Chap 24 :
Thế là 1 buổi sáng của nó đã dành trọn cho Dương Hiểu Anh chỉ để đi làm những thứ nhỏ nhặt thường ngày. Nó phát hiện ra cô cũng có rất nhiều điểm đáng yêu có lẽ nó của bây giờ sẽ có thiện cảm với cô hơn trước và nhất là sau những gì đêm hôm đó nó cùng với cô trải qua. Cả hai trở về nhà vào buổi trưa, bởi vì hôm nay nó phá lệ hoạt động nhiều hơn thường ngày nên nó cảm thấy rất mệt, tay chân muốn rụng rời khỏi cái cơ thể luôn vì vậy mà vừa bước vào nhà nó đã ngã ngay đến cái ghế sofa yêu dấu ở phòng khách, cô nhìn nó mà nhịn không được bật cười hôm nay cô thấy thật sự rất vui được ở bên cạnh nó làm những điều thường ngày mọi thứ dường như đều trở lên ý nghĩa hơn. Cô muốn dừng lại ở khoảnh khắc mãi, được ở bên người cô yêu mãi mãi.
* Reng reng *
Tiếng điện thoại của cô vang lên, nhìn trên màn hình điện thoại xuất hiện 2 chữ thư kí cô theo thói quen bắt máy trả lời liền :
- " Ơi em, chị đây! "
- .....
- " Ý em là sao? Được rồi để chị đến đó xem như thế nào. "
Dương Hiểu Anh vội vàng để đồ vừa mua được xuống bàn, xoay người muốn đi nhưng sau đó lại quay lại đi đến bên cạnh nó đặt một nụ hôn lên môi nó rồi nói :
- " Chị sẽ quay lại sớm. Em ăn chút gì đi nhá. Yêu em! "
- " Khoan đã, để em chở chị đi." Nó níu lấy cánh tay của cô. Vừa nói vừa lấy cái áo khoác trên giá xuống.
- " Nhưng... "
- " Đi thôi, để chị đi mình em không thấy yên tâm "
Nó hôn lên tóc cô rồi đi nhanh chóng bước xuống gara lấy xe. Dương Hiểu Anh nhìn về phía nó mà bất giác nở nụ cười, nó của bây giờ thật sự đã chiếm một vị trí quan trọng mà không ai có thể thay thế trong lòng cô nữa rồi.
_____________
15 phút sau
Nhờ Dương Hiểu Anh chỉ đường mà nó đã đến được công ty của cô, cô xuống xe trước còn nó thì xuống sau. Sau đó nó liền giúp cô cởi mũi bảo hiểm, tiện tay giúp cô sửa lại mái tóc đang rối bời lên kia. Nhìn cô có vẻ gấp gáp, nó liền nói với cô rằng :
- " Chị đi lên trước đi em sẽ lên sau chị "
Dương Hiểu Anh lo lắng hỏi lại nó :
- " Em biết đường hả? Không được để chị dẫn em lên. "
- " Không sao, chị cứ lên đi. Em lên sau chị mà, ngoan nha " Nó ở trong mũ bảo hiểm nở nụ cười rồi đáp lại cô.
- " Ừmm..vậy em lên tầng 12 nha, sau đó bảo thư kí chị dẫn vào văn phòng của chị đợi chị. Xong việc chị sẽ đến tìm em. " Cô nghĩ 1 lúc thấy nó nói cũng đúng liền dặn nó kĩ càng về số tầng phải lên và việc sau đó cần làm. Trước khi đi cũng không quên hôn lên chiếc mũ bảo hiểm của nó rồi rời đi.
- " Dạ, bye chị! " Nó vẫy vẫy tay về hướng của cô, nhìn cô bước vào thang máy rồi mới rời đi ánh mắt.
Nó đứng ở đó cởi bỏ mũ bảo hiểm cùng cái găng tay còn lại, chỉnh bộ quần áo rồi tóc tai lại cho gọn gàng đột nhiên đằng sau nghe thấy tiếng động cơ xe nó quay lại nhìn như xác minh 1 chút . Cũng thật không ngờ chiếc xe ấy lại đậu ngay bên cạnh nó và điều làm nó có chút kinh ngạc đó là nó đã đoán đúng đây là dòng xe Ford Mustang Boss 429 đã vậy còn là bản đặc biệt đời 1969 . Ford Mustang Boss 429 là dòng xe cơ bắp rất hiếm vì chỉ có 829 mẫu nguyên bản được tạo ra, được trang bị động cơ V8 mạnh mẽ , chiếc này có giá khởi điểm là 4885,26 USD - tương đương 32.426 USD nếu quy đổi theo tỷ giá hiện tại và đây là một trong những chiếc xe hơi cổ tốt nhất trên thế giới. Người sở hữu chiếc xe này xem ra cũng không phải tầm thường thật muốn nhìn xem xem người này là ai. Nhưng nó cần phải lên với cô, lỡ đâu cô đang đợi nó vậy nên nó đành luyến tiếc mà rời đi. Nhưng đi được vài bước nó quay đầu lại nhìn một chút, lại vô tình nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữa mặc một bộ vest bước xuống xe chỉ là nhìn không được lâu thì nó đã nghe thấy tiếng mở cửa thang máy, vì vậy mà theo bản năng nó quay đầu lại bước nhanh cho kịp. Chỉ là người tính không bằng trời tính, bằng một cách nào đó nó vẫn muộn cửa thang máy đã đóng trước khi nó kịp đến.
Aiss thật xui xẻo... Wow mùi gì thơm vậy nhỉ
Nó đang đứng trước thang máy thầm trách thì đột nhiên xung quang xuất hiện một mùi thơm dễ chịu làm nó thích thú. Nó rất nhạy cảm với mùi hương đã thế còn cực kì thích những loại mùi hương nhẹ nhàng như thế này còn man mát mang mùi vị mát mẻ nữa. Có lẽ bởi vì trong đầu nó còn đang bận suy nghĩ về cái mùi hương kia mà không hề hay biết đằng sau mình xuất hiện nhiều hơn một người.
* Tinh *
Tiếng thang máy mở ra kéo nó về thực tại, nó nhanh chân bước vào và thật không may xung quanh nó luôn có những điều bất ngờ. Nó vốn đã an vị trong thang máy, tính xoay người lại thì đột nhiên có một thân thể từ đâu xuất hiện áp lấy nó.
- " Bé không sao chứ? "
Một thanh âm trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên bên tai nó. Nó dè dặt mở mắt ra quan sát sau đó hai tay không tự chủ được buông đôi tai của mình ra đặt ở trước ngực cũng tại vì tình huống bất ngờ lúc nãy mà giờ nó bị đẩy vào góc thang máy đã thế còn bị một người phụ nữ lạ mặt ép sát lại.
Nó nhìn lướt qua gương mặt của người phụ nữ rồi nhanh chóng rời đi, với cái tư thế này làm nó có chút ngại ngùng. Bình thường toàn là nó ép người ta vào tường chứ đã bao giờ nó được cảm nhận cái cảm giác bị ép như thế này đâu. Hèn gì mấy người bị nó ép lúc nào mặt cũng ửng hồng. Mà nói đi cũng phải nói lại đau phải do nó đâu cũng là vì cái chiều cao 1m8 của nó quá khủng đối với mấy đứa con gái thôi.
- " Em xin lỗi Sếp, em thành thật xin lỗi tại em không cẩn thận. Hai người không sao chứ ạ? Em xin lỗi!! " đằng sau đột nhiên vang lên tiếng xin lỗi thu hút sự chú ý của nó.
Nó nhíu mày trong đầu thầm mắng cái người đang nói xin lỗi kia.
Lớn rồi mà không cẩn thận gì cả, báo hại cả tôi bị vạ lây.
Nó còn đang tập trung đến mấy lời oán trách của mình mà không để ý rằng từ đầu đến cuối mọi hành động của cô đều bị người phụ nữ kia thu hết vào tầm mắt.
- " Bé có đau ở đâu không? " cái thanh âm đó lại vang lên , thật sự rất nhẹ lại còn nhỏ. Lần này có khi chỉ có mình nó là nghe được mất.
lúc này nó mới ý thức được hai người bọn họ vẫn còn đang trong cái tư thế ban nãy vội vàng đẩy người phụ nữ kia ra. Nó lắc đầu trả lời tiện thể nhìn về phía hai người đang ở ngoài cửa thang máy :
- " Tôi không sao! Hai người có lên luôn không? "
- " À có..đợi chúng tôi chút "
Không hiểu sao nó cảm thấy rất lạ với người phụ nữ này. Cái ánh mắt cùng giọng nói ấy thật khiến người khác khó chịu. Mà ánh mắt của người kia từ lúc bị đẩy ra đến bây giờ vẫn chưa hề rời khỏi nó, ánh mắt nhìn về phía nó một cách lộ liễu không hề kiêng dè ngay cả hai người đi theo cũng có thể cảm nhận được.
* Ting *
Cửa thang máy rất nhanh đã mở ra, nó là người xung phong đi trước. Ở trong thang máy nó cảm thấy gì đó rất lạ, có chút ngột ngạt bầu không khí cũng yên lặng một cách khác thường và nó nghĩ nó nên chuồn lẹ đi thì hơn.
- " Lyly, sao em lâu như vậy. Lại đây với chị " Dương Hiểu Anh đứng ở trước thang máy đợi nó. Vốn dĩ ban đầu còn gấp gáp nhưng đối tác đầu tư vẫn chưa đến nên cô đích thân ra đón nó, cô thật không yên tâm khi để nó đi loanh quanh với khuôn mặt đó được.
- " Chị đợi em lâu chưa? Có mệt không? " Nó nhìn thấy cô liền nở nụ cười. Đi lại gần liền nắm lấy tay cô trước sự chứng kiến của toàn bộ nhân viên đang có mặt trong công ty.
- " Thật xin lỗi nhưng có vẻ tôi phải cắt ngang cuộc trò chuyện này. Xin tự giới thiệu tôi là Khương Lâm, tổng giám đốc của công ty Á Lâm " Khương Lâm lạnh giọng lên tiếng, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Mặc dù lời đầu tiên là giới thiệu nhưng ánh mắt cùng khuôn mặt lại mang vài phần sát khí. Nàng nhìn về phía nó, nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau mà lòng khó chịu.
Dương Hiểu Anh cảm nhận được bầu không khí đang dần dần giảm xuống vì sự xuất hiện đầy bất ngờ của vị tổng giám đốc này. Cô vội vàng lên tiếng đáp lại :
- " Thật xin lỗi vì sự thất lễ này rất hân hạnh được gặp cô, tôi là Dương Hiểu Anh giám đốc công ty. Chúng ta vào trong nói chuyện được chứ? "
Cô đưa tay hướng về phòng họp như ám thị sau đó buông tay nó ra. Nó cũng biết ý nên không làm phiền đến cô. Sau khi hai người cùng thư kí đi vào phòng làm việc nó ngồi ở ngoài đợi, được một lúc sau bởi vì quá chán nó lấy điện thoại ra xem tính lướt fb hoặc làm gì đó giết thời gian nhưng xui thay máy của nó đã hết pin từ bao giờ rồi.
Ơ xong..
Nó ngao ngán trong lòng, hết cách nó đành kiếm gì đó để chơi. Mà bây giờ nó cũng mới có thời gian để đánh giá mọi thứ xung quang, từ thang máy bước vào là có thế nhìn bao quát tất cả mọi thứ cách đó không xa là nơi mọi người làm việc nhìn chung không gian làm việc của mọi người được chia ra giống như chữ H nằm ngang vậy : ở giữa là lối đi chính dẫn thẳng đến văn phòng họp cùng phòng giám đốc ,khi đi từ thang máy đến phòng giám đốc bạn sẽ bắt gặp khung cảnh làm việc hăng say của mọi người ở hai bên lối đi đây cũng là nơi làm việc chính của mọi người và tiến sâu hơn một chút sẽ là một phòng trà nhỏ dành cho mọi người nghỉ ngơi vào buổi trưa. Xung quanh thì có rất nhiều cây cảnh được đặt ở trong góc giúp mọi người vừa cảm thấy thư thái vừa không bị ngột ngạt, máy lạnh cũng được lắp đặt ở bốn góc giúp mọi người có thể thoải mái làm việc và bởi vì đa số cửa ở đây đều được làm bằng cửa kính nên nhìn tổng thể rất sang trọng,lịch thiệp. Nó cảm thấy rất thích không gian này.
Nó một bên đang còn mãi mê đánh giá mọi thứ mà không hề nhận ra được ánh mắt của Khương Lâm đang ở trong phòng nhìn chăm chú về phía nó và ngay cả Dương Hiểu Anh cũng đôi lần bắt gặp đến ánh mắt của Khương Lâm nhưng bởi vì từ góc nhìn của cô không hề thấy được nơi mà tầm mắt của Khương Lâm đang hướng đến cho nên mới không để tâm đến. Cô bây giờ vẫn đang toàn tâm toàn ý quan tâm đến dự án này.
[ End chap 24 ]
|
Chap 25 :
Sau gần 1 tiếng thảo luận, cuối cùng thì Dương Hiểu Anh cùng Khương Lâm đều bước ra. Nó nhìn về hướng Dương Hiểu Anh cười, giống như đang chào đón cô vậy khiến cho cô cảm thấy trong lòng nhộn nhịp mà lâng lâng nhưng trái ngược với cô Khương Lâm lại không mấy vui vẻ, nàng cảm thấy ghen tị khi mà nó chỉ nhìn về phía Dương Hiểu Anh, cái cảm giác này đang bóp nghẹt lấy trái tim của nàng.
- " Cô nghĩ sao nếu chúng ta cùng nhau ăn một bữa? Để chúc mừng dự án sắp tới có tiến triển tốt hơn. " Khương Lâm cười như không cười nhìn về phía Dương Hiểu Anh.
- " Thật xin lỗi Khương tổng có lẽ chúng ta sẽ đi ăn vào dịp khác vậy, tôi có chút việc cần phải làm hôm nay. " Dương Hiểu Anh từ chối, chẳng mấy khi cô được ở bên cạnh nó cô muốn trân trọng mỗi phút giây ở bên nó và không muốn để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa vì bất kì điều gì cả.
- " Được.. " Khương Lâm nhìn theo ánh mắt của Dương Hiểu Anh trong lòng dâng lên một nỗi ghen tị càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Sau khi tiễn Khương Lâm , Dương Hiểu Anh cùng nó đi ăn vì buổi trưa có việc đột xuất mà cả cô và nó đều chưa có bỏ bụng cái gì cả.
- "Em đói không? Chúng ta trở về nhà chị nấu gì đó cho em ăn ha. " Dương Hiểu Anh nắm lấy tay nó, vừa cười vừa nói.
- " Ừm, em ăn gì cũng được hết " nó nheo mắt cười nhìn cô.
Thế là lại 15' đi đường để trở về nhà. Nó vừa dừng xe trước cửa nhà thì đã bắt gặp một thân hình quen thuộc là Nhã Nhiên. Nó nhíu mày nhìn về phía nàng, không biết nàng ta tìm đến đây có chuyện gì.
- " Sao cô lại ở đây? " nó vừa đi đến chỗ Nhã Nhiên vừa cởi bỏ mũ ra.
- " Là em sao? À chị.. "
- " Ai vậy? Bạn của em sao? "
Nhã Nhiên còn chưa kịp trả lời thì bị giọng của Dương Hiểu Anh xen vào.
- " Là cô giáo của em - Sương Nhã Nhiên. Còn đây là Dương Hiểu Anh..bạn gái của tôi. " nó hướng tay về phía nàng để giới thiệu cho Dương Hiểu Anh sau đó lại giới thiệu cô cho nàng biết. Không hiểu sao nó lại ngập ngừng ở câu "bạn gái". Mà câu nói của nó lại làm người nghe cảm thấy bất ngờ, 1 người thấy vui vẻ 1 người trong lòng thập phần hụt hẫng, đau lòng.
- " Cô đến đây có chuyện gì sao? " nó lại hỏi Nhã Nhiên một lần nữa. Nhưng có vẻ giọng điệu lại dịu đi đôi chút.
- " À khôn..không, chị đến đây chỉ để nhắc em vì hôm nay em đã bỏ lỡ một bài kiểm tra. Chỉ như vậy thôi. " Nhã Nhiên hơi cúi đầu, nàng không muốn để nó phát hiện ra đôi mắt của nàng đang dần trở lên nóng hổi vì phải kìm nén những giọt nước mắt.
Mà hình như nó cũng cảm nhận được Nhã Nhiên có gì đó không ổn. Nó quay sang Dương Hiểu Anh dặn dò :
- " Chị vào chuẩn bị đồ ăn đi, em đưa cô ấy về rồi em quay lại. " nó vừa nói vừa xoa đầu cô.
- " Ừm em đi đi . Chị sẽ đợi em về " Dương Hiểu Anh mỉm cười rồi đẩy cửa đi vào trong để lại nó và Nhã Nhiên ở lại.
- " Đi thôi, tôi đưa cô về.."
- " Khoan đã, em..hai người thật sự là người yêu của nhau sao? Từ bao giờ.." Nhã Nhiên níu lấy một bên góc áo của nó, giọng nói run run hỏi nó.
Nó nhìn Nhã Nhiên như vậy trong lòng cũng thấy khó chịu, chỉ là nó không biết cảm giác khó chịu này là gì.
- " Đi thôi. Tôi đưa cô về. " Nó dứt khoát đẩy cánh tay của nàng đang cố níu lấy áo khoác ra . Sau đó kéo nàng đến bên xe môtô của mình nó hỏi nàng địa chỉ nhà rồi chở nàng về , cả đoạn đường hai người không ai mở lời nó thì tập trung lái xe, nàng thì vì những chuyện khi nãy mà suy nghĩ rất nhiều.
Đột nhiên nó cảm nhận được hơi ấm từ đằng sau, vòng eo cũng bị siết chặt hơn. Nó khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh liền không để ý đến, Nhã Nhiên thấy nó không phản kháng trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào ước gì khoảnh khắc này dừng lại ở đây, nàng muốn bên cạnh nó, muốn được ôm lấy nó như vậy đến hết quãng đời này.
Ước gì em là của riêng chị...
Nó dừng lại trước đèn đỏ, cảm thấy lực tay ở eo vẫn không hề giảm nó lo lắng hỏi :
" Cô sợ sao? Tôi đi nhanh quá nên cô thấy sợ à. "
" Ừm, một chút. Chị thấy lạnh nên mới ôm em "
Mặc dù cách xưng hô của nó không thay đổi nhưng âm điệu đã dịu đi rất nhiều, Nhã Nhiên biết nó đang quan tâm nàng vậy nên nàng phải tận dụng điều đó. Nàng muốn được nó quan tâm đến nhiều hơn và tất nhiên không ngoài dự đoán nó cởi áo khoác của mình ra đưa cho nàng mặc sau đó kéo tay nàng đặt lại ở eo rồi nói vài câu nhắc nhở nàng nhưng lại khiến nàng ấm lòng.
" Sau này cô nên đem theo 1 cái áo khoác, trời lạnh đừng để bản thân bị ốm. Từ giờ tôi sẽ đi từ từ nên sẽ đỡ lạnh hơn "
Nó vừa dứt lời thì đèn xanh hiện lên, nó gạt chân chống lên rồi đi. Đúng như lời nó nói, từ đoạn đường đó đến nhà nàng nó đi rất từ từ không hề vượt phóng nhanh như lúc đầu.
Và sau khi đưa Nhã Nhiên trở về nó cũng vội chạy về bên Dương Hiểu Anh, nó biết cô đang chờ nó về ăn cơm. Nó không muốn để người khác đợi mình nhất là những người quan trọng với nó. Phải nói nó phóng rất nhanh chỉ sợ nếu như có cái gì bất ngờ xảy ra trên đường đi của nó cũng có thể gây ra 1 tai nạn nghiêm trọng mất.
* Cạch *
Nó đẩy cửa bước vào, tóc có chút rối, áo thì nhăn nhúm đây chính là thành quả của việc phóng xe quá nhanh của nó. Dương Hiểu Anh đang ngồi đợi bên bàn ăn nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng ra đón nó, rõ ràng lúc đi nó mặc áo khoác vậy mà giờ chỉ còn mỗi áo phông. Nàng vội vàng khoác lên vai nó cái áo choàng mỏng của mình rồi áp 2 tay lên xoa xoa 2 cánh tay của nó , có lẽ vì sự thay đổi nhiệt độ ở 2 cánh tay ập đến bất ngờ mà nó không kịp phòng bị liền hắt xì mấy cái liền. Dương Hiểu Anh ở bên lo lắng sợ nó sẽ bị cảm, vội kéo nó vào trong nhà rồi chạy đi rót một cốc nước ấm.
Thật ra trời hôm nay cũng không lạnh lắm chỉ là dự báo thời tiết nói chiều tối sẽ có mưa to nên trời đột ngột trở gió, không khí từ nắng ấm chuyển sang âm u một cách đột ngột làm nó chưa thích ứng được.
Sau bữa cơm cùng Dương Hiểu Anh , nó mệt mỏi trở về phòng. Cả một buổi sáng nó vận động quá nhiều, thời gian ngủ thật không đủ cho nên vừa ăn xong nó liền cảm thấy mí mắt nặng nề và tất nhiên Dương Hiểu Anh nhận ra điều này. Dương Hiểu Anh lôi lôi kéo kéo nó trở về phòng, giúp nó chỉnh lại giường.
" Chị làm gì vậy? " nó nhíu mày hỏi
" Giúp em có một giấc ngủ ngon. " Dương Hiểu Anh vỗ vỗ bên giường ra hiệu nó lại gần đây ngồi bên cạnh nàng. Ánh mắt thủy chung đặt trên người nó, ôn nhu như nước, trong mắt tràn ngập yêu thương đối với nó.
" A! Được rồi! " Nó tránh đi ánh mắt của nàng, cố ý nhìn đi hướng khác nhưng căn bản vẫn là nghe theo lời Dương Hiểu Anh.
Nó vừa ngồi trên giường thì liền bị Dương Hiểu Anh một tay đẩy xuống nằm trên giường, bởi vì hành động bất ngờ của nàng mà nó không kịp phản ứng lại. Đến lúc nhận thức được thì lại một lần nữa trở nên mơ hồ, tại sao a? Tất nhiên là bởi vì cái người còn lại rồi chẳng ai khác ngoài Dương Hiểu Anh cả. Nàng thừa dịp nó còn chưa hiểu chuyện gì liền đặt một nụ hôn lên môi của nó, nhẹ nhàng nhấm nháp lấy đôi môi mềm mại,no đủ kia của nó. Từ một nụ hôn phớt bây giờ đã biến thành nụ hôn sâu, Dương Hiểu Anh cắn nhẹ lên môi dưới của nó mà nó theo phản xạ miệng hơi mở ra và tất nhiên nàng không bở lỡ cơ hội ngàn vàng này đem đầu lưỡi của mình xâm nhập miệng nó tìm kiếm đầu lưỡi đang rụt rè của nó mà quấn quýt,dây dưa. Cũng không biết qua bao lâu thẳng đến khi hơi thở của nó gần như cạn kiệt thì Dương Hiểu Anh mới chịu buông tha. Tay cũng không chịu an phận mà cứ liên tục di chuyển khắp người nó làm cho nó không khỏi rùng mình một vài lần.
Woaaa!!! Em ấy thật dễ thương! Mình muốn " ăn " em ấy!
Dương Hiểu Anh thầm nghĩ trong đầu, nhìn gương mặt ửng hồng nên vì nụ hôn kia làm nàng không khỏi nổi lên ý muốn chọc ghẹo nó nhưng đáng tiếc là nàng cần phải đi rồi không thể ở lại cùng chơi với nó được. Nghĩ đến đây thôi cũng khiến nàng buồn bã, nàng muốn ở bên nó nhiều hơn nữa.
" Em có biết là em rất dễ thương không? Chị thật muốn yêu em đến chết mất. " Dương Hiểu Anh ghé vào tai nó mà thì thầm làm cho nó cảm thấy choáng váng.
Đây...đây là tình huống gì đây? Sao mình lại bị áp chế một cách dễ dàng như vậy chứ...
Nó ai oán trừng mắt về phía Dương Hiểu Anh, âm thầm đem toàn bộ mọi chuyện đều đổ hết lên người Dương Hiểu Anh và bản thân nó chỉ là quá mệt nên mới bị áp chế mà thôi.
" Chị phải đi bây giờ rồi, có chút chuyện cần chị giải quyết. Em ngoan ngủ đi ha! Chị sẽ về sớm với em. " Dương Hiểu Anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nó sau đó dùng ánh mắt ôn nhu chiều chuộng nhìn nó rồi nói. Nàng vốn dĩ muốn ở bên cạnh nó hôm nay vậy mà cuối cùng lại phải rời đi.
" Ân! Em biết rồi! Chị đi đi! " nó xua xua tay để Dương Hiểu Anh nhanh chóng rời đi vì nó thật sự cảm thấy rất mệt và cần được nghỉ ngơi ngay bây giờ.
[ End Chap. ]
|