Bus Stop - Bến Dừng
|
|
X
Nhiệt độ trái đất đang tăng lên từng ngày. Biết thế. Nhưng tăng vùn vụt kiểu này thì ai mà chịu được. Vừa mát mẻ một chút đã lại nóng tưng bừng khói lửa rồi. Ngày nào cũng tắc đường, đông đúc, bụi bặm, ngột ngạt… Cái nóng đô thành khắc nghiệt hơn nơi khác thì phải. Nóng nực thế này mà sao người ta cứ tích cực đổ ra đường làm gì thế không biết. Ngồi nhà cho khỏe có phải hơn không. Hân vừa quăng xe ngoài sân, bò vào được đến phòng khách là nằm sượt ra ghế thở phì phò.
“Sống sót trở về rồi. Kinh khủng quá.”
Thi với chả thố. Thi cử vốn là nghiệp chướng của một đời học hành. Tuy không tốt đẹp mĩ mãn gì, nhưng tóm lại thì cũng đầu xuôi đuôi lọt. Chính thức bắt đầu kì nghỉ hè được mong chờ nhất trong năm rồi. Hân thở dài mãn nguyện.
…
“Why not we nal guri shwibge tona gani
why not we amu mal mothanun goni
why not gurohge tonani ni mami pyonhani
why why why why
why not nal pogihal jongdoro himduroni
why not sangchopunin nan ije ottohgeya hani
why not meil bam ulda jichyo jamduroya doeni
why not why not tell me something
You'll see you'll be nomu saranghesso~
Yeah yeah~ 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8 yeah~…”
…
Tiếng WooHyuk gào thét “Sun that never sets” vọng lại đánh thức Hân. Cô không buồn ngóc đầu dậy, uể oải đưa tay quờ quạng điện thoại réo ầm ĩ trong cặp.
-Alo…?
[…]
-Hello? Wei? Moshi moshi? Yeoboseo?
[Han ssi…?]
-Vâng, Hân nghe đây. Ai thế?
[Tôi là Moon Geun Su đây.]
-À, vâng. Anh Moon, chào anh. Anh gọi có chuyện gì không ạ?_Hân niềm nở dồn dập.
“Anh Moon nào thế nhỉ?!”
Hân mơ màng ngáp ngắn ngáp dài còn chưa hết ngái ngủ. Cô cũng chẳng hiểu mình đang nói chuyện gì, với ai nữa. Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào, xôn xao… Hân sắp tuột rơi luôn cả điện thoại trong tay rồi.
[Tôi là quản lý của Super Junior. Thực ra…
-Anh đưa điện thoại đây cho em. Hannie!]
-HeeChul ssi?_Giọng Hân lè nhè
…
HeeChul nhảy tới giật cái điện thoại xí xớn. SJ đang tập trung cả ở phòng LeeTeuk, tổ chức ăn uống náo nhiệt cùng với đống “chiến lợi phẩm” thu về từ buổi họp fan lúc sáng chất đầy trên giường. Mọi người háo hức mở thiệp và quà, tí tởn chạy qua chạy lại xem cái này, khoe cái kia. Căn phòng trở thành như gian hàng hội chợ lúc nào không biết. Đông vui nhộn nhịp hơn cả tiệc tùng.
-Tới đây ngay đi_HeeChul ra lệnh ngắn gọn.
[Nhưng em đang được nghỉ mà. Em không có lịch làm việc hôm nay]
-Thì bây giờ có việc. Đừng kì kèo nữa.
[Em mệt lắm, vừa xông pha chiến trận về. Lại còn chưa được tắm nữa…]
-Lúc nào tắm mà chả được!
-Hyung, để em cho.
KiBum kéo áo HeeChul, ngước nhìn chờ đợi. Anh nhướng mày ngạc nhiên nhưng KiBum chỉ cười rất tự tin, gật đầu chắc nịch. HeeChul đành ngần ngại chuyển máy.
-Anh đây. Em đến đi.
Cạch.
…
Im lặng một phút.
KiBum chỉ nói gọn lỏn có thế rồi cúp máy cái rụp. Làm tất cả ngẩn người mắt tròn mắt dẹt. Còn anh bình thản lăn ra giường trùm chăn ngủ tiếp. KangIn lon ton chạy đến sờ trán, bắt mạch.
-Có phải nó vừa mơ ngủ không? Hồi nào tới giờ nó có hay bị mộng du không?
HeeChul bực mình tiện chân đạp KangIn một phát phũ phàng, can tội dám xí xớn thằng bé yêu quý của anh. Nhưng, chính anh cũng nghi ngờ… KiBum vừa mơ ngủ thật. YeSung chép miệng cười trừ.
|
-Đúng là được đích thân HeeChul hyung một tay dạy dỗ có khác. Đến cả phong cách cũng bị “Chulie hóa” rồi
-Hay nhỉ? Thế cũng được à? Hôm nào mình cũng thử với SNSD…_ShinDong tần ngần.
-Anh xin cậu, anh van cậu_LeeTeuk chắp tay lạy_Cậu biết quý trọng tính mạng một chút cho SJ này nhờ với.
HanKyung ném cái gối vào mặt ShinDong đang đần thối ra ngơ ngẩn.
-Bummie thì muốn thế nào cũng được chứ em mà cư xử kiểu đấy xem, chúng nó chả nghiến răng, mắt trợn ngược lên, bu vào đánh hội đồng cho hỏng người ấy chứ.
-Bất công!_ShinDong tức tối làu bàu.
* * *
Nửa tiếng sau, Hân có mặt thật. Trong bộ dạng xơ xác không khác gì “cái bang” tái thế. HeeChul giật mình tự hỏi không hiểu sao bảo vệ và lễ tân có thể để cô ấy qua trong tình trạng đó được (Cô thành ra thế này là vì ai chứ?) Hân rầu rĩ thất thểu bước vào như con tin miễn cưỡng bị áp giải.
-Hey, Hannie! Tắm chung không?_LeeTeuk ló đầu ra từ phòng tắm nháy mắt.
-Okie._Hân quay phắt, đi thẳng tới hướng đó.
-Chán . sống . đến . thế . rồi . à? Lại đây!
HeeChul tóm Hân lại, lôi xềnh xệch vào bên trong. Còn LeeTeuk thì bị KangIn chạy ra xách cổ, tống vào phòng tắm rồi khóa trái cửa, phủi tay như vừa vứt một bịch rác. HeeChul quẳng Hân ngồi phịch xuống giường, giữa đống quà cáp lỉnh kỉnh. Cô nhấc một lá thư gần nhất mở ra xem thử. Trong lúc đó SungMin ở đằng sau thấy ngứa chân ngứa tay, vớ lấy cái lược và tiến hành “làm việc” với mái tóc rối tung của Hân. Anh cau mày ngẫm nghĩ, mình sẽ thiết kế kiểu gì đây nhỉ? EunHyuk bên cạnh lôi đâu ra mấy thứ phụ kiện nơ, kẹp tóc,… và cũng bắt đầu nghịch.
-Á! Nhẹ tay thôi, EunHyuk. Đừng kéo tóc em. Đây là thư của fan mà?
-Thì đó!_HeeChul nguýt dài.
-Có vấn đề gì sao?_Hân nhăn mặt mất kiên nhẫn.
-Không có gì thì gọi em đến đây làm gì cho chật chỗ?!_HeeChul cũng cáu.
-Hầu như đều viết bằng tiếng Anh mà! Fan cũng biết các anh không đọc được tiếng Việt nên đã cẩn thận chuẩn bị chu đáo như vậy rồi. Chỉ còn thiếu nước dùng luôn tiếng Hàn thôi đó! Mà có cả thư viết bằng tiếng Hàn thật đây này._Hân phẩy phẩy mấy tờ giấy trước mặt anh.
HeeChul mân mê con thú nhồi bông ngó quanh ậm ừ, lúng búng mãi trong miệng không thành tiếng.
-Đừng có nói… tiếng Anh của các anh vẫn tệ như hồi Fullhouse đấy nhé?
-Cũng không đến nỗi._Anh nhún vai
-Anh vẫn chỉ bập bõm được có mấy từ “Yo! Touch…man…” thôi hả?
-Khá hơn chừng đó._HeeChul vênh mặt kiêu kì.
Hân gục xuống với nỗi thất vọng ê chề. Đầu cô lại bị EunHyuk kéo tóc hay sao mà đau thế này. Chỉ mỗi như vậy thôi mà hành xác cô chạy tới chạy lui. HeeChul không giỏi tiếng Anh (hoặc đơn giản là lười, ngại động não) nhưng SJ chắc chắn có ai đó phải hiểu biết hơn chứ. Anh đúng là ác quỷ!
-Không phải kêu KiBum dịch cho là được sao?_Hân âu sầu thiểu não.
-Có thấy "cái đống lù lù" đằng kia không?
Hân quay nhìn theo phía HeeChul chỉ sang giường bên cạnh. Đầu lại đau nhói nữa rồi. Cô nhếch mép cười “Hờ…” một tiếng khô khốc. Sao mà SJ lắm ác quỷ trá hình thế không biết. Lạnh lùng bảo cô đến rồi cuộn tròn nằm ngủ ngon lành thế kia à? Anh sung sướng quá nhỉ? Hân hầm hầm cau có, cố dùng ánh mắt như chớp lửa đêm giông nhưng chẳng xi nhê gì đến anh cả. Anh vẫn ngủ và thở đều đều êm ái dưới gió điều hòa mát lạnh.
-Nhưng em làm nhiệm vụ phiên dịch Việt-Hàn chứ có phải Anh-Hàn đâu cơ chứ…
-Như nhau cả thôi. Mau đọc đi, lằng nhằng quá.
HeeChul phẩy tay thúc giục nhặng xị. Hân ủ rũ mở những tấm thiệp đầy màu sắc ra trước…
… .. .
* * *
#42 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Đọc lời của fan, đọc cảm xúc của chính mình… Hân dần trở nên chăm chú và không ngừng thấy thú vị. Rất nhiều tâm sự, rất nhiều lời yêu thương nhắn nhủ. Có cả sự cảm ơn và vô vàn những động viên, khích lệ… Cùng một tình yêu nhưng mỗi người dành cho SJ một khác. Có khi không cần thiết phải nói yêu, có khi chỉ là câu chuyện kể bình thường về cuộc sống hàng ngày, có khi đơn thuần nhắc tên một kỉ niệm đáng nhớ trong đời… mà vẫn luôn tràn ngập tình cảm sâu sắc, ấm nồng. Fan đối với thần tượng đơn giản là thế. Một sự bảo vệ, che chở vững chắc vô hình. Một bến bờ bình yên để dựa vào sau ngần ấy mệt mỏi, áp lực của showbiz. Một nguồn động lực mạnh mẽ không ngừng vươn tới giấc mơ xa vời hơn…
…
-Cái này dành cho RyeoWook nè. [Oppa à, sao tin đồn có lần tìm thấy underwear của YeSung oppa trong tủ quần áo của oppa phải không? Thật không vậy?]
RyeoWook ngây ra cứng đờ, ngượng chín cả người. KyuHyun, SiWon, KangIn, HeeChul… lăn đùng ngã ngửa trên giường cười rũ rượi như trúng số độc đắc cả lượt. Hân bịt miệng khúc khích cố tình trêu chọc “Thật không kìa?” suốt. Mặt anh đỏ lựng giấu sau gối, đến mức sắp bị thui chín mất rồi. YeSung giật vội lá thư, húng hắng quay đi chỗ khác càu nhàu
-Sao đến cả chuyện này cũng bị đồn ra ngoài được thế…
Hân quệt ngang nước mắt ứa ra vì cười, lật giở chồng thư dày cộm tiếp theo.
-AHHH!!!
Bỗng DongHae hét thất thanh khiến tất cả giật thót. Hộp quà rơi trên sàn lăn lông lốc. SungMin lỡ tay cắm phập cái trâm cài tóc xuống làm Hân dựng ngược, xém muốn xỉu. LeeTeuk quấn khăn tắm chân ướt chân ráo xộc ra, đầu còn phủ nguyên bọt trắng bồng bềnh. HeeChul nhảy bắn lên ôm chặt cổ HanKyung dáo dác nhìn quanh hãi hùng.
-Cái gì đấy? Bom hẹn giờ à? Chúng ta có phải sơ tán khẩn cấp không?
-Hay rắn rết, sâu bọ, chuột chết…? Anti fan hay khoái mấy trò đó lắm_ShinDong nép sau KangIn nơm nớp lo sợ.
-Đứa nào chơi ác gửi nguyên đống phân ở trỏng không chừng…_EunHyuk rùng mình lè lưỡi_DongHae, cậu “dính” rồi hả?
Bần thần một lúc lâu trong lúc mọi người nín thở hồi hộp, mãi sau DongHae mới quay ra ngơ ngác.
-Không. Là… cái này.
Anh giơ vật trong chiếc hộp hình trái tim lên. Một thứ sáng lấp lánh ánh bạc. HeeChul mở to mắt kinh ngạc, ai nấy đều bất ngờ, ngỡ ngàng. Chính là chiếc dây chuyền bị giật hôm trước ở cửa khách sạn. Vậy mà bây giờ lại được gửi trả lại lẫn trong số quà fan tặng. Thật lạ lùng. Hân nhặt mảnh giấy kẹp trong hộp. Nét chữ con gái nắn nót, mảnh mai.
[DongHae oppa, I’m sorry…]
…
Chỉ chừng đó thôi cũng đủ rồi. Mọi thứ thoải mái và nhẹ nhõm đi bao nhiêu. Hân đã thấy ánh mắt trìu mến, nụ cười vui vẻ trên môi DongHae khi HeeChul giúp anh đeo lại chiếc vòng cổ. HeeChul cũng trở nên hoạt bát, sôi nổi hơn khi nói về fan và cuộc gặp gỡ hồi sáng. LeeTeuk thở phào quay về với sự nghiệp tắm rửa dang dở của mình. SJ lại ồn ào, đùa nghịch náo loạn như thường. Hân khẽ cười, tiếp tục công việc trước khi bị “Chul già” cằn nhằn, giục dã.
* * *
~End X~
|
XI
-Hi, everybody! Đông đúc vui vẻ quá nhỉ?
Xiah tung tăng nhảy vào với tâm trạng phởn khác thường. DBSG lần lượt rồng rắn nối đuôi theo sau ních đầy ngoài cửa. Căn phòng với sức chứa có hạn càng trở nên chật chội. Phòng đôi mà hai chục con người chen chúc, còn rộng mới là kì diệu.
-Giời ạ!_HeeChul bĩu môi_Tự nhiên kéo nhau bầy đàn sang đây chi không biết. Thêm mấy đứa tới, hít hết không khí của tụi này rồi đấy. Vào WC đứng bớt đi, chả nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu cả.
-Mặt trời lặn lâu rồi!_Max nhấm nhẳng.
-Không sang thì hyung rủa xả là một lũ bạc bẽo, vô tình. Vừa mới thò mặt tới nơi thì đã lại bị chửi tới tấp. Hyung cũng tốt đẹp quá nhỉ?!
Đến lượt Hero chun mũi, gầm gừ giận dỗi. HeeChul phe phẩy cái quạt lông diêm dúa, đung đưa chân cười “he he...” đầy tà ác. Đúng là “kẻ tám lạng, người nửa cân”. Hân tặc luỡi cười nhạt. U-know náo nức bồn chồn, có vẻ không chờ đợi thêm được nữa. Anh cắt ngang cuộc tranh cãi và khoe rối rít cặp lắc bạc mà CassiopeiaVN tặng để xài đồ đôi với Hero cho xứng tầm YunJae. Xiah xoay tròn quả bóng mới cứng trên tay. Max chắc vừa ăn no cái bánh kem và tí tởn nghịch Game Station phiên bản xịn nhất. Còn Micky hãnh diện vuốt ve bộ đồ lịch lãm với hương nước hoa sang trọng, quý phái. Hôm nay quả là ngày bội thu của các sao.
Vũ sà đến cạnh Hân hớn hở không kém.
-Hay quá, tớ cũng đang muốn gọi cậu. Sao cậu lại ở đây? Hôm nay cậu xin nghỉ cơ mà?
-Thì tớ về nghỉ bây giờ đây._Hân đứng dậy vươn vai_Cậu vừa mới tới à?
-Ừ. Bọn tớ thi ca trước nên xong lâu rồi. Ở nhà cũng rảnh mà. Tối nay có hoạt động từ thiện ở trại trẻ mồ côi nên phải đến chuẩn bị trước. Tớ tưởng cậu ngại nên đòi nghỉ chứ._Vũ hạ giọng nói nhỏ mấy câu cuối.
-Coi như tớ không nghe thấy gì nhé. Tớ về đây.
Hân xách túi hấp tấp chuồn thẳng. Nhưng mới được có mấy bước đã lại bị LeeTeuk vừa chui từ phòng tắm ra chặn lại, lôi về chỗ cũ. Hân ngoan cố vùng vẫy thoát khỏi cánh tay rắn chắc của anh cho bằng được. Anh giằng co, vừa kéo, vừa đẩy cô vào trong.
-Đùa đấy à? Em đòi về thì ai làm việc cho bọn anh? Ngu sao mà để em chạy.
-Có bố trí người thay em rồi mà!_Hân ôm chặt cửa không buông.
-Vừa nãy đã gọi em nên anh bảo người ta về rồi.
-Em không biết! Đó là vấn đề của anh. Rõ ràng hôm nay em được nghỉ!
-Anh cũng không biết! Em được sắp xếp là phiên dịch viên của bọn anh thì phải có trách nhiệm làm việc tới nơi tới chốn chứ. Giữa chừng bỏ của chạy lấy người thế à? YeongWoon, ShinDong! Hai đứa lại đây gỡ con bé ra không nó kéo bung cả cửa phòng mình bây giờ.
... .. .
-Đằng nào cũng ở đây rồi, em chịu khó một chút đi nhé ~
KyuHyun huýt sáo cười cười một cách tàn nhẫn và vỗ lưng Hân an ủi sau khi cô bị dùng vũ lực khiêng vào như tù nhân trốn trại.
-Em vẫn chưa được tắm nữa!_Hân bù lu bù loa
-Tắm, tắm… Em thích tắm thế cơ à? Cả đời em biết mỗi việc tắm thôi à? _HeeChul gí trán cô ca cẩm.
-Đó là nhu cầu thiết yếu, là một trong những quyền cơ bản nhất của con người!_Hân cự nự
-Gossh…!_HeeChul chu mỏ cong cớn_Đừng có lảm nhảm nữa. Xuống ăn tối rồi còn đi mau lên!
-Phải đó. DBSG vẫn còn nợ em bữa tối mà_Micky nói thêm.
-Không. Em sẽ chẳng đi đâu cả nếu không được tắm.
Hân quay mặt vào tường hờn dỗi. Thật quá đáng. Chẳng ai thèm nghĩ cho cô cả. Cứ toàn tự tiện quyết định thôi. Vừa mệt mỏi rã rời, cả người lại dơ hầy do chinh chiến ngoài đường cả ngày. Người cô sắp bốc mùi rồi đây này! Bộ dạng như vậy đừng hòng cô nhấc nổi chân đi đâu nữa, chứ đừng nói trại trẻ. Nơi mà mới nhắc tên thôi Hân đã không muốn nghĩ nữa rồi. Có giỏi thì vác cô đi đâu thì đi thử xem. Hân gan lì nhất quyết không xê dịch chút nào hết.
-Cái con nhỏ này… Cho ra đài phun nước ngoài kia tắm lộ thiên luôn bây giờ!
HeeChul xắn tay áo đang định hùng hổ lao tới “xử lý” Hân thì may sao bên ngoài có tiếng gõ cửa làm gián đoạn. SoHee đứng lấp ló rụt rè.
-Chào các anh. HeeChul oppa… em tới trả Ipod mượn trên máy bay hôm trước…
-SoHee à? Vào đây đi em! Vào đi!
HeeChul quay ngoắt thay đổi thái độ, tươi cười dịu dàng chào đón SooHee-thành viên nhỏ tuổi nhất và dễ thương như búp bê Barbie của Wonder Girls. Ai chả biết HeeChul công khai thích cô bé này bỏ xừ. Làm gì mà chả niềm nở, nồng nhiệt như tiếp đãi công chúa nhỏ thế.
-Sao anh ấy có thể trở mặt ngay được thế nhỉ?_Hân trề môi
DongHae đứng cạnh phì cười, xoa xoa mái tóc cô vừa được SungMin chải chuốt gọn gàng, làm cho nó lại rối tung bù xù.
-Chào chị.
SoHee cúi đầu lúng túng khi nhận ra sự có mặt của người lạ. Đôi mắt một mí của cô mở to bối rối. Hân và Vũ đều cười thân thiện chào đáp lại. May mắn là không phải mọi cô gái đều cao ngạo, khó chịu giống như Tiffany. Cả hai thầm tạ ơn Chúa vì điều đó. Trái lại Hân thấy có cảm tình và khá quý mến SoHee. Cũng hiểu một phần vì sao HeeChul tính khí thất thường như thế lại cứ luôn miệng ái mộ “SoHee của Wonder Girls.”
HeeChul chỉ vào Hân giới thiệu.
-Han ssi, phiên dịch viên của bọn anh và…
-EunJin ssi, phiên dịch viên của DBSG_U-know nhanh chóng tiếp lời.
-Vâng. Tụi em cũng có một chị phiên dịch. Nhưng chị ấy hiền khô, chẳng mấy khi nói chuyện với tụi em.
-Đổi cho bên này thì tốt rồi. Biết nghe lời một chút có phải hơn không…_HeeChul chép miệng lầu bầu.
-Gì cơ ạ?
-À không. Bọn anh sắp đi ăn tối. Em và Wonder Girls có đi cùng luôn không?_Anh đổi luôn chủ đề
-Vâng, có ạ.
-Tuyệt! Đi nào. Han ssi!!! Em có chịu dậy không hả?!
-Chị ấy sao thế?_SoHee ngước hỏi e ngại.
-Nó đòi tắm.
-Dạ?!
|
-Chị có thể tắm ở phòng của em.
-Hả?_Mấy cái miệng cùng há ra
-Có sao đâu? Cứ lấy tạm quần áo của em mà mặc, chắc cùng size thôi. Con gái mà không được tắm thì kì lắm.
SoHee cười vui vẻ nắm tay Hân kéo đi. Có vẻ như cô bé chả mấy quan tâm tình huống kì cục, bất bình thường này. HeeChul cũng phải ngậm ngùi chấp nhận giải pháp nghe có vẻ khả thi nhất để giải quyết rắc rối Hân gây ra. Chỉ chờ có vậy Hân tung tăng cười nhe nhởn.
-Người tốt như em hiếm có khó tìm lắm, cẩn thận đừng để bị ác quỷ nuốt mất.
-Nói cái gì thế hả?!_HeeChul nhéo tai Hân hầm hè.
SoHee không hiểu lắm nhưng chỉ cười. Hân lại thấy cuộc đời màu hồng tươi đẹp trở lại với mình rồi.
-Em có 30 phút thôi đấy. Xong thì xuống ngay, không là khỏi ăn uống gì nữa hết!
Giọng HeeChul hét với theo inh ỏi khi thang máy vừa khép kín lại…
… .. .
Gột rửa mọi bụi trần nhơ nháp. Sạch sẽ và mát mẻ. Hân thấy thực sự như vừa được hồi sinh. SoHee lấy đồ cho cô rồi mở TV xem linh tinh trong lúc chờ ở bên ngoài. Hân không có nhiều thời gian để ê a ngâm mình trong nước thơm và biển bong bóng xà bông như tắm bồn ở nhà. Cô thay vội quần áo để cùng SoHee xuống chỗ ăn. Cũng vừa thật. Hân sửa lại dây nơ, xoay xoay vài vòng trước gương. Chiếc áo kẻ sọc đỏ và quần ngố kaki trắng làm cô trở về như thời học sinh cấp 3 trẻ trung.
-Unnie à, điện thoại có tin nhắn!_SoHee gọi vọng vào.
[KiBum vẫn ngủ ở trong phòng. JeongSu hyung chưa khóa cửa đâu. Em qua đánh thức nó luôn nhé -DongHae-]
-SoHee xuống trước nhé. Chị đi gọi KiBum.
Hân vẫy tay chào, lật đật chạy ngược lên tầng trên. SJ ra đi bỏ lại căn phòng ngổn ngang bừa bộn và một kẻ đáng ghét vẫn thản nhiên nằm ườn ra đấy say sưa giấc nồng. Náo loạn như thế mà anh vẫn chưa thèm mở mắt cơ à? Hân dọn dẹp những món đồ, giấy tờ bị gió thổi vuơng vãi dưới chân rồi ngồi bệt xuống sàn, cạnh giường anh ngủ.
-Snow White xinh đẹp mà ngủ thế này thì nguy hiểm lắm đấy.
Hân vỗ vỗ vào mặt KiBum nhưng anh không hề phản ứng gì hết. Chả lẽ phải túm cổ áo nhấc anh lên, tát lật qua lật lại như trong mấy bộ manga cô hay xem. Hân phụt cười khi tưởng tượng ra cảnh đó. Má anh sẽ sưng lên, ửng hồng như gắn lên đó hai mặt trời bé con… Mà biết đâu anh vẫn chẳng chịu dậy ấy chứ. Đột nhiên Hân xoay mu bàn tay, vuốt nhẹ má anh… Nước da anh trắng mịn không một chút tì vết. Ganh tỵ quá. Cô là con gái mà còn chẳng chăm sóc nhan sắc được đến thế. Anh dựa vào cái gì sao lại có gương mặt hoàn hảo đến từng chi tiết thế này cơ chứ? Sống mũi cao, thẳng, lông mày rậm và dài,… Hân khẽ lồng những ngón tay vào mái tóc đen mượt mềm mại của anh. Lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Ngắm anh đẹp như vậy lại càng oán một nỗi, Chúa có lầm lẫn gì không khi ưu ái cho anh quá nhiều nét vượt trội so với chuẩn mực thông thường của một chàng trai.
Thừ người ngẩn ngơ một hồi, Hân bỗng nhận ra mặt mình trở nên nóng ran từ lúc nào. Nhịp tim mạnh như dội vào lồng ngực một sức ép muốn vỡ tung. Cô cứng đờ, điện não đồ thẳng tưng, hệ thống thần kinh ngừng hoạt động mất vài giây.
“Mình bệnh nặng rồi.”
Hân tự tát vài cái cho tỉnh táo rồi hít vào thật sâu, lấy lại cảm giác trái tim đập đều đều bình thường…
…
-KiBum ssi, dậy đi! Cháy nhà rồi! Động đất, núi lửa phun trào, lũ quét, khủng bố, sập trần, lở tường… Trái đất sắp bị diệt vong rồi!!!
-Z…z…z…
Hân thở hắt ra não nùng. Cha mẹ sinh anh vào cái giờ gì thế không biết. Đã vậy thì anh đừng trách cô không thèm “thương hoa tiếc ngọc” đấy nhé. Hân cúi xuống sát mặt anh, mỉm cười ranh mãnh… và banh mắt anh ra thổi phù phù. Chưa bao giờ cô thất bại khi dùng chiêu này cả, mà cũng chưa từng áp dụng với ai bao giờ cả. Đơn giản là vì chẳng có ai lì lợm như anh hết.
#45 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
CỐP.
Hiệu quả thấy rõ tức thì. KiBum bật dậy như lò xo đàn hồi cực đại. Hân ngã ngửa ra sau ôm mũi quằn quại. Chẳng phải trong phim tình cảm Hàn Quốc người ta vẫn thường va chạm nhẹ nhàng, lãng mạn thế cơ mà? Còn cô sao cứ phải đến nông nỗi sứt đầu mẻ trán cơ chứ! Anh ngơ ngác nhìn quanh nửa tỉnh nửa mê.
-Hannie…? Sao em làm gì ở đó vậy?
-Sao anh không “an giấc ngàn thu” luôn đi cho rảnh nợ!
Hân bực mình ném chăn trùm lên anh. Cô ngồi lay hoay xuýt xoa cái mũi bị trán anh đập bể rụi. Đã đẹp hơn người ta rồi lại còn muốn phá tan nát dung nhan người ta mới vừa lòng sao!
KiBum lùng bùng chui ra dụi mắt.
-Mấy giờ rồi? Em đến lâu chưa?
-18h29’50s. DongHae bảo em gọi anh xuống ăn. Lát nữa còn phải đến trại trẻ mồ côi sớm đấy. Phóng viên, quay phim… chờ cả ở đó rồi. Anh không nhớ gì thật sao?
-À… ừ… Anh về phòng thay đồ đã.
KiBum ôm miệng ngáp khan, chân nam đá chân xiêu đi theo hình zíc zắc ra cửa. Hân gấp tạm chăn, trải lại ga giường rồi ra theo.
-Em chờ anh ở thang máy nhé!_Anh ngoái dặn.
-Yup.
Hân sập cửa phòng, rút chìa khóa và lững thững đến trước cửa thang máy. Cô đứng lặng một lúc lâu, bần thần nhìn bóng mình phản chiếu trong lớp kính mờ. Không có gì khác lạ cả. Không đỏ mặt nữa, tim mạch bình thường, huyết áp ổn định… Hân vẫn là Hân của thường ngày thôi. Cô lắc lắc đầu xua tan những suy tưởng vẩn vơ, tự cười bản thân nghĩ ngợi quá xa rồi.
“May quá. Đâu có sao. Mình vẫn chưa yêu… đâu có phải là yêu…”
-Cô đang cản trở lối đi đấy.
Cái giọng cao vút kiêu kì này… Hân không cần quay lại cũng biết Tiffany đứng khoanh tay hất cằm thách thức đằng sau. Đúng là ghét “của nào trời trao của ấy”. Đến đứng một chỗ cũng không yên thân nữa. Cô miễn cưỡng dịch sang bên, cố ngoảnh cái mặt cau có hằn học của mình đi nơi khác cho Tiff khỏi có cớ gây sự phiền phức. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tiff không chọc ngoáy được ai vài câu thì hẳn là ngứa ngáy khó chịu lắm hay sao ấy. Thang máy chưa xuống, cô ta bắt đầu nói bóng nói gió với Jessica và Yoona rằng hôm qua có mấy đứa con gái không biết điều, không tôn trọng người khác. (Hơ, ai thế?) Rằng hóa ra người ở đây cũng chẳng tử tế tốt đẹp gì như họ vẫn diễn kịch trước báo giới và truyền hình. (Chậc! Nghe quen đấy.) Rồi thì hứa hẹn, thề thốt sẽ không bao giờ thèm quay trở lại đất nước này thêm một lần nào nữa trong đời… blah… blah… blah… (Ước nguyện trọn kiếp này của Hân cũng chỉ có thế. Tốt nhất là ai đó hãy đóng gói cô ta rồi móc vào đuôi tên lửa của NASA mà bắn thẳng ra ngoài vũ trụ luôn đi!) Chắc Tiff thất vọng lắm vì đợi mãi, khích mãi mà Hân chưa nổi khùng lên như bữa trước (Cứ thử phun ra một từ bẩn thỉu nữa thôi mà xem!)
-Hannie, đi thôi.
KiBum xuất hiện vừa kịp lúc thang máy mở. Anh chào hỏi qua loa mấy người của SNSD rồi giục Hân. Tiff có vẻ ngại, thôi không bộc lộ thái độ quá quắt của mình mà lẳng lặng cùng Jessica, Yoona bước vào thang máy. Thế nhưng KiBum không vào chung luôn mà lại bấm nút, kéo Hân sang đi thang máy bên cạnh. Tiff sững sờ vì bị hố một vố nặng, không ngờ được KiBum lại hành động lạnh nhạt như thế. Tuy không mấy cởi mở, tiếp xúc nhiều nhưng dù sao SNSD cũng có tiếng là thân thiết, hay qua lại với SJ. Vuốt mặt thì phải nể mũi. Anh có còn coi Tiffany này và SNSD ra gì nữa không?! Tiff và Jess cùng hầm hầm tức tối suốt chặng đường còn lại, không để ý Yoona cứ đứng dựa một góc lặng lẽ giấu ánh mắt buồn bã…
-Đi chung sẽ khiến mọi người đều không thoải mái. Em cũng không muốn như vậy mà?
KiBum tự trả lời khi thấy Hân cứ giương mắt nhìn chằm chằm. Cô ậm ừ, thôi không thắc mắc nữa. Suy cho cùng điều đó cũng tốt mà. Cô không phải chịu đựng và anh khỏi khó xử. Hai bên thang máy cùng xuống chầm chậm… mỗi người mang theo một tâm trạng… SNSD vừa ra là phăm phăm bỏ đi trước. Chỉ mình Yoona nán lại sau cùng, cúi đầu lịch sự chào KiBum. Anh khẽ cười gật chào đáp trả.
…
* * *
-Hey! Ở đây.
DongHae vẫy khi thoáng trông bóng Hân lóng ngóng phía ngoài. Nhân viên phục vụ dẫn Hân và KiBum tới mấy bàn của SJ, DBSG đặt cạnh nhau. Vũ lo lắng hỏi có chuyện gì xảy ra không vì nhóm Tiff cũng mới vào đã bắn sang đây đôi mắt mang hình viên đạn và sát khí ngụt trời. Hân lắc đầu chán chường, mải chứ tâm vào đống thức ăn bốc khói nghi ngút.
* * *
~End XI~
|
XII
KENG! Tiff buông nĩa, đập mạnh dao xuống bàn một tiếng đanh lại chát chúa. Cô phát cáu vì cật lực giằng xé mãi mà miếng thịt bò trong đĩa không thèm suy chuyển. Nhìn sang bên kia thì lại thấy các chàng trai đang ăn uống, nói cười vui vẻ với hai con nhóc chết dẫm. Thật chướng mắt quá đi!
-Jess!_Tiff gắt gỏng_Cậu vẫn còn tâm trạng mà nuốt trôi thức ăn sao?!
-Chuyện gì nữa thế?!_Jess nhăn nhó rầu rĩ_Đang bữa tối, không ăn thì cậu định làm gì?
-DongHae của cậu đang quấn lấy con bé đó kia kìa. Sắp bón cho nó ăn luôn rồi kìa. Thế mà cậu chịu được à?
-Bọn tớ kết thúc lâu rồi._Jess cay đắng trả lời.
-Cậu thừa biết là do sức ép từ phía công ty. Lúc đó DongHae cũng không muốn kia mà.
-Nhưng tớ đã đồng ý! Chính tớ chủ động đòi chia tay vì không muốn ảnh hưởng tới việc debut của mình. Nên giờ tớ làm sao có đủ tư cách xen vào chuyện của anh ấy?!
-Cậu suy nghĩ ngây thơ ấu trĩ thật đấy! Cần gì quan tâm ai là kẻ ra đi trước chứ. Chỉ miễn cậu còn thích DongHae và muốn giành lại anh ấy thì đây chính là chuyện cậu phải can thiệp. Hiểu không hả?
-Tớ bảo là kết thúc rồi mà! Kể cả anh ấy có ý gì với con bé đó thật thì sẽ đi đến đâu được? Mấy ngày nữa trở về Hàn rồi mọi thứ sẽ yên ổn trở lại thôi. Cậu đừng lo xa những chuyện không đâu nữa đi!
-Aiiiish!!!! Con bé này thật là… Người ta quan tâm mà ăn nói thế à?!
Tiff nạt Jessica bướng bỉnh rồi hậm hực mổ xẻ tiếp miếng thịt dai nhách. Trong bụng cồn cào, ních đầy bực bội khó chịu…
* * *
-A a a… Há ra nào, Joongie.
-Thôi đi. Kì cục quá!
Hero giãy nảy đẩy tay của U-know ra xa. Anh cúi mặt lúng túng, ngượng ngùng. U-know cau mày bí xị.
-Wee ~?! Cậu muốn tự nguyện hay để tớ phải đè ra bóp miệng, đút thức ăn vào hả?
-Người ta đang nhìn kìa!
U-know quay lại ngó cái “người ta” ấy. Vũ ngớ người, nhún vai nhẹ tênh
-À… tôi chỉ đang chờ xem bao giờ thì JaeJoong ssi chịu há miệng ấy mà. Hai người đưa đẩy qua lại từ nãy rồi.
Nhưng không chỉ Vũ mà cả mấy cái đầu xếp hàng dài đằng sau mồm ngậm thìa, mắt chớp chớp không dứt. Micky liên tục xem đồng hồ rồi đột nhiên vỗ đùi reo phấn khích.
-Quá 10’ rồi!
Vũ, Xiah, HeeChul, KangIn, ShinDong, EunHyuk đồng loạt rũ xuống ỉu xìu. Phe của Micky, LeeTeuk, YeSung, SiWon, KyuHyun, thì chúc tụng rầm rộ, đập tay nhau ôm hôn thắm thiết. Và màn thu tiền, chia chác ầm ĩ tiếp theo mới thực sự khiến U-know tức nổ đom đóm mắt. Tay Hero bị kẹp cửa tủ sưng tấy. Anh lo lắng mất ăn mất ngủ, chăm sóc từng ly từng tý cho cậu ấy. Thế mà cái lũ “trời đánh thánh vật” này cũng bất lương đến mức đem ra cá cược được!
Hân và Max từ đầu đến giờ vẫn chỉ lo cắm đầu ăn như vũ bão, như sợ không tranh thủ thì sẽ bị người ta cướp giật mất. Thấy đám người kia mải mê cá độ thì lại càng phải tận dụng cơ hội. DongHae ngồi cạnh bấm giờ, chăm chú quan sát ghi chép, thống kê xem ai ăn nhiều hơn và tốc độ hơn. KiBum tay cầm đũa gắp, tay bắn tin nhắn lia lịa, mắt thỉnh thoảng liếc màn hình TV xem thời sự quốc tế. SungMin lần lượt nếm thử hết món này đến món khác của tất cả, và tóm lại thì cái gì cũng đụng vào nhưng chẳng ăn cái gì cho đàng hoàng cả. Cuối góc bàn, RyeoWook nhai nhai, nuốt nuốt rồi quay sang đàm đạo gì đó với HanKyung về cơm chiên Bắc Kinh và cơm rang dưa cải VN.
…
Bữa tối với người nổi tiếng kết thúc trong hỗn loạn như thế.
* * *
Mặc cho không khí ồn ào náo nhiệt trên xe, Hân ngồi thừ người ngẫm nghĩ chuyện gì đó xa vời. DBSG và SJ đang chơi một trò chơi truyền thống của Hàn Quốc mà cô xem mãi cũng chẳng chơi được. Về bản chất nó giống “oẳn tù tì” ở VN thôi, nhưng biến tấu khác đi thú vị và hấp dẫn hơn nhiều. Phải hát một bài như đồng dao và chơi theo nhịp điệu. Thế mà Vũ lại tiếp thu và hòa nhập rất nhanh. Nói chung đứa đầu óc đơn giản như Hân thì ngại và cũng không có hứng thú vào lúc này.
Cô thẫn thờ ngắm ánh đèn neon nhạt nhòa của thành phố lung linh tráng lệ về đêm đang trôi dần đi bên ngoài cửa kính. Cái ý nghĩ sẽ bị vây quanh bởi lũ trẻ con lít nhít, nhõng nhẽo, quấy rối… khiến Hân bủn rủn cả tay chân như sắp bị một bầy sâu róm nhung nhúc bâu đầy người. Thật sự khó chịu đến phát ớn. Không hẳn cô ghét cay ghét đắng bọn chúng đến thế. Mà chỉ là cô vốn không hợp và cũng không dỗ dành, tiếp xúc được với trẻ con. Trẻ sơ sinh thì cô bế đứa nào là đứa đấy khóc ré lên ầm ĩ như thể cô là mẹ mìn hay mụ phù thủy độc ác ấy. (Mà cô nào có xấu xí, kinh khủng đến mức ấy?) Trẻ vỡ lòng thì không đứa nào cô trông được quá 5’, toàn phải bỏ của chạy lấy người. Chỉ sợ vượt quá sức chịu đựng lại mang tiếng hành hung bạo lực với chúng nó thì hỏng cả tuổi xuân đẹp đẽ mất.
Vậy mà…
Trại trẻ mồ côi ư…? Đúng là ác mộng! Có bi kịch nào thê thảm hơn thế không hả giời…
… .. .
Xe giảm tốc chạy chậm dần. lừ lừ tiến qua cổng một khu nhà lớn rồi dừng hẳn lại trong sân. Đến nơi rồi. Đám người ùa ra, ánh đèn flash nháy sáng lia lịa và tiếng lao xao, hò hét. Các ca sĩ khách mời này luôn được chào đón nồng nhiệt quá mức. Hân thở dài, thất thểu lê bước xuống theo họ. Chợt cô ngẩng lên nhìn quanh ngỡ ngàng, đôi mắt mở to sững sờ.
“Sao… lại là nơi này…?”
#47 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Thật là một trò đùa cợt trớ trêu đầy ác ý. Trại trẻ mà cô đến lại chính là nơi mà từ đó cô đã ra đi sao? Ngày ấy, cô đã thầm tự nhủ sẽ không bao giờ đặt chân trở về nơi này nữa… Hân đứng ngây ra thất thần, chần chừ không bước tiếp.
...
-Em sao thế? Nhanh đi nào, mọi người vào cả rồi.
DongHae quay lại kéo tay Hân thúc giục. Cô lưỡng lự hồi lâu, đành miễn cưỡng theo vào. Cái biển to đùng “Trại trẻ Thanh Diệp” vẫn treo lơ lửng, mơ hồ ám ảnh trong tâm trí…
* * * -Ahhh~… Bé yêu xinh quá. Cười đi nào!
KangIn lắc chiếc lục lạc “leng keng” lăng xăng nhảy múa làm trò. (Như thổ dân da đỏ bên đống lửa ấy!) Nhưng đứa bé gái chừng 2 tuổi vẫn im thít, ôm chặt con búp bê mếu máo sợ sệt. Đôi mắt nó long lanh ngẩn nước nhìn KangIn lạ lẫm.
-Hyung đáng sợ quá làm em ấy sắp khóc rồi kìa._EunHyuk chen vào bĩu môi_Tránh ra, để em. Yo… Em gái nhỏ xinh xắn, nhìn anh này. Dễ thương không nào?
Anh kéo mũi, chu mỏ, chớp chớp mắt làm mặt hề ngồ ngộ. Và… ngay lập tức con bé khóc thét lên inh ỏi. Nó cứ ngoác miệng ra gào the thé hết sức có thể khiến KangIn và EunHyuk tái mét hốt hoảng, lay hoay bối rối.
-OA…OA…OA…
-Em làm cái gì đi chứ! Nó bị em dọa hãi hùng đến mất mật rồi đấy!!!
KangIn lóng ngóng ngó quanh tìm kiếm xem có thứ gì giúp được tình huống bất khả kháng này không. Khổ cái là càng cố gắng nỗ lực thì đứa bé càng khóc to hơn, khỏe hơn, kinh khủng hơn, tần số truyền âm “vĩ đại” hơn…
-OAAAA….
-Em… em không biết!_EunHyuk cuống quýt loạn cả lên không kém_Hyung ơi, làm sao đây?!
-Cái giẻ… Lấy cái giẻ đằng kia lại đây… hay bất cứ thứ gì cũng được! Nhét tạm vào miệng nó nhanh lên!_KangIn chỉ trỏ loạn xạ_Không nó đánh động cả hiệp hội bảo vệ trẻ em trên thế giới đến gô cổ chúng ta vào nhà đá ngồi mòn quần bây giờ! (Cái này gọi là “quẫn trí làm liều” T___T")
BỐP! BỐP! BINH!... @$^*)!$&(#%*…
HeeChul nghiến răng cầm con gấu bông to bự phang thẳng tới tấp vào 2 kẻ “to đầu mà dại”
-Tụi bay có muốn “mãi mãi tuổi 22,23” luôn không hả?!!
Anh lại gần bế đứa bé gái lên, tiện thể đạp lũ động vật hoang dã Monkey và Raccon thêm vài cái cho bõ tức và không quên khuyến mãi kèm ánh mắt liếc xéo sắc như dao cau đầy hăm dọa. (May mà em bé không nhìn thấy, mô phật!)
-Bé ngoan, oppa đã đánh đuổi lũ quái vật đi rồi. Ngoan, đừng khóc nữa. Oppa sẽ bảo vệ em nhé?
HeeChul nhẹ nhàng vuốt mặt đứa bé, cưng nựng chiều chuộng nó bằng mấy nụ cười “mật ngọt chết ruồi”. Hình như thấy “chị gái này” xinh đẹp dịu dàng, lại cũng có vẻ hiền hiền đáng tin nên đứa bé bắt đầu sụt sịt ngừng khóc. Nó ôm cổ anh mắt hoe đỏ sưng húp, ho khù khụ vì khản giọng trông đến tội.
-M… me…_Đứa bé nắm tóc giật giật, bập bẹ không rõ tiếng.
-Nó nói gì thế?_Anh nhăn mặt nhìn sang Hân.
-“Mẹ”_Cô đáp mà không kìm được tiếng phụt cười.
-Aissh!!! Nhóc này thật là… Sao em lại gọi thế chứ? “Oppa”, em phải gọi anh là “oppa”, biết không hả? Nào, nói theo anh nhé. “Oppa”, “oppa”…
-Pa… pa…
-Gì?! “Papa” ấy hả? Trời đất ơi, không! Không phải papa. Làm gì có ông bố nào trẻ đẹp tuyệt vời như anh chứ. Nghe anh dạy này, “Op-pa”. Tròn cái miệng vào. Thế… Đúng rồi. “Op-pa”, nhắc lại cho anh xem nào.
…
Thì ra cũng vẫn có một số trường hợp cá biệt nằm ngoài vùng phủ sóng sức hấp dẫn của các anh chàng đẹp trai và phải nhờ tới sức mạnh “bà mẹ trẻ” như HeeChul để đàn áp bạo loạn. Riêng về điểm này Hân thán phục “nàng Cinderella hiền dịu” ấy bội phần. Làm sao mà lão già quái vật luôn đè đầu cưỡi cổ cô, làm mưa làm gió khắp showbiz lại có thể “lừa tình” được cả đội ngũ các “bé khỏe bé đẹp” U2 đến răng còn chưa mọc đủ thế nhỉ?
-Chị ơi…
Hân nhìn xuống một cô nhóc khoảng 7,8 tuổi đang kéo áo mình gọi khẽ. Cô bé có đôi mắt đen sâu thẳm đượm buồn và lặng lẽ gợi nhớ hình ảnh cô ngày nào…
-Chị tết tóc cho em đi.
Nó chớp mắt ngước nhìn Hân chờ đợi và hi vọng…
-Chị không biết tết. Em ra bảo mấy chị xinh xinh ở kia tết cho nhé.
Hân nói nhanh rồi lạnh lùng quay đi. Nhưng cô bé nắm chặt vạt áo cô không buông, ánh mắt buồn bã van nài. Chưa từng có đứa trẻ nào bị cô xua đuổi mà vẫn níu giữ chặt đến thế…
-Chị…
-Chị đã bảo là chị không biết tết!_Hân gắt, dù trong lòng không hề có ý bực bội.
-Nó chỉ là một đứa trẻ thôi, cô có cần cáu kỉnh như vậy làm gì không?
-Không phải chuyện của cô, cô có cần để ý nhiều như vậy làm gì không?
Hân khoanh tay cộc cằn đáp trả. Jessica nhẹ nhàng cúi xuống ôm cô bé vào lòng vỗ về âu yếm. Nhưng Hân nhìn mà ngứa mắt. Cô ghét cái vẻ dịu dàng giả tạo làm bộ trước ống kính máy quay ấy. Nó không ấm áp yêu thương như HeeChul, hay trong sáng chân thật như KangIn và EunHyuk. Dù cô biết họ đều chỉ là nghệ sĩ đang thực hiện hoạt động xã hội quảng bá tuyên truyền cho tên tuổi của mình mà thôi.
-Sao cô lại có thế xấu tính đến mức chấp nhặt ngay cả với trẻ con thế nhỉ?_Jess cười nhạt khinh khỉnh.
-Cảm ơn. Tôi sẽ coi đó là lời nhận xét thẳng thắn nhất mà cô từng phát ngôn. Thế cô có biết tại sao những đứa trẻ này lại ở đây không? Bị ba mẹ bỏ rơi và xã hội ruồng bỏ?
Jess không nói thêm được gì, chỉ cau mày nhìn Hân chằm chằm ngờ vực, thảng một nỗi nghi hoặc mơ hồ. Hân nhếch mép cười khô khốc
-Là căn bệnh thế kỷ mà y học thế giới vẫn bó tay, vô phương cứu chữa đấy. Tên khoa học là “Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải” ấy, cô đã từng nghe bao giờ chưa?
Mặt Jess biến sắc tức thì, tái mét sợ hãi. Cô ta vội buông tay, đẩy đứa bé gái xinh xắn đáng yêu ra xa mình và hoảng hốt đứng dậy bỏ đi. Hân ngẩng cao đầu mãn nguyện trông theo địch thủ của mình luống cuồng tháo chạy trong run rẩy. Jess lui về thu mình ở một góc, tuyệt nhiên không dám lại gần hay động chạm tới những đứa trẻ trước đó cô bế bồng, vuốt ve…
“Đồ ngốc! Giỡn chơi thôi mà. Nói thế chẳng hóa ra tôi cũng đang bị HIV giai đoạn cuối và sắp thăng thiên bái tổ đến nơi à?”
-Em không thích chị ta!
|