Yêu Tinh Vô Dụng - Phế Sài Yêu Tinh
|
|
A, đúng rồi! Ta chạy nhanh đến nhân hàng phía dưới:"Ta muốn đổi tờ chi phiếu này!" Nhân viên giao dịch nhận lấy, một đám người gọi vài cú điện thoại thì thầm nữa ngày cuối cùng mới thống nhất chiến tuyến:"Khoản tiền lớn như vậy bây giờ ngài thật sự muốn lấy ra mang đi sao? Vì an toàn của ngài......"
Ác, ha ha ha ha.......
"Không cần....." Ta chạy nhanh đến lấy lại, "Trước chờ ta đi tìm bạn bàn bạc rồi nói sau....." Ta không mang chứng minh thư.........
Ta có tiền ta có tiền! Ta là một yêu tinh có tiền!
Ác, ha ha ha ha a!!!!!!!!!!!! [ Tg: =.=! Đừng vội mừng em ơi...]
Trở lại trong phòng trọ.
Ngô, lại một con gián tiếp tục ngã vào dưới chân ta.
Oa, ta cầm nó đứng lên cùng đối diện nói:"Ta có tiền a! Các ngươi có muốn theo ta đi đến một chỗ khác hay không?"
(Con gián: Lắc đầu rơi lệ không cần, ta sẽ chết lần 2).
Sau đó rơi xuống đất mà chết.
..........
A, thật đáng tiếc.
Ngã vào trên giường.
Ngô, ngày mai ta lại đi.
Ngày hôm sau, ta xuống dưới lầu đổi chi phiếu, nhân viên giao dịch lại nói :"bởi vì chủ công ty đã phá sản, cho nên tài khoản của nàng đã bị đóng băng".(Tg: BÙM)
|
Rơi lệ: Gì chứ!
Người nhân viên giao dịch thương hại nhìn ta liếc mắt một cái:"Tiểu muội muội, ngươi yên nghỉ đi"
"........."Gì chứ! Ta muốn khóc!.
Vội vàng về đến phòng trọ, nhưng chủ cho thuê nhà lại gọi người đem đồ của ta ném ra ngoài, hắn không cần tiền thuê nhà của ta nhưng lại mời ta rời đi.
...........
Vì sao khắp thiên hạ mọi người đều khi dễ ta a..........
Ta đem theo một đống hành lí, ở trên đường đi thật lâu, đến khi không còn khí lực muốn ngục xuống đất.
Khóc a: Sớm biết thì ngay từ hôm qua liền đem tất cả tiền đều đổi ra thì tốt rồi, thà đến cuối cùng bị người khác cướp, cũng đỡ hơn so với hiện tai ngay cả một đồng cũng không có....
Lại nói tiếp, nữ nhân kia rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào mà ngày hôm qua còn hoàn hảo nhưng hôm nay tài khoản đã bị đóng băng? Ngô quên đi, ta sẽ không ở chỗ này than thở.....
Đem theo hành lí, ta chuẩn bị đến tiệm bánh mỳ để mua bánh mỳ.
Ai? Người đối diện kia có phải hay không nhìn thực quen mắt.?
"Ai!" Ta ném hành lý giữ chặt lấy tay nàng, "Ngươi thiếu ta một trăm vạn!"
Nàng sững sốt một chút, trên mặt tiều tụy, tràn đầy bất đắc dĩ:"Ta hiện tại đã phá sản, làm sao cho ngươi một trăm vạn?"
"Vậy thì ngươi nuôi ta đi." Xem nàng ăn mặt sạch sẽ, phỏng chừng ở chỗ nào, ăn cái gì cũng đều không có vấn đề gì, "Ta về sau liền theo ngươi...."
(*): Phế sài có nghĩa là vô dụng, không làm được gì.
|
|
Chương 2: Ở Chung
Mỹ nhân không chút do dự cự tuyệt đề nghị của ta.
"Ta sẽ có tiền", Nàng lạnh lùng nói, "Ngày nào đó tuyệt đối không quá xa."
"Ta hiện tại không có tiền, nếu ngươi bây giờ có thể cho ta một trăm vạn thì ta sẽ không quấn quít lấy ngươi."
"Ngươi có ý gì?"
"Ngươi đã không còn tiền, mà ta lúc trước đã hiểu rõ ngươi. Thứ nhất phòng ngừa ngươi quỵt nợ chạy trốn, thứ hai còn có thể giúp đỡ......" [Tg: Một quyết định mà em sẽ phải hối hận..]
Nàng giống như không còn sức lực theo ta tranh chấp, hơi thở dài, gật đầu.
Hoàn toàn không có khí thế của ngày hôm qua.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì a?........Thật đúng là đáng thương.
Ngô.......
Khóc: Nhưng ta cảm thấy ta còn đáng thương hơn.
Vì thế ta cầm hành lý, đi theo nàng về nhà.
"Ngươi không phải đã phá sản sao?" Ta nhìn căn nhà xa hoa trước mắt. "Tài sản sở hữu không phải đều bị mất sao?"
"Nơi này không phải là nhà của ta!", Nàng thản nhiên lên tiếng, "Là của bằng hữu!"
"Nga," Ta đây có phải không nên quá kêu ngạo hay không?
Ta ngồi xuống một bên ghế sô pha. Là da thật, cảm giác thật là tốt....
"Ngươi biết làm cái gì?" Nàng rót chén nước, chính mình uống một ngụm.
"Ví dụ?" Ta hỏi
"Quét nhà?"
Lắc đầu.
Mỹ nhân trừng lớn mắt: "Giặt quần áo, nấu cơm thì sao?"
Tiếp tục lắc đầu.
Mỹ nhân mắt phóng ra tia lạnh :"Vậy còn rửa chén ?"
Thật đáng tiếc :"Sẽ không......"[Tg: Ở chùa mà còn làm biếng! ]
Mỹ nhân không nói thêm lời nào, đi đến lấy quần áo của ta, đem ta theo cửa sổ thứ nhất ném ra ngoài.
|
Hiểu rồi cảm ơn đã nhắc nhở
|