Fanfic MinaYeon | Nghe Xem Là Thời Gian Đang Hát
|
|
Chương 10. Buổi liên hoan cuối năm "Tử Du có muốn cùng đi tự học không?" Sáng thứ ba, Danh Tỉnh Nam ngăn Chu Tử Du đang muốn ra ngoài lại. "Gì?(1) Hôm nay cậu không cần diễn tập sao?" "Đừng kêu dì (2), tớ không lớn hơn cậu." "... Cậu không nên khiếm như vậy chứ?" Chu Tử Du hừ mạnh đấm một cái vào vai Danh Tỉnh Nam. "Là tự cậu kêu nha, tớ cũng không bắt cậu kêu, cậu rốt cuộc có đi hay không?" Chu Tử Du ngồi xuống mang giày, không chút suy nghĩ đã nói: "Không đi, em tớ tới tìm tớ có việc." Danh Tỉnh Nam cười xấu xa nói: "Là em gái lần trước gặp ở tiệm KFC kia?" "Đúng vậy." "Lúc trước người ở trạm xe buýt kia cậu cũng nói là em gái cậu, cậu đổi em gái?" "Lúc trước là em họ bên nội, đây là em bên ngoại." "Ồ, ra là vậy." Danh Tỉnh Nam nhìn Chu Tử Du chăm chú, nghĩ thầm: Tên kia, ta không tin không nắm được thóp của mi. Còn nửa tháng nữa sẽ thi, trước đó còn có bữa liên hoan cuối năm,Danh Tỉnh Nam cảm thấy vô cùng áp lực, đành phải lấy ra thời gian cùng Kim Đa Hân đi đến phòng tự học. Gần đây cũng rất ít nhìn thấy Tôn Thái Anh, Kim Đa Hân nói, hình như là quen được một anh chàng khoa khác, đang ở giai đoạn hẹn hò, chờ thời cơ chín muồi mới có thể dẫn về cho mọi người xem. Danh Tỉnh Nam biết bình thường Tôn Thái Anh cũng học hành chăm chỉ, không nghiêm túc thì hình như trừ mình ra chính là Trương Hạo Nhiên, còn có Chu Tử Du, nghe cậu ấy nói không đến mấy ngày cuối cũng sẽ không học... Cho nên Danh Tỉnh Nam kéo Trương Hạo Nhiên cùng đến phòng tự học, nhưng không được một tiếng, Trương Hạo Nhiên đã cầm sách đi gặp Chu Công rồi. Lại qua thêm một lúc nữa, Danh Tỉnh Nam cũng gục. Kim Đa Hân nhìn thấy hai người này, bất đắc dĩ lắc đầu, yên lặng đi ra phòng tự học photo hai bản ghi chép mới trở về. . . . 31 tháng 12, sân khấu dùng để tổ chức tiệc cuối năm đã trang trí xong. Thân là tiền bối của ban văn nghệ, Thấu Kỳ Sa Hạ bận trong bận ngoài, bất giác gầy đi hai cân. Buổi chiều, đang tiến hành lần diễn tập cuối cùng, Danh Tỉnh Nam dù một chút tư tưởng áp lực cũng không có, bề ngoài có vẻ như cũng đã thuận buồm xuôi gió, Sa Hạ nhìn, cũng hiểu được mình thật sự đã tìm đúng người. Trước kia Lâm Nhã Nghiên dẫn chương trình tuy rằng rất ổn, nhưng trên người Danh Tỉnh Nam có loại sức sống của tân sinh viên, so với Lâm Nhã Nghiên càng dễ dàng lôi kéo cảm xúc của toàn trường. Do không đủ thời gian, không thể kêu tất cả mọi người đều đi lên biểu diễn một lần, chỉ diễn tập sơ lượt qua kịch bản, cho nên Danh Tỉnh Nam cũng chưa nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên diễn. Sa Hạ gọi Lâm Nhã Nghiên lại nói: "Nhã Nghiên, lát nữa cậu dẫn Tỉnh Nam về phòng ngủ trang điểm đi." Hai người kia nghe xong đều sửng sốt. Lâm Nhã Nghiên ý thức được, chưa từng nhìn thấy qua Danh Tỉnh Nam trang điểm, tuy rằng khuôn mặt tự nhiên thực đáng yêu, nhưng nếu trang điểm xong chắc là càng xinh đẹp. Danh Tỉnh Nam nhớ lại lúc học tiểu học, trường có hoạt động biểu diễn ví dụ như đồng ca gì đó, liền bắt học sinh thoa son, sau đó đánh má hồng, trang điểm cái mặt giống như mông khỉ.... Ăn xong cơm chiều từ sớm, Danh Tỉnh Nam liền đi đến phòng ngủ của Lâm Nhã Nghiên, trong phòng ngủ chỉ có một mình Lâm Nhã Nghiên. Danh Tỉnh Nam hỏi: "Những người khác đâu rồi?" "Sa Hạ đã đến hội trường chuẩn bị trước rồi, hai người kia mấy ngày rồi chị cũng chưa gặp." Một tia vui sướng xuất hiện trong lòng Danh Tỉnh Nam, như vậy, lại là chỉ có hai người. "Được rồi, nhanh lên, thay quần áo trước đi." Lâm Nhã Nghiên thúc giục. Danh Tỉnh Nam nhìn chiếc váy Lâm Nhã Nghiên đưa qua, cắn chặt răng, vì học tỷ, bất cứ giá nào... Thừa dịp Lâm Nhã Nghiên xoay người lấy đồ trang điểm, cô cấp tốc thay xong quần áo, bởi vì quá nhanh, cho nên đổ mồ hôi. Lâm Nhã Nghiên lại quay đầu qua, nhìn thấy mặt cô đỏ, cười nói: "Quả thật là rất nhanh." Sau đó Lâm Nhã Nghiên bắt đầu trang điểm cho Danh Tỉnh Nam, các loại cọ, bút bay múa trên mặt cô. Danh Tỉnh Nam khẽ nhíu mày. Lâm Nhã Nghiên nói: "Đừng nhúc nhích." "Ngứa."Danh Tỉnh Nam khịt khịt mũi. "Sắp xong rồi." Danh Tỉnh Nam nhắm mắt lại, cô giờ phút này đang mặc quần áo của Nhã Nghiên, váy công chúa màu trắng, trên đó còn có mùi nước hoa thoang thoảng. Danh Tỉnh Nam từng ngửi được mùi hương này trong tủ quần áo của Nhã Nghiên. "Xong rồi, tự mình xem đi." Danh Tỉnh Nam liếc qua tấm gương đặt bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Đây là em sao?" "Rất xinh đẹp phải không?" Trên mặt Lâm Nhã Nghiên lộ ra nụ cười đắc ý. 7 giờ rưỡi tối, buổi liên hoan chính thức bắt đầu, Danh Tỉnh Nam vừa lên sân khấu, trong thính phòng lập tức vang lên một trận vỗ tay. Thấu Kỳ Sa Hạ đứng trong cánh gà, cũng ngây ngẩn cả người, cô nhóc kia, mặc váy trắng, trang điểm tinh tế, trên đầu kẹp một chiếc kẹp tóc hình thỏ, thật sự là moe không nói nên lời...... Dưới đài, Trương Hạo Nhiên đang uống nước, vừa nhìn thấy Danh Tỉnh Nam thiếu chút nữa đã phun hết lên người ngồi phía trước. Chu Tử Du nói: "Không ngờ Khiếm Nhi lại diện lên như vậy, cũng rất xinh đẹp nha." Tôn Thái Anh cùng Kim Đa Hân liên tục gật đầu. Trương Hạo Nhiên nhịn không được kêu lên: "Tớ biết cậu ấy nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cậu ấy mặc váy...." Sức mạnh của tình yêu, thật vĩ đại.... Danh Tỉnh Nam phối hợp ăn ý với MC nam, kiểm soát kịch bản hợp lý, cả hội trường chìm trong tiếng cười hoan hô. Thừa dịp thời gian rảnh giữa lúc biểu diễn, Danh Tỉnh Nam trở vào hậu trường trộm ngồi nghỉ ngơi, xoa xoa đôi chân đứng mỏi nhừ, tầm mắt dừng trên đôi giày cao gót màu trắng, đây là giày của học tỷ. Hôm nay quả thật vì học tỷ, đã phá vỡ hình tượng trước kia của mình rồi. Sau khi lớn lên lần đầu lên trang điểm, lần đầu tiên mặc váy, lần đầu tiên mang giày cao gót, đều là vì học tỷ. Vừa rồi ở phòng ngủ của Lâm Nhã Nghiên, cô mặc váy đã muốn ra ngoài, Lâm Nhã Nghiên cười cô: "Đang mùa đông em mặc như vậy ra ngoài muốn chết cóng à?" Sau đó giúp cô mặc áo khoác vào, mới cùng nhau đến hội trường. Nhớ tới chuyện này, lại cúi đầu cười. "Tỉnh Nam, chuẩn bị đi, sắp tới em lên sân khấu rồi." Giọng nói của Sa Hạ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Liếc nhìn kịch bản trong tay, tiết mục kế tiếp, chính là vở kịch mà học tỷ tham gia, lại bắt đầu khẩn trương. Đi đến cánh gà, phát hiện diễn viên của vở kịch đã sớm đứng đợi để lên sân khấu, thò đầu tìm kiếm bóng dáng của Lâm Nhã Nghiên, đã thấy Lâm Nhã Nghiên mặc trang phục nam cổ đại, cầm quạt trong tay nói gì đó với người bên cạnh. Nháy mắt, trong lòng Danh Tỉnh Nam chỉ có một ý tưởng – đẹp trai quá đi! Lâm Nhã Nghiên phát hiện cô đang nhìn mình, liền mỉm cười với cô. Danh Tỉnh Nam đánh tan khẩn trương, hít sâu vài cái, đi lên đài. "Vì sao lương duyên trên thế gian có nhiều trắc trở, mộng đẹp lại thành bọt nước? Trời xanh trêu người, ái tình khó dứt. Hóa thân thành bướm, bay đến bụi hoa; nhiều lần trải qua đau khổ, thiên trường địa cửu không phân ly. Mời thưởng thức vở kịch "Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài", đơn vị diễn xuất: khoa quản lý kinh tế." Tiếng vỗ tay vang lên, mở màn là phần diễn tấu thổi sáo, bố cảnh là mùa xuân tươi đẹp chim hót hoa thơm, sau đó Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài gặp nhau tại trường tư thục. Diễn viên vừa mở miệng, bên dưới đã cười vang. Thì ra, kịch bản này phá vỡ hình tượng "Lương Chúc" bi thương ngày trước, mở màn chính là Chúc Anh Đài mặc nam trang đứng trong sân ca hát, nàng hát: Chàng là điện, chàng là quang, chàng là thần thoại duy nhất, ta chỉ yêu chàng, you are my super star....... Lúc này Lương Sơn Bá đang đứng một bên đọc sách, liền đi lại hỏi: "Ngươi là ai? Dám quấy rối ở đây!" Chúc Anh Đài cúi chào hắn, lấy một tấm card trong tay áo ra nói: Đây là danh thiếp của ta. Lương Sơn Bá đón nhận danh thiếp, đọc: Name: Chúc Anh Đài, age: 18, thần tượng: S.H.E........ Chúc Anh Đài khẽ gật đầu hỏi: What's your name Lương Sơn Bá: My name is Lương Sơn Bá. Tiếng ca của Chúc huynh thật sự tuyệt vời, tại hạ cũng có chút kiến thức nhạc lý muốn thỉnh giáo huynh đài, tại hạ cũng là fan của S.H.E, không biết gần đây họ có ra album gì mới không.... Nói xong lôi kéo Chúc Anh Đài đi xuống sân khấu. Đóng màn, đèn tối, tiếng đàn vi-ô-lông độc tấu vang lên du dương. Mở màn, Lương Chúc hai người đang ở trường tư thục nâng cốc tâm tình, nói chuyện nhạc lý. Âm nhạc chuyển sang tiết tấu sinh động, vui tai, cho thấy khoảng thời gian vui vẻ của hai người ở trường. Đột nhiên, tiếng nhạc thay đổi, chuyển qua thành tiếng đàn réo rắt. Người dẫn truyện: Cha mẹ của Chúc Anh Đài vì hôn ước với Mã gia, tới bắt Anh Đài quay về thành hôn...... Ngày hôm đó, Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá ở ngoài trường lưu luyến chia tay. Lương Sơn Bá: Chúc huynh, tiễn quân ngàn dặm, cũng phải từ biệt, chúng ta dừng ở đây đi.... Chúc Anh Đài: Lương huynh, giờ khắc này, chẳng lẽ huynh không có gì muốn nói với ta sao? Lương Sơn Bá: Ta.... không có. Chúc Anh Đài hát: Sau này, ta cuối cùng cũng đã học được cách yêu như thế nào, đáng tiếc chàng cũng đã sớm đi xa biến mất nơi biển người; sau này, từ trong nước mắt ta mới hiểu ra rằng, có những người, một khi đã bỏ lỡ sẽ không còn nữa....... Im lặng trong chốc lát. Lương Sơn Bá: Anh Đài, muội hỏi ta yêu muội bao sâu.... Ánh trăng nói hộ lòng ta.... Chúc Anh Đài: Lương huynh, những lời này của huynh là thật sao? Lương Sơn Bá: Từng có một tình yêu chân thành tha thiết ở trước mặt ta, ta không biết quý trọng, đến lúc mất đi ta mới không kịp hối hận, chuyện đau khổ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nếu ông trời lại cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ nói với muội: Ta yêu muội! Nếu muốn ta cho ba chữ này một kỳ hạn, ta hy vọng là.... một vạn năm! Lương, Chúc cùng hát: Love you Love you Yes I love you, huynh có nghe thấy không? Đây là câu trả lời một ngàn lần một vạn lần của con tim ta. Những người bên cạnh huynh, những người từng đi qua với huynh ta đều không quan tâm, ta chỉ muốn đi đến chân trời mà huynh muốn đến......" Chúc Anh Đài: Bye~ Lương Sơn Bá: Sa yo na ra! Đèn lại sáng lên, lúc này Chúc Anh Đài đã đổi về nữ trang. Danh Tỉnh Nam nhìn đến lại thất thần, trên đài lúc này đang diễn tới đoạn hôn lễ của Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài. Danh Tỉnh Nam nghĩ thầm, sao bây giờ Lương Sơn Bá còn chưa tới cướp tân nương chứ? Nhìn thấy tên mập đáng ghét kia đóng vai Mã Văn Tài , Danh Tỉnh Nam rất muốn xông lên cướp học tỷ đi... Nhưng cô nhịn xuống, lại nhớ đến, Lương Sơn Bá lúc này cũng đã chết.... Rốt cuộc cũng tới đoạn lấy nước mắt của người xem nhiều nhất từ trước tới nay, Chúc Anh Đài gục khóc trên mộ của Lương Sơn Bá. Chúc Anh Đài: Lương huynh à, huynh chết thật là thảm quá! Lúc này trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, mộ của Lương Sơn Bá bị tách ra, Lương Sơn Bá đứng lên từ bên trong. Chúc Anh Đài: A! Lương huynh! Lương Sơn Bá: Anh Đài! I'm back! Hai người ôm nhau. ........... Kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Danh Tỉnh Nam hoàn toàn bị chấn kinh rồi, không nghĩ tới học tỷ Nhã Nghiên còn có bộ mặt đáng yêu như vậy, rất đẹp trai! Chú thích: (1)Gì?咦 (2)dì 姨 : đều đọc là [yí]
|
Chương 11. Tình địch Mãi cho đến khi lên lại sân khấu, Danh Tỉnh Nam vẫn chưa thể thoát khỏi loại cảm xúc này. MC nam trêu chọc cô nói: "Xem ra vở kịch vừa rồi rất tuyệt nha, ngay cả MC xinh đẹp đáng yêu của chúng ra vẫn chưa tỉnh lại nữa." Danh Tỉnh Nam vội nói tiếp: "Đúng vậy, quả thực rất tuyệt vời, tin chắc mỗi một người ở đây đều có cảm nhận giống như mình. Ôi trời, không xong rồi, mình xúc động đã quên luôn kịch bản." Dưới sân khấu lại vang lên một trận cười. "Được rồi, như vậy tiếp theo là...." ........ Thời gian là 23 giờ 55 phút, kèm theo một bài hát quen thuộc, tất cả diễn viên đi lên sân khấu, cùng các bạn học và giáo viên dưới sân khấu cùng nhau chuẩn bị đếm ngược thời gian đến năm mới. Danh Tỉnh Nam đến gần Lâm Nhã Nghiên, lúc này chị ấy đã thay đồ diễn ra, mái tóc dài buông xõa trên vai. "Học tỷ, vừa rồi thực tuyệt vời." "Biểu hiện của em cũng rất tốt, nếu không phải Danh Hàn đề cử em, chị cũng còn chưa phát hiện, xem ra em dẫn chương trình cũng rất lợi hại đó." "Hì hì, đúng thế, ưu điểm của em rất nhiều." Danh Tỉnh Nam lại không có ý thức tự mãn, lời này nghe rất xuôi tai, bởi vì là từ miệng Nhã Nghiên nói ra. 12 giờ đúng, tiếng chuông vang lên, mọi người ôm nhau chúc mừng. Danh Tỉnh Nam cũng nhân cơ hội ôm lấy Lâm Nhã Nghiên nói: "Học tỷ, năm mới vui vẻ." . . . Ngày hôm sau là tết dương lịch, Danh Tỉnh Nam tránh cho buổi tối nghẽn mạng, chiều bắt đầu nhắn tin, chỉ có bốn chữ: Năm mới vui vẻ. Nhận được tin trả lời hơn phân nửa là những tin nhắn chúc tết dài sọc, chỉ có một người trả lời năm chữ: Cám ơn, em cũng vậy. Là Lâm Nhã Nghiên. Danh Tỉnh Nam lại tiếp tục nhắn hỏi: Buổi tối định làm gì? Lâm Nhã Nghiên trả lời: Ở nhà xem TV. Danh Tỉnh Nam: Ngày mai có thể cùng đi phòng tự học không? Đợi năm phút cũng không có tin nhắn đáp lại, Danh Tỉnh Nam đoán rằng có lẽ liên quan đến mạng, chắc học tỷ còn chưa nhận được? Mở danh bạ ra, nhìn thấy số của Hướng Nghiên, do dự có nên gọi điện thoại qua hỏi hay không, lại sợ Nhã Nghiên đã nhận được tin nhắn nhưng không biết trả lời thế nào, cho nên mới không đáp lại. Đang do dự, đột nhiên nghe thấy mẹ gọi cô ăn cơm, vì thế đành phải ai oán để điện thoại lên bàn học. 8 giờ tối, học tỷ vẫn chưa đáp lại. Danh Tỉnh Nam lại ai oán đi xem TV với cha. 12 giờ tối, màn hình di động báo có tin nhắn. Lâm Nhã Nghiên nói: Được. Danh Tỉnh Nam xem thời gian gửi tin nhắn, khoảng hơn 5 giờ chiều, quả nhiên bởi vì do sóng cho nên mới đến muộn như vậy. Vì thế trả lời: Ngủ ngon : ) Lại đợi nửa ngày không thấy hồi đáp, đoán rằng Nhã Nghiên hẳn là đã ngủ, mới cầm điện thoại ngủ. Ngày hôm sau, Lâm Nhã Nghiên dậy rất sớm, vừa mở điện thoại nhìn thấy tin nhắn của Danh Tỉnh Nam. Nhìn thời gian gửi tin nhắn, khẽ cười, cô nhóc này, biết rõ cô đã ngủ, cũng còn nói ngủ ngon... Lâm Nhã Nghiên tự làm điểm tâm, do cha mẹ không ở bên cạnh, cô học nấu ăn, tuy rằng chỉ là một vài món đơn giản, nhưng nếu là một người, vậy cũng đủ rồi. Nhà cô ở một thành phố hạng hai ở miền bắc, cha mẹ đều thuộc giai cấp tư sản. Chỉ có một đứa con là cô, cho nên đặc biệt cưng chiều, do cô học ở đại học N, nên mua một gian phòng ở gần đại học N. Lúc nghỉ đông cô về nhà, tới nghỉ hè, cha mẹ sẽ đến đây thăm cô. Có nhiều lúc cũng sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng mà, cô cũng đã quen. So với việc cuối tuần cùng một đám người ra ngoài ăn uống ồn ào, cô càng thích một mình ở nhà hơn. Thu thập xong xuôi chuẩn bị ra ngoài, di động vang, cô tưởng Danh Tỉnh Nam đã quay về trường, chưa nhìn màn hình trực tiếp ấn nút nghe điện thoại: "Chị đã đi rồi." Kết quả giọng nói truyền đến từ đầu bên kia làm cho cô sửng sốt một chút. "Sao cậu biết tôi muốn tìm cậu đi phòng tự học?" "À, là Dĩ Phong à." "Đúng vậy, là tớ, cậu đang đợi điện thoại của ai à?" "Không...." Dĩ Phong, là lớp trưởng của lớp Lâm Nhã Nghiên, có một khoảng thời gian theo đuổi Lâm Nhã Nghiên. Lúc Lâm Nhã Nghiên có bạn trai, cậu ta liền im lặng ở bên cạnh đứng nhìn; sau khi Lâm Nhã Nghiên chia tay bạn trai, cậu ta lại bắt đầu theo đuổi Lâm Nhã Nghiên một lần nữa. Lâm Nhã Nghiên không chán ghét cậu, nhưng mà cũng không thích, không thể nói rõ tại sao. "Cùng đi phòng tự học không?" "...... Tớ có hẹn đi với người khác rồi." "Bạn trai?" "Gì chứ, là con gái, một..... học muội dễ thương." "Vậy không thể mang theo tớ đi cùng được sao?" . . . Lúc Danh Tỉnh Namđến phòng tự học, liền nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên ngồi cùng một tên con trai. Danh Tỉnh Nam nhìn chằm chằm người nọ vài giây, người nọ đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo cười cười, nghiêng đầu nói gì đó với Lâm Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên ngẩng đầu, vẫy tay với Danh Tỉnh Nam. Danh Tỉnh Nam ngồi bên trái Lâm Nhã Nghiên, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc tên con trai kia. Lâm Nhã Nghiên giới thiệu nói: "Tỉnh Nam, đây là lớp trưởng lớp chị Dĩ Phong. Đây là Danh Tỉnh Nam, cậu hẳn là có ấn tượng?" Dĩ Phong nói: "Tớ biết cô ấy, dẫn trương trình buổi liên hoan cuối năm đó." Danh Tỉnh Nam cũng không nói gì, tùy ý mỉm cười một cái, sau đó quay đầu đi không nhìn hắn nữa, trong lòng nói thầm, tên đó đang làm gì? Chẳng lẽ là bạn trai mới của học tỷ? Nhưng mà lúc giới thiệu vừa rồi học tỷ cũng không nói hắn là bạn trai, như vậy xem ra hẳn là người còn theo đuổi. Danh Tỉnh Nam lại quay đầu liếc hắn một cái, sạch sẽ trắng trẻo, nam tính hơn Trương Hạo Nhiên một chút, khuôn mặt bình thường, coi như thuận mắt, chính là tại sao cô nhìn hắn lại thấy không vừa mắt chứ? "Học tỷ, chỗ này em không hiểu lắm." Danh Tỉnh Nam nhích lại gần bên cạnh Lâm Nhã Nghiên. "Chị xem xem." Lâm Nhã Nghiên nói xong nhìn qua tập của cô, sau đó viết trên giấy quá trình tính toán, "Chỗ này phải như vậy, sau đó dùng công thức thế này....." Danh Tỉnh Nam chăm chú nhìn sườn mặt của Lâm Nhã Nghiên, nghĩ thầm, thật hy vọng chị ấy cứ luôn viết như vậy đi..... Trên người Lâm Nhã Nghiên thoang thoảng một mùi hương không biết tên, Danh Tỉnh Nam cố gắng ngửi xem, không đoán được mùi hương kia rốt cuộc là gì, chỉ biết, mùi hương kia rất dễ chịu, cô rất thích. "Xong rồi, hiểu chưa?" "A? Danh Tỉnh Nam ngây người, vừa rồi tâm trí lơ đãng trên cõi thần tiên, không có nghe vào cái gì hết...." "Vậy chị nói lại lần nữa..." Lâm Nhã Nghiên vì cô giải thích một lần nữa. Danh Tỉnh Nam lúc này mới tập trung nghe giảng, cuối cùng rốt cuộc hiểu rõ, sau đó bắt đầu nịnh nọt nói: "Vì sao trên lớp lúc giáo viên giảng em cũng nghe không hiểu, học tỷ giảng một lần như vậy em liền hiểu được?" "Đó là bởi vì lúc đi học em không có chú ý nghe giảng chứ sao...." ........ Từ lúc Danh Tỉnh Nam bước vào cửa, Dĩ Phong liền cảm thấy được trên người cô bé này có một loại khí lực mạnh mẽ, rõ ràng là nhắm vào cậu, nhưng mà cũng không nghĩ ra được lí do gì. Nhưng nhìn thái độ của cô ấy đối với Lâm Nhã Nghiên, hắn nghĩ, có lẽ là giống như loại ngưỡng mộ của tân sinh viên đối với đàn chị, có lẽ cô ấy nhìn ra được mình thích Lâm Nhã Nghiên, cho nên mới không có cảm tình với mình? Nhưng mà có chuyện cũng ngoài dự kiến của cậu, tựa hồ Lâm Nhã Nghiên đối với học muội này cũng có sự kiên nhẫn đặc biệt...... . . . Còn khoảng một tuần nữa là đến cuộc thi cuối kỳ, Trương Hạo Nhiên với Chu Tử Du cuối cùng cũng cuống cuồng. Sáng sớm lúc Chu Tử Du mở mắt đã không thấy Danh Tỉnh Nam, đợi đến lúc Chu Tử Du cùng Kim Đa Hân, Tôn Thái Anh, Trương Hạo Nhiên cùng đi đến phòng tự học, lại phát hiện Danh Tỉnh Nam đang ngồi bận rộn trong phòng tự học. "Trách không được mấy ngày nay đều không nhìn thấy bóng dáng cậu ấy, thì ra là tự mình lén đi học...." Tôn Thái Anh có chút kinh ngạc. Chu Tử Du bước vài bước đi qua, còn chưa mở miệng, đã bị âm thanh của Danh Tỉnh Nam ngăn cản. Danh Tỉnh Nam đang xem sách, đầu cũng không nâng, nhìn thấy có một bóng người dừng lại trước bàn, thuận miệng nói câu: "Chỗ này có người." "Ồ, sớm như vậy đến đây là để chiếm chỗ cho ai?" "A?" Danh Tỉnh Nam ngẩng đầu nhìn lên, "Chuyện đó...." Chu Tử Du ngồi xuống bên cạnh, ôm ôm cô, "Khiếm Nhi, tớ quyết định mấy ngày này không bao giờ.... gọi cậu là Khiếm Nhi nữa, cậu thật sự quá tốt, vì người khác quên mình." Sau đó lại nói với ba người còn đứng: "Còn ngây người làm gì? Không thể phụ tấm lòng của bạn Danh Tỉnh Nam được, mọi người mau tới đây ngồi." "Được rồi, tớ vốn định chỉ học khoảng hai tiếng sẽ trở về ngủ một giấc, thấy Tỉnh Nam vất vả như vậy, tớ quyết định học đến trưa." Trương Hạo Nhiên cũng buông cặp ngồi xuống bên phải Danh Tỉnh Nam. Một trái một phải bao vây Danh Tỉnh Nam, Danh Tỉnh Nam muốn nói gì đó, nhưng không nói ra, dù sao cũng cảm thấy không thể nói chỗ này không phải là chiếm cho bọn họ được phải không? Chu Tử Du nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ hỏi là chiếm cho ai? Sau đó nếu cô nói là chiếm cho học tỷ, nhất định Chu Tử Du sẽ hỏi tại sao lại chiếm cho học tỷ.... Cho nên cô lựa chọn im lặng. Nửa tiếng sau, Lâm Nhã Nghiên tới, Danh Tỉnh Nam vừa định kêu chị ấy lại đây, liếc mắt một cái thấy được tên Dĩ Phong làm cho cô không vừa mắt kia cũng theo ở phía sau, liền do dự một chút. Lâm Nhã Nghiên nhìn Danh Tỉnh Nam, lại nhìn xung quanh, mỉm cười với cô, sau đó ngồi xuống chỗ trống ở trước cô hai dãy. Danh Tỉnh Nam mới nhớ tới, xung quanh còn có chỗ nào đâu? Trương Hạo Nhiên thấy Lâm Nhã Nghiên tiến vào, theo bản năng định đứng lên nhường chỗ cho chị ấy, nhưng lại thấy Lâm Nhã Nghiên đi cùng một nam sinh, cũng do dự. Sau đó vẫn lại quyết định nhường chỗ lại cho Lâm Nhã Nghiên, nhưng Danh Tỉnh Nam lại đè cậu lại. Trương Hạo Nhiên nhỏ giọng hỏi: "Tên kia là ai?" "Bạn học của chị ấy." "Tình hình thế nào?" "Đang cảnh giác....." Trương Hạo Nhiên khẽ cười, không hỏi nữa, cúi đầu chăm chú giải đề toán. Môn này đối với cậu mà nói thực rất khó. Danh Tỉnh Nam ngồi ở phía sau, mắt thấy bóng dáng của Lâm Nhã Nghiên, sao còn có lòng dạ học tập? Để cho những người khác không sinh ra hoài nghi, cô đã lén nhìn, nhưng mà hình như là bị Chu Tử Du phát hiện. Danh Tỉnh Nam nghe thấy Chu Tử Du đang cười trộm. Cô cảnh giác quay đầu nhìn Chu Tử Du, phát hiện cậu ta còn cúi đầu cười. Chột dạ hỏi: "Cười cái gì chứ?" "Bởi vì rất buồn cười." Chu Tử Du cũng không ngẩng đầu. "Thực sự buồn cười như vậy?" Danh Tỉnh Nam lại liếc mắt nhìn Lâm Nhã Nghiên một cái, bản thân cũng nhịn không được cười, yêu thầm, hình như là chuyện rất buồn cười phải không, thời đại này rồi. "Thật sự rất buồn cười, không tin cậu xem thử xem." Nói xong Chu Tử Du cầm lấy quyển sách trên đùi chưa cho Danh Tỉnh Nam. Danh Tỉnh Nam ngẩn người, vừa cầm lấy liền thấy, thì ra là tranh biếm họa.... Cô còn tưởng rằng Chu Tử Du đang cười nhạo mình, thì ra, đây chính là cái gọi là có tật giật mình..... "Rốt cuộc cậu tới đây để học hay là xem truyện tranh vậy?" "Vừa học vừa xem truyện tranh." Danh Tỉnh Nam hết chỗ nói, Chu Tử Du này, hoặc chính là thiên tài, hoặc bộ não đã bị hỏng rồi.
|
Chương 12. Thi cuối kỳ Tôn Thái Anh cùng Kim Đa Hân thật sự là đến đây để tự học, tuy rằng thỉnh thoảng có nói chuyện với nhau, nhưng là về bài học. Chu Tử Du vẫn là ở trên đặt sách giáo khoa, dưới đùi là tranh biếm họa, chốc lát xem sách chốc lát lại cúi đầu xem tranh biếm họa, ngẫu nhiên phát ra tiếng cười nhỏ. Trương Hạo Nhiên không ngừng làm bài tập, làm không được một lúc, sẽ không kiên nhẫn ném bút lên bàn, sau đó thở dài. Mặc kệ nói như thế nào, tất cả mọi người đều học chút gì đó. Chỉ có Danh Tỉnh Nam, từ sau khi Lâm Nhã Nghiên bước vào, cô một chữ cũng chưa viết. Tên Dĩ Phong đáng ghét kia, có phải là đang cố tình làm cho cô xem hay không? Sao luôn cùng học tỷ nói chuyện? Trời! Còn cách gần như vậy! Danh Tỉnh Nam bắt đầu không bình tĩnh. Đột nhiên hô lớn một câu: "Học tỷ! Toán cao cấp em không hiểu!" Phòng tự học vốn đã rất im lặng, cô vừa hô xong, lập tức lặng ngắt như tờ. Danh Tỉnh Nam xấu hổ che miệng lại, mang theo động tác xin lỗi hơi moe, người xung quanh chỉ cười cười, cũng không nghị luận nhiều. Trương Hạo Nhiên vốn đang buồn phiền trong lòng, nghe thấy một câu của Danh Tỉnh Nam như vậy, đã sớm quên phiền muộn, ôm bụng cười ngã. Chu Tử Du nhìn Lâm Nhã Nghiên, lại nhìn Danh Tỉnh Nam, sờ sờ cằm, trên mặt cũng hiện ra nụ cười. Mà hai người Tôn Thái Anh với Kim Đa Hân hình như cũng đã quen với những hành vi động kinh đó của Danh Tỉnh Nam, không bận tâm nhiều. Lâm Nhã Nghiên nghe được âm thanh của Danh Tỉnh Nam, cũng không nhịn được cười, quay đầu lại nhìn cô, sau đó làm một động tác ngoắc tay với cô. Danh Tỉnh Nam hồ hởi chạy qua đó, nói với Dĩ Phong: "Học trưởng, phiền anh nhường chỗ một chút được không?" Tiếp theo cố gắng chen vào lấn Dĩ Phong đi. Dĩ Phong khẽ nhíu mày, cô bé này, rốt cuộc là muốn làm gì? . . . Ngày thi đầu tiên, 7 giờ 5 phút, đồng hồ báo thức vang lên lần thứ nhất. Kim Đa Hân cố gắng nhíu mắt, đợi cho hoàn toàn tỉnh táo mới xuống giường tìm mắt kính. 7 giờ 10 phút, đồng hồ báo thức vang lên lần thứ hai. Kim Đa Hân đã thay xong quần áo, sau đó lần lượt gọi ba người kia rời giường, kêu một vòng, trừ Chu Tử Du trở mình một cái, hai người kia ngay cả động cũng chưa động. Bất đắc dĩ, cô đành phải đi rửa mặt. 7 giờ 20 phút, Kim Đa Hân trở lại phòng ngủ, Chu Tử Du đã dậy, đang bôi kem đánh răng lên bàn chải. Tôn Thái Anh cũng từ trên giường ngồi dậy, hét lớn một tiếng: "Thức dậy đi!" Danh Tỉnh Nam cuộn mình trong chăn, lầm bầm một tiếng, lại không có động tĩnh. 7 giờ rưỡi, ba người đều đã rửa mặt xong, đồng loạt nhìn về phía Danh Tỉnh Nam vẫn còn đang nằm ngủ chết dí trên giường kia. Kim Đa Hân bò lên cầu thang giường, đẩy nhẹ cô: "Tỉnh Nam, dậy... Tỉnh Nam....." "Quên đi, cho cậu ấy ngủ thêm một chút đi, chúng ta đi ăn sáng trước, lát nữa đem về cho cậu ấy, chắc lúc chúng ta trở về cậu ấy đã tỉnh." Tôn Thái Anh nói xong mở cửa đi ra ngoài. 8 giờ 10 phút, lúc ba người trở lại phòng ngủ, Danh Tỉnh Namvẫn chưa dậy. Tôn Thái Anh nổi giận, đi lại vò mặt Danh Tỉnh Nam, Danh Tỉnh Nam mới uất ức thức dậy, vừa xoa mặt vừa làm ra vẻ muốn nằm tiếp. "Sắp muộn thi rồi!" Chu Tử Du nhắc nhở cô. Cô mới tỉnh táo, sau đó nhấc chăn lên liếc Tôn Thái Anh một cái, "Tớ muốn đi xuống." Tôn Thái Anh vội nhường chỗ cho cô, mở mắt trừng trừng nhìn cô phi nhanh xuống giường, vệ sinh cá nhân sau năm phút, lấy điểm tâm từ Kim Đa Hân vẫn còn đang ngẩn người, mười phút ăn xong. Trong lúc này, ba người kia quên hết mọi thứ, chỉ ngây ra nhìn chằm chằm cô. Cuối cùng, Danh Tỉnh Nam há to mồm uống một cốc nước, khẽ nhìn mấy người vẫn còn đang ngây ra kia, nói: "Xong rồi, có thể xuất phát. Tất cả mọi người phải cố lên nha!" Mấy ngày thi tiếp theo, Danh Tỉnh Nam đều ứng phó suôn sẻ. Môn cuối cùng chính là toán cao cấp, Danh Tỉnh Nam lấy đề thi qua nhìn một lát mới viết, môn này, ngàn vạn lần không thể rớt, bằng không chắc học tỷ sẽ tức giận? Dạy cô nhiều ngày như vậy, mặc kệ vì mình hay vì học tỷ cũng không thể rớt. Vì thế lúc giải bài cô đặc biệt cẩn thận, kiểm tra lại tất cả một lần mới an tâm nộp bài thi. Lúc quay về phòng ngủ, cô chỉ lo cúi đầu đi lên trên, đột nhiên nghe được có người kêu, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi Nhã Nghiên. "Học tỷ." Danh Tỉnh Nam lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười. "Thi thế nào?" Lâm Nhã Nghiên đi xuống mấy bậc. Danh Tỉnh Nam đưa chân lên vẫn chưa kịp hạ xuống, thân thể liền mất cân bằng ngã về phía sau, cuống quít vịn tường. Cùng lúc đó, tay của Lâm Nhã Nghiên cũng chặt chẽ nắm được tay cô, "Không sao chứ?" "Không....." "Tiểu Hậu Đậu....." Lâm Nhã Nghiên nói xong, lại xoa đầu Danh Tỉnh Nam. Tuy rằng rất chán ghét người khác nói mình nhỏ, nhưng nếu bởi vì mình nhỏ mà đổi lại sự quan tâm đặc biệt học tỷ, cô cũng bằng lòng. Có phải vẫn luôn như vậy hay không, lúc chị nhìn em, trong mắt đều là ý cười. . . . Rốt cục cũng chịu đựng qua cuộc thi cuối kỳ, Chu Tử Du đề nghị tất cả nên đi ra ngoài chơi một lần để thả lỏng một chút. Kim Đa Hân vẫn là bé ngoan, đối với chuyện chơi bời cũng không có kinh nghiệm gì, cho nên chờ ý kiến của Tôn Thái Anh và Danh Tỉnh Nam. Bản thân hai người kia cũng ham chơi, vừa nghe đề nghị này đã lập tức đồng ý. "Vậy đi KISS đi." Chu Tử Du nói. "KISS là chỗ nào?" Kim Đa Hân khó hiểu hỏi. Tôn Thái Anh lau mồ hôi, "Một chỗ nổi tiếng như vậy mà cậu cũng không biết......." Danh Tỉnh Nam cười, "Đa Hân ngoan như vậy, sao lại biết loại chỗ này, cậu cho cậu ấy là cậu sao? Nhìn cậu như vậy, khẳng định đã đi không ít." Tôn Thái Anh cho cô một ánh mắt xem thường, "Chẳng lẽ cậu chưa từng đi?" Danh Tỉnh Nam trả lại ánh mắt xem thường cho cô ấy, "Lúc thi đại học xong từng đi một lần." "Tớ cũng chỉ là tháng trước đi qua hai lần mà thôi, trung học cậu đã đi....." "Là sau khi thi đại học." "Trưởng thành quá sớm......." "Chẳng qua là sớm hơn cậu mấy tháng mà thôi.........." "Được! Vậy đi KISS!" Lời nói của Kim Đa Hân cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người kia. . . . Câu lạc bộ đêm tên KISS kia trang hoàng thật sự hiện đại, bộ dáng của Chu Tử Du có vẻ đã quen thuộc, tiến đến chưa nhìn gì đã lập tức đi vào; Tôn Thái Anh cũng đi rất tao nhã, ngẫu nhiên lại liếc một tên đẹp trai đi ngang qua; Kim Đa Hân đối với mọi thứ xung quanh tràn ngập tò mò, nhìn trái nhìn phải, Danh Tỉnh Nam rõ ràng nhìn thấy mắt Kim Đa Hân qua cặp kính thủy tinh không tự giác phóng đại lên rất nhiều. "Hắt xì!" Danh Tỉnh Nam đột nhiên hắt xì một cái, khụt khịt mũi hỏi: "Ai ra chủ ý ngu ngốc, mặc ít như vậy." Kim Đa Hân cùng Chu Tử Du đồng loạt chỉ Tôn Thái Anh. Danh Tỉnh Nam lại hỏi: "Cậu không lạnh à?" "Cái gì?" Càng đi vào bên trong tiếng nhạc càng lớn, Tôn Thái Anh nghe không rõ cô nói gì. Danh Tỉnh Nam khoát tay, tiếp tục đi vào bên trong. Bọn họ được người hướng dẫn đưa lại ngồi ở một bàn, Chu Tử Du cùng Kim Đa Hân nghiên cứu menu rượu, Danh Tỉnh Nam lấy ví tiền từ bên trong áo lông ra nói: "Vẫn là quy tắc cũ, chia đều?" Chu Tử Du cùng Kim Đa Hân gật đầu, Tôn Thái Anh lại nói: "Không! Lần này tớ mời, ai cũng không được giành với tớ, hôm nay không say không về!" "Vậy thì ngại lắm......." Danh Tỉnh Nam khẽ cười, ngoài miệng nói như vậy, nhưng đã sớm cất ví tiền vào. "Ai nha, còn khách sáo gì chứ. Lát nữa uống nhiều một chút!" Chu Tử Du kinh hãi, chị hai này, cũng quá hào phóng rồi........ Lát nữa lỡ uống say...... thì nên làm gì bây giờ? Chu Tử Du cùng Tôn Thái Anh đi xuống sàn nhảy, Kim Đa Hân với Danh Tỉnh Nam ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm. Thật ra Danh Tỉnh Namcũng muốn đi, nhưng Đa Hân không đi, cô lại không đành lòng để cho cậu ấy ở lại một mình. Lát sau, Tôn Thái Anh và Chu Tử Du đã trở lại, Danh Tỉnh Nam đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại. Hôm nay Trương Hạo Nhiên không đi, là bởi vì phải đi hẹn hò, lần này lại là quen một người mới, nghe nói lớn hơn bọn cô rất nhiều, Danh Tỉnh Nam muốn gọi điện thoại qua hỏi tình hình tiến triển thế nào. Bước vào lối đi thật dài, tiếng nhạc bị cách ly một chút,Danh Tỉnh Nam gọi được cho Trương Hạo Nhiên, hỏi: "Thế nào?" "A! Mẹ, tối nay con về trễ một chút, dạ, đang ở với bạn, dạ được, ngủ ngon." Danh Tỉnh Nam khẽ cười ngắt điện thoại, đây là mật hiệu của cô và Trương Hạo Nhiên, lúc không tiện nói chuyện thì sẽ có loại mật hiệu giống như vậy. Ví dụ nếu đối phương làm cho cậu ấy hài lòng có thể phát triển được, cậu ấy liền nói tối nay trở về muộn; nếu không hài lòng thì nói được, con lập tức trở về.......... Danh Tỉnh Nam vừa muốn xoay người quay về, đột nhiên cảm thấy được phía trước có bóng dáng của một cô gái rất giống Lâm Nhã Nghiên, nhịn không được đi lên vài bước nhìn, người nọ đưa lưng về phía cô, không thấy rõ lắm. Có một người con trai đứng bên cạnh cô gái nói: "Xin em, trước kia đều là anh không đúng, chúng ta hòa đi!" Nói xong còn nắm lấy tay cô ấy. "Buông tôi ra!" Cô gái vẫy tay anh ta, lớn tiếng kêu. Giọng nói này rất quen thuộc, cho dù có tiếng nhạc bên trong quấy nhiễu, cho dù nghe không rõ ràng. "Xin em!" Người con trai kia đột nhiên quỳ trên mặt đất. Danh Tỉnh Nam vẫn đi đến gần bọn họ, nhờ ánh đèn lập lòe, rốt cuộc thấy được khuôn mặt của cô gái kia, sau đó lầm bầm nói: "Học tỷ?" "Sao em lại ở đây?" Trong mắt Lâm Nhã Nghiên hiện lên một tia lúng túng. "Em..... với bạn cùng phòng đến đây chơi......" Danh Tỉnh Nam lại liếc nhìn người con trai đang còn quỳ trên mặt đất. Người nọ thấy có người đến, lại là người Lâm Nhã Nghiên quen biết, suy nghĩ một chút vẫn là đứng lên, nhưng không có chút ý muốn rời đi, cũng không để ý Danh Tỉnh Nam ở đây, nói với Lâm Nhã Nghiên: "Anh hy vọng em cẩn thận suy nghĩ một chút....." "Anh sắp tốt nghiệp, cũng muốn rời khỏi thành phố này, lại dây dưa với tôi là có ý gì?" Ngại Danh Tỉnh Nam ở đây, Lâm Nhã Nghiên tận lực dùng một giọng nói ôn hòa nói ra. "Nhã Nghiên, chúng ta ở bên nhau một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngay cả một chút tha thứ em cũng không có? Trước kia anh đối với em như thế nào trong lòng em hẳn rất rõ ràng." Hắn không đề cập tới trước kia còn được, vừa nhắc tới, lửa giận trong lòng Lâm Nhã Nghiên cũng nổi lên: "Tôi không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này với anh, anh đi nhanh đi!" "Nhã Nghiên..........." "Cút!" Lâm Nhã Nghiên xoay người không hề nhìn anh ta. Người con trai không có ý buông tha, tay lại định nắm lấy tay Lâm Nhã Nghiên. Danh Tỉnh Nam vượt lên chắn ở trước Lâm Nhã Nghiên, chặn tay anh ta lại. "Anh là ai vậy? Chị ấy kêu anh cút anh không nghe thấy sao?" "Cô là ai chứ!" "Tôi là ai có quan hệ gì với anh!" "Đúng, không có quan hệ gì với tôi, nhưng cô ấy có quan hệ với tôi......" "Hiện tại chị ấy với anh một chút quan hệ cũng không có." Danh Tỉnh Nam nói xong đẩy anh ta một cái lảo đảo, sau đó kéo Lâm Nhã Nghiên đi ra ngoài. Người con trai đứng tại chỗ sửng sốt chốc lát mới định đuổi theo, ra tới cửa lớn, đã sớm không nhìn thấy bóng dáng hai người kia. Danh Tỉnh Nam kéo Lâm Nhã Nghiên không biết đi bao lâu, cô chỉ lo kéo chị ấy đi, cách chỗ này càng xa càng tốt, cách người này càng xa càng tốt. "Này!" Lâm Nhã Nghiên dừng lại, "Đã đủ xa rồi."
|
Chương 13. Chẳng qua chỉ là một tên con trai Danh Tỉnh Nam lúc này mới hồi phục tinh thần lại, xấu hổ buông tay Lâm Nhã Nghiên. "Cám ơn." Lâm Nhã Nghiên nhẹ giọng nói, ánh trăng lạnh lẽo hắt trên người chị ấy, che giấu không được sự cô đơn trong khóe mắt, cũng làm cho lòng Danh Tỉnh Nam gợn rung động. Rất muốn đi lại, ôm chị ấy vào trong lòng, nói với chị ấy: đừng đau buồn, em sẽ luôn ở bên cạnh chị..... giống như kị sĩ bảo vệ công chúa, vẫn luôn bảo hộ chị.......... Không hỏi người kia là ai, cũng không hỏi vì sao Lâm Nhã Nghiên lại tới chỗ này, vì sao lại có một màn như vừa rồi kia. Danh Tỉnh Nam ngoắc một chiếc taxi, "Em đưa chị về nha?" "Không cần đâu, cám ơn." Lâm Nhã Nghiên cảm kích khẽ cười, "Mau quay lại đi, mặc ít như vậy, coi chừng cảm lạnh." Danh Tỉnh Nam nhìn thấy taxi biến mất ở chỗ rẽ cuối đường, mới dùng bàn tay có chút đông cứng lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: Em đã nhớ kỹ biển số xe. Một mình quay trở về, phát hiện vừa rồi kéo Nhã Nghiên đi một đoạn rất xa, cô tăng tốc quay trở lại, không biết mấy người kia đã uống thành dạng gì rồi. Đi đến nửa đường, di động vang lên, là Chu Tử Du. Chu Tử Du hỏi: "Cậu chạy đâu rồi? Thái Anh tìm cậu đó." "Tớ đi ra hít thở không khí, về ngay đây." "Nhanh lên, tớ sắp kiểm soát không được..........." Lúc Danh Tỉnh Nam quay trở lại, Tôn Thái Anh cùng Kim Đa Hân đang nói gì đó, nói xong lại khóc lên. Đây là thế nào? Danh Tỉnh Nam vừa mới ngồi xuống, Chu Tử Du lập tức kề lại gần cô nói: "Thất tình.........." "Vậy cậu cũng không ngăn lại nữa, không thể cho cậu ấy uống, lỡ như lát nữa đập phá quán người ta thì làm sao bây giờ...." Chu Tử Du vừa nghe, cuống quít đoạt lấy ly rượu trong tay Tôn Thái Anh. Không đúng nha,Danh Tỉnh Nam sửng sốt, vừa rồi trước khi cô đi ra ngoài rõ ràng là uống bia, chai Chivas này từ đâu ra vậy? "Hôm nay nhất định không say không về....." Trên mặt Tôn Thái Anh còn lộ ra nước mắt, khóe mắt ẩm ướt, khóe miệng lại cố gắng giữ nguyên nụ cười. Cậu ấy lại lấy tờ một trăm tệ trong ví ra, gọi phục vụ lại. Người phục vụ vẫn chưa đến gần, đã bị Chu Tử Du đuổi đi. Chu Tử Du lấy tiền trên bàn nhét vào trong ví của Tôn Thái Anh, dùng giọng trêu đùa nói: "Chị hai à, có tiền cũng không phải xài như vậy được không? Đa Hân, cậu biết nhà cậu ấy ở đâu không?" Kim Đa Hân gật đầu, hôm nay cậu ấy không uống rượu, bởi vì luôn an ủi Tôn Thái Anh, "Tất nhiên, chúng ta đi thôi." Vì thế ba người dìu Tôn Thái Anh, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, Tôn Thái Anh còn không ngừng giãy dụa, "Còn chưa uống xong mà, về sớm như vậy làm gì?" "Cậu say rồi." Lúc này Chu Tử Du nắm chặt cậu ấy. "Không có say........ Không có say.... Cậu xem, tớ biết cậu là Chu Tử Du, cậu là Kim Đa Hân, cậu là Danh Tỉnh Nam......" Tôn Thái Anh vươn tay lần lượt chỉ ba người kia. "Chị hai! Tất nhiên là chị biết chúng em rồi, cái đó không phải gọi là uống rượu, cái đó gọi là ngu ngốc." Danh Tỉnh Nam khẽ lắc đầu, xem ra Tôn Thái Anh quả thật đã say. "Danh Tỉnh Nam! Cậu dám mắng tớ....." Tôn Thái Anh cau mày, liếc mắt trừng Danh Tỉnh Nam một cái. "Không phải chỉ là một tên con trai sao? Có đáng không?" Danh Tỉnh Namtức giận gào lên những lời này. Vì cùng một tên con trai mới quen không bao lâu mà Tôn Thái Anh say thành như vậy, học tỷ cũng vì một tên con trai đã chia tay mà đau buồn, không phải chỉ là một tên con trai sao? Có đáng phải như vậy hay không? Nếu chỉ là một tên luôn làm con gái đau lòng, vậy hắn có giá trị gì chứ? Lại vì sao phải vì hắn mà đau lòng? Sau khi Danh Tỉnh Nammắng ra những lời này, Tôn Thái Anh đột nhiên ngưng giãy dụa, đặt mông ngồi lên mặt đất, mặc cho Chu Tử Du kéo như thế nào cậu ấy cũng không chịu đứng lên. Cậu ấy ngồi trên tuyết, cố sức lau nước mắt, không nói lời nào. Danh Tỉnh Nam cũng ngồi xổm xuống, giúp cậu ấy lau nước mắt nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, mặt sẽ bị đông cứng hết, về nhà, được không?" Tôn Thái Anh khóc gật đầu. Danh Tỉnh Namlại hỏi, "Có thể đứng lên không?" Nhìn thấy bộ dáng nghiêng ngả của cậu ấy, Danh Tỉnh Nam xoay người lại, cõng Tôn Thái Anh lên dưới sự trợ giúp của Chu Tử Du và Kim Đa Hân. Không đi được mấy bước, gọi được xe taxi, sau đó đưa Tôn Thái Anh về nhà, sau khi xuống xe Danh Tỉnh Nam lại cõng họ Tôn mãi đến khi tới nhà cậu ấy. Sau đó Kim Đa Hân ở lại chăm sóc Thái Anh, Danh Tỉnh Nam cùng Chu Tử Du đi về. Lúc đi thang máy xuống lầu, Chu Tử Du đột nhiên nói: "Vừa rồi câu nói kia thật sự rất có khí phách!" "Cái gì?" "Không phải chỉ là một tên con trai sao?" Chu Tử Du nhìn cô, cười ha hả. "Tớ nói không đúng à?" Chu Tử Du cười gật đầu, "Đúng...... Bất quá, mà nói, nhìn bộ dạng gầy yếu của cậu thế này, không nghĩ tới lại khỏe như vậy, cõng Thái Anh còn có thể đi nhanh như thế." "Chuyện đó có gì đâu, Đa Hân tớ cũng đã cõng qua."............... Lo bàn chuyện của Tôn Thái Anh, Danh Tỉnh Nam cũng quên xem di động, không biết học tỷ có trả lời tin nhắn hay không, về đến nhà nằm xuống mới nhớ tới việc này, vội cầm di động xem, quả nhiên nhận được tin nhắn của Nhã Nghiên: An toàn về đến nhà. Danh Tỉnh Nam rúc vào ổ chăn lạnh lẽo, trong lòng ấm áp. . . . Ba mươi tết, Danh Tỉnh Nam làm tổ ở sô pha chơi PSP. Ngoài cửa sổ, tiếng pháo cùng với tiếng pháo hoa trộn lẫn vào nhau; trong phòng, cha mẹ đang xem chương trình tết, tiếng TV mở rất lớn, thỉnh thoảng mẹ gọi cô xem coi minh tinh thần tượng nào đang hát, cô nghe lời liếc mắt nhìn một cái, sau đó cúi đầu chơi trò chơi. Hằng năm tết âm lịch đều nhàm chán như vậy, ngày mai còn phải đi đến nha bác hai chúc tết, ngày mốt đến nhà cô....... Toàn bộ kỳ nghỉ đông đều dành để đi thăm người thân. Danh Tỉnh Nam nằm ngã vào sô pha, nhắm mắt lại miên man suy nghĩ. Không biết học tỷ hiện giờ đang làm gì? Tiểu Nhiên chắc chắn đang ở nhà với mẹ. Tử Du, Thái Anh, Đa Hân đang làm gì nhỉ? Còn những người mình quen biết..... có phải mỗi người đều giống như mình, tại ngày tết mọi người đang chờ đón này, chỉ cảm thấy cô đơn hiu quạnh cùng nhàm chán? Thật ra thì đến nhà bác hai cũng không tính là nhàm chán, bởi vì đi nhà bác hai có thể nhìn thấy cháu gái Đình Đình của cô, con gái của anh họ cô, nhỏ hơn cô bảy tuổi, mới lên cấp hai. Từ nhỏ cô nhóc kia đã thích chơi với cô, mỗi lần đều đi theo phía sau kêu "Cô.... Cô.". Danh Tỉnh Nam cũng thích chơi với nó, bởi vì có thể sai vặt nó, mà đứa nhỏ kia cũng không tức giận, cười hì hì đi làm. Nghe nói, Danh Tỉnh Nam trước đây cũng vậy, cho nên anh họ cô cũng rất thích cô. Sau đó anh họ có cháu gái, Danh Tỉnh Nam so với ai khác cũng đều vui mừng hơn, bởi vì như vậy, cô có thể ăn hiếp cháu gái của mình. Cô nghĩ: Hừ! Trước đây anh ăn hiếp em, luôn nhéo mặt của em, về sau em cũng ăn hiếp con anh, bắt nó làm sai vặt cho mình......... Ngày mùng một tết đó, Danh Tỉnh Nam mới tiến vào nhà bác hai, tiểu Đình Đình vừa thấy cô liền bổ nhào tới, "Cô, dắt tụi con đi đốt pháo!" "Tối hãy đi, cô của con vừa mới vào cửa, buổi tối rồi nói sau." Anh họ đi ra cản bọn chúng lại. Mấy đứa nhỏ thất vọng "Dạ" một tiếng, Danh Tỉnh Nam xoa mặt của Tiểu Đình Đình nói: "Buổi tối ăn cơm xong cô đưa con đi, không chỉ đốt pháo còn đốt pháo hoa và mấy thứ khác nữa........." Mấy đứa nhỏ kia lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, cùng vây quanh Danh Tỉnh Namchơi. Đây cũng là chuyện Danh Tỉnh Nam cảm thấy rất buồn rầu, đã lên đại học, lại vẫn bị người trong nhà xem như là con nít, vẫn là trẻ con....... Lúc gia đình tụ họp như vậy, cô đều chơi cùng một đám nhóc. Trời chập tối, ăn xong cơm chiều, Danh Tỉnh Namdẫn mấy đứa nhỏ đi ra ngoài chơi chốc lát, vừa mới trở về ngồi xuống, di động liền vang. Trương Hạo Nhiên hỏi Danh Tỉnh Nam: "Đang làm gì?" "Ở nhà người thân." "Đi ra ngoài chơi nha?" "Sao? Hôm nay là mùng một mà......." "Dẫn cậu lại chỗ hay, bình thường tớ cũng không dám dẫn cậu đi, vừa lúc hôm nay là mùng một, chắc là cũng không có ai đi chơi, không cần lo lắng gặp người quen, có đi không?" "Ừ..... Đi đâu tìm cậu đây?" "Tới nhà tớ đi, mẹ tớ từ hôm qua vẫn luôn nhắc tới cậu." Danh Tỉnh Nam nói với người lớn Trương Hạo Nhiên kêu cô đến nhà cậu ấy, mọi người còn không quên nói giỡn: "Mùng ba đưa cậu ấy lại đây cho chúng ta nhìn một chút đi." Anh họ nói: "Em đi lại nhà người ta, không thể đi tay không được." Sau đó lúc Danh Tỉnh Nam còn đang ngây người đã để hai hộp quà vào tay cô. Danh Tỉnh Nam đi ra cửa trong tiếng cười vang của người trong nhà, cúi đầu nhìn xem đồ trong tay, cái này không phải là thuốc bổ anh họ chuẩn bị cho mẹ vợ sao? Sao lại cho cô? Xong rồi, buổi tối chị dâu chắc chắn bắt anh ấy quỳ lên bảng giặt đồ. Tới nhà của Trương Hạo Nhiên, mẹ Trương đón cô vào trong nhà, nhận đồ trên tay cô nói: "Còn mua đồ gì chứ.........." "Đây không phải là tết sao......." Danh Tỉnh Nam có chút ngại ngùng. "Ăn cơm chưa?" Trương Hạo Nhiên thay cô giành trả lời trước, "Cậu ấy ăn xong rồi, chúng con định lát nữa đi ra ngoài." "Cũng tối rồi còn đi đâu?" "Đi ra ngoài một chút......." "Vậy con nhớ đưa Tỉnh Nam về nhà sớm một chút, đừng muộn quá." "Dạ, biết rồi." Sau khi ngồi chốc lát, Danh Tỉnh Nam cùng Trương Hạo Nhiên đứng dậy định đi, mẹ Trương lôi kéo tay Danh Tỉnh Nam, nhét vào tay cô một bao tiền lì xì. Danh Tỉnh Nam không nhận, mẹ Trương bắt cô phải cầm lấy, Trương Hạo Nhiên cũng kêu cô nhận, cô bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận. Đợi đến lúc ngồi lên xe taxi, Danh Tỉnh Nam vừa mở bao lì xì, liền nói với Trương Hạo Nhiên: "Mẹ cậu điên rồi sao? Cho tớ nhiều tiền như vậy." Là một ngàn tệ đó! So với thu nhập của mẹ Trương Hạo Nhiên, đây là một con số không nhỏ. "Không được, cái này tớ không thể nhận, lát nữa trở về cậu trả lại cho mẹ cậu đi." Trương Hạo Nhiên nói: "Nếu là mẹ tớ đưa cho cậu, sẽ không có cớ gì nhận lại, cậu nhận đi." "Cái đó....... Hay là hai chúng ta cùng xài đi, bằng không tớ sẽ áy náy......" "Được á!" Trương Hạo Nhiên trái lại có một chút nghiêm túc. Trương Hạo Nhiên cùng Danh Tỉnh Nam đi đến một phố toàn quán bar, vào một quán bar tên là Bộ Lạc. Quán bar này Danh Tỉnh Nam có nghe nói qua, Trương Hạo Nhiên cũng rất hay đến, nhưng Danh Tỉnh Nam là lần đầu tiên đến. Hai người ngồi xuống một góc khuất, vừa ngồi xuống, Danh Tỉnh Nam bắt đầu hối hận, trước đó lúc Trương Hạo Nhiên giới thiệu với cô, chỉ nói cậu ấy quen biết ông chủ quán bar này, cậu thường xuyên đến đây chơi, quán bar này khá yên tĩnh, nhưng điều mà cô không nghĩ tới chính là, quán bar này...... lại là quán bar của người đồng đạo trong truyền thuyết!
|
Chương 14. Bí mật Người xung quanh, hoặc một bàn đều là con gái, hoặc một bàn đều là con trai, toàn quán bar đó chỉ có Danh Tỉnh Nam và Trương Hạo Nhiên là khác biệt. Vô tình hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. "Này!" Trương Hạo Nhiên dùng cánh tay đẩy cô, nhỏ giọng nói: "Bên phải cậu hướng hai giờ có một T đẹp trai nhìn cậu đã lâu. Danh Tỉnh Nam bất động, "Không có hứng thú." "Bên kia có một người đẹp, a! Nhìn qua xem........" Danh Tỉnh Nam vẫn bất động như cũ. Một lát sau, Trương Hạo Nhiên đột nhiên vỗ bàn, "Học tỷ Nhã Nghiên!" "Ở đâu?" Danh Tỉnh Namlập tức nhìn về phía cửa, nhưng lại phát hiện Trương Hạo Nhiên đang lừa cô, nghiến răng nghiến lợi nói với Trương Hạo Nhiên, "Tớ muốn bóp chết cậu, có thể không?" Trương Hạo Nhiên rụt người về phía sau, "Không thể......." "Ơ! Khiếm Nhi! Tiểu Nhiên! Sao hai người các cậu lại ở đây?" Trong dạng hoàn cảnh như thế này, đột nhiên xuất hiện tiếng của Chu Tử Du, làm cho lòng Danh Tỉnh Nam chấn động. Nhưng cô lập tức bình tĩnh lại, mặt mang theo nụ cười, "Không phải cậu đã nói không bao giờ gọi tớ là Khiếm Nhi nữa sao?" "Tớ nói là không gọi trong lúc cậu chiếm chỗ cho chúng tớ." "A! Cậu thật trơ tráo!" "Đừng đánh trống lảng, tớ hỏi sao hai người các cậu lại ở đây?" Chu Tử Du đối với công lực đánh trống lảng của Danh Tỉnh Nam đã sớm có miễn dịch. Mắt to của Danh Tỉnh Nam chuyển động vòng vo, hỏi lại Chu Tử Du: "Vậy cậu sao lại ở đây?" "Cậu trả lời tớ trước." "À, đi ngang qua đây, chưa từng tới qua, cho nên tiến vào nhìn một chút." Chu Tử Du nhíu mày, "Tiểu Nhiên xuất hiện ở đây tớ cũng thấy không kỳ lạ, cậu sao lại cũng đến đây?" "Tớ...... Tớ thật sự chính là đi ngang qua..... Cậu tới với ai?" Danh Tỉnh Nam tiếp tục đánh trống lảng. "A...... Đi với em gái....." "Sao lại đổi em gái nữa rồi?" "Cái đó.... người này là......." "Rốt cuộc cậu có mấy em gái?" Trương Hạo Nhiên "phì" cười một tiếng. Chu Tử Du cắn môi, "Được rồi, tớ cũng không gạt cậu nữa, người đó là bạn gái tớ, mấy người cậu nhìn thấy lúc trước cũng thế, tớ thích con gái." "Ồ, ra là vậy!" Bộ dạng của Danh Tỉnh Nam làm ra vẻ như đã tỉnh ngộ. Chu Tử Du híp mắt nhìn cô, cười mà như không cười nói: "Cậu đừng cho tới biết cậu không phải! Tớ biết cậu với Tiểu Nhiên không phải là một đôi." Danh Tỉnh Nam mỉm cười, "Tớ cũng không có bạn gái." "Cậu dám nói cậu không thích chị học năm ba tên là Lâm Nhã Nghiên đó?" Danh Tỉnh Nam lại vội vàng đánh trống lảng, "Đúng rồi, sao cậu bỏ bạn gái nhỏ của cậu lại một mình, hay là hợp bàn lại đi?" Đợi cho Chu Tử Du đi về tìm bạn gái, Danh Tỉnh Nam hung hăng trừng mắt Trương Hạo Nhiên một hồi lâu, "Không phải cậu nói mùng một không thể có người đi ra ngoài chơi như chúng ta sao? Cậu có thể nói cho tớ biết vì sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây như vậy không?" Trương Hạo Nhiên nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm tay Danh Tỉnh Nam, bởi vì cậu không biết Danh Tỉnh Nam lúc nói cái gì sẽ đột nhiên đưa tay lên nhéo mặt cậu. Danh Tỉnh Nam không thích người khác nhéo mặt mình, nhưng vô cùng thích nhéo mặt người khác. "Có lẽ.... cậu ấy cũng có cùng ý tưởng như chúng ta......." "Được rồi, chuyện này trước không tính toán với cậu. Nếu cậu đã biết Tử Du thích con gái, tại sao trước đó khi tớ hoài nghi cậu lại không nói cho tớ biết?" "Chuyện này......... Bởi vì hai người chúng tớ đều đã nói qua sẽ giữ bí mật cho đối phương." "Cậu còn có bí mật giấu tớ?" "Không phải không phải..... A, Tử Du đã trở lại." Lúc này, Chu tử Du nắm tay bạn gái nhỏ lại đây ngồi xuống, giới thiệu cô chính là bạn học của mình. Cô gái kia nhìn Trương Hạo Nhiên, lại nhìn đến Danh Tỉnh Nam, đột nhiên hỏi Chu Tử Du một câu làm cho toàn bộ mọi người trong bàn đều sặc. Cô ấy hỏi: "Tỉnh Nam là P?" Danh Tỉnh Nam vội ho một tiếng, không có nói tiếp, kỳ thật trong lòng đang nghĩ: Người ta là T nha, T đó! Sao lại giống P? Cô mới là P! Cả nhà cô đều là P! Chu Tử Du cố ý lên giọng cười, "Tỉnh Nam chính là thẳng." "À......." Cô gái tựa hồ rất thất vọng, "Còn định giới thiệu bạn của em cho chị ấy." Trương Hạo Nhiên giành nói, "Bạn em là T, P hay là thẳng vậy? Tỉnh Nam chỉ thích thẳng." Cô gái ngẩn người, sau đó nở nụ cười, "Ha ha, Tử Du, bạn học của chị rất thú vị, thật biết nói giỡn." Danh Tỉnh Nam xấu hổ khẽ cười, về định nghĩa T, P đó, bản thân cô không có khái niệm gì, nhưng mơ hồ cảm thấy được P kia chắc chắn chính là bị đè rồi, cho nên cô kiên quyết không phải là P. Nhưng mà cô cũng chưa từng công, Tử Du nói cô là thẳng chắc là đúng rồi? Hơn nữa Trương Hạo Nhiên cũng nói không sai, cô chính là thích thẳng. "Tử Du, bạn cậu mấy tuổi?" Danh Tỉnh Nam lặng lẽ hỏi Chu Tử Du, bởi vì cô gái kia nhìn qua tuổi không lớn. "17." "Vị thành niên à!" "Cũng sắp trưởng thành rồi..........." "Cậu là đồ cầm thú........." Trương Hạo Nhiên thấy hai người cậu hỏi tôi đáp mỗi người một câu, nhịn không được ngắt lời nói: "Hai người các cậu đang nói gì thế? Lén lút thì thầm như vậy." "Bí mật." Danh Tỉnh Nam đắc ý cười. "Xì! Cậu có thể có bí mật gì chứ, những chuyện tầm thường đó, ai chẳng biết?" Trương Hạo Nhiên làm vẻ mặt khinh thường, Danh Tỉnh Nam có thể có bí mật gì? Danh Tỉnh Nam có chuyện gì mà cậu không biết? May là cậu nhịn được, mới không cười ra tiếng. "Vậy hả? Tớ có chuyện tầm thường gì? Sao tớ lại không biết?" "Không phải là Nhã Nghiên......." Danh Tỉnh Nam kịp thời che miệng cậu ta lại. "Nhã Nghiên thế nào?" Chu Tử Du nghiêng người về phía trước dò hỏi. "Không thế nào hết, cậu ấy uống nhiều rồi." Tay Danh Tỉnh Nam đang bịt miệng Trương Hạo Nhiên vẫn chưa buông. Trương Hạo Nhiên lắc đầu với Chu Tử Du, Chu Tử Du nói với Danh Tỉnh Nam: "Sau khi uống rượu sẽ nói lời thật, nếu Tiểu Nhiên say, vậy cậu ấy nói nhất định là sự thật." "Nhưng cũng có câu sau khi uống rượu sẽ nói bậy." "Ồ, vậy cậu không say chính cậu nói đi." Danh Tỉnh Nam ngẩn ra, quanh quẩn một hồi lại tự kéo mình vào, mấy thứ rượu này thật sự là không nên uống. Nhưng không lẽ chỉ bắt một mình cô nói chứ, rất thiệt thòi. "Hay là, cậu nói bí mật cậu giữ giúp Tiểu Nhiên để trao đổi đi, cậu nói xong tớ nhất định sẽ nói thật." Cô đề nghị với Chu Tử Du. "Không cho nói!" Trương Hạo Nhiên thoát khỏi tay Danh Tỉnh Nam, nhưng cách một cái bàn, cậu không có cách nào đi bịt miệng họ Chu được. Danh Tỉnh Nam lại nói: "Dù sao bí mật của cậu tớ cũng đã biết, cậu cũng không cần phải..... giúp cậu ấy giữ bí mật nữa." Chu Tử Du nghĩ một chút, cũng đúng, nói hay không đối với cô đều không có tổn thất gì, hơn nữa nói xong còn có thể đổi lấy chuyện của Danh Tỉnh Nam, sao lại không nói? Trương Hạo Nhiên nản lòng nằm sắp trên bàn, cậu thực hối hận đã đưaDanh Tỉnh Nam đến đây! Sau khi Chu Tử Du uống một hớp rượu lớn bắt đầu kể về chuyện cũ của Trương Hạo Nhiên, "Lớp trưởng năm lớp năm tiểu học của chúng tớ là một tên có bộ dáng rất đẹp trai, là con lai Trung Nga, rất nhiều con gái thích hắn, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra là thích ai. Cho đến khi Trương Hạo Nhiên chuyển đến lớp chúng tớ, khi đó bộ dáng của Tiểu Nhiên cũng gọn gàng sạch sẽ, mày rậm mắt to như bây giờ, nhưng mà khi đó cũng chưa bể giọng, nói chuyện giọng nhỏ nhẹ......" Chu Tử Du dừng lại một chút, nói tiếp: "Tuy rằng bây giờ cậu ấy cũng rất nữ tính, nhưng thời điểm đó càng giống một cô bé thanh tú đáng yêu. Kết quả lớp trưởng lớp chúng tớ liền thích cậu ấy, có vài lần bám theo cậu ấy về nhà, hơn nữa có một khoảng thời gian rất dài không tin cậu ấy là con trai, đặc biệt kỳ quái......" Trương Hạo Nhiên thở một hơi dài, "Đừng nói nữa, hắn giống như tên biến thái luôn đi theo tớ, còn thiếu chút nữa tớ đã cởi quần cho hắn nhìn." "Sau đó hắn phát hiện Trương Hạo Nhiên là con trai, cảm thấy rất mất mặt, có vài ngày không lên lớp." Chu Tử Du đoán rằng Trương Hạo Nhiên chắc chắn đã cởi quần, bằng không sao tên lớp trưởng cố chấp đó phát hiện được? "Tớ cũng thấy rất mất mặt, rất muốn chuyển trường lần nữa, đáng tiếc mẹ tớ không cho." "Sau khi tốt nghiệp cậu còn gặp qua hắn không?" "Lúc lên cấp hai có gặp qua một lần, hắn thấy tớ liền lập tức chạy." "Chắc là chuyện đó làm cho hắn lưu lại bóng ma." "Tớ cũng có bóng ma đây!" Trương Hạo Nhiên nói đến đây, cũng có chút kích động, Danh Tỉnh Nam thấy lông mày của cậu ấy nhíu lại một chỗ. Cô cười lớn, "Thì ra, khi đó Tiểu Nhiên bị người này làm cho cong à! Ha ha! Tớ còn nghĩ cậu là trời sinh chứ." "Khi đó làm sao hiểu mấy chuyện này.... Dù sao tớ như vậy ít nhiều cũng liên quan đến sự kiện đó...." Trương Hạo Nhiên thấy cô cười thích ý như vậy, vội nhắc nhở Chu Tử Du, "Chuyện của tớ nói xong rồi, bây giờ tới người nào đó nên nói đi?" Chu Tử Du gật đầu nhìn về phía Danh Tỉnh Nam, "Đúng vậy, bạn Danh nào đó, đến bạn, đừng giả ngu." "Hả? Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?" Danh Tỉnh Nam buông chai bia trong tay xuống, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Ối, cũng đã trễ như vậy, tớ phải nhanh về nhà." "Nói xong rồi đi." Người nói chính bạn của Tử Du, mông Danh Tỉnh Nam vừa mới rời ghế, lại rơi xuống, cô bé này tuổi còn nhỏ, cũng nhiều chuyện như vậy..... "Ai, cũng không có gì, chính là tớ thích học tỷ Lâm Nhã Nghiên năm ba, không phải các cậu đều biết rồi sao?" Danh Tỉnh Nam thoải mái nói, "Tốt lắm, nói xong, tiếp tục đề tài kế tiếp." Danh Tỉnh Nam lại đánh trống lảng. Nhưng mà Chu Tử Du không để cho cô cơ hội, "Tớ cũng chỉ là đoán thôi, thì ra là sự thật... Cậu thích Nhã Nghiên, sao lại không thổ lộ với chị ấy? Chuyện này không giống tác phong bình làm việc thường của cậu." "Nếu thổ lộ mà được tiếp nhận, cậu cho rằng tớ không muốn thổ lộ sao? Tớ không muốn bị chị ấy cự tuyệt sớm như vậy, cho nên đành phải thầm mến trước." Không khí bỗng nhiên trở nên trầm lại, vừa nói đến Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Namlập tức giống như đổi thành một người khác. "Lỡ như chị ấy cũng thích cậu thì sao?" "Không có khả năng, người ta là thẳng tắp thẳng tắp đó!" "Nghiêm túc mà nói, cậu cũng coi như là thẳng." "...... Không phải, từ khi gặp chị ấy, tớ nghĩ, mình cong hoàn toàn........" Chu Tử Du thấy cô bỗng nhiên làm một bộ mặt cô đơn, thật sự làm cho người ta không quen, đành phải cùng cô chạm cốc, "Ai.... Chuyện thầm mến này, tớ nghĩ cả đời này tớ cũng không học được, chúc cậu thành công. Nào, uống rượu." Danh Tỉnh Nam uống một hơi sạch hết chai, sau đó thở phào một cái. Không gì có thể làm cho cô thích thật lâu, cô hy vọng Nhã Nghiên ngoại lệ. Hy vọng ngày thành công nào đó từ miệng Chu Tử Du, sẽ không quá lâu.
|