Sóng Gió Song Sinh
|
|
Chương 6:
Thế là những ngày tập luyện ngoài giờ giữa các lớp với mục đích giành chiến thắng bắt đầu.Tôi và nó buổi sáng thì đi cùng nhau,buổi chiều thì mỗi đứa 1 hướng đi đến chỗ tập hợp riêng của lớp.Nó thì nhức đầu vo gạo với lời thoại còn tôi thì bứt tóc với những bài học bước đi kiểu người mẫu của Xuân.Rồi thì ngày chủ nhật đã gần kề,vẫn như mọi thường khi tan học thì tôi và nó sẽ cùng về nhưng hôm nay nó lại chỉ đưa tôi cái cặp
- Ngày mai chủ nhật là thi rồi nên tối nay em ở nhà Vy cùng mấy đứa trong lớp dợt lại lần cuối và thử trang phục.Upa nói với mẹ dùm em nha!
- Ờ… để tao nói với mẹ!
- Ừm,vậy em đi nha.Upa về đi.Thằng Phong nó chở em.
- Ờ…
tôi nói vs giọng thoáng buồn rồi đạp xe đi.Tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa rồi.Tự nhiên nghe nó nói thế xong thì lại buồn.Buồn vì giờ mở miệng ra là nó nói có thằng Phong rồi hay buồn vì nó ko còn thường xuyên ở bên cạnh tôi nữaTôi ko biết chỉ Buồn vì tối nay tôi sẽ ngủ 1 mình trong phòng buồn vì sợ cô đơnTôi cũng ko hiểu ...Tôi chỉ biết…trong tôi có cái gì đó thay đổi.Tôi ko còn coi nó như 1 đứa em phiền phức,lúc nào cũng ồn ào nữa mà hình như tôi đã xem nó như 1 người khác.Giữa tôi và nó…có 1 cái gì đó…dường như tôi ko muốn nó bên cạnh ai khác hay xa tôi dù chỉ 1 chút…Đó là gì nhỉ?Thật lạ…phải chăng tôi bị điên?Hay tôi bệnh rồi?Sao tôi lại có 1 cảm giác kì lạ với nó như vậy khác vs cảm giác tôi bên vy là sao nhỉ
.tối đêm đó,tôi cứ nằm lăn qua lăn lại mãi trong phòng 1 mình.Tôi ko thể nào nhắm mắt ngủ được.Có lẽ là vì nó…Từ nhỏ đến lớn,tôi với nó như hình với bóng,lúc nào cũng có nhau mặc dù khi lớn thì tôi bắt đầu ko thích nó nhưng giờ lại khác.Ko có nó ôm,tôi thấy như thiếu 1 cái gì đó ấm áp.Ko có nó nằm nói chuyện trước khi ngủ,tôi thấy thiếu 1 cái gì đó khiến tôi ko vui.Ko có nó…tôi ko ngủ được!Tôi đang nhớ nó chăng?Có lẽ vậy…thay vì ngủ,tôi lại cứ ngồi nhìn ra cửa sổ ngắm bầu trời ban đêm…yên tĩnh và huyền ảo giữa những ánh sáng từ những vì sao đêm đang hòa với màu của ánh trăng.Trong vô thức,tôi tự nói 1 mình:
Sao mình lại ko ngủ được nhỉ?Sao cứ nhớ nó như nhớ người yêu vậy trời?lâm ơi,mài điên rồi… Vậy là tôi ngồi điếm thời gian và nhớ về nó có phải chăng tôi đang yêu mà sao có thể nó là em tôi mà A.a.a.a.a.a.a.a……trời ơi tôi đang nghỉ gì vậy nè
Tôi tự đánh vào mình để tự tỉnh táo lại thì mẹ gõ cửa phòng
- lâm ,sao khuya rồi ko ngủ đi con
- Dạ mẹ con ngủ ngủ đây!Mẹ ngủ đi.Ko có gì đâu!
- Ừm!
- Chúc mẹ ngủ ngon!
- Ờ,ngủ ngon!
Mẹ tôi trở về phòng và tôi thì trùm kín mình lại.Co người trong chiếc chăn,dường như tôi đang sợ.Sợ sợ điều tôi đang cảm nhận là thật thì mẹ tôi chắc sẽ giết tôi chết mất…và…và…cả…nó…nó…sẽ ko nhìn mặt tôi…Tôi sợ và cố gắng nhắm mắt ngủ để quên đi những cảm xúc vừa rồi của mình.Tôi muốn chôn vùi nó.Chôn nó xuống thật sâu trong lòng…Con mắt tôi nhắm nghiền lại nhưng khóe mắt của tôi thì vẫn cứ vô tư tuôn lệ…ờ…giọt lệ đầu tiên của tôi kể từ khi tôi cất tiếng khóc chào đời.Hình như tôi đang khóc vì nỗi sợ chính mình.Tôi ko dám tin và cũng ko dám nghỉ đến
...Sáng hôm sau…tôi thức dậy trong mệt mõi tôi đến trường thì các bạn lớp tôi đã có mặt . tôi đã cảm nhận được sự sôi động ở bên trong.Sân khấu ngoài trời được nhà trường trang trí thật hoành tráng.Ngay cả cái cổng cũng đã được gắn đầy bong bóng đủ màu mà.Nhưng tôi vẫn chưa kịp quan sát hết thì Xuân đã xuất hiện kéo vội tôi về lớp học để thay đồ cho tôi vì tiết mục của lớp sẽ được trình diễn ngay sau khi lớp kia biểu diễn xong phần múa hiện đại của mình.Ko quen thay đồ trước mặt người lạ,tôi nói:
- xuân đợi lâm 1 chút được ko?lâm ko quen thay đồ trước mặt đông người thế này!
- Có sao đâu?Con gái cả mà?
- Ưm…nhưng thôi lâm ko quen tđể lâm vào nhà vệ sinh tôi giựt bộ đồ trên tay của Xuân rồi chạy đi.Sân trường đông đúc học sinh nên tôi phải cố chen lấn qua đám đông.Đến nơi,phòng nào cũng có người,tôi đành đứng bên ngoài chờ thì lại gặp Vy tôi bỡ ngỡ khi thấy Vy trong bộ đồ hóa trang cô tiên,tôi đứng im như tượng nhìn Vy.Vy thì lại mỉm cười nói:
- lâm nhìn Vy có lạ lắm sao mà im re vậy?
- Ah đâu có tại thấy …thấy vy làcô tiên mà đẹp wa nên lâm nhìn cứ ngỡ thật ko đó
- hihi...cảm ơn lâm wa khen
- thì lâm thấy sao nói vậy thôi
Tôi gãi đầu nói trông thật ngây ngô
- vy xong rồi lâm vào thay đồ đi muốn đứng đây luôn sao
- Ờ..hì,quên nữa lâm đi đây bye vy -ok bye
tôi nói rồi bước vội vào phòng.Thay đồ xong,tôi bước ra thì ko thấy Vy đâu nữa.Nghĩ chắc Vi về lớp của mình nên tôi ko đi tìm mà cũng về lớp của mình.
Vừa thấy tôi xuất hiện,Xuân và mọi người đang lay hoay đều phải ngừng lại 5p nhìn tôi chằm chằm.Tôi cũng ngơ ngác vì ko hiểu
- xuân nhìn lâm có kì lắm ko
- đâu có lâm rất đẹp mọi người mau tập trung ra sân khấu thôi.Đến lượt tụi mình rồi
Xuân vỗ tay giúp cả đám hoàn hồn lại rồi kéo nhau ra sân.Tôi chẳng hiểu đâu vào đâu lắc đầu 1 mình rồi cũng đi theo họ…
Bước ra đứng 1 bên cánh gà,tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp,tay chân bắt đầu run run.Nhưng rồi nghĩ đến phần thưởng cho giải nhất,tôi cũng hơi tham tham và tò mò nên cố trấn tĩnh mình.Tôi hít 1 hơi dài lấy lại sự bình tĩnh khi nghe Mc thông báo đến lớp của tôi.Phải bước lên sân khấu rồi.
Tôi đi lên cùng 2 bạn cùng lớp với trang phục của Xuân đã thiết kế.Theo tiếng nhạc sôi động,tôi bước đi 1 cách tự tin,phong cách,mạnh mẽ.Cả khán đài như bùng nổ khi thấy tôi xuất hiện cùng 1 cơn gió tình cờ thổi qua làm cho chiếc áo khoác tôi mặc bung lên,mái tóc tôi cũng bay phất lên để lộ rõ gương mặt “đẹp zai” của tôi càng khiến mấy bạn nữ thích hơn.
....Nhưng tôi thì ko quan tâm đến.Tôi chỉ cố gắng tìm trong đám đông bên dưới tìm nó .Tìm mãi cũng ko thấy nó đâu mà còn đi lộn xộn trên sân khấu.Thế là ko cần phải nói,2 đứa bạn của tôi bị tôi làm cho loạn,đụng nhau tùm lum và té cả đám mọi người có mặt đều im bặt hết nhìn,ko ai dám lên tiếng.Tôi biết mình chỉ có 5s thật nhanh tìm cách ứng phó trong tình huống này hoặc là mọi người sẽ cười rần cả lên trước cảnh này.Tíc tắc,tôi nhớ lại trong đĩa nhạc đệm cho phần trình diễn thời trang do tôi đi nhờ người ta làm có xen lẫn 1 bài nhạc của Britney mà bài đó tôi đã từng nhép miệng hát theo vài lần rồi Thế là ko cần nghĩ nhiều,tôi đỡ 2 người bạn đang té của mình đứng dậy rồi cả 3 xoay lưng về phía khán giả.Tôi nói thật khẽ đủ để cho họ nghe được từng lời:
- lâm biết 2 bạn đang rất run và lo vì cú vấp té vừa rồi.Lỗi là của lâm nhưng bây giờ phải giải quyết tình huống này nếu ko tụi mình bị quê và còn hại cả lớp nữa!
- Vậy phải làm gì bây giờ
cả 2 đồng thanh liếc ngang qua tôi hỏi
- Làm theo lâm nè
Lời nói của tôi vừa dứt thì bài nhạc kế tiếp trong đĩa bắt đầu.Mọi người đều ngơ ngác nhìn theo 3 đứa ko hiểu định làm gì?Cả DJ chỉnh nhạc đang đứng bên cánh gà cũng ko dám tắt nhạc mà vẫn để tiếp tục.Thế là tôi xoay mặt xuống các bạn bước lên thật mạnh mẽ,miệng nhép theo lời bài nhạc.2 người bạn của tôi cũng đánh cược tin vào tôi và làm theo.Cả khán đài như sôi động hẳn lên.1 cảm giác hưng phấn kì lạ len lỏi vào từng người.Có lẽ nhờ bài nhạc hay…cũng có lẽ là nhờ vào sự táo bạo của tôi.Những bước đi di chuyển trên sân khấu mà Xuân dạy để làm giống người mẫu giờ đây đã được tôi sử dụng 1 cách uyển chuyển,nhanh hơn…nó đã trở thành những bước nhảy ngẫu hứng...Oh yeah...bài nhạc kết thúc,3 đứa cũng đứng im trên sân khấu trong tư thế thật đẹp mắt.Tôi đứng giữa khoanh 2 tay lại,2 người kia thì đứng 2 bên,1 tay chóng nạnh,1 tay gác lên vai tôi.Cả 3 thở gấp vì mệt và hồi hộp chờ phản ứng của mọi người.1 sự im lặng,căng thẳng bao trùm lên sân khấu.Tất cả như nín thở…và 1 tràn pháo tay rầm rộ bỗng vang lên.Tuyệt!Tôi cho đó là sự thích thú.Mọi người đã thích tiết mục bất ngờ này và đều vỗ tay tán thưởng.Ko chỉ vậy,1 vài bạn nữ còn bước lên sân khấu lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp tôi và tặng 1 vài món quà nhỏ nhỏ xinh xinh nữa.Tôi chỉ biết cười cám ơn rồi cùng 2 người bạn của mình cúi chào mọi người để rút xuống.Bước xuống sân khấu,đám của Xuân liền chạy vội đến vây lấy tôi và 2 người bạn
- Trời ơi,lâm làm cả lớp hết hồn luôn đó!
- Hì..hì..lâm xin lỗi!Tại lâm hết.Đi lung tung ko như lúc diễn tập nên loạn cả lên.
- Nhưng cũng may là lâm ứng xử được.Nếu ko lớp mình quê 1 cục luôn rồi!lâm giỏi thật đấy!!
- Ko dám..lâm chỉ cố gắng ko làm mình bị quê thôi
tôi gãi đầu nói
- Mà lúc nãy lâm cứ nhìn nhìn bên dưới kchi vậy tìm ai hả
1 đứa bạn cùng lớp lên tiếng hỏi
- uhm .lâm ..tìm em mình!
- phương nghi hả
- Ờ..ừm..!
- Lúc nãy mình thấy nghi đi vs ai lên lầu đó
- Vậy hả?
- Ừm!
- Xin lỗi,lâm đi kiếm nó 1 chút!
Tôi nói rồi chạy vội đi ra khỏi đám bạn đang vây lấy mình.Lên đến lầu,tôi vội tìm đến phòng học của nó Trong suy nghĩ,tôi ko biết vì lại muốn gặp nó đến vậy có lẽ tôi đang nhớ nó tôi đã bước đi rất nhanh Nhưng rồi tôi phải khựng lại núp qua 1 bên khi nghe cuộc trò chuyện của nó và Phong...
Tự nhiên ông kéo tui lên đây chi zạ?Làm tui ko được xem upa của tui biểu diễn luôn!
- thì tại có chuyện muốn nói với nghi nên Phong mới kéo nghi lên đây!
- Chuyện gì?
- Ưm…ưm....ưm...
-gì mà Ưmm……wài zạ Có gì nói lẹ đi làm như chuyện nghiêm trọng lắm vậy
- Thì chuyện này nghiêm trọng lắm!Nên phải suy nghĩ thật kĩ Phong mới dám nói ra.
- Chuyện gì vậy
- chuyện là cảnh cuối…cảnh cuối ý…..
- Cảnh cuối nèo?
- Cảnh…cảnh…hoàng tử đánh thức công chúa = 1 nụ hôn…
- Ừa…lát tối mới đến lượt lớp mình diễn mà?Sáng nay chỉ dành cho mấy lớp có tiết mục ngắn!Ông nói đến cảnh đó chi zạ?
- nghi ko nghĩ gì sao?
- Nghĩ gì là nghĩ gì?
- Thì…lúc đó Phong hôn nghi ko ngại chứ?
- hả....
-ông sao phải hôn tui quên chuyện đó đi
-nghi hôn ai bao giờ chưa
- Hỏi zô ziên wá!Ông thấy tui có bạn zai hem mà hỏi hôn ai bao giờ chưa?
- vậy giờ sao khi cốt truyện là vậy mà Phong cũng chưa hôn ai bao giờ?
- Ông chưa hôn ai bao giờ kệ ông chứ?Nụ hôn đầu đời của tui hem phải rẻ đâu mà trao cho ông đơn giản chỉ qua 1 vở kịch.Ông đừng có mơ làm chuyện đó với tui nha!
- Ai….ai…mơ chứ?Của nghi ko rẻ bộ của Phong rẻ hả?
- Xì,chứ gì nửa
“Cốp”
Phong cốc vào đầu nó rồi chạy đi nó nhăn mặt rượt theo oánh lại Phong.2 người chạy giỡn với nhau trong phòng có vẻ rất zui.Tôi đứng bên ngoài chợt cảm giác như bị bỏ quên.Ko ai nhớ đến.Tự nhiên thấy lòng thật buồn…tôi quay bước đi xuống sân 1 mình thay vì sẽ bước vào gọi nó,nói với nó tôi nhớ nó.
Rồi tôi lại gặp Vy.Thấy gương mặt của tôi có vẻ buồn,Vy lo lắng
- lâm sao vậy? Sao nhìn lâm nhìn buồn quá vậy?
- Ko!Có gì đâu?
- Thiệt ko vậy ?Sao thấy nghi nghi quá!
- Hì..hì,thiệt mà
tôi gượng cười nói
- nãy lâm diễn hay wa ha -hì chơi phải hết mình chứ khi nào tới vy -Ưm…còn 2 lớp nữa mới đến lớp của Vy còn lâu nên giờ chán quá.Đi đi lại lại vòng vòng.Àh,lâm đi uống nước với Vy ko?
- Xuống căn tin hả
- Ko!Mình đi ra ngoài mua trà sữa uống nha
- Ừm…cũng được!Để lâm đi ấy xe Vy ra cổng đứng đợi lâm nha!
- Oki!
Nói rồi,Vy liền đi ra hướng cổng trường.Còn tôi thì đi lấy xe .Vy ngồi lên yên sau để tôi chở đi.Tôi đạp khá chậm để những cơn gió nhẹ buổi sáng có thể thổi vơi đi bớt cái cảm giác buồn trong lòng của tôi.Vy ngồi phía sau,im lặng,ko nói gì hết nhưng tôi lại có cảm giác Vy đang chia sẻ nỗi buồn ko nói nên lời của tôi…
Đến nơi,tôi đậu xe lại cho Vy ngồi đợi và mình thì vào mua 2 ly trà sữa.Nhưng vừa mua xong bước ra thì tôi bắt gặp 1 tên con trai đang đậu chiếc xe Nouvo của mình kế bên ve vãn Vy.Nhìn chiếc xe dán hình thật đẹp mắt,gắn thêm vài bộ phận đèn màu chói mắt,tôi đoán tên ấy là dân chơi thứ thiệt nè.Dường như hắn chỉ lo chú ý đến Vy nên chẳng để tâm đến tôi và thế là hắn cứ mặc sức nói những câu bóng gió:
- Em xinh quá,em học ở trường nào vậy?
- Đằng kia
Vu chỉ ngón tay về phía trường đang nằm ko xa
- Àh..àh..trường đó nổi tiếng lắm nha.Em tên gì vậy?Cho anh làm quen với được ko?
- Xin lỗi anh,bạn ấy ko thích quen người lạ đâu tôi lên tiếng xen vào,tay đưa 2 ly trà sữa cho Vy cầm rồi leo lên xe đạp.Thấy tôi chở Vy đi ko ngó đến hắn,hắn vội rồ ga chạy theo
Em đi đâu Lên xe anh chở cho đi nè.Em để bạn em chở vậy thì tội nghiệp bạn em lắm.Để bạn em chạy 1 mình nó khỏe hơn.Lên đây đi với anh đi em.
- Dạ,cám ơn!Ko cần đâu
Vy nói rồi cố xoay mặt qua chỗ khác còn tôi thì vẫn im lặng tiếp tục chạy.Thế nhưng cái mặt của hắn hơi day ,vẫn chưa chịu thôi
|
Chương 7:
Em Đi chơi với anh đi em!
“két..két…
tôi thắng xe lại thật gấp làm Vy bất ngờ ôm lấy tôi.nhưng rồi vy vội buông ra còn hắn thì cũng dừng xe lại nhìn ko hiểu chuyện gì
Tôi nhìn vào mặt hắn nói:
- có phải anh muốn rủ bạn của em đi chơi đúng ko
- phải
- Vậy anh chạy về nhà lấy xe hơi ra mà đón bạn em đi.Chứ Nouvo,Ps,Dylan…bạn em đều ngồi hết rồi nên mới muốn thử cảm giác đi xe đạp với em.Bây giờ anh muốn được chở bạn em thì anh đi xe hơi đến đi,em nhường lại cái ghế tài xế cho anh
- Ah..cái..đó..thì.....
hắn ấp úng,mặt hơi nhăn lại vì ko biết phải nói lại thế nào thì tôi cười và tiếp tục:
- có phải anh ko biết chạy xe hơi nên ko wa đón bạn em đc phải ko Vậy thôi tụi em xin phép đi trước nha!pai..pai…!
Tôi phóng xe đi bỏ lại 1 thằng ngố hết sức ở phía sau Vy che miệng cười
- lâm hay quá,nói mấy câu là ata ko dám đi theo nữa!
- Hì,có gì đâu?Sự thật là vậy mà?Vy là tiểu thư thì chắc mấy loại xe đó đã đi hết rồi.Phải đi xe hơi thì mới rước nỗi Vy
-èo...sao lâm nói vậy lâm xe đạp mà vy vẫn đi đó sao
-cái này vy chưa đi nên muốn thử ko thì lâm hên đó mà -sao hên nè -lâm hên vì xe đạp mà vẫn chở đc người đẹp
- Hì..hì..đâu phải vậy chỉ là Vy thích đi vs lâm thôi Một câu nói vs bao hàm ý liệu lâm có biết ko vừa nói,Vy vừa vòng tay qua ôm eo tôi.1 cảm giác thật lạ xuyên qua người khiến tim tôi hơi loạn nhịp.Nhưng rồi cảm giác đó cũng biến mất ngay khi Vy buông ra rồi đưa lên cho tôi ly trà sữa để tôi vừa đạp vừa uống.
Tôi cầm lấy ly trà sữa uống ngay 1 hơi để tự trấn tĩnh mình lại nhưng vẫn ko quên xoay lại nhìn Vy 1 cái theo quán tính và tôi vô tình thấy gương mặt của Vy ửng hồng thật dễ thương
...Rồi vừa về đến trường thì đã có 1 nhóm người chờ sẵn trước cổng.Thấy Vy cả đám đã vội nháo nhào lên kéo đi mà ko để cho tôi kịp nói lời nào với Vy Đành vậy,tôi lẳng lặng dắt xe đi gửi rồi tìm 1 chỗ ngồi để chuẩn bị xem vở kịch của lớp Vy…”Nàng công chúa ngủ trong rừng”
Có vẽ như lớp Vy đã chuẩn bị rất kĩ và rất công phu cho vở kịch này nên chỉ mới khúc dạo đầu thôi đã khiến mọi người có mặt đều thích thú.[có lẽ công lớn nhất là nó và vy 2 người đẹp thu hút bao người Mọi diễn biến mọi người chú ý mỗi nhân vật đều diễn rất tự nhiên,ko gò bó Phần thu hút mọi người chú ý nhiều chính là nó và vy
Ngồi bên dưới quan sát mà trong lòng tôi cứ suy nghĩ đủ thứ.Thật rối rắm!Tú Vy thì mang 1 vẻ đẹp của sự thông minh,1 con người bản lĩnh,đầy trí tuệ.Còn nó thì lại mang 1 nét đẹp của sự ngây thơ,trong sáng,dễ thương.Cả 2 đều cho tôi 1 cảm giác thật lạ khi ở bên cạnh.Tôi ko thể lý giải được
Chợt mọi suy nghĩ đều dừng lại khi vở kịch đã đến màn cao trào.Hoàng tử đã tìm được nơi công chúa đang ngủ say và chàng sẽ đánh thức nàng = 1 nụ hôn.1 nụ hôn chân thành xuất phát từ tình yêu chân chính.Tôi cảm nhận được tất cả mọi người đang có mặt đều hồi hộp chờ đợi cảnh đó.Có lẽ họ đang thắc mắc sẽ có cảnh hôn thật ko?..Chính tôi,hình như cũng giống họ..nhưng..tôi lại ko mong cảnh hôn đó thật tí nào!
Thế rồi ko mong thì nó sẽ xảy ra và ai cũng bất ngờ khi chuyện đc thay đổi người đánh ghức công chúa là cô tiên khi hoàng tử định........thì công chúa đsx tỉnh nhờ một phép màu của cô tiên Những người có mặt đều phải thốt lên 1 tiếng “wow” rồi ko ngừng vỗ tay hoan hô còn tôi thì vui đến ko bt làm gì tôi vổ tay bắn loạn làm rớt cả ly trà sữa xuống đất.
Màn diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay và sự vui mừng chờ đợi kết quả của ban giám khảo.Riêng tôi thì ra bên ngoài đợi nó -upa thấy em diễn hay ko -hay mà sao kịch bản đổi zạ -em biết có cảnh hôn nên ko nhận vai nên cô đã đổi -ah...được nó hôn ko thích sao đổi -xí em ko thèm Nó nói rồi bước ngang hôn ná tôi -em chỉ thích vậy thôi ah -ơ hay nó cứ vậy tôi biết sao đây lại cảm giác đó đến vs tôi khi không còn tâm trạng gì mà chờ kết quả tôi đã bỏ về mình khi nó về thì
- Upa,sao upa về mà ko đợi em về cùng?Chơi gì mà xấu quá zạ?
- Ừa,tao xấu vậy đó!Mài mới biết hả?
- Xì,sao ko ở lại nghe kết quả…bất ngờ lắm áh!
- Kệ nó!Bất ngờ hay ko bất ngờ gì cũng ko liên quan tao.Tao ko thèm.Mài đi chỗ khác đừng có phá tao coi!
- Upa sao vậy?Nói chuyện gì mà cộc cằn thế?
- Kệ tao!
Lâm làm vậy chỉ vì muốn cảm giác đó ko còn tồn tại và cứ thế càng nói chỉ làm nó thêm bực
- Plè…ko thèm,em đi tắm đây.Mệt quá -sao upa buồn vậy em có kẹo nè
Nói rồi nó móc ra trong túi của nó 2 viên kẹo socola nói:
- Lúc nãy có người cho em đó.Giờ chia cho upa 1 viên nà!Upa lựa màu nào?-vừa nói,nó vừa chìa 2 viên socola ra trước mặt tôi.Nhìn 2 viên kẹo,tôi nghĩ ngay chắc là của thằng Phong cho nó nên giựt luôn cả 2 bỏ vào miệng.Nó liền la lên:
- Trời,sao tham vậy?Ăn luôn 2 viên?Trả đây,trả lại em 1 viên chứ?
- Ko trả Có giỏi thì lấy lại đi nè tôi vừa vừa đưa viên kẹo ra trước miệng thách thức nó.Lúc đó,tôi ko nghĩ nó dám làm gì nhưng ko ngờ…nó…lại dám…!
Nó kề mặt của mình sát mặt của tôi đến nỗi tôi có thể nghe được hơi thở của nó.Cảm giác gì thế?Môi nó đang chạm vào môi tôi.Ko tin được nó dám làm thế vs tôi Tôi cảm nhận được bờ môi của nó rất mềm Tôi ko diễn tả được.Đôi mắt của tôi theo quán tính cứ nhắm nghiền lại Tôi ko biết nó đang mở mắt hay cũng nhắm mắt như tôi lưỡi của nó đang quấn lấy lưỡi của tôi và…
- He..he..lấy lại được viên kẹo rồi!
Gướm Tôi nói rồi đưa tay lau miệng
-sao gướm chê em hả
-uhm sao mài dám
Tôi nói thế ko biết nó nghỉ gì mà nó đã ôm lấy tôi tiếp tục chạm môi tôi ko biết tôi sao đã để môi di chuyển vòng tay ôm nó tôi và nó đang hôn nhau đấy chợt nhớ ra đều gì đó tôi và nó vội buông ra
- Mài khìn hả
-sao nói e khìn upa cũng vậy mà
- mài khìn đó nghĩ sao lại làm vậy với tao?
- Như vậy ko được hả?
-ko
-sao ko
-thì tao là chị mài sao có thể....
-upa biết mà sao nãy cũng đáp lại nhiệt tình vậy
Nó cười nhìn tôi chỉ tôi đứng hình ko biết phải nói sao tôi ko nói gì đi ra ngoài Mặc cho nó gọi tôi inh ỏi .Nhưng,tôi đã mặc kệ tôi vẫn cứ đi bất chợt cơn mứ kéo đến tôi cứ đi vì muốn trôi đi tất cả bao muộn phiền trong tôi đến khi tôi mệt vì cái lạnh ngắm mưa thì vẫn nặng hạt tôi lạnh và tìm chổ núp khi tôi về đã làm mẹ và nó lo lắng -lâm con đi đâu mà ướt vậy nè mau vào thay đồ lau người ko thôi con bệnh đó
-hì.... con ko sao đâu mẹ đừng lo
- Còn cười đc nữa hả?Tay chân lạnh ngắt này.Mau vào nhà tắm tắm nước nóng rồi thay đồ vào mau.
- Dạ!
Tôi bước đến cửa phòng tắm thì nó chạy đến đưa cho tôi quần áo
- Upa tắm đi em pha nước rồi đó tắm xong mình nói chuyện nhé!
- Ờ!
Tôi trả lời 1 cách yếu ớt,ko dám nhìn thẳng vào mặt nó vì tôi vẫn chưa biết sẽ nói gì Rồi tôi bước vào phòng tắm cởi bộ đồ ướt ra cái lạnh của cơn mưa từ từ xâm nhập vào tôi khiến tôi lạnh run và ko ngừng tạt nước nóng vào người cho ấm lại.Tắm thật nhanh,tôi lại mặc đồ vào rồi bước ra.Nhưng chỉ mới mở cửa bước ra thì tôi cảm thấy đầu óc mình quay mồng mồng.Có lẽ tôi bị choáng nên sau đó,tôi đã khụy xuống cạnh cửa đã làm cho mẹ với nó hoảng sợ.nó vội đỡ tôi lên lo lắng - Trời ơi,sốt rồi,trán nóng wa
-tao lạnh wa mài lấy chăn dùm tao nha lâm nói vs giọng run run làm nó thêm lo
- nghi con coi chừng nó đi,mẹ đi mua thuốc!
- Dạ!
Mẹ nói xong liền đứng dậy mặc áo mưa dắt xe đi.Căn phòng chỉ còn tôi và nó.Có lẽ vì mệt và lạnh,tôi chỉ biết co người lại rồi nhắm nghiền 2 con mắt,còn nó thì cứ im lặng nhìn tôi.Chợt,tôi cảm thấy mình đang ấm dần lên.Tôi cảm nhận đc có 1 hơi ấm đang truyền vào người mình.Cảm giác ấm áp đó ko phải do 2 cái mền...ko phải cho chiếc khăn nóng đang đắp trên trán của tôi...Đó là hơi ấm của nó.Thấy tôi lạnh,nó đã nằm xuống cạnh tôi,đắp mền chung với tôi rồi khẽ vòng tay qua ôm lấy tôi thật chặt.Tôi chỉ biết xoay qua nhìn gương mặt của nó đang kề thật sát với tôi,nghe hơi thở của nó và nhìn thật kĩ ánh mắt đang lo lắng của nó.Có lẽ là do vô thức...hoặc là do trong lòng tôi muốn đc như thế,tôi đã vòng tay qua ôm lấy nó
- Đừng buông ra nhé!
- Ừm...ko buông đâu
nó gật nhẹ rồi nhìn tôi.Tôi cũng nhìn nó thật lâu cho đến khi sự mệt mỏi trong người tôi đã hoàn toàn ngự trị khiến cho tôi thiếp đi.Trong mê man,tôi cảm nhận đc môi mình có 1 cái gì đó chạm vào thật nhẹ...và nghe nó nói thật khẽ:
- Là số phận hay là định mệnh sao lại trớ trêu thế này...
|
Chương 8:
...Sáng hôm sau,tôi bị đánh thức bởi mùi thơm của cháo thịt bầm bay ra từ nhà bếp.Trong người vẫn còn hơi sốt nên tôi ngồi dậy thật chậm nhìn đồng hồ.
- Chết,đã 7h rồi.Sao ko ai gọi dậy đi học hết vậy
- Còn bệnh mà sao đi học được
nó bỗng mở cửa phòng bước vào nói
- Ủa?Sao mài ko đi học hả
tôi ngạc nhiên hỏi
- Mẹ đi làm rồi Mẹ nói upa bệnh nên xin trường cho upa nghỉ 1 ngày.Upa ở nhà 1 mình thì em ko yên tâm nên em xin mẹ cho nghỉ luôn.
- Tự nhiên tốt bụng quá zậy
tôi nhìn nó nghi ngờ
- Tự nhiên đâu
Đó giờ tốt sẵn rồi chứ bộ!
- Xì...lợi dụng để đc nghỉ học thì có!
- Có đâu chỉ 1 công đôi việc mờ
- Cũng thế thôi!
- thôi upa đi vào trong vệ sinh đi
vừa nói,nó vừa kéo tôi vào phòng tắm còn nó thì vội vàng xếp mền gối lại cất vào tủ.Vệ sinh cá nhân xong,tôi vừa bước ra thì nó lại kéo tôi vào bếp ngồi xuống bàn ăn và đem ra 1 tô cháo thật lớn đặt trước mặt tôi.Tôi nhìn tô cháo đang bốc khói thơm phức rồi lại nhìn nó thắc mắc
- Mẹ nấu hả?
- Ko!Em nấu!
- Mài...đã ăn thử chưa?
- Thử chưa là ý gì hả?
- Ý gì?Mài hiểu ý tao mà?
- nếu sợ thì đừng có ăn nó làm mặt dỗi rồi bưng tô cháo lên.Thấy vậy,tôi vội giữ tô cháo lại
- tao nói đùa thôi mà.Mài ko cho tao ăn thì sao tao uống thuốc
- Thì khỏi uống Ăn vào chết thì sao
- ăn vào mà nếu có chết thì tao cũng là con ma no ...."Hứ"....
Nó ko nói hì chỉ vậy rồi đặt tô cháo xuống.Tôi nhìn nó cười cười
- Nhưng mà...
- Nhưng mà gì nữa Đổi ý hả?
- Ko.Nhiều quá ăn ko hết.Lấy dùm cái chén đi.
- Nhiều chuyện
Nó lấy cái chén đưa cho tôi 1 cách ngoan ngoãn rồi ngồi xuống nhìn tôi chằm chằm
- Gì zạ?
- Có gì đâu?Ngồi nhìn upa ăn thôi!
-uhm vậy đc đó
- Chắc ko sao hả tôi nói rồi vội cho muỗng cháo đầu tiên vào miệng để nó ko giận.Chẹp...ngu quá,lo ăn mà ko thổi cho nó nguội,cứ zậy mà đút zô rốt cuộc bị bỏng lưỡi.Nhăn mặt,tôi bỏ cái muỗng xuống lè lưỡi ra thì nó liền lo lắng thổi cho tôi
- Trời ơi,upa ngốc vừa vừa thôi.Chừa cho người khác ngốc nữa chứ?phù..phù...có bớt chưa?
- Tại mài chứ ai?
- Sao tại em
nó liếc tôi nói nhưng tay thì lại đưa cho tôi ly nước để uống
- Thì...nói chung tại mài
- Xì...nè,há miệng ra nè
- Làm gì zậy?
- Thì em thổi nguội rồi đút cho ăn chứ làm gì?Để upa tự ăn nữa chắc khỏi bệnh sốt chuyển qua bệnh câm áh Há miệng ra nè
- A...ừm..!
Thế là nhờ zậy mà nó ngồi đút tôi ăn hết tô cháo.Nhưng cũng ko phải 1 mình tôi ăn hết.Đút tôi đc mấy muỗng thì nó cũng tự đút cho nó ăn luôn rồi tự khen mình "ngon wá".Hài..z.z.z..tự tin thấy sợ luôn nhưng...[ ngon thiệt Vậy là xong buổi sáng.Tôi uống thuốc vào rồi lại nằm ngủ.Còn nó thì quét dọn nhà cửa rồi chạy đi đâu mất tiêu luôn vậy mà nói nghỉ ở nhà chăm sóc tôi đó .Đang nằm lim dim thì có 1 giọng nói vọng vào:
- lâm ơi...có ở nhà ko vậy?
Lập tức,tôi ngồi dậy bước vội ra mở cửa vì cái giọng này là của vy .Vừa mở cửa ra,đúng như tôi đoán,vy nhìn tôi mỉm cười 1 cách thật đáng yêu.Bất ngờ vì sự có mặt của Vy tôi đứng ngơ ngác như chờ chồng cho đến khi vy sờ tay lên trán tôi
Lâm còn nóng quá
Vy lên tiếng tôi giờ mới hoàn hồn lại
- Sao Vy lại ở đây
- Hì,Vy đi học thấy nghi hôm nay vắng.Ra chơi xuống tìm lâm định hỏi thì lâm cũng vắng luôn vy hỏi mới biết lâm bệnh nên vy xin cô về sớm rồi ghé qua nhà lâm xem sao?
- Vậy hả
- Ừm..rồi mình đứng ở đây nói chuyện sao?
- Áh,xin lỗi mời vy vào
- Hì!
Vy cười rồi bước vào cùng tôi.Tôi mời Vy vào phòng ngồi rồi chạy vào bếp rót nước ra.Vy nhận lấy ly nước tươi cười
- lâm còn bệnh thì nằm nghỉ đi.Ko cần phải khách sáo với Vy đâu!
- Hì..hì..
- sao nhà chỉ có mình lâm vậy?
- Àh,mẹ đi làm rồi.Còn nghi đi đâu ko biết nửa
- Vậy hả
- Ừm!
- Ừm..Vy có đem sữa cho lâm nè.lâm .uống cho khỏe nha
- Chòy lâm có phải con nít đâu mà mua sữa Milo?
- tại vy ko biết mua sữa nào cho tốt nên mua đại.Nhưng sữa này cũng ngon và bổ lắm mà!
- Ờ..nhưng Vy đến thăm là đc rồi,cần gì mua quà thế này?
- Có sao đâu?Đi ko thì ngại lắm
- Hì..mà sao Vy biết nhà của lâm
- Àh..cái..nì..lợi dụng chức vụ 1 chút nên mới biết!
- Àh,để lâm lấy bánh Vy ăn nha!
- Ừm..cũng đc!
Tôi đứng dậy đi lấy bánh qui rồi đem vào phòng.Đang cầm hộp bánh trên tay bước vào thì con gián bò ngang qua.Sợ giẫm trúng nó nên tôi hơi loạng choạng thì Vy vội đứng đậy đỡ giúp tôi.Giúp đâu chưa thấy thì Vy đá bể ly nước dưới đất thế là theo đà nước đẩy Vy té nhào vào tôi.Hộp bánh rơi xuống đất văng ra tứ tung còn Vy thì đè lên tôi.2 đứa nằm bất động 4 mắt nhìn nhau thì nó trở về
...Ko hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn thấy cảnh dễ gây hiểu lầm như thế này thì nó cũng ko còn bình tĩnh mà suy xét.Gương mặt nó thoáng hiện 1 chút gì đó bực mình
- 2 người đang làm gì vậy?
- Àh,xin lỗi...tại Vy bất cẩn nên té nhào vào lâm Vy nói ngay thay tôi rồi vội ngồi dậy.Tôi cũng ngồi dậy
- Mài đi đâu nãy giờ vậy?
- Đi chợ!
- Đồ ăn ở nhà còn mà?
- Ừa,thì đồ ăn còn.Em rảnh quá nên đi chợ mua thêm zậy đó
nó vừa nói vừa xách bịch đồ vào bếp dẹp ko thèm đếm xỉa đến tôi hay cười chào vy 1 cái.Dường như khi gặp nó,Vy cũng có cách cư xử y hệt nó.Sau khi giúp tôi quét hết vụn bánh và lau sạch căn phòng thì vy nói
- Vy phải về nhà rồi,bye lâm nha!
- Ủa?Mới đến mà?Sao về vội vậy
tôi thắc mắc
- Ừm...Vy chỉ ghé 1 chút thôi.Anh tài xế còn đang đợi Vy ở bên ngoài!
- Vậy hả?
- Ừm...lâm mau hết bệnh nhé.Ngày mai gặp lại!
- Oki,mai gặp!
- Bye...Vy nhé Vy bước ra gần cửa rồi xoay mặt vào nói với nó nhưng nó chỉ đáp lại 1 câu ngắn gọn:
- Bye!
Thế là trong nhà lại trở về như cũ.Chỉ có tôi và nó!Tôi thì tiếp tục nằm còn nó thì ngồi bên cửa sổ đọc sách gì đó.Lạ,tôi chẳng thể nào ngủ đc.Cứ nằm xoay qua xoay lại rồi lại nhìn nó nhưng nó thì chẳng thèm để ý đến tôi.Cứ chăm chăm vào cuốn sách trên tay.Hài.z.z.z..thở dài 1 tiếng vì chẳng hiểu sao lại như vậy,tôi ngồi dậy đi vào bếp kiếm cái gì đó ăn.Mở tủ lạnh ra kiếm thì cái bịch màu đen nó vừa đi chợ về lại khiến tôi tò mò ko biết nó đã mua gì?Vậy là tôi mở ra xem...
Ko tin đc!Nó mua 1 đống trứng gà với 2 hộp sữa Tôi đứng nhìn ngơ ngác tự hỏi nó mua mấy thứ này để làm gì?Nhưng tự hỏi ko = đi hỏi thẳng nó.Tôi đi vội vào phòng nói:
- Sao mua nhiều trứng va sữa quá vậy?
Nó làm thinh như ko nghe thấy tôi nói gì.
- Ê,người khác hỏi thì phải trả lời chứ?
nó vẫn làm thinh khiến tôi hơi bực liền giựt cuốn sách trên tay nó
- Mua mấy thứ đó để làm gì?
- Mua để làm bánh flan.Có ai kia thích ăn món đó lắm nên muốn làm cho ăn nhưng giờ ko thích làm nữa.Trả lời như thế đủ chưa?Trả cuốn sách đây
Tôi nín lặng đưa cuốn sách lại cho nó.Nó cầm cuốn sách tiếp tục đọc còn tôi thì ngồi như đông đá nhìn nó.Được 1 lúc,nó bỏ cuốn sách ra nhăn nhó nói:
- Làm gì ngồi đây nhìn em wài zạ?Bệnh thì lại đằng kia nằm nghỉ đi.
- Bánh flan!
- Bánh flan gì?Quên đi,em ko có hứng làm nữa!
- Bánh flan!
- Đã nói ko có hứng làm nữa mà!
- Muốn ăn bánh flan!
- Bánh flan!
- upa đáng ghét lắm có biết ko
- Ko biết
- Muốn ăn bánh flan!
- Rồi..rồi..biết rồi
nó vừa nói vừa đứng dậy đi ra khỏi phòng để xuống bếp.Tôi thích thú đi theo nó để nhìn nó làm. Giống như là 1 người giỏi việc bếp vậy,nó làm mọi thứ rất nhanh.Tôi nhìn theo mà ko chớp mắt.Tự nói với mình sao nó giỏi vậy mà giờ mình mới biết Đang làm ngó qua thấy cái mặt của tôi,nó nói giọng nhí nhảnh:
- Nhìn upa là biết đang ngạc nhiên dữ lắm phải ko
- Có đâu?Tao chỉ đang lo ăn zô có sao ko thôi.
- Xí,lại giở giọng đó nữa hả Nếu sợ thì đừng ăn
- Ý..ý...đâu có.Nói đùa cho zui thôi,muốn ăn mà!
- Ko sao đâu!Tao còn hơi sốt thôi.Với lại uống thuốc rồi mà!
-xong rồi nè upa bỏ vào ngăn đó đi khi nào lạnh đong lại thì ăn nha -ok Vậy là chỉ để một lúc thì món bánh plan cũng dùng đc nó biết tôi thích nên hầu như nó để tôi ăn ăn xong tôi và nó ngủ đợi mẹ về
2 đứa ngủ say cho đến chiều khi mẹ đã đi làm về đánh thức cả 2 dậy.
- Nè,dậy..dậy...mau..!2 đứa ngủ say như chết như vậy thì trộm vào nhà dọn sạch hết đồ cũng ko hay.
- Ưm..m...mẹ về rồi đó hả tôi dụi mắt nói
- Mấy giờ rồi mẹ
nó ngồi dậy vươn vai hỏi
- Gần 5h rồi!
- ý chít òy!
- Gì zạ
tôi thắc mắc
- Em có hẹn lúc 5h30.Phải đi tắm ngay mới kịp.
- Hẹn với ai zậy
tôi với mẹ đồng thanh
- Gì mà đồng thanh dữ zạ?
- Hơ,có pạn trai tồi hả con kưng
mẹ nói giọng đùa
- Hem cóa!Mẹ đừng đoán mò,bạn bình thường thoai
nó nói rồi đứng dậy chạy vù vào phòng tắm để tránh mẹ hỏi thêm.Thấy nó trốn,mẹ liền xoay qua nhìn tôi định khai thác thì tôi liền đứng phắt dậy
- Mẹ đừng hỏi con.Con ko biết đâu!
- Hừm...m...
Ko hỏi đc gì,mẹ đành để yên đi ra ngồi xem tivi.Còn tôi thì cứ ngồi trốn dưới bếp chờ xem nó tắm ra sẽ hỏi nhỏ nó đi với ai?Nhưng tắm xong,nó cứ chạy tới chạy lui sửa soạn rồi xách dép đi luôn.Ko cho tôi cơ hội hỏi.Sock!Tôi chẳng thèm để tâm nó hẹn đi với ai mà ngồi xem tivi cùng mẹ luôn.
Tíc..tắc..tíc..tắc...đồng hồ ngân lên tiếng chuông 9h tối thì nó mới xuất hiện lại ở nhà.Do đi làm mệt nên mẹ đã ngủ sớm rồi,chỉ còn tôi ngồi vừa xem tivi,vừa chờ nó về.Thấy nó về,tôi liền tắt tivi làm mặt giận bỏ vào phòng.Nó đóng cửa lại cẩn thận rồi cũng đi theo tôi vào phòng.thấy khuôn mặt hơi đáng sợ của tôi
- Upa giận hả?
- Ko dám!Làm gì mà giận?
- Em xin lỗi mà!Em đã về muộn!
- Cũng đâu có muộn lắm?Mới 9h chứ nhiêu?Đi đến 12h về cũng còn sớm chán đấy!
lần sau em ko đi như thế nữa đâu.Upa đừng méc mẹ nha!
- Còn lần sau nữa hả
- Áh,ko ko...ko có lần sau luôn!
- Nói đi,mài hẹn với ai mà giờ mới về?
- Ừm...đi với Phong!
- vậy àh
- Ừa.Hôm diễn kịch,Phong rủ hôm nay đi chơi với Phong,Phong có chuyện muốn nói nên em mới đi.
- Vậy...nó nói gì?
- Phong nói thích em.Muốn em làm bạn gái!
- Rồi...mài trả lời sao?
- em nói cho em thời gian suy nghĩ
- Ờ!
- Upa sao vậy?Sao cái mặt kì kì wa zạ
- Kì đâu mà kì?Mệt vì chờ mài đó.
- Hì,thương upa nhất
nó vừa nói vừa ôm lấy tôi
- Ko cần
tôi hất tay đẩy nó ra rồi đứng dậy trải chiếu xuống chuẩn bị ngủ.Nó nhìn tôi lưỡrồi đi vào phòng tắm thay đồ.Mặc vào bộ đồ ngủ hình con gấu của nó xong,nó trở về phòng và ko quên đem theo 1 dĩa bánh flan mà nó đã làm lúc sáng.Ngồi xuống cạnh cửa sổ,cái dĩa bánh flan thì để lên cái bàn nhỏ,nó vừa ăn vừa nhìn ra bầu trời đêm.
Tôi là 1 fan trung thành của bánh flan,ngửi thấy mùi thơm của nó thì tôi ko ngủ đc nên lại ngồi cạnh nó để ăn vì làm biếng xuống bếp lấy
- Mài nhìn gì ở ngoài này zạ?
- Nhìn sao
- Khìn hả?Nhà mình thấp,bị mấy căn kế bên nó xây mấy tầng lầu che hết rồi.Lấy gì mà ngắm sao?
- Bởi zị em mới ngồi tưởng tượng nà!
- mài thích ngắm sao lắm hả?
- Ừa!
- vậy Chờ tao chút!
- Đi đâu zạ?
- Đi đem sao về cho mài?
- Hả?
- Ở đó chờ đi.
Nói rồi,tôi chạy vội ra khỏi nhà tìm đến nhà bà Ba bán tạp hóa.Mua được những thứ mình cần rồi,tôi vội chạy về thì lại mắc mưa.Lần này vì còn bệnh nên tôi chẳng nổi máu anh hùng tắm mưa ban đêm.Tôi liền chạy vào 1 ngôi nhà gần đó và trú mưa
- Upa có bị mắc mưa ko?
- Có nhưng tao núp rồi nên ko ướt.
- Lần sau đừng có làm chuyện khìn nữa đi.Đang còn bệnh mà chạy đi đâu ra đường 1 mình như thế hả?
- Thì đã nói đi mua sao về cho mài ngắm mà!
-Sao trăng gì mà mua?Trên đời này có ai bán đc sao với trăng đâu?
- zậy mà tao kiếm đc ra người bán đó.
- Ai?Ai bán?
- Bí mật!Mài lo đi rửa dĩa đi kài.Nói nhiều quá
tôi vừa nói vừa đẩy nó ra khỏi phòng thật mau rồi đóng vội cánh cửa lại ko cho nó vào.Nó rửa dĩa,đánh răng xong chỉ biết đứng ở ngoài cửa nói mà ko dám đập cửa vì sợ đánh thức mẹ dậy.
- Sao upa khóa cửa ko cho em vào?Mở cửa ra đi!
- Đứng ở ngoài chờ tao tí đi!Sắp xong rồi!
- Oa...upa làm cái gì trong đó zậy hả?
- Chút rồi biết!
- upa làm nhanh đi,,em buồn ngủ rồi
- Xong!
tôi mở cửa phòng ra
- Hứ....làm cái quái gì trong đây ko biết
nó bước vào nhìn chung quanh căn phòng nhưng chẳng thấy có cái gì thay đồi hết.
- Hì,ko thấy đc gì đâu!
- Khai mau,upa vừa làm gì trong này?
- Ko làm gì hết
- Thôi tắt đèn đi ngủ đi.Mài vừa hối tao mở cửa lẹ cho mài ngủ mà!
- Ừa nhưng sao của em đâu Upa nói mua sao về cho em mà!
- Xòe tay ra đi!
- Chi zạ
nó thắc mắc nhưng vẫn xòe tay ra trước mặt tôi.Nhanh tay,tôi bỏ 1 thứ vào lòng bàn tay của nó
- Sao của mài đó
Nó nhìn tôi 2s rồi mở lòng bàn tay của mình ra xem.
- Ngôi sao giấy!
- Ừa!
- Xì,xếp xấu quá!Ko đẹp gì hết.Có ngôi sao nào mà lại mập ú u thế này?Các góc cũng ko nhọn nữa!
- Xấu vậy trả đây
tôi đưa tay ra định lấy lại thì nó vội rút tay về nói:
- Vào tay quan là của quan.Xấu cũng là của em.Ko trả
- thôi ,tắt đèn đi ngủ nè
- Hi..hi...!
Nó cười hí hửng rồi tắt đèn theo lời tôi.Căn phòng vừa đc tắt đèn liền tối hẳn.Như mọi thường nó sẽ mở đèn ngủ nhưng lần này tôi vội ngăn:
- Nè,đừng mở đèn ngủ!
- Sao vậy?Ko mở tối hù àh.Thấy ghê lắm!
- Có tao ở đây mà mài sợ cái gì?
- Thì có upa mới sợ áh
nó nói lí nhí trong miệng
- Nói gì zạ?
- Ko có gì! Ko cho mở đèn ngủ thì tối nay em ôm upa ko buông ra đâu đó.Nghẹt thở ráng chịu!Hi..hi..
nó nói giọng tinh ranh rồi đi đến chỗ tôi nằm xuống bên cạnh.Nó vừa nằm xuống xong tôi liền lấy tay che 2 mắt của nó lại.Bất ngờ,nó vừa nói vừa dùng 2 tay nắm lấy bàn tay tôi định gỡ ra.
- Upa làm gì zạ?Sao bịt mắt em?
- Xem nè
tôi vừa nói vừa từ từ lấy bàn tay ra khỏi mắt của nó.
- áh.....
-nó thốt lên trong ngạc nhiên
- Từ giờ mỗi buổi tối đều có thể ngắm sao rồi!
- Hi..hi..đẹp quá!Upa giỏi thật,thế mà cũng nghĩ ra.
- ,chuyện nhỏ mà
- Hi...hi..thích quá,cám ơn upa nhiều lắm
nó nói rồi hôn nhẹ lên má tôi 1 cái khiến tôi đứng hình nhìn nó nhìn nó cười
Rồi chẳng biết từ lúc nào mà nhìn lại nó đang nằm gọn trong vòng tay của tôi,bàn tay nó nắm bàn tay của tôi thật chặt.2 đứa im lặng cùng nhìn lên trần nhà để ngắm những ngôi sao dạ quang đang phát sáng trong đêm
Đầu của nó kề sát đầu của tôi khiến tôi có thể ngửi đc mùi hương trên người của nó.1 mùi hương thật nhẹ nhưng lại khiến người ta bị cuốn hút.Bất giác,nó nói khẽ:
- Upa...
- Sao?
- Hát 1 bài nghe đi.
- Bài gì?
- Vẫn tin mình có nhau!
- Sao hát 2 giọng đc?
- Em sẽ hát nữa!
- Ưm...ừm!
-vậy là tôi và nó cũng song ca và thật vui khi chúng tôi đang có những giây phút này
|
Chương 9:
Hôm nay tôi đi học thì nghe được thông báo -các bạn tập trung lại nghe đây - Lớp mình đã đoạt giải nhất cuộc thi hôm bữa trường tổ chức rồi!
- Yeah
Rầm ầm...rầmm....
tụi nó nổi loạn đập bàn
- Chưa...chưa...khoan,còn nữa.Im lặng,trật tự nghe hết coi
- Còn gì nữa,nói lẹ,nói lẹ đi
- Năm nay có trường hợp đặc biệt là đồng giải nhất.Còn 1 lớp nữa cũng đoạt giải nhất giống lớp mình!
- Trời,lớp nào vậy?
- Nói vậy là phần thưởng chia đôi rồi!
- Lớp nào vậy?Nói coi!!
- Lớp A_ trên lầu đó!
- Wow...wow...lớp có 2 nàng công chúa của trường đó hả
tụi con trai háo hức
- Ừm!
- Lớp trưởng ơi,cho hỏi,phần thưởng giải nhất là gì vậy
tụi con gái lên tiếng
- Ừa,đúng đó!
- Àh,phần thưởng là chuyến đi bơi nguyên ngày ở Công viên nước Đầm Sen.Nhà trường sẽ tổ chức vào chủ nhật này,tức là ngày mai đấy.Mọi người về chuẩn bị đồ đi.Còn ăn uống thì nhà trường sẽ lo hết!
- Nói vậy là đc ngắm người đẹp mặc đồ bơi rồi
bọn con trai thì thầm to nhỏ với nhau [ nhưng tai của tôi vẫn nghe rất rõ
- Được đi bơi ở Đầm Sen,cái này hay àh nha
tụi con gái lao nhao lên và thế là cả nam lẫn nữ đều hớn hở mong đến ngày mai,la ầm lên,đập bàn rầm rầm khoái chí Chỉ có tôi ngồi suy tư chóng cầm vì có 1 linh cảm ko tốt vào ngày mai...
....Thế rồi từ khi nghe lớp trưởng thông báo đến khi reng chuông vào học,thời gian dường như cũng trôi qua nhanh hơn.Mới đó đã reng chuông ra chơi rồi lại reng chuông vào học.rồi vài tiết reng chuông ra về Như mọi khi tôi lại ra trước chờ nó ở cổng thì lại gặp vy.Nhìn thấy tôi,Vy cười chào:
- lâm đợi nghi hả
- Ừm!
- Lúc nãy Vy thấy Phong kéo nghi đi đâu rồi áh!
- Thế sao?
- Ừm...hình như Phong thích nghi thì phải.Hôm qua nghi nghỉ học với lâm đó thì Phong cứ nhìn ra cửa sổ mãi,chẳng thấy chú tâm vào học nữa.Đến khi Vy nói Vy sẽ xin về sớm ghé nhà lâm thì Phong cũng đòi đi theo.Vy phải từ chối dữ lắm Phong mới chịu ở lại học.
- Ờ...tên ấy cảm cục nợ nhà lâm rồi!
- Nói ai là cục nợ thế
nó bỗng xuất hiện sau lưng tôi vừa nói vừa nhéo 1 cái rõ đau vào tai của tôi
- Ui..da...đau..!
- Biết đau sao còn dám nói xấu người ta hok chứ
- Hề..hề..thôi mà.Có nói xấu đâu
tôi dỗ dành
- em có là cục nợ thì upa cũng phải gánh cục nợ này suốt đời thôi
- Biết rồi,biết rồi
Tôi và nó trc giờ vẫn nói chuyện như vậy dù có ai khác vẫn thế rồi vy cũng lên xe ra về
-chào vy
nó ko nói gì chỉ im lặng nhìn theo vy bước đi.Chẳng hiểu giữa nó và Vy có chuyện gì mà sao mỗi lần gặp nhau lại ko thể thân thiện đc?Nhìn nó,tôi chợt cảm thấy băn khoăn khá nhiều nhưng vừa thấy vẻ mặt muốn hỏi của tôi,nó liền trở về bình thường liền lên xe hối thúc tôi
- Đói bụng quá,chạy về nhà lẹ lên upa!
- Xì,mài đói làm như tao ko đói vậy Hay lên chở đi.Cái tướng nhìn thì chuẩn lắm mà nặng ko khác gì con heo
- Plè... nặng đâu mà nặng em nhẹ như bông gòn mà bảo nặng.
- Ọe...ọe...
- Hi...hi...mình ăn kum xong chiều đi siêu thị nha upa nó vừa nói vừa vòng tay qua ôm lấy tôi
- Đi siêu thị chi
- Mua bánh kẹo với nước ngọt đem theo lên xe ăn chứ chiNgày mai đi chơi ko thể thiếu mấy món ăn phụ đóa đc.
- Ờ,đi thì đi nhưng giờ điều quan trọng là....
- Là sao?
- Mài nới tay lỏng lỏng ra tí.Ôm cứng ngắt,khó thở quá nè!
- Hì...chặt lắm hả?
- Ko chặt thì tao cần chi nói Cứ như mài sợ bỏ tao ra tao đi mất zậy?
- Ừm...!
- Ừm cái gì?
- Ko có gì!Về lẹ lẹ i.Đói...quá...!!
Tôi im lặng ko nói gì nữa cố sức đạp nhanh về nhà.Trong đầu ko ngừng căng óc ra suy nghĩ về hành động của nó.Dường như nó có gì đó giống như tôi đối với nó.Có phải tôi mong muốn như thế nên đã nhầm lẫn ko Hay thật sự nó có cùng cảm giác như tôi Chẳng biết nữa...nhưng tôi biết hiện giờ,tôi đã đủ hạnh phúc lắm rồi.Hạnh phúc vì tôi biết đc mình là người như thế nào trong thế giới này.
Rồi như dự định,sau buổi trưa,tôi và nó dắt nhau đi siêu thị để mua những món ăn phụ mà nó nói.Chỉ đi vài vòng trong khu bánh kẹo,tôi và nó đã tậu về 1 rổ đầy bánh đủ loại,kẹo đủ vị,2 lon nước ngọt.[ hài.z.z.z...vì hùng tiền với nó mà làm con heo của tôi phải tan mất mấy kí mỡ ]Đang loay hoay tính tiền ở quầy thì nó bỗng khều tay tôi nói:
- Upa..upa..nhìn kìa..!
- Nhìn gì?
- Nhìn qua bên đường kìa.
nó chỉ ngón tay về 1 tiệm bán hàng nằm bên đường.Tôi cố gắng nhìn theo ngón tay của nó xuyên qua lớp xe cứ chạy vù vù qua mắt của mình và ko khỏi buột miệng thốt lên:
- Èo,ngầu quá!
- Hi..hi...cái đầu nổi bật quá
nó vừa cười vừa nói
- Ừa!Nhìn có vẻ ăn chơi lắm!
- Ừa,hehehe...ai mà làm bạn gái tên ấy chắc cũng phải nhuộm cái đầu màu vàng hoặc màu xanh thì nó mới xứng.
- hí..hí...!
- May cho mài là thằng đó bên kia,nó mà bên này nghe mài nói zậy thì chạy cũng ko kịp đó nha!
- Plè...thách hắn làm gì em đấy.Có upa,ko sợ!
Nó nói rồi ôm tay tôi
- uhm thì có tao chịu,mài chạy chứ gì?
- Hehe ...chứ sao
- Hì..hì...em đùa thôi mà.Nó mà qua bên này,chắc cũng cúi đầu thôi vì upa của em đẹp zai hơn nó nhiều Tại chưa nhuộm tóc thôi.Bữa nèo đi nhuộm cái đầu màu bạch kim cho nó chết đi upa!
- Khìn hả tao nhuộm xong trường đuổi học,mẹ cạo đầu tao luôn!
- Hi...hi...
- Thôi,đi zìa nà!
- Ừa!
Tôi xách bịch bánh kẹo đi ra bỏ vào rổ xe rồi lại đèo nó về. Chủ nhaajg rồi cũng đến thật mau học sinh 2 lớp đều đã tụ tập đông đủ vào đúng 6h sáng để chờ xe đến.Vì là 2 lớp đi cùng nên sẽ chia ra 2 xe mà đi và tất cả phải mặc đồng phục của trường.Ko đc mặc đồ đi chơi riêng để ko bị lạc khi đến công viên nước Đầm Sen. nhưng lúc về thì cho phép mặc đồ tự do nhá .Dưới sự chỉ huy và giám sát của 4 giáo viên,đứa nào cũng vâng lời ngoan ngoãn chờ đọc tên để bước lên xe.Nếu là ngày xưa,tôi sẽ vui vẻ biết bao vì ko có nó lẽo đẽo theo đuôi nhưng giờ tôi lại chẳng muốn rời nó dù chỉ nửa bước.
Tôi muốn đc ngồi cùng xe với nó vì sợ nếu ko có tôi,tên Phong lại có cơ hội gần nó rồi. Hài.z..z.z...đang thở dài buồn buồn thì tôi bắt gặp ánh mắt của 1 tên bên lớp của nó đang nghía qua bên lớp tôi.Ngó qua ngó lại,tôi biết ý tên ấy rồi nên bèn lại hỏi:
- Nãy giờ để ý hình như có ai kia đang nghía bạn Xuân lớp tớ nhỉ?
- Hì..hì..bị phát hiện rồi
-tên ấy gãi đầu
- Mình đổi chỗ ko?
- Hả?
- Cậu mạo nhận tên của tớ qua bên xe lớp tớ ngồi cạnh Xuân!Còn tớ sẽ thay cậu!
- Nhưng lỡ bị phát hiện thì sao
tên ấy lo sợ nói
- Ko có đâu.Thầy cô đi theo giám sát đâu có ai nhớ hết mặt mũi và tên của từng đứa đâu mà sợ?
- Ừa..nói cũng có lý!
- Oki.Đổi chỗ đi!
- Tuyệt!
Thế là tôi len lỏi qua bên lớp của nó thành công.Tranh thủ để ko bị ai phát hiện,khi nghe gọi tên,tôi đội cái nón kéo xuống che mặt bước vội lên giành ngay 1 chỗ phía cuối xe.Ngồi yên vị rồi,tôi để chiếc balô của mình kế bên để ko đứa nào ngồi cạnh rồi cố tình ngó lơ ra cửa sổ.Chiếc xe bắt đầu lăn bánh và mọi người đều đã lên xe hết.Những đứa nào có tên phía dưới là những đứa cuối cùng bước lên xe nên ko giành đc chỗ ngồi đều bị dồn xuống hàng ghế cuối.Và thế là như tôi dự tính
- Bạn ơi,lấy balô ôm đi đc ko?Cho tui ngồi chung với!
tôi im lặng ko trả lời mà xách cái balô bỏ vào lòng cho nó ngồi xuống.Nó vừa ngồi xuống thì 1 người nữa bước đến
- May quá,còn dư 1 chỗnghi xích qua cho Vy vào ngồi nữa đc ko
- Ừm,đc chứ.Vy ngồi đi.
Nói rồi,nó ngồi sát vào tôi để Vy có chỗ ngồi xuống.Hài..z.z.z..hàng ghế cuối cùng là 1 băng ghế 4 người ngồi nhưng giờ chỉ còn có 3 vì gốc bên kia bị cả đám nhồi nhét lương thực như để cứu trợ chính tụi nó zậy.Thế là tôi bị ép vào sát cửa sổ mà lại còn ôm cái balô nên hết cục cựa.Thấy tôi có vẻ tội,nó xoay qua tươi cười nói:
- Bạn ngồi có chật ko Hay đưa cái balô của bạn đây,nhét qua bên kia luôn cho nó gọn!
tôi vẫn im lặng ko trả lời vì sợ nó phát hiện,cứ lắc đầu lia lịa
- Bạn sao vậy?Sợ bị mất đồ àh?Lớp trưởng ngồi kế bên nè,ko ai phá đâu
vy cũng ngó sang phía tôi lên tiếng.Nhưng tôi vẫn lắc đầu ko nói gì khiến nó thấy bực nên giựt quách cái balô của tôi và làm bung cái nón ra.Cả 2 bất ngờ khi thấy tôi thì tôi liền nhào đến lấy 2 tay bịt 2 cái miệng lại.
- Suỵt....im..La cho lớn zô bị phát hiện là trừ điểm hạnh kiểm vì ko tuân thủ kỉ luật đó
tôi nói thật khẽ.Cả 2 gật đầu hiểu ý và tôi buông cả 2 ra.Vừa đc cho nói chuyện,nó liền hớn hở vòng tay qua tay tôi nói:
- Hi..hi...upa làm em bất ngờ mém té ghế áh!
- Hehe.....tao biết thế nào cũng làm mài hết hồn mà!
- Sao lâm trốn qua đây đc
Vy hỏi nhỏ
- Hi,bí mật!
- lâm ngồi trong gốc vậy có chật ko Hay là đổi chỗ đi.lâm ra giữa ngồi để Vy với nghi mỗi đứa 1 bên cho dễ nói chuyện
Vy đề nghị
- Ấy,zậy ko đc.Để upa ngồi giữa dễ bị phát hiện lắm,cứ để ngồi trong gốc thế này đi
nó ý kiến vào nhưng suy luận rất đúng nên tôi và Vy gật đầu yên vị.
Thế là cả 3 ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau,bàn về chuyến đi sẽ nên chơi trò nào trước và mỗi người đã mua cái gì đem theo.Nhưng nói cả 3 vậy chứ chỉ có tôi và nó nói hoặc tôi nói với Vy Còn nó và Vy thì ko nói với nhau câu nào.Dường như nó và Vy mỗi lần ở gần nhau là có cái gì đó khác lạ.Rồi chiếc xe đang chạy bỗng quẹo cua 1 vòng lớn quanh bùng binh nên trong đầu tôi bỗng này ra 1 ý định.Lập tức,tôi ngã người theo chiều quẹo của xe làm như do xe chứ ko phải do mình.Tôi nghiêng người qua bên nó khiến nó phải qua vy và thế là vy bị ép.Nghĩ là tại xe quẹo nên cả 2 ko nói gì nhưng khi xe trở về đường thẳng thì tôi vẫn cứ nằm đè lên nó và nó thì đè lên vy thắc mắc vy lên tiếng
- Xe hết quẹo rồi mà?Sao kì vậy?
- Upa ngồi dậy đàng hoàng coi.Đè thế 1 chút đến nơi vy dẹp lép như con tép bây giờ!
- Ko!Tao thích thế này.Được đè hehehe...!
- Áh àh,ra là cố tình hả
nó nhăn nhó nói
- Ừa,cố tình rồi sao?
- Vy ơi,mình hợp sức cho cái kẻ ko biết mình là ai biết tay đi
đi!-nó nói dứt câu thì tôi cảm giác đc mình đang bị xô ra và từ từ...nó đè tôi vào gốc,kế tiếp là Vy đè vào nữa.Tôi đành cố sức vùng vẫy mong lật ngược tình thế nhưng 1 thì ko thể thắng 2.Nó đè sát cái mặt tôi vào tấm kính cửa sổ rồi dựa vào người tôi 1 cách thoải mái.Còn Vy cũng xoay lưng lại dựa vào người nó.Thế là xong.Tôi đã bị đánh gục chỉ vì đơn phương độc mã.Còn nó và Vy thì cười hí hửng đồng thanh nói:
- Cho chừa cái tội cá đã nằm lên thớt mà ko biết yên phận
- Rồi rồi,biết rồi,thua cả 2 luôn.Ngồi đàng hoàng đi.Đau quá àh!
- Kệ.Cho chết luôn!Vy ha!
- Ừa
Vy cũng hùa theo nó.
- Hài.z.z....cứu tui với..Mau đến nơi lẹ đi!
- Hi...hi...
cả 2 cất giọng cười với nhau rồi bắt đầu nói chuyện tiếp trong tư thế tôi là cái gối dựa cho cả 2.Khoảng khắc đó,tôi cảm thấy giữa nó và Vy đã thân thiện hơn.... Vậy là chúng tôi cũng có chuyến đi thật vui
|
Chương 10:
ngày học hôm nay lại đầy chuyện bất ngờ khi ba vy đến người rất có thế lực ông đến đã làm bao người đặt dấu chấm hỏi
- Sao hôm nay ko thấy vy vậy mà ba vy đến mài biết gì ko
- Àh,hôm nay ba của Vy vào xin phép cho Vy nghỉ học vài tuần.Hình như Vy bị bệnh nặng lắm.Phải nhập viện đó
- Vy bệnh àh?Có biết bệnh viện nào ko Tôi nói nó nhìn tôi và đang đặt dấu chấm hỏi
- Hình như Vu nằm ở Trung tâm Truyền máu và Huyết học đó.
Vậy hả
- Vậy chiều nay tao vs mài thăm vy nha
- Ừa
Nó trả lời tôi thật nhẹ
Tôi và nó đang lo vho vy thì Trong lúc đó,tại chỗ làm của mẹ tôi.
- Chị Thanh ơi
1 đồng nghiệp của mẹ gọi
- Ơi,gì vậy?
- Sếp gọi chị lên phòng kìa!
- Ờ,tôi đi ngay Sao tự nhiên sếp lại gọi tôi nhỉ
- Tôi cũng ko biết nữa
- mẹ tôi im lặng bỏ ngang công việc đang làm đi lên phòng của sếp.
"Cốc..cốc.."
- Mời vào!
- Thưa..sếp gọi tôi
- Àh,chị ngồi xuống đi.
- Vâng
mẹ tôi ngồi xuống ghế và gật đầu chào khi thấy có 1 người nữa cũng đang ngồi 1 người đàn ông vest đen lịch sự,gương mặt hơi nghiêm.Rồi ông sếp bước đến ngồi xuống tươi cười nói:
- Giới thiệu với chị,đây là tổng giám đốc của tập đoàn Z.G là đối tác quan trọng sắp tới của chúng ta.
- Chào chị!
- Dạ,chào ông!
- Hì,2 người cứ tự nhiên nói chuyện.Xin phép ông,tôi ra ngoài nhé
ông sếp e dè nói với người đàn ông đó rồi bỏ đi.Lúc này,người đàn ông lấy ra 1 tập hồ sơ để trên bàn và nói:
- Đây là tất cả tư liệu tôi cho người điều tra đc về chị.
- Sao ông lại điều tra về tôi?
- Tôi xin lỗi vì đã tự ý tìm hiểu về đời tư của chị nhưng đây là chuyện quan trọng liên quan đến máu mủ nên tôi đành phải làm vậy.
- Máu mủ?Ông nói vậy nghĩa là sao?
- Tôi là ba của Tú Vy.Chắc chị biết nó chứ?
- tôi biết !Nó là bạn của con tôi mà
-Nuôi nó suốt 15 năm trời và giờ tôi mới biết nó ko phải con ruột của tôi!
- Tôi nghĩ có lẽ lúc sinh thì gia đình tôi đã nhầm con với 1 trong 2 đứa con của chị.
- Dựa vào đâu mà ông nghĩ thế?
- Vào ngày tháng năm sinh cùng nơi sinh của Tú Vy và 2 đứa con của chị.Ngày 14.2 tại bệnh viện chỉ có vợ tôi và chị hạ sinh em bé.Số phòng sinh của cả 2 lại kế nhau nên xác suất suy đoán của tôi ko thể sai đc.
- mẹ tôi hơi hoảng và biến sắc vì ko thể tin đc điều này nhưng vẫn cố gắng ngồi bình tĩnh nghe tiếp
- Tôi mạo muội đến tận chỗ chị làm chỉ muốn nói với chị về chuyện này.Nếu lỡ đã nhầm con thì tôi mong đc trao đổi lại con ruột của mình và cũng vì còn 1 chuyện rất quan trong nữa cần phải nói.Đó là Tú Vy đang mắc căn bệnh hiểm nghèo.Nó đang nằm viện ở Trung tâm Truyền máu và Huyết học.Theo bác sĩ chuẩn đoán thì Vy bị thiếu máu cấp tính.Nó cần đc làm phẫu thuật ghép tuỷ ngay.Từng là cha của nó,tôi nguyện sẽ trả mọi chi phí giúp chị coi như đền bù lại công sức của chị đã nuôi dưỡng đứa con của chúng tôi.
- Tôi..tôi ko biết phải nói gì.Mọi chuyện có thật là như thế ko?Tôi..tôi phải làm sao đây
mẹ tôi bối rối vì những gì ba Vy nói.
- Khi biết sự thật này,chính tôi và vợ tôi cũng ko thể tin đc nhưng rồi vẫn phải chấp nhận.
-Vậy Tú Vy,nó cũng biết chuyện này rồi sao?
- Chưa.Chúng tôi định chữa trị xong sẽ nói!
- Vậy..vậy tôi có thể vào thăm nó ngay bây giờ đc ko?
- Tất nhiên là đc chứ.Tú Vy là con của chị mà!
mẹ tôi im lặng đôi mắt ngấn lệ.Có lẽ biết đc sự thật là 1 điều tốt nhưng cũng ko thể ko buồn vì tôi,nó đã ở bên mẹ vui vẻ như 1 gia đình hạnh phúc dù ko còn ba.Giờ đây 1 trong 2 đứa lại ko phải là con ruột của mẹ thì làm sao mà mẹ đỡ đc chữ ngờ này chứ?
...Tan học,tôi và nó về nhà như mọi ngày và vô tư bên nhau mà ko hề biết số phận của mỗi đứa chúng tôi 1 lần nữa lại thay đổi.Trong khi tôi và nó vẫn còn ngây thơ nằm cạnh nhau ngủ trưa,tay nắm tay với 1 hạnh phúc nhỏ,1 bí mật nhỏ của riêng 2 đứa thì tại bệnh viện nơi Vy đang nằm đau đớn với căn bệnh quái ác 1 mình.Mẹ tôi cùng ba Vy đến...
Từ khi nhập viện đến giờ Vy luôn trong tình trạng ngủ say vì khi tỉnh lại căn bệnh sẽ hành Vy khó chịu kinh khủng nên bác sĩ luôn phải tiêm thuốc ngủ cho Vy cùng thuốc giảm đau.Nhìn Vy thiếp đi trong bộ đồ bệnh nhân trắng tinh,nằm trên giường bệnh mà lòng mẹ tôi đầy chua xót.Dù đang bệnh,sắc mặt của Vy ko còn vẻ gì mạnh khoẻ nhưng Vy vẫn luôn toát ra cho mình 1 vẻ đẹp thanh tao của 1 tiểu thư.Phải nói làm sao đây Cô công chúa bé nhỏ sắp phải đối mặt với bao nhiêu chuyện trái ngang!
Khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Vy mẹ tôi trầm ngâm nhìn Vy 1 lúc rồi bước ra khỏi phòng cùng ba Vy.Cả 2 đi dạo dưới sân vườn của bệnh viện và tiếp tục cuộc trò chuyện.
- Khi nào thì Vy làm phẫu thuật?Cơ hội thành công là bao nhiêu?
- Điều này tôi cũng chưa biết vì vẫn chưa tìm đc tuỷ thích hợp cho Vy
-Nếu như lời ông nói,Vy là con ruột của tôi thì liệu tuỷ của tôi có thích hợp ko?
- Có lẽ!
- Vậy..vậy..hãy để tôi cho tuỷ.
- Nếu vậy thì tốt rồi.Tôi sẽ nhờ bác sĩ kiểm tra rồi tiến hành phẫu thuật.Mong rằng Vy sẽ mau chóng khỏi bệnh!
- Vâng!Vậy thì mọi chuyện nhờ ông.
- Còn chuyện máu mủ...-ba Vy nói lắp lửng
- Chuyện đó...chuyện đó tôi vẫn chưa biết phải làm sao?
-Chỉ cần xét nghiệm ADN thôi thì mọi chuyện sẽ rõ ràng
ba Vy kềm chặt vai của mẹ tôi nói
mẹ tôi ko nói gì chỉ biết đưa mắt nhìn về hướng khác.Thấy vẻ mặt trốn tránh của mẹ tôi,ba Vy lo lắng nói tiếp:
- Chúng ta đều là cha mẹ và phận làm cha mẹ thì có ai lại ko thương con mình Tôi biết chị rất thương lâm và phương nghi cũng như tôi rất thương Tú Vy Nhưng lâm và phương nghi 1 trong 2 đứa là con ruột của tôi.Tôi mong nhận lại nó và bù đắp cho nó những thiếu thốn của thời gian qua.Tôi ko có ý xem thường chị nhưng tôi biết con tôi đã sống rất thiếu thốn về vật chất.Mong chị có thể hiểu cho tôi
- Tôi hiểu.Tôi hiểu...tôi xin lỗi Tôi..tôi..vẫn chưa dám tin hoàn toàn và ko biết phải chấp nhận làm sao Xử sự làm sao cho đúng lâm là 1 đứa mạnh mẽ như con trai,nó rất hiếu thảo và hiểu chuyện.Còn phương nghi thì rất nghịch ngượm nhưng cũng là 1 đứa con ngoan.Tôi..tôi ko biết phải nói với chúng làm sao về sự thật này Ko biết chúng có chấp nhận đc ko Ko biết rồi đây đứa nào mới là con của ông
tiếng mẹ nức nở như sắp ngất.Nghe mẹ tôi nói như vậy và nhìn bà yếu đuối thế kia,ba Vy cũng 1 phần cảm thông và dĩ nhiên ông cũng có tâm trạng tương tự như vậy khi nghĩ về Vy
Rồi trở về phía bọn tôi.Tôi và nó nằm ngủ đến chiều thì dậy và sửa soạn đến thăm vy Thoáng bắt gặp ánh mắt của ba mẹ Vy nhìn tôi và nó có chút gì đó kì lạ.Dường như là có cái gì đó rất khác thường nên khi họ nói ra ngoài lấy nước nóng cho Vy lau mình thì tôi cũng đứng dậy kiếm cớ đi theo sau.Chẳng biết nên đỗ thừa cho cái tính tò mò của tôi hay do ông trời sắp đặt phải như thế,tôi đã vô tình nghe đc sự thật.Tất cả về bệnh tình của Vy,về việc mẹ tôi sẽ hiến tuỷ,về tôi và nó vẫn còn là 1 ẩn số ko biết ai sẽ là con ruột của họ?Tay chân tôi bỗng rụng rời khi nghe đc mọi chuyện.Đứng ko vững nữa nhưng tôi vẫn cố bước đi tìm 1 chỗ nào đó giúp tôi bình tĩnh lại.Sân thượng..ờ,tôi đã tìm đến sân thượng của bệnh viện.
Ngồi bệt xuống đất như đuối rồi,tôi ôm đầu suy nghĩ và cố gắng tống khứ những gì mình vừa nghe đc ra khỏi trí óc tôi.Chuyện gì đang xảy ra vậy Sao mọi chuyện lại trở nên như thế này Sao bỗng dưng vy ko phải là con nhà giàu nữa mà là con ruột của mẹ sao lại có chuyện nhầm lẫn như thế Cả 1 ngàn câu hỏi,1 vạn câu cần giải đáp bỗng ùa về trong đầu tôi khiến tôi thấy não mình muốn nổ tung để cố tìm lời giải đáp.Ông trời,ông quả là 1 người khó hiểu nhất trên đời.Con người dù có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là 1 sinh vật nhỏ bé đối với ông và là trò chơi để ông đùa sao?Ai cũng có 1 số phận riêng của mình nhưng trong số phận của mỗi người đều có 1 sự trớ trêu của ông.
.tôi chợt nghĩ đến 2 chữ tại sao cho chính bản thân mình. Tại sao tôi ko vui khi biết tôi và nó ko phải là chị em ruột? Lẽ ra tôi phải vui vì 2 đứa ko phải là chị em chứ? Vui àh? Sao lại vui đc đây? Tôi và nó yêu nhau. 2 đứa đã can đảm đến với nhau và bước qua cả rào cản về huyết thống. Bây giờ 2 đứa ko phải là chị em ruột. Có lẽ nó mới là con của ba mẹ Vy và Tú Vy mới là em ruột của tôi vậy thì mọi chuyện giữa tôi và nó phải chăng sẽ phiền phức, khó khăn hơn? Là chị em, chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, quan tâm chăm sóc cho nhau. Còn giờ đây, nó là 1 tiểu thư nhà giàu, liệu ở bên cạnh tôi còn xứng ko? Chưa nói đến việc ba mẹ thật sự của nó có chấp nhận quan hệ giữa tôi và nó ko?
Lại nghĩ về Tú Vy Liệu Vy có chịu đc sự thật này ko Thú thật thì tôi lo cho Vy hơn là cho chuyện giữa tôi và nó. Tuy Vy rất hoà đồng, thân thiện, ko chảnh và kênh kiệu như mấy cô nàng tiểu thư con nhà giàu khác nhưng dù gì cũng đã sống trong vật chất đầy đủ, đi xe hơi,ngủ phòng máy lạnh, ở nhà cao cửa rộng... Bây giờ phải sống trong 1 gia đình bình thường, ko đầy đủ mọi thứ, Vy có quen chăng?Và...Vy từng nói thích tôi..tình cảm đó đã hết chưa?Trở thành em gái của tôi thì Vy sẽ thế nào đây?
Haizz...nhức đầu.Càng nghĩ càng mệt.Ko muốn nghĩ nữa nhưng vẫn cứ phải nghĩ.Tại sao mọi chuyện lại đến bất ngờ như thế?Sao lại ko phải là ai khác?Sao lúc nào cũng xoay quanh 3 đứa tôi thế này?Như là bị ức chế đến ko chịu đc.Tôi hét thật to cho thoải mái hơn thì bất chợt nó xuất hiện,vỗ nhẹ vai tôi 1 cái tươi cười nói:
- upa Trốn lên đây làm gì zạ
- !Sao biết tao ở đây mà lên vậy?
- Xì,có gì đâu mà ko biết!Lúc nãy thấy dáng vẻ của upa là biết có gì òy mà ở bệnh viện thì chỉ có sân thượng là nơi lí tưởng để upa trốn thôi.Hi..hi..!
- Ờ,thông minh wá ta!
- Chứ sao?Plè...
- nghi nè.
- gì hả?
- Ừm...!-tôi ngập ngừng ko biết có nên nói cho nó biết ko
- Gì mà ừm trầm ngâm như ông già zậy?Có gì thì nói y!
- Ko có gì!Thôi,đi xuống!
- Khìn hả?Ấp úng đã ko nói
nó nhìn tôi dỗi hờn
- Ừa thì tại đứng nãy giờ trên đây nên bị say nắng.Khìn òy.Đc chưa
tôi cố chống chế
-ple.....
- Lè lưỡi wài,hun chít bi giờ!
- nè hôn đi dám ko nó đứng gần tôi hơn,hất mặt thách thức 1 cách tinh nghịch.Tôi nhìn nó cười rồi đưa tay ra kéo nó vào lòng mình hôn nhẹ 1 cái lên trán nó.Chóp chóp mắt,nó ngước lên nhìn tôi tiếp tục giọng đùa:
- Ủa?Tưởng phải là ở đây chứ
vừa nói,nó vừa chỉ ngón tay lên môi tôi
- Muốn ở đây thì phải mua chuộc mới có.Còn giờ thì có chịu đi xuống chưa nè
tôi nắm ngón tay nó kéo ra khỏi môi mình và nói
Hì..chỉ cách mua chuộc đi rồi xuống!
- Ừm...vậy thì đứng trên đây 1 mình luôn điKo chỉ đâu
tôi nói rồi buông nó ra chạy về phía cửa cầu thang đi xuống.Bị tôi chơi,nó liền đuổi theo la:
- Upa nhớ nha.Để em bắt đc là chết áh!Đứng lại!
Thế đấy.Nhờ có nó xuất hiện đúng lúc mà tôi tạm quên đi mọi chuyện rắc rối sắp tới.2 đứa trở về phòng của Vy và những vấn đề cần phải suy nghĩ thì sẽ ko còn gì xảy ra nữa nhưng nào ngờ tối hôm đó,sự việc vẫn tiếp tục như chính bánh xe số phận vẫn luôn quay.
- Mẹ ơi,đói bụng quá.Sao giờ mẹ vẫn chưa nấu kum mà cứ làm gì trong phòng zạ nó đứng trước cửa phòng mẹ kêu than trong khi tôi cố lục trong tủ lạnh xem có cái gì ăn đỡ cho hết buồn miệng ko?
"Cạch"-
tiếng cửa phòng của mẹ mở ra,nó tròn xoe mắt há hốc nhìn mẹ ko nói nên lời.Ờ mà tôi cũng có khác gì đâu?Tôi làm rơi cả cây xúc xích vừa tìm đc trong tủ lạnh.Thấy gương mặt ngạc nhiên của 2 đứa tôi,mẹ búng ngón tay vào trán nó 1 cái vì nó đứng gần mẹ nhất mà rõ đau khiến nó ôm trán nhăn nhó nói:
- Ui da..đau wá!Hix..!
- Mẹ đi đâu mà mặc đồ đẹp zạ
tôi bước gần lại hỏi
- Ừm.Mặc đồ đẹp cho nó lịch sự.Tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn.
- Hả?Mẹ nói "chúng ta" là cả nhà mình đó hả
nó bất ngờ thêm 1 lần nữa và tất nhiên bị mẹ cho thêm 1 búng tay vào trán nữa vì cái tội "ngu đột xuất.Ko nhịn đc cười,tôi phá lên cười vì thấy nó ôm trán xoa xoa đến tội.Thấy tôi cười nó,nó liền ném cho tôi 1 cái liếc rồi định bay vào xử lý tôi thì mẹ tôi nói tiếp:
- 2 đứa thay đồ mau đi.Đứa nào chậm là ở nhà coi chừng nhà đó nha.
Lời mẹ vừa dứt,nó và tôi liền chạy ngay vào phòng đóng cửa lại cái rầm chen lấn nhau lấy đồ mới ra thay.Đang cởi đồ ra thay thì tôi và nó chợt giật mình nhớ lại đối phương đang có mặt ở đây.Ngượng ngùng và đỏ mặt,tôi xoay đi chỗ khác cầm quần áo che mặt mình lại nói:
- Xin..lỗi..!
- Gì mà phải xin lỗi
nó vẫn đứng ở phía tủ nhìn tôi 2 đứa chỉ mới cởi áo thôi nhá,chưa cởi ra hết àh
- Thì..lỡ..nhìn..!
- Nhìn thì sao?-nó tiến lại gần tôi hơn ép tôi sát vào tường
- Thì..thì..
tôi ấp úng ko biết nói sao vì giờ đã khác trước rồi còn gì.Làm sao có thể bình thản nhìn...nhìn nhau?
- Áh,con gián kìa
nó bỗng la lên làm tôi giật mình liền theo phản xạ bỏ bộ quần áo đang cầm che mặt ra nhìn xem con gián ở đâu Ko phải là do tôi sợ gián đâu nhá.Mà vì tôi sợ dơ thôi.Căn phòng luôn đc tôi lau chùi mỗi ngày ko thể để có gián đc.Bổn phận làm chị đã thành thói quen nên nó chẳng bao giờ làm việc nhàVừa bỏ ra thì tôi thấy nụ cười ranh mãnh và kế tiếp là phần trên nó đã cởi áo ra
Mặt tôi liền đỏ lên như người say rượu và chỉ khác họ 1 tí là ở mũi bắt đầu có 1 tí nước màu cam chảy ra.Thấy dáng vẻ của tôi,nó lè lưỡi trêu:
- hi..hi..có thế mà đã máu dồn lên não rồi
- Sao phải ngại hả honey của em
nó đổi cách xưng hô 1 cách thân mật rồi ngọt ngào quàng tay lên cổ tôi.Mắt nhìn mắt,nó lấy 1 ngón tay lau máu mũi dùm tôi.Hiz..tôi sắp bị nó dụ kiss thật òy thì mẹ ở bên ngoài lên tiếng:
- 2 đứa thay đồ gì mà lâu quá vậy?Có muốn đi ăn ko vậy?
- Dạ,sắp xong rồi
tôi trả lời rồi 2 đứa vội tách nhau ra,mạnh ai nấy thay đồ cho lẹ.Xong xuôi,cả 2 bước ra cười trừ với mẹ vì đã để mẹ đợi.Nhìn nó vẫn dễ thương trong những bộ đồ teen đơn giản và tôi bảnh zai trong những bộ đồ bụi bụi
- Thôi,đi mau. mẹ tôi hối thúc rồi cả 3 đi ra khỏi nhà,khóa cửa lại kĩ càng.
3 mẹ con dắt nhau đi bộ qua mấy con đường mỏi nhừ chân mới đến đc khu ăn uống đầy quán ăn hấp dẫn.Ngồi vào bàn,mẹ cầm menu gọi ra gọi vài món cao cấp cho cho tôi và nó.Thấy mẹ hôm nay hơi lạ,tôi ko ngừng nhìn mẹ quan sát rồi chợt nghĩ ra lí do tại sao lại như thế này rồi.
Đúng vậy,có lẽ vì cái sự thật kia.Mẹ đang muốn quây quần bên tôi và nó lần cuối như 1 gia đình vì sau này có thể người ngồi chung bàn sẽ là vy Ko còn là nó nữa Nó phải trở về với gia đình thật sự của nó.Làm 1 tiểu thư danh giá của nó.1 chút ngậm ngùi như hiểu đc lòng mẹ,tôi cố gắng vui cười vì bản thân tôi cảm thấy mình có lỗi khi còn giấu mẹ về chuyện giữa tôi và nó.Thế rồi sau bữa ăn ấm cúng gia đình,3 mẹ con dắt nhau tản bộ trên đường đi về mà tôi lẫn nó đều ko nhận ra đây là lần cuối cùng chúng tôi đc bên mẹ.
Vì cái tính lóc chóc,nó chẳng đi đứng chậm rãi bình thường mà cứ đi trên cái mép ngoài lề đường để chứng tỏ mình giữ thăng bằng giỏi.Vừa đi nó còn vừa nói đùa:
- Mẹ ơi mẹ,coi kon giống người mjẫu ko
- Mài mà làm người mẫu cái gìNgười mũ thì có
- Xí,người mũ cái đầu upa ý....ple
vẫn thói quen lè lưỡi với tôi nhưng rồi có lẽ vì thế mà nó quên mất phải giữ thăng bằng mà trợt chân té ra đường.Nhìn nó ôm cái mông suýt xoa,tôi bật cười mà quên mất phải đỡ nó dậy.Mẹ cũng cười và bước đến đỡ nó dậy.Đang nắm tay nó thì 1 chiếc xe honda lạng lách ẩu tả lao đến khiến mẹ tôi giật mình đẩy nó vào còn mình thì bị quẹt vào chiếc xe.Tên lái xe nhanh người nhảy khỏi xe bỏ mặc tay áo mẹ tôi đang bị vướng vào cái móc xe nên theo đà xe mà ngã theo nó ra ngoài đường.Hết hồn,tôi và nó định ra xem mẹ có sao ko thì 1 chiếc xe tải lại bất ngờ lao đến.Mẹ chỉ kịp đứng dậy đón lấy cú đụng đau đớn của nó trong sự hoảng hốt của tôi lẫn nó.Cả 2 chỉ kịp trợn mắt lên kêu tiếng Lên " mẹ"
rồi bất động nhìn 1 vũng máu loang ra khắp đường.Tiếng người ta hoảng sợ,âm thanh xe cộ tắt nghẽn bốp còi inh ỏi,tiếng xe cấp cứu vội vã trong đêm,tiếng kêu mẹ tha thiết của tôi và nó trong vô vọng
Mẹ..tỉnh dậy đi mẹ...mẹ ơi mẹ.....
....Mưa!Đêm đó trời bỗng đổ 1 cơn mưa thật lớn như để chia buồn.Cứ như 1 cảnh quen thuộc người ta hay bắt gặp trên phim.Vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu lắc đầu nói: Xin lỗi Chúng tôi đã cố gắng hết sức
và thế là thân nhân đến phòng xác để nhận người thân.Bây giờ,tôi với nó cũng giống như thế.Nghe như con tim chết lặng buốt cả tay chân nhưng 2 đứa vẫn cố bước theo người y tá đến phòng xác.Căn phòng khá lớn và nồng nặc mùi lạnh lẽo.Tôi nói mùi lạnh lẽo là vì trong phòng rất lạnh.Lạnh như 1 nhà băng.Những người xấu số đều đc đưa vào đây và nằm che mặt lại như họ sợ thấy ánh sáng.
2 đứa tôi bước đến 1 cái giường mới đc đẩy vào.Cẩn thận,tôi vén tấm khăn trắng đang che toàn thân mẹ lại như thể mẹ tôi chỉ là đang nằm ngủ một giấc ngủ ngàn thu
|