Tôi Cần Bờ Vai, Cậu Cần Một Cánh Tay
|
|
CHƯƠNG 5.1
Tuyền Hinh từ chung cư bước ra, với chiếc áo trắng tinh khôi và chiếc váy màu lam nguyên bản, trông nàng thật chỉnh tề đến từng đường nét. Như thường lệ, Tuyền Hinh dự định ra bến để bắt xe buýt, nhưng vô tình lại bị tiếng còi xe inh ỏi thu hút sự chú ý. Ngầm mắng, tên nào mới sớm mới sáng đã gây náo loạn cả con phố hãy còn yên tịnh.
- Xe ôm không em ơi?
Tuyền Hinh thoáng giật mình khi một chiếc xe chạy đến chắn ngang lối cô đi. Nhưng rồi khi ngước mắt nhìn lên thì...
- Thiên Anh? - Ngạc nhiên vài giây, Tuyền Hinh sau đó thì thở phào ra một hơi, cũng may là người quen.
Thiên Anh không nói không rằng đã nhanh chóng giúp nàng đội mũ. Lại còn rất cẩn thận mà giúp nàng gài chốt.
- Ơ làm gì vậy?
- Bạn thân thì phải đưa rước nhau đi học chứ. - Thiên Anh hất mắt về phía yên sau, ý bảo Tuyền Hinh nhanh nhanh bước lên xe, không khéo lại trễ học.
Thiên Anh còn chu đáo đến mức, gạt sẵn giá để chân, để khi Tuyền Hinh bước lên không cần phải loay hoay lóng ngóng. Tuyền Hinh thật sự bị cô nàng này làm cho cảm động. Trông bỡn cợt vô tư thế mà lại có thể chăm sóc người khác đến từng chi tiết nhỏ nhất. Dầu là trái tim sắt đá thì cũng đến lúc phải tan chảy rồi.
- Này mọt sách à, cậu có thể ngồi gần tôi một chút không? Cậu ngồi tít đuôi xe thế kia, đo đường lúc nào cũng chẳng hay đấy. - Thiên Anh lắc đầu, chợt bật cười thành tiếng.
Cơ thể Thiên Anh mới sớm ra đã tắm táp sạch sẽ, cho dù đi thêm cả trăm dặm thì vẫn còn phảng phất mùi thơm nồng nàn nứt cả mũi. Ấy vậy mà Tuyền Hinh lại chê cơ đấy.
- Tôi... không quen. - Tuyền Hinh ngập ngừng, căn bản là vẫn chưa thể gần gũi hay thân mật hơn với Thiên Anh.
- Không quen thì phải tập quen dần đi. - Thiên Anh dứt lời, nơi khóe môi lại nhoẻn lên một nụ cười xảo quyệt.
Và ngay sau đó, chiếc xe bất ngờ lao vun vút giữa cái tiết đông lạnh run người. Tốc độ kinh hãi ấy ngay lập tức khiến Tuyền Hinh ôm chặt lấy Thiên Anh không còn khoảng cách. Nếu như trên yên trước, Thiên Anh đang cười thật hả dạ, thì Tuyền Hinh phía sau lại hét toáng lên trong sợ hãi:
- THIÊN ANH!!! CHẬM LẠI!!!!!!!!! - Những ngón tay đáng thương bấu víu lấy chiếc áo mỏng nhánh của Thiên Anh, nhất quyết không chịu buông vì sợ sẽ... lọt xe bất cứ lúc nào.
- Đấy. Ngồi gần nhau thế có phải ấm áp hơn không? - Thiên Anh phá ra cười, điệu cười sảng khoái hệt như những cơn gió mát lạnh ồ ạt mơn trớn lấy da thịt.
Con đường đến trường hôm nay rộn ràng hơn hẳn.
***
Nghe tin Thiên Anh hôm nay đèo Tuyền Hinh đi học cùng, lớp trưởng Hàn Hàn đứng nhìn từ xa cũng cảm thấy lòng mãn nguyện. Cuối cùng thì cũng xuất hiện một người đủ kiên nhẫn để ở cạnh Tuyền Hinh, giúp cô thoát khỏi cái ngục tù u ám mà trước đây cô vẫn hằng chịu đựng.
Hàn Hàn lén rút điện thoại, nhắn vội một dòng tin:
"Ông chủ không cần phải lo nữa. Tuyền Hinh từ bây giờ đã có một người bạn thân bên cạnh."
Gần như ngay lập tức, Hàn Hàn nhận được hồi âm:
"Vậy thì tốt quá. Con nhất định phải trông chừng con bé. Không được để kẻ xấu ám hại nó."
***
Kể từ ngày chuyển lớp, đây là giờ ra chơi đầu tiên Thiên Anh tản bộ dọc khuôn viên bóng rổ của trường. Nếu không được tận mắt chứng kiến thì cũng không thể tin rằng nó hoành tráng và rộng lớn đến như vậy. Từng lát gạch nhẵn bóng dường như phản chiếu cả khuôn mặt của bất cứ ai đặt chân ghé vào. Quạt trần được bố trí rãi đầy khắp không gian, một chút oi bức hay ngột ngạt cũng chẳng hề có.
Chính vì sự thoáng đãng và sạch sẽ của nó, thay vì đến để chơi bóng, thì nơi đây cũng xuất hiện khá nhiều nữ sinh tụm năm tụm bảy để ăn uống, để trò chuyện.
- Sao thấy hầu hết mọi người vào đây không phải để chơi bóng, mà toàn chụm đầu bà tám không vậy? - Thiên Anh vừa cười vừa nói.
Ngoại trừ vài ba cậu nam sinh đang hăng say úp rổ đằng kia thì đa phần số người còn lại chỉ đến để tán gẫu.
- Tôi cũng ít khi ghé vào đây lắm. Nếu không phải vì cậu cứ nằng nặc đòi tôi đi cùng, tôi cũng không muốn đặt chân bước vào cái chốn ồn ào này. Mà cậu gọi tôi ra đây làm gì?
Tuyền Hinh và Thiên Anh cùng chậm rãi ngồi xuống hàng ghế nhựa được trải dài khắp gian phòng.
- Bây giờ tôi với cậu đã là bạn thân của nhau, đúng không? - Thiên Anh hỏi.
- Phải. Nhưng chỉ trong bảy ngày. - Tuyền Hinh gật gật mái đầu.
Thiên Anh lấy ra từ trong túi một chiếc vòng tay bạc trắng. Giữa vòng có đính một viên đá màu xanh bầu trời, chính là màu của hy vọng và niềm tin. Viên đá này, cứ óng ánh và phản chiếu liên tục trông rất bắt mắt.
Xem ra món quà này cũng có chút đáng giá.
Thật nhẹ nhàng, Thiên Anh đeo nó vào cánh tay không thể cử động của Tuyền Hinh. Cô ôn nhu buông lời:
- Đây là đá của niềm tin và hy vọng. Nay tôi đeo nó vào tay cậu, chính là cầu mong một ngày nào đó, cánh tay này sẽ thoát khỏi sự tê liệt và dần dần có thể cử động. Đừng xem thường nhớ, viên đá này rất linh đấy. Không sớm thì muộn, tay cậu nhất định sẽ được chữa lành.
Phía bên cạnh, Tuyền Hinh bất giác lặng thinh chỉ vì quá bất ngờ. Nàng không biết phải thốt lên điều gì để diễn tả trọn vẹn nội tâm sâu sắc trong nàng lúc này.
Qua từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng lời nói và từng hành động của Thiên Anh, Tuyền Hinh chợt cảm thấy trái tim mình rung động. Rung động vì một người đã đến bên, và ân cần lấp đi khoảng trống cô đơn ngày nào nàng vẫn hằng gánh chịu.
Khi con người ta đối mặt với sự cô độc tục mịch quá lâu, rồi đột nhiên có ai đó bước đến và xoa dịu đi phần nào sự trống trải ấy, ta sẽ cảm thấy cả thế giới như chợt bừng sáng, chợt trở nên muôn màu không lý do.
- Tại sao cậu lại... đối xử tốt với tôi như vậy? - Tuyền Hinh ngập ngừng. Từ sự lãnh cảm, đôi mắt trong veo ấy bất giác trở nên xao xuyến.
- Đối xử tốt với một người, cần lý do sao? - Thiên Anh cười, nụ cười hiền từ không chút đểu giả hay bỡn cợt.
- Cậu không chê tôi chậm chạp, không chê tôi vô dụng, không chê tôi phiền phức sao? Cả thế gian này, ai cũng xa lánh tôi, trừ cậu...
Thiên Anh tiếo tục giương ánh nhìn thân thương, xoáy sâu vào đôi mắt đối phương, nói:
- Là cả thế gian này xa lánh cậu, hay là do chính bản thân cậu quá khép mình?
Lời nói của Thiên Anh khiến Tuyền Hinh đột nhiên phải khựng lại ngẫm nghĩ.
Nhưng sau đó thì Thiên Anh bỗng cười xoà, vỗ nhẹ vào vai Tuyền Hinh:
- Thôi. Gần vào tiết rồi. Về lớp thôi.
Tuy là cánh tay phải không thể cảm nhận được chiếc vòng hy vọng kia có êm ái hay không, có vừa tay hay không, có quá rộng hay quá chật hay không. Nhưng mỗi khi nhìn vào, Tuyền Hinh đều cảm thấy nó thật đẹp, thật lộng lẫy.
***
Rời khỏi sân bóng rổ, cũng là lúc họ tạt ngang một đám nam sinh của trường. Chuyện sẽ chẳng là gì nếu như bọn hắn không hồ hởi trêu ghẹo Tuyền Hinh.
- Cô bé, xinh quá. Cho xin số làm quen cô bé ơi.
- Bé ơi đi đâu mà vội mà vàng. Lại đây trò chuyện cùng chàng chút coi.
Bọn hắn càng gọi, Tuyền Hinh càng khó chịu, khẩn trương nắm tay Thiên Anh, cố gắng bước vội hơn.
- Chà. Xinh mà kiêu dữ bây.
- Ê mà nhìn kỹ nhỏ này hình như học 12A3 nè. Trong lớp nghe bảo chẳng ai dám đến gần vì lạnh quá. Tay còn bị què một bên nữa. Đấy thấy không. Tụi bây thấy tay phải của nó ngồ ngộ không?
- Ờ mày nói tao mới để ý. Ngộ thiệt.
- Thôi, tứ chi không đầy đủ, tao nhường tụi bây.
Cả bọn sang sảng cười thành tiếng, lấy đó làm trò mua vui. Thiên Anh ngay từ đầu chính là đã không thuận mắt. Nào đâu một đám thanh niên trai tráng lại đi bàn bàn tán tán như một lũ đàn bà. Nếu như ở đây có sẵn váy và nơ, Thiên Anh nhất định sẽ không ngần ngại mà ném thẳng vào mặt chúng.
Và ngay sau đó, tràng cười chưa dứt thì đã có một tên rỉ máu nơi mép môi.
- Thiên Anh. Đừng!!! - Tuyền Hinh hốt hoảng can ngăn khi Thiên Anh bất thình lình quay lại giáng vào mặt hắn ta một cú thật hăng.
Ngôi trường này nổi tiếng với nội quy nghiêm ngặt. Và điều cấm kỵ nhất chính là đánh nhau. Trước đây đã từng có vài ba học sinh bị thôi học vĩnh viễn chỉ vì gây thương tích cho đối phương dù chỉ là một vết trầy nhẹ.
Lịch sử lâu đời của trường, ai ai cũng biết, chỉ có mỗi Thiên Anh là không...
|
Truyện hay quá bạn à...mình đợi truyển của bạn
|
CHƯƠNG 5.2
Cuộc ẩu đả rất nhanh sau đó đã vang đến tai ban hiệu trưởng nhà trường. Thiên Anh và ả nam sinh ấy ngay lập tức được mời lên phòng để làm việc.
- Thiên Anh, hình như em không hề đọc kỹ nội quy nhà trường? - Thầy Nhân đẩy nhẹ gọng kính, nghiêm ngặt hướng mắt về phía Thiên Anh.
Thiên Anh bình thản đáp lại:
- Em không có lỗi. Không có lửa thì sao có khói?
Thầy Nhân lắc đầu tỏ ý không hài lòng, sau đó quay sang phía nam sinh kia, nói:
- Tôi sẽ mời phụ huynh em sau. Em ra ngoài đi.
Hắn ta mừng rỡ lui ra khỏi cổng, không quên đểu cợt cười khinh vào mặt Thiên Anh một cái. Sau khi cánh cửa được đóng lại, thầy Nhân mới ôn tồn buông lời:
- Lục Thiên Anh, em có biết, để chấp nhận cho em vào được lớp chuyên A3 đó, với một người không có chút gì nổi bật như em, đã là một thử thách rất khó khăn đối với tôi rồi không? Nếu không phải vì ba em là bạn tôi, nếu không phải vì ông ta đã hạ mình, nài nỉ tôi giúp đỡ, thì tôi đã không phải tự rước hoạ vào thân thế này!
- .......
- Bây giờ thì hay rồi. Cái đứa học trò mà tôi bảo với mọi người rằng là ưu tú, là giỏi giang, là xứng đáng để vào được lớp chuyên, bây giờ lại dính vào chuyện đánh nhau. Em bảo tôi còn mặt mũi nào để gặp những vị giáo viên khác đây hả?
Thiên Anh bất giác đứng lặng đi. Chợt nhận ra mọi chuyện nghiêm trọng hơn những gì cô đã mường tượng.
- Trước đây, một đứa đánh nhau là đuổi học một đứa. Bây giờ nếu tôi giữ em ở lại, em nghĩ chuyện này liệu có sóng yên biển lặng được hay không?
Thiên Anh thở hắt ra một hơi, phải khó khăn lắm mới nặn ra được một câu: "Thầy, em xin lỗi!"
- Xin lỗi xin lỗi. Em xin lỗi thì vấn đề có được giải quyết không?
- Em... Không thể rời trường. Cha sẽ rất giận.
- Cũng biết điều đó sao? Nếu vậy sao trước khi hành động không động não một tí đi?
- .....
- Không còn cách nào khác. Tôi đành phải tạm đình chỉ em. Tôi sẽ cố gắng suy nghĩ hướng giải quyết. Nhưng tôi không chắc là sẽ giúp được em. Liệu mà tự lo thân, tìm trường khác đi.
***
Lớp học cách nhà xe một khoảng không xa, nhưng sao hôm nay đi mãi lại chẳng thấy tới. Từng bước chân như lê theo từng viên đá nặng, từng đoạn đường trong phút chốc dường như trở nên xa xôi, mịt mờ hơn.
Tuyền Hinh đi bên cạnh, lòng nặng trĩu, giá như, cô có thể giúp gì được cho Thiên Anh ngay lúc này, thì hay biết mấy...
- Thiên Anh... - Tuyền Hinh đột nhiên dừng chân, cất lên tiếng gọi khe khẽ.
Thiên Anh cũng vội khựng lại.
- Sao thế?
- Vậy là ngày mai... cậu không đi học?
Thiên Anh phì cười, nụ cười ngổn ngang rất nhiều tâm sự, vướng bận rất nhiều nỗi lo:
- Được nghỉ dưỡng vài ba tuần, cũng tốt đó chứ. - Thiên Anh nhún vai. - Nhưng đến khi tôi trở về, cậu nhất định phải dốc sức dạy kèm cho tôi để theo kịp bài đấy.
Tuyền Hinh bất giác lặng lời, đôi mày cô nhăn lại nhiều hơn. Trong tâm trí đã bắt đầu vẽ nên viễn cảnh chiếc bàn bên cạnh, trong giây phút nào đó đã trở nên trống trải. Nghĩ đến đây, Tuyền Hinh chợt cảm thấy lòng mình đượm sầu. Cô chính là đang quen dần với sự hiện diện của Thiên Anh, quen dần với một bóng người phiền phức, luôn lẽo đẽo theo cô, nhưng lại mang đến cho cô nhiều sự hoan hỉ. Nhưng ông trời... lại một lần nữa nhẫn tâm cướp đi tất cả, khiến cho cuộc sống của cô, rất nhanh đã trở về với thuở ban đầu.
- Cậu đã bắt đầu thấy nhớ tôi rồi phải không? - Tự tìm cho mình niềm vui để quên đi nỗi lo thực tại, Thiên Anh nhướn mày, đắc ý cười lên một điệu.
Vẻ mặt thờ thẫn của Tuyền Hinh chính là đã tố cáo tất cả.
- Tôi chỉ là áy náy, cậu vì tôi mới thành ra nông nỗi này. Nếu hôm nay tôi không giúp được gì cho cậu, tôi nhất định sẽ không thể yên lòng.
Lời Tuyền Hinh nói, khiến Thiên Anh chợt cảm thấy hụt hẫng. Con mọt sách này, ở cạnh cô ta lâu như vậy, điều tốt lành gì cũng đều nghĩ đến cô ta đầu tiên. Thế mà, một câu luyến tiếc cũng chẳng có.
- Chỉ là áy náy? Tôi sắp sửa không còn được gặp cậu, một khoảng thời gian dài đó. Cậu... một chút cũng không nhớ tôi sao?
Tuyền Hinh nghiêng mái đầu, thản nhiên trả lời:
- Tại sao tôi lại phải nhớ tên phiền phức như cậu?
Thiên Anh ngay lập tức mặt mày bặm trợn, tức tốc hỏi lại:
- Tôi phiền phức?
Tuyền Hinh bật cười nhẹ, thầm nghĩ, trẻ con đúng là trẻ con, mãi mãi vẫn không thể trưởng thành.
- Thôi về thôi. Tôi sẽ tìm cách giúp cậu.
***
- Đội vào, rồi nhanh nhanh lên xe! Làm gì cũng lề mà lề mề, phát bực! - Thiên Anh đưa mũ cho Tuyền Hinh, miệng làu bàu không ngớt.
Tuyền Hinh phì cười, lắc nhẹ mái đầu chào thua. Chỉ vì chuyện lúc nãy mà Thiên Anh đã dỗi rồi sao?
- Cậu sao thế? Thường ngày cậu chẳng khi nào chê tôi chậm chạp. Chỉ vì tôi không nói nhớ cậu sao?
- Tào lao! Ai cần cậu nhớ? Giờ cậu có lên xe không thì bảo? - Thiên Anh hừ nhẹ, đôi lông mày nhăn nhúm không giấu nổi sự hờn giận trong mình.
- Cậu, đúng thật là rất trẻ con đấy. - Tuyền Hinh vừa nói vừa bước lên xe.
- Tôi trẻ con?
- Ừ không trẻ con, ấu trĩ thôi.
- Tôi ấu trĩ?
Và có lẽ, cuộc đấu khẩu sẽ còn kéo dài, nếu như không nhờ sự xuất hiện của một người...
- A. Chị Thiên Anh! - Là chất giọng khàn đặc trưng của Tiểu Kha, đứa em họ thân thiết của Tinh Thần.
Gặp được Tiểu Kha ở đây, Thiên Anh cũng thoáng bất ngờ:
- Tiểu Kha? Đi đâu đây? Chúng ta cũng có duyên quá đấy.
Tiểu Kha cười híp mắt:
- Em đến tìm chị đấy. Hôm nay sinh nhật em, muốn mời chị đi cùng.
- Hả? Sao đột ngột vậy? Tao còn chưa kịp chuẩn bị quà... - Thiên Anh ái ngại trả lời.
- Giời, em không cần quà. Chị đến chung vui với em là được. - Tiểu Kha vỗ vai Thiên Anh đáp lại. Sau đó, ánh mắt lại chuyển hướng sang phía của Tuyền Hinh.
- Còn chị này là...? - Tiểu Kha hỏi.
Thiên Anh rất nhanh đã mở lời giới thiệu:
- À, đây là bạn tao, tên Tuyền Hinh. Mà tiệc khi nào bắt đầu?
- Tối nay bảy giờ, quán X cũ nha chị. Thế mời cả bạn chị đi cùng nha. - Tiểu Kha hất mắt về phía Tuyền Hinh, tươi tắn nở ra một nụ cười.
Thiên Anh không cần suy nghĩ, nhanh chóng lắc tay từ chối:
- Thôi thôi, Tuyền Hinh không đi chơi khuya được đâu. - Tuyền Hinh vốn dĩ là không thích hợp với những nơi chốn xa hoa như thế. Hãy cứ để, cô nàng vẫn mãi là nhỏ mọt sách ngây ngô như thường ngày, đã là quá đủ.
Tiểu Kha dường như mặc kệ lời Thiên Anh nói, quay sang phía Tuyền Hinh, hỏi:
- Tối nay chị sẽ đến chứ? Sinh nhật em đấy, thêm bạn thêm vui mà.
Tuyền Hinh e dè nhìn Thiên Anh một lúc, sau đó lại quay sang nhìn lấy Tiểu Kha, ái ngại trả lời:
- Nhưng mà chị... không quen biết ai cả.
Thiên Anh nghe thấy thế liền hồ hởi hùa theo:
- Phải phải, Tuyền Hinh chẳng quen biết ai cả. Đi làm gì.
Tiểu Kha ngay lập tức trỏ ngón tay về phía Thiên Anh:
- Thế bộ hai người không quen biết nhau sao?
Thiên Anh và Tuyền Hinh đồng loạt lặng lời, chẳng biết phải mượn thêm lý do gì để từ chối. Sau cùng, vì nể mặt Tiểu Kha là bạn bè thân thích của Thiên Anh, Tuyền Hinh cũng đành ngậm ngùi mà gật đầu:
- Thôi được rồi, tối nay chị cũng sẽ đến. Rất vui khi được biết em. - Tuyền Hinh cười nhẹ, cô chẳng hề biết rằng quán X ấy lại là một quán bar ồn ào. Nơi mà cô chưa từng đặt chân bước vào dù chỉ là một lần.
Thiên Anh hốt hoảng níu tay Tuyền Hinh, khẩn trương buông lời:
- Quán X là quán bar đấy, cậu vào bar làm gì? An phận làm con ngoan không muốn, bày đặt đua đòi à?
Tuyền Hinh hất mặt, tay vén khẽ lọn tóc:
- Cậu vào được, sao tôi không vào được? Mà ai bảo cứ vào bar là sẽ hư hỏng chứ? Chỉ cần vui chơi lành mạnh là được mà.
Cứ sợ Tuyền Hinh sẽ đổi ý, Tiểu Kha rất nhanh đã lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ:
- Thôi thôi, cứ quyết định vậy nhé. Hai người nhất định phải đến đấy. Giờ em phải về chuẩn bị đây. Hẹn gặp tối nay, bảy giờ nhé!
***
Bóng Tiểu Kha khuất dần sau dòng người đông đúc. Đợi đến khi đã đi được một đoạn khá xa, cậu mới rút vội điện thoại để gọi cho Tinh Thần:
"Chị à, em đã bảo mà, cứ đến tận trường thì cỡ nào cũng tìm ra. Nhỏ đó tên Tuyền Hinh, hình như là ghệ của bà Anh thiệt đó. Thấy đưa rước đi học, cũng thân mật lắm."
"Ghệ của Thiên Anh thật sao? Nhỏ đó có gì hơn chị chứ? Thiên Anh đúng là có mắt như mù." - Giọng Tinh Thần bực dọc vọng bên đầu máy ấy. Trong lòng thật khó chấp nhận được sự thật này.
"Chị à, khoan nóng. Em báo chị tin vui. Em có mời cả cô ta đến dự tiệc tối nay, chị cứ tha hồ mà xử nhé."
Nghe đến đây, đôi mắt Tinh Thần bất giác nhếch lên đầy xảo quyệt, những ngón tay chậm rãi co lại:
"Tốt lắm. Em làm tốt lắm. Chị thật mong chờ đến tối nay."
|
CHƯƠNG 5.3
Thiên Anh về nhà, nhưng hôm nay lại lén lút sử dụng cổng sau. Cô biết, sớm muộn gì cũng sẽ bị cha thuyết giáo và mắng cho một trận, gây ra chuyện tày trời như vậy, căn bản là đừng mong đến một sự khoan hồng nào có thể cứu vãn. Nhưng chí ít thì, cũng phải lánh nạn cho đến khi bữa tiệc tối nay kết thúc.
- Đã chịu về rồi sao? - Thị Trâm từ sớm đã trực chờ sẵn, cô thừa biết Thiên Anh nghĩ gì và sắp sửa làm gì, giác quan thứ sáu của cô quả thật luôn đúng và nhạy bén.
- Lại là chị... - Thiên Anh hừ lên một tiếng, cảm giác như mọi hành động đều bị đôi mắt của Thị Trâm giám sát.
- Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, em không định vào xin lỗi ông Mạnh một tiếng sao? - Thị Trâm hàm ý nhắc nhở.
Thiên Anh quắc mắt, cái môi nhếch lên đầy vẻ khinh khi:
- Ở trường vì chị là chủ nhiệm của tôi, tôi còn có thể giả vờ nể mặt. Về nhà thì đừng hòng lên mặt dạy đời tôi cái kiểu đấy.
- Chị không dạy đời em, chỉ đang khuyên nhủ em thôi. Em mau vào xin lỗi ông Mạnh một tiếng, sau đó là cùng tìm cách giải quyết. Nếu em bị đuổi học, thì nhiệm vụ trả thù cho bà Lam đã không thể thực hiện, em không cảm thấy có lỗi với mẹ em sao?
Thiên Anh hống hách hất mặt, dường như những gì Thị Trâm vừa nói đều nghe không lọt tai.
- Chuyện của tôi, tôi tự lo. Chị không cần dạy tôi làm gì.
Thiên Anh nói đoạn, toan bước vòng ra khu vườn sau nhà để lấy chiếc thang gỗ. Định bụng dùng nó để trèo vào phòng thay vì phải lượn vào nhà trong, bởi không thể biết trước được khi nào sẽ bị cha giữ lại.
Nhưng, mọi thứ chỉ mới là dự tính...
- Đến nước này rồi mà còn có tâm trí đi dự tiệc sao? - Ông Mạnh tựa như một cơn gió bất chợt ghé qua, bất chợt xuất hiện khiến Thiên Anh giật nảy mình, đôi chân tự động dừng bước.
Nhưng điều kỳ lạ hơn là, tại sao cha lại biết cô sắp sửa đi dự tiệc chứ?
- Cha... - Thiên Anh cúi gầm mặt. Ở một khoảng cách rất gần, Thiên Anh nhận thấy hơi khí đằng đằng toả ra nghi ngút từ ông. Liền không dám hó hé thêm gì.
- Con nghĩ sao mà làm vậy? Con bé đó bị ai chọc bị ai trêu, có liên quan gì đến con không mà phải làm vậy để rồi tự chuốc hoạ vào thân?
- Thì... cha bảo con... phải khiến Tuyền Hinh thật tin tưởng con mà. - Thiên Anh lí nhí biện hộ, nhưng thật chất việc cô làm lúc sáng nay chỉ đơn thuần là sự nổi giận thay cho Tuyền Hinh, hoàn toàn không ẩn giấu thêm ý đồ gì khác.
- Nhưng cũng phải biết chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm chứ? Khi con làm có nghĩ đến hậu quả hay không?
- ......
- Hôm nay không đi đâu hết! Chuyện đến nước này mà còn chơi với bời. Lên phòng thay đồ rồi xuống đây cùng tìm cách giải quyết.
- Nhưng cha... sao cha lại biết con sắp sửa đi tiệc... - Tuy bị mắng, nhưng Thiên Anh thật sự không thể thoát khỏi những thắc mắc về vấn đề này.
Đột nhiên, ông Mạnh và Thị Trâm cùng đồng loạt nhìn nhau. Khiến Thiên Anh càng thêm hoài nghi về điều gì đó. Hình như, hai người có chuyện giấu cô?
Một lúc sau, Thị Trâm mới chậm rãi đáp lại:
- Lúc nãy chị vô tình nghe được.
Thiên Anh nhíu lại đôi mày:
- Nhưng lúc nãy rõ ràng là chị đã về trước tôi?
Thị Trâm định nói tiếp nhưng ông Mạnh đã hừ lên một tiếng rõ to, nghiêm nghị hạ lệnh:
- Còn không mau lên thay đồ?
Thiên Anh rời khỏi mà ánh mắt cứ nghi hoặc nhìn về phía cha và người phụ nữ ấy. Rốt cuộc thì, giữa họ còn có bí mật gì mà cô không thể biết?
***
"Tuyền Hinh à, tối nay không đi được rồi. Cha rất giận vụ tôi bị đuổi học." - Thiên Anh nhanh chóng báo tin cho Tuyền Hinh.
Giọng Tuyền Hinh luyến tiếc nói qua điện thoại:
"Ơ thế à. Thế thì tôi cũng chẳng đi đâu."
"Cậu tất nhiên là không được đi. Không có tôi, sẽ chẳng ai bảo vệ cậu đâu."
Tuyền Hinh khúc khích cười, trả lời:
"Vậy sao? Từ khi nào cậu trở thành bảo kê của tôi thế?"
Câu hỏi của Tuyền Hinh, tưởng chừng như là một lời đùa không hơn, nhưng vô tình lại khiến Thiên Anh phải khựng lại để suy nghĩ.
Chính cô cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình. Chính cô cũng chẳng biết từ khi nào lại tình nguyện làm bức bình phong cho Tuyền Hinh. Là vì nàng quá yếu đuối, cần một người chở che? Hay chỉ đơn thuần là vì, có một thứ cảm xúc vô hình nào đó đang chi phối tất cả...
"Alo? Cậu đâu rồi?"
Thoát mình khỏi những suy tư, Thiên Anh vội vàng trả lời:
"À, thế... vậy nhớ. Tối nay cậu ngoan ngoãn ở nhà, ngủ sớm, mai lại đi học. Ngày mai không còn tôi bên cạnh, cậu phải tự bảo vệ bản thân đấy..."
Lần này thì, đến lượt Tuyền Hinh lặng đi. Chợt nghĩ đến ngày mai, ngày mà cô sẽ lại trở về với cuộc sống một mình, cuộc sống của ngày trước...
Ngày mà, cô sẽ vắng đi một người bạn thân tạm thời, vắng đi một bóng người đã luôn chen chúc hộ cô để mua cho bằng được bữa sáng.
Vắng đi cả những tiếng cười, những trò đùa vui mà cô từng cho là thật ấu trĩ, thật trẻ con.
Rồi sẽ chẳng còn ai đi cạnh cô những khi tan trường.
Sẽ chẳng còn ai cùng cô tranh giành lấy viên trứng cút nhỏ bé, nhưng lại chứa chan nhiều sự hoan hỉ.
Sẽ chẳng còn ai cùng cô thưởng thức nửa gói xôi còn lại, tuy ít ỏi nhưng bụng dạ lại ấm áp.
Sẽ chẳng còn ai, chẳng còn ai nữa...
"Cậu, cậu có cảm thấy lo không?" - Giọng Tuyền Hinh buồn tênh, ánh mắt dõi theo một khoảng không nào đó qua khung cửa sổ đã bám bụi, vô tận, và xa xăm không chút hy vọng.
"Lo? Lo chuyện gì?"
"Nếu như... chẳng ai giúp được cậu, cậu sẽ bị thôi học, thì phải làm sao?"
Ngập ngừng một lúc, Thiên Anh trả lời:
"Thì... lại chuyển trường khác chứ sao. Mà thôi, cậu lo cho tôi làm gì. Lo mà học, tập trung thi cử kìa. Năm nay là năm quyết định cho tương lai, lơ là là chết đấy!"
"Nhưng mà..."
"Nhưng nhưng nhưng cái gì nữa. Thôi tôi dập máy nhớ, mệt rồi, tôi muốn ngủ một chút."
Vừa nói là làm, Thiên Anh không chần chừ đã nhanh chóng dập máy. Cô chỉ là không muốn Tuyền Hinh phải bận tâm, hay âu lo cho cô thêm một giây nào nữa.
Trong khi đó, ở một phương trời khác, Tuyền Hinh thì vẫn còn giữ lấy chiếc điện thoại trên tay, mặc cho bên đầu máy ấy đã vang lên tiếng tút kéo dài, mặc cho đối phương đã ngang nhiên dập máy trong hối hả. Lòng cô nặng trĩu, trong vô thức buông lên một câu: "Nhưng mà... tôi sẽ rất nhớ cậu."
***
Không lâu sau, Thiên Anh lại nhận được dòng tin nhắn từ Tuyền Hinh:
"Cậu cho tôi xin số điện thoại của Tiểu Kha được không? Tối nay không đến được, ít nhiều gì cũng phải chính miệng xin lỗi người ta một tiếng."
"Tôi sẽ xin lỗi hộ cậu, không cần đâu."
"Không được, nể mặt người ta một chút đi chứ. Làm vậy người ta sẽ bảo tôi khinh khi người ta đấy."
"Cậu thật phiền phức, xxx, đấy, thích thì tự mà gọi đi!
Tuyền Hinh vội vã nhập dãy số lên màn hình, gọi ngay cho Tiểu Kha.
"Alo ai đấy?"
"Tiểu Kha phải không?"
"Đúng, tôi đây, ai vậy?"
"À là chị đây, Tuyền Hinh, bạn của Thiên Anh, lúc chiều chúng ta có gặp nhau, em có mời chị đi dự tiệc sinh nhật tối nay đấy."
"À, có chuyện gì không chị? Tối nay nhớ đến đúng giờ nhá."
"Thật ra thì... tối nay chị và Thiên Anh không đến được. Hôm nay Thiên Anh gặp chút chuyện, gia đình Thiên Anh đã cấm không cho cậu ấy ra ngoài rồi. Chị thì chẳng có xe để đi lại, nên cũng đành phải ở nhà."
"Hả? Sao tội vậy. Thôi để em đến rước chị nhé, cho em xin địa chỉ đi."
"Không, không cần đâu. Phiền em quá. Ai đời lại bắt chủ tiệc đèo hộ chứ? Thôi không cần đâu. Nếu có thể, chúng ta hẹn nhau khi khác vậy."
"Thôi, không sao mà. Em cũng đang rãnh đây. Hôm nay sinh nhật em, chị đừng khiến em thất vọng chứ."
"Chị... Nhưng mà chị... chẳng quen biết ai cả."
"Trước lạ sau quen chị ơi, đi đi mà. Sinh nhật em mà chị từ chối, em buồn quá."
Tiểu Kha nài nỉ, chất giọng gần như là hạ mình để mời mọc. Nếu không phải vì Tiểu Kha là bạn bè thân thích của Thiên Anh, Tuyền Hinh nhất định sẽ chẳng thèm nể nang đối phương như vậy. Sau cùng, cô buộc phải ậm ừ mà đồng ý:
"Thôi được rồi. Nhưng mà chị nói trước, chị chỉ ngồi uống nước thôi. Không rượu bia, không thuốc lá, không nhảy nhót nhé."
"Được được. Vậy chị nhắn cho em địa chỉ, tầm sáu giờ em đến rước chị. Vậy nhé."
***
Quán X tọa lạc ngay khu vực sầm uất nhất thành phố. Lần đầu tiên đặt chân bước vào nơi này, Tuyền Hinh cảm thấy không mấy hồ hởi. Tiếng nhạc xập xình chỉ tổ khiến đầu cô thêm nhức nhối. Quán bar căn bản là như vậy đấy, muốn tìm một góc khuất nào đó để tịnh tâm vốn dĩ là chuyện bất khả thi. Bất giác, cô cảm thấy thật hối hận khi đã nhận lời Tiểu Kha đến nơi này.
Cách đó không xa, Tinh Thần từ nãy đến giờ vẫn luôn để mắt đến Tuyền Hinh. Tay nâng cốc bia mát lạnh, môi không ngừng nhếch lên.
- Vạn Hào, anh còn nhớ nhiệm vụ em giao hôm nay chứ?
Ả con trai tên Vạn Hào ấy, gật gật mái đầu, tay đặt nhẹ cốc bia xuống mặt bàn. Điệu cười xảo quyệt nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ gương mặt. Hắn chậm rãi tiến đến phía Tuyền Hinh, nơi cô nàng vẫn đang thu mình khỏi cái sự ồn nơi này.
- Sao lại ngồi một mình lạc lõng thế em? - Vạn Hào chủ động đến bắt chuyện, không quên mang theo cốc sinh tố ngọt ngào trên tay.
Tuyền Hinh thấy người lạ bèn rụt rè hơn hẳn, môi chỉ khẽ nhoẻn lên một nụ cười gượng gạo, không biết phải đáp lại như thế nào.
- Không uống bia thì uống sinh tố này. Anh đặc biệt gọi cho em đấy. - Vạn Hào đẩy cốc sang phía Tuyền Hinh, nhân tiện kéo ghế ngồi gần nàng hơn.
Tuyền Hinh cảm thấy trong lòng bất an, hắn nhích gần một chút, nàng tự động lùi về sau một chút.
- Tôi không uống đâu, cám ơn anh. - Tuyền Hinh lịch sự từ chối.
- Ơ. Tay em bị sao thế này? Không cử động được à? - Hắn nâng lên cánh tay phải của Tuyền Hinh, vừa vuốt ve, vừa nhẹ nhàng hỏi.
Tuyền Hinh nhanh chóng dùng tay còn lại hất tay hắn ra, cả cơ thể tự động run lẩy bẩy, vội vã đứng dậy:
- Xin lỗi. Tôi phải đi rồi.
Tuyền Hinh láo liếc nhìn quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Kha để mong chờ một sự cầu cứu. Nhưng, biết tìm đâu khi đám đông trước mắt dường như xen lẫn, hòa trộn vào nhau dưới những ngọn đèn nhạt màu. Căn bản là không thể nhận ra được đâu là người lạ, đâu là người quen. Chỉ thấy hàng chục con người đang chìm đắm vào trong những điệu nhảy quái dị.
Càng gấp gáp, càng hối hả thì sẽ càng cảm thấy vô vọng. Trong một phút sợ hãi, cô bất giác nhớ đến Thiên Anh. Bèn khẩn trương rút vội điện thoại, thế nhưng...
- Định gọi ai thế em? Không ở lại chơi với anh sao? - Hắn sớm đã xuất hiện từ phía sau, lại còn nhanh tay lấy đi chiếc điện thoại trong tay nàng.
- Anh định làm gì? - Đôi mắt Tuyền Hinh đã bắt đầu nhỏ lệ, đáy mắt rưng rưng, đôi bàn tay đã túa đầy mồ hôi, ướt át và run rẩy.
- Anh chỉ muốn chơi với em một lúc thôi mà. - Vạn Hào lướt bàn tay chai sần của mình theo từng đường nét trên gương mặt Tuyền Hinh, rồi dừng lại nơi bờ môi hồng hào và quyến rũ trước mắt.
Tuyền Hinh nhanh chóng né đi, tiếp tục đâm đầu tìm lối thoát. Cô đang chạy trốn một cách vô định hướng. Không biết bản thân sẽ đi đâu, về đâu, chỉ biết hiện tại điều cô cần làm chính là tránh xa gã đàn ông bẩn thỉu ấy. Nhưng cô đâu ngờ rằng, hắn vẫn luôn theo sát cô, trong từng bước chân, từng đoạn đường, và vẫn luôn mang theo cái nhếch môi lạnh lẽo, điệu cười mà, có thể khiến con người ta rùng mình bất cứ lúc nào.
Tuyền Hinh mừng rỡ khi vô tình lần mò được cánh cổng ra vào. Nhưng sau đó liền cảm thấy hốt hoảng khi phát hiện ra đó chỉ là cổng sau. Và khi bước khỏi cánh cổng ấy, chính là ngõ cụt cho lối thoát mà cô đang tìm kiếm.
- Ơ. Cùng đường rồi, sao bây giờ? - Hắn vừa nói, vừa chậm rãi tiến gần cô hơn.
Tuyền Hinh muốn tiếp tục chạy, nhưng biết chạy đâu khi xoay lưng lại là một vách tường trơ trọi. Tim cô đập mạnh, hơi thở gấp gáp và bất giác bật khóc thành tiếng.
Khóc cho số phận, khóc cho những nghịch cảnh từ khi nào đã luôn đeo lấy cô không ngừng. Phải chăng, kiếp trước cô đã gây nên nhiều tội ác, nên kiếp này buộc phải đánh đổi tất cả để chuộc tội?
- Cha ơi!! Cứu con!!!!!
- Thiên Anh!!! Cứu tôi!!!!
Giữa cái chốn thành thị ồn ào và náo nhiệt nơi này, liệu có ai nghe được tiếng kêu cứu bi thương của một người con gái? Liệu, ai có thể dừng lại để giúp đỡ, để kéo cô ra khỏi cái ngục tù dục vọng mà cô sắp phải dẫm chân vào? Tiếng gào thét trộn lẫn với những giọt lệ mặn đắng, vô vọng và bất lực...
Cùng lúc đó, ở một phương trời khác, Thiên Anh bất giác làm vỡ chiếc tách thủy tinh mà không rõ nguyên do...
|
|