Trói Buộc Tình Yêu Phần 1: Thúc Tình
|
|
Trói Buộc Tình Yêu Phần 1(Thúc Tình)
Tác phẩm : Thúc Tình Tác giả : Băng Ngôn Tình trạng Raw (Hoàn) chính truyện 136 chương + 3 chương phiên ngoại Tình trạng edit : Hoàn Thể loại : GL, 1x1, cường ngạnh chiếm đoạt, gương vỡ lại lành, HE Couple : Thẩm Mộng Hi x Lạc Khuynh Nhan.
***WARNING: CÓ ĐÔI ĐIỀU MÌNH CHÂN THÀNH MUỐN NÓI NGAY TỪ ĐẦU. XIN CÁC BẠN HÃY ĐỌC CẨN THẬN VÀ LƯU Ý TRƯỚC KHI BẮT ĐẦU VÀO CHƯƠNG 1.
Đối với các bạn chưa từng đọc thể loại ngược theo kiểu trói buộc tình yêu và lần đầu tiên đọc bộ này, mình xin cảnh báo Trói Buộc Tình Yêu là truyện ngược theo kiểu trói buộc, nghĩa là nhân vật chính sẽ trói buộc điên cuồng người mình yêu một cách rất mù quáng và hầu như là ở vào thái cực (lảng mảng trong khoảng 64 chương đầu), nhưng cả câu chuyện sẽ KHÔNG chỉ dừng ở đó, nếu các bạn cảm thấy không thể vượt qua được khúc đầu và dù vượt qua được nhưng đến khúc ngược về sau mà vẫn cảm thấy không thể nữa, mình tha thiết mong các bạn hãy click back ngay lập tức trong an toàn, không yêu xin đừng nói lời cay đắng, xin đừng để lại những comment để mình đau buồn thêm, mình thật sự tha thiết điều đó và rất mong các bạn sẽ hợp tác. Thân ái.
|
[BHTT][Hoàn] Trói buộc tình yêu phần 1 (Thúc Tình) - Băng Ngôn.
Văn án Giới thiệu vắn tắt : Oải hương có ý nghĩa là 'chờ đợi tình yêu', mười năm trước, Lạc Khuynh Nhan đứng trên cánh đồng oải hương chờ đợi một người sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời cô. Năm năm qua ngoài ý muốn bị Thẩm Mộng Hi trói buộc, đến nay cô vẫn không cam tâm tình nguyện. Cuối cùng để được giải thoát, cô lên kế hoạch bỏ trốn nhưng bị Thẩm Mộng Hi tìm lại. Khi cô hao phí biết bao tâm tư trốn được Thẩm Mộng Hi, trái tim lại lưu lại nơi ấy... Nàng không từ mọi thủ đoạn, chỉ muốn chiếm được trái tim người kia. Quen biết mười năm, sống chung năm năm, nàng yêu Lạc Khuynh Nhan yêu thấu tâm can, nhưng Lạc Khuynh Nhan lại hận nàng hận tận xương tủy. Nàng càng đi càng sai, tất cả quay đầu liệu có kịp, nàng là Thẩm Mộng Hi! "Em không để ý chị đã qua hay vẫn còn với ai đâu, cũng không để ý những chuyện chị đã làm, chúng ta tiếp tục được không, đừng chia tay!". An Mộ Ca kiêu ngạo lại nức nở cầu xin Lạc Khuynh Nhan, nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn ngoảnh đầu, chỉ để lại lời "Xin lỗi!". Vì thế, câu chuyện tình yêu cùng những âm mưu chính thức mở màn. -- Note : gọi Thẩm Mộng Hi là nàng, gọi Lạc Khuynh Nhan là cô và các nhân vật còn lại. Welcome các bạn đến với hố, ahaha ~(‾▿‾~)
--
***WARNING: CÓ ĐÔI ĐIỀU MÌNH CHÂN THÀNH MUỐN NÓI NGAY TỪ ĐẦU. XIN CÁC BẠN HÃY ĐỌC CẨN THẬN VÀ LƯU Ý TRƯỚC KHI BẮT ĐẦU VÀO CHƯƠNG 1. Đối với các bạn chưa từng đọc thể loại ngược theo kiểu trói buộc tình yêu và lần đầu tiên đọc bộ này, mình xin cảnh báo Trói Buộc Tình Yêu là truyện ngược theo kiểu trói buộc, nghĩa là nhân vật chính sẽ trói buộc điên cuồng người mình yêu một cách rất mù quáng và hầu như là ở vào thái cực (lảng mảng trong khoảng 64 chương đầu), nhưng cả câu chuyện sẽ KHÔNG chỉ dừng ở đó, nếu các bạn cảm thấy không thể vượt qua được khúc đầu và dù vượt qua được nhưng đến khúc ngược về sau mà vẫn cảm thấy không thể nữa, mình tha thiết mong các bạn hãy click back ngay lập tức trong an toàn, không yêu xin đừng nói lời cay đắng, xin đừng để lại những comment để mình đau buồn thêm, mình thật sự tha thiết điều đó và rất mong các bạn sẽ hợp tác. Thân ái.
|
Chương 1 - Nhẫn nhịn Bầu trời ngoài cửa tối sầm, kéo theo tiếng sấm chớp đì đùng đinh tai nhức óc, như thể trận mưa giông có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Trên chiếc giường lớn trắng muốt, từ bên trong ổ chăn ấm áp một cánh tay ngọc mảnh khảnh thò ra. Bỗng chốc căn phòng tối sầm lóa sáng, một tiếng <đoàng> vang lên theo sau không lâu.
Trên giường, Lạc Khuynh Nhan ngồi dậy, toàn thân trần trụi trắng nõn, cô mơ màng giơ tay đỡ trán. Bỗng bị một thân thể ấm áp khác ôm chặt lấy đặt dưới thân, đầu hơi hơi đau nhức, cô ngước nhìn người trần như mộng đang nằm trên.
"Giờ mới bảy giờ sáng hơn, chị ngủ thêm lát đi, em đi tắm rửa..." Lạc Khuynh Nhan nói xong, liền chẳng chút nhẹ nhàng đẩy đối phương, ngồi dậy xuống giường vào phòng tắm xa hoa trong phòng ngủ xa xỉ.
"Nhan nhi, chị tắm chung nữa nha?" Vừa nói là một giọng nữ ôn nhu rất quyến rũ.
"Chị đã biết thói quen của em..." Lạc Khuynh Nhan thản nhiên, tiếp theo là tiếng cửa phòng tắm đóng sầm.
"Được rồi, vậy tắm nhanh chút, không thấy em chị sẽ lại cuống lên." Âm thanh nữ nhân rõ ràng hơi mất hứng, nhưng vẫn tiếp tục duy trì âm điệu ôn nhu.
Lạc Khuynh Nhan không trả lời, chẳng qua cô đang tắm rửa rất cẩn thận, dùng sức lặp đi lặp lại cọ rửa dưới vòi sen, sau đó thư thái ngâm mình trong bồn tắm lớn, nhắm mắt trầm tư.
Sau khi Lạc Khuynh Nhan thức dậy, nữ nhân nằm lại căn bản không thể tiếp tục ngủ, nàng ngồi thẳng dậy, trực tiếp nhìn chăm chú cửa kính phòng tắm, như thể thấy được cảnh xuân bên trong.
Lạc Khuynh Nhan biết trốn tránh mỗi ngày như vậy cũng vô ích, cho nên cô từ bồn tắm đứng dậy, dùng khăn tắm sạch sẽ lau khô thân thể, mặc áo, hít sâu, rồi đi ra.
Mà nữ nhân trên giường thấy cửa mở, không quản thân thể trần trụi chạy đến bên Lạc Khuynh Nhan. Vừa bước ra cô đã bị một thân thể trơn bóng ôm chặt lấy. Hai chân mày bất giác nhíu chặt liền giãn ra. Nhịn xuống không vui cô quay đầu ôm đối phương.
"Hi tỷ tỷ, em không bỏ trốn nữa, chị làm gì khẩn trương vậy?" Lạc Khuynh Nhan tận lực cho giọng nói thật ôn nhu.
Vẫn để Thẩm Mộng Hi nghe xong cảm thấy cô như đang kích động, càng ôm chặt hơn "Nhưng chị vẫn rất sợ, nếu giờ lại mất em, chị sẽ phát điên mất..." Thẩm Mộng Hi sợ hãi nói.
"Giờ vẫn chưa phải lúc, vẫn chưa đến lúc, Lạc Khuynh Nhan, mày phải nhẫn nhịn." Lạc Khuynh Nhan trong lòng tự cổ động mình. Cô khẽ vỗ bờ vai Thẩm Mộng Hi ý bảo nàng buông, bởi cô cũng đang thấy khó thở. Thẩm Mộng Hi lúc này mới buông Lạc Khuynh Nhan, nhưng nàng vẫn không buông tha nhìn chăm chăm dung nhan tuyệt trần của cô, vươn đôi tay ngọc trắng nõn nhẹ nhàng xoa vuốt hai má, cảm thấy không phải trong mơ mới thả lỏng Lạc Khuynh Nhan.
Đợi Thẩm Mộng Hi tắm xong bước ra từ phòng tắm, Lạc Khuynh Nhan đã mặc quần áo chỉnh tề. Cô nhìn Thẩm Mộng Hi chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, hai ngực đầy đặn như ẩn như hiện, cặp đùi thon dài trắng nõn bại lộ trong không khí, mang vẻ hấp dẫn mê người. Nhưng đối với Lạc Khuynh Nhan mà nói đó chỉ là một phụ nữ, cô chẳng có một chút ham muốn nào. Thấy, nhìn một cái, liền không xem nữa, cô xoay người đứng trước cửa kiếng hướng ra sân, sửa sang chiếc váy lam chuẩn bị rời cửa.
Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan không ngó ngàng đến mình chuẩn bị đi, mới vội vàng đến ôm thắt lưng, dựa chiếc cằm thon gầy lên bờ vai thon nhỏ "Nhan nhi, hôm nay đừng đi làm." Mặc dù nhìn như hỏi ý kiến Lạc Khuynh Nhan, nhưng thật ra lại là câu khẳng định.
Bất giác Lạc Khuynh Nhan siết chặt tay, cuối cùng bất lực buông lỏng, bởi cô biết bây giờ còn chưa thể cự tuyệt yêu cầu của người phụ nữ này, ngoài chuyện tắm chung...
Cô gỡ hai cánh tay như ngọc ra khỏi eo, xoay người nhìn Thẩm Mộng Hi, một khuôn mặt yêu mị, một dáng người khêu gợi xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo rõ ràng, khí chất cao quý tao nhã cực điểm. Nhưng cô vẫn chẳng thể có nổi một chút thiện cảm với nàng, sợ chỉ có chán ghét! Nhớ lại đêm qua nữ nhân kia hết lần này đến lần khác quấn lấy cô, cô thật hận không thể dùng nước sôi cọ rửa sạch sẽ thân thể dơ bẩn của mình, lúc này cô rất oán hận cơ thể mình.
"Nhan nhi, sao vậy? Sao không lên tiếng?" Thẩm Mộng Hi dịu dàng xoa má Lạc Khuynh Nhan, nhẹ nhàng nắn bóp, cảm xúc rất tốt đẹp, để Thẩm Mộng Hi yêu thích không thôi. Tại sao bản thân lại yêu thương tiểu tử này đến vậy? Thẩm Mộng Hi khẽ lắc đầu, mái tóc nâu dài quăn tự nhiên vốn được quấn lên cứ vậy bung xuống, càng quyến rũ động lòng.
"Không có gì, chỉ là mệt thôi, Hi tỷ tỷ, hay chúng ta ngủ tiếp đi? Tối qua em mất ngủ..." Lạc Khuynh Nhan áp chế cảm giác chán ghét trong lòng, cô bực bội khiến khuôn mặt đỏ bừng như đang thẹn thùng. Dung nhan tinh xảo đẹp tuyệt hơn nữa lại ửng đỏ tự nhiên, khiến cho tâm can rung động. Để Thẩm Mộng Hi không nhịn được khẽ hôn lên bờ môi "Ừm, Nhan nhi nói thế nào thì chính là thế ấy." Thẩm Mộng Hi nở nụ cười từ đáy lòng mình, Nhan nhi của nàng tốt đẹp như vậy, giờ phút này nàng muốn cô ấy.
Thẩm Mộng Hi cởi khăn tắm, dựa thân thể trơn bóng vào cơ thể Lạc Khuynh Nhan, giúp nàng cởi chiếc váy hoa lam chưa mặc được bao lâu...
Rốt cuộc hai người lại toàn thân trần trụi, Thẩm Mộng Hi lần lượt hôn lên toàn bộ thân thể trắng nõn, vốn toàn thân đã đầy những vệt hồng nay những cánh anh đào lại càng nhiều thêm "Nhan nhi, đến lượt em yêu chị ha?" Vừa nói xong, hai người đổi tư thế, Lạc Khuynh Nhan không cần nhiều sức đã đặt Thẩm Mộng Hi dưới thân. Nhìn từ trên cao khuôn mặt Thẩm Mộng Hi đỏ ửng, ánh mắt của nàng nhìn cô mê ly động tình, tất cả chỉ có đắm say yêu thương nồng nàn.
Nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn giống mọi ngày, hôn một cách máy móc. Rồi vỗ về thân thể hấp dẫn, khuôn mặt và đôi môi xinh đẹp của Thẩm Mộng Hi...
"Nhan... Nhan nhi, chị yêu em... ah, ư... Nhanh chút nữa~..." Thẩm Mộng Hi không chịu được, chỉ cần Nhan nhi chạm vào thân thể, nàng sẽ cảm thấy rất mãnh liệt, thân thể lẫn tâm hồn nàng chỉ thuộc về mình Nhan nhi. Nàng suy nghĩ thanh tỉnh, trong chốc lát liền đạt đến đỉnh "Nhan... Nhan nhi, em là của riêng chị... Ah~..." Cuối cùng, thân thể nàng bắt đầu rung động, co rút không ngừng...
Thẩm Mộng Hi không thể kềm chế, bấu lên tấm lưng trắng nõn của Lạc Khuynh Nhan, để lại dấu vết rất rõ. Nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn tiếp tục động không ngừng, chỉ như vậy mới khiến người phụ nữ này không nhanh tỉnh lại, nhịn xuống không vui, cô một lần lại thêm một lần thẳng đến lúc Thẩm Mộng Hi không chịu nổi vận động kịch liệt ngất đi.
--
Vừa post cái văn án thì mình đau bụng, chắc không phải điềm báo edit mấy chương đầu gặp trục trặc :]]], hy vọng thuận lợi đến chương 10. Lần đầu tiên post truyện, tay run và blah blah khẩn trương các thứ, nếu có lỗi gì mong được các bạn bỏ quá, phù, cuối cùng cũng nhấp nút phát đi (*'▽`*) hah~
|
Chương 2 - Nóng nảy Nằm mơ màng, Thẩm Mộng Hi dò tìm trên giường theo thói quen, mỗi ngày mở mắt chuyện đầu tiên nàng làm luôn là ôm chặt Lạc Khuynh Nhan, lúc này bên cạnh lại trống trơn. Thẩm Mộng Hi liền bừng tỉnh, nàng bật dậy, phát hiện đối phương vốn nên nằm cạnh đã biến mất tăm. Nàng sờ chỗ nằm, phát giác giường không hề ấm.
Thẩm Mộng Hi đảo mắt khắp phòng, phát hiện không thấy bóng dáng Lạc Khuynh Nhan, vội vàng xuống giường gọi điện tìm cô, nhưng bất luận đợi bao lâu cũng không thấy bắt máy, vì thế nàng nóng nảy ném chiếc điện thoại mới vào tường khiến nó vỡ toang. Rồi vội vã vào phòng khách gọi điện thoại bàn "Lâu Nhất? Nhan nhi ở đâu? Cô ấy đi đâu rồi?" Điện thoại vừa nhấc máy, Thẩm Mộng Hi quát như người điên với đầu dây bên kia.
"Thưa đại tiểu thư, Nhan tiểu thư giữa trưa đến công ty, do bây giờ đang họp nên di động để trong ngăn kéo văn phòng..." Đầu bên này đã sớm quen ngữ khí nóng nảy của nàng, bình thản trả lời.
"À, thế à?! Di động tôi lại hỏng, cậu giúp tôi mua cái khác y vậy mang đến đây..." Lúc này Thẩm Mộng Hi mới yên tâm. Nàng dập máy, thu dọn lại căn phòng, diện lên người trang sức trang nhã, bộ váy liền thân đỏ thẫm tôn lên nước da trắng như tuyết. Nàng soi gương sửa sang toàn thân. Nhìn ảnh ngược của mình tươi cười, nàng như vậy, Nhan nhi nhất định sẽ thích?
Không thể không nói Lâu Nhất làm việc hiệu suất rất cao, chưa đầy mười phút điện thoại mới đã được đem đến biệt thự cho Thẩm Mộng Hi. Nàng đã chuẩn bị xong, nhìn lại đồng hồ vừa vặn năm giờ chiều, có thể đón Nhan nhi tan làm rồi! Nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy hạnh phúc ngây ngất, ảo tưởng trong tương lai vài chục năm nữa chính nàng sẽ sống bên Nhan nhi như thế!
Mở cửa chiếc Lamborghini mới, khóe miệng nàng bất giác cong lên, Nhan nhi, chị đến đón em về nhà.
Lạc Khuynh Nhan vừa xong họp liền quay lại văn phòng chỉnh lý tài liệu. Đột nhiên có người không gõ cửa trực tiếp tiến vào, cô không cần nghĩ cũng biết là Thẩm Mộng Hi. Cô nhíu mày, động tác này là cô học từ người kia, chỉ cần đối phương thấy không vui sẽ có nét mặt như vậy "Hi tỷ tỷ, sao lại đến đây?" Ngữ khí nói chuyện của cô rất ôn nhu, như cơn gió mát phất vào lòng Thẩm Mộng Hi giữa ngày hè.
"Tại sao chị không thể đến? Chị thế nhưng là tổng giám đốc Thẩm Thị Quốc Tế nha..." Thẩm Mộng Hi xoay người khóa cửa cẩn thận, xong đi đến bên cạnh Lạc Khuynh Nhan, ngồi lên đùi cô, ôm lấy cổ rồi thủ thỉ nhả hơi chăm chú câu dẫn.
"Lát nữa tan sở, em sẽ về đúng giờ." Lạc Khuynh Nhan xoay người ôm Thẩm Mộng Hi, dĩ nhiên cô không sợ đối phương ngã xuống mà lo nàng sẽ sinh nghi.
"Cho nên chị mới đến đón em nè! Đợi lát nữa chúng ta đến quảng trường Nặc Mã ăn món Thái mình hay ăn nha?" Thẩm Mộng Hi hôn khóe miệng Lạc Khuynh Nhan, dựa đầu vào hõm cổ của cô, bộ dạng giống cô tình nhân bé bỏng như đúc.
"Ừm.".
-
Lạc Khuynh Nhan vừa lái xe vừa lạnh lùng nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên phía sau có một chiếc Jeep BMW màu trắng. Cô vội liếc nhìn Thẩm Mộng Hi đang ngồi bên cạnh, mà người kia cứ lặng thinh si mê ngắm cô, liền thở dài một hơi. Cô đã sớm quen những thứ này, dù đi đâu mấy chiếc xe kia cũng vạn năm không đổi bám đuôi cho đến tận giờ.
"Hi tỷ tỷ, hay ta về nhà ăn cơm đi? Em muốn ăn món tự tay chị nấu." Lạc Khuynh Nhan thản nhiên nói. Bị giám sát như vậy mỹ vị gì cũng đâu còn mùi vị?
"Ừm, bảo bối Nhan nhi muốn thế nào cũng được!" Thẩm Mộng Hi trước đến nay chưa từng cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Lạc Khuynh Nhan, cô muốn thứ gì nàng cũng sẽ nghĩ cách lấy cho cô cái tốt nhất, chỉ có điều nàng chưa bao giờ hiểu cũng không muốn hiểu Nhan nhi của nàng căn bản không cần như vậy. Nàng yêu thương vuốt đầu Lạc Khuynh Nhan lúc này đang lái xe, lại nhẹ nhàng đan tay chơi đùa lọn tóc bồng bềnh của cô.
Lạc Khuynh Nhan đẹp tuyệt trần tựa như con gái Giang Nam (vùng đất nổi tiếng với mỹ nữ Trung Quốc), ngũ quan tinh xảo nhu hòa, thanh thuần thoát tục, như tiên nữ vì bất cẩn mà hạ phàm. Để mỗi lần Thẩm Mộng Hi ngắm nhìn cõi lòng sẽ bất giác co rút, nàng thật lòng rất yêu Lạc Khuynh Nhan, đến muốn xoa cô cho kỳ nhuyễn rồi du nhập vào trong máu thịt suốt đời suốt kiếp không chia lìa. Lạc Khuynh Nhan đỗ xe vừa xong, tháo dây an toàn chuẩn bị xuống liền bị Thẩm Mộng Hi vươn tới hôn điên cuồng như lang như hổ. Lúc này cô thật tình đã không nhịn nổi chán ghét trong lòng, đẩy nàng ra một cách thô bạo.
Thẩm Mộng Hi hôn đến động tình bị Lạc Khuynh Nhan đột nhiên đẩy không chút khách khí, hơi mờ mịt ủy khuất "Nhan nhi, em sao vậy?" Hết nửa buổi, Thẩm Mộng Hi mới đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, giọng đã hơi mất hứng.
"Không có gì Hi tỷ tỷ, hôm nay đi làm mệt thấy buồn ngủ thôi." Lạc Khuynh Nhan cũng phối hợp cho khớp, khẽ che mắt ngái ngáp một cái, động tác đáng yêu cực để trái tim Thẩm Mộng Hi ngứa ngáy không thôi.
"Đều do chị không tốt, nhất định qua nay chị đã làm Nhan nhi thấm mệt? Nhan nhi tắm đợi chị lát, chị nấu cơm xong gọi em nha?" Trong lòng Thẩm Mộng Hi nén xuống nghi vấn, quả thật mấy hôm nay đều hàng đêm sanh ca, nhất định đã làm Nhan nhi thấm mệt? Đợi lát nữa nấu cho Nhan nhi mấy món bổ dưỡng, bằng không về sau chính nàng sao còn dám chạm vào cục cưng của nàng!
Tắm rửa xong, Lạc Khuynh Nhan mặc đồ bộ ở nhà bước xuống lầu, còn Thẩm Mộng Hi cũng nấu nướng xong đang chờ cô trên bàn cơm. Lúc này tóc dài thấm ướt tùy ý rối tung bên vai, mới tắm xong nên hai má cô thản nhiên đỏ ửng, ánh lên tia quyến rũ, để Thẩm Mộng Hi thấy mà trái tim tăng tốc nhảy nhót không ngừng.
Lạc Khuynh Nhan vừa đến gần liền bị nàng nắm chặt cổ tay, mạnh mẽ kéo cô ngồi lên đùi "Nhan nhi, đây, chị đút em!" Nói xong nàng cũng chẳng thèm quan tâm Lạc Khuynh Nhan có thích không, lấy đôi đũa ngà voi gắp món mà đối phương thích nhất đưa lại miệng thổi, sau đó tỉ mỉ đút Lạc Khuynh Nhan. Vốn bữa ăn chỉ cần xong trong nửa giờ, hai người lại tốn đến hai tiếng.
Cơm nước xong, Thẩm Mộng Hi gọi người làm thuê theo giờ đến dọn dẹp mọi thứ, mà lúc này Lạc Khuynh Nhan đã thay váy ngủ ren màu đen, ngồi trên sô pha phòng khách thoải mái xem tin tức, mặt lãnh đạm tựa như thế giới dù sướng vui khổ đau thế nào cũng chẳng liên quan.
"Nhan nhi..." Thẩm Mộng Hi đến ngồi cạnh Lạc Khuynh Nhan, thản nhiên ôm cô vào lồng ngực, ngửi mùi oải hương, mùi hương độc nhất của đối phương. Nàng không thích vẻ mặt cô như hiện giờ, giống như với Lạc Khuynh Nhan tất cả đều không liên quan, cô có thể bị triệu hồi về thiên đình bất cứ lúc nào, mà cô chỉ được là tiên nữ của riêng nàng thôi...
-
Cảm thấy một lớp kính vô hình giữa cả hai, rõ ràng gần nhau nhưng lại rất xa cách, hiện tại một người thì ngang ngược cưỡng ép, một người thì ẩn nhẫn chịu đựng chờ thời. Sao thấy đi xa nhau quá, đi xa nhau quá quá á á... rồi chắc đi... luôn quá TT^TT
|
Chương 3 - Trói buộc "Nhan nhi, em giữ nhiều tiền trong ngân hàng làm gì vậy?" Thẩm Mộng Hi nhíu mày, cười như không cười nhìn Lạc Khuynh Nhan.
Cô hoảng hồn giật mình nhưng cũng trả lời ngay "Đấy là em chuẩn bị chu toàn, lỡ có một ngày chị chả cần em nữa, chẳng lẽ em ăn không khí sao?" Nhìn vẻ mặt Thẩm Mộng Hi cô biết nàng đang nghi ngờ. Bất quá trải qua thời gian rèn luyện lâu như vậy, cô diễn thật hơn một diễn viên, sắc mặt trở nên ảm đạm, ngữ khí y chang cún con bị chủ bỏ rơi.
"Nhan nhi, chị không cần mọi thứ, không cần cả tính mạng cũng sẽ không bỏ rơi em..." Thẩm Mộng Hi luyến tiếc nhìn Lạc Khuynh Nhan trịnh trọng nói. Nàng mất thứ gì cũng được, chỉ không thể mất cô. Lạc Khuynh Nhan chính là sinh mệnh, là linh hồn, là tất cả của nàng.
Mỗi lần Thẩm Mộng Hi nói vậy, Lạc Khuynh Nhan đều cảm thấy sởn gai óc, người đàn bà này dù có chết cũng sẽ không buông tha cô...
"Hay thế này, em đưa thẻ ngân hàng chị cất hộ, chị cho em nhiều hơn tiền trong thẻ, con số trên tờ chi phiếu này gấp ba thẻ của em, em muốn xài thế nào thì cứ xài như vậy, được không?" Thẩm Mộng Hi không nới lỏng cảnh giác trước lời nói của cô, nàng muốn phong tỏa mọi thứ có thể giúp cô bỏ đi.
"Được, đến lúc đó đừng trách em phung phí đấy!" Lạc Khuynh Nhan cười tiếp nhận chi phiếu trên tay nàng, xoay người cất vào túi hàng hiệu. Có điều lúc xoay người nét mặt cô tối sầm đáng sợ, không ngờ nàng còn thăm dò tài khoản của cô, toàn bộ giấy tờ tùy thân đều bị nàng cất giấu, nói dễ nghe là giữ hộ, khó nghe chút chính là trói buộc, để cô vĩnh viễn cũng không thể sống chỗ nào xa nàng.
"Có lần nào mà chị trách em, chị thích em dùng tiền của chị mà, ngoan..." Thẩm Mộng Hi theo thói quen lại vuốt đầu cô, nàng cảm thấy mình lúc này giống như người mẹ, song nàng cũng thích loại cảm giác ấy, bởi vì vậy quan hệ giữa nàng với Lạc Khuynh Nhan tồn tại sự gắn bó không thể chia cắt.
Hôm sau hai người cùng lên công ty, do có rất nhiều xấp tài liệu khẩn cấp mà Thẩm Mộng Hi vẫn chưa xem, cho nên nàng nghỉ ngơi một ngày là nhiều, hôm sau liền phải vùi đầu vào công việc. Để luôn luôn có thể dễ dàng ngắm Lạc Khuynh Nhan, văn phòng nàng liền đối diện cô, các lớp kính thủy tinh trong suốt ở giữa, bất luận cô làm gì nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hiện giờ sắc mặt Lạc Khuynh Nhan nghe điện thoại rất nghiêm túc. Vị trí hiện tại của cô là giám đốc khâu tiêu dùng, cho nên nghiệp vụ cũng đặc biệt bận bịu, Thẩm Mộng Hi khuyên nhủ vài lần mong cô có thể làm trợ lý hoặc phó tổng, nhưng đều bị cự tuyệt, lý do là cô muốn rèn luyện bản thân. Thật ra ngoài lý do ấy, phần lớn chính là do cô được tặng đồ, có khi còn được nhận tiền hoa hồng từ những công ty khác, cô cần rất nhiều tiền, những khoản này đều vào túi riêng mà Thẩm Mộng Hi không thể biết. Cho dù có một ngày mọi chuyện bị dỡ lỡ, cùng lắm nàng cũng chỉ giam lỏng cô thôi.
"Tuyết Nhi, thật sự đã làm xong sao?" Lạc Khuynh Nhan mừng như điên nhưng vẫn giữ vẻ tự nhiên, cô sợ Thẩm Mộng Hi cách lớp kính sẽ nhìn ra khác thường.
"Tất nhiên! Nhan Nhan, tất cả đều đã chuẩn bị xong, cậu chỉ cần ấn định thời gian, bên này tớ sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ cho cậu!" Đầu dây bên kia là một cô gái tên Tuyết Nhi đang rất hưng phấn.
"Vậy được, đội ơn cậu lắm, tớ không biết phải nói sao mới bày tỏ được!" Lạc Khuynh Nhan hơi kích động, cô đã chờ đợi ngày này từ rất rất lâu.
"Đều là bạn học với nhau, nói thế mà làm gì, được rồi, tớ cúp đây, tránh để Thẩm Mộng Hi tra ra số này, bọn mình không thể trêu vào chị ta a!".
"Ok, chào cậu." Lạc Khuynh Nhan dập máy, sau đó lại gọi tiếp, để cho cuộc gọi vừa rồi chỉ như một cuộc trò chuyện bình thường với khách.
Bình thường nửa tháng một lần cô với Tuyết nhi sẽ liên lạc, mỗi lần không quá mười phút, bất luận Thẩm Mộng Hi kiểm tra điện thoại cô, hay là thăm dò những số mà cô đã nhận hay gọi đi, đều cũng sẽ không tra ra được gì. Bình thường Mục Tuyết Nhi sẽ dùng nhiều số khác nhau để gọi hơn nữa chỉ gọi vào máy ở công ty, lúc đầu bao giờ cũng nói về vấn đề ngỏ ý hợp tác cho đến lúc cô đề cập vào chuyện cá nhân mới bắt đầu vào đề.
Giữa trưa cô và Thẩm Mộng Hi thuờng đến nhà hàng lộng lẫy cạnh công ty ăn cơm, dường như cuộc sống như thế đã kéo dài một năm? Đã lâu đến nỗi bỏ quên tại sao cô lại bên cạnh Thẩm Mộng Hi, tại sao bị giam lỏng trong cái thế giới của người ấy. Không gì đáng trách hơn là Thẩm Mộng Hi lại đối xử cô rất tốt, thật cẩn thận trân trọng, cô muốn thứ gì nàng cũng sẽ cho cô cái tốt nhất. Thế nhưng điều cô một mực mong muốn đều không phải những điều này, cô chẳng qua chỉ muốn tự do, sự tự do như của chim chóc.
"Nhan nhi, đây nè, ăn nhiều một chút, em xem em gầy gò như vậy chỉ sợ một cơn gió nhẹ cũng thổi bay." Thẩm Mộng Hi liên tục gắp những món ăn mà em ấy yêu thích nhất, nàng sợ Nhan nhi bị gió thổi đi, nếu nàng không tìm được cô chắc nàng thật sự phát điên mất.
Nếu bị cơn gió thổi đi thật cũng đâu phải chuyện gì tồi tệ? Lạc Khuynh Nhan tự giễu cười, ăn đồ ăn nàng gắp cho cô một cách máy móc.
Thẩm Mộng Hi nhìn cô ăn cơm, trong lòng mềm nhũn, tựa như mười năm trước lúc thấy cô lần đầu, kia một khắc trái tim liền rung động. Ánh mắt Thẩm Mộng Hi lơ đãng như hồi tưởng chuyện xưa.
"Hi tỷ tỷ, chị nghĩ gì vậy?" Lạc Khuynh Nhan thấy hơi tò mò, bình thường ở bên cô nàng rất ít thất thần, hơn nữa lần thất thần này lại còn rất lợi hại, ngay cả cô huơ huơ tay trước mặt, nàng cũng không phát hiện.
"A? Chị nhớ lại lần đầu gặp em ấy mà, thật sự hoài niệm!" Thẩm Mộng Hi phục hồi tinh thần ánh mắt sáng rực dịu dàng như nước dừng trên người cô, đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi, gương mặt không còn nét non nớt khờ dại ngày nào, mỗi cái mi nhăn mày cười cũng ngày càng khiến trái tim nàng rung động.
"......" Giờ khắc này Lạc Khuynh Nhan trầm lặng, nếu cô được trở lại mười năm trước cô nhất định sẽ ngăn cản người kia, người sẽ gặp mặt Thẩm Mộng Hi. Như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.
"Hi tỷ tỷ, tháng sau sinh nhật chị nhỉ?" Cô phá lệ nhắc đến sinh nhật nàng, để Thẩm Mộng Hi hơi thụ sủng nhược kinh (sửng sốt vì bỗng dưng được đối xử tốt).
"Ừ! Làm sao lần này em lại biết sinh nhật chị vậy?" Nàng nói với giọng vui vẻ, Nhan nhi của nàng đã bắt đầu để ý nàng.
"Lúc trên công ty xem sơ lược lại hồ sơ lý lịch em vô tình trông thấy thôi! Chị muốn tặng quà gì nào?" Cô không mặn không nhạt nói.
"Chị chỉ muốn suốt đời Nhan nhi ở bên chị, chỉ vậy thôi!" Ngữ khí nàng hơi mất mát, hóa ra chỉ là vô tình trông thấy...
"Haha, gạt được chị rồi! Hi tỷ tỷ, thật ra em cố tình tìm hiểu sinh nhật chị mà!" Lạc Khuynh Nhan tươi cười giả vờ đùa dai, còn trỏ trỏ chóp mũi nàng.
Thẩm Mộng Hi cảm thấy mình giống như đang bước vào một con đường thênh thang rộng lớn, Nhan nhi của nàng lại chủ động tiếp cận nàng, biết bao năm rồi không còn được như vậy. Thẩm Mộng Hi sửng sốt ngẩng đầu dừng ở Lạc Khuynh Nhan, đột nhiên nở nụ cười dịu dàng mà không yêu mị như ngày thường, như ánh nắng chói chang sau cơn mưa giông "Chị hai chín rồi, Nhan nhi mới chỉ hai tư, chị so với em lớn tuổi hơn rất nhiều, Nhan nhi sẽ ghét bỏ chị già hơn em sao?" Ngữ khí nàng hơi u oán.
"Chị lớn tuổi hơn càng tốt chứ! Như vậy chị mới yêu quý và trân trọng cục cưng của chị..." Lạc Khuynh Nhan cười khẽ, nói lời trái với lòng.
Nghe cô nói xong, nàng cảm giác như cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, Nhan nhi của nàng đã bắt đầu thích nàng. Nàng đứng dậy đến bên cạnh xoay người cô lại bắt đầu hôn.
Trong căn phòng lúc này có hai người đang hôn hít điên cuồng, chỉ có điều tâm tư hai bên lại không đồng điệu.
|