Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 7: TA ĐÃ THÀNH THÂN Mặt trời bắt đầu tắt nắng, Tấn Lâm mới từ Hoa Mãn Lâu thong thả trở về nhà. Tấn Lâm hôm nay thật bận rộn, vừa diễn xong một màn ân ân ái ái với Giang Hiểu Nguyệt xong phải chạy đến nơi này cơ hồ vẫn chưa được nghỉ ngơi, thật mệt chết a. Chẳng giống người vừa thành thân, vừa khoái hoạt lại vừa vui vẻ a. Khoan đã, ta… vừa thành thân Tấn Lâm khựng lại tại chỗ mắt mở to vô cùng hốt hoảng, như thế vừa nhớ ra chuyện gì rất quan trọng Hôm nay lúc chạy ra ngoài cũng không suy nghĩ nhiều như vậy một mực chỉ lo cho Phượng Linh xảy ra chuyện bây giờ nghĩ lại, bản thân bỏ mặc Giang Hiểu Nguyệt một mình ở Tấn phủ, để nàng một nữ tử mới thành thân phải chờ đợi phu quân trở về chuyện này truyền ra ngoài với cả hai người đều không tốt, nếu bản thân bị phu quân mới cưới bỏi lại như vậy còn không phải rất mất mặc sao, huống hồ Giang Hiểu Nguyệt tiểu thư khuê các lại xinh đẹp như thế, còn không ủy khuất nàng chết sao, thật không xong rồi a. Càng suy nghĩ càng cảm thấy bất an, Tấn Lâm lập tức gia tăng cước bộ tức tốc chạy về Tấn phủ _Tiểu thư hay là đừng đợi nữa, người nói họ Tấn đó vừa mới thành thân đã chạy ra ngoài đến bây giờ còn chưa trở lại, thật không cho người chút mặt mũi a. Nói đoạn vẫn không thấy đối phương có phản ứng, nữ nhân thở dài _Người trước hết hay là dùng qua chút thức ăn đi, người kia sợ rằng còn chưa có về sớm đâu. Người vừa nói chính là tiểu Mai, nàng đi theo Giang Hiểu Nguyệt lâu như vậy nhưng cũng chưa từng thấy tiểu thư nhà mình chịu uất ức đến thế Hôm nay sau khi hầu hạ Giang Hiểu Nguyệt dùng cơm xong, nàng theo lời Giang Hiểu Nguyệt đến nhà bếp lấy chút điểm tâm đem đến phòng của tiểu thư cùng cô gia, nhưng sau khi đến mới phát hiện chỉ có một mình tiểu thư trong phòng, nàng có hỏi qua nhưng tiểu thư lại trầm mặc không nói, chỉ yên ắng ngồi trên bàn mắt hướng ra cửa sổ mặc dù trên mặt không để lộ biểu tình nhưng xung quanh thân người đã tỏa ra loại khí chất lạnh lẽo làm nàng không khỏi rùng mình, tiểu thư ba phần là đang ủy khuất. Có một tình lang đối tốt với mình như An công tử lại không thể cùng người ở bên nhau, bị gả đến cho một tên con nhà giàu còn phải đợi hắn trở về sợ rằng ngày tháng sau này không đơn giản như vậy, thật khổ sở cho tiểu thư, càng nghĩ càng chua xót _Ân, đã là thời gian nào? Giang Hiểu Nguyệt vân đạm phong khinh hỏi _Hiện tại đã quá giờ Thân rồi a Giang Hiểu Nguyệt nghe xong thoáng gật đầu. Hôm nay sau khi dùng bữa liền không thấy Tấn Lâm đâu nàng tựa hồ cũng không gấp gáp tìm hỏi một gia nô trong phủ mới biết được Tấn Lâm đã ra ngoài còn không để lại cho nàng một lời nhấn. Đối với nàng thì đây không hẳn là không tốt, dù sao nàng cũng đã gả đi, chuyện bây giờ chính là phải an phận làm một nương tử tốt, so với chuyện Tấn Lâm chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì có mấy quan hệ đâu. Nàng không sợ người bên ngoài đàm tiếu, miệng chính là của họ cho dù nàng làm tốt hay không tốt cũng khó tránh lời ra tiếng vào nhưng điều nàng e sợ chính là Giang Minh, chuyện này truyền đến tai người chắc chắn khiến y khó bề yên lòng, dù sao ước mong của phụ thân nàng là nhìn thấy nữ nhi sống hạnh phúc chứ không phải chịu ủy khuất như hiện tại. Nghĩ như vậy trong lòng Giang Hiểu Nguyệt dâng lên một cổ tức giận, mà cổ tức giận này tựa hồ vì một nguyên nhân nào khác chính nàng cũng không thể hiểu rõ Trời đều muốn tối như vậy mà Tấn Lâm vẫn chưa trở về sợ rằng lại đến thanh lâu tìm nữ nhân mua vui chuyện này chỉ sợ khó lòng giấu kín được. Giang Hiểu Nguyệt còn đang trong suy nghĩ bỗng dưng ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân sau đó Tấn Lâm bước vào ngạo nghễ đi đến trước mặt nàng một tay từ phía sau lưng đưa ra trước mỉm cười sáng lạng _Tặng cho nàng Giang Hiểu Nguyệt ngây người ánh mắt chậm rãi hướng về phía đồ vật trên tay Tấn Lâm tựa hồ muốn quan sát thật kĩ món đồ đó _Tặng ta? _Đúng vậy. Ta sau khi dùng cơm mới nghĩ tới chúng ta thành thân như vậy mặc dù nàng đã nhận sính lễ một mồn đồ này khó có thể so sánh nhưng ta dù sao cũng phải đích thân tặng cho nàng một món quà, như vậy mới thể hiện ta thật sự có thành ý cưới nàng làm nương tử a _Nha, vì vậy người liền lập tức chuẩn bị? _Ách, đúng a. “Nghĩ tới, ta thật sự nên tặng nàng một món đồ, nữ nhân chẳng phải đều thích được người khác tặng quà sao, bất quá lúc ta chuẩn bị nó cũng không nghĩ như vậy, đây chỉ là cái cớ để biện hộ việc ta xuất phủ, nàng nếu thông minh cũng bên biết tiếp theo hành xử như thế nào a.” _Nếu vậy thật nhọc công người vì chuẩn bị một món đồ cho thiếp thân mà chọn lâu như vậy. Giang Hiểu Nguyệt cười nụ cười vừa ôn nhu vừa quỷ dị Lần này đến lượt Tấn Lâm ngây người, nghĩ nghĩ một hòi nói _Phải, phải a ta lúc đó đi hết con phố cũng không tìm được thứ vừa ý, cuối cùng ở một cửa tiệm trang sức nhìn thấy món đồ này vừa nhìn đã thấy ưng ý, nàng xem có vừa mắt không a. “Đây là ta dùng tiền mới mua được, nàng một chút cũng phải thưởng thức một chút a” _Ân, vậy ta phải thật trân trọng đây. Đưa tay nhận lấy món đồ trên tay Tấn Lâm Tấn Lâm tặng là một chiếc vòng bằng phỉ thúy được xen lẫn giữa sắc trắng và xanh lục chính giữa có một hình chữ nhật bên hình chữ nhật kia có điêu khắc một đóa hoa mẫu đơn từng cánh từng cánh đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo tỉ mỉ. Chiếc vòng này vừa cầu kì lại tao nhã, vừa cao quý lại thanh thoát vừa giả giả lại thực thực vừa cốt cách lại vừa nhu hoà có thể xem là trân bảo trong nhân gian _Rất đẹp, ta rất thích. Giang Hiểu Nguyệt cười, nụ cười ôn nhu như nước _Nàng thích là tốt rồi. Cũng không oan uổng ta một phen vì nàng lựa chọn a _Phu nhân, nàng xem chiếc vòng này đeo trên tay nàng mới tỏa ra loại khí chất bức người vốn có của nó, giống như được làm ra là định sẳn cho nàng a. Lão nhân gia cũng thật không công bằng a, vì sao Giang Hiểu Nguyệt mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng thoát tục món trang sức y phục nào trên người nàng cũng đẹp đẽ yêu mị. Càng nhìn càng muốn phạm pháp a. Nàng chẳng lẻ là yêu tinh như truyền thuyết sao. _Để phu quân chê cười nếu không nhờ người cố ý vì thiếp thân chuẩn bị ta cùng chiếc vòng tay này chỉ sợ là vô duyên đi. Mặc dù không biết lời Tấn Lâm là thật lòng hay nịnh hót nhưng Giang Hiểu Nguyệt phải thừa nhận nàng từ nhỏ đã nhìn qua nhiều trang sức giá trị liên thành nhưng khi vừa nhìn thấy chiếc vòng tay này, nàng đã mơ hồ cảm nhận được sự liên kết kì lạ mà nó mang lại, có lẽ giống như Tấn Lâm nói, nàng và nó đã định là có duyên ước từ trước, nhất định phải gặp nhau. _Có điều _Làm sao _Sợi dây màu đỏ này là có ý gì? Nói rồi giơ tay cao lên để Tấn lâm nhìn rõ sợi dây ngắn màu đỏ buộc trên chiếc vòng tay _Ách đây… “Ta làm sao biết a ta lúc đo cũng chỉ để ý đóa mẫu đơn kia nhớ nàng lúc nàng có ý nghĩa tượng trưng của mẫu đơn gì đó, nghĩ rằng nàng sẽ thích nên mới lựa chọn, nào có quan tâm sợi dây kia đâu” _Là tượng trưng cho nhân duyên giữa chúng ta. “Nếu đã không biết vậy thì cứ cố gắng bịa ra một câu chuyện, dù sao ta ở trong việc này cũng rất có năng khiếu a.” Tấn Lâm nói tiếp _ Nàng nói xem chẳng phải nguyệt lão khi se duyên sẽ dùng một sợi dây màu đỏ sao, ta là cố tình nhờ người ta buộc sợi dây này tượng trưng cho chúng ta dù có xe cách thì nhân duyên vẫn sẽ dính chặt nhau giống như sợi dây này buộc chặt chiếc vòng, ta cũng sẽ ôm chặt lấy nàng vĩnh viễn không rời a Lời này vừa nói ra, tiểu Mai đứng trong góc cũng cảm thấy ngượng ngùng liền rón rén nhấc chân rời khỏi phòng đóng kín cửa Nhân duyên sao? Giữa ta và ngươi, sẽ có thể có nhân duyên gì đây? Ta vì mạng sống mà phụ đi phần tình cảm của người kia, đối với chàng là bất nghĩa, người như ta còn có thể xứng đáng nhận được hạnh phúc sao? Không, không thể nào. Từ lúc nhỏ mới sinh ra ta đã khắc mẫu thân mất, phụ thân suốt ngày bận việc triều chính ta từ đó cũng giấu kín tâm tư ở trong lòng đối với người ngoài làm ra bộ mặt tươi cười nhưng trong lòng tĩnh lặng như nước, là người kia ba năm trước kéo ta ra khỏi hố sâu, để ta nhìn thấy được ánh mặt trời làm cho ta cảm nhận được phần cảm tình bị cất giấu trong lòng, ta phụ chàng là phụ đi phần tình cảm của chính mình, từ nay sợ rằng sẽ lại bị vùi chôn trong thế giới của bản thân, vĩnh viễn không thoát ra được. Ta và ngươi chỉ có thể là duyên, không phải là nợ Một người như ngươi chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể để một mình ta ở trong lòng, mà ta đã không thể dành tình cảm cho bất kì người nào nữa, nhân duyên ta đã sai một lần, hà tất phải sai lần thứ hai? _Hảo, phu quân đối với ta tốt như vậy, ta cũng không thể không đáp vì vậy người đem nay hay là ngủ dưới đất đi _Ách, ngủ… dưới đất? Tấn Lâm há hốc miệng kinh ngạc Không phải chứ ta tặng cho nàng chiếc vòng tay đắt như vậy nàng lại để ta ngủ dưới đất, dưới đất lạnh như vậy, ta từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm trải qua, nàng một cái muốn lấy oán báo ân đây thật ra là đạo lí gì a _Ân, có vấn đề sao? _Phu nhân, có phải nàng nhầm lẫn gì không a, sao ta lại phải ngủ dưới đất a? _Ân, phu quân có phải đã quên chuyện ngươi chạy ra ngoài hiện tại cha nương chưa biết nếu lỡ để một gia đinh hay nha hoàn nào bẩm báo lại với họ, vậy ngươi còn không phải rất thảm sao, vì vậy ngươi tối nay ngủ dưới đất, ta cũng sẽ niệm tình ngươi có lòng hối cãi còn tặng ta chiếc vòng này mà xem như không có gì xảy ra, cũng sẽ dặn dò gia nô trong phủ giấu kín chuyện, ngươi nói không phải rất chu toàn sao? Giang Hiểu Nguyệt cười như không cười Thật là biết tính toán a, nàng biết ta vốn dĩ ở trong phủ không có tiếng nói còn cố ý làm như vậy là muốn ép ta thuận theo uổng công ta chuẩn bị chiếc vòng tay, cái đồ nữ nhân độc ác dám để phu quân mới cưới ngủ dưới đất, nàng nhất định sẽ chết vì lạnh giống như con người của mình vậy, hừ. Biết rõ không thể phản bác, Tấn Lâm sau đó đi đến cái tủ trong góc lấy ra một cái chăn, lại đi đến bên giường lấy một cái gối, lúc đi ngang còn không quên cho Giang Hiểu Nguyệt một ánh mắt căm phẫn. Bữa tối đôi phu thê mới thành thân đều không dùng qua.
|
Mình sẽ tranh thủ nha. Nay viết được 2 chương. Vậy đăng 2 chương a. Cảm ơn bạn đã quan tâm truyện.
|
Vẫn còn ít.
|
CHƯƠNG 8: HIỀN TẾ Mặt trời bắt đầu ló dạng tỏa ra thứ ánh sáng làm sáng rọi cả bầu trời, mảng không khí lạnh lẽo cũng dần dần tản đi bớt thay vào đó là nhiệt độ ấm nóng đang bao trùm cả khoảng không, sửi ấm vạn vật. Tại một căn phòng nào đó, cảnh tượng thật khiến cho người ta phải chú ý Tiếng gà gáy inh ỏi làm cho người đang nằm trên giường phải thức giấc. Mắt phượng từ từ mở ra nàng đưa tay xoa xoa mi tâm tựa hồ muốn xua đi cơn buồn ngủ còn sót lại lại rồi như chợt nhớ ra điều gì mày liễu khẽ nhíu lại cẩn thận xoay đầu hướng tầm mắt về phía người đang nằm cách đó không xa Người kia nằm yên vị dưới đất lớp chăn khoác trên người bị kéo xuống gần một nữa để lộ thân thể thon gầy nửa ẩn nửa hiện. Hai tay tùy tiện đặt dưới nền đất, mắt vẫn nhắm chặt cơ hồ đang mơ thấy chuyện chẳng lành, đôi mày nhíu đến méo mó khó coi. Thật ra, nàng không phải vì muốn giữ khoảng cách mà cố ý đuổi hắn xuống đất ngủ chuyện này đều so ra là không là trọn đạo thê tử, bất qua hôm đó khi động phòng hắn không bắt nàng làm chuyện kia, nhưng khi ngủ lại cứ vòng ta một tay lên người nàng, cách nơi đặc thù của nữ tử còn chưa quá nữa bàn tay một chân ở dưới gác lên hai chân nàng, khiến nàng nữa điểm cũng không dám động. Nàng cố gắng tách chân hắn ra, khó khăn lắm mới thành công không làm hắn thức giấc, nhưng sau đó hắn lại đặt trở lại như cũ, nàng sau đó cũng là bất lực đành cứ như vậy trải qua một đêm. Nàng là thê tử của hắn bị hắn ôm cũng coi như không có gì nhưng cách hắn ôm làm nàng khi tỉnh dậy thì cả người đều tê cứng. Hôm qua nghĩ tới, dù sao nàng cũng nắm trong tay điểm yếu của hắn không bằng cơ hội này đuổi hắn xuống ngủ dưới đất, ít nhất trải qua một thời gian cũng là may mắn đi, nghĩ như vậy liền hành động Hiện tại nhìn hắn ngủ như vậy, trong lòng nàng cũng là có điểm không nỡ hắn từ nhỏ sống trong phú quý hẳn là chưa từng chịu oan ức thế này, dưới đất vừa cứng vừa lạnh nếu là nàng cũng không muốn ngủ nhưng nghĩ tới chính nàng hôm đó cả người tê cứng trong lòng lại hạ quyết tâm nhất định không được mềm lòng Bỗng dưng truyền tới tiếng động nhỏ, Giang Hiểu Nguyệt giật mình nhanh chóng nằm trở lại giường, đắp lại chăn nhắm mắt diễn một màn giả vờ ngủ. Bên kia, Tấn lâm từ từ mở mắt ra cảm giác ánh sáng chiếu vào mắt làm mình khó chịu tay còn đang định chống người ngồi dậy thì lưng và cổ đã truyền đến cảm giác đau nhứt làm bản thân không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua. Đồ nữ nhân đang ghét. Nữ nhân chết bầm. Độc nhất là lòng dạ nữ nhân. Ách hình như có điểm sai. Mặc kệ, thù này phải trả, ta từ nay sẽ không ngủ dưới đất nữa, hừ Tấn Lâm nghĩ liền đưa mắt nhìn Giang Hiểu Nguyệt đang nằm bên giường thật lâu sau mới cố gắng chống dậy thân mình, tự thu xếp hảo chăn mền. Thấy chăn Giang Hiểu Nguyệt đang bị văn ra nhíu mày âm thầm thở dài rồi đến kéo chăn đắp lại cho nàng. Haizz. Dù gì cũng đã bái đường nàng cũng là thê tử của mình nghĩ không đành lòng cũng mềm lòng thay nàng đắp chân. Xong thay quần áo sạch sẽ cất bước ra khỏi phòng. Cửa vừa đóng, trong phòng truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm. Lúc cảm nhận hắn đang đi đến bên cạnh giường thì cảm thấy lo sợ hắn khi dễ khi nàng đang ngủ say nhưng không ngờ hắn lại hành động như vậy. Còn nghe cả tiếng thở dài của hắn. Tấn Lâm hôm đó hoặc là chạy đến nhà bếp tìm thức ăn hoặc là đến tìm Tấn phu nhân trò chuyện, hoặc chạy ra lương đình ở hậu viện hóng mát, những lần Giang Hiểu Nguyệt nhìn thấy hắn đều là ở trên bàn ăn. Buổi tối, hắn lấy cớ phải đọc sách mà chạy đến thư phòng. Tấn Lâm nghĩ thư phòng tuy ngủ không thoải mái bằng phòng mình nhưng ít ra còn hơn ngủ dưới đất vì vậy liền đến đây. Một ngày cứ như vậy trôi qua Sáng hôm sau Tấn Lâm còn đang trong mộng đẹp đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Tấn Lâm tâm trạng tức giận chỉnh lại quần áo xốc xếch đi ra mở cửa Cửa vừa mở, Tấn Lâm a một tiếng kinh ngạc, sau đó trong lòng dâng lên một cổ đắc ý thay thế _Sao nàng lại đến đây. Còn tưởng cao siêu thế nào cuối cùng cũng phải chạy đến đây cầu xin ta trở về, lần này nhất định phải để nàng cảm thụ được bản lĩnh của bổn thiếu gia, để xem sau này nàng còn dám ức hiếp bổn thiếu gia nữa không, hừ. Nhìn thấy thái độ hời hợt của người kia, Giang Hiểu Nguyệt nhẹ giọng hỏi lại _Có phải ngươi đã quên hôm nay là ngày gì, ân? Vừa nghe xong tâm trạng người đối diện như rơi xuống vực thẩm. Thì ra không phải đến đây để hối lỗi, là ta suy nghĩ quá đơn giản rồi sao? _Hôm nay là ngày gì? Ngữ điệu chán chường _Chúng ta thành thân đã ba này, theo quy củ mà nói hôm nay ngươi phải cùng ta hồi môn vấn an phụ thân _A là vậy sao? Vậy đợi một lát để ta vào thay y phục. Nói rồi hai tay kéo lấy hai bên cửa định đóng lại _Khoan đã _Còn có chuyện gì? Thật mệt mỏi a, nàng vì sao thích quấy rầy ta như vậy là ông trời phái nàng xuống làm khắc tinh của ta sao, khối băng đáng ghét Người kia do dự nhìn thấy tia khó chịu trong mắt Tấn Lâm mới từ từ nhỏ giọng nói _Ngươi… định thay quần áo ở đây sao? Tấn Lâm nghe xong xoay người nhìn vào trong phòng lúc này mới nhớ đến bản thân còn đang ở thư phòng ở đây không có quần áo thay như thế nào đây a. Nhưng cũng không thể để mất thể diện trước khối băng được, vì vậy liền ho khan hai tiếng _Dĩ nhiên là không, ta chỉ là muốn trở vào thu dọn đồ đạc rồi sau đó mới về phòng thay y phục. _Ân, vậy ta ra kiệu chờ ngươi Trong kiệu, Giang Hiểu Nguyệt ngồi một bên hai mắt nhắm chặt dưỡng thần, mà Tấn Lâm ở bên cạnh đã ngồi đến sát vách, ở giữa còn muốn ngồi lọt thêm hai ba người Ngồi được một lúc, Tấn Lâm còn đang loay hoay vén kiệu nhìn ra ngoài, bỗng nghe âm thanh lạnh lẽo vang lên _Đợi một lát gặp phụ thân ngươi phải cùng ta phối hợp thật tốt, diễn một màn phu thê ân ái _Tại sao ta phải làm như vậy? “Nàng đối xử với ta thế nào, còn muốn ta giúp nàng” _Ngươi không cần biết chỉ cần hôm nay cùng ta phối hợp thật tốt, ta sau này sẽ cùng những chuyện đã xảy ra hết thảy quên đi, vĩnh viễn cũng không tái nhắc lại Lại là uy hiếp ta sao, nàng cái nữ nhân cơ hội bất quá như vậy cũng tốt dù sao cũng không muốn thấy kẻ làm phụ thân như hắn không an lòng chuyện này đối với ta chỉ có lợi chứ không có hại cứ xem như ta đang làm tròn trách nhiệm của một hiền tế đối với nhạc phụ đại nhân đi, cũng tránh về phủ bị phụ thân trách mắng _Ân, ta đáp ứng nàng. Tấn Lâm nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: -Nhưng nàng cũng phải nhớ những lời nàng vừa nói, nàng nuốt lời thì ta còn không có cho qua dễ dàng đâu _Ân ta sẽ Đến trước phủ, Tấn Lâm xuống kiệu mắt đảo một vòng xung quanh cảm nhận được bao nhiêu ánh mắt của người dang bắn về phía mình, biểu tình hơi gượng gạo sau đó cũng là bỏ qua tâm tình khó chịu, bàn tay nhẹ nhàng dìu Giang Hiểu Nguyệt bước xuống, miệng không quên nở nụ cười ôn nhu như nước Một người dìu, một người phối hợp, ân ân ái ái tiến vào bên trong Đến đại sảnh đã thấy một nam nhân độ tuổi tứ tuần nhìn qua là người có học thức thân hình vừa phải khuôn mặt chữ điền biểu tình trầm lặng ôn hòa người ngồi ở trên ghế lớn bên cạnh là một nam nhân trạc tuổi đang đứng xem cách ăn mặc thì là quản gia Tấn Lâm dìu Giang Hiểu Nguyệt bước tới. Người trước mặt, Tấn Lâm đã gặp qua một lần là lúc thành thân chỉ là vẫn chưa có cơ hội tiếp chuyện, vì vậy cũng cúi người cung kính hành lễ _Tiểu tế bái kiên nhạc phụ _Ân, đã là người một nhà không cần đa lễ. Mau đến đây ngồi đi _Tạ ơn nhạc phụ. Nói đoạn nhìn sang Giang Hiểu Nguyệt ở bên cạnh – Đều nói là người một nhà, tiểu tế có thể khẩn xin nhạc phụ đáp ứng một yêu cầu của con không? _Là chuyện gì? Giang Minh biểu tính khó hiểu _Phu thê chúng con mặc dù thời gian gắn bó chưa lâu nhưng cũng được xem là đồng giường cộng chẩm, con là phu quân nhìn thê tử đứng bên cạnh đều cảm thấy đau lòng muốn xin phụ thân để Hiểu Nguyệt được miễn đứng chuyện này có thể hay không? Tấn Lâm ánh mắt vẫn là nhu tình bên trong còn có một tia xót xa chân thực Lời vừa nói ra ngay cả Giang Hiểu Nguyệt cũng âm thầm khen ngợi diễn xuất của Tấn Lâm mà Giang Minh ở bên cạnh nét mặt cũng âm trầm không ít, mắt hết đảo qua nữ nhi lại chuyển sang Tấn Lâm Tấn Lâm tuy là người cổ đại nhưng lối suy nghĩ vô cùng phóng khoáng không thích cảnh nữ tử phải chịu những quy định ràng buộc của thế tục. Chẳng phải nguyên tắc là do con người đặt ra sao. Tại sao lại cổ hũ đến như thế. Hôm nay nhân cơ hội này vừa thành công diễn một màn kịch lại làm được toại nguyện quả thưc là một mũi tên bắn chết hai con nhạn a. _Hiền tế đối với nữ nhi của ta hết mực cưng chiều, kẻ làm phụ thân như ta cũng được vui mừng. Mỉm cười phúc hậu – Nguyệt nhi, ngồi xuống đi _Ân phụ thân Tấn Lâm nghe vậy liền đứng lên kéo ghế để Giang Hiểu Nguyệt ngồi xuống sau đó chính bản thân cũng ngồi xuống ở bên cạnh ánh mắt không ngơi nhu tình nhìn người kia. Một khắc đó, Giang Minh dâng lên tia xúc cảm mãnh liệt giống nhu hắn có thể tin tưởng vào Tấn Lâm tin tưởng người này sẽ mang lại cho Nguyệt nhi hạnh phúc. Đến lúc này hắn cũng có thể xem như hoàn toàn một nữa tâm nguyện của phu nhân quá cố, tìm một tình quân tốt cho nữ nhi để nàng sống một cuộc đời an yên vui vẻ.
|
CHƯƠNG 9: ĐẤU KHẨU - OAN GIA Tấn Lâm và Giang Hiểu Nguyệt nán lại thừa tướng phủ khá lâu chủ yếu vì Giang Minh muốn thăm dò cuộc sống của nữ nhi cùng con rễ vì vậy Tấn Lâm chỉ còn cách tìm cớ tránh đi nơi khác, nhường lại chỗ cho cha con tình thâm Trở lại Tấn phủ trời đã sập tối cả hai người cũng lập tức tách ra Giang Hiểu Nguyệt bước chân vào phòng lập tức tiểu Mai đóng cửa lại giọng điệu gấp gáp mất bình tĩnh _Tiểu thư không xong a, lúc nãy An công tử cho người gửi thư tới suýt chút nữa thư bị gia nô trong phủ lấy đi a Giang Hiểu Nguyệt nghe xong đột nhiên hơi dừng lại một chút, ngữ khí âm lãnh _Hiện tại lá thư ở đâu? _May mắn nô tỳ phát hiện kịp thời nên đã lấy lại được, nó ở đây. Tiểu Mai từ trong áo lấy ra một lá thư đưa cho Giang Hiểu Nguyệt Giang Hiểu Nguyệt nhận lấy nhưng không lập tức mở ra xem chỉ bảo tiểu Mai lui xuống rồi chính bản thân ngồi xuống bên giường, gương mặt thẫn thờ như người mất hồn, mắt nhìn vào hư không. Rốt cuộc sau nữa ngày trời, người trên giường mới quyết định mở thư ra xem, rồi như không có chuyện gì xảy ra, cẩn thận gấp thư lại đứng dậy đi đến gần cửa sổ nơi đặt ngọn nến từ từ thiêu lá thư kia, cái nóng tản ra từ ngọn lửa cũng không thể xua đi cái giá lạnh tịch mịch trên gương mặt nàng Giang Hiểu Nguyệt đặt bút viết thư hồi âm cho người kia, biểu tình trên gương mặt bình tĩnh đến phi thường. Trong tâm tưởng của nàng, yếu đuối là hai từ không tồn tại, nữ nhân dù là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ vẫn có thể tự bảo vệ mình, vẫn có thể mạnh mẽ đương đầu với mọi thứ đường quên rằng một khi để đối phương thấy được bộ mặt yếu đuối của bản thân chính là tạo cơ hội để họ có thể đâm mình một nhát dao, hoặc trưng ra vẻ mặt thương hại mà cùng mình đối xử, hoặc vì chuyện của mình mà trở nên thương tâm hòa bi lụy, những điều này nàng đều không cần, nàng cần chính là bản thân không để lộ biểu tình, người khác cũng không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, như vậy chính nàng cũng tự bảo vệ được mình không bị công kích người khác cũng không vì vậy mà phiền lòng, vì thế có những chuyện nếu không cần thiết thì không cần phải nói ra, giữ trong lòng là tốt rồi. Chuyện của nàng cùng người kia ngay tại thời khắc nàng quyết định gả cho Tấn Lâm thì mọi thứ cũng theo đó mà kết thúc triệt để cắt đứt đối với tất cả mọi người đều tốt. Nàng lúc đó đã biết sẽ có ngày này, vì vậy hôm nay mới có thể bình thản như vậy đối mặt dù vậy trong lòng vẫn không tránh khỏi chua xót chuyện ba năm không thể nói buông xuống là hoàn toàn buông được, nàng không phải bồ tát dễ dàng bỏ xuống chấp niệm mà tu thành chánh quả. Thư gửi đi, nhiệt tình trong nàng cũng tan biến Chuyện Tấn Lâm hôm trước bỏ ra ngoài mặc dù không truyền đến tai Tấn phong nhưng ít nhiều đã kinh động đến Tấn phu nhân vì vậy Tấn Lâm mấy ngày kế tiếp đều không được bước chân ra khỏi phủ làm cho Tấn Lâm một bụng tức giận cùng uất ức buồn chán không có nơi giải tỏa Hai ngày trôi qua đối với Tấn Lâm như hai năm sống trong lao ngục. Bản thân cũng không biết làm gì chỉ có thể đi tới phòng luyện võ của Tấn gia để tập luyện nơi này đã nhiều năm bỏ trống nhưng vẫn được hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ. Tấn Lâm cũng đã rất lâu mới đến nơi này. Trong lòng không biết tư vị gì. Bản thân không phải là quá tệ nhưng vì muốn che giấu thân phận làm đủ mọi chuyện xấu để ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân. Cuối cùng cũng không tránh khỏi số phận cưới thê. Giang Hiểu Nguyệt, Giang Hiểu Nguyệt nàng là người như thế nào lạnh lẽo nhưng cô độc trong ánh mắt. Làm sao mới có thể hiểu được nàng. Tấn Lâm lắc đầu với suy nghĩ vừa rồi tại sao mình lại nghĩ đến nàng. Bản thân không muốn suy nghĩ lung tung bắt đầu dùng thương luyện võ. Đến khi người đẫm mồ hôi thì nằm dài xuống nền đất. Hình ảnh Giang Hiểu Nguyệt lại tái hiện trong tâm trí nhớ đến thù lần trước còn chưa trả nhân lúc rảnh rỗi phải cùng nàng tính toán một lần cho xong, ai bảo nàng dám ức hiếp mình, luật pháp không cho ta trị nàng, ta sẽ dụng tâm trị nàng, hừ. Tấn Lâm trở về phòng đã thấy Giang Hiểu Nguyệt một mình ngồi trên giường. Nàng cúi đầu tựa hồ còn chưa phát hiện có người khác bước vào, ánh mắt chăm chú hòa kiên nhẫn dán chặt vào mảnh vải trong tay, đôi tay khéo léo nhẹ nhàng luồng từng mũi kim qua lớp vải giống như sợ làm tổn thương đến nó. Nàng đưa tay vén mấy sợi tóc phủ bên sườn mặt, mắt vẫn như cũ không dịch chuyển, hình ảnh này làm cho người đang đứng ở trước cửa cũng sững sờ cảm giác như người vợ hiện ở nhà chờ trượng phu về, cảnh đẹp đẽ như vậy. Tấn Lâm nghĩ không nên phá vỡ bất quá suy nghĩ này chỉ lóe qua rồi dập tắt ngay sau đó. Tấn Lâm đi đến bàn ngồi nhẹ ho khan hai tiếng _Bên ngoài trời lạnh như vậy, người khác có thê tử châm trà bồi bên cạnh thật tốt chẳng giống như… Tấn Lâm úp mở, khẽ thở dài lắc đầu tỏ vẻ chán chường Giang Hiểu Nguyệt nghe nói lúc này mới phát hiện ra Tấn Lâm cả người thoáng giật mình nhưng nét mặt vẫn như cũ ung dung bình thản nghe được ngữ khí châm chọc kia, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên rồi nói như có như không đáp _Là ta sai lầm rồi, còn nghĩ đích thân thêu áo ấm cho phu quân, hảo hảo để chàng không bị lạnh không ngờ thứ chàng muốn lại không cùng tâm ý ta ăn khớp xem ra áo này là không thể thêu tiếp nữa, thật đáng tiếc. Nàng luyến tiếc nói, ngữ khí và vẻ mặt đều là vô hạn tiếc thương. Ách vậy cũng được sao? Nàng không nói ta còn không nghĩ nàng thêu cho ta, cái áo kia màu sắc vừa sậm lại có vẻ thô ráp trong số y phục của ta cũng không có cái nào giống như thế, là do ta quá nông cạn hay là nàng cố tình muốn chỉnh ta đây, khối băng độc ác này. Khóe miệng Tấn Lâm há to khó tin cơ mặt đều cơ hồ bị đông cứng lại tiếp xúc với nữ nhân này mình thật không lường nỗi trắng đen nữa rồi. _Ta làm sao không hiểu tâm ý của nàng chứ, nương tử tận tay thêu áo cho ta, Tấn Lâm này có phúc đức gì mới có được diễm phúc này ta trân trọng không hết thì sao lại từ chối đây, nương tử nàng cứ thêu tiếp tục đi ta bây giờ đi châm trà để hảo hồi bồi nàng uống. Tấn Lâm nhấn mạnh âm điệu như là sợ Giang Hiểu Nguyệt không nghe ra ý tứ trong câu nói, sau đó miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, ba chân bốn cẳng cầm ấm trà chạy mất Đợi khi Tấn Lâm trở lại trên tay đã là một ấm trà vừa châm hảo. Giang Hiểu Nguyệt lúc này không còn thêu thùa nữa mà chuyển sang đọc sách vẻ mặt vẫn là say mê chăm chú. Tấn Lâm thấy vậy hai chân rón rén đi tới nhẹ nhàng rót ra một chung trà không nói một lời đưa đến trước mặt Giang Hiểu Nguyệt. Người kia nhận thấy từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tấn Lâm rồi khó hiểu hỏi – Ân? _Ta đã nói bồi nàng dùng trà đây là trà do ta chính tay châm, tài nghệ của bổn thiếu gia, nàng cũng nên thử qua một chút đi. “Hừ, xem ta trị nàng thế nào”. _A, phu quân thật có lòng ta thật nên lĩnh giáo nhưng đáng tiếc hôm nay thân thể ta có chút không tốt, trà này sợ rằng không thể uống, nhọc lòng phu quân rồi. _Nàng… nàng… nàng vì sao lúc nãy không nói sớm, nhất định là cố ý muốn chọc tức ta phải không _A, ta khi nào thì nói muốn uống trà là ngươi tự nói muốn vì ta mà châm, ta từ chối cũng thật phụ tấm lòng của ngươi đi. Nàng cái nữ nhân này, ta thật muốn biết còn chuyện gì nàng không bịa ra được. Nàng hay là đừng tên Giang Hiểu Nguyệt nữa cái tên hay như vậy không hợp với nàng đổi thành Giang Lật Lộng đi hay là Giang Ác Phụ, Giang Hồ Ly… đúng vậy Giang Hồ Ly vừa gian xảo lại thích dùng vẻ đẹp hại người tên này dành cho nàng thì không ai có thể hợp hơn. Đột nhiên miệng Tấn Lâm cười gian trá tiến đến bắt lấy cổ tay Giang Hiểu Nguyệt người ép vào người nàng miệng ghé vào tai nàng nhỏ giọng _Có phải kẻ làm phu quân là ta quá thất trách mới để Hiểu Nguyệt như thế này không khỏe đi? Tay đưa lên vuốt tóc nàng giọng nói ủy mị khó tả: -Không bằng hôm nay để ta hảo hảo chăm sóc nàng, làm chuyện mà phu thê nên làm a? Giang Hiểu Nguyệt giống như không nghe thấy tâm tư vẫn còn bị động tác kia của Tấn Lâm làm tác động quyển sách cầm trong tay cũng rơi xuống, xúc cảm khi bàn tay đó chạm vào tay nàng còn có hơi thở khi nói chuyện phả vào bên cổ nàng, có chút tê dại, cộng thêm tư thế ái muội làm cho nàng chút không thoải mái nhưng cũng không phải loại chán ghét muốn đẩy hắn ra, bản thân nàng cũng không biết đây là loại cảm giác gì. Tấn Lâm nhìn vành tai hơi đỏ lên của Giang Hiểu Nguyệt lại nhìn đến biểu hiện mất tự nhiên của nàng tự nhiên hiểu được chiêu của mình phát huy tác dụng, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, lời lẽ càng quỷ dị khó tả _Hay là để ta dìu nàng đến bên giường, ân? Nghe được lời này, Giang Hiểu Nguyệt mới bị kéo trở về thực tại vẻ mặt ngưng trọng mình đây là trúng tà thuật gì ngẫu nhiên bị mấy hành động của hắn tác động nếu còn không chống trả sợ rằng tên này còn muốn được nước làm tới làm ra chuyện không đúng đắn với mình Một tay đưa lên gỡ cánh tay còn đang nắm lấy tay mình sau đó dùng sức đẩy người đối diện ra xa làm ra bộ mặt quỷ dị hơn so với Tấn Lâm còn muốn gấp mấy trăm lần _Nga, đúng lúc hai chân ta ngồi lâu có chút nhứt mỏi cổ vì phải cúi đầu thêu thùa cũng cảm thấy tê cứng, ngươi dìu ta đến bên giường hay là sẵn tiện giúp ta hảo hảo xoa bóp đi, phu quân? Hai chữ phu quan cố tình được kéo dài ra Tấn Lâm nghe xong, nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt tái xanh mồ hôi bắt đầu chảy xuống cổ áo, nữ nhân này thật biết cách chọc tức người khác, mình một tên lưu manh hỗn đãng, ăn nói trơn tru suốt mười mấy năm nhưng mỗi lần đối diện nàng thì toàn bộ lí lẽ đều bị bay đi đâu hết khả năng lập luận một điểm cũng không có còn kéo dài thì sớm muộn cũng sẽ chết vì đau tim a. Đã như vậy hay là cứ làm theo lời nàng xem thử ai mới là người chịu thua trước. Nụ cười quay trở lại trên khuôn mặt _Được, ta sẽ Giang Hiểu Nguyệt nghe xong cũng hơi bất ngờ, bất quá không để lộ ra mà chỉ gật đầu thuận theo. Đợi sau khi Giang Hiểu Nguyệt đã ngồi trên giường. Tấn Lâm mới ngồi xuống trước chân nàng ngẩng đầu lên cho Giang Hiểu Nguyệt một ánh mắt gian trá hai tay cũng theo đó nâng một chân của nàng bắt đầu xoa bóp Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy Giang Hiểu Nguyệt may mắn có được phu quân cưng chiều nàng nhưng chỉ nàng mới biết được, khi Tấn Lâm xoa bóp chân mình lực cánh tay còn nhẹ hơn gảy đàn, hơn nữa ngón tay cứ không ngừng lên xuống vuốt ve bắp chân của mình dù là cách một lớp vãi nhưng vẫn đủ gây ra cảm giác ngứa ngày nhượng khuôn mặt nàng vì nóng mà đỏ lên nếu còn tiếp tục sợ chân nàng mình còn không thẳng chân đá chết tên hỗn đản này, từ khi sinh ra chưa có ai dám trêu chọ mình như vậy đâu _Đủ rồi không cần tiếp tục xoa nữa. Tấn Lâm nghe xong đắc ý lại bắt đầu trổi dậy giả bộ khó hiểu _Ân sao vậy không thoải mái a? Đã biết mà còn hỏi muốn ta luống cuống còn không có đâu! _Rất thoải mái chẳng qua chân đã có cảm giác tốt hơn không dám nhọc lòng ngươi vì ta mà xoa nữa. Mắt thấy Tấn Lâm muốn mở miệng nói gì đó nhanh chóng tiếp lời: - Nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này ta làm sao còn mặt mũi đối diện với phụ thân cùng mẫu thân, phu quân cũng làm sao làm được đấng nam nhi cho nên vẫn là để ta nhượng tiểu Mai xoa bóp, như vậy mới là cách tốt nhất Chịu thua rồi sao, xem ra ván cờ này là ta thắng rồi. Tấn Lâm ý cười nồng đậm đắc ý _Phu nhân suy nghĩ thật chu đáo cứ làm như vậy đi. A ta chợt nhớ đến có việc ở thư phòng một chuyến, nàng hảo hảo nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi. _Ân. Cũng may hỗn đản này không truy cùng, nếu không nàng thật sự sẽ giết chết hắn. Giang Hiểu Nguyệt thầm mắng trong lòng vẫn không nguôi tức giận.
|