[BHTT] Phân Ngoại Yêu Nhiêu
|
|
Chương 19: Trung khuyển Mộ Dung Phỉ chưa bao giờ biết, ở H thị nơi nơi đều là nhà cao tầng, vẫn còn tồn tại tứ hợp viện*, hơn nữa còn là kinh thành chính tông đặc sắc. Dừng xe dưới một tàng cây ngô đồng, Mộ Dung Phỉ đi theo Tàng Huyền Thanh xuống xe, yên lặng quan sát xung quanh hết thảy. *lối kiến trúc xây nhà tứ phía bao quanh một cái sân Đại môn cứ như vậy mở rộng ra, không có bất kỳ bố trí phòng vệ, tựa hồ ai cũng có thể muốn tiến liền tiến, ngược lại nhượng Mộ Dung Phỉ cảm thấy có chút quỷ dị, không phải nhà của dân thường, nơi này là nhà của nhân vật số một H thị. Tàng Huyền Thanh cái gì cũng không nói, dẫn đầu đi vào tứ hợp viện, mà Kinh Luân lại càng trầm mặc, Tàng Huyền Thanh động hắn liền động, Tàng Huyền Thanh dừng hắn liền dừng, hoàn toàn hệt như bóng dáng của Tàng Huyền Thanh. Mộ Dung Phỉ vốn cho là ngoài cửa không có bố trí phòng vệ thì bên trong sẽ có Càn Khôn, nhưng khi tiến vào trong viện, cũng là im lặng vô cùng, một bảo vệ hoặc là nhân viên vệ sinh cũng không có, cách đó không xa chỉ có một ông lão đang sửa sang bồn hoa. Ông lão tựa như có mắt sau lưng, đám người Tàng Huyền Thanh vừa vào cửa, hắn liền cảm ứng quay đầu, cái gì cũng chưa nói, chỉ lạnh lùng nhìn Tàng Huyền Thanh một cái, sau đó lại quay đầu sửa sang bồn hoa. Mộ Dung Phỉ cùng ông lão đối mắt một chút, trong vô thức cảm giác được lão đầu này không đơn giản, không nói lực cảm ứng nhanh nhẹn không giống người già, chỉ là đôi mắt kia của hắn nhìn như đã đục, trong nháy mắt hiện lên mũi nhọn, lại trong nháy mắt khôi phục bình thường, thu phát tự nhiên, thuyết minh lão đầu này đã đến một cảnh giới rất cao. Đi ở phía trước Tàng Huyền Thanh chưa từng quay đầu, lại nghe thanh âm có chút lạnh, hỏi: "Kinh Luân, nếu như là ngươi, có chống đỡ được đao của hắn không?" Mộ Dung Phỉ tưởng tượng tiếp theo Tàng Huyền Thanh hẳn là híp mắt, trong ánh mắt nhất định lãnh đến mức có thể làm cho các đốt ngón tay đều đau. Tàng Huyền Thanh nói "hắn", Mộ Dung Phỉ theo bản năng nghĩ đến ông lão kia. Kinh Luân hai tay tạo thành chữ thập, hắn chưa bao giờ đình chỉ nhắc tới kinh văn khiến người phiền chán, nghe Tàng Huyền Thanh hỏi, Kinh Luân nhìn thoáng qua ông lão, ánh mắt cũng bình thản không dậy nổi một chút gợn sóng, lắc lắc đầu nói: "Vô nhân vô quả, vô nghiệp vô hỏa, không thể nào biết được." Mộ Dung Phỉ có thể hiểu được lời Kinh Luân nói, trong lòng khinh thường, rõ ràng chỉ là một câu rất đơn giản "không có thử qua nên không biết", hắn lại vòng vo mấy vòng, nếu nàng trả lời, đáp án khẳng định là hai chữ đơn giản nhất trực tiếp nhất: "Không biết." Đao, chữ này Mộ Dung Phỉ nghe khá rõ, nàng tự thân chính là chơi phi đao, không tự giác nhìn về phía lão đầu kia, mà tay cũng không tự giác cách quần áo xoa phi đao một phen. Tàng Huyền Thanh vừa lúc nghiêng đầu nhìn thấy động tác của Mộ Dung Phỉ, cước bộ không có ngừng vẫn đi về phía trước, cô lạnh lùng đưa lưng về phía Mộ Dung Phỉ nói: "Mộ Dung Phỉ, không muốn chết thì tốt nhất đừng ở trước mặt hắn động đao." Mộ Dung Phỉ khăng khăng một mực, nàng đối kỹ thuật phóng đao cực kỳ tin tưởng, Tàng Huyền Thanh nói vậy không chỉ không khiến tay nàng rời đi phi đao, ngược lại là sờ xuống, xuống chút nữa đụng đến góc áo, vén áo lên... Tàng Huyền Thanh tiếp tục nói: "Nghe đồn dạng đao gì hắn cũng luyện đến đỉnh rồi... Đao Si, trên người gánh vác không biết bao nhiêu mạng người, mất tích không để lại dấu vết 18 năm, không ai có thể nghĩ đến, hắn sẽ ở nhà của một quan viên chính phủ, trở thành một kẻ chuyên trồng hoa a." Đao Si! Mộ Dung Phỉ làm sao cũng không nghĩ ra, lão đầu này lại là Đao Si, danh hào này có lẽ đã bị rất nhiều người quên mất, nhưng nàng lại phi thường khắc sâu, nàng nhớ rõ 2 năm trước nàng ở đại sa mạc Sahara nhận đặc huấn tàn khốc, một giáo quan sử dụng mã tấu xuất thần nhập hóa đã từng nói qua: Với ai chơi đao đều được, cũng quyết không thể cùng Đao Si chơi đao. Đó là lần đầu tiên Mộ Dung Phỉ nghe thấy cái tên Đao Si, sau đó nàng nói chuyện với vị giáo quan kia, muốn xem hồ sơ của Đao Si, một chồng ảnh chụp hiện trường vụ án thật dày khiến Mộ Dung Phỉ vĩnh viễn không quên, Đao Si 16 tuổi gây ra vụ án mạng đầu tiên, từ nay về sau liên tiếp không ngừng, hung khí cũng biến ảo đa dạng, toàn bộ đều là đao, đao Đại Khảm, đao Khai Sơn, phi đao, dao xẻ dưa hấu, dao gọt trái cây... Thậm chí dao chặt thịt cũng có. Mộ Dung Phỉ lấy ảnh chụp ra nhìn, đó đều là một đao trí mạng, từ mức độ miệng vết thương vỡ ra cùng số lượng máu phun ra, có thể thấy được mỗi đao đều là trải qua tính toán tinh vi, chính xác không lầm, không có một tia dư thừa cùng lãng phí. Danh hào Đao Si cuối cùng làm cho tay Mộ Dung Phỉ ly khai hông, nhưng ánh mắt nàng lại xuất hiện vài tơ máu quỷ dị. Tiếp tục đi vào trong, Tàng Huyền Thanh mang theo hai người bước vào đại môn, một nam tử mặc kimono trắng, tuổi chừng 50, đang nhàn nhã pha trà, tự châm tự ẩm. Nghe thấy tiếng bước chân, cũng chỉ là ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong ánh mắt không có chút nghi hoặc kinh ngạc, tựa hồ sớm đã biết các nàng tới đây. Xem xong liền tiếp tục pha trà, lấy thêm ba cái ly khác, bỏ vào khay. Tàng Huyền Thanh cũng không nói một câu, chỉ im lặng dẫn hai người đi qua. Mộ Dung Phỉ liếc mắt một cái liền nhận ra người này là ai, tuy rằng chỉ là vội vàng. Tàng Huyền Thanh nói rất đúng, "ta mang ngươi đi gặp một lão nhân thú vị", nhưng Mộ Dung Phỉ tuyệt đối không thể tưởng được, người bị Tàng Huyền Thanh xưng là lão nhân, kỳ thật cũng chỉ có 50 tuổi, càng làm cho Mộ Dung Phỉ không thể tưởng được chính là, người này lại là Bí thư Thành uỷ của H thị... Trần Minh Ngôn. Mộ Dung Phỉ âm thầm nhíu mày, vì sao cảnh sát lại không có một chút tin tức, khi nào thì nhân vật số một H thị người người xưng tán, trong sạch hoá bộ máy chính trị, cả nước đều biết, lại thông đồng với Thanh Liên Hội chứ. Tư thế Trần Minh Ngôn pha trà rất lưu loát ôn nhã, nước chảy mây trôi, vừa nhìn cũng biết là một cao thủ, cho dù không tới cảnh giới tông sư, nhưng đã là kém không xa. Hắn cúi đầu không nhìn ba người Tàng Huyền Thanh, tựa như đã tiến nhập trạng thái chuyên tâm, khi Tàng Huyền Thanh ở đối diện ngồi xuống, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Tàng Huyền Thanh một cái, sau đó lại đối với Kinh Luân chắp hai tay thi Phật lễ, cuối cùng mới nhìn lướt qua Mộ Dung Phỉ, dừng lại một chút. Kinh Luân thi Phật lễ, sau đó cũng ngồi xuống theo, Mộ Dung Phỉ lại y theo quy củ nàng hiểu biết, biết cái bàn mặc dù có bốn góc, còn có bốn cái ghế dựa, nhưng đại khái là không có vị trí của nàng, vì thế nàng đứng bên cạnh Tàng Huyền Thanh, chếch với Tàng Huyền Thanh một bước, cúi đầu chăm chú nhìn mạt đỏ bừng kia. Mộ Dung Phỉ là người cực đoan, tuân theo quy củ, đồng thời cũng phá tan quy củ. Ánh mắt Trần Minh Ngôn luôn luôn di động theo thân ảnh Mộ Dung Phỉ, biết Mộ Dung Phỉ dừng lại hắn mới cúi đầu, dùng nước sôi tráng bốn cái ly, sau đó cầm lấy ấm trà châm vào ly, đầu cũng không ngẩng lên dịu dàng nói: "Ta đang nhớ lại 20 năm trước, Tàng Thiên Hải lão tiểu tử kia mang theo Kinh Luân và con tới gặp ta, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy con. Bất quá... Con không giống bà ấy, con là mang theo ý cười, mà bà ấy lại là mặt không chút thay đổi. Nhưng ánh mắt vô tâm vô phế kia thì lại rất tương tự." Trần Minh Ngôn nói hết lời, cũng vừa vặn châm trà đầy bảy phần ly, dùng mu bàn tay đẩy đến đối diện, ngẩng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh hỏi: "Thật là quyết tâm không kết hôn? Nàng là kế tiếp?" Tàng Huyền Thanh cười, cũng như Trần Minh Ngôn đã nói, vô tâm vô phế cười, cô cười tuy rằng xinh đẹp, lại vô cảm xúc, bàn tay đặt dưới bàn không tự giác vê động ngọc chất Phật châu, kết hôn sao? Người đàn ông tốt nhất trên thế giới này đã bị mẫu thân đoạt đi, có lẽ sẽ không còn nam nhân nào có thể lọt vào mắt xanh của cô. Có ai biết, cô quanh năm không thay đổi ba thứ, son môi đỏ, sườn xám xanh đen thêu hoa Bỉ Ngạn, ngọc chất Phật châu, đại biểu cho ba hứa hẹn cô đã đáp ứng với mẹ, cô đã phá hai cái, hiện giờ chỉ còn lại một cái. Không thể tiếp tục phá, cô thật sự sợ hãi, chờ mình tới địa ngục, mẹ sẽ không bao giờ... Nhận thức đứa con gái này nữa. Cô không trả lời thẳng, hỏi ngược lại: "Trần thúc thúc, ngài nói xem, kết hôn rốt cuộc là vì cái gì? Là vì tìm người làm bạn hay là vì nối dõi tông đường? Ngài kết hôn, nhi tử cũng sinh, nhưng cuối cùng ngài không phải cũng là lựa chọn thanh tịnh, biến thành lão nhân mẹ goá con côi hay sao?" Vấn đề thứ nhất, Tàng Huyền Thanh thông minh hỏi ngược lại, sau đó cô nhìn Mộ Dung Phỉ, nghĩ một chút, trả lời vấn đề thứ hai của Trần Minh Ngôn, cô đồng dạng không trả lời thẳng, mà là dùng từ ngữ rất mơ hồ hồi đáp: "Có lẽ." Trần Minh Ngôn hỏi hai vấn đề, gần như hỏi không, một đáp án khẳng định cũng không có, nhưng hắn lại không buồn bực, chỉ bình thản cười cười lắc đầu, đẩy ly trà thứ hai qua cho Kinh Luân, lúc chuẩn bị đẩy ly thứ ba, hắn dừng động tác nhìn Mộ Dung Phỉ nói: "Tiểu cô nương, ngồi xuống đi." Mộ Dung Phỉ nhìn thoáng qua Trần Minh Ngôn, một chút diễn cảm cũng không có, sau đó lại quay đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, giờ phút này mặc kệ đối phương là ai, nàng vẫn là biết rõ lập trường của mình ở đâu, nên nghe theo ai. Tàng Huyền Thanh vô tâm vô phế cười nhìn Mộ Dung Phỉ biểu hiện, tựa hồ là hơn vài phần chân thật, đối Mộ Dung Phỉ gật gật đầu, nói: "Ngồi xuống đi. Đây là quy củ của Trần thúc thúc, bất kể là uống rượu hay là uống trà, bên cạnh có người đứng đều là không thể tận hứng." Lúc này Mộ Dung Phỉ mới ngoan ngoãn ngồi xuống, tầm mắt lại thủy chung không có nhìn Trần Minh Ngôn, như cũ là nhìn chằm chằm mạt đỏ bừng trên môi Tàng Huyền Thanh, tư thế kia cực kỳ giống trung khuyển. Trần Minh Ngôn cùng Tàng gia giao tiếp hơn 20 năm, hắn hiểu được không thể cùng người Tàng gia đàm đạo cấp bậc lễ nghĩa, xem Mộ Dung Phỉ ngồi xuống, hắn mới đẩy ly trà thứ ba qua, ánh mắt lại mang theo ý cười nhìn Tàng Huyền Thanh nói: "Bộ dáng này rất giống con của ngày xưa." Tui cũng là Si, nhưng hổng phải Đao Si mà là Gái Si, muôn đời mê gái =)))))))))))))
|
Chương 20: Chuyện cũ Trước khi Trần Minh Ngôn uống trà, hắn cầm ấm trà đổ xuống đất nửa vòng, sau đó mới bưng ly trà trước mặt lên, uống hết, buông ly mới nói: "Ai da... Nữ nhân không thông minh luôn rườm rà." Mộ Dung Phỉ nhìn Trần Minh Ngôn châm trà xuống đất, có điểm nghi hoặc nhíu mày, động tác này đại biểu cái gì? Nàng biết quy củ trà đầy bảy phần, trà đầy tiễn khách, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói qua có quy củ như vậy. Chẳng lẽ là... Ám hiệu nào đó? Tàng Huyền Thanh thủy chung vẫn bình tĩnh, nhìn thoáng qua vết nước trà trên mặt đất, diễn cảm không có bất kỳ biến hóa nào, cũng cầm lấy ly trà, phụ hoạ uống hơn phân nửa. Nghe Trần Minh Ngôn nói, cô mỉm cười, nhưng trong lòng không hoàn toàn tin Trần Minh Ngôn nói lời này là xuất phát từ chân tâm, Trần Minh Ngôn không muốn người ta biết, hắn có rất nhiều bí mật, ai biết lúc con trai hắn 3 tuổi, hắn đột nhiên cùng thê tử ly hôn, có phải chỉ vì bảo hộ vợ con của hắn mà thôi? Đem ly trà trống không thả vào khay, Tàng Huyền Thanh hỏi: "A? Vậy vì sao trước kia Trần thúc thúc lại không chọn một nữ nhân thông minh ngay từ đầu?" Trần Minh Ngôn tiếp tục châm trà, cũng giống như lần trước, đổ xuống đất nửa vòng, mới cầm lấy ly uống một ngụm, cúi đầu nhìn ly trà còn lại phân nửa, suy tư một hồi mới đáp: "Ta sống đến bây giờ, nữ nhân thông minh có thể thuyết phục ta chỉ có hai người, một là con gái của tổng tài Vu thị tiền nhiệm Vu Chi Hoa, Vu Vận Nhiễm; hai... Là mẫu thân con, Trương Nghiên Khánh. Chỉ tiếc... Ta và hai bà ấy hữu duyên vô phận." Tàng Huyền Thanh lúc nhỏ cơ hồ không hề đi ra Tàng gia, sau khi mẫu thân hương tiêu ngọc vẫn, người bên cạnh cô cũng không dám nhắc tới bà trước mặt cô, đây là lần đầu tiên trừ bỏ phụ thân Tàng Thiên Hải và Kinh Luân, Tàng Huyền Thanh nghe người khác tán dương mẫu thân mình, vì thế cô phi thường có hứng thú muốn nghe tiếp, cô muốn xem thử, trong mắt mọi người xung quanh, mẹ rốt cuộc là người thế nào. Nhưng ở mặt ngoài cô lại tuyệt không luống cuống, chỉ là chậm rì rì uống một ngụm trà, nói ra một từ nghi vấn "hửm?" tỏ rõ việc mình đối chủ đề của Trần Minh Ngôn rất có hứng thú. Trần Minh Ngôn để ly trà xuống, tựa lưng vào ghế, đầu hơi ngẩng lên, lâm vào cảm xúc hoài niệm, chỉ nghe thấy hắn chậm rãi tự thuật: "Vu Vận Nhiễm là một nữ nhân rất lạnh lùng, thích sống một mình, tính cách quái gở, cho dù là người hiểu biết bà ấy cũng chưa chắc thấy bà ấy cười. Sự thông minh của bà ấy là ở chỗ có tâm kế, nghe nói Vu thị lúc đó có thể phát triển đến tình trạng kia, hơn phân nửa công lao đều là thuộc về bà ấy. Mà mẫu thân con, sự thông minh là ở chỗ hiểu được đúng mực và nắm chắc ưu thế..." Nói tới đây, Trần Minh Ngôn dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, phát hiện trên mặt cô cơ hồ không có một điểm ba động, chỉ có nụ cười vô tâm vô phế, trong lòng hắn thầm than, dung mạo Tàng Huyền Thanh cực kỳ giống Trương Nghiên Khánh năm đó, nhưng tính cách lại giống lão hồ ly Tàng Thiên Hải kia hơn, nửa thật nửa giả cười khiến hắn vĩnh viễn đoán không được trong lòng cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn tiếp tục nói: "Huyền Thanh, mẫu thân con đích thực là một người thiện tâm, nhưng con đừng tưởng rằng bà ấy chưa từng làm qua chuyện ác gì, bà ấy mà ác lên thì so với bất luận kẻ nào đều ngoan tuyệt hơn, ngoan tuyệt đến nỗi làm cho người ta bắt không được một chút nhược điểm. Nếu không phải mẫu thân con giúp đỡ phụ thân con, làm nhiều việc thiện như vậy, giúp ông ta có thanh danh tốt, tạo ra một kim thân ánh vàng rực rỡ, khiến ông ta chiếm được hảo cảm của rất nhiều người, ông ta tuyệt sẽ không dễ dàng có được thành tựu như ngày hôm nay." Tàng Huyền Thanh phát hiện khi Trần Minh Ngôn nhắc đến Vu Vận Nhiễm, hắn chỉ là đơn thuần thưởng thức, mà khi nhắc đến phụ thân và mẫu thân mình, lại tựa hồ có một chút hâm mộ cùng ghen tị, điều này làm cho nụ cười của cô trở nên sâu sắc, cha mẹ mình quả nhiên là nam nhân nữ nhân tốt nhất thế giới. Nhưng đồng thời cô lại nhớ tới việc bọn họ đều mất, liền có dục vọng muốn ngáp rất mãnh liệt, Trần Minh Ngôn là trưởng bối, cô cũng không dám quá mức thất lễ, vì thế vẫn là cố chấp nhịn xuống, sau đó chỉ nghe thấy Trần Minh Ngôn đột nhiên hỏi: "Huyền Thanh, phụ thân con có nói cho con chuyện trước kia của chúng ta không?" Tàng Huyền Thanh khẽ nhíu mày nhớ lại, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Có nói, nhưng rất ít, con biết không nhiều lắm." Trong trí nhớ của Tàng Huyền Thanh, Tàng Thiên Hải tương đối nghiêm túc, lời nói quan tâm rất ít, nhưng lại luôn có thể làm cho người ta cảm giác được quan ái nồng đậm. Trần Minh Ngôn không nói gì thêm, lại châm trà, lại đổ trà, lần này hắn uống trà như uống rượu, một ngụm hết luôn! Sau đó vẻ mặt tựa hồ có điểm vắng vẻ nhìn ly trà rỗng nói: "Lão hồ ly rốt cuộc thì đi trước ta, cũng tốt, hắn gây ra họa nhiều lắm, như vậy cũng có thể giảm bớt số lượng tai hoạ." Lúc này Mộ Dung Phỉ mới biết được, Trần Minh Ngôn đổ trà, toàn bộ là vì nhớ một người, Tàng Thiên Hải. Chỉ là mấy người ở chỗ này đều là cái loại không thể dùng lẽ thường để phân tích, nhớ một người, ai cũng hiểu, nhưng cái gì cũng không nói. Trần Minh Ngôn lại tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn phía trên, ngay cả thanh âm đều có thể nghe ra được cảm xúc nồng đậm hoài niệm: "Trước kia ngoài ta và lão hồ ly ra, còn có một người, tin tưởng khi ta nói ra, con là không thể không biết, dù sao hắn thân là tổng tài một trong thập đại xí nghiệp, lại đang ở H thị." Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ vừa nghe Trần Minh Ngôn nói câu kế tiếp, trong đầu đều tự nhiên phản ứng, búng ra một cái tên, Trương Nghiêm Đình. Tổng tài Trương thị đương nhiệm Trương Nghiêm Đình, đừng nói là H thị, cho dù là cả nước, có ai chưa từng nghe qua cái tên truyền kỳ này đâu? Trần Minh Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua thần sắc của Tàng Huyền Thanh, tiếp tục nói: "Đúng vậy, đích thực là Trương Nghiêm Đình. Lúc đó ba chúng ta thân thiết giống như huynh đệ, điều kiện của chúng ta hơn người thường không biết bao nhiêu, nhưng cơ hồ một chút ưu thế đều không có. Tuy rằng phụ thân ta và lão đầu tử đồng vai đồng lứa, hơn nữa đều từng là tướng quân, lập được công lao, nhưng cha ta lại vô tâm kinh doanh, một lòng chỉ nghĩ thoái ẩn, trải qua cuộc sống bình tĩnh, cho nên chầm chậm bị phai nhạt, lực ảnh hưởng kém hơn lão đầu tử không chỉ một mảng lớn. Mà Trương gia ngay lúc đó, mặc dù ở thương giới có chút danh tiếng, nhưng trong mắt những đại thương gia, cũng chỉ xem như một tiểu tử đả tiểu nháo thôi; lại càng không cần phải nói phụ thân con, hoàn toàn không có một chút của cải, hoàn toàn là rễ cỏ bậc thềm." "Nhưng ba chúng ta đều là người có dã tâm, đều không cam lòng, lúc ấy chúng ta giống như người uống nước biển, càng uống lại càng khát, dã tâm cũng càng lúc càng lớn... Cho nên ba chúng ta cố gắng cùng nhau mở ra một đại 'vương triều'! Ta, Trương Nghiêm Đình, và Tàng Thiên Hải. Nhất bạch, nhất thương, nhất hắc. Tổ hợp hoàn mỹ cỡ nào, lần đầu hợp tác liền cho chúng ta biết nó có lực lượng thế nào, ta từ một nhân viên công vụ bình thường không có tiếng tăm gì, trong vòng hai năm đã trở thành một khu trưởng của H thị; Trương Nghiêm Đình cũng cưới được thiên kim Vu thị Vu Vận Nhiễm, cắn nuốt khúc xương khó nhằn nhất; Tàng Thiên Hải cũng bắt đầu bộc lộ tài năng, đứng vững ở H thị, có địa bàn riêng của mình." Mộ Dung Phỉ nhìn Trần Minh Ngôn đầy nhịp điệu kể ra, phát giác Trần Minh Ngôn lúc này hoàn toàn bất đồng với hình tượng trên báo chí và TV, Trần Minh Ngôn trên truyền thông luôn luôn bình tĩnh thân hòa, Trần Minh Ngôn bây giờ lại giống như một người sinh sai thời đại, hiện tại hắn càng giống Đại tướng quân ở thời kỳ Chiến Quốc, dã tâm, quyết đoán, khí thế... Tàng Huyền Thanh bị nhấc lên hứng thú, theo Trần Minh Ngôn miêu tả, cô cũng có thể đoán ra tổ hợp kia có uy lực đáng sợ cỡ nào, nhưng cô biết trong đó khẳng định có biến chuyển, bằng không cũng sẽ không phải cảnh tượng như ngày hôm nay, trong ba người cũng sẽ không thiếu đi Trương Nghiêm Đình. Vì thế cô đối lời nói tiếp theo của Trần Minh Ngôn càng có hứng thú, không có mở miệng ngắt lời, im lặng chờ Trần Minh Ngôn kể tiếp. Quả nhiên, biến chuyển xuất hiện khi Trần Minh Ngôn kể tiếp, chỉ thấy hắn thở dài một hơi nói: "Nhưng ba chúng ta cuối cùng vẫn là mỗi người một ngả, đều do Tàng Thiên Hải lão hồ ly kia. Lúc ấy hắn biết rõ gia quy lụi bại của Trương gia, biết rõ tỷ tỷ của Trương Nghiêm Đình là Trương Nghiên Khánh đã có hôn ước, nhưng vẫn trộm cùng bà ấy quan hệ, chưa hôn mà dựng, làm cho tổ hợp hoàn mỹ hoàn toàn vỡ tan. Bất quá... Ta cũng bội phục lão hồ ly can đảm, một mình chống lại Trương gia cùng áp lực hôn ước gia tộc của Trương Nghiên Khánh, một chút cũng không do dự đoạt Trương Nghiên Khánh đang bị Trương gia giam lỏng ra ngoài." Tàng Huyền Thanh nghe đến đó, nhớ tới bang phái nhiều năm trước bị Thanh Liên Hội đánh tan, bang phái kia chính là kẻ đầu sỏ hại mẫu thân hương tiêu ngọc vẫn, lúc ấy cô một lòng chỉ muốn báo thù, cũng không có nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại hẳn là bởi vì sự kiện này đi, cho nên cô mới không thể bước ra cửa, ngược lại mẫu thân bị bắn chết. Tàng Huyền Thanh không muốn tiếp tục nghe Trần Minh Ngôn kể nữa, dục vọng muốn ngáp càng thêm mãnh liệt, vì thế cô xem thân ảnh vừa vặn lướt qua ngoài cửa, nói sang chuyện khác: "Trần thúc thúc, lão giả kia hẳn là 'Đao Si' đi, không nghĩ tới Trần thúc thúc quá lợi hại, ngay cả 'Đao Si' nhân vật như vậy cũng có thể thu phục." Trần Minh Ngôn cũng không có tiếp tục dây dưa chủ đề vừa rồi, nghe Tàng Huyền Thanh nói, cười cười: "Con hẳn là đã sớm phát hiện, chỉ là đến bây giờ mới nhắc tới đi? Đao Si không phải ta thu phục, ta không có bổn sự kia, là cha ta. Hơn nữa có gia tộc nào sẽ không thu lưu một người lợi hại, tỷ như Trần gia có Đao Si, Tàng gia có Kinh Luân đại sư, Trương gia cũng có, lão đầu tử bên kia càng không cần phải nói, hơn nữa không biết đến tột cùng có bao nhiêu, ta còn biết Tây Bắc Côn Vương và Thái Cực Phong Tử." Tàng Huyền Thanh đối người Trương gia ẩn giấu rất có hứng thú, liền hỏi: "A? Trương gia rốt cuộc có ai?" Trần Minh Ngôn híp híp mắt nói: "Lãnh Huyết Thiết Xử Nữ, nam nhân chết vì độc dược của ả ta không biết có bao nhiêu, giết người không kém Đao Si là mấy. A, cũng không biết ả Lãnh Huyết Thiết Xử Nữ phát điên cái gì, bao nhiêu thế lực muốn thu phục ả không thành công, lại không nghĩ rằng Trương gia không tìm ả, ả lại tự tìm tới, còn đối mẹ Trương Nghiêm Đình nói gì nghe nấy." Kinh Luân cùng Mộ Dung Phỉ giờ phút này tựa hồ trở thành hai pho tượng đá, hoặc là hai người trong suốt, không mở miệng, cũng không muốn mở miệng, bất quá hai người đều sẽ không bởi vì vô vị mà ngáp mấy ngày liền, Kinh Luân hận không thể ngay cả thời gian ăn cơm cũng không lãng phí, lấy ra kinh văn hảo hảo niệm tụng, bù lại tội nghiệt ngập trời chưa bao giờ kể ra với bất kỳ ai. Mộ Dung Phỉ không cảm thấy nhàm chán, bởi vì nàng hứng thú nghe chủ đề giữa Trần Minh Ngôn và Tàng Huyền Thanh, hơn nữa có thể thưởng thức mạt đỏ bừng xinh đẹp tới cực điểm trên môi Tàng Huyền Thanh. Nhưng nàng vẫn cảm thấy Trần Minh Ngôn cùng Tàng Huyền Thanh chỉ nói lặt vặt, hoàn toàn giống như nói chuyện phiếm, nàng không biết Tàng Huyền Thanh tới nơi này để làm chi. Trước khi rời đi, nàng mới biết được mục đích thật sự của Tàng Huyền Thanh, chỉ nghe Tàng Huyền Thanh hỏi Trần Minh Ngôn: "Trần thúc thúc, ngài cảm thấy chuyện của cha, có thể có liên quan tới... Lão đầu tử không?" Trần Minh Ngôn nhíu mày nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không có khả năng, tuy rằng H thị là thành phố phồn hoa nhất cả nước, nhưng lão đầu tử lại luôn luôn chú ý kinh thành, không phải ở đây. Hơn nữa theo ta được biết, hắn cũng chỉ thả Sở Thu ở đây mà thôi. Bên ngoài... Ta cũng không biết. Bất quá... Sao con lại nghĩ là lão đầu tử?" Tàng Huyền Thanh híp mắt lại, thanh âm có điểm trầm thấp nói: "Hung thủ giết cha con, một chút manh mối đều tra không đến, con đã lùng sục toàn bộ hắc đạo, nhưng kẻ chân chính có lá gan làm việc này lại bí ẩn như vậy cũng không có ai... Bỏ hắc đạo ra, đối thủ một mất một còn lớn nhất của Thanh Liên Hội chính là Sở Thu, con biết thân phận của hắn, ước thúc của hắn, hắn nhất định có thể làm được, nhưng không để lại chút dấu vết, cho nên con hoài nghi là lão đầu tử sau lưng hắn..." Nghe được cái tên Sở Thu, Mộ Dung Phỉ nhìn thấy môi Tàng Huyền Thanh mím lại một chút, trên mặt cô không có một chút sơ hở, ở trong này chỉ có nàng có thể tuyệt đối khẳng định, Tàng Thiên Hải chết, không phải do Sở Thu làm. Trương Nghiêm Đình, Vu Vận Nhiễm, Tàng Thiên Hải, Trương Nghiên Khánh, rắc rối vcl...
|
Chương 21: Hương khói Rời khỏi nhà Trần Minh Ngôn, tài xế vẫn là Mộ Dung Phỉ, nàng là người được chọn. Kinh Luân không biết lái xe, Tàng Huyền Thanh thì biết, kỹ thuật có thể so sánh với tay đua chuyên nghiệp, nhưng kêu cô lái xe là tuyệt đối không có khả năng, xã hội đen chú ý nhất là quy củ và thân phận. Mộ Dung Phỉ một đường dựa theo GPS xác định lộ trình, nhưng trên đường trở về, Mộ Dung Phỉ ngay cả nhìn cũng không nhìn, nàng không phải cố ý ghi nhớ lộ tuyến, nhưng não phải của nàng lớn hơn người bình thường mấy lần, cho thấy ưu thế tư duy logic cùng trí nhớ vạn phần biến thái. Tàng Huyền Thanh hai mắt mê ly, có lẽ ở chỗ Trần Minh Ngôn đè nén nhiều lắm, hiện tại ngáp không ngừng, tựa hồ muốn đem tất cả đều bồi trở về. Một tay vô ý thức vê động Phật châu, một tay dùng đầu ngón tay quệt nước mắt. Nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Phỉ mặt không chút thay đổi, trong nội tâm cô đang suy tư về câu hỏi của Trần Minh Ngôn: "Thật sự quyết tâm không kết hôn? Nàng là kế tiếp sao?" Phụ nữ 30 lo lắng vấn đề hôn nhân, phụ nữ 50 lo lắng vấn đề hương khói. Tàng Huyền Thanh năm nay 32 tuổi, nhưng cô lại không lo lắng việc hôn nhân của mình, bởi vì cô đã sớm bất đắc dĩ thừa nhận, người cùng thế hệ không ai xứng với cô, càng không có người có thể thuyết phục được cô. Tàng Huyền Thanh mới đầu 3, không lo lắng việc hôn nhân, ngược lại là lo lắng việc hương khói. Thanh Liên Hội là thành tựu cả đời của Tàng Thiên Hải, Tàng Huyền Thanh bất kể thế nào cũng không đành lòng nó liền kết thúc ở trên tay mình, cô muốn Thanh Liên Hội có thể tồn tại lâu dài. Cô cũng không vọng tưởng mình có thể trường sinh bất lão, hiện tại sống đều thấy mệt, tiếp tục sống lâu một chút còn không phiền chết cô sao. Cô nhất định phải có một người thừa kế, kết hôn là không thể nào, còn lại cũng chỉ có thụ tinh nhân tạo hoặc là nhận con nuôi. Nhưng Tàng Huyền Thanh không có mẫu tính, cũng không tin chính mình có thể làm một mẫu thân tốt, trên thế giới này hẳn là không có mẫu thân nào tốt như Trương Nghiên Khánh. Nếu kết hôn, thụ tinh nhân tạo và nhận con nuôi đều không thể thực hiện được, như vậy... Tàng Huyền Thanh nhàn hạ thầm nghĩ, còn không bằng tìm hàng có sẵn, không cần sinh nở gì sất, chỉ cần điều giáo một chút thôi. Trong nội tâm cô sơ định, người được chọn hiện nay có ba, Cố Dao, Lâm Tử Vận, còn có Mộ Dung Phỉ. Tàng Huyền Thanh thích nhất là dùng phương pháp bài trừ, cô không biết mình muốn cái gì, nhưng lại biết rõ mình không muốn cái gì. Cẩn thận suy tư phân tích, Tàng Huyền Thanh trước tiên vạch ra tên Cố Dao, Cố Dao người này không thích hợp đi hắc đạo, bởi vì em ấy không đủ ngoan, không đủ tuyệt, lại có điểm mềm yếu. Tiếp theo cô lại vạch ra tên Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận tuy rằng ngoan tuyệt, tâm địa cũng đủ lãnh huyết ác độc, nhưng em ấy lại quá mức tiêu sái tùy ý, khuyết thiếu kiên nhẫn. Cuối cùng... Chỉ còn lại có Mộ Dung Phỉ. Mí mắt Tàng Huyền Thanh rũ xuống phân nửa, mê ly đánh giá Mộ Dung Phỉ, cẩn thận hồi tưởng từng chuyện từ khi Mộ Dung Phỉ đi theo mình, phân tích tính cách của nàng. Ngoan, cũng đủ; tuyệt, cũng đủ, thông minh, cũng đủ; kiên nhẫn, cũng đủ... Giờ phút này, Tàng Huyền Thanh mới phát giác, chẳng trách cô gần đây đi đâu đều thích mang theo Mộ Dung Phỉ, nguyên lai người này phù hợp tiêu chuẩn của mình đến thế. Lại ngáp một cái, Tàng Huyền Thanh giống như vô tâm đột nhiên hỏi: "Mộ Dung Phỉ, để Đao Si dạy ngươi học đao, thế nào?" Mộ Dung Phỉ quay đầu, xem Tàng Huyền Thanh, trong nháy mắt, tầm mắt nàng liền tập trung trên môi đỏ tươi đẹp. Bởi vì đang lái xe, quay đầu quá lâu cũng không tốt, nàng lại nhìn về phía trước, mặt không chút thay đổi, thanh âm bình thản nói: "Không cần." Tàng Huyền Thanh bỗng dưng có thần một chút, mí mắt nửa khép nửa mở cũng mở to ra, hứng thú nhìn Mộ Dung Phỉ, không tự giác mỉm cười hỏi: "A? Vì sao?" Mộ Dung Phỉ mắt nhìn phía trước, trên mặt như trước không mang theo nửa điểm động dung, tựa hồ không có bất cứ chuyện gì có thể khơi mào tâm tình của nàng, đơn giản đáp: "Tự luyện rất tốt." Lời này quá tự tin, nếu bị lão tiền bối nào đó nghe được, không vả miệng nàng, cũng sẽ cười lạnh nàng vô tri. Trên thế giới này có người nào dám nói mình có thể chơi đao thắng Đao Si, được Đao Si chỉ điểm là vinh hạnh cỡ nào. Mộ Dung Phỉ không chỉ cự tuyệt cơ hội, còn nói tự luyện rất tốt. Nhưng Tàng Huyền Thanh lại vừa lòng nở nụ cười, bởi vì cô lý giải tính cách của Mộ Dung Phỉ, cho nên có thể nghe hiểu ý tứ chân chính trong lời nàng nói. Góc độ Mộ Dung Phỉ lo lắng sự tình là xuất phát từ bản thân, hoàn toàn không lo lắng các nhân tố khác. Tàng Huyền Thanh âm thầm gật đầu, đích xác, Mộ Dung Phỉ giống mình, đi con đường cực đoan, càng đơn giản thuần túy càng tốt, nếu thật sự muốn học phi đao, mặc kệ kỹ xảo tốt thế nào, chung quy sẽ chỉ là rườm rà mà thôi, ngược lại là hạ xuống tiểu thừa. Tàng Huyền Thanh trong lòng âm thầm hạ quyết định, trước khi nhắm mắt, cô nói: "Mộ Dung Phỉ, sau này ngươi hãy giống như Kinh Luân, đi theo ta đi." Mộ Dung Phỉ lại quay đầu, tầm mắt định tại một nơi thoáng hiện đỏ bừng, chẳng biết vì sao, nàng lúc này cảm thấy màu đỏ bừng kia hơi đậm, thậm chí có điểm chói mắt không đành lòng nhìn nữa, vì thế nàng lại vội vàng quay đầu, chỉ nghe thấy chính mình nói: "Hảo." Thời tiết tháng bảy ở H thị luôn khiến mọi người buồn bực, cho dù là ban đêm cũng sẽ có một cỗ oi bức khu hoài không đi, làm cho người ta rất khó tĩnh tâm. Mộ Dung Phỉ đóng chặt cửa sổ, điều hòa cũng không mở, nàng mặc một bộ đồ da trễ ngực đen bó sát người, lộ ra da thịt như sữa trên cánh tay trắng nõn non mịn, "tiểu lung bao" còn chưa dậy thì hoàn toàn vào thời khắc này cũng đặc biệt rõ ràng. Nàng một tay cầm sách nghiêm túc nhìn, tay kia ngẫu nhiên cầm lấy một thanh phi đao trên bàn, liếc tấm bia treo trên tường, giữa hồng tâm đã chật ních 5-6 thanh phi đao. Nàng toàn thân trên dưới không có chút dấu vết mồ hôi, rất khó tưởng tượng, dưới tình huống nhất tâm nhị dụng như vầy, tâm lại đạt tới cảnh giới tự nhiên lãnh tĩnh. Áo khoác để trên bàn, không biết Mộ Dung Phỉ cố ý hay vô ý, áo khoác bị lật qua, có thể phát hiện ở phần eo có một miếng vải nhỏ, bên trong phồng lên. Mộ Dung Phỉ xem hết đoạn văn, buông sách xuống, cầm lên thanh phi đao cuối cùng, nhưng không có ngắm ngay hồng tâm, mà là nhìn về phía áo khoác, thoáng suy tư một chút, Mộ Dung Phỉ cầm áo lên, dùng lưỡi đao tách miếng vải ra, sau đó từ bên trong lấy ra một vật thể hình tròn màu đen. Trên vật thể có một công tắc nhỏ rất tinh xảo, đây là một dụng cụ phát tín hiệu xác định vị trí, chỉ cần mở công tắc, ở H thị nơi nào đó trong 1 phút sẽ xác định được vị trí của nàng, sai số tuyệt đối sẽ không vượt qua 3 thước. Mộ Dung Phỉ mặt không chút thay đổi nhìn dụng cụ phát tín hiệu Sở Thu giao cho nàng, nhớ tới lúc ấy Sở Thu nói với nàng, chỉ cần giai đoạn thứ nhất hoàn thành, lập tức mở dụng cụ này ra, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ biện pháp cùng mình tiếp xúc. Nhiệm vụ đầu tiên Sở Thu giao cho Mộ Dung Phỉ, đó đương nhiên là thuận lợi lẩn vào Thanh Liên Hội, hôm nay Mộ Dung Phỉ mới chính thức xác định mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nàng lại do dự có nên tức khắc mở công tắc không, nàng biết Thanh Liên Hội và những bang phái khác bất đồng, Tàng Thiên Hải hơn 30 năm kinh doanh, Thanh Liên Hội đã tích tụ nội tình thâm hậu, chính phủ tuy rằng biết lại không cách nào tiếp cận sào huyệt của bọn họ, ai biết ở đây có máy gây nhiễu sóng hay không, Mộ Dung Phỉ không thể không cẩn thận. Nhìn dụng cụ ngăm đen kia, Mộ Dung Phỉ lại nhớ đến Tàng Huyền Thanh cùng sắc son đỏ. Mộ Dung Phỉ cứ như vậy nhìn, không nhúc nhích ngồi hồi lâu, đột nhiên híp mắt, lộ ra một tia âm tàn đoạn tuyệt, gắt gao nắm chặt dụng cụ trong lòng bàn tay, không quay đầu lại mà hướng tấm bia vung phi đao lên. "Đốc!" một tiếng, phi đao cắm giữa hồng tâm, tiếp theo vang lên thanh âm "đinh đinh đang đang", nguyên bản hồng tâm đã đầy đao, lại bởi vì một đao này dùng lực quá lớn, toàn bộ đều rớt xuống... Cuối cùng Tiểu Phỉ cũng sẽ theo độc phụ bỏ cuộc chơi thôi =))
|
Chương 22: Ghen Phong tỷ bình thường đã rất đáng yêu rồi, khi ăn giấm chua thì còn đáng yêu hơn nữa :3 Dao Dao hảo phúc khí ~ Trước khi tổ trọng án chính thức công bố danh sách đội viên, mọi người đã suy đoán, Cố Dao bất kể thế nào nhất định sẽ là một trong số đó, trong lúc sát hạch, Cố Dao luôn vượt trội, có mấy người cẩn thận phát hiện, Cố Dao có khả năng trở thành thủ hạ của đội trưởng kế nhiệm Sở Thanh Phong. Quả nhiên, danh sách được công bố, đầu bảng là Cố Dao, kế tiếp là Trần Hy, kế tiếp... Không có, lần này tổ trọng án chỉ lựa chọn hai đội viên, một đôi bị mọi người xưng hô Kim Đồng Ngọc Nữ. Cố Dao đã trở thành đội viên chính thức, không cần tiếp tục mặc chế phục thống nhất, 9h sáng Cố Dao đi vào đại môn, cô mặc T-shirt trắng đơn giản và quần bò, một đôi giày vải bạt trắng, lại phối với tóc đuôi ngựa tùy ý buộc thành, cảm giác đầu tiên cấp cho người ta đó là, thanh xuân tịnh lệ. "Cố Dao... Cố Dao... Cô chờ tôi một chút..." Cố Dao nghe sau lưng có người gọi mình, đứng lại nhìn, liền thấy Trần Hy đang chạy tới. Cố Dao hữu hảo mỉm cười, chờ Trần Hy đuổi theo, trong lòng lại buồn bực, cô cách văn phòng chỉ còn vài bước chân a. Trần Hy cũng là cảnh sát, chạy chậm tự nhiên sẽ không mệt mỏi thở dốc, nhưng là Cố Dao lại làm cho tim hắn đập nhanh dị thường, đứng lại trước mặt Cố Dao, miệng rất quen thuộc oán giận: "Tôi nói này Cố Dao, cách thời gian đi làm còn có nửa giờ lận, cô vội vã như vậy làm chi?" Cố Dao cố tình cười: "Ngượng ngùng, quen rồi." Trần Hy không nói gì, lắc đầu, thở dài: "Đã quen... Vậy được rồi, cùng đi đi. Đúng rồi, cô ăn điểm tâm không?" Cố Dao cùng Trần Hy sóng vai đi về phía trước, cười khẽ đáp: "Ăn, thêm sữa thêm sandwich, bữa sáng Tây Âu tiêu chuẩn." "Tấm tắc... Là một người phương Đông nhưng lại sính ngoại như thế, tôi thật sự là nhìn lầm cô..." Hai người vừa nói vừa cười đi vào văn phòng của tổ trọng án, Trần Hy nói dứt lời, Cố Dao quay đầu lại nhìn, thậm chí có hai vị tiền bối còn đến sớm hơn bọn họ, là Lưu Hướng Lan và Chu Vân. Chu Vân ngồi ở bàn công tác uống trà, tựa hồ còn chưa phát hiện bọn họ đến, ánh mắt nhìn văn phòng nào đó xuất thần. Cố Dao nhìn theo tầm mắt hắn, cô biết nơi đó là văn phòng của đội phó Sở Thanh Phong. Cô đã sớm nghe nói qua, Chu Vân thầm thích Sở Thanh Phong, chẳng qua không biết vì sao lại không có hành động mà thôi. Cố Dao quay đầu lại nhìn Chu Vân, bất giác nhăn mi. Cố Dao lại nhìn Lưu Hướng Lan, lại phát hiện nàng đang dùng ánh mắt ái muội nhìn mình và Trần Hy, biết nàng có thể hiểu lầm cái gì, Cố Dao lại không nghĩ giải thích, ra vẻ không phát giác vấn an nàng: "Lưu tỷ, sớm." Cố Dao không nghĩ tới chính là, lúc này Trần Hy cũng vừa mở miệng cùng Lưu Hướng Lan chào hỏi, sau đó tạo thành hậu quả đó là hai người trăm miệng một lời, vì thế ánh mắt Lưu Hướng Lan càng thêm ám muội, haha cười nói: "Haha... Hai người nha, quả nhiên không hổ danh là Kim Đồng Ngọc Nữ mà." Lời này khiến Cố Dao có chút không thoải mái, cô và Trần Hy chỉ là đồng sự, Trần Hy đích xác không tồi, nhưng Cố Dao lại không có cảm giác tim đập nhanh, cô không muốn người khác hiểu lầm khiến hai người đều xấu hổ, Trần Hy chỉ cười, lại không giải thích. Cố Dao bất đắc dĩ đáp: "Lưu tỷ... Chị đừng hiểu lầm, cũng chỉ do người khác nói lung tung thôi." Chu Vân cũng bị hấp dẫn lại đây, Lưu Hướng Lan nhìn Cố Dao và Trần Hy, lại hỏi Chu Vân: "Chu Vân, anh nói xem, có phải tôi hiểu lầm hay không? Anh nghe bọn họ ban nãy nói chuyện ăn ý, lại nhìn quần áo trên người bọn họ, không phải đồ đôi thì là cái gì?" Chu Vân trầm mặc không trả lời, nhưng diễn cảm lại biểu lộ hắn cũng đồng ý quan điểm của Lưu Hướng Lan, hắn nhìn Cố Dao và Trần Hy, gật đầu cười, trong ánh mắt mang theo tán thưởng cùng hâm mộ. Đồ đôi? Cố Dao nghe được hai chữ kia, cô nhìn thoáng qua Trần Hy, mới phát hiện hôm nay hắn cũng mặc T-shirt trắng cùng quần bò xanh đậm, lại thêm một đôi sneaker trắng. Đây không phải đồ đôi sao? Cố Dao khẽ nhíu mày, tiềm thức lướt ngang từng bước, cách Trần Hy xa một chút, bất đắc dĩ giải thích: "Lưu tỷ, Chu ca, này... Này thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi." Được xưng là tiền bối, tổng có thêm niềm vui trêu ghẹo hậu bối, Lưu Hướng Lan cố trang nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Ừ, Lưu tỷ tuyệt đối tin tưởng hai em là không có thương lượng với nhau." Cố Dao nghe đến đó thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không nghĩ rằng Lưu Hướng Lan tiếp tục nói: "Chẳng qua thật sự là rất... Tình cờ, các em quả thật là tâm hữu linh tê." Nói xong, Lưu Hướng Lan vui sướng nở nụ cười, mà ánh mắt Chu Vân nhìn hai người cũng đồng dạng có ý tứ trêu ghẹo. Cố Dao cạn lời, ghê tởm hơn chính là Trần Hy thậm chí một chữ cũng không nói. Cô không phát giác, Trần Hy nhìn Cố Dao hết sức phiết thanh quan hệ giữa bọn họ, nụ cười trên mặt trở nên chua xót, ánh mắt lại càng thất vọng ảm đạm. "Hai người đứng ở cửa làm chi? Sao không đi vào?" Sau lưng truyền đến một thanh âm quen thuộc, Cố Dao kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Sở Thanh Phong, bất quá vẻ mặt của nàng tựa hồ có chút lạnh. Cố Dao nghĩ đến Sở Thanh Phong là bởi vì mình cùng Trần Hy đứng chắn ở cửa, nhượng Sở Thanh Phong mất hứng, cô có điểm xấu hổ chào hỏi: "Đội phó, sớm." Kỳ thật Sở Thanh Phong đã đứng ở bên ngoài một hồi, chứng kiến Trần Hy cùng Cố Dao đều là trên trắng dưới xanh, lặng đi một chút, chính nàng cũng không biết vì sao trong lòng đột nhiên mất hứng, sau đó nghe thấy Lưu Hướng Lan trêu ghẹo hai người, trong lòng càng thêm mất hứng, vì thế thanh âm và diễn cảm cũng không nhịn được lạnh xuống. Nàng nghe Cố Dao xưng hô, sắc mặt lại lạnh hơn nữa, chỉ gật gật đầu, "chen chúc" qua khe hở giữa bọn họ, đối Lưu Hướng Lan và Chu Vân gật gật đầu bắt chuyện, liền trầm mặc đi vào phòng mình, đóng cửa lại. Cố Dao và Trần Hy đều bởi vì nguyên nhân riêng, tâm tình đều có điểm mất mát, cái gì cũng không nói, trầm mặc đi đến bàn của mình. Lưu Hướng Lan hướng Chu Vân đi vài bước, hai tay chống lên bàn hắn, nhìn văn phòng Sở Thanh Phong, nói với Chu Vân: "Ê, Chu Vân, hình như tôi cảm thấy hôm nay tâm tình đội phó không tốt lắm thì phải? Rốt cuộc là làm sao vậy?" Chu Vân cũng nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, cúi đầu uống một ngụm trà, có chút lạnh nói: "Tôi làm sao biết, cô bát quái như thế làm gì?" Lưu Hướng Lan bĩu môi, cảm thấy bị Chu Vân thương tổn tự tôn, cũng không nói gì, trở về bàn, trong lòng nghĩ: Hừ, nhìn bộ dáng uất ức đó, còn vọng tưởng ăn thịt thiên nga đâu. Sở Thanh Phong đem toàn bộ sức nặng tựa vào ghế, hai tay đan chéo đặt ở ngực, chau mày nhìn bàn công tác trống không. Nàng đang rối rắm vì phản ứng ban nãy, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao, thấy bóng lưng Cố Dao và Trần Hy trông thật xứng, trong lòng nàng không thoải mái, sau đó nghe thấy Lưu Hướng Lan trêu ghẹo, liền khơi dậy sự tức giận, nàng một chút cũng không muốn nghe Lưu Hướng Lan nói tiếp, cho nên mới lạnh lùng lên tiếng. Đến tột cùng, đây là vì sao vậy chứ, Sở Thanh Phong cố chấp muốn tìm hiểu rõ ràng, nàng ý thức được, vấn đề khẳng định là nằm ở cảm giác dị thường của nàng với Cố Dao, cẩn thận nhớ lại những khoảnh khắc ở chung, nàng phát giác khi mình ở cùng Cố Dao, tâm tình luôn là đặc biệt nắng ráo, cho dù trong lòng đè nặng ưu phiền, cũng sẽ lơ đãng tạm thời biến mất vô tung. Sở Thanh Phong nhớ lại, trong óc nàng tất cả đều là hình ảnh Cố Dao ngọt ngào cười, càng ngày càng rõ, đến cuối cùng trừ bỏ Cố Dao cười, cũng vô pháp có vật gì khác. Nàng cắn chặt khớp hàm, cố gắng đè ép nụ cười trong óc xuống, sau đó nàng cố gắng giải thích vì sao cảm giác đối với Cố Dao lại quá bất thường, hơn nữa vừa rồi còn có chút ít giống như ghen tuông. Nàng nhớ rõ lúc mình còn rất nhỏ, luôn muốn có muội muội hoặc là đệ đệ đáng yêu, về sau, nguyện vọng không thực hiện được, cuối cùng cũng chỉ có thể tiếc nuối. Sở Thanh Phong nguyên bản hỗn loạn dần dần trấn định, nhất định là bởi vì mình cho tới nay đều tiếc nuối, cho nên mới xem Cố Dao như muội muội, cho nên mới đối cô có cảm giác thương tiếc, cho nên mới đối xử với cô tốt như vậy, để ý như vậy... Về phần vì sao ghen, hẳn là giống những cặp tỷ muội cảm tình đặc biệt hảo đi, tỷ tỷ hoặc là muội muội lập gia đình, người còn lại sẽ không muốn cùng có chút ăn vị. Sở Thanh Phong nghĩ thông suốt hết thảy, tâm tình cũng bắt đầu từ âm trầm trở nên sáng trong, vì thế nàng không còn rối rắm, bắt tay xử lý việc công. Nhưng chưa từng có muội muội cũng không có người yêu Sở Thanh Phong không biết, cho dù là tỷ muội, cũng sẽ không sinh ra sự ghen tuông mãnh liệt như vậy, cái loại ăn vị này rõ ràng chính là thiếu nữ mới biết yêu, nhìn đến người mình thích ở cùng người khác mới có thể sinh ra. Truyện này có 3 công: Tiểu Phỉ là bá đạo lạnh lùng công, Phong tỷ là ôn nhu săn sóc công, Vận Vận là yêu nghiệt lầy lội công, mấy chế thích ai?
|
Chương 23: Rối rắm Sở Thanh Phong tự lừa gạt mình thoải mái, nhưng Cố Dao cả ngày vẫn để ý chuyện ban sáng, lúc làm việc luôn phân tâm, thường thường nhìn văn phòng Sở Thanh Phong bên kia vài lần, lo lắng Sở Thanh Phong còn sinh khí, tuy rằng cô không biết Sở Thanh Phong vì sao lại tức giận, trong ấn tượng của cô, Sở Thanh Phong cũng không phải người hẹp hòi, tuyệt đối sẽ không vì mình chặn cửa mà tức giận, nhưng trong lòng lại không bỏ xuống được. Trong lòng Cố Dao, Sở Thanh Phong rất có phân lượng, khi cô còn ở trường cảnh sát, Sở Thanh Phong vẫn là thần tượng của cô, hơn nữa cùng Sở Thanh Phong ở chung, Sở Thanh Phong luôn cho Cố Dao một cảm giác rất thân thiết, cảm giác kia hẳn là giống như thân nhân. Sở Thanh Phong cơ hồ cả ngày đều nhốt mình trong phòng làm việc, duy nhất một lần từ bên trong đi ra, chẳng qua là bởi vì nàng muốn đi lấy một ly nước mà thôi. Từ lúc Sở Thanh Phong ra cửa, Cố Dao vẫn xem nàng, nhưng Sở Thanh Phong lại trực tiếp lấy nước xong liền quay trở về phòng, không có nhìn về phía Cố Dao, vì thế tâm Cố Dao lại càng thất thượng bát hạ*. *trên bảy dưới tám, ý chỉ chủ ý bất định Cảm giác tâm tình nửa vời, đối Cố Dao mà nói có điểm giống như dày vò, thật vất vả tới 5h chiều, cách lúc tan việc còn có nửa giờ, Cố Dao quyết định phải chờ Sở Thanh Phong đi ra, cùng nàng giải thích rõ ràng. Nhưng là sau đó, tổ trưởng tổ trọng án Sở Thu đi ra văn phòng, vẻ mặt nghiêm túc trực tiếp đi tới cửa, cái gì cũng không nói liền đóng cửa lại, đột nhiên phát lệnh: "Tất cả thành viên của tổ trọng án, trong vòng 5 phút tập hợp lại đây!" Cộng thêm Sở Thu và Sở Thanh Phong hai vị lãnh đạo, tổ trọng án tổng cộng có 27 thành viên, 5 phút trôi qua, tất cả mọi người đứng trước mặt Sở Thu, Sở Thu nhìn thoáng qua Sở Thanh Phong, ra lệnh: "Tổ phó tổ trọng án Sở Thanh Phong bước ra khỏi hàng!" Sở Thanh Phong phản xạ có điều kiện chạy đến trước mặt Sở Thu, tại chỗ đứng nghiêm chào, thật thanh thúy vang dội kêu một tiếng: "Đến!" Cố Dao nhìn thấy bóng lưng Sở Thanh Phong đứng nghiêm, chẳng biết vì sao liền toát ra câu "cân quắc bất nhượng tu mi*", hình ảnh Sở Thanh Phong khi đó liền thật sâu khắc vào đáy lòng của cô. *cân quắc là khăn trùm đầu của phái nữ, tu mi là râu, ý nói phụ nữ không hề thua kém đàn ông "Điểm danh." Sở Thu một câu vô nghĩa cũng không có, trực tiếp giao một phần danh sách cho Sở Thanh Phong. Chờ Sở Thanh Phong điểm danh xong, Sở Thu nhìn mọi người, có lẽ là bởi vì thói quen, Cố Dao luôn cảm thấy hai mắt Sở Thu giống như một con chim diều hâu, tràn ngập lợi hại. Sở Thu đã có tuổi, thanh âm mang theo một chút tang thương, nhưng lại tràn ngập lực lượng, vào lúc này có vẻ đặc biệt vang dội: "Đêm nay có hành động đặc biệt, toàn thể đội viên đều xuất động, cho các người 10 phút gọi điện về nhà, sau đó nộp toàn bộ công cụ truyền tin lên!" Sở Thu vừa ly khai, tất cả mọi người đều không vô nghĩa, lập tức đào ra di động, báo cho người nhà đêm nay tăng ca. Chỉ có Cố Dao mờ mịt đứng giữa đám người, lúc này cô không biết mình có thể làm những thứ gì, chính cô hiểu được, sẽ không có ai chờ cô trở lại. Sở Thanh Phong cũng không cần gọi điện thoại báo cho bất kỳ ai, nàng liếc mắt một cái liền thấy Cố Dao đứng tại chỗ ngẩn người, chỉ một thoáng trong nội tâm tràn ngập thương tiếc, có một cỗ chua xót rõ ràng. Nghĩ một chút, nàng giơ tay lên vẫy hai cái với Cố Dao. Cố Dao có điểm mê man, tầm mắt cũng không cố định, cô mờ mịt nhìn xung quanh, khi tầm mắt chuyển qua Sở Thanh Phong, cô thấy nàng đang ngoắc mình, lại nhất thời không thể xác định, cô mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Sở Thanh Phong, dùng ngón tay chỉ chỉ mình, hỏi Sở Thanh Phong có phải đang gọi mình hay không. Sở Thanh Phong còn chưa phát giác, Cố Dao luôn có thể rất dễ dàng điều động tâm tình của nàng, nguyên bản vẫn là chua xót thương tiếc, nhưng sau khi chứng kiến vẻ mặt đáng yêu cùng động tác của Cố Dao, trong nháy mắt lại biến thành nồng đậm yêu thích, không tự giác gợi lên khóe miệng, nàng mỉm cười đối Cố Dao gật đầu một cái. Cố Dao mang theo nghi hoặc đi đến trước mặt Sở Thanh Phong, ánh mắt mở thật to, vẻ mặt của cô phong phú mà sinh động, Sở Thanh Phong liền hiểu rõ cô muốn biểu đạt hàm ý gì. Sở Thanh Phong mỉm cười là phát ra từ nội tâm, cho nên ngay cả chính nàng cũng không ý thức được, thanh âm không tự giác mềm nhẹ một ít: "Cố Dao, nhiệm vụ tối nay không biết đến mấy giờ mới có thể chấm dứt, em xuống căn tin dưới lầu mua một chút thức ăn lót dạ, sau đó vào phòng ăn với tôi đi." Sở Thanh Phong vừa nói vừa lục trong túi áo moi ra hai tờ tiền giá trị lớn đưa cho Cố Dao, lại phát hiện Cố Dao không có đưa tay đi nhận, mà là do dự cái gì đó. Cố Dao trong thời gian làm việc đều tự giác không thân cận Sở Thanh Phong, cũng sẽ không quen thuộc thân thiết kêu nàng một tiếng "sư tỷ", chỉ xưng hô "đội phó". Cố Dao biết mình làm như vậy là vì cái gì, Sở Thanh Phong cũng biết, thân phận hai người không ngang nhau, ở trước mặt người khác bảo trì một chút khoảng cách là đúng, hai người ăn ý lòng hiểu mà không nói. Lúc này Sở Thanh Phong lại kêu Cố Dao đi mua thức ăn, sau đó đến văn phòng rồi hai người cùng nhau ăn, vì thế Cố Dao do dự, lời đồn đãi luôn khiến người ta muốn tránh né, không chỉ vì mình, cũng là vì Sở Thanh Phong. Sở Thanh Phong hơi nhăn mặt, trong lòng có điểm ê ẩm, nàng rất rõ ràng Cố Dao đang do dự cái gì, nhưng nàng lại không muốn tiếp tục như vậy, hai người ở chung hòa hợp, lại phải làm bộ quan hệ lãnh đạm, nàng tuỳ hứng cố chấp nghĩ, mình đối Cố Dao hảo, chính là xem Cố Dao như muội muội mà đau tích, mặc cho ai nói gì. Sở Thanh Phong buồn bực, nàng dùng tay còn lại nắm tay Cố Dao, có điểm cường ngạnh đem tiền nhét vào trong tay cô, không cho phản bác, nói: "Nơi này là lầu ba, căn tin ở lầu một, thời gian còn có 6 phút, nhanh chóng." Sở Thanh Phong nói thế, có thiên tính của cảnh sát, Cố Dao đột nhiên cảm thấy đây chính là nhiệm vụ, cũng phát giác thời gian gấp gáp, tiềm thức cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng liền đứng nghiêm chào, sau đó chạy ra cửa. Sở Thanh Phong dõi theo Cố Dao, lắc đầu bật cười, Cố Dao quả nhiên là quá đáng yêu. Khi nàng quay đầu lại, phát giác tất cả thành viên như đang có suy nghĩ gì nhìn mình, Sở Thanh Phong hờn giận, khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng pha chút lợi hại nhìn xung quanh một vòng. Người khác lập tức dời đi ánh mắt, giả điên không nhìn thấy gì. Sở Thanh Phong lưng eo thẳng tắp, đi vào phòng. Phong tỷ là công hay thụ tui cũng nhớ không rõ lắm, nhưng Dao Dao thì đúng là manh manh tiểu thụ của mọi nhà.
|