Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Version)
|
|
Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Version) Cover lại tiểu thuyết cùng tên Tác giả:Hổ Đầu Miêu Diện Thể loại:cổ đại,ngọt ngào văn,hài hước,HE,rating MA
Văn án Một người là nữ giả nam trang lang trung (thầy thuốc) phiêu bạt giang hồ. Một người là thiên kim quận chúa khuynh quốc khuynh thành. Gặp nhau trong hoạn nạn, rồi yêu nhau. Trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở để cuối cùng không thể tách rời...
|
Chap 1 Trăng lên cao, một đêm giết người. Tuy rằng ta không phải là muốn giết người, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để xuống tay. Nhìn bốn phía xung quanh không có ai, ta cười thầm một tiếng. Rồi đưa tay vươn qua cửa sổ, hướng đến chỗ cạnh cửa mò mẫm. May mắn là cửa sổ cách cửa vào không quá xa, chỉ một lát sau, đã mò thấy khóa chốt, ta vội vàng kéo. Hì hì, quả nhiên lần nào cũng đúng. Kiễng nhẹ đầu ngón chân bước tới, nhẹ nhàng ta lấy hai tay đẩy cửa, "Cót — két —" Tiếng trục cửa chuyển động khiến cả người ta giật bắn, ngay lập tức ta vội giữ cửa lại. Không tốt, ngày mai nhất định phải nhớ lau chút dầu mỡ vào trục. Nín thở, ta chột dạ lại hướng bốn phía liếc nhìn, tốt lắm, ngoài mấy cơn gió lạnh đang điên cuồng thổi thì không có bất cứ gì khả nghi. Cứ thế đi, ta sắp đạt được mục đích rồi. Trong phòng một màu tối đen, đưa tay không thấy được cả năm ngón.Nhưng không sao, ta đã quá quen với cách bố trí của phòng này rồi, sờ soạng một lát, ta đã tiếp cận được đến nơi có mục tiêu. Mày làm ta chờ lâu lắm đó nha. Trong lòng mừng vui khôn xiết, ta đắc ý đưa chân nhảy lên bệ, hai tay hướng mục tiêu đánh tới. "Ai! Ai đang ở phòng bếp lén lút??!!" Ta lập tức đứng hình. Không sai, nơi ta tiến vào chính là phòng bếp và mục tiêu của ta, nằm ngay trong cái nồi phía trên bếp lò kia... Là mấy chiếc bánh bao táo chín. Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của ta đã bị phá hư rồi. Không được, trước tiên phải biết rõ đối phương là ai. Nghĩ thế ta nhẹ nhàng quay đầu lại. Hô — Ra là hắn. "Nhị sư huynh, là ta là ta!" Ta vội hướng hắn làm rõ thân phận của mình. "Ồ ~ ra là sư muội, ta còn tưởng rằng —" Nhị sư huynh cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi, không dám thốt ra hết câu. Nhị sư huynh vốn không chỉ là người có cái đầu gỗ, mà còn chẳng giỏi nổi việc gì, võ công tuy rằng cao, nhưng lại cực kỳ sợ quỷ thần. Mỗi lần đến ngày mười bốn trăng khuyết, hắn đều võ trang đầy đủ phòng thân, khắp người đeo đầy kiếm gỗ đào trừ quỷ. Có lẽ nguyên nhân hắn nãy giờ không hề tức giận ta,cũng là vì biết ta không phải quỷ. "Nhưng sư muội, ngươi ở đây để làm gì?" Nhị sư huynh cầm chiếc đèn lồng, hướng khắp nơi trong phòng soi rọi để xác định có thật an toàn. "Ta..." Không tốt, chẳng lẽ đem việc mình muốn trộm bánh bao nói ra cho hắn biết, tùy tiện ta bịa một lý do, "Tới bắt chuột, ngươi cũng biết đấy, phòng bếp mà có chuột thì rất nguy." "Có cần ta giúp không?" Dù nói thế, nhưng Nhị sư huynh như chẳng muốn giúp ta, chỉ hồi hộp chờ đợi câu trả lời. "Không cần không cần, chuyện nhỏ nhặt thế này mình ta cũng được rồi." Ta vội vàng cự tuyệt. "Cũng đúng, cũng đúng." Nhị sư huynh lại nhẹ nhàng thở phào, quả là chẳng tình nguyện đây mà, hắn đang muốn xoay người bỏ đi nhưng vẫn ngượng ngùng nói, "Vậy sư muội cố lên." "Nhất định, nhất định rồi." Ta gật gật đầu thúc giục hắn nhanh đi đi. Chờ bóng đèn lồng đã xa, ta mới thả lỏng chính mình. Quay đầu nhìn mấy cái bánh bao trong nồi, lại vuốt vuốt tay áo, các ngươi, đêm nay không thoát khỏi ta. Vừa đưa hai tay hướng mục tiêu đánh tới. "Sư muội! Sư muội! Ta quên nói cho ngươi biết!" Ta lại đứng hình lần hai. "Nhị sư huynh có chuyện gì vậy?" Khốn khổ nhếch khóe miệng hướng Nhị sư huynh mỉm cười. "Vừa rồi sư phụ nói ta tới bảo ngươi đi tìm hắn, mà ta quên mất." Nhị sư huynh gãi gãi đầu ngây ngô cười. "Sao, sư phụ tìm ta có chuyện gì thế?" "Việc này..." Nhị sư huynh lại xấu hổ gãi gãi đầu, "Ta, ta quên mất rồi." Vốn biết ngươi đầu gỗ không có trí nhớ mà, nhất là vừa trải qua một phen sợ hãi. "Vậy à." Ta vờ tỏ ý đã hiểu, nhưng tâm trí thì vẫn đang xoay quanh mấy cái bánh bao kia, "Một lát nữa ta sẽ đi tìm hắn, đợi sau khi xử lý xong lũ chuột này đã." "Được rồi." Nhị sư huynh gật gật đầu, nhưng vẫn đứng ở cửa chưa chịu đi. "Cái này..." Ta cố nén giận trong lòng, tươi cười hỏi, "Không biết Nhị sư huynh còn có chuyện gì?" "Không có gì, chỉ là.." Nhị sư huynh nhìn nhìn ta, nghi hoặc hỏi, "Chẳng biết tại sao sư muội bắt chuột lại cần phải có tư thế này?" "A?" Nghe hắn hỏi như vậy, ta mới cúi nhìn lại mình. Chân phải thì đặt lên trên bếp lò, tay áo được vuốt cao, hai bàn tay thì như móng vuốt sói đang vươn trên mấy chiếc... bánh bao táo chín. Tư thế này quả thật cùng với tư thế rình bắt chuột là hoàn toàn khác xa nhau. "Nhị sư huynh." Trí óc còn chưa kịp thông, ta bắt đầu nói nhăng nói cuội, "Ngươi có biết, cái gì gọi là người sợ ba phần quỷ, quỷ sợ bảy phần người không..." "Ừ?" Nhị sư huynh nghe thấy ta nhắc đến chữ quỷ, lại bắt đầu nuốt nước bọt, nhưng vẫn giả bộ điềm tĩnh hỏi. "Ở trong bếp này vốn tràn đầy âm khí, nếu ta không dùng tư thế này để giương oai với quỷ, chỉ sợ là không tốt thôi." Ta vừa nói vừa lim dim đôi mắt, khua tay nhấn mạnh cho thêm phần không khí. "Sư muội nói không sai." Nhị sư huynh sớm đã cứng đơ cả người, tay cầm lồng đèn bắt đầu run lên, nhưng vẫn giả bộ hiểu rõ, "Ta vừa rồi còn tưởng lầm sư muội vào đây để trộm bánh bao trong nồi chứ, thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử." "Thế nên..." Ta bắt đầu ám chỉ ngầm hắn đừng tiếp tục quấy rầy ta nữa. "Vậy ta đến chỗ sư phụ trước." hắn tựa hồ cũng không phải quá ngu dốt, hai tay ôm quyền, "Sư muội bảo trọng". " Thấy ta gật gật đầu, hắn liền quay người bước vội, so với lúc tới còn muốn nhanh hơn, chỉ một lát sau đã không thấy bóng dáng đâu. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần này ta không dám vội vã hành động nữa. Quả nhiên, không lâu sau hắn lại quay lại, bất quá lần này hắn biết đứng cách cửa tới hai thước, không dám loạn động thêm. Ta tiến ra phía trước, dựa vào khung cửa chăm chú nhìn hắn. "Sư muội, ta nhớ ra rồi." Nhị sư huynh vừa nói vừa chột dạ hướng phía sau ta nhìn ngó, "Sư phụ là tìm ngươi hỏi về việc chậu hoa lan." "Hoa lan?" Ta ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một tháng trước, trước khi sư phụ ra khỏi cửa đã cố ý dặn dò ta kỹ lưỡng phải chăm sóc thật cẩn thận chu đáo chậu hoa lan hắn mới mua, mà ta lúc ấy lời vào tai này lại ra tai kia, không lưu lại chút gì. Sư phụ vừa đi ta liền hoàn toàn quên mất, tháng này đến ngay cả bộ dạng hoa ra sao ta cũng không biết. Lần này chết chắc rồi. Ngay lập tức đầu ta đeo một mảnh đen kịt, sắc mặt so với Nhị sư huynh còn tái xanh hơn. "Sư muội, lời ta đã truyền rồi, ta đi trước đây." Nhị sư huynh không chú ý đến biến đổi của ta, hai tay ôm quyền, hướng ta hành lễ rồi nhanh chân bỏ chạy. "Chậm đã!" Ta vội gọi rồi sống chết ôm chặt lấy lưng hắn, kiên quyết nói "Ta và ngươi cùng đi tìm sư phụ." "Nhưng mà sư muội..." Cái đầu gỗ này nhiều lúc lại nhớ dai ghê, "Còn chuột trong phòng bếp..." Thật sự là không biết sao cái kẻ nãy giờ chỉ biết trốn quỷ còn có mặt mũi mà nói lời này. "Thế ngươi cho rằng nó vẫn còn đứng ở đó chờ bị tóm, khi ta và ngươi nói chuyện lâu như vậy sao, thế nhị sư huynh vào bắt đi." Ta tức giận nói, rồi xuyên qua sân trước phòng bếp hướng sảnh chính đi tới. "Chậm đã!" Lần này đến phiên Nhị sư huynh gọi ta, "Ai, Sư muội, ta và ngươi cùng đi tìm sư phụ thôi." Rõ ràng là sợ quỷ chết đi được, mà còn làm bộ như nguyện sinh tử có nhau, da mặt đúng là dày mà. Trên đường đi thấy bộ dạng ta u sầu, Nhị sư huynh ngữ khí nhẹ nhàng giả bộ an ủi, "Sư muội ngươi đừng lo lắng, sư phụ sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà trách phạt nhiều đâu." Miệng thì nói như thế, nhưng đoán không chừng lòng hắn thì giờ đang nghĩ "Lần này sư muội nhất định cũng bị sư phụ mắng chết." đấy chứ. Ta không trả lời hắn, chỉ cúi đầu lo lắng chuẩn bị cho cuộc đối thoại với sư phụ lát nữa. "Sư phụ là một người rất hòa nhã, sẽ không làm khó ngươi đâu." Nhị sư huynh vẫn không biết mình đang bị bỏ lơ, hăng say độc thoại, "Hơn nữa chậu hoa lan cũng không sao cả, ta xem qua rồi, rất tốt. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần hướng sư phụ nũng nịu một chút, hết thảy đều sẽ không có việc gì..." Rất nhanh, ta cùng Nhị sư huynh đã đến trước cửa sảnh chính. Ngẩng đầu nhìn vào, đã thấy sư phụ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lim tốt nhất, mặt chuyển sắc xanh. Đứng ở bên cạnh là Đại sư huynh, vẫn như thường ngày mang một bộ dạng lạnh lùng không biểu cảm. Bầu không khí đặc biệt nghiêm túc, chỉ là một chậu hoa lan thôi mà, có cần phải như vậy không. Ai, chết thì chết. Cố nặn ra khuôn mặt rầu rĩ nhất, ta chầm chậm tiến vào trong sảnh, quỳ xuống nhỏ giọng nói "Đồ nhi bái kiến sư phụ". Sư phụ hừ một tiếng, một lúc sau, mới mở miệng run giọng hỏi, "Ngươi xem xem đây là cái gì!" Ta ngẩng đầu nhìn từng cơ thịt đang co giật trên gương mặt sư phụ, rồi lại nhìn sang cái dị vật hắn chỉ vào. Chỉ thấy ngoài một cái chậu sứ men xanh hảo hạng mà mặt ngoài đã bị che kín bởi bụi, ngoại trừ mấy cái cuống diệp hành đã muốn chết héo, còn lại đều không còn gì, sắc mặt của ta lập tức chuyển xanh. Nhị sư huynh, đây là chậu hoa lan "Không sao cả" như ngươi nói sao?!
|
Chap 2 "Sư phụ, người tha cho sư muội đi." Nhị sư huynh hai tay ôm quyền, một bộ hiên ngang lẫm liệt chen miệng nói, "Mới vừa nãy con còn thấy sư muội hơn nửa đêm ở phòng bếp bắt chuột, không công lao cũng có khổ làm phiền..." Này này này, dù đầu gỗ đến đâu cũng đừng nói để mang phiền cho ta chứ. Quả nhiên, như bị châm thêm ngòi nổ, vừa nghe Nhị sư huynh nói xong sư phụ đã đứng bật dậy hét lớn, "Ngươi đừng có thay nàng xin tha! Bắt chuột? Xem ra là ngươi vào đó ăn vụng thì có!" Lão nhân, ngươi là Hỏa Nhãn Kim Tình sao! "Sư phụ không phải như vậy, sư muội vừa mới..." Hoảng hốt, Nhị sư huynh lại đổ thêm dầu vào lửa. "Vừa mới vừa mới, ta chỉ nhìn thấy ta vừa mới mua chậu hoa lan, giờ nó đã thành một đống chất thải công nghiệp!!" Rõ ràng nó là do người bệnh đưa tặng, chẳng xấu hổ giờ còn nói. "Chính là sư phụ, sư muội thật không phải cố ý..." "Ngươi không cần nói nữa, ta muốn phạt, tâm ý ta đã quyết." "Sư phụ, đồ nhi ăn nói hàm hồ xin người hãy trách phạt, đồ nhi cũng xin chịu phạt!" "Đồ nhi, ngươi!!" Bây giờ là thế nào đây, bọn họ có cần phải vứt ta qua một bên, để hai thầy trò trình diễn tiết mục cảm động "Sư huynh vì sư muội hướng sư phụ cầu tình" không? Để chuyện không trở thành sư phụ tức giận mà giết luôn ta, ta vội vàng ngăn Nhị sư huynh lại, cúi đầu chịu trận mặc cho quân muốn đánh muốn giết thì tùy, "Sư phụ, đều là lỗi của đồ nhi, người cần phạt thì phạt con đi." "Ai..." Thấy bộ dạng đáng thương của ta, sư phụ ngồi trở lại ghế thở dài, "Ngươi nói xem, để cho ngươi có thể sống ở y quán vốn nhiều nam nhân qua lại mà không bất tiện, từ nhỏ ta đã cho ngươi ăn mặc giả nam nhi, ai ngờ ngươi thật đúng như nam nhi càn rỡ ngang ngược, thật là tức chết Vi sư mà, ta nghĩ ngươi hãy nên mặc lại y phục nữ nhi đi..." "Được được." Nghe sư phụ nói vậy, hai mắt ta lập tức sáng rỡ, "Sư phụ, người cho con mặc lại y phục nữ nhi đi." Từ nhỏ ta đã bị trói buộc trong trang phục của nam nhân, sớm đã không ngừng oán hận. Nhìn thấy Tiểu Hoa nhà bên mỗi ngày đều mặc y phục nữ nhi, đáng yêu đi trên đường phố, ta âm thầm ghen ghét dữ dội, dựa vào cái gì chứ, rõ ràng đều là nữ tử, vì cái gì ta từ nhỏ đã phải giả dạng nam nhân, bị kẹp trong một đám phàm phu tục tử sống suốt mười tám năm trời?? Hơn nữa lại còn bị mấy kẻ biết rõ nội tình, chê cười ta nữa, thật là đủ bực bội. Ai dè thấy ta háo hức như vậy, sư phụ lại đứng lên quát: "Ngươi đừng có đắc ý!" Chậc chậc, tuổi giờ đã cao rồi, vừa ngồi mà lại đứng dậy không sợ tăng huyết áp sao. "A Duẫn, không phải Vi sư không cho ngươi mặc đồ nữ tử, ngươi cũng biết nữ hài tử mà ở trong y quán rất là không tiện." Sư phụ thấy ta không phản bác, nhẹ nhàng nói. Ta họ Lâm, tên Duẫn Nhi, A Duẫn vốn là danh xưng sư phụ gọi ta. Không biết sư phụ là cố ý hay vô ý, vốn tên của nữ tử, mà để sư phụ kêu lại thành tên của công nhân khiêng vác bến tàu, A Duẫn, A Duẫn, mười tám năm cứ như vậy kêu. Mỗi lần sư phụ gọi ta, ta đều cảm thấy như ta đúng thật là nam nhân. Nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể ở sau lưng một mực bắt các sư huynh tuyệt đối không được kêu A Duẫn, bằng không ta sẽ đại khai sát giới. "A Duẫn, nhớ năm đó, trước cửa y quán ta nhặt được một hài nhi cả thân rét run, cũng chính là ngươi, ta đã lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu, khi đó..." Lại thế, sư phụ lại bắt đầu kể lại, mỗi lần ta gây ra họa gì đó, sư phụ đều "A Duẫn, nhớ năm đó.." Bắt đầu như thế, và kết thúc là "Đến bây giờ ngươi thật chẳng có tiền đồ." Mới thôi. Nhưng mấy năm gần đây thì lại, "Ta xem ngươi về sau làm được công trạng gì." Rồi mới chịu bỏ qua, chẳng lẽ đây là bệnh của người già sao. Ta bắt đầu thả hồn đi rong. Một lát sau, nghe sư phụ chỉ mới kể được hơn nửa, ta mù mờ liếc mắt nhìn Nhị sư huynh quỳ ở cạnh bên, không dám cử động dù chỉ một chút, nhưng ánh mắt thì lại trống rỗng từ lâu. Cũng như vậy, Đại sư huynh lạnh lùng tuyệt không một chút biểu cảm, nhưng tay cầm kiếm lại đổi liên tục, thế nghĩa là hắn cũng chẳng còn kiên nhẫn rồi. Được rồi, mọi người cùng thả hồn nào. "... A Duẫn, ta xem ngươi về sau làm được công trạng gì." Như đang nằm mộng đột nhiên bừng tỉnh, rốt cục thì sư phụ cũng đã niệm xong. Nhị sư huynh khẽ giật mình dậy, còn Đại sư huynh lại đổi tay cầm kiếm. "Tạ ơn sư phụ dạy bảo." Như thường lệ, vội vã bưng chén trà dâng lên sư phụ, rồi ta dập đầu một cái cảm tạ. "Các ngươi đứng lên đi." Cuối cùng sư phụ cũng đại xá cho ta và Nhị sư huynh. "Ân... Kỳ thật lần này ta trở về là có chuyện muốn giao cho các ngươi..." Vậy sao ngay từ đầu không nói ra đi? Mặc kệ cho nội tâm ta gào hét, sư phụ thong thả uống ngụm trà, vuốt vuốt chòm râu khổ công nuôi bảy năm nay nói: "Tháng trước ta vào kinh, là để xem bệnh cho Trịnh vương gia, các ngươi cũng biết, ta y thuật sớm đã vang danh bên ngoài..." Nói thì cứ nói đi, há chi còn phải xả vài câu thổi phồng chính mình. " Lại tiếp tục uống. "Sư phụ, không thể bỏ bớt những phần chẳng liên quan sao." Ta nhịn không được nhỏ giọng than. Sư phụ trừng mắt liếc nhìn ta một cái, rồi tiếp tục nói, "Trịnh vương gia năm năm trước phụng lệnh Hoàng thượng đến nơi đây thị sát, không may bị nhiễm phong hàn, ta lúc đó dựa vào y nghệ tinh thông, kéo lấy Vương gia từ Quỷ Môn quan trở về, từ đó về sau chúng ta có giao tình nồng hậu..." Trịnh vương gia ta cũng đã gặp qua, năm đó ta theo sư phụ trợ giúp cho người, Vương gia kỳ thật là môt lão nam nhân để râu hình chữ bát. "Vương gia sau khi khỏi bệnh liền quay về kinh, đến nay từ biệt cũng được năm năm." Ta cảm giác như mình lại muốn thả hồn rồi. "Chính là, vào Trịnh vương phủ, mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy." Nếu ta không nghe nhầm, thì lời này đã nói lần thứ hai. Ta bắt đầu chính thức để hồn phiêu du, Nhị sư huynh ánh mắt vô hồn lại gãi gãi đùi, Đại sư huynh thì tiếp tục đổi tay kiếm. "Không biết Vương gia bị gian thần nào hãm hại, trong kinh thành dấy lên lời đồn Trịnh vương gia muốn cướp ngôi, vì vậy Vương gia đã giả bộ bệnh, đòi ta vào kinh." Rốt cục sư phụ cũng nói đến trọng điểm. "Cướp ngôi?" Ta nhíu nhíu mày, ý thức được đây là một từ rất nghiêm trọng,nên cũng đừ giọng xuống "Cướp ngôi a..." Nhị sư huynh cũng học ta, thì thào tự nói. Đại sư huynh thoáng nhíu mày, hắn cũng có suy nghĩ tương tự. "Phải." Sư phụ lại nâng chén trà, nhấp một miếng. Lát sau, dù đã buông chén trà nhưng sư phu chẳng thêm chút động tĩnh, nhịn không được ta hỏi: "Sư phụ, sau đó thì sao?" "Ta quay trở về." Sư phụ nói. "Sư phụ, nếu không có việc gì, đồ nhi xin về phòng nghỉ ngơi trước." Ta ôm quyền, chuẩn bị xoay người cáo lui. "Ta còn chưa nói đến trọng điểm." Sư phụ gọi ta lại, "Lần này ta trở về, chính là để các ngươi thay ta thượng kinh, xem bệnh cho Vương gia." "Thượng kinh?" Đại sư huynh cuối cùng cũng chịu phản ứng. "Ta đã ở lại vương phủ một tháng, nếu còn nán lại sẽ bị ngộ nhân là người Vương gia an bài để hỗ trợ cho hắn cướp ngôi, hơn nữa ở kinh thành rất nhiều do thám đã nhớ rõ khuôn mặt của ta, thế nên ta để các ngươi thay ta tiến kinh trợ giúp Vương gia." "Trợ giúp Vương gia? Thế chẳng phải là trợ giúp cướp ngôi sao?" Nhị sư huynh hiếm khi nói được một câu đúng ý. "Nói bậy." Sư phụ trừng mắt liếc Nhị sư huynh một cái, "Trịnh vương gia xưa nay làm người chính trực, đối với triều đình lại càng trung thành tận tâm, tuyệt không có nửa điểm không an phận." Nói mà cứ như đang tự giới thiệu. "Chính là sư phụ, vì cái gì người không tự mình phù trợ Vương gia?" Ta hỏi. Sư phụ thở dài: "Bởi vì ở phủ Vương gia, ta chỉ có một mình, không thể lo liệu hết." Nói qua nói lại, nguyên lai lão nhân này cũng là sợ chết. "Chính là, chúng ta mấy sư huynh muội cũng gánh vác không nổi a." Ta nhắc nhở hắn.
|
Chap 3 "Ta biết. Chính là, Vương gia đã không còn đường thối lui, ta cũng không có thể thấy chết mà không cứu." Vậy sao người không tự mình cứu. "Sư phụ, vậy khi nào thì chúng ta thượng kinh?" Đại sư huynh hỏi, vẻ mặt trầm trọng, tựa hồ như ở đây chỉ có hắn là nhập tâm. "Sáng mai." sư phụ ánh mắt nghiêm nghị nói, "Ta đã dặn dò xa phu (người đánh xe) của Vương gia rồi, sáng mai các ngươi liền khởi hành đi." Này này này, nói vậy chẳng phải giống như đưa chúng ta đi chịu chết sao. "Sư phụ, người không đi sao?" Nhị sư huynh hỏi. "Ta đã nói rồi, bọn hắn đã nhớ rõ mặt của Vi sư, như vậy thật không tiện." Nói qua nói lại cũng chỉ là sợ chết thôi. Bốn thầy trò rơi vào trầm mặc. Sư phụ phá tan sự im lặng đầu tiên hô, "A Vân, A Mộc. " A Vân là Đại sư huynh, A Mộc là Nhị sư huynh, "Vi sư mặc dù là thầy thuốc, nhưng cũng biết một ít võ công, cho nên ta mở ra y quán này, đồng thời cũng thụ võ..." Nói thì nghe như vậy, nhưng rõ ràng chỉ muốn tranh thủ kiếm thêm thu nhập, "Các ngươi từ nhỏ không cùng Vi sư lên núi hái thuốc, cũng là cùng Vi sư trao dồi võ công, bây giờ, chính là lúc các ngươi phát huy khả năng của mình." "Đồ nhi quyết không phụ sự kỳ vọng của sư phụ!" Hai sư huynh cực kỳ ăn ý ôm quyền cùng đáp, ta chỉ có thể đứng bên dùng chân tiêm hoa quyển quyển (vẽ hoa vẽ lá), vì từ nhỏ ta vốn không chịu trách nhiệm lên núi hái thuốc, cũng không chịu trách nhiệm học võ công, ta chỉ phụ trách tiêm thuốc (sắc thuốc) thôi. "A Duẫn." Sư phụ quay sang gọi ta, "Ngươi tuy là thân nữ nhi, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, lần này thượng kinh, chính là muốn ngươi nghĩ kế, đừng để hai cái đầu gỗ này phá hủy đại sự." Thầy cũng ý thức được hai ái đồ của mình vốn là đầu gỗ sao. "Vâng, sư phụ." Ta gật đầu đáp. "Hai người các ngươi nhất định phải hảo hảo bảo hộ sư muội, đừng làm cho nàng gặp bất trắc, biết chưa?" Sư phụ nói câu này thật hay. "Vâng!" Hai sư huynh lại ăn ý đáp. Bốn thầy trò lại rơi vào trầm mặc. Lần này vẫn là sư phụ lên tiếng đầu tiên, "Vi sư biết, chuyến đi này cũng như đi vào hang cọp, " Vậy thì đừng để chúng ta đi, "Các ngươi nhất định phải hảo hảo bảo vệ mình, Vi sư nhất định ở đây chờ đợi các ngươi bình an trở về." Nói mà chẳng khác nào không nói. "Sư phụ..." Nhị sư huynh thế nhưng lại bắt đầu nghẹn ngào, đầu gỗ quả đúng là đầu gỗ mà. Bốn thầy trò lại rơi vào trầm mặc. Lần này là đến ta lên tiếng, với hy vọng chờ mong: "Sư phụ, lần này thượng kinh con nghĩ..." "Không được! Ngươi vẫn phải duy trì nam trang thượng kinh." Sư phụ nổi giận nói. "Vâng ~ sư phụ." Ta yếu ớt trả lời. Vậy là vẫn phải làm nam nhân.
|
Chap 4 Suy nghĩ của Nhị sư huynh Đêm nay thật tối, tối như vậy lại khiến cho ta có loại cảm giác này. Ngươi cũng biết đấy, chính là cảm giác luôn có bóng người đi theo phía sau, thực rất kinh khủng. Không cần cười ta nhát gan, ta vẫn luôn luôn tin rằng mình có thể thông linh (kết nối tâm linh) đấy. Nhớ năm đó bảy tuổi, khi A Duẫn sư muội chọc ghẹo ta, nhốt ta trong phòng chứa củi suốt một đêm liền. Đêm đó, ta thực sự đã thấy Quỷ Hỏa. Và giờ, ta lại đang có cái cảm giác chết tiệt này. Ta có chút hối hận vì không cầm theo hai cái đèn lồng, một cái thật sự mờ quá. Cái gì cũng một màu tối đen, ngoại trừ nơi được đèn lồng soi đến. Sư phụ sau khi nhìn thấy chậu hoa lan đã rất tức giận, kêu ta mau gọi A Duẫn sư muội đến. Chính là, ta cảm thấy sư phụ kỳ thật đâu cần nóng giận thế, chậu cây kia không phải mọc thêm vài nhánh dài hơn sao, vẫn chưa héo rụi hết mà. Nhưng sư phụ như cũ vẫn nổi xung thiên, nói hắn bỏ ra mấy trăm lượng mua hoa để giờ nháy mắt chẳng còn lại gì. Nhưng ta nhớ rõ, chậu hoa này vốn là do người bệnh tặng. Mặc kệ, tìm A Duẫn sư muội quan trọng hơn. Đột nhiên, lúc ngang qua sân, ta dường như nhìn thấy gì đó ở phòng bếp mấp máy. Trời ơi, không phải lại để ta gặp nữa chứ, mười ba năm trước là Quỷ Hỏa, mười ba năm sau, là Quỷ Hồn sao? Ta thực muốn hét lên thật lớn, nhưng thế sẽ bị A Duẫn sư muội chê cười nhát gan mất. Trong lúc ta còn đang do dự cái vật kia lại động. Dường như nó là người, bởi vì nó thế nhưng mở cửa. Quỷ sẽ không mở cửa, chúng trực tiếp xuyên tường. Ta quyết định đến đó điều tra. Tuy rằng quyết tâm là thế, nhưng vẫn phải thật thận trọng, vì chẳng phải sư phụ thường nói, đừng nên rút dây động rừng. Chậm rãi tiến sát đến, sao cảm giác đó lại tới nữa rồi. Chẳng còn đường thối lui, ta quyết định phải chủ động trước, rống to. "Ai! Ai đang ở phòng bếp lén lút??!!" Vật kia hoảng sợ, động cũng không dám động. Sẽ không phải là... Ngay khi ta nghĩ đến mình phải xoay người bỏ chạy thật nhanh, thì cái vật kia nói chuyện. "Nhị sư huynh, là ta là ta!" Ân? A Duẫn sư muội? Nàng tại sao lại ở nơi này? Mặc kệ, trước tiên nhả khí đã, ngày mai phải tìm bà cốt kiềm chế tâm linh thôi. "Nhưng sư muội, ngươi ở đây để làm gì?" Ta không dám gọi nàng là A Duẫn sư muội, bởi vì nàng sẽ quần ẩu (nổi điên), nên ta chỉ dám thầm gọi trong lòng. Nàng nói nàng định bắt chuột, ta thực cảm thấy hoài nghi. Nửa đêm? Đèn lồng không mang? Tới bắt chuột? Đầu gỗ mới có thể tin a, nhưng ta không phải đầu gỗ. Mặc dù A Duẫn sư muội không phải quỷ, nhưng ta cũng không muốn lưu lại thêm... cái nơi mà đưa tay cũng chẳng thấy được năm ngón này, loại cảm giác đó lại lần nữa thấm vào cơ thể ta. Vội vàng hướng A Duẫn sư muội cáo biệt, mà nàng tựa hồ cũng rất muốn ta ly khai (rời đi). Khi ta quay lại lần hai, A Duẫn sư muội đã muốn bốc hỏa (tức giận), nhưng dường như nàng đều nhịn được. Còn cách nào đâu, lời sư phụ ta không dám trái. Lúc A Duẫn sư muội biết việc này có liên quan tới chậu hoa lan, sắc mặt nàng so với sư phụ còn tệ hơn. Vốn định an ủi vài câu, nhưng ta nhìn thấy dường như phía sau A Duẫn sư muội có gì đang động, lần này không thể là người. Không thể tiếp tục lưu lại hơn nữa, phải đi ngay thôi. A Duẫn sư muội gọi ta lại, nàng muốn đi cùng với ta. Vừa hay, thêm một người là càng thêm dương khí. Sư phụ quả nhiên nổi trận lôi đình, nhưng trọng điểm không phải tại chậu hoa lan. Mà khi A Duẫn sư muội đề cập việc mình nữ giả nam trang, sư phụ mới thực sự bắt đầu phát hoả. Ta không biết sư phụ vì sao phải phát hỏa, A Duẫn sư muội mười tám năm đóng giả nam nhân dù sao cũng thực khó chịu, cũng giống như ta mười tám năm bị A Duẫn sư muội kêu là nhát gan. Huống hồ A Duẫn sư muội kỳ thật rất đẹp. Đừng nên hiểu lầm, ta không phải là thích, cũng không mến A Duẫn sư muội, chỉ là tình cảm sư huynh muội thôi. Sư phụ lại bắt đầu kể lại chuyện xưa "A Duẫn, nhớ năm đó.." bắt đầu như thế, và kết thúc là "Đến bây giờ ngươi thật chẳng có tiền đồ." mới thôi. Nhưng mấy năm gần đây thì lại, "Ta xem ngươi về sau làm được công trạng gì." mới bằng lòng bỏ qua, chẳng lẽ đúng như lời A Duẫn sư muội nói, là bắt đầu bệnh của người già sao. Không biết qua bao lâu, cuối cùng sư phụ đã dừng lại, chúng ta đều nhẹ nhõm thở phào. Nhưng có việc còn chấn động hơn, sư phụ cho chúng ta thượng kinh, đi trợ giúp một vị Vương gia muốn cướp ngôi, không phải, là Vương gia bị vu tội cướp ngôi. Chúng ta trầm mặc ba lần. Ta biết, mọi người đều không dám xem nhẹ, bởi vì mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên chúng ta - ba sư huynh muội rời khỏi y quán. Sư phụ kỳ vọng vào chúng ta rất nhiều, nghe những lời chân thành của hắn, ta thật muốn khóc. Ta sẽ khóc, bởi vì sư phụ đối với ta tựa như phụ thân (cha), dù vị phụ thân này giống như một đứa bé bướng bỉnh. Ta không biết vì cái gì sư phụ biết rõ A Duẫn sư muội muốn đổi nữ trang thượng kinh, nhưng không ngoài phỏng đoán, A Duẫn sư muội lại bị cự tuyệt. Thật tiếc thay cho A Duẫn sư muội, bởi vì ta biết A Duẫn luôn muốn câu được một con rùa tế, theo như lời nàng nói, ví như Vương gia nhi tử (con trai Vương gia), hay như hoàng tử con vua. Thật ra thì ta rất cao hứng (vui mừng), bởi vì kinh thành là chốn dưới chân thiên tử, dương khí có thể rất mạnh, dù có ở y quán nơi vô số người chết tập trung. Nhưng ta không dám quá mức biểu hiện ra ngoài, chỉ thực bi thương, đầu gỗ mới có thể không tình cảm chút nào cười ra tiếng, Nhưng ta không phải đầu gỗ. Dù là sư phụ gọi ta A Mộc.
|