Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
|
|
CHƯƠNG 11: NÓI LỜI XIN LỖI
“Tiếu Vũ Hàm, vì sao cô luôn nhắm vào tôi? Tôi đã làm chuyện vạn ác gì đến nỗi khiến cô phải dồn ép tôi như vậy? Hả?! Có phải cô nhìn tôi không vừa mắt đúng không? Thấy tôi chướng mắt thì việc gì mỗi ngày đều phải nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?! Nếu cô không phải là giáo viên thì tôi đã sớm đạp cô xuống nước rồi!!!”
Dạ Ngưng cơ hồ dùng hết sức mà gào to, toàn bộ bể bơi lặng ngắt như tờ, vô số đôi mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm lại nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, ánh mắt dần dần lạnh như băng, một lát sau, lạnh lùng nói: “Dạ Ngưng, đây là để cho dịp kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường, tốt nhất nên biết bỏ qua thân phận của chính mình, làm chuyện em phải làm.”
Không nhiều lời thêm nữa, Tiếu Vũ Hàm xoay người đi ra ngoài. Dạ Ngưng nắm chặt tay nhìn bóng dáng cô, người phụ nữ này luôn là vậy, dù có hoàn toàn tức giận đi nữa thì cũng không bộc phát, nói cái gì cũng không thèm để ý, quả thực khiến người ta phát điên mà! Không đợi mọi người kịp phản ứng, cửa lại bị đẩy ra, Mạch Mạt vẻ mặt giận dữ hùng hổ tiến vào.
“Cô chính là Dạ Ngưng?”
“Phải.” Sắc mặt Dạ Ngưng không chút thay đổi đáp, nàng nhận ra Mạch Mạt, đó là giáo viên làm bên công tác Đảng, tuy rằng chưa từng tiếp xúc qua nhưng dù sao cũng có ấn tượng.
“Có chuyện gì?”
“Cô! Đi ra!” Mạch Mạt cực lực áp chế lửa giận trong lòng, cô sợ chính mình nhịn không được liền sẽ điên cuồng đập Dạ Ngưng một trận bẹp dí.
Cúi đầu, hai người một trước một sau đi ra sân thể dục. Dạ Ngưng hét một hồi, đến giờ huyệt Thái Dương còn có chút đau, mím môi nhìn Mạch Mạt, gần đây mình làm gì cũng thực không thuận lợi, như thế nào giáo viên khắp nơi đều tìm đến mình?
“Cô cho là mình phải chịu ủy khuất phải không?” Mạch Mạt xoay người, căm tức nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng biết cô ta đang nói tới Tiếu Vũ Hàm, liền cắn môi cúi đầu, không nói gì.
Hít sâu một hơi, Mạch Mạt nhìn Dạ Ngưng: “Nếu đổi lại là một giáo viên khác thì cô đã sớm bị kỷ luật rồi.”
Ngơ ngác, Dạ Ngưng ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Mạch Mạt.
“Ngay ngày đầu đi học cô đã xem AV, cô có biết hiện tại trường chúng ta đang quản lí nghiêm ngặt tác phong học tập hay không? Sinh viên cả một lớp đều nhìn thấy, cô cho là sẽ không có người nào bàn tán, không có ai phản ứng à? Hiệu phó muốn bắt cô để lập uy, cô nghĩ là ai giúp cô giải quyết ổn thỏa chu toàn?”
“Là….cô Tiếu?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dạ Ngưng, Mạch Mạt lại càng tức khí: “Vũ Hàm bắt nạt cô khi nào? Hả?! Cô cẩn thận nghĩ lại xem, có chuyện nào không phải cô bắt đầu trước đâu? Cô giả quỷ ở phòng vệ sinh dọa người, trước không nói Vũ Hàm bị dọa thành cái dạng gì, chỉ riêng việc này rơi vào tai bao nhiêu giáo viên lãnh đạo, cô cho là trường chúng ta sẽ dễ dàng tha cho người giả quỷ này hay sao? Hiệu trưởng nghe xong đã tức giận đến mức nào cô biết không? Vũ Hàm đã từng nói nửa câu chưa? Còn có, cô để Đại Bảo mang hoa tặng Tiếu Vũ Hàm, cô từng nghĩ qua chưa, Vũ Hàm là giáo viên, là giáo sư, cô làm vậy, bảo thể diện của cô ấy phải vứt đi đâu đây? Sẽ có bao nhiêu lời đồn đãi lung tung truyền đến?!”
Những lời nói vốn dấu trong lòng được Mạch Mạt xả ra bằng hết, nếu không phải Tiếu Vũ Hàm ngăn cản thì cô đã sớm đi tìm Dạ Ngưng tính sổ rồi. Cô không hiểu được, vì sao ngoài miệng thì Tiếu Vũ Hàm nói muốn trả thù Dạ Ngưng, nhưng thực tế lại đều đi giúp giải quyết đống lộn xộn cô ta bày ra? Thế cho nên giờ Dạ Ngưng lại lớn gan đến nỗi ngay cả ngày kỉ niệm thành lập trường cũng không thèm để trong lòng. Dạ Ngưng không bị kỷ luật thì thấy cả người không được thoải mái chắc?
Biểu tình Dạ Ngưng có chút phát ngốc, sững sờ, ngẩn người nhìn Mạch Mạt, trong lòng lẫn trong đầu đều là những lời nói của cô.
Dạ Ngưng đã học ở đây bốn năm khoa chính quy, không thể nào không rõ về phong cách đối với vấn đề đạo đức và kỷ luật của trường, vẫn nghĩ nhiều chuyện xảy ra vậy mà không có người nào tìm đến, bất quá là do các vị lãnh đạo nể mặt mũi mình trước kia….Nhưng không hề nghĩ tới, Tiếu Vũ Hàm lại….
“Tự cô nghĩ lại mà xem! Còn có, trong đầu cô còn có chút ấn tượng nào không?!” Mạch Mạt nhìn Dạ Ngưng, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khẽ cắn môi chạy đi tìm Tiếu Vũ Hàm, bỏ lại Dạ Ngưng một mình đứng sững sờ tại chỗ.
Dạ Ngưng vẫn cho rằng Tiếu Vũ Hàm muốn hành hạ mình, cho nên mới chĩa mũi nhọn vào mình, về phần chuyện mà mình làm, cho tới nay vẫn gió êm sóng lặng lại đều cho rằng là do thầy hiệu trưởng chiếu cố….còn chưa từng nghĩ tới lại là Tiếu Vũ Hàm…..Nàng rất hiểu về tác phong kỉ luật của trường, nhưng Tiếu Vũ Hàm lại vì mình…
Ngực có chút chua xót, Dạ Ngưng chậm rãi cúi đầu, nhớ tới một tia bi thương trong mắt Tiếu Vũ Hàm vừa rồi, cảm giác hối hận tự trách hỗn loạn cuồn cuộn trào dâng.
***
“Vũ Hàm, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào? Không phải nói muốn trả thù cô ta sao? Cậu định tính cái gì đây?” Mạch Mạt vẫn còn chưa tiêu hết tức khí, căm giận nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm đang cúi đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn, ngẩng đầu liếc Mạch Mạt một cái, thản nhiên nói: “Cô bé đó bất quá chỉ là tính tình trẻ con.”
“Tính trẻ con? Dám ở trước mặt của bao nhiêu người mà gọi thẳng tên cậu lại là tính trẻ con? Cậu có nghe thấy vừa rồi ở bên ngoài các giáo viên nói thế nào không? Nói cậu vì muốn lấy lòng sinh viên mà để người ta chỉ thẳng vào mũi mắng cũng không dám nói lại một câu!” Mạch Mạt có chút phẫn hận cùng đau lòng chất vấn. Đều nói xã hội như hồ nước sâu, nhưng kỳ thật thì tranh đấu trong trường học cũng rất gay gắt, chỉ có hơn chứ không kém. Tiếu Vũ Hàm còn trẻ tuổi như vậy mà đã lên chức phó giáo sư, bởi vì trường học vốn thiếu người, mà cô lại còn kiêm chức giáo viên lẫn giáo sư, cho nên đã sớm bị không ít người dị nghị rằng không biết có phải là do trong nhà có người….
Từ ngày khai giảng đến giờ, mới chỉ có vài ngày thôi mà Dạ Ngưng đã gây cho cô bao nhiêu rắc rối rồi?
“A, cũng không phải mới ngày đầu tiên.” Tiếu Vũ Hàm tự giễu cười, hơi cúi đầu xuống, những lời nhàn thoại như thế cô đã nghe nhiều rồi, lúc ban đầu cũng thương tâm khổ sở, nhưng lâu ngày, dần dần rồi cũng sẽ thành thói quen, cứ cố gắng dùng nụ cười đi hóa giải, sự thật thế nào thì tự trong lòng mỗi người sẽ hiểu, cô vẫn tin tưởng vững chắc những lời này.
Mạch Mạt nhìn Tiếu Vũ Hàm, không đau lòng không được: “Vũ Hàm, không phải bác đã tìm cho cậu một nơi công tác không tệ sao? Vì cái gì mà cậu vẫn cố tình muốn làm giáo sư? Một người làm hai chức vụ, còn phải chịu cơn tức giận của học sinh, sao cậu lại vẫn cứ không nghe người khác khuyên bảo như thế? Còn có, cho dù là làm giáo sư đi nữa thì cũng có nhiều trường đại học gửi thư mời như thế kia mà, sao cậu lại không chọn? Cần gì phải ở lại trường này.”
Tiếu Vũ Hàm trầm mặc, lời này cô đã nghe đến cả trăm ngàn lần rồi, tốt nghiệp tiến sĩ xong rồi ở lại làm giáo sư trong trường, chuyện này không chỉ có người thân trong nhà phản đối, mà ngay cả bạn bè cũng cực lực phản đối, nhưng cô đều vẫn cố chấp kiên trì, chưa bao giờ từng hối hận. Nhưng những lời hôm nay Dạ Ngưng nói….
Mạch Mạt nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm một hồi, do dự một lát, thử ướm hỏi: “Vũ Hàm, cậu nói thật với tôi đi, cậu khăng khăng muốn ở lại đây, có phải là có nguyên nhân gì không?”
“Tôi mệt rồi.” Tiếu Vũ Hàm nhàn nhạt nói xong, liền cất kỹ văn kiện đã xử lý đi, đứng dậy ra ngoài. Mạch Mạt nhìn thấy cô như vậy liền thở dài, lắc đầu rồi cũng theo ra ngoài.
Thời gian chờ thang máy, Mạch Mạt nhìn Tiếu Vũ Hàm mà ngây người, đã nhiều năm như vậy mà Tiếu Vũ Hàm vẫn không nói đến chuyện yêu đương, ngày thường giới thiệu ai với cô, cô cũng đều uyển chuyển từ chối. Hỏi nguyên nhân đều nói không thích hợp, nhưng chưa từng gặp qua, sao đã biết không hợp? Trừ phi trong lòng Tiếu Vũ Hàm đã có người….mà lại cố chấp ở lại trường không chịu đi, không phải là vì người kia đấy chứ? Rốt cuộc là ai? Trong số những người lưu lại trường giảng dạy, cũng đâu thấy ai xứng được với Vũ Hàm….
Mạch Mạt đang miên man suy nghĩ, thang máy đã đến, cửa chậm rãi mở ra, nhìn thấy một người hấp tấp vội vàng lao ra từ thang máy, có chút ngẩn người.
Dạ Ngưng?
Hẳn là vừa thay quần áo, bộ đồ đơn giản màu xanh nhạt, phía trên không cài nút, mái tóc xõa sau lưng có chút ẩm ướt, khi nhìn thấy hai người cũng ngẩn người, trên mặt cũng xuất hiện một tia không được tự nhiên, vụng trộm nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Mạch Mạt cũng đồng dạng quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, gương mặt tinh xảo lạnh nhạt không tỏ vẻ gì, trực tiếp không thèm nhìn Dạ Ngưng, đi vào thang máy.
“Cô Tiếu….” Dạ Ngưng nhẹ nhàng kêu một tiếng, có chút sốt ruột, một bàn tay chống lên thang máy. Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Dạ Ngưng.
“Cô Tiếu, em có chuyện muốn nói….” Gò má Dạ Ngưng phiếm hồng, chưa bao giờ lại nhăn nhó khổ sở như vậy.
“Tôi tan làm rồi, có chuyện gì thì để mai nói.” Liếc cũng không thèm liếc Dạ Ngưng một cái, Tiếu Vũ Hàm lạnh nhạt nói.
“Năm phút, chỉ năm phút thôi.” Thanh âm Dạ Ngưng hơi có chút khẩn cầu, vẻ mặt Mạch Mạt đầy khinh bỉ nhìn nhìn, giờ cô thấy thật phục Dạ Ngưng, hỗn đến mức so với ai khác cũng đều hỗn hơn, nhưng đến khi giả bộ đáng thương, lại thật đúng là so với tiểu bạch thỏ dường như còn khiến người ta không đành lòng hơn.
Quả nhiên, Tiếu Vũ Hàm lại động lòng trắc ẩn, thở dài, bước ra khỏi thang máy.
“Mạch Mạt, cậu về trước đi.”
“Ừ.” Mạch Mạt đã sớm đoán được sẽ là như thế mà, liền gật đầu đáp ứng, trong lòng cũng có chút thoải mái. Xem bộ dáng Dạ Ngưng như vậy, hẳn là đến nhận lỗi, cuối cùng cũng còn có chút nhân tính.
Tiếu Vũ Hàm khoanh tay, đứng chính giữa sảnh, nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng bị cô nhìn, cả người có chút co quắp, chậm rãi cúi đầu, cắn cắn môi, nói nhỏ: “Cô tiếu, em xin lỗi….”
Đây là lời xuất phát từ trong lòng nàng, tuy Dạ Ngưng rất hỗn, nhưng cũng biết tri ân báo đáp, huống hồ Mạch Mạt nói rất đúng, là nàng suy nghĩ không kĩ, ý tưởng trong đầu nàng cũng chỉ có một….Nhưng mà giáo viên cùng học sinh, chung quy cũng có sự khác biệt. Nàng làm ra những sự tình này, vốn cũng không có ác ý, chỉ muốn đả kích Tiếu Vũ Hàm một chút, cũng không nghĩ đến….
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng biết vâng lời của Dạ Ngưng, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Không phải buổi sáng rất thái độ sao? Thế nào mà giờ lại như thể thay đổi thành người khác vậy? Cô bực mình Dạ Ngưng, không phải bởi vì Dạ Ngưng chống đối mình, mà là vì Dạ Ngưng lặp đi lặp lại nhiều lần không thèm để ý đến kỷ luật của trường, giờ thì còn có cô chống đỡ, nhưng nếu Dạ Ngưng vẫn cứ tiếp tục hoành hành như thế, sớm hay muộn cũng gặp rắc rối. Đọc sách nhiều năm như vậy, nếu chỉ vì nóng giận nhất thời mà uổng phí hết mọi công sức, đến lúc đó thì sợ là muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc.
“Thực xin lỗi, cô Tiếu, em sai rồi.” Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm nhếch môi, gật đầu: “Ồ, sai ở đâu nhỉ?”
…..
Dạ Ngưng cảm giác mình như quả khí cầu bị xì hơi, Tiếu Vũ Hàm chỉ động tay một chút liền đâm thủng. Nàng cúi đầu, mím môi nói nhỏ: “Dù sao thì cũng là sai rồi, muốn đánh muốn phạt gì thì tùy cô, lần này em không phản đối.”
Vẻ mặt vẫn một mực lạnh như băng rốt cục cũng có ý cười, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng gật đầu, cười nhìn Dạ Ngưng: “Thật sao?”
“…..” Dạ Ngưng nghẹn họng, cái người này làm sao vậy? Mình chỉ khách sáo một phen thôi, chẳng lẽ cô ta thật sự muốn đánh muốn phạt mình?
“Ai, đánh hay phạt thì thật ra không cần thiết. Như vậy đi, nhìn vào biểu hiện thành tâm xin lỗi của em thế này, vừa lúc tôi có một việc khá bận rộn, em có thể giúp.” Tiếu Vũ Hàm nhàn nhạt nói, Dạ Ngưng nhìn nụ cười giảo hoạt quen thuộc kia, khẽ rùng mình một cái.
“Chuyện gì ạ?”
“Trường chúng ta đã lên kế hoạch cho một buổi khiêu vũ, tôi nhớ rõ lúc còn ở khoa chính quy hình như em còn tự xưng mình là ‘vũ vương’, giờ thật đúng lúc, em giúp tôi việc này đi.”
“Khiêu vũ?” Dạ Ngưng ngây người, nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm, thật cẩn thận hỏi: “Em hợp tác với ai?”
Tiếu Vũ Hàm gật đầu, dịu dàng cười với Dạ Ngưng: “Đương nhiên là tôi.”
“…..”
_Hết chương 11_
|
CHƯƠNG 12: RẤT TỐT A…
“Cái gì?! Khiêu vũ với cô Tiếu? Thật hay giả??!!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ ký túc xá đều bị vây trong trạng thái điên cuồng.
Dạ Ngưng buồn bực nhìn ba cái đầu chen chúc bên cạnh mình, ồn ào: “Bọn mày nói nhỏ chút đi, đừng để lộ ra ngoài, ảnh hưởng không tốt đến cô Tiếu.”
“Ảnh hưởng không tốt đến cô Tiếu?” Lão Nhị ngơ ngác một chút, không thể tin được nhìn Dạ Ngưng. Lão Đại cũng giật mình, mà lão Tam lại rất trực tiếp, nâng ngón tay chỉ Dạ Ngưng, run run nói: “Mày dĩ nhiên lại thay Diệt Tuyệt nói chuyện!”
“Nghe mày nói kìa, nếu cô Tiếu là Diệt Tuyệt, vậy thì mày chính là Kim Hoa (1)!” Dạ Ngưng trắng mắt liếc lão Tam một cái, người này không nói câu gì thì không chịu được à.
Dạ Ngưng có chút không kiên nhẫn phất tay: “Ai da, tất cả đừng ồn ào nữa, tao nhớ rõ hồi trước lão Nhị có tham gia hội khiêu vũ mà, nói cho tao nghe một vài việc cần chú ý đi.”
Dạ Ngưng nghiêm túc nói xong, trong lòng tràn ngập sức mạnh, nàng cũng muốn để cho Tiếu Vũ Hàm nhìn xem, Dạ Ngưng đây trừ việc ở bên ngoài gây chuyện ra thì cũng vẫn có rất nhiều ưu điểm sáng chói!
“Nói tới những việc cần chú ý thì….”
Lão Nhị mím môi, dùng tay nắm cây quạt gõ nhẹ vào đầu, một bộ thư sinh nghèo túng hủ lậu: “Những việc cần chú ý thì có rất nhiều, không rảnh nói dài dòng với mày, nên chỉ nói với mày những gì quan trọng nhất thôi. Cái trò khiêu vũ này ý à, nhất định phải bảo trì khoảng cách với bạn nhảy, đừng để sinh ra phản ứng hóa học.”
“Phản ứng hóa học gì cơ?” Lão Tam không hiểu hỏi, lão Nhị liền trừng mắt liếc một cái.
“Mày chưa từng nghe câu nói kia à, nhảy a nhảy a, ôm a ôm a, chúng ta cùng nhau chạy lên giường.”
“….”
“Mày còn có thể vô sỉ hơn không?” Dạ Ngưng căm tức nhìn lão Tam, người này như thế nào mà toàn thân đều dâm loạn như thế?
“A, lão Tứ, mặt mày đỏ kìa.” Lão Đại như thể phát hiện ra tân đại lục, chỉ vào mặt Dạ Ngưng mà kêu to, lão Nhị, lão Tam liền lập tức quay lại nhìn, đều là vẻ mặt không thể tin nổi.
“Lão Tứ, không phải mày vừa mới đi tìm cô Tiếu sao? Cô ta cho mày uống thuốc mê à? Sao lại thay đổi nhiều vậy?”
“Cút cút hết đi, bọn mày biến hết cho tao!” Dạ Ngưng gân cổ ồn ào, một nửa là chột dạ, một nửa là thẹn thùng, sao mặt mình lại hồng vậy? Ai bảo lão Nhị ăn nói linh tinh, cái gì mà nhảy nhảy lên giường chứ? Bất quá, hình như thật sự là vậy….Nếu không có gì thay đổi thì hình như khi mấy ông bà lớn tuổi ở trong công viên khiêu vũ cuối cùng cũng có rất nhiều người đến với nhau….
“Xong rồi, nó hoàn toàn chìm đắm rồi.” Lão Đại ở một bên thầm cảm thán, lão Nhị vừa húp bát mì vừa lắc đầu.
“Thôi đi, với tính cách này của lão Tứ ấy à, hôm trước tao bảo nó đi ra chợ mua hoa quả về, kết quả là nó lại dĩ nhiên đi mua một cân trứng gà. Lúc ấy tao đã nghĩ, dù thế nào thì ở ký túc xá này cũng không có chỗ để tự làm cơm, lão Tứ mua trứng gà là để chuẩn bị về nhà ấp chắc? Nhưng khi nhìn kỹ cô bé bán trứng gà kia tao liền lập tức hiểu ra.”
“Là sao chứ, chẳng lẽ là bạn học trước kia của lão Tứ?”
“Không phải vậy, mà là bộ dạng của con bé bán trứng đó cứ như đúc cùng một khuôn với Shora Aoi.”
“….” Lão Đại trầm mặc một hồi, gật đầu, xác định lời lão Nhị.
“Đúng vậy, tao nghĩ Dạ Ngưng cũng sẽ không thích cô Tiếu đâu, dáng vẻ cô ấy rất đoan trang.”
“…..Chậc chậc, tụi mày lầm bầm làu bàu cái gì đó? Tao là loại người trông mặt mà bắt hình dong sao?” Dạ Ngưng tỏ vẻ không vui, tìm mãi ở trên mạng mà cũng không phát hiện được video khiêu vũ nào có vẻ được cả, bên tai lại là tiếng người ồn ào huyên náo, trong lòng phiền vô cùng.
“Lão Đại, đưa nick QQ của mày cho tao.”
“Để làm gì? Lại muốn đi lừa gạt con gái nhà người ta?”
“Nói linh tinh ít thôi!” Dạ Ngưng làm ầm lên, lão Đại trợn mắt liếc nàng một cái, cuối cùng đem nick cùng password đều nói ra. Đăng nhập vào nick QQ của lão Đại, nhìn thấy lão Đại đang nhìn chằm chằm bát mỳ của lão Nhị mà xuất thần, liền cũng yên tâm xem lén diễn đàn QQ của lão Đại, quả nhiên cô nàng có tham gia vào nhóm “Cô Tiếu cô Tiếu chúng em yêu cô.”
Đi vào nhìn nhìn một chút, Dạ Ngưng thở dài, không thể không cảm thán, thanh niên hiện tại thực giỏi. Thực tế thì có không ít hình chụp của Tiếu Vũ Hàm được chia sẻ trên này, nhìn góc độ thì hẳn là đều chụp trộm, không ngờ lại nhiều đến vậy. Dạ Ngưng download toàn bộ về, lần này nàng không tạo một file liên quan tới cấp 46 gì đó nữa, dù sao thì, nếu để cho cô Tiếu phát hiện ra, vậy mặt mũi của mình liền không biết nhét vào đâu nữa. Dạ Ngưng ngẫm nghĩ một chút, nhe răng cười, tạo một folder mới — Ảnh H đẹp nhất, rồi đem tất cả hình của Tiếu Vũ Hàm vừa download về cho vào hết, thuận tiện còn lấy mấy tấm đẹp nhất tải vào di động.
Hành hạ náo loạn cả một ngày, cuối cùng nằm trên giường, nhìn mọi người ngủ say, Dạ Ngưng cầm di động mình cẩn thận lật xem.
Thực ra thì bộ dáng cô Tiếu cũng không tệ mà, tuy phần lớn ảnh đều chỉ chụp sườn mặt, nhưng cũng đều rất đẹp….
Dạ Ngưng nhếch môi cười, từ lông mi đến khóe mắt đều được lắm, làn da thực trắng, nhưng môi hơi mỏng, nghe nói người như vậy đều bạc tình, hắc hắc, xem ra bạn trai người này sau này xui xẻo rồi…
Dạ Ngưng chính là loại người tính toán rất chi li, nếu ai làm chuyện gì xấu với nàng, dù có phải liều mạng nàng cũng muốn trả thù, nhưng nếu ai thật sự đối tốt với nàng, thì nàng chỉ hận không thể ghi lòng tạc dạ mà chân thành đáp lại từ tận đáy lòng. Tiếu Vũ Hàm đã giúp nàng nhiều việc như vậy, cừu hận trong lòng cũng đã sớm tiêu tan, hiện tại việc muốn làm chính là sáng mai đi báo ân, tuy rằng không thể giống như Bạch Tố Trinh (2) lấy thân mà báo đáp, nhưng ít nhất cũng muốn thể hiện tâm ý.
Cầm di động trong tay, Dạ Ngưng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong giấc mộng còn mơ thấy Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ với mình, thực đẹp…..
***
Sáng sớm hôm sau, Dạ Ngưng mông lung mơ mắt.
“A!!!!”
Trước mắt lộ ra một khuôn mặt tươi cười phóng đại gần trong gang tấc, dọa cho Dạ Ngưng suýt đứng tim. Lão Nhị vẻ mặt cười cợt xấu xa nhìn Dạ Ngưng, lão Đại cùng lão Tam đứng bên cạnh cũng cười cười ra vẻ ngầm hiểu.
“Lão Tứ, xuân mộng hả?”
“Cái gì chứ?” Dạ Ngưng đỏ mặt, trừng mắt với lão Nhị, lão Nhị che miệng cười, cũng không thèm vạch trần. Mới sáng sớm ra thức dậy, ba người liền phát hiện Dạ Ngưng không bình thường, lúc ngủ áo đều bị kéo giật đến nỗi lộ ra bầu ngực nho nhỏ cũng không nói, lại còn vừa ngủ vừa cười vẻ mê gái, vừa nhìn đã biết là đang nằm mơ, hơn nữa giấc mơ này tuyệt đối là không trong sáng.
Bởi vì Tiếu Vũ Hàm đã nói buổi sáng phải tập luyện khiêu vũ, Dạ Ngưng cũng lười đấu võ mồm với mấy người này, vội vàng mặc quần áo, theo thói quen thò tay ăn trộm quả trứng gà trong hộp cơm của lão Tam, nuốt vào bụng, quệt miệng rồi chạy đi.
Trên đường đi khẽ ngâm nga một bài hát, đá hòn sỏi dưới chân, rất nhanh đã đi đến Trung tâm hoạt động. Dạ ngưng đi vào nhìn xem, cũng không ít người.
Tổng cộng có ba cặp, tất cả đều là giáo sư phối hợp với sinh viên, còn có một giáo viên dạy vũ đạo, có vẻ là tới để chỉ điểm.
Xác định được mục tiêu, Dạ Ngưng đi thẳng đến chỗ Tiếu Vũ Hàm, nhìn thấy cô liền cười cười.
“Cô Tiếu.”
Tiếu Vũ Hàm gật đầu cười nhẹ, giáo viên dạy vũ đạo ở bên cạnh nhìn thấy Dạ Ngưng tiến vào liền đi qua, cười tủm tỉm nhìn nàng chằm chằm. “Em chính là học sinh mà cô Tiếu vẫn khen phải không, cũng được đó.”
Dạ Ngưng nghe mà cười đến muốn méo cả miệng, từ hôm qua nàng đã biết Tiếu Vũ Hàm đối xử với mình rất tốt, cũng không ngờ dĩ nhiên lại còn thường xuyên khen mình với người khác.
Nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, giáo viên dạy vũ đạo gật đầu: “Tiểu Hàm, cô nói cũng đúng thật, lấy chiều cao cùng khung xương của Dạ Ngưng, lại đem mái tóc dài búi lên rồi đội mũ vào, hẳn là không người nào có thể nhìn ra là nữ.”
“….” Nụ cười còn chưa kịp tan trên mặt Dạ Ngưng liền lập tức cứng lại, đen mặt quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm. Cô khen em như vậy đó hả?!
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng kinh ngạc của Dạ Ngưng mà khẽ nhếch môi, cười nhẹ, nâng tay lên, vuốt vuốt mái tóc nàng: “Ủy khuất em rồi.”
Đây, đây là lại sử dụng mỹ nhân kế với mình!
Tuy rằng biết Tiếu Vũ Hàm am hiểu nhất là mê hoặc lòng người, nhưng mặt Dạ Ngưng vẫn không kìm nổi mà đỏ lên, vốn mặt mày đang nhăn nhó cũng nháy mắt hòa hoãn lại, toét miệng gãi đầu cười ngây ngô. Giáo viên dạy khiêu vũ ở bên cạnh nhìn Dạ Ngưng, bĩu môi, lầm bầm làu bàu: “Sao có cảm giác ngu ngu nhỉ?”
“…..”
Ngày đầu tiên là luyện các bước nhảy cơ bản, hay gọi thô thiển thì là “Ba chậm”, trước kia Tiếu Vũ Hàm từng học qua, giờ nhiệm vụ chủ yếu chỉ là hướng dẫn Dạ Ngưng. Vốn cô nghĩ trước kia Dạ Ngưng có năng khiếu khiêu vũ, sẽ học rất nhanh, nhưng hiển nhiên là cô đã đánh giá quá cao thực lực của Dạ Ngưng.
“Dạ Ngưng.” Rốt cục sau lần thứ N bị đạp phải chân, Tiếu Vũ hàm không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng.
“Sao thế?” Dạ Ngưng có chút hoảng hốt nhìn cô, Tiếu Vũ Hàm nhìn biểu tình ngẩn ngơ kia, lập tức khóe môi khẽ nhếch.
“Lớp trưởng Dạ, đang nghĩ cái gì thế?”
Mặt Dạ Ngưng lập tức đỏ lên, kỳ thật nàng cũng không nghĩ cái gì, chỉ là hai người gần sát nhau quá, từng làn hương bạc hà thơm ngát cùng mùi thơm của dầu gội đầu quẩn quanh chóp mũi khiến nàng có cảm giác ngứa ngáy nói không nên lời. Hơi cúi đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, liền thấy cô mỉm cười nhìn mình, tay phải hơi ôm lấy eo mình, nụ cười kia ẩn ẩn một tia trêu chọc, một tia chế nhạo, còn có….một ít cảm xúc gì đó mà nhìn không ra.
“Đừng khẩn trương, nghe kĩ tiết tấu.” Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng quẫn bách của Dạ Ngưng, cũng không nói gì nữa, nhẹ giọng dặn, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu hiếm có. Dạ Ngưng gật đầu đáp lời, nhưng vẫn thấy khẩn trương, bất giác bàn tay cũng đổ mồ hôi, vốn đã không dám dùng sức ôm Tiếu Vũ Hàm, giờ lại càng không dám đụng chạm.
“Dạ Ngưng, em làm sao thế hả? Tay để làm cái gì? Ôm phía trên đi!” Giáo viên dạy khiêu vũ lại lớn giọng hô, không phải cô mới chỉ hét lên với Dạ Ngưng có một hai lần. Con bé này sao thế? Sao lại vô dụng vậy chứ, nhìn các sinh viên khác đều ôm rất chặt, có thấy ai xấu hổ đâu, ở đây còn có mấy nam sinh nữa, một thiếu nữ lớn thế kia rồi mà sao lại còn không được tự nhiên không dám ôm?
Bị mắng khiến lòng có chút bốc hỏa, Dạ Ngưng hít sâu một hơi, một tay kéo Tiếu Vũ Hàm ôm vào lòng, bất chấp bất cứ giá nào! Chỉ một chút thôi, Dạ Ngưng liền cảm giác được khỏa no tròn trước ngực Tiếu Vũ Hàm, mềm mại ôn nhuyễn, thoải mái dán sát cô trong lồng ngực mình, cọ lên cọ xuống, phải a, thật sự rất mềm.
“Dạ Ngưng….”
Dạ Ngưng cúi đầu, liền thấy hai má Tiếu Vũ Hàm ửng hồng nhàn nhạt, mặt giận tái đi nhìn mình.
Dạ Ngưng khụ một tiếng, đứng thẳng lên, cảm thấy không khí có chút lúng túng, liền mở miệng nói chuyện giải vây: “A…cô Tiếu….vóc người tốt ghê.”
_Hết chương 12_
————————————————————-
(1) Kim Hoa bà bà: một nhân vật trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký – Kim Dung.
(2) Bạch Tố Trinh: nhân vật Bạch xà trong “Thanh xà bạch xà”
|
CHƯƠNG 13: THỰC KỲ QUÁI
Lời vừa nói ra, mặt Dạ Ngưng liền đỏ lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ hối lỗi nhìn Tiếu Vũ Hàm. Kỳ thật cũng không phải nàng cố ý đùa giỡn Tiếu Vũ Hàm, chỉ là không biết vì sao cứ ở trước mặt người này, nàng luôn có một chút hoang mang lo sợ, rồi sẽ nói mà không kịp suy nghĩ.
Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền nhếch môi, không có vẻ thẹn quá hóa giận như trong tưởng tượng của Dạ Ngưng, mà lại ngẩng đầu nhìn nàng: “Lớp trưởng Dạ cũng được lắm.”
Nói xong, Tiếu Vũ Hàm còn tựa hồ khẽ liếc bộ ngực Dạ Ngưng một cái. Nghe thế, ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ lên, Dạ Ngưng không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm, mà Tiếu Vũ Hàm thì hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cười, khuôn mặt nghiêng nghiêng kia với khóe môi hơi gợi lên một độ cong tuyệt đẹp, làm cho Dạ Ngưng nhìn si dại.
“Dạ Ngưng, em nghĩ gì thế? Ôm chặt vậy thì còn có thể khiêu vũ sao? Rốt cuộc em đến để hỗ trợ hay để phạm lỗi vậy?” Giáo viên vũ đạo nổi giận. Con bé này làm sao vậy? Vừa rồi bảo ôm thì không ôm, giờ thì lại dính với nhau như thể bánh mật vậy!
Dạ Ngưng hắng giọng một chút, vòng tay đang ôm Tiếu Vũ Hàm hơi nới lỏng ra, tim đập theo tiết tấu rối loạn, hít sâu một hơi, không dám nhìn Tiếu Vũ Hàm nữa.
Sau khi luyện tốt các bước cơ bản, mọi người thương lượng một phen, quyết định cuối cùng vẫn là điệu Latin, hiếm hoi được dịp kỷ niệm ngày thành lập trường như thế, nếu còn nhảy điệu chậm rì rì mà mấy ông cụ bà cụ hay tha thiết ngọt ngào nhảy trong công viên nữa thì phỏng chừng sinh viên ở phía dưới cũng không nhiệt tình gì, nhưng nếu phối hợp với thể loại nhạc sôi động thì có lẽ cũng không tệ.
Quyết định chủ ý rồi, mấy đội bắt đầu luyệt tập, trước kia Dạ Ngưng có luyện qua hip-hop, coi như có biết các kỹ năng nhất định, giờ học theo khuôn khổ, rất nhanh liền nắm được. Giáo viên dạy vũ đạo ở bên cạnh xem mà cười tít mắt, mấy đôi ở bên cạnh cũng ngừng lại nhìn hai người nhảy.
Dạ Ngưng chính là dạng người như vậy, không thể cho nàng mặt mũi được, vừa cho nàng thể diện liền dễ dàng không biết xấu hổ. Vừa thấy mình được mọi người chú ý, được khen đẹp, liền đắc ý nhìn chung quanh một vòng, bắt đầu tự đắc: “Thế nào? Cô Tiếu, em không làm cô mất mặt nhé.”
Tiếu Vũ Hàm khẽ nhếch môi.
“Em nói rồi mà, thiên tài chính là thiên tài, em đoán rằng cũng chính vì thế mà hôm nay cô gọi em tới đây, nếu để người khác đến thì khẳng định sẽ mệt đến chết mất, điệu nhảy này không phải người bình thường có thể nhảy được đâu, đặc biệt là ở vị trí của em đây. Mỗi lần đưa tay ra để cô ngả ra ngoài rồi lại kéo cô lại ôm vào lòng, cô có biết cánh tay cần rất nhiều lực không? Rất có thể đêm nay về ký túc xá tay em cũng dài ra mất!” Dạ Ngưng nói đến nỗi hai mắt sáng lên, miệng không dừng lại. Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn gương mặt đắc ý của nàng, trong đáy mắt có ý cười nhàn nhạt.
“Lần trước trong tiết mục văn hóa ở dưới sân trường, có bao nhiêu giáo sư lãnh đạo trong trường tới tìm em muốn em giúp hội học sinh biên tập vũ đạo đó.”
“Vậy sao?” Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ, có chút đăm chiêu.
Dạ Ngưng dùng sức gật gật đầu, tiếp đó liền thổi phù một hơi: “Lúc ấy em cũng chẳng quan tâm tới những người đó, sau nếu không phải thầy hiệu trưởng làm bộ mặt đáng thương đến nhờ cậy em thì em đã không thèm giúp rồi.”
“Sau đó thì sao?” Tiếu Vũ Hàm cười dịu dàng nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng hắng giọng một chút: “Đương nhiên khiến cho oanh động.”
Ý cười trên mặt Tiếu Vũ Hàm càng đậm, gật đầu: “Phải a, thế chân em cần phải bao lâu mới khỏi?”
“……”
Dạ Ngưng cứng họng, trợn to hai mắt giật mình nhìn Tiếu Vũ Hàm. Không phải chứ? Làm sao cô ấy biết được? Hồi Dạ Ngưng học đại học năm thứ ba đúng là thời điểm lúc nàng bộc lộ tài năng, lúc nàng lên sân khấu mọi khán giả ở dưới khán đài lẫn sau hậu trường đều cuồng nhiệt hô vang, khiến nàng hưng phấn mà máu dồn lên não, mang theo một đống đàn em lên nhảy, sau lại tự mình nhảy đơn một đoạn, khi đứng dậy phất tay với mọi người, vì quá mức kích động mà trượt ngã từ trên đài xuống, cũng không kịp tẩy trang đã trực tiếp vào bệnh viện nằm. 120* phải lái đến trường nâng nàng đi ra ngoài thì khỏi phải nói bầu không khí lúc đó thế nào. Tuy nói việc này cũng thực oanh động đi, nhưng lúc ấy trên sân khấu ngọn đèn mờ ảo, thấy không rõ mặt, không có nhiều người biết là nàng mà…Làm sao Tiếu Vũ Hàm lại biết được?
(*số cấp cứu)
Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ, không đáp lại ánh mắt nghi ngờ của Dạ Ngưng.
“Chuyện trước kia cũng không cần nhắc lại, nói đến hiện tại thôi. Cô Tiếu, cô nói xem nếu không phải cô gặp được em thì làm sao có khả năng luyện tập thuận lợi như vậy được?” Dạ Ngưng vẫn còn mạnh miệng, Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu, nghiêm trang nhìn nàng.
“Nếu không thì một lúc nữa chúng ta đổi lại? Tôi vai nam, em vai nữ, thử một lần đi.”
Dạ Ngưng ngạc nhiên không kịp phản ứng, đờ ra nhìn Tiếu Vũ Hàm, gật gật đầu.
Chờ tất cả mọi người luyện xong, vẫy tay cúi chào giáo viên và bạn học, Tiếu Vũ Hàm cùng Dạ Ngưng liền ở lại. Chỉ còn hai người, Dạ Ngưng cũng có chút buông lỏng, cười hì hì nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Tốt rồi, lúc này đi.”
Tiếu Vũ Hàm nở nụ cười, ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn nàng. Dạ Ngưng gật đầu, xoay đầu liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, vừa nhìn thấy, cả người liền cứng lại. Bởi vì tập luyện khiêu vũ, Tiếu Vũ Hàm chỉ mặc một cái áo T-shirt màu trắng cùng chiếc quần bình thường, mà lúc này đây, cái áo trắng bị mồ hôi thấm ướt, dán trên người cô thành trạng thái nửa trong suốt, vài lọn tóc dài dịu dàng buông lơi trên trán, gợi cảm nói không nên lời….
“Làm sao vậy?” Tiếu Vũ Hàm khó hiểu nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng giật mình hoàn hồn, mặt đỏ lên, dùng sức lắc đầu.
“Không có gì!”
Tựa hồ đã nhận ra cái gì, hai má trắng nõn của Tiếu Vũ Hàm cũng hơi ửng hồng, ngẩng đầu giận dữ liếc Dạ Ngưng một cái, thấy nàng tỏ vẻ hối lỗi cúi đầu, liền mím môi, không nói nữa.
Tiếng nhạc du dương, ở giữa phòng khiêu vũ to như vậy cũng chỉ có Tiếu Vũ Hàm cùng Dạ Ngưng nhảy múa.
Thật sự đúng là chỉ có khiêu vũ a….
Vừa mới bắt đầu lúc nhạc dạo hai người còn phối hợp tốt, nhưng đến đoạn mà Dạ Ngưng khoác lác phải đẩy người ra rồi lại kéo vào ôm kia, nàng liền hiểu ra được một đạo lý, không thể khoe khoang ở trước mặt một người phụ nữ mạnh mẽ….
Dạ Ngưng có cảm giác toàn bộ thân thể đã không còn chịu sự không chế của mình nữa, như thể con quay bị Tiếu Vũ Hàm đẩy ra rồi lại kéo vào…Sàn gạch men sứ nhìn càng ngày càng hoa mắt, chỉ vài phút ngắn ngủi, nàng đã bắt đầu cầu xin tha thứ nhận thua: “Cô Tiếu, cô Tiếu….dừng một chút.”
Dừng chân, Tiếu Vũ Hàm đứng tại chỗ, nhìn Dạ Ngưng ngồi xổm dưới đất thở dốc.
Lòng trả thù của phụ nữ…một lần nữa Dạ Ngưng lại cảm nhận được. Lau đi mồ hôi trên đầu, nàng ngẩng lên nhìn Tiếu Vũ Hàm, lại thấy nét cười giảo hoạt kia, tức đến suýt chút nữa đứng tim.
Tập cũng tập xong rồi, nháo cũng nháo rồi, cuối cùng cũng có thể trở về nghỉ ngơi, nhìn sắc trời cũng đã tầm hai giờ, Dạ Ngưng bĩu môi thở dài, hai ngày nghỉ này khẳng định căn tin đóng cửa, xem ra lại phải nhịn đói thôi.
“Đói bụng?” Tiếu Vũ Hàm hỏi, Dạ Ngưng gật gật đầu.
“Đến chỗ tôi đi.”
“Cô nấu sao?”
“Không.”
“Vậy thì ăn gì?”
“Tôi nghĩ em biết làm chứ.”
“…..Ngại quá.”
“Bình thường cơm thừa đều trực tiếp cho mèo hoang ăn, tôi không ngại.”
“…..”
Tiếu Vũ Hàm vừa thay giày vừa nói, Dạ Ngưng đen mặt nhìn cô.
“Làm sao thế?” Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu, có chút kỳ quái nhìn nàng.
“Không, không có gì….” Dạ Ngưng nuốt nước bọt, được rồi, nàng cũng không dám có ý nghĩ đùa giỡn Tiếu Vũ hàm nữa, liền xoay người đi lấy áo khoác.
Thay giày xong, Tiếu Vũ Hàm nhìn cái trán đầy mồ hôi của Dạ Ngưng, nói: “Lau mồ hôi đi, không ra ngoài lại cảm mất.”
Dạ Ngưng nghe lời gật gật đầu, nâng tay lên quệt quệt một chút. Tiếu Vũ Hàm đứng cạnh thấy thế liền nhíu mày, không nói gì, từ trong túi lấy ra khăn giấy, đi đến bên người Dạ Ngưng, đưa cho nàng.
“Lau khô.”
Thanh âm không chút cảm tình, thậm chí có phần lạnh như băng, Dạ Ngưng khẽ giật mình nhìn Tiếu Vũ hàm, theo bản năng nhận lấy tờ giấy ăn.
Tiếu Vũ Hàm vẫn đứng một bên nhìn Dạ Ngưng, bị nhìn chằm chằm như vậy, Dạ Ngưng cũng không dám làm ẩu nữa, nghiêm túc lau, chỉ thiếu chút nữa là lau đến rách cả da đầu, vụng trộm liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, thấy nét mặt cô dịu đi, lần này mới thở phào một hơi. Tự dưng lại phát giác có vẻ không đúng, liền ngẩng, nghi ngờ nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Hai tay Tiếu Vũ Hàm khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm nàng một lúc, tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ thản nhiên nói một câu: “Đi thôi.”
Gật đầu, Dạ Ngưng cũng không dám nói thêm gì nữa, đóng lại cửa Trung tâm hoạt động, ngoan ngoãn đi theo Tiếu Vũ Hàm đến khu giáo vụ. Trong lòng nàng có phần thấp thỏm không yên, không biết đã chọc giận Tiếu Vũ Hàm lúc nào. Lắng nghe thanh âm giày cao gót giẫm trên nền đất, Dạ Ngưng nhất thời ngây người, mà người luôn đi trước dẫn đường là Tiếu Vũ Hàm lại thình lình dừng lại, Dạ Ngưng không chú ý liền lập tức va phải thân thể cô.
“Sao, có chuyện gì vậy?” Dạ Ngưng có chút lo sợ nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng chằm chằm một lúc, liền hỏi: “Dạ Ngưng, một khi bị cảm liền phát sốt, vậy sao còn không biết tự chú ý bản thân?”
“Em…sao cô biết?” Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm, bệnh này của nàng chỉ có bạn bè quan hệ thân thiết mới biết được thôi. Từ nhỏ nàng đã như vậy, ngày thường không có bệnh tật gì, nhưng lại mắc một bệnh duy nhất, đúng là khiến bản thân bị hành hạ gần chết, đó là bị cảm liền phát sốt, hơn nữa nhất định sẽ hơn ba mươi chín độ.
Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu: “Đại Bảo nói cho tôi biết.”
Vừa nghe nhắc tới Đại Bảo, Dạ Ngưng liền trợn trắng mắt, làm sao có thể chứ? Nói dối kiểu này cũng thực không có trình độ, Đại Bảo mới học năm thứ nhất, sao có khả năng hiểu rõ nàng như thế được.
Tiếu Vũ Hàm không để ý tới Dạ Ngưng, có chút phiền não nhíu mày: “Đi nhanh lên thôi.”
“Vâng….” Dạ Ngưng đáp lời, buồn bực nhìn Tiếu Vũ Hàm. Xem đi, cướp thức ăn từ miệng mèo hoang còn phải nhìn sắc mặt người ta!
_Hết chương 13_
|
CHƯƠNG 14: VUI CHẾT ĐƯỢC
Dọc đường đi hai người cũng không nói nhiều, Dạ Ngưng có phần không được tự nhiên, vài lần há miệng thở gấp muốn nói gì đó, cuối cùng lại đều nuốt ngược vào bụng, khẩn trương đến nỗi khiến chính bản thân nàng cũng không giải thích được.
May mà cũng không quá xa, chỉ khoảng tầm mười phút là đến nơi. Dạ Ngưng đi theo sau Tiếu Vũ Hàm vào khu chung cư, nhìn nhìn chung quanh, quả nhiên mà, đãi ngộ của giáo viên rõ ràng tốt hơn so với sinh viên.
Tiếu Vũ Hàm mở cửa, xoay người nhìn Dạ Ngưng: “Vào đi.”
Dạ Ngưng thở phào một hơi, nghe thanh âm kia, rốt cuộc, rốt cuộc thì cũng không tức giận….
“Về rồi à, sao hôm nay lại về muộn thế.”
Đúng lúc Dạ Ngưng định xoay người thay dép lê thì Mạch Mạt từ trong phòng nhẹ nhàng đi ra, nhìn thấy Dạ Ngưng liền giật mình. Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt xấu hổ.
Chưa từng nghĩ tới cô giáo Mạch luôn ở trước mặt người khác rực rỡ xinh đẹp không ngờ ở sau lưng lại có bộ dạng này…
Xem ra là mới rửa mặt, nhưng tóc lại chưa chải, ngay cả quần áo cũng lười mặc, nội y gợi cảm hoa văn da báo, thật ra là chỉ mặc có đúng áo con và quần lót, cả người như thể gạch men đánh bóng, trừ bộ vị quan trọng ra, còn cái gì cũng đều có thể nhìn thấy….
“Sao em lại tới đây?” Mạch Mạt vừa nhìn thấy Dạ Ngưng liền nhíu mày, Dạ Ngưng nhận ra, có chút co rúm người.
“Tôi mang em ấy đến ăn cơm.” Tiếu Vũ Hàm ở một bên thản nhiên mở miệng, Mạch Mạt vừa nghe thế hai mắt lập tức trợn to, không thể tin được nhìn cô.
“Không phải chứ, cậu còn chưa từng làm cơm cho tôi ăn mà đã mang con bé đến ăn?”
“Là em ấy làm.”
“A, vậy thì được. Phải rồi, Dạ Ngưng, em có biết làm ngư hương nhục ty (1) không?”
“…..” Vẻ mặt Dạ Ngưng đầy khinh bỉ nhìn Mạch Mạt.
Mạch Mạt nhìn thấy nàng như vậy, cũng chỉ cười cười: “Tuy dáng người cô giáo đây rất được, nhưng em cũng không cần nhìn chằm chằm thế chứ. Nhóc con kia, không cần xấu hổ, một lát nữa làm thêm vài món ăn cho tôi là được.”
Dạ Ngưng đâu phải loại người có thể chịu để cho người khác bắt nạt, phản ứng rất nhanh chóng, cũng đồng dạng cười nói: “Nghe lời cô giáo nói kìa, sao em có thể không biết xấu hổ mà nhìn nhiều làm gì. Dáng người của cô a, tuyệt đối là nhìn lần đầu tiên rồi thì mắt không đành lòng liếc lại lần thứ hai.”
“Dạ Ngưng, em!”
“Được rồi.” Tiếu Vũ Hàm ở một bên bất đắc dĩ thở dài. Hai người này như thế nào mà mới gặp nhau vài lần đã như thể oan gia vậy? Dạ Ngưng nghe thấy Tiếu Vũ Hàm lên tiếng mới không nói nữa, nhướn mày, khinh thường nhìn Mạch Mạt. Dám đấu với em? Mạch Mạt trừng mắt với nàng, thật đúng là loại vô pháp vô thiên.
“Cô Tiếu, cô muốn ăn gì?” Dạ Ngưng mặc kệ Mạch Mạt, xoay người cười nhìn Tiếu Vũ Hàm. Mạch Mạt nghe xong liền có ý không vui, trước không nói tới việc Tiếu Vũ Hàm thiên vị Dạ Ngưng đã khiến cô không thoải mái đến cực điểm, nhưng vấn đề là từ khi nào mà hai người lại trở nên hòa hợp như vậy?
“Ừ, em biết làm cái gì?”
“Cái gì cũng biết.”
Tiếu Vũ Hàm nghe Dạ Ngưng nói xong, khóe miệng liền khẽ cong, biết nàng lại đang khoe khoang liền cố tình tìm một món ăn khó làm nói ra: “Hồng thiêu mã an (2).”
“Đó là cái gì?”
“…..”
Cuối cùng, sau khi đầu bếp Dạ giằng co vật lộn gần nửa giờ cũng đem ra một mâm trứng gà tỉa hình hoa. Mạch Mạt cầm đũa gắp một miếng nếm thử, gật gật đầu.
“Nói ra thì món này Dạ Ngưng làm ăn cũng không tệ lắm.”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong cũng nếm thử, gật đầu, cười khẽ nhìn Dạ Ngưng.
Mạch Mạt khen thì nàng không có phản ứng gì, nhưng Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng như vậy lại khiến Dạ Ngưng có chút ngượng ngùng, mặt hơi ửng hồng.
Mạch Mạt nhìn thấy biểu tình không được tự nhiên của Dạ Ngưng liền lập tức nảy sinh hứng thú, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Dạ Ngưng.”
“Có việc gì ạ?” Dạ Ngưng đang liều mạng và cơm vào miệng, quang minh chính đại ăn trứng gà thế này thực sung sướng hơn so với việc trộm của lão Tam nha, nàng cần phải ăn nhiều một chút, tranh thủ ăn luôn cả phần cơm chiều.
“Cô giáo hỏi em một chuyện nhé.”
“Nói đi.”
“Lấy tướng mạo này của em, vừa có tài vừa có nhan sắc, thế mà lại còn cần xem AV để giải tỏa ham muốn sao?”
Dạ Ngưng thiếu chút nữa trực tiếp phun tất cả cơm trong miệng ra, nghẹn đến nước mắt cũng chảy ra.
“Em cần gì phải khẩn trương vậy?” Mạch Mạt cười không có ý tốt, Dạ Ngưng che miệng ho khan.
“Cô giáo, sao cô lại không đứng đắn thế chứ?”
“Cái gì mà nói là không đứng đắn? Tôi sợ em có vấn đề về tâm lý, muốn giúp em thôi.” Mạch Mạt không hổ là giáo viên quản lí việc xây dựng Đảng, công tác tư tưởng tuyệt đối là làm đúng chỗ. Dạ Ngưng bình ổn hơi thở, len lén liếc Tiếu Vũ Hàm ngồi cạnh, hắc, người ta cũng đồng dạng cười tủm tỉm nhìn mình chờ đáp án.
Buông đôi đũa, Dạ Ngưng cân nhắc một hồi, nói: “Kỳ thật thì em tình nguyện ham muốn cũng không nguyện phóng đãng.”
“Vậy ngày ngày em đều xem mỗi AV thôi, không thấy buồn chán à? Em nói xem, đàn ông còn có thể ra ngoài tìm gái, còn em thì phải làm sao bây giờ?”
“Không sao cả.” Dạ Ngưng lòng chua xót nói: “Nếu quá tịch mịch, muốn đụng chạm da thịt, vậy chỉ cần giơ tay phải của mình lên đặt xuống hạ thân, sau đó thì tự thủ d*m.”
(về 1 khía cạnh nào đó, tr này có nhiều đoạn…thật =.=)
“……”
“……”
Mạch Mạt không nói gì nhìn Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm ở một bên lại hé miệng cười khẽ.
“Nói như vậy, em không chỉ còn đêm đầu tiên mà nụ hôn đầu cũng vẫn còn?” Mạch Mạt cười hỏi, Dạ Ngưng mặt đỏ hồng gật gật đầu.
“Ồ, vậy chẳng phải nghĩa là ai có được em cũng như thể đoạt được bảo bối sao, hết thảy đều chỉ thuộc về một người.”
“Cũng không thể nói vậy, không phải vừa mới qua kỳ thi vào nghiên cứu sinh sao, em đang chuẩn bị đi tìm vài người để thử làm quen xem thế nào.”
“Tìm vài người?” Mạch Mạt không thể tin được nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lại cười nhìn cô.
“Không thì cứ thử xem sao.” Mạch Mạt ngẩng đầu, như lơ đãng nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm, liền thấy cô đang ngồi ở kia nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, biểu tình tựa tiếu phi tiếu, có vẻ quỷ dị nói không nên lời.
“Cái này, đều ăn xong rồi sao? Để em thu dọn mang ra ngoài.” Dạ Ngưng rất tự giác, chủ động muốn dọn dẹp bát đũa, kỳ thật là nàng muốn làm nhanh nhanh để có thể mau chạy lấy người, dù sao thì ở dưới ánh mắt của hai vị giáo viên cũng không phải là chuyện tốt lành gì, thực kinh hồn táng đảm, mà cô Tiếu lại còn thỉnh thoảng cười khẽ, thực khiến cho tim Dạ Ngưng cứ phát lạnh mà nhảy tưng tưng.
“Ai, em cứ ngồi xuống đi, một lúc nữa tôi sẽ gói lại mang đi cho mèo ăn. Lại đây, ngồi tán gẫu với tôi.” Mạch Mạt cười vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh. Hiếm hoi mới có dịp có học sinh để giải buồn như thế, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho Dạ Ngưng vậy được.
Dạ Ngưng có chút lúng túng nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm chỉ nhẹ nhàng cười cười: “Đi đi, đừng đắc tội với cô ấy, bằng không em đừng nghĩ tới chuyện vào Đảng.”
……
Còn có kiểu đó nữa? Dạ Ngưng bĩu môi nhìn hai người, đây không phải là quan lớn muốn báo thù cá nhân mà tập thể chèn ép mình sao?
“Tán gẫu gì ạ, cô giáo?” Dạ Ngưng bực bội đi đến ngồi xuống ghế sô pha cạnh Mạch Mạt, Mạch Mạt cười cười, hỏi: “Nhìn cái vẻ không vui của em kìa. Đúng rồi, kể xem bình thường em làm gì? Nghe nói em rất ít khi đi học, mà lúc đi học cũng như thể đi họp lãnh đạo, cái gì cũng không mang.”
“……” Dạ Ngưng tự động bỏ qua nửa câu sau của Mạch Mạt, về phần bình thường làm cái gì a, đương nhiên là xem AV! Nhưng mà có cho nàng tám lá gan cũng không dám nói thẳng ra, lần trước sự kiện SB (3) vẫn khiến nàng canh cánh trong lòng, không thể để cho cô Tiếu làm giảm giá trị mình nữa.
“Đọc sách, không có việc gì thì đọc sách.” Dạ Ngưng nói bừa, Mạch Mạt có chút kinh ngạc nhìn nàng.
“Em á?”
“Sao? Em không được à?” Dạ Ngưng nhìn Mạch Mạt đầy khiêu khích, người này thật đúng là coi thường người khác!
“Tứ đại kỳ thư đều đã xem qua sao?” Mạch Mạt khinh bỉ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng khẽ giật mình, thuận miệng tiếp lời: “Đã xem.”
“[Hồng Lâu Mộng] thế nào?”
“Không được, là một quyển sách khiêu dâm, quá sắc tình.”
Dạ Ngưng lắc đầu nói xong, Mạch Mạt liền cười nhìn nàng, từ khi nào mà [Hồng Lâu Mộng] lại thành sách khiêu dâm vậy nhỉ?
“Đúng thế phải không, cô Tiếu.” Dạ Ngưng bị Mạch Mạt nhìn chằm chằm không khỏi chột dạ, muốn Tiếu Vũ Hàm cho mình thêm can đảm.
Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng cười, gật đầu: “Thanh giả tự thanh, dâm giả tự dâm (4), mỗi người đều có một cách giải thích khác nhau.”
“…..” Cô Tiếu, không phải vậy chứ? Em còn nghĩ hai ta đã trở thành người thân quen cơ mà! Dạ Ngưng trừng mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, mà cô đáp lại vẫn là nụ cười thản nhiên kia.
“Dạ Ngưng, em thật đúng là dễ trêu chọc, với tính cách này thì khẳng định là có không ít người theo đuổi phải không?” Mạch Mạt nói với Dạ Ngưng nhưng ánh mắt lại dừng trên người Tiếu Vũ Hàm.
Dạ Ngưng vẫn luôn như vậy, không thể khen được, vừa nghe cô giáo Mạch khen, miệng liền toét ra rộng đến tận mang tai.
“Tàm tạm, tàm tạm thôi, nếu những người theo đuổi em mà xếp hàng từ ký túc xá sinh viên đến nơi này của các cô thì hẳn là không hơn kém nhiều lắm.”
“…..Hôm nay sao lại nóng thế nhỉ?” Trầm mặc một hồi, Mạch Mạt mở miệng, Dạ Ngưng cũng gật đầu đồng tình.
“Cũng không phải không đúng, chảy cả mồ hôi rồi.”
“Đúng vậy, nếu không nóng thì là nằm mơ rồi.”
“……Việc này, cô giáo, thật sự nóng quá, em về nhé, một lát nữa nhà tắm sẽ đông người, em muốn đi tắm rửa một chút.” Dạ Ngưng cố gắng tự tìm cho mình cái cớ để có thể nhanh chóng rời đi.
Mạch Mạt nghe xong liền cười cười: “Như vậy à, vừa đúng lúc tôi cùng Vũ Hàm cũng muốn đi. Thế này đi, em về ký túc xá chuẩn bị trước, một lúc nữa ba người chúng ta cùng đi. Tôi còn chưa nói chuyện với em đủ đâu.”
Không phải chứ….Dạ Ngưng không tin nhìn Mạch Mạt, đáy lòng run lên, quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm. Chỉ thấy Tiếu Vũ Hàm vẫn bình tĩnh trước sau như một, hai tay khoanh trước ngực nhìn nàng, vừa vặn ánh mắt hai người tiếp xúc, liền nhẹ nhàng quay đầu đi. Dạ Ngưng cảm thấy cô Tiếu có chút ngượng ngùng, không hiểu sao cổ họng tự dưng cũng có phần căng thẳng, muốn từ chối: “Không cần đâu….”
“Xấu hổ à, vậy cũng được, để ngày khác cùng đi.” Mạch Mạt đoán chừng có lẽ Dạ Ngưng ngượng. Cũng đúng, có mấy người có thể ở trước mặt giáo viên của mình mà buông lỏng đâu, lại không nghĩ tới, cô vừa dứt lời thì Dạ Ngưng hét lên một tiếng: “Vẫn là hôm nay đi! Hai ngày nữa em bận rồi, em lập tức về chuẩn bị!”
Không cho hai người có thời gian kịp phản ứng, Dạ Ngưng đã bật dậy từ sô pha, nhanh chóng vọt tới chỗ để giày, đi giày xong, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của Mạch Mạt và Tiếu Vũ Hàm mà lấy tốc độ như gió cuốn phi ra khỏi cửa. Trong nháy mắt lúc cánh cửa kia đóng sầm lại, Dạ Ngưng nắm chặt tay vung mạnh, hưng phấn đến vẻ mặt đỏ bừng, dĩ nhiên, dĩ nhiên lại có thể được nhìn thấy ngọc thể của cô Tiếu, oa ha ha!!!
_Hết chương 14_
———————————————-
(1) Ngư hương nhục ti: là một món ăn cay mang đặc trưng của Tứ Xuyên, nói nôm na đó là món gồm có (tạm gọi là) nước sốt được chế từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt, nước luộc thịt, và thịt lợn thái chỉ, xào chung với măng, mộc nhĩ, ớt tươi. Sau đó cho phần sốt đã chế ở trên bỏ vào thịt và đảo đều.
Gọi là Ngư Hương, không phải vì có liên quan tới cá, mà cách chế biến và các gia vị dùng trong món ăn này tương tự như cách người Tứ Xuyên chế biến món cá :”)
(nguồn http://luchoa.wordpress.com/2010/11/24/sbr7-2/)
(2) Hồng thiêu mã an: hình đây
Dựa theo cái hình mà nói thì có lẽ là món lươn kho hay om gì đó
(3) SB: viết tắt của stupid (đã nói trong chap 3)
(4) thanh giả tự thanh, dâm giả tự dâm: người thanh tao/trong sạch thì tự trong thanh tao, trong sạch (mà ko cần ai phải khen ngợi), người dâm ô thì tự (thể hiện) là dâm ô (mà ko cần phải nói ra)
|
CHƯƠNG 15: RẤT MUỐN NHÌN
Ôm chậu rửa mặt, chân đi dép lê, mặt trưng một nụ cười đáng khinh, Dạ Ngưng ngửa đầu ưỡn ngực, cứ như vậy đứng dưới lầu ký túc xá mà đợi cô Tiếu cùng cô Mạch đến.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau, Tiếu Vũ Hàm và Mạch Mạt mang theo giỏ đựng đồ tắm đi đến, vừa tới gần liền thấy Dạ Ngưng đứng hứng gió ở đó, mặt đầy xuân phong phơi phới.
Mạch Mạt vừa thấy liền cười thành tiếng, trong mắt Tiếu Vũ Hàm cũng có ý cười.
“Gấp đến nỗi chờ không nổi rồi hả?” Mạch Mạt cười nghênh đón, mặt Dạ Ngưng hơi hơi đỏ lên, lắc đầu.
“Không ạ.”
“Được rồi, không đùa em nữa, đi thôi.”
Ba người cùng đi về phía nhà tắm, bởi vì đang là hai ngày nghỉ, hơn nữa thời gian có vẻ còn sớm nên cơ bản không có nhiều người. Quẹt thẻ, mở cửa rồi đi vào, làn sóng nhiệt lập tức ập vào mặt, xen lẫn với từng trận tiếng cười đùa ở phía trong. Trái tim nguyên bản vốn tràn ngập chờ mong của Dạ Ngưng vào giờ khắc này liền kịch liệt đập dồn, cổ họng cũng có chút khô nóng.
Trái lại hai vị giáo viên là Mạch Mạt cùng Tiếu Vũ Hàm lại rất bình tĩnh, nhanh chóng cởi quần áo, bước vào.
“Nhanh lên nhé, chúng tôi vào trước chờ em.” Mạch Mạt cười nhìn bộ dáng không được tự nhiên của Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lại đỏ mặt len lén liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, rồi như thể bị điện giật lập tức quay đầu đi.
Cô giáo Mạch mặc bộ đồ lót lúc ẩn lúc hiện tiêu sái đi qua đi lại trước mặt Dạ Ngưng cả một buổi trưa rồi, giờ ít nhiều cũng có chút quen mắt…nhưng mà cô Tiếu…chỉ mới liếc mắt một cái…chưa thấy rõ ràng…
Dạ Ngưng cũng không biết bản thân mình rốt cuộc vì cái gì mà khẩn trương, bình thường mọi người ở ký túc xá cũng không phải chưa từng tới đây tắm, nhớ rõ lần đầu tiên đến nơi này lão Tam rất lo lắng, dùng cánh tay che ngực mà mặt đỏ bừng, nàng còn cười trêu lão Tam suốt cả buổi, nhưng mà hôm nay….
Chậm chạp cởi áo lót, quần lót, Dạ Ngưng ôm chậu, hít sâu một hơi, hăng hái sải bước xông qua.
Cô Tiếu, em đến đây!
“Loảng xoảng rầm!”
“Á –!”
Theo một tiếng la chói tai, tất cả mọi người trong nhà tắm đều kinh hãi, rõ ràng nhất chính là đôi dép lê bằng nhựa trị giá mười đồng ở dưới chân Dạ Ngưng đã biến thành bàn trượt môn lướt ván hạng sang, chỉ thấy nàng hai mắt trợn trừng trượt thẳng vào, không đợi ai kịp phản ứng, cái chậu màu xanh ôm trong lòng đã bay lên trời, trong nháy mắt tất cả khăn tắm, miếng bọt kì lưng, dầu gội đầu, sữa tắm đều rơi tung tóe trên mặt đất, mà cả cái chậu xanh cũng rơi xuống, mà Dạ Ngưng cũng đồng dạng đặt mông ngồi dưới sàn, hai chân giang rộng ra, hai tay chống trên mặt đất, mờ mịt nhìn mọi người ở chung quanh.
“Dạ Ngưng!” Tiếu Vũ Hàm là người đầu tiên chạy qua, đưa tay bắt lấy cánh tay Dạ Ngưng, muốn kéo nàng lên.
“Không sao chứ? Ngã đến hỏng rồi à?!” Tiếu Vũ Hàm sốt ruột nhìn Dạ Ngưng, mà quả thật là Dạ Ngưng bị ngã đến choáng váng, thấy Tiếu Vũ Hàm nhìn mình chằm chằm, mặt liền đỏ bừng, mà động tác phản ứng đầu tiên lại khiến cho Tiếu Vũ Hàm dở khóc dở cười, không phải đứng dậy, mà lại lập tức khép chặt hai chân, che đi bộ vị quan trọng.
Mạch Mạt nhìn Dạ Ngưng bốn cẳng sõng soài dưới đất, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Trời đất mẹ ơi, sao lại có người đáng yêu đến vậy chứ?
Bị Tiếu Vũ Hàm kéo lên, Dạ Ngưng cúi đầu cắn răng đứng dậy, mặt đỏ hết chỗ nói, cảm thụ được những tràng “cười nhạo đầy thiện ý” của mọi người ở trong nhà tắm liền không nói được một lời, thấp đầu nhặt những đồ dùng để tắm bị rơi đầy trên mặt đất để vào chậu, một mình yên lặng lủi thủi đi đến một góc, im lặng mở vòi hoa sen, im lặng tắm.
Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng quay mặt vào tường mà tắm, khẽ lắc lắc đầu thở dài, thế nào mà lúc nào cũng lỗ mãng như vậy chứ.
Mạch Mạt cười đủ rồi, liền lê dép đi đến bên người Dạ Ngưng, cười nhìn nàng: “Sao vậy, còn xấu hổ à?”
Dạ Ngưng quay mặt vào tường mà sắp khóc đến nơi rồi, sao nàng có thể xui xẻo như vậy chứ?! Rõ ràng là vọt vào để xem ngọc thể của cô Tiếu, kết quả ngược lại bị xem hoàn toàn, hình ảnh hai chân dạng ra ngồi dưới đất kia, cả đời này nàng cũng không muốn nghĩ lại. Thể diện đều bị mất cả!
“Được rồi, được rồi, không cần ngượng.” Mạch Mạt cười an ủi Dạ Ngưng, lại quay lại đi tới nói gì đó với Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, khẽ nhếch môi, gật đầu.
Ngay lúc Dạ Ngưng còn đang hết sức khổ sở khó khăn xoay người, một làn hương chanh thơm ngát lại truyền đến chóp mũi.
“Thế nào rồi, là chỗ nào ngã đau?” Thanh âm thản nhiên ôn nhu trực tiếp thấm vào tận đáy lòng, đột nhiên Dạ Ngưng có chút ủy khuất, cuối cùng cũng xoay người lại, nhưng vẫn cúi đầu như trước, không dám nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Nhìn người đầy bụng ủy khuất tỏ vẻ ngoan ngoãn biết vâng lời ở trước mặt, Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ, sủng nịnh vươn cánh tay, vuốt ve mái tóc Dạ ngưng.
“Ai mà không từng bị ngã.”
Dạ Ngưng bĩu môi. Phải rồi, ai cũng đều từng bị ngã, nhưng làm gì có mấy người ngã thê thảm đến mức không dám nhìn giống như nàng đâu chứ.
“Ai da, Dạ Ngưng em xấu hổ cái gì chứ, không vấn đề gì không có chuyện gì đâu, lại đây đi, tiếp tục nói chuyện phiếm với cô.” Mạch Mạt lôi cánh tay Dạ Ngưng kéo nàng đi qua, nói liên miên lải nhải không để yên. Hàn huyên một lúc, cuối cùng trong lòng Dạ Ngưng cũng dễ chịu hơn một chút, không yên lòng ứng phó với Mạch Mạt, lặng lẽ ngẩng đầu ngắm trộm Tiếu Vũ Hàm, một lần liếc nhìn này, trái tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.
Tiếu Vũ Hàm đang gội đầu, cũng không biết Dạ ngưng đang nhìn lén, cô nghiêng người thoa dầu gội lên mái tóc, hai tay khẽ nâng xoa nắn, lúc cánh tay cùng hạ xuống, đôi bầu ngực căng tròn no đủ cũng nhẹ nhàng rung động….bọt dầu gội màu trắng ngà từ vai chảy xuống, băng qua hai chân thon dài trắng nõn, chậm rãi trượt…Xả nước sạch mái tóc, Tiếu Vũ Hàm hơi hé mắt, liếc một cái liền nhìn thấy Dạ Ngưng hai mắt trợn tròn nhìn thân thể mình, trong nháy mắt khuôn mặt trắng nõn liền đỏ hồng.
Mà cố tình là Dạ Ngưng còn không biết tự giác, vẫn thất thần nhìn chằm chằm thân thể Tiếu Vũ Hàm, Mạch Mạt ở bên cạnh nhìn hai người, cười cười mà không nói gì, việc này càng khiến mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ hơn, nâng tay lên, vốc chút nước giữ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vung lên, hất về phía Dạ Ngưng.
Những giọt nước nóng bỏng bắn lên mặt khiến Dạ Ngưng phục hồi tinh thần, nhìn đôi mắt đầy giận dữ của Tiếu Vũ Hàm, mặt liền đỏ bừng lên, lập tức xoay người sang chỗ khác, quay mông về phía cô.
“Ha, nhóc con này dáng người cũng không tệ lắm nhỉ.”
Trái tim đang đập kịch liệt của Dạ Ngưng còn chưa kịp bình phục đã bị Mạch Mạt trêu chọc như vậy, chỉ biết cắn môi, lại cúi đầu.
“Được rồi mà.” Mạch Mạt có chút buồn cười nhìn Dạ Ngưng, đây thật đúng là thân sơ có phân biệt mà, vừa rồi cùng mình tâm sự trò chuyện cả nửa ngày, cũng nhìn thân thể mình cả nửa ngày mà cũng không thấy Dạ Ngưng có phản ứng như thế, giờ mới nhìn Tiếu Vũ Hàm vài lần đã thành e lệ như vậy sao?
“Thế nào, phải lòng cô Tiếu rồi hả?” Mạch Mạt nháy mắt đùa Dạ Ngưng, mặt Dạ Ngưng liền nóng bừng, không dám ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nghiêng người nhìn Mạch Mạt, đôi mắt hơi nheo lại.
Ho nhẹ một tiếng, Mạch Mạt nhún nhún vai, thật đúng là, đùa một chút mà cũng không cho.
Trong lúc nhất thời mấy người đều không nói gì, Dạ Ngưng chỉ lo cúi đầu tắm gội, thân mình cứng ngắc không nhúc nhích, tràn đầy đầu óc đều là hình ảnh cuối cùng lúc Tiếu Vũ Hàm hơi cúi đầu, vẻ mặt mang theo một tia ngượng ngùng cùng khiển trách, cảm giác chưa bao giờ có thổi quét qua toàn thân, khiến trái tim cơ hồ muốn lao ra khỏi lồng ngực, Dạ Ngưng cắn môi, lắc đầu. Không thể đâu, Dạ Ngưng, mày không thể đói bụng ăn quàng như vậy chứ, người ta là giáo viên của mày, cô giáo đó! Chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà có dâm ý trong đầu chứ không thể yêu được!
“Đừng một mình tắm rửa nữa, ra đây tâm sự với tôi đi.” Mạch Mạt bị bầu không khí lúng túng này làm cho có chút buồn chán, nhìn Tiếu Vũ Hàm cũng một dạng đầy bụng tâm sự mà chỉ cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, làm sao vậy chứ? Chỉ có đi tắm thôi mà hai người này lại biến thành kiểu gì vậy.
“Nói gì ạ?” Dạ Ngưng miễn cưỡng cười cười, ngẩng đầu nhìn Mạch Mạt.
Mạch Mạt nghĩ nghĩ, nở nụ cười: “Dạ Ngưng, em thích mẫu người như thế nào, nói cho cô đi, trong tay cô có không ít hàng dự trữ, nếu có người thích hợp thì có thể giới thiệu cho em.”
Tiếu Vũ Hàm vẫn đang cúi đầu, nghe thế liền có phản ứng, hơi ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, trên mặt còn có nét ửng hồng chưa tan hết.
“Em thích kiểu người gì ư?” Linh hồn nhỏ bé của Dạ Ngưng còn chưa kịp trở về, căn bản không rảnh nói chuyện phiếm với Mạch Mạt, liền trả lời tùy ý cho có lệ: “Ừ thì phải rất tốt với em, ôn nhu, biết che chở, lúc em đau khổ thì có thể ở bên em, có khả năng giúp em giải trừ phiền não, quan trọng nhất là biết săn sóc.”
Mạch Mạt nghe xong liền không cười nổi: “Ở đâu ra mà có người hoàn hảo như vậy chứ.”
Tiếu Vũ Hàm vẫn đang trầm mặc liền cười nhạt, nghiêng người nhìn Dạ Ngưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Em đang nói là băng vệ sinh?”
“……”
“……”
_Hết chương 15_
|