Phò Mã Là Của Bổn Cung Chớ Phi Lễ
|
|
Chương 11
Lưu Dục giờ đây thông suốt và kiên định với châm ngôn sống kiếp trước: "Vô địch hữu ngã, hữu địch tinh ngã, tinh địch tiện ngã, tiến địch tiện tắc vô địch (Đoạn này mình chả biết dịch như thế nào cho đúng nên để nguyên ở đây, bạn nào biết dịch comment giúp mình nhé)." Lưu Dục lý giải nó như thế này, Đại Tề người dân thoáng như vậy, công tử thế gia bao dưỡng vài nam nhân thanh tú, công chúa quận chúa trong hoàng thân quốc thích cũng bao dưỡng vài cô nương xinh đẹp, đó cũng không phải điều gì kỳ lạ. Tuy rằng sự tình không được công khai, nhưng có lẽ đây đều là tâm lý chung của người trong hoàng tộc, họ ở trong lòng cam chịu chuyện đó. Bọn họ dĩ nhiên có chung ý nghĩ, người sống ở Đại Tề, mặc kệ nam hay nữ, bọn họ nếu muốn liền có, không có gì là không thể, chỉ có bọn họ nguyện ý hay không. Lưu Dục là người xuyên không đến đây, nàng tự nhiên cảm giác sự tình kinh hãi thế tục như vậy chẳng có gì đáng trách. Huống hồ bây giờ nàng cùng Cố Cẩm Lan đã thành thân với nhau, ván đã đóng thuyền, chỉ cần theo đuổi được công chúa điện hạ, tư thủ cả đời ở bên nhau cũng không phải là không được. Tốt xấu gì tính từ hiện đại đến nay ta cũng lớn hơn ngươi vài chục tuổi, cô nương tốt luôn sợ người xấu đến làm phiền quấy nhiễu, ta da mặt dày sẽ kiên trì không ngừng, công chúa đại nhân còn có thể không là của ta hay sao? Nhất là mấy ngày nay Cố Cẩm Lan thái độ đối Lưu Dục chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng không phải hình thức người yêu ở chung với nhau, nhưng tốt xấu cũng thân cận nhiều hơn. Lưu Dục quyết tâm nắm chặt bàn tay, nhất định phải đẩy ngã được điện hạ. Nhưng mà Lưu Dục quên mất một chuyện, nếu không ngủ trên ghế nữa, nàng sẽ ngủ nơi nào? Tất nhiên là cùng công chúa điện hạ của chúng ta đồng sàng cộng chẩm(Ngủ chung giường, chung chăn, chung gối). Như vậy vấn đề lớn lại xuất hiện, nếu nữ nhân ngươi có cảm tình nằm cạnh ngươi, ngươi sẽ chịu đựng được sao? Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục chậm rãi quay về tẩm cung, cung nữ đã chuẩn bị giường xong, thái giám quét tước cũng đã vệ sinh sạch sẽ. Thời gian lúc này mới là canh Tuất nhị khắc(7h30 tối), hiển nhiên bây giờ vẫn còn rất sớm. Lưu Dục khẩn trương nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, cái kia, ta đi lấy, đi lấy quần áo." Cố Cẩm Lan xem Lưu Dục đứng ngồi không yên, trong lòng bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa người kia: "Lấy quần áo là việc nhỏ, không cần phò mã tự mình làm, khiến hạ nhân đi là được. Phò mã giúp bổn cung cởi áo đi." Cởi áo. Cởi áo. Lưu Dục trong đầu chỉ còn lại hai từ này. Máu xông lên tận ót, không phải vì sung sướng mà vì sợ hãi. Chớ không phải công chúa điện hạ muốn làm gì đi, nghe nói ở cổ đại đều là công chúa triệu tập phò mã đến. Điện hạ hiện tại nói như vậy, chẳng lẽ muốn động phòng hoa chúc? Hiện tại động phòng, liền thật sự muốn mạng nhỏ của nàng rồi. Nàng còn chưa cùng điện hạ trải qua sinh tử hứa hẹn, bất ly bất khí đâu a. Nếu như bị phát hiện chân tướng, chính mình chẳng phải là muốn chết lúc còn trẻ sao. Lưu Dục gương mặt cau thành một đóa hoa cúc, đi một bước lùi ba bước chậm rãi hướng đến Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan híp lại con mắt, nhìn về phía Lưu Dục, ánh mắt tràn nhập nghiên cứu cùng tìm tòi. Tiểu phò mã là thích nàng, trong lòng nàng dĩ nhiên rõ điều đó. Nhưng xem biểu hiện hiện tại của Lưu Dục lại giống như đang đi lên pháp trường, chẳng lẽ việc Lưu Dục đang làm chỉ vì Trấn Nam vương phủ? Cố Cẩm Lan trên mặt bất động thanh sắc: "Phò mã làm sao, không thoải mái?" "A a, điện hạ, không không, không có, ta không có không thoải mái. Chỉ là ta có chút khẩn trương, đúng, là khẩn trương." Lưu Dục cười bộ dạng như đang bị đau răng. "Phò mã thật sự không có việc gì? Muốn hay không bổn cung truyền ngự y?" Cố Cẩm Lan đầy mặt quan tâm, hiển nhân không tính toán buông tha Lưu Dục nhanh như vậy. Còn không phải do ngươi sao? Truyền ngự y cái gì chứ, nếu vậy còn khiến nàng chết nhanh hơn. Lưu Dục lại xoa xoa tay, trong lòng mắng bản thân, chính mình bày ra chuyện này, đâm lao phải theo lao, không có việc gì lại nói với công chúa mình không muốn ngủ trên ghế a. Trên mặt nàng xuất hiện một tia cười: "Điện hạ, ta thật sự không có việc gì, chắc là buổi tối uống hơi nhiều rượu." "Phò mã không có việc gì liền tốt." Lưu Dục đứng ở một bên Cố Cẩm Lan, chậm rãi đưa tay qua, nhổ xuống cây trâm Bạch Vũ trên đầu công chúa. Cố Cẩm Lan luôn luôn không thích trên đầu đầy hoàng kim(vàng), cho nên bất cứ lúc nào nàng vẫn dùng một cây ngọc trâm đồng nhất. Ba ngàn thanh ti trượt xuống, Lưu Dục nhất thời quên sự kinh hách mà Cố Cẩm Lan mang lại cho nàng, ngây ngốc nhìn người trướt mắt, nàng đối với tóc dài của mỹ nhân thật sự là không có sức chống đỡ. "Điện hay, có người nào từng nói với ngươi, ngươi là người xinh đẹp nhất cao quý nhất Đại Tề chúng ta?" Cố Cẩm Lan trên mặt hơi hơi mang theo biểu tình giận dữ, vốn là muốn trêu chọc Lưu Dục, hiện tại lại bị nàng nhìn chằm chằm không buông. Vừa nãy rõ ràng còn một bộ dáng sợ chết, hiện tại lại giống như ngốc tử. Lưu Dục thu hồi tâm tư, nàng biết hiện tại không phải thời điểm tốt, nàng tin tưởng vững chắc một ngày nào đó, Cố Cẩm Lan sẽ là người của nàng. Đưa tay cởi bỏ ngoại bào Cố Cẩm Lan, khoác lên giá áo: "Điện hạ, hiện tại đi ngủ sao?" "Bổn cung vẫn chưa buồn ngủ, dựa vào giường xem sách, phò mã muốn làm cùng không?" "A, được được. Điện hạ làm gì ta liền làm cái đó." Lưu Dục thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo không phải là thị tẩm. Làm phò mã, đến cả thị tẩm cũng không phải dễ dàng, công chúa dù gả cho ngươi thì ngươi cũng chỉ là thần, mà nàng là quân. "Phò mã đối với sách này cảm thấy hứng thú?" Cố Cẩm Lan giơ giơ lên quyển sách luận trong tay. Lưu Dục cau mày, gương mặt biểu tình thật khổ: "Điện hạ, có hay không loại sách du kí, ta nhìn mấy loại này thao thao bất tuyệt liền nhức đầu." "Đây đều là trị quốc chi đạo mà rường cột nước nhà Đại Tề ta viết ra, phò mã cũng nên học hỏi mới được." Cố Cẩm Lan từ nhỏ nhận định mình không hề thua kém bất cứ vị hoàng tử nào, thậm chí có thể so với phụ hoàng Cảnh đế của nàng. Trong lòng tự nhiên cũng hi vọng phò mã nàng mọi thứ đều vĩ đại, tuy rằng hiện tại chỉ là phò mã trên danh nghĩa. Lưu Dục ngáp một cái, đưa tay lấy quyển văn chương kia, mắt quét qua vài lần, đưa mặt kề sát qua: "Điện hạ, văn chương như này cũng chẳng có gì hơn. Ta cho rằng Đại Tề trước mắt, trọng yếu là phá vỡ vị thế của các gia đình đại thần. Chức vị trong triều đình, nếu không phải xuất thân từ hoàng gia thì sẽ là nhân tài do quan lại đề cử, như vậy những người đó sẽ cảm kích vì được đề bạt, tự xưng mình là học sinh với các lão nhân gia. Thiên hạ nhân tài có rất nhiều, người tài giỏi xuất thân bần hàn lại không thiếu, nhưng cũng không thể xuất đầu lộ diện. Họ chỉ là vì gia thế không tốt, không có ai đề cử, mất đi cơ hội giúp đỡ nước nhà. Hơn nữa, gia thế quá lớn cũng sẽ có nguy cơ uy hiếp hoàng quyền, sách luận như vậy, không xem cũng có thể hình dung." Lưu Dục chỉ lo phát biểu cao kiến của mình, lại không phát hiện bản thân đang dựa sát vào lỗ tai Cố Cẩm Lan mà nói chuyện, giờ phút này tư thế quả thật có chút mập mờ. Cố Cẩm Lan vừa khiếp sợ ngôn luận của Lưu Dục, đồng thời lại cảm nhận được khí tức từ người bên cạnh, thổ khí như lan. Nàng quay đầu chuẩn bị đáp trả, lại không cẩn thận chạm qua môi của Lưu Dục, Lưu Dục ngây ngốc, Cố Cẩm Lan cũng ngây ngốc, thời gian như ngừng hẳn. Cố Cẩm Lan là người đầu tiên phản ứng lại sự việc, vẻ mặt đỏ bừng ho khan một tiếng, cầm trong tay sách luận ném cho Linh Lung, Linh Lung giờ đây đang cúi đầu không dám nhìn hai vị chủ tử nhà mình. "Thổi đèn." Linh Lung cúi đầu ứng thanh, nhanh chóng thổi đèn rồi chạy chậm lui xuống, nàng cũng không dám ở lại đây ngốc thêm một phút nào. Hoa Bác một bên khẽ cười, cũng chậm rãi lui xuống. Lưu Dục lập tức chui vào chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu: "Điện hạ, ta, ta ngủ trước." Cố Cẩm Lan đầy mặt buồn bực, là ngươi chiếm tiện nghi, như thế nào lại giống bổn cung đang bắt ép ngươi. Lát sau nàng cũng nghiêng mình nằm xuống, Lưu Dục ưỡn thẳng lưng không dám động đậy. Nàng mở to hai mắt, sủi cảo đã đếm tới chín trăm chín mươi chín vẫn chưa ngủ được. Như này không phải đang khảo nghiệm định lực cùng sự nhẫn nại của người khác sao, Liễu Hạ Huệ đã phải làm gì, ôm mỹ nhân vào trong ngực còn có thể không phản ứng? Cố Cẩm Lan nằm bên cạnh, nàng liền ngủ không được, những ngày sau làm thế nào? Cố Cẩm Lan trên người tỏa ra hương khí nhẹ nhàng, không ngừng bay vào mũi của nàng. Thật sự là dày vò a! Phò mã gia chúng ta ở trong lòng không ngừng kêu khổ.
|
chương 12
Sáng tỉnh dậy không ngoài ý muốn, phò mã chúng ta hiện tại hai vành mắt đen lại, chuẩn bị rời giường, nhưng khi nàng nhìn lại mình và công chúa cùng trên một chiếc giường, hơi có chút xấu hổ. Hai người tóc quấn lại cùng nhau, Lưu Dục một bàn tay khoác trên cánh tay Cố Cẩm Lan, may mắn chỉ là chạm, cũng không phải ôm cả người nàng, bằng không... Cố Cẩm Lan từ nhỏ tập võ, ngủ cũng rất cảnh giác, tự nhiên biết người bên cạnh đã tỉnh lại, hơn nữa đang nghĩ gì rối rắm. Nàng xoay người, nhìn về phía tay đặt trên người mình của Lưu Dục: "Phò mã ngủ ngon?" Lưu Dục đem tay lui về: "A a a a, ngủ ngon ngủ ngon. Điện hạ thì sao?" "Như thế, dậy dùng bữa sáng đi." Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục hai vành mắt đen, cũng không đi vạch trần lời nói dối. Cố Cẩm Lan ngồi dậy, áo ngủ trên người hoàng sắc tơ lụa liền trượt xuống một đoạn, lộ ra nửa bả vai. Lưu Dục nhịn xuống xúc động, miệng giống như ăn phải đậu hủ nóng: "Điện, điện hạ, quần áo." Cố Cẩm Lan nhìn nhìn, cũng không có ý chỉnh, thản nhiên nói: "Phò mã giúp bổn cung sửa lại liền được." Lưu Dục run rẩy, đem bàn tay tiến tới, gian nan nuốt xuống nước miếng, đem quần áo Cố Cẩm Lan kéo lại. Cố Cẩm Lan cười nhìn Lưu Dục liếc mắt một cái, chuyển mình xuống giường thay quần áo. Lưu Dục nhìn nhìn Cố Cẩm Lan, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, nữ tử cổ đại đều trưởng thành sớm sao? Đồng dạng là nữ nhân, dáng người lại không có chút nào giống nhau. Thân thể này cũng may bằng phẳng, nếu là thân thể trước khi xuyên không thì...Trong lòng vừa nghĩ, sau đó cũng nhanh chóng đứng lên thay quần áo. Nam trang so với nữ trang đơn giản biết bao nhiêu, cho nên Lưu Dục mặc xong quần áo vẫn là nhanh hơn, đứng ở một bên chờ Cố Cẩm Lan. Các cung nữ vội vàng thay Cố Cẩm Lan mặc quần áo, Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục bên cạnh, một thân bạch sắc cẩm bào, thêu chỉ chuyên dụng cho hoàng gia. Phò mã của nàng, thật đúng là có chút không giống người thường, không giống những nam tử khác không sạch sẽ. Lưu Dục xem cung nữ đã thay Cố Cầm Lan mặc xong quần áo, không khỏi gật gật đầu, điện hạ lúc nào cũng đều đẹp như vậy. Nàng nhẹ nhàng kéo tay Cố Cẩm Lan, đi ra ngoài: "Điện hạ, chúng ta ăn cái gì?" Cố Cẩm Lan theo đi ra: "Nhìn xem phòng bếp chuẩn bị cái gì, phò mã có cái gì đặc biệt thích ăn?" "Ta muốn ăn thịt, bổ sung năng lực." Cung nữ đứng một bên nghe lời này xong, không khỏi đều đỏ mặt, cúi thấp đầu. Cố Cẩm Lan nhướn mày: "Như thế nào, phò mã đêm qua thực mệt nhọc?" "Đúng vậy, luôn phải bảo trì một tư thế, rất mệt a." Một đoạn đối thoại như vậy đi ra, bọn cung nữ thái giám bên cạnh đều mở lớn não, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh. Trên thực tế Lưu Dục muốn nói là, nàng tối hôm qua sợ kinh động đến Cố Cẩm Lan, thời điểm ngủ không dám lộn xộn. Lại bởi vì có Cố Cẩm Lan bên cạnh, ngủ không ngon, sáng sớm tinh thần có chút không phấn chấn. Hoa Bác bên cạnh, nhìn Lưu Dục nắm tay Cố Cẩm Lan đi ra, khóe miệng hơi hơi giơ lên, phất tay chỉ để lại hai cung nữ cùng hai thái giám ở bên cạnh hầu hạ, chính mình cũng lui xuống. Bên cạnh sớm đã có nhóm cung nhân dọn xong đầy bàn đồ ăn, Lưu Dục nhìn vậy bắt đầu lang thôn hổ yết. Cố Cẩm Lan trái lại không ăn như vậy, chỉ là để người múc đến một chén chè hạt sen ngâm ngân nhĩ cùng bách hợp, một thìa lại một thìa chậm rãi uống. Quay đầu lại nhìn Lưu Dục, không khỏi nở nụ cười: "Phò mã, trên miệng dính tương". Nói rồi cầm lấy khăn tay bên cạnh giúp Lưu Dục lau miệng. Lưu Dục nhìn tay Cố Cẩm Lan tiến lại đây, cảm nhân được câu nói của cổ nhân "Tú sắc khả cơm" (Sắc đẹp có thể làm ra đồ ăn) là có ý tứ gì. Mặt nàng đỏ hồng, đem đĩa thịt bò hướng Cố Cẩm Lan bên cạnh đẩy qua: "Điện hạ, ngươi cũng ăn cái này." Nàng gắp lên một đũa thịt băm đưa tới bên miệng Cố Cẩm Lan: "Điện hạ rất gầy, thoạt nhìn yếu không thể ra gió, thân thể như vậy có gì tốt, phải ăn thịt." "Phò mã thân mình mới đơn bạc." Cố Cẩm Lan nghi hoặc hỏi: "Phò mã ăn cũng không ít, như thế nào không mập?" Vô luận là công chúa, thế gia tiểu thư, hay là dân chúng tầm thường, nữ hài tử nào cũng đều muốn theo đuổi một dáng người hoàn hảo. "Ách, điện hạ, ta đây, có thể do trời sinh." "Phò mã sinh ra mi mục như họa, lại có tài hoa hơn người, ông trời thật sự là bất công." Cố Cẩm Lan ngừng lại một chút, trên mặt hiển lộ sự nghiêm túc: "Phò mã, tối hôm qua thời điểm xem sách luận, những lời ngươi nhắc đến không nên giảng cho người khác." "Nga nga, ta nhớ kỹ, điện hạ, những lời này ta chỉ nói cho ngươi a. Người khác ta thật lười nhắc đến, hơn nữa đây mới chỉ là bề nổi, người khác nghe được cũng không biết làm như thế nào." Cố Cẩm Lan ngưng mi: "Phò mã còn biết cụ thể nên làm thế nào?" "Biết a, điện hạ muốn nghe ta nói cho ngươi." Lưu Dục từ trong bát cơm ngẩng đầu lên. Cố Cẩm Lan có chút giật mình, Lưu Dục năm nay cũng không đến hai mươi tuổi, thời điểm lũ lụt ở Giang Nam, hắn không lưu tâm liền tìm ra biệng pháp giải quyết, cũng không tranh công không lấy thưởng. Tối hôm qua nhìn sách luận vài lần, lại có thể một mạch nói đến thể chế hiện tại của triều đình, hiện tại lại bộ dạng như hài tử ăn điểm tâm, hoàn toàn không có hình tượng thế gia công tử nhã nhặn. "Điện hạ, điện hạ?" Lưu Dục đánh gãy suy nghĩ Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan mỉm cười, không chừng nàng là nhặt được bảo bối rồi? "Phò mã, cơm nước xong, bổn cung có chuyện muốn cùng ngươi trao đổi." "Ta đã ăn no, điện hạ có chuyện gì nói thẳng a." "Phò mã, bổn cung cho rằng cái lẩu mà ngươi nói, có thể giúp tửu lâu mở rộng, phò mã cảm giác thế nào?" Cố Cẩm Lan bưng lên chén trà trên bàn, thổi thổi, uống một ngụm. "Điện hạ nghĩ đến Vọng Giang lâu?" "Bổn cung đang có ý này, ý phò mã như thế nào?" "Có thể a, dù sao hiện tại tửu lâu sinh ý không tốt, đồ ăn mới mẻ nhất định có thể thịnh hành tại Đại Tề." "Phò mã có biện pháp gì tốt sao?" "Điện hạ, đơn giản lắm a. Ngươi xem quan lại triều đình nhiều như vậy, nhất là Ninh vương Cố Hoằng điện hạ, khiến hắn rủ người khác đến ăn lẩu a. Mọi người chỉ cần nếm qua một lần, còn sợ không truyền miệng với nhau sao?" "Phò mã thật sự là thông minh sáng dạ a." Cố Cẩm Lan bỗng nhiên dựa qua, tại bên tai Lưu Dục thổ khí như lan khiến tai nàng lập tức đỏ lên. "Phò mã đem phương pháp làm nói cho phòng bếp sao?" "Điện hạ, ta cảm thấy đầu bếp chỉ nên là người phủ công chúa, không thì truyền ra người khác cũng có thể bắt chước chúng ta." "Phò mã nói có đạo lý, ngươi có khả năng như vậy, chuyện này không bằng liền giao cho ngươi như thế nào?" "Điện hạ, mẫu hậu đưa ta vài cửa hàng, ta còn chưa đi xem đâu, ngươi lại giao cho ta nhiệm vụ." Lưu Dục vẻ mặt đau khổ. "Phò mã, biết nhiều thì sẽ khổ nhiều, ngươi xem bổn cung mệt như vậy, ngươi nhẫn tâm sao?" Cố Cẩm Lan vừa nói một bên lại ấn huyệt Thái dương, bộ dạng giống như thực mệt nhọc. Hoa Bác đứng một bên cũng nhẫn nhịn thật vất vả, miệng giống như ăn phải hạt tiêu. "Điện hạ, kia liền để ta làm đi! Điện hạ nghỉ ngơi nhiều một chút, dưỡng thân thể." Lưu Dục nhắm lại hai mắt, tâm kiên định, vỗ bộ ngực, đáp ứng phần trọng trách mà tức phụ nàng giao cho nàng.
|
Chương 13
Cố Cẩm Lan vẫn là biểu tình thản nhiên: "Kia liền vất vả phò mã, trong khoảng thời gian này, bổn cung liền đem Vọng Giang lâu giao cho ngươi, cho phò mã bốn phần lợi nhuận, như thế nào?" "Điện hạ, ta ở tại phủ công chúa, có ăn có uống có mặc, cần nhiều bạc như vậy để làm gì nha, không có chỗ để dùng, của ta đều là của điện hạ, của điện hạ, vẫn là của điện hạ." Lưu Dục thuận miệng liền nói ra những lời này. "Của người đều là của bổn cung, của bổn cung vẫn là của bổn cung? Phò mã lời này nói có lý." "Đúng vậy, nhưng là điện hạ ngươi nhớ rõ phân phó phòng thu chi cho ta bạc a, ta giờ chẳng có cách nào ra ngoài mua đồ ăn ngon." Cố Cẩm Lan bỗng nhiên khởi lên tâm tư: "Phò mã, ngươi có phải hay không cũng là của bổn cung?" "Ách? Ta, ta, ta tự nhiên cũng là của điện hạ." Cố Cẩm Lan nheo mắt: "Bổn cung nhớ rõ cái kia Mai Bạch Vũ đối với phò mã nhớ thương lắm đâu." Cố Cẩm Lan trong lòng đột nhiên nổi lên ghen tuông. "Điện hạ, ta căn bản không biết nàng a." "Nhưng là nàng lại biết phò mã gia." "Điện hạ, ta cũng chưa ra khỏi cổng công chúa phủ, nàng cũng không thể đến đây." "Phò mã nói có lý, vậy bạc ngươi cũng sẽ không cần, đi ra ngoài dạo chơi, nói không chừng liền có thể gặp gỡ đâu." "Điện hạ, điện hạ..." Cố Cẩm Lan không để ý đến Lưu Dục ai oán, quay đầu cười: "Phò mã, bổn cung nghĩ ngươi nên đi nhìn một chút Vọng Giang lâu." "Điện hạ, ngươi đợi ta a, ta cũng phải đi thư phòng." Lưu Dục chạy chậm theo. "Phò mã đến thư phòng làm gì?" "Điện hạ không phải khiến ta phát triển món lẩu sao, ta muốn trước tiên viết ra kế hoạch." "Kế hoạch?" "Chính là những thứ ta tính toán trong đầu, đầu tiên phải viết ra, như vậy khiến người khác thực hiện tốt hơn, ta cũng sẽ không cần đi Vọng Giang lâu." "Phò mã trái lại thật nhàn hạ, cái kia trước tiên làm đi." Lưu dục đi theo phía sau Cố Cẩm Lan, ngửi được mùi hương làm nàng chấn động, bất tri bất giác liền hỏi ra: "Điện hạ, ta không thấy ngươi dùng bột phấn yên chi, vì cái gì có mùi hương thơm như vậy?" Cố Cẩm Lan nghe được câu hỏi của Lưu Dục, dừng lại cước bộ xoay người. Lưu Dục nhất thời không phòng bị tự nhiên cũng không dừng lại, theo quán tính lảo đảo, nhập vào trong lòng Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan từ nhỏ đã luyện một thân hảo công phu, đưa tay liền đỡ eo Lưu Dục. Lưu Dục dưới tình thế cấp bách, cũng dùng hai tay ôm lấy eo Cố Cẩm Lan, người nàng thật mềm mại, Lưu Dục nghĩ trong lòng. Cố Cẩm Lan đầy mặt vân đạm phong khinh: "Phò mã ôm đủ chưa?" Trong lòng công chúa nhưng là nghiến răng nghiến lợi, tiểu phò mã nhà nàng học được việc ăn đậu hủ của người khác a. Lưu Dục lập tức từ trên người Cố Cẩm Lan văng ra, sờ sờ mũi: "Điện hạ, ngươi làm gì đột nhiên dừng lại, khiến mũi ta đâm phải rất đau." Cố Cẩm Lan xem Lưu Dục đầy mặt ủy khuất, khóe miệng co rút. Lưu Dục nhanh như chớp chạy đến thư phòng. Lưu Dục cầm chặt bút lông trên tay, mở ra giấy tuyên thành, người cổ đại viết chữ cũng muốn lao lực a. Hôm nào ta phải phát minh ra bút máy để dùng, vật như vậy có thể tùy thân mang đi. Nàng lại lắc đầu, ngồi xuống nhận mệnh bắt đầu viết phương thức chế tác nồi lẩu cùng việc mở rộng tửu lâu. Điện hạ giao cho nhiệm vụ, không hoàn thành chỉ sợ lại phải ngủ trên ghế. Cố Cẩm Lan bán nằm ở bên cạnh ghế, cầm trong tay một quyển thư, cũng không có lật vài tờ, nhìn Lưu Dục một hồi sờ sờ đầu, một hồi cắn bút lông, một hồi đầy mặt ngốc cười, một hồi lại đầy mặt nghiêm túc. Cuối cùng hắn lại lấy tay vỗ vỗ bàn, ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu nguệch ngoạc viết lên. Trong lòng công chúa không khỏi thở dài, phò mã quả thật tâm tính đơn thuần, ngay cả việc cắn bút lông này cũng có thể làm, bị ma ma lễ nghi nhìn đến, như thế nào ăn nói đây. Đều nói người xinh đẹp nhất là khi nghiêm túc làm việc, đương nhiên phò mã chúng ta cũng không ngoại lệ. Ánh nắng chiếu vào thư phòng, xuyên qua bạch sắc cẩm bào thêu kim tuyến hoàng gia trên người Lưu Dục, Cố Cẩm Lan đột nhiên nghĩ đến câu thơ: "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.(Dùng để khen một người vô cùng tuấn tú, khuôn mặt mỹ ngọc, có một không hai)". Công chúa đại nhân của chúng ta cư nhiên bỏ xuống quyển thư trong tay, chuyên tâm nhìn tiểu phò mã nhà nàng. Không đến nửa canh giờ, Lưu Dục đem giấy tuyên thành đã tràn ngập chữ đưa cho Cố Cẩm Lan: "Điện hạ ngươi nhìn xem, thế nào?" Nàng như tiểu học sinh chờ giáo viên khích lệ. Cố Cẩm Lan nhận lấy, sửng sốt một cái, không vì là Lưu Dục viết quá tốt, mà là, nàng nhận không được mặt chữ...Lưu Dục vỗ ót: "Quên nói cho điện hạ cách ta viết chữ." "Viết theo hàng ngang sao?" "Điện hạ nhìn xem, có phải đọc ngang sẽ nhanh hơn?" Cố Cẩm Lan từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người viết ngang, bán tín bán nghi, nàng nhận lấy đọc, quả nhiên so với bình thường nhanh hơn một nửa. "Phò mã luôn khiến cho người khác kinh hỉ đâu." Cố Cẩm Lan nghiền ngẫm cười, vỗ vỗ tay, một hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện quỳ trên mặt đất: "Chủ tử" Lưu Dục bị người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện làm nàng hoảng sợ, lập tức ôm lấy cánh tay Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, tiểu vương gia này nơi nào giống xuất thân từ võ tướng thế gia. "Ám Tam, nhìn xem tờ giấy này, nói cho tổ chức ám vệ toàn bộ kinh thành, về sau các báo cáo đều dựa theo phương thức viết của phò mã, viết theo hàng ngang." Người mặc đồ đen phía dưới nhận lấy nhìn vài lần, lại trả trở lại: "Vâng", sau đó người lại biến mất. "Phò mã, người cũng đã đi." Cố Cẩm Lan nhìn bàn tay Lưu Dục như móng vuốt của sói. "A, điện hạ, ta cảm giác ban ngày ban mặt liền không nên mặc quần áo màu đen nha, không thì chẳng phải gây sự chú ý sao, buổi tối lại mặc đồ đen là được." Cố Cẩm Lan nếu sinh tại hiện đại, khẳng định sẽ đáp trả, nhưng công chúa giờ lại không có cách nào nói lại. Hoa Bác ở một bên, đầy mặt như cũ biểu tình giống ăn phải tiêu cay. Cố Cẩm Lan lúc này mới cầm lấy hai trang giấy kế hoạch nhìn kỹ, càng xem càng giật mình. Nguyên liệu nồi lẩu, phương thức phối hợp không có gì đáng kinh ngạc, làm cho nàng chân chính kinh ngạc là phương pháp mở rộng, không chỉ phát triển món lẩu, đây toàn bộ là phát triển Vọng Giang lâu. Mặt trên đề nghị tại Vọng Giang lâu, khách nhân về sau sẽ được tặng bốn đĩa rau trộn nhỏ, sau khi ăn xong sẽ được tặng thêm hai đĩa trái cây nhỏ. Hơn nữa Lưu Dục còn chú thích thêm: "Mọi người đều có tâm lý tham lam tiện nghi, vì rau trộn cùng hoa quả miễn phí, bọn họ sẽ đến Vọng Giang lâu mà không đi chỗ khác. Gọi món ăn xong, trong khi chờ thức ăn chín, ăn rau trộn, bọn họ tự nhiên sẽ muốn uống rượu, sự tình này chỉ là việc nhỏ mà thôi." Mặt sau còn viết: "Chi trả đúng mức bao nhiêu bạc sẽ nhận được một con dấu của Vọng Giang lâu, lần sau đến ăn cơm cũng có thể được giảm giá". Còn có cái gì phân ra món ăn thành từng phần, đồ ăn này đó ưu đãi bao nhiêu bạc. Cố Cẩm Lan đã muốn bị phò mã nhà nàng làm kinh ngạc đến chết lặng. Lưu Dục ở một bên thấy Cố Cẩm Lan vẫn không nói gì, mặt cũng không thay đổi thần sắc. Chẳng lẽ kế hoạch mình viết không được sao? Không đúng a, phương thức của người hiện đại này, áp dụng vào Đại Tề, hẳn là có thể khiến Vọng Giang lâu trở nên giàu có a. Vì thế nàng đầy mặt chột dạ lắc lắc cánh tay công chúa: "Điện hạ, ta viết, là không được?" "Phò mã quả thật là nhân tài, kinh thương trị quốc, không có gì là không biết." Lưu Dục nghe xong lại cao hứng, lập tức nói: "Điện hạ, vậy ngươi sẽ phân phó để phòng thu chi cho ta bạc?" Cố Cẩm Lan sắc mặt lạnh lùng: "Như thế nào, phò mã là muốn cầm bạc mời Mai Bạch Vũ ăn cơm?" Lưu Dục sờ sờ mũi: "Không cho liền thôi, làm gì luôn phải nhắc đến nàng ta?" Sau đó lại ủy khuất thở phì phò ngồi thật xa chỗ Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan phất phất tay: "Linh Lung, đem tờ giấy này giao cho Lý Dũng, không được đưa đến tay người khác." Linh Lung ứng thanh, xoay người liền đi ra ngoài.
|
Chương 14:dạo phố
Cố Cẩm Lan buồn cười nhìn Lưu Dục sinh khí, một câu cũng không nói, đi qua vỗ nàng bả vai: "Như thế nào, phò mã đang sinh khí?" "Vi thần không dám đối điện hạ sinh khí, điện hạ không cho bạc, vi thần cũng không dám muốn." Cố Cẩm Lan cúi đầu: "Phò mã ngay cả xưng hô đều thay đổi đâu." "Hừ" Lưu Dục không nói tiếp. "Nếu phò mã tức giận như vậy, chắc là không có thời gian cùng bổn cung đi dạo ngắm phố, kia bổn cung liền đi một mình." Nói xong liền làm bộ nhấc chân muốn đi ra ngoài. Lưu Dục dựng thẳng lên lỗ tai, nghe được "Dạo ngắm phố" ba chữ, lập tức đứng lên: "Điện hạ chờ ta, ta cũng đi." Cố Cẩm Lan cười đầy mặt đắc ý: "Phò mã không phải là đang bận sinh khí sao?" "Nào có a, không có, điện hạ, chúng ta đi đâu?" Lưu Dục lập tức dính sát bên người Cố Cẩm Lan cười hỏi. "Bổn cung tưởng rằng phò mã tức giận, không có khí lực đi ra ngoài rồi." "Không có không có, điện hạ, chúng ta đi ra ngoài mua cái gì?" "Bổn cung xem phò mã ở tại trong phủ cũng đã lâu, không bằng đi ra ngoài một chút, thuận tiện xem thời nay quốc kế nhân sinh cũng tốt." "Kia điện hạ, ngài mang theo bạc sao?" Cố Cẩm Lan nhíu mày: "Phò mã lại muốn bạc làm gì?" "Điện hạ, đi ra ngoài phải ăn ngon, mua nhiều đồ a." Cố Cẩm Lan cũng chịu thua: "Linh Lung sẽ mang." Từ thư phòng đi ra, Cố Cẩm Lan đổi một bộ nam trang, Lưu Dục nhíu mày. "Như thế nào, phò mã cảm giác bổn cung mặc nam trang khó coi?" "Không phải, điện hạ thoạt nhìn tuyệt đối không giống nam nhân a, thay cũng vô dụng." "Nga? Bổn cung cảm giác phò mã thanh tú như vậy, cũng không giống nam nhân đâu." "Điện hạ thật sự là nói đùa, ta tuy rằng thân thể có chút yếu đuối, nhưng cũng không phải nữ nhân a." Lưu Dục chột dạ tiến về phía trước nhanh hơn vài bước chân, Cố Cẩm Lan nghi hoặc, Lưu Dục như thế nào thần tình lại có điểm kích động, cũng không truy vấn thêm. Tuy rằng lũ lụt Giang Nam có chút nghiêm trọng, nhưng việc này không ảnh hưởng đến sinh hoạt dân chúng kinh thành Đại Tề thường ngày. Tỷ như phố xá này, cách năm ngày liền xuất hiện một lần, khiến bọn họ bày quán ra bán. Cá được đánh bắt, củi trên rừng, hoặc là nương tử nhà ai có khả năng thêu thùa, liền có thể mang ra đây giao dịch. Ngươi mua bằng tiền cũng được, ngươi dùng cá đổi lấy củi cũng tốt, mua bán dựa theo sự yêu thích. Lúc này Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan đi ở đường xá tập nập ồn ào, hết nhìn đông đến nhìn tây. Đương nhiên nhìn tứ phía là phò mã chúng ta, cũng không phải công chúa điện hạ cao quý. Lưu Dục nhìn ngã tư đường này náo nhiệt, thật sự cao hứng: "Điện hạ, ngươi xem giày cho tiểu hài tử này, làm thật tinh xảo a." "Như thế nào, phò mã, ngươi là tính toán mua cho con ngươi về sau sao?" Nói xong lại cảm giác không đúng, lập tức mặt đỏ lên. "A? Ta không thích có con." "Nga, vì cái gì Lưu huynh không thích hài tử?" Thiên hạ này còn có người không thích có con sao, Cố Cẩm Lan chờ Lưu Dục đáp lại. "Hài tử rất nghịch ngợm, lại không nghe lời, trưởng thành còn muốn cùng ta tranh giành mẫu thân, một chút cũng không làm người ta thích." Dừng một chút, tới gần Cố Cẩm Lan, nhỏ giọng: "Nếu có một nữ nhi giống điện hạ, ta nhưng sẽ nguyện ý buông nổi khổ trong lòng này." Cố Cẩm Lan trên mặt đỏ, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ta sẽ không sợ nữ nhi tương lai cùng ta tranh giành phụ thân nàng sao?" Lưu Dục bĩu môi: "Dựa theo lời điện hạ, kia vẫn là không nên tính đến chuyện hài tử." "Phò mã đề nghị, cũng không hẳn là không thể." Cố Cẩm Lan cư nhiên gật gật đầu đồng ý. Công chúa điện hạ chúng ta có ý nghĩ như vậy cũng không kỳ lạ, nàng luôn cao ngạo, tự nhiên Đại Tề này không có một nam tử nào có thể làm nàng lâm vào cảnh sinh nhi dục nữ. Nàng giờ phút này đột nhiên có chút sinh ra một loại ý niệm trong đầu, nếu Lưu Dục không phải nam tử thì như thế nào, lập tức lại lắc lắc đầu, đánh mất ý tưởng hoang đường này. Lưu Dục đi đến trước một quầy hàng, cầm một tiểu đao dùng để khắc gỗ, nàng bị cây trâm gỗ gắn đóa liên hoa hấp dẫn ánh mắt. "Vị công tử này ánh mắt thật tốt, này cây trâm là lão hủ khắc ba ngày mới xong, Ngài xem xem hoa văn khắc thật tinh tế a, mua đến cho nương tử nhà ngươi thật là thích hợp đâu." Lưu Dục nhìn xem cây trâm, lại nhìn xem Cố Cẩm Lan: "Lão nhân gia, cây trâm này bán như thế nào?" "Cây trâm đào hoa mộc này, lão hủ cố ý tuyển từ nhánh cây Đông Nam điêu khắc mà thành, mang theo còn có thể trừ tà đâu, công tử nếu nhìn trúng, liền mười văn tiền đi." Lưu Dục sờ sờ túi vải, thở dài, hối hận chính mình như thế nào không mang theo chút tiền từ Trấn Nam vương phủ , tiền riêng của mình, dùng một văn liền ít đi một văn. Nàng lưu loát trả tiền, nhận lấy mộc trâm, cắm ở trên đầu Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan sửng sốt, trái lại không nghĩ tới hắn mua đào hoa mộc cây trâm này là cho nàng. Xung quanh quần chúng cũng sửng sốt, đều châu đầu ghé tai nhau, đại thúc trung niên bán thịt heo lên tiếng: "Mau nhìn nha, mau nhìn, đều nói có đoạn tụ, sống đến nửa đời người cuối cùng cũng nhìn thấy." Lão nãi nãi bán cải trắng: "Xem hai vị công tử này, quý khí bức người, ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khẳng định là công tử nhân gia nhà giàu." Lão bản quán màn thầu: "Ai, hai người đẹp như ngọc, thật sự xứng đôi đâu, cũng không biết trong nhà trưởng bối đối với chuyện này như thế nào." Chưởng quầy bán tạp hóa: "Ta nghĩ là khó khăn a, nhà ai lại không muốn nối dõi tông đường, kế thừa hương khói đâu." Đại gia bán khoai lang: "Nói như vậy, cũng là không dễ dàng." "Đáng thương này một đôi bích nhân a." Người viết thư quyển lắc đầu thở dài. Lưu Dục nghe này đó, cũng thật tâm chịu thua, Đại Tề dân chúng nhiều chuyện không thua gì các cô gái thế kỷ hai mươi mốt. Cố Cẩm Lan trái lại đầy mặt bỡn cợt cười, trực tiếp dắt tay Lưu Dục, kề sát lỗ tay nàng nói: "Phò mã cùng bổn cung cũng không phải là một đôi đoạn tụ, này đó dân chúng nhưng thật sự thất vọng rồi đó." Nói cũng không để ý đến Lưu Dục trên mặt xấu hổ, hướng về quán ăn phía trước mà đi. Linh Lung bước nhanh đi tới bàn, đem ra khăn tay lau ghế, Cố Cẩm Lan vừa mới ngồi xuống, Lưu Dục cùng kề sát bên ngồi: "Điện hạ, ngươi là muốn ăn mì sao?" "Một lát liền đến thời điểm dùng bữa trưa, luôn ăn đồ ăn phòng bếp cũng mau ngấy, phò mã đưa bổn cung cây trâm, bổn cung mời phò mã ăn cơm, như thế nào?" "Điện hạ mời, ta ăn uống không phải trả tiền, còn có thể có ý kiến gì. Lão bản, đến hai bát mì." Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục thành thạo kêu lão bản, nguyên bản nàng kỳ thực là tính toán nhìn xem hắn có phải công tử thế gia được chiều chuộng mà ăn không được đồ ăn của quán ven đường hay không, không nghĩ tới hắn trái lại một chút cũng không ghét bỏ cùng do dự. "Điện hạ, ngài nuốt trôi những thứ này?" "Đại Tề con dân ăn được, bổn cung đương nhiên cũng ăn được, trái lại phò mã là người thừa kế duy nhất Trấn Nam vương phủ, như thế nào cũng ăn được?" Lưu Dục nghe nói như thế, thần sắc tối sầm lại: "Ta ở nơi nào đều có thể sinh tồn." Lại nói tiếp: "Điện hạ thật sự là yêu dân như con, nếu hoàng tử Đại Tề cũng giống như điện hạ, kia Đại Tề lo gì không thống nhất?" Cố Cẩm Lan thần sắc căng thẳng, hướng Lưu Dục đã nhét một đũa thức ăn đầy miệng: "Phò mã lời này, về sau không được nói nữa."
|
chương 15
"Ta biết a, đây là nơi phố xá sầm uất, không ai chú ý, ở trong phủ ta tự nhiên sẽ không nói." Sau đó ánh mắt Lưu Dục vừa chuyển, nhìn chằm chằm Cố Cẩm Lan, cười sáng lạng: "Điện hạ đây là quan tâm ta sao?" Hỏi xong đầy mặt chờ mong. "Như thế nào, bổn cung quan tâm phò mã của mình, rất kỳ quái sao?" "Đâu có đâu có, điện hạ ăn mì, ăn mì." Ta ước gì ngươi càng quan tâm ta hơn một chút đâu. "Ai nha, Lưu công tử, mặt của ngươi không ăn nữa liền chôn tại trong bát a." Lưu Dục đột nhiên nghe được thanh âm có chút lớn làm cho nàng đau đầu, không cần xem cũng biết là ai. Khi nói chuyện liền nhìn đến Mai Bạch Vũ đã muốn đến gần quán ăn. Lưu Dục bất đắc dĩ ngẩng đầu, hữu khí vô lực nói: "Điện hạ, ngươi nói thật đúng là chuẩn, ta không dễ đi ra ngoài một lần, thật đúng là gặp nàng." Mai Bạch Vũ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi cùng bàn: "Lão bản, đến bát mì." "Được rồi, khách quan ngài chờ." Đáp ứng xong, lão bản quán ăn trong lòng nói thầm, không phải là người trong nhà của tiểu công tử kia tìm đến rồi đi, bọn họ nhưng là gặp phiền toái rồi. Chung quanh dân chúng nhìn về phía nơi này, cũng đầy mặt đồng tình, cái này là phiền toái lớn a. "Mai đường chủ là lại đây ăn chực sao? Ngươi quản lớn một tổ chức như vậy, cũng đừng đến đây ké cơm của tiểu vương a. Từ thành thân về sau, tiểu vương ta ngay cả tiền riêng đều không có, cùng lắm, ngay cả mời điện hạ ăn cơm cũng chỉ có thể ăn thức ăn mấy văn tiền một bát a." "Phò mã gia cũng điện hạ thật sự là yêu dân như con đâu, ta cũng là con dân Đại Tề nha, mời ta ăn một bát mì, cũng là điều nên làm." Lưu Dục dùng sức ăn hút hai đũa mì: "Tỷ tỷ ngài nhưng đừng giễu cợt ta, ta là một trong tứ đại hoàn khố tử đệ(con nhà giàu ăn chơi) ở kinh thành, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi vui đùa, ngươi dù có tâng bốc ta, bát mì này đừng nghĩ đến việc ta trả." Mai Bạch Vũ bĩu môi: "Phò mã gia từ thành thân sau, càng ngày càng keo kiệt." "Mai đường chủ đây là cùng bổn cung, còn có phò mã là vô tình gặp được sao?" "Ta đây là cố ý chạy tới gặp phò mã cùng điện hạ, ở đâu ra vô tình gặp được." Mai Bạch Vũ thế nhưng lại hào phóng thừa nhận. "Như thế nào, có đại sự gì đang phát sinh sao?" Lưu Dục dựng thẳng lên hai lỗ tai. "Bổn cung không biết phò mã nhiều chuyện như vậy đâu." Cố Cẩm Lan sáp đến một câu. "Điện hạ không muốn để ta biết a, ta ở đây bên cạnh đi dạo là được rồi." "Phò mã gia, ngươi đừng nói chuyện trắng trợn như vậy a, nay ngươi nhưng là vào phủ công chúa ở, công chúa sẽ trị tội ngươi." Mai Bạch Vũ ở một bên cười run rẩy hết cả người. Cố Cẩm Lan mi sắc lạnh lùng, Mai Bạch Vũ này đúng là thời khắc đều mong chờ nàng cùng Lưu Dục có hiềm khích với nhau. "Mai đường chủ, có chút lời nói vẫn là nên cẩn thận mới đúng." Tiếp còn nói: "Phò mã đã hiểu lầm, bổn cung cũng không có cái kia ý tứ, phò mã không phải không thích này đó triều đình sự tình?" "Ta hiện tại không phải là phò mã của ngươi sao, nghe một chút chuyện cũng không phải là chuyện xấu." "Nếu phò mã gia nguyện ý nghe, chúng ta cũng không có gì ngăn cản, công chúa điện hạ đây là đang bảo hộ phò mã gia a, không để ngươi tiến vào sâu bên trong, xem ra điện hạ thực đau lòng phò mã gia." Mai Bạch Vũ ngoài miệng thay Cố Cẩm Lan giải thích, trong lòng một chút đều không cảm thấy thoải mái. Cố Cẩm Lan không nói gì, xem như là cam chịu. "Mai đường chủ mời nói, tuy rằng bây giờ là ở đường cái, nhưng là cũng rõ ràng ở đây chỉ có dân chúng, cũng không có người nào nghe lén." "Phò mã gia lời này ta nhưng không thích nghe, vừa mới còn gọi tỷ tỷ, lúc này liền đổi xưng hô, ta mất hứng, liền sẽ không tính toán nói." Lưu Dục bĩu môi: "Kêu tỷ tỷ ngươi có chỗ tốt gì? Ngươi cả ngày bay tới bay lui, bóng ngươi đều không thấy được. Nói không chừng ngày nào đó ngươi mất hứng liền một chưởng đem ta đập chết." "Thiết Huyết đoàn ta tại trên giang hồ uy danh hiển hách, ngươi lại còn nói ngươi không có lợi gì." Mai Bạch Vũ đều bị chọc cho sinh khí. "Chính là không có lợi a, Thiết Huyết đoàn của ngươi, cũng không phải của ta." Cố Cẩm Lan cũng không chen vào nói, phò mã gia này của nàng là thật vô tình hay là cố ý, há mồm liền muốn toàn bộ tổ chức của người ta. Mai Bạch Vũ nghe nói như thế, buông đôi đũa, đầy mặt nghiêm túc: "Nếu ngươi nguyện ý, Thiết Huyết đoàn này chính là của ngươi." Lưu Dục nghe xong sửng sốt, nhanh chóng nhìn về phía Cố Cẩm Lan, phát hiện người kia như cũ là không nhanh không chậm ăn mì, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ngươi nhưng đừng làm ta sợ, ta một chút quyền cước công phu cũng không biết, ngươi cho ta, sau đó nhìn ta bị thủ hạ của ngươi một kiếm chém chết, mưu quyền soán vị a." "Phò mã thế nhưng cũng hiểu được." Cố Cẩm Lan ăn xong một ngụm mì cuối cùng trong bát, còn nói tiếp: "Quyền lực không cần, vàng bạc không cần, mỹ nhân trước mặt cũng không động tâm, còn có cái gì có thể đả động đến phò mã đây?" Lưu Dục hắc hắc nở nụ cười: "Đương nhiên là có." "Nga? Là cái gì?" Phò mã chúng ta như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội tốt để thổ lộ như vậy. "Đương nhiên là điện hạ ngươi a." Mai Bạch Vũ nghe nói như thế, dùng sức lay một cọng mì: "Lão bản, lại đến một đĩa đậu." "Trời a, thân ái tỷ tỷ của ta, ngươi đừng tiếp tục ăn, ăn nữa sẽ béo phì, sẽ không đi được." Sau đó nàng còn chuyển miệng đáng thương hề hề nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi xem, của ta bạc?" "Phò mã muốn bao nhiêu, phân phó cung nhân một tiếng đi phòng thu chi lãnh liền được." Hiển nhiên Cố Cẩm Lan đối với câu trả lời vừa rồi của Lưu Dục là thực hài lòng, vốn là nàng cũng không tính toán thật sự không cho hắn bạc, chỉ là hắn ngốc tử cho là thật. "Lão bản, lại đến một đĩa đậu tương mặn." Lưu Dục hô khí thế mười phần, hai ám vệ mà Cố Cẩm Lan mang theo xen lẫn tại đám người chung quanh khóe miệng đều co rút. Phò mã gia nhà bọn họ, thật đúng là nhân tài hiếm thấy. Lưu Dục lột đậu tương, đặt ở trong bát trước mặt Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi ăn." Sau đó nhìn về phía Mai Bạch Vũ: "Ngươi đến tìm chúng ta rốt cuộc có chuyện gì a, đều đã ăn của ta một bát mì cùng một đĩa đậu không phải trả tiền, một chữ cũng chưa nói." "Phò mã gia, ngài có thể đừng keo kiệt như vậy không?" Người Thiết Huyết đoàn lẫn trong dân chúng mua đồ này nọ cũng là khó hiểu, một bát mì cùng một đĩa đậu đổi lấy đường chủ bọn họ tự thân xuất mã, phò mã công chúa Vĩnh An này cư nhiên ngại phú quý. Đường chủ nhà bọn họ, cư nhiên còn cùng này tiểu bạch kiểm bởi vì một bát mì lại đồng ý lăn xả. "Ta keo kiệt? Ta nơi nào keo kiệt? Ăn tổng cộng hai bữa cơm, ngươi một văn tiền cũng không giao ra! Tổng cộng mấy chục văn tiền của ta bị ngươi ăn hết một nửa, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta keo kiệt!" Cố Cẩm Lan xoa bóp trán, gặp được tiểu phò mã nhà nàng, này Mai đường chủ cũng không có việc gì tốt, đã bị hắn nói trắng trợn ra, hắn còn cố tình làm một bộ dạng hợp tình hợp lý. Mai Bạch Vũ gắp lên đến một hạt đậu bỏ vào trong miệng, nhìn về phía Cố Cẩm Lan đầy mặt bất đắc dĩ lại mang theo điểm cưng chiều biểu tình, trong lòng nàng có chút không thoải mái, không nhanh không chậm nói đến: "Công chúa điện hạ, ta lần này đến, thật đúng là vì phò mã." "Như thế nào, Mai đường chủ nói ra lời này như thế nào giải thích?" "Thiết Huyết đoàn gần nhất nhận một nhiệm vụ, có người ra giá năm ngàn lượng hoàng kim, muốn mạng phò mã nhà ngươi."
|