Bus Stop - Bến Dừng
|
|
-Sao cậu lại dung túng cho đứa trẻ hư đốn đó thế hả? Hussh… Cậu làm anh thất vọng quá. JunSu, chạy ra kia lấy mứt hoa quả lại đây. Cái tô to to, bự nhất ấy. Đặt lên đầu Minnie đáng yêu của chúng ta.
Max sa sầm mặt mày. Có cảm giác như đá tảng vừa rơi ầm ầm xuống đầu mình. Micky với Xiah thì đập bàn cười lăn lộn.
“ĐỒ CHUL GIÀ XẤU XA!!!”
-Nhân tiện, ChangMin đang bê như thế này, sao chúng ta không ăn luôn đi nhỉ?_LeeTeuk từ đâu chen vào.
“JeongSu! Lần sau em sẽ bỏ pháo hoa xạ tiễn vào áo của hyung!!!”
-Ý kiến hay đấy. Nào, Minnie, hạ cái đĩa thấp xuống thì hyung mới gắp được. Em phải phục vụ cho tử tế chứ.
“Grrr… Mấy người nhớ đấy. Thừa nước đục thả câu. Đồ… bẩn tính! Tôi sẽ trả thù. Đó nhất định sẽ là một sự trả.thù.ngọt.ngào.nhất trong lịch sử của dòng họ Shim. Lấy danh dự của Napoleong ra thề!”
-Các cậu cũng bất hạnh ghê. Coi KyuHyun nhà anh đó, chẳng bao giờ quấy nhiễu, phá phách. Đó mới là chuẩn mực của một người đàn ông chân chính. Sinh cùng năm mà đẳng cấp khác biệt quá hà.
-Thôi nào, HeeChul hyung. Đừng bắt nạt ChangMin của tụi em nữa mà. Minnie, em cũng lại đây đi.
-Vẫn là Joongie tốt với em nhất. Em yêu hyung!
Cuối cùng lại phải Hero ra tay dẹp loạn, sắp xếp lại mọi thứ về đúng vị trí của nó. Nhiều lúc anh cũng thấy phát mệt với vai trò người thu dọn tàn cuộc này. Max vừa được giải phóng thì chạy ào đến bám dính Hero không rời khiến U-know cau mày bất mãn.
-Này, Joongie…
-Cậu còn muốn sao nữa hả?
Hero liếc một cái sắc lẹm làm U-know rùng mình lùi lại, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
… .. .
-Rút cục thì bữa tối của tớ giải quyết sao đây?
Hân chống cằm gõ nhịp tay xuống bàn chán chường. Theo dõi từ nãy đến giờ mà chẳng ra đâu vào với đâu cả.
-Hỏi Chúa ấy_Vũ nhón một miếng mứt hoa quả.
* * *
[DBSG-Max]
~End VII~
#32 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
VIII
-Chuyện này… thật ngại quá. Là lỗi của chúng tôi.
-Ồ, không sao mà._Vũ che miệng cuời_Chỉ là đồ ăn thôi. Lỡ ăn mất rồi thì cũng đâu thể trả lại được.
“Như vậy là “không sao” hay “có sao” chứ?”
U-know kéo Max đuổi theo Hân và Vũ ra bên ngoài phòng tiệc. Việc xảy ra tuy chẳng hề to tát nghiêm trọng gì nhưng khiến anh không khỏi áy náy, day dứt. Anh cũng ước thứ mà Max nuốt không tiêu hóa được để anh thụi cho nó một cú ói ra hết đi cho đỡ ái ngại.
-Vậy, dù sao cũng đã thế rồi. Tối nay hai người dùng bữa với chúng tôi ở khách sạn luôn nhé?
-Sao cơ?!_Mắt Hân lóe sáng.
-ChangMin đã ăn mất bữa tối của Han ssi, nên hãy để chúng tôi đền bù bằng bữa tối của chúng tôi.
Hoàng tử Micky điềm đạm giải thích bằng một nụ cười ngọt ngào đến rụng rời chân tay. Hân nhảy cẫng lên chạy lăng xăng quanh anh hỏi “Thật à”, “Thật không?”… mãi. “Giống con chó Fox của ông lão hàng xóm cạnh nhà mình quá” Micky đã xoa đầu Hân và bồi hồi tưởng nhớ quê hương như thế.
-Ý cô thế nào?_U-know nhìn Vũ
-Xem con nhỏ đó quẫy đuôi mừng rỡ thế kia là hiểu rồi. Làm phiền các anh quá.
-Đâu có. Nhưng, trước hết… Minnie!
-Vâng, hyung.
Max ngoan ngoãn đứng dậy, đến chỗ Hân
-Han ssi. Thành thật xin lỗi.
-Không thành vấn đề. Tôi đâu có bị thiệt thòi gì_Hân tươi cười_Tôi chỉ muốn hỏi sao anh để lại mỗi cái bánh nếp, “tốt bụng” quá vậy?
-Tại chưa kịp ăn hết thì YunHo hyung đến_Max hồn nhiên.
-Đúng là thành thật quá ta. Anh giống tôi ghê. Hờ hờ…
Sau đó Max quay sang Vũ. Nhưng có điều gì đó khiến anh khựng lại. Max há mồm rồi lại thôi. Anh nghển cổ nhìn trần nhà rồi lại liếc ngang liếc dọc. Anh định giơ tay lên rồi lại gãi gãi tóc. Mọi người tròn mắt theo từng nhất cử nhất động của Max mà không biết anh ấy muốn diễn đạt điều gì.
-Nếu anh định dùng “body language” thì… tuy tôi cũng không hiểu lắm, nhưng có lẽ thế là ổn rồi_Vũ nghiêng đầu cười méo xệch.
-Không… không phải. Chờ chút.
Max lôi Hân ra một góc thì thầm
-Tên cô ấy là gì vậy?
-Vũ.
-… *nghệt mặt*
-Hoàng Ngọc Vũ.
-… *Cau mày*
-Kim Eun Jin.
-Hả?!
Hân quan sát bộ mặt ngơ ngác với chữ “HẢ” to đùng của Max là hiểu. Lại vấn đề muôn thuở của bất đồng ngôn ngữ. Đôi khi Hân thấy tự hào vì có thể nói thành thạo tiếng Việt, thứ tiếng với dấu má, âm điệu, ngữ pháp… nhằng nhịt.
-Cậu vẫn chưa nói vói họ à?_Hân nhìn Vũ
-Nói cái gì?
-Thế mấy ngày qua gọi nhau kiểu gì vậy?
-“Này”_Max đáp thẳng mà không thèm suy nghĩ.
-…
-Cô phản ứng kiểu gì thế? Có phải tôi cố ý đâu!
-Tên cô ấy… khó quá_Hero chợt lên tiếng.
-Vũ có quốc tịch Hàn Quốc nên dĩ nhiên cô ấy có tên tiếng Hàn mà. Kim Eun Jin. Nhưng thường ở đây mọi người không gọi như vậy.
-Cái gì?_DBSG đồng thanh
-Bố tôi là người Hàn Quốc_Giờ Vũ mới giải thích.
-Ồ… _Những cái đầu gật gù, ngoại trừ Max.
…
|
-Anh kiếm đâu ra mấy cái bùa lòa loẹt đó thế?
Hân và Max vẫn ngồi thu lu ở một góc.
-Tôi đang nghĩ có nên hành lễ với cô ấy không. Không biết chừng cô ấy là sứ giả của thần thánh bị lưu lạc tới nơi này.
-Nói rồi mà. Bố cô ấy là người Hàn Quốc. T___T
…
* * *
-EunJin. Như vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều nhỉ?
-Hả? Umh…
U-know cười nhẹ nhõm. Anh rời khỏi chỗ Vũ, tới bên Hero. Họ quàng tay nhau và đùa giỡn, trêu chọc các thành viên khác gần đó. Vũ xoay người, tì vào thành lan can nhìn xuống đại sảnh tầng dưới. Một khoảng trống mơ hồ len lỏi trong trí óc cô. EunJin… Đã lâu lắm rồi cô tưởng mình lãng quên cái tên đó. Hồi nhỏ bố luôn bồng cô lên quay tròn và gọi như thế. Nhưng bố đi từ bao giờ cô cũng chẳng nhớ nữa. Bố bước ra khỏi cuộc sống và kí ức của cô nhẹ như một cơn gió heo may đầu thu.
Dường như suy nghĩ xa xưa về quá khứ đang kéo Vũ xuống. Vũ thấy mất thăng bằng và lảo đảo. Không. Có cái gì đó vừa xô vào Vũ. Cô không kịp ý thức được mình đã làm thế nào. Phía trước vụt qua tối sầm. Khi mở mắt ra thì thấy mình gục cạnh chậu cây cảnh và dãy ghế chờ. Một cô gái khác cũng ngã ở cạnh đó. Vũ hiểu ra nguyên nhân của sự chấn động vừa rồi. Một vụ va chạm nguy hiểm. Hồi nãy trượt chân lăn xuống cầu thang là tiêu rồi. Hú hồn!
Khuôn mặt Hân hiện ra trắng bệch. Hân ào tới đỡ cô.
-Khi tớ quay lại.. tớ đã không kịp… tớ tưởng cậu ngã xuống đó…
Giọng Hân run run đứt quãng. YunHo và DBSG cũng chạy đến.
-Tiff, em không sao chứ?
Trong lúc mọi người vây quanh Tiffany lo lắng hỏi han, bỗng Hero nhìn sang Vũ.
-Cô… có sao không?
Vũ lắc đầu cười. Cô gái kia vừa đứng dậy được, chỉ thẳng vào mặt Vũ đay nghiến.
-Cô có mắt không vậy? Sao đứng giữa đường vuớng víu quẩn chân người ta như vậy chứ?
-Tiff…
-Lỡ xảy ra tai nạn thì cô có chịu nổi trách nhiệm không?
Vũ ngoảnh mặt lờ đi. Nhưng đôi mắt Hân thì tối đen lại phẫn nộ. Cô có linh cảm không hay nên vội kéo tay Hân ngăn lại. Nếu để cơn giận của Hân bùng phát ở đây thì e rằng sẽ gây rắc rối không nhỏ. Lúc này Hân có thể sẵn sàng bất chấp tất cả mà không hề mảy may suy nghĩ hậu quả, kể cả việc đánh lộn.
-Hân, đừng. Chỗ này không được… Coi như không nghe cô ấy nói đi_Vũ giữ chặt tay Hân.
-Thật xui xẻo. Muốn ra ngoài cho đỡ ồn ào mà cũng không yên nữa._Tiff làu bàu, phủi áo và vuốt lại tóc.
-Cô câm đi.
Giọng Hân vang lên lạnh băng khiến tất cả sững sờ. Vũ ôm đầu ngao ngán.
-Cái… Cái gì?_Tiff trợn trừng mắt
-Là lỗi của ai trước chứ?
-Hân, bỏ đi! Đừng gây chuyện nữa_Vũ nài
-Nếu không phải cô đi đứng ẻo lả đụng chỗ này đụng chỗ kia thì đâu có ảnh hưởng gì tới ai? Vậy mà ngang nhiên mắng người ta như đúng rồi ấy. Cô có được giáo dục tử tế không thế?
#34 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Vũ há hốc mồm. Thế này thì không cứu vãn nổi nữa rồi. Sao lại chọc vào Hân đúng lúc con hổ này đã cáu tiết sẵn từ trước chứ. Chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa vốn đang cháy phừng phừng.
-Hai người họ đều đang nộ khí xung thiên. Có nói gì họ cũng không nghe đâu._Hero kéo Vũ lùi lại.
-Nhưng…
Vũ lưỡng lự lo ngại. Micky vỗ nhẹ vai cô mỉm cười trấn an.
-Tiff sẽ nghe lời người khác.
…
-Cô… Sao cô dám…_Tiff giận run đến xì khói trên đỉnh đầu.
-Sao tôi không dám? Cô nghĩ mình là ai thế?_Hân cười khẩy đáp trả.
-Cô nên hiểu rõ vị trí của mình, nhóc con!
-Oh, I know, sunbae nim. She is a big big star~ _Hân ngân nga
-Đầu óc có hạn như cô mà cũng bíết chút tiếng Anh cơ đấy.
-Nói mới nhớ! Thật xấu hổ cho “chút tiếng Anh” của mình là tôi nhiều khi không phân biệt được “big” với “pig” đâu đấy.
-CÔ…
Cơn bùng nổ của Tiff bị xen ngang bởi một người. U-know đứng chặn giữa Tiff và Hân, lôi Tiff về phía sau. Tiff vùng vằng ấm ức, không thôi càu nhàu anh sao lại cản cô. Anh giật mạnh tay cô dứt khoát, nét mặt đanh lại
-Tiff, đừng quậy phá nữa.
-Nhưng cô ta…_Tiff hậm hực
-Anh nhìn thấy hết rồi. Là em xô vào EunJin. Xin lỗi cô ấy đi.
-OPPA!!!
Tiff gào lên, cay đắng nhìn U-know như không tin nổi vào chính mình. Anh không bảo vệ cô mà lại bênh vực mấy con bé xa lạ đó ư? Anh quên rằng cô mới là ngươi cần được chăm sóc, quan tâm ư? Anh không thấy con nhỏ hỗn xược xúc phạm lòng tự trọng của cô như thế nào ư? Vậy mà giờ anh lại bảo cô cúi mình trước chúng. Anh điên rồi!
Tiff phẫn nộ gạt phăng anh ra khỏi tầm mắt. Một lần nữa cô bị giữ chặt bởi sự cứng rắn lạnh lùng của anh.
-Anh nói là mau . xin . lỗi . đi.
-Oppa à!
Một khối khí đè nặng lên Tiff khiến cô không thể cử động, càng không thể phản kháng. U-know không hề nổi giận, nhưng cô chỉ biết đứng lặng trước mệnh lệnh đanh thép của anh như một đứa trẻ cố dùng sự bướng bỉnh của mình chống lại sức uy hiếp khủng khiếp này.
-Em nên nhớ mục đích của chuyến đi lần này. Chúng ta đến đây vì lễ kỉ niệm quan hệ hữu nghị Việt-Hàn, chứ không phải để em giở thói trẻ con hoạch họe, chèn ép người ta.
-YunHo oppa…
-Em cư xử thật chẳng ra sao. Chuyện này lỡ mà đến tai báo chí thì không hay ho gì đâu. Ít ra em phải luôn ý thức được mình là trưởng nhóm của SNSD. Hiểu không?
-Em…
Tiff cụp xuống ỉu xìu. Anh nói không sai, cũng chẳng thừa một lời nào cả. Rời xa ống kính máy quay phút chốc làm cô quên đi cái mặt nạ thần tượng của mình. Cô vẫn còn quá non nớt. Cô không suy tính, chín chắn được nhiều như anh. Rõ ràng đây là sai lầm không đáng có với người giữ vai trò leader như cô. Sao cô có thể hành động ngu ngốc đến thế. Nhưng vì vậy mà cô phải xin lỗi họ à? Làm sao cô có thể… Cô sẽ xin lỗi, nhưng là với anh chứ không phải họ.
|
-Có chuyện gì ở đây thế?
Nguời phụ trách nhóm phiên dịch viên xuất hiện. Sự ồn ào còn kéo theo vài người khác bên trong. HeeChul ló đầu ra tò mò. Cả LeeTeuk, HanKyung và SiWon cũng tới nữa. Jessica, Yuri sốt sắng ùa đến cạnh Tiffany. Người phụ trách lật chiếc thẻ đeo trước ngực của Hân và Vũ.
-Trịnh Việt Hân, Hoàng Ngọc Vũ. Hai cô là sinh viên bên FTU phải không?
-Vâng, thưa thầy…
-Chỉ là va chạm nhỏ thôi. Tất cả đều ổn.
U-know đỡ lời để làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng. Hân mím môi bướng bỉnh. Còn Vũ chỉ lặng thinh nhìn xuống đất. Những người còn lại cũng chẳng biết nên làm gì cả.
-Dù là bất cứ lý do gì, hành động lỗ mãng với khách ngay tại đại sứ quán của họ là điều không thể chấp nhận được. Các cô lớn cả rồi, có biết suy nghĩ không thế hả?
-Tụi em xin lỗi…_Vũ lí nhí
-Không phải xin lỗi tôi! Xin lỗi người ta ấy!
-Sao cơ ạ?_Hân bật dậy
“Ô hô! Tình thế đảo ngược?”
Tiff nhếch mép, cười hả hê trong lòng. Coi bộ dạng nhăn nhó tức tối của Hân hệt như Tiff lúc bị U-know kêu đi xin lỗi. Thật thỏa mãn, hài lòng làm sao. Vậy là huề nhé. Không phải chỉ mình Tiffany ta chịu ấm ức nữa rồi.
-Hôm nay là ngày gì mà quanh ra quẩn vào cứ xin lỗi qua xin lỗi lại hoài thế nhỉ?
Xiah thở dài…
…
-Thế nào? Còn không nhanh lên, hay là muốn tôi phải trực tiếp báo cáo chuyện này về trường?_Ông thầy sẵng giọng.
Hero liếc nhìn Vũ…
Vũ biết không phải chuyện trẻ con, không dễ dàng phủi tay cho qua được. Nếu bị làm ầm lên thì tất cả mọi công sức từ đầu đến giờ đều đi tong. Người đề cử Hân và Vũ là cô Thảo cũng phải chịu trách nhiệm. Chịu lùi một bước là hơn…
Mọi người đều im lặng chờ đợi. Vũ không chần chừ lâu, đến thẳng trước mặt Tiff cúi đầu.
-Xin lỗi.
Tiff chỉ mỉm cười gật nhẹ, nhưng mắt hướng chằm chằm tới một người khác. Hân ngoan cố đứng im, không chịu nhúc nhích và cũng không có ý định tới chỗ Tiff. Vũ quay lại, lặng lẽ…
-Hân.
-…
-Cậu đã quá lời với cô ấy. Cậu cũng sai rồi.
-…
-… Tớ không phải Duy Anh. Tớ không ngã xuống cầu thang đó. Đừng để bị chuyện cũ ám ảnh nữa.
Giọng Vũ nhỏ dần rồi rơi vào khoảng không vắng. Câu nói của Vũ khiến Hân lập tức tái xanh, cau mày giận dữ. Ánh mắt rõ ràng khó chịu, oán trách Vũ. Nhưng cô không né tránh nữa mà kiên quyết nhìn thẳng vào sự cứng đầu đó của Hân. Cô biết Hân có phản ứng nghĩa là Hân vẫn còn lý trí, Hân sẽ chịu xuống nước…
…
-Xin lỗi.
Hân nuốt nghẹn từng lời, nắm chặt đến hằn rõ những vệt đỏ trong lòng bàn tay…
* * *
~End VIII~
|
-Không đuổi theo sao?
-Cô ấy mà quay lại thì sẽ bóp cổ anh lòi mắt ra đấy._Vũ lườm
Max nhẫn tâm trong lúc chiến loạn hỗn độn vẫn cố ăn nốt cái bánh nếp cuối cùng với vẻ mặt tưng tửng thản nhiên “cho nó khỏi lạc đàn”. Vũ thả người ngồi phịch xuống ghế mệt mỏi. Người phụ trách đã đi lo dàn xếp với Tiff. Khách bên trong nhìn ra xì xào tò mò rồi cũng giải tán dần. Hân bỏ đi ngay sau đó, không liếc Vũ lấy một cái. Tất cả cứ rối tung lên trong đầu Vũ quay mòng mòng. Chỉ bị ngã thôi mà sao phải thành ra phiền phức đến thế này cơ chứ…
-Không phải không muốn đuổi theo, mà là không thể đuổi theo được. Đúng không?
U-know cúi xuống nắm cổ chân Vũ nâng lên.
-Anh làm gì thế?!_Vũ hoảng hốt giật lùi lại
Nhưng anh vẫn giữ lấy không buông và bắt đầu xem xét, nắn bóp thử
-ĐAU!!! Tôi đạp anh bây giờ!
-Khụ…
Max mắc nghẹn miếng bánh trong cổ họng, đấm ngực ho sặc sụa. Anh nhìn Vũ e dè rồi huých tay Xiah:
-Sao cô ấy đột nhiên trở nên hung dữ thế?
-Giận cá chém thớt ấy mà. Đừng lại gần, cô ấy chém cả chúng ta luôn đó.
-Kiềm chế được đến bây giờ là giỏi lắm rồi…_Hero trầm ngâm.
… .. .
-Buông ra chưa?! Anh còn định sờ mó chân tôi đến bao giờ?
Vũ gắt gỏng giãy dụa, mặc cho anh nhăn nhó khổ sở vì phải kẹp chặt chân cô. Bao nhiêu tức tối, giận dữ kìm nén từ nãy dồn lên, bùng phát hết ra ngoài theo cơn đau âm ỉ nhói buốt dưới chân. Vũ đang muốn điên lên đây. Nhìn mặt anh lúc này chẳng còn chút đẹp trai, sáng láng gì nữa. Mà chỉ thấy gắn chữ TIFFANY to đùng treo lơ lửng trêu ngươi. Thật muốn đấm cho tan nát quá! Sao anh không bớt tử tế, dịu dàng đi để cô còn có cớ mà trút giận chứ. Anh như vậy, mà cô thế này. Chẳng khác nào một con nhím xù gai nhọn cuồng loạn trong sở thú.
-Sưng thế này, cô nên đến bệnh viện khám thì tốt hơn.
-…
-Kéo áo lên xem nào.
Vũ trợn mắt, co chân thủ sẵn thế phi cho U-know một cước tung người thật nếu anh dám tới thêm 1 bước nữa. Anh chỉ bình tĩnh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc của con người từng trải.
-Ở hông chắc chắn cũng bị va đập bầm tím. Không kiểm tra cẩn thận thì có thể bị rạn xương đấy.
Vũ nhíu mày, hơi băn khoăn. Đúng là có cảm giác đau thật. Nhưng sao anh biết? Cô không hề để ý vì bị vết thương ở chân chiếm trọn tâm trí. Còn anh chắc chắn cũng không thể nhìn thấy. Vậy mà anh dám khẳng định như đinh đóng cột. Anh đâu phải bác sĩ thiên tài?
-Lát về tôi tự kiểm tra được._Vũ hạ chân xuống dè chừng
-Được. Vậy thì về nhanh thôi.
-Á!!! Lại cái gì nữa thế?!! Bỏ tôi xuống!!!_Vũ giật nảy người gào toáng
-YooChun, cậu vào báo với anh quản lý đi. Chúng ta sẽ về trước. Tiệc cũng sắp tan rồi.
U-know ngoái lại dặn Micky rồi xốc Vũ lên nhẹ như nâng một con gấu bông và bước phăm phăm xuống cầu thang, không buồn quan tâm sự phản đối kịch liệt của “nạn nhân”
-Jung Yun Ho! Bỏ xuống đi!
#37 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
-Đừng có vùng vẫy nữa, lại ngã bây giờ. Chân tay như vậy mà tự đi sẽ nguy hiểm lắm.
-Để anh bế thế này diễu qua diễu lại trước mặt thiên hạ còn nguy hiểm hơn!!!
-Ủa? Thế hả?
-Đồ ngốc! Tôi không chết vì ngã cầu thang mà bị fan của anh lột xác trước đó!
U-know ngừng lại, ngẫm nghĩ hồi lâu. Anh thấy cũng đúng. Có lẽ thế này không ổn thật.
-Minnie, lại đây đi. Anh khiêng đầu, em bê chân.
-Tôi không phải lợn!
Vũ hét, tức đến ứa nước mắt mất.
-Cậu cõng cô ấy đi.
Hero bước lên trước đề nghị. Nếu còn nấn ná, lằng nhằng ở đây thêm nữa thì vụ ầm ĩ thứ hai này sẽ lại lôi kéo sự chú ý của mọi người cho xem. Mà tình huống như vậy thì biết giải thích kiểu gì cho êm xuôi được. Chả lẽ lại bảo DBSG đang cố bắt cóc hay thủ tiêu một cô gái. Anh cởi áo sơ mi ngoài, phủ lên đầu Vũ. (Tất nhiên là anh ấy còn mặc cáo áo phông khác bên trong)
-Trùm cái này vào. Để nếu lỡ có ai thấy cũng khỏi tung tin đồn nhảm gây scandal. Người ta sẽ chỉ nghi ngờ, thắc mắc chán rồi thôi.
Đến nước này thì Vũ không nỗ lực quẫy đạp chống đối nữa. Cô đành dịu lại, để yên cho U-know cõng ra xe. Vũ rúc xuống, vùi mặt sâu trong bóng tối dưới lớp áo. Bờ vai anh cao lớn, vững chắc che phủ toàn bộ gương mặt cô thoáng nét bối rối ngượng ngập. Thoảng hương thơm dìu dịu từ chiếc áo quện trong mùi tóc anh man mác vị bạc hà… Vũ khẽ thở nhẹ, chìm trong mơ màng cùng với cơn đau dai dẳng tê dại lan tỏa khắp người…
* * *
Cộp. Cộp. Cộp.
Hân dậm mạnh chân lê từng bước nặng nề như muốn làm sập cả mấy tầng nhà. Giá bây giờ có cơn mưa bóng mây ập xuống giúp cái đầu Hân nguội bớt thì tốt quá. Trong người bứt rứt, khó chịu không yên mà chẳng thể giải tỏa. Cảm giác bức bối khiến cô tức giận với mọi thứ, kể cả mấy lọn tóc mái lòa xòa che trước mắt. Hất lên rồi nó lại rủ xuống. Có cái kéo hay gì đó tương tự ở đây thì Hân đã cắt phứt ngay đi cho rồi. Lúc này Hân thật sự không muốn tiếp xúc với ai. Nhưng…
-Anh còn định theo tới chừng nào thế?!_Hân quay phắt lại gắt.
KiBum không đáp, chỉ im lặng đi theo cô. Cô bước anh cũng bước. Cô dừng lại anh cũng dừng lại. Như một cái bóng âm thầm…
Cộp. Cộp. Cộp.
-Nếu anh muốn đi vệ sinh thì Toilet nam ở bên kia!
-…
Cộp. Cộp. Cộp.
-Này! Em cáu thật đấy!!!
-…
Anh vẫn đứng im nhìn cô với hai tay đút hờ túi quần bên hông. Đôi mắt anh sâu thẳm chìm dưới lớp tóc dày sẫm màu. Bóng dáng đó bỗng nhạt nhòa và xa vời quá…
-Kyahhhh…!!!
Hân lao thẳng đến thụi mạnh vào bụng anh. KiBum cúi gập người nhưng tuyệt nhiên không hề kêu một tiếng.
…
Đã chứng kiến bộ dạng thảm hại đó của cô rồi, anh còn muốn bỡn cợt cô đến bao giờ? Anh biết rõ cô không muốn anh thấy cô như vậy mà. Cô nhục nhã, xấu hổ chưa đủ sao mà anh cứ đùa giỡn, khiêu khích sự nhẫn nhịn tủi hờn của cô. Cô chỉ mong bốc hơi ngay trước anh, anh có hiểu không?
…
|
Hân không nhớ mình đã đánh anh bao nhiêu cái, đánh nhiều như thế nào. Không biết anh có đau lắm không, nhưng tay cô thì đau. Đau và mệt đến mức không nhấc nổi lên nữa. Cô khuỵu xuống, ngồi dựa vào tường xụi lơ. Bao nhiêu ức chế trút cả lên anh rồi nên giờ đầu óc trống rỗng, nhẹ tênh…
Bịch. KiBum ngã lăn ra sàn, nằm bất động.
-Oppa…?
-…
Hân thử lay nhẹ. Không phản ứng gì cả.
-KiBum à?!
Cô kéo, đẩy, nâng anh lên… Nhưng cả người anh mềm oặt như động vật không xương sống. Hân cuống cuồng lao đến hốt hoảng, mặt cắt không còn giọt máu.
-Anh sao thế? Không phải bất tỉnh rồi chứ?!
-…
-Đừng có dọa em mà! Anh bị đau chỗ nào vậy? Có đau lắm không? Hả?
-Đau chết đi được ấy.
KiBum lồm cồm bò dậy. Hân rũ xuống thở phào. May mà vẫn còn sống, nếu không chắc đích thân ngài Lee Soo Man đặt vé một chiều tiễn thẳng cô sang thế giới bên kia luôn quá. Anh xoay cổ, vặn tay, xoa xoa những chỗ đau ê ẩm khắp người. Hân lén nhìn ăn năn, hối lỗi. Cô ấp úng một cách khó khăn
-Em… xin lỗi…
Anh chỉnh lại những nếp áo và cười.
-Dĩ nhiên anh sẽ không để em đánh suông như vậy đâu.
-Chứ anh định đánh lại hả?
Hân chột dạ lo lắng, giơ ngay tay sẵn sàng phòng thủ. Anh khẽ nhíu mày nhăn nhó.
-Anh không theo “Chulie giáo phái”.
-Hà…_Hân thở ra nhẹ nhõm.
-Nhưng bắt em làm nô lệ cho hyung ấy thì cũng có thể.
KiBum trầm tư đắn đo cân nhắc…
-Anh hãy đánh em luôn đi._Hân lập tức đổi giọng, dứt khoát.
#39 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Cuối cùng cũng kết thúc một ngày dài lê thê kéo theo đầy những rắc rối. Hân giữ nguyên mái tóc ướt chưa sấy mà buông người nằm dài xuống giường thoải mái. Trần nhà cao và trắng xóa. Cô chầm chậm thả hồn lâng lâng theo giai điệu “You’re the one” du dương ngọt ngào. Gương mặt anh trắng mịn với kiểu cười mỉm chi dễ thương ấm áp chợt hiện ra chập chờn, mơ hồ đung đưa. Hân ôm gối cười, lăn tròn vài vòng phấn khích.
Có lẽ cô nên tập boxing như anh để lần sau có lỡ… sẽ không phải làm đau người khác. Nghĩ lại mà thấy áy náy quá chừng. Nếu không có anh thì không biết cô còn giữ tâm trạng tồi tệ u ám đó đến khi nào. Anh nói đúng. Buồn thì khóc, giận dữ thì la hét, bực bội thì hãy trút hết ra ngoài… Thể hiện cảm xúc mới chính là đặc trưng cơ bản khiến con người phân biệt với động vật. Chân lý đó đơn giản nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng. Rũ bỏ được hết áp lực đè nặng trong lòng khiến Hân dễ chịu, bình tâm lại hơn. Cô muốn cảm ơn anh thật nhiều, một dịp nào đó… nhất định…
…
Hân mỉm cười khép mí mắt nặng trĩu, nhẹ nhàng trôi vào những ý nghĩ êm dịu lắng đọng.
“You are the one…
Ojig nomani nae sarang
You are the sun…
Ddasuhi gamssaon miso
You are my love…
Ddo na yogshi gudaemanui ojig dan han saram
Onjeggajina gyothe issoyo..."
…
Dường như còn bỏ quên điều gì đó…
Hình ảnh đẹp đẽ về ngày hôm nay đang từ từ tua ngược trở lại như một thước phim quay chậm thật êm đềm… Anh… Tiffany, bữa tiệc, thức ăn và…
…
TRỜI ƠI! BÀI THI NGÀY MAI!!!
* * *
~End IX~
|