lộ cảm xúc cho người ngoài thấy, bên ngoài là một vỏ bọc hoàn hảo.
- Anh mới về nước. Biết em đang làm ở đây nên anh ghé qua.
- Anh gặp anh Andrew chưa? Em đưa anh đi – nó khoác tay Joe kéo đi.
————-
- Andrew, anh Joe đến này.
Sau khi bị bà Elena phá tan tành ngôi nhà cũ. Ba anh chị em nó chung tiền mua một căn biệt thự nhỏ ở gần tòa soạn chỗ nó làm. Vì tiền lương của ba anh chị em cũng khá khẩm nên không phải lo về việc ăn mặc. Andrew nghe tiếng của nó, đang ăn tí nữa thì nghẹn, vội chạy ra.
- Mày đi đâu mấy ngày hôm nay mà không……. – chưa nói hết câu, anh nhìn thấy Joe ở đằng sau nó.
- Hì, chào, lâu không gặp mày – Joe giơ tay chào Andrew.
Andrew bất ngờ quá, thiếu điều mắt bị lộn tròng. Rồi anh lấy lại được bình tĩnh, lao đến quàng vai bá cổ thằng bạn thân.
- Thằng này, trông mày khác quá, cũng 4 năm rồi còn gì. Dạo này làm ăn thế nào…….. – Andrew vẫn lải nhải rồi kéo tuột thằng bạn thân vào bàn.
Joe vẫn phải cố gượng cười vì thằng bạn lắm điều này.
- Laura, Alissa, đi mua đồ ăn về đây. Hôm nay chúng ta phải mở tiệc ăn mừng đón bạn mới chứ.
- À thôi không cần đâu. Tao về bây giờ mà – Joe cố gắng từ chối.
- Sao lại về, mày phải ở đây ăn cùng bọn tao cho vui, lâu rồi không gặp lại mày mà…… – Andrew vẫn luôn mồm.
Nó cười, đúng là bó tay với ông anh. Quay sang Laura, nó thấy Laura có vẻ hơi buồn. Một lúc sau, Laura đăt đụa xuống, khẽ thở dài rồi tháo tạp dề ra.
- Chị đi đâu vậy? – nó hỏi.
- Chị đi ra chợ xem có gì không, mày ở nhà tí nữa chuẩn bị đồ ăn.
Thấy tình hình Laura có vẻ không ổn, nó vội đi theo sau.
Laura đi một vòng các khu chợ, chả có gì để mua vì đi chợ muộn quá nên đóng hết cửa. Cô đánh quay ra siêu thị, nói là đi chợ nhưng nhìn cô không tập trung gì cho lắm. Bước chân cô vẫn cứ bước trong siêu thị, không biết nên dừng chân ở đâu. Một bóng người đi ngang qua, đập vào vai cô. Laura quay lại, bắt gặp một gương mặt quen thuộc, là David, bạn trai cũ của cô. Nó đứng từ xa có thể cảm nhận rõ tay Laura đang run.
- Ô mô, chạm phải người ta còn không xin lỗi, lại còn đứng nhìn trân trân thế nữa chứ – cô bạn gái đứng bên cạnh David lên tiếng.
Laura liếc cô gái đó rồi đi thẳng. Bỗng bàn tay cô bị một bàn tay ai đó bóp chặt. Cô ngoảnh lại, là tay David. Những đường gân trong mắt David vằn đỏ, có thể thấy Laura đang khó nhọc rút tay mình ra khỏi bàn tay của David.
- Anh nghĩ anh đang làm gì vậy? – Laura cất giọng nói lạnh như băng, mắt hơi rơm rớm.
- Mau xin lỗi cô ấy đi – David hất mặt về phía cô gái bên cạnh.
Laura nhìn sang bên cô gái đó. Cô ta không xinh bằng cô, tại sao David có thể đối xử với cô như vậy chứ.
- Mau bỏ tay tôi ra – Laura trợn trừng mắt nhìn David – anh biết tôi là ai chứ, tôi là con gái chủ tịch Steven, anh làm gì tôi thì anh phải biết hậu quả rồi đấy.
- Ha, cô nghĩ cô vẫn là đứa con gái trong mắt ông ta sao. Bây giờ ông ta chỉ cần tiền và gái, vậy thôi – bàn tay David siết mạnh hơn.
- Anh dám…… – Laura gằn giọng.
…….. C H Á T……….
Một cái tát như trời giáng vào mặt David. Không phải là từ tay Laura, vì dù có căm ghét anh đến cỡ nào cô cũng không thể tát anh, vì cô yêu anh. Như vậy, cái tát chỉ có thể là từ tay nó.
- Con ranh này – David chuyển hướng sang nó.
Anh túm tóc nó giật ngược về phía sau. Nó vẫn không có một biểu hiện gì gọi là sợ hãi, mà ngược lại nó cười khẩy rồi nói bằng một giọng lạnh đạm.
- Đừng nghĩ tôi là con gái mà coi thường, một đứa con gái với huy chương vàng karate và 4 năm học pencasilas, không đáng để anh coi thường đâu.
Dứt lời, nó lật ngược lại tình thế, vật David xuống sàn rồi đạp lia lịa lên người anh ta.
- Cái này là dành cho những gì anh đã đối xử với chị tôi. Cái này là dành cho những gì cậu đã nói ban nãy về bố tôi. Cái này là dành cho….. – nó vừa nói vừa đạp anh ta như để xả cơn tức.
Sau một hồi, khi người David bầm tím, nó mới tha cho anh ta.
- Đừng bao giờ động đến gia đình tôi.
Nó nói đúng một câu như vậy rồi bị công an khu vực tóm đi vì tội gây mất trật tự nơi công cộng.
++++++++
|
Ngồi trong đồn công an, nó và David vẫn không yên, đấu nhau bằng ánh mắt. Chỉ khi bị ông cảnh sát nhắc trật tự thì cả hai mới thôi. Một lúc sau, thấy Laura chạy đến, dẫn theo cả Joe và Andrew xin cho nó về.
Trên đường về, nó vẫn không thôi lẩm bẩm chửi rủa, bị Andrew gõ cho mấy cái vào đầu.
- Chị xin lỗi, chị tại chị mà…….
- Chị em hoạn nạn có nhau. Sao em có thể để chị cam chịu thế được. Sao phải xoắn, mà xoắn là phải duỗi – nó nói vừa nói vừa cười để không khí bớt căng thẳng.
Có thể nhờ có nó mà bao năm qua sống cùng bố trong ngôi nhà đó mà Andrew và Laura mới không bị trầm cảm vì cái tính nghiêm khắc của ông Steven. Laura lau nước mắt, cũng cười nói nhiều hơn lúc ban sáng. Nó nhìn xuống đồng hồ. Hả, trời đất ơi, đã 4h chiều rồi, nó phải về đi chợ mau không tên điên kia lại lắm mồm. Mà nhắc đến tên điên đó là lại nổi máu điên mà.
- Thôi xin lỗi mọi người. Mọi người cứ đi ăn đi, đến giờ em phải đi làm rồi.
- Ơ kìa…… – Andrew chưa kịp nói gì thì nó đã chạy vèo đi mất – haizz, con bé này, mà thôi Joe, mày đi ăn cùng bọn tao cho vui – Andrew vỗ vỗ vai Joe.
- À thôi, tao hôm nay cũng có việc rồi, để khi khác nha – dứt lời anh cũng chạy đi theo sau Alissa.
- Ơ kìa, lại được cả mày nữa – Joe chạy đi rồi, Andrew vẫn còn í ới đằng sau.
Chạy đến chỗ Alissa, Joe dừng lại.
- Ơ, sao anh không đi ăn cùng mọi người?
- Anh muốn đi theo em hơn – Joe cười.
- Em bây giờ phải đi chợ rồi về nấu cơm cho tên điên kia nữa.
- Em làm giúp việc hả? – Joe nhíu mày hỏi.
Nghe Joe hỏi thế, nó vội bịt miệng lại vì biết là mình lỡ lời.
- Sao đang làm nhiếp ảnh lại chuyển sang làm cái nghề này?
- Thì em vẫn đang làm nhiếp ảnh đó chứ. Chẳng qua cái nghề này là em bị ép buộc thôi – nó vừa đi vừa nói.
- Ừm, thôi em muốn làm gì tùy em, anh không nói nữa. Mà bây giờ anh phải về công ty rồi, khi khác gặp lại em vậy.
- Anh vẫn thế, lúc nào cũng công việc. Thôi anh đi đi.
Joe đi thì điện thoại trong túi nó khẽ rung. Là hắn gọi, nhìn đồng hồ thì đã 4h15, chết rồi, nó nhấc máy.
- Alo, hôm nay cô không phải đi chợ đâu, tôi đưa Amy đi dự tiệc, cô ăn một mình đi – hắn nói đúng một câu như vậy rồi cúp máy.
Nó thở dài, lại có điện thoại từ Joe.
- Aliss à, em giúp anh một chuyện nhé!
- Chuyện gì thế anh?
- Tối nay anh có bữa tiệc với đối tác, họ lại muốn anh dẫn bạn gái đi. Mà anh thì kiếm đâu ra, nên em giúp anh nhé.
- Nhưng mà…….
- Vậy nhé, tí nữa anh sẽ cho người mang đồ sang cho em. Tối anh sẽ qua đón em.
Nói rồi, Joe cúp máy. Nó lại thở dài, hôm nay quả là một ngày bận rộn…….
|