Cầu Vồng
|
|
Cười cười , tôi nhìn tóc nó và thắc mắc : – Dũng học lớp 12 phải không ? Bộ nội quy ở trường cho để tóc vậy hả ? – Tôi học dân lập nên mấy vấn đề nội quy thả lỏng lắm – Nó búng nhẹ lên mái tóc – Hằng để ý đến tôi cũng vì nó đấy . – Từ khi quen Hằng , Dũng thay đổi khá nhiều – Trong đầu tôi lướt qua thái độ trước đây của Dũng làm nó gượng cười . – Chị nói làm tôi thấy xấu hổ quá – Gương mặt Dũng cực kỳ nghiêm túc và giọng nói chững chạc hẳn – Tuy vấn đề tuổi tác không quan trọng nhưng cách cư xử cần quan tâm phải không ? Chẳng ai yêu đứa trẻ con trong thân xác người lớn đâu . Dũng nói đúng , tình yêu không tăng số tuổi nhưng lại tăng sự văn hoá lên vài tuổi . Bầu trời xanh hơn, trong hơn khi vắng những hạt mưa . Mọi người tấp nập qua lại làm tôi đứng dậy : – Chị có việc , Dũng về sau nhé – Tôi gật đầu thay cho lời chào rồi đẩy cửa bước ra ngoài . Mùi ngai ngái sau cơn mưa làm tôi thấy dễ chịu . Hai sống mũi mát lạnh sau vài cái hít vào . Nhanh nhẹn lấy xe , tôi phóng về nhà nhưng mới được một đoạn thì có con dream quen thuộc chạy lên đi song song : – Thư ! Lúc nãy Duy có qua cửa hàng nhưng thấy đóng cửa – Quay sang tôi thấy nụ cười khoe răng khểnh – Tối Thư rảnh không ? Đi chơi với Duy ! – Tối nay Thư có hẹn rồi – Hình ảnh chú Thắng và bác Hai làm tôi lắc đầu từ chối – Hẹn hôm khác . – Buồn năm phút – Dù không nhìn qua nhưng tôi vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt xụ xuống của Duy . – Sao chỉ có năm phút – Cười tươi , tôi bắt bẻ – Ít nhất cũng vài tiếng chứ . Mắt vẫn nhìn thẳng phía trước nhưng tôi biết Duy đang quay sang : – Người yêu hờ chỉ thế thôi . Thư trở thành nguời yêu thật thì Duy buồn vài ngày luôn . Cười lớn , tôi lắc đầu chịu thua rồi nói : – Tới nhà Thư rồi – Hất đầu vào con ngõ trước mặt – Bye Duy . Hẹn hôm khác . – Ừ ! Bye . Phóng thẳng vào sân vì cổng mở toang hoang , nhóc Huy nhảy xuống xe trước tôi đúng hai giây : – Thư đi làm về muộn thế – Nó vừa hỏi vừa ra đóng cổng . – Bác Nga có việc nên chiều nay nghỉ – Tôi bước song song với Huy và buông giọng trêu đùa – Tưởng Huy không đến đây nữa . – Thư biết lý do mà – Khuôn mặt lạnh lùng hơi mỉm cười khi quay sang – Tôi không an tâm vì Thư . – Xí !!! Làm như người ta con nít – Ngúng ngẩy , tôi bỏ vào trước . Tuy Huy đã về nhà cho bác gái yên lòng nhưng bữa cơm nào cũng sang đây . Hình như nhiệm vụ của Huy là gắp thức ăn cho tôi . Thì cứ nhìn là biết , tất cả những gì Mạnh chăm sóc Huy đều bàn giao sang tôi . Bổn cũ lại soạn lại . Sau bữa cơm , tôi và Lâm vào thăm chú Thắng , Huy nhất định không đi dù tôi năn nỉ đến mấy . Ngay đến tên béo cũng bị lườm cảnh cáo vì tội góp ý . Cũng nên thông cảm , dù không phản đối nhưng việc bác Hai dọn đến sống với chú thắng vẫn chưa được Huy chấp nhận . Bị bác Hai mắng vì mua quá nhiều hoa quả mang vào , tôi nhìn khuôn mặt hiền hoà của chú và lảng chuyện : – Lúc sáng chú làm con sợ quá , may không có gì …. – Mày chỉ lo vớ vẩn – Lâm đưa tay véo nhẹ má tôi – Chú Thắng là người phúc lớn mạng lớn , có gì mà lo . Mọi người cười theo câu nói đùa của Lâm . Bác Hai nói trong nụ cười hiền lành : – Bác chưa cảm ơn cháu vì đã lo cho bé Thư . Tại nhiều việc xảy ra quá nên …Qua lời Hưng kể , bác rất yên tâm giao bé Thư cho cháu . – Ư , con lớn rồi bác đừng gọi là bé nữa – Chu chu môi , tôi nũng nịu . Tiếng cười vui vẻ lại một lần nữa tràn ngập căn phòng , Lâm nhìn tôi với ánh mắt yêu thương : – Mè nheo như thế , không gọi bé thì là gì – Nó quay sang bác Hai với khuôn mặt nghiêm túc – Thư rất quan trọng đối với con , nên vấn đề an toàn của nó rất đảm bảo . Bác yên tâm ! – Ừ , ta tin con . Từ đầu đến cuối chú thắng nó rất ít , nhưng đôi mắt dịu dàng của chú đã nói nên tất cả . Mỗi lần chạm phải tia sáng dịu dàng đó , tôi như lại được thấy mẹ ….Lâm cũng nhận thấy tôi hay tìm hình ảnh mẹ qua đôi mắt chú Thắng nên nó nhanh chóng xin phép về . Ngồi trên xe , tôi dựa hẳn vào người Lâm làm nó trách nhẹ : – Mày đừng để tình cảm lấn át lý trí như thế . – Ừ – Vòng tay vừa ôm quanh người nó đã vội buông ra khi tôi thấy con Dylan của anh Lân dừng lại bên kia đường – Dừng lại ! Dừng lại mày ! Cái buông tay của anh làm con Dylan đổ kềnh ra đất , anh nhân viện vội chạy lại dựng lên . Dáng lảo đảo cho tôi biết anh đã ngà ngà . Nhảy phóc xuống xe , tôi bước sang đường sau khi buông gọn : – Qua đó . Tao có việc . Vũ trường này ồn ào hơn tôi tưởng , đã quen với Thiên Thanh nên mất một lúc mới tìm ra anh Lân bên cạnh đống lon bia . Trông cách uống cũng đủ biết anh còn tiếp tục được . Giọng trầm trầm của Lâm làm tôi quay lại : – Qua đó hay tìm bàn khác ? Không trả lời tôi bước đến một bàn trống , từ đây vẫn có thể quan sát bàn anh Lân và cả sàn nhảy . Búng tay kêu cooktail cho tôi và rượu cho bản thân rồi Lâm hỏi : – Tao cần lời giải thích ! Lâm là người tôi không muốn giấu bất cứ điều gì nên từ tốn kể sơ qua việc anh Lân và lão Tùng . Cô phục vụ đặt chai rượu lên bàn ngay khi tôi vừa dứt lời . Lâm rót rượu và uống cạn : – Cảm giác anh ta đang nếm tao có thể hiểu – Lại rót rượu nhưng nó không uống , chỉ nhìn chằm chằm vào thứ nước màu vàng nhạt đó – Rất giống ly rượu này . Đáng chát ở đầu lưỡi nhưng phê khi cảm nhận nó . Tôi nhìn nụ cười nhếch môi của Lâm qua vành ly cooktail trong suốt . Nó dập tắt nụ cười nửa miệng bằng cách uống cạn ly rượu . Tiếp tục rót rượu nhưng nó sực nhớ ra rồi nhìn tôi như hỏi “ uống không ?” . Nhẹ lắc đầu , tôi quay sang bàn anh Lân và mở to mắt ra nhìn cái bàn không người . Ơ , anh Lân đâu rồi ? Không nhẽ anh đã về …. – Trên sàn ! Theo cái hất đầu ra hiệu của Lâm , tôi thấy anh Lân đang điên cuồng trong điệu nhạc . Những giọt mồ hôi từ trán rịn xuống gò má , rồi xuống cổ làm anh Lân đẹp kỳ lạ . Anh càng thể hiện hết mình theo bản nhạc càng hấp dẫn những cô nàng váy ngắn . Đặc biệt con nhỏ yếm vàng , nó nhảy mà người như dán vào anh . Trông rất chướng mắt . Lão Tùng có ở đây thì máu ghen của Hoạn Thư cũng không sánh bằng . Mặc dù đang nhìn anh Lân lắc người điên cuồng nhưng tôi vẫn nhận thấy hành động kỳ lạ của Lâm . Nó đổ rượu ra tay vuốt lên tóc , rồi rất thản nhiên xé mạnh làm hai tay áo rách rời hẳn ra . Tôi nhìn chằm chằm vào cơ bắp trên tay nó : – Mày làm gì…. Chưa kịp nói hết câu nó đã đứng lên sau khi ban phát một nụ cười khó hiểu cho tôi . Nó tính làm gì chứ ? Sao nó lại bước ra sàn ? Mắt tôi càng mở to hơn khi Lâm hoà mình vào những con người đang say trong điệu nhạc . Cách nhảy của Lâm thật xa lạ , nó như cố tình gợi sự chú ý của anh Lân . Một cái lắc mình , một cú xoay người , nó đã áp sát anh Lân , và động tác ngả người ra sau như muốn mời gọi một ai đó . Nhìn Lâm nhảy tôi liên tưởng đến…vũ nữ , chỉ có điều đây là nam thôi . Không chỉ có anh Lân mà mọi người cũng bắt đầu chú ý đến anh chàng cao to đẹp trai đang thể hiện những bước nhảy đẹp . Những tiếng huýt sáo vang lên khi anh Lân phối hợp nhịp rất ăn ý với Lâm . Cô nàng yếm vàng hiểu khả năng của mình nên đã dãn ra và quây xung quanh . Ở giữa vẫn là Lâm làm chủ cuộc chơi nhưng khi tay nó đặt lên ngực anh thì khuôn mặt đang nửa tỉnh nửa mê đột nhiên đanh lại . Nhíu mày , anh Lân hất tay nó ra và bước về bàn với khuôn mặt hầm hầm . Nhìn anh Lân lao vào bia , Lâm thản nhiên cười nhếch môi . Nó bước khỏi sàn làm một vài người nhìn theo ngẩn ngơ nhưng nhanh chóng hoà vào điệu nhạc khi nhạc đổi sang bài khác . Chỉ ngồi cách một bàn nhưng giữa không gian ồn ào của vũ trường , tôi không thể biết Lâm đang nói gì . Chỉ thấy nó cầm lon bia trên tay anh Lân và uống rồi thì thầm làm anh Lân lắc đầu từ chối . Rất lạnh lùng , nó ngồi xuống cạnh nhìn anh thật tình tứ . Lại một cái lắc đầu sau câu nói của Lâm , và anh dằn mạnh lon bia xuống bàn khi tay Lâm bắt đầu mân mê vùng ngực anh . Khoé miệng Lâm hơi nhếch lên , nó quay sang hất đầu ra hiệu cho tôi . Hiểu ý , tôi chuyển bàn trước đôi mắt mở to của anh Lân : – Thư ! Sao lại…. – Bạn em – Tôi hơi cười khi ngồi xuống cạnh Lâm , người nó toàn mùi rượu – Anh cứ gọi là Lâm . – Bạn em ? Anh tưởng … – Trai gọi phải không – Sau khi búng tay kêu thêm rượu , Lâm nhướng mắt nhìn anh Lân – Có là trai gọi cũng đâu hấp dẫn được anh . Nhìn nụ cười nửa miệng của Lâm , anh cũng hiểu ra vấn đề : – Vậy em làm thế với mục đích gì ? Anh không nghĩ chỉ là vui đùa . – Người tuyệt vời như tôi , anh còn không bị mê hoặc cũng đủ hiểu người yêu anh tuyệt đến mức nào – Lâm hơi dừng khi cô phục vụ đặt cốc rượu màu đỏ lên bàn – Người tuyệt vời sẽ không thích người yêu say xỉn đâu . Nhất là vì chuyện cỏn con càng không đáng . Nói xong Lâm thản nhiên thưởng thức ly rượu trước cái nhìn chằm chằm của anh Lân . Khi nó cạn ly rượu cũng là lúc anh lên tiếng : – Cảm ơn ! Cảm ơn hai người ! Nhếch môi , Lâm nhún vai thay cho câu trả lời . Nó đưa mắt ra sàn rồi quay lại hỏi : – Thực tình tôi không có chút nào hấp dẫn anh sao ? – Có ! Anh gần như bị em mê hoặc , nhưng..- Nụ cười nhẹ làm gương mặt anh sáng hẳn lên – Khi em đặt tay lên ngực anh thì hình ảnh Tùng đã ngăn chặn tất cả . – Tôi lấy lại tự tin phần nào rồi . – Khách quan mà nói , em rất tuyệt – Anh nháy mắt làm Lâm cười gian . – Nếu cho anh chọn lại , anh có thay đổi không ? Giơ một ngón tay lên , anh Lân cười vui vẻ : – Một lần cho tất cả . Tình yêu không có chữ nếu . – Người được anh chọn thật may mắn – Lâm không cười nhưng đôi mắt nó ánh lên niềm vui – Ông trời sẽ đãi ngộ những tình cảm chân thành . – Cảm ơn em vì tất cả . Lại nhún vai rồi Lâm đứng lên : – Cũng đến lúc trả sự yên bình cho anh – Nó kéo tay khi tôi vẫn ngồi im – Về mày ! – Nhưng nãy giờ tao chưa nói gì mà . Phì cười vì giọng nũng nịu của tôi , Lâm tát yêu : – Chỉ cần sự hiện diện của mày cũng đủ ý nghĩa rồi . Về thôi ! – Bạn em nói đúng đó Thư – Anh Lân liền tiếp lời – Cảm ơn vì em đã mang đến một chuyện gia phục hồi tâm lý . – Thôi em về đây . Không làm gì mà cứ khen hoài , ngượng lắm – Chun mũi làm mặt xấu , tôi bước ra ngoài trong tiếng cười sảng khoái của anh . Bây giờ tôi đã hiểu những hành động kỳ lạ của Lâm . Tất cả những việc nó làm đều chỉ muốn tiếp thêm sức để anh có thể đương đầu với những khó khăn trước mắt . Đặc biệt qua tối nay , anh Lân đã nhận ra hình ảnh lão Tùnh giúp anh đứng vững trước những cám dỗ đời thường_điển hình là vẻ đẹp trai đầy nam tính của Lâm . ~~~~~~~~~~~~~~ – Bác sĩ nói tôi cần đi lại nhiều – Nói xong Mạnh tập tễnh bước ra cổng . Dù vẫn chân thấp chân cao nhưng trừ những lúc có mặt Huy thì Mạnh rất chịu khó tập đi . Nhìn Mạnh bước những bước ngắn về phía công viên , tôi đạp xe về phía đối diện . Tên Lâm đã đến trường từ sáng sớm . Nó khoẻ thật , chơi game đến sáng rồi đi học luôn , không cần nghỉ ngơi gì cả . Giờ giải lao Duy gọi điện rủ trưa đi ăn nhưng tôi từ chối . Dạo gần đây tự nhiên tôi tránh tiếp xúc với Duy . Chắc tại những tia sáng kỳ lạ phát ra từ đôi mắt Duy . Đôi mắt đó làm tôi không được tự nhiên , rồi lẩn tránh luôn . Với lại tôi thích về nhà ăn cơm cùng Mạnh , chứ nó cứ quanh quẩn với cái chân đau cũng tội nghiệp . Nụ cười trên môi rộng hơn khi con SH chình ình ngay trước mặt : – Chờ nhỏ 10 phút 3 giây 2 tíc tắc rồi đó – Lão Hưng giục vì tôi vẫn chần chừ chưa nhấn pêđan – Về chứ ? Tao đói rồi . – Anh đói bụng hay đói tim ? – Cả hai – Lão đi chậm chậm bên cạnh tôi , miệng thì tía lia – Trưa nay Lâm có về ăn cơm không ? Hay nó ở lại trường ? Lâm có nói với nhỏ không ? Chịu không nổi , tôi cười phá lên làm mấy người đi đường quay lại nhìn khó hiểu . Lão Hưng ngượng quá nên lườm tôi dài cả cây số : – Vô duyên ! Hay lắm mà cười . – Ha ha… Dù đang cười chọc quê nhưng tôi vẫn thấy môi lão mím vào tức tối . Cái nhăn mặt của lão còn kéo dài cả vào bữa cơm . Tuy Lâm có nhà như mong muốn nhưng thái độ của nó làm lão tức muốn khóc . Món nem tai đầu tiên lão gắp cho Lâm thì bị thả sang tôi : – Tao ghét nem tai – Tôi thản nhiên giơ bát ra hứng . Tiếp theo con tôm chiên cũng chung số phận vào bụng tôi : – Con tôm này không có duyên với tao , mày xử đi ! Chưa kịp bóc vỏ con tôm thì Mạnh đã dẫm vào vết xe đổ của lão Hưng : – Anh biết em thích món này – Con tôm to tướng với hai râu thật dài được đặt thật trìu mến vào bát Huy . Nhưng chỉ sau hai giây , nó đã nối tiếp bước đàn anh khi Huy bàn giao sang tôi : – Giờ tôi chuyển thành ghét tôm chiên rồi …. Chưa dứt lời , một khúc cá đã thay vị trí với nụ cười toe toét của Mạnh : – Khúc này ít xương nè Huy ! – Thư thích ăn cá phải không – Cười rất tươi , Huy…đặt khúc cá vào bát tôi – Ăn cẩn thận kẻo hóc ! Nhìn tôi bóc vỏ tôm chấm ớt ăn ngon lành , lão Hưng và Mạnh nhìn nhau đau khổ . Lâm và Huy vẫn thản nhiên như không liên quan , lại còn nhìn nhau đầy hàm ý làm lão Hưng thở dài : – Hỡi thế gian , tình là gì …. – Tôi no rồi – Lâm buông đũa đứng lên làm lão Hưng méo mặt – Em chưa ăn mà Lâm ? Lâm ! Lâm… Tiếng gọi của lão đã bị Lâm dẫm nát dưới những bước chân dứt khoát , nó lên tầng mà không một lần ngoái lại . Lão Hưng hết nhìn về phía cầu thang rồi lại nhìn mọi người mà vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra . Nhưng Mạnh thì hiểu , nó nhìn Huy và xua xua tay : – Anh không có nói gì nha – Giọng nó đầy lo lắng – Em đừng bỏ bữa . – Có lộc ăn , ai lại bỏ – Cười khẩy với đôi mắt lo lắng của Manh , Huy gắp con tôm khác vào bát tôi – Chỉ tội cho ai làm dã tràng xe cát thôi . Mặt lão Hưng chảy dài theo từng lời xỏ xiên của Huy : – Đã cố tình mua những món Lâm thích…vậy mà – Lão quay phắt về phía cầu thang rồi nheo mắt – Hãy đợi đấy ! Em mà thuộc về anh thì cứ gọi là… – Làm được hẵng nói – Vẫn là giọng xỏ xiên của Huy , nó lại bỏ khúc cá Mạnh vừa gắp sang bát tôi – Chỉ sợ nói trước bước không qua . – Không ngờ mình bị em út coi thường thế – Đã lâu tôi không nhìn thấy nụ cười đểu cáng của lão , hôm nay mới được gặp lại khi lão nhìn Huy – Tại tao chưa ra tay thôi . Chứ những đứa kiêu như mày và Lâm , tao búng nhẹ tay cũng đổ cái rầm . – Vậy anh chỉ em vài chiêu cưa Huy đi – Đôi mắt sáng rực của Mạnh vội cụp xuống trong cái trừng mắt cảnh cáo của Huy – Anh không có nói gì …. Không bỏ lỡ cơ hội , lão Hưng quay qua trêu Mạnh làm nó đỏ bừng mặt . Nhóc Huy thấy chết mà không cứu , nó lại còn cười trên sự đau khổ của người khác nữa chứ . Lâm nhất định không xuống nhà nên lão Hưng xách xe đi song song với tôi đến cửa hàng . Đạp xe thật thong thả , tôi hỏi : – Lâm là bạn nhưng cũng như người thân , nên em hỏi thật : Anh thật lòng hay đùa giỡn ? – Tao không biết – Giọng lão khàn khàn – Tao không phải gay nhưng một ngày không nhìn thấy nụ cười khó ưa đó là không chịu nổi . Hình ảnh Lâm chiếm diện tích khá lớn trong đầu tao . – Thích hay không anh cũng không biết – Hơi nhíu mày , tôi quay sang hỏi lại . – Thì nhỏ thấy đấy . Tao vốn thích gái đẹp , tự nhiên bây giờ nụ cười lạnh lùng của một tên nhóc lại có ảnh hưởng tới suy nghĩ của tao …thực sự thấy bối rối và không biết mình cần gì và phải làm gì . Tôi phanh xe trước cửa hàng , rồi quay sang lão buông gọn : – Anh chỉ cần làm theo sự mách bảo của trái tim thôi . Em nghĩ anh bắt đầu đặt chân vào ngưỡng cửa tình yêu rồi đấy . – Yêu thì chưa đâu nhỏ – Búng nhẹ lên chóp mũi tôi , lão giở giọng cà giỡn – Trái tim mách bảo phải cưa đổ tảng băng di động đó rồi hành hạ cho bõ ghét . Chữ “ ghét” được lão nói cùng lúc với tiếng xe lao vút đi . Lão đã lấy lại sự tự tin ngày nào và bắt đầu đọ sức với Lâm_tảng băng chưa tan bao giờ . Cửa mở nhưng không một bóng nhân viên làm tôi bước hẳn vào trong nhà . Cái loa phát thanh Liên cô nương đâu rồi nhỉ ? Mọi khi vừa ló mặt vào đã được nghe tin tức thời sự rồi cơ mà . Người đang nói chuyện với bác Nga làm tôi nấp ngay vào cửa . Sao anh Lân lại ở đây ? Bộ có chuyện gì … – Vào đây Thư – Vẫy vẫy tay , bác Nga cười hiền khi thấy tôi thập thò ở cửa – Chiều nay cửa hàng nghỉ , bác quên không thông báo trước. – Dạ – Gãi gãi đầu vì bị bắt quả tang , tôi cười – Vậy con xin phép về . – Ấy, vào đây Thư . Có phải người ngoài đâu – Tôi vẫn chần chừ liền bị bác Nga nói giọng phật ý – Con làm bác buồn đấy . Le lưỡi vì bị mắng , tôi ngồi xuống cạnh bác và nhận lấy một cái ký đầu nhẹ : – Cái con nhỏ này , chỉ khách sáo là giỏi ! – Hì hì … – Con cũng là người nhà nên không cần giấu – Lườm tôi rồi bác quay sang anh Lân – Cậu nói tiếp đi , tôi vẫn đang nghe ! – Dạ – Anh Lân cất giọng tự tin khi nhận được nụ cười khích lệ của tôi – Con hứa sẽ khuyên em Tùng về nhà . Nhưng con xin bác đừng trách em , tất cả con xin gánh chịu . Bác muốn mắng thế nào con cũng xin nghe . Thở dài , bác Nga quay sang tôi giải thích : – Tối qua thằng Tùng cãi bác rồi bỏ đi bụi rồi Thư à . – Dạ ? – Bác yên tâm . Nơi em Tùng trọ rất an toàn , đó là một khách sạn 3 sao và độ an toàn rất cao . Hoá ra đây là lý do đã đưa anh Lân tìm đến men rượu tối hôm qua . Chung quy cũng tại sự xốc nổi của lão Tùng mà ra . 28 tuổi rồi mà hở chút không vừa lòng là lại bỏ nhà đi bụi . Thiệt là…. Giọng bình tĩnh của bác Nga cắt ngang suy nghĩ của tôi : – Không cần cậu nói tôi cũng biết Tùng đang ở đâu . Bậc làm cha mẹ như chúng tôi đều biết con mình làm gì và ở đâu . Chắc anh Lân đang phân vân nhiều lắm nên hai lông mày mới nhăn tít lại . Khi khuôn mặt giãn ra cũng là lúc anh tìm ra giải pháp : – Con cũng đã và đang làm cha mẹ nên con hiểu cảm giác của bác – Anh vẫn tiếp tục khi tôi và bác mở to mắt sửng sốt – Hôn nhân của con chỉ kéo dài hơn một năm vì hai bên không hợp nhau . Bé Vy giờ đã 9 tuổi và sống với con . Không gian chùng xuống khi anh dứt lời . Tiếng đồng hồ tíc tắc tíc tắc càng làm mọi thứ trở nên ngột ngạt hơn . Người phá vỡ sự ngột ngạt khó thở là bác Nga : – Cậu đã từng kết hôn và có một con gái ? – Dạ vâng ! – Vậy cậu nghĩ gì khi yêu thằng Tùng ? Một người đã từng lấy vợ mà vẫn có thể yêu đàn ông con trai sao ? – Con không thể ngăn những rung động trong tim mình được . Con yêu Tùng không phải vì tùng là đàn ông hay phụ nữ , con yêu Tùng vì chính bản thân Tùng thôi . – Cố chấp , bướng bỉnh , trẻ con , hành động không suy nghĩ thì có gì hay mà yêu ? Đáp lại nụ cười lạnh lùng của bác Nga là giọng tự tin : – Con nghĩ bác cũng nhận ra những điểm đáng yêu nơi Tùng . Yêu một người là yêu cả khuyết điểm lẫn ưu điểm . Bác Nga không nói gì sau câu trả lời của anh Lân , mà chỉ vỗ nhè nhẹ lên tay tôi . Sau khi sắp xếp những suy nghĩ rối rắm trong đầu , bác buông gọn : – Mai cậu đưa bé Vy đến đây . Tôi rất yêu trẻ nên không có việc gì đâu – Hơi ngừng một chút rồi bác nói tiếp – Bây giờ cậu có thể về . – Dạ , con xin phép – anh Lân nói như vừa sực nhớ ra chuyện gì đấy – Con sẽ khuyên em Tùng về nhà . – Không cần – Nụ cười của bác trở nên tươi hơn khi đôi mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh – Cứ để nó sống ngoài . Tôi muốn biết hành động tiếp theo của nó là gì . – Dạ
|
Trước khi đi anh còn cười hiền với tôi nữa . Thông qua đôi mắt hạnh phúc tôi biết anh đã đạt kết quả như ý trong cuộc nói chuyện hôm nay . Anh Lân về , bác Nga không một lần đả động đến lão Tùng , chỉ cho tôi xem những quyển album có ảnh anh Duy Anh thôi . Sinh đôi nhưng da anh Duy Anh đẹp hơn , trắng hồng như chưa có tì vết . Có mấy bức hình cởi trần đã cho tôi khẳng định chắc chắn : anh trắng từ đầu đến chân . Đó là những bức ảnh từ thời đại học đổ xuống , còn những bức ảnh gần đây bác Nga đã đốt hết . Tại những ảnh bây giờ đều là một cô gái , bác Nga vẫn nhất mực không có cô con gái nào . Giờ bác lại thấy hối hận vì sau tai nạ máy bay , không có bức ảnh nào được gửi về nữa . Tôi xin phép bác về sau khi xem xong mấy quyển album , vì còn phải qua công ty nộp bản dịch . Đang đóng cửa theo lời dặn của bác thì giọng Duy vang lên ngay phía sau làm tôi suýt đứng tim : – Cửa hàng đóng cửa hả Thư ? – Mua sách “ Những cách làm người yêu hờ thành người yêu thật” phải không – Tôi đạp xe thong thả song song với Duy – Sách đó không sản xuất nữa . Duy khỏi chờ . – Có chờ sách đâu , chờ cô bán hàng mà – Vẫn chạy chầm chậm bên cạnh tôi , Duy thắc mắc – Thư về hay đi đâu ? – Thư cần qua công ty Thanh Hải – Vẫn nhìn thẳng phía trước , tôi trả lời . – Vậy cùng đường rồi Đáp lại giọng mừng rỡ của Duy là nụ cười nhẹ nhàngcủa tôi . Duy cũng im lặng theo sự trầm ngâm của tôi suốt quãng đường . Khi xe vừa dừng , không để tôi kịp dắt xe vào Duy đã giữ ghi đông : – Thư giận Duy hả ? Thấy tôi lắc nhẹ đầu , Duy càng bối rối – Vậy sao không nói chuyện ? – Tại Thư đang mải nghĩ vài chuyện – Thấy cái nhìn không mấy tin tưởng , tôi lảng chuyện – Duy làm gì mà Thư giận chứ ? Hỏi vớ vẩn . Thôi Duy về đi , Thư có việc . Dứt lời , tôi cười nhe răng cho Duy yên lòng rồi dắt xe vào cổng . Chị thư ký nói giám đốc và trợ lý đi ký hợp đồng rồi nên tôi không vòng vào phòng anh Lân . Dù bỏ nhà đi bụi nhưng lão Tùng vẫn không chểnh mảng việc công ty . Thật đáng tuyên dương . Về gần đến nhà thì điện thoại rung , tôi vội tấp vào lề đường nghe máy : – Dạ , con nghe ! – Thắng ra viện rồi . Tối con qua ăn cơm với chúng ta nhé Thư – Giọng nói trầm ấm của bác Hai làm tôi gật đầu không đắn đo . – Dạ , con đi hai mình được không bác ? – Càng đông càng vui . Tôi cười toe toét và chào bác : – Con tắm rửa xong sẽ sang . Con chào bác ! – Ừ , chào con ! Hý hửng , tôi phóng xe vào sân và hét ầm lên : – Lâm ơi ! Tối qua bác Hai với tao …ý …Huy vẫn ở đây hả ? Không trả lời câu hỏi của tôi , Huy còn hỏi ngược lại : – Có việc gì mà Thư qua đó ? – Chú Thắng xuất viện nên …- Tôi sà xuống cạnh Huy và nũng nịu – Huy đi cùng nhé ? Đi đi mà ! Huy thản nhiên gạt tay ra khi tôi lắc lắc người nó : – Thư đi tắm đi , còn qua đó sớm . Tôi không đi đâu ! – Nhưng… – Muốn xin người khác điều gì cũng nên quan tâm tới tâm trạng người ta – Tiếng Lâm vang lên ở cửa bếp làm tôi xụ mặt . Những giọt nước nhỏ từ trên mái tóc xuống vùng ngực trần làm Lâm đẹp kỳ lạ . Nó bước đến lôi cái áo phông đen ra nhưng chưa mặc vào mà quay sang trừng mắt với tôi : – Còn ngồi đó làm nư . Đi tắm đi ! – Xí !!! – Thư – Tôi quay lại theo tiếng gọi giật giọng của Lâm và nhanh tay hứng lọ gội đầu do nó tung đến – Tao vừa dùng hết xong …. Nó liền chép miệng vì cái mặt phụng phịu của tôi : – Mày đừng có dỗi nữa . Huy sang đó thì tên béo vứt cho ai ? – Ờ đúng ! Tôi phản đối Huy qua …- Mạnh lại ngậm miệng ngó lơ chỗ khác vì Huy đang trừng mắt không vui . Nhận thấy Lâm có lý , tôi chạy lên gác lấy đồ . Lâm tuy lạnh lùng nhưng tâm lý thật đó . Không như tôi quen được Huy chiều nên hay làm nũng . Cũng tại Huy và Lâm cơ , cái gì cũng chiều cũng nghe theo nên tôi mới hay giở chứng . Lâm vừa dắt xe ra thì lão Hưng dừng con SH ngay trước mặt : – Em đi đâu vậy Lâm ? – Đừng gọi tôi là em – Lâm nổ máy rồi quay sang khi tôi cố tình chần chừ – Lên xe mày ! – Anh qua bác Hai không ? Chú Thắng vừa ra viện – Tôi giả vờ như không thấy đôi mắt phật ý của Lâm , mà vẫn tiếp tục rủ rê – Qua đó vừa làm tròn bổn phận làm con , vừa có cơ hội bên “ người đẹp”_một công đôi việc . Tiếng rê ga làm tôi giật mình bước vội lên xe , và không quên nháy mắt với lão Hưng . Hiểu ý , lão bám theo sát gót dù Lâm đã cố tình phóng nhanh và lượn lách gây khó dễ cho lão . Nhưng nó đâu biết lão Hưng từng trải qua một thời như Huy_đua xe có trình và chưa bao giờ vào đồn . Cú phanh xe đầy tức tối của Lâm làm tôi bị dập mũi . Biết nó đang điên vì không cho lão Hưng rơi được nên tôi chạy vào trước , mặc kệ Lâm đang nhìn nụ cười chiến thắng của lão Hưng với đôi mắt viên đạn . Chú Thắng đang ngồi trên ghế dựa với nụ cười hiền hoà : – Sao con sang muộn thế Thư ? – Tính trốn việc đó mà – Giọng cười vui vẻ của bác Hai không cho tôi trả lời – Con vào phụ bác mang thức ăn lên nào . – Dạ – Tôi lơn tơn vào bếp và nhìn những món ăn trên bàn với đôi mắt sáng rực – Oa ! ngon quá ! Món cá rán làm tôi nuốt nước miếng đánh ực , rồi cười rất nịnh đầm : – Bác Hai đúng là người chồng “ giỏi việc nước đảm việc nhà” Trước khi bê thức ăn lên , bác Hai còn lườm yêu tôi : – Chỉ giỏi nói ! Cười hì hì , tôi phụ bác một tay . Lão Hưng đang hỏi han vết mổ của chú Thắng với với sự thân thiện không giấu diếm . Bữa ăn trôi qua vui vẻ và đầy tiếng cười . Mặc dù đây là nhà bác Hai nhưng Lâm vẫn giữ nguyện sự bướng bỉnh của mình_bàn giao thức ăn sang bát tôi với thái độ cực kỳ thản nhiên . Mới đầu cũng không ai để ý , nhưng tôi cứ tủm tỉm cười làm bác Hai hiểu ra vấn đề . Bác Hai hỏi Lâm một câu làm miếng thức ăn trôi đến cổ đã ngừng ngay lại : – Lâm này , con là bạn bé Thư nên bác coi con như con cháu trong nhà . Bác hỏi thật : Con có thích thằng Hưng nhà bác không ? Vội vàng vỗ vào lưng vì tôi đang bị nghẹn , Lâm cằn nhằn : – Ăn từ từ chứ Thư – Đưa tôi cốc nước rồi nó quay sang bác Hai thành thật – Dạ không . Con không thích con trai bác . – Em… – Ha ha… Tiếng cười sảng khoái của bác Hai cắt ngang giọng sửng sốt của lão Hưng . Trong khi lão Hưng vẫn trong cơn sốc thì Lâm thản nhiên đưa ly rượu ra vì bác Hai mời : -Uống với ta một chén nào , con trai ! – Con mời bác – Lâm hơi cười rồi uống cạn ly . Nó đâu ngờ nụ cười đó làm bác Hai ngưng đưa ly rượu lên môi trong một giây . Tiếng cười vui vẻ lại vang lên khi bác Hai quay sang nhìn lão Hưng đầy hàm ý : – Ta biết vì sao con mê thằng nhỏ rồi , Hưng ạ . – Cha cũng nhận ra ư – Giọng nghi ngờ của lão Hưng vang lên . – Hiện ra trước mắt đó thôi – Hình như rượu làm bác Hai hơi say nên giọng nói khàn khàn – Con có nụ cười đẹp lắm nhưng đừng ban phát quá nhiều , kẻo có người đêm không ngủ được . – Cái ông này – Chú Thắng nãy giờ đều im lặng nhưng cũng nhận bác Hai đã ngà ngà say – Ông uống ít thôi . Sức khoẻ yếu mà cứ … Bác Hai nheo mắt đầy hàm ý vào khuôn mặt hiền hoà bên cạnh : – Tôi say hay không , chút nữa biết liền à . Tiếng cười lại vang lên khi hai tai chú Thắng đỏ ửng ….. ~~~~~~~~~~ – Làm gì đứng đây – Khuôn mặt sốt ruột của Mạnh làm tôi tò mò – Trưa rồi ông không vào ăn cơm ? – Sao hôm nay Huy về muộn thế – Vẫn dõi mắt ra đường , Mạnh trả lời – Hằng qua đấy , Thư cứ vào trước . Thì ra chờ nhóc Huy . Tối qua không ở nhà nên cũng không biết Mạnh giở trò gì , chỉ biết lúc về thì Huy đã không còn ở đây nữa . Mặc kệ kẻ điên vì tình , tôi chạy vào ý ới : – Mày đi học xong qua luôn hả ? Ở lại ăn cơm với tao , Lâm trưa không về . – Thì tao qua ăn chực mà – Nó chiếu đôi mắt thèm thuồng vào mâm cơm trên bàn – Lâm cưng mày thật đó . Cơm nước đầy đủ mới đến trường . – Hì hì , chắc kiếp trước nó nợ tao – Không thèm rửa tay , tôi sà xuống cạnh nồi cơm và bới ra bát – Kệ tên béo , tao và mày ăn trước . – Chờ đợi cũng làm nó no rồi – Cầm bát cơm tôi đưa , Hằng vào cuộc – Ăn thôi mày . Không cần nó nhắc , tôi cũng nhập tiệc vì từ sáng đã có gì bỏ bụng đâu . Sáng nay Huy ko sang nên tôi vác bụng đói đi học . Lâm mà biết chắc tôi bị nhằn chết , may sáng nay nó chơi game mệt nên lăn ra ngủ . Vừa gắp chả cá cho tôi , Hằng vừa tía lia : – Tối qua tao đi cafe với Dũng . Tao nghi nó khai gian tuổi – Mắt Hằng nheo lại đầy vẻ đa nghi – Cáo già như thế không thể 18 được . – Cáo già cũng có qua nổi mày đâu . – Dĩ nhiên ! U20 và U18 phải cách nhau đẳng cấp chứ – Nó nói xong cũng cười theo cái lườm của tôi . Tôi và Hằng nạp xong năng lượng mà Mạnh vẫn kiên nhẫn đứng chờ dưới cái nắng nóng . Hằng đẩy vai tôi : – Mày cứ đi làm đi , chiều tao ở đây “ tâm sự đêm khuya” với tên béo . Chẳng cần nó nhắc , tôi cũng nhanh chân phóng xe đi . Cái không khí oi bức của những ngày vào hạ thật khó chịu . Những làm hơi mát lạnh từ máy điều hoà phả vào người làm tôi như lấy lại toàn bộ sức lực sau cuộc chạy đua tiếp sức . Tiếng cười trẻ thơ từ trong vọng ra làm tôi khựng lại . Lại là Liên cô nương giải đáp thắc mắc : – Nhỏ còn nhớ anh chàng hay đến tìm lão Tùng không ? Hôm nay anh ta dắt một bé gái đến , bác Nga quấn quýt con bé lắm . Ờ , nó tên gì nhỉ ? Ly..Nghi gì đó …. – Là bé Vy ! – Ừ đúng – Liên mở to mắt nhìn tôi – Ra nhỏ biết trước hả ? – Ừm – Sắp sếp những thứ trên quầy cho gọn rồi tôi ngẩng lên – Có thấy lão Tùng không liên ? Nhún vai , Liên trở về vị trí : – Không ! Chỉ biết sau khi vứt con bé ở đây , anh chàng đẹp trai cũng biến mất luôn . Anh Lân chắc đến công ty làm việc , còn lão Tùng vẫn chưa về nhà sao ? Lão ngốc thật ! Nãy giờ tiếng cười trong vắt cũng đủ biết bác Nga vui thế nào , đáng nhẽ lão phải ở nhà tranh thủ cơ hội trời cho chứ . Nhưng tôi đã hoàn toàn sai vì khi tan giờ , lão Tùng đứng ngay ở cổng vẫy vẫy : – Thư ! Thư – Chờ tôi bước lại gần , lão nói nhỏ – Đi uống cafe với anh . Vẻ lén lút của lão làm tôi hiểu ra vấn đề , nên gật đầu cái rụp : – Qua quán hôm trước nhé – Không cần sự đồng ý của lão , tôi dắt xe đi trước . Sau khi gọi sinh tố xoài , tôi nhìn thẳng lão : – Sao anh vẫn chưa về ? Hôm nay bé Vy sang chơi với bác Nga …. – Ừ , anh biết – Lão hơi rướn người về phía trước và hỏi – Thái độ của mẹ thế nào ? Còn gay gắt không ? Có lo lắng không ? – Anh cũng biết để ý tâm trạng người khác sao ? Lão hơi nhăn mặt vì tôi gây khó dễ : – Đừng làm khó anh . Không muốn ai trong hai người đau khổ nên anh mới chọn hạ sách này – Lão gãi gãi đầu – Thư bảo anh phải làm sao ? – Em nghĩ anh nên bàn trước với anh Lân khi quyết định một vấn đề gì đó – Tôi nói tiếp khi cô phục vụ bước đi – Anh Lân nói gì việc anh đi bụi ? Nhìn những giọt đen nhỏ trong phin , lão trả lời : – Thì mắng một trận rồi bắt về nhà chứ sao – Tôi thấy nụ cười của lão có chữ hạnh phúc trong đó – Lần đầu tiên anh Lân lớn tiếng với anh , hơi sốc nên anh …dỗi . – Ai là người xin mỗi trước – Nhìn nụ cười ngượng ngập tôi đã biết đáp án , lắc lắc đầu , tôi buông gọn – Anh tiến bộ nhiều , không còn thói đỏng đảnh như hồi trứơc . Cuối cùng thì phin cafe cũng hết , lão cầm cốc lên uống rồi nói : – Quay lại vấn đề chính . Mẹ anh có thái độ thế nào về việc anh dọn ra ngoài ? – Vui vẻ sung sướng , hạnh phúc – Mặt lão Tùng biến dạng theo từng lời nói của tôi – Nhưng đầy lo lắng vì không an tâm với đứa con ngốc . Anh nên về nhà đi! – Nhưng anh không biết cách nào về nhà mà không…mất mặt – Lão gãi gãi đầu làm tôi nín cười không nổi . Uống cạn cốc sinh tố , tôi đứng lên trong nụ cười toe toét : – Vậy anh cứ ngồi mà nghĩ cách nhé , em về – Tôi bước đi trong cái trợn mắt sửng sốt của lão , nhưng mới được mấy bước liền quay lại – Là mẹ con thì không nên câu nệ những tiểu tiết nhỏ . Lần này tôi đi về luôn , không thèm xem phản ứng cảu lão nữa . Ngượng với ai không ngượng , lại ngượng với người thân của mình , thật không còn gì để nói . Bữa tối lại chỉ có tôi và Hằng , Lâm bảo sẽ cố gắng về sớm . Mạnh thì khỏi nói , vẫn đang tiếp tục chờ người trong mộng . Vậy là vì trai nó đã bỏ ăn hai bữa . Huy thử không sang một tuần , đảm bảo Mạnh giảm mười cân luôn . Tiếng xe dừng trong sân ngay khi tôi rửa bát xong . Chưa kịp bước ra , Lâm đã lớn giọng rủ rê : – Mày và Thư đi vũ trường không ? Tự nhiên tao muốn nhậu . – OK ! Rượu và nhảy nhót là lẽ sống của đời tao – Giọng cười nhí nhảnh của Hằng dừng lại khi tôi bước ra – Nghe rồi phải không , lên thay đồ đi Chưa đầy 10 phút , ba đứa đã có mặt ở vũ trường Thiên Thanh . Lâm gọi nguyên chia rượu cho hai đứa , riêng tôi thì cooktail . Sau vài lần cụng ly , nhỏ Hằng bắt đầu lắc lư theo nhạc , Lâm vẫn tiếp tục rót rượu . Ly rượu chưa chạm môi , Hằng đã dừng lại vì lời nói khó hiểu của Lâm : – Thằng nhóc đang cưa mày chiếm bao nhiêu diện tích trong tim ? – Hả – Hằng đặt ly rượu xuống làm vài giọt sánh ra ngoài . – Nếu vị trí nó khá quan trọng thì mày nên quay đầu lại – Giọng Lâm chuyển thành nước đá từ lúc nào . Tuy không hiểu ý của Lâm nhưng tôi và Hằng đều nhìn theo cái hất đầu ra hiệu . Cách đó một bàn là Dũng .. đang khoác vai cô nàng áo quây . Cốc bia đầy bọt được cô nàng dâng lên tận miệng , Dũng cười lớn và nương theo bàn tay trắng muốt uống cạn cốc bia . Như không tin những gì xảy ra trước mắt , tôi quay sang tính hỏi Hằng thì… Khuôn mặt Hằng trở nên vô hồn , những ánh đèn nhấp nháy cũng đủ soi rõ đôi mắt không cảm xúc . Một ly rượu đưa ra trước mặt , Hằng giật lấy uống cạn rồi đứng lến tiến về bàn Dũng . Tôi không kịp tóm tay nó vì bị Lâm giữ vai : – Hằng không phải đứa thiếu suy nghĩ . Mày cứ kệ nó ! Dù muốn cản cũng không kịp , lúc này Hằng đã án ngữ trước đôi mắt sửng sốt của Dũng . Không để Dũng kịp hiểu ra vấn đề , Hằng thản nhiên cầm chai bia mở sẵn trên bàn dốc thẳng xuống đầu Dũng . Một khung cảnh hỗn loạn xảy ra , cô nàng áo quây hét lên và lùi ra xa , vài anh chàng bàn bên huýt sáo cổ vũ , Dũng thì sững sờ không nói lên lời . Khoé miệng Hằng hơi nhếch lên rồi nó thảy chai bia rỗng vào lòng cô gái , và lạnh lùng bước ra ngoài trong tiếng huýt sáo ầm ĩ . Anh nhân viên chạy lại rối rít hỏi han làm Dũng lao nhanh ra ngoài : – Hằng ! Hằng…. Vũ trường là nơi hội tụ những điều xô bồ nhất nên việc vừa xảy ra rất đỗi bình thường , mọi người lại trở về bên những ly rượu , bên những bước nhảy trên sàn . Tiếng cốc bị dằn mạnh lên bàn làm tôi quay lại : – Mày đừng lo . Cú sốc tao gây ra còn khủng khiếp hơn thế này nhiều . Hằng dư sức đứng vững . – Mày cố tình vào đây đúng không ? – Mày và Hằng đều quan trọng như nhau – Uống cạn ly rượu , Lâm nhìn thẳng vào mắt tôi – Tao không muốn ai làm tổn thương hai đứa mày . – Nhưng vậy thì ác quá . – Cái gì cũng có cái giá của nó – Nhìn ra sàn với cái nhếch môi , Lâm triết lý – Thà đối diện một lần còn hơn sống trong sự giả dối . – Đến khi nào mày quên được hả Lâm ? Chiếc ly trong tay Lâm vỡ vụn sau câu hỏi của tôi : – Khi người chết sống lại….. ~~~~~~~~~~ Tối qua về trễ nên sáng nay Lâm chở đến trường mới kịp giờ học . Không khí trong lớp hơi khác thường , im lặng một cách lỳ lạ , một vài đứa con gái liếc tôi đầy hàm ý . Ngó quanh quất thấy mỗi bàn cuối là còn trống , tôi bước lại nhưng đã bị tên Trí giữ tay : – Mày đừng xuống đó – Nó lùi vào trong , chừa một khoảng nhỏ trên ghế – Ngồi đây đi . – Khỏi ! Tao xuống dưới cũng được – Thầy đã vào lớp nên tôi không kịp thắc mắc cái nhìn lo lắng của Trí . Bước đến bàn trống tôi mới hiểu hàm ý trong đôi mắt khó hiểu của mọi người . Ngồi đó là Thái với một con mắt thâm tím , đôi môi bị rách , má đầy vết trầy xước kéo dài . Thản nhiên như chốn không người , tôi ngồi xuống và nhận được lời cảnh cáo từ người bên cạnh : – Hôm nay tao không được vui , mày qua chỗ khác đi ! – Thích thì mày chuyển , tao không chuyển – Cố tình trêu ngươi Thái , tôi lôi vở ra viết – Tiết trước taonghỉ , mày chép bài không ? Tao mượn ! – Hừ !!! Tiếng hừ mũi của nó không làm tôi sợ , mà chỉ cười cười vì mấy đứa dãy bên đang dỏng tai nghe ngóng . Nhướng mắt với mấy đứa tò mò rồi tôi quay lại hỏi Thái : – Tao mượn vở ! – Không mang ! – Được thôi – Khều khều tên Trình ngồi trên làm nó giật nảy người , tôi cố tình rướn người lên thì thầm vào tai – Chút tao mượn vở , sẽ đãi mày chầu cafe ! Trình là đứa hiền nhất lớp nên nó quay lại thật thà : – Ừ , nhưng không cần đãi cafe đâu …. Đang nói thì Trình vội quay lên vì một quyển vở được thảy trước mặt tôi . Trông bề ngoài khá nham nhở nhưng những dòng chữ bên trong được viết rất cẩn thận , tôi lật vở và cười gian : – Đưa ngay từ đầu có phải hơn không . Vội im bặt vì thầy bắt đầu chú ý , tôi giả vờ chép bài nhưng vẫn nghe thấy tiếng hừ mũi của người bên cạnh . Giờ giải lao cũng rất khác thường , mọi người tản ra ngoài hết như sợ điều gì đó . Trong lớp chỉ có mỗi tôi cặm cụi chép bài và Thái đang dựa vào ghế với dáng bất cần đời . Mùi thuốc thoang thoảng làm tôi quay phắt sang giật mạnh điếu thuốc trên mối nó và thẳng tay ném qua cửa sổ : – Hút thuốc thì ra ngoài mà hút ! Nó cười khẩy , rút điếu khác châm lửa trước đôi mắt mở to của tôi . Không để điếu thuốc kịp rực sáng , tôi lại giật lấy và phi thẳng qua cửa sổ . Nó nhìn tôi đúng ba giây , mắt ánh lên tia giận dữ nhưng lại châm điếu thuốc khác . Chịu không nổi , tôi nhanh tay vò nát điếu thuốc đang rực hồng làm nó hét lên : – Bỏ ra Thư – Vội vàng gỡ tay tôi ra , nó lo lắng nhìn vết bỏng trong lòng bàn tay – Mày…. Nó thở dài khi bắt gặp đôi mắt thách thức của tôi : – Không cần phải làm thế – Đặt bao thuốc và bật lửa vào tay tôi , nó cất giọng khàn khàn – Tuỳ mày ! Giật mạnh tay ra , tôi phi thẳng những thứ trong tay qua cửa sổ rồi quay lại tiếp tục chép bài . Lúc này mới nhận ra một vài đứa đã vào lớp , số khác thì đang đứng ngoài cửa nhìn vào . Vậy là những gì xảy ra nãy giờ , mọi người đều biết . Mặc kệ đi , thường bị gọi là “băng tuyết” , hôm nay tôi cho thành băng đá luôn . Tiếng e hèm của thầy làm mọi lời bàn tán chìm xuống , chỉ còn những cái liếc mắt tò mò là chưa biến mất . Từ tiết đó trở đi , tên Thái chẳng làm gì ngoài việc….nhìn tôi . Chắc nó đang hối hận vì đích đến của tia nhìn kỳ lạ là bàn tay bị bỏng . Nó vẫn nhìn theo ngay cả khi tôi chạy ra xe Huy . Sao Huy biết tôi không đi xe nhỉ ? Đang định thắc mắc thì Huy lôi di động ra : – A lô ! …Ở đâu ? ..- Khuôn mặt Huy từ xanh chuyển sang trắng , đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng – Được ! Vâng , cháu vào ngay . Huy nổ máy và hối tôi : – Vào viện ! Mẹ bị ngã cầu thang đang cấp cứu . Huy phóng đi với tốc độ chóng mặt làm tôi ôm chặt nó . Ngồi sau , tôi không ngừng cầu khấn . Những người tốt như bác gái sao lại gặp những chuyện này chứ… Vừa chạy tới của phòng cấp cứu thì dì An đã đẩy vai Huy : – Con vào thử máu đi . Bà chủ cần tiếp máu , bệnh viện vừa hết nên…. – Con hiểu – Huy nhanh chân đi theo cô y tá.
|
Dìu dì An xuống ghế , tôi vỗ về : – Chuyện gì đã xảy ra vậy dì ? Sao bác gái lại ngã cầu thang được ? Dì bình tĩnh kể con nghe . – Vì bà chủ bê lọ hoa quá to nên…dì đã bảo để dì rồi….lúc đó , máu nhiều lắm … – Không sao đâu dì , không sao đâu – Tôi vội thả tay dì ra khi Huy bước đến – Sao rồi Huy ? Huy cùng nhóm máu không ? – Phải đợi ít phút – Ngồi xuống cạnh tôi , Huy thở dài – Sao lại xảy ra việc này chứ ? Việc cha chưa yên giờ lại đến việc này ….Sức khoẻ của mẹ sao chịu nổi . Tiếng cô y tá cắt ngang giọng bức xúc của Huy : – Ở đây ai là Trần Đình Huy ? – Khuôn mặt nghiêm nghị làm tôi có linh cảm bất an – Chúng tôi muốn xét nghiệm lại . Kết quả vừa rồi cho biết hồng cầu của anh dương tính…. Dương …dương tính ? Huy ? Không thể … Tôi lắc tay cô y tá nói trong mê sảng : – Chị có nhầm không ? Đúng Trần Đình Huy chứ ? Chị… – Thư – Một bàn tay giữ chặt vai tôi cùng lúc với giọng trầm trầm – Xin lỗi chị ! Em tôi không được bình tĩnh . Tôi cũng nhóm máu với người đang cấp cứu . Xoay người tôi lại , lão Hưng nhấn mạnh từng tiếng : – Nhỏ phải ở bên Huy và bắt nó đi xét nghiệm lại . Tao vào thử máu vì mẹ đang cần Lão nhìn tôi như giao toan bộ trọng trách rồi bước theo cô y tá . Trước khi vào phòng , lão còn quay lại dặn : – Huy ! Vào xét nghiệm và cấm mày rời bệnh viện nửa bước . Lúc này tôi mới nhớ đến Huy , vẫn đang ngồi trên ghế với gương mặt sững sờ . Đôi mắt đã vỡ vụn hoàn toàn , Huy nói trong mê sảng : – Sao lại thế ? Từ ngày đó tôi đâu…không thể …không thể nào – Huy nhìn tôi với đôi mắt hoảng loạn – Thư ! Không thể có việc này . Có bao giờ tôi để ai chạm vào người sau ngày đó đâu…kinh sợ…ghê tởm..cảm giác đó vẫn còn nguyên vẹn…không thể … Một tia sáng loé lên , Huy như không còn chút sức lực nào , ngồi hẳn xuống ghế : – Ngày cha mẹ ly dị…tôi …và …không thể ! Đêm trước hôm đó , tôi..chỉ một lần mà…không ! Bàn tay nắm chặt như quyết định một điều gì đó , Huy mím môi đứng lên làm tôi lo lắng : – Huy ! Vào xét nghiệm . Huy – Chạy lại giữ chặt tay Huy mà tôi thấy có luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng , người nó lạnh ngắt – Huy đi đâu ? Huy ! – Đừng đi theo tôi – Tiếng gầm làm cô y tá đánh rơi khay dụng cụ y tế , những tiếng loảng xoảng những đôi mắt mở to làm Huy trấn tĩnh hơn – Thư quay lại phòng cấp cứu đi . Đừng theo tôi nữa . Tay tôi bị Huy gỡ ra thật nhẹ nhàng , rồi Huy bước đi như chạy . Đôi mắt không có sự sống làm tôi bất an , lao nhanh theo và ngồi lên xe khi Huy nổ máy . – Thư xuống đi ! – Một giọng khàn khàn cất lên . – Không ! – Xuống ! – Không ! Huy rồ ga lao vút đi làm vòng tay tôi siết quanh eo nó chặt hơn . Người Huy vẫn lạnh ngắt không còn sức sống , tôi hy vọng có thể truyền chút hơi ấm sang Huy . Nhưng chỉ qua hai con đường là xe dừng lại . Khuôn mặt hầm hầm và giọng nói gắt gỏng vang lên : – Bảo Thư xuống nghe không ? – Không ! Đôi môi mím lại tức tối , ánh mắt loé lên những tia giận dữ , Huy kéo giật tay tôi nhưng giọng nói vui vẻ bên cạnh làm bàn tay lơi lỏng : – Sao em ở đây Huy – Tên béo đã đứng đây từ lúc nào – Cả Thư nữa , sao không gọi điện về…. Giọng nói Mạnh chuyển sang lo lắng pha chút ngạc nhiên , nó nhìn vào mắt Huy : – Em sao vậy ? Có chuyện gì hả Huy ? – Đừng chạm vào tôi – Bàn tay của Mạnh khựng lại khi chưa chạm tới mặt đã bị Huy hét lên – Anh có biết tôi bị sida không ? Ha ha…Sida đó … Mạnh buông thõng tay với đôi mắt sửng sốt , nó lùi lại một bước làm Huy cười khẩy : – Đúng đấy ! Cứ tránh xa thằng sida ra …ha ha …- Con jupiter lại rồ ga lao vút đi làm tôi gần như ngã ngửa ra sau , ôm chặt Huy và ngoái lại . Mạnh vẫn đứng im , không phản ứng dù Huy đã đi xa . Bóng Mạnh dần dần mất hút vì Huy đang phóng rất nhanh , chỉ biết tên béo vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng . Xe lại một lần nữa phanh lại đột ngột : – Không muốn xuống thì cứ ở đó – , Lạnh lùng , Huy bước vào vũ trường trước đôi mắt mở to của tôi . Rút vội chìa khoá , tôi nhanh chóng đẩy cửa bước vào . Chai rượu đã vơi , Huy vẫn tiếp tục rót tiếp tục uống . Vào giờ này vũ trường rất vắng khách , chỉ có vài cặp đang ôm nhau trên sàn , ngoài ra là tôi và Huy . – Tất cả vì cái này – Huy giơ ly rượu lên và nhìn vào thứ nước màu vàng sóng sánh với đôi mắt đau đớn , như muốn khóc nhưng không hề có giọt nước mắt nào – Mở đầu và kết thúc đều xuất phát từ đây . Khuôn mặt đỏ gay , dáng ngồi không vững cho biết Huy đã ngà ngà . Tôi vẫn kiên nhẫn ngồi im nhìn Huy uống , không khuyên can , không ngăn cản . Nếu rượu có thể dìm nỗi đau vào lòng thì cứ để rượu làm nhiệm vụ của nó . Bây giờ tôi biết đôi mắt sưng mọng của Huy hôm hai bác ra toà không phải chỉ vì lý do đó , mà còn vì nguyện nhân khác . Nhạc chuyển sang bài hát vui hơn và Huy bắt đầu bị rượu làm chủ . Một đôi tình nhân bước ngang qua nhưng cô gái hét khi Huy ôm eo kéo lại : – Ngồi với anh , em yêu ! – Anh buông tôi ra – Cô gái vừa xấu hổ vừa lo sợ , tìm cách thoát khỏi lòng Huy . – Anh bỏ cô ấy ra – Giọng nói lịch sự nhưng ẩn chứa trong đó là sự tức giận kìm nén – Tôi nói anh bỏ cô ấy ra ! – Không thì mày làm gì tao ? – Nâng gương mặt xám xanh lên , Huy thô bạo đặt nụ hôn vào môi cô gái . Bốp !!! Nụ hôn chưa dứt , Huy đã lãnh trọn cú đấm vào mặt . Cô gái theo đà ngã lăn xuống đất , Huy thì sờ lên khoé miệng . Màu đỏ trên ngón tay cho biết đôi môi đã rách , Huy lao vào chàng trai như con thú săn mồi . Đôi mắt đỏ ngầu giận dữ làm tôi hét lên : – Không ! Dừng lại Huy – Hai con người vật nhau trên sàn làm không khí vũ trường thêm náo loạn , tôi cố lao vào can – Huy , dừng lại ngay ! Cú hất cùi trỏ trúng vào má , nhưng chưa ngã chạm đất tôi đã được giữ lại . Ngẩng lên định cảm ơn thì đôi mắt thâm tím quen thuộc đang nheo lại : – Thích lo chuyện bao đồng là sở thích của mày hả ? – Thái nhấc bổng tôi lên rồi đặt nhẹ nhàng xuống đất – Có những việc phải để con trai mới được . Bước đến hai con thú hăng máu , Thái lấy tay nắm đầu Huy và chàng trai dùng sức đập cốp vào nhau . Quá bất ngờ , cả hai buông nhau ra và nhìn Thái toé lửa . Thái cười rất thản nhiên : – Nhìn hai người phụ nữ của tụi mày coi ! Cô gái đang khóc sụt sịt ở góc phòng làm chàng trai lo lắng chạy đến . Huy nhìn tôi không nói , nó đứng lên bước lại quầy : – Xin lỗi ! Tôi sẽ đền tất cả – Đặt xấp tiền lên bàn nhưng giọng sang sảng của Thái làm nó quay lại . – Khỏi ! Mấy thứ này cũ hết rồi , cũng đến lúc thay đồ mới – Cầm xấp tiền , Thái từ tốn bỏ vào túi áo Huy – Tao phải cảm ơn chú mày nữa đấy . Có lý do để tân trang lại nơi này . – Tôi không quan tâm – Gạt phắt bàn tay trên vai , Huy dằn mạnh tiền lên bàn – Tôi làm hỏng . Tôi đền . Quy luật ở đời ! Không để Thái kịp phản ứng , Huy đẩy cửa bước ra ngoài . Nụ cười nhếch môi của Thái làm tôi tỉnh hẳn , vội vã chạy theo Huy mà chưa nói cảm ơn nó . Cứ tưởng Huy đã bỏ về trước nhưng nó vẫn ngồi yên trên xe nhìn tôi gắt gỏng : – Thư đừng theo tôi nữa . Không tốt đâu ! – Huy đi đâu , Thư theo đó – Ôm chặt Huy , tôi dụi mặt vào tấm lưng rộng – Huy làm gì thì làm nhưng hãy nhớ bác gái đang nằm viện . Tiếng động cơ xe cắt ngang lời tôi , xe lại lao đi cùng với gió cùng với những tiếng la hét om sòm . Những ly rượu không làm Huy gục mà nó tăng nỗi đau trong lòng Huy . Xe đi rất nhanh , tôi cứ nghĩ gió sẽ làm nguội cái đầu đang bốc cháy này . Nhưng không ! Người Huy vẫn nóng , rất nóng , hơi nóng làm tôi rơi nước mắt …Từng giọt… từng giọt tràn ra khoé mắt thấm ướt lưng Huy….xe vẫn đi , gió vẫn thổi , nước mắt vẫn rơi nhưng không có bất cứ lời an ủi hay bất cứ tiếng nấc nào . Xe đột ngột dừng , và tiếng cửa sắt đập dội vào tường làm tôi ngẩng lên . Huy phóng thẳng vào sân , bước xuống nhìn tôi với đôi mắt đau đớn : – Không đáng đâu Thư – Ngón tay Huy ngăn những thứ long lanh trong suốt đang trào ra khoé mắt tôi – Đừng rơi nước mắt vì loại người như tôi . Tất cả vỡ oà , tuyến lệ không còn nghe lệnh nữa , nó thi nhau làm ướt má tôi …tràn qua mắt , rơi xuống má , lăn vào khoé miệng đang kìm tiếng nấc , làm ướt bàn tay Huy…Tôi giữ chặt bàn tay đang áp vào má và bật khóc ngon lành . Nhưng Huy đã giật mạnh tay , đi như chạy lên phòng . Tôi thực sự hoảng hốt , đuổi theo bén gót và nhìn cánh cửa phòng Huy bị đóng lại thật thô bạo . Rầm !!! Rầm !!! Tôi đập liên hồi lên cửa và hét lên năn nỉ : – Mở cửa đi Huy ! Mở cửa Huy ! Huy ! đừng làm Thư sợ – Những tiếng “ rầm rầm” “ xoảng” vang lên bên trong càng làm tôi lo lắng – Mở cửa ! Huy ! ÁAAAAA !!!!!!!!!!! Đã có chuyện gì xảy ra ? Sao Huy hét lên đau đớn như thế ? Nhà lúc này không có ai ngoài tôi và Huy , phải làm sao ….Cánh cửa sổ cuối hành lang cho tôi quyết định dứt khoát . Chạy vội ra sân , tôi trèo lên cây xoài ngay phía ngoài phòng Huy . Hồi trước vì chiều tôi mà Huy phản đối không chặt cây xoài đi , lần này nó đã có ích …Không mấy khó khăn , tôi đã lên tới chạc ba , ở đây chỉ cách cửa sổ phòng Huy một mét . Kiễng chân , tôi tóm vào cành trên cao và bắt đầu lấy đà , 1, 2, 3…nhảy ..trượt tay , tôi chỉ bám được một tay vào lan can . – Thư ! Thư làm gì thế hả ? – Tiếng hét làm tôi sẩy tay nhưng đã được Huy giữ lại – Có biết nguy hiểm không hả ? Thật cẩn thận , Huy kéo tôi lên . Khi đã an toàn , tôi bất ngờ bị Huy ôm chặt vào lòng : – Đừng có làm thế nữa ! Đừng bao giờ làm thế nữa ! Giọng run run của Huy cũng không thu hút tôi bằng căn phòng tan hoang , tất cả đã vỡ nát hoàn toàn . Vậy đây là kết quả những “ rầm rầm” lúc nãy . Cũng bất ngờ như khi Huy ôm tôi , nó kéo mạnh tay và thô bạo đẩy tôi ra ngoài : – Tôi muốn một mình ! Thư đừng quá lo lắng . Rầm !!! Cánh cửa lạnh lùng đóng lại thật dứt khoát . Tiếng điện thoại làm tôi đang giơ tay đập cửa phải dừng lại . – Có chuyện gì mà mày không về ăn trưa , cũng không bắt máy hả ? – Giọng gay gắt nhưng đầy lo lắng của Lâm vang lên – Qua hàng sách cũng không thấy mày . Có việc gì hả ? – Mày xin nghỉ dùm tao ! Bây giờ tao đang… Rầm !!! Rầm !!! Tôi buông rơi điện thoại và hét lên : – Huy ! Huy ! mở cửa ra ! – Đã nói để tôi yên ! Giọng nghèn nghẹn làm tôi im bặt . Huy khóc ư ? Huy đã khóc ? Khóc ….Như không còn chút sức lực nào , tôi dựa hẳn vào cửa để khỏi ngã . Im lặng ! Đó là tất cả những gì tôi cảm nhận được lúc này . Trong phòng , ngoài hành lang …mọi thứ đều im lặng_sự im lặng làm người ta khó thở . Cầm điện thoại lên tôi mới biết nó đã hỏng , Lâm sẽ đến đây ngay bây giờ cho xem . Tiếng xe phóng vào sân làm không gian ngột ngạt của căn nhà như bừng tỉnh . Khuôn mặt lo lắng nhưng bình tĩnh của Lâm chỉ xuất hiện sau ít phút : – Thằng nhóc đâu ? – Nó kéo tôi vào ngực – Tao gọi điện hỏi lão Hưng . Rồi ! Bây giờ mày có thể khóc nếu muốn . Sự quan tâm làm tôi cay cay mũi nhưng nước mắt đã cạn , không thể nào khóc theo lời Lâm được . Vòng tay ấm áp và tiếng tim đập nhè nhẹ làm tôi bình tĩnh hơn . Hít vào thật sâu , tôi đẩy nó ra trong nụ cười : – Tao ổn rồi . Mày đừng lo . Nó nhìn chăm chú vào đôi mắt sưng mọng và vuốt nhẹ gò má tôi : – Lần sau trời có sập cũng không được cắt máy ngang như thế – Tôi gật đầu làm nó vừa lòng – Bây giờ cần Huy đi xét nghiệm lại . Để đối diện và chấp nhận cũng mất khá nhiều thời gian . Lâm kéo tôi ngồi xuống trước cửa phòng Huy : – Việc cần làm là chờ ! – Ừ – Tôi dựa vào vai Lâm và nói – Nếu là sự thật thì có thuốc chữa chưa mày ? – Chẳng phải cô y tá nói cần xét nghiệm lại sao ? – Tay nó khoác lên vai tôi bóp nhẹ – Chưa có kết quả cuối cùng , chưa biết được . Giờ Lâm nói gì tôi cũng tin . Chỉ cần có 1% hy vọng , tôi cũng sẽ bám vào đó mà cầu nguyện . Thời gian vẫn lặng lẽ trôi , mặt trời đã lặn , thay vào đó là những vì sao nhỏ bé nhưng lung linh . Huy vẫn im lặng trong phòng , Lâm vẫn vỗ nhè nhẹ lên vai tôi . Tưởng chừng sẽ mãi như vậy nhưng tiếng xe máy phóng vào sân làm tôi giật mình rời khỏi vòng tay ấm áp của Lâm . – Sao không bật đèn thế này – Giọng nhí nhảnh của Hằng làm tôi yên tâm – Mọi người đâu hết rồi ? Khuôn mặt tròn trịa của Mạnh xuất hiện ở phía cầu thang . Nó nhìn tôi rồi nhìn vào cánh cửa vẫn lạnh lùng khép kín : – Huy trong đó ? – Mạnh tính giơ tay gõ cửa nhưng đôi mắt sửng sốt của tôi làm nó quay sang cười nhẹ – Tôi chỉ là người bình thường . Nên có thái độ như thế cũng không có gì lạ . Vẫn nụ cười nhẹ nhàng , Mạnh cất giọng nói trầm trầm : – Em mở cửa đi Huy ! Anh muốn nói chuyện . – ….. – Anh muốn nói chuyện . Em có nghe không Huy ? – …. – Anh nói mở cửa – Giọng nói đã chuyển sang tiếng gầm , Lâm giữ vai không cho tôi cản – Mở cửa ra Huy ! Rầm !!! Rầm !!! Mạnh đạp mạnh vào cửa làm nó rung lên : – Đừng để anh nóng . Anh nói : mở cửa ! Rầm !!! Rầm!!! Cánh cửa bật mở , một khuôn mặt giận dữ chắn ngang cửa phòng . Đôi mắt Huy có những tia đỏ xuất hiện , đó là vì khóc hay vì giận ? Tôi hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Huy , chỉ biết nó đang nhìn Mạnh toé lửa : – Anh muốn gì – Khoé miệng hơi nhếch lên coi thường – Tôi tưởng anh ghê sợ loại sida như tôi chứ ? – Anh muốn em đi xét nghiệm lại . Bây giờ chúng ta xuống nhà . – Không liên quan anh ! Chát !!! Huy hơi lảo đảo sau cái tát của Mạnh . Nó thực sự sốc trước đôi mắt ra lệnh của tên béo : – Anh nói : xuống dưới nhà – Mạnh bước xuống cầu thang thật dứt khoát – Năm phút nữa em chưa có mặt thì đừng hối hận . Tôi hkông tin những gì vừa xảy ra . Mạnh đánh Huy ? Lần đầu tôi thấy nó có thái độ này ..Nhỏ Hằng nhún vai chạy theo Mạnh với nụ cười mím chi . Lâm trước khi đi còn buông gọn : – Hãy làm những gì chú mày muốn . Nhưng đừng bao giờ để Thư và mọi người lo lắng . Huy nhìn tôi như muốn khẳng định những gì xảy ra không phải là mơ . Nó vẫn còn sốc . Cầm tay Huy , tôi năn nỉ : – Xuống nhà đi Huy . Thư không muốn Huy tự huỷ hoại mình đâu . Đôi mắt ươn ướt của tôi làm Huy thở dài và bước chầm chậm bên cạnh . Trong phòng khách chỉ có Lâm và Mạnh , nhỏ hằng đã đi đâu mất . Ngồi xuống cạnh tôi , Huy rút thuốc ra châm lửa nhưng thấy đôi mắt mở to của tôi liền dụi vào gạt tàn . – Nếu em muốn , cứ tự nhiên – Mạnh lên tiếng thay tôi – Thư sẽ không khó chịu đâu . – Không liên quan anh – Những tia đỏ giận dữ lại xuất hiện trong mắt Huy . – Chuyện của em sẽ liên quan đến anh suốt đời . Trừ khi anh hết yêu em – Giọng nói của Mạnh có gì đó giống đang tỏ tình – Nhưng ngày đó không bao giờ xảy ra . – Hừ !!! – Cười khẩy , Huy nheo mắt nhìn Mạnh – Anh quên tôi là thằng sida sao ? – Em có bệnh hay không cần xét nghiệm lại – Mạnh nói như trêu ngươi – Dù đó có là sự thật thì sao chứ ? Căn bệnh chỉ lây nhiễm qua một số con đường , trong khi em hôn cũng không cho . Vậy tại sao anh lại không thể yêu em ? Rầm !!! Mặt kính trên bàn vỡ tan sau cú đấm của Huy . Đứng phắt dậy , Huy nghiến răng tức tối làm tôi giữ chặt tay : – Huy ! Dừng lại ! – Đừng chạm vào tôi – Nó hất mạnh tay ra và hét lên – Sida đấy ! Chịu hết nổi , tôi giật mạnh tay Huy đưa lên miệng cắn mạnh . Vị lờ lợ , ngòn ngọt của máu làm tôi thả ra . Ai cũng sững sờ bất động không kịp phản ứng . Miệng tôi và tay Huy đầy màu đỏ tươi của máu . Cười thật tươi , tôi nói mà mắt nhoè đi : – Đấy ! Bây giờ Thư cũng giống Huy – Tôi nhìn Huy thả người xuống ghế – Huy chịu đi xét nghiệm lại chưa ? – Ai cho phép Thư làm thế ? Hả ? Hả ? – Huy lắc mạnh vai tôi , giọng nó lạc đi – Có biết tôi…tôi… – Huy đi xét nghiệm với Thư nhé ? – Ha ha…- Huy ngửa cổ lên cười , đôi mắt hoàn toàn ráo hoảnh khi nhìn thẳng vào tôi – Có đáng không ? Có đáng không ? Thương hại thằng sát nhân ? Ha ha…. – Huy nói gì ? Nâng cằm tôi lên , Huy nói giọng mà tôi chưa được nghe bao giờ_đau đớn , độc ác , ân hận… – Thư biết người gây ra cái chết của ba mẹ Thư là ai không ? Là tôi ! Là tôi đấy – Huy tóm lại cằm khi tôi quay đi , bóp thật mạnh rồi nói – Nghe cho rõ . Trước ngày xảy ra tai nạn , tôi lấy xe đi chơi rồi làm hỏng phanh . Chưa kịp mang đi sửa thì chú tài đã đánh xe qua đón cô chú . Ha ha…Tôi là kẻ sát nhân ! Người hại chết ba mẹ Thư là tôi … Ha ha…… Tiếng cười kéo dài đầy man rợ . Huy bước lên tầng như mang đi toàn bộ tình cảm nơi tôi . Ba mẹ chết là do Huy . Do Huy ! Nếu xe không đứt phanh, nếu chú tài biết xe hỏng , nếu Huy không dùng xe ….tất cả chỉ tại Huy, tại Huy …ba mẹ… – Cầm lấy ! Đâu đó đang vang lên tiếng của Lâm . Tôi như lạc vào thế giới không âm thanh . Tất cả vẫn hiện ra rõ nét nhưng hoàn toàn không có tiếng động . Tai tôi ù ù và lại là giọng Lâm : – Cầm lấy – Gói nhỏ màu trắng đặt mạnh vào tay tôi . Hình ảnh Lâm rõ hơn , giọng nói cũng gần hơn , tôi được Lâm kéo về thực tại với cái bóp mạnh tay : – Thứ mày đang cần ở ngay đây – Bây giờ tôi hiểu nó làm gì và nói gì , vẫn khuôn mặt bình tĩnh Lâm dặn – Không cần dùng cả gói đâu . Một chút cũng đủ chết rồi . – Hả ? Nó vỗ nhè nhẹ lên vai tôi , giọng nói cực kỳ thông cảm : – Chẳng phải mày muốn giết nó trả thù cho hai bác sao ? Đấy , thuốc chuột đấy .Vào thuốc chết nó đi – Nó chép chép miệng vì tôi vẫn đang ngơ ngác – Nhà có chuột , tính mua về xử lý….Thôi được rồi , mày cứ lấy mà giết người . Lúc khác tao mua cũng được . – Đợi chút ! Đợi chút – Nhỏ Hằng đã có mặt ở đây từ lúc nào , nó dúi vào tay tôi cốc nước – Loại thuốc này cần có nước mới công hiệu . Mày nhớ cho Huy uống sau khi thuốc nó nhé . – Tụi mày… – Tụi tao hiểu – Lâm vỗ vỗ lên vai tôi và nói giọng nghiêm túc – Đây là cơ hội để mày trả thù , hãy nắm lấy trước khi quá muộn . Hất tay nó ra, tôi lườm hai đứa cảnh cáo : – Cơ hội cái đầu mày ! Muốn tao đi tù hả ? – Mày biết tụi tao không muốn mà – Lâm ôm tôi và vỗ nhè nhẹ lên lưng – Hai bác đã mất lâu rồi , mày đừng nghĩ xa quá . Tai nạn đó không phải tại Huy , không phải tại bất cứ ai…tất cả đều có duyên số của nó . Mày hãy thoáng một chút sẽ dễ chịu hơn . Những lời an ủi đúng lúc làm tôi bình tâm lạ . Tôi tin ba mẹ nơi suối vàng cũng đồng tình với suy nghĩ của Lâm . Nếu tôi trả thù ba mẹ cũng không sống dậy …mà người đau đớn khi mất ba mẹ đâu chỉ riêng tôi …có ai đảm bảo Huy không sống trong tháng ngày dằn vật chứ . Thở nhẹ tôi nói : – Tao cũng hiểu . Chỉ là… – Được rồi ! Được rồi ! Mày không phải thánh , ích kỷ nhỏ nhen cũng không tránh đựoc – Nó an ủi mà như trêu ngươi làm tôi đẩy ra . – Đừng được thể muốn nói gì thì nói nhé – Ngó quanh quất vì không thấy tên béo – Mạnh đâu ? Lâm hất đầu về phía cầu thang làm tôi quyết định dứt khoát . Bước nhanh lên tầng và thấy Mạnh đang đứng ở cửa nhìn Huy im lặng . Huy hơi giật mình khi tôi bước vào: – Huy nợ thư và cả đời phải sống để trả nợ – Tôi kéo đầu Huy vào lòng – Hãy hứa không được nghĩ đến cái chết và không được chết trước Thư ! – Tôi…
|
– Huy không được từ chối – Đẩy Huy ra xa , tôi ôm mặt Huy bằng hai tay – Vì Thư là chủ nợ , Huy là con nợ . Mặc dù đang ra lệnh nhưng mặt tôi phụng phịu như đứa trẻ con làm Huy gật nhẹ đầu : – Ừ , tôi hứa ! Nhoẻn cười thật tươi , tôi thản nhiên ép buộc : – Mai hãy đi với Thư đến một nơi , Huy sẽ thấy cuộc sống thật đáng quý ! – Bác nghỉ ngơi đi ạ . Trưa con vào – Tôi chào bác gái rồi bước ra ngoài . Bác gái không sao nhưng sức khoẻ yếu nên đến chiều mới xuất viện . Chủ nhật nhưng lão Hưng vẫn đi làm , hình như ký kết hợp đồng gì đó, dì An ở lại từ hôm qua . Huy đang ngồi ở ghế đá , tôi chạy lại với nụ cười : – Xong rồi hả Huy ? Bao giờ có kết quả ? – Chiều ! Mỉm cười với câu trả lời cộc lốc , tôi kéo tay Huy : – Đi thôi . Lâm và Hằng đang chờ – Thấy Huy mấp máy môi , tôi liền nói nhanh – Đừng hỏi , cứ đi thì biết . Huy điều khiển xe theo sự hướng dẫn của tôi . Lâu không đi đường này , vẫn bụi và ồn ào như mọi khi . Chạy dọc đường Xuân Thuỷ rồi rẽ trái theo yêu cầu của tôi, Huy nhướng mắt khi dừng lại : – Đây là nơi Thư muốn tôi đến ? – Ừ – Nhảy phóc xuống xe , tôi chạy lại chỗ Lâm và Hằng – Tụi mày mua đủ đồ chưa ? – Rồi – Nhỏ Hằng lanh chanh – Lâu rồi tụi mình không đến . Tao thấy nhớ bé Linh quá . À , đồ ăn thì đưa các mẹ , chứ chia thì tụi nó om sòm lắm . Huy hơi lạ khi bước vào cổng “ Làng trẻ em hữu nghị” , nó nhìn tôi không nói gì . Khoác tay Huy , tôi dặn trước : – Mới đầu không quen nhưng Huy sẽ thấy rất vui . Bọn trẻ rất đáng yêu , không hề có gì gọi là ích kỷ , nhỏ nhen hay những thứ xấu xa của người đời . Đây là thế giới trẻ thơ . Tiếng hét vui mừng của một cô bé cắt ngang lời tôi : – Chị !!! – Con bé cao chỉ đến bụng tôi chạy nhanh đến , tôi ôm nó xoay vòng – Chị!!! Chị !!! – Lâu không gặp , Chi nhớ chị không ? – Dạ có ! – Vậy chị tên gì ? – Chị Thư ! – Ừ đúng rồi – Tôi lại xoay vòng làm con bé bật cười khanh khách – Các bạn đã dậy chưa Chi ? Tiếng chân và những tiếng reo mừng rỡ trả lời câu hỏi của tôi : – Chị !!! – Chị !!! Những đứa trẻ từ các nhà chạy ra vây quanh Hằng và Lâm . Nhìn những khuôn , mặt già có, trẻ có , bình thường có , biến dạng có….tôi cảm thấy bình yên lạ . Đã lâu lao vào làm việc , tôi quên đi một thế giới không tì vết , một thế giới cách xa bên ngoài . Ở đây là những đứa trẻ bị nhiễm chất độc màu da cam , bị cách ly bị gia đình bỏ lại…chỉ có số ít được đón về nhà sau khi nhận sự dạy dỗ của các mẹ . Cậu bé có bàn tay dài tới đất kéo áo tôi : – Chị ơi ! Con …con gấu chị cho em hôm qua , em…em cất đi rồi – Cố gằng , cậu bé diễn đạt ý mình thật khó khăn như bị gì đó chặn ngang nơi cổ . Tôi xoa đầu bé Hải mà thấy thương nó nhiều . Con gấu đó tôi đã tặng cách đây …một tháng , vậy mà cậu bé cứ ngỡ mới hôm qua . Một cậu bé leo lên lòng bắt bế, tôi lắc lư người làm nó cười toe toét . Vài đứa khác cười theo và vỗ tay . Hằng và Lâm đang chơi đuổi bắt với bọn trẻ ngoài sân . Huy đâu ? đừng nói về rồi nhé . Tôi ngó quanh quất rồi nhận thấy Huy đang lau mặt cho bé Nga đầu to ở gần bể . Nụ cười nhẹ đầy dịu dàng xuất hiện trên môi Huy , nó nói gì đó làm con bé nhe răng ra cười . Nếu những đứa trẻ không bao giờ làm người lớn này có thể làm Huy thêm yêu đời thì thật tuyệt . – Anh Thá ! Anh thá – Cô bé ngồi cạnh tôi chạy ra của với những bước chân khập khiễng – Anh Thá ! Nó nhảy phóc lên người con trai đang bước vào , giọng cười sảng khoái làm tôi khẳng định chắc chắn mình không mơ . Thái bước vào với một tay là con bé con , một tay là những túi lỉnh kỉnh . Hơi nhướng mắt khi thấy tôi , Thái bước thẳng vào phòng các mẹ . Cậu bé trên lòng đung đưa người và nói : – Anh thái đến là có kẹo . Em thích anh Thái lắm ! – Vậy có thích chị thư không ? – Dạ có – Nó nhảy xuống kéo tay tôi – Chơi đuổi bắt . Chơi ! Tôi đi theo đà kéo của cậu bé làm vài đứa trẻ lóc cóc chạy theo . Tiếng gọi ý ới làm tôi bước nhanh hơn : – Hằng ! Nghe tôi nói ! Hằng ! Hằng ! Xe Hằng lao qua cánh cổng sắt với sự giận dữ làm bụi bay mù mịt . Người đang vội vã nổ máy đuổi theo là Dũng . Nó làm gì ở đây ? Không nhẽ nó theo dõi Hằng? Tiếng thì thầm của Lâm đã giải đáp thắc mắc trong lòng tôi : – Con nhỏ sốc vì Dũng cũng thường xuyên đến đây . Nó đi cũng anh chàng vừa vào phòng các mẹ , chắc cùng đoàn – Đẩy tôi vào giữa bọn trẻ , Lâm cười nham hiểm – Giờ chị Thư sẽ bịt mắt , mọi người chịu không ? Tiếng reo hò xung quanh làm tôi cười tươi để Lâm bịt mắt lại . Vậy là những tiếng cười lại rộ lên ở góc sân mỗi khi tôi bắt trượt ai đó . Khi đã mệt lả , tôi quyết định về vì cũng trưa rồi . Tháo khăn ra tôi mới nhận thấy có hai đôi mắt đang quan sát tôi . Vẫn đôi mắt yêu thương của Huy , một là của Thái , nó đang tết tóc cho bé Chi nhưng mắt nhìn tôi chăm chú . Tôi không thích ánh mắt này , có thứ gì đó phủ lên tròng mắt đen nháy . Thực sự những tia sáng trong mắt nó làm tôi không tự nhiên . Lâm kéo tay tôi thì thầm : – Ở đâu cũng có thần cupid ! Dù không quay lại nhưng tôi vẫn biết có đôi mắt với những tia sáng kỳ lạ đang nhìn theo . Để giữ lòng yên ổn , tôi ôm nhẹ Huy : – Huy đang nghĩ gì ? – ….. Vòng tay siết chặt hơn khi không có câu trả lời . Lâm vẫn giữ nguyên bộ dạng vui vẻ và tuyên bố : – Giờ này bệnh viện cũng không cho vào đâu . Đi ăn thôi hai đứa mày ! Huy trả lời bằng cách phóng xe theo Lâm . Tội nghiệp tên béo , sáng nay bị bỏ ở nhà vì tội dậy muộn . Mà với cái chân khập khiễng , nó có đi cũng đâu chơi với những đứa trẻ ưa chạy nhảy được . Trước khi dừng đũa , Huy hỏi Lâm : – Anh Lâm ! Tôi không muốn về căn nhà không bóng người . Tôi có thể đến ngủ nhà anh không ? – Luôn hoan nghênh chú mày – Lâm hơi nhăn mặt vì tôi bỏ đũa – Mày ăn ít thế ? Vừa thấy con Jupiter , Mạnh đã cười toe toét . Nhưng nụ cười chưa trọn vẹn đã chuyển thành méo xệch vì Huy lướt qua nó với khuôn mặt vô cảm . Mạnh hết nhìn về phía cầu thang lại quay sang nhìn tôi khó hiểu . Lâm vỗ vỗ vai Mạnh và cười gian gian : – Kệ nó ! Mày lo thân mày trước đi . Đặt thân hình một tạ xuống sàn , Mạnh xụ mặt : – Tao có gì mà lo ? – Mày làm gì thì làm nhưng đừng làm buồn lòng thằng nhỏ – Lâm hất đầu hỏi thẳng – Hỏi thật . Nếu kết quả xét nghiệm vẫn như vậy , mày tính sao ? Hơi cười , giọng trầm trầm của Mạnh vang lên làm tôi như đắm chìm trong giai điệu mượt mà : – If the hero never comes to you If You need someone You”re feeling blue If You wait for loving when You”re alone If You call Your friends nobody”s home You can runaway but You can”t hide Through storm and through the lonely night Then I show You there”s a destiny The best thing in life They are free But if You wanna cry, cry on my shoulder If You need someone who cares for You If You”re feeling sad Your heart get”s colder Yes I show You what will love can do If the sky is grey. Oh! let me know There”s a place in heaven where We”ll go If heaven is a million years away Oh, just call Me and I make Your day When the nights are getting cold and blue When the days are getting hot for you I will always stay here by Your side I promise You, I”ll never hide Mạnh hơi ngượng vì tôi cứ mở to mắt ra nhìn nó ngạc nhiên . Hay thật đó , lần đầu tôi đựơc nghe Mạnh hát_một cảm giác thật lòng trong từng lời bài “Cry On My Shoulder” . Tính khen nó nhưng Lâm đã kéo tay tôi : – Còn ngồi đó ? Mày không đi làm đi , muộn rồi – Nó lôi tôi xềnh xệch . Cũng dắt xe ra khỏi cổng , Lâm đi bên cạnh và trách nhẹ tôi : – Mày ngốc thật . Thằng nhóc đứng ở cầu thang đấy . – Hả ? – Tao nghe thấy tiếng động nên mới cố tình hỏi tên béo – Nó lao vút đi với nụ cười mím chi – Một ngày may mắn cho người có lòng . Tôi ngỡ ngàng nhìn theo Lâm , lúc đó nó còn tâm trạng nghe ngóng sao ? Không biết lúc nào sự bình tĩnh của nó đi chơi nhỉ ? Nhún vai , tôi phóng nhanh vào sân . Con dream của lão Tùng làm tôi nhìn Liên thắc mắc . Không chờ được hỏi , con nhỏ tuôn luôn : – Sáng nay lão Tùng thập thò ở cổng bị bác Nga phát hiện . Bác chẳng tỏ thái độ tức giận hay lo lắng mà chỉ buông gọn : “ Còn chờ đến rước mới chịu về hả Tùng ? Trong hôm nay con chưa về thì biết tay mẹ” – Nhỏ Liên cười khúc khích như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó – Sau 30 phút anh chàng đẹp trai hôm trước chở lão dọn đồ về . hì hì … – Tao không hiểu có gì hay mà cười ? – Giọng gay gắt của anh Thành làm Liên quắc mắt lên . – Tôi không nói chuyện với anh . Tôi thấy anh nghỉ luôn đi , khỏi chờ hết giờ làm việc – Vẫn giọng ác ý , Liên chiếu tia nhìn không thiện cảm vào anh – Nhìn là thấy ngứa mắt . Đôi môi mím lại đầy kìm nén , anh Thành bước vào trong nhà với vẻ hầm hầm . Nhỏ Liên xí dài rồi quay sang cái mặt ngơ ngác của tôi giải thích : – Tối qua , anh ta thấy anh đẹp trai chở lão Tùng vào khách sạn , theo dò hỏi và biết hai người là tình nhân – Nụ cười coi thường xuất hiện trên môi Liên – Kỳ thị ! Phân biệt ! Đồ khó ưa ! “Đồ khó ưa” được Liên cố tình nhấn mạnh vì anh Thành bước ra . Rõ ràng anh đang nhìn Liên đầy tức tối nhưng sao có cả tia khó xử trong mắt anh ? Tiếng xe máy lao vút đi làm chị Thuý nhăn mặt : – Nhỏ cũng quá đáng ! Mỗi người một suy nghĩ , sao lại bắt ép người khác theo mình – Chép chép miệng , chị nhìn tôi phân trần – Thành biết anh Tùng là gay nên nghỉ . Tao cũng làm nốt tháng này rồi nghỉ luôn . Bảo không kỳ thị , không phân biệt là nói dối , tốt nhất nghỉ làm cho đôi bên đỡ khó xử . Thở dài , tôi đã hiểu thái độ nãy giờ của mọi người . Cũng không trách anh Thành được , mỗi người là cá thể riêng biệt , đâu ai giống ai . Tôi hỏi khi Liên vẫn nhìn ra cửa giận dữ : – Còn nhỏ ? Khi nào thì nghỉ ? – Sao tao phải nghỉ – Liên mở to mắt nhìn tôi , rồi gật gù khi hiểu hàm ý trong câu hỏi – Lão Tùng là gay thì ảnh hưởng gì đến tao ? Ai lại vứt bỏ chỗ làm ngon lành vì một người không liên quan đến mình . Lão chỉ liên quan khi cướp bồ tao thôi ….. – Còn gì mà cướp – Chị Thúy xen vào với giọng xỏ xiên – Vì không cùng chí hướng mà nhỏ tự đánh mất tình yêu rồi còn gì ? Chậc chậc , Thành bị oan mà không biết nói với ai . – Đừng nhắc đến loại người suy nghĩ nông cạn đó nữa – Liên gắy lên và đứng vào vị trí như muốn chấm dứt câu chuyện . Việc Liên và anh Thành thích nhau thực sự là tin mới lạ . Mọi khi toàn thấy hai người chí choé , nói chuyện thì trống không , vậy mà….Lắc đầu gạt bỏ những thứ không liên quan công việc , tôi nhìn mấy vị khách bước vào với nụ cười “ bán hàng” . Sau sự kiện lão Tùng , tôi mới nhận ra nhỏ Liên khá hay_thẳng tính , nghĩ gì nói nấy . Vậy mà từ trước tới nay không phát hiện nhỉ , chắc tại nó nói quá nhiều nên ngại tiếp xúc . Tan giờ tôi nhanh chóng về nhà , không biết có kết quả xét nghiệm chưa ? Nụ cười toe toét của Mạnh , đôi mắt dịu dàng của Huy đã nói lên tất cả . Huy kéo tôi ngồi cạnh và kể : – Chiều mẹ ra viện rồi . Đã dặn dì An không được nói lại việc này , dù sao cũng không có gì , tốt nhất để mẹ tĩnh dưỡng . Tôi nói mà giọng đầy bức xúc : – Không thể chấp nhận được . Sinh mạng một con người mà có thể nhầm lẫn – Huy hơi cười vì cái mím môi của tôi – Xin lỗi là xong hết sao ? – Mày có thể hết tức được rồi – Gắp thức ăn vào bát tôi , Lâm nhếch môi nói – Hồi chiều tao và Huy đi làm thủ tục xuất viện mới biết ông anh mày vừa làm loạn bệnh viện . – Hả ? – Lão đánh mấy tay trong phòng xét nghiệm máu – Vẫn cười nhếch môi , Lâm không cho tôi xen vào – Tại người sai là phía họ nên không báo cảnh sát , chứ không thì… Lão Hưng đánh bác sĩ ? Chuyện lạ , có bao giờ tôi thấy lão dùng đến nắm đấm đâu . Lão cũng giống Lâm_luôn bình tĩnh suy nghĩ trước khi hành động …. – Có chuyện mới biết được lòng người – Giọng khàn khàn của Huy cắt ngang suy nghĩ – Tôi thật ngốc khi chưa có kết quả rõ ràng đã buông xuôi . – Còn anh ? Em biết được lòng anh chưa ? – Giọng hồi họp của Mạnh làm Lâm cười chọc quê . Tôi nhìn vẻ hý hửng của Mạnh không chớp mắt nhưng nó vẫn thản nhiên nhìn Huy chờ đợi . Nhận thấy im lặng không phải là cách hay , Huy gắp thức ăn cho tên béo mà giọng nói hơi gắt : – Anh nói nhiều thế chắc tại đói . Đây , ăn đi ! Tên Lâm đánh rơi đũa và nhìn Huy sửng sốt : – Huy ! sao nhanh thế ? Hành hạ thêm chút cho vui cửa vui nhà . – Phải biết trân trọng những gì trước mắt , không đến lúc mất có hối cũng không kịp – Nụ cười của Mạnh ngày càng rộng theo từng lời nói – Điều này dành cho CẢ ANH ĐẤY . – Cảm ơn chú mày . Tao tự biết đang làm gì – Lâm quay sang gắt với tôi – Mày ăn ít thế hả ? Đưa bát đây . Tiếng chuông điện thoại ngăn không cho tôi xử Lâm . Chạy ra sân và nghe thấy giọng Hiển vang lên vui vẻ : – Khoẻ không mày ? Dạo này học hành thế nào ? Còn bùng học không ? Có người yêu chưa ? Lúc đó nhớ mời tao . – Khoẻ ! Tốt ! Còn ! Chưa ! OK – Tôi thản nhiên đáp lại những câu hỏi của nó thật ngắn gọn rồi cười toe toét – Còn mày ? Nhỏ hương sao rồi ? – Nó yếu nên bác sĩ chuẩn đoán sinh non – Giọng Hiển chùng xuống – Hơi vất vả một chút nhưng vẫn ổn . – Mày chăm sóc nó thế nào mà yếu ? Tôi đoán Hiển đang trả lời với cái nhún vai : – Ăn ngon , mặc đẹp , ngủ đủ giấc . Có gì mà chê trách – Tôi nghe thấy giọng cười mũi của nó – Lo cho mày đi . Mày sắp thi chưa ? – Sắp ! Sao lại hỏi việc thi cử của tao – Tôi thấy lạ vì nó chuyển đề tài . – Mày không thấy lạ vì không bị phạt thi hả ? – Vẫn giọng cười cười của nó , nghe rất gian – Nghỉ nhiều mà vẫn được thi . – Tao đoán những hôm nghỉ thì mày điểm danh hộ . – Vậy tao vào Nha Trang rồi thì ai điểm danh hộ mày – Nó chép chép miệng và nói bóng gió – Khi đi đường cũng đừng chỉ nhìn thẳng . Thỉnh thoảng thử quay đầu lại , sẽ có nhiều việc thú vị lắm đấy . – Mày nói vậy là sao ? – Tự túc là hạnh phúc – Nó vội vã né tránh câu trả lời – Hương về rồi . Tao cúp máy đây . Bye mày nhé . Crụp . tít. Tít. Nó cúp máy luôn làm tôi liên tưởng những ông chồng sợ vợ . Tôi vẫn chưa hiểu những gì nó ám chỉ qua cuộc đối thoại vừa rồi . Không nhẽ còn có người khác điểm danh hộ tôi sao ? Không thể nào …. – Anh phiền quá . Đã nói không liên quan anh mà – Huy đang lớn tiếng với Mạnh . – Sao lại không – Tôi chạy vào và thấy Mạnh cũng đang nói to không kém – Nếu em thi đỗ Kiến Trúc thì anh chỉ hơn em một năm . Vậy không tốt sao ? – Anh trên tôi một khoá thì có gì mà tốt ? Tôi nhắc lại : Tôi thi An ninh hay Kiến trúc đều không liên quan anh . Rầm !!! Mạnh đập tay xuống bàn làm những chiếc ly nảy lên : – Đúng là em chọn trường nào cũng không liên quan anh – Tên béo nói trong tâm trạng cực kỳ bức xúc – Nếu em đỗ An ninh thì tháng mới về nhà một lần. Anh chịu sao nổi ! Môi Huy mím lại giận dữ , tròng mắt xuất hiện những tia đỏ ngầu nhưng Mạnh vẫn tiếp tục : – Nếu em học Kiến trúc thì ngày nào anh cũng được gặp em . Không được chạm cũng phải cho người ta ngắm chứ . Chữ “ người ta” được Mạnh kéo dài ra làm tôi phì cười . Huy “ giận cá chém thớt” , quay sang gắt tôi : – Việc tôi bỏ thi Kiến trúc để vào An ninh buồn cười lắm hả ? Có gì hay mà cười – Huy vẫn tiếp tục lừ mắt với tôi – Thư có thôi cười không ? Tôi lắc đầu ngây thơ làm Huy méo mặt chịu thua . Nó chép miệng giải thích : – Trước đây mẹ có đăng ký nguyện vọng thi An ninh dù tôi không đồng ý . Nhưng sau chuyện vừa rồi , tôi đã thay đổi quyết định – Huy nhìn tôi đắn đo – Thư không thích tôi theo nghành cha hả ? – Không phải ! Thư cười vì cách tỏ tình của Mạnh mà – Tôi vội che miệng vì biết lỡ lời , Huy quay phắt sang Mạnh và trừng mắt lên . – Báo anh tin vui : tôi sẽ không sang đây gặp Thư nữa , tôi cần tập trung ôn thi . – Không !!! – Thư ơi – Tiếng gọi của Lâm cùng lúc với giọng ai oán của Mạnh – Mày có email này . Lên đây ! – Chút nữa ! – Thư ! Lên đây ngay – Giọng ra lệnh của Lâm làm tôi xụ mặt . Sao hôm nay ai cũng gắt gỏng với tôi thế . Vác khuôn mặt phụng phịu lên tầng , tôi vẫn nghe rõ tiếng năn nỉ của Mạnh : – Anh không phản đối em thi An ninh nữa . Rút lại lời vừa rồi đi Huy !!! – Quyết định thi An ninh không phụ thuộc vào sự đồng ý hay phản đối của anh ….. Đặt chân vào phòng , tôi hoàn toàn không nghe thấy Huy nói gì nữa . Tính làm nư thì Lâm đã lại mắng : – Mày ngốc đến lúc nào hả Thư ? Để hai đứa nó có không gian riêng tư – Nó nhìn tôi với đôi mắt phật ý – Tao đã lên gác , vậy mà mày… – Thì tao đâu nghĩ gì …- Chun mũi làm mặt xấu , tôi lảng chuyện – Ai gửi email cho tao ? Nick Quân đã trả lời thay Lâm . Một đoạn tin nhắn ngắn ngủi hiện lên màn hình : “ Thư thân ! Dạo này không thấy Thư online . Thư vẫn khoẻ chứ ? Hè này Quân và Jon sẽ về chơi . Hy vọng Thư cho phép đến nhà chơi và tạ lỗi với Thư . Lúc đó Thư muốn mắng muốn chửi Quân chấp nhận hết . Jon cũng bảo muốn gặp Thư . Thư có đồng ý không ? Hồi âm cho Quân nhé”
|
~~~~~~~~~ – Có người điểm danh hộ tao phải không – Câu hỏi của tôi làm mấy tên con trai ngó lơ chỗ khác . Thấy cương không được , tôi dùng chiêu “ lấy nhu chế cương” – Coi như tao năn nỉ . Nói đi mà , chứ mắc nợ mà không biết trả ai thì khó chịu lắm . – Tao có việc , lúc khác nói tiếp . – Tao cũng chợt nhớ cái hẹn tụi K22 . – Mày nói tao mới nhớ . Bọn nó lần lượt đứng lên với vẻ bối rối , chỉ còn mỗi tên Trình đang nhìn tôi cười hiền : -Xin lỗi Thư ! Có những chuyện không phải muốn là nói được đâu – Nó đứng lên và nhìn thẳng vào mắt tôi buông gọn – Khi sự thật ra ánh sáng thì hãy nhìn vào mặt tốt của nó nhé Thư . Những lời úp úp mở mở của Trình càng làm tôi rối hơn . Cuối cùng bọn ưos sợ điều gì chứ ? Người điểm danh hộ tôi đáng sợ lắm ư ? Bao vina đặt trên bàn và một giọng nói ở âm nữ cao vang lên : – Bây giờ mới hỏi có muộn không – Khuôn mặt trang điểm khá kỹ của Dung ngồi đối diện tôi – Mày sống vô tư thật đó Thư . Giọng nói rất xỏ xiên nhưng không làm tôi khó chịu . Dung là cô gái tôi không thích nói chuyện nhưng cũng không ghét . Chỉ đơn giản là không thích tiếp xúc với người có cách sống và cách nghĩ khác mình thôi . Hơi nhướng mắt , tôi vào thẳng vấn đề : – Mày nói rõ hơn đi . Tao thích rõ ràng minh bạch . Một làn khói trắng với mùi thuốc thuốc thoảng thoảng phả vào mặt làm tôi khó chịu . Cất giọng cười lanh lảnh , Dung nói : – Người điểm danh hộ mày là tao . Nói vậy rõ ràng chưa ? – Lý do ? – Vì Thái – Đôi mắt Dung nheo lại – Vì anh ta , tao sẵn sàng làm mọi thứ . Kể cả giúp tình địch của mình . Dung búng điếu thuốc ra xa rồi lại châm điếu mới . Hít một hơi , nó hơi chu miệng phả khói vào mặt tôi . Không giận dữ , không phản ứng , tôi thản nhiên chống cằm nhìn Dung cười . Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua , không khí trong căn tin vẫn ồn ào và xô bồ , không ai để ý chiếc bàn sau cây chanh cảnh , một cô gái chống cằm cười thật bình tĩnh , đối diện là cô gái trong bộ juýp màu đỏ bó sát người đang phì phèo điếu thuốc trên môi . Cảnh tượng đó sẽ không chấm dứt nếu chuông vào tiết không vang lên . Dụi thuốc vào mặt bàn , Dung đứng dậy : – Tao biết không thua mày ở bất cứ điểm nào_sắc đẹp, tài năng hay cá tính nhưng lại thua mày ở trái tim Thái . Con tim có lý lẽ riêng của nó . Tôi vội nói nhanh khi Dung bước đi : – Dung này ! Mày đừng điểm danh hộ tao nữa – Khoé miệng nhếch lên , Dung bước đi không trả lời – Cảm ơn và xin lỗi mày ! Một vài tiếng huýt sáo đuổi theo khi Dung bước ra khỏi căn tin . Trong bộ juýp ngắn màu đỏ , Dung thật nổi bật . Ở trường Dung khá nổi tiếng với những bước nhẩy điệu nghệ , cũng như tai tiếng trong tình yêu của nó . Không có gì lạ khi Dung là vũ nữ loại cao cấp . Tôi không nhận xét gì với cách sống của người khác vì “ mỗi cây mỗi hoa , mỗi nhà mỗi cảnh” , chỉ là tôi không thích tiếp xúc với Dung . Tuy kém tôi một tuổi nhưng cách nghĩ cách cư xử khá già dặn . Ngay đến việc giúp tình địch cũng đủ hiểu cô nàng cá tính đến mức nào . Thái có gì hay mà người đẹp như Dung thích nhỉ ? Nghĩ đến đây tôi có thể khẳng định chắc chắn tình cảm của Thái là có thật . Vậy ra những gì tôi cảm nhận trước đây là đúng . Mai phải hỏi rõ lý do vì sao lại nhờ Dung điểm danh hộ . Nó không nghĩ như vậy là ác hả ? Nó không quan tâm suy nghĩ cảm nhận của Dung sao ? Được ! Đã biết Thái thích tôi thì càng dễ ra tay hành hạ . May hôm nay nó nghỉ học , chứ không thì…. Sau hôm Huy tuyên bố thi An ninh , Mạnh cũng ít ở nhà hơn . Lâm bảo nó đang đi tìm việc vì đã đi lại bình thường , chỉ hơi chấm phẩy một chút thôi . Căn nhà tự nhiên trở nên lặng lẽ , tôi ngày ngày vẫn đến cửa hàng làm việc . . Huy thì lao vào ôn thi nên không còn những cuộc đấu khẩu giữa nó và tên béo nữa . Chuyện của Lâm lại càng “ im hơi lặng tiếng” . Lão Hưng vào Nha Trang công tác , thời gian Lâm ôm máy tính chơi game nhiều hơn . Chỉ những buổi có giờ lên lớp , còn lại hầu như nó toàn ở trong phòng tôi . Trong thời gian này , Hằng lại bắt đầu bước theo những dấu chân của lão Hưng , nó lao vào những cuộc vui thâu đếm suốt sáng vì không bị làm phiền nữa . Sau hai ngày theo giải thích không thành công , Dũng cũng biến mất luôn . Hằng coi như không có việc gì xảy ra và lại bắt đầu bước vào cuộc tìm kiếm một trái tim chân thành dành riêng cho nó . Nhưng nó đâu có ngờ đêm nào cũng có bộ tóc mai đứng bên đường nhìn vào cửa sổ phòng nó . Bộ tóc mai chỉ dời đi khi ánh sáng trong phòng bị bao trùm bởi bóng tối . Tôi biết được điều này là do có lần tình cờ từ nhà Hằng đi ra . Cũng không để ý đâu nhưng bộ tóc mai của Dũng làm tôi quá ấn tượng nên mới chạy lại : – Dũng làm gì ở đây ? Hơn 11 giờ rồi . – Tôi vừa đi học thêm về – Dũng hơi cười vì biết tôi không tin – Đi học thêm là có thật , và đứng chờ cũng là thật . – Tối nào cũng vậy ? – Cười nhẹ , Dũng nhìn về căn phòng đang sáng đèn làm tôi lắc đầu – Dũng ngốc hay Hằng cố chấp ? Thở dài , nó lảng sang chuyện khác : – Muộn rồi , tôi đưa chị về nhé ? Dũng im lặng đi song song , mấy lần quay sang định nói gì đó nhưng rồi lại thôi . Tôi vẫn đạp đều đều và hơi khựng lại khi thấy anh Lân và Tùng từ APO đi ra . Lão Tùng ôm eo anh Lân cười rất tươi , một nụ hôn nhẹ phớt qua môi lão trước khi con Dylan nổ máy . Tiếng cười khúc khích khuất dần ở ngã tư , Dũng nhìn theo thở dài: – Họ là đồng tính nhưng vẫn hạnh phúc hơn tôi . Khuôn mặt Dũng hiện lên sự bất lực . Lúc này tôi cũng không biết nói gì , nếu có trách hãy trách bản thân trước . Dũng không vượt qua sự cám dỗ đầy ngọt ngào nhưng chứa dựng trong đó là cay và đắng . Tự nhiên tôi thấy phục anh Lân . Rất từ tốn ,rất chân thành anh đã chinh phục được tình cảm nơi bác Nga . Bây giờ ngày nào bé Vy cũng sang chơi với bác, lão Tùng thì yêu đời hơn . Có lần tôi và nhỏ Liên nghe thấy tiếng hát sai nhịp của lão vang lên trong nhà . Đúng là tình yêu làm người ta trẻ ra . Sau khi anh Thành nghỉ , bác nga tuyển thêm hai nhân viên nữ . Dưới sự dẫn dắt của Liên cô nương , hai nhân viên bắt đầu thành thạo công việc và lượng khách ra vào ngày càng nhiều . Khách càng nhiều tôi càng thấy mệt hơn . Như lúc này tôi chỉ muốn được ngủ ngay thôi . Trước khi cánh cổng sắt mở ra , Dũng đặt vào tay tôi một hộp nằng nặng : – Chị giúp tôi đưa cho Hằng – Giọng nó buồn buồn – Cứ thấy mặt tôi là Hằng bỏ đi , ngay cả cơ hội giải thích cũng không có . – Vậy ra tối hôm đó Dũng bị oan ? –Tôi nói gọng xỏ xiên – Hay tụi tôi nhìn nhầm ? Dũng hơi sững người nhưng nó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh : – Chị cứ đưa Hằng là hiểu tất cả – Chiếc xe lao vút đi trong sự ngỡ ngàng của tôi . Không nhẽ có uẩn khúc gì ở đây ? Vòng tay ôm ngang eo cô gái , đôi mắt tình tứ mà tôi đã chứng kiến , đều là nỗi oan sao ? Ngày mai phải đưa Hằng ngay mới được . Nhưng “ người tính không bằng trời tính” , chuyện gia đình Hiển làm tôi bỏ quên “gói đồ giải oan” ở nơi nào không nhớ . Sau chuyến công tác lão Hưng có vào Hiển chơi và biết chuyện xích mích của vợ chồng nó : – Bây giờ hai đứa đang ly thân . Con nhỏ đòi về nhà nhưng Hiển không cho vì bụng mang dạ chửa . Vậy là cãi nhau – Lão Hưng nhìn Lâm cười – Con gái đúng là siêu rắc rối Lâm nhỉ ? – Không phải anh đã từng cặp với 11 cái siêu rắc rối còn gì ? Cốc nước tuột khỏi tay lão Hưng rơi cộp trên sàn nhà , lão nhìn Lâm như không tin vào tai mình : – Em vừa nói gì ? – Tôi nói anh là tên sở khanh – Lâm không hề biết nụ cười trên môi nó đang làm đảo điên người đối diện – Lừa cùng lúc 11 người , không sở khanh thì là gì ? – Sở khanh là từ dùng chỉ những người chuyên lừa lọc và không thật lòng với ai cả – Cố dứt mắt khỏi nụ cười tuyệt đẹp , lão Hưng nói tỉnh bơ – Anh quan hệ nhiều nhưng ai nói anh không thật lòng ? Phải có điểm hấp dẫn , anh mới thích và nảy sinh quan hệ . Tuy không phải tình yêu nhưng nếu nói không thật lòng là không đúng . – Thật lòng của anh ban phát rộng rãi ghê . Nhiều quá làm nó mất đi ý nghĩa của hai tiếng “ thật lòng” . – “Thật lòng” là nói về sự chân thành trong tình cảm , nếu không mở lòng , em sao có thể cảm nhận nó – Lão nhìn Lâm trìu mến nhưng giọng nói đầy hàm ý trách móc – Anh biết “Thời gian câu trả lời tốt nhất” nhưng thời gian cũng làm người ta chán nản và buông xuôi . – Buông xuôi chứng tỏ tình cảm chưa sâu đậm – Lâm lạnh lùng đứng lên như tất cả những gì nãy giờ xảy ra không hề làm cánh cửa trái tim nó xê dịch –Tôi thấy nên buông xuôi trước khi nhận sự thật bẽ bàng . Nhìn Lâm bước về phía cầu thang , lão Hưng vẫn bình thản nhận xét : – Ác và nhẫn tâm nhưng đầy quyến rũ ! – Tuỳ người cái ác và nhẫn tâm mới trỗi dậy – Lâm quay lại cười khẩy – Để thay đổi ấn tượng ban đầu trong tôi thì kiếp sau hãy làm . Lão không kịp phản ứng vì mải ngắm nụ cười của Lâm . Đến khi tiếng bước chân dứt khoát của nó trên cầu thang , lão vội nói với theo : – Em không nghĩ những con thiêu thân đều lao đầu vào lửa vì sự lạnh lùng của em sao ? – Không có câu trả lời làm lão quay sang than thở – Hình như càng ngày nó càng cay cú tao hơn . Sắp xếp những chiếc ly trên bàn thật gọn , tôi chép chép miệng : – Tại nó đang điên vì làm bài thi đấy . Mấy lần em thấy nó xé bài rồi làm lại…. Nhìn những khung vẽ với mấy cái balet màu trong góc , tôi nhớ lại lúc chiều Lâm đã xé bức tranh vừa hoàn thành . tôi thấy nó khá đẹp vậy mà Lâm còn chê . Vì là dân năng khiếu nên thi cử của Lâm rất khác tôi , nó được mang bài về làm , đến hạn thì mang đi chấm . Cũng nhìn vào góc phòng , lão Hưng so bì : – Huy cũng đang ôn thi mà có điên như Lâm đâu . Sau khi thi tốt nghiệp thằng nhỏ lao vào học nhiều hơn nhưng vẫn đều đều đưa đón Mạnh đi làm còn gì . – Thì tại Huy không yên tâm với cái chân khập khiễng mà – Tôi lên tiếng bênh Lâm – Với lại nơi Mạnh làm việc khá xô bồ . Lại còn toàn tan ca vào 12 giờ đêm nữa . – Ừ , tao cũng không ngờ tên béo biết pha chế rượu – Lão nó làm tôi nhớ lại động tác lắc rượu của Mạnh hôm trước đã biểu diễn cho xem – Cách pha chế rượu khá chuyên nghiêp và có kinh nghiệm nên người ta mới nhận người béo đứng quầy . Vũ trường là nơi tuyển người dựa vào bề ngoài mà . Gật gù , tôi đồng ý với lão . Sau một thời gian tìm kiếm , cuối cùng Mạnh cũng có việc làm . Ban ngày nó làm ở cửa hàng bán dụng cụ y tế trước bệnh viện Bạch Mai , tối làm tay pha chế rượu ở vũ trường . Và người đưa đón nó đi làm là Huy , dù tên béo không đồng ý nhưng nhóc Huy đã quyết thì sao thay đổi được chứ . Mặc cảm tội lỗi vẫn đeo đẳng Huy không dời , làm Mạnh cũng thấy buồn . Khều khều tôi , lão Hưng quan tâm : – Nhỏ cũng sắp thi rồi còn gì . Nhớ ăn uống điều độ không lại điên như tảng băng đó đấy . Giọng ấm ức của lão làm tôi phì cười . Nhắc tới mới nhớ , mai phải xem lịch thi mới được .
|