Bus Stop - Bến Dừng
|
|
Anh với chiếc áo sơ mi khác ngoài vắt trên thành ghế, vài suy nghĩ thoáng qua còn lẩn quẩn trong đầu. Có nên gọi Vũ là con người kì lạ không? Cô ấy không tỏ vẻ khó gần nhưng lại khiến người ta ngại tiếp xúc thân mật. Cô ấy không kiêu kì nhưng luôn biết giữ khoảng cách ở một chừng mực nhất định. dường như thế giới quanh cô luôn có một lớp tường thành vững chắc và bí hiểm bao bọc. Ngoài công việc và xã giao, vũ chưa hề trò chuyện xa hơn với DBSG, cũng chưa bao giờ kể điều gì về bản thân mình ngoài cái tên mà anh vật lộn đến lĩu lưỡi chẳng thể gọi ra nổi. Có lần anh nghe cô nói chuyện với bạn bè trong đoàn nhưng chịu, hiểu sao được thứ ngôn ngữ ở đất nước xa lạ anh mới đặt chân đến có vài ngày này.
Hero không hay để ý nhiều nhưng anh thường thấy ngoài lúc đi cùng DBSG, Vũ chăm chú đứng nhìn từ một góc ở xa. Không hiểu cô đang dõi theo điều gì...
Keng.
Anh quay người, chiếc áo quệt qua ghế kéo rơi vật gì đó thì phải. Hero lại gần nhặt lên.
-Một chiếc chìa khóa?_Anh nhíu chân mày
Chắc là của Vũ. Chìa khóa xe à? còn có chữ Honda nữa này. Hero cầm chiếc chìa khóa giơ ngang mắt, vừa bước vừa băn khoăn. Dưới ánh đèn rực rỡ, đập vào mắt anh móc chìa khóa treo lủng lẳng. Hình này là... Hero chợt dừng lại. Anh nhận ra nó. Biểu tượng Graffiti của nhóm nhạc huyền thoại H.O.T.
-Là như vậy sao...
Anh đứng lặng, nhìn trân trân chữ H.O.T. lồng vào nhau được cách điệu quen thuộc đó...
... .. .
Vũ đang hớt hải chạy ngược chiều. Anh giữ lại, nhìn thẳng vào đôi mắt mơ hồ như phủ một lớp sương mù mờ ảo của cô.
-Tìm cái này phải không?_Hero đưa ra chiếc chìa khóa nắm chặt trong lòng bàn tay.
-À... vâng_Vũ vẫn còn thở dốc, mồ hôi lấm tấm ướt tóc mái trên trán.
-Của cô à?
-Humh? Umh... Cảm ơn anh.
Lại cái kiểu cười ấy, còn "công nghiệp" hơn cách anh được đào tạo. Nếu Vũ không phải được huấn luyện để trở thành người của công chúng thì có lẽ sẽ là nhân viên bán hàng giỏi.
-Đó là... H.O.T. phải không?
Vũ hơi sững lại ngỡ ngàng. Thoáng chút xao động trong đôi mắt đen huyền phẳng lặng. Khoảng tối bao trùm lên không gian ngăn cách giữa anh và cô. Đáp lại chỉ là sự im lặng lạnh lẽo. Vũ cười. Đó không hẳn là câu trả lời. Nhưng anh cũng cảm thấy không cần thiết phải hỏi gì thêm. Hero bỏ đi, lướt ngang qua mặt cô. Dang lưng anh xa dần rồi khuất hẳn, ngập trong ánh sáng trắng của đèn điện lung linh. Vũ buông thõng người, ngước nhìn khoảng trời đêm lấp lánh ánh sao.
"Hôm nay không thấy được chòm Cassiopeia rồi"
#22 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
-Tìm thấy rồi hả? Về thôi.
Hân lò dò bước ra từ bóng tối sau lùm cây, phủi quần áo và xoa xoa mấy vết muỗi đốt. Ở một khoảng cách gần như thế... cô không cố tình nghe lén, nhưng lẽ nào lại lên tiếng gọi Vũ khi Hero đang đứng lù lù ở đó.
-Cậu không hỏi chuyện gì đã xảy ra sao?
-Đừng có cố nhấn mạnh rằng mọi tội vạ đều là từ tớ mà ra_Hân lườm.
-Đâu có. Thú vị mà. Chỉ có điều, ánh mắt của anh ấy..._Vũ đau khổ ôm ngực nức nở.
Ừ thì cái chìa khóa đó là của Hân. Nhưng ai bảo Vũ cứ giữ cái thói lấp lửng, không chịu phải trái trắng đen rõ ràng ấy mới khiến người ta hiểu lầm chứ. Hân có cấm Vũ nói đâu? Mà Hân cũng chẳng bao giờ có ý cố che giấu mình là Choti fan. Vậy mà Vũ đã không thèm mở lời giải thích để bây giờ lại thở dài thiểu não thế kia.
-Đi nhanh lên! Đừng có ôm cái cột đèn đó mãi nữa!
Hân ngoảnh lại gắt rồi tiếp tục rảo bước thoăn thoắt, không thèm ngoái đầu lấy một lần.
"Cậu ấy không biết mấy cái cột là tụ điểm ""giải quyết" của các bác xe ôm à?!"
...
-Cậu đã có thể nói chiếc chìa khóa ấy là của tớ cơ mà?
-Nếu thực sự đã khiến DBSG nghĩ rằng tớ ghét họ thì dù nguyên nhân là gì cũng thế thôi.
Đôi mắt vốn được mệnh danh là "cửa sổ tâm hồn", là nơi thể hiện rõ nhất cảm xúc của con người. Nhưng sao khi nhìn vào đôi mắt ấy, chỉ thấy như bị bủa vây bởi một khối thủy tinh đục mờ, lạnh buốt đến tận óc.
Vũ hít đẩy phổi luồng khí đêm trong lành và vươn vai, vặn mình vài cái khi bước dọc vỉa hè trên đường xuống hầm lấy xe. Cô sực nhớ ra nguyên nhân sự biến mất bất thường một cách vội vã của Hân nên nhún nhảy chạy lên trước hỏi
-KyuHyun thế nào rồi?
-Ổn. Tớ phải tháo chạy trước khi lão Chulie quái đản ấy về lại hoạch họe rồi sai tớ đứng canh cửa phòng, hoặc ngồi bắt muỗi, quạt cho lão ấy ngủ cũng nên._Hân tưởng tượng mà hãi hùng
-Haha... Người ta VIP và đỏng đảnh thế cơ mà!
...
Từ trên cửa sổ phòng mình, Hero đứng khoanh tay, lặng lẽ dõi theo bóng hai cô gái cho đến khi khuất hẳn sau góc đường
* * *
~End V~
|
VI
“…
-Sao cậu lại dạy tớ đi xe đạp?
-Để sau này, dù không có tớ bên cạnh… Cậu vẫn có thể tự đi đến những nơi mình muốn
…”
Bãi cát dài phẳng lặng và bờ biển êm đềm dưới hoàng hôn cổ kính với hai bóng hình mờ nhạt đung đưa…
...
Đầu Hân lắc lư, gật gù rồi trượt hẳn khỏi điểm tựa trên ghế, gục xuống vai. Cuốn sách dày cộp tuột dần, rơi xuống đất gây động làm cô choàng tỉnh.
Buổi tổng duyệt lần 1. Mọi thứ diễn ra đều có vẻ thuận lợi hơn những ngày đầu, kể cả thời tiết. Cái nóng oi bức hành hạ thể xác con người cũng đã dịu dần sau những trận mưa dai dẳng không ngớt. Trên sân khấu người ta vẫn đang tất bật chuẩn bị...
Hân vừa ngủ thiếp đi. Cô cúi nhặt cuốn sách, tâm trí vẫn mông lung chưa tỉnh táo hẳn
“The April kiss? Sao không đâu bỗng dưng lại mơ…”
-Á!!!
Dòng suy tưởng mơ hồ của Hân bị cắt ngang bởi gương mặt DongHae đột ngột đối diện ở một khoảng cách gần khi cô chợt ngẩng lên.
-Có… chuyện gì ko?_Hân ôm ngực, tim còn đập thình thịch.
DongHae nhoẻn cười đưa cho cô chai C2 trái cây rừng mát lạnh. Hân nhận theo phản xạ mà mặt vẫn cứng đờ.
-Cảm ơn vì món quà.
DongHae vẫy chiếc chong chóng luôn mang theo bên mình. KangIn đã phát cáu vì đêm hôm khuya khoắt, DongHae dậy đi vệ sinh cũng cầm theo chong chóng. Rồi không biết ngồi trong đó nghĩ gì mà lúc ra nằng nặc đòi mở tung cửa sổ cho gió vào để chong chóng quay. Gió máy chẳng thấy gợn nào, KangIn, SungMin cực chẳng đã vác gối lôi nhau đi gõ cửa phòng LeeTeuk xin ngủ nhờ, vì trong phòng toàn sinh vật lạ bay lượn vèo vèo, bám đầy trần nhà. Thế mà mắng thì mặt DongHae cứ dài ra bí xị. Rút cục tội nợ trút cả lên đầu EunHyuk và RyeoWook. Bị DongHae tranh giường, lại còn phải hì hục “tạo gió” làm chong chóng quay bằng được thì DongHae mới chịu vừa lòng ngủ yên.
-Han?
DongHae lay Hân đang thừ người ra bất động. Cô xoay tròn chai nước trong tay, quay ra mỉm cười tinh quái
-Anh có chắc là không nhầm người không đó? Sao anh biết em đã tặng anh cái chong chóng đó cơ chứ?
-Trực giác mà_DongHae tự tin chỉ vào đầu mình.
Hân nhíu mày ngờ vực.
-"Trực giác" thì phải ở tim chứ?
-Vậy à? Xin lỗi. Vậy là chỗ này_DongHae đặt tay lên ngực.
-Không. Em đùa đấy. Là ở đầu.
-Vậy tóm lại là sao?! Em cố tình phải không???
-Đôi khi cũng không cần phân biệt rõ ràng quá mà.
Hân quay đi cười nhe nhởn, để lộ nguyên hình đôi tai hồ ly và cái đuôi ranh ma đang ngoe nguẩy tự mãn. Lee Dong Hae-Cute Kid. Dùng cái vẻ dễ thương không chịu được đó thách thức người ta, không trêu chọc một chút thì quả là uổng phí ngần ấy năm trời sống trên cuộc đời này.
"Anh ấy không phải dỗi đấy chứ"
-DongHae?
#24 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
"Dỗi thật rồi à?"
Và Trịnh Việt Hân-Naughty girl. Hình như cuối cùng cũng đã biết đến chút cảm giác ăn năn hối lỗi.
-Nè, em...
Hân lúng túng đan những ngón tay vào nhau. DongHae không hề phản ứng. Thần sắc đăm chiêu chìm đắm trong suy tưởng xa xăm.
-DongHae, em...
-Đầu hay tim nhỉ?_DongHae lẩm nhẩm
-Hả? Cái gì?
-Trực giác.
"..."
-Nãy giờ anh vẫn nghĩ chuyện đó đấy à?
-Ừ *Thẫn thờ*
-...
"Có nên kẹp nhiệt độ cho anh ấy xem thứ không nhỉ? Tại trời nóng quá à?"
-Vừa nãy em định nói gì thế?
-À, bỏ đi. Em cũng quên mất tiêu là muốn nói gì rồi.
-Có thể quên ngay được vậy sao?
Hân ậm ừ, ngả người ra sau ghế thở phào. Rút cục lại lo nghĩ quá xa rồi. Cũng đúng ha. Thường thì con trai đâu có để tâm ba cái vụ lặt vặt đó. Trừ HeeChul và những ai giống lão ấy. Mà kiểu người "trời đánh thánh vật" như vậy, trái đất này chỉ cần có một là đủ rồi nhỉ? Chắc không bi kịch đến mức bị "đụng hàng" đâu nhỉ?
-Err, Cá! Ra anh bảo!_KangIn í ới réo từ xa.
-Vâng~
-DongHae à!_Hân bất chợt gọi giật lại, chỉ xuống dưới_Dây giày…
-Ah. Bị tuột từ lúc nào không biết…
Hân nghiêng đầu nhìn mãi dáng anh lóng ngóng buộc lại dây giày. Đôi giày trắng tinh khôi như chính trái tim và tâm hồn anh. Hân hay bị thu hút bởi con trai đi giày trắng, có lẽ vì màu trằng đem lại trong cô cảm giác yên bình, thanh thản. Một sắc màu trung hòa được mọi gam màu khác…
-Để ý nhé. Cẩn thận kẻo ngã.
Hân vui vẻ vẫy tay. DongHae chạy được một đoạn thì ngoái lại dặn.
-Lúc nào nhớ ra chuyện đó thì tới nói với anh nhé!
-À, vâng.
Hân lại trùng xuống, trở về với những ý nghĩ vẩn vơ của mình. Sân khấu, nhìn từ góc độ này thật khác. Không có ánh đèn rực rỡ chói lòa, không ngập tràn bóng bay cổ vũ và tiếng gào thét náo nhiệt của fan. Nhưng hàng ghế trống khiến hội trường rộng rãi, yên ắng hơn. Khoảng cách với thần tượng vốn xa vời cũng trở nên gần gũi, thực tế hơn. Hân đang có mặt ở đây, ngay trong chính khung cảnh này. Chứ không phải xem Behind Scene cuối một cái đĩa DVD nữa.
Bộp!
DongHae vừa đi khỏi chưa lâu thì đến lượt KyuHyun chạy tới. Lần này dĩ nhiên dĩ nhiên không phải nước, mà KyuHyun vứt bịch vào lòng Hân cái áo khoác.
-Hannie.
-V...Vâng?_Hân ngẩn người.
|
-Áo anh.
-Vâng?!_Hân vẫn chưa hiểu
"Chả lẽ muốn khoe áo đẹp của anh sao?"
-Ờ thì... bị đứt khuy rồi. Cái khuy thứ 3 đó.
-À vâng_Hân gật gù xem xét cái áo.
-Vậy nha.
Chỉ nói tỉnh queo có thế và thản nhiên đi mất hút. Trong khi ý thức của Hân vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn.
"Vậy nha...?"
...
-"Vậy nha" cái gì chứ?!! Áo anh đứt khuy thì đưa em làm gì???
-Vì nó nghĩ em giống như siêu nhân, chuyện gì cũng biết làm.
Giọng nói âm vang sát bên cạnh một lần nữa khiến tim Hân vọt ra khỏi lồng ngực. Cô nhảy bắn người ra sát mép ghế.
-Ki… KiBum…?!
“Sao mấy người này thi nhau học đâu cái kiểu xuất hiện "rạch giời rơi xuống" thế nhỉ?”
-Anh… Sao… Ngồi đó từ bao giờ vậy???_Hân lắp bắp, đôi mắt mở to còn nguyên vẹn nỗi kinh ngạc.
-Hình như lúc em vẫn đang ngủ_KiBum nhún vai trả lời thẳng tưng
-Vậy… nãy giờ anh ngồi đó suốt à?
-Ừ.
KiBum vẫn thản nhiên tỉnh bơ cứ như chính Hân mới đang là người có “vấn đề”. Nhìn trân trối hồi lâu cũng phải thấy mỏi mắt, Hân ậm ừ cố gắng diễn đạt sự thắc mắc kì cục của mình
-Nhưng… Anh cứ lẳng lặng ngồi vậy thôi sao? Cũng phải lên tiếng chứ…_Hân nhỏ giọng lầm bầm
-Thì anh vừa mới lên tiếng đó thôi.
“Chúa ơi… Con người này đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy?”
-Thực ra lúc DongHae đến đây, anh có nói chuyện với hyung ấy trước khi em tỉnh dậy.
“Lại còn thế nữa sao??? Trời đất… Họ… Cái mặt mình lúc ngủ… Thiếu gì chỗ mà không ngồi cơ chứ!!!”
-Còn chụp ảnh nữa này.
-Hả??!
-Đùa mà.
-Phù...
-Chỉ quay phim thôi.
-HẢ... Ả... Ả...???
Ngồi với con người này có mấy phút mà Hân thấy mình cứ như lên cơn co giật. Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ, hồn xiêu phách lạc thì KiBum hí hoáy nghịch điện thoại. Và lát sau Hân thấy chân dung mình chình ình trên màn hình chiếc di động camerra 5.0 pixel, âm thanh nổi, hình ảnh sắc nét, chân thực sống động... Hân há hốc mồm rồi choàng tỉnh. Việc đầu tiên là phải lao đến cướp giật "chứng cứ".
#26 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
-Anh quay thứ quái quỷ đó làm gì thế? Hết việc để làm rồi sao?
-Đối với anh mỗi tác phẩm đều là nghệ thuật_KiBum mơ màng.
-Em không quan tâm chân lý nghệ thuật của anh! Mau đưa đây. Xóa đi!
-Đưa cái gì chứ? Điện thoại của anh mà?
Vung tay múa chân một hồi, mệt muốn xỉu mà vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hân ngừng chiến và chuyển sang đe dọa.
-Kim Ki Bum. Em sẽ kiện anh ra tòa. Rồi anh sẽ bị xử lao động công ích cả đời cho nước Việt Nam "dân chủ cộng hòa" vì đã xâm phạm đời tư của em.
-Vậy chắc em cũng sẽ bị xử tội lưu đày ở Đại Hàn Dân Quốc vì dám chụp trộm ảnh MinHwan trong WC đấy.
-Cái... cái gì? Em không có...
-AH! JONGHOON... um... umh...
Hân hốt hoảng bịt miệng KiBum kéo vội xuống ghế.
-Em biết rồi. Là em sai rồi. Làm ơn ngồi đi mà.
-Ack... khụ... khụ... Em mạnh tay thế. Không phải muốn giết người diệt khẩu chứ.
-Gợi ý hay đấy_Hân gầm gừ_Treo vào cổ anh cái biển "Free Hug" rồi quẳng cho đám fan xâu xé. He...he...he...
-JongHoon à!_KiBum lại nhổm phắt dậy và vẫy tay gọi sang phía FT Islands.
-Này!!! Kim Ki Bum!
...
-Em làm gì với áo của KyuHyun đây?
-Đơn giản là khâu lại thôi. Đừng có nói mấy việc lặt vặt đó mà em không làm được. Em là “siêu nhân” của SJ cơ mà.
-Ha ha…
Hân méo xệch, không biết nên cười hay mếu. Cô thở dài sượt một tiếng não nề, mân mê vô thức cái áo trong tay đến nhàu nát.
-Han! Khát quá! Nước!!!_Tiếng HeeChul la lối om sòm từ trên sân khấu
“Kêu quản lý của anh ấy!”
-Nóng, nóng…_Đám KangIn, ShinDong, YeSung thở phì phò rên rỉ_Han, em làm gì đi chứ? Nóng chết được mất!
“Bây giờ đến cả nóng cũng là tại em nốt sao?”
-Hannie!_SungMin hớt hải xộc đến_Con thỏ ngọc móc ở balo của anh rơi mất rồi.
“Oh . my . God. Thế có bóng đèn sân khấu trên cao kia là em chỉ đang cầm chong chóng của DongHae thôi.”
-Không tìm thấy! Đó là quà của fan Trung Quốc tặng mà~
SungMin cuống quýt loạn lên, chạy qua chạy lại chóng cả mặt. Đến khi anh ấy định chui xuống gầm sân khấu thì Hân chịu hết nổi, tóm chân lôi lại
-Làm sao nó rơi trong đó được. Ra đi, lát em tìm giúp cho mà!
-Han…_EunHyuk ngó đầu từ ngoài của vào thập thò lấp ló_Sao bồn cầu trong Toilet không xả được vậy?
“Nói với em thì giải quyết được vấn đề gì!!!”
-Han, Han!_SiWon vỗ vai khẽ gọi Hân_Bố mẹ anh gọi điện sang hỏi là nhiệt độ, độ ẩm bên này bao nhiêu? Có mưa không? Nước và thực phẩm có đảm bảo vệ sinh không?... @$#@$^%*^
-…
…
-KiBum…_Hân lừ mắt quay sang_Siêu nhân của các anh biết làm cả “những chuyện đó” nữa sao?
-À…
|
VII
Ngày thứ 3 của hành trình, có một bữa tiệc nhỏ tổ chức ở đại sứ quán dành riêng cho hội du học sinh và cộng đồng người Hàn Quốc sinh sống tại Việt Nam. Vài màn trình diễn nhỏ đơn giản được góp vui để khuấy động không khí. Và thực tế là không khí khuấy động đến mức bùng nổ. Ở mọi nơi, mọi lứa tuổi, mọi thành phần xã hội… người ta đều có lý do để bu quanh những đại diện thần tượng sáng giá nhất xứ sở kim chi này. Từ các cô cậu thanh niên đến bậc phụ lão, phu nhân của các quan chức cao cấp và cả mấy em nhỏ miệng còn hôi sữa. Họ tụ tập, bàn tán, chuyện trò huyên náo, ồn ào… Nói chung, một bữa tiệc vui vẻ theo đúng nghĩa.
Còn Hân lại đau đầu với mối quan tâm khác đáng lo ngại hơn. Đó là bài thi cuối kì vào ngày mai. Tuy được đặc cách nghỉ một số tiết trên lớp, nhưng việc thi thì vẫn cứ phải thi. Mà mấy hôm nay làm gì có đủ thời gian chăm chút cho sự nghiệp học hành vĩ đại. Đem cái đầu rỗng tuếch này vào phòng thì chắc chỉ còn nước ôm màn hình máy tính khóc ròng “Chọn đáp án nào đây mày???” -Hân.
Vũ mon men tới ngồi cạnh.
-Ừ?
Hân cắn bút, lật giở những trang sách chi chít chữ lằng ngoằng. Tiếng nhạc lùng bùng bên tai. Trên sân khấu, Super Junior T nhảy và hát Rokkugo sôi động. Chẳng ăn nhập chút nào với mớ kiến thức hỗn độn về Pháp lý đại cương Hân đang cố nhồi nhét. Nó khiến đầu Hân muốn nổ tung. Làm sao mà Vũ vẫn có thể bình thản thế nhỉ?
-Các chàng trai… Vũ đạo của họ tuyệt quá nhỉ?_Giọng Vũ đều đều.
-Thế à? Sao tớ chỉ nhìn ra những đồng dollar đang nhảy múa.. *lầm rầm, lầm rầm* Hàn Quốc theo thể chế quân chủ lập hiến hả?
-Chỉ trong Goong thôi.
-… *lầm rầm,lầm rầm*
-…
Im lặng.
…
-Không phải cậu bảo đi tìm ba lô sao? *Tiếp tục lầm rầm*
-Ừ. Tìm thấy rồi.
-…
-…
Lại im lặng.
…
-Này. Tớ có một tin tốt và một tin xấu. Cậu muốn nghe tin nào trước?
Im lặng một lần nữa.
Hân ngước nhìn Vũ qua gọng kính trễ xuống tận mũi.
…
-Xấu.
-Toàn bộ số thức ăn làm cho cậu để trong ba lô biến mất rồi.
Hân chưa nhảy dựng lên như Vũ nghĩ. Mặt khác lại rất bình tĩnh đẩy gọng kính.
-Thế còn tốt?
-Vẫn còn sót lại một cái bánh nếp.
-Thế mà gọi là tốt à?!
Chiếc bút chì rời khỏi tay Hân, phi vèo tới bay sượt qua đầu Vũ và đập thẳng vào trán người đằng sau.
-Ủa? Sao anh đứng đó vậy?
Hân hậm hực, hơi thất vọng vì ném trượt mục tiêu. Vũ quay lại, thoáng nhìn dáng người cao lớn gần như che khuất cả mình. Rồi ấn đầu Hân cúi rạp xuống.
-Cậu phải nói “Xin lỗi” chứ không phải “Ủa? Sao anh đứng đó vậy?”
-Đau quá! Gãy cổ tớ!_Hân giãy.
-Thôi, không sao. Đừng khách sáo quá mà.
#28 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
U-know cười và lịch sự nhặt chiếc bút trả lại Hân. Mặc dù không hẳn là không sao. Vết bầm này làm anh đau chết đi được, đau rát như lần bị Max nghịch dây chun bắn trúng. Trong một phút, anh còn suýt rụng tim vì tưởng phi tiêu bay tới chứ.
-Xin lỗi, tôi ra ngoài hơi lâu. Anh tìm tôi à?
-Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là đằng kia có phu nhân của một vị lãnh sự là người Việt muốn nói chuyện. À mà… hai người đang có chuyện gì vậy?
U-know chợt ngừng lại e ngại.
-Có gì đâu?
-Nhưng… mắt cô ấy đang tóe lửa kìa_Anh chỉ tay ra phía sau lưng Vũ
-Cậu . bảo . bữa . tối . của . tớ . là . “Có . gì . đâu” . ư?
Mặt Hân tối sầm, cầm sẵn tập tài liệu trong tay chuẩn bị quăng tới tấp.
Aiii… Lại nữa rồi. Vũ bóp trán thở dài. Bình thường khi tâm trạng ổn định, Hân có thể khống chế cảm xúc khá tốt. Ít nhất là không bộc lộ thái độ quá mạnh mẽ. Nhưng chỉ cần lý trí đó bị tác động là trở nên hỗn loạn, không kiểm soát nổi bản thân. Nhiều khi phá phách xong, ngủ một giấc, tỉnh dậy thì chẳng còn nhớ mình đã làm gì. Có lẽ đó là điểm bất thường nhất của Hân. Làn này chắc tại đống sách vở kia đã làm Hân căng thẳng quá mức. Ai bảo cứ cái kiểu rong chơi rông dài mãi, rồi nước đến chân mới nhảy. Lúc nào cũng cuống cuống, ầm ĩ vậy đấy.
-Thôi nào. Lát nữa về tớ dẫn cậu ra ngoài ăn. Lâu rồi mình chưa đi ăn với nhau. Mai tớ sẽ chuẩn bị đồ ăn khác cho cậu. Nhé?
-Giữa thanh thiên bạch nhật, chốn đông người tấp nập…
-Phở cuốn nhé? Hay là KFC? Hoặc BBQ?
-Mình thắc mắc là sao ở một chỗ trang nghiêm, sang trọng, lại toàn cao lương mĩ vị thế này mà đồ ăn của mình vẫn bị trộm mất?
-A! Đi Lotteria nhé? Tớ muốn ăn cơm gà. Nhưng Kim Bab cũng ngon nữa. Có một quán ăn Hàn Quốc mới mở ở Ngọc Khánh.
-Kẻ chết tiệt nào…
-Hay ăn phở nhỉ?
…
U-know toát mồ hôi hột. Nghe mà ù ù cạc cạc, đồng tử mắt muốn xoay tròn. Anh khẽ lắc đầu. Những điều kì lạ trên thế giới này còn nhiều lắm. Anh vẫn phải học hỏi, mở mang tầm hiểu biết thêm dài dài.
-Có thật họ đang nói chuyện với nhau không vậy? “Ông nói gà, bà nói vịt”. Vậy mà cũng hiểu được. Kì ghê.
Hero bất thình lình xuất hiện, vòng tay qua người U-know và đặt cằm lên vai anh. Đôi mắt mở to không rời khỏi cặp gà-vịt đang đàm đạo sôi nổi kia. Anh mỉm cười, nắm nhẹ tay Hero. Một ý nghĩ vụt lóe qua trong đầu…
|
-Đợi đã. Các cô vừa nói bữa tối… đồ ăn bị mất…?
-Đúng rồi. Chính xác là bữa tối tuyệt vời đã đi về nơi xa.
-Hồi nãy tôi để quên ba lô ngoài hành lang.
-Tên trộm xấu xa. Đã ăn thì ăn cho trót, lại còn cố tình để lại một cái bánh nếp. Đồ đểu giả! Cố tình chọc tức mình đây mà.
-Số đồ ăn đó là bữa tối nay của cậu ấy.
-Này, hai người. Làm ơn…
Đến cả người thường có xu hướng đơn giản hóa mọi chuyện như Xiah cũng thấy nản.
“Làm ơn nói chuyện khớp nhau chút cho tôi còn hiểu với được không?” …
Lắp ráp tất cả từ câu chuyện “gà-vịt” lộn xộn kia thì chốt lại là: đồ ăn để trong ba lô của Vũ đã bị ai đó chôm sạch! (Ngoại trừ cái bánh nếp)
-JunSu này, cậu có đang nghĩ như tớ không?
Micky cũng tới “góp vui” bằng vẻ mặt não nùng dường như không hề mong đợi điều tệ hại mà anh ấy nghĩ sắp xảy đến.
-Shim Chang Min. Đứng lại đó. Em định đi đâu thế hả?
Luồng sát khí lạnh lẽo u ám như tỏa ra từ địa ngục lan đến trói chặt kẻ đang cố lẳng lặng bỏ trốn. U-know giờ có vẻ giống chúa tể hắc ám thống trị lũ ác quỷ hơn là thủ lĩnh của “Đông phương thần khởi” Ma lực của anh ấy đáng sợ hơn cơn nổi loạn của Hân nhiều.
… .. .
* * *
-Oa… hyung. Em không cố ý thật mà ~
Max giương đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn U-know van nài, với bộ dạng ỉu xìu thê thảm của một con mèo nhỏ tội nghiệp.
-Im ngay. Đừng có lèo nhèo. Trẻ hư thì phải bị phạt. Giơ cao tay lên!
Bao nhiêu lần bị dụ dỗ rồi nên anh quyết không mủi lòng trước thằng nhóc bất trị này nữa. Anh ngồi vắt chân trên ghế, lăm le đôi đũa và không rời mắt khỏi nó. Lần này nhất định phải dạy bảo thật nghiêm khắc cho tới nơi tới chốn mới được.
Max bị phạt bê hai đĩa thức ăn đầy ụ. Một bên là thịt xông khói nóng hổi, còn một bên là tôm hùm chiên ròn vàng ươm. Toàn những món hương thơm ngào ngạt quyến rũ lòng người. Vậy mà chỉ được giơ ngang mắt thèm thuồng. Quả đúng là cực hình mà. Max đau khổ nước mắt lưng tròng quay sang Hero cầu cứu.
Biết ngay mà! U-know – YunHo sắt đá vậy thôi chứ JaeJoong hyung yêu quý đâu thể nhắm mắt làm ngơ được.
#30 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
He he…
Max liếc hai đĩa thức ăn trên tay, nhếch mép cười ranh mãnh.
-Đuôi của em lòi ra rồi kìa, Minnie.
Micky ngán ngẩm xúc một miếng bánh flan đút vào miệng. Kịch hay còn chưa đến cao trào. Xiah thì háo hức hơn cả khi xem truyền hình trực tiếp Euro. Lâu rồi không thấy thằng nhỏ bị U-know quyết tâm dạy dỗ cải tạo như vậy.
Hero đến bên cạnh, đặt tay lên vai U-know nhẹ nhàng
-Yunnie, Minnie biết lỗi rồi mà. Nó còn bé…
-Bé bỏng gì nữa. Nó 20 tuổi rồi, là một người đàn ông trưởng thành rồi.
-Yunnie à~ _Hero khẽ lay
-Aissh… “Con hư tại mẹ” Cậu nuông chiều nó quá đấy. Bình thường ở nhà nghịch ngợm thế nào cũng được. Nhưng giờ nó dám tùy tiện lấy đồ của người ta.
-Đâu có? Em nhặt được đấy chứ. Của đánh rơi là của trời cho mà.
-Không ngụy biện. Không được ăn vụng! Đứng thẳng lên! Người lớn đang nói chuyện.
-Hyung ác quá đi. Hyung toàn trách mắng, ngược đãi em thôi. Không hề thương yêu người ta chút nào hết…
-Xạo vừa thôi cha nội!!!
-Nhưng em nói thật đó. Khi em đang lang thang ngoài hành lang với cái bụng trống không, nhìn những món ăn thơm ngon, hấp dẫn được bày biện trong phòng qua lớp cửa kính bóng loáng… Bữa tiệc mãi chưa bắt đầu. Mà em đói lả đi rồi, mắt hoa lên, không còn chút sức lực nào…
Max bắt đầu kể lể thảm thương.
-Sao nghe giống “cô bé bán diêm” quá vậy…?_Xiah lẩm bẩm.
-… Đúng lúc đó em thấy chiếc túi. Bên trong đầy ắp đồ ăn. Lại không có ai xung quanh cả. Nên em đã nghĩ đây là món quà tuyệt vời Chúa gửi tặng đứa trẻ ngoan như mình.
-Chúa nào thất đức đến mức gửi cho em đồ ăn có ghi tên người khác chứ hả?!_U-know dí cái hộp đựng đồ ăn có dán miếng sticker hồng chói lọi vào mặt Max.
-Em đâu có hiểu ý nghĩa mấy dòng chữ đó? Em cứ tưởng lời nhắn của Chúa viết bằng cổ ngữ Rune, đại loại như “Minnie, thiên thần nhỏ. Ăn nhanh chóng lớn nhé. Chúa ban phước lành cho con”
Max ngước lên trần nhà mắt long lanh thành khẩn đúng kiểu cách của môt con chiên ngoan đạo. “Tạ ơn Chúa. Nhân danh cha, con và các thánh thần. Amen” U-know cũng đành đổ gục xuống bàn ngao ngán bất lực. Micky gật gù vỗ vỗ lưng đầy cảm thông. Một “gia đình” kì lạ.
-Hey, YunHo! Tụ tập cả ở đây có trò gì hay ho vậy?
HeeChul tách khỏi đám dông, đi ra từ bữa tiệc. Anh hào hứng bước tới chỗ DBSG.
-Ối!!! ChangMin…_HeeChul giật thót người, ôm mặt la thất thanh.
-Hyung…_Max mếu máo khóc lóc
Anh đứng bần thần sững sờ.
-Hyung à~…_Max nài gọi sụt sùi
-Jung Yun Ho!!! Cậu làm cái gì thế hả?!_HeeChul túm cổ áo U-know giận dữ đến phát điên
-H…Hyung… Bình tĩnh đi… Là tại ChangMin…
-Đừng có giải thích với tôi!
-Nhưng…
“Yeah!!! Cứu tinh đây rồi!”
-Lẽ ra phải đặt thêm một cái đĩa trên đầu nó chứ!
-Dạ…?
“Ehh???”
|