Quân Tâm Ngã Tâm
|
|
Chap 5
Màu trắng của vải tang bao phủ cả sơn trang, một cái liếc mắt, màu trắng tang tóc tràn ngập, mỗi người đều mang biểu tình bi thương, lặng lẽ làm việc của mình.
Sở Hồng Lệ một thân tang phục, vẻ mặt vô cùng đau buồn đứng bên cạnh quan tài Sở Vân, các vị thân hữu (bạn thân) tiến lên phía trước tiến hành tạ lễ.
Hàn Thanh Sương cùng phụ thân Hàn Linh tạ lễ xong, đến bên cạnh Sở Hồng Lệ, Hồng Lệ vừa muốn đáp lễ, Hàn Thanh Sương đã nhẹ nhàng nâng nàng dậy, ôm lấy nàng, mong muốn có thể cho nàng một phần an ủi và động viên.
"Tiểu Lệ nhi, ngươi cố gắng nén bi thương. Sau này có trở ngại gì, cứ tới tìm ta, Hàn thúc thúc nhất định giúp ngươi." Hàn Linh vỗ vỗ vai Sở Hồng Lệ, nói.
"Đa tạ bá phụ." Sở Hồng Lệ khẽ hạ thấp người hướng Hàn Linh nói lời cảm tạ.
Lúc này, Phong gia tỉ muội cũng đã tới. Bằng hữu đã lâu không gặp, hôm nay có dịp gặp mặt, lại đúng vào tang lễ của phụ thân Hồng Lệ, khó tránh người ngoài nhìn vào cảm thấy thương hại.
Bảy ngày tang lễ khiến Hồng Lệ sức lực đều cạn kiệt, dưới sự trợ giúp của Huyền Nguyệt cùng các tỉ muội, đã đem Sở Vân xuống mộ an nghỉ thuận lợi. Thân thể vốn yếu ớt của Hồng Lệ cố gắng chống đỡ, nhưng đến khi thấy quan tài phụ thân dần dần biết mất dưới lớp đất kia, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.
"Két…" Phong Bích Tiêu nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
"Tiểu Lệ sao rồi?" Huyền Nguyệt thấy nàng đi ra, lập tức sốt ruột hỏi.
"Ai…" Phong Bích Tiêu thở dài một tiếng, nói: "Vừa một mực khóc lóc, liên tục gọi cha, bất quá hiện tại đã an tỉnh đi vào giấc ngủ rồi."
"Tiểu Lệ.."Huyền Nguyệt yêu thương thấp giọng gọi, khẽ cau mày. Nhiều ngay vất vả như vậy, nàng đã tiều tụy đi nhiều.
"Huyền Nguyệt, chúng ta đến bên kia ngồi nói chuyện đi, ta có một số việc muốn bàn với ngươi." Phong Bích Tiêu chỉ lương đình (chòi nghỉ mát) cách đó không xa, nói.
"Hảo." Huyền Nguyệt gât đầu.
Khí trời đầu hạ có điểm nắng nóng. Dưới ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, những bông hoa lộ ra vẻ ủ rũ. Cũng may trên núi thường xuyên có gió thổi qua, mang đến sự mát mẻ.
Huyền Nguyệt cùng Phong Bích Tiêu ngồi xuống ghế đá trong lương đình, Phong Bích Tiêu quét ánh mắt xung quanh một lượt, cảm thán: "Đã hơn một năm không tới, ở đây mọi vật đều già đi rồi. Thật hoài niệm khi xưa, luôn luôn vô ưu vô lo như vậy."
Huyền Nguyệt nhẹ nhàng đặt bàn tay lên chiếc cột trong lương đình, thở dài: "Đúng vậy, trưởng thành rồi có rất nhiều phiền não, chung quy vẫn mong muốn mãi mãi dừng lại tại đoạn thời gian hạnh phúc đó."
Phong Bích Tiêu nhìn Huyền Nguyệt, một biểu tình muốn nói mà không dám nói, cuối cùng nàng căn môi, nói: "Huyền Nguyệt, nếu có một ngày ngươi biết được cừu nhân (kẻ thù) diệt môn (giết chết cả nhà) là ai, ngươi sẽ rời bỏ Tiểu Lệ để đi báo thù chứ?"
"Có ý gì? Bích Tiêu!" Huyền Nguyệt nghe vậy, lập tức nắm chặt hai vai Bích Tiêu, kích động hỏi.
Phong Bích Tiêu cúi thấp đầu, sau đó nói: "Ta đã tra được danh tính tên hung thủ giết hại cả nhà ngươi năm ấy." Tàn Tinh sơn trang, nổi danh linh thông tin tức, thân là đại tiểu thư sơn trang, có thể nói là đầu mối tin tức số một trên giang hồ.
"Thật vậy ư? Mau nói cho ta biết người đó là ai?" Huyền Nguyệt đứng bật dây, lay mạnh Phong Bích Tiêu, muốn nàng nói rõ ràng.
Phong Bích Tiêu nắm tay Huyền Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: "Ngươi biết rồi sau đó có phải hay không sẽ li khai (rời bỏ) Tiểu Lệ để báo thù?"
"Tiểu Lệ…" Trước mắt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp mà yếu đuối của Hồng Lệ, bên tai vang lên lời trăn trối trước khi ra đi của Sở Vân, Huyền Nguyệt nắm chặt bàn tay, trên mặt hết xanh lại trắng. Hồi lâu sau, nàng chán nản ngồi xuống ghế đá.
Phong Bích Tiêu biết nàng hiện giờ đang thập phần mâu thuẫn, vừa định nói với nàng vài câu an ủi, thế nhưng Huyền Nguyệt đã chậm rãi nói: "Ta sẽ bảo hộ Tiểu Lệ, đến khi nàng tìm được hạnh phúc cho chính mình. Khi đó, ngươi nói lại cho ta biết tên kia là ai." Mỗi chứ nói ra đều mang giọng điệu rất kiên định, có thể thấy được quyết tâm của Huyền Nguyệt lớn thế nào.
"Huyền Nguyệt, cảm tạ ngươi." Phong Bích Tiêu vỗ vỗ vai Huyền Nguyệt, nhìn cảnh vật mùa hè bên ngoài lương đình, ý vị thâm trường nói: "Chỉ có ngươi, ngươi là người có thể làm cho Tiểu Lệ hạnh phúc."
Một trận gió lạnh thổi qua, mang theo những chùm hoa mùa hạ rực rỡ bay về phía trời xanh, vòng xoay của định mệnh, từ thời khắc này đã bắt đầu chuyển bánh.
|
Chap 6
Táng Nguyệt sơn trang dưới sự điều khiển của trang chủ kế nhiệm Sở Hồng Lệ, thực lực có chút giảm sút, vì trang chủ Sở Hồng Lệ thân thể mỏng manh, mọi sự vụ trong sơn trang trên cơ bản chính là do Thượng Quan Huyền Nguyệt thay nàng quản lí. Sở Hồng Lệ chỉ để ý một chút chuyện giang hồ, nên cũng không thể nói nàng hoàn toàn là người giang hồ. Nhưng y thuật cùng tài dụng độc của nàng so sánh cùng phụ thân quá cố Sở Vân chỉ có hơn chứ không có kém. Cứu người hay giết người là còn tùy thuộc vào tâm tình của nàng. Người trên giang hồ gọi nàng ‘Yên chi lệ’.
Thư phòng bố trí đơn giản thanh nhã, một tố y nữ tử tay trái cầm một cuốn cổ thư, tay phải nâng một chén trà thơm, ngồi trước bàn đọc sách bằng gỗ lim, chăm chú đọc. Thỉnh thoảng hớp một ngụm trà xanh, chậu hoa thủy tiên giữa phòng cũng im lặng như vậy, tạo thành một bức tranh tĩnh lặng đến mê người.
"Tiểu thư…" Nha hoàn đi vào thư phòng, hướng nữ tử hạ thấp người nói: "Tiểu thư của Tàng nhật sơn tràn tới chơi, đang ở phòng khách chờ ngài."
Buông thư, lộ ra vẻ mặt thanh lệ thoát tục, nói: "Ta lập tức qua bên đó, thỉnh nàng chờ một chút." Nàng mỉm cười như hoa mai nở, làm lòng người ấm áp.
Vừa bước vào phòng khách, Sở Hồng Lệ liền nhìn thấy bóng dáng lam sắc quen thuộc, ánh mắt tức thì xuất hiện ý cười.
"Tiểu Lệ!" Hàn Thanh Sương ngẩng đầu nhìn thấy nàng, liền đi tới thân thiết ôm lấy Hồng Lệ.
Sở Hồng Lệ vỗ vỗ lưng Thanh Sương, mỉm cười nói:
"Đều đã hơn hai mươi tuổi rồi, vẫn như một tiểu nha đầu vậy, nói ngươi là trang chủ Táng nhật sơn trang, chỉ sợ không có người tin."
"Ta cũng chỉ có ở trước mặt Tiểu Lệ mới vậy." Hàn Thanh Sương tựa đầu mình lên vai Hồng Lệ, thấp giọng nói.
Sở Hồng Lệ để mặc nàng ôm, một lát sau kéo nàng ngồi xuống ghế, cười hỏi:
"Lần này đến là vì cái gì?"
Hàn Thanh Sương bày ra vẻ mặt tươi cười tỏa nắng, nói: "Đương nhiên là tới thăm Tiểu Lệ nha." Dừng một chút, lại nhỏ giọng nói: "Cũng là muốn ngươi cho ta xin ít dược."
"Ta biết là ngươi sẽ không tốt như vậy." Sở Hồng Lệ nhẹ nhàng cốc vào đầu Thanh Sương, cười mắng.
"Hắc hắc…" Hàn Thanh Sương vuốt vuốt chóp mũi, cười không nói.
"Khiến Hàn đại trang chủ phải đích thân tới tận đây lấy thuốc, người thụ thương chắc cũng không phải nhân vật tầm thường nha!" Sở Hồng Lệ nâng cằm, ánh mắt khẽ nhắm hờ.
"Còn có thể là ai nữa, không phải là Lang sát thủ của ta sao? Lần này thi hành nhiệm vụ, lệnh cho nàng mang nha đầu kia trở về, kết quả bị trọng thương, đến bây giờ vẫn đang nằm trên giường. Vậy nên ta mới phải tìm Tiểu Lệ a." Hàn Thanh Sương vẻ mặt bất đắc dĩ xua xua tay, chậm rãi nói.
Sở Hồng Lệ mỉm cười hỏi:
"Thế nào? Nàng vẫn còn chưa minh bạch tâm ý của ngươi?"
"Không biết." Hàn Thanh Sương lắc đầu, lại nói tiếp chuyện về Lang sát thủ kia.
Sở Hồng Lệ thấy nàng khóe mắt hàm xuân (ẩn chứa mùa xuân, mùa xuân ở đây thay cho cái gì đề nghị đừng hỏi mềnh tự biết nhá), bên môi mang theo ý cười, minh bạch tình cảm của nàng cho người kia đã quá sâu rồi, lại hay nghe nàng nhắc đến người đó, không khỏi cũng muốn trông thấy Lang sát thủ làm Hàn Thanh Sương khuynh đảo phương tâm (tâm hồn thiếu nữ) kia một lần.
"Tiểu Lệ, ngươi cùng Huyền Nguyệt thế nào rồi?" Hàn Thanh Sương đến bên Hồng Lệ, nhẹ giọng hỏi.
"Ai…" Sở Hồng Lệ thở dài, hàng mi thanh tú nhíu lại, giọng điệu phiền não nói: "Nàng thường xuyên đi ra ngoài để tránh mặt ta, lòng ta rất rõ ràng, có một số việc của sơn trang cũng không cần nàng phải tự thân đi xử lí như vậy."
"Cái đồ ngu ngốc đó, để ta cho nàng một trận!" Hàn Thanh Sương vỗ vỗ tay Hồng Lệ, an ủi nàng.
"Cũng không thể trách nàng, nàng chỉ sợ liên lụy đến ta mà thôi. Báo thù, nàng mấy năm qua vẫn không thể quên được chuyện này, nếu không phải vì ta, chỉ sợ nàng đã sớm rời khỏi đây." Hồng Lệ khẽ ngẩng đầu, nhớ lại mấy năm trước Phong Bích Tiêu cùng Huyền Nguyệt nói chuyện, yếu ớt nói: "Nàng thật sự không rõ sao? Hạnh phúc của ta chỉ có thể do nàng mang đến."
Hai người im lặng không nói, tâm sự ngổn ngang, người các nàng thích đều không chịu đối mặt với đoạn nhân duyên này, bảo các nàng phải làm sao.
"Ai…" Thanh Sương cùng Hồng Lệ cùng thở dài, rồi lại cùng nhìn nhau cười vui vẻ.
"Tiểu Lệ, ngươi không cần tiễn ta, trở về nghỉ đi." Sở Hồng Lệ đưa Hàn Thanh Sương tới đại môn, Hàn Thanh Sương ngừng lại, ôm nàng một cái, nghiêm túc nói: "Chăm sóc chính mình cho tốt, đừng để ta lo lắng."
"Ta đã biết, đi đường cẩn thận." Sở Hồng Lệ mỉm cười nói.
Hàn Thanh Sương gật đầu, hướng nàng vẫy tay, xoay người lên ngựa.
Tiên Hàn Thanh Sương xong, Sở Hồng Lệ trở lại phòng khách, nhìn phòng khách vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy tĩnh mịch.
"Tiểu thư!" Một nam phó đi tới trước mặt Hồng Lệ, cung kính nói: "Huyền Nguyệt đại nhân đã trở về, mang theo một vị khách."
Sở Hồng Lệ vừa nghe, thập phần vui mừng, khóe miệng bất giác cong lên, chỉnh chỉnh quần áo, ngồi xuống ghế, chậm rãi đợi Huyền Nguyệt.
|
Chap 7
Không lâu sau, Thượng Quan Huyền Nguyệt một thân phong trần mệt mỏi dẫn một bạch y nam tử đi tới.
"Tiểu thư, thuộc hạ đã trở về." Vì Sở Hồng Lệ không muốn người trong sơn trang gọi nàng là trang chủ, nên mọi người vẫn gọi nàng là tiểu thư như trước. Huyền Nguyệt hạ thấp người, chậm rãi nói.
"Vất vả cho ngươi rồi." Sở Hồng Lệ mấy tháng không thấy nàng, ánh mắt tràn đầy ôn nhu ấm áp.
"Tiểu thư, vị này chính là nhị công tử Đường môn đất Thục, đến đây thăm hỏi tiểu thư." Huyền Nguyệt giới thiệu bạch y nam tử với Sở Hồng Lệ.
Đường Hiểu Phong cung kính hướng Sở Hồng Lệ hành lễ, mỉm cười nói: "Tạ hạ phụng mệnh phụ thân, đặc biệt tới Táng Nguyệt sơn trang bái kiến trang chủ. Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của gia phụ (gia là nhà, phụ là cha, dịch là cha của ta), mong Sở trang chủ nhận cho." Nói xong lấy ra một hộp gấm tinh mỹ, hai tay đưa lên tặng Sở Hồng Lệ.
Sở Hồng Lệ cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) mở hộp, thất thần nhìn đóa tuyết liên trong suốt bên trong. "Thiên Sơn tuyết liên ngàn năm!" Sở Hồng Lệ đối với kì trân dị bảo (các đồ hiếm lạ) từ bé đến lớn nhìn không thiếu nhưng đối với đóa tuyết liên trước mặt cũng không tránh được khẽ hô một tiếng, có thể thấy được bông hoa này giá trị đến thế nào.
Đưa cho hạ nhân lễ vật vừa được dâng tặng, Sở Hồng Lệ mỉm cười nói với Đường Hiểu Phong:
"Đường môn chủ thật là quá khách khí, tiểu nữ không tài không đức, là sao nhận được đại lễ này?"
"Sở trang chủ cũng quá khiêm tốn rồi, nếu như ‘Yên chi lệ’ còn không xứng với bông tuyết liên này, còn có người nào có thể nhận đây?"
"A…" Sở Hồng Lệ khẽ cười, "Đường công tử đi đường mệt nhọc, thỉnh đến sương phòng (phòng ngủ) nghỉ ngơi." Nói rồi gọi một tì nữ tới phân phó: "Đưa Đường công tử tới sương phòng phía tây nghỉ tạm."
Đường Hiểu Phong hướng Sở Hồng Lệ hạ thấp người, theo tì nữ lui xuống phía dưới.
Huyền Nguyệt thấy không còn việc gì nữa, cũng muốn li khai (rời đi). Sở Hồng Lệ thế nhưng nhẹ nhàng đi tới trước mặt nàng, vỗ vỗ vai nàng, ôn nhu nói:
"Huyền Nguyệt, ngươi gầy quá, thế nào lại không chịu chăm sóc bản thân như thế?"
Huyền Nguyệt thân thể khẽ run lên, trầm giọng nói: "Đa tạ tiểu thư quan tâm." Nhẹ nhàng đẩy Sở Hồng Lệ ra khỏi người mình, mí mắt khẽ hạ xuống, nói: "Thỉnh tiểu thư chú ý đến thân phận mình."
Không muốn cùng nàng đối diện ư? Hồng Lệ ngực một trận đau đớn, ai oán nhìn vào dung nhanh ngày đêm nhung nhớ.
"Không còn gì nữa, Huyền Nguyệt xin cáo lui." Vẫn hướng ánh mắt xuống phía dưới, không dám nhìn thẳng con người đang tràn ngập đau thương kia.
"Được, ngươi cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi." Sở Hồng Lệ cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ có thể thuận theo.
Huyền Nguyệt vừa nghe đã vội vã xoay ngươi lui ra, nhưng không chú ý tới bóng dáng phía sau nở nụ cười đầy cay đắng.
Tuy đã mệt muốn chết, Huyền Nguyệt lại nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Vì vậy quyết định khoác thêm áo choàng ra hoa viên tản bộ.
Tối nay ánh trăng rất sáng, không khí tươi mát, trời cao vời vợi, cho nên dù trăng đã khuyết, so với bình thường cũng có phần đẹp hơn.
Thả bước chậm rãi qua những bụi hoa, Huyền Nguyệt thế nhưng lại không có tâm tình thưởng hoa, nhìn cảnh vật trước mặt không hề đổi thay, cảnh tượng hồi bé vô ưu vô lo, tự do chơi đùa bất chợt hiện lên. "Nguyệt tỉ tỉ…" Tiếng gọi vô cùng thân thiết, phảng phất như vẫn còn vang bên tai.
"Tiểu Lệ…" Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng khuyết, khẽ gọi tên người trong lòng.
"Ha hả.." Một trận cười thanh thúy vang lên cắt đứt tâm tư Huyền Nguyệt, vừa quay đầu nhìn, đã thấy Sở Hồng Lệ cùng Đường Hiểu Phong đi tới. Huyền Nguyệt nhanh nhẹn trốn sau một gốc cây đại thụ, lén lút nhìn hai người.
Đường Hiểu Phong khẽ lay động chiết phiến (quạt giấy), đối Hồng Lệ nói gì đó. Sở Hồng Lệ chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hài lòng. Đường Hiểu Phong anh tuấn tiêu sái (đẹp zai), Sở Hồng Lệ mỹ nữ ôn nhu, dưới ánh trăng hai người đứng cùng một chỗ, có thể so sánh được với Kim Đồng Ngọc Nữ, thập phần xứng đôi.
Huyền Nguyệt ngực nổi lên một trận chua xót khổ sở, viền mắt nóng lên, hình như có lệ rơi xuống. Quạ đêm hoảng hốt, thê lương kêu lên, tiếng kêu đến tận trời.
Huyền Nguyệt bàng hoàng nhìn hồi lâu, đến khi hai người đi xa, mời buồn bã li khai.
Nhìn ngọn đèn dầu cháy yếu ớt, Sở Hồng Lệ cảm thấy thập phần an tâm, nhẹ giọng hỏi vọng từ ngoài phòng vào:
"Huyền Nguyệt, ngươi đã ngủ chưa?"
Bên trong phòng một trận hoảng loạn, ngọn đèn dầu phụt tắt. Không khí tĩnh mịch, không người trả lời.
"Ai…" Sở Hồng Lệ tựa đầu trên cánh cửa, thở dài, xem ra dùng phép khích tướng cũng không được. Vốn dĩ tại hoa viên, Hồng Lệ đã thấy Huyền Nguyệt, chính là cố ý cùng Đường Hiểu Phong tâm tình, mong muốn có thể khiến cho Huyền Nguyệt ghen một chút.
Huyền Nguyệt nằm trên giường nghe thấy tiếng thở dài u oán kia, hai gò má một mảnh lạnh giá.
|
Chap 8
Võ lâm đại hội ba năm tổ chức một lần, là thịnh yến lớn nhất trên giang hồ, hai đạo nhân sĩ hắc bạch đều tham gia để giành lấy vinh quang. Mặc dù không quan tâm đến chuyện giang hồ, nhýng vì được mời đến, trên cương vị trang chủ Táng Nguyệt sơn trang, Sở Hồng Lệ vẫn phải tham gia, dù sao đây cũng là lễ tiết cơ bản trên giang hồ.Huyền Nguyệt cùng Đường Hiểu Phong cưỡi ngựa đi phía trước, ở giữa là cỗ mã xa chở Sở Hồng Lệ, cuối cùng là đoàn kị mã hộ vệ, đoàn người cứ thế mà chậm rãi tiến về phía trước.
Tuy rằng đã cuối hạ, nhưng ánh mặt trời vẫn bỏng rát. Dưới ánh nắng chói chang như vậy, không qua bao lâu, mọi người đều đổ mồ hôi như mưa.Huyền Nguyệt thúc ngựa đến bên cạnh mã xa, nói với Sở Hồng Lệ đang ngồi trong xe:
"Tiểu thư, khí trời nóng bức như vậy, không bằng nghỉ lại một chút rồi đi tiếp."
"Hảo, tìm một chỗ có bóng mát, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút." Sở Hồng Lệ đáp ứng.
Sau đó Huyền Nguyệt cho đoàn người dừng lại, đến chỗ bên đường có bóng cây nghỉ tạm.
Từ trên lưng ngựa tháo xuống túi nước, Huyền Nguyệt đang muốn đưa cho Sở Hồng Lệ uống, đã thấy Đường Hiểu Phong cũng cầm một túi nước trong tay, đi tới trước mặt Sở Hồng Lệ, mỉm cười nói:
"Sở trang chủ, đây là trà tránh cảm nắng ta đặc chế, thỉnh dùng." (mang về nhà mà dùng ~ biến ngay ra khỏi tiểu thụ của ta không ta phang dép cho chết đấy)
"Đa tạ công tử." Sở Hồng Lệ tiếp nhận túi nước, cười hướng hắn nói lời cảm tạ.
Huyền Nguyệt đứng ngây người một hồi, sau đó chạy ra xa, rầu rĩ uống nước.
"Lê giòn đây ~ Lê giòn dùng làm giải khát màu hè tốt nhất đây ~~~" Một nông phu tuổi trung niên hai tay ôm hai sọt lê, thét to.
"Đại thúc, ta muốn mua lê." Đườnh Hiểu Phong hướng trung niên nam tử ngoắc tay, ý bảo hắn lại gần.
"Hảo." Trugn niên nam tử đi tới trước mặt Đường Hiểu Phong, một bên buông sọt lê xuống, một bên lấy tay áo lau mồ hôi, cười nói:
"Công tử ngài tự mình chọn đi, tất cả đều là lê vừa hái xong, đặc biệt tươi mới. Chọn mấy trái thật ngon đưa cho tiểu thư xinh đẹp ngồi kia giải khát. Ăn trong miệng, ngọt trong lòng a~"
"Ha ha" Sở Hồng Lệ nghe hắn nói vậy, che miệng cười.
"Vậy…chỗ này bao nhiêu?" Đường Hiểu Phong lựa những trái lê trông tươi ngon nhất, nói trung niên nam tử tính tiền.
"Giá cả cực kì hợp lí…" Trung niên nam tử thân khẽ cúi, cười lạnh nói: "Lấy lệnh bài của Sở Hồng Lệ để đổi lại được chứ?" Lời còn chưa dứt, thân mình đã lướt qua Đường Hiểu Phong, hướng chỗ Sở Hồng Lệ phóng tới.
"Tiểu thư cẩn thận!" Hộ vệ ở cạnh Sở Hồng Lệ vội vã rút kiếm, ngăn cản công kích của người nọ.
Nhất thời không biết từ đâu ra rất nhiều sát thủ cùng Huyền Nguyệt bọn họ chém chém giết giết.
Huyền Nguyệt vung kiếm, một mặt cẩn thận ngăn địch nhân, một măt nỗ lực tới gần Sở Hồng Lệ. Tuy rằng Sở Hồng Lệ không có võ công, nhưng nhờ có thủ hạ hết mình tương trợ, sát thủ tạm thời cũng không thể tới gần nàng.
Dưới đợt sóng công kích của địch nhân, vòng bảo vệ dần thu nhỏ lại. Đột nhiên một người hộ vệ bị đâm, một sát thủ phi kiếm cực nhanh và sắc bén thẳng hướng Sở Hồng Lệ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Huyền Nguyệt đang cách Sở Hồng Lệ một khoảng xa liền dốc sức phi thân tới che trước người Hồng Lệ, vì nàng nhận một kiếm, thân kiếm đâm sâu vào vai trái Huyền Nguyệt.
"Huyền Nguyệt!!!" Sở Hồng Lệ ôm lấy nàng, kinh hoàng kêu to.
Huyền Nguyệt một kiếm đánh gục sát thủ kia, ngã vào trong lòng Hồng Lệ, ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười nói:
"Thật tốt quá, ngươi không có việc gì.."
Sở Hồng Lệ khéo léo điểm một vài huyệt đạo của Huyền Nguyệt, ngăn không cho máu chảy ra. Lúc này, Đường Hiểu Phong cùng một vài hộ vệ đã đem sát thủ đánh lui, đều chạy nhanh tới.
"Huyền Nguyệt, ngươi nhất định không sao…" Sở Hồng Lệ xé vạt áo, vội vàng băng bó cho Huyền Nguyệt, nhưng tay nàng một mực run rẩy, làm thế nào cũng không băng lại được, sốt ruột đến nước mắt đều trào ra.
"Đứng khóc.." Huyền Nguyệt muốn vì nàng lau đi nước mắt, lại phát hiện tay bỗng trở nên mềm nhũn, tầm nhìn mơ hồ, hôn mê bất tỉnh. Trong mê man tựa hồ còn nghe được tiếng khóc thét của Hồng Lệ cùng tiếng kinh hô của Đường Hiểu Phong.
***
"Tiểu Lệ!!!" Huyền Nguyệt kêu to, từ trên giường ngồi dậy, động đến vết thương bên vai trái, khiến vết thương sau lớp băng trắng nhè nhẹ rỉ máu. Nhìn bốn phía xugn quanh, mới phát hiện chính mình đang ở trong một căn phòng sạch sẽ ngăn nắp.
"Huyền Nguyệt đại nhân, ngài tỉnh!" Một người hộ vệ ở ngoài phòng chạy vào, kinh hỉ hét lớn.
"Tiểu thư đâu?" Ôm lấy vai trái, Huyền Nguyệt suy yếu chống tay lên giường bước xuống. Hộ vệ chạy nhanh tới giúp nàng, trả lời:
"Đại nhân hôn mê, tiểu thư vẫn luôn một mình chăm sóc ngài. Đường công tử khuyên mãi mới đồng ý nghỉ ngơi. Hiện đang ở căn phòng sát vách."
Nghĩ tới Sở Hồng Lệ ở bên giường chiếu cố (chăm sóc) mình, Huyền Nguyệt vừa yêu thương không nỡ, vừa rung động tận đáy lòng. Vội vã để người hộ vệ dìu sang căn phòng bên cạnh.
|
Chap 9
Đến cửa phòng, Huyền Nguyệt cho hộ vệ lui xuống, tự mình chậm rãi bước vào phòng. Trong phòng ánh sáng mờ ảo, hư hư thực thực, lặng lẽ đi tới bên giường ngồi xuống, Huyền Nguyệt lặng lẽ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Sở Hồng Lệ."Tiểu Lệ…" Huyền Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Hồng Lệ, thấp giọng kêu ra cái tên từ tận đáy lòng.Sở Hồng Lệ khẽ giật giật hai hàng lông mi dài, sau đó hai mắt chậm rãi mở: "Huyền Nguyệt?", mang theo vẻ mặt khó tin gọi tên nàng.
Huyền Nguyệt vội vã thu hồi bàn tay vẫn đang nhẹ nhàng đặt trên khuôn mắt Hồng Lệ, không muốn bị nàng bắt được chính mình đang chăm chú nhìn nàng.
"Huyền Nguyệt, thương thế của ngươi sao rồi?" Sở Hồng Lệ muốn ngồi dậy, lại bị Huyền Nguyệt nhẹ nhàng ngăn lại.
"Ta không sao, trái lại ngươi mới là người mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi." Huyền Nguyệt ôn nhu thay nàng đắp lại chăn.
"Ngươi ở lại thêm một chút cùng ta được không?" Sở Hồng Lệ nhẹ giọng nói, cơ hồ dùng giọng điệu cầu khẩn mà nói với nàng.
Huyền Nguyệt nội tâm khẽ biến, "Được, ta sẽ ở đây cùng ngươi, một bước cũng không đi." Khẽ vén mấy sợi tóc mai vương trên trán Hồng Lệ, mỉm cười đáp ứng.
Nhìn thấy nàng tuy đang ngủ mà vẫn nắm chặt tay mình, Huyền Nguyệt khẽ cười khổ. Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi.
Một bóng dáng bạch sắc đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn hai nữ nhân trong phòng, trên mặt xuất hiện biểu tình phức tạp khó đoán.
Không biết là vì trời quá nóng hay vì trong lòng phiền muộn ngổn ngang, Huyền Nguyệt thế nào cũng không thể ngủ được, nằm trên giường quả thực rất buồn chán, liền trở mình đứng lên, chậm rãi bước ra ngoài phòng.
Nơi mà bọn họ ở trọ là một khách điếm lớn nhất trong thành, Sở Hồng Lệ lại thuê căn phòng hạng nhất, cũng lớn nhất, không có ai quấy rầy, bốn phía an tĩnh.
Hô hấp thật sâu, hít không khí trong lành, Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng khuyết, hưởng thụ cảm giác bình yên trong chốc lát.
"Thượng Quan tiểu thư..." Huyền nguyệt nhìn lại, Đường Hiểu Phong đứng cách nàng không xa.
"Đường công tử cũng không ngủ được ư?" Huyền Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
Đường Hiểu Phong gật đầu, cũng ngẩng lên nhìn trăng, chậm rãi nói:
"Ta cứ nghĩ rằng ngày hôm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó."
Huyền Nguyệt thân thể khẽ run, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhìn Đường Hiểu Phong, không nói gì.
"Ta đang nghĩ, nếu như lúc đó Thượng Quan tiểu thư không xông lên đúng lúc, sẽ có hậu quả thế nào đây." Đường Hiểu Phong cũng không lảng tránh ánh mắt Huyền Nguyệt nhìn hắn, chậm rãi nói.
"Đường công tử nói lời này là có ý gì?" Huyền Nguyệt không minh bạch ý tứ của hắn.
Đường Hiểu Phong mỉm cười nói:
"Kì thực lần này tại hạ đến đây, cũng không chỉ để thăm hỏi Sở trang chủ, mà còn có một việc trọng yếu hơn."
"Không biết là chuyện gì?"
"Để hướng Sở trang chủ cầu hôn."
"Cái gì!" Huyền Nguyệt lấy làm kinh hãi, thanh âm thoáng chốc tăng cao.
Đường Hiểu Phong đối với phản ứng của nàng cũng không hề kinh ngạc, chỉ mỉm cười nói:
"Đây là ý tứ của gia phụ. Nếu như Táng Nguyệt sơn trang cùng Đường môn kết thành thông gia, chắc chắn là chuyện tốt với cả hai nhà. Gia phụ vẫn muốn tìm cách đi sâu vào vùng trung nguyên, chỉ còn thiếu một cơ hội phù hợp. Vậy nên lần này mới phái tại hạ đến Táng Nguyệt sn trang."
Huyền Nguyệt nhíu mày, cố gắng áp xuống cảm giác khó chịu trong lòng, lạnh lùng nói:
"Hôn sự của tiểu thư không phải là thứ dùng để giao dịch!" (Ăn dấm chua mù trời lên rồi còn tsun làm gì hả tỉ)
"Này cũng không thể nói là giao dịch, chuỗi ngày ở chung này, ta phát hiện chính mình rất thích Hồng Lệ, chỉ cần nàng nguyện ý, ta có thể ở rể Sở gia, hảo hảo bảo hộ nàng, sẽ không để cho nàng bị uy hiếp đến tính mạng như ngày hôm này, khiến cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc trên đời." Đường Hiểu Phong không nhanh không chậm nói, biểu tình chân thành.
Huyền Nguyệt trầm mặc, một đoạn thời gian ngắn ở chung, nàng nhận ra Đường Hiểu Phong chính là một nam nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tác phong nhanh nhẹn, lại là Đường môn nhị công tử, cùng Sở Hồng Lệ cũng coi như môn đăng hộ đối. Hơn nữa hắn cam nguyện ở rể Sở gia, nam nhân như vậy, chắc chắn có thể cho Hồng Lệ hạnh phúc. Nhưng vừa nghĩ tới Hồng Lệ thân mặc giá y (váy cưới), tựa trong lòng Đường Hiểu Phong, nội tâm Huyền Nguyệt không thể đè nén cảm giác đau đớn.
"Ta sẽ nhắn lại lời nói của người với tiểu thư, có đáp ứng hay không, tất cả đều do tiểu thư quyết định." Huyền Nguyệt bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.
"Tất cả nhờ ngươi, Thượng Quan tiểu thư." Đường Hiểu Phong phía sau lưng Huyền Nguyệt khom người chào, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy thâm ý khó dò.
|