Cấp Trên Là Tỷ Tỷ Của Tôi
|
|
Chương 10 Chọc tức “Cái tên Hoàng Tân Tịnh đó vừa thấy đã biết không tốt lành gì rồi.”
Bĩu môi, Lâm Diệc Thu chống khuỷu tay phải lên cửa kính xe, tay nâng cằm, vẻ mặt đầy vẻ ghen tuông.
“Vậy sao? Chị có xem qua tài liệu về hắn a, tốt nghiệp ngành quản lý công thương đại học Ngưu Tân, sau khi tốt nghiệp liền nhận chức ở tập đoàn Hoàng thị, tập đoàn Hoàng thị cũng nhờ sự xuất hiện của hắn mà lớn mạnh không ít. Bình thường tác phong cũng rất tốt, chưa từng có lời đồn đãi nào về một mối quan hệ bất chính giữa hắn và một cô gái nào cả. . .”
Hạ Linh Tích âm thầm cười, nói ra hết những thông tin mà mình biết về Hoàng Tân Tịnh, ánh mắt khẽ nhìn Lâm Diệc Thu càng ngày càng căm giận kia, mà ý cười càng đậm.
Đáng đời em, bây giờ ngồi đó ghen đi, xứng đáng. . .(Ác thấy ghê lun :">)
Hạ Linh Tích mỉm cười lái xe, vẻ mặt rất khoái chí.
Người ngồi bên cạnh thì lại hoàn toàn tương phản, Lâm Diệc Thu thấy Hạ Linh Tích sung sướng như thế, vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm.
Chẳng lẽ Hạ tỷ tỷ cũng thích cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia sao?
“Hạ tổng, sắp tới tôi phải qua Mĩ xử lý một số việc, chờ tôi quay về có thể có được vinh hạnh cùng nhau dùng bữa cơm không?”
Thừa dịp Lâm Diệc Thu đi xử lý công vụ, Hoàng Tân Tịnh vẻ mặt thành ý mà mời Hạ Linh Tích.
“Uhm, tôi cũng không biết lúc đó có thời gian rảnh hay không?”
Hạ Linh Tích theo bản năng mà cự tuyệt, lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu vẻ mặt khó chịu mà nhìn Hoàng Tân Tịnh đứng gần mình đang từ đằng xa đi tới kia, nhãn châu xoay động, sửa lời nói
“Nhưng có lẽ tôi sẽ tận lực sắp xếp thời gian.”
Vẻ mặt Hoàng Tân Tịnh đang thất vọng tràn trề nháy mắt biến mất, trong lòng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.
Nghe nói đã có rất nhiều người hẹn với Hạ Linh Tích, nhưng đều bị cự tuyệt . Hôm nay Hạ Linh Tích nói như vậy, có phải cũng có hảo cảm với mình không. (Mơ đi cưng =))) )
“Tích, chị đang nghĩ gì a?”
Lâm Diệc Thu vùi mặt trong lòng ngực Hạ Linh Tích, vốn định làm nũng với Hạ Linh Tích, làm cho nàng đáp ứng sau này sẽ không gặp cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia nữa, nhưng lại phát hiện Hạ Linh Tích vẫn không có động tĩnh gì, nghi hoặc mà ngẩng đầu, con người duy nhất mà mình yêu kia khóe miệng lại khẽ cười, tựa hồ đang nghĩ đến cái gì đó.
Chẳng lẽ là nhớ đến tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia? ? ?
Ánh mắt Lâm Diệc Thu mở to ra, ngồi dậy đối mặt với Hạ Linh Tích.
“Ha ha. . .”
Phục hồi tinh thần lại, Hạ Linh Tích ôm Lâm Diệc Thu, cười khẽ
“Tôi đang nghĩ tiểu quỷ em khi ghen thật đáng yêu a.”
“Ách?” Lâm Diệc Thu càng mở to mắt hơn
“Khi đó chị biết em ghen sao?”
“Ha ha, tiểu quỷ ngốc em đang suy nghĩ gì, tôi lẽ nào lại không biết?”
“…”
Lâm Diệc Thu ai oán mà nhìn Hạ Linh Tích, mím môi
“Vậy mà chị còn nỡ chọc tức em nữa?”
“Ai bảo em không thổ lộ với tôi sớm một chút.”
Hạ Linh Tích nhẹ nắm cánh mũi Lâm Diệc Thu, ánh mắt cưng chìu, quyến rũ, vẫn không kém phần giảo hoạt
“Nếu em ngày đó lại trốn tránh không chịu thổ lộ, vậy thì hôm nay . . . "
“Ách. . .”
Trên trán Lâm Diệc Thu toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
May mắn ngày đó thổ lộ rồi a . . .
“Vậy. . . Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục. . . Chị không thích?”
Cho dù đã xác định Hạ Linh Tích yêu mình, Lâm Diệc Thu vẫn thật cẩn thận thốt ra câu hỏi khiến Hạ Linh Tích muốn đạp nàng xuống giường kia.
“Em hy vọng tôi thích hắn?”
Híp mắt nhìn Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên không!”
Không hề nghĩ ngợi mà trả lời, Lâm Diệc Thu nói: “Chị chỉ có thể thích em!”
“…”
Hạ Linh Tích nhìn vẻ mặt đầy kiên định rất khó gặp kia của Lâm Diệc Thu, vẻ mặt đã thôi lạnh lẽo, cười khẽ tựa vào lòng ngực của nàng
“Tôi chỉ yêu một mình em.”
“Ha ha ha. . .”
“Ngốc quá . . .”
___________________
“Linh Tích. . .”
Hoàng Tân Tịnh đang cầm một bó hoa hồng thật lớn, ăn mặc rất lịch sự đứng chờ trước cửa công ty đợi Hạ Linh Tích.
Sự việc “Xe chấn” đã qua một tháng, trong một tháng này, Hạ Linh Tích và Lâm Diệc Thu hai người như nước hòa vào nhau, càng ngày càng ngọt ngào, hôm nay Hạ Linh Tích ngủ lại nhà Lâm Diệc Thu, ngày mai Lâm Diệc Thu lại đi nhờ xe Hạ Linh Tích về nhà nàng, sau đó không kiêng nể gì mà “Ức hiếp” nàng ấy . . .
Về phần Hoàng Tân Tịnh bị cho leo cây, một tháng đã qua kể từ ngày hắn hẹn Hạ Linh Tích, vọng tưởng có thể theo đuổi được Hạ Linh Tích, nhưng lại một lần nữa bị cự tuyệt.
Lúc trước đồng ý đi ăn cơm với hắn, chỉ vì muốn kích tiểu quỷ trì độn Lâm Diệc Thu, khiến nàng thổ lộ với mình mà thôi, bây giờ hai người đang ngọt ngào như thế, Hạ Linh Tích sao có thể để Hoàng Tân Tịnh trở thành nhân tố khiến mình và Lâm Diệc Thu cảm thấy không vui chứ, nên đương nhiên là phải cự tuyệt hắn thôi.
“Hoàng tổng, tôi nghĩ quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến mức đó đâu.”
Hạ Linh Tích nhẹ nhíu hàng lông mi xinh đẹp lại, có chút bất mãn mà nhìn Hoàng Tân Tịnh.
Người này thật đúng là thuốc cao bôi trên da chó a, dính chặt như thế, cự tuyệt nhiều lần như vậy mà còn chưa từ bỏ ý định, còn tặng hoa đến tận phòng làm việc của mình. Mặc dù khi tiểu quỷ méo miệng đem bó hoa đó đưa cho mình bộ dáng quả thật vừa làm cho nàng buồn cười, vừa hạnh phúc, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận sự quấy rầy mãi như thế của Hoàng Tân Tịnh. (Chế Thu liên tưởng mạnh quá, hôm trước thì đặt biệt danh cho con ta, nay lại ví von đủ kiểu =)), chết cười với thuốc cao bôi trên da chó)
“Linh Tích, tôi. . .”
Hoàng Tân Tịnh tội nghiệp mà nhìn Hạ Linh Tích.
Trời ạ, mình rốt cuộc làm sai cái gì chứ, lúc trước không phải vẫn còn rất tốt sao? Hạ Linh Tích còn đáp ứng sẽ tận lực sắp xếp thời gian đi ăn cơm với mình a.
“Hoàng tổng, tôi nghĩ ý của Hạ tổng chắc anh đã hiểu.”
Lâm Diệc Thu thực nhã nhặn nho nhã nói, trong ánh mắt lại viết rất rõ ràng dòng chữ: 'Tôi cực kỳ không thích anh'.
Buồn cười, Linh Tích là tên mà hắn có thể kêu sao? Một đại nam nhân mà lộ ra vẻ mặt tội nghiệp của con gái, không thấy mất mặt a.
“Ách, Hạ tổng, tôi muốn mời cô đi ăn cơm, có được không?”
Hoàng Tân Tịnh sửa lại xưng hô, vẫn kiên trì muốn hẹn với Hạ Linh Tích.
Hạ Linh Tích nhíu mi, ngầm thở dài, có vẻ tiểu quỷ lại giận, không biết đêm nay mình có lại bị “Ức hiếp” thảm thương không?
“Hoàng tổng, lúc trước đáp ứng anh bỏ chút thời gian đi ăn cơm, là vì khi đó Hạ thị mới bắt đầu hợp tác với Hoàng thị, tôi hy vọng qua đó có thể khiến hai tập đoàn hợp tác tốt với nhau hơn. Nhưng bây giờ thì Hạ thị đã hợp tác lâu với Hoàng thị rồi, cả hai bên đều có một sự hiểu biết nhất định với nhau, tôi nghĩ chúng ta không cần lãng phí thời gian vào việc này.”
Thực nghiêm túc và đứng đắn mà thốt ra những câu lạnh lùng với Hoàng Tân Tịnh, Hạ Linh Tích trong lòng thầm cầu nguyện Lâm Diệc Thu đêm nay sẽ không “Ức hiếp” nàng thật thảm. (Tích tỷ thụ quá vại :">)
Bình thường Lâm Diệc Thu ở trước mặt những người khác luôn tao nhã, ở trước mặt mình lại là một người khiến nàng rất có cảm giác an toàn, rất giống một đứa nhỏ nghịch ngợm thích làm nũng mãi không lớn vậy.
Nhưng việc làm cho nàng buồn bực nhất chính là, bất kể tao nhã, hay là một đứa nhỏ không lớn, Lâm Diệc Thu khi đụng đến chuyện đó, cả người liền thay đổi. Mỗi lần đều khiến nàng phải khóc lóc cầu xin tha thứ mới ngưng . . .
Khi Hạ Linh Tích ghen thì Lâm Diệc Thu phải tăng ca; Khi Lâm Diệc Thu ghen thì ngày hôm sau Hạ Linh Tích không tới công ty đi làm được.
Trời ạ, mình sao lại thích một con đại sắc lang như thế a?
Đây là câu nói sau cùng mà mỗi khi mệt quá, Hạ Linh Tích đều nghĩ đến =)))))))))))
|
Chương 11 Công tác Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Hạ thị, Hạ Linh Tích đang ngồi trên ghế, cúi đầu trầm tư nhìn tư liệu trên bàn, mà Lâm Diệc Thu thường ngày luôn có thói quen thực lười nhác, hôm nay cũng tựa vào ghế sa lon, cau mày tự hỏi cái gì đó.
“Xem ra, cần phải có người đi đàm phán hợp đồng với Z thị.”
Hạ Linh Tích ngẩng đầu nhìn Lâm Diệc Thu.
“…”
Nhẹ đập tay vào tay vịn sô pha, Lâm Diệc Thu cúi đầu không nói gì.
Z thị là quê quán của nàng, lần này xảy ra vấn đề lớn như vậy, hiển nhiên nàng là người tốt nhất phải đi Z thị thôi.
Nhưng nàng không muốn xa Hạ Linh Tích a. Cho dù chỉ một tuần, nhưng đối với nàng nó dài như một năm vậy.
Ba ba Hạ Linh Tích ba năm trước đã di dân sang Pháp, thế nên Hạ Linh Tích cũng chỉ khi đến lễ Nô-en mới bay sang Pháp thăm ba ba. Ngay cả Tết âm lịch, Lâm Diệc Thu vẫn chưa từng bỏ Hạ Linh Tích một mình một người ở lại X thị, mỗi lần đều kéo nàng về nhà cùng nhau ăn tết. Cho nên, kể từ ba năm trước đây, Lâm Diệc Thu và Hạ Linh Tích chỉ có lễ Giáng Sinh hàng năm mới tách nhau ra một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ có ba ngày. (Dính nhau thấy ớn :">)
Lần này có vấn đề xảy ra với công ty bên Z thị, mà tổng công ty bên này lại có một hạng mục trọng yếu muốn đầu tư vào đó, Hạ Linh Tích không thể đi cùng Lâm Diệc Thu được, nàng phải ở lại công ty giải quyết công vụ.
Tuy rằng không muốn, nhưng buộc phải làm.
Hạ Linh Tích nhìn Lâm Diệc Thu đang cúi đầu trầm mặc, đứng lên, đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Diệc Thu.
“Không muốn đi?”
“Ân.” Lâm Diệc Thu cau mày, bĩu môi trả lời .
“Không xa tôi được?”
Ôn nhu đưa tay nhẹ vỗ về gò má Lâm Diệc Thu, đôi mắt Hạ Linh Tích ngân ngấn nước.
“Ân.”
“Vậy. . . Đừng đi.”
“Ân. . . Sao?”
Gò má được vỗ về thật nhẹ nhàng, Lâm Diệc Thu thấp giọng đáp lời, khi kịp phản ứng mới thực kinh ngạc mà nhìn Hạ Linh Tích.
“Tiểu quỷ ngốc . . .”
Hạ Linh Tích cười nhéo mũi Lâm Diệc Thu
“Tôi cũng không muốn xa em a.”
“…”
Lâm Diệc Thu sững sờ mà nhìn Hạ Linh Tích, trong lòng thật cảm động, nửa ngày không nói thêm câu nào.
Lần này hợp đồng với Z thị thật sự rất nghiêm trọng, Tích lại vì mình mà định điều người khác đi. . .
“Em vẫn nên đi.”
Tĩnh tâm, ánh mắt kiên định, Lâm Diệc Thu chậm rãi thốt ra câu kia.
Khi xưa cố gắng như vậy là vì muốn giúp Tích, muốn giảm bớt gánh nặng cho nàng, bây giờ sao có thể trở thành lý do để ràng buộc nàng chứ.
Hạ Linh Tích không cười nữa, yên lặng nhìn Lâm Diệc Thu, sau đó lại nở một nụ cười.
“Ân, tôi chờ em.”
_______________________
“Tiên sinh, xin hỏi có muốn uống chút gì không?”
Trên máy bay, tiếp viên hàng không dáng người thật chuẩn đẩy xe nước uống, hỏi một người trẻ tuổi nào đó đeo kính mắt, chuyên chú mà nhìn tư liệu trong tay.
'Thật anh tuấn. . .'
Tiếp viên hàng không thầm hét lên trong lòng.
Còn ngồi khoang hạng nhất nữa a, không biết có cơ hội làm quen không.
Lâm Diệc Thu cau mày phân tích tư liệu trong tay, hoàn toàn không để ý thanh âm bên ngoài.
“Tiên sinh?”
Tiếp viên hàng không thấy Lâm Diệc Thu không có phản ứng, lại gọi.
“A? A. . . Có chuyện gì sao?”
Lâm Diệc Thu giật mình, ngẩng đầu nhìn tiếp viên hàng không.
Tiên sinh sao?
Được rồi, dù sao cũng đã quen bị nhìn nhầm rồi. (Đúng chất T luôn nhá :">)
“Xin hỏi ngài có muốn uống chút gì không?”
Tiếp viên hàng không cố gắng nở một nụ cười xinh đẹp nhất của mình, hỏi Lâm Diệc Thu.
“A, một ly nước khoáng, cám ơn.”
Lâm Diệc Thu thực nhã nhặn trả lời tiếp viên hàng không, sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tư liệu.
Tích có nói ở trên máy bay uống nước khoáng là tốt nhất. Thê nô =.=!
Tiếp viên hàng không thất vọng để ly nước khoáng ở một bên, đẩy xe đi nơi khác.
Lâm Diệc Thu vẫn rất chuyên chú nghiên cứu hồ sơ trên tay, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Ai. . .”
Khẽ thở dài, Lâm Diệc Thu mệt mỏi tháo kính mắt xuống, ấn ấn huyệt Thái Dương, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Tích, chỉ mới trong chốc lát thôi mà em đã nhớ chị rồi đó.
_______________________
“Hạ tổng, vừa rồi Hoàng tổng lại gọi điện thoại tới hẹn ăn cơm.”
Điện thoại trên bàn làm việc Hạ Linh Tích vang lên, nàng bắt máy, nghe xong bí thư nói xong, Hạ Linh Tích cau mày đáp.
“Về sau Hoàng tổng có gọi điện thoại lại đây thì cứ nói với hắn tôi không rảnh.”
“Vâng.”
“Còn nữa, sau này bất cứ ai tặng hoa thì cứ ném vào thùng rác, đừng đem vào phòng làm việc của tôi nữa.”
“Vâng.”
Hạ Linh Tích cúp điện thoại, cầm lấy di động, nhìn bức hình mình chụp chung với Lâm Diệc Thu trên màn hình mà khẽ thở dài.
Thu, ta nhớ ngươi rồi đó.
Một tuần, thật dài.
Đáp máy bay, Lâm Diệc Thu không thèm nghỉ ngơi, đi thẳng đến công ty Z thị.
Để sớm xử lý xong công việc, nàng ngay cả hành lý cũng không đem theo, dù sao ở nhà cũng còn nhiều quần áo.
“Thì ra là trợ lý tổng giám đốc a, tôi nghe nói là người khác đến mà?”
Nhân viên công ty nhìn người mồ hôi nhễ nhại bước vào công ty, nghi hoặc mà hỏi tiền bối bên cạnh.
“Ách. . . Có thể vì chuyện lần này rất nghiêm trọng đó.”
“Lâm trợ lý thoạt nhìn thật lạnh lùng a . . .”
Bla bla ~ Nhiều chuyện ~ing ))
_____________________
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Kim đồng hồ chỉ tám giờ, Lâm Diệc Thu rốt cục cũng dừng, khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một con người lạnh lùng như Lâm Diệc Thu đẩy nhanh tốc độ như vậy đấy.
Người trong công ty đi hết, Lâm Diệc Thu vẫn còn ở lại gõ bàn phím.
Chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Diệc Thu cầm lấy di động nhìn màn hình hiển thị số của ai đó, mà nhịn không được mỉm cười.
“Tích. . . Em rất nhớ chị a.”
“Tôi cũng rất nhớ em.”
Hạ Linh Tích cầm di động, nghe tiểu quỷ làm nũng, tưởng tượng đến nàng đang bĩu môi ở đầu dây bên kia, trong lòng cảm thấy trống trải kể từ khi Lâm Diệc Thu đi rốt cuộc cũng bình thản trở lại.
“Tích. . .”
Nhẹ giọng kêu tên Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa.
Nếu như bây giờ có thể ôm Tích thì tốt biết bao.
Mình nhất định phải giải quyết việc này nhanh mới được.
|
Chương 12 May mắn là có chị “A? Sao con lại về rồi?”
Dương Nguyệt Kiều ngồi trong phòng khách xem TV, nhìn thấy Lâm Diệc Thu mở cửa ra, thực kinh ngạc mà hỏi.
Đứa nhỏ này sau khi tốt nghiệp chưa từng về nhà, chỉ biết vùi đầu vào công việc, khiến cha nàng là Lâm Tiện Đình tức giận đến chết khiếp, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy Lâm Diệc Thu vẫn thường nghe lời bọn họ mà.
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ bảo Lâm Diệc Thu làm cái gì, thì nàng đều làm cái đó.
Khi học tiểu học, ba mẹ đã thấy điểm bài thi nàng rất cao, đã thấy nàng cầm giấy khen đỏ đỏ về nhà, nàng nghe theo ý nguyện của bọn họ chăm chỉ học tập;
Khi lên trung học cơ sở, ba mẹ muốn nàng vẫn duy trì vị trí trong top 10, nàng cũng cố gắng trụ hạng;
Khi lên trung học phổ thông phải phân ban, ba mẹ bảo học chuyên Văn cũng vô dụng, nàng liền ngoan ngoãn mà chọn chuyên ban khoa học tự nhiên, cho dù môn nàng thích nhất là lịch sử;
Khi học đại học, ba mẹ muốn nàng học bên kinh tế, nàng cũng chiều lòng bọn họ . . .
Lâm Diệc Thu cảm thấy mình chẳng có mục tiêu nào để theo đuổi cả, cho nên cứ nỗ lực vì phụ mẫu là đủ rồi.
Cho đến khi gặp Hạ Linh Tích.
Vì thế qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Lâm Diệc Thu về nhà, đơn giản vì nàng muốn ở lại X thị, nàng muốn ở bên cạnh bảo hộ Hạ Linh Tích.
Dương Nguyệt Kiều còn nhớ rất rõ có một lần, nàng có đi với Lâm Tiện Đình đến công ty Lâm Diệc Thu đang làm việc, khuyên nàng về Z thị làm việc, nhưng Lâm Diệc Thu lại bướng bỉnh mà lựa chọn ở lại X thị, khiến Lâm Tiện Đình tức giận rút dây nịt đánh nàng.
Khi đó là mùa hè, Lâm Diệc Thu chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi mỏng manh quỳ trên mặt đất, cúi đầu trầm mặc, đến khi không chịu nổi mới ngất đi.
Nhiều năm như vậy , đó là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Diệc Thu kiên quyết mà làm một chuyện như vậy. Vì thế, Lâm Tiện Đình và Dương Nguyệt Kiều cũng thỏa hiệp với nàng.
Hai người cứ tưởng rằng Lâm Diệc Thu một thân một mình ở X thị làm việc sẽ bị người khác ức hiếp, nên quyết định kéo nàng về làm việc ở nhà để ổn thỏa, không ngờ Lâm Diệc Thu lại trở thành trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị, thành tựu mấy năm qua vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.
Nhưng dù thế Lâm Diệc Thu cũng rất ít về nhà.
“A, công ty bên này có một vài vấn đề, con về xử lý một chút.”
Lâm Diệc Thu vừa đi trở về phòng của mình vừa hỏi
“Ôi chao, ba đâu?”
“Qua nhà bá bá uống trà rồi.”
“A.”
Lâm Diệc Thu vào phòng đóng cửa thay quần áo, Dương Nguyệt Kiều tiếp tục xem TV.
Trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay áo sơ mi và quần đùi ra, Lâm Diệc Thu ngồi xuống bàn mở máy tính ra, lại bắt đầu chúi mũi vào công việc, hoàn toàn không có ý muốn đi ra ngoài trò chuyện với Dương Nguyệt Kiều. Mà Dương Nguyệt Kiều cũng vẫn ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách xem TV, hoàn toàn không có ý muốn vào phòng hỏi Lâm Diệc Thu một chút xem gần đây nàng thế nào.
Từ khi nào mà lại trở thành như thế?
Đến tận khuya, Lâm Diệc Thu thực mệt mỏi nằm xuống giường nhưng lại ngủ không được, trợn tròn mắt nhìn trần nhà yên lặng tự hỏi.
Rốt cuộc là từ khi nào mà mình với ba mẹ lại có khoảng cách thế này.
Từ nhỏ đến lớn ba mẹ luôn tự hào về mình, cả hai luôn có thể khoe thành tích của nàng trước thân nhân bằng hữu khác, khiến nàng tự hỏi không biết rốt cuộc ba mẹ xem mình là gì.
Lâm Diệc Thu một lần nữa tự hỏi sự tồn tại của mình có phải chỉ là một món đồ nào đó mà để ba mẹ lấy ra khoe với mọi người không.
Nhiều năm như vậy trôi qua, nàng chưa từng nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ, chỉ biết làm theo ý muốn của bọn họ, dần dần chính nàng cũng không biết mình muốn cái gì.
Tích, may mắn là em có chị.
Là Hạ Linh Tích khiến mình bừng tỉnh, là Hạ Linh Tích chỉ cho mình biết mình muốn cái gì.
“Chào mọi người, tôi tên là Hạ Linh Tích, là giáo viên nguyên lý kinh tế học của các em.”
“Là thông minh sắc xảo sao?”
“Ha ha, không phải, Linh là linh mẫn, Tích là linh tích. Bạn học kia, em tên là gì?”
“Oa, cô giáo sao có thể giảo hoạt như thế a, em gọi là Lâm Diệc Thu, Lâm- Diệc-Thu.”
“Ha ha. . .”
…
“Tôi biết tên em có ý nghĩa gì , Lâm là rừng, Diệc là bảo sao thì làm vậy, Thu là mùa thu, đúng không?”
“Đúng, em cũng biết tên cô có ý nghĩa gì . Hạ là mùa hè, Linh là thanh tú, Tích là phân tích.”
“Uy uy, cái gì mà phân tích, phải nói là thưởng thức Văn chương mới đúng chứ.”
“Trời đất, cô là giáo viên kinh tế học thì sao còn rèn luyện Văn chương làm gì chứ? Huống chi, Tích không phải là phân tích sao?”
“Đồ tiểu quỷ.”
…
“Cô giáo a, cô giỏi như vậy giúp em xem câu này giải như thế nào đi.”
“Tiểu quỷ, tôi dạy nguyên lý kinh tế học đó, sao em lại hỏi tôi kinh tế học phương Tây chứ?”
“Ai nha, Tích chẳng phải cái gì cũng thông suốt sao.”
“Ách, em muốn làm khó dễ tôi a.”
“Không có, cô là giáo viên mà. Tiểu nhân làm sao dám chứ?”
“Ách, câu này ý là. . .”
“A. . . Không hổ là Tích, bội phục bội phục. . .”
___________________________
Lâm Diệc Thu hai tay ôm đầu gối nhớ lại thời đại học được ở cạnh Hạ Linh Tích, trên mặt nở ra một nụ cười ấm áp.
Tích, chị biết không? Lớn như vậy rồi mà đó là lần đầu tiên em nói chuyện với một giáo viên theo cái cách như vậy đó.
Có lẽ ngay từ đầu, em đã không xem chị là một giáo viên rồi. (Từ đầu đã xem chị là nữ nhân của em rồi =))))) )
|
Chương 13 Cố nhân Suốt một tuần, Lâm Diệc Thu đi sớm về trễ, mỗi ngày vì chuyện của công ty mà bận rộn, chỉ có ở lúc ăn cơm mới có thể gọi điện thoại làm nũng với Hạ Linh Tích kể lể mình nhớ nàng ra sao.
Tích, em sẽ sớm về với chị a.
“Tôi tìm tổng giám đốc Quân.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Có, Lâm Diệc Thu bên tập đoàn Hạ thị.”
“Quân tổng đang ở phòng họp chờ cô.”
“Cám ơn.”
Lâm Diệc Thu đi vào thang máy, bấm nút lên tầng, sau đó ngẩn người nhìn cửa thang máy, nàng thầm nghĩ ký xong hợp đồng với tập đoàn Quân Vũ là có thể về X thị, có thể nhìn thấy Hạ Linh Tích rồi, khóe miệng nàng không tự giác nở một nụ cười.
Mải nhớ tới Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu hoàn toàn không chú ý trong thang máy còn có một nữ nhân khác, từ khi Lâm Diệc Thu vào thang máy, nàng ta mãi dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn nàng. Sau đó, từ nghi hoặc mà chuyển sang kích động, thậm chí thân thể không khống chế được mà run rẩy cả lên.
“Đinh.”
Tiếng mở cửa thang máy vang lên, Lâm Diệc Thu đi ra ngoài, hoàn toàn không thấy nữ tử kia đang lại gần muốn nói gì đó với mình.
Thương Ngữ Du cảm thấy người đang đút tay vào túi quần kia rất quen, hình như là người đã chiếm giữ lòng mình thật nhiều năm trước.
Diệc Thu, là cô sao?
Nghĩ kỹ lại, Thương Ngữ Du nhìn chằm chằm Lâm Diệc Thu, cau mày tự hỏi.
Đúng là Diệc Thu rồi, nàng đã trưởng thành hơn sáu năm trước rất nhiều, nhưng vẫn mang đậm thần thái lạnh lùng khiến người khác cảm thấy có chút xa cách. Nhưng có vẻ đã đỡ hơn trước rất nhiều.
Diệc Thu, nếu cô gặp tôi lúc này, cô còn trốn tôi như trước không?
Thương Ngữ Du chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, khi thang máy đã đến tầng cao nhất nàng mới cố lấy hết dũng khí gọi Lâm Diệc Thu, đúng lúc đó cửa thang máy lại mở ra, Lâm Diệc Thu không chớp mắt đi thẳng ra ngoài.
Vẫn không chú ý tới tôi sao?
Buồn bã nhìn theo bóng lưng của Lâm Diệc Thu, Thương Ngữ Du thất vọng thầm nghĩ.
“Cô là trợ lý Lâm? Quân tổng đang chờ cô trong phòng họp.”
Thư ký nghênh đón Lâm Diệc Thu vào phòng họp.
Trợ lý Lâm? Trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị?
Thương Ngữ Du kinh ngạc mà nhìn Lâm Diệc Thu đi vào phòng họp.
Diệc Thu lại đi theo kinh doanh? Nàng không phải ghét nhất lừa ta gạt người sao?
“Đã lâu không gặp, Quân tổng.”
Lâm Diệc Thu mỉm cười vươn tay phải ra với Quân Việt.
“Đã lâu không gặp, trợ lý Lâm.” Quân Việt cũng mỉm cười mà vươn tay phải ra.
“Ha ha. . .”
Tay phải Lâm Diệc Thu lướt qua đấm lên bả vai Quân Việt, Quân Việt cũng vỗ vỗ bả vai Lâm Diệc Thu.
“Tiểu quỷ, chuyện của Hạ thị lần này đáng lẽ phải nói cho tôi biết sớm một chút để giải quyết. Còn bày đặt vội đến vội đi nữa.”
Bình tĩnh trở lại, Quân Việt suy nghĩ một chút lại vỗ lên bả vai Lâm Diệc Thu.
“Anh đừng cho là tôi không biết, ban giám đốc bên đây làm việc chẳng bao giờ công bằng cả, anh nếu nhúng tay vào không bị mắng chết à.”
Lâm Diệc Thu liếc hắn một cái.
Hai năm trước tập đoàn Hạ thị hợp tác với tập đoàn Quân Vũ, khi đó, Quân Việt là người phụ trách ở đây, Lâm Diệc Thu vẫn chưa phải là trợ lý tổng giám đốc, mà chỉ là một nhân viên phụ trách những hạng mục nhỏ. Nhưng một trong những hạng mục đó lại hợp tác với tập đoàn Quân Vũ.
Lâm Diệc Thu từ nhỏ đến lớn đều nghe theo cha mẹ, Quân Việt cũng bị ba hắn ép học để vào làm cho công ty.
Lâm Diệc Thu theo kinh doanh chỉ là vì để có thể có tư cách đứng cạnh Hạ Linh Tích, còn Quân Việt là do đáp ứng ba hắn vào làm cho công ty, nhưng nghe nói cũng bởi vì một nữ nhân nào đó.
Hai người có hoàn cảnh tương tự nhau gặp được nhau. Biết được Lâm Diệc Thu là một nữ nhân lại yêu Hạ Linh Tích cũng là một nữ nhân, Quân Việt không hề kinh ngạc. Hắn cảm thấy người như Lâm Diệc Thu nên ở cạnh một nữ nhân khác mới đúng. Huống chi bây giờ là thời đại gì rồi, hắn cũng thuộc tầng lớp trẻ nên có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện này.
“Đám người kia thì nói làm gì, nói cho cô biết, nàng đã trở lại, về để giúp tôi a. Ha ha. . .”
Quân Việt vui mừng nói.
“Thiệt hay giả a?” Lâm Diệc Thu vui mừng hỏi lại.
“Thật chứ, chút nữa nàng tới tôi giới thiệu cho cô biết a.”
“Ha ha, được.”
“Cốc cốc cốc.”
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Quân Việt chớp chớp mắt với Lâm Diệc Thu.
“Vào đi.”
“Quân tổng, Thương tiểu thư tới rồi.” Thư ký nói.
“Ha ha, mời nàng vào đi.”
Lâm Diệc Thu cười cười nhìn Quân Việt phấn khởi không yên, nàng bắt đầu lại nhớ đến Hạ Linh Tích.
“Ngữ Du, cô đã đến rồi.”
Thương Ngữ Du vừa vào phòng đã nhìn không chuyển mắt Lâm Diệc Thu đang thất thần nhớ đến Hạ Linh Tích, Quân Việt vẫn rất nhiệt tình chào đón nàng.
“Diệc Thu, là cô sao?”
Thương Ngữ Du không để ý tới Quân Việt, chỉ yên lặng nhìn Lâm Diệc Thu, mở miệng hỏi.
“…”
Lâm Diệc Thu kinh ngạc quay đầu lại, nàng nhìn thấy Thương Ngữ Du lại cảm thấy chột dạ.
Có lầm hay không, người Quân Việt thích lại là Thương Ngữ Du!
“Hai người biết nhau à?”
Quân Việt kinh ngạc nhìn Thương Ngữ Du và Lâm Diệc Thu.
“Ách. . .”
Lâm Diệc Thu nhíu nhíu mày, tránh đi ánh mắt của Thương Ngữ Du
“Chúng tôi là bạn cùng lớp hồi trung học.”
“A. . .”
Tuy rằng cảm thấy vẫn không đúng lắm, nhưng Quân Việt vẫn không nghi ngờ mà gật gật đầu
“Cả hai đã biết nhau rồi vậy tối nay cùng nhau ăn cơm đi.”
“Không được.” Lâm Diệc Thu lập tức phản đối.
Thương Ngữ Du có chút ưu thương mà nhìn Lâm Diệc Thu
“Vì sao?”
Nhiều năm như vậy rồi mà cô còn muốn trốn tôi sao?
Vẫn không nhìn Thương Ngữ Du, Lâm Diệc Thu lạnh lùng mở miệng
“Quân Việt, anh biết là tôi muốn về X thị càng nhanh càng tốt không?”
“A, đúng a, ha ha.”
Quân Việt chợt nhớ tới hôm qua Lâm Diệc Thu có nói trong điện thoại với mình là nàng và Hạ Linh Tích đã xác định được quan hệ với nhau, lần này xa nhau cả một tuần khiến nàng muốn điên lên, cho nên hôm nay giải quyết hợp đồng xong với Quân Vũ sẽ lập tức bay về khu X.
“Vậy thì đừng phí thời gian vô nghĩa nữa, nhanh ký hợp đồng đi để tôi còn về.”
Lâm Diệc Thu nói.
Nàng muốn gặp Hạ Linh Tích, muốn trở về càng nhanh càng tốt.
“Được rồi, ký đi.”
Quân Việt đưa hợp đồng và bút cho Lâm Diệc Thu, khinh bỉ nói.
Vội vã muốn về gặp vợ thế sao . . .
“Ký xong rồi, tôi đi nhé, tạm biệt.”
Lâm Diệc Thu kéo hợp đồng lại, không thèm xem lại mà ký lên, sau đó rời đi.
Nàng không muốn phí phạm một giây nào ở đây nữa, không chỉ bởi vì muốn về gặp Hạ Linh Tích, mà cũng bởi vì Thương Ngữ Du.
|
Chương 14 Đừng lộn xộn [H] Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị, Hạ Linh Tích lại nhìn màn hình di động mà ngẩn người.
Thu, em đã giải quyết hết mọi việc rồi đó, chị ở bên kia cũng nhanh đi.
“Cộc cộc cộc.”
“Vào đi.”
Để điện thoại di động lại trên bàn, Hạ Linh Tích lấy lại tinh thần, mở miệng nói.
“…”
“Ha ha, thì ra Hạ tổng Hạ lão sư của chúng ta cũng có lúc thừ người như vậy a.”
Lâm Diệc Thu đóng cửa lại, mỉm cười, dịu dàng nhìn Hạ Linh Tích.
“…”
Mắt Hạ Linh Tích lưng tròng, nhào vào trong lòng Lâm Diệc Thu, ôm chặt nàng
“Tiểu quỷ đáng ghét, về mà không thèm nói với tôi.”
“Em chỉ muốn chị ngạc nhiên thôi.”
Đưa tay ôm Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu thì thầm bên tai mỹ nhân vì kích động mà run rẩy kia.
Hạ Linh Tích nâng cánh tay đang ôm hông Lâm Diệc Thu lên, ôm cổ của nàng
“Thu, tôi rất nhớ em a.”
“Em cũng vậy.”
Nhìn thấy ánh mắt Hạ Linh Tích tràn đầy ôn nhu, Lâm Diệc Thu rốt cục chịu không nổi nỗi nhớ con người trước mắt này, cúi đầu hung hăng hôn môi Hạ Linh Tích.
Nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lâm Diệc Thu, thậm chí khiêu khích lại đầu lưỡi đang đảo quanh vòm miệng của mình, Hạ Linh Tích kịch liệt mà hôn trả Lâm Diệc Thu.
Độ nóng trong văn phòng càng ngày càng cao, Lâm Diệc Thu khắc chế không được mà ôm Hạ Linh Tích lên trên bàn làm việc, môi dời đến gò má nàng, bàn tay luồn vào trong chiếc áo sơmi bên trong áo khoác, vuốt ve làn da trắng mịn bên dưới.
Ôm chặt phần đầu Lâm Diệc Thu đang càn quấy nơi vùng cổ của mình, Hạ Linh Tích thở gấp
“Thu, đừng, về nhà hãy . . . A . . .”
Vùng hạ thân bỗng nhiên bị tập kích, Hạ Linh Tích nhịn không được kêu lên một tiếng, nắm lấy cánh tay đang khiêu khích nơi nhạy cảm của mình.
“Công ty . . . A. . . Đừng. . .”
Lâm Diệc Thu không để ý tới sự kháng cự của Hạ Linh Tích, nàng dùng tay khẽ vuốt ve nơi đã rất ẩm ướt đó.
“Reng reng reng. . .” Lại điện thoại đúng lúc ((((
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, khiến hai người đang đầy lửa nóng giật mình. Hạ Linh Tích vội vàng đẩy người đang tác quái bừa bãi trên người mình ra, hít thở thật sâu nghe điện thoại.
Tức chết, lại là điện thoại, lần sau nhất định trước tiên phải rút điện thoại chết tiệt kia ra mới được.
Bị đẩy ra, Lâm Diệc Thu khóc không ra nước mắt, chỉ biết trừng mắt nhìn điện thoại mà nghĩ thầm.
“Ân, được, tôi sẽ tới ngay.”
Hạ Linh Tích nói, sau đó cúp điện thoại.
Nhìn Hạ Linh Tích cúp điện thoại mà vẫn rất phong tình, Lâm Diệc Thu chưa từ bỏ ý định, lại ôm mỹ nhân muốn tiếp tục chuyện xấu khi nãy.
“Thu, không được, tôi phải qua phòng họp. Hạng mục lần này có thể thành công hay không rất quan trọng, phải qua đó kiểm tra một chút.”
Hạ Linh Tích vội vàng ngăn Lâm Diệc Thu lại. (Diệc Thu quả là máu lửa :">)
“Nhưng. . . Em muốn chị mà . .”
Lâm Diệc Thu tựa đầu lên vai Hạ Linh Tích, bĩu môi làm nũng.
“…”
Hạ Linh Tích bất đắc dĩ bắn cho nàng ánh mắt xem thường, tiểu quỷ lần này chắc nhịn nhiều ngày lắm đây, không biết đêm nay mình có bị …
“Ngoan, họp xong chúng ta sẽ đi ăn cơm, sau đó về nhà "làm" được không, em muốn như thế nào cũng được.”
“Ân?”
Ánh mắt vốn ảm đạm của Lâm Diệc Thu lập tức sáng lên, thực nhanh chóng buông tay ra
“Được.”
“…”
Hạ Linh Tích bỗng nhiên bắt đầu tự hỏi không biết có nên báo cho thư ký là ngày mai mình có thể không đến công ty hay không.
“Lần này hạng mục có thể thành công, thật sự là mọi người vất vả quá rồi.”
Hạ Linh Tích đứng ở vị trí chủ tọa nói.
“Yeah. . .”
Toàn bộ mọi người trong phòng ai nấy đều phấn khởi.
Lâm Diệc Thu đứng phía sau Hạ Linh Tích, vẻ mặt đầy ý cười mà nhìn. Trong lòng thầm tự hào vì mình càng ngày càng có thể giúp đỡ Hạ Linh Tích nhiều hơn.
Khi Hạ Linh Tích tiếp nhận Hạ thị thì Hạ thị khi đó đang đi xuống, nguyên nhân là vì ba ba của Hạ Linh Tích, Hạ Nguyên Sâm khi đó tin không đúng người, bị nhân viên dưới quyền qua mặt, Hạ Nguyên Sâm khi đó ngã bệnh phải qua Pháp trị bệnh, nên Hạ Linh Tích dù mới vừa tốt nghiệp ngành kinh tế học ở đại học X, phải tiếp nhận Hạ thị trong tình trạng rất bất lợi.
Khi mới bắt đầu, Hạ Linh Tích bận đến mức ngay cả cơm cũng không có thời gian để ăn, Lâm Diệc Thu mỗi ngày đúng giờ đưa cơm qua cho nàng, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Sau này tình hình của công ty dần ổn định, nhờ kinh nghiệm và trí thông minh của mình, tập đoàn Hạ thị trong tay nàng từ đang đổ nát đến ngày càng lớn mạnh.
Qua nhiều năm như vậy, Lâm Diệc Thu vẫn luôn quan sát Hạ Linh Tích từng bước một mà đi tới vị trí hiện tại, Hạ thị lớn mạnh được như ngày hôm nay thì Hạ Linh Tích đã phải trả giá bằng rất nhiều tâm huyết thậm chí cả nước mắt.
Tích, em sẽ mãi luôn ở cạnh chị.
Lâm Diệc Thu ngóng nhìn bóng dáng Hạ Linh Tích, trong lòng thực kiên định hạ quyết tâm.
“Hạ tổng, lần này đã thành công được rồi, vậy thì đêm nay chúng ta cũng không thể không chúc mừng được a?”
Bỗng nhiên trong đám người có người nói.
“Đúng vậy, đúng vậy. . .”
Đám đông càng thêm ồn ào.
“Ha ha. . .”
Hạ Linh Tích cười khẽ
“Không thành vấn đề, đêm nay mọi người cứ hảo hảo ăn mừng đi, chi phí công ty sẽ chi trả.”
“Yeah. . .”
“Hạ tổng cũng sẽ đi chứ?”
Lại có người hỏi, đám đông đang hoan hô im lặng nhìn Hạ Linh Tích.
Sao?
Lâm Diệc Thu đang ôn nhu nhìn Hạ Linh Tích, nghe xong câu đó, lại quay đầu lại ngơ ngác nhìn nàng.
Tích, chị đã nói là ăn cơm xong sẽ về nhà, nếu đi ăn mừng với đám người kia thì . . .
Hạ Linh Tích giả như không nhìn thấy ánh mắt của Lâm Diệc Thu, mỉm cười gật gật đầu với đám đông đang im lặng
“Tôi cũng sẽ đi.”
“Yeah. . .”
Tiếng hoan hô càng lớn hơn, Lâm Diệc Thu chỉ có thể bắn ánh mắt ai oán như một tức phụ về phía Hạ Linh Tích.
…......................
“Vì sự thành công lần này, cụng ly.”
Trong quán rượu lớn nhất khu X, nhân viên Hạ thị ngồi đầy toàn bộ đại sảnh, Hạ Linh Tích đứng lên giơ ly rượu cười nói.
“Cụng ly!”
Tất cả mọi người vui vẻ cụng ly với nhau.
“Thật có lỗi, tôi đi toilet một chút.”
Hạ Linh Tích uống vài hớp rượu liền khẽ gật đầu với vài vị giám đốc ngồi cùng bàn, đi vào toilet.
Lâm Diệc Thu nhìn bóng dáng của Hạ Linh Tích, tròng mắt khẽ chuyển động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
“Ngại quá, tôi đi gọi điện thoại một chút, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Lâm Diệc Thu giả bộ lấy điện thoại cầm tay ra cười cười với chủ quán, sau đó đứng dậy cũng đi vào toilet.
Hì hì, càng nghĩ đến vẻ mặt của tiểu quỷ lại càng muốn cười, bao nhiêu oán niệm nàng đều lộ ra mặt cả.
Hạ Linh Tích nhớ đến biểu tình không vui Lâm Diệc Thu cả đêm mà nhịn không được cười ra tiếng.
“Hạ tổng trông rất vui vẻ nha.”
Lâm Diệc Thu bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Hạ Linh Tích, căm giận nói.
“A!”
Hạ Linh Tích bị hoảng sợ, thân mình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn từ trong gương thấy Lâm Diệc Thu đang ôm mình từ phía sau mới thở phào một cái, khẽ tựa vào lòng ngực của nàng
“Em sao lại vào đây?”
“Để nhìn thấy người nào đó đang thật đắc ý a.”
Khẽ cắn vành tai Hạ Linh Tích, bàn tay Lâm Diệc Thu tay bất lão nắm lấy vùng ngực no đủ của người nào đó .
“A. . .”
Vành tai và ngực bị tập kích, thân thể Hạ Linh Tích run rẩy bật ra tiếng kêu nhỏ.
Cảm nhận được Hạ Linh Tích run rẩy, bàn tay đang xoa nhẹ bắt đầu tăng thêm lực đạo, Lâm Diệc Thu thì thầm bên tai Hạ Linh Tích
“Tích, chị không giữ lời a.”
“A. . . Tôi . . . Tôi nào có . . .”
Bị động tác đột nhiên chuyển biến khiến Hạ Linh Tích thất thần, mỹ nhân nào đó đang bị ức hiếp vẫn cố gắng cãi lý.
“Chị còn . . .”
Bờ môi từ vành tai di chuyển đến vùng cổ trắng ngần của người bên cạnh, tay Lâm Diệc Thu vén sợi tóc đang che nơi đó lên, lưu lại một dấu ô mai nơi đó.
“Trợ lý Lâm của Hạ tổng thật là lợi hại a.”
Ngoài cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên truyền đến giọng nữ, Lâm Diệc Thu dừng tay lại, đồng thời cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng mình đang cứng đờ ra.
“Đúng vậy a, vấn đề lần này khó như thế mà trợ lý Lâm chỉ cần một tuần để giải quyết .”
Giọng nữ càng lúc càng gần, Lâm Diệc Thu ôm Hạ Linh Tích vào buồng vệ sinh gần nhất, khóa cửa lại, ngay lúc đó cánh cửa phòng vệ sinh cũng bật mở, hai nữ nhân tiến vào.
Hạ Linh Tích bị Lâm Diệc Thu ôm vào trong ngực, cảm giác thấy bàn tay không an phận kia lại đang lần lên ngực mình, tay còn lại lại dời xuống phía dưới, khiến nàng có chút kinh hoảng mà giãy dụa .
“Tích, chị tốt nhất đừng lộn xộn a, bằng không làm cho họ phát hiện ra chúng ta đang ở trong này làm chuyện xấu như vậy . . . Sẽ . . .”
Lâm Diệc Thu cười xấu xa thì thầm vào tai Hạ Linh Tích, động tác trên tay càng thêm tàn sát bừa bãi.
Hạ Linh Tích trừng mắt nhìn nàng, nhưng chỉ một giây sau lại bị Lâm Diệc Thu cúi đầu hôn môi nàng.
Tiểu sắc lang không phải muốn ở trong này làm việc đó chứ?
|