Hạc Minh Giang Hồ
|
|
CHƯƠNG 16: TUYỆT SẮC THIÊN THÀNH Ra cửa, Đoạn Vân Tụ thấy một bà lão đang từ nhà tranh bên cạnh đi tới. Lão bà bà kia vẻ mặt hiền hậu, thấy Đoạn Vân Tụ liền hô: "Tiểu thư đã tỉnh a, cảm thấy thân thể thế nào rồi, đã hạ sốt chưa?" Đoạn Vân Tụ vội vàng đáp: "Không có việc gì rồi, cảm tạ bà bà, không biết ta như thế nào tới được nhà bà bà?" "Ha ha, ngươi a, là vị Diệp tiểu thư kia mang ngươi tới, nàng tối hôm qua tìm hơn nửa đêm mới tới được nơi này của ta, lại thay ngươi đổi y phục, rồi chạy đi ngao canh gừng, đi qua đi lại cho đến hừng đông mới ngủ. À phải, trong phòng bếp còn chén canh gừng, ngươi lát nữa nhớ uống đi..." Vốn trong lòng Đoạn Vân Tụ vẫn còn ấm ức, nghe xong lời này đã hiểu rõ mọi chuyện đêm qua, lòng nàng cảm động không thôi, nàng cũng biết Diệp Tú Thường tuy là giận mình, nhưng vẫn rất quan tâm, vẫn tỉ mỉ chu đáo chiếu cố mình, lạnh lẽo ở trong lòng nhanh chóng thay bằng ấm áp, nàng rất muốn vì Diệp Tú Thường làm một chút gì đó. Nàng nghĩ nghĩ, tâm niệm vừa động, đã nói: "Bà bà, ta đi một chút sẽ trở lại." Tuy nằm ở trên giường, nhưng Diệp Tú Thường lại trằn trọc không có ngủ được. Nàng nhớ tới tối hôm qua thấy mái tóc dài mềm mại của Đoạn Vân Tụ tản mát, nhớ tới tấm lưng trắng như tuyết cùng mái tóc đen như thác nước, nhớ tới ánh mắt nàng nhìn mình khi cô đơn, nhớ tới nàng tàn nhẫn một kiếm giết chết bốn người, nhớ tới nàng ở bờ sông điên cuồng cùng phiền muộn, nhớ tới thân thể trắng ngần mềm mại, nhớ tới chính mình vừa rồi không thể kìm được để tim loạn nhịp... Nàng biết mình không thể tiếp tục như vậy, biết rõ Đoạn Vân Tụ là nữ tử, nhưng vẫn là không thể quên được, vẫn hi vọng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, vẫn muốn thấy được nụ cười nhàn nhạt của nàng... "Không thể như vậy, không thể như vậy được, Diệp Tú Thường ngươi phải nhớ kỹ nàng là nữ tử!" Nàng chán nản vỗ vỗ mặt mình, muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút, "Nhất định phải tìm biện pháp, phải tìm biện pháp..." Nàng bắt đầu minh tư khổ tưởng, tìm kiếm biện pháp giải quyết phiền não của chính mình. Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì, "Nhất định là như vậy, nhất định là vì nguyên nhân này..." Nàng hưng phấn ngồi dậy, mặc y sam vào muốn mở cửa đi ra ngoài, đã thấy Đoạn Vân Tụ bưng một lớn một nhỏ hai cái bát tiến vào, trong bát lớn có hai khứa cá to, ở trên có đậu hủ cùng cải thìa màu xanh nhạt vẫn đang bốc khói, chén nhỏ thì đựng cơm. "Tú Thường?" Đoạn Vân Tụ thay đổi xưng hô, "Sao không ngủ thêm chút nữa?" "Ta cũng không phải kẻ lười biếng!" Diệp Tú Thường nghiêng qua, nàng liếc mắt một cái. "Ha ha, được rồi, Tú Thường không phải lười biếng, vừa lúc canh cá cũng đã làm xong" Đoạn Vân Tụ cười cười, "Ta làm hai chén, một chén cấp bà bà, một chén cho cô." Đoạn Vân Tụ đem canh cá để trên bàn, để cả đũa sạch cùng thìa lên, lại cười nói: "Nếm thử tay nghề của ta?" Diệp Tú Thường cũng không muốn ăn cái gì đó do Đoạn Vân Tụ làm, nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của nàng nhìn mình, vẫn là ngồi xuống bàn cầm lấy thìa uống một chút canh. Canh cá vào miệng, chỉ cảm thấy ngon dị thường, Diệp Tú Thường trong lòng tán thưởng, không nghĩ tới Đoạn Vân Tụ chỉ sử dụng nguyên liệu đơn giản lại có thể nấu ra món canh ngon như vậy, nhưng nàng không muốn biểu hiện ra cái gì, trên mặt vẫn lạnh như băng. "Như thế nào?" "Rất khó uống!" Vẻ mặt Đoạn Vân Tụ thất vọng ---- nàng đã dốc toàn lực rồi, vốn tưởng rằng Diệp Tú Thường sẽ thích, nhưng không ngờ lại bị đánh giá hỏng bét như vậy. "Rất khó uống vậy thì..." Đoạn Vân Tụ đưa tay muốn đem canh cá bưng đi, lại nghe Diệp Tú Thường bổ sung nói: "Ta đói bụng rồi, khó uống cũng đã uống, ta không muốn đói chết!" Đoạn Vân Tụ ngẩn người, buông tay ra. Diệp Tú Thường lại múc một muỗng canh chan lên cơm, Đoạn Vân Tụ thì ở một bên gỡ thịt cá lấy hết xương đưa đến chén nhỏ của nàng. Diệp Tú Thường nhìn thấy bộ dáng cẩn thận săn sóc của Đoạn Vân Tụ, trong lòng không biết là nên vui hay buồn. Ăn được một nửa, Diệp Tú Thường hỏi: "Ngươi có ăn hay không?" Đoạn Vân Tụ muốn nói ăn, nhưng nhớ tới Diệp Tú Thường nói mình làm canh cá khó uống, liền đáp: "Chưa ăn đâu, Tú Thường cô nếu không thích thì thôi, để ta." Diệp Tú Thường đem thìa quăng vô trong bát, không uống nữa. Đoạn Vân Tụ cầm lấy thìa trong bát múc một chút canh đưa vào miệng, thầm nghĩ: uống rất ngon a, chẳng lẽ khẩu vị của mình với nàng khác nhau xa như vậy? Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ không chê cái thìa mình đã dùng qua chút nào, trên mặt hơi nóng. Vì để che dấu bối rối của bản thân, nàng cầm lấy đũa gắp một miếng đậu hủ, nói: "Ta vẫn còn đói!" Đoạn Vân Tụ kinh ngạc, cũng không tiện nói cái gì, tiếp tục ăn canh, thỉnh thoảng gấp cho Diệp Tú Thường chút rau với thịt, cứ như vậy một bát canh cá với đậu hủ suông hai người cũng chia nhau xong. Giữa trưa, cả hai chuẩn bị hướng lão bà bà chào từ biệt. Diệp Tú Thường đi ra ngoài cửa, huýt sáo một tiếng, rất nhanh một đỏ một trắng hai con ngựa liền hướng tiểu viện chạy tới, còn mang theo hành lý của hai người. Đoạn Vân Tụ sờ sờ ngựa của mình "Tuyết Chiêu", cười nói: "Ngươi đã tìm được bạn tốt rồi ha!" Diệp Tú Thường nghe thấy lời này trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó lấy ra một thỏi bạc đưa đến tay lão bà bà, "Cảm ơn bà bà đã thu nhận giúp đỡ chúng ta, cái này ngài cầm!" Lão bà bà chưa từng thấy qua thỏi bạc lớn như vậy, hoảng hốt nói gấp: "Này không được, không được!" Diệp Tú Thường nói: "Không sao, bà bà đừng khách khí! Chúng ta phải đi rồi, bà bà không cần tiễn!" Nói xong cùng Đoạn Vân Tụ lên ngựa rời đi. Hai người đi đến phụ cận thành. Tới trong thành, các nàng dắt ngựa đi ở trên đường, Diệp Tú Thường tả quan hữu vọng, Đoạn Vân Tụ hỏi nàng tìm cái gì nàng cũng không đáp. Đột nhiên, Diệp Tú Thường nhìn thấy một gian "Chu Ký Thành Y Điếm", liền ngừng lại, nói: "Chính là chỗ này!" Đoạn Vân Tụ nhìn phía trước thành y điếm, đang suy nghĩ Diệp Tú Thường có phải cần thêm y phục hay không, lại nghe nàng ở bên trong nói: "Ngươi còn không tiến vào chọn y phục?" Đoạn Vân Tụ đi vào, thấy Diệp Tú Thường đang đứng ở trước một dãy y phục nữ tử, mới hiểu ra ---- nguyên lai Diệp Tú Thường là muốn mình đổi về nữ trang. Cũng được, mặc nam trang cũng không phải kế lâu dài, hơn nữa buộc ngực cũng không dễ chịu. Đoạn Vân Tụ vừa nghĩ liền đi tới, Diệp Tú Thường lại nói: "Ngươi tự chọn đi, ta ở quán trà bên cạnh chờ ngươi", nói xong liền đi ra. Đoạn Vân Tụ có điểm bất đắc dĩ ---- xem ra, nàng vẫn chưa hết giận, mình rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây? Chưởng quầy thành y điếm ân cần chào đón, "Không nghĩ tới ngài là vị tiểu thư nha, này tiểu thư mặc nam trang đã tuấn tú như thế, nếu đổi về nữ trang nhất định là tiên nữ hạ phàm a!" Lại chỉ vào dãy y phục của mình nói: "Tiểu thư vừa ý văn kiện thế nào?" Đoạn Vân Tụ quay lại nhìn váy áo treo trên giá, chỉ vào một bộ ở giữa, "Lấy nó" Chưởng quầy lập tức lấy xuống. Đoạn Vân Tụ thay nữ trang, đứng ở trước gương nhìn mình, người ở bên trong vẫn là váy trắng đai thêu, giống như trước một ngày nàng xuống núi vậy, chính là cảnh này tâm tình này đều bất đồng ---- lúc ấy vì để thuận tiện hành tẩu giang hồ cùng tránh cừu gia nên mình mới thay nam trang, không nghĩ tới thân phận giả này lại mang đến cho mình nhiều phiền phức không tưởng, Sở Dao đối với mình là có ý, liền ngay cả Tú Thường đối với mình tựa hồ cũng hữu tình, nàng tuy nói là đến Cán Trung xem có thể mở rộng tiền trang hay không, nhưng chuyện đêm hôm qua làm nàng nhận ra ý nghĩ mình từng phủ định lúc trước rất có thể là đúng, Tú Thường chính là vì mình mà đến, nhưng mình có thể làm cái gì đây, nếu như là nam tử, có lẽ thật sự sẽ thích nàng, nhưng mình cũng là nữ tử, giữa nữ tử, chỉ có thể là sư đồ, là tỷ muội, là bằng hữu, nhưng không thể nào là tình nhân! Đoạn Vân Tụ đứng ở nơi đó suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng cho ra một cái kết luận ---- mình không thể thích Diệp Tú Thường, chỉ có thể đem nàng làm bằng hữu tốt! Mà Diệp Tú Thường cũng rất rõ ràng điểm này, mê muội nhất thời qua đi, người trí tuệ như nàng, tự nhiên sẽ vứt bỏ tạp niệm, đem mình làm bằng hữu tốt... Đi ra trước thành y điếm nàng cười khổ một cái ---- này mới là kết cục tốt nhất... Diệp Tú Thường đang ngồi ở quán trà bên cạnh mới vừa uống xong một ly trà, đang cầm bình trà Thanh Hoa rót chén thứ hai, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ hướng mình tới gần. Nàng giương mắt vừa nhìn, trong lòng không khỏi chấn động, nghĩ tới bốn chữ ---- "Tuyệt sắc thiên thành". Chỉ thấy Đoạn Vân Tụ mi mục như họa, môi hồng răng trắng, mặc một chiếc váy trắng cùng một kiện áo choàng, búi tóc tinh xảo lung lên cao phần còn lại buông rơi phía sau, sợi tóc mềm mại tùy gió thổi bay, cả người xinh đẹp giống như hoa sen làm bằng bạch ngọc, ý vị tuyệt trần. Nàng đứng ở nơi đó, rõ ràng cực kỳ mộc mạc, phảng phất như một làn gió nhẹ thổi lướt qua, rồi lại sáng lạn chói mắt, làm cho người ta không thể nhìn gần, vừa vặn xác thực một câu thơ, "Đạm cực thủy tri hoa cánh diễm*". *(đây là bài thơ của Bảo Thoa, trong hồi 37 Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần) Diệp Tú Thường càng thêm kinh ngạc, bộ dạng hiện tại của Đoạn Vân Tụ cùng giấc mơ đêm đó của nàng vô cùng giống nhau, chỉ khác là sáo ngọc ở trong tay đổi thành bảo kiếm, giờ lại chân chân thật thật đứng ở trước mặt mình, không giống trong mộng như vậy hư vô mờ mịt. Diệp Tú Thường tâm một trận rung động, nhất thời đã quên hô hấp, Đoạn Vân Tụ trước mắt cùng Đoạn Vân Tụ trong mộng chồng chéo lên nhau, biến thành một người. Mà Đoạn Vân Tụ một tiếng "Trà!" Nàng mới giật mình tỉnh mộng, cúi đầu vừa nhìn, phát hiện bình trà trong tay mình nghiêng đổ đầy cái chén vả lại còn tràn ra chảy đến trên mặt bàn. Lòng nàng ngổn ngang trăm mối đem bình trà vừa để xuống liền đứng dậy rời đi, cũng không quản phía sau còn có Đoạn Vân Tụ. Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường rời đi quá nhanh, lập tức đuổi theo, chỉ còn tiểu nhị ở phía sau miệng há to, "Chẳng lẽ tiên nữ hạ phàm rồi!", hoàn toàn quên mất tiền trà còn chưa thu. Diệp Tú Thường không định rõ phương hướng cứ tùy tiện đi nhanh. Trong lòng nàng rất loạn rất loạn, tức giận chính mình dù thấy Đoạn Vân Tụ đã khôi phục nữ trang thế nhưng lại nhìn đến tâm hồn điên đảo quên cả hô hấp. Nàng vốn cho là mình chỉ nhất thời hồ đồ, đem Đoạn Vân Tụ trở thành nam tử, cho nên mới sinh ra tình cảm khác thường, chỉ cần Đoạn Vân Tụ đổi về nữ trang những ý nghĩ xằng bậy kia sẽ biến mất, nàng cũng sẽ không tiếp tục thích Đoạn Vân Tụ, chính là mới vừa nhìn thấy Đoạn Vân Tụ, trong khoảnh khắc đó, tim của nàng ngừng đập, trong mắt chỉ còn Đoạn Vân Tụ một người. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng liên tiếp hỏi mình, tâm loạn một đoàn. Nàng đi đến dưới một cây liễu, dựa vào trên tàng cây thở hổn hển, ngửa đầu nhìn bầu trời ---- trời xanh không mây, tĩnh lặng như nước, nhưng không cách nào làm lòng nàng yên tĩnh trở lại. Đoạn Vân Tụ ở phía sau phải thi triển khinh công mới đuổi kịp Diệp Tú Thường. Nàng trông thấy Diệp Tú Thường tựa vào thân cây liễu, vội vàng chạy qua hỏi: "Tú Thường cô làm sao vậy?" Diệp Tú Thường nhìn chằm chằm nàng, trong mắt là thật sâu ai oán. "Ngươi tránh ra! Không cần ngươi quan tâm!" Đoạn Vân Tụ hiểu được hàm nghĩa phía sau ai oán này ---- nàng muốn mình đổi về nữ trang, nguyên lai là vì chặt đứt vọng niệm, nhưng lại không đạt được mục đích. "Tú Thường..." Đoạn Vân Tụ đứng ở nơi đó, không biết nói cái gì cho phải. Lúc này nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngốc đến không biết nói cái gì, nàng nghĩ mình lúc này nếu có thể ăn nói lưu loát như 'sinh liên hoa'* (=.=" mình không hiểu nổi ý này là gì), sẽ làm cho Diệp Tú Thường nhoẻn miệng cười, mà không phải thương tâm khổ sở như vậy. Diệp Tú Thường xem nàng im lặng không nói, dùng ánh mắt buồn bã ôn nhu mà nhìn mình, không nhịn được muốn khóc lên. Nhưng nàng là một người quật cường nên không cho phép bản thân như vậy, nàng đem nước mắt sắp trào ra ép trở về, tức giận liếc mắt Đoạn Vân Tụ một cái, "Ta không có gì, không cần ngươi quan tâm!" Nói xong rời khỏi cây liễu đi lên phía trước, chỉ là lúc này nàng đi rất chậm rất chậm, linh hồn nhỏ bé như bị rút sạch. "Tú Thường..." Đoạn Vân Tụ đành phải theo sau. ------------ *(đây là bài thơ của Bảo Thoa, trong hồi 37 Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần) "Trân trọng phương tư trú yểm môn, Tự huề thủ úng quán đài bồn. Yên chi tẩy xuất thu giai ảnh, Băng tuyết chiêu lai lộ thế hồn. Đạm cực thuỷ tri hoa cánh diễm, Sầu đa yên đắc ngọc vô ngân? Dục thường bạch đế nghi thanh khiết, Bất ngữ đình đình nhật hựu hôn". (mình không thể dịch thơ các bạn thông cảm ^ ^!)
|
|
CHƯƠNG 17: VÃNG SỰ THÀNH THƯƠNG* *Chuyện cũ đau lòng Diệp Tú Thường đi không mục đích thẳng đến một đoạn, chợt cảm thấy thực sự rất mệt mỏi, trong lòng trãi qua đấu tranh kịch liệt làm cho nàng một chút khí lực cũng không còn. Nàng đi đến khách điếm gần nhất, lấy ra một thỏi bạc đối chưởng quầy hô: "Lấy cho ta một gian phòng yên tĩnh nhất, nhanh!" Chưởng quầy nhìn thấy bạc hai mắt sáng lên, lại thấy cô nương trước mắt thần sắc cực kỳ mệt mỏi vội gọi tiểu nhị: "Mau dẫn vị cô nương này đi nghỉ ngơi!" Diệp Tú Thường đi vào gian phòng 'tát' một tiếng đóng cửa lại, đi đến bên giường ngã xuống, trùm kín chăn nằm ngủ. Nàng không còn khí lực để nghĩ đến bất kỳ vấn đề gì, cũng không muốn quản bất cứ chuyện gì, cảm thấy cho dù trời có sập xuống nàng cũng không muốn để ý, tựa hồ chỉ có như vậy, trong lòng mới dễ chịu một chút. Đoạn Vân Tụ theo ở phía sau cũng mướn một gian, nàng lẳng lặng ngồi ở gian phòng bên cạnh, trong lòng cảm thấy thập phần khó chịu, thế nào cũng không yên lòng được. "Tú Thường, cô tha thứ cho ta..." Nàng thì thào tự nói. Diệp Tú Thường ngủ đến rạng sáng ngày thứ hai mới thức. Nàng vén chăn lên ngồi dậy liền tự nói với mình: "Phải dẹp bỏ những ảo tưởng về con người kia, đem Đoạn Vân Tụ coi như bằng hữu, việc này có quá khó không? Thật sự mình thích nàng, nhưng còn chưa tới mức không thể tự thoát ra được, hiện tại dứt ra vẫn còn kịp! Chẳng lẽ mình thật sự muốn thích một nữ tử hay sao? Trong thiên hạ nam tử ưu tú còn rất nhiều mà, mình cũng không tin không tìm thấy được một nam tử thuộc về mình! Chẳng qua là mình vô tình bước vào một ngã rẽ mà thôi, đi trở về bắt đầu lại lần nữa là được rồi! Tự tin cùng quật cường sâu thẳm trong tim nàng trỗi dậy, Diệp Tú Thường đem vấn đề nghĩ thông suốt, rối rắm trong lòng cũng giải quyết xong. Diệp Tú Thường đứng dậy xuống giường, mở cửa sổ ra để gió lạnh buổi sớm thổi lên mặt, đối với chính mình nói: "Diệp Tú Thường, ngươi làm sẽ được!" Sau đó bắt đầu rửa mặt thay đồ, làm xong hết thảy liền mở cửa đi ra ngoài. Vừa mới ra cửa, nàng liền gặp được Đoạn Vân Tụ. Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường liền có điểm xấu hổ, ai ngờ đối phương lại nhoẻn miệng cười nói: "Sớm, khí trời thật tốt a!" Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tú Thường rạng rỡ, Đoạn Vân Tụ cũng yên tâm, đồng thời lại cảm thấy một nơi nào đó trong tim trở nên trống vắng, nhưng nàng vẫn cười cười nói: "Tú Thường sớm..." Diệp Tú Thường lại nói: "Ta đói bụng, đi ăn điểm tâm thôi!" Đoạn Vân Tụ liền tùy Diệp Tú Thường cùng nhau xuống ăn điểm tâm. Diệp Tú Thường ăn rất ngon miệng, ăn hết một lồng hấp bánh bao nhỏ, còn Đoạn Vân Tụ lại thấy không muốn ăn, thật lâu mới động đũa. Diệp Tú Thường gắp một cái bao tử cá đến trong bát Đoạn Vân Tụ, nói: "Hai ngày này là ta không đúng, tính tình không tốt, mong ngươi lượng thứ!" "Không có không có, là lỗi của Vân Tụ, để Tú Thường tức giận!" "Vốn là có điểm sinh khí, nhưng hiện tại tốt lắm, ngươi không phải chỉ là nữ phẫn nam trang gạt ta thôi sao? Không có gì lớn, ta không phải là người dễ giận như vậy!" Diệp Tú Thường đem một cái bao tử cá đưa đến miệng, rất có hương vị nhai lấy. "Vậy là tốt rồi..." Đoạn Vân Tụ thì thào đáp, đồng thời chán nản chính mình ---- Tú Thường đã nhận ra, chính mình hẳn là nên cao hứng mới đúng, vì cái gì lại cảm thấy có điểm khó chịu đây? Nàng cười khổ một cái, không muốn nghĩ sâu hơn... Ăn hết điểm tâm, Đoạn Vân Tụ hỏi: "Tú Thường, cô vẫn cùng ta đi Cán Trung sao?" "Đi, vì cái gì không đi? Cũng sắp tới rồi, sao có thể nữa đường quay trở lại?" Đoạn Vân Tụ cười cười, "Tốt lắm..." Hai người tính tiền xong thì rời đi, dọc theo đường đi cười cười nói nói, nói đủ thứ chuyện kỳ văn dật sự, thoạt nhìn trông như là bạn tốt. Năm ngày sau, hai người cuối cùng đã đến Phong thành ở Cán Trung. Cách nhà càng gần, tâm tình Đoạn Vân Tụ cũng càng ngày càng nặng nề, cả người đều khoát lên một tầng u ám. Diệp Tú Thường thấy ở trong mắt, biết Đoạn Vân Tụ biến hóa là vì cái gì, nên liên tục tìm chuyện vui phân tán sự chú ý của nàng. Đoạn Vân Tụ hiểu được hảo ý của cô, nên chỉ lắng nghe, cũng không nói nhiều. Rất nhanh, hai người liền tới hạ hạt của Phong thành là một cái trấn nhỏ hẻo lánh tên là "Đào Nguyên trấn". Vào tiểu trấn, các nàng dắt ngựa chậm rãi đi trên con đường lát đầy đá xanh, do vừa mới qua một cơn mưa nhỏ nên đường rất ẩm, trên đường người qua lại rất thưa thớt. Đoạn Vân Tụ thích thú nhìn tiểu lộ kéo dài phía trước, vang lên bên tai tiếng trẻ nhỏ non nớt... "Muội muội, mau tới a, mau tới bắt ta đi! Hì hì, ngươi bắt không được ta, bắt không được ta!" "Hừ, ta nhất định có thể bắt được huynh, huynh đừng chạy, đừng chạy!" "Đến đây đến đây, bắt được ta thì ta làm ngựa cho muội cưỡi..." ..... "Ca ca, hiện tại dù huynh có chạy trốn nhanh như gió, ta cũng có thể bắt được huynh, huynh mau trở lại a, trở lại để cho ta bắt a..." Đoạn Vân Tụ thì thào tự nói, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt. Tiếp tục đi vài bước, nàng đi tới một cái hí viện tử. Nàng đẩy ra đại môn đi vào, Diệp Tú Thường cũng theo ở phía sau. Trong đại viện trước sân khấu kịch bày biện rất nhiều cái bàn, một lão bá hơn sáu mươi đang quét dọn. "Tiểu thư là muốn nghe diễn sao? Lúc này hãy còn sớm, dùng qua cơm chiều lại đến..." "Phiền gia gia..." Đoạn Vân Tụ thanh âm có điểm nức nở. "Tiểu thư chớ gọi ta gia gia như vậy, làm ta tổn thọ a..." Lão bá họ Phiền xem Đoạn Vân Tụ một thân khinh la sa y, tưởng thiên kim đại tiểu thư nhà ai, không dám nhận tôn kính như vậy. Đoạn Vân Tụ cười cười, đi đến cái bàn ở giữa, vuốt một cái bàn trong đó. Nàng nhớ tới hơn mười năm trước cha mẹ mang theo mình và ca ca tới nơi này xem hát, nhà nàng thường thường tọa ở vị trí này, cha cùng ca ca ngồi ở hai bên, mình lại được ngồi ở trong lòng mẫu thân. "Muội muội, ngươi xấu hổ xấu hổ a, lớn như vậy còn muốn nương ôm!" Ca ca Đoạn Phong Tiêu hướng nàng le lưỡi. "Hừ, ta mới có tám tuổi, huynh mười tuổi mới lớn a, cho nên nương không ôm huynh, nương chỉ ôm ta, đúng không nương?" Mẫu thân Đoạn Vân Tụ Vệ Tố Lan sửa lại một chút bím tóc nhỏ của nàng, nói: "Tụ Nhi nói đúng, ca ca lớn, Tụ Nhi vẫn còn nhỏ, cho nên nương ôm Tụ Nhi..." Đoạn Phong Tiêu cảm thấy ủy khuất, đối phụ thân Đoạn Hàn nói: "Cha, người xem nương bất công a, Tiêu nhi cũng muốn cha ôm!" Phụ thân sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: "Tiêu nhi thật không xấu hổ a, con xem bé trai nhà ai lớn như vậy còn muốn ôm!" Nói đến Đoạn Phong Tiêu cúi đầu kéo kéo góc áo, Đoạn Vân Tụ lại "Khanh khách" cười rộ lên. "Được rồi được rồi, biểu diễn cũng sắp bắt đầu, Tiêu nhi đừng giận dỗi nữa a, đây chính là vỡ con thích nhất Bát Tiên quá hải!" Nghe được mẫu thân ôn nhu trấn an, Đoạn Phong Tiêu lúc này mới phấn chấn tinh thần, bắt đầu xem kịch. ...... Đoạn Vân Tụ giống như nhìn thấy một nhà bốn người an vị ở trước mặt, tập trung tinh thần xem Bát Tiên quá hải trên đài. Nàng dựa lưng trên ghế, một giọt nước mắt rơi xuống, rơi trên mu bàn tay của nàng. Diệp Tú Thường nhìn thấy đau lòng không thôi, đi qua nâng tay Đoạn Vân Tụ lên, lấy ra khăn lau khô giọt lệ này, nói: "Cha nương ngươi cùng ca ca dưới suối vàng có biết, thấy ngươi bình yên vô sự, chắn chắn sẽ rất vui mừng..." Đoạn Vân Tụ kéo kéo khóe môi, nghĩ muốn đáp lại cái gì nhưng vẫn là trầm mặc. Nàng lại dừng trong chốc lát, ở trong hí viện tử đi chung quanh rồi mới ly khai. Hai người ra khỏi hí viên tử tiếp tục đi về phía trước, lại đi qua một đoạn, lại rẽ mấy vòng trông thấy một mảnh đất trống cỏ dại um tùm. Cỏ dại lớn lên rất cao, đã cao quá đầu gối. Đoạn Vân Tụ chậm rãi đi qua, nhìn đám cỏ dại trước mắt vẫn không nhúc nhích. Diệp Tú Thường biết đã đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy bi thương. Nàng có thể tưởng tượng được, mười năm trước nơi này khói bếp lượn lờ, phủ đệ tràn ngập sinh khí, hiện tại lại hoang vắng thế này. Một đại nương đi ngang thấy hai người đứng ở nơi đó, đi tới nói: "Hai vị tiểu thư đừng ở đây lâu, nơi này không may mắn! Mười năm trước, ở đây có một hộ họ Đoạn, người nhà đó a, trong vòng một đêm đều chết sạch hết, hơn mười nhân mạng! Thầy phong thủy nói nơi này oán khí rất nặng, cho nên chúng ta đều không dám lai vãng, hai vị tiểu thư cũng đi nhanh đi!" Đại nương nói xong liền rời đi, giống như đứng ở chỗ này lâu thêm một chút liền mắc phải ôn dịch. Đoạn Vân Tụ nghe thấy lời này, một trận bật cười: "Ha ha, oán khí rất nặng? Nơi này oán khí không nặng, nơi nào oán khí mới nặng! Bọn chúng cực kỳ hung tàn, giết Đoạn gia ta mười sáu nhân khẩu, còn có muội muội chưa được sinh ra của ta..." Diệp Tú Thường chấn động, lại nghe Đoạn Vân Tụ nói với nàng: "Ta còn nhớ rõ, nương ta lúc ấy đã có mang tám tháng. Ta cùng ca ca tranh luận nói đó là đệ đệ hay là muội muội, ca ca muốn đệ đệ, ta nghĩ muốn muội muội, như vậy ta có thể mỗi ngày trát bím tóc nhỏ cho nàng. Sau đại phu nói hẳn là con gái, ta cao hứng đến nổi nhảy cẩn lên, còn đi chuẩn bị nhiều dây buộc tóc, ca ca cười nói ta, nói cho dù là muội muội, cũng muốn thật lâu mới có thể trát bím tóc nhỏ..." "Chính là cô xem, mười sáu cái nhân mạng, trong vòng một đêm đều hóa thành tro bụi! Nói xem nơi này có oán khí hay không? Tốt nhất oán khí này còn có thể đi tìm tên ác ma giết người không chớp mắt kia, làm cho hắn hàng đêm không được yên ổn!" Nói xong lời cuối cùng Đoạn Vân Tụ đã là nghiến răng nghiến lợi mặt mày vặn vẹo. Diệp Tú Thường thấy bộ dáng Đoạn Vân Tụ trong lòng có điểm sợ hãi, nhưng lại càng đau lòng. Nàng vội vàng nói: "Không biết bá phụ bá mẫu an thân nơi nào?" Đoạn Vân Tụ cũng không nói chuyện, thật lâu sau mới thay đổi cước bộ, rời đi vùng cỏ hoang vắng hướng một nơi khác đi đến. Diệp Tú Thường theo Đoạn Vân Tụ đi vào phụ cận một ngọn núi, chính là Đoạn Vân Tụ si ngốc đi lên phía trước cũng không quản đường dưới chân gồ ghề hay lồi lõm, không để ý tới bụi gai bên đường cắt qua xiêm y của nàng. Diệp Tú Thường theo ở phía sau, tâm tình cũng cực kỳ trầm trọng. Sau nửa canh giờ, các nàng đi vào một nơi thực yên tĩnh, nhìn thấy một đống đất rất lớn, đống đất mọc đầy cỏ dại và cây bụi, phía trước có lập một khối mộ bia vô tự. Đoạn Vân Tụ đi đến trước mộ bia đứng thẳng tắp, thật lâu sau, hai chân mềm nhũn, bộp một tiếng quỳ xuống, hô: "Cha, nương, ca ca, Tụ Nhi đã trở lại..." Chưa nói xong nước mắt đã tuôn ra, quỳ ở nơi đó kiềm nén khóc lên. Diệp Tú Thường đau lòng vô cùng, ngồi xổm xuống đỡ lấy Đoạn Vân Tụ, nói: "Ngươi cứ lớn tiếng khóc lên..." Nàng thà rằng để Đoạn Vân Tụ đem đau khổ trong lòng đều khóc ra, mà không phải cố chấp tự mình chịu đựng như vậy. Đoạn Vân Tụ lại cắn răng, chỉ cúi đầu nức nở. Diệp Tú Thường không đành lòng nhìn Đoạn Vân Tụ như vậy, nó khiến cho tâm nàng đều co rút đau đớn. Nàng vươn tay, đem Đoạn Vân Tụ ôm vào trong ngực, ôm lấy đầu của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ cùng ngươi..." Đoạn Vân Tụ nhấc đầu chôn ở trên vai Diệp Tú Thường, cúi đầu nức nở. Một lát sau, nàng đưa hai tay ôm lấy Diệp Tú Thường, muốn lấy được một chút khí lực từ trong thân thể ấm áp này. Diệp Tú Thường cũng ôm nàng thật chặt, muốn cho nàng một ít ấm áp cùng sức mạnh. Không biết qua bao lâu, Đoạn Vân Tụ mới nâng đầu rời khỏi vai Diệp Tú Thường, nói: "Cảm ơn Tú Thường..." Diệp Tú Thường lại không nói lời nào, mà dùng ngón tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Đoạn Vân Tụ, lại chăm chú nhìn nàng. Diệp Tú Thường tuy là trầm mặc, nhưng từ trong đôi mắt dịu dàng và hành động của cô Đoạn Vân Tụ đọc được sự quan tâm sâu sắc. Nàng nở nụ cười kiêng cường nói: "Tú Thường, có cô ở bên cạnh, ta cũng sẽ không cô đơn, đúng không?" Diệp Tú Thường gật gật đầu. Đoạn Vân Tụ đứng lên, đối với phần mộ nói: "Cha, nương, ca ca, còn có muội muội, ta đã trở về, đúng như mười năm trước ta đã từng phát thệ, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho mọi người, ta mặc kệ trả giá đại giới!" Trong mắt của nàng lộ ra tia lãnh liệt, 'xoát' rút ra Linh Ẩn kiếm, giơ kiếm lên trời, "Ta Đoạn Vân Tụ xin thề, thù này không báo, thề không làm người!" Nói xong huy động Linh Ẩn kiếm ở trên bia mộ khắc lên. Diệp Tú Thường tập trung nhìn vào, nhận ra là "Đoạn gia hợp mộ Đoạn Vân Tụ lập" mấy chữ. Đoạn Vân Tụ xuất kiếm, đem cây to bên cạnh một kiếm chém đứt một mảng to. "Mười năm trước, Tụ Nhi vô lực bảo hộ chỗ an thân cho mọi người, mới lập vô tự bia này, nhưng từ hôm nay trở đi, nếu có người dám cả gan mảy may động tới nơi này, ta sẽ cho hắn giống như cái cây kia, đến Hoàng Tuyền hướng mọi người chuộc tội!"
|
CHƯƠNG 18: CUỘC THẢM SÁT NĂM XƯA Trong một cái khách điếm ở Đào Nguyên trấn, Đoạn Vân Tụ chậm rãi kể lại cho Diệp Tú Thường nghe cuộc thảm sát diệt môn mười năm trước. Một ngày .... mười năm trước, Đoạn Vân Tụ ôm chú chim sơn ca nhỏ lên ngọn núi phụ cận để phóng sinh. Chú chim này là mấy ngày trước nàng cùng ca ca Đoạn Phong Tiêu trong lúc chơi đùa ở trên núi nhặt được. Lúc ấy hai người mãi chơi nên về muộn bị phụ thân phạt cấm túc ba mất ngày. "Muội muội, muội cẩn thận một chút, đừng để cho cha nương phát hiện a!" "Ta biết, ca ca huynh cũng cẩn thận một chút, đừng để cho cha nương cùng Tề thẩm thẩm biết ta trốn..." "Hắc, muội hoài nghi bản lãnh của ca ca muội sao, một mình ta có thể đóng vai hai người a, " Đoạn Phong Tiêu giả âm thanh của muội muội nói: "Cha, ta muốn ăn mứt quả..." Đoạn Vân Tụ cười đến rơi nước mắt. "Đi nhanh lên, nếu muội không đi cha nương sẽ phát hiện bây giờ!" "Ưh, ta đi đây, ca ca!" Đoạn Vân Tụ nói xong liền lặng lẽ chuồn ra hướng hậu viện, lại từ hậu viện chui lỗ chó đi ra ngoài, sau đó chạy thẳng lên núi. Nàng đi lên trên núi, tìm đến chỗ mấy ngày trước nàng cùng ca ca nhặt được con tiểu vân tước nhỏ, nàng trèo lên cây đem chú chim đặt vào trong tổ. Trong tổ ba chú chim sơn ca khác cũng kêu líu ríu, giống như hoan nghênh tỷ muội thất lạc trở về. "Được rồi, ngươi về nhà rồi nha!" Đoạn Vân Tụ cười hì hì, "Nương của các ngươi sẽ mau trở lại! Ta cũng phải về, nếu không bị cha phát hiện liền thảm rồi!" Đoạn Vân Tụ trên cây leo xuống, một đường nhảy nhót trở về tâm tình vô cùng tốt. Ai ngờ đi đến giữa sườn núi, nàng đạp phải một chỗ đất xốp, liền rơi vào cái bẫy săn thú. Cái bẫy này vừa sâu vừa trơn, nàng đã thử nhiều cách cũng không thể nào trèo lên được, phải vội vàng kêu to cứu mạng, nhưng gọi đến khàn cả giọng mà vẫn không có ai đến. Mặt trời xuống núi, màn đêm dần dần bao phủ mặt đất, Đoạn Vân Tụ sợ đến muốn khóc rồi. Nhưng vào lúc này, nàng nghe được tiếng bước chân, trong lòng mừng rỡ, hô to cứu mạng. Một cái đầu người ló ra khom xuống, đúng là quản gia Tiếu An trong phủ. Tiếu An mười ba tuổi đã vào Đoạn Phủ, hơn Đoạn Hàn mấy tuổi, cùng Đoạn Hàn lớn lên bên nhau, sau lại theo Đoạn Hàn chuyển nhà đến nơi đây, đối Đoạn gia trung thành cẩn cẩn, tận tâm tận lực, rất được Đoạn Hàn tin cậy. "Tiểu thư, làm sao người lại rơi xuống đây, lão gia phát hiện người lặng lẽ chạy đi, phân phó ta đi tìm người, tìm người không dễ a!" "Ta không cẩn thận liền rơi xuống đây, Tiếu bá bá ngươi mau cứu ta ra ngoài đi!" Tiếu An liền đứng dậy, nhưng phát hiện mình không có dây thừng, Đoạn Vân Tụ nghĩ nghĩ, không bằng dùng y phục kết thành dây thừng đi. Tiếu An cởi hai kiện trường sam trên người mình, kết thành một dây dài, đem Đoạn Vân Tụ kéo lên. "Tiểu thư té có bị thương không?" "Hì hì, cọ xát trầy chút da, không có chuyện gì!" "Chúng ta trở về thôi!" "Hảo! Bất quá, ngươi đừng nói cho cha nương ta biết, ta bị té xuống nơi đây nữa nha, nếu không bọn họ lần sau lại càng không cho phép ta cùng ca ca đến đây chơi!" "Hảo, hảo, quỷ tiểu thư thích gây chuyện của ta!" Tiếu bá bá cưng chìu vuốt cái mũi Đoạn Vân Tụ, nắm tay nàng xuống núi. Rất nhanh đã đến gần chân núi, đột nhiên hai người thấy cách đó không xa bốc lên một hồi đại hỏa ngập trời. "Tiếu bá bá!" Đoạn Vân Tụ có điểm hoảng sợ, bởi vì đó là hướng nhà nàng. Nàng muốn chạy xuống núi, lại bị Tiếu An một phen nắm lấy. "Tiểu thư chậm đã, để ta đi xem trước!" Tiếu An nhớ tới lão gia Đoạn Hàn đã từng nói với hắn, phải chuyển nhà đến nơi này là vì tránh đi những kẻ xấu muốn đoạt Kinh Hạc Kiếm Pháp, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, Đoạn gia tùy thời có thể gặp phải tai họa, cho nên lúc nào cũng phải lưu tâm, một khi thật sự xảy ra tai họa, nhất định phải bảo hộ an toàn cho hai đứa con của hắn. "Không được, ta muốn đi!" Đoạn Vân Tụ không thuận theo. "Tiểu thư nghe lời..." "Không được, ta muốn đi!" Đoạn Vân Tụ muốn hướng dưới chân núi chạy xuống, nhưng mới chạy được vài bước đã bị điểm huyệt. Nàng giật mình không thôi ---- chính mình chưa bao giờ biết Tiếu bá bá còn có võ công, vừa rồi khi hắn cứu mình động tác còn rất vụng về mà. Nàng không biết phụ thân mình vì phòng ngừa vạn nhất nên đã âm thầm dạy Tiếu An võ công. Tiếu An nói xong, đem Đoạn Vân Tụ ôm đến đặt trong bụi cỏ, còn kéo vài bụi cây che khuất nàng. "Người ở chỗ này chờ, Tiếu bá bá rất nhanh sẽ trở lại!" Tiếu An nói xong, thân hình chợt lóe đã không thấy tăm hơi. Đoạn Vân Tụ nhìn xuyên qua bụi cây thấy ánh lửa ở phía xa, tim như bị nướng lên. Nàng giống như thấy cha cùng nương ở trong lửa giãy dụa, ca ca ở trong lửa quằn quại, đều bị cháy đến nhìn không ra, đau khổ tột cùng. "Đây không phải là nhà của ta, đây không phải là nhà của ta..." Nàng luôn luôn nhớ kỹ như vậy, lại tưởng tượng đến từng cảnh tượng thảm thiết, ở trong bụi cỏ nàng cảm thấy đã qua rất lâu, muốn động lại không thể động, muốn kêu cũng không kêu được. Rốt cục, Tiếu An cũng trở lại. Hắn ôm lấy Đoạn Vân Tụ nói: "Tiểu thư, chúng ta mau rời khỏi nơi này!" Nguyên lai Tiếu An chạy vội trở về, phát hiện đúng là Đoạn Phủ bị đại hỏa bao trùm! Hơn nữa hàng xóm đều tới cứu hỏa nhưng vẫn không thể dập được đại hỏa kia, cả Đoạn Phủ đã chìm trong biển lửa. Càng tệ hơn chính là, ở trong một góc hắn thấy được hắc y nhân. Cho nên hắn nhanh chóng cân nhắc, chạy đến phụ cận Vi gia mượn một cổ xe ngựa, đánh xe đến chân núi, muốn mang Đoạn Vân Tụ rời khỏi nơi này. Những người khác của Đoạn gia đều đã bị hạ độc thủ, hắn nhất định phải bảo trụ Đoạn Vân Tụ huyết mạch còn lại của Đoạn gia. Tiếu An ôm Đoạn Vân Tụ lên xe ngựa, một đường chạy nhanh như bay, ly khai Đào Nguyên trấn. Nhưng hắn không có giải khai huyệt đạo cho Đoạn Vân Tụ, bởi vì hắn hiểu rõ tính tình nàng, nếu nàng cử động được, nhất định sẽ trở về Đoạn Phủ, như vậy hậu quả càng nghiêm trọng hơn. Xe ngựa rất nhanh rời đi Đào Nguyên trấn, hướng về phía đông mà chạy. Nhưng sắc trời dần dần ửng sáng, có ba hắc y nhân truy đuổi theo bay lên xe ngựa. Tiếu An vội giải huyệt cho Đoạn Vân Tụ, nói: "Tiểu thư đừng sợ!" Đoạn Vân Tụ gật gật đầu. Hắc y nhân bay lên xe ngựa, giơ đao hướng Tiếu An bổ tới. Tiếu An rút ra kiếm giấu ở trên người, đấu cùng ba hắc y nhân trên mã xa vẫn đang lao nhanh. "Không nghĩ tới hạ nhân Đoạn gia cũng biết võ công!" Này một người áo đen ở giữa nói. Cho dù võ công của hắn có tốt hơn, hôm nay cũng phải đi gặp Diêm vương gia!" Một người áo đen khác nói: "Bên trong còn có một đứa nhỏ của Đoạn gia, chúng ta ngăn hắn, Quỷ Điểu ngươi nhanh đi!" Hắn lại ra lệnh. Hắc y nhân thứ ba tuân lệnh, chui vào xe ngựa. Tiếu An thấy thế, giơ kiếm đâm hướng người muốn chui vào xe ngựa, lúc này liền lộ ra sơ hở, bị hắc y nhân đang tấn công hướng mình chém một đao. Người áo đen kia chui vào xe ngựa, nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Đoạn Vân Tụ, "Tiểu quỷ, ngươi cũng đừng trách ta, ta không giết ngươi, thì ta phải chết", nói xong, một đao hướng Đoạn Vân Tụ chém tới. Đoạn Vân Tụ vốn lui ở một bên, giả bộ như thật sợ hãi, thấy một đao chém tới, mạo hiểm nắm lấy lưỡi đao, đồng thời chân phải đảo qua, làm hắc y nhân vấp té. Đoạn Vân Tụ cùng Đoạn Phong Tiêu từ khi bốn tuổi Đoạn Hàn đã bắt đầu dạy bọn họ tu tập nội công tâm pháp, nhưng không có truyền qua võ công chiêu thức gì, cho nên Đoạn Vân Tụ cùng Đoạn Phong Tiêu đều có nội lực nhưng không có chỗ dùng. Lúc này Đoạn Vân Tụ ở dưới tình huống vạn phần nguy cấp dựa vào cảm giác của mình ra chiêu, không nghĩ tới một kích đắc thủ. Hắc y nhân kia thấy một Tiểu cô nương mới mười tuổi lại đánh bại mình, thẹn quá hoá giận, trở tay đoạt lại đại đao, lại hướng Đoạn Vân Tụ bổ tới. Đoạn Vân Tụ tránh trái né phải, vài lần bị chém trúng, vài lần lại miễn cưỡng tránh khỏi. Trên nóc xe ngựa, Tiếu An cùng hai hắc y nhân càng đấu càng khó giải quyết. Tiếu An tuy rằng học qua võ công, nhưng chưa từng cùng người giao thủ, lúc này lại đối mặt hai kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp, bọn sát này thủ tâm ngoan thủ lạt nên rơi vào thế hạ phong. Rất nhanh, Tiếu An đã muốn chống đỡ không được rồi. Hai hắc y nhân liếc mắt trao đổi một cái, sử xuất đòn sát thủ, hai cái đại đao chia ra một trước một sau chém trúng Tiếu An, Tiếu An trên nóc xe ngựa té xuống. Lúc này Đoạn Vân Tụ muốn trốn cũng không thể trốn, thời điểm tránh công kích của hắc y nhân cũng bị té xuống xe ngựa. Tiếu An phiên thân đến bên người Đoạn Vân Tụ, nói: "Tiểu thư người chạy mau, để ta ở lại cản bọn hắn!" "Không, Tiếu bá bá, ta sẽ không chạy trốn một mình!" "Tiểu thư, Đoạn gia cũng chỉ còn lại mình người, người nếu không thể sống sót, ta tới Hoàng Tuyền cũng không cách nào hướng lão gia công đạo! Người đi nhanh lên!" Tiếu An nói xong, đem kiếm quét ngang, ngăn cản ba hắc y nhân vọt tới. "Đã trúng hai đao còn có thể động, xem ra chúng ta xuống tay quá nhẹ, lên!" Đầu lĩnh hắc y nhân hô. Tiếu An hét to một tiếng, xuất ra toàn bộ công lực, liều mạng tấn công ba hắc y nhân. Đoạn Vân Tụ nước mắt rơi xuống, chính là, nàng đã không còn lựa chọn, đành phải đoạt lộ lao đi. Nhưng nàng còn chưa chạy được vài bước, phía sau liền truyền đến "Aaaa" một tiếng. Nàng nhìn lại, Tiếu An trước ngực cùng sau lưng gâm hai thanh đao, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục. "Tiếu bá bá!" Đoạn Vân Tụ hô to. "Người đi nhanh lên..." Tiếu An âm thanh thực mỏng manh hô xong liền ngã trên mặt đất. Đoạn Vân Tụ nhào tới, cực kỳ bi thương, "Tiếu bá bá!" Nàng còn nhớ rõ từ nhỏ Tiếu bá bá cũng rất thương mình, luôn đem mình đặt ở trên vai khiến nàng vui vẻ. "Ha ha, tiểu hài này thú vị, lúc này còn chạy về!" "Ngươi cảm thấy nó còn có thể chạy được không?" Đoạn Vân Tụ quỳ gối bên người Tiếu An, nước mắt chảy xuống. Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm ba hắc y nhân, trong mắt tràn đầy hận ý, nhưng không có sợ hãi. "Các ngươi giết Tiếu bá bá, còn giết cha nương ta cùng ca ca, ta Đoạn Vân Tụ nếu còn sống nhất định sẽ tìm các ngươi đòi lại món nợ hôm nay, cho dù chết, ta cũng sẽ ngày ngày đi tìm các ngươi, khiến các ngươi không được an bình!" "Có khí khái! Bản thân ta cũng muốn nhìn ngươi như thế nào tới tìm chúng ta đây!" Một người áo đen vặn chặt cằm Đoạn Vân Tụ, trên tay dùng sức, siết đến xương cốt Đoạn Vân Tụ đều muốn nát, nhưng nàng tuyệt không mở miệng kêu đau, chỉ dùng một đôi mắt tràn ngập cừu hận nhìn chằm chằm hắn. "Đừng chậm trễ, nhanh, một đao kết liễu nó đi, chủ nhân vẫn đang chờ chúng ta!" Đầu lĩnh hắc y nhân nói. Hắc y nhân nắm cằm Đoạn Vân Tụ buông nàng ra, giơ đao lên, bổ về phía đầu của nàng. Ngay thời điểm đại đao chém tới cổ nàng, một đạo hàn quang chợt lóe đánh vỡ đại đao, tiếp theo một cái thân ảnh màu xám xẹt qua, Đoạn Vân Tụ không thấy trên mặt đất nữa. Ba hắc y nhân tập trung nhìn vào, nguyên lai là một cái đạo cô cứu đi người bọn hắn muốn giết. Đạo cô kia tuy rằng mặc một thân áo bào màu xám mộc mạc, nhưng phong thái lại dã lệ diệu như xuân hoa, chính là năm năm trước trốn vào Đạo môn Mộ Dung Dĩnh. Nàng thuận đường đi qua nơi này, lại không nghĩ rằng gặp tình cảnh như thế, lúc này nàng tay trái ôm Đoạn Vân Tụ, tay phải cầm một thanh trường kiếm, đang lạnh lùng nhìn ba hắc y nhân. "Các ngươi ngay cả một tiểu hài tử cũng không buông tha!" "Việc này cùng ngươi không quan hệ, thức thời, buông nó ra đi khỏi đây mau, nếu không, liền cả ngươi cũng giết!" Mộ Dung Dĩnh cười cười, đem Đoạn Vân Tụ buông ra, nói: "Ngươi ở chỗ này chờ..." Sau đó xoay người đối mặt ba hắc y nhân, tay phải khẽ động, thân mình vừa nhảy ra, liền xuất Linh Ẩn kiếm đâm hướng ba người. Ba hắc y nhân vội vàng nghênh chiến, không nghĩ tới đối phương Linh kiếm giống như thần trợ, hai mươi mấy chiêu đi qua liền chiếm thượng phong. Mộ Dung Dĩnh nhất chiêu "Phi Tinh Đái Nguyệt", Linh Ẩn kiếm nháy mắt đâm trúng đại huyệt ba người. Đoạn Vân Tụ đứng ở bên cạnh, thấy Mộ Dung Dĩnh chế phục ba hắc y nhân, vội kêu: "Trước đừng giết bọn hắn!" Nàng tuy rằng cõi lòng đầy hận ý, nhưng lúc này đầu óc lại đặc biệt thanh tỉnh. Mộ Dung Dĩnh quay đầu nhìn nàng. Đoạn Vân Tụ đã đi qua nói: "Ta muốn hỏi bọn hắn vì cái gì giết cả nhà của ta!" Mộ Dung Dĩnh không khỏi tán thưởng ---- một đứa bé còn nhỏ như vậy, lúc này theo lý hẳn là phải sợ hãi mới đúng, nhưng xem nàng hoàn toàn không có ý sợ hãi, suy nghĩ lại rõ ràng như thế. Đoạn Vân Tụ nhìn tên cầm đầu hắc y nhân, hỏi: "Các ngươi vì sao phải giết ta! Vì sao phải giết cả nhà của ta!" Hắc y nhân lại không thèm để ý. Mộ Dung Dĩnh thấy thế, lạnh giọng nói: "Các ngươi nếu không nói, cũng đừng trách ta không khách khí!" Tiếp theo đem Linh Ẩn kiếm chỉ hướng cổ của hắn. Ai ngờ hắc y nhân kia bắt lấy thân kiếm, hướng cổ mình thoáng hiện lên một nét, "Chính là chết, cũng sẽ không nói cho các ngươi biết!" Nói xong ngã xuống đất mà chết. Mặt khác hai hắc y nhân cũng đồng thời lấy đao cắt cổ, tự vận theo. Đoạn Vân Tụ khiếp sợ. Mộ Dung Dĩnh thở dài, nói: "Bọn họ đều là sát thủ, cho dù chết cũng sẽ không lộ ra nửa phần." Mộ Dung Dĩnh mang theo Đoạn Vân Tụ về tới Đoạn Phủ. Đại hỏa ở Đoạn Phủ đã bị dập tắt, chỉ còn lại một đống tro tàn. Đoạn Vân Tụ đau khổ tột cùng, khóc đến thiếu chút nữa tắt thở. Mộ Dung Dĩnh đem tro tàn toàn bộ thu lại đặt ở trong một quan tài, cũng đem Tiếu An hỏa táng, cùng nhau bỏ vào chôn ở trên núi. Nhưng để không bị ác nhân đào bới mộ phần, Mộ Dung Dĩnh làm chủ chỉ lập một cái vô tự bia, sau đó mang theo Đoạn Vân Tụ ly khai Đào Nguyên trấn. -------------
|
CHƯƠNG 19: ÔN TÌNH MẠCH MẠCH* *sự dịu dàng thắm thiết Đoạn Vân Tụ nói xong chuyện cũ năm đó, sắc mặt thập phần bình tĩnh, nhưng Diệp Tú Thường lại hiểu rõ phía sau bình tĩnh này, ẩn chứa sóng triều cuồn cuộn như thế nào. "Mười năm nay, ngươi nhất định trãi qua không ít khổ cực..." "Không tồi, sư phụ rất thương ta, sư tỷ rất chiếu cố ta, sư muội thường làm ta vui vẻ, nhờ có các nàng ta vui vẻ hơn nhiều, hiện tại, lại có cô, Tú Thường, cô cũng ở bên cạnh ta mà..." Đoạn Vân Tụ cầm tay Diệp Tú Thường, trong đôi mắt nhu ba lưu động, nhìn vào mắt nàng, "Tú Thường, thật sự rất cảm ơn cô! Có cô ở đây, ta cảm thấy mọi thứ cũng không phải quá khó để chịu đựng như vậy..." Diệp Tú Thường đón nhận ánh mắt Đoạn Vân Tụ, cười ôn nhu. Đoạn Vân Tụ trái tim khẽ rung lên, nghĩ muốn hảo hảo cảm thụ chút ấm áp của Diệp Tú Thường ---- nàng đã hai lần nghĩ đến điều này, lần đầu tiên là lúc bị trọng thương, bởi vì Diệp Tú Thường ân cần mà cảm động, muốn ôm nàng để diễn tả lòng biết ơn của mình, nhưng vừa cử động liền làm vết thương trên ngực đau đớn, đành phải thôi, lần thứ hai là Diệp Tú Thường nhìn thấu thân phận của nàng, tức giận chạy đến cánh đồng hoang vắng đứng trong gió đêm lạnh lẽo, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng, nàng muốn đi qua ôm thân mình mong manh kia cho nàng ấm áp để diễn tả sự đau lòng cùng xin lỗi của mình, nhưng nàng vẫn không dám hành động liều lĩnh. Lúc này đây, nàng không hề do dự, ôm Diệp Tú Thường. Diệp Tú Thường có một chút kinh ngạc, sau kịp phản ứng trong tim tràn ra ấm áp, nàng cũng ôm lấy Đoạn Vân Tụ. Đoạn Vân Tụ cúi đầu kêu, "Tú Thường..." Diệp Tú Thường nhẹ nhàng lên tiếng, liền không thèm nói (nhắc) lại, yên lặng cảm thụ sự dịu dàng ấm áp của giờ khắc này. Lớn ngần này, trước đây ngoại trừ cha nương, còn chưa có người nào ôm qua nàng như thế, nàng muốn được ôm như thế, cũng muốn ôm người kia như thế... Nàng đột nhiên nghĩ, nếu thời gian mãi ngừng lại ở một khắc này thì thật tốt biết bao... Hai người cho nhau ấm áp, cảm nhận nhịp tim của nhau, và cả sự dịu dàng của đối phương, không ai nguyện phá vỡ loại cảm giác lặng yên tốt đẹp này. Một lát sau, Đoạn Vân Tụ mới buông Diệp Tú Thường ra, nói: "Tú Thường đừng giận ta nữa..." Diệp Tú Thường xì một tiếng bật cười, "Ta là người dễ giận như vậy sao?" Kỳ thật, nàng vẫn chưa hết giận, trong lòng vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng sự bướng bỉnh của nàng không cho phép nàng thừa nhận. Hơn nữa, mấy ngày nay, nhìn thấy Đoạn Vân Tụ thương tâm, tức giận cũng bị đau lòng thay thế. Nhất là ngày hôm qua Đoạn Vân Tụ ở trước mộ đau buồn càng làm cho lòng của nàng đau đớn, đã không còn chỗ cho tức giận nữa rồi. Hiện tại Đoạn Vân Tụ nói hết toàn bộ sự việc với nàng, đối với nàng hoàn toàn tín nhiệm, giờ phút này lại dịu dàng thắm thiết, nàng có muốn tức giận cũng không làm được rồi. Đoạn Vân Tụ vội vàng phủ nhận, "Đương nhiên không phải, Tú Thường rộng lượng nhất nha...", dừng một chút, lại nghiêm túc nói, "Có thể quen biết cô, thật sự là may mắn trong đời này của ta!" Diệp Tú Thường nghe xong lời này, cảm thấy rất vui vẻ, "Ta cũng vậy, Đoạn công tử, Đoạn tiểu thư..." Khiến cho Đoạn Vân Tụ cười rộ lên. "Cô vẫn nên gọi ta là Vân Tụ..." "Hảo, Vân Tụ tiểu thư, Vân Tụ cô nương, Tú Thường này cúi đầu hữu lễ..." Nói xong Diệp Tú Thường còn cúi người hành lễ, lộ ra nụ cười khẽ. Hai người cười cười nói nói, ưu sầu bị xua tan, đem vui vẻ rắc đầy gian phòng. Đoạn Vân Tụ đột nhiên cảm thấy, có Diệp Tú Thường làm bạn, chính mình liền có dũng khí đối mặt hết thảy đoạn thống khổ này. Trước kia khi mỗi lần nàng nhớ tới đều cảm thấy lòng đau đến rỉ máu, mà hiện giờ ở trước mặt Diệp Tú Thường cũng đã khóc đã cười qua, nói ra toàn bộ, ngược lại cảm thấy không có khó chịu như vậy. "Có được một tri kỷ như thế thật sự là rất tốt..." Trong lòng nàng thầm nghĩ. Nói cười trong chốc lát, Diệp Tú Thường hỏi: "Ngươi bây giờ có tính toán cụ thể gì chưa?" "Đương nhiên là muốn tìm hung thủ năm đó." "Có đầu mối gì sao?" "Cha ta luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, làm việc khiêm tốn, lại không có bất kỳ kẻ thù nào. Năm đó ba hắc y nhân truy sát ta thề sống chết không chịu nói ra chân tướng, cả Đoạn gia cũng bị thiêu thành tro bụi, ta nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra được manh mối gì..." Diệp Tú Thường nghĩ nghĩ, nói: "Ở phía sau bức màn này nhất định có một bàn tay trù hoạch hết thảy, hắn không chỉ thủ đoạn nham hiểm, hơn nữa lại cực kỳ xảo quyệt. "Nếu muốn tìm được người này, e sẽ vô cùng khó khăn..." Đoạn Vân Tụ nhíu mày. "Sao lại không dụ rắn ra khỏi hang?" "Dụ rắn ra khỏi hang?" "Đúng vậy, theo ta thấy, người kia rất có thể là nhằm vào Kinh Hạc Kiếm Pháp của Đoạn gia các ngươi mà đến, cũng biết ngươi còn sống, nếu thân phận của ngươi bại lộ, hắn rất có thể sẽ tìm đến ngươi!" Đoạn Vân Tụ vừa nghe, rất là kinh hỉ, "Nói đúng! Ta thay đổi nam trang không chỉ là vì thuận tiện hành tẩu giang hồ, cũng là để tránh đi cừu gia, nhưng cứ như vậy, cũng chỉ có một mình truy tìm, rất là bị động, không bằng để lộ thân phận, dẫn hắn tới tìm ta!" Diệp Tú Thường lại đáp: "Trước đừng cao hứng! Biện pháp này có lẽ hữu hiệu, nhưng lại thập phần nguy hiểm! Người kia độc ác tàn nhẫn như thế, còn có một tổ chức sát thủ, ngươi cứ như vậy để lộ thân phận dẫn hắn tới, ngược lại có thể hại chính mình!" "Nguy hiểm ta không sợ, chỉ cần có thể tìm được hắn, giúp ta báo thù cho mười sáu người vô tội của Đoạn gia!" "Ta biết ngươi không sợ nguy hiểm, thậm chí còn không tiếc tánh mạng, thế nhưng nếu thù còn chưa báo được mà ngược lại bị hắn giết chết, như vậy được không bù nổi mất!" Đoạn Vân Tụ biết Diệp Tú Thường nói có lý, không thể phản bác, trầm mặc một hồi. Diệp Tú Thường cũng trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Đúng rồi, còn có một con đường có thể đi!" Diệp Tú Thường nhìn Đoạn Vân Tụ, nói: "Kinh Hạc Kiếm Pháp của Đoạn gia từng vô địch khắp thiên hạ, nếu ngươi luyện thành Kinh Hạc Kiếm Pháp, cũng không cần e ngại cái tên hung thủ kia!" Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, "Ta vừa rồi cũng nghĩ đến điểm này. Bất quá, nhà của ta mặc dù có Kinh Hạc Kiếm Pháp, cũng quả thực từng vô địch khắp thiên hạ, nhưng là, cha ta cũng không có luyện qua, cũng không có hướng ta cùng ca ca nhắc tới, rất có thể đã muốn thất truyền..." Diệp Tú Thường nghĩ lại một chút, nhớ tới đúng là có nghe trên giang hồ đồn Kinh Hạc Kiếm Pháp đã muốn thất truyền ---- tục truyền Đoạn Hàn cùng phụ thân Đoạn Huân tranh cãi gay gắt, đến nỗi Đoạn Huân thông cáo ra bên ngoài, nói Đoạn Hàn không còn là con hắn, sẽ không truyền cho hắn bất kỳ võ công gì, đem hắn trục xuất khỏi gia môn. Đoạn Hàn ly khai phụ mẫu, mang theo thê tử dời nhà đi tha hương. Nhưng có rất nhiều người không tin chuyện này, Đoạn Huân sau khi qua đời, vẫn dùng tất cả biện pháp để tìm được Đoạn Hàn, nhất quyết hơn thua. "Chẳng lẽ không có bất kỳ manh mối nào sao? Kinh Hạc Kiếm Pháp thật sự thất truyền?" Diệp Tú Thường hỏi. "Trước kia ta đã cố hết sức nhớ lại, nhưng thật không nghĩ ra được chút manh mối gì về Kinh Hạc Kiếm Pháp. Võ công cha ta cũng không quá lợi hại, nếu có Kinh Hạc Kiếm Pháp, vì sao không luyện, mà lại để cho người ta lăng nhục đến nông nỗi? Năm đó cha cùng gia gia ta đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, từ đó về sau không lui tới, thậm chí khi gia gia mất cũng không có đi bái tế, từ khi ta ra đời cho tới nay, cũng chưa gặp qua gia gia cùng nãi nãi..." "Này Đoạn thúc thúc cùng Đoạn gia gia bởi vì nguyên nhân gì đến nông nỗi đoạn tuyệt quan hệ phụ tử?" Đoạn Vân Tụ nghĩ nghĩ, đáp: "Hình như là bởi vì mẫu thân..." Nàng nhớ tới có một ngày trong lúc vô ý cùng ca ca nghe được cha nương của nàng đối thoại. Lúc ấy, nương nàng nói cái gì thực xin lỗi phu quân, nếu không bởi vì nàng Đoạn Hàn sẽ không đến mức rơi vào tình cảnh như thế. "Ngươi nghĩ kĩ lại xem, nhà ngươi mấy đời đơn truyền, Đoạn gia gia chỉ có một đứa con trai là Đoạn thúc thúc, ta nghĩ chỉ bằng đối tổ tiên kính sợ, hắn cũng không thể để Kinh Hạc Kiếm Pháp thất truyền..." Đoạn Vân Tụ gật gật đầu. Đoạn Vân Tụ suy nghĩ thật lâu, cũng không có nghĩ được manh mối gì. Ngày hôm đó, Diệp Tú Thường đề nghị đi dạo chung quanh một chút để giải sầu. Đoạn Vân Tụ liền dẫn nàng đi khắp Đào Nguyên trấn. Ngày đó, hai người tới một cái hồ nhỏ trên núi. Diệp Tú Thường hít lấy không khí trong lành, nhìn thấy cá trong hồ bơi lội, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, nhưng nhìn Đoạn Vân Tụ cau mày, như còn đang suy nghĩ cái gì, vì thế nói: "Đừng nghĩ nữa, chúng ta là đi giải sầu..." Đoạn Vân Tụ cười cười, "Ta hiểu được, Tú Thường, cô thấy ta phiền lòng mới nói muốn đi giải sầu. Hảo, ta cũng không có thể cô phụ hảo ý của cô, trước không nghĩ!" Nói xong, chỉ vào hồ đối diện nói, "Chúng ta đi qua xem, nơi đó phong cảnh rất tốt!" Hai người cười cười nói nói đi vào hồ đối diện. Nơi này hơi cao một chút, bên cạnh có một cây liễu thướt tha. Diệp Tú Thường nói: "Nơi này phong cảnh quả thực rất tốt nha!" "Khi còn nhỏ, cha từng mang ta cùng đại ca tới đây, cha còn dạy cho chúng ta bơi lội." "Vậy ngươi cùng ca ca ngươi, ai bơi giỏi hơn?" "Tám lạng nửa cân." "Ha ha, ta thì không được, ta có chút sợ nước, hồi còn nhỏ thiếu chút nữa bị sặc nước chết." Đoạn Vân Tụ ngạc nhiên nhìn... "Hữu kinh vô hiểm. Mặc dù không biết bơi, nhưng ngắm phong cảnh cũng không tồi a, ta đã từng cùng ca ca chuồn đi vào buổi tối, xem ánh trăng ban đêm dưới hồ ánh lên là cái dạng gì..." Diệp Tú Thường còn chưa nói xong, Đoạn Vân Tụ đột nhiên cắt đứt nàng..., "Đợi một chút!" Diệp Tú Thường ngừng nói. "Cô đem hai câu cuối cùng lặp lại lần nữa được không?" "Ta là nói ta đã từng cùng ca ca chuồn đi vào buổi tối, xem ánh trăng ban đêm dưới hồ ánh lên là cái dạng gì..." Đoạn Vân Tụ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ ngợi một lát, đột nhiên hô: "Ta đã biết!" "Biết cái gì?" "Tú Thường, ta nhớ ra rồi, Kinh Hạc Kiếm Pháp không có thất truyền!" Đoạn Vân Tụ thập phần hưng phấn, "Câu nói vừa rồi của cô làm ta đột nhiên nhớ tới cha ta từng kể qua một câu chuyện xưa ---- có một lần cha mang ta cùng ca ca tới nơi này chơi rồi kể cho chúng ta nghe một chuyện xưa, nói từng có một cái Tiểu Hầu Tử thực nghịch ngợm, vì không để cho người khác tìm ra quả đào tiên nó lấy được, đã đem đào tiên đặt ở trong hồ nhỏ nơi mà ta không thấy được, hơn nữa, nó giấu ở một nơi rất bí mật, chỉ khi có nguyệt dạ mới có thể tìm thấy!" "Chẳng lẽ cha ngươi ám chỉ cái gì?" "Uhm, ta cũng nghĩ như vậy, coi như chỉ là một chuyện xưa, chúng ta cũng có thể thử một lần!" "Ưh, được rồi, đêm nay chúng ta đi nhìn xem!" Đoạn Vân Tụ hưng phấn gật đầu. Buổi tối Đoạn Vân Tụ ở khách điếm thu thập xong đồ vật này nọ đi tìm Diệp Tú Thường. Nàng đi qua phòng Diệp Tú Thường gõ cửa bước vào. "Tú Thường, chuẩn bị xong rồi chứ, có thể đi được chưa?" Diệp Tú Thường ngồi ở trên mép giường lại không động đậy. "Ta vẫn là không nên đi..." "Vì sao?" Đoạn Vân Tụ kinh ngạc. "Kinh Hạc Kiếm Pháp của Đoạn gia các ngươi là độc môn kiếm pháp, ta là một ngoại nhân, không tiện tham dự..." Đoạn Vân Tụ nghe ra ý tứ trong đó, tinh tế suy nghĩ một chút, nói: "Tú Thường, cô còn nhớ rõ ta từng nói xem cô như tri kỷ, giữa tri kỷ không thể tín nhiệm lẫn nhau sao? Diệp gia các ngươi Thiên Quân kiếm pháp cũng là độc bộ Võ Lâm, chẳng lẽ cô còn có thể ngấp nghé Kinh Hạc Kiếm Pháp hay sao? Lại nói, có thể tìm được hay không vẫn còn là một ẩn số!" Nghe Đoạn Vân Tụ nói xong, Diệp Tú Thường thật cao hứng, nhưng vẫn nói: "Ta biết ngươi tín nhiệm ta, nhưng ngươi cũng biết trong chốn giang hồ có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi Kinh Hạc Kiếm Pháp! Vì bộ kiếm pháp kia, Đoạn gia ngươi phải trả giá nhiều mạng người như vậy, ta... hay vẫn là không nên đi. Ngươi tìm được luyện thành kiếm pháp này, ta sẽ vì ngươi mà cao hứng..." Đoạn Vân Tụ ngồi vào bên người Diệp Tú Thường, giữ chặt tay nàng nói: "Tú Thường, đoạn đường này đi tới, ít nhiều có cô làm bạn, ta sớm đem cô trở thành thành tri kỷ, đừng nói là một bộ kiếm pháp, cho dù là tánh mạng, sau khi báo xong đại cừu, cũng có thể cho cô! Kinh Hạc Kiếm Pháp đối với ta mà nói, chỉ là công cụ báo thù, mà không phải là tàng tư bảo bối gì!" Diệp Tú Thường chăm chú nhìn vào đôi mắt trong sáng của Đoạn Vân Tụ, cảm động nói không nên lời, "Vân Tụ, cám ơn tín nhiệm của ngươi!" Đoạn Vân Tụ nở nụ cười, "Này có cái gì phải cảm ơn, không chừng sau này còn muốn nhờ cô hỗ trợ đâu, ai bảo cô thông minh lại khéo hiểu lòng người như vậy không phải sao? Cô là quý nhân của ta, gặp cô, thật sự là phúc Đoạn Vân Tụ ta tu ba kiếp a!" Diệp Tú Thường nở nụ cười, "Ngươi khi nào thì miệng trở nên ngọt như vậy nha, giống y như bôi mật? "Luôn luôn ngọt nha, tại cô không phát hiện thôi!" Hai người ha ha cười, xuất phát lên đường.
|