Nữ Bác Sĩ Tài Ba Và Cô Nàng Bệnh Nhân Xinh Đẹp
|
|
Cô bị rượt đến bến đường cùng cô nhóc nở ra nụ cười ma mãnh khởi động tay chân và cô phải chịu kết cục vô cùng là đau đớn: -Thôi không giỡn nữa! Ái! Ui! Nhột!_Cô van xin trong vô vọng, ai bảo chọc làm chi bây giờ ráng chịu đi em ơi.
Đùa giỡn mãi cũng đến trưa cô lục trong bếp xem hôm nay có món gì, oa hôm nay đồ ăn thật ngon nha trứng ốp la chấm nước tương. Mấy ngày nay vợ chồng bà vú và quản gia về quê đi đám tang bà con nên chỉ còn Thanh Tùng, cô, và cô nhóc ở nhà nên hôm nay ăn đỡ trứng chiên chiều đi ăn nhà hàng. Chiên trứng xong bưng ra cô la lên: -Chết cha! Quên nấu cơm òi! Cô nhóc trố mắt lên: -Rồi giờ ăn cái gì đây? -Số phận đã an bài phải ăn nhà hàng rồi, thôi nhóc thay đồ còn đi ăn!
Cô bảo Thanh Tùng không cần đưa cô đi anh được phép nghỉ sớm, hôm nay cô ăn mặc cực coll luôn nha, hôm nay cô đi chiếc lamborghini màu xanh dương nổi bật có hai chỗ ngồi cho cô nhóc và cô đương nhiên cô là người cầm lái, siêu xe đối với nhà cô thì chẳng thiếu. Chiếc siêu xe sang trọng lăn bánh ra khỏi căn biệt thự, trên đường ai nấy đều nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ trước sự giàu có của cô.
Chiếc xe dừng lại tại một nhà hàng sang trọng cô ăn mặc đơn giãn nhưng vẫn cuốn hút lạ thường, áo thun tay ngắn màu trắng, quần jean đen, giày bata trắng, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ được uốn xoăn nhẹ phần đuôi tùy ý xõa xuống và kèm theo chiếc áo khoác da cao cấp được đặt may riêng người giàu có cũng chưa chắc mua được cái thứ hai. Cô bước xuống xe bao ánh mắt đổ dồn về mình, còn cô nhóc thì quá ư là dễ thương đi tóc dài xõa ra váy ngắn đơn giản đi kèm là đôi giày bata trắng dễ thương cute hết chỗ nói. Hai người bước vào nhà hàng cô và nhóc ngồi xuống một chiếc bàn được trải khăn trắng sạch sẽ được in hoa văn nổi lên mặt vải. Cô kêu phục vụ gọi món anh chàng nhìn cô mà ngây ngất cô đẹp vẻ kiêu sa lạnh lùng nhưng cũng không kém phần ấm áp, nét đẹp của cô có thể thu hút cả hai giới đúng là nét đẹp lạ thường. Thấy anh ta nhìn mình trân trân cô lên tiếng: -Anh cho tôi gọi món! Một giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn trầm ấm vang lên khiến anh ta từ cõi mơ trở lại thực tại: -Dạ hai vị dùng gì ạ? Cô bắt đầu gọi món: -Anh cho tôi thịt cừu nướng hy lạp, và một phần bò bít tết, một rượu vang năm 45 cảm ơn! Thức ăn được bưng ra bụng đói cồn cào cô và nhóc ăn rất ngon miệng nhưng lại bị một thanh niên cao ráo đẹp trai lại bắt chuyện: -Chào hai cô, tôi có thể mời hai cô một ly chứ?
Cô chẳng thèm quan tâm nên cứ bơ anh ta, nhưng cô nhóc lại bày trò trêu ghẹo cô nhóc lên tiếng: -Chào anh! Anh chàng kia như vớ được vàng mừng rỡ bắt chuyện: -Cho hỏi cô tên gì? Cô nhóc ranh ma ra vẻ quyến rũ trêu chọc tên kia một tí: -Em tên Thạch Thủy! Cô nhịn cười mém sặc cô ráng xem cô nhóc bày trò trêu ghẹo gì đây. Thanh niên kia nghe tên dù không hiểu cái tên sao mà lảng nhách nhưng vẫn cố ý khen tên đẹp này nọ: -Vậy Thủy có bạn trai chưa? Cô nàng giở trò ranh ma: -Em nói tránh tên em đi đấy, thạch là đá, thủy là nước, cục đá chọi xuống nước nghe cái tủm, em tên Tủm! Cô bên đây nén cười tới nỗi mặt đỏ ngầu lên. Tên thanh niên vẫn mặt dày hỏi tiếp: -Vậy T..ủ..m có bạn trai chưa? Cô nhóc trả lời ẹo ẹo: -Bạn trai chưa có nhưng bạn gái có rồi được hông anh? Thanh niên kia vẫn ngáo: -Vậy là sao? Anh không hiểu! Cô nhóc ranh ma đi tới người cô ngồi lên đùi cô vòng hai tay qua cổ hôn lên môi cô một cái ây da cô đơ người luôn lý do gì moi cô vô vụ này nữa. Thanh niên kia xanh lét mặt mấy giây sau lượn đâu mất tiêu.
Còn cô nơi đây ngơ ngác như bị bỏ giữa chợ đời cô lên tiếng: -Á à con nhóc này dám hôn cả chị nữa, loạn rồi loạn rồi! Cô nhóc cái vèo đã mất tiêu, cô lại có cảm giác bị bỏ rơi gữa chợ một lần nữa tính tiền xong cô ra xe đã thấy nhóc đứng đó mặt lém lỉnh đang ăn kem. Cô chỉ biết lắc đầu chào thua đứa em này của mình.
|
|
Cô tiến tới kí đầu cô nhóc một cái: -Hay lắm đấy nhóc, lên xe về! -Em còn muốn đi chơi nữa, ngày mai chị đi rồi lâu lắm mới về!_Nhóc nói mà gương mặt thoáng chút buồn. Cô lôi nhóc lên xe chạy với tốc độ cực nhanh cũng may đường ít xe không thôi tiêu rồi. Chiếc xe sang trọng phóng đi trên đường làm ai cũng phải ngưỡng mộ nhìn theo. Cô chở nhóc đi hết những con đường ghé vào quán ăn vỉa hè, xong rồi hát karaoke. Cô hát cực hay nha cô hát được cả dân ca bolero trữ tình nữa đấy nhưng cô thường chỉ hát những bản nhạc trẻ âm điệu chậm rãi nhưng có chút buồn nhưng lâu lâu sung ba khía cũng quất mấy bài lên nóc nhà bắt con gà luôn.
Chơi chán rồi cô với nhóc đi về , về tới nhà đồng hồ đã điểm đúng mười giừ rưỡi lúc này nhóc mở điện thoại ra thì có cả trăm tin nhắn với nội dung có trời mà biết. Nhưng cô chỉ biết nhóc xin phép về phòng trước, còn cô nơi đây cô ngồi xuống sofa nhìn lại tấm ảnh gia đình khi xưa cô lại trầm ngâm. Ngồi một lúc cô lên phòng tắm rửa chuẩn bị quần áo vào vali, quần áo của cô chỉ là những bộ đồ thể thao, áo sơ mi, áo thun, và quần jean dài. Cô không quên chuẩn bị điện thoại, laptop, ipad, thẻ ATM và một ít tiền mặt. Chuẩn bị xong xuôi cô nằm phụch xuống giừơng vì hôm nay đã quá mệt mỏi nên cô thiếp đi.
<< Tít, tít>> cô bị đánh thức bởi tiếng kêu ồn ào từ chiếc đồng hồ quái quỷ đã điểm sáu giờ sáng. Cô ngồi dậy đánh răng rửa mặt thay đồ. Cô quần áo vẫn đơn giản áo sơ mi trắng, quần jean xanh thời trang ôm sát đôi chân thon gọn của mình. Tay áo được cô xắn lên tới khủy tay tóc vẫn tùy ý xõa xuống. Cô xách hành lý xuống bảo Thanh Tùng không cần đưa cô đi, cô tự chạy xe được. Đang chuẩn bị vào xe thì một tiếng hét chói tai vang lên: -Đồ đáng ghét đứng lại! Nhóc la lên rồi phóng lên lưng cô: -Chị đi sao không chờ em ra tiễn! -Chị thấy em còn ngủ nên mới đi! Nhóc ôm cô khóc hụ hụ và cô phải dỗ dành.
Màn chia tay sến súa của cô và nhóc kết thúc, thì cô lên chiếc xe Audi màu trắng phóng đi vì phải chở nhiều đồ nên cô mới đi xe này chứ không là cô chạy lamboghini rồi. Cô còn chở theo cục nợ Kẹo Nhỏ chạy trên con đường nhựa nắn gắt và từ từ là một con đường nhỏ hơn. Cô đã dừng trước nơi mình cần đến, trước mặt cô là một bệnh viện đề hai chữ Bình An. Cô cầm hồ sơ tiến vào thì đụng trúng một nữ bác sĩ khác, cô nhặt đồ giúp vị kia rồi mở lời xin lỗi: -Cô cho tôi xin lỗi! Cô gái kia ngước mặt lên nhìn: -Bội......Bội Linh! Cô bất ngờ nhìn người gọi tên mình, cô nhận ra ngay. Cô nàng này là Khả Hân người yêu năm mười tám tuổi của cô nhưng cô nàng này cũng cứa vào tim cô một vết thương khá lớn đó là phản bội cô. Cô giả vờ không quen biết rồi bước đi thật nhanh lên phòng giám đốc bệnh viện vừa bước vào vị giám đốc niềm nỡ chào đón cô và cô đã được vào làm một cách dễ dàng. Cô được đảm nhận công việc bác sĩ trưởng khoa tâm lý, công việc đã rõ cô xin phép về trước. Xuống tới nơi cô thấy tên Kẹo Nhỏ đang le lưỡi thỡ chảy dãi ròng ròng trời nông thôn buổi trưa thì nóng mà sáng giờ cô quên cho tên này uống nước vội mở cửa xe tìm chai nước suối rồi rót cho tên yêu nghiệt này một ít. Tên này uống xong nước tươi tỉnh hơn hẳn, cô đứng dâoy bỗng từ phía sau có một lực ôm khiến cô hơi bất ngờ rồi người phía sau cất tiếng: -Bội Linh! Cậu quên tớ rồi sao? Cô vẫn trầm ngâm im lặng: -Tớ đã biết mình sai! Chúng ta làm lạu từ đầu nhé, được không? Cô gỡ tay Khả Hân ra: -Xin lỗi mình không thể quay lại với cậu được! Rồi cô lên xe chạy đi về căn nhà đã được sắp xếp sẵn để trị bệnh cho một cô bé bị mất trí nhớ và tâm thần bấn loạn, cô đậu xe trước một ngôi nhà nguy nga tuy không bằng nhà của cô nhưng ngôi nhà cô đứng thứ nhất thì ngôi nhà này cũng đứng thứ nhì. Cô bấm chuông cửa được mở, một người đàn ông đi ra: -Xin hỏi cô có phải bác sĩ đến đây trị bệnh cho con gái tôi? Cô gật đầu: -Dạ vâng ạ! Ông ấy vui mừng mời cô vào nhà, cô đi chưa tới được cửa đã bị một trái bóng ném thẳng vào người cũng may né kịp không thôi lỗ mũi ăn trầu rồi.
|
Cô né qua tiếp theo là một con gấu bông đập thẳng vô gương mặt thanh tú của cô. Hên không gãy mũi nhưng cú chọi mạnh quá là cô chảy máu mũi rồi, con gấu to lắm chứ chẳng chơi. Người đang ông kế bên áy náy mời cô vào nhà và lên phòng riêng để nói chuyện. Khi đi cô nhìn tên đáng ghét nào chọi con gấu vô mặt mình thì là một cô bé tầm mười mấy tuổi cô nghĩ chắc là bệnh nhân cần cô chữa trị, lúc đi ngang cô bé còn lườm cô nữa cô phải thật sự kiên dè cô nhóc này mới được.
Ông chủ nhà tên là Giang Chính Quy là ba của nàng, ông là một tay buôn gỗ lớn nhất nước tài sản của ông không thua gì cô. Ông còn có một người vợ tên là Ngô Huyền Mai bà thì đã vào xưởng gỗ tiếp một số đối tác nước ngoài thay ông Giang nên hiện giờ không có ở nhà.
Trò chuyện một lát cô đã nắm rõ được tên tuổi và nguyên do bệnh tình của nàng. Nàng tên Giang Hiểu Đình mười chín tuổi, nguyên nhân nàng bị mất trí nhớ là do bị phản bội và uống thuốc tự vẫn, nhưng được phát hiện và đưa vào bệnh viện kịp thời. Nhưng nàng đã bị mất trí nhớ tinh thần bấn loạn không biết ai là ai, khi bị bệnh nàng còn cực kì cứng đầu mãi ông mới làm quen và nàng chịu gọi ông Giang bằng ba và bà Ngô bằng mẹ. Do ương bướng và ông bà thương con bị bệnh nên càng cưng chiều thì nàng càng ương bướng hơn, ông Giang hết cách nên mới nhờ tới cô.
Một lúc sau cũng kết thúc cuộc nói chuyện: -Mọi việc nhờ bác sĩ Phương! Cô cất tiếng trả lời: -Đừng khách sáo, ông cứ gọi tôi là Bội Linh, tuy tôi được ở trong căn nhà này nhưng ông có thể cho tôi nuôi thêm một con chó không? Ông Giang gật đầu lia lịa: -Được chứ cô muốn nuôi mười con cũng được, nhưng chúng ta hãy nói chuyện là chú cháu nhé như vậy sẽ thân mật hơn! Cô lễ phép gật đầu: -Dạ được ạ!
Rồi cô được ông Giang dẫn đi tới phòng của mình, căn phòng cánh cửa được làm bằng gỗ quý chạm khắc hoa văn thật khéo léo đúng là nhà buôn gỗ có khác. Cô bước vào căn phòng thật rộng rãi và thoáng mát có cả phòng tắm riêng như vậy cô sẽ thoải mái sinh hoạt hơn. Nhận được phòng rồi cô xin phép xuống chạy xe và thu dọn hành lý vào nhà, cô chạy xe vào nhà xe của ông Giang. Đậu xe ngay ngắn cô xách hành lý và dẫn theo Meo mụp lên phòng, đi ngang bộ ghế ghỗ dài cô còn phải kiêng dè nàng nhóc kia đang cầm cái gối trong tư thế chuẩn bị là phang ngay. Cô dắt nhanh Meo về phòng và tắm rửa thay quần áo, tắm rửa xong thật thoải mái bây giờ cũng đã bốn giờ chiều bà Ngô cũng đã về cô ra chào hỏi và bà cũng rất vui vẻ tiếp đón cô. Đúng là người nông thôn bản tính rất thân thiện và mến khách chả bù ai kia cô vừa bước vào đã cho ăn combo vô mặt. Năm giờ chiều cô ngồi vào bàn ăn cơm còn nàng thì không ăn bắt đầu ngồi trầm ngâm im lặng không nói tới ai, đã một tuần nàng không ăn gì chỉ có uống sữa và ăn vài miếng xúc xích thôi, nhưng như vậy thì làm sao đủ dinh dưỡng. Cô bương chén cơm đầy đủ rau thịt tiến lại chỗ nàng nhóc và ngồi xuống. Cô cất nhẹ tiếng nói: -Sao không ăn cơm? Vẫn im lặng: -Không ăn là không ngoan rồi, bây giờ ăn cơm nhá? Vẫn làm im lặng, cả nhà ông Giang đang ăn cũng ngừng đũa lại mà hồi hộp nhìn cô. Cô từ từ đưa muỗng cơm lại gần cũng do mùi thức ăn bà Ngô nấu ngon quá nên nàng nhóc ngửi được mùi thức ăn nên bụng đã đói nhpng nhất quyết không ăn lần này cô lên tiếng chọc ghẹo lúc mới vào nhà cô thấy nàng nhóc không ưa cô thì phải nên cô mới nghĩ ra kế, cô phải đút cô nhóc này sớm ăn hết không thôi cô nhịn luôn vì cô cũng đói quá rồi: -Em không ăn thì chị Linh ăn hết nha! Cô giả vờ ăn không ngờ nàng phản ứng: -Ai cho ăn! Cô cười rồi đút hết chén cơm cho nàng, và nàng ăn thêm chén nữa bụng cũng đã no. Cô bụng bây giờ cũng đói lắm rồi nhưng sực nhớ quên cho tên lông lá kia ăn nên cô chạy vội lên phòng. Tên này vì đói đã nằm thè cái lưỡi dài ra cả thước, thấy cô đi lên thì nằm đó ngoắc đuôi. Cô mở túi thức ăn dinh dưỡng cho cún ra bỏ vào chiếc tô có tên Meo, tên này hửi có mùi thức ăn là bay lại ăn xong xuôi no nê rồi lăn ra ngủ.
Cô bây giờ đói lả người rồi, cô xuống lầu thấy mọi ngpời đã ăn xong họ còn chừa cho cô một phần canh chua lươn và một đĩa thịt kho khô. Cô mê nhất món canh chua bà Ngô đúng là khéo tay nấu cô ăn rất ngon miệng ăn xong cô bưng chén lại bồn rửa và phụ bà Ngô rửa chén. Nhưng lúc rửa chén cũng không yên, nàng cứ đứng sau lưng cầm gối đập vào vai rồi mông cô. Cô chỉ biết ngậm ngùi im lặng còn bà Ngô thì nhịn cười đến đỏ mặt. Rửa chén xong cô đánh răng và nhiệm vụ là phải dạy nàng nhóc đáng răng và bắt nàng đi ngủ. Tự dưng nàng nghe lời cô đánh răng rồi leo lên giừơng đi ngủ. Đang ngủ tự dưng nàng la lên tinh thần bấn loạn làm cả nhà đều thức theo, cô ở phòng bên cạnh cũng đi qua xem thế nào, nàng ngồi một góc ôm đầu la hét: -Không! Đồ phản bội! Mọi người đến gần nhưng nàng không cho cứ đánh rồi mắng chửi. Lúc này cô nói với ông Giang: -Bé nó như vậy thì cháu phải tiêm cho bé một mũi an thần thôi chú ạ, chứ để như vậy không tốt! Ông Giang gật đầu, cô chạy về phòng lấy túi đồ của mình ra lấy ống tiêm và tiến lại gần nàng. Nàng vùng vẫy đánh liên tục vào người cô dù rất đau nhưng cô vẫn ôm nàng thật chặt để giữ bình tĩnh cô khẽ nói nhỏ giọng: -Nào nào! Có chuyện gì nói chị Linh nghe! Nàng bật khóc ôm cô thật chặt, nàng đã bình tĩnh hơn và cô bắt đầu tiêm thuốc vào. Năm phút sau nàng đã ngủ mọi người ai về phòng nấy cô thì đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi cũng về phòng ngủ để mai còn lên bệnh viện để họp và ra mắt bác sĩ mới.
|
Cô nằm xuống là ngủ ngay vì hôm nay đã quá mệt rồi.
<<Ò ó o>> cô bị đánh thức bởi tiếng gà gáy ở nông thôn gà rất nhiều nhưng con gà khốn kiếp mới gần năm giờ sáng đã gáy inh ỏi, cô nằm đó mà chỉ muốn vặn họng cho nó đừng gáy nữa. Ủa nhưng mà nhà ông Giang rất lớn phòng cũng cách âm thì làm sao gà gáy mà cô nghe được, không lẽ Meo mụp gáy. Cô choàng tỉnh cửa phòng hôm qua quên khóa nên thì ra nàng đã tọt vào trong và lấy con gà đồ chơi mà réo inh ỏi bên tai cô. Cô nhìn lại đồng hồ thì mới năm giờ kém mười nên ngủ tiếp nhưng nàng lại quấy phá cô không thôi. Mới hôm qua còn đánh cô rồi còn trầm ngâm mà bây giờ lại trêu chọc thân thiết với người ta. Chắc cô phải xem xét lại bệnh án của nàng mới được.
Bị cái cô nhóc này quấy phá nên cô chả ngủ được, cô đành thức dậy trong cơn buồn ngủ tột đỉnh. Cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt trên người vẫn mặc bộ đồ thể thao màu trắng của đội tuyển Việt Nam. Mở cửa ra đã bị nhóc hù một cái xém té ngửa cô hết hồn ôm ngực tim đập nhanh xém tí lọt ra ngoài. Lúc này nàng nhóc mở miệng: -Xuống.... nhà chơi chung!
Cô thấy cô nhóc này lạ lạ hôm qua khác hôm nay khác hoàn toàn, cô theo cô nhóc xuống nhà mà vẫn còn say ke nên mắt nhắm mắt mở đi xuống lầu. Mới năm.giờ sáng mà cả nhà ông Giang đã thức hết rồi, ông Giang đang nhâm nhi tách trà sen mà bà Ngô khéo léo pha cho, kế bên còn có đĩa mứt bí ngon lành cô thì rất thích mứt bí tuy mứt bí rất ngọt nhưng cô thích lắm một mình cô có thể ăn hết cả một túi to. Trừ mứt bí ra cô rất ít ăn những đồ ngọt khác.
Thấy cô đi xuống ông Giang cười hiền hòa: -Sao cháu không ngủ nữa, trời còn sớm mà, nào lại đây uống trà với chú!
Cô tiến lại ghế ngồi nhưng cô nhóc vẫn đeo dính cánh tay cô: -Hiểu Đình sao con khng buông tay chị ra để chị còn ngồi!_Bà Ngô lúc này dưới bếp bưng lên một bình trà mới thơm mùi hoa sen. Ông rót cho cô một tách, cô đưa lên mũi ngửi cảm nhận hương thơm của trà. Quả thật trà rất thơm, thơm đến nỗi làm cô hết buồn ngủ, lúc này ông Giang lên tiếng: -Sao Hiểu Đình lại ôm tay con vậy? Cô cũng không hiểu vì sao: -Dạ con cũng không biết tự dưng em ấy lên phòng rồi chọc phá con, rồi bây giờ ôm tay con dính cứng ngắt! Ông Giang thấy con mình có thể làm quen với cô chưa đầy một ngày mà còn tin tưởng ôm cô như vậy chắc có tiến triển hơn rồi. Nàng đã hôn mê rất sâu hình như gần một năm nàng mới tỉnh lại vài tháng do hôn mê sâu nên trí não của nàng đã rối loạn lúc thì vui, lúc thì hòa đồng, lúc thì giận dữ. Nguyên nhân cũng là do nàng bị một tên sở khanh lừa gạt tình cảm nên nàng mới nghĩ quẩn như vậy. Cô ngồi ăn mức ngon lành nàng ngồi kế bên vẫn ôm tay cô không ngớt miệng kêu cô đút cho nàng ăn nàng giờ y như mấy con chim non đòi mẹ đút mồi, cô cũng đút cho nàng nhưng phải chừa bụng ăn sáng nữa chứ. Ngồi luyên thuyên cũng gần sáu giờ cô phải chuẩn bị tắm rửa thay đồ để lên bệnh viện thôi. Cô lên phòng thay quần áo cô vẫn như mọi ngày áo sơ mi và quần ôm, cô xịt một ít nước hoa lên người và lấy chiếc áo blu trắng của mình cầm theo trước khi đi cô bỏ nước và thức ăn cho tên lông lá chà bá lửa kia rồi cô mới an tâm đi làm. Cô xách giày chạy xuống lầu tóc vẫn xõa như mọi ngày, nàng thấy cô lại phóng tới ôm cứng ngắt. Lạ nha sao nàng lại làm vậy cô nhớ hình như lúc trước cũng có một trường hợp như vậy rồi đó là do họ thấy ai đáng tin tưởng nên mới làm thế. Cô quay lại vuốt tóc cô nhóc rồi nói nhỏ: -Chị đi rồi một lát về, em ở nhà ngoan nghe lời ba mẹ nhớ ăn sáng luôn đấy! Rồi cô quay đi bà Ngô gọi với theo: -Bội Linh con khng ăn sáng à? Cô quay lại lễ phép đáp lời: -Dạ con đi trên đường ăn luôn, con chúc cả nhà ngon miệng! Và cái vèo đã mất tiu chiếc xe hơi lăn bánh trên con đường làng xong mười lăm phút sau đã tới bệnh viện. Cô mở cửa bước xuống xe trong sự chào đón niềm nở của tất cả y bác sĩ trong bệnh viện. Cô nở nụ cười tươi rồi bước vào, nhưng có một người vẫn im đó mà lườm cô. Cô bước vào phòng ghọp và lên tiếng giới thiệu, giọng nói nghiêm nghị chững chạc của cô vang lên: -Tôi Phương Bội Linh bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ là bác sĩ trưởng khoa tâm lý mong mọi người chiếu cố! Mọi người ai cũng vỗ tay nhưng có một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi giơ tay phản đối trong sự ngạc nhiên của mọi người: -Tôi phản đối! Giám đốc bệnh viện lên tiếng: -Bác sĩ Trịnh ông phản đối việc gì? Ông ta lên tiếng: -Sao giám đốc có thể đưa một cô gái trẻ như vậy lên làm trưởng khoa sao người đó không phải là tôi, một người gạo cội như tôi đáng lẽ phải đảm nhận chức vụ đó chứ? Lúc này cô lên tiếng: -Ông à! Dù trẻ hay không thì quan trọng là thực lực,nếu tôi không có thực lực thì làm sao đảm nhận chức vụ này? Ông ta câm họng và giám đốc bệnh viện lên tiếng: -Bắt đầu từ bây giờ, bác sĩ Phương sẽ là trưởng khoa, ai có ý kiến phản đối thì tôi kí giấy chuyển công tác. Bây giờ cuộc họp kết thúc!
Mọi người đi ra nhưng ông bác sĩ Trịnh vẫn ấm ức nên đi một mạch về phòng. Cô được những người mới làm quen dẫn đi một vòng bệnh viện để hiểu rõ khoa nào nằm ở đâu, bệnh viện này tuy ở nông thôn nhưng rất lớn cô đi mà muốn rụng cả chân. Đến gần trưa mọi bác sĩ đều nghỉ ngơi mọi người rủ cô đi ăn trưa chung cho vui cô cũng gật đầu vì sáng giờ cô chưa có gì bỏ bụng nên con sâu trong bụng cô nó kêu rồi, sống trong vỏ bọc băng lãnh đã quá lâu nên cô phải sống mở cho cuộc đời thêm vui vẻ chứ mặt lạnh hoài cũng chán. Cô xuống căn tin mua một chai sting dâu và gọi một suất cơm, cô gọi phần ăn rất đơn giản chỉ là thịt heo chiên cơm trắng và một phần canh cải. Cô lựa một chiếc bàn trống ngồi đó từ từ ăn phần cơm của mình, bàn bên kia vẫn có một người dõi theo từng hành động của cô đó không ai khác chính là Khả Hân.
Khả Hân nhìn cô trong lòng thoáng chút hối hận vì gây ra lỗi lầm với cô, cô vẫn như xưa vẫn gương mặt đó vẫn mái tóc đó nhưng bây giờ cô đã chững chạc hơn xưa. Cách ăn của cô vẫn không bỏ đó chính là ăn vài muỗng lại uống nước nên khi ăn cơm bên người cô lúc nào cũng phải có nước không thôi cô sẽ thấy thiếu. Đó cũng là nguyên do vì sao cơm chưa hết mà bụng đã căng cứng.
Cô ngồi đó bỗng có cuộc điện thoại từ ông Gian: -Bội Linh con về nhanh đi Hiểu Đình nó lại la hét rồi! Cô gấp rút trả lời lại: -Dạ chú con về ngay! Cô bỏ luôn phần cơm của mình chạy nhanh ra nhà xe Khả Hân hơi khó hiểu vì sao cô gấp như vậy.
Cô chạy xe thật nhanh, về tới nhà thì thấy nàng đang tinh thần bấn loạn như hôm bữa la hét ầm ĩ, cô lại tiêm cho nàng một mũi an thần và nàng đã ngủ. Tiêm an thần hoài cũng không phải cách, cô chắc phải đưa nàng đi ra ngoài giao tiếp với mọi người mới mong cải thiện tốt được tình hình.
|