Chương 73: Người hữu tình trong thiên hạ sẽ trở thành thân thuộc Ninh Vũ nói với Ninh Hoà: "Con sẽ cân nhắc tới chuyện du học. Thời gian khi con đi du học sẽ cắt đứt liên lạc với Lan Hinh. Chờ khi con học xong trở về, con hy vọng ba có thể tôn trọng sự lựa chọn của con, con hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của ba. Năm cuối này con sẽ nghiêm túc học, cũng vẫn sẽ ở bên Lan Hinh, hy vọng ba đừng để bụng. Chị ấy đã giúp đỡ con rất nhiều, không ai có thể sánh bằng." Ninh Vũ nhìn Ninh Hoà, trong mắt nàng có sự kiên quyết mà chính ông cũng khó có thể đọc được, chẳng qua, trong sâu thẳm đôi mắt ấy đã không còn sự bình thản cùng vui vẻ thân mật khăng khít với ông như ngày trước. Ninh Hoà tự nhủ với bản thân:Vì con gái, cho dù khiến con bé đau lòng một lần cũng đáng. Ninh Hoà ôm chặt Ninh Vũ, lại không nói được lời nào. Trước khi qua trạm kiểm an, Ninh Hoà liền bắt tay Lan Hinh, ông nói: "Cảm ơn cô, Lan Hinh." Ông cảm ơn Lan Hinh đã thuyết phục Ninh Vũ, không đến mức khiến cha con trở mặt. Ông cảm ơn Lan Hinh tuy là người yêu của Ninh Vũ, lại vẫn có đủ dũng khí để đồng ý với điều kiện của mình. Ông cảm ơn Lan Hinh vì đã không dùng tình yêu của Ninh Vũ dành cho cô để trói buộc Ninh Vũ ở cạnh mình, mà lại đẩy nàng đến một nơi cao hơn xa hơn. Lần này ông nói cảm ơn là phát ra từ nội tâm. Ông thậm chí còn nghĩ nếu Lan Hinh là một người đàn ông, ông sẽ cực kỳ vui lòng khi gả con gái mình cho cô. Gả cho một người có can đảm có kiến thức, gả cho một người đã từng trải qua gian khó lại vẫn kiên cường đứng lên. Lan Hinh gật đầu: "Cảm ơn chú, chú Ninh." Cô cảm ơn Ninh Hoà đã trao cho mình cuộc sống hiện tại, cảm ơn Ninh Hoà đã đem con gái ông vào cuộc sống của mình. Cô càng cảm ơn Ninh Hoà vì tuy làm khó dễ hai người, lại rốt cuộc cho hai người một lời hứa, cho tình yêu của hai người một con đường để đi. Có lẽ Ninh Hoà đang chờ hai người chia tay, nhưng nếu thật sự yêu nhau, Lan Hinh biết, cô và Ninh Vũ sẽ cho Ninh Hoà một sự chứng minh hoàn mỹ. Nhìn vị trưởng bối đã trở nên tang thương hơn lần đầu gặp gỡ, lòng Lan Hinh có chút nặng nề, nhưng cũng coi như một phần lời giải cho bài thi của cuộc thi này. Mặc kệ là vì nhớ kỹ ân tình của ông đối với cô, hay là bởi vì ông là người thân duy nhất của Ninh Vũ, Lan Hinh đều nguyện ý chứng minh cho ông thấy. *** Cuộc sống đại học năm thứ tư bề bộn nhiều việc, Ninh Vũ bắt đầu bận rộn chuẩn bị chuyện đi du học, vội vàng thi ngôn ngữ, cũng may tiếng Anh của nàng không tệ chút nào, cũng lấy được thành tích có vẻ tốt. Tiếu Kiền tham khảo ý kiến không ít giáo sư, lại trao đổi với Lan Hinh và Dương Mục, giúp nàng khoanh vùng mấy trường thích hợp sau đó tìm mấy giáo sư đã từng đi du học xin hướng dẫn. Việc làm ăn buôn bán của [Lan tâm thực phủ] vẫn tốt như cũ, chẳng qua thời gian cô ở tiệm bắt đầu giảm bớt, gần như là Ninh Vũ đi đến trường thì cô sẽ đến tiệm, mà chờ Ninh Vũ trở về thì cô cũng đã ở nhà làm cơm nước xong xuôi chờ nàng. Chia lìa tất nhiên sẽ đem đến nỗi thống khổ sâu sắc, mà lúc biết rõ thời khắc phải xa nhau sắp đến, mỗi ngày đêm đều có dục vọng muốn điên cuồng yêu điên cuồng ôm nhau như thể trước ngày tận thế. Đương nhiên, còn có thứ gì đó, có lẽ tên là đau đớn. Ngày rét đậm, trong căn phòng ấm áp, chỉ cần tấm chăn mỏng manh, Ninh Vũ ôm Lan Hinh vào lòng nói: "Chị thực sự nhẫn tâm." Lời này thi thoảng nàng sẽ thốt lên. Là có chút oán, lại có chút đau. Nếu Lan Hinh không đồng ý với yêu cầu của ba nàng thì dù thế nào nàng cũng vẫn sẽ ở bên cạnh cô. Nhưng cô không cho nàng một cơ hội để thể hiện sự kiên quyết, mà lại đẩy hai người về hướng chia lìa không thể tránh khỏi. Lan Hinh luôn cười miễn cưỡng mà dịu dàng, chỉ cười, lại không nói gì. Đối với sự trách cứ của Ninh Vũ, cô chỉ im lặng rúc vào lòng nàng: "Em có biết Thương Ương Gia Thố (1) không?" "Biết, vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6." "Vậy nhất định em biết thơ của ông ấy." "Bài thơ nào?" Em gặp, hay không gặp tôi Tôi ở chỗ này Không mừng, không luỵ Em nhớ, hay không nhớ tôi Tình vẫn ở đây Không còn, không mất Em yêu, hay không yêu tôi Yêu vẫn ở đây Không thêm không bớt Em theo, hay không theo tôi Tay tôi vẫn trong tay em Không lơi không siết Hãy ngả vào lòng của tôi Hoặc là Dành cho tôi một chỗ trong trái tim em Bình lặng yêu nhau Yên tĩnh vui mừng (2) Ninh Vũ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Em biết tâm sự trong lòng chị, em cũng biết em nên làm gì." "Nên làm gì?" Lan Hinh cười hỏi. Ninh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Lan Hinh, nói: "Đi làm chuyện chị chưa làm được, đi làm chuyện mà chị muốn làm, đi làm chuyện có thể khiến tương lai chúng ta không gập ghềnh gian khổ. Cho nên, dù sau này em không ở bên chị, chị cũng phải nhớ rõ, nơi em đến là nơi dệt mộng, khi em trở về chính là khi trời quang mây tạnh. Dù có bao nhiêu tịch mịch, dù phải trải qua bao nhiêu gian nan, chị đều phải chờ em." "Chị sẽ chờ em, cho đến khi em hoàn thành giấc mộng ấy, hoặc là đánh vỡ giấc mộng đó, hoặc là mãi cho đến khi chị nhắm mắt lại không bao giờ có thể mở ra." "Đây có thể xem như lời hứa hẹn suốt đời suốt kiếp không?" "Ừ." Ninh Vũ cười rộ lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa hai người, nàng xoay người ôm Lan Hinh, cất cao giọng, mang theo tiếng hát: Ta hỏi Phật: Vì sao trên thế gian này lại có nhiều tiếc nuối đến vậy? Phật nói: Đây là một thế giới Ta Bà, Ta Bà là tiếc nuối. Không có tiếc nuối, cho con thêm nhiều hạnh phúc thì cũng sẽ chẳng thể vui vẻ được Ta hỏi Phật: : Làm sao để trái tim không còn cảm thấy cô đơn nữa? Phật nói: Mỗi trái tim sinh ra vốn dĩ cô đơn lại khiếm khuyết, đa phần đều mang theo loại khiếm khuyết này mà vượt qua cả đời , chỉ vì khi gặp được một nửa có thể khiến nó viên mãn, nếu không phải sơ sẩy đánh mất thì cũng là mất đi tư cách sở hữu nó. Ta hỏi Phật: Nếu như có thể gặp được người thương, lại sợ không thể nắm chắc được, phải làm sao đây? Phật nói: Chỉ cần thế gian này có tình yêu thật sự, thì ở trên đời, hết thảy thiên biến vạn hóa đều có dũng khí để đối mặt. Hai người yêu nhau được bên nhau, bất luận làm việc gì đều thấy vui vẻ, bởi duyên kiếp là như vậy. (3) Tuyết bay múa ngoài cửa sổ, lại yên tĩnh không tiếng động, ngọn đèn đường nhìn trộm hết thảy lãng mạn, lại lặng im không phát ra một tiếng cảm thán. Có người ở trong nhà dùng vô số nụ hôn nhỏ vụn cùng cái vuốt ve ôn nhu đem hai trái tim chậm rãi hoà vào nhau, thẳng đến đêm dài, ai cũng mệt mỏi, chỉ để lại lá thư thông báo trúng tuyển [Viện công nghệ California] bị tuỳ ý vứt lạc lõng trên bàn hưởng thụ bóng đêm. Hinh, chúng ta đi xem phim đi. Xem phim gì? [Mộ quang chi thành] đó. (*Twilight) A, chị sợ quỷ hút máu* lắm. (*vampire) Không sao cả, chúng ta có thể không xem quỷ hút máu. Vậy chúng ta sẽ xem phim gì? Xem phim tình cảm, [Yêu em, liền bảo hộ em] Hinh, chúng ta đi du lịch đi. Đi đến đâu? Đi [Thúc Hà cổ trấn] nhé. Nhưng mà xa lắm. Không sao cả, chúng ta có thể đáp máy bay, ở nơi đó mấy ngày, trải nghiệm cảm giác ở một thế giới khác, chỉ có chị, và em. Hinh, chúng ta đi bộ đi. Nhưng đi bộ mệt lắm, chị lo mình đi không nổi. Không sao cả, em sẽ luôn ở bên chị, khi chị không đi nổi, em sẽ cõng chị, giống như con đường chúng ta đã đi qua, cũng như con đường sau này chúng ta sẽ đi, thật dài...... Hinh, chúng ta đi tàu lượn siêu tốc đi. Sợ lắm. Không sao cả, có em ở bên chị rồi. Chị vẫn sợ lắm, thực khẩn trương. Lúc căng thẳng cứ nắm lấy tay em, dù bóp thật chặt cũng được, chị chỉ cần biết, dù cho chuyện gì xảy ra, chỉ cần nắm lấy tay em thì cho dù ngã xuống máu chảy đầu rơi em cũng sẽ ở bên chị. Hinh, chúng ta đi dạo phố đi. Được, em muốn mua gì? Muốn mua một đôi lắc chân giống nhau như đúc, em mang bên chân trái, chị đeo bên chân phải. Vì sao? Chúng ta không có đối phương thì sẽ mất đi một chân, không thể đi xa. Cho nên, phải vĩnh viễn ở bên nhau. Hinh, chờ em trở lại, chị còn có thể ở đây làm bà chủ tiệm cơm không? Có lẽ không thể đâu. Vì sao? Bời vì em tiến bộ thì sao chị có thể cứ mãi dậm chân tại chỗ không tiến lên? Chờ khi em trở về, em đã trưởng thành, mà chị cũng muốn trở thành một người có thể ở bên cạnh em mà không khiến em bị hạ thấp giá trị. Sợ em không cần chị à? Là sợ chúng ta chênh lệch quá lớn. Vậy phải làm sao em mới có thể tìm được chị? Em hãy gọi một trăm lần tên "Lan Hinh." Ha ha a ha...... Hinh, em phải đi rồi, chị có gì muốn nói với em không? Nên nói gì cũng đều đã nói, đừng giống một đứa con nít nữa. Nhưng em còn muốn nghe. Được rồi......Chị yêu em, quá khứ, hiện tại, và cả tương lai. Chị chờ em, từ giây phút này trở đi, mãi cho đến khi em về. Chị sẽ bảo vệ cho tình yêu của chúng ta, dù em muốn đi bao lâu đi nữa cũng đừng bận tâm chị sẽ phải trải qua điều gì. (to be continue...) ——————————– (1) Thương Ương Gia Thố: Một bài post rất hay về tiểu sử của vị Đạt LaiLạtMa "sinh vì Phật, sống vì tình" này. https://summernightsky.wordpress.com/2012/04/09/th%C6%B0%C6%A1ng-%C6%B0%C6%A1ng-gia-th%E1%BB%91-sinh-vi-ph%E1%BA%ADt-s%E1%BB%91ng-vi-tinh/ (2) Bài này là "Kiến dữ bất kiến", ai xem [Cung toả tâm ngọc] chắc cũng biết bài này – đã được chuyển thành nhạc phim. Về lai lịch, nhiều người nhầm rằng đạt lai lạt ma Thương Ương Gia Thố, nhà tu hành sống ở thời Khang Hy là tác giả bài thơ. Sau phát hiện nó được in năm 2007 trong tập thơNghi thị phong nguyệt(疑似风月) của Trát-tây-lạp-mẫu Đa-đa, một nữ Phật tử trẻ người Quảng Châu. Cô 33 tuổi, đi khắp Tây Tạng thành kính tu hành, thơ quả có phong vị Haiku như những thiền sư Nhật Bản. (stt)
(3) Bài "Vấn phật" (Hỏi phật)
———————————- Bách Linh: À thật ra chap này chưa hết ở đây, mà mình thích thì mình dừng thôi, bữa khác up tiếp =)) Khúc đối thoại phía sau của Lan Hinh và Ninh Vũ là tự tác giả ko chịu bỏ hội thoại trong dấu "" đó nha, không phải mình quên.
|
Chương 73.2: Người hữu tình trong thiên hạ sẽ trở thành thân thuộc Năm năm sau. Dư uy của nắng gắt cuối thu còn đó, mà một thế hệ sinh viên mới đã vào trường. Những thanh niên rạng ngời thanh xuân như chồi non ngày xuân, đột nhiên chui ra từ dưới lớp đất ẩm ướt, ló đầu lên, tò mò nhìn ngắm thế giới mới. Ngôi trường đại học yên ả suốt một mùa hè lại bắt đầu sôi trào. [Lan tâm thực phủ] náo nhiệt vô cùng, khách khứa rất nhiều. Đây là một tiệm cơm lâu đời ở gần trường học, nhiều năm qua vẫn có sinh viên và giáo sư ra vào không ngớt, các loại thức ăn phong phú, phục vụ cũng chu đáo. Đương nhiên, để cho đám tân sinh hai mắt sáng ngời vẫn là bể cá trên tủ kính. Phía trên là một loạt bể cá cỡ nhỏ được xếp thành hai hàng, mỗi bể đều có một đôi cá, phía dưới là một hồ cá vừa lớn lại dài, bên trong có núi giả, còn có những chú cá nho nhỏ đủ màu. Trên những bể cá riêng biệt luôn dán một vài tờ giấy, phía trên viết đủ loại tiếng yêu thương. Đây thật sự là một nơi lãng mạn. Các bậc đàn anh đàn chị nói, nơi này là tiệm mà một đàn chị mở, một người cực kỳ tốt và tài giỏi, rất thông minh, xinh đẹp, tốt bụng. Cô ấy tên là Lan Hinh, cho nên tiệm này gọi là [Lan tâm thực phủ]. Việc làm ăn buôn bán của [Lan tâm thực phủ] rất tốt, thường xuyên chật ních người. Chẳng qua giờ này đang giữa chiều, chưa đến thời gian ăn cơm, trong tiệm cũng chỉ có vài cô bé phục vụ đang quét tước vệ sinh. Một cô gái tóc ngắn gọn gàng đứng yên lặng thật lâu trước tủ kính, ngón tay cách lớp kính lặng yên vuốt ve mấy con cá tinh nghịch, cá liền rất nhanh bơi về phía tay nàng, cái miệng nho nhỏ không ngừng khép mở, lộ vẻ tham ăn. Cô gái kia liền vừa lòng cười rộ lên, sau đó chuyển hướng bước vào cửa tiệm. "Mời ngồi, chị muốn ăn gì ạ?" Một cô bé phục vụ chạy lại đón tiếp nàng. Cô gái kia cũng không ngồi xuống, chỉ thuận miệng gọi hai món, một là sườn xào chua ngọt, hai là rau cải xào. Sau đó chậm rãi nhìn về phía một loạt bể cá được xếp gọn gàng bên kia. Có một bể cá đề [Yêu chẳng phân biệt], lạc khoản* là Tiếu Mục. Trên lạc khoản còn đặc biệt vẽ một hình trái tim, bao lấy hai chữ ấy. Bên cạnh bể cá [Yêu chẳng phân biệt] có dán một tờ giấy ghi chú khá dài, có lẽ tờ giấy đó đã ở đấy một thời gian khá lâu nên có chút tổn hại, vì vậy bị cắt bớt, dán lên một tờ giấy mới. (*dòng chữ nhỏ có ghi ngày tháng và tên người viết) Dòng thứ nhất:Đổi việc, thực tiếc tiệm cơm này, có rất nhiều kỷ niệm ở đây. Thời gian trên lạc khoản là năm năm trước. Dòng thứ hai:Mọi thứ đều không thay đổi, vận mệnh vẫn như thế, chẳng qua tiểu Duệ đã kết hôn, tiểu Húc là cô gái tốt. Thời gian trên lạc khoản là bốn năm trước. Dòng thứ ba:Ba ném vỡ bát, rút gậy gộc, chẳng qua cây gậy không rơi xuống, nước mắt ông lại lăn dài, bởi vì mình nói sẽ không kết hôn. Hằng năm mình và Gia Gia đều gửi về cho ba mẹ bảy ngàn đồng, tiểu Duệ vừa mới đi làm, lại mới kết hôn cho nên gửi về ba ngàn. Ba ở trước mặt lão Vương sống lưng lại càng thêm thẳng. Thời gian trên lạc khoản là ba năm trước. Dòng thứ tư:Tiếu Kiền cùng Dương Mục nhận con nuôi, đứa bé rất ngoan. Mình tham gia một đội tình nguyện viên, hàng tháng sẽ đi hai lần, cũng sẽ mang ít vật tư qua đó. Thời gian trên lạc khoản là hai năm trước. Dòng thứ năm:Gia Gia đã kết hôn, tiểu Duệ cũng đã sinh con, mà mình, có vẻ cũng già đi, nhưng sao em còn chưa trở về? Thời gian trên lạc khoản là một năm trước. Đương nhiên, những lạc khoản đó đều có cùng một cái tên, chính là "Lan Hinh." Cô gái kia nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ xinh đẹp mà hữu lực ấy, khoé môi cong lên nụ cười. Nàng lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bể, hai con cá liền bơi tới vây quanh. Cô gái nghiêng đầu mỉm cười nói với người phục vụ: "Cho tôi xin một ít thức ăn cho cá được không?" Cô bé phục vụ có chút kinh ngạc: "Thực xin lỗi, số cá này đều có chuyên gia chăm sóc, trừ chủ nhân ra thì không thể cung cấp thức ăn cho cá cho khách khứa, nếu không sợ sẽ khiến đám cá đó chết vì no." Cô gái kia "à" một tiếng, sau đó hỏi, bà chủ của tiệm cơm mấy người họ gì? Cô bé phục vụ do dự một chút, vị khách đến hôm nay thật sự kỳ quái, nàng suy nghĩ sau đó nói: "Chị đến tìm cô chủ sao? Cô ấy cũng sắp về rồi." Bà chủ rất nhanh trở lại, đầu đầy mồ hôi. Bởi vì trong tiệm ít người, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được cô gái đứng trước bể cá. Bà chủ dụi dụi mắt, sau đó vỗ vỗ mặt mình, ngây người một hồi lâu rồi mới có phần không xác định gọi một tiếng: "Ninh lão bản*?" (*Nghe là "Cô chủ Ninh" hơi kỳ nên mình giữ nguyên) Cô gái kia xoay người, nở nụ cười, người xưa vẫn còn đó, nơi này còn không phải nơi xa lạ: "Dưa Hấu tỷ tỷ." Dưa Hấu tỷ tỷ mãnh liệt gật đầu, hưng phấn đến nỗi gần như chảy nước mắt. Nàng nửa đi nửa chạy đến bên người cô gái kia, một tay ôm lấy nàng: "Rốt cục em cũng trở lại." "Hinh chuyển giao tiệm này cho chị à?" Cô gái này đương nhiên chính là Ninh Vũ. Năm năm, tại trường [Đại học California] hoàn thành bằng tiến sĩ, xin miễn được giữ lại, vừa mới về nước. "A, là chuyển cho đầu bếp Trương, chẳng qua sau này đầu bếp Trương lại học lên tiếp, nên lại bàn giao cho chị. Bất quá hàng năm chị Lan Hinh đều đến một lần. Chị ấy biết em không tìm thấy chị ấy thì nhất định sẽ đến nơi này." Dưa Hấu tỷ tỷ kích động kéo Ninh Vũ ngồi xuống: "Thật sự lâu lắm, lâu lắm rồi......" "Hiện giờ chị ấy ở đâu?" Ninh Vũ hỏi. "Để chị cho em địa chỉ, còn cả số điện thoại nữa." Dưa Hấu tỷ tỷ chạy đến quầy, xé một mảnh giấy ghi chú, viết lên đó địa chỉ và điện thoại. Lúc giao cho Ninh Vũ nàng lại nói: "Để chị gọi cho chị ấy bây giờ luôn, nhất định chị ấy sẽ vui lắm, nói không chừng sẽ lập tức chạy tới đây." "Không cần đâu." Ninh Vũ cầm mảnh giấy kia, chăm chú nhìn hai lần, nhớ rõ rành mạch rồi lại vẫn thực cẩn thận gấp nhỏ lại, sau đó bỏ vào chiếc túi đeo bên người. *** Tháng chín ở nông thôn đặc biệt yên tĩnh, có lẽ so ra không bằng ở quê nhà, núi con cao vút, cánh rừng rậm rạp xanh tươi, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với sự ồn ào náo động ở thành phố. Trên sườn núi hơi trập trùng rải rác hoa cúc mùa thu, con đường núi uốn lượn dùng đá tảng để lát, dòng nước quanh co như thể dải đai lưng của một cô gái xinh đẹp tuyệt trần tuỳ ý thả xuống. Nơi đây là một địa phương xinh đẹp, hoặc có thể gọi là nông trang, nổi danh với hệ thống bảo vệ môi trường, tiết kiệm năng lượng, có thể cung cấp tuần hoàn. Nơi này cũng có thể gọi là một địa điểm du lịch, tuy chỉ có ba cái A, nhưng lại rất có ý nghĩa đối với ngành nông lâm nghiệp, du lịch và bảo vệ môi trường. Nơi đây cũng có thể nói là nơi các vị quan to quý nhân thích đến, bởi vì ở đó có một khách sạn năm sao. Nơi này tuy chỉ là một sản nghiệp nho nhỏ của tập đoàn, lại có ý nghĩa không tầm thường. Bên ngoài nói là tập đoàn cống hiến vì xã hội, còn kín đáo mà nói thì nơi này cũng là nơi tốt nhất để tập đoàn mở tiệc chiêu đãi khách nhân. Lan Hinh ở đây. Cô đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn gia đình này. Cô thích sơn thuỷ, cho nên khi đến công ty này làm cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất là được ở chỗ này, có một căn phòng của riêng mình, có thể nhìn thấy núi rừng, nghe được tiếng chim kêu, lúc nhàn hạ có thể lên núi đi dạo. Buổi tối cơm nước xong, cô tất nhiên sẽ đi tản bộ. Lúc trời chiều ngả về tây nơi này rất đẹp, trên sườn núi nhuốm sắc ráng chiều, sóng nước dập dờn bồng bềnh, dịu dàng lại nhiệt liệt. Giờ này du khách hơn phân nửa đều đã rời đi, cả sơn trang có vẻ thực an tĩnh. Một du khách từ bờ ruộng đi tới, cầm máy ảnh để chụp cảnh sắc mỹ lệ nơi đây. Lan Hinh muốn né tránh, nhưng không có cách nào, bởi vì chỉ có một con đường. Vị khách kia ngồi xổm xuống, còn điềm nhiên hướng ống kính về phía triền núi sau lưng cô mà chụp. Lan Hinh đành phải cười cười. Mà vị khách kia lại liên tục chụp thêm vài bức, khiến Lan Hinh có phần cười không nổi. Người chụp ảnh là một cô gái, cầm chiếc máy ảnh rất to, che hơn nửa khuôn mặt nàng, mái tóc ngắn, thân hình hơi gầy, tuỳ tiện mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần dài giản dị. Thực giống! Lan Hinh cười bản thân mình. Quả thật giống như câu mình từng nói, em ở đây, em là toàn bộ thế giới, em không ở đây, cả thế giới này là em. Sau khi em ấy đi, biết bao ngày ngày đêm đêm, trong đầu đầy ắp hình bóng ấy, vô số đêm ngày, đôi mắt trong trẻo như bầu trời cao rộng cứ hiện hữu trong tâm trí mình. Không còn nhớ rõ rốt cuộc đã gặp bao nhiêu người cứ khiến mình tưởng là em ấy nữa. Mỗi lần đều đột nhiên kích động, sau đó lại thất vọng. Lâu sau, điều đó lại biến thành một phần của cuộc sống. Sau đó bỗng nhiên phát hiện, thật ra em ấy vẫn luôn ở đây, luôn ở trong tâm trí mình. "Này!" Cô gái đang chụp ảnh kia hô lên. Lan Hinh không nói gì, cười nhìn nàng. Đứng ngược nắng, ánh tịch dương vây quanh người nàng, tạo thành một vòng sáng lạn khiến cô không nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, nhưng thanh âm của nàng lại rất trong sáng, thật êm tai. "Cười một cái đi!" Cô gái kia nói. Trái tim Lan Hinh đột nhiên nhảy dựng lên. Cô ngơ ngác đứng đó, đầu óc trống rỗng, còn có thật nhiều dòng suy nghĩ nhỏ vụn xông lên. A, lại tới nữa, lại cảm thấy em ấy đã trở lại, lần này còn rõ ràng đến thế, cô gái ở phía trước thật giống em ấy. "Nói chị cười chứ đâu có nói chị ngẩn người, sao mới vài năm không gặp lại biến thành ngốc thế?" Cô gái kia thở dài một tiếng, buông máy ảnh, sau đó cười bước nhanh về phía Lan Hinh. Đi tới, sau đó ôm cô vào lòng, thật chặt. "Quên em rồi sao? Hay là nhìn thấy em vui quá?" Cảm giác quen thuộc lại xa lạ, giọng nói vừa quen vừa lạ, vẻ mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ...... "Sao lại ngẩn người rồi?" Ninh Vũ vỗ vỗ má Lan Hinh, không đợi Lan Hinh kịp phản ứng liền nâng cằm của cô, hôn xuống đôi môi ấy. "Em đã về?" Đó là câu đầu tiên Lan Hinh nói, có chút run rẩy, nhưng không có gì mới cả. Ừ! Ninh Vũ cười đáp, ánh mắt có chút long lanh mơ hồ. "Học xong rồi à?" Lan Hinh cảm thấy cánh mũi có chút cay cay. Thật là, cũng đã hơn ba mưoi tuổi rồi, sao còn dễ dàng xúc động sầu não đến thế? "Chị có thể gọi em là tiến sĩ Ninh." Ninh Vũ nắm tay Lan Hinh, lại ôm chặt cô: "Hinh, chị không biết em nhớ chị nhiều đến mức nào đâu." Ha ha......Lan Hinh cười rộ lên, nước mắt lăn dài trên gò má, cô vươn hai tay ôm Ninh Vũ, tham lam hít thở khí tức thuộc về nàng. Ánh nắng chiều nhuộm đẫm sông núi, năm năm, dài đằng đẵng, ngày ngày đêm đêm nhớ nhau mà không thể gặp. Năm năm, lại thực ngắn, ngày ngày đêm đêm đều ở trong đầu làm bạn. Hiện tại, lại ôm, ai cũng không muốn rời xa nữa. Xa xa, có người cầm máy ảnh bắt lấy quang cảnh trên sườn núi này, trong ấy có hai người đang ôm nhau thật chặt. Đó nhất định là một đôi tình nhân lâu ngày gặp lại! Người chụp ảnh nói, chúc những ai có tình trong thiên hạ đều sẽ trở thành thân thuộc. Toàn văn hoàn. ————————————– Bách Linh: Cuối cùng bộ này cũng hoàn, có chút tiếc nuối, giá như tác giả viết thêm về cuộc sống sau này của Lan Hinh và Ninh Vũ nhỉ. Truyện này là truyện thứ 9 mình hoàn thành, có thể nói truyện này là truyện mình rất thích và ưng ý trong dòng thực văn, quá trình dịch vì học hành và nhiều việc bận rộn nên còn nhiều thiếu sót, mọi người thông cảm nhé. Còn nữa, mình xin đính chính Dương Mục không phải "bác sĩ" mà là "tiến sĩ" nhé, giống Ninh Vũ. Có thể mình sẽ đọc lại và chỉnh sửa một lượt từ đầu, hoặc có thể...không vì mình lười. Tóm lại cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
|