Tôi Cần Bờ Vai, Cậu Cần Một Cánh Tay
|
|
|
CHƯƠNG 2
Việc 12A3 bị thay đổi hoàn toàn vị trí chỗ ngồi, đã trở thành chủ đề để lũ học sinh bàn tán từ tiết học đầu tiên cho đến phút học cuối cùng.
Ngay cả lớp trưởng Hàn Hàn cũng buộc phải tạm biệt vị trí thân thuộc, cạnh khung cửa sổ, nơi duy nhất mang lại cho cô cảm giác thoang thoảng thoải mái bởi mùi hương ổi thơm lạ lùng của gian nhà bên cạnh.
Trong khi đó, ở một góc bàn khác, gạt đi sự náo nhiệt ồn ào bên tai, Thiên Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Tuyền Hinh, tiện tay đặt chiếc cặp nhẹ bẫng lên mặt bàn, chủ động bắt chuyện:
- Từ giờ tớ là bạn cùng bàn với cậu rồi. Có gì giúp đỡ nhau nhé.
- Tôi sẽ chẳng giúp gì được cho cậu đâu. - Tuyền Hinh, người con gái với cặp kính tròn vo to choáng mặt, mắt dán chặt vào vở, nhỏ giọng trả lời cô bạn mới cạnh mình.
Sự lạnh nhạt của Tuyền Hinh khiến Thiên Anh hụt hứng. Cô chống cằm suy nghĩ, mắt hướng lên trần, phân vân không biết nên nói gì tiếp theo thì chợt phát hiện ra một điều.
- Cậu thuận tay trái à? - Thiên Anh lạ lẫm hỏi khi trông thấy Tuyền Hinh đang hí hoáy vào vở bằng tay trái.
Tuyền Hinh gật nhẹ đầu, lần này nàng còn chẳng thèm đáp lại.
- Cậu viết bài sao không để hẳn tay kia lên bàn để giữ vở? - Thiên Anh tiếp tục hỏi.
Tuyền Hinh khác người thật. Cái tướng viết bài trông xấu xí vô cùng. Một tay viết, tay còn lại thì buông thòng không thèm gác lên.
- Cậu có thể im lặng cho đến hết buổi học không? - Tuyền Hinh vẫn giữ nét lãnh đạm trên đôi mắt. Chiếc môi nhỏ nhắn buông nhẹ lời. Trông nàng hiền, nhưng thật kiêu.
- Cậu thật khó gần đấy. - Thiên Anh nhếch môi, muốn tiếp cận và làm thân với Tuyền Hinh, xem ra không phải là chuyện dễ dàng rồi.
***
Giờ ra chơi, Tuyền Hinh lặng lẽ rời chỗ, cốt là định xuống canteen trường mua bữa sáng. Thiên Anh tất nhiên sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để có thể tiếp cận với Tuyền Hinh.
- Cậu xuống ăn sáng hả? Tớ theo với. - Thiên Anh một tay lật đật lấy tiền, một tay nắm lấy cánh tay Tuyền Hinh giữ lại ý bảo nàng đợi cô đi cùng.
Tuyền Hinh khựng lại vài giây, thay vì dùng chính cánh tay đang bị nắm chặt để hất ra, thì nàng lại dùng cánh tay còn lại, nhẹ nhàng gỡ tay Thiên Anh ra khỏi người.
- Cậu có thể đừng theo tôi được không?
Thiên Anh cố tình bỏ mặc lời nàng, nói tiếp:
- Sao cậu lại khó gần thế nhỉ? Tớ chỉ muốn làm bạn với cậu thôi mà.
- Cậu có thể đừng theo tôi được không?
Tảng băng bắc cực Tuyền Hinh lặp lại lời vừa nói một lần nữa. Lần này thì Thiên Anh nóng giận thật rồi, đó giờ chưa từng gặp phải đối tượng nào khinh khỉnh và làm kiêu như cô ấy. Nỗi oán hận bất giác dâng cao hơn một bậc.
- Cậu thật biết cách khiến người khác nổi giận đấy. - Thiên Anh nhếch môi, khó khăn lắm mới có thể ngăn không cho bản thân văng ra những từ thô tục.
Tuyền Hinh không để tâm đến những gì Thiên Anh vừa nói, nàng im lặng, từ tốn cất lên từng bước chân rời khỏi lớp.
Từ lâu lắm rồi, con bé mọt sách Tuyền Hinh này không còn cho phép bản thân thân thiết với bất kỳ ai. Và cũng từ lâu lắm rồi, việc tự khép mình ở một góc khuất nào đó trong cuộc sống, cô độc nhưng không có sự phiền nhiễu, đã trở thành sở thích đặc biệt trong nàng.
Nhìn theo bóng lưng của Tuyền Hinh, Thiên Anh nghiến răng đay đáy, những ngón tay co rúm lại, bao nhiêu hận thù dường như đều dồn vào cái nắm tay mạnh mẽ ấy, xương cốt gân xanh cuồn cuộn nổi lên.
Nhưng rồi...
- Thiên Anh. - Hàn Hàn bất ngờ gọi tên cô từ phía sau. Chất giọng êm ru ngọt ngào ngay lập tức khiến đôi tay Thiên Anh thả lõng.
- Sao thế? - Thiên Anh quay người nhìn lại.
- Ra hành lang nói chuyện với tớ một chút nhé.
***
- Có chuyện gì sao Hàn Hàn? - Thiên Anh hỏi, hai tay chống lên lan can, đan những ngón tay vào nhau.
- Tớ vô tình nghe hết đoạn đối thoại của cậu và Tuyền Hinh lúc nãy.
Thiên Anh thoáng ngạc nhiên, nếu thế thì chuyện này cũng đâu liên quan gì đến cậu ấy?
- Thì... sao thế cậu? - Thiên Anh mang theo những thắc mắc lồng vào câu hỏi.
Từ dãy hành lang trên cao, Hàn Hàn đưa mắt hướng xuống khuôn viên trường. Cùng lúc đó, bắt gặp Tuyền Hinh đang ngồi ngay góc cây phượng vĩ, nơi có những tán cây to và xanh, bóng râm mát mẻ vây quanh một góc của sân trường. Tuyền Hinh từ tốn thưởng thức bữa sáng, thi thoảng lại ghé mắt quan sát vài ba cậu trai đang tung cầu rôm rã cách đó không xa.
- Cậu có thấy Tuyền Hinh đang ăn sáng ở đấy không? - Hàn Hàn trỏ ngón tay định vị cho Thiên Anh.
- Thấy, thì sao cậu?
- Cậu có thấy cánh tay phải của cậu ấy, rất lạ không? - Hàn Hàn tiếp tục hỏi.
Thiên Anh trông thấy Tuyền Hinh đang nhâm nhi bữa sáng chỉ bằng một tay. Tay còn lại buông thòng, thả xuôi theo thân thể. Hệt như cái cách nàng viết bài ban sáng.
- Tớ thấy sáng giờ rồi. Tớ nghĩ tay cậu ấy bị đau hay trật khớp gì đấy. Hỏi mãi mà chẳng trả lời.
Hàn Hàn đột nhiên lắng giọng, ánh mắt đượm cảm thông nhìn về phía Tuyền Hinh. Từng mảng hồi ức của quá khứ, như những bức tranh được phác họa trong tâm trí, ùa về thật rõ nét, thật bi thương. Cứ mỗi khi nhớ lại, Hàn Hàn đều không kiềm được nước mắt.
- Tay phải của Tuyền Hinh, mãi mãi cũng không thể cử động được nữa... - Hàn Hàn buông lời mà dường như suýt nghẹn đi. Trong đáy mắt đã có bong bóng nhỏ giọt.
Thiên Anh thoáng bàng hoàng, đôi mắt cô mở tròn, như không tin vào những gì vừa nghe thấy, cô vội vã nhìn về phía Tuyền Hinh, rất chăm chú để quan sát cánh tay ấy, cánh tay mà... cô vừa bảo là xấu xí. Cánh tay mà... cô vừa nắm chặt nhưng lại không hề hay biết rằng nó vốn dĩ đã không thể cảm nhận được bất cứ điều gì.
- Ý cậu là...
- Cánh tay của cậu ấy, đã bị liệt rồi. - Hàn Hàn bùi ngùi, buông lời trong chua xót. Một chút đắng nghét nơi cổ họng chảy dọc, lan tỏa khắp thân thể.
Thiên Anh bất giác lặng lời, cô muốn tiếp tục nghe Hàn Hàn kể về câu chuyện của Tuyền Hinh.
- Tại sao... tay cậu ấy lại như vậy?
Hàn Hàn liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay, sau đó quay sang Thiên Anh nói:
- Cũng gần vào tiết rồi. Khi nào rãnh rỗi, tớ kể cho cậu nghe sau. Tớ tìm cậu ra đây nói chuyện là muốn van xin cậu một chuyện.
- Van xin tớ? Chuyện gì?
- Cậu có thể đối xử tốt với Tuyền Hinh một chút được không? Đừng nạt nộ cậu ấy. Đừng khó chịu khi cậu ấy im lặng.
- .......
- Không những bị liệt một tay, Tuyền Hinh lúc trước còn bị liệt cả chân phải. Nhưng vì may mắn những đoạn gân ở chân chưa đứt hoàn toàn, nên vẫn còn có thể chữa trị bằng phương pháp nối gân. Cậu có phát hiện ra, bước đi của cậu ấy rất chậm không?
- .......
- Hiện tại, tớ chỉ muốn cậu đối xử với cậu ấy kiên nhẫn một chút, nhẹ nhàng một chút. Có được không?
Thiên Anh im lặng, sự im lặng không rõ xuất phát từ đâu. Cô đắm mình trong lời kể của Hàn Hàn, mắt cô luôn tìm kiếm bóng dáng của Tuyền Hinh dưới sân trường. Ở một góc nhỏ nào đó lẩn quanh trong dòng người thờ ơ lướt ngang qua nhau, cô nhận thấy Tuyền Hinh đang chậm rãi nhấc bước, những bước chân thật từ tốn và nhẹ nhàng.
Tuổi mười tám, tuổi của sự nhiệt huyết, tuổi của những đam mê, tuổi của những cánh hồng mơ ước đến một tương lai sáng lạng nào đó, là tuổi thanh xuân đẹp nhất, đáng trân trọng nhất của một đời người. Nhưng, Tuyền Hinh lại không có được cái may mắn ấy...
- Tớ... biết rồi. - Thiên Anh nhẹ giọng, chấp nhận lời khẩn cầu của Hàn Hàn.
Thị Trâm từ nãy đến giờ, giả vờ đi ngang hành lang vài lần để nắm bắt cuộc đối thoại của Thiên Anh và Hàn Hàn. Hiểu con không ai bằng cha, ông Lục nói quả không sai, con bé này rất dễ mềm lòng. Chỉ trong một giây nào đó có thể chuyển từ thù hận sang yêu thương. Nếu không nhờ Thị Trâm giám sát và trông chừng, ông chắc chắn Thiên Anh sẽ chẳng bao giờ trả được mối hận thù của mười năm về trước.
Thị Trâm tạt ngang nơi Thiên Anh đang đứng sau khi Hàn Hàn đã trở về lớp học, vẻ mặt lãnh đạm buông một câu:
- Đến tiết rồi còn không mau vào lớp? - Thị Trâm hỏi, trong chớp nhoáng, cô dúi vào người con bé một mảnh giấy.
Thiên Anh nhồi lại mảnh giấy, giữ trong lòng bàn tay:
- Em xin phép đi vệ sinh chút.
Nhìn thấy học sinh đang lũ lượt vào lớp, cũng thi thoảng có vài ba người liếc mắt theo dõi cuộc trò chuyện của bọn họ, Thị Trâm giả vờ trách mắng:
- Cả tiết ra chơi sao không chịu đi?
Thiên Anh đã nhanh nhẩu tìm được một lý do hợp tình:
- Lúc nãy nhà vệ sinh đông quá ạ.
Thị Trâm nghiêm lại mặt mày, đến khi hành lang đã không còn bóng dáng ai, cô mới đáp lại:
- Đi nhanh đi. Đừng để tôi thấy em trốn tiết.
***
"Có thù phải trả, mình thương người, thì ai thương mình?" - Thị Trâm chỉ để lại một dòng chữ ngắn gọn qua nét chữ viết vội.
Hiểu được hàm ý đây là một sự nhắc khéo, Thiên Anh đột nhiên nổi giận vò nát mảnh giấy với vẻ mặt không mấy phục. Cô quẳng nó vào trong sọt, hằn hộc lẩm nhẩm một câu:
- Tôi làm việc mà cần cô phải nhắc sao?
Toan rửa sạch mặt mày để trở về lớp, thì bất chợt, cánh cửa phòng vệ sinh phía trong cùng bật mở. Thiên Anh sẽ không giật nảy mình nếu người bước ra từ trong đấy không phải là Tuyền Hinh.
Tuyền Hinh trông thấy Thiên Anh, nhưng chỉ nhìn lướt qua rồi lại thôi, một cái mỉm cười thay cho lời chào cũng chẳng có. Cô đến cạnh bồn nước, gạt vòi và chầm chậm rửa sạch bàn tay. Để tiếp tục rửa cả tay phải - cánh tay đã không còn có thể cử động của cô, cô dùng tay trái nâng nó lên, văng ít nước xoa nhẹ lên đấy rồi dùng tay trái thả nó xuống.
Thiên Anh đứng lặng đi một lúc khá lâu, nhưng sau đó cũng có thể nhẹ nhàng mà mở lời:
- Cậu có cần tớ giúp không?
- Nếu cứ đụng chuyện mà nhờ người khác giúp đỡ thì tôi trở thành phế nhân mất rồi.
Thiên Anh lặng thinh, không biết phải trả lời như thế nào khi đối diện với một cô nàng mọt sách thích triết lý. Và sau đó thì Tuyền Hinh đột nhiên cúi xuống nhặt lấy thứ gì đó.
- Tôi thấy tờ tiền này rơi ra từ túi cậu. - Tuyền Hinh trả nó cho Thiên Anh, cố gắng nhấc vội bước chân để rời khỏi mà không chờ đợi ai đó nói lời cám ơn.
Lúc này, chỉ còn lại Thiên Anh. Hành động khi nãy của Tuyền Hinh thật khiến cô xiêu lòng. Nhưng dù sao cũng không thể quên đi cái trọng trách mà cô đang gánh vác.
Thiên Anh tạt nước xối xã lên khuôn mặt, từng giọt nước óng ánh văng tung tóe tựa như sự rối bời đang hiện hữu trong tâm trí cô lúc này. Ít phút sau, cô đưa ánh mắt kiên định xoáy thẳng vào tấm gương trong vắt, cô dứt khoát độc thoại một mình để nhắc nhở bản thân không được mềm lòng trước bất cứ điều gì:
- Thiên Anh, nhất định phải trả thù được cho mẹ. Nhất định!
|
|
CHƯƠNG 3
Ngày cuối tuần của Thiên Anh thật nhàm chán. Đi đi lại lại trên con đường quen thuộc mà chẳng tìm được một nơi để dừng chân. Tất cả cũng do lũ bạn trời đánh mà ra, đáng nhẽ giờ này cô đang trong bar cùng chúng nó, nhưng nào ngờ ai nấy đều bận hẹn hò nên cuộc vui buộc phải hủy bỏ.
Có ai lại ngờ rằng một con người có mối quan hệ xã giao rộng lớn như cô, bạn bè nhiều đến mức lắm lúc còn chẳng nhớ hết tên tuổi, hôm nay lại phải lê thê một mình quanh thành phố, lạc bước giữa cái chốn sầm uất nơi này.
Rồi thì, bất chợt điện thoại rung, thầm nghĩ, không phải chúng nó chơi chán rồi mới nghĩ đến cô đó chứ?
Thiên Anh nhìn màn hình điện thoại, là Tinh Thần?
Tinh Thần là một trong những người bạn mà Thiên Anh quen biết trong quán bar. Cũng đã khá lâu rồi hai người không liên lạc, chính xác là kể từ ngày cô nàng bị Thiên Anh từ chối lời tỏ tình, khiến cho Tinh Thần vì khó xử nên đã bẵng đi một thời gian.
Đột nhiên hôm nay cô nàng lại chủ động gọi đến, Thiên Anh cũng cảm thấy bất ngờ.
"Anh hả, nhớ tớ không? Tinh Thần đây." - Giọng Tinh Thần trong trẻo vang lên bên đầu máy ấy.
"Vẫn còn lưu số mà." - Thiên Anh cười. Hình như vẫn còn ngại ngùng vì chuyện xảy ra một tháng trước.
"Anh... có đang bận gì không? Tớ đang ở quán X cũ, thật ngại quá, tớ có chút chuyện cần nhờ. Anh đến ngay được không?"
***
Kết thúc cuộc trò chuyện với Tinh Thần, Thiên Anh không cần suy nghĩ liền về nhà dắt vội xe máy. Cô có một ưu điểm, chỉ cần đối phương lên tiếng cần giúp đỡ, Thiên Anh nhất định sẽ không từ chối.
Quán X không nằm ngay trung tâm thành phố, nên càng về đêm phố xá lại càng vắng lặng. Gió đông đầu mùa tuy không lạnh đến xuyên thấu da thịt, nhưng cũng khiến con người ta bất giác rùng mình mỗi lần ghé qua.
Thiên Anh thường ngày có thói quen lái xe nhanh. Nhưng hôm nay vì trông thấy một cửa hàng giày còn sáng đèn, trang nhã nổi bật giữa con đường đêm, dường như mang lại cho nơi đây một thần khí, một sức sống khác hẳn. Thiên Anh ngay lập tức giảm lại tốc độ.
Thiên Anh rất thích giày, đặc biệt là những thương hiệu giày thể thao có tiếng, trước đây cô còn sở hữu cả một bộ sưu tập hùng hậu, ai đã từng xem qua đều không giấu nổi ánh mắt khát khao và thèm thuồng.
Tuy nhiên... mọi thứ cũng chỉ là chuyện của trước đây. Một thời quá khứ huy hoàng của cô đã chấm dứt kể từ ngày bộ sưu tập ấy buộc phải bán đi để lấy tiền trả nợ.
Thiên Anh thất thần giương ánh mắt về phía bên kia đường, quên béng cả việc bản thân đang lái xe đến điểm hẹn. Con người đúng là con người, chỉ cần trông thấy thứ mình thích liền như bị cuốn vào đến mê muội.
Và chuyện sẽ chẳng là gì, nếu cô không bị một tiếng kêu thảng thốt bất giác gọi hồn cô trở về:
- THIÊN ANH!!! DỪNG!!!
Thiên Anh vừa quay sang đã bắt gặp một bóng người con gái đột nhiên lao ra chắn ngang đầu xe, trong một giây bàng hoàng, một tiếng "két" điếng tai ngay lập tức vang lên như xé tan cả bầu trời.
Một lúc sau, đến khi đã kịp hoàn hồn, Thiên Anh mới thở phào ra một tiếng, trên vầng trán cao đã bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi. Cũng may đạp thắng kịp lúc, nếu không, cô cũng chẳng thể hình dung cảnh tượng sau đó sẽ như thế nào.
Nhưng mà... lúc nãy cô gái ấy, vừa gọi tên cô? Là người quen sao?
Thiên Anh vội ngước mắt nhìn lên, cô nàng vẫn còn đứng đó, bản thân cũng bị dọa đến giật mình, thở hổn hển, một tay xoa xoa lấy nơi ngực trái, tự trấn an lại mình.
Qua ánh đèn đường hiu hắt, cùng ngọn đèn pha rọi thẳng vào đối phương, Thiên Anh vô cùng bất ngờ khi nhận ra đó chính là...
- Tuyền Hinh? Cậu làm gì ở đây?
Tuyền Hinh hãy còn hốt hoảng lắm, chất giọng gần như mếu đi:
- Tôi... tôi bị lạc đường. Cậu giúp tôi tìm đường về nhà được không? - Vừa nói, nàng vừa lấy tay quệt đi giọt lệ còn đọng lại nơi khóe mắt. Giương cái nhìn khẩn cầu tha thiết về phía Thiên Anh.
Khi nhận ra đó là Tuyền Hinh, Thiên Anh bỗng nhiên lại nổi trận linh đình:
- Cậu điên à!!!! - Thiên Anh nạt lớn. - Có biết lúc nãy làm vậy rất nguy hiểm không? Nếu tôi chạy nhanh thì cậu đã bị tông rồi đấy. Chán sống rồi à?
Thiên Anh chào thua con nhỏ trước mặt. Có thật cô ta khờ khạo và ngốc nghếch đến mức như vậy không chứ? Có ai lại đi đánh cược cả tính mạng chỉ đề nhờ vả người khác giúp đỡ? Chắc cả thế giới này chỉ có mỗi cô ấy.
Tuyền Hinh bản thân đi lạc, tâm trạng cũng đã rất rối bời. Thế mà Thiên Anh chẳng một chút tinh ý để an ủi lấy cô, lại còn quát tháo khiến cô thêm phần sợ hãi.
- Lúc nãy... tôi... tôi gọi rất nhiều lần mà cậu không nghe, cứ lo nhìn đâu đâu không. Nên tôi mới... Cũng may gặp được người quen, tôi thật sự rất cần cậu giúp đỡ. - Tuyền Hinh sụt sịt, đôi bờ vai gầy bất giác run rẩy vì những cơn gió lạnh rít ngang. Thời tiết trở lạnh mà Tuyền Hinh chẳng có lấy một tấm áo len để giữ ấm.
Trông thấy bộ dạng đáng thương của Tuyền Hinh lúc này, thật có muốn tiếp tục nổi nóng cũng chẳng đành. Thiên Anh ngay sau đó liền nguôi ngoai.
- Người quen? Cậu với tôi có quen biết sao hả? - Thiên Anh nhếch môi, cười. - Trong lớp, cậu nhìn còn chẳng thèm nhìn tôi cơ mà?
- ...........
Tuyền Hinh chợt lặng thinh, biết nói gì hơn khi những lời Thiên Anh nói quả là chính xác mà.
- Im lặng? Im lặng nghĩa là không cần giúp nữa, đúng không? Nếu vậy thì tôi đi đó nhớ? - Thiên Anh tiếp tục thản nhiên trêu ghẹo.
- Cậu... có thể chỉ đường cho tôi không? Tôi sẽ tự về.
- Được thôi. Nhà cậu ở đâu?
- Phố A, thị trấn B, chung cư C.
Thiên Anh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cũng gần mà. Chỉ cách đây tầm 50km thôi. Đi bộ từ từ đến sáng mai chắc đến.
Tuyền Hinh tròn xoe đôi mắt, bất giác bị dọa đến hồn vía lên mây, tận 50km sao? Không phải chứ...
- Sao... sao... xa dữ vậy?
Thiên Anh đúng thật là không đùa đâu, từ đây ra thị trấn B chính xác là phải mất hơn hai giờ đồng hồ chạy xe.
- Này. Cậu đi đâu mà để bị lạc xa tít nhà thế? Đã mù đường thì an phận làm con ngoan đi. Bày đặt ra phố để rồi bị lạc. Mà điện thoại đâu? Sao không gọi người thân rước về?
Tuyền Hinh thoáng im lặng, ngập ngừng trả lời:
- Tôi... không có người thân.
Thiên Anh cảm thấy chút ái ngại vương trên nét mặt Tuyền Hinh, cô biết điều liền không hỏi nữa. Vội nhìn đồng hồ, không còn sớm, đã chín giờ hơn rồi, bây giờ mà để con mọt sách này một thân một mình lang thang như thế thật nguy hiểm quá, không khéo lại bị bắt cóc lúc nào chả hay.
Bật điện thoại, cô nhanh tay nhắn cho Tinh Thần một dòng tin: "Tớ có chuyện đột xuất, tầm 11 giờ mới có thể đến rước Thần. Nếu không thể đợi thì Thần nhờ người khác hộ tớ nhé. Thật xin lỗi."
Tắt điện thoại, Thiên Anh quay sang phía Tuyền Hinh đang đứng chôn chân từ nãy đến giờ, nói:
- Tôi đèo cậu về, nhưng với điều kiện.
Tuyền Hinh không cần biết điều kiện là gì, không cần biết phải đáp trả đền ơn cho cô ta như thế nào, chỉ biết hiện tại, Thiên Anh chính là niềm hy vọng duy nhất cho nàng ngay lúc này. Đôi mắt nàng ngay lập tức sáng rực, khóe môi nhỏ nhắn cuối cùng cũng mỉm cười, vẽ nên một đường cong tuyệt hảo trên gương mặt. Chính là lần đầu tiên Thiên Anh trông thấy nàng cười. Nụ cười của nàng, sao ngọt ngào, bình yên và hiền từ đến như thế...
- Cảm ơn cậu. Cảm ơn. Thật sự rất cảm ơn. - Tuyền Hinh trịnh trọng cúi gập thân người, ríu rít buông lời.
Thiên Anh cũng bị sự đáng yêu của nàng khiến cho bật cười thành tiếng:
- Cậu còn chưa biết điều kiện là gì mà?
- Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu yêu cầu, chỉ cần cậu đưa tôi về nhà hôm nay.
Thiên Anh ngay lập tức chuyển sang nụ cười ma mãnh:
- Là cậu nói đó nhớ. Không được nuốt lời.
Yên sau của Thiên Anh không phải là lần đầu tiên đèo một người con gái. Nhưng là lần đầu tiên đèo một người có mùi hương thơm đến lạ lùng. Không phải là mùi nước hoa nồng nàn hay nức mũi như những cô gái cô từng quen biết trong bar, chỉ đơn thuần là một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng. Mùi hương mà, khiến cho bất kỳ ai đến gần đều phải nhớ mãi.
Ở một góc phố nào đó khuất sau những rặng cây, trùng hợp làm sao khi Tinh Thần cũng vô tình trông thấy Thiên Anh lướt ngang, vì không muốn khiến Tuyền Hinh sợ, Thiên Anh lái xe ở tốc độ vừa phải chứ không còn lao vun vút như thường ngày, điều này cũng giúp Tinh Thần vừa kịp nhận ra người đó chính là Thiên Anh, chắc chắn không thể lầm vì cô còn nhớ cả biển số xe của Thiên Anh cơ mà. Ngay lập tức, vẻ mặt Tinh Thần liền tối sầm lại, trông không mấy hoan hỉ.
- Chị chị, nhỏ đó phải Thiên Anh không? Trời ơi hớt tóc ngắn rồi đẹp trai dữ bây.
- Chính xác là Thiên Anh. Bảo bận chuyện đột xuất, hóa ra là bận đưa gái đi chơi. - Tinh Thần hậm hực trong lòng, bỗng nhiên nổi cơn ganh ghét với người con gái ngồi sau. Vì người con gái ấy mà Thiên Anh lại không màng đến cô, mặc cho cô cũng đang rất cần một người đưa rước.
- Chị, mà tay nhỏ kia ngộ ha. Một tay buông thòng, đong đưa, kiểu như bị liệt ấy.
- Tiểu Kha, chị giao cho em một nhiệm vụ. Điều tra giúp chị nhỏ đó là ai. Càng sớm càng tốt.
- Hả? Sao lại là em nữa? Cái mặt nó em còn chưa nhìn ra, chị bảo em điều tra thế nào?
- Chị không cần biết. Làm hoặc là muốn chị mách bố mẹ em chuyện em đi bar?
- Ơ ơ dạ, dạ em làm.
Tinh Thần nhìn theo chiếc xe quen thuộc kia khuất dần sau những đoạn đường vắng. Dưới ánh đèn đường nhạt màu, vẫn kịp nhận ra đôi mắt ấy chất đầy sự ghen tuông và thù hận...
|
CHƯƠNG 4
- Dạo này mối quan hệ giữa con và Tuyền Hinh thế nào rồi?
- Kể từ hôm con làm người tốt đưa cô ta về nhà, cô ta đã bớt đi sự lạnh nhạt.
- Con đã đưa con bé về nhà sao? Thế có trông thấy người nhà nó không?
- Không ạ. Cô ta sống một mình, và bảo là không có người thân. Hiện tại con chưa tiện để hỏi thêm.
- Tốt! Cứ tiếp tục tiếp cận con bé, phải khiến nó thật tin tưởng con. Mọi chuyện trông cậy vào con đấy!
- Con biết rồi, thưa cha!
***
Tiết trời hôm nay thật đẹp.
Mỗi một mùa trôi qua, tạo hóa đều ban tặng cho trần thế một màu nắng riêng biệt.
Giả như, nắng của mùa xuân là một màu vàng ươm ấm áp và hiền hòa.
Nắng của mùa hạ lại gắt gỏng, rát cháy và oi bức hơn.
Nắng của mùa thu thì dịu dàng, mang đến cho người người một cảm giác dễ chịu, ôn hòa.
Thì nắng của mùa đông lại lạnh lẽo hơn, đôi khi, có thể khiến con người ta bất tri bất giác mà rùng mình. Tựa như đâu đó vẫn còn đọng lại hơi thở của màn đêm, gió không ngừng thổi, và tiết trời thì không ngừng rét buốt.
Thiên Anh đến trường, việc đầu tiên cần làm chính là tìm đến canteen, kiếm chút gì đó để lót dạ. Hôm nay canteen đông quá, có lẽ cái lạnh của mùa đông khiến con người ta chóng đói hơn, thèm ăn hơn.
Sẽ chẳng có gì khiến Thiên Anh phải chú ý, nếu như giữa đám đông hỗn độn ấy không xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn và yếu ớt của Tuyền Hinh. Cô nàng hình như đang tranh lấy gói xôi cuối cùng còn sót lại với một người con gái khác.
- Xin lỗi, tôi đã mua nó trước. - Tuyền Hinh cố gắng giữ lấy gói xôi, không cho nó tuột khỏi dù chỉ bằng một tay.
Cô gái đối diện cũng không chút nhường nhịn, tròng mắt liền căng tiết lên đầy vẻ hung tợn:
- Cô đã có một gói trên tay, có nhất thiết phải tranh nó với tôi không? Ích kỉ thế?
- Tôi mua bao nhiêu gói là quyền của tôi. Đâu ra cái quy định mỗi người chỉ được mua một gói vậy?
- Một mình cô có ăn hết không mà cứ tranh? Đưa đây! - Cô gái nổi đóa giật lấy gói xôi về tay mình. Sau đó còn tiện tay đẩy ngã Tuyền Hinh, nàng đứng không vững, rất nhanh đã ngã xuống.
Thiên Anh lúc này mới hớt hải chạy đến, đâu ngờ chuyện cỏn con lại thành ra chuyện tày trời. Thật tình, chỉ vì một gói xôi thôi đó.
- Có sao không? Thôi, dù gì cậu cũng mua được một gói rồi. Một mình cậu cũng ăn đâu hết. Nhường cho cô ta nha? - Thiên Anh vì muốn giữ hòa khí nên chấp nhận nhường nhịn. Vừa nói vừa đỡ lấy cánh tay Tuyền Hinh, dìu nàng đứng dậy.
Nào ngờ đâu... Tuyền Hinh đột nhiên đẩy Thiên Anh ra, giương về phía cô cái lườm sắc lạnh:
- Ý cậu cũng bảo tôi ích kỉ chứ gì?
- Không không. Tôi không phải ý đó.
- Muốn nhường thì tự mà nhường đi! - Tuyền Hinh ném thẳng gói xôi vào mặt Thiên Anh. Sau đó đã nhanh chóng bỏ đi, trên tay nắm lại gói xôi cô đã mua trước đó, mang theo sự uất ức mà rời khỏi.
Thiên Anh ngu người chẳng hiểu cái thái độ nóng giận ấy xuất phát từ đâu. Bèn nối gót theo sau, Thiên Anh đuổi theo Tuyền Hinh đến tận cánh cổng nhà vệ sinh quen thuộc. Lúc này, cô mới phát hiện ra Tuyền Hinh đang khóc. Nàng nức nở không thành tiếng, tay luồn vào gọng kính, dụi dụi đôi mắt đã sớm ướt nhòe.
- Tuyền Hinh... sao tự nhiên lại... - Thiên Anh gãi đầu khó hiểu, cái con nhỏ mọt sách này lạ thật đấy. Chỉ vì một gói xôi đã ấm ức thế này.
Khi Thiên Anh tiến đến gần, Tuyền Hinh đột ngột dúi vào tay Thiên Anh gói xôi còn lại. Giọng cô nghẹn ngào:
- Tôi đã làm theo ý cậu rồi đấy, từ hôm nay mỗi ngày đều sẽ mua đồ ăn sáng cho cậu. Tôi không phải loại người ích kỉ như cậu đã nghĩ.
Thiên Anh giật nảy mình, ngay trong giây phút liền nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm qua...
"- Tôi còn nợ cậu, cậu muốn yêu cầu tôi làm gì?
- Tạm thời chưa nghĩ ra yêu cầu nào có thể làm khó cậu. Thôi thì từ ngày mai, sáng nào cậu cũng phải mua bữa sáng cho tôi, ok chứ?
- Cậu có đòi hỏi quá không vậy? Tôi nợ cậu một ân, phải trả lại cho cậu gấp một trăm lần sao?
- Haha. Cậu thử nghĩ xem, nếu hôm đấy không nhờ tớ, cậu có lẽ đã bị bắt cóc, bị yêu râu xanh ăn thịt, bị lạc đến một nơi xa xôi nào đó và có thể sẽ chết đói, chết khát, chết rét, vân... vân... Yêu cầu như vậy là còn nương tay đấy."
Thiên Anh thật không ngờ, lời nói đùa vô ý ấy lại khiến Tuyền Hinh ghi tâm và nghiêm túc thực hiện.
- Hôm qua... Tôi... đùa mà cậu tưởng thật sao? Trời ạ!
- Đùa? Tôi chẳng nghe được chữ đùa trong câu cậu nói. - Tuyền Hinh gỡ kính, nhẹ nhàng rửa trôi đi những giọt nước mắt đọng lại trên gò má.
- Tôi thật sự đùa thôi. Tôi biết cô cũng chẳng giàu có gì. Tôi thì càng không nghèo khó đến mức phải ăn nhờ bữa sáng của người khác. Cậu nghĩ tôi thực dụng như vậy sao?
- ...... - Tuyền Hinh đáp trả bằng sự im lặng.
- Thôi. Tôi xin lỗi. Xin lỗi chuyện hôm qua cả chuyện khi nãy. Gói xôi này, cậu có tâm mua, tôi sẽ không từ chối. Mỗi người một nửa nhớ?
- .......
- Im lặng? Im lặng ý là không đồng tình đúng không? Vậy thì càng tốt, gói xôi này sẽ hoàn toàn thuộc về tôi. - Thiên Anh nhướn mày đắc ý.
Tuyền Hinh lúc này cũng đã rửa ráy xong xuôi. Nàng lau nhẹ vào chân váy, sau đó lướt ngang Thiên Anh, cố tình huých vào vai cô ta một cái rõ mạnh, nàng buông một câu lạnh tanh:
- Dám ăn cả phần của tôi thì đừng trách!
Thiên Anh cười khì khì, lật đật chạy theo sau.
***
- Này này, trứng cút là của tôi đấy.
- Trông cậu bề ngoài hệt như con trai, mà sao không ga lăng chút nào? Tôi cũng thích trứng cút, nhường tôi đi!
- Không được. Hức. Trứng cút em yêu ơi! - Thiên Anh tuyệt vọng nhìn Tuyền Hinh chầm chậm đưa nó vào miệng, sau đó là ừng ực nuốt trôi đi không chút chần chừ.
- Trứng cút!!!! - Thiên Anh mếu máo thành tiếng, bất lực ngã gục xuống mặt bàn. Chỉ là một viên trứng cút, mà Thiên Anh cứ ngỡ như vừa bị cướp đi cả sinh mệnh. Quả thực rất thương tâm.
Tuyền Hinh bên cạnh, bỗng nhiên nơi khoé môi lại khẽ cười. Thầm nghĩ, người gì đâu mà ấu trĩ đến như thế!
- Xem ra cậu vẫn còn nợ tôi. Ngày mai không cần mua bữa sáng cho tôi đâu. Tôi thay yêu cầu khác.
- Yêu cầu gì? Nói mau đi, tôi nhanh chóng thực hiện rồi không còn nợ nần gì nữa.
Thiên Anh trầm ngâm một lúc, rồi búng tay:
- Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Từ hôm nay, cậu, phải xem tôi là bạn thân. Tôi cũng sẽ xem cậu là bạn thân. Chúng ta sẽ là bạn thân của nhau.
Tuyền Hinh thoáng hừ nhẹ, một bên vừa ăn, một bên vừa bình thản nói:
- Nhảm nhí. Tôi với cậu quen biết nhau chưa đến một tháng. Cậu là người như thế nào, tôi còn chưa biết rõ. Sao có thể làm bạn thân?
- Thì ở cạnh nhau lâu rồi sẽ hiểu nhau thôi.
Tuyền Hinh buông muỗng, dùng khăn giấy lau nhẹ nơi mép môi:
- Chả có ai vừa gặp đã đòi làm bạn thân của nhau. Trừ phi... cậu có mục đích?
Kẻ có tật liền giật mình, Thiên Anh thoáng điếng người bởi câu nói của Tuyền Hinh. Vài giây sau, cô ngay lập tức cười xoà, điệu cười chẳng hề tự nhiên:
- Haha. Mục đích? Làm gì có. Chỉ là... Chỉ là... tôi cô đơn quá. Muốn tìm một người bạn thân cho có với người ta thôi mà. Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy. Haha.
- Tôi đùa thôi. Cậu làm gì cười như nắc nẻ thế? Tôi chấp nhận yêu cầu của cậu. Nhưng chỉ trong một tuần thôi. Đồng ý hay không? Tôi không muốn tìm bạn thân lâu dài. Tôi trò chuyện cùng cậu cũng chỉ vì nể mặt cậu đã giúp tôi. - Tuyền Hinh bỗng nhiên trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, trông có nét đượm sầu.
Thiên Anh bên cạnh thì lại rơi vào trạng thái suy tư khác. Trong bảy ngày? Bảy ngày liệu có đủ để cô tìm ra tung tích của Hổ Phách hay không? Nhưng thôi mặc kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cơ hội trước mắt thì cứ việc nắm bắt trước đã.
- Bảy ngày thì bảy ngày. Tôi chỉ sợ, sau bảy ngày, cậu sẽ nghiền hơi tôi luôn đấy. - Thiên Anh nhếch mép cười gian manh.
Bảy ngày yêu nhau thì đã nghe nhiều, nhưng bảy ngày làm bạn thân, Tuyền Hinh thầm nghĩ, liệu có ấu trĩ quá hay không?
Song, dù gì cũng đã trót đồng ý, lời đã nói ra thì không được phép rút lại. Thôi thì cứ xem như đáp trả công ơn hôm ấy Thiên Anh đã tốt bụng mà giúp đỡ cô. Chỉ cần trả xong món nợ này, cô sẽ không còn vướng bận hay để tâm bất cứ chuyện gì nữa...
|