Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh
|
|
Chương 4
Ban đêm trong ký túc xá mấy nữ sinh thích nhất chính là tán gẫu ,đây dường như là chuyện các cô hứng thú nhất ngoại trừ lên mạng. Chủ đề đêm nay dừơng như rơi trên người trước nay bề bộn Cổ Dĩ Tiêu.
Chúng ta trước đến giải quyết một vấn đề — Cổ Dĩ Tiêu là người bướng bỉnh tại sao luôn rất bề bộn? Đọc sơ qua chuyện lúc trước anh trai Cổ Dĩ Sênh _anh trai Cổ Dĩ Tiêu hẳn là biết, ba ba Cổ có một cái xí nghiệp chuyên phân phối thuốc, hiện tại gia tài bạc triệu. Cổ Dĩ Sênh và Cổ Dĩ Tiêu sinh ở trong gia đình giàu có nhưng không có thích khoe khoan, miệng ăn núi cũng lở là bệnh chung mọi người, cho dù là như thế nhưng lúc Cổ Dĩ Tiêu học sơ trung vẫn thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc,cô thoát khỏi tầm mắt trốn thoát, nửa đường may mắn gặp xe cảnh sát tuần tra cứu cô về nhà. Từ đó về sau, kẻ bướng bỉnh Cổ Dĩ Tiêu làm bộ là một nữ sinh rất bề bộn, cô đối với gia đình của mình, bạn học đại học dường như hoàn toàn không biết gì cả.
Trở lại các nữ sinh đêm đêm tán gẫu là.
“Dĩ Tiêu, cậu thật hạnh phúc nhaa.” Hoa Tri Chi nằm ở đối diện giường Cổ Dĩ Tiêu,có thể tưởng tượng bộ dáng mê trai của cô khi hét lên câu này như thế nào.
Tiểu Tư nằm trên giường tiếp lời:“Thầy ấy khen ngợi cậu nha…… Tuy rằng cậu chỉ viết năm chữ nhưng mà thầy ấy lại cho cậu điểm tuyệt đối, nhìn xem giáo sư Dịch chính là không giống với người khác,mình càng thêm thíchthầy ấy ,A– giáo sư Dịch……” Cô giống như ngất xỉu đi, nhắm mắt lại,đắm chìm ở trong đắc ý đối với Dịch Thừa .
“Mình nghe trưởng lớp nói, giáo sư Dịch cuối tuần muốn sang Mĩ tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường cũ thầy ấy theo học,cho nên nghỉ học một ngày.”
Tiểu Tư tiếc hận hét to:“Vậy là cuối tuần không thể nhìn thấy thầy ấy rồi ? Hu hu, đa tình từ xưa hay ly biệt a……”
“Họ Dịch thật đúng là thần tượng của con gái già nua nha.” Cổ Dĩ Tiêu lạnh lùng đáp lại một câu.
“Cậu mới là con gái nua nha!” Tiểu Tư và Hoa Tri Chi trăm miệng một lời.
Âu Trường Viên nằm ở trên giường nói chuyện,cô là một trong số ít nữ sinh không có ưa Dịch Thừa, hiện tại cô cùng bạn trai nói điện thoại hăng say, không có tham dự buổi chuyện phiếm của các cô.
“Còn nói chúng ta mê trai, cậu từ nhỏ đã thầm mến anh Thiểu Hiên sắp thành hoa si rồi ?” Hoa Tri Chi phiết miệng.
Cổ Dĩ Tiêu giống bị đâm trúng điểm yếu, nói cà lăm:“Ai, ai mê trai! Mình làm sao…… Anh Thiểu Hiên chính là người tốt nha.”
Trong ký túc xá vang lên tiếng nôn mửa,Tiểu Tư huýt sáo,“Nghe nói hắn cũng sắp từ nước ngoài trở về thật không? Đây là không phải chứng minh Dĩ Tiêu lưu manh của chúng ta rốt cục phải kết thúc?”
“Các cậu đừng nói bậy,chuyện đó đều là chuyện trước kia ,ai nói sẽ thành sự thật.”Cổ Dĩ Tiêu cãi chày cãi cối nói.
“Coi như cậu hết –” Hoa Tri Chi cười lớn ba tiếng,“Chúng ta phải nhanh lên Tiểu Tứ, nếu cậu không tìm một người sau này sẽ biến thành lưu manh a –”
Tiểu Tư lại tiếp lời:“Tri Chi, ngươi đừng loạn giựt giây chúng ta theo Dĩ Tiêu, người đàn ông nào không muốn sống như vậy, dám chấm dứt lịch sử lưu manh của Dĩ Tiêu? Quả thực chính là không có việc gì tìm người đánh mình thôi! Dĩ Tiêu,cậu không cần đi hại người đàn ông đáng thương nào nửa .”
Cổ Dĩ Tiêu trở mình xem thường — các bạn cô luôn nói, người đàn ông nào thích cô thật sự là kiếp trước tạo nghiệp chướng,Haizzza! Nàng có khủng bố như vậy không? Cổ Dĩ Tiêu _cô là người gặp người thích, quỷ gặp quỷ yêu, chẳng qua là chưa tìm ra chân mệnh thiên tử thôi.
☆★
Trong câu lạc bộ tư nhân trang hoàng xa hoa,bức màn theo gió khinh động, âm nhạc du dương vờn quanh thảm đỏ trong không gian, làm cho người ta vô hạn thích ý.
Dịch Thừa mới vừa xuống máy bay,chệnh lệch giờ một chút,sau đó đã bị vài người bạn học hồi xưa kéo đến nơi này tụ tập một hồi. Hắn hôm nay ăn mặc tương đối tùy tiện, áo rộng rãi màu trắng và quần jean,khiến cho hắn nhìn qua giống như một sinh viên mới vừa tốt nghiệp.
Hai nam một nữ đã sớm ngồi ở trên sô pha góc vuông chờ hắn , trong đó có hai người ngoại quốc, một người là người Trung Quốc.
“Này.” Dịch Thừa ngồi xuống, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn chào hỏi,“Gần đây có khỏe không?”
Deborah có huyết thống Russia là mỹ nữ tóc vàng tiêu chuẩn, chẳng qua là gần đây cô nhuộm tóc thành màu đỏ, vừa thấy Dịch Thừa đến,liền cầm lon bia đi đến, hôn lên hai má hắn“Chào,người ta rất nhớ cậu–”
Dịch Thừa giống như đã sớm quen dáng vẻ nhiệt tình của cô,cũng không phản ứng hưng phấn nhiều lắm,đón lấy lon bia cô đưa đến, mở ra uống một ngụm,nhìn người Trung Quốc kia mở miệng nói tiếng Trung:“Thiểu Hiên,cậu tính về nước sao? Tớ nghe nói nơi này rất nhiều công ty đã đọc lý lịch sơ lược của cậu.”
Người đàn ông ngoại quốc lập tức đứng lên phản đối:“Stevens, cậu không được dùng ngôn ngữ tớ và Deborah nghe không hiểu!”
Khóe môi Dịch Thừa dương dương tự đắc nhìn Bạch Thiểu Hiên và William,bất đắc dĩ lắc đầu.Ba người này đều là bạn học đại học với hắn, lúc ấy hắn đang học triết học tiến sĩ, bọn họ cũng vừa mới vào đại học, bởi vì tuổi không chênh lệch nhiều cho nên chơi rất thân. Mẹ Dịch Thừa là chủ nhiệm dạy tiểu học, bởi vậy hắn tương đối sớm lên tiểu học, hơn nữa chỉ học ba năm liền lên sơ trung, đại học, thạc sĩ và tiến sĩ cũng là học bên nước Mĩ, cũng là học sinh nhỏ tuổi nhất trong lớp. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ hắn về nước dạy .
Trong đó Bạch Thiểu Hiên và William là một đôi đồng tính mà Deborah lại là bạn gái trước đó của Dịch Thừa.
Dịch Thừa đem lời mình vừa nói phiên dịch lại bằng tiếng Anh một lần nửa, chợt nghe Bạch Thiểu Hiên trả lời:“Không có cách khác, cha mẹ tớ thúc giục tớ trở về kết hôn, nhưng mà…… cậu có biết ,tình huống của tới và William ở trong mắt người Trung Quốc là rất khó chấp nhận không …….”
“Nói như vậy các ngươi sau này muốn quay về Hà Lan?” Dịch Thừa hỏi.
“Ha ha.” William cười cười, không có cụ thể trả lời. Hắn là người Hà Lan ,người cũng rất không tệ.
“Deborah,cậu vẫn dán mình, rất lạnh sao?” Dịch Thừa thoáng nhìn sang gương mặt cô gái xinh đẹp dán trong ngực mình,“Vẫn lại cùng bạn trai cãi nhau ?”
“Đừng nói với mình tên khốn kia!” Deborah cong miệng,đánh hắn một chú,“Hắn với ngươi quả thực không có cách nào so sang được! Không phải là một luật sư bình thường sao,vậy mà không có thời gian theo tớ đan lưới hình cầu, có bận rộn như vậy không?”
“Hiện tại biết tớ tốt nhất sao?” Dịch Thừa ngưỡng cằm.
Deborah ôm cổ hắn thở dài,“Quả nhiên cũng cậu tốt hơn……”
Bạch Thiểu Hiên thấy hai người bọn họ như vậy, cười trêu chọc nói:“Nếu Dịch Thừa tốt như vậy, rõ ràng nên quăng tên thối luật sư kia đi, hai ngươi gương vỡ lại lành là được.”
Dịch Thừa cười nói:“Đề nghị này rất không tệ, Deborah thì sao?”
“Tới địa ngục đi!” Deborah lấy khủy tay đáng vào bụng hắn, ném hắn một cái liếc mắt,“Tên tiểu tử này căn bản không thích hợp với tớ.”
“Được rồi…… Ngày xưa người yêu phát triển trở thành các ngươi như vậy,thật không có mấy ai.” Bạch Thiểu Hiên khen ngợi nhìn hai người bọn họ, không khỏi vì tình hữu nghị của bốn người bọn họ đáng mà vui vẻ.
“Stevens, nghe nói cậu còn chưa có bạn gái, đừng nói với mình là cậu vẫn chưa quên mình nha?” Deborah tự kỷ hỏi.
“Cậu cứ tạm thời cho rằng như vậy đi.” Dịch Thừa ra vẻ đứng đắn gật đầu.
“Sao,vậy tớ đây thật sự là tội đáng chết vạn lần a.” Deborah vừa nghe,càng thêm tự kỷ.
“Gần đây bản thân tớ gặp một chuyện rất đặc biệt .” Dịch Thừa vừa chuyển đề tài, không hề nói giỡn với Deborah, trong mắt bỗng nhiên dấy lên một tia lửa,nụ cười càng sâu “Dám đấu trí với tớ, hơn nữa còn thắng tớ.Ở trước mặt cô ấy tớ giống như một người yếu thế.”
“Không thể nào?!” Ba người đồng thời kêu đứng lên, ánh mắt Deborah trừng thật lớn“Cô gái nào mạnh mẽ như vậy?”
“Học trò của tớ.” Dịch Thừa ở trước mặt ba người bọn họ, không chút nào che dấu.
Chương 5: Cà phê và áo lông Dịch Thừa từ Mĩ trở về còn chưa có đến giờ dạy đã gặp phải lãnh đạo nghe giảng bài. Học sinh không thể đến muộn thầy giáothì càng không thể. Dịch Thừa chạy tới phòng học,chuông vào học còn chưa có vang lên. Hắn cầm cái ly đổ bột cà phê vào, đứng dậy đi ra xe nước nóng bên ngoài pha một ly cà phê thật đậm. Hắn cẩn thận bưng ly nước tận lực không đụng tới người khác, còn chưa đi đến gần cánh cửa phòng học, một người vội vàng từ bên người hắn đã chạy tới, đụng trúng khủy tay hắn,“soàn soạt” một tiếng, một nửa ly cà phê đổ ra ngoài. Cổ tay lập tức bị nóng đỏ một mảnh,Dịch Thừa khó chịu giương mắt nhìn xem tên quỷ liều lĩnh này là ai, mặt Cổ Dĩ Tiêu than khóc ánh vào mi mắt hắn. Lại là hắn! Cổ Dĩ Tiêu trừng mắ nhìn cà phê đổ lên ngực,may là hôm nay mặc nhiều quần áo bằng không về sau phải đổi cả da ! Đây là áo lông cô mới mua mấy ngày hôm trước, là màu xanh nhạt cô thích nhất. Cà phê…… Thật tốt nhuộm màu a. “Không có việc gì chứ?” Dịch Thừa vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, thanh âm không có lên xuống,nghe qua như là quan tâm.Trên thực tế giống như không liên quan chuyện của hắn. Cổ Dĩ Tiêu lại muốn lấy gạt tay hắn ra, xem ra về sau học khóa của hắn cô nhất định phải mang gạch theo bên người,lo trước khỏi gặp hoạ. Nước cà phê chậm rãi thẩm thấu tiến vào áo của cô, một tầng, hai tầng…… Cô kéo áo lông muốn ngăn nó chảy xuống dưới,nhưng lại hoàn toàn không chú ý Dịch Thừa đưa tay vào túi,lấy ra một bịt khăn giấy, đã rút một tờ ra ngoài. Cổ Dĩ Tiêu không biết tuần này có lãnh đạo tới nghe khóa? Theo như bình thường cô đã sớm trốn học quay về ký túc xá . Hiện tại nên trở về sao? Cổ Dĩ Tiêu còn không dám ra quyết định, một bàn tay liền đặt lên ngực cô thiếu chút nữa làm cho cô hét to tại chổ. Trong lúc đó tay Dịch Thừa phủ lên ngực cô cách một tờ khăn giấy. “Trở về thay quần áo đi.” Trong mắt Dịch Thừa nhìn không ra cảm xúc gì,tay cầm khăn giấy đặt tại trên người cô, nhìn ra được áo không tiện lắm.Ngữ khí của hắn thản nhiên, không cố ý đè thấp biến thành rất có từ tính. Cổ Dĩ Tiêu lui một bước về phía sau, đoạt lấy cả bao khăn giấy trong tay hắn, rút ra một tờ lau lên ngực, đương nhiên cà phê vô luận như thế nào cũng không bị tấm khăn giấy đánh bại.Cô bỗng nhiên nhìn lại phía Dịch Thừa,lập tức phát hiện hắn không kịp thu hồi ánh mắt ranh mãnh, đợi ánh mắt của cô dừng lại vài giây ở trên mặt hắn, hắn quả nhiên lại khôi phục thành giáo sư đứng đắn. Cổ Dĩ Tiêu nghĩ, hắn chẳng lẽ không biết hành vi vừa rồi rất không thích hợp sao? Cầm khăn tay trực tiếp ấn lên ngực cô, rõ ràng chính là rắp tâm bất lương! Lão sắc lang! Dịch Thừa dời ánh mắt,không vui nhìn thẳng với cô. Thấy hắn không có nhìn chính mình,Cổ Dĩ Tiêu cắn răng trừng mắt nhìn hắn một cái,hất đầu rời đi. Hắn nhất định là cố ý đem cà phê đổ trên người cô! Âm hiểm! Độc ác! Đê tiện! Cô còn chưa có đem tất cả nghĩa xấu đổ lên người Dịch Thừa, liền chạm mặt thầy chủ nhiệm cùng các thầy giáo khác! “Cô học sinh này,đang là giờ học cô muốn đi đâu?” Thầy chủ nhiệm nghiêm khắc hỏi. “Quần áo em bị dơ,em muốn về thay bộ khác.” Cổ Dĩ Tiêu chứa nhu thuận, cau mày dáng vẻ thực khó xử,“Lãng phí thời gian đi học trở về thay quần áo, thật sự rất là không tốt, nhưng mà em thật sự…… Thật sự bất đắc dĩ thôi……” Cô nói xong còn lấy tay che mắt như muốn khóc. Thầy chủ nhiệm thấy cô nữ sinh nhu nhược này dáng vẻ đáng thương cho nên làm sao nhẫn tâm trách tội cô, lại thấy quần áo cô quả thật rất dơ cho nên hiền lành khuyên nhủ:“Được rồi, đừng buồn nửa, thay quần áo xong phải đến đây học nha.” “Ừm.” Cổ Dĩ Tiêu gật đầu như băm tỏi,rất đau lòng rời đi. Vài lãnh đạo nhà giáo dần dần đi xa, Cổ Dĩ Tiêu lấy tay ra khỏi mắt, đôi mắt giảo hoạt nheo lại làm sao có dấu vết đã khóc, chẳng qua là đắc ý trò đùa của mình thành công. Cô cười lạnh vài tiếng quay về ký túc xá, thấy áo lông mới của mình có kết cục bất hạnh, âm hiểm nói:“Họ Dịch kia,hãy chờ đó……” ☆★ Lấy màu trắng là màu chủ đạo trong phòng chữa bệnh,Cổ Dĩ Sênh cầm lấy tấm x quang do y tá đưa đến, nhìn trong chốc lát rồi hướng người bệnh nói:“Túi mật bị viêm, đi làm thủ tục nhập viện đi.” Thói quen đẩy kính mắt lên nhìn nhìn chung, chuẩn bị tiếp đãi người bệnh cuối cùng hôm nay. “Bác sĩ Cổ ~~” Một bóng người nhẹ nhàng đi vào trong phòng bệnh, hờn dỗi đưa hai tay ôm cổ hắn. “Dĩ Tiêu?” Cổ Dĩ Sênh nhìn thoáng qua bên ngoài, còn lại người bệnh đã bị y tá báo cho biết ngày mai lại đến , hắn kinh ngạc,“Em chỗ nào không khỏe mà trực tiếp đến nhà của anh, cần gì đăng ký chờ lâu như vậy?” “Em không đăng ký a, sau khi em đi vào y tá đã nói đến giờ,nên cho những người đi về.” Cổ Dĩ Tiêu tùy tiện ngồi ở trên ghế bên cạnh, hai chân bắt chéo,“Chào anh hai, buổi tối mời em đi Mac Donald,em có việc hỏi anh.” “Được,em chờ anh một chút.” Cổ Dĩ Sênh cởi áo khoác trắng xuống, thu thập trên bàn gì đó, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại về nha,“A,hôm nay anh cùng Dĩ Tiêu đi ăn cơm, tối nay về nhà…… Con bé không có ngã bệnh chỉ tới tìm anh nói chuyện phiếm.Có muốn anh mua thức ăn khuya cho em hay không? Ừm,được rồi.” Hắn mới vừa đóng di động,Cổ Dĩ Tiêu liền bĩu môi, trách cứ hắn:“Anh hai thật không lãng mạn,anh nên nhiệt tình với chị dâu một chút,giống như vậy nè –”Cô đứng lên khoa tay múa chân giống như đang đọc diễn cảm thơ ca g:“A ~ tình yêu của anh,hôm nay ông xã phải đi ăn cơm với em gái Dĩ Tiêu xinh đẹp,cho nên không thể ăn tối với em~ em ngàn vạn không cần nghĩ muốn anh nha! Tuy rằng anh mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ đến em~” Cổ Dĩ Sênh làm bộ không có nghe, lấy chìa khóa xe rời khỏi phòng chữa bệnh. Cổ Dĩ Tiêu ngồi ở trong xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng nổi lên một chủ ý xấu xa. Dừng xe cách Mac Donald một khoảng, Cổ Dĩ Sênh và Cổ Dĩ Tiêu sóng vai đi tới, lúc đi qua đường lớn Cổ Dĩ Sênh tính bảo vệ ôm bả vai của cô, chú ý dòng xe hai bên trái phải.“Hôm nay thật lạnh nha.” Cổ Dĩ Tiêu kéo chặt áo bên ngoài. Cổ Dĩ Sênh nhìn chiếc áo khoác ngoài chiếc áo lông, hỏi:“Trước đó vài ngày mới mua cái áo lông mới? Theo như cá tính của em, quần áo mới không mặc một tuần là sẽ không bỏ qua .” “Đừng nói nữa, không thể mặc.” Nói đến cái này Cổ Dĩ Tiêu càng tức giận. “Không vừa người?” Cổ Dĩ Sênh đẩy cửa tiệm Mac Donald ra. “Đổ cà phê lên mặt, sợ là rửa không sạch .” Dịch Thừa kia tự ình giỏi giang,cà phê ngon không uống đem toàn bộ đổ lên người cô! Cổ Dĩ Sênh không có tra cứu, tìm mấy chổ trống cho cô ngồi, sau đó đi xếp hàng mua đồ ăn. Cổ Dĩ Tiêu gục ở trên bàn, bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộc từ ngoài cửa đi vào, lập tức đi đến xếp hàng bên người Cổ Dĩ Sênh. Người kia…… Rất giống là Dịch Thừa, nhưng lại không quá giống. Cổ Dĩ Tiêu rướn dài cổ giống như hươu cao cổ, nhìn thật lâu, rốt cục nhận ra người kia quả thật là Dịch Thừa. Không thể nào? Hắn mặc quần Jean? Hắn mặc duy nhất chiếc áo sơ mi? Hắn đến mua Mac Donald? Dịch Thừa cũng không phát hiện cô,vừa xếp hàng vừa nghịch di động. Tóc hắn vi loạn không chỉnh tề giống bình thường nhìn qua giống như một sinh viên. Mặt khác hắn — không mang kính mắt. “Ngạc nhiên a.” Cổ Dĩ Tiêu lầm bầm lầu bầu,cơ hội tốt như vậy làm sao bỏ qua,cô lấy điện thoại cầm tay ra chụp một tấm. Luôn nghe người ta nói, mỗi người đều có một mặt nạ khác nhau, trước một mặt sau lại là mặt khác. Cổ Dĩ Tiêu nghĩ vị giáo sư ăn nói cẩn trọng bề ngoài đứng đắn là giả ,cô mơ hồ cảm giác được người có điểm tà khí kia mới chính là Dịch Thừa thật . Cổ Dĩ Sênh mua xong đồ bưng mâm đến đây,thấy Cổ Dĩ Tiêu rướn người như hươu cao cổ nhìn về phía quầy, không chỉ có bật cười:“Em vài ngày chưa ăn cơm sao?” “Nói nhảm.” Cổ Dĩ Tiêu cúi đầu, lấy một cái hamburger ra gặm. Dịch Thừa cuối cùng không có phát hiện Cổ Dĩ Tiêu, mua xong đồ ăn rồi ra về. Cổ Dĩ Tiêu nhìn ra bên ngoài, trừng lớn ánh mắt — Dịch Thừa lái xe đua? Được rồi, Cổ Dĩ Tiêu rốt cục tin, phó giáo sư này chỉ có hai mươi bảy tuổi chứ không phải bảy mươi hai tuổi. “Em có chuyện gì hỏi anh?” Cổ Dĩ Sênh hỏi một câu,kéo Cổ Dĩ Tiêu từ cõi thần tiên trở lại.“A, là như vậy.” Cô hắng cổ họng,“Trên thế giới có phải có loại thuốc xổ giống như trong truyền hình hay chiếu hay không?” “Em hỏi cái này làm gì?” Cổ Dĩ Sênh không trả lời cô,chỉ là thực thoải mái gật đầu, nhướng mày cao,“Lại muốn chỉnh ai ?” “Trời đất chứng giám!” Cổ Dĩ Tiêu vẻ mặt đau thương,“Anh hai thân sinh lại nghĩ em gái đáng yêu của mình thành người xấu xa vậy sao…… vậy em sống còn có ý nghĩa gì nửa chứ?” “Cổ Dĩ Tiêu, em đừng giả bộ với anh.” Cổ Dĩ Sênh mặt nạ giả của cô“Anh hy vọng em sẽ nói thật.” Cổ Dĩ Tiêu căn bản không để ý, lộ ra bản tính thật,“Nếu anh không thành thật trả lời em,em liền đem chuyện anh và chị dâu chia tay hai năm, thẳng đến trước kết hôn mới quen lại nhưng anh lại không nói cho ba mẹ biết.”Nhược điểm của anh hai,cô chẳng qua đã nắm đắc chặt chẽ, nếu không cô làm sao có thể nào từ trong miệng hắn hỏi được nha? “Em quả nhiên là độc nữ.” Cổ Dĩ Sênh không lời nào để nói. “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, Cổ Dĩ Sênh.” Cổ Dĩ Tiêu cắn một cái đùi gà, cố ý nhai lớn tiếng. “…… Có.” Cổ Dĩ Sênh bị cô đánh bại, nhấc tay đầu hàng, trả lời vấn đề Cổ Dĩ Tiểu hỏi. “Thuốc bắc hay là thuốc tây?” Cổ Dĩ Tiêu lại cầm lấy một cái đùi gà khác chấm sốt cà chua, đưa đến bên miệng Cổ Dĩ Sênh lắc tới lắc lui, cười cười hấp dẫn hắn. Cổ Dĩ Sênh chịu không nổi hấp dẫn,“Em muốn thuốc nhanh hay chậm ?” Hắn vừa nói xong,Cổ Dĩ Tiêu liền thưởng một cái đùi gà cho hắn,cứu sống được một thầy thuốc bởi vì em gái giảo hoạt đưa tới một cái đùi gà,mà cũng không nhận ra bản thân cũng thật xui xẻo bị em gái mình chỉnh. “Tốt nhất là có thể để cho hắn uống mà không có phản ứng gì, qua nửa tiếng hay một tiếng sau mới bắt đầu phát tác, nhưng mà cũng không chỉnh hắn đến vào nhà xác nha.” “Vậy dùng thuốc bắc.” Cổ Dĩ Sênh hoàn toàn sa đọa . “Anh hai…anh là bác sĩ nha……” Trong mắt Cổ Dĩ Tiêu lại thấy một tia giảo hoạt,“Anh biết phân lượng thuốc, cho nên anh giúp em chuẩn bị một phần thuốc xổ phù hợp yêu cầu nha, cuối tuần này em sẽ đến tìm anh.” Đắc tội ai cũng không nên đắc tội con bé — Cổ Dĩ Sênh trong lòng thầm nghĩ, nhưng ở trước mặt em gái y đức của hắn không còn sót lại chút gì, thật xin lỗi quốc gia thật xin lỗi nhân dân, thật xin lỗi cha mẹ sinh hắn dưỡng hắn,chỉ sợ người bị chỉnh là cha mẹ aaaaaaaa. “Em biết anh rất khó xử, lần sau sẽ không như vậy nửa……” Cổ Dĩ Tiêu hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt năn nỉ. Cổ Dĩ Sênh ngầm đồng ý, Cổ Dĩ Tiêu hoan hô nhảy nhót. Dám ở trên lớp học gây khó dễ cho cô? Dám dùng cà phê làm dơ áo mới của cô? Dám đặt tay trên ngực của cô? Hừ! Anh sẽ trả giá thật nhiều ! Đang lái xe về nhà Dịch Thừa bỗng nhiên cảm thấy cảm giác lạnh lẻo thổi đến. ☆★ Qua một tuần nửa chính là ngày cá tháng tư, Cổ Dĩ Tiêu một tay chống cằm, một tay chuyển bút, thỉnh thoảng lại dùng dư quang thoáng nhìn Dịch Thừa đứng ở trên bục giảng. Thời tiết đã dần dần ấm áp,Dịch Thừa vẫn mặc cẩn thận tỉ mỉ,một chút cũng nhìn không ra có cảm xúc gì khác. Cổ Dĩ Tiêu không khỏi mở di động ra, nhìn tấm hình lần trước cô chụp,cùng Dịch Thừa trước mắt đối lập — căn bản là hai người khác nhau. “Nhìn cái gì nha?” Hoa Tri chi nhìn tới, liếc mắt nhìn ảnh chụp trên di động, lập tức cười gian rộ lên:“Ơ,là ai nha? Người nào làm cho cậu mê như vậy, ngay cả đi học cũng lấy ra xem nữa.” “Cậu không biết hắn?” Cổ Dĩ Tiêu hào phóng đưa di động chuyển hướng sang Hoa Tri Chi,“Thấy rõ ràng chưa.” Hoa Tri Chi nhìn đã lâu, nghi hoặc hỏi:“Chưa thấy qua, rốt cuộc là ai?” Cổ Dĩ Tiêu dùng cằm chỉ một chút lên bục giảng. Hoa Tri Chi mở lớn miệng, ánh mắt trừng lớn như trứng vịt,“Cậu…… cậu không đùa chứ?” “Ông lão ấy mặc quần áo người trẻ tuổi, cãi lão hoàn đồng a.” Cổ Dĩ Tiêu nhún nhún vai, vui sướng nghe thấy chuông tan học vang lên.“Đi thôi, cùng nhau ăn cơm thôi.” Hoa Tri Chi bán tín bán nghi, vẫn không quá tin tưởng người trong ảnh chính là Dịch Thừa. Cô đuổi theo phía sau Cổ Dĩ Tiêu, hỏi thăm cô chụp tấm hình này lúc nào, chẳng qua Cổ Dĩ Tiêu giữ kín như bừng,không nói cho cô biết.“A, cô gái này này!” Cô tức giận chỉ vào Cổ Dĩ Tiêu mắng to,“Nói cho tớ biết một chút sẽ chết sao? Quỷ hẹp hòi!” Bỗng nhiên Cổ Dĩ Tiêu dừng lại,Hoa Tri Chi thiếu chút nữa đụng lên lưng của cô. Dịch Thừa không biết từ nơi nào đi đến,bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai cô. Hoa Tri Chi vui đến muốn bay lên, lập tức thu hồi bộ dáng hung thần ác sát vừa rồi, giống như chim nhỏ nép vào bên người Cổ Dĩ Tiêu,nở nụ cười thục nữ, nhẹ giọng nói:“Dịch giáo sư,thầy thật khỏe.” Cổ Dĩ Tiêu không biết người này tại sao bỗng nhiên ngăn lại đường đi của cô, nhưng vẫn giả khờ dại chào hỏi:“Dịch giáo sư,chào!” “Các cô vừa rồi xem gì đó, có thể cho thầy mượn chiêm ngưỡng một chútkhông?” Dịch Thừa lời nói nhỏ nhẹ không nhanh không chậm, mặt mang nụ cười vô hại. “A?” Hoa Tri Chi khẩn trương, nho nhỏ nói với Cổ Dĩ Tiêu:“Làm sao bây giờ a, có thể bảo chúng ta viết kiểm điểm hay không, còn thông báo phê bình?” Cổ Dĩ Tiêu không để ý tới cô, chẳng qua dịu dàng lấy điện thoại cầm tay ra, tìm ảnh chụp sau đó hai tay trình lên,“Mời xem.” Dịch Thừa tiếp nhận nhìn thoáng qua màn hình,Cổ Dĩ Tiêu phát hiện vẻ mặt của hắn hơi hơi cứng đờ, ánh mắt hơi một tia kinh dị. Hoa Tri Chi lúc này cũng không để ý có bị phê bình viết kiểm điểm hay không, hỏi:“Này thật là thầy sao?” “Người này làm sao có thể là Dịch giáo sư nha?” Cổ Dĩ Tiêu che miệng cười nói,“Dịch giáo sư làm sao ăn mặc như vậy nha.” Dịch Thừa không nói tiếp, đưa di động trả lại cho Cổ Dĩ Tiêu, mỉm cười nói tạm biệt,sau đó xoay người rời đi,đương nhiên không có truy cứu cái gì. Hừ, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhạt – Chuyện càng ngày càng thú vị , hắn tại sao không phát hiện lúc ấy Cổ Dĩ Tiêu cũng ngồi ở Mac Donald?
|
Chương 6: Ngày cá tháng tư
Nói đến Cổ Dĩ Tiêu thì cô đã lấy được thuốc xổ từ anh hai của mình “hiệu quả rõ rệt nhưng an toàn”, vui vẻ trở về trường học, dọc theo đường đi gió đang ca xướng, mây trắng thì khiêu vũ,tất cả sự vật ở trong mắt Cổ Dĩ Tiêu đều là tốt đẹp như vậy.
Thượng Đế đem ngày cá tháng tư đặt vào ngày chủ nhật cuối tuần, thật giống như biết hôm nay Cổ Dĩ Tiêu phải làm điều xấu chỉnh Dịch Thừa, Thượng Đế chính là Thượng Đế a, ngài công bằng với ai hay không công bằng với ai nha.
Dịch Thừa hôm nay cũng cảm thấy có điểm quái dị,Cổ Dĩ Tiêu ngoài dự tính hôm nay không có ngủ trong khóa của hắn,tinh thần cô sảng khoái, mắt sáng như đuốc thật giống như hắc miêu sinh trưởng ở dưới tay cảnh viên chỉ huy đi bắt con vật khác. Đến trường dạy học hắn cũng không chú ý đến các học sinh, học kỳ này lại theo thói quen tìm kiếm vị trí của cô, sau đó động một chút là liếc mắt nhìn cô, mỗi lần đều thấy đỉnh đầu – cô chưa bao giờ giương mắt nhìn hắn, luôn ngồi ở mặt phía sau, không phải ngủ thì chính là vùi đầu đọc sách viết tùm lum.
Tiết thứ nhất vừa tan, vài nữ sinh theo thường lệ đi lên bục giảng hỏi chút vấn đề vừa có thể bắt chuyện vài câu.
Cổ Dĩ Tiêu ôm sách giáo khoa bỗng nhiên đứng lên.Cô xa xa nhìn Dịch Thừa bị nữ sinh vây quanh,trên mặt thiên tài dập dờn có chút tà ác.Cô chậm rãi đi lên đài, đứng ở phía sau mấy nữ sinh kia đánh giá mặt bàn. Hắn quả nhiên có thói quen pha một ly cà phê đặt bên cạnh, có đôi khi dừng lại uống một ngụm. Cổ Dĩ Tiêu vĩnh viễn cũng không hiểu đắng như thế có gì dễ uống, hơn nữa cô không lâu mới phát hiện Dịch Thừa uống không phải là cà phê ba trong một, mà là cà phê đen chính tông.
Dịch Thừa trong đám người giương mắt bỗng nhiên phát hiện Cổ Dĩ Tiêu đứng ở phía sau mấy nữ sinh. Vẻ mặt của hắn có nửa giây mất tự nhiên, thiếu chút nữa lộ ra tà mị quen có. Hắn khiến cho chính mình dời mắt đi, tiếp tục trả lời vấn đề về triết học do cô nữ sinh kia đưa ra, nhưng rõ ràng có chút không yên lòng.
Hắn thừa nhận chính mình đối với Cổ Dĩ Tiêu có hứng thú nhưng còn chưa tới trình độc“thiện cảm”, hắn thích chân chính là cô gái dịu dàng, mà không phải loại thích châm lửa như Cổ Dĩ Tiêu, là một cây đao giả thục nữ.
Cổ Dĩ Tiêu không có nhìn mặt Dịch Thừa,chậm rãi tới gần ly cà phê đen của hắn.Cô hẳn là nên cảm ơn mấy bạn học mê trai này, các cô chặn tầm mắt Dịch Thừa làm cho hắn chỉ có thể nhìn thấy mặt cô, lại nhìn không thấy tay cô.
Tại sao chỉ có tay động vật mới có thể tiến hóa thành người? Tại sao chỉ có lao động mới có thể biến thông minh? Bởi vì – các chi trên động vật không gọi là tay bởi vì bọn họ sẽ không lao động.
Đã sớm đem gói bột giấu trong tay,Cổ Dĩ Tiêu lặng lẽ đem nó đổ vào trong ly cà phê, sợ chúng nó không hòa tan,cô còn dùng muỗng nhỏ riêng quấy một chút. Làm xong tất cả cô không vội vả rời đi, đợi đến lúc chuông tan học vang lên,cô mới làm bộ thất vọng cúi đầu trở lại chỗ ngồi, giống như chính mình không có cơ hội hỏi mà buồn rầu.
Cổ Dĩ Tiêu học khóa thứ hai, một khắc cũng không ngừng nhìn chằm chằm Dịch Thừa, ở trong lòng không ngừng lẩm bẩm, hy vọng Dịch Thừa nhanh uống xong cà phê, sau đó chật vật không ngừng chạy vào WC khi quay lại thì chân mềm nhũn , sắc mặt tái nhợt ngồi phịch ở trên bục giảng.
Dịch Thừa đã sớm phát hiện ánh mắt cô khác thường, hắn đối diện với cô,cô nhìn hắn lộ ra nụ cười dịu dàng ngọt ngào,khi hắn nhìn về phía khác liền cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo chăm chú trên người mình. Hắn tạm dừng bưng ly cà phê lên uống mấy hớp,cổ họng sảng khoái tiếp tục giảng bài, nhắc nhở các học sinh trọng điểm bài học.
Hắn hét lên! Cổ Dĩ Tiêu trong lòng vui mừng nở hoa, rốt cuộc khó có thể che dấu vùi đầu cười ha hả.
Nửa khóa đi qua,Dịch Thừa cư nhiên một chút phản ứng cũng không có, điều này làm cho Cổ Dĩ Tiêu bắt đầu bất an,hồi tưởng lúc cô lấy gói thuốc từ tay Cổ Dĩ Sênh , cô còn nói phân lượng tại sao ít như vậy, lúc ấy Cổ Dĩ Sênh còn lộ vẻ mặt nghiêm túc nói, thuốc này nếu dùng nhiều hơn sẽ đưa lên xe cấp cứu. Hiện tại xem ra thuốc bột chính là quá ít ! Nói như thế nào nha? Anh hai cô vẫn là rất thiện lương ……
☆★
Cổ Dĩ Sênh làm xong một ca giải phẫu đi ra ngoài, nhìn đồng hồ đã sắp đến năm giờ rưỡi. Một y tá bỗng nhiên thần sắc kích động giữ chặt hắn“Bác sĩ Cổ, không tốt ! Người bệnh bỗng nhiên xuất huyết nhiều,ngừng hô hấp rồi!”
“Không thể nào?” Hắn đã rất cẩn thận khâu lại mạch máu cùng khoang bụng, hơn nữa loại giải phẫu này hắn đã làm hơn một trăm lần , nhắm mắt lại cũng có thể thuận lợi làm xong, không thể xuất hiện loại tình huống này .
“Lừa gạt bác sĩ thôi.” Y tá cười ha hả“Ngày cá tháng tư vui vẻ!”
Ha ha, hắn cũng không chú ý hôm nay là ngày cá tháng tư…… Ngày cá tháng tư? Đó không phải là cuộc sống của Cổ Dĩ Tiêu sao? Cổ Dĩ Sênh thở dài, lại nghĩ tới chính mình dung túng con bé quá.
Hắn mặc áo khoác trắng đi vào văn phòng của mình,Lăng Thiên đã ở bên trong chờ hắn .“Thế nào?” Hắn lấy nước ấm pha trà cho cô, thuận tiện hỏi kết quả kiểm tra — tuy rằng hắn đã sớm biết.
“Em có .” Lăng Thiên thở dài,“Ngày lành cuối cùng cũng đến , kế tiếp hơn một năm nửa bị vật nhỏ này hành hạ.” Cô đem giấy xét nghiệm đặt ở trên bàn, chỉ trích Cổ Dĩ Sênh“Vì sao đàn ông các người không sinh con? Rất không công bằng !”
Cổ Dĩ Sênh nở một nụ cười nhạt ngồi ở bên người cô, đem cô ôm vào trong ngực cúi đầu hôn cô.“Tự trọng nha, nơi này là bệnh viện.” Lăng Thiên ngồi thẳng thân mình, nhẹ nhàng đánh tay hắn một chút“Bị nhìn thấy thì anh sẽ thảm – bác sĩ ở trong văn phòng bệnh viện cường hôn nữ bệnh nhân……”
“Lăng Thiên.” Cổ Dĩ Sênh tâm sinh trêu tức, dù sao hôm nay là ngày cá tháng tư, hắn cũng muốn đùa giỡn vì thế hắn mặt lộ vẻ mặt khó xử, giống như có cái gì khó có thể mở miệng“Anh…… thừa nhận sai lầm với em,anh biết,em nhất định sẽ không tha thứ cho anh.”
“Anh làm chuyện xấu gì ?” Lăng Thiên lơ đểnh nghiêng đầu hỏi.
“Anh nhất thời hồ đồ, không thể qua được một cô gái tà ác uy hiếp và hấp dẫn, cho nên……” Cổ Dĩ Sênh ảo não ôm đầu“Cho nên làm ra chuyện thật có lỗi quốc gia và nhân dân.”
Lăng Thiên đầu tiên là ngẩn người nhìn hắn từ trên xuống dưới, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, cuối cùng âm thầm cười cười, sau đó làm bộ tức giận nói:“Anh! Anh lại làm ra chuyện thiên lý không tha…… làm em không thể bỏ qua ,Cổ Dĩ Sênh! Anh xong rồi!Em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!” Cô nói xong hét lớn một tiếng,nhào đến trước gãi eo của hắn.
Cổ Dĩ Sênh không lừa được cô, lại bị cô cù đến chạy trốn không kịp,dứt khoác ôm cổ cô“Em không mắc mưu, nói cho anh biết vì sao?”
“Anh không phải loại người như vậy.” Lăng Thiên cười nói“Cô gái tà ác kia chắc là Dĩ Tiêu? Con bé làm sao ức hiếp anh ? Nói cho em nghe một chút.”
Cổ Dĩ Sênh đem chuyện ngày đó ở Mac Donald nói lại một lần,Lăng Thiên cười lớn vuốt lấy đầu Cổ Dĩ Sênh tỏ vẻ đồng tình và an ủi.
|
Chương 7
Sắp đến giờ tan học Cổ Dĩ Tiêu rốt cục thấy một tia rạng đông — Dịch Thừa rất không yên tĩnh.
Cô dường như muốn ở trên lớp học cười to ra tiếng,nhưng lại không muốn làm cho Dịch Thừa phát hiện là cô đang làm trò quỷ, vì thế nén cười đến bụng muốn nổ tung. Ha ha, ha ha, Cổ Dĩ Tiêu vui sướng khi nhìn Dịch Thừa gặp họa, thấy động tác hắn rất là cứng ngắc không ngừng xem đồng hồ, ước gì lập tức tan học chạy trốn. Cô giống như thấy áo lông màu xanh nhạt lau nước mắt nói:“Chủ nhân,người rốt cục báo thù cho ta,ta hiện tại chết cũng nhắm mắt .”
Trước kia cô luôn hy vọng chuông tan học vang lên sớm một chút,nhưng hiện tại cô rất hy vọng tan chuông tan học vĩnh viễn không cần vang.
Trời không để ý nên vang lên tiếng chuông đúng hẹn. Dịch Thừa như trút được gánh nặng, nói câu “Tan học” Liền lập tức ôm giáo trình đi ra ngoài. Cổ Dĩ Tiêu cũng không chậm cầm sách giáo khoa đuổi theo ra.
Hoa Tri Chi kỳ quái nhìn Tiểu Tư nói:“Dĩ Tiêu khi nào thì chăm chỉ hiếu học như vậy a?”
“Dịch giáo sư –” Cổ Dĩ Tiêu phát hiện hắn không có phóng đi WC, mà nhằm về phía xe hắn lên tiếng gọi hắn lại.
Dịch Thừa quay đầu lại, chần chờ thật lâu mới hỏi:“Chuyện gì?”
Cổ Dĩ Tiêu hiểu được người này chết cũng giữ sĩ diện, có lẽ theo cá tính hắn sẽ lấy xe chạy đến bệnh viện. Cô bước nhỏ lên phía trước,vẻ mặt đau khổ nói:“Vừa rồi có vấn đề muốn hỏi giáo sư chẳng qua lúc đó có quá nhiều người em còn chưa kịp hỏi đã đến giờ học . Hiện tại có thể cho em một chút thời gian chứ?”
Dịch Thừa tổng cảm thấy được cô gái này có âm mưu gì đó“Bạn học Cổ, cụ thể một chút em có mấy vấn đề nha?”
“Mười.” Cô tâm địa thiện lương vốn muốn chuẩn bị nói một trăm ,hiện tại giảm đi chín mươi câu, đủ không làm … hắn thất vọng.
Nhìn dáng vẻ “Hiếu học” của cô,Dịch Thừa trong lòng nghi hoặc càng nhiều,“Lần sau được không?” Hắn dịu giọng khuyên bảo.
“Giáo sư ..Thầy……” Cổ Dĩ Tiêu đương nhiên làm sao dễ dàng buông tha hắn,cô nén chân mày giống như chịu đả kích, sau đó lại dùng ra chiêu sở trường của học trò — khóc, nước mắt của cô nói rơi là có thể rơi xuống, đây cái gọi “nước mắt Cá sấu ”,cô dùng nước mắt lưng tròng trong đối diện với hắn , nức nở nói:“Vì sao các học trò khác có thể lập tức biết giải đáp, còn em…… còn em phải đợi lần sau…… Em biết thầy không thích em…… em sau này sẽ không đến hỏi thầy là được chứ gì……” Cô nói xong quay đầu đi, lau một giọt nước mắt làm bộ phải xoay người chạy đi.
“Chờ một chút!” Dịch Thừa giữ chặt cô, tuy rằng hắn vẫn cảm giác cực kỳ quái dị, nhưng cũng không thể để cho cô khóc chạy trốn đi như vậy?“Em hỏi đi.” Mười vấn đề! Trời ạ…… Dịch Thừa cảm thấy được lần này bản thân nhất định xuống đài không được.
Cổ Dĩ Tiêu ở trong lòng cười to,ở mặt ngoài lại kéo dài thời gian, chậm rãi lau nước mắt,“Dáng vẻ thầy như có việc gấp cần phải đi……” Mắt cô chớp chớp,“Thầy muốn đi đâu?”
“Không đi nơi nào hết.” Dịch Thừa nhanh trả lời,“Được, vấn đề kế tiếp!”
“Hai lý thuyết ban nãy có phải có mâu thuẫn hay không?” Cổ Dĩ Tiêu ngẩng mặt lên.
“Di động của em số mấy?” Dịch Thừa đột nhiên hỏi.
“Gì chứ?” Cổ Dĩ Tiêu khó hiểu .
Dịch Thừa hít sâu một hơi, tận lực ổn định ngữ khí chính mình,“Thầy buổi tối gọi điện thoại cho em, chậm rãi giải thích với em.” Hắn bất an nhìn người đối diện, hơi nhíu nhíu mày như đang nén đau khổ gì.
Buông tha hắn đi…… Cổ Dĩ Tiêu trong lòng có một ý niệm nhỏ, dù sao đã đạt tới mục đích không nên gây khó dễ cho hắn. Vạn nhất hắn kiên trì không được, không cẩn thận phát tác ở đây,vậy thật sự là đủ khủng bố . Cô đưa di động cho hắn, xem như ngầm đồng ý cho hắn rời đi.
Ngồi trên xe,lúc phát động động cơ Dịch Thừa quay đầu nhìn bóng dáng Cổ Dĩ Tiêu tiêu sái rời đi,cô tuyệt không phải tìm hắn để hỏi lý thuyết gì đó, nhưng mà hắn đoán không ra trong lòng cô đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì. Nhưng đối với hắn mà nói Cổ Dĩ Tiêu là một người làm người ta say mê.
☆★
Đêm đó nhóm bạn cùng phòng phát hiện,Cổ Dĩ Tiêu giống như đang đợi điện thoại.Cô thỉnh thoảng lại nhìn xem di động,trong chốc lát điều chỉnh âm thanh, trong chốc lát coi có ai điện đến hay không,ngay cả lúc đi tắm cũng mang theo di động vào phòng tắm.
Cũng gần mười giờ,hắn không gọi đến sao? Cổ Dĩ Tiêu cảm thấy được chính mình bị hắn cho leo cây càng thêm khó chịu, sớm biết vậy thề rằng sẽ chết cũng quấn lấy hắn, làm cho hắn mất mặt trước mọi người,đang nghĩ ngợi di động đột nhiên vang lên. Cô chợt quay người cằm điện thoại di động, nhìn thấy người gọi đến không phải hắn.“A, chị dâu.” Cô miễn cưỡng đón lên.
“Dĩ Tiêu,cả kế hoạch của em tiến hành thuận lợi chứ?” Lăng Thiên ở đầu khác điện thoại cười nói,“Anh trai em bị tội lỗi bao phủ một ngày, thiếu chút nữa mổ bụng tạ tội .”
“Nói như thế nào nha? Thành công một nửa.” Cổ Dĩ Tiêu không muốn để cho người khác biết cô chỉnh Dịch Thừa,cho nên đi đến ban công nghe điện thoại.
Lăng Thiên nhịn không được tò mò hỏi,“Người đó là nam hay nữ ?”
“Nam .” Cổ Dĩ Tiêu thành thật trả lời“Là giáo sư của em.”
|
Chương 5: Cà phê và áo lông
Dịch Thừa từ Mĩ trở về còn chưa có đến giờ dạy đã gặp phải lãnh đạo nghe giảng bài. Học sinh không thể đến muộn thầy giáothì càng không thể.
Dịch Thừa chạy tới phòng học,chuông vào học còn chưa có vang lên. Hắn cầm cái ly đổ bột cà phê vào, đứng dậy đi ra xe nước nóng bên ngoài pha một ly cà phê thật đậm. Hắn cẩn thận bưng ly nước tận lực không đụng tới người khác, còn chưa đi đến gần cánh cửa phòng học, một người vội vàng từ bên người hắn đã chạy tới, đụng trúng khủy tay hắn,“soàn soạt” một tiếng, một nửa ly cà phê đổ ra ngoài.
Cổ tay lập tức bị nóng đỏ một mảnh,Dịch Thừa khó chịu giương mắt nhìn xem tên quỷ liều lĩnh này là ai, mặt Cổ Dĩ Tiêu than khóc ánh vào mi mắt hắn.
Lại là hắn! Cổ Dĩ Tiêu trừng mắ nhìn cà phê đổ lên ngực,may là hôm nay mặc nhiều quần áo bằng không về sau phải đổi cả da ! Đây là áo lông cô mới mua mấy ngày hôm trước, là màu xanh nhạt cô thích nhất. Cà phê…… Thật tốt nhuộm màu a.
“Không có việc gì chứ?” Dịch Thừa vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, thanh âm không có lên xuống,nghe qua như là quan tâm.Trên thực tế giống như không liên quan chuyện của hắn.
Cổ Dĩ Tiêu lại muốn lấy gạt tay hắn ra, xem ra về sau học khóa của hắn cô nhất định phải mang gạch theo bên người,lo trước khỏi gặp hoạ. Nước cà phê chậm rãi thẩm thấu tiến vào áo của cô, một tầng, hai tầng…… Cô kéo áo lông muốn ngăn nó chảy xuống dưới,nhưng lại hoàn toàn không chú ý Dịch Thừa đưa tay vào túi,lấy ra một bịt khăn giấy, đã rút một tờ ra ngoài. Cổ Dĩ Tiêu không biết tuần này có lãnh đạo tới nghe khóa? Theo như bình thường cô đã sớm trốn học quay về ký túc xá . Hiện tại nên trở về sao? Cổ Dĩ Tiêu còn không dám ra quyết định, một bàn tay liền đặt lên ngực cô thiếu chút nữa làm cho cô hét to tại chổ.
Trong lúc đó tay Dịch Thừa phủ lên ngực cô cách một tờ khăn giấy.
“Trở về thay quần áo đi.” Trong mắt Dịch Thừa nhìn không ra cảm xúc gì,tay cầm khăn giấy đặt tại trên người cô, nhìn ra được áo không tiện lắm.Ngữ khí của hắn thản nhiên, không cố ý đè thấp biến thành rất có từ tính.
Cổ Dĩ Tiêu lui một bước về phía sau, đoạt lấy cả bao khăn giấy trong tay hắn, rút ra một tờ lau lên ngực, đương nhiên cà phê vô luận như thế nào cũng không bị tấm khăn giấy đánh bại.Cô bỗng nhiên nhìn lại phía Dịch Thừa,lập tức phát hiện hắn không kịp thu hồi ánh mắt ranh mãnh, đợi ánh mắt của cô dừng lại vài giây ở trên mặt hắn, hắn quả nhiên lại khôi phục thành giáo sư đứng đắn. Cổ Dĩ Tiêu nghĩ, hắn chẳng lẽ không biết hành vi vừa rồi rất không thích hợp sao? Cầm khăn tay trực tiếp ấn lên ngực cô, rõ ràng chính là rắp tâm bất lương! Lão sắc lang!
Dịch Thừa dời ánh mắt,không vui nhìn thẳng với cô.
Thấy hắn không có nhìn chính mình,Cổ Dĩ Tiêu cắn răng trừng mắt nhìn hắn một cái,hất đầu rời đi. Hắn nhất định là cố ý đem cà phê đổ trên người cô! Âm hiểm! Độc ác! Đê tiện! Cô còn chưa có đem tất cả nghĩa xấu đổ lên người Dịch Thừa, liền chạm mặt thầy chủ nhiệm cùng các thầy giáo khác!
“Cô học sinh này,đang là giờ học cô muốn đi đâu?” Thầy chủ nhiệm nghiêm khắc hỏi.
“Quần áo em bị dơ,em muốn về thay bộ khác.” Cổ Dĩ Tiêu chứa nhu thuận, cau mày dáng vẻ thực khó xử,“Lãng phí thời gian đi học trở về thay quần áo, thật sự rất là không tốt, nhưng mà em thật sự…… Thật sự bất đắc dĩ thôi……” Cô nói xong còn lấy tay che mắt như muốn khóc.
Thầy chủ nhiệm thấy cô nữ sinh nhu nhược này dáng vẻ đáng thương cho nên làm sao nhẫn tâm trách tội cô, lại thấy quần áo cô quả thật rất dơ cho nên hiền lành khuyên nhủ:“Được rồi, đừng buồn nửa, thay quần áo xong phải đến đây học nha.”
“Ừm.” Cổ Dĩ Tiêu gật đầu như băm tỏi,rất đau lòng rời đi.
Vài lãnh đạo nhà giáo dần dần đi xa, Cổ Dĩ Tiêu lấy tay ra khỏi mắt, đôi mắt giảo hoạt nheo lại làm sao có dấu vết đã khóc, chẳng qua là đắc ý trò đùa của mình thành công.
Cô cười lạnh vài tiếng quay về ký túc xá, thấy áo lông mới của mình có kết cục bất hạnh, âm hiểm nói:“Họ Dịch kia,hãy chờ đó……”
☆★
Lấy màu trắng là màu chủ đạo trong phòng chữa bệnh,Cổ Dĩ Sênh cầm lấy tấm x quang do y tá đưa đến, nhìn trong chốc lát rồi hướng người bệnh nói:“Túi mật bị viêm, đi làm thủ tục nhập viện đi.” Thói quen đẩy kính mắt lên nhìn nhìn chung, chuẩn bị tiếp đãi người bệnh cuối cùng hôm nay.
“Bác sĩ Cổ ~~” Một bóng người nhẹ nhàng đi vào trong phòng bệnh, hờn dỗi đưa hai tay ôm cổ hắn.
“Dĩ Tiêu?” Cổ Dĩ Sênh nhìn thoáng qua bên ngoài, còn lại người bệnh đã bị y tá báo cho biết ngày mai lại đến , hắn kinh ngạc,“Em chỗ nào không khỏe mà trực tiếp đến nhà của anh, cần gì đăng ký chờ lâu như vậy?”
“Em không đăng ký a, sau khi em đi vào y tá đã nói đến giờ,nên cho những người đi về.” Cổ Dĩ Tiêu tùy tiện ngồi ở trên ghế bên cạnh, hai chân bắt chéo,“Chào anh hai, buổi tối mời em đi Mac Donald,em có việc hỏi anh.”
“Được,em chờ anh một chút.” Cổ Dĩ Sênh cởi áo khoác trắng xuống, thu thập trên bàn gì đó, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại về nha,“A,hôm nay anh cùng Dĩ Tiêu đi ăn cơm, tối nay về nhà…… Con bé không có ngã bệnh chỉ tới tìm anh nói chuyện phiếm.Có muốn anh mua thức ăn khuya cho em hay không? Ừm,được rồi.”
Hắn mới vừa đóng di động,Cổ Dĩ Tiêu liền bĩu môi, trách cứ hắn:“Anh hai thật không lãng mạn,anh nên nhiệt tình với chị dâu một chút,giống như vậy nè –”Cô đứng lên khoa tay múa chân giống như đang đọc diễn cảm thơ ca g:“A ~ tình yêu của anh,hôm nay ông xã phải đi ăn cơm với em gái Dĩ Tiêu xinh đẹp,cho nên không thể ăn tối với em~ em ngàn vạn không cần nghĩ muốn anh nha! Tuy rằng anh mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ đến em~”
Cổ Dĩ Sênh làm bộ không có nghe, lấy chìa khóa xe rời khỏi phòng chữa bệnh.
Cổ Dĩ Tiêu ngồi ở trong xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng nổi lên một chủ ý xấu xa.
Dừng xe cách Mac Donald một khoảng, Cổ Dĩ Sênh và Cổ Dĩ Tiêu sóng vai đi tới, lúc đi qua đường lớn Cổ Dĩ Sênh tính bảo vệ ôm bả vai của cô, chú ý dòng xe hai bên trái phải.“Hôm nay thật lạnh nha.” Cổ Dĩ Tiêu kéo chặt áo bên ngoài. Cổ Dĩ Sênh nhìn chiếc áo khoác ngoài chiếc áo lông, hỏi:“Trước đó vài ngày mới mua cái áo lông mới? Theo như cá tính của em, quần áo mới không mặc một tuần là sẽ không bỏ qua .”
“Đừng nói nữa, không thể mặc.” Nói đến cái này Cổ Dĩ Tiêu càng tức giận.
“Không vừa người?” Cổ Dĩ Sênh đẩy cửa tiệm Mac Donald ra.
“Đổ cà phê lên mặt, sợ là rửa không sạch .” Dịch Thừa kia tự cho mình giỏi giang,cà phê ngon không uống đem toàn bộ đổ lên người cô!
Cổ Dĩ Sênh không có tra cứu, tìm mấy chổ trống cho cô ngồi, sau đó đi xếp hàng mua đồ ăn.
Cổ Dĩ Tiêu gục ở trên bàn, bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộc từ ngoài cửa đi vào, lập tức đi đến xếp hàng bên người Cổ Dĩ Sênh. Người kia…… Rất giống là Dịch Thừa, nhưng lại không quá giống. Cổ Dĩ Tiêu rướn dài cổ giống như hươu cao cổ, nhìn thật lâu, rốt cục nhận ra người kia quả thật là Dịch Thừa. Không thể nào? Hắn mặc quần Jean? Hắn mặc duy nhất chiếc áo sơ mi? Hắn đến mua Mac Donald?
Dịch Thừa cũng không phát hiện cô,vừa xếp hàng vừa nghịch di động. Tóc hắn vi loạn không chỉnh tề giống bình thường nhìn qua giống như một sinh viên. Mặt khác hắn — không mang kính mắt.
“Ngạc nhiên a.” Cổ Dĩ Tiêu lầm bầm lầu bầu,cơ hội tốt như vậy làm sao bỏ qua,cô lấy điện thoại cầm tay ra chụp một tấm.
Luôn nghe người ta nói, mỗi người đều có một mặt nạ khác nhau, trước một mặt sau lại là mặt khác. Cổ Dĩ Tiêu nghĩ vị giáo sư ăn nói cẩn trọng bề ngoài đứng đắn là giả ,cô mơ hồ cảm giác được người có điểm tà khí kia mới chính là Dịch Thừa thật .
Cổ Dĩ Sênh mua xong đồ bưng mâm đến đây,thấy Cổ Dĩ Tiêu rướn người như hươu cao cổ nhìn về phía quầy, không chỉ có bật cười:“Em vài ngày chưa ăn cơm sao?”
“Nói nhảm.” Cổ Dĩ Tiêu cúi đầu, lấy một cái hamburger ra gặm.
Dịch Thừa cuối cùng không có phát hiện Cổ Dĩ Tiêu, mua xong đồ ăn rồi ra về. Cổ Dĩ Tiêu nhìn ra bên ngoài, trừng lớn ánh mắt — Dịch Thừa lái xe đua? Được rồi, Cổ Dĩ Tiêu rốt cục tin, phó giáo sư này chỉ có hai mươi bảy tuổi chứ không phải bảy mươi hai tuổi.
“Em có chuyện gì hỏi anh?” Cổ Dĩ Sênh hỏi một câu,kéo Cổ Dĩ Tiêu từ cõi thần tiên trở lại.“A, là như vậy.” Cô hắng cổ họng,“Trên thế giới có phải có loại thuốc xổ giống như trong truyền hình hay chiếu hay không?”
“Em hỏi cái này làm gì?” Cổ Dĩ Sênh không trả lời cô,chỉ là thực thoải mái gật đầu, nhướng mày cao,“Lại muốn chỉnh ai ?”
“Trời đất chứng giám!” Cổ Dĩ Tiêu vẻ mặt đau thương,“Anh hai thân sinh lại nghĩ em gái đáng yêu của mình thành người xấu xa vậy sao…… vậy em sống còn có ý nghĩa gì nửa chứ?”
“Cổ Dĩ Tiêu, em đừng giả bộ với anh.” Cổ Dĩ Sênh mặt nạ giả của cô“Anh hy vọng em sẽ nói thật.”
Cổ Dĩ Tiêu căn bản không để ý, lộ ra bản tính thật,“Nếu anh không thành thật trả lời em,em liền đem chuyện anh và chị dâu chia tay hai năm, thẳng đến trước kết hôn mới quen lại nhưng anh lại không nói cho ba mẹ biết.”Nhược điểm của anh hai,cô chẳng qua đã nắm đắc chặt chẽ, nếu không cô làm sao có thể nào từ trong miệng hắn hỏi được nha?
“Em quả nhiên là độc nữ.” Cổ Dĩ Sênh không lời nào để nói.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, Cổ Dĩ Sênh.” Cổ Dĩ Tiêu cắn một cái đùi gà, cố ý nhai lớn tiếng.
“…… Có.” Cổ Dĩ Sênh bị cô đánh bại, nhấc tay đầu hàng, trả lời vấn đề Cổ Dĩ Tiểu hỏi.
“Thuốc bắc hay là thuốc tây?” Cổ Dĩ Tiêu lại cầm lấy một cái đùi gà khác chấm sốt cà chua, đưa đến bên miệng Cổ Dĩ Sênh lắc tới lắc lui, cười cười hấp dẫn hắn.
Cổ Dĩ Sênh chịu không nổi hấp dẫn,“Em muốn thuốc nhanh hay chậm ?” Hắn vừa nói xong,Cổ Dĩ Tiêu liền thưởng một cái đùi gà cho hắn,cứu sống được một thầy thuốc bởi vì em gái giảo hoạt đưa tới một cái đùi gà,mà cũng không nhận ra bản thân cũng thật xui xẻo bị em gái mình chỉnh.
“Tốt nhất là có thể để cho hắn uống mà không có phản ứng gì, qua nửa tiếng hay một tiếng sau mới bắt đầu phát tác, nhưng mà cũng không chỉnh hắn đến vào nhà xác nha.”
“Vậy dùng thuốc bắc.” Cổ Dĩ Sênh hoàn toàn sa đọa .
“Anh hai…anh là bác sĩ nha……” Trong mắt Cổ Dĩ Tiêu lại thấy một tia giảo hoạt,“Anh biết phân lượng thuốc, cho nên anh giúp em chuẩn bị một phần thuốc xổ phù hợp yêu cầu nha, cuối tuần này em sẽ đến tìm anh.”
Đắc tội ai cũng không nên đắc tội con bé — Cổ Dĩ Sênh trong lòng thầm nghĩ, nhưng ở trước mặt em gái y đức của hắn không còn sót lại chút gì, thật xin lỗi quốc gia thật xin lỗi nhân dân, thật xin lỗi cha mẹ sinh hắn dưỡng hắn,chỉ sợ người bị chỉnh là cha mẹ aaaaaaaa.
“Em biết anh rất khó xử, lần sau sẽ không như vậy nửa……” Cổ Dĩ Tiêu hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt năn nỉ.
Cổ Dĩ Sênh ngầm đồng ý, Cổ Dĩ Tiêu hoan hô nhảy nhót. Dám ở trên lớp học gây khó dễ cho cô? Dám dùng cà phê làm dơ áo mới của cô? Dám đặt tay trên ngực của cô? Hừ! Anh sẽ trả giá thật nhiều !
Đang lái xe về nhà Dịch Thừa bỗng nhiên cảm thấy cảm giác lạnh lẻo thổi đến.
☆★
Qua một tuần nửa chính là ngày cá tháng tư, Cổ Dĩ Tiêu một tay chống cằm, một tay chuyển bút, thỉnh thoảng lại dùng dư quang thoáng nhìn Dịch Thừa đứng ở trên bục giảng.
Thời tiết đã dần dần ấm áp,Dịch Thừa vẫn mặc cẩn thận tỉ mỉ,một chút cũng nhìn không ra có cảm xúc gì khác.
Cổ Dĩ Tiêu không khỏi mở di động ra, nhìn tấm hình lần trước cô chụp,cùng Dịch Thừa trước mắt đối lập — căn bản là hai người khác nhau.
“Nhìn cái gì nha?” Hoa Tri chi nhìn tới, liếc mắt nhìn ảnh chụp trên di động, lập tức cười gian rộ lên:“Ơ,là ai nha? Người nào làm cho cậu mê như vậy, ngay cả đi học cũng lấy ra xem nữa.”
“Cậu không biết hắn?” Cổ Dĩ Tiêu hào phóng đưa di động chuyển hướng sang Hoa Tri Chi,“Thấy rõ ràng chưa.”
Hoa Tri Chi nhìn đã lâu, nghi hoặc hỏi:“Chưa thấy qua, rốt cuộc là ai?”
Cổ Dĩ Tiêu dùng cằm chỉ một chút lên bục giảng.
Hoa Tri Chi mở lớn miệng, ánh mắt trừng lớn như trứng vịt,“Cậu…… cậu không đùa chứ?”
“Ông lão ấy mặc quần áo người trẻ tuổi, cãi lão hoàn đồng a.” Cổ Dĩ Tiêu nhún nhún vai, vui sướng nghe thấy chuông tan học vang lên.“Đi thôi, cùng nhau ăn cơm thôi.”
Hoa Tri Chi bán tín bán nghi, vẫn không quá tin tưởng người trong ảnh chính là Dịch Thừa. Cô đuổi theo phía sau Cổ Dĩ Tiêu, hỏi thăm cô chụp tấm hình này lúc nào, chẳng qua Cổ Dĩ Tiêu giữ kín như bừng,không nói cho cô biết.“A, cô gái này này!” Cô tức giận chỉ vào Cổ Dĩ Tiêu mắng to,“Nói cho tớ biết một chút sẽ chết sao? Quỷ hẹp hòi!”
Bỗng nhiên Cổ Dĩ Tiêu dừng lại,Hoa Tri Chi thiếu chút nữa đụng lên lưng của cô.
Dịch Thừa không biết từ nơi nào đi đến,bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai cô.
Hoa Tri Chi vui đến muốn bay lên, lập tức thu hồi bộ dáng hung thần ác sát vừa rồi, giống như chim nhỏ nép vào bên người Cổ Dĩ Tiêu,nở nụ cười thục nữ, nhẹ giọng nói:“Dịch giáo sư,thầy thật khỏe.”
Cổ Dĩ Tiêu không biết người này tại sao bỗng nhiên ngăn lại đường đi của cô, nhưng vẫn giả khờ dại chào hỏi:“Dịch giáo sư,chào!”
“Các cô vừa rồi xem gì đó, có thể cho thầy mượn chiêm ngưỡng một chútkhông?” Dịch Thừa lời nói nhỏ nhẹ không nhanh không chậm, mặt mang nụ cười vô hại.
“A?” Hoa Tri Chi khẩn trương, nho nhỏ nói với Cổ Dĩ Tiêu:“Làm sao bây giờ a, có thể bảo chúng ta viết kiểm điểm hay không, còn thông báo phê bình?”
Cổ Dĩ Tiêu không để ý tới cô, chẳng qua dịu dàng lấy điện thoại cầm tay ra, tìm ảnh chụp sau đó hai tay trình lên,“Mời xem.”
Dịch Thừa tiếp nhận nhìn thoáng qua màn hình,Cổ Dĩ Tiêu phát hiện vẻ mặt của hắn hơi hơi cứng đờ, ánh mắt hơi một tia kinh dị.
Hoa Tri Chi lúc này cũng không để ý có bị phê bình viết kiểm điểm hay không, hỏi:“Này thật là thầy sao?”
“Người này làm sao có thể là Dịch giáo sư nha?” Cổ Dĩ Tiêu che miệng cười nói,“Dịch giáo sư làm sao ăn mặc như vậy nha.”
Dịch Thừa không nói tiếp, đưa di động trả lại cho Cổ Dĩ Tiêu, mỉm cười nói tạm biệt,sau đó xoay người rời đi,đương nhiên không có truy cứu cái gì. Hừ, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhạt – Chuyện càng ngày càng thú vị , hắn tại sao không phát hiện lúc ấy Cổ Dĩ Tiêu cũng ngồi ở Mac Donald?
|
Chương 8:AQ Tinh thần
“Không thể nào?” Lăng Thiên kêu to“Ngay cả giáo sư cũng dám chỉnh? Ông,ông ấy không có chuyện gì chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Hắn là phó giáo sư, chúng em hay quen gọi như vậy nhưng hắn tuyệt không già, chưa đến ba mươi tuổi.” Cổ Dĩ Tiêu kiên nhẫn giải thích “Hắn không phải người tốt, ở mặt ngoài giả đứng đắn thật ra đại sắc lang.”
“Như vậy tốt nhất đừng đụng người như thế.”
“Ở phút cuối cùng em cho hắn một con đường thoát, không có làm cho hắn ở trước mặt mọi người xấu hổ, ai, ai bảo em Cổ Dĩ Tiêu tâm địa thiện lương nha?” Cổ Dĩ Tiêu vẫy vẫy đầu tóc“Hy vọng hắn sau này có thể kìm nén lại một chút, không được làm kẻ hai mặt,như vậy mới không làm … anh hai xấu hổ vì bán đứng y đức đổi lấy thuốc xổ.”
“Nếu hắn chết có phải Dĩ Sênh phải bán y đức một lần nửa không?” Lăng Thiên che mặt cười trộm.
“Lần sau khi em chỉnh người khác không dám làm phiền đến anh trai nửa, vạn nhất bị ba mẹ biết em liền xong đời.Chị dâu, chị cũng nói chồng chị đừng nói với ba mẹ nha.”
“Được rồi, đồng ý với em đấy.” Lăng Thiên như nhớ tới điểm cái gì, vỗ ót,“Đúng rồi,ba nói cuối tuần đến tầng cao nhất cao ốc chúc mừng nhà họ Cổ đã có cháu đích tôn ,còn bảo anh chị nói một tiếng với em,đến lúc đó phải tới .”
“Woa, nhìn không ra nha, anh em cũng cố gắng thật……” Cổ Dĩ Tiêu nheo mắt mị cười,“Chị dâu…chị cũng…”
Lăng Thiên quẫn bách đỏ mặt lên“ Nha đầu đáng ghét cuối tuần sẽ tính sổ với em.”
Cổ Dĩ Tiêu treo điện thoại, hướng cùng phòng lớn tiếng tuyên bố:“Phụ trương phụ trương! Ta Cổ Dĩ Tiêu sắp phải làm cô –”
“Thì ra cậu đang đợi điện thoại của chị dâu, chúng ta còn tưởng rằng cậu đang đợi người nào dễ nhìn gọi cho cậu nha.” Hoa Tri Chi quay sang“Chúc mừng cậu đã tiến thêm một bậc_Làm Cô.”
Cổ Dĩ Tiêu đối với lời hứa của Dịch Thừa hoàn toàn thất vọng, quả nhiên Dịch Thừa thật không có gọi điện đến.“Hừ, tình nguyện tin tưởng trên thế giới này chỉ có quỷ, cũng đừng tin tưởng người đàn ông giảo hoạt kia!” Cô nói thầm sau đó nhắm mắt ngủ, không bao giờ … quản di động có vang lên hay không.
…………..
Buildinghktổng cộng có ba mươi chín tầng.Cổ Dĩ Tiêu đương nhiên sẽ không nói cho người khác bản thân tới đây ăn cơm,chẳng qua cô nói cùng với người nhà liên hoan, ngày mai mới quay về trường học,còn dặn khi kiểm tra phòng buổi tối đến thì bảo người nào hô dùm cô một tiếng.
Cổ Dĩ Tiêu đứng ở trước cửa thang máy,cô do dự không dám đi vào. Cửa thang máy đóng mở vài lần,cô bước lên một bước nhỏ sau đó lui về sau,thở cũng rất khó khăn—đây rất không giống cô bình thường.
Đây là cô lần đầu tiên đến phòng ăn cảnh biển, nghĩ đến chính mình phải đứng trong thang máy chờ nó dừng ở tầng ba mươi chín cô liền một trận sợ run. Bởi vì khi còn bé bị bắt cóc,bị giấu ở trong một xe vận tải nhỏ,cô bắt đầu có chứng sợ hãi không gian giam cầm,đây là chuyện mới phát hiện trong vài năm hơn nữa người trong nhà cũng không ai biết.Cô cảm thấy đây cũng không phải là bệnh nặng gì, đối với thân thể không có gì hại cho nên không để ý. Bình thường đi thang máy chỉ cần không ở bên trong quá lâu, cô sẽ không có vấn đề gì. Duy nhất có một lần đi thang máy cùng Cổ Dĩ Sênh lên phòng ăn tầng hai mươi tham gia hôn lễ,suốt khoảng thời gian đó cô ôm chặt cổ Cổ Dĩ Sênh,cho nên lúc mở cửa thang máy ra, người ta nghĩ cô và Cổ Dĩ Sênh là một đôi tình nhân chưa thỏa mãn dục vọng,lúc đó rất là xấu hổ.
Cô lấy điện thoại cầm tay ra, tính gọi điện thoại cho Cổ Dĩ Sênh, gọi anh ấy xuống dưới đi với cô.
“Bạn học Cổ Dĩ Tiêu.” Phía sau vang lên một giọng nam rất quen thuộc.
Cổ Dĩ Tiêu xoay người, thấy Dịch Thừa mặt một bộ đồ tây đơn giản đứng ở phía sau cô, tùy ý đứng ở bên cạnh hơn nữa không có đeo kính mắt.“Dịch giáo sư ,chào.” Cô mỉm cười tránh không đề cập đến chuyện lúc trước“Thầy vẫn khỏe chứ?” Cô quan sát sắc mặt hắn,Ừm,nhìn qua cũng không có gì tệ, thuốc xổ của anh hai quả nhiên phân lượng không nặng.
“Em tới nơi này làm gì?” Chi phí nơi này không phải học sinh bình thường có thể trả nổi .
“Em sao……” Cổ Dĩ Tiêu suy nghĩ trong chốc lát“Uống rượu mừng.” Thêm một người cũng vui vẻ nha, ít nhất đối ba mẹ cùng anh trai mà nói là như vậy.
Cửa thang máy mở ra, vài người từ trong thang máy đi ra,Dịch Thừa đi vào thang máy,quay đầu hỏi:“Em không vào sao?”
“Sao.” Cổ Dĩ Tiêu lấy lại tinh thần, thật cẩn thận đi vào thang máy, đứng ở bên người Dịch Thừa.
Dịch Thừa ấn tầng hai mươi chín rồi hỏi:“Em lên tầng mấy?”
“Tầng …tầng cao nhất, cám ơn.” Cổ Dĩ Tiêu thấy cửa thang máy khép lại, nói chuyện lập tức có chút cà lâm, một loại áp lực đè nén từ bốn phía đánh tới, làm cho cô hít thở bắt đầu dồn dập như là thiếu dưỡng khí.
Thang máy bắt đầu đi lên,Cổ Dĩ Tiêu lui ra phía sau,dựa lưng vào tường thang máy, vì để dời lực chú ý của mình cô lắp bắp hỏi Dịch Thừa:“Anh tới, tới nơi này làm cái gì?”
“Thầy có hẹn một giáo sư từ Mĩ đến ăn cơm ở tầng hai mươi chín,ông ấy vừa vặn đến du lịch Trung Quốc, cho nên thầy mời người đó ăn cơm.” Ngữ điệu Dịch Thừa không có cứng nhắc như khi dạy học, đang nói hắn ngừng lại. Hắn nghiêng đầu nhìn Cổ Dĩ Tiêu,cô ăn mặc thực tùy ý,áo sơ mi đơn giản tay áo dài màu xanh cộng với quần thường rộng thùng thình, nhưng mà thực thích hợp với cô. Bất quá cô xoắn hai tay giống như rất khẩn trương, vì thế Dịch Thừa thuận miệng hỏi:“Em làm sao vậy?”
“Không không không có gì.” Cổ Dĩ Tiêu nâng mặt,Dịch Thừa phát hiện môi cô tái mét, ánh mắt rời rạc.
“Đinh.” Thang máy tới tầng mười, một người đàn ông đầu trọc đi vào, hắn có bụng bia thật to có thể so với phụ nữ mang thai mười tháng.
Cổ Dĩ Tiêu nhìn thấy người nọ, kịch liệt run lên một chút,cô cảm thấy hai chân như nhũn ra. Năm đó người bắt cóc cô cũng đầu trọc cùng một cái bụng bia, hai loại đặc trưng đều cùng xuất hiện trên một người,đến khi cửa thang máy đóng máy Cổ Dĩ Tiêu bướng bỉnh và thông minh đã sớm bỏ trốn mất dạng,còn lại chỉ có chứng sợ hãi giam cầm.
Dịch Thừa nhìn người nọ đầu bóng loáng,cảm thấy có điểm buồn cười,bất quá hắn không biểu hiện ra ngoài, mặt không chút thay đổi đứng im. Bỗng nhiên trên người hắn có thêm một đôi tay, cúi đầu liền thấy Cổ Dĩ Tiêu từ bên cạnh ôm lấy hắn, cả người dán trên người hắn. Tự nhiên diễm phúc từ đâu bay đến,làm cho đầu óc Dịch Thừa ít nhất có ba giây đồng hồ đình chỉ vận tác.
Người đàn ông đầu bóng loáng nghiêng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, phát ra một tiếng cười nhạo.
Cổ Dĩ Tiêu đem mặt vùi vào ngực Dịch Thừa, hô hấp lúc nhanh lúc chậm,cô căn bản không dám nhìn người kia, sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh.
Dịch Thừa đưa tay ôm cô, diễm phúc bay tới không lấy mới là ngu ngốc. Hắn chưa từng nói mình là chính nhân quân tử, vài năm sống ở Mĩ đã làm cho hành vi hắn trở nên có chút thoải mái.
|