[Bách Hợp] [Edit - Hoàn] Nguyện Giả Thượng Câu - Minh Dã Chương 135 : Mong người mắc câu Sáng sớm hôm sau, Tả Khinh Hoan là người đầu tiên tỉnh lại, theo bản năng đưa tay chạm đến nữ nhân bên cạnh, cảm giác được cơ thể ấm áp bên người, nàng mới yên tâm, chống cằm tham lam ngắm Tần Vãn Thư còn đang chìm sâu trong mộng đẹp. Tần Vãn Thư thật đẹp, Tả Khinh Hoan nhớ tới lần đầu tiên gặp nữ nhân này, đã bị nét đẹp của nàng làm kinh diễm. Gương mặt đẹp không đủ tạo nên mị lực của một người, mị lực thực sự vĩnh viễn đều là người đẹp còn có người đẹp hơn. Tả Khinh Hoan tin tưởng mặc dù Tần Vãn Thư tới 60 tuổi vẫn sẽ làm cho mình kinh diễm không ngớt. Tả Khinh Hoan thường hay suy nghĩ, kiếp trước hai người nhất định ràng buộc rất sâu, nếu không phải thế vì sao mình sẽ chiếm được nữ nhân này. Nàng có thể lý giải thái độ của Thi Vân Dạng khi đối diện mình, có đôi khi, Tả Khinh Hoan cũng nghĩ, nữ nhân hoàn mỹ như Tần Vãn Thư, dường như không nên thuộc về bất cứ ai hết. Thế nhưng ý niệm này chỉ lóe qua trong đầu. Tả Khinh Hoan nhìn dung nhan ngủ say của Tần Vãn Thư, vô luận như thế nào, nữ nhân tốt đẹp này là của mình. Tần Vãn Thư đêm qua nở rộ vô số lần dưới thân mình, Tả Khinh Hoan cảm thấy lồng ngực tràn đầy hạnh phúc. Hôm qua nàng chắc là bị mình làm cho mệt mỏi quá độ, Tả Khinh Hoan nghĩ thầm, có chút đau lòng hôn lên trán Tần Vãn Thư một cái, sau đó chuẩn bị rời giường làm bữa ăn sáng tình yêu cho nàng. Lúc Tả Khinh Hoan đứng lên, chân vừa mới chạm đất thiếu chút nữa té trên mặt đất, lúc này mới nhớ tới hai chân và thắt lưng đều mỏi nhừ. Đêm qua Tần Vãn Thư cũng muốn mình vô số lần. Tần Vãn Thư thích nhất là có qua có lại, cho nên đêm qua bất luận là mình hay Tần Vãn Thư đều là phóng túng trắng đêm. Bất quá Tả Khinh Hoan đối với chuyện chăm chỉ vận động trên giường rất là thích ý, nàng biết nữ nhân tiết chế kia kiên quyết sẽ không dung túng mình mỗi lần đều như vậy. Tả Khinh Hoan rửa mặt xong, lập tức vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra trứng gà và các nguyên liệu khác. Tâm tình vui vẻ hát thầm một bài, làm bữa sáng tình yêu. Tả Khinh Hoan xuống giường không bao lâu, Tần Vãn Thư cũng tỉnh lại. Nàng xem đồng hồ báo thức trên đầu giường, mười giờ, đã là mặt trời lên cao ba sào. Bản thân lâu lắm rồi không có rời giường trễ như vậy. Nhìn thấy ánh nắng tươi sáng từ bên ngoài xuyên qua khe nhỏ của rèm cửa chiếu vào trong phòng, nghe ở phòng bếp truyền đến tiếng ca hát, không khỏi khẽ cười. Tần Vãn Thư mặc áo ngủ vào, rửa mặt sạch sẽ xong, liền đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy người ở bên trong giống một chú chim nhỏ vui vẻ bận rộn, tiếu ý càng đậm hơn. Nàng thích cuộc sống thoải mái như vậy, có một người yêu làm bạn, sau đó không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần vô cùng đơn giản bình thường gần nhau suốt đời. Tần Vãn Thư bước vào, từ phía sau ôm lấy Tả Khinh Hoan. Tả Khinh Hoan cảm giác được hương khí trên người Tần Vãn Thư, hài lòng nở nụ cười. "Ngươi ra phòng khách chờ chút, người ta bây giờ toàn là mùi dầu mỡ thôi!" Tả Khinh Hoan tuy hưởng thụ cái ôm ấm áp của nàng, nhưng bản thân không muốn Tần Vãn Thư ngửi được mùi dầu mỡ trong bếp. "Ta đây ngửi một chút có hay không." Tần Vãn Thư vùi đầu vào mái tóc của Tả Khinh Hoan, dùng sức hít vào. Sau đó chuyển qua cần cổ Tả Khinh Hoan ngửi một chút, dùng chóp mũi cọ cọ vào cổ đối phương. Tả Khinh Hoan cảm thấy cái cổ vừa ngứa vừa có cảm giác tê dại. Nàng biết thân thể của mình luôn mẫn cảm với Tần Vãn Thư. "Không có, rất thơm." Tần Vãn Thư giống như giám định xong rồi đưa ra kết quả. "Tần Vãn Thư, ngươi dỗ ngọt người ta." Tả Khinh Hoan cười vui vẻ giống như ăn được mật. "Ta không thể nói sao?" Tần Vãn Thư nhíu mày hỏi. "Nói càng nhiều càng tốt." Tả Khinh Hoan nghĩ bản thân không sợ buồn nôn. Hơn nữa Tần Vãn Thư nói ra những lời đường mật cũng chẳng khiến người khác cảm thấy nổi da gà. "Kỳ thực ta vốn muốn nói một câu, lúc ngươi chăm chỉ làm đồ ăn rất đẹp." Tần Vãn Thư nghĩ dùng lời ngon ngọt chưa chắc là không đúng, ít nhất nàng không nói được những câu giả dối. "Nếu ngươi mong muốn hành vi nào đó vẫn xuất hiện, sẽ không ngừng khẳng định và cường điệu hóa với đối phương. Đó chính là phương pháp củng cố của quản lý học. Ngươi khen ngợi bộ dáng nấu cơm của ta, có phải muốn người ta làm bà nấu cơm cho ngươi hay không nha?" Tả Khinh Hoan đùa giỡn mà nói. "Ân, có vẻ là vậy." Tần Vãn Thư cố ý hùa theo Tả Khinh Hoan. "Vạn nhất người ta biến thành hoàng kiểm bà (thiếu phụ luống tuổi có chồng) làm sao bây giờ?" Tả Khinh Hoan nhíu mày hỏi, biến thành xấu xí như vậy là tối kỵ của nữ nhân a. "Tả Khinh Hoan, ta thích ngươi không phải vì ngươi biết nấu cơm. Ta thích ngươi, đơn giản vì ngươi là ngươi. Chỉ là ta thích ngươi vì ta bận rộn mà thôi." Tần Vãn Thư nghiêm túc nói. "Ta hiểu, giống như ta thích bộ dáng lúc ngươi đàn cho ta nghe. Đó là ngươi làm vì ta." Tả Khinh Hoan giương lên khóe miệng, mặc dù làm hoàng kiểm bà cả đời cho Tần Vãn Thư, nàng đều nguyện ý. "Ân." Tần Vãn Thư biết Tả Khinh Hoan hiểu ý mình. "Tần Vãn Thư, bây giờ ta cũng biết đàn rồi, đến lúc rảnh đàn cho ngươi nghe được không?" Nói đến đàn dương cầm, Tả Khinh Hoan đã nghĩ thể hiện những thứ mình học được cho Tần Vãn Thư xem, giống y hệt tiểu hài tử vậy. "Tốt." Tần Vãn Thư không biết trong ba năm qua Tả Khinh Hoan đã từng học cái gì. Quả nhiên Tả Khinh Hoan ở thời điểm mình không hay biết trưởng thành, khiến nàng có cảm giác mất mát. Chẳng qua Tần Vãn Thư thực chờ mong hình dáng lúc đánh đàn của Tả Khinh Hoan, tiểu tiên nữ đàn dương cầm phong cách nhất định rất đáng chiêm ngưỡng. "Tần Vãn Thư, tối nay ta làm món Nhật cho ngươi ăn có được hay không?" Tả Khinh Hoan tiếp tục hỏi. "Được." Tần Vãn Thư gật đầu. "Tần Vãn Thư, ngày mai chúng ta đi thăm Tiêu di được không, tiện đường xem Thanh Diệp thế nào?" "Được." Tần Vãn Thư chỉ biết trả lời theo ý nàng. "Tần Vãn Thư, nghe Lý Hâm nói hiện tại Thi Vân Dạng đã có bạn gái chính thức. Người ta rất hiếu kỳ là ai có thể thu phục kẻ thích gây sự kia, ngươi chừng nào thì mang ta đi gặp nàng vậy?" Có người nói là một cô gái luôn làm Thi Vân Dạng chướng mắt, nàng rất tò mò cô gái kia là nhân vật ra sao. Kẻ ăn chơi trác táng, nhiều lần nếm trải các loại nữ nhân thượng vàng hạ cám như Thi Vân Dạng, rốt cuộc là nữ nhân nào có thể lọt vào mắt xanh của nàng, chưa tính đến chuyện lưu lại trong lòng nàng. Có thể nói ánh mắt của Thi Vân Dạng thích xoi mói, quan niệm giai cấp nặng nề, lại là kẻ yêu bề ngoài. Nói chung Thi Vân Dạng là một nữ nhân hết sức nông cạn, Tả Khinh Hoan cho rằng Thi Vân Dạng vẫn sẽ rong chơi đùa giỡn mới đúng. "Đó là một cô gái không tệ. Ngươi muốn gặp, ta tìm thời gian, hẹn mọi người cùng nhau ăn cơm." Tần Vãn Thư nghĩ nhân sinh thực là kỳ diệu. Thi Vân Dạng nếu không gặp tai nạn xe, đại khái sợ là vĩnh viễn cũng không có khả năng gặp được cô gái kia. Nếu không có Hàn Sĩ Bân, mình và Tả Khinh Hoan có lẽ cũng đồng dạng. Thế nhưng đây là cố ý hay là có duyên sẽ gặp gỡ. "Đến lúc đó, gọi cả Lý Hâm và Nghiêm Nhược Vấn cùng tới đi." Tả Khinh Hoan nghĩ cảnh tượng đó nhất định náo nhiệt. Đặc biệt Thi Vân Dạng và Lý Hâm hai nữ nhân yêu nghiệt này còn từng có một tầng quan hệ mờ ám, nghĩ đến Tả Khinh Hoan bỗng nhiên cảm thấy mình có thể lý giải tâm tình e sợ thiên hạ không loạn của Thi Vân Dạng. "Ân." Tần Vãn Thư làm sao không thấu hiểu tâm tư của Tả Khinh Hoan, nhưng vẫn dung túng gật đầu. "Tần Vãn Thư, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm với ngươi." "Từ từ sẽ có cơ hội, không vội, tương lai còn đợi chúng ta đâu." "Tần Vãn Thư, ta thích những lời này." Tả Khinh Hoan mỉm cười ngọt ngào. Nàng thích tương lai mọi chuyện đều có Tần Vãn Thư làm bạn, bản thân mình sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa. Tình yêu có đôi khi là ngươi tình ta nguyện, thế nên mới gọi là mong người mắc câu.
|
[Bách Hợp] [Edit - Hoàn] Nguyện Giả Thượng Câu - Minh Dã Chương 136 : Phiên ngoại Thi Vân Dạng cảm thấy thỏa mãn ghé vào trên người Hứa Chiêu Đệ. Tuy gương mặt của người dưới thân chưa thể nói là xinh đẹp, miễn cưỡng có thể xem như là con gái rượu dễ nhìn. Dáng người không quá nóng bỏng, hoàn toàn là một kẻ suy dinh dưỡng, thế nhưng ba năm qua mình chưa từng chán món rau xanh này. Thi Vân Dạng mệt ngươi một đời anh minh, bản thân lại bị bại bởi một món vô vị thế. Đáng tiếc cây cải xanh này yêu nhất vẫn là khi mình bị tông xe trở thành ngu ngốc. "Phương Phương, ngươi nặng quá, ép đến ta thở không nổi." Hứa Chiêu Để nhíu mày. Thi Vân Dạng thích sau khi ân ái xong nằm lên người mình. Tuy tên kia không mập, nhưng một kẻ cao đến 1m73 nằm ở trên người, chính là ép tới bản thân thở không nổi, nàng chỉ cao có 1m63 thôi a. "Ngươi có thể gọi ta là Thi Thi, Vân Vân, Dạng Dạng. Phương Phương cái gì, quên đi." Thi Vân Dạng có cảm giác thật vô lực. Nàng nghĩ cả đời mình ở trong lòng Hứa Chiêu Đệ sẽ thoát không được hình tượng ngốc nghếch. Phương Phương là tên gọi lúc Thi Vân Dạng bị mất trí nhớ biến thành ngu ngốc, quê mùa giống như hai lúa. Thi Vân Dạng vẫn không hy vọng đoạn ký ức đó bị nhắc đến, tuy lúc nàng biến thành ngu ngốc trải qua rất vui vẻ, thế nhưng so với hình tượng chân chính của mình khác xa một trời một vực. "Lưu lại trên người ngươi cũng chỉ có tên này thôi." Hứa Chiêu Đệ đối với chuyện tên gọi rất kiên trì. Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thi Vân Dạng không còn ngây thơ như Phương Phương nữa. Phương Phương là một nữ hài tốt, còn tên Thi Vân Dạng này thì nàng không muốn đánh giá. Được rồi, nàng thích gọi thì để nàng gọi. Hoàn hảo tiểu Chiêu còn chừa chút thể diện cho mình, nếu không để cho mình làm sao được đây. "Đại tiểu thư mời chúng ta đến nhà nướng thịt." Thi Vân Dạng nói sang chuyện khác. Lời mời của Tần tiểu thư, tiểu Chiêu vĩnh viễn cũng không cự tuyệt. Không biết Tần tiểu thư lấy đâu ra sức hút cường đại như vậy, không ai có khả năng miễn dịch. Thi Vân Dạng vừa nghĩ đến trong lòng lại chua xót, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, hình tượng của mình và Tần Vãn Thư trong cảm nhận của tiểu Chiêu là một người trên trời, một người dưới đất. Nhắc tới Tần Vãn Thư, Hứa Chiêu Đệ lập tức tràn đầy sức sống. Kỳ thực nàng không rõ, một nữ nhân hoàn mỹ giống nữ thần như Tần Vãn Thư làm sao sẽ là thanh mai trúc mã với một người xấu tính đến xương như Thi Vân Dạng. Nghĩ đến lại cảm thấy Tần tiểu thư kết bạn rất vô ý, ban đầu nếu không phải nể mặt Tần tiểu thư, nàng mới không thèm để ý kẻ bề ngoài nạm vàng bên trong thối rữa như Thi Vân Dạng. "Hẹn khi nào?" Hứa Chiêu Đệ thật ra thì rất tò mò người có thể sánh vai cùng Tần Vãn Thư sẽ là dạng người gì. Nàng khó tưởng tượng được có người xứng đôi với Tần Vãn Thư, dù sao Tần Vãn Thư thật sự rất tốt đẹp, hoàn mỹ đến khó có thể để người chiếm hữu. "Ngày mai." Thi Vân Dạng thế nhưng rất sợ Tần Vãn Thư đem chuyện mình trở thành ngu ngốc nói cho Tả Khinh Hoan nghe. Dù sao Tần Vãn Thư không phải người nhiều chuyện. Nhưng Lý Hâm, Thi Vân Dạng đột nhiên nhớ tới nữ nhân kia, sắc mặt trở nên rất khó coi. Lúc đó não của mình bị tụ máu là do Lý Hâm xử lý. Nữ nhân kia vẫn còn ghi hận trong lòng, tám phần mười là không cần giữ mồm miệng. Ngày mai Tả Khinh Hoan có lẽ sẽ mời cả Lý Hâm và Nghiêm Nhược Vấn, càng nghĩ càng có khả năng. "Ngày mai, không được, ta phải lập tức đi chuẩn bị..." Bản chất gà mái của Hứa Chiêu Đệ lại phát tác. Nàng có thói quen thích ôm đồm mọi chuyện vào thân, chuẩn bị rời giường thu xếp dụng cụ nướng đồ. Thi Vân Dạng gắt gao đè lại Hứa Chiêu Đệ, không để nàng đứng lên. "Các nàng hẹn chúng ta, không phải chúng ta mời. Bọn họ sẽ sắp xếp ổn thỏa, ngươi đừng tự làm khổ mình." Thi Vân Dạng nhíu mày nói. "Tần tiểu thư dường như không phải là người..." Trong cảm nhận của Hứa Chiêu Đệ, Tần Vãn Thư có lẽ giống Thi Vân Dạng đều là loại người mười ngón tay không dính nước, sẽ không làm những chuyện vụn vặt đó. "Tần gia nhiều nhất là người hầu, huống chi bên cạnh nàng còn có tiên nữ giả Tả Khinh Hoan, đâu cần ngươi quan tâm." Thi Vân Dạng không đồng ý. "Tiên nữ giả?" Hứa Chiêu Đệ nghĩ cũng đúng, nhưng mà ai là tiên nữ giả a? "Nữ nhân của đại tiểu thư." Lẽ nào mình chưa từng kể về Tả Khinh Hoan cho nàng nghe? "Nữ nhân của Tần tiểu thư?" Hứa Chiêu Đệ vô ý nâng cao âm lượng, không nghĩ ra Tần tiểu thư cũng thích nữ nhân. Quan trọng nhất là, nàng khó có thể tưởng tượng hình ảnh một nữ nhân khác thân mật đứng chung với Tần Vãn Thư. Hứa Chiêu Đệ không hiểu sao rất chờ mong buổi tụ tập ngày mai. Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng thử hết quần này đến áo khác, nữ nhân này quả nhiên vẫn thích làm dáng. Hơn nữa hôm nay hình như còn chọn một bộ y phục diễm lệ hơn ngày thường rất nhiều, giống như muốn đi tranh kỳ đấu diễm (tranh đoạt vẻ đặc sắc, khoe khoang sự xinh đẹp) vậy. Trên thực tế, Thi Vân Dụng đúng là có ý định này, phải biết Thi Vân Dạng trời sinh thích làm tiêu điểm, cho nên mới thường xuyên chau chuốt bản thân. "Tiểu Chiêu, có cần giúp ngươi trang điểm một chút không?" Thi Vân Dạng chọn được quần áo vừa ý, trang điểm xong, liền quay lại hỏi người vẫn ở bên cạnh chờ đợi một cách kiên nhẫn. Cho dù là gái rượu nhưng đứng giữa một đám mỹ nhân thì người chịu thiệt là tiểu Chiêu. Đa số nữ nhân đều thích hư vinh, tuy lòng hư vinh của nàng chỉ bằng số âm. "Không phải đi nướng thịt sao, còn trang điểm làm cái gì, chuyện bé xe to. Chúng ta đến nhà Tần tiểu thư sớm một chút, còn giúp các nàng chuẩn bị nữa." Hứa Chiêu Đệ ra vẻ giáo huấn. Nàng đặc biệt không quen bộ dáng khoa trương phù phiếm của Thi Vân Dạng. Thi Vân Dạng cùng Hứa Chiêu Đệ vừa đến, Lý Hâm cũng đồng thời xuất hiện. Hai bên ở trước cửa lớn của biệt thự gặp mặt. Có chết hay không cả hai nữ nhân diêm dúa kia dĩ nhiên cùng chọn màu đỏ chói lọi, tuy kiểu dáng không giống, nhưng các nàng vì bản thân bị đụng hàng mà cảm thấy lúng túng. Hứa Chiêu Đệ phát hiện Thi Vân Dạng và Lý Hâm mỗi lần nhìn thấy đối phương sẽ hiện ra biểu tình mất tự nhiên. Dường như bác sỹ Lý có chút khẩn trương, có chút e dè, hình như chỉ sợ Nghiêm Nhược Vấn nổi ghen. Nghiêm Nhược Vấn cũng bất ngờ khi Thi Vân Dạng nằm trong danh sách được mời. Tuy không còn phản cảm với Thi Vân Dạng như trước, nhưng nhớ lại Lý Hâm và Thi Vân Dạng từng có tiền án tình một đêm, vừa nghĩ đến trong lòng đã khó chịu. Trong lòng Thi Vân Dạng thầm mắng Tả Khinh Hoan nhảm nhí, đã biết kẻ kia nhất định sẽ mời Lý Hâm và Nghiêm Nhược Vấn. Chuyện tình một đêm với Lý Hâm, nàng cơ bản không để ý. Nhưng sau đó Lý Hâm lại là bác sỹ phụ trách lấy máu bầm trong đầu mình ra, nàng cũng từng gặp qua bộ dáng ngớ ngẩn của mình lúc đó. Thi Vân Dạng cảm thấy bản thân thực sự mất mặt, mất đến Thái Bình Dương đi. Lý Hâm thấy biểu tình của Nghiêm Nhược Vấn không biến hóa, mới nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thực tính chiếm hữu của Vấn Vấn rất cao, đây là chuyện sau này Lý Hâm mới phát hiện được. Bản thân mình thường mắc phải hoa đào, luôn loạn thất bát tao (lung tung) trêu chọc một số người. Nếu để Vấn Vấn biết được, bên ngoài tuy tỏ ra không thèm để ý, nhưng một khi về nhà bản thân coi như xong đời. Mỗi lần nàng đều chà đạp mình đến khi mình khóc lóc xin tha mới thôi, nhưng lại chưa từng thừa nhận là nàng ghen tị. Đúng là đến chết vẫn mạnh miệng. Lý Hâm, Nghiêm Nhược Vấn và Thi Vân Dạng mỗi người mang một tâm sự riêng, cho nên tạm thời quên Hứa Chiêu Đệ còn đứng bên cạnh Thi Vân Dạng. Hứa Chiêu Đệ không phải lần đầu nhìn thấy Lý Hâm. Hiển nhiên khi Lý Hâm không mặc áo bác sỹ thì rất giống Thi Vân Dạng đều là những nữ nhân phong tao. Hai người đứng cạnh nhau giống như Diêu Hoàng, Ngụy Tử ganh đua khoe sắc. [Diêu Hoàng, Ngụy Tử: tên riêng của các giống mẫu đơn nổi tiếng (có thể tham khảo thêm ở đây:http://phongnhacac.blogspot.com/2012...-mau-on.html)] "Chào bác sỹ Lý." Hứa Chiêu Để chủ động cất lời trước. Tuy diện mạo của Lý Hâm so với Thi Vân Dạng càng giống một nữ nhân không đứng đắn, nhưng nhờ có một nghề nghiệp thần thánh, là bác sỹ, mới khiến Hứa Chiêu Đệ nảy sinh một chút tôn trọng với nàng. "Thì ra là tiểu Chiêu và Phương Phương a, hôm nay xem ra rất là náo nhiệt." Lý Hâm nhìn ra Thi Vân Dạng khi nghe đến hai chữ Phương Phương liền thay đổi sắc mặt. Tâm tình trở nên sáng sủa, làm người không thể quá xấu tính, nếu không sẽ bị báo ứng. Nhìn đi, Thi Vân Dạng là một ví dụ điển hình a. "Chúng ta cùng vào đi." Nghiêm Nhược Vấn nhắc nhở những người còn lại, hỏi thăm xong rồi thì nên đi vào. Sau khi Hứa Chiêu Đệ đi đến sân, liền thấy Tần Vãn Thư đang chăm chú cột tóc cho Tả Khinh Hoan, biểu tình ôn nhu chuyên chú. Một người giống như nữ thần, một người diện mạo như tiên nữ, đứng chung một chỗ đúng là thần kỳ đẹp mắt. Tướng mạo của hai người kia đúng lúc trùng hợp với khuôn mẫu lý tưởng của nàng. Thi Vân Dạng tuy đẹp một cách phong tình vạn chủng, nhưng thiếu đi vẻ tĩnh lặng thanh nhã. "Chắc cô là tiểu Chiêu, tôi tên Tả Khinh Hoan. Cô có thể gọi tôi là tiểu Hoan cũng được." Tả Khinh Hoan chủ động ân cần làm quen với Hứa Chiêu Đệ. Nàng chăm chú quan sát người đối diện. Tướng mạo của nàng ở trong một đám nữ nhân người sau đẹp hơn người trước, xác thực không đủ xuất chúng, nhưng lại có cảm giác thân thiết như muội muội ở nhà bên. Tả Khinh Hoan luôn nghĩ Thi Vân Dạng chuyển hướng thích nữ nhân, hợp mắt nếu không phải nữ nhân giống Tần Vãn Thư thì ít nhất cũng tương tự Lý Hâm mới đúng. Hứa Chiêu Đệ khỏa trái cây chưa chín này vừa nhìn chính là một cô bé cực kỳ an phận, sóng vai với một kẻ ly kinh bạn đạo (không tuân thủ, đi ngược với đạo lý lẽ thường, nói chung là nổi loạn, không thèm để ý giáo huấn chính thống cổ hủ các loại) tính tình tồi tệ như Thi Vân Dạng tương phản quá lớn. Hứa Chiêu Đệ ngại ngùng cười đáp lại Tả Khinh Hoan, "Tôi đi chuẩn bị một chút." Hứa Chiêu Đệ không giỏi giao tiếp, đặc biệt đứng giữa một đám nữ nhân quá xuất sắc, càng có chút câu nệ, cho nên mới đi tìm chuyện nàng am hiểu nhất để làm. "Tiểu Chiêu, tôi đến giúp cô." Lý Hâm, người rành rẽ công việc bếp núc ở đây nhất, xung phong nhận việc giúp đỡ. Thi Vân Dạng nghĩ cuộc nướng thịt này rất không thú vị, cả đám quy củ ăn thịt, sau đó vô thưởng vô phạt trò chuyện phiếm. "Chúng ta chơi trò 'nói thật lòng, dám mạo hiểm' (là trò Truth or Dare) được không?" Thi Vân Dạng đề nghị. "Đề nghị này hay đó." Lý Hâm nghe vậy cũng lập tức hăng hái đồng ý. "Tốt thôi." Tả Khinh Hoan cũng thấy đề nghị này không tệ, có thể làm dịu bầu không khí. Quan trọng nhất là, có thể khơi dậy thú vị tà ác của mình. "Mọi người chơi đi, tôi không muốn chơi." Nghiêm Nhược Vấn nghiêm cẩn bảo thủ là người đầu tiên giơ tay từ chối. "Ân, tôi cùng Nhược Vấn nhìn mọi người chơi là được rồi." Tần Vãn Thư cũng không thích những trò chơi không lành mạnh kiểu này. "Tôi cũng không muốn chơi." Tiểu Chiêu vừa thấy là đề nghị của Thi Vân Dạng nhà mình, tám phần mười đã biết không phải thứ tốt. "Không chơi cũng được, nhưng phải nhảy một điệu thoát y mới được." Thi Vân Dạng làm sao cho phép ba người đoan trang nhất rút lui. Càng là người đứng đắn, chơi trò này mới càng vui. "Tán thành!" Lý Hâm và Tả Khinh Hoan trăm miệng một lời. "Quyết định như vậy đi. Ai không muốn nói thật, sẽ bị phạt nhảy thoát y." Thi Vân Dạng nhanh miệng định ra quy tắc trò chơi. Vì vậy, ai càng không muốn chơi càng bị nhắm trúng. Nghiêm Nhược Vấn là người đầu tiên trúng đạn. "Cô thích nhất vị trí nào trên người Lý Hâm?" Tả Khinh Hoan là người đầu tiên đặt câu hỏi. Nàng cười đến vẻ mặt xấu xa. "Đúng đó, rốt cuộc là chỗ nào? Nói thật nha, nếu không sẽ phải nhảy đó." Thi Vân Dạng ra sức bỏ đá xuống giếng. Lý Hâm cũng xuất hiện biểu tình mong chờ, ngay cả Tần Vãn Thư và Hứa Chiêu Đệ đều tò mò nhìn nàng. Nghiêm Nhược Vấn bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ áp lực dưới ánh mắt chằm chằm của những người này. "Bộ ngực." Nghiêm Nhược Vấn bị ép quá, tức nước vỡ bờ, thành thật thú nhận. Sau khi nói xong, nhìn thấy có nhiều ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình như vậy, gương mặt trắng nõn trong nháy mắt bị phủ một tầng phấn hồng. Có vẻ như tầng màu hồng này có xu thế lan đến tận cổ. Nhìn không ra, nguyên lai kẻ đứng đắn nhất cũng không đàng hoàng tí nào. Mọi người ở đây đều nhất trí nghĩ như thế, chỉ có Lý Hâm tự hào thẳng lưng ưỡn ngực, khoe ra vòng một khiến nàng kiêu ngạo. Người thứ hai dính đạn là Tả Khinh Hoan, người đặt câu hỏi là Hứa Chiêu Đệ. "Các cô làm sao quen biết nhau?" Quả nhiên là người ngây thơ, vấn đề vừa hỏi ra đã làm tất cả mọi người một phen thất vọng. "Nàng vốn là lão bà của tình nhân tôi, do tôi câu dẫn nàng." Câu trả lời của Tả Khinh Hoan khiến Hứa Chiêu Đệ vô cùng kinh ngạc. Miệng mở rộng đến mang tai rồi, nàng luôn cho rằng cuộc tình giữa Tần Vãn Thư và Tả Khinh Hoan là một câu chuyện cổ tích mỹ mãn. Không ngờ Tả Khinh Hoan nhìn giống như tiên nữ nhưng chân chính là hồ ly tinh. Điều này làm cho Hứa Chiêu Đệ nhận ra quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong. Người thứ ba được rút thăm là Lý Hâm, người bị nàng bắt trúng là Tần Vãn Thư. "Tần Vãn Thư, cô cùng Tả Khinh Hoan, ai ở trên nhiều hơn?" Lý Hâm quả nhiên không làm những người còn lại thất vọng. "Xấp xỉ như nhau." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng thở ra. Nàng nghĩ vấn đề này không khó trả lời, không cần trả lời quá chi tiết. Nhưng nàng yên tâm quá sớm, sau đó Tần Vãn Thư lại bị bốc trúng, mà lần này người đặt câu hỏi là Thi Vân Dạng. Tần Vãn Thư rất hiểu người bạn không biết giới hạn này, nhất thời cảm thấy áp lực ùa tới. "Tần Vãn Thư, ngươi thích nhất tư thế nào?" Thi Vân Dạng quả nhiên không biết mắc cở. Một người luôn bình tĩnh tự nhiên như Tần Vãn Thư lọt vào hoàn cảnh này cũng không có khả năng bình tĩnh nữa. "Tư thế nào cũng được." Trên mặt nàng đã nhiễm màu đỏ đáng ngờ. "Tần Vãn Thư, đáp án này không làm hài lòng mọi người đâu. Nếu không nói thật, là phải nhảy thoát y đó nha." Thi Vân Dạng đương nhiên không dễ dàng để Tần Vãn Thư qua ải. Tần Vãn Thư quả thật muốn một chưởng đánh chết Thi Vân Dạng. Nữ nhân đùa giỡn không có giới hạn kia. Nàng ghét nhất các loại trò chơi tà ác không lành mạnh này, thật muốn bỏ trốn càng nhanh càng tốt. Nghiêm Nhược Vấn có thể sâu sắc hiểu được tâm tình lúc này của Tần Vãn Thư, thế nhưng vẫn có chút nho nhỏ hứng thú. Những lúc khiến Tần Vãn Thư mất đi vẻ bình tĩnh ưu nhã của ngày thường thật có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên mới nói bản chất tà ác quả nhiên có thể bị lây nhiễm. "Chỉ cần thoải mái là được." Tần Vãn Thư nói xong, trên mặt đã nổi lên một mảnh đỏ bừng. "Đủ rồi, tiếp theo." Tả Khinh Hoan giải vây cho người nổi danh là da mặt mỏng Tần Vãn Thư. Nàng săn sóc vươn tay kéo người yêu vào lòng. Đối phương đem mặt chôn vào cổ Tả Khinh Hoan, tránh cho bản thân nhìn thấy biểu tình trêu tức của những người khác, thực sự cảm thấy khó xử. Tuy mọi người đều không thỏa mãn với câu trả lời đó, nhưng cũng hiểu được ép Tần Vãn Thư nói đến mức đó quả thật không dễ dàng, cho nên mới tạm thời buông tha nàng. Nghiêm Nhược Vấn bắt trúng Thi Vân Dạng, Lý Hâm hưng phấn chủ động cung cấp câu hỏi cho nàng. "Lúc trở thành nhược trí có cảm giác gì?" Nghiêm Nhược Vấn không tự nghĩ ra câu hỏi, vì vậy chấp nhận đề nghị của Lý Hâm. "Cảm giác rất hạnh phúc cũng rất kiên định." Thi Vân Dạng nghiêm túc trả lời. Trong khoảng thời gian bị mất trí nhớ tuy mất mặt, nhưng có lẽ không phải là bản thân bị báo ứng, mà là được cứu rỗi. Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng, trong lòng dâng lên cảm động. Nàng luôn cho rằng Thi Vân Dạng không muốn nhắc tới quá khứ mất mặt đó. Người kiêu ngạo như Thi Vân Dạng, có lẽ chuỗi thời gian đó là lúc nàng chật vật nhất. Ngoại trừ Tần Vãn Thư, những người khác đều vô cùng ngạc nhiên nhìn Thi Vân Dạng. Họ tưởng nàng thà nhảy thoát y cũng không muốn trả lời vấn đề này, hơn nữa đáp án nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến mọi người nhìn Thi Vân Dạng với cặp mắt khác xưa. Đúng là Thi Vân Dạng có chút bất đồng với quá khứ, tuy vẫn là tính tình e sợ thiên hạ an ổn, nhưng ít nhất không vô sỉ như trước. "Làm gì đều nhìn tôi như thế, tiếp tục." Bị người khác nhìn chằm chằm, Thi Vân Dạng cảm thấy không thoải mái. Lần này đến Tả Khinh Hoan bốc trúng thăm của Hứa Chiêu Đệ. "Tiểu Chiêu, lúc nào Thi Vân Dạng làm cho cô ghét nhất?" Tả Khinh Hoan hiếu kỳ trong mắt người yêu Thi Vân Dạng là loại người như thế nào. "Trên cơ bản, lúc nào nàng cũng đáng ghét. Những thói hư có thể kể ra rất nhiều, mồm miệng độc ác, thế giới quan và nhân sinh quan nghiêm trọng lệch lạc, quả thực chính là tam quan bất chính (có thể hiểu đơn giản là sự lệch lạc về thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan)." Còn thường thường xuất hiện tình nhân cũ, nam nữ đếm không xuể, nghĩ đến lại làm nàng sôi máu. Tả Khinh Hoan lộ ra vẻ mặt thông cảm. Nàng vẫn nghĩ ai có khả năng chịu được Thi Vân Dạng, chắc chắn không phải người tầm thường. "Ê, ta đâu tệ như vậy, ít nhất lúc ở trên giường không có đáng ghét đi!!!" Thi Vân Dạng to tiếng kháng nghị. "Cũng đúng, chỉ có lúc ở trên giường mới coi như tạm chấp nhận được." Hứa Chiêu Để suy nghĩ một hồi, mới ngần ngừ đồng ý. Những người khác nghe vậy cười đến đau cả bụng, Thi Vân Dạng lại cảm thấy phiền muộn. Nhớ lại năm xưa, bản thân mê đảo hàng vạn hàng ngàn người theo đuổi. Hôm nay luân lạc chỉ có phát huy công dụng trên giường, lẽ nào thật là phong thủy lần lượt chuyển đổi? "Vân Dạng." Ngồi vào trong xe, Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng lái xe, đột nhiên mở miệng gọi. "Ân?" Thi Vân Dạng vô cùng ngạc nhiên. Tiểu Chiêu những lúc chỉ có hai người thích gọi cái tên của mình khi bị mất trí, còn không lúc tức giận sẽ gọi cả họ lẫn tên. Nhưng hôm nay nàng thân mật gọi tên mình, khiến Thi Vân Dạng không quen. "Các nàng đều rất đặc biệt." Một Tần Vãn Thư giống như nữ thần; một Tả Khinh Hoan bề ngoài giống như tiên nữ lại không phải tiên nữ; một Lý Hâm thích náo động giống Thi Vân Dạng; một Nghiêm Nhược Vấn nghiêm túc đoan trang, mỗi người một vẻ. "Ta không phải là người đặc biệt nhất sao?" Thi Vân Dạng nhíu mày hỏi. "Cảnh tượng cuối cùng khiêu vũ thân mật với bác sỹ Lý thật là lôi cuốn, đừng nói cô ấy cũng là tình nhân cũ của ngươi?" Cuộc tụ họp kết thúc bằng một màn nhảy nóng bỏng mặt kề mặt của Thi Vân Dạng và Lý Hâm. Theo quan điểm của người ngoài cuộc, hai người bọn họ thật là xứng đôi vừa lứa, hoàn hảo giữa hai người không tản ra cảm giác thân thiết, ngược lại giống như là quyết phân cao thấp. Nhưng tận mắt nhìn thấy người yêu cùng người khác mặt đối mặt khiêu vũ kiểu đó, ai có thể chịu nổi. "Làm sao có thể chứ." Thi Vân Dạng cười nói, trong lòng có phần chột dạ. Tuy nhờ Lý Hâm nàng mới bắt đầu có hứng thú với nữ nhân, nhưng Lý Hâm cũng không đích xác là tình nhân của mình, cùng lắm chỉ được tính là tình một đêm. Đương nhiên nàng sẽ không dại gì để tiểu Chiêu biết được. "Khó nói." Hứa Chiêu Để cười nhạt. "Đáng tiếc Thanh Diệp phải quay về Nhật, không thì sẽ càng náo nhiệt hơn." Tả Khinh Hoan nhớ tới muội muội bị nghĩa phụ cấp tốc triệu hồi Nhật Bản. Bằng hữu, thân nhân, người yêu, nàng đều có, cảm giác rất hạnh phúc. "Nếu ngươi nhớ nàng, đợi khi có thời gian chúng ta bay qua Nhật thăm nàng." Tần Vãn Thư là một người yêu tri kỷ, điểm ấy không thể nghi ngờ. "Ân." Tả Khinh Hoan thân thủ quấn lấy thắt lưng Tần Vãn Thư. Ở bên cạnh người này, nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Tần Vãn Thư cũng ôm lấy eo Tả Khinh Hoan. Nàng hình như càng ngày càng thích cùng Tả Khinh Hoan làm ra những hành động thân mật. "Màn khiêu vũ mặt đối mặt sau cùng của Lý Hâm và Thi Vân Dạng rất đặc sắc, làm cho người xem sôi trào nhiệt huyết." Không hổ danh là hai mỹ nhân khiến vạn người say đắm, hai tên đó ở chung quả thực giống như hỏa tinh đụng địa cầu. "Ta xem Lý Hâm về nhà thế nào cũng bị xử phạt." Tần Vãn Thư nghe xong không khỏi nở nụ cười, Nghiêm Nhược Vấn phỏng chừng muốn ghen đỏ con mắt rồi. "Không chừng là do Lý Hâm cố ý đó. Nàng a, ước gì bị Nghiêm Nhược Vấn chà đạp chết ở trên giường. Một người cuồng việc như Nghiêm Nhược Vấn chắc là lãnh lạc Lý Hâm không ít. Tên kia năm nay cũng đã hơn 30, đang ở độ tuổi như lang như hổ a, lại bị ép cấm dục lâu như vậy, quả thực là lòng tham không đáy, cho nên mới thường xuyên trêu chọc hoa đào, kích thích Nghiêm Nhược Vấn điên cuồng chà đạp nàng. Đây mới là chân tướng." Tả Khinh Hoan càng nói càng nghĩ phân tích của mình chắc chắn chính xác. Tần Vãn Thư không lời nào chống lại, chẳng lẽ đây là tình thú của Lý Hâm và Nghiêm Nhược Vấn? "Vấn Vấn, không cần sinh khí được không?" Lý Hâm quay sang lấy lòng người mà từ khi về nhà đến giờ vẫn trưng ra bộ mặt lạnh băng. Nghiêm Nhược Vấn vừa nghĩ đến màn khiên vũ cháy lửa kia của Lý Hâm và Thi Vân Dạng, lại càng nổi giận. "Vấn Vấn, người ta sau này sẽ không dám nữa, ngươi tha thứ cho người ta đi mà, ta thề, nếu lần sau còn vi phạm ta sẽ biến thành kẻ xấu xí." Lý Hâm nhỏ giọng mềm mại cầu xin tha thứ, thấy biểu tình không thể lay chuyển như trước của người yêu, thầm nghĩ không xong rồi, Vấn Vấn lần này bị chọc tức không nhẹ. "Vấn Vấn, ngươi phải hiểu một đám nữ nhân tụ tập cùng chỗ sẽ làm bộc lộ lòng tham hư vinh. Người ta không muốn kém hơn Thi Vân Dạng, tuyệt đối là do ta nhất thời kích động. Vấn Vấn đừng không để ý đến người ta được không, người ta biết sai rồi." Thái độ trần thuật khẩn thiết của Lý Hâm chỉ kém không đi mổ bụng tự sát nữa mà thôi. "Nông cạn!" Nghiêm Nhược Vấn lạnh lùng nhẹ nhàng nói ra hai chữ. "Đúng, ta nông cạn, ta ngực lớn ngốc nghếch..." Lý Hâm thấy Nghiêm Nhược Vấn rốt cuộc có phản ứng, nhanh chóng hùa theo Nghiêm Nhược Vấn khinh bỉ bản thân và kiểm điểm một phen. Nghiêm Nhược Vấn nghe Lý Hâm nói xong, vừa thấy tức vừa thấy buồn cười, ngực lớn ngốc nghếch, mệt nàng có thể nói ra. "Được rồi, lần sau không được dùng lý do này nữa. Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn chút việc cần xử lý." Nghiêm Nhược Vấn cắt ngang Lý Hâm, miễn cho nàng càng nói càng quá đáng. "A? Như vậy thôi sao?" Thế nào không giống như trong tưởng tượng của mình vậy nè? Vốn đoán trước sẽ được phạt một đêm vận động trên giường không ngừng nghỉ. Nhưng thực tế tàn khốc, Lý Hâm muốn khóc, người ta bị Vấn Vấn vắng vẻ lâu lắm rồi, ô ô.... Nghiêm Nhược Vấn thời gian này quả thực bận rộn, nên vắng vẻ Lý Hâm hơn nửa tháng. Nàng dự định sau thời gian tối mày tối mặt này sẽ xin nghỉ phép một tháng đưa Lý Hâm ra nước ngoài du lịch. Vốn tính đêm nay nói cho nàng, chẳng qua hiện tại nàng không dự định nói sớm, tiếp tục chịu khổ thêm vài ngày, ai biểu nàng hôm nay không biết an phận. Biểu tình của Lý Hâm giống như một đóa hoa héo thiếu nước trầm trọng, cụp đuôi ly khai thư phòng, nàng ghét nhất là kẻ cuồng việc. Lý Hâm càng thất vọng, Nghiêm Nhược Vấn càng muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, có thể coi đây là hành vi lãng mạn nhất mà Nghiêm Nhược Vấn làm cho Lý Hâm.
|
[Bách Hợp] [Edit - Hoàn] Nguyện Giả Thượng Câu - Minh Dã Chương 137 : Phiên ngoại 2 "Mẹ ơi, bức họa mỹ nhân trong thư phòng của gia gia là ai thế? Là nãi nãi (bà nội) phải không?" Tả Khinh Hoan làm nũng hỏi Lâm Tĩnh Nhàn. Trong thư phòng của Tần Chính có một bức, thư phòng của Tần Vãn Thư vốn cũng treo một bức giống hệt, nhưng từ khi mình không cho tiếp tục treo, nàng đã ngoan ngoãn cất đi. Thế nhưng Tả Khinh Hoan vẫn hiếu kỳ mỹ nhân trong tranh là ai. Lâm Tĩnh Nhàn lắc đầu, người trong tranh cũng không phải là bà bà (mẹ chồng) của mình. "Có người nói, đây là tự họa của Lâm Chương." Vãn Thư đã từng vẽ lại một lần, thấy đẹp, nên đưa cho bà ngoại xem qua. Bà liền kinh hô, nói rằng người trong tranh rất giống Lâm Chương năm đó... "Lâm Chương là ai? Có quan hệ với Lâm gia sao?" Tần Vãn Thư cũng nổi lên lòng hiếu kỳ. "Lâm Chương là người của Lâm gia ở thôn Đông không có quan hệ gì đến Lâm gia ở thôn Tây của chúng ta. Gia tộc đó đã từng nổi danh hơn Lâm gia và Tần gia, có người nói mấy đời nhà họ sản sinh ra người người tài giỏi, nhưng mà thế hệ nối dõi hiếm hoi, gia cảnh càng ngày càng suy sụp. Đến thời của Lâm Chương chỉ còn một thân một mình, hoàn cảnh gia đình có chút bần hàn. Nhưng vẫn là dòng dõi thư hương, Lâm Chương tư chất thông tuệ, văn tài kiệt xuất, khí chất phi phàm, dung mạo như một vị tiên tử. Lâm Chương vốn gả cho Triệu Nham, theo gia đình chồng đi xa, chẳng qua Triệu Nham mất lúc còn trẻ. Do áp lực của gia tộc, nên bị ép gả cho một người khác, rốt cuộc là người phương nào chẳng ai biết được, dù sao lúc ấy là thời loạn, bản thân mỗi người còn khó bảo toàn, đâu có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm người khác." Lâm Tĩnh Nhàn cũng chỉ nghe qua mẹ mình đề cập một hai lần gì đó. "Nữ tử tên Lâm Chương đó thật phi phàm như vậy sao?" Tả Khinh Hoan nghĩ tên này có điểm quen thuộc, nhưng không thể nhớ là nghe ở đâu. "Ân, bà ngoại của Vãn Thư chỉ thấy được Lâm Chương một lần, nhưng bà từng nói nữ tử đó là một người làm cho người ta chỉ cần gặp qua một lần sẽ cả đời khó quên. Ôn nhu nhã nhặn như ngọc, thấu triệt như thanh thủy, thoát tục như tiên nhân, đáng tiếc nàng sinh ở thời loạn." Mẫu thân chưa từng khen ngợi ai tuyệt vời như vậy, cho nên có thể hiểu được Lâm Chương năm đó là một nhân vật phong vân cỡ nào. "Vậy bà cùng gia gia?" Nếu gia gia treo tranh của người đó, nhất định là do ông ngưỡng mộ người ta đi. "Ta chưa từng nghe qua công công và Lâm Chương có qua lại." Chi tiết cụ thể, Lâm Tĩnh Nhàn không rõ ràng lắm, hơn nữa những vấn đề này đều là chuyện cũ người xưa. Nếu không phải trùng hợp lần đó Vãn Thư đưa cho mẫu thân coi bức tranh, bà cảm thán lộ ra vài lời, ai còn có thể nhớ tới người nữ tử tên Lâm Chương kia?... Tần Chính thật ra cũng chỉ gặp được Lâm Chương một lần, nhưng lần đó đã đủ làm ông kinh diễm cả đời, vẻ đẹp của Lâm Chương không chỉ đơn thuần là về dung mạo. Mặc dù đến giờ phút này, Tần Chính đều có thể nhớ kỹ kinh hồng nhất miết (chỉ cần liếc nhìn nhưng lại khiến người có ấn tượng sâu sắc) của lần đó. Chỉ liếc mắt một cái đã sinh ra mất mát khôn nguôi, hận không thể gặp gỡ khi người chưa gả. Tần Chính và Lâm Chương chưa bao giờ có giao tập, bất quá chỉ do Tần Chính đơn phương nhất kiến chung tình, nên dẫn đến tiếc hận mà thôi. "Tần Vãn Thư!" Tả Khinh Hoan đang nằm trên giường, bỗng nhiên hô to. "Có chuyện gì vậy?" Tần Vãn Thư vừa chợp mắt lại bị tiếng gọi to của người bên cạnh làm hoảng sợ. "Lâm Chương hình như là bà ngoại của ta, khi còn bé mẹ ta từng đề cập tới bà ngoại, nhưng ta không để trong lòng. Bây giờ nỗ lực nhớ lại, mới chợt nhận ra bà ngoại ta tên là Lâm Chương. Vòng ngọc này chính là bà ngoại lưu lại cho mẹ ta." Tả Khinh Hoan hưng phấn nhắc đến chiếc vòng đính ước của hai người. Tần Vãn Thư vô cùng kinh ngạc nhìn Tả Khinh Hoan. Trước đây nàng điều tra thân thế của Tả Khinh Hoan, tra được Tả Diễm đã không còn nhiều tư liệu nữa, cho nên lai lịch của Tả Diễm, bản thân nàng hoàn toàn không biết. Nữ nhân trong tranh được treo trong phòng sách của mình và gia gia, thì ra là bà ngoại của Tả Khinh Hoan, có lẽ đây là duyên phận, định chắc cả hai sẽ có sợi dây ràng buộc với nhau. "Ta không thể tưởng tượng một Lâm Chương tài hoa xuất chúng như vậy làm sao sẽ sinh ra một nữ nhi như mẹ của ta đây?" Tả Khinh Hoan cảm thán. "Mẫu thân và nữ nhi vốn là hai cá thể độc lập, cho nên cũng chưa chắc có điểm tương đồng." Tần Vãn Thư giơ lên vòng ngọc đeo bên tay trái, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Từ lúc Tả Khinh Hoan dùng nó làm quà tặng sinh nhật cho mình, nàng vẫn đeo ở trên tay, ngẫm nghĩ lại có lẽ đây là duyện phận do Lâm Chương dẫn dắt cho cả hai. "Ngươi nói gia gia của ngươi có phải thầm mến bà ngoại của ta, cho nên mới bồi dưỡng ngươi trở nên giống như bà hay không?" Tả Khinh Hoan đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ trong đầu. Tần Vãn Thư suy nghĩ một chút, thật ra chuyện này cũng có vài phần chính xác. "Tần Vãn Thư, chúng ta thực sự có duyên." Tả Khinh Hoan cảm thán một câu. "Ân." Tần Vãn Thư vươn tay ôm cổ người yêu, ý muốn nhắc nhở người đang ở trạng thái hưng phấn kia nên ngủ sớm. Tả Khinh Hoan chôn mặt vào lòng Tần Vãn Thư, dùng má cọ cọ một bên mềm mại, tìm đúng vị trí thoải mái, mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt bắt đầu đi vào giấc ngủ. Mặc kệ giữa nàng và Tả Khinh Hoan có nhiều ít ràng buộc, cũng không quá trọng yếu, mà quan trọng là, bây giờ hai người đã có thể cùng một chỗ. ------------------------------------------------------- "Tần Vãn Thư, hình như gọi cả họ lẫn tên của ngươi làm cho ta có cảm giác xa lạ." Có một ngày, Tả Khinh Hoan bỗng ý thức được vấn đề này. "Ta quen rồi." Tần Vãn Thư ngược lại không quá lưu tâm đến chuyện vặt này. "Nếu có cách xưng hô thân mật khác thì tốt hơn, Tần nhi, Vãn nhi hay là Thư Thư thì nghe hay hơn?" Tả Khinh Hoan buồn nôn mà đặt ra một đống tên. Tần Vãn Thư cảm thấy các lông tơ trên cơ thể mình đều phải dựng thẳng lên. "Ngươi chỉ cần gọi như cũ là được rồi." Tần Vãn Thư nghĩ cách gọi trước giờ không có gì không tốt. Tả Khinh Hoan dùng cái giọng điệu vô cùng thân thiết này gọi tên mình ra, nàng mới cảm thấy lạ lẫm. "Nhất định phải có một tên gọi khác mới được." Tả Khinh Hoan bắt đầu trở nên bướng bỉnh với đề tài này. "Vậy gọi là Vãn Thư, người nhà đều gọi ta như thế." Tần Vãn Thư cảm thấy bản thân đối với nickname cái gì khó có thể chấp nhận. "Người nhà và người yêu không giống nhau, ta muốn một cái tên thuộc về riêng mình, Nhã Điển Na (cách phiên âm bằng tiếng Trung của Athena) được không? Tiểu Nhã, tiểu Na thì sao?" Tả Khinh Hoan thật đúng là rất nghiêm túc trong việc đặt tên thân mật cho Tần Vãn Thư. "Không được!" Tần Vãn Thư kiên quyết cự tuyệt, nàng không muốn Tả Khinh Hoan càng nghĩ càng quá đáng. "Hay gọi là thân ái, bảo bối, honey, ngươi thích cái nào?" Tả Khinh Hoan càng lúc càng hưng phấn. "Vẫn gọi là Tần Vãn Thư đi." Tần Vãn Thư chẳng hiểu vì sao, nghe Tả Khinh Hoan đặt ra mấy cái tên buồn nôn đó, lỗ chân lông sẽ nổi hết da gà. Quả nhiên nàng không thích phương thức biểu đạt quá mức nhiệt tình. Hoàn
|