"Các anh chia ra đi tìm tiểu thư cho tôi, nếu gặp được quay về báo cho tôi ngay."
Wendy chỉ giữ tên đàn em cao khoẻ nhất bên mình, số còn lại phân phó cho họ đi khắp bãi biển tìm Irene. Tốt nhất đừng để cô nhìn thấy nàng và tên mặt thụ kia làm chuyện sai trái gì bằng không cô nhất định cho cả hai sống dở chết dở luôn.
"Vâng thưa đại tỷ."
Bọn họ cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng toả đi.
"Còn anh theo tôi qua đây tìm."
"Vâng."
Hôm nay đào cả cái bãi biển này cũng phải tìm cho được Irene. Muốn cắm sừng Wendy hả? Đâu có dễ vậy.
[...]
"Sao? Chỗ này hợp ý em không?"
Beakhun đưa Irene đến một khu biển lãng mạn, cười hỏi nàng.
"Ừm được lắm. Nhưng họ Shon kia chưa biết có thích không."
Irene nhìn xung quanh một lượt, nàng khá hài lòng với chỗ này, nếu dùng nó để tổ chức hôn lễ cho nàng cùng Wendy thì quả thực không còn gì bằng. Cơ mà họ Shon kia khó chịu như vậy thì chắc gì đã thích nơi này. Huống hồ người kia còn chưa cam tâm tình nguyện muốn lấy nàng.
"Nếu em thật sự muốn tổ chức hôn lễ ở đây thì anh sẽ liên hệ với giám đốc Kim, anh ấy là bạn anh cũng là người quản lý chỗ này nên nhất định có thể giúp em tổ chức một hôn lễ cực kỳ hoàn hảo."
Ánh mắt Beakhun lại toát lên vẻ đố kỵ, nhưng xen lẫn trong đấy chính là sự bất lực. Anh biết anh không có cách nào giữ được Irene ở bên cạnh khi mà người nàng chọn chính là Wendy Shon. Anh ngoài việc giúp nàng có được một hôn lễ như nàng muốn thì không thể làm được gì hơn nữa.
"Em muốn cho Wendy Shon một hôn lễ bất ngờ."
Ánh mắt và nụ cười của nàng mang theo bao nhiêu hạnh phúc. Beakhun chạnh lòng nhếch môi cười một tiếng.
"Cô ấy đúng là người may mắn nhất thế giới này khi được trở thành chồng của Irene Bae Joohyun."
"Vậy sao?"
Nhưng theo Irene biết Wendy đó chẳng mấy tỏ ra hạnh phúc vì điều này. Cái thái độ nắng mưa, mập mờ của cô làm nàng phát cáu lên được.
"Đại tỷ, tiểu thư đang cùng cái tên đó nói chuyện kìa."
Mấy tên đàn em dẫn Wendy đến chỗ Irene khi vừa tìm được nàng. Họ núp ở khoảng cách khá xa nên Wendy chẳng cách nào nghe rõ hai kẻ kia đang nói gì.
"Ba anh chạy qua kia khiêng cái chậu cây kia mang qua cho tôi."
Wendy nhìn xung quanh phát hiện một chậu kiểng có thể giúp mình ẩn nấp để tiếp cận hai người kia liền sai ba tên to khỏe nhất khiêng đến cho mình. Họ gật đầu, chạy đến hì hục mang chậu kiểng về cho Wendy.
"Ba người này khiêng chậu theo tôi, số còn lại ở đây chờ lệnh."
"Vâng thưa đại tỷ."
Wendy bắt đầu đi đến chỗ Irene. Nàng vì mãi nói chuyện cùng Beakhun mà không nhận ra họ Shon đã đến gần, chủ động núp sau chậu cây kia.
"Việc này anh đừng để Wendy biết nhé."
Irene tiến đến vỗ nhẹ lên vai Beakhun.
Giỏi lắm. Còn muốn che giấu tôi cơ đấy!Wendy Shon ánh mắt tức giận, tay ra sức xiết chặt lại.
"Tất nhiên. Nhưng em định khi nào cho cô ấy biết đây?"
"Có lẽ là chờ họ Shon tâm trạng vui vẻ thì em sẽ nói cho cô ấy biết. Chuyện này không thể để lâu được đâu. Em nhịn mãi trong lòng sẽ sinh bệnh mà chết mất."
Cái này đích thực là xem Wendy Shon là đồ chơi mà! Rõ ràng nàng bảo Wendy là chồng vậy mà giờ lại bảo nhịn ngoại tình với tên mặt thụ kia sẽ sinh bệnh mà chết. Quá đáng! Hết sức quá đáng mà!
"Sao phải đợi Wendy Shon tâm trạng vui vẻ mới nói chứ? Em có thể nói bây giờ để cô ấy có được bất ngờ lớn mà?"
Wendy thề là nụ cười trên môi tên mặt thụ kia có ý nghĩa giễu cợt cô. Bất ngờ lớn mà hắn nói chính là cặp sừng tối nay hắn sẽ cắm cho cô. Khốn kiếp! Sau này nếu hắn có lấy vợ cô thật mong cô ta sẽ đi ngoại tình, đến khi đó xem hắn có vui khi nhận được cái "bất ngờ lớn" kia không.
"Không, bây giờ chưa phải lúc."
Xem như cô còn lương tâm đó cô Bae .
"Có thể ôm anh một cái không, xem như trả công anh đã đưa em đến đây đi?"
Beakhun dang tay. Nàng gật đầu, nhanh chóng tiến đến ôm anh ta.
"Anh vẫn còn rất yêu em."
Beakhun nhắm mắt, xiết lấy thân thể nhỏ bé kia và thì thầm.
"Uhuhu nhưng em không còn yêu anh."
Beakhun thở dài. Anh biết chứ.
"Anh sẽ để em làm điều em muốn, nhưng anh sẽ không chúc phúc em, anh vẫn ích kỷ chờ ngày em và Wendy Shon chia tay."
"Anh đã bị đánh ghen bao giờ chưa?"
"Sao khi không em lại hỏi vậy?"
Khi Beakhun cúi xuống nhìn Irene, anh ta hốt hoảng khi đó không phải là nàng mà là Wendy Shon. Anh hốt hoảng đẩy cô ra.
"Cô...sao lại là cô...?"
Wendy cười hung ác một tiếng. Khi nãy vừa thấy Irene tiến lên cô đã ra lệnh cho đàn em lao đến đánh ngất rồi kéo nàng ra, sau đó cô thay nàng trao cho tên mặt thụ này một cái ôm nồng thắm. Vậy là đủ. Hôm nay hắn chết chắc cũng mãn nguyện rồi.
"Anh dụ dỗ vợ người ta bỏ chồng đi ngoại tình mà còn hỏi tôi hả?"
Wendy lập tức đấm cho người nọ một phát.
"Các anh em đánh hắn cho tôi!"
Lệnh được ban ra, đám đàn em của Irene liền xông đến đánh Beakhun không kịp phân bua.
Cô hài lòng, để anh ta được dạy dỗ còn mình thì cùng hai tên khác đem Irene đi.
Khi Irene tỉnh lại nàng phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, hai tay bị trói chặt trên thành giường. Nàng không biết làm sao mình lại đến đây, chỉ nhớ lúc nãy đang nói chuyện cùng Beakhun thì bị ai đó đáng ngất đi. Irene cắn răng giật mạnh dây trói nhưng nó chẳng những không đứt ngược lại còn xiết chặt lấy cổ tay nàng hơn.
Tiếng bước chân vang lên thật gần khiến Irene ngừng vùng vẫy, nàng đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, khi nó được đẩy vào, nàng nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc tiến đến gần.
"Tỉnh rồi à?"
Wendy đi đến ngồi xuống mép giường, khuôn mặt lạnh lùng hỏi nàng.
"Sao Wendy lại ở đây? Sao lại bắt tôi đến chỗ này chứ?"
Irene có chút lo sợ trước ánh mắt sâu vời vợi và khó đoán của Wendy.
"Vậy sao cô lại đến chỗ này?"
Wendy nở nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi...tôi có một chút việc."
Irene không muốn nói sự thật về chuyến đi lần này cho Wendy biết. Nàng vẫn muốn giữ lại sự bất ngờ cho cô đến phút cuối cùng.
"Việc gì? Đi với tên mặt thụ đó thì có việc gì hả?"
Wendy trừng mắt nhìn nàng. Cái sự che đậy của Irene làm cô phát điên lên. Ở trong lòng bỗng chốc trở nên khó chịu khi nhớ đến những lời khi nãy nàng đã nói với Beakhuyn.
"Wendy theo dõi tôi?"
Nàng nhíu mày, cẩn trọng dò xét thái độ của người nọ. Nàng không dám khẳng định rằng Wendy Shon đang ghen.
"Phải đó! Cô luôn miệng gọi tôi là chồng thế mà thoắt một cái đã đi ngoại tình. Cô nghĩ Wendy Shon tôi là đồ chơi hả?"
Từ trong mắt Wendy phát ra những tia lửa hờn ghen đốt nóng bầu không khí hiện tại. Irene cười một tiếng. Lần này họ Shon thật sự ghen rồi.
"Vậy Wendy có từng xem tôi là vợ chưa?"
Trước câu hỏi của Irene tưởng chừng Wendy sẽ đuối lý mà im lặng nhưng không, nó càng khiến cô gia tăng sự tức giận. Nàng thừa biết nếu Wendy không xem nàng là vợ chắc chắn sẽ không lết xác đến đây bắt gian, nàng cũng thừa hiểu nếu Wendy Shon không xem nàng là vợ thì sẽ không nổi ghen thế này. Tóm lại, là nàng cố tình chọc cô tức chết để vui vẻ với cái tên mặt thụ kia.
"Nếu tôi không xem cô là vợ, tôi có cần ngu dại ở cạnh cô cho cô hành hạ hết ngày này qua ngày khác không hả?"
Wendy hai mắt long lên giận dữ, cô đặt Irene dưới thân, dùng hai tay ấn chặt vai nàng xuống giường.
"Wen...Wendy à..."
Lần này thật sự không thể đùa với Wendy Shon nữa, Irene chưa bao giờ nhìn thấy vẻ hung tợn này của người nọ. Nàng nuốt khan một tiếng, sợ sệt nhìn Wendy.
"Nói, cô cùng tên mặt thụ đó đến đây làm gì?"
Wendy gắt lên.
"Đây là việc riêng của tôi, bây giờ chưa thể cho Wendy biết.
Wendy Shon vẻ mặt vô cùng bất mãn khi nghe được câu trả lời của nàng. Việc riêng? Nàng và tên khốn đó cắm sừng cô lại là việc riêng cơ đấy. Wendy nghe thấy tiếng lách tách phát ra từ từng mạch máu nhỏ trong người mình. Phải, chúng đang sôi sùng sục lên!
"Cô nhất quyết không nói?"
Wendy xiết lấy vai nàng trong tức giận.
"Tôi đã nói bây giờ chưa phải lúc. Chờ đến khi thích hợp tôi nhất định cho Wendy biết. Còn hiện tại làm ơn, cởi trói cho tôi đi, tay tôi đau quá rồi."
Irene hạ thấp giọng. Nàng đã nghĩ Wendy nghe được lời nhẹ nhàng sẽ hạ hỏa nhưng rốt cuộc là không. Cô nắm lấy cằm nàng hung hăng hôn lên đôi môi kia, cô ra sức mút lấy, mùi vị này khiến Wendy hận không thể đem nàng một lần nuốt hết vào trong bụng. Irene vùng vẫy, yếu ớt phản kháng lại cô nhưng lại bị Wendy cắn nhẹ vào cánh môi nàng, kế đến tách khớp hàm ra rồi vươn lưỡi quấn chặt lấy lưỡi nàng.
Âm thanh roẹt roẹt vang lên, quần áo Irene cứ như vậy mà bị Wendy thô bạo xé đi. Cô ném chúng sang một bên. Môi vẫn chưa chịu rời khỏi môi nàng.
"Đừng..."
Nàng khó khăn bật ra một tiếng nhưng nó chẳng thể khiến Wendy dừng chuyện này lại. Cô rời khỏi môi nàng lướt một đường từ cằm xuống bụng nàng. Đi đến đâu cũng không quên để lại những vết cắn tuyên bố chủ quyền ở đấy.
"Wendy...dừng..."
Irene cuống cuồng vùng vẫy khi bàn tay Wendy chạm vào nơi riêng tư của mình. Nàng không muốn. Nàng vẫn luôn để dành lần đầu tiên cho ngày cưới của mình cùng Wendy...
"Ưm..."
Irene cắn răng, hô hấp trở nên khó khăn khi Wendy bất thình lình xâm nhập. Cô chẳng nhẹ nhàng ngược lại còn dùng sức tiến vào sâu hơn khi nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Irene.
"Rõ ràng là cô đang dối lòng. Cô xem, chỗ này của cô muốn tôi như vậy."
Đầu ngón tay bị nơi mẫn cảm của nàng xiết chặt, đốt cháy toàn bộ dục vọng trong lòng Wendy. Cô nhìn Irene gò má ửng hồng, hơi thở nặng nề trong cơn hoan ái liền cao hứng cho thêm một ngón vào trong.
"Ưm...đủ rồi..."
Irene nhăn mặt liều mạng lắc đầu.
"Cô đủ nhưng mà tôi chưa đủ đâu."
Cô khẩn trương tiến vào sâu hơn nữa. Lần này đụng phải một tấm màng, ngăn không cho Wendy tiếp tục đi vào trong. Cô nhíu mày thở hắt một tiếng rồi tìm đến môi Irene, nối lại nụ hôn cùng nàng. Khi người nọ buông lỏng phòng bị, Wendy bất thình lình xuyên thẳng qua tấm màng kia. Irene cảm giác thân thể hiện tại như bị Wendy xé toạt ra, nàng đau hét lên nhưng âm thanh kia lại bị nụ hôn của Wendy nuốt mất, nàng bất lực nắm chặt lấy thành giường, lẳng lặng rơi nước mắt. Wendy sao có thể đối xử với nàng như thế chứ?
"Cô khóc đó hả?"
Wendy dứt khỏi nụ hôn, nhìn thấy những vệt lấp lánh từ khoé mắt nàng rơi xuống thì cảm thấy có chút đau lòng. Khoảng khắc muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lại nghĩ đến bị nàng bấy lâu nay xem như một món đồ chơi thì gạt phăng ý nghĩ kia sang một bên.
"Nếu em chịu thành thật với tôi, tôi sẽ không thế này. Tôi hỏi em lần nữa, em đến đây cùng tên khốn kia để làm gì?"
"Tôi đã bảo không thể nói bây giờ rồi mà!"
Irene ấm ức quát lên.
"Em như vậy mà xem tôi là chồng em đó hả?"
Wendy nhíu chặt mày, co ngón tay lại. Cô thấy Irene ngay sau đó liền bật ra một tiếng nỉ non kiều mị. Nó khiến lòng Wendy ngứa ngáy đến khó chịu.
"Ưm... Wan thôi chuyện ghen tuông vô lý này lại đi. Tôi và Beakhun thật sự không có gì hết."
"Vậy thì hai người trai đơn gái chiếc đến đây làm gì? Lại còn muốn đi qua đêm nữa?"
Wendy duỗi tay ra, dùng lực tiến vào thêm một chút.
"Ưm...đã bảo là có việc. Wendy sao cứ thích tra hỏi mãi thế hả?"
"Em chọc điên tôi rồi đấy cô Bae!"
Ánh mắt Wendy bỗng chốc trở nên sắc lạnh. Cô cởi bỏ quần áo trên người, mạnh tay xé lấy một tấm vải dài từ chiếc áo, cô dùng nó bịt chặt mắt nàng. Là họ Bae ép cô nổi điên, là họ Bae ép cô phải chứng minh Wendy mới là chồng của nàng.
"Wendy muốn làm gì vậy hả?"
Ánh sáng bị lấy mất khiến Irene hoảng sợ, nàng cật lực vùng vẫy, hai chân không ngừng đạp lung tung. Toàn bộ sống lưng sau đó lạnh ngắt khi Wendy nắm lấy mắt cá chân nàng, vuốt một đường từ dưới đi lên đùi, qua mông, rồi dừng lại ở thắt lưng nàng. Phút chốc Irene cảm thấy từng trận nhột nhạt truyền đến khi đôi môi nóng rực của Wendy hôn xuống thắt lưng. Nàng thở gấp, tay xiết chặt lấy thành giường hơn, cắn răng giữ lại những âm thanh tà mị sắp sửa thoát ra.
Chán chê, Wendy Shon trườn lại lên trên, lần nữa chiếm lấy đôi môi nàng, nụ hôn này không quá thô bạo nhưng vẫn mang theo sự cuồng nhiệt cùng nóng vội của Wendy. Cô lướt qua rồi dừng lại ở tai nàng, mang theo hơi thở nóng rực từng đợt phả lên đó khiến Irene vô cùng khó chịu.
"Nhớ trước đây em cho tôi một lần làm Anastasia Steel (*) không? Bây giờ tôi muốn để em thử cảm giác đó một chút."
(*) cái cô nữ chính trong Fifty Shades Of Grey =))))
Irene đã biết Anastasia Steel là ai đâu. Nàng định mở miệng hỏi Wendy người đó là ai nhưng lại bị cảm giác sau đó ngăn lại. Tay nàng khẩn trương nắm chặt, thân thể run rẩy không ngừng khi Wendy dùng vật gì đó lạnh lẽo lướt trên da thịt nàng.
Nước đá!
Irene hốt hoảng giãy dụa.
"Bảo bối, đừng giẫy, ngoan tôi thương em..."
Wendy nhẹ giọng vỗ về nàng. Sau đó cúi xuống ngậm lấy viên đá kia, lướt nó qua mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng. Chuyện này không thể trách cô nha, là nàng hết lần này đến lần khác chọc tức cô, khiến lửa trong lòng bao ngày tích tụ rồi bùng cháy lớn thế này. Wendy nhẫn nhịn đến giờ cũng vì đợi được đòi lại món nợ kia từ chỗ nàng, lần này cơ hội đến nếu không triệt để tận dụng thì cô chính là một tên ngốc nhất thiên hạ rồi.
"Ưm...lạnh...tôi khó chịu..."
Irene khó nhọc hít thở. Cảm giác lành lạnh của tên chết tiệt họ Shon kia mang đến khiến nàng có chút lo lắng lại có chút chờ mong. Đấy, đến cuối cùng cô mới lộ rõ bản chất xấu xa của mình ra.
"Thả lỏng, lát nữa sẽ hết khó chịu thôi."
Lời nói của Wendy như một câu thần chú khiến tâm trí Irene mụ mị đi. Nàng hít một hơi sâu, từ từ buông lỏng toàn thân.
Wendy hài lòng trước biểu hiện của nàng, cô miệng vẫn ngậm chặt viên đá lướt đến vùng ngực mềm mại kia. Irene nhíu mày, bật ra một tiếng thở dốc, tay xiết chặt lấy thành giường trước cái lạnh đang bao phủ. Đầu lưỡi Wendy quét qua hạt ngọc đẹp đẽ kia một cái để thăm dò, kết quả lại khiến nơi mềm mại ấy ngạo nghễ dựng đứng lên, cô thích thú ra sức vuốt ve chúng, để Irene thống khổ nhận đủ những xúc cảm nóng bỏng kia.
"Bảo bối, của em thật lớn~"
Cô xấu xa nói một câu khiến mặt nàng lập tức đỏ bừng lên.
"Câm...miệng..."
"Hơn nữa còn mềm. Để chồng em thử một chút."
Cô há miệng bao trọn một bên ngực nàng. Irene cả người căng cứng, nàng ra sức hít thở, nhưng càng lúc hô hấp càng trở nên rối loạn trước tên chết tiệt họ Shon kia.
"Ưm...vô sỉ...Wan chẳng phải không thừa nhận là chồng của tôi sao~"
Irene uất ức muốn chết. Tôn nghiêm của nàng bị họ Shon ném ra ngoài cửa sổ rồi.
"Là em cứ suốt ngày quấn quýt tôi, luôn miệng nói tôi là chồng em, tôi nghe đến quen rồi, bây giờ có muốn làm khác đi cũng không được."
Cô ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười tà ác. Irene thề nếu không phải tay nàng đang bị trói nhất định tát chết Wendy ngay lúc này.
"Wendy giỏi lắm!"
Người kia nhân lúc nàng còn bận rộn suy nghĩ mắng chửi mình liền trượt một đường thẳng xuống, dừng lại ở rốn nàng vươn lưỡi liếm láp nơi đó. Cảm giác nhột nhạt, lạnh lẽo từ đầu lưỡi của Wendy khiến cơ bụng nàng một trận co thắt.
"Ưm...khó chịu...nhanh..."
"Bây giờ tôi là công hay em là công? Tôi không muốn nhanh thì thế nào?"
Wendy lần tìm xuống nơi mẫn cảm nhất của nàng, vươn tay chầm chậm vuốt ve nó, yêu dịch theo sự kích thích của Wendy mà chảy ra. Cô nhếch mép, cúi xuống hôn lên đùi nàng khiến Irene thống khổ vặn vẹo thân người.
"Ưm...Wan...muốn tôi..."
Khó chịu quá. Irene sắp bị Wendy bức chết rồi. Cô gian ác đặt đầu ngón tay trước cửa hang, hờ hững lướt qua chứ không chịu tiến vào.
"Vậy em cho tôi biết Wendy Shon tôi là gì của em?"
"Là...chồng...Wendy chính là chồng tôi."
Irene khẩn trương đáp lời.
"Vậy sau này em còn dám bỏ chồng để đi ngoại tình không hả?"
"Không dám nữa..."
Wendy mỉm cười hài lòng trước câu trả lời từ nàng.
"Nếu em đã nghe lời như vậy thì tôi sẽ đáp ứng em."
Bây giờ Wendy mới thấy bản thân được ban cho chút thể diện với danh xưng chồng Irene. Cô nhìn nàng nóng lòng như vậy cũng không nỡ để nàng chịu dày vò, trực tiếp đem ngón tay xâm nhập vào.
"Ừm..."
Nàng bật ra một âm thanh đầy thoả mãn.
"Bảo bối, em chặt quá."
Ngón tay bị hút chặt khiến Wendy khó khăn chuyển động, bên trong không ngừng miết lấy, hung hăng như muốn nuốt chửng cô. Một trận run rẩy ập đến, cả thân người Wendy sau đó nóng đến điên cuồng.
"Nhanh một chút nữa..."
Irene tựa hồ không còn chịu nổi sự chậm chạp của Wendy nữa, nàng tự động nâng hông lên, để Wendy thuận lợi tiến vào nơi sâu kín nhất của mình. Người kia cùng nàng hợp tác vô cùng ăn ý, ngón tay đến được nơi muốn đến liền thoả sức vùng vẫy.
"Em như vậy đúng là khiến người ta phát điên mà."
Wendy trườn lên bắt lấy đôi môi ngọt ngào của nàng, kế đến di chuyển xuống cổ trắng ngần mà ra sức cắn mút. Bên dưới vẫn tập trung ra vào mang lại cho cả hai khoái cảm tốt nhất.
"Ưm...chồng~"
Wendy nghe được tiếng chồng kia lại cao hứng đến khó tả, cô kích động bỏ thêm thật nhiều sức vào những nhịp đẩy sau đó.
"Bảo bối ưm thoải mái không?"
"Tôi...a~ Nhanh quá... Đừng tới nữa...a~"
Irene cảm thấy có một con sóng trong lòng nàng sắp sửa vọt ra, nàng có chút lo sợ nhưng bản năng lại khiến nàng thả lỏng, mong chờ sự thoả mãn tiếp theo từ Wendy. Người kia biết nàng sắp chạm đến ngưỡng cửa cao nhất liền tận lực vì nàng, không ngần ngại đẩy mạnh hơn nữa.
Nàng sau đó "A" lớn một tiếng đánh dấu lần đầu tiên trong đời khi cảm xúc được đẩy lên cao nhất.
Nhìn nàng sau cơn cao trào khuôn mặt đỏ ửng, cái miệng nhỏ không khép lại được không ngừng hóp từng ngụm không khí làm cho Wendy vô cùng yêu thích. Đột nhiên cô nghĩ sao trước đây lại ngu ngốc từ chối trở thành chồng của nàng như thế, cưới được người vợ như nàng không phải là hạnh phúc lắm sao.
Wendy cởi trói cho Irene, đồng thời mở luôn bịt mắt cho nàng, cô thấy nàng chẳng còn chút hơi sức phản kháng nữa. Cũng phải, lần này Wendy có hơi nặng tay với nàng.
"Tôi xin lỗi em."
Cô dịu dàng hôn lên trán nàng một cái.
"Ừm..."
Nàng khẽ khàng bật ra một tiếng, âm thanh mê người làm lòng Wendy lại phút chốc nhộn nhạo.
"Sau này tôi nhất định làm người chồng tốt của em."
"Vì cái gì đột nhiên đổi ý muốn làm chồng tôi?"
Irene vô cùng vui sướng trước lời nói của cô nhưng lại vờ như không, lạnh nhạt hỏi ngược lại cô.
"Vì tôi thích em. Mà không phải, tôi...thật sự tôi...yêu em."
"Lí do nghe cũng được, thôi thì tiểu thư tôi miễn cưỡng cho Wannie làm chồng của tôi vậy."
Đến nước này mà vẫn còn kiêu ngạo. Irene Bae Joohyun thật đúng là hết chỗ nói. Wendy nhíu mày, dùng khuôn mặt khó coi nhất nhìn chằm chằm vào nàng.
"Miễn cưỡng á?"
"Ừm."
Nàng bình thản gật đầu.
"Ôi...đúng là..."
Wendy đập tay lên trán, thở hắt một tiếng. Cô lần nữa đem nàng đặt ở dưới thân, dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng.
"Tôi nhất định dạy dỗ em đàng hoàng mới được."
"Được thôi. Em rất mong chờ đây."
Irene ôm cổ người nọ, kéo sát xuống và hôn lên vành tai cô. Wendy bị nàng dẫn dụ, thân thể dần dần nóng lên, cô lao đến nàng như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày ra sức hôn, rồi mút, rồi gặm.
"Vừa nãy còn ra vẻ cự tuyệt tôi, bây giờ mới chịu lộ ra bản chất thật của em."
Wendy cắn vào cổ nàng, giở giọng trách mắng. Irene cười đưa tay vuốt ve vai của người nọ, cố xoa dịu đứa trẻ đang giận của nàng.
"Được rồi là em sai."
"Vậy hôm nay em đừng mong được nghỉ ngơi!"
Wendy cười thật hung ác.
Họ lại có nhau lần nữa...
Trong khi hai kẻ kia chăn êm nệm ấm thêu dệt lửa tình thì Beakhun bị đánh đến người mang đầy thương tích. Nhưng thật may mắn là anh được một viên cảnh sát đi ngang qua cứu giúp và tốt bụng đưa về khách sạn.
"Cậu đã đắt tội với ai mà bị đánh ra nông nổi này?"
Viên cảnh sát kia chính là Chanyeol, hôm nay anh được giao đến chỗ này công tác, lúc đi loanh quanh bờ biển vô tình trông thấy cậu thanh niên kia bị đánh đến thừa sống thiếu chết liền ra tay cứu giúp.
Chanyel băng lại vết thương cho Beakhun, nhẹ nhàng hỏi.
"Chuyện không hay ho gì để kể cả. Nhưng có thể tóm gọn là do phụ nữ mà ra."
Beakhun cười cay đắng.
"Phụ nữ là chuyên gia tạo rắc rối nhỉ?"
Chanyeol băng xong, đẩy hộp y tế sang một bên rồi nhìn Beakhun. Nhìn mặt anh ta sáng sủa như vậy không ngờ lại thất bại dưới tay phụ nữ giống như anh.
"Ừ, giá mà tôi có thể yêu một tên đàn ông thì có lẽ sẽ tốt hơn."
Chanyeol buộc miệng thốt ra một câu, đến lúc nhận ra mình đã nói sai và có ý muốn sửa lại thì đột nhiên bị nụ hôn của người đối diện làm cho toàn thân cứng đờ.
"Tôi cũng muốn thử yêu một người đàn ông, chi bằng cậu cho tôi cơ hội đi."
Truyện convert hay : Nhất Phế Con Rể