Thiếu Nữ Toàn Phong
|
|
“Taekwondo trong thiên hạ vốn là một nhà, cùng giao hữu để học hỏi lẫn nhau cùng tiến bộ, sao lại nói ai học trộm ai!”, Dụ quán chủ ngắt lời tranh luân của đám đê tử.
Bách Thảo ngây người, ngẳng đầu nhìn người đàn ông trung niên
đó.
Các đệ tử vội im bặt, Tú Đạt cũng lập tức ngậm miệng, Hiểu Huỳnh lườm Tú Đạt một cái rồi mới tiếp tục nghe sư phụ nói.
“Tú Đạt, con tập Taekwondo là để ra oai với các võ quán khác sao?” Dụ quán chủ nhìn Tú Đạt đang cúi đầu mỗi lúc một tháp, hỏi.
“Con… con…”
“Con về phòng suy nghĩ ba ngày, tạm thời không tham gia tập luyện.” Nói xong, Dụ quán chủ đi về phía sân tập.
“Sư phụ!”
Nhìn theo bóng lưng sư phụ, Tú Đạt vừa kinh ngạc vừa bát lực. Sư phụ trước nay đều rát thương yêu mình, nhưng bây giờ vì một đứa con gái mà tỏ ra thất vọng và trách móc mình sao?!
Lúc đi ngang qua Bách Thảo, Sơ Vy liếc nhìn cô một cái. Nhược Bạch đi theo sư phụ, thản nhiên như không nhìn tháy ai, Diệc Phong vẫn ngáp đều như trước, chỉ khi qua Tú Đạt đang suýt khóc mới uể oải giơ tay vỗ đầu sư đệ.
“Không sao chứ?”, Hiểu Huỳnh hỏi nhỏ.
Bách Thảo lắc lắc đầu.
“Vậy thì tốt, đợi mình rồi cùng đi học.”
Nói xong, Hiểu Huỳnh vội chạy theo sư phụ và đám đệ tử.Bách Thảo nhìn theo đám người vừa đi khỏi, lòng đột nhiên cảm tháy một nỗi cô đơn không nói nên lời. Quay đầu, lại bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Tú Đạt, rồi dõi theo bóng cậu ta hậm hực xa dần.
“Thật không?”
“Có thật không?”
Hôm sau, từ lúc đi học, lúc tan học, đến lúc ăn xong bữa tối, lại đến lúc bắt đầu học bài, Hiểu Huỳnh đều truy hỏi Bách Thảo một ván đề với vẻ kinh ngạc như không thể tin nổi.
“Cậu có thể đánh bại Tú Đạt thật sao?”
Trong căn phòng nhỏ, Hiểu Huỳnh nghiêng đầu nhìn Bách Thảo đang cắm cúi làm bài như nhìn quái vật, như lần đầu tiên tháy cô.
“Ừ!”, Bách Thảo trả lời.
Cô không nhớ rõ chi tiết cụ thể của lần giao chiến với bọn Tú Đạt một tháng trước, nhưng có lẽ là Tú Đạt quá kiêu ngạo nên khinh thường đối thủ thôi.
“Này, thật sự là cậu có thể đánh bại Tú Đạt à?” Hiểu Huỳnh chớp mắt nói: “Tú Đạt luôn tự cho mình lợi hại nhất trong đám đệ tử nhỏ tuổi của Tùng Bách, võ công của cậu ta là do sư huynh Nhược Bạch truyền cho. Trong võ quán Tùng Bách, ngoài mấy đại sư huynh và đại sư tỷ ra, đi đến đâu cậu ta cũng vênh mặt nghênh ngang. Ai cũng hy vọng, máy năm nữa, có lẽ Tú Đạt có thể đại diện cho Tùng Bách tham gia thi đáu giữa các võ quán, tranh tài với đệ tử của võ quán Hiền Võ!”.
Võ quán Hiền Võ…
Chiếc bút bi dừng lại trên vở bài tập tiếng Anh, Bách Thảo hơi phân tán tư tưởng.
Cái tên võ quán Hiền Vỗ quả thật rát nổi tiếng, đó là võ quán Taekwondo tốt nhắt ở Ngạn Dương, cũng là một trong những võ quá có tiếng nhất toàn quốc. chính võ quán này đã đào tạo ra mấy quán quân trong những giải Taekwondo toàn quốc, thậm chí còn giành được những thứ hạng không tồi trong những giải đáu Quốc tế lớn. Có điều, Hiền Võ thu nạp đệ tử rát nghiêm ngặt, mỗi năm chỉ có rất ít đệ tử mới, đa số những người hâm mộ đến bái sư đều tiếc nuối ra về.
Cũng chính vì thế, xung quanh võ quán Hiền Võ xuất hiện rát nhiều những võ quán lớn nhỏ, chuyên thu nạp những võ sinh hâm mộ Taekwondo nhưng không được Hiền Võ thu nạp. về sau phát triển đến mức mỗi đường phố của Ngạn Dương đều có một, hai võ quán. Vậy là thành phố Ngạn Dương trở thành thành phố Taekwondo nổi tiếng với các võ quán mọc lên như rừng.
Luật lệ của Hiền Võ rất nghiêm, không dễ dàng thi đấu giao hữu với các võ quán khác, chỉ xuất chiến trong trận thi đấu hằng năm giữa các võ quán.
Bởi vậy, mỗi lần thi đấu, các võ quán đều cử người tham gia, hy vọng thể hiện thân thủ, trình độ, vượt lên các võ quán khác, trong đó nếu chiến thắng các đệ tử của Hiền Võ thì càng là cơ hội tốt để một trận danh.
Võ quán Toàn Thắng cũng hy vọng thông qua những đệ tử xuất sắc của mình để chiến thắng Hiền Võ một trận, trút bỏ tiếng xấu là võ quán kém nhát trong các võ quán ở Ngạn Dương. Chỉ có điều, từ khi cô nhớ được, trong những cuộc thi đáu hằng năm, đệ tử của Toàn Thắng đều bị loại ngay từ vòng ngoài, chưa bao giờ có cơ hội thi đáu chính thức với Hiền Võ.
“Cậu đã có thể đánh bại Tú Đạt, vậy có khi cậu cũng đánh bại cả mình đáy nhỉ. Nào, chúng ta thử xem, để mình xem võ công của cậu cao cường đến đâu…!”
“Không cần!”
Bách Thảo tiếp tục làm bài, không ngẳng đầu.
“Vậy đợi cậu làm bài xong, chúng ta thử nhé”, Hiểu Huỳnh tỏ ra hào hứng nói.
“…Không!”
“Tại sao? Thử một chút thì sao? Chúng ta sẽ thận trọng, không cần làm lớn, chỉthử chút đỉnh thôi, không nên đả thương lẫn nhau, được không?”
“Hiểu Huỳnh, điện thoại của bà nội!”, tiếng thím Phạm gọi từ phòng bên.
“Hiểu Huỳnh, điệu thoại của bà nội!” Thím Phạm lại gọi, Hiểu Huỳnh miễn cưỡng đứng dậy đi ra. sốt ruột vì tiếng gọi liên hồi của mẹ, cô nói to:
“Vâng, con đến đây!”
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Bách Thảo thở phào, cây bút dừng trên tay, trong đầu lại hiện ra cảnh các đệ tử của võ quán Tùng Bách tập luyện trên sân lúc chiều, võ phục trắng tinh, tiếng hô đầy sức mạnh, tung người bay lên, xoay người đạp xuống.
Không biết đến bao giờ sư phụ mới từ vùng quê xa xôi trở về.
Khi nào cô mới có thể trở lại võ quán Toàn Thắng.
Bách Thảo cắn chặt môi, không cho phép mình nghĩ ngợi thêm nữa, cắm cúi làm xong bài tập tiếng Anh, sau đó chuẩn bị bài Vật lý ngày mai.
Có lẽ cuốn sách giáo khoa Vật lý ở trong túi du lịch Quang Nhã mang đến cho c
Đứng dậy, lại gần giường, mở túi du lịch, đang lật tìm sách bỗng Bách Thảo nhìn thấy một phong bì màu trắng. Đây không phải là đồ của mình, cô nghi ngờ mở phong bì ra xem.
Bên trong là một xấp tiền.
Toàn những tờ mười đồng, mới có, cũ có, tổng cộng tát cả hơn hai trăm đồng.
Đây là…
Bách Thảo ngơ ngác, không biết làm thế nào đoán ra nguồn gốc số tiền này. Lẽ nào… lẽ nào… là Quang Nhã…
|
“Cộc cộc!”
Có tiếng gõ cửa, sau đó một tiểu đệ tử thò đầu vào, nói với cô: “Chị là Thích Bách Thảo phải không? Sư phụ tìm chị”.
Đêm tối thui.
Theo sau tiểu đệ tử, Bách Thảo lặng lẽ đi thẳng đến sân tập vắng lặng, không một bóng người, tháp thoáng chỉ có máy bóng đen.
Vội dừng bước, hướng ánh mắt về phía những bóng đen đang nhanh chóng quây quanh, Bách Thảo hỏi:
“Các người muốn làm gì?”
“Ha ha, mày còn hỏi tao muốn làm gì hả?” Trong màn đêm, nỗi tức tối, căm giận trên mặt Tú Đạt vẫn hiện ra lồ lộ. “Mày có biết, sư phụ chưa bao giờ nặng lời, luôn đối xử tốt với tao, yêu quý tao nhất, nhưng hôm nay vì mày, tao đã bị sư phụ mắng”.
“Tao đã bị mày làm hại. Mày là con yêu tinh hại người. Đồ sao chổi! Mày đã hại cả võ quán Toàn Thắng, bị đuổi đi, bây giờ lại định hại tao nữa phải không? Tao không dể bị bắt nạt thế đâu!”
“Tôi không làm hại cậu.” Bách Thảo mím môi, những lời nói vừa rồi của cậu ta, bảo cô làm hại võ quán Toàn Thắng khiến cô đau lòng, không kìm được buột miệng: “Chính cậu tự gào lên, tự nói ra chuyện đó”.
“Mày… mày…”
Tú Đạt tức tối chỉ tay vào Bách Thảo, rít lên
“Mày nói mày không làm hại tao là ai là có ý gì? Có phải mày coi thường tao không?”
Bách Thảo hít thở thật sâu.
Hiểu Huỳnh tốt bụng đã thu nạp, giúp đỡ mình, quán chua và quán chủ phu nhân cũng rộng lượng cho mình ăn ở miễn phí, đối xử rát tốt với mình, mình không muốn gây chuyện rắc rối.
“Đến đây, tao muốn đấu với mày.”
Tú Đạt tức giận trợn mắt nhìn, bước đến trước mặt cô, ngẩng cao đầu, vẻ khinh khỉnh, cao ngạo nói:
“Lần trước là do tao coi thường mày nên mới thua, lần này tao quyết không để thua nữa!”
Bách Thảo lặng lẽ đứng dậy.
“Mày làm gì vậy? sao mày đứng ngây ra như cái sào thế! Tao nói rồi, tao muốn đấu với mày, tai mày điếc à?”
“Tôi không muốn đánh nhau với ai.”
“Đánh nhau? Đây không phải đánh nhau mà là thi đấu.”
“Nếu muốn thi đáu thì hãy đợi khi tôi quay về võ quán Toàn Thắng, cậu đường đường chính chính thách đáu với tôi.” Bách Thảo nhìn mặt cậu ta rồi nói tiếp: “Lén lút đánh nhau thế này là vi phạm tinh thần Taekwondo”.
“Ha ha…” Tú Đạt tức sôi người, cười không thành tiếng. “Đợi mày quay về võ quán Toàn Thắng? Tao nghĩ võ quán Toàn Thắng không bao giờ cần mày nữa, như vậy cả đời này tao không rửa được nhục hay sao?”
“Tôi sẽ quay về!”
“Không đời nào!”
“Tôi sẽ quay về!”, Bách Thảo nắm chặt tay nói.
“Không, không, không… Dù mày có đập đầu lạy đến chết ở ngoài cổng võ quán, cũng không ai cho mày quay về đâu.”
“Cậu…”
Bách Thảo tức giận mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt run run. Tú Đạt đắc ý lướt qua mặt của cô, nói tiếp: “Thế nào, ra đòn đi, ra đòn đi chứ”.
Ngớ ngẩn!
Bách Thảo cắn chặt răng, kìm nén cơn giận bùng lên như lửa, quay người bỏ đi, không muốn nhìn mặt cậu t
“Thích Bách Thảo…!”
Tiếng gió áp đến sau lưng, cùng với tiếng hét phẩn nộ không thể kìm nén của Tú Đạt, như phản xạ có điều kiện, Bách Thảo dừng bước, quay người tung chân phải định đá, nhưng sực nhớ đến lời dạy của sư phụ…
Lòng cô đau đớn.
Không biết sư phụ ở dưới quê có nghe tin cô bị đuổi khỏi võ quán hay không.
“Bốp…”
Tú Đạt đá vào đầu Bách Thảo, một tiếng “bốp” vang lên như sét đánh, Bách Thảo bị đá vang đi máy mét, mắt tối sầm, lộn máy vòng trên thảm cỏ, đầu và ngực đau điếng, quay cuồng, choáng váng, buồn nôn.
Thảm cỏ lạnh giá.
Cô dồn toàn bộ sức lực vào chân gắng gượng bò dậy, không muốn ngã một cách mát mặt như vậy trước mặt cậu ta nhưng trong người rát khó chịu, đầu đau dữ dội, hỗn loạn, hình như cô nghe tháy có tiếng người.
Rất khó chịu…
Trước khi chìm vào bóng đêm, dường như cô cảm thấy có người quỳ xuống ôm láy mình, hơi thở người đó thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Cô muốn giãy giụa, nhưng cơn chóng mặt lại áp đến…
“Tú Đạt! Điên à? Sao cậu dám đánh lén?”
Mấy đệ tử của võ quán Tùng Bách cùng đi hoảng sợ kêu lên khiến Tú Đạt sững người nhìn đứa con gái bị đánh ngất, rồi ngẩn người nhìn người đang ôm Bách Thảo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Dường như Bách Thảo đã ngủ rát lâu.
Đã rất lâu rồi Bách Thảo không có giấc ngủ say như vậy, say đến mức dù đã cố mở mắt nhưng lần nào cũng bị giấc mơ kéo lại. Cô ngủ nhưng không yên giác, vẫn nhớ phải dậy sớm để luyện tập. Cô đã học được cách xoáy người bay lên ra đòn, nhưng vẫn chưa đủ cao.
Sư phụ nói thể lực của cô rất tốt nhưng tốc độ phải nhanh hơn nưa…
Sư phụ…
Sư phụ…
Dường như nghe tháy tiếng gà gáy từ xa vọng lại, cô ra sức giãy giụa, cố sức nhác đôi mi nặng trĩu lên. Trời đã sáng, phải dậy thôi, không thể ngủ thêm nữa.
Những tia nắng mặt trời chiếu vào mắt
Đầu vẫn hơi đau.
Bách Thảo khẽ rên lên một tiếng, hai tay ôm đầu, một cơn đau áp đến, đau đến choáng váng buồn nôn.
Cuối cùng, cô cũng mở được mắt ra.
Đây là nơi hoàn toàn xa lạ, cô ngây người nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên ngồi bật dậy, đây là võ quán Tùng Bách! Cô vẫn chưa giúp thím Phạm nấu cơm, vẫn chưa giặt quần áo, vẫn chưa lau sàn tập.
Nén cơn đau đang giày vò, Bách Thảo nhảy xuống giường.
“Tỉnh rồi!”
Trong phòng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của thuốc sát trùng, một chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi đứng dậy, rời khỏi bàn sách gần cửa sổ tiến lại gần cô. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào người, vào mặt anh ta khiến cô không thể nhìn rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói trong suốt như pha lê, tinh khiết như làn gió sớm mai.
|
Là mùi thuốc sát trùng mà cô kịp nhận ra trước khi ngất đi. Vô cùng tinh khiết.
Ngơ ngác nhìn chàng trai đứng trước cửa sổ, Bách Thảo có cảm giác anh ta không có thật, dường như toàn thân anh ta cũng được khử trùng sạch sẽ, tinh khiết đến mức ánh sáng chiếu vào cũng trở lên sáng trắng.
“Em vừa bị thương, ngồi dậy phải thận trọng, không nên cử động mạnh quá.”
Trong ánh nắng buổi sáng, chàng trai tiến lại gần cô, tay cầm miếng bông tẩm cồn, lặng lẽ gỡ lớp gạc trên trán, quan sát kỹ rồi dùng miếng bông lau khô vết thương cho cô.
Rát lạnh.
Cửa phòng bị đẩy mạnh, Hiểu Huỳnh xông vào như một cơn gió, thấy Bách Thảo đang đứng trên nền nhà, liền nhào đến lo lắng hỏi:
“Cậu sao rồi? Đã đỡ chưa? Tối qua mình định ở lại với cậu, nhưng sư huynh Sơ Nguyên nói không nên quấy rầy, để cho cậu nghỉ nên sáng nay vừa ngủ dậy là mình chạy. Sao rồi, vết thương vẫn đau phải không? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Mình không sao.”
Bách Thảo gượng cười, nhìn tháy những tia máu li ti trong mắt Hiểu Huỳnh cũng biết cả đêm qua cô áy ngủ không yên.
” Thật không? Cậu không lừa mình chứ? Trời ạ, trán sưng to thế kia mà còn nói là không sao, vậy cậu có đi học được không? Hay mình xin phép cho cậu nghỉ nhá, nghỉ ngơi một ngày được không?”
“không cần đâu, mình khỏe mà.”
Nói xong, cô quay sang chàng trai, cúi đầu nói:
” Cảm ơn anh!”
“À, đúng rồi!” Hiểu Huỳnh dường như giờ mới để ý, luống cuống nói với chàng trai: ” Sư huynh Sơ Nguyên, cảm ơn anh đã chăm sóc Bách Thảo. Cảm ơn, cảm ơn!”
Sư huynh Sơ Nguyên…
Xa xa, từ phía sân võ quán vọng lại tiếng kêu hốt hoảng, sợ hãi. Hiểu Huỳnh ngỡ ngàng đứng lại, Bách Thảo nhìn ra, thấy Tú Đạt nước mắt đầm đìa quỳ trên thảm cỏ, cố sức ôm chặt chân quán chủ, vừa khóc vừa nói:
“Con xin lỗi, sư phụ, lần sau con không dám nữa, xin sư phụ đừng đuổi con!”
Ngoài Nhược Bạch và Sơ Vy, tát cả đệ tử của võ quán đều quỳ xuống xin tha cho Tú Đạt:
“Sư phụ, xin tha cho Tú Đạt lần này!”
Một cô gái quỳ ngay hàng đầu, dập đầu xuống đát, ra sức van nài: “Sư phụ, Tú Đạt còn nhỏ, không hiểu biết, đều là lỗi của con không bảo ban cậu áy, xin sư phụ hãy trừng phạt con, hoặc đuổi con đi cũng được. Sư phụ, con xin sư phụ đừng đuổi Tú Đạt, cậu áy thích Taekwondo, rát thích quán cô Tùng Bách, nếu trừng phạt xin sư phụ hãy trừng phạt con.”
Diệc Phong cũng quỳ xuống khẩn cầu:
“Sư phụ, Tú Đạt còn nhỏ, tính lại hiếu thắng, chỉ là nhát thời sốc nổi mới phạm sai lầm, xin sư phụ cho cậu ấy cơ hội sửa chữa.”
“Sư phị định đuổi Tú Đạt ra khỏi quá Tùng Bách thật sao?”
Hiểu Huỳnh sững sờ, đứng ngây ra, cô cũng từng muốn dạy cho Tú Đạt một bài học, nhưng sư phụ định đuổi Tú Đạt đi thật sao? Thát vọng ngoái đầu, cô nhìn tháy Bách Thảo đứng lặng nhìn Tú Đạt gào khóc thất thanh trước mặt.
“Luyện Taekwondo là để có sức khỏe chứ không phải ỷ mạnh làm càn.” Không để ý Tú Đạt đang ôm chân mình gào khác, Dụ quán chủ thở dài, nói: ” Con hãy đi đi, nếu con tiếp tục luyện Taekwondo thì sau này sẽ chỉ làm hại xã hội, sẽ chỉ cậy mạnh bắt nạt yếu, chi bằng từ nay con hãy từ bỏ Taekwondo”.
Sơ Vy đứng sau quán chủ nhìn Tú Đạt.
Nét mặt của Nhược Bạch vẫn bình thản như không nhìn tháy gì, không nghe thấy gì.
“Sư phụ!”
Nữ đệ tử đang quỳ trên sân và Tú Đạt nghe vậy kinh hoàng sửng sét. Tú Đạt khóc không thành tiếng, vừa cố ôm chặt chân sư phụ, vừa ngẩng mặt tiếp tục khóc lóc van xin:
“Không phải con hiếu chiến trả thù, cũng không phải con cậy mạnh bắt nạp yếu, con chỉ không cam tâm… không cam tâm chịu thua người của võ quán Toàn Thắng… không cam tâm bị mọi người cười nhạo vì thua một đứa con gái… Sư phụ, con thực sự không… không để võ quán Tùng Bách mát mặt, con tuyệt đối không làm hại xã hội. Sư phụ, xin thầy hãy tin con!”
Dụ quán chủ trầm ngâm nói:
“Nếu như chỉ là thách đáu riêng thì cũng có thể bỏ qua được, nhưng đối phương từ chối thách đáu mà con vẫn đánh lén, như vậy là trái với đao đức cơ bản nhát của Taekwondo.”
“Con…con…”
Tú Đạt im bặt, nước mắt tuôn như mưa. “Tú Đạt không đánh lén con.”
Các đệ tử kinh ngạc ngoái đầu nhìn, Bách Thảo nhìn Tú Đạt đầy nước mắt, đi đến sân giữa nói:
“Dụ quán chủ, Tú Đạt không đánh lén con, trước khi Tú Đạt ra tay đã nói với con rồi. nhưng con cũng nghe tháy, cho nên không phải Tú Đạt đánh lén.”
|
Tú Đạt ngoảnh đầu nhìn, không tin ở tai mình.
“Câu…”
Giọng Tú Đạt đã khàn đặc vì khóc, mặt ngán nước, mắt sưng như hai quả đào, tràn ngập nỗi sợ hãi, lo bị đuổi khỏi võ quá, trông như đứa trẻ mồ côi.
Trông cậu ta giống như cô trước đây.
Lòng Bách Thảo chua sót. Lúc đó, cô vô cùng sợ hãi, cô muốn khóc, muốn quỳ xuống cầu xin Trịnh sư bá đừng đuổi mình đi vì bị đuổi khỏi võ quán cô không biết đi đâu. Bị đuổi khỏi ngôi nhà yêu mến thật là một điều kinh khủng, cô biết, cô biết, cô biết điều đó hơn ai hết.
Nhưng Tú Đạt còn hạnh phúc hơn cô nhiều, hầu như mọi đệ tử của võ quán đều cầu xin cho cậu ta, còn cô lại bị những đệ tử như vậy đuổi đi.
“Con không chấp nhận cậu áy đánh mình bị thương hay sao?”
Dự quán chủ nhìn đứa trẻ nhỏ bé, gầy gò trước mặt. Đứa bé tuổi còn rát nhỏ, nhưng đứng trước bậc trưởng bối là ông lại toát ra khí chát gì đó rất lạ.
“Dù con có chấp hay không, Tú Đạt đều không đánh lén con, đó là sự thật,” Bách Thảo trả lời.
Trên sân võ im phăng phắc.
Chỉ có tiếng nức nở đứt quãng của Tú Đạt.
Các đệ tử của Tùng Bách đều nhìn đứa con gái bị Tú Đạt đánh, trên trán còn dán miếng gạc, vẫn nhìn tháy cục u rát to, mặt thâm tím với ánh mắt kỳ lạ. Diệc Phong nhìn với vẻ dò xét, ánh mắt Nhược Bạch cùng dừng lại trên người cô với vẻ ngạc nhiên.
Trên con đường nhỏ cạnh đình viện, một thiếu niên ôm một tập sách dày đi qua.
“Ấy, sao mâu thuẫn thế này chứ! Nếu Tú Đạt bị sư phụ đuổi đi thật thì cũng thấy thương, nhưng nhìn vết thương trên mặt cậu lại tức, muốn nó phải trả giá thật đau!” Hiểu Huỳnh càu mày, chống cằm, ngồi trên phiến đá cạnh đường nhìn Bách Thảo quét dọn.
Đã mấy ngày trôi qua sự việc của Tú Đạt.
Thái độ của các đệ tử võ quán Tùng Bách đối với Bách Thảo tét lên nhiều, Tú đạt cũng đã chính thức xin lỗi Bách Thảo trước mặt sư phụ, mỗi lần giáp mặt nhau, cậu ta đều tránh sang một bên, không nói không rằng. Có điều, vết thương trên trán Bách Thảo vẫn còn chưa khỏi hẳn, vẫn còn một vết bầm lớn.
Ánh chiều muộn chiếu trên con đường nhỏ.
Hiểu Huỳnh thẫn thờ nhìn bóng Bách Thảo đang cặm cụi quét đường, đột nhiên cảm thấy mặc dù đã ngồi cùng bàn với nhau hai năm, nhưng với Bách Thảo, hình như cô vẫn tháy có gì lạ lẫm.
” Thực ra, Tú Đạt đã đánh lén cậu đúng không? Là cậu mềm lòng nên mới nói dối giúp cậu ta thoát tội chứ gì?” Hiểu Huỳnh thăm dò. Nếu Tú Đạt quả thật không đánh lén Bách Thảo, cậu định nói ra, sao phải để cho Bách Thảo đứng ra nói hộ.
“Mình không nói dối.”
Sư phụ từ nhỏ đã dạy, bát luật vì chuyện gì cũng không được nói
dối.
“Ồ, thế thì kỳ thật…”, Hiểu Huỳnh băn khoăn. Bỗng nhìn tháy một bóng người từ xa, Hiểu Huỳnh vội vàng đứng lên, cúi chào:
“Sư tỷ Tú Cầm!”
Sư tỷ Tú Cầm là chị gái của Tú Đạt, lớn hơn cô hai tuổi, võ công rất giỏi, trong các nữ đệ tử của Võ quán Tùng Bách, ngoài sư tỷ Sơ Vy thì Tú Cầm có thể coi là người xuất sắc nhát.
“ừ, hai người ở đâu sao.” Tú cầm liếc nhanh về phía Bách Thảo cắm cúi quét, nói: ” Đang đi tìm hai người đây, cô là Thích Bách Thảo phải không?”
“Vâng!”
Bách Thảo vẫn còn ấn tượng với Tú cầm, hôm đó người quỳ trước mặt Dụ quán chủ xin cho Tú Đạt chính là Tú Cầm.
“Mấy ngày nay phiền cô vát vả, quét dọn sạch sẽ toàn bộ khu vực xung quanh vòng tập, phải quét thật sạch, được không?”, Tứ cầm lạnh lùng nói.
Bách Thảo còn chưa kịp trả lời, Hiểu Huỳnh đứng dậy nói nhanh.
“Sư tỷ Tú Cầm, Bách Thảo là bạn học của em, không phải lao công của võ quán. Bạn ấy lau sàn tập, giặt quần áo cho mọi người, làm các việc vặt khác là do bạn ấy tốt bụng, bạn ấy không bắt buộc phải làm những việc đó!”
“ồ, vậy tôi nhầm sao? Tôi cứ tưởng cô áy giúp việc là đổi láy tiền ăn, tiền ở trong võ quán này!”
“Chị nói gì vậy! Cậu áy ở nhà em… ăn cơm nhà em, không phải ở trong võ quán, không dùng đồ của…”
“Thì ra cô chú Phạm không sống trong võ quán!” Tú cầm cười nhạt, nói tiếp: ” Tôi tưởng cô chú Phạm ở trong võ quán, dùng đồ của võ quán, dùng đồ của võ quán đều không phải trả tiền, thì ra tôi đã nhầm”.
“Sư tỷ…” Hiểu Huỳnh tức đỏ mặt.
Đúng là bố mẹ cô sống trong võ quán, nhưng… nhưng… trước nay đã thế, từ lúc bắt đầu võ quán Tùng Bách đã như thế.
“Em sẽ quét dọn sạch sẽ”, Bách Thảo nói.
“Mỗi ngày quét ba lần, phải sạch bóng không hạt bụi.” Tú cầm dùng ngón chân chỉ xung quanh, nói tiếp: ” Những hòn đá trên đường cũng phải lau sạch, không còn vết bụi. Bãi cỏ trước phòng tập phải cắt tỉa bằng phang. Sau mỗi buổi tập đệm đều phải lau sạch sẽ, không được lười biếng chỉ lau một lần buổi sáng”.
“Vâng, em biết rồi,”
“Sư tỷ Tú Cầm, chúng em phải đi học! Mỗi ngày ba lần, chẳng lẽ buổi trưa cũng bắt Bách Thảo từ trường về lau dọn sao?”
“Trước buổi tập sáng, sau khi tan học và sau mỗi buổi tập tối, có vấn đề gì không?
“Vâng, em biết rồi.”
“Sư tỷ Tú Cầm, nhờ Bách Thảo nói giúp nên sư phụ mới không đuổi Tú Đạt, chị đã không cảm ơn thì thôi, nhưng cũng không nên đối xử với bạn áy như vậy!” Hiểu Huỳnh tức giận trợn mắt, thật không hiểu sư tỷ Tú Cằm. Trước đây, cô luôn cảm tháy Tú cầm rát điềm tĩnh, sư phụ, sư mẫu đều rất tôn trọng, cô cũng rát tôn trọng, không ngờ lại là người láy oán báo ân!
“Cám ơn?” Tú cầm lạnh lùng nhìn Bách Thảo, trong ánh mắt có một vẻ là lạ không nói ra được.” Thích Bách Thảo, tôi không cố ý làm khó cô, đây là do sư phụ phân công. Các đệ tử khác đều phải luyện tập, không có thời gian dọn vệ sinh nên đành phiền cô.”
“Vì sao sư phụ bỗng dưng yêu cầu tổng vệ sinh như vậy?”, Hiểu Huỳnh không tin.
“Một tuần nữa, võ quán Xương Hải của Hàn Quốc sẽ sang giao hữu với võ quán chúng ta, coi như trận khởi động trước khi vào cuộc thi giữa các võ quán năm nay nên sư phụ rất coi trọng hình thức.” Nói xong Tú cầm không để ý đến phản ứng của hai người, quay lưng đi thẳng.
|
“Xương… Võ quán Xương Hải…”, Hiểu Huỳnh há mồm.
Bách Thảo ngẩn người, võ quán Xương Hải… chính là võ quán Xương Hải lừng danh mà mọi người luôn nhắc tới hay sao? Nghe nói đó là một trong những võ quán nổi tiếng nhát Hàn Quốc, có lịch sử lâu đời, có rát nhiều cao thủ, rát nhiều võ sư của các viện võ thuật Hàn Quốc đều xuất thân từ đó. Các môn đệ của họ đã giành những thành tích cao trong các giải Taekwondo thế giới.
Taekwondo thế giới..
Đó như là cái cái đích mà mọi võ sĩ Taekwondo đều khao khát hướng tới nhưng đồng thời cũng cảm thấy hết sức xa vời.
” Mình đi hỏi sư phụ!!! Trời ơi, võ quán Xương Hải!” Hiểu Huỳnh vui sướng chạy như bay, cách một quãng xa vẫn còn nghe thấy tiếng hét sung sướng: “Trời ơi, võ quan Xương Hải sắp đến!”
Không biết võ quán Xương Hải có giao hữu với võ quán Toàn Thắng không.
Có lẽ… là không…
Võ quán Toàn Thắng có lẽ là võ quán kém nhất Ngạn Dương.
Bách Thảo quét từng nhát chổi trên mặt đường, nghĩ đến ngày trước, lúc còn ở võ quán Toàn Thắng, trong lúc nghỉ giải lao giữa buổi tập, các đệ tử nhiều lần nhắc tới võ quán Xương Hải với vẻ ngưỡng mộ vô cùng, nào là giá được đi thăm võ quán Xương Hải của Hàn Quốc, giá có thể chụp ảnh với các đệ tử của võ quán Xương Hải, giá được các sư phụ của Xương Hải hướng dẫn…
Nếu nói võ quán Hiền võ của Ngạn Dương là một đỉnh núi có thể cố sức leo thử thì võ quán Xương Hải là ngọn núi
Hừ!”, Quang Nhã lừ mát, khẽ hừ một tiêng.
“Trước đây tôi tưởng cậu ghét tôi…”
Bách Thảo đột nhiên không dám nhìn Quang Nhã.
” Tôi rát ghét cô! Bầy giờ tôi vẫn ghét cô!” Quang Nhã không thèm nhìn Bách Thảo, ngẩng đầu cao ngạo như không muốn nhìn tháy cô, ngực phập phồng nói:” Cô là quái vật! Rõ ràng biết mọi người đều ghét ông áy, vậy mà cô lại ở bên ông áy, cô muốn chơi trội hay sao? Muốn tỏ vẻ là người lương thiện, muốn chứng tỏ chúng tôi là người xấu chắc? Rõ ràng ông ấy là kẻ không ra gì! Tôi ghét cô! Ghét cô! Ghét cô! Cút đi! Đừng chắn đường tôi! Tôi chỉ nói chuyện với cô tôi cũng cảm tháy xấu hổ!”
Đẩy cô sang một bên, Quanh Nhã hầm hầm bỏ đi!
“Nhưng, sư phụ là…” Bách Thảo tháy lòng thắt lại, người khác nói gì cô không chấp, Quang Nhã không thể nói những lời như thế.
“Câm mồm!” Quang Nhã thô bạo ngắt lơi, đứng thẳng lưng: ” Tôi không có bát kỳ quan hệ nào với ông ấy! Tôi thấy nhục nhã vì ông ấy! Từ nay cô không được nói chuyện với tôi! Tôi tháy nhục vì cô!”
Bách Thảo cắn môi.
Nhìn bóng lưng Quang Nhã xa dần, lòng cô không khỏi kinh ngạc, chậm rãi đi về lớp học. Mặc dù từ nhỏ đã quen, nhưng v rồi cô thật sự cho rằng, Quang Nhã chỉ nói cứng vậy thôi, nếu không sao lại lén cho cô tiền?
Nghĩ vậy, cô lại thấy lòng vui vui.
Lát sau, không nén được, cô lại mỉm cười. Đúng, nhát định là đúng, trước đây, cô cũng từng bị đánh lừa bởi cái vẻ hùng hổ bên ngoài của Quang Nhã, là cô đã hiểu lầm Quang Nhã.
Sư phụ trở về nhát định cô sẽ nói với sư phụ, nhất định sư phụ sẽ vui!
“Này, nghe tin gì chưa?” Hiểu Huỳnh trong lớp thò đầu ra, nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của Bách Thảo, nói: ” Chắc cậu đã biết phải không, mình cũng vừa nghe tin!”.
“Hả?”
“Tối nay võ quán Xương Hải sẽ đến!”, Hiểu Huỳnh chắp tay, nói một cách say sưa, ” Nghe nói họ sẽ dừng chân ở võ quán Hiền Võ, ngày mai thứ bảy sẽ giao hữu một ngày ở đó, ngày kia, chủ nhật, sẽ đến quán Tùng Bách chúng ta!”
A, tối nay đã đến rồi.
Bách Thảo sửng sốt.
Chương trình Thể thao Đài Truyền hình địa phương tối hôm đó phát cảnh đón tiếp võ quán Xương Hải ở sân bay. Các đệ tử của Võ quán Tùng Bách phán khởi xúm quanh ti vi. Quánh chủ máy võ quán đề có mặt, Dụ quán chủ cũng trong phái đoàn ra đón, nhưng Bách Thảo không nhìn tháy các sư bá Toàn Thắng.
Phái đoàn của võ quán Xương Hải có khoảng mười lăm, mười sáu người.
Họ vận võ phục của võ quán Xương Hải từ cửa khẩu đi ra.
Ngoài máy huấn luyện viên, còn lại đều là đệ tử. Có sáu, bảy đệ tử tuổi trên mười lăm, lưng đều thắt đai đen, bốn, năm đệ tử nhỏ nhát, có lẽ chưa đến mười tuổi, mặt non choẹt.
Tin đưa, do giải đáu Taekwondo toàn quốc hằng năm của Hàn Quốc sắp bắt đầu, những đệ tử mạnh nhát của võ quán Xương Hải hầu hết đều ở lại trong nước tập trung tập luyện, nhưng cũng không nên xem thường đoàn giao hữu được cử sang lần này.
Cảnh trên ti vi dừng lại ở máy đại tử của võ quán Xương Hải, lời thuyết minh cho biết, trong những đệ tử này có người đã tham gia giải Taekwondothanh niên thế giới, có người năm ngoái lọt vào vòng tám cuộc thi Taekwondotoàn quốc của Hàn Quốc, đều là những tuyển thủ xuất sắc thế hệ mới. Ngày mai sẽ thi đáu giao hữu với võ quán Hiền Võ có thực lực mạnh nhát của thành phố. Võ quán Hiền Võ rất coi trọng cơ hội giao hữu này nên sẽ cử những tuyển thủ ưu tú nhát…
” Sao không tháy nhắc tới võ quán Tùng Bách chúng ta…”
Nghe mãi không thấy nhắc nửa chữ đến chuyện võ quán Xương Hải đến giao hữu cùng Tùng Bách, máy đệ tử không nén nỗi nỗi lo lắng, lo sợ cơ hội mong đợi bao lâu lại không thành.
“Này!”
Hiểu huỳnh vẫn tay ra hiệu giữ trật tự, ghé lại gằn ti vi hơn, dán mắt vào khuôn mặt các đệ tử của Xương Hải, với vẻ ngưỡng mộ, trong số họ có mấy người tửng tham gia những giải đấu lớn.
Ngoài sóng âm thanh từ và màu sắc màn hình biến ảo láp lánh phát ra từ phòng tập chật ních các đệ tử lại im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, hơi thở mạnh xối xang, nhiệt huyết.
Bài tập tiếng Anh vẫn chưa làm xong.
Bách Thảo tiếc rẻ nhìn vào màn hình, định đi về làm nốt bài tập, nếu đợi bọn họ xem ti vi, luyện tập xong mới lâu đệm, rồi về làm bài tập thì sẽ muộn mát. Bách Thảo nhẹ nhàng rời khỏi đám đông, lúc đi cô còn tháy Nhược Bạch đang chăm chú nhìn màn hình, Diệc Phong bên cạnh ngáp liên hồi, Sơ Vy ngoái đầu lườm Diệc Phong.
Trong trận giao hữu với võ quán Xương Hải chủ nhật náu, sư huynh Nhược Bạch, sư duynh Diệc Phong và sư tỷ Sơ Vy chắc chắn đề tham gia, Bách Thảo vừa đi vừa nghĩ thầm, đâu đúng là sự kiện rát đáng mong đợi.
Thứ Bảy, các đệ tử của võ quán Tùng Bách lao vào tập luyện với khí thế chưa từng có. Bách Thảo cũng lao vào dọn dẹp vệ sinh với nhiệt tình chưa từng có. Cô quỳ lên bãi cỏ sân tập nhặt từng vụn lá, phủi từng hạt bụi, tiếc là không thể rửa từng khóm cỏ, để cho mỗi cây cỏ xanh tươi mượt mà láng bóng.
Hiểu huỳnh đã mấy lằn mắng cô, nói nhát định Tú cầm cố tình giày vò cô vì với tính cách của sư phụ nhát định không yêu cầu lau thật sanh mỗi hòn đá lát đường, rồi bảo cô đừng ngốc ghếch như vậy.
Thực ra, Bách Thảo cũng biết.
Chỉ có điều rỗi rãi quá, nếu không làm gì, cô cũng chỉ ăn không ở không trong võ quán, thà làm các việc vặt lại tháy thoải mái trong lòng
Hơn nữa, như thế này cũng tét, làm vệ sinh xung quanh sân, có thể đàng hoàng xem các đệ tử của Tùng Bách luyện tập.
|