Hey! What Do You Want
|
|
Chương 5: Vũ Vũ từ hôm nay có thể đến trường một cách đàng hoàng nhất! Hở? Vì sao á? Vì mọi tin đồn về bạn gái của Lãnh Vương vào một ngày đẹp trời, không nắng, không mưa, không mây, không gió đã bị dập tắt không dấu vết! Thay vào đó chính là hot boy mới chuyển đến trường cậu... tên là Gỗ Mục hay cái gì Lâm Nhâm... Linh Dương... ách.... bất quá... cậu không có để ý nhiều... Mà thôi kệ đi a! Phải sống hết mình! Quẩy hết mình! Phải bù đắp cho tấm thân.. lộn... cho tinh thần và cái dạ dày đã bị ngược đãi thê thảm này! ... Ơ mà... chắc có lẽ vẫn phải về chỗ cũ ngồi chung với hắn thôi... Bất quá, cậu sẽ đối mặt với hắn sao đây??? Trong đầu cậu lóe ra bao viễn cảnh: 1- Hắn sẽ lại ghẻ lạnh mình!....Chắc không đâu.. chiêu này hắn xài rồi! 2- Thẳng tay phang cho mình một phát!... Thế còn đỡ hơn trường hợp (1) nhưng mà... Hắn chỉ cần cho mình 1 hit thì.... mình sẽ đắp chiếu chắc luôn! Không được! Mị còn trẻ! Mị muốn sống tiếp! Mị muốn pạt tyyy!!! Cậu vò đầu bứt tai vắt não suy nghĩ. Trông có vẻ là đang suy nghĩ một thuyết học thâm sâu nào đó.... ai ngờ lại chỉ là thứ nhảm ruồi a~ ------------- Nhưng mà bạn nhỏ Vũ Vũ a! Hôm nay hắn không có đi học! A~~~ mất công tốn một đống chất xám xong lại đổ xuống sông, xuống biển! Ác ma chết tiệt! "Vũ Vũ! Em có nghe tôi nói gì không!" - Giáo viên gõ thước xuống bàn của cậu. "A... vâng..." - Cậu suýt rớt tim ra ngoài. "Tôi hỏi vở bài tập sinh của em đâu?" "Vở bài tập sinh a..." Chết tiệt! Hắn ta cướp vở của mình cả tuần rồi không trả! Chết tiệt!!! "Ách... cô à..." "Sao?" "Chả là... ách... cô biết đó... mẹ em mệnh hỏa... bố em mệnh thủy. Cô biết là thủy hỏa khắc nhau đúng không! Đấy chính là vấn đề! Cơ mà em mện-" "Trả lời thẳng vấn đề cho tôi! Không phải câu giờ! Quên đúng không?" "A... vâng"- Cậu rơm rớm nước mắt "Em cũng đâu có...hic...muốn như vậy.. hic... do bất đắc dĩ.." cậu ngước lên nhìn giáo viên với ánh mắt tràn ngập ủy khuất. "Lại chiêu này... mai đầu tiết 2 nộp cho tôi!" - Giáo viên dù biết rơi vào khổ nhục kế của cậu, nhưng đúng là cậu dễ thương quá... không nỡ phạt... trừ bỏ cái khoản khôn lỏi ra. "Hức..c.. em biết là cô sẽ hiểu và thông cảm cho em mà... em biết cô là cung xử nữ dịu dà--" yeahhhh!!!! Chủ nghĩa moe đã chiến thắng!!! "Thôi! Nín cho tôi! Mở vở học bài mới." ---------- "Reng, reng, reng" Kết thúc tiết cuối của buổi sáng, cậu vươn hai tay đã mỏi nhức, xoa xoa cái bụng đang biểu tình. A! Xin lỗi đã ngược mày một màn thê thảm nha! Căng-tin thẳng tiến! ---------------------------- Vũ Vũ hí hửng bê suất cơm đầy ắp ra bàn ăn. Nhìn bữa trưa đầy ắp thức ăn, cậu không khỏi chua xót! A! Lâu rồi chưa được ăn một bữa hoành tráng thế này! Phải tận hưởng a! "Cậu thích ăn đùi gà không? Cho này." "Có! có!" Người gì mà tốt thế không biết! Chờ chờ đã! Cái giọng này quen lắm nha! A! Lại là cái thằng ở căng-tin! Cảm thấy nguy hiểm, Vũ Vũ đứng lên đang tính rời đi lại bị người nọ giữ lại. "Bạn học Vũ Vũ a! Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà, nào nào ngồi xuống đi tôi cho đãi cậu ăn!" - Dương Lâm biết chắc cậu sẽ phản ứng như vậy nên đã chuẩn bị trước. Vũ Vũ tay bị giữ cứng, không thể bật lại đành hậm hực ngồi xuống! Đậu phộng! ----------------------- "Này này! tôi nói nhé! Itachi* là nhất luôn anh thấy đúng không!!! Tôi không ngờ anh lại trùng nhiều sở thích với tôi như thế!" - Vũ Vũ vui vẻ vừa uống Coca vừa cười nói. "Cứ uống từ từ, tôi trả, ăn thoải mái đi!"- Dương Lâm miệng cười nhưng lòng không cười! Lâm không can tâm a! Cứ nhìn số tiền cầm đi trong ví bị bốc hơi hơn nửa lại xót lòng! Ai biết nhìn cậu nhóc này nhỏ nhắn vậy mà mà ăn nhiều dữ dội quá đi! Mà thái độ của cậu phải gọi là quay như chong chóng! Sao lúc được đãi đồ ăn lại vui vẻ đến vậy! Bóc lột người khác là sở thích của cậu ta sao?! "À, anh tên gì?" "Mục Dương Lâm... cậu không biết tôi sao?" "À Gỗ Mục, biết chút ít." Cậu dừng ăn " Chờ đã! Tôi quên chưa hỏi! Sao anh lại bắt chuyện với tôi!? Sao biết cả tên tôi!?" "Tiện nói đến đây. Cậu biết đấy tôi là bạn của Lãnh. Tôi biết cậu là "vợ" cậu ấy! Hắc hắc!!" "Xùy xùy! chỉ là trò chơi nhảm nhí thôi! Miễn đi, tôi không gay..."- Cậu lấy đũa chọc chọc lên miếng đùi gà, ngập ngừng: "Bất quá... không ưa lũ con gái..." Thấy cậu như vậy, Dương Lâm bật cười: "Hừm... mà này, hôm nay Lãnh nghỉ đúng không? Nghe nói là hắn ốm, chậc, từ khi nào cậu ta yếu đuối thế... cậu có muốn đi thăm Lãnh với tôi không?" Vũ Vũ toan trả lời "Không" liền bị hình ảnh quyển vở bài tập bị hắn giật mất đập vào đầu. "Có!" - Cậu đập tay xuống bàn. "Uy uy, quá khích lắm rồi đấy..." --------------------- Trường THCS Mộc Hương: Cổng trường ( tan học): Vũ Vũ đứng đợi Dương Lâm ở công trường, đang ngáp thì quả xe Audi R8 V10 vụt qua cái "vèo", luồng khói bụi theo sau nhồi hết vào miệng cậu. "Khụ, khụ.... Phắc!"- Vũ Vũ lườm cái siêu xe. Đẹp vler! "Phụt! Cho chừa cái tội ngáp không che miệng, lên xe đi." Dương Lâm vẫy tay với cậu. Ngay lập tức đám nữ sinh xì xào bàn tán. "Này cái bạn kia là người Lãnh soái hôn đó!! Tôi nhớ rõ mặt mà! Không thể sai được!" - Gay sinh 1. "Đó là Thu Vũ Vũ bạn thân của Lãnh mà! Cậu có nhầm không đó!"- Nữ sinh 1. "Đệt! sao chúng ta không nghĩ ra sớm hơn nhỉ!"- Nữ sinh 2. "Xem kìa cậu ta quyến rũ anh Lãnh rồi lại nhảy sang anh Lâm!" " Đồ hồ ly!.....bla...blo!" - Nữ sinh 3, 4 ,4 ,... ------AAAAAAA!!!! Mẹ ơi cứu con! Đời con bế mạc rồi!!!! "Lên xe nhanh lên!" Vũ Vũ ngồi trong xe, run cầm cập. Mai mình sẽ chết không toàn thây đúng không? bây.... bây giờ viết di chúc có..c..ó kịp không nhỉ?.... Nên...n...ên nhắn nhủ mẹ chôn theo 10 quyển Shin.... nếu mẹ lỡ đốt thì sao đây... không! Mẹ kẹt sỉ, tiếc tiền lắm... chắc sẽ bán đồng nát thôi!( t/g: thằng con mất dạy!) ... ( đã lược 2000 chữ) "Bác lái xe đến dinh thự họ Sở." "Vâng thưa cậu chủ." --------------------------------------------------------------------------------------------- "Tada~~~ Hôm nay tao miễn cưỡng đi thăm thằng dân đen như mày đó~ Hãy khóc đi! khóc đi đừng ngại ngùng~~~" "Mày về nước làm cái gì, bấm nút biến đi!" - Vương Lãnh nằm lì trên giường uể oải nói. "Mày chắc không? Tao có dắt theo "vợ" mày đó a~~ vào đi bé con~" "Hả !!"- Vương Lãnh bật dậy. Vũ Vũ rụt rè tiến vào. Không rét mà run. "Tôi.... vợ đến....." "Vợ....về đi!" ------------ * Itachi: Uchiha Itachi- một nhân vật trong Naruto.
___còn tiếp___
|
Chương 6: Sở Vương Lãnh sinh ra là một kinh hỉ quá lớn cho Sở Vương Chi. Lão ngót 40 mới được bế bồng thằng con trai a! Lão có thể cưới thêm nhiều vợ để sinh con trai, nhưng không! Lão đã thề suốt đời này chỉ yêu một mình mẹ của Lãnh! Ai mà biết... cái ngày đứa con trai chào đời cũng là ngày người phụ nữ lão yêu nhất rời xa lão. Lão đau lắm chứ... nhưng biết sao được... người đã mất đâu thể trở về... vả lại... người mẹ ấy thà hi sinh mình, quyết giữ lấy con trai. Vì người phụ nữ ấy hiểu lão thích đứa con này nhiều lắm.... suốt hơn 9 tháng lão không hề rời bà nửa bước... miệng luôn gọi con ơi con à.... mới biết tin mang thai được mấy ngày mà lão đã đặt ra hơn chục cái tên... Nén nỗi đau mất vợ, lão dồn hết tâm tư tình cảm vào đứa con này! Ngay từ khi sinh ra cho đến lúc lớn, lão không bao giờ dám chiều chuộng sinh hư nó! Lão luôn nghiêm khắc dạy dỗ bằng những đòn roi da đau rát! Thế nên Lãnh ngoan lắm... nhưng tất cả chấm dứt vào năm Lãnh 10 tuổi, khi mà lão cưới thêm một người vợ và Lãnh có thêm 1 người em gái là con riêng của mẹ kế. Vì câu nói bông đùa trêu ghẹo của một bạn học chơi thân với Lãnh, nó ngứa răng nói lớn: "Thằng mồ côi mẹ!" Lãnh liền nổi khùng dần cho nó chảy máu đầu, may có Mục Dương Lâm nhảy vào can lại, vội đưa vào viện cấp cứu nên mới giữ lại cái mạng. Lão điên tiết lắm! Cái thằng con mất nết! Mẹ mày đã vì mày nên phải chết! Lão Sở đã hứa với vợ sẽ dạy dỗ nó thật cẩn thận mà nó lại...! Lão xách cổ Lãnh nhốt trong phòng, liên tục quất roi da lên làn da non mịn của Lãnh. "Ngày mai mày theo tao đi xin lỗi người ta ngay! Đồ mất dạy! Hư đốn!" "Tại sao phải xin lỗi! Con không có sai! Tại nó hết!" "Mày còn cãi trả!" "Nó bảo con không có mẹ! Tại nó tự rước họa thôi!..ahahaha.... đánh đi! Đánh chết tôi đi! Tôi biết ông chẳng ưa gì tôi đâu! Tôi chỉ là con tốt trong cuộc đấu đá tranh giành quyền thừa kế tài sản của cái gia tộc này thôi đúng không!... cái gì mà "cha chỉ yêu mình mẹ con thôi, phải ngoan nhé..." kinh tởm quá đi! Yêu cái con khỉ! Yêu mẹ tôi mà lại đi lấy con đàn bà kia à!" "Câm miệng!" - Lão thẳng tay giáng cho Lãnh cái tát. "ahahahahahaha....." Lão đâu có yêu gì người phụ nữ mới cưới đâu... lão chỉ muốn Lãnh có thêm một người em để nó bớt buồn tủi mà thôi... ---------------------------------------------- Sở Vương Lãnh nghỉ học, tự nhốt mình 2 năm trong phòng. -------------------------- Lần thứ 2 đi học lại, Lãnh chuyển đến một trường bình dân. Dương Lâm cũng tính chuyển đến học cùng thì bị tống đi du học. Ở đây, một là kẻ thù, 2 là người không quan hệ, tuyệt đối không có "bạn". Hắn căm ghét tất thảy. Cho đến khi.... bước vào lớp học mới. Nhìn về phía bàn còn trống một chỗ, bên cạnh là một cậu bé đang cúi gầm mặt xuống, tay che mặt. Hơi ấm từ 2 bàn tay làm 2 má cậu bé đỏ ửng, xuyên qua những kẽ tay, Lãnh thấy làn môi hồng phấn đang run run... chạm vào sẽ mềm lắm nhỉ? Hắn vô thức áp tay lên ngực, tim hắn đập mạnh,...,... cái quái gì vậy!!!! Ngồi cạnh cậu bé ấy cũng được một thời gian mà cậu ta chưa hề nhìn mình một lần chứ đừng nói đến bắt chuyện! Tại sao chứ! "Khổ cho Vũ Vũ rồi! Ngồi cạnh ác ma mới đắng chứ!" “Eo! Cái tên Lãnh kia đánh người suýt chết nên mới chuyển đến đây, ai mà chẳng sợ cơ chứ!" Bỏ qua những lời bàn tán nhảm nhí, hắn nghiêng đầu nhìn cậu... a... cậu ngủ gật, cái mắt lim dim, cái môi hơi chu lên, làn mi cong vểnh... dễ... dễ thương quá!!! Giấy! giấy đâu! ( t/g: không có ý gì đâu nhưng mà, giấy để lau máu mũi thôi nhé :))) hắc hắc) Chờ! Chờ đã! Sao mình lại nghĩ một thằng đực rựa dễ thương chứ! Không! Không ổn tý nào! Vũ Vũ tỉnh đã lâu, hé mắt ti hí một tý liền thấy hắn nhìn mình chăm chú! Quá sợ hãi cậu không dám mở mắt luôn! Mẹ ơiiii cứu conn! Bạn học bàn trên thấy Vũ Vũ ngủ gật đang tính đứng dậy mách giáo viên! Ai dè vừa nhấc mông một cái, Lãnh Vương không thương tiếc đá mạnh vào ghế, thành ghế đập vào ass bạn nhỏ....ba chấm... ----------------- Lãnh biết Vũ Vũ sợ mình nên đã kìm nén không đập chết hết mấy phần tử ngứa đòn rồi... Nhưng mà! Làm gì mà không THỐN! Thốn lắm! Quá thốn đi! Khi mà... chúng nó đâu có hiểu ý tốt của Sở lão đại đâu! Còn gọi thêm đồng đảng úp sọt đánh hội đồng cơ! Nhưng mà, 2 năm ông đây ở nhà không phải để chơi nhé mấy ku! Học hết chương trình lớp 12 rồi học hết tài nghệ của lão thầy dạy Karate đạt huy chương vàng toàn quốc nhé! Sự tàn bạo của Lãnh ngày một tăng.... ặc! Nguy! Thế này Vũ Vũ càng sợ mình hơn thôi!!!!! Cũng may, nhờ đứa em gái không cùng cha cũng chả cùng mẹ, hắn mới tiếp cận được Vũ Vũ! Phải nắm chắc cơ hội này!!!!! Yeahhhh!!! [T/g: ôi hình tượng của bạn Lãnh....] ------------ Đưa ra những yêu cầu vô lý để trêu tức Vũ Vũ đã thành một thói quen của Lãnh. Nhượng hết đống bài tập cho cậu làm rồi chậm rãi ngắm nhìn cậu trợn mắt, phồng má cắm cúi làm... moe chết con rồi!!! Cứ chọc cho bé cún này tức giận mà không dám xù lông tỏ thái độ.....vui phải biết!! Hắn khá là hối hận khi thử bỏ bơ cậu một thời gian, thấy cậu khóc mà lòng cứ nghẹn lại, quá đau lòng...... --------------------------- Cho đến cái khoảnh khắc vì lá thư tình kia mà nổi điên lên.... hắn biết.... hắn đang ghen... hắn đã trót yêu cậu rồi! Không!... đã yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi! ... Hễ thấy cậu.... hắn chỉ muốn vồ đến cắn ngấu nghiến cánh môi mềm mại ấy... nhưng.. như vậy em ấy sẽ sợ... sẽ chạy chốn khỏi mình... Không! Em ấy không thể! Mình sẽ nhốt em ấy lại... tốt nhất là đánh gãy 2 chân cho khỏi chạy! Đôi mắt cún con đen láy đẹp quá.... có nên móc ra cất đi không!.... Chết tiệt!!! Mình đang suy nghĩ cái quái gì vậy! Điên mất thôi!!! -------------- Hắn biết cậu tránh xa hắn cũng vì lũ fan phiền phức, cũng tốt, hắn sẽ có thời gian điều chỉnh lại mình. Hắn đem chuyện kể cho người bạn thân cận nhất - Mục Dương Lâm, ngập ngừng kể nể hết nửa ngày để rồi bị nó cười vào mặt! Phắcc! ------------------------------- Lấy cớ ốm để nghỉ, hắn lăn lộn trên giường đấu tranh tâm lý mạnh mẽ! Ai ngờ cái thằng cẩu bằng hữu lại mang em ấy đến đây! "Tôi... vợ đến..."- Vũ Vũ ngập ngừng. "Vợ... về đi!" Xin em! Tránh xa tôi! Tôi không chắc lúc này có thể kiềm chế lại không! Xin hãy cho tôi thời gian!
___còn tiếp___
|
Chương 7: 3 người trong 1 căn phòng kín. Cậu giật mình. Bước đến gần hắn: "Về chuyện mấy ngày qua... chồng biết đấy... không phải vợ cố ý... bất quá...." "Chồng hiểu... nhưng bây giờ tốt nhất là em nên tránh xa tôi ra!" - Hắn gắt lên. Tại sao chứ!? Hiểu thì tại sao muốn tránh xa cậu!?.... cậu không can tâm!! Cậu bước đến gần hắn hơn thì hắn càng lùi lại. "Cho em một lí do đi! Được không?" "Em....em..." Vương Lãnh ngồi gục xuống, vò đầu, ánh mắt bối rối. Vũ Vũ đứng cách xa hắn 1m, chân trái hơi trùng xuống, ánh mắt ai oán. Dương Lâm hết đứng lại ngồi xong lăn qua lăn lại trên sàn, cầm smartphone chụp lia lịa. "Tốt lắm, diễn sâu ra phết đó nha... hưm... đầu mày ngẩng lên tý bố mới chụp rõ mặt được..." - Dương Lâm vừa nói vừa lộn qua lộn lại như siêu nhơn.( ' ▽ ' )ノ .......... "Cạch"- tiếng cửa mở. "Vèo" - Một đống thịt không cánh mà bay thẳng từ phòng ra ngoài. "Aaaaa... thằng chóa mày dám ra tay với tao! Mày hỗn lắm rồi đ-.." - Đống thịt rất ủy khuất. "RẦM!"- tiếng cửa đóng lại. Không khí trong căn phòng kín quá u ám đi... ___________________ "Bụp! Bụp! Bụp!"- Tiếng đập cửa. "Cạch"......" RẦM!" "Bụp! BỤP! BỤP!" "Tao biết hết chuyện của mày rồi mở ra tao có cách giả-"..... " ưm... ưm ... ỏ...ay... ày...a.. ố.. ới...ói... ược!!"( bỏ tay mày ra bố mới nói được!). Vũ Vũ vẫn giữ nguyên tư thế... bất quá, cậu còn đang tự hỏi mình đang làm cái con cá gì vậy? Nhìn về phía Lãnh, thấy hắn ghé sát tai gần môi Dương Lâm mà cậu thấy.... nóng trong người a! Cư nhiên dám làm cái cử chỉ thân mật đó với người khác!.... Phải uống Dr.Thanh hạ hỏa!.... bất quá... tại sao... mình lại có ý nghĩ muốn chiếm hữu hắn vậy!(⇀ ‸ ↼ ") "Đấy đấy! Cái bộ phim 8h tao bảo mày xem á! Cái phân đoạn đó mày cứ nói y hệt lời thoại nam chính cho tao!" - Dương Lâm tràn đầy tự tin, con ngươi xanh biếc ánh lên vẻ tin cậy như muốn nói:" gười huynh đệ hãy tin tưởng tôi!". Đặt trọn niềm tin cho cẩu bằng hữu, hắn nhìn cậu, lên cao giọng: "Trong cái trường này không thiếu gái theo tôi! Có lẽ cậu không biết... à~ nếu tôi không nói cậu cũng không bao giờ biết! Thật ra trong mắt tôi, đứa con gái trong sáng ngây thơ như cậu chỉ là thú vui nhất thời thôi! Biết thân biết phận đi! Tôi chán cậu rồi... tránh xa tôi xa!... hộc.. hộc" - Nói quá nhanh khiến hắn thở dốc. 1 giây... trôi qua.... 1 phút trôi qua... 10 phút trôi qua. Vũ Vũ lặng im đã lâu, khẽ nói nhỏ: "Ách... nhưng..." "Tránh xa tôi ra!....hộc.. hộc" - Hắn vẫn thở dốc. "Nhưng... em l-" "Chẳng lẽ cậu chưa hiểu?" "EM CHỈ MUỐN NÓI RẰNG EM LÀ CON TRAI!" - Cậu hét lên. 1 giây ngắn ngủi... 3 con người bâng khuâng.... "Phụt! Móa ơi.... há há há.... hài chết con rồi.. óa há há!!!!" - Dương Lâm cười lăn cười bò... tay ôm con gấu bông ra sức ghìm chặt.. miệng cắn tai con gấu đã lâu cũng nhả ra để giải phóng tiếng cười bị kìm nén... "Em.. em... biết phá phong cảnh quá đi a!" Hắn lườm rách mặt Dương Lâm "Mày được lắm!" - Lãnh thẹn quá hóa giận. "Nhưng... em..." Cậu bỗng mất thăng bằng ngã gục xuống, cố dùng sức tay chống lên mà không nổi, bất lực nằm sấp xuống sàn nhà "Em.. em mỏi quá.... đứn....g không nổi... nữa..." Khoảnh khắc cậu ngã xuống hắn tưởng chừng tim mình ngừng đập... như điên lao đến chỗ cậu:"Tạm thời nằm im anh xuống lấy điện thoại gọi bác sĩ!" Thời gian là vàng! Hắn dùng hết sức bình sinh phi như bay xuống tầng dưới. ...A! Làm gì mà không THỐN! Quá hấp tấp hắn trượt chân... lộn từ đầu bậc thang đến cuối thang.. ........ Vương Lãnh!!!!! Anh có sao khôngggg!!!!!!" "Móa....há.....há!!!! Đứng im như thế cả tiếng đồng hồ không mỏi mới lạ... Cả mày nữa... ối mẹ ơi! Vỡ bụng mất... há... há... ặc... Vương Lãnh.... hức hức... tao đau bụng quá.... gọi xe cứu thương đến...a....huhuhu... tao không khép miệng lại được... đau quá Lãnh Ơi!!! LÃNHHHHHH!!!". ______________________________ 3 con người trong một phòng bệnh kín. Cả 3 không ai nói với ai lời nào... Vũ Vũ lặng lẽ gọt táo cho Vương Lãnh ăn. Mục Dương Lâm ánh mắt u buồn... nghiêng nghiêng mái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cười rất nhạt: "Đó là chiếc lá cuối cùng"...." Anh cứ tưởng là nhất định trong đêm vừa qua nó đã rụng. Anh nghe thấy gió thổi..a.. Hôm nay... à nhầm.. 1000 năm nữa nó sẽ rụng thôi và cùng lúc đó thì anh sẽ chết...." Vương Lãnh đang nhai miếng táo vội nhả ra :"Vợ cắt đứt sinh mệnh sống của nó cho chồng!" Như thể không cần Lãnh nói Vũ Vũ cũng sẽ làm, ngay lập tức cậu phi con dao nhọn hoắt về phía "Chiếc lá cuối cùng". Xời! Chuẩn đến từng mi-li-mét! Chiếc Lá Cô Đơn nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất~ "Hức! Vũ Vũ em ác lắm!!!" - Vừa bị cắt đứt "hi vọng sống" Dương Lâm rất uất ức a! "Cạch" cửa phòng bệnh mở, một đám vệ sĩ cao to lực lưỡng bước vào. "Cậu chủ Lâm, ông chủ kêu cậu về, đừng làm phiền cậu Lãnh." Dương Lâm á khẩu, ném cái nhìn sặc mùi thuốc súng về phía Lãnh và bị Lãnh bơ đẹp. "Vương Lãnh!... mày được lắm.."l ( ・ัω・ั; ) l --------------------- Chỉ còn 2 người trong căn phòng kín. "Vậy bây giờ..."- Vũ Vũ mở lời. "Bây giờ anh sẽ nói điều này cho em nghe... nhưng xin em... đừng sợ hãi anh... đừng... ghét bỏ anh..." "Có phải đúng thật là trong mắt anh, em chỉ là....thú vui giết thời gian đúng không?!" Xin anh hãy nói "Không".... em không biết tại sao mình lại muốn vậy... đúng ra thì ngoài là thứ mua vui cho anh thì em chẳng là gì cả... nhưng..... em không muốn.... "Đúng thế..." Từng chữ hắn nói ra như con dao sắc lẻm đâm thẳng vào trái tim mỏng manh của cậu.....A? Mình nghe nhầm phải không? .... nghe nhầm đúng không?...... "tách" "tách"... a... là tiếng trái tim này vỡ vụn hay là cậu... lại khóc rồi....... Không! Mình.... sẽ... khô...ng khó..c mà! Chẳng tội gì phải khóc cả! Đó... đó... là sự thật hiển nhiên a.... Chả lẽ mình muốn nghe câu gì đó khác sao?... đáp án quá rõ rồi! Mình còn mong chờ gì đây....a.... không được khóc tôi ơi!..tim mình.. đau quá... tại sao lại đau đến vậy? Tại sao lại khóc vì hắn?.. Yêu?.. hả? Yêu???? Không được!. mình.....mình phải rời khỏi đây... Vũ Vũ vội vàng đứng dậy. Lảo đảo bước đi... cậu bước đi ngày càng nhanh... "Vũ Vũ! Em đứng lại!!!" "Vũ Vũ!!!!" "loảng xoảng"..."A...." Tiếng đồ vật rơi xuống làm cậu giật mình. Quay đầu lại, cậu thấy giỏ trái cây vươn vãi đầy ra nền gạch cứng ngắc.... chiếc nạng bằng sắt trơ chọi trên nền... thấy hắn ngồi bệt xuống... môi mím chặt... gân xanh nổi đầy trên trán... Cậu vội vã chạy lại đỡ hắn dậy... bị hắn ôm thật chặt. Đầu cậu tựa vào ngực hắn, từng ngón tay thon dài của hắn như muốn khắc thật sâu lên lưng cậu. Hắn cố nén đau, gằn từng chữ: "Em..em muốn đi đâu!" Chẳng lẽ em biết? Em ghê tởm tôi đến vậy sao? "Muốn rời khỏi anh như đúng ý anh đó! Chẳng phải tôi chỉ là thứ đồ chơi chán ngắt sao!!!" "Em nghe anh nói hết đã! Đúng là trước đây anh cố ép mình nghĩ rằng em chỉ là thứ đồ chơi nên nhất thời cảm thấy thích thú với em... nhưng không!... Không phải....Em... là người mà anh yêu! Em biết không? Ngay bây giờ! Nhìn thấy gương mặt ướt sũng này của em, em biết anh muốn làm gì không? Anh muốn đè em ra rồi... tóm lại là... anh sợ... anh sợ nếu làm như vậy em sẽ chán ghét anh.. rồi... em bỏ rơi anh thì anh phải biết làm sao đây?... Liệu em có đồng ý để anh đánh gãy 2 chân em... đánh cho em tàn tật chỉ có thể sống nhờ anh... chỉ là của riêng anh... không?... em thấy kinh tởm quá đúng không?... quá kinh tởm... anh bảo em tránh xa anh... nhưng nếu em tránh xa anh thật... để mà yêu một ai đó ngoài anh... anh không biết mình sẽ làm ra cái chuyện gì nữa đây?..." Cậu quá ngạc nhiên, mở to mắt nhìn hắn. Cậu ngạc nhiên không phải vì cậu sợ mà vì cậu thấy... lòng vui lạ thường. "Anh... vừa nói.. anh.. yêu em?.." "Không lẽ em chưa biết? Anh đã nói em là hoa có chủ! Là của anh rồi mà!... Em.. không ghê tởm anh sa...o?" Cậu lắc đầu. "Em nói này..." "Sao?" Hắn đưa tay quệt đi giọt lệ còn đọng ở hốc mắt cậu. "... Em cũng mới biết thôi.... em cũng thích anh.." "Hể -_- ??? Không phải yêu à!!!! Anh không có thích em nha!! Anh yêu em!!!" "Mẹ em bảo cưới rồi thì mới yêu nhau thôi! Còn bây giờ thì chỉ thích thôi... bất quá em thừa biết mẹ em lừa bịp trẻ ranh!.. Lãnh à..."- Cậu rúc sâu vào lồng ngực ấm nóng của hắn, thủ thỉ : Quên mất! Chồng à! Em yêu anh..." Cậu ngẩng lên liền bắt gặp hắn đang chậm rãi cúi xuống. Hai người hôn thật sâu, cậu vùi đầu vào hõm vai hắn:"Đừng có mà gần gũi với Dương Lâm quá nha! Em ghen đó!... nhưng mà nền lạnh quá... lên giường nằm cho ấm được không?..." Hắn biết ý cậu là đúng chuẩn nghĩa đen nhưng mà hắn sống lâu hơn cậu 2 năm a! Không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng nào đó mà ai-cũng-biết.l (。・//ε//・。) l
___còn tiếp___
|
Chương 8: Sau khi chính thức làm người yêu. Vui thì vui đấy nhưng mà... "Chồng Lãnh à!"- Vũ Vũ đang cau mày đấm lưng cho hắn. "Sao vợ?" "Đến trường... có thể giả vờ là bạn bình thường được... không?" "Tại sao?... em sợ?" Vũ Vũ ra sức gật đầu. Vương Lãnh kéo cậu ngồi trong lòng, cắn má cậu. "Aaaa~"..... sặc! Đó là rên sao!!! Mình mà rên ra cái tiếng đó sao!!! Cậu trợn mắt nhìn hắn. "Anh là cẩu à!!!" "Rất tiếc phải thông báo cho vợ yêu a! Em đã mắc bệnh dại!" "Dại gì!!!?" Hắn lại cắn bên má còn lại của cậu. "Dại trai!.... hừm... xem em kìa mê anh lắm rồi đúng không?" Vũ Vũ phồng má ấm ức, ... (╯‵□′)╯︵┻━┻ mê! Mê! Mê cái em gái nhà anh ý mà mê!. "Đồ... đồ cẩu đần!!!"(`皿'#) "Hjhjhj! Đồ ngốc!" "Em cấu chết anh!!! Đỡ lấyyyyyy! Móng vuốt của siêu nhơn Gao đỏ đây!" "Răng nanh của Gao sói bạc đây! ngao ô ~" "Á đau!!! sói bạc con khỉ! Chó bạc thì có!!" ---------------- Trường THCS Mộc Hương: "Xem kìa con hồ ly đến trường rồi!! kìa đằng sau còn là anh Lãnh nữa cơ chứ!" - Gay sinh 1. "Đồ mặt dày!"- Nữ sinh1. "Tôi thấy sợ bọn con trai bây giờ quá! lươn lẹo lẳng lơ kinh dị!" "Bla...blo..." Vũ Vũ bủn rủn cả người, tay nhéo nhéo cánh tay của Vương Lãnh: "Anh giải thích cho họ đi... em chưa muốn chết a!" Hắn nhếch miệng tạo nên hình cung tuyệt đẹp, bắt lấy tay cậu kéo đi, đám đông tụ lại thấy 2 người đi đến tự khắc đứng ra 2 phía để trống một lối ở giữa. "Này!!! Anh làm cái gì thế!!!" "Trật tự! Đây, hôm nay tôi nói cho mấy người biết em ấy chính xác là vợ của tôi." Hắn một tay ôm lấy cậu, tay kia lấy ra con dao nhỏ có chuôi vàng được khắc tinh xảo, chĩa thẳng dao về phía nữ sinh 1 : "Nếu mấy người cảm thấy ngứa mắt, lại đây lão đại này miễn phí khám mắt luôn nhé! Khoét luôn mắt chúng mày cho khỏi ngứa! Còn cái miệng không giữ nổi mấy lời chó cắn thì lão đây rạch toạc ra nói cho nhiều thêm nhé!" Nữ sinh 1 ngất ngay tại chỗ. Tất cả cúi rạp đầu lại, không rét mà run. Quả là khí phách của đại ác ma a!!!! Hắn cười ra mặt, nâng cằm cậu. "Đấy! Chồng giỏi không? Đúng ý vợ luôn nhé! Về sau không phải sợ bố con nhà nào hết!!" ... (╯‵□′)╯︵┻━┻ giỏi! Giỏi cái em gái nhà anh ý mà giỏi!! Anh hại đời tôi rồiiiii!!! ----------------- ------------------------------- Vũ Vũ mấy ngày nay vùi đầu vào ôn thi, thân thể vốn đã gầy nay còn gầy hơn. Ánh mắt lờ đờ, viền mắt thâm đen, theo Vũ Vũ thì như vậy trông cậu vẫn đáng yêu giống mấy bé gấu trúc... nhưng mà Vũ Vũ à ! Y hệt như vừa bị đấm thì có! Hai má cậu hóp lại, cánh môi cũng không còn hồng hào như mọi khi..... thảm họa!!! Là thảm họa a!!! ----------------- "Vũ Vũ!! Này Vũ Vũ!!" - Hắn lay lay cậu dậy. "Ư... ứ... ừ... ư... trật tự cho bố ngủ nào~" - Cậu gạt cánh tay của hắn đang làm phiền giấc ngủ êm đềm của cậu. "Càng chiều càng hư rồi! Dám xưng " bố" với cả anh cơ à?" Hắn lắc đầu, nhu nhu thái dương, khẽ thở dài. Hắn áp lòng bàn tay của mình lên vầng trán nhỏ xinh của cậu. Chết! Nóng quá! Em ấy sốt sao? Mấy hôm nay thi cử thế nào mà nhìn không ra cái dạng gì thế này??? Y hệt mấy đứa nghiện! "Em thưa cô!" "Sao Lãnh?" "Bạn Vũ Vũ sốt cao quá, em đưa bạn ấy về!" Hắn nói vậy để thông báo chứ cũng không phải xin phép gì, không đợi giáo viên trả lời, hắn liền vơ đại đống sách trong ngăn bàn nhét vào cặp cậu. "Nào nào, ngoan ngoan để chồng cõng..." "Ừm..." - Cậu thấy đầu óc mụ mị, mặc cho hắn điều khiển. Nhẹ nhàng cõng lấy cậu, một tay giữ cậu, tay kia cầm cặp, hắn rời đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của giáo viên. Trong nghề 20 năm nay, ai nói cho tôi biết đó chỉ là sự quan tâm thân thiết của 2 người bạn không????. -------------- Lúc hắn ngẩng đầu lên thì mới nhận ra đã đến nhà mình. Lúc đưa cậu đi hắn không có nghĩ là đưa về nhà hắn. Bất quá theo bản năng mà thôi! Hắc hắc!! Đặt cậu nằm lên giường mình (#ngưngđentối) rồi ngồi bên cạnh suy tư nửa ngày. Bây giờ làm gì ta? Gọi bác sĩ Trương đến?....Hoy! Lão ta sẽ trộm ngắm em ấy mất -_- .... nhưng mà em ấy sốt... làm gì đây???? Hắn thấy hối hận khi đưa Vũ Vũ về nhà mình rồi tự ngược tâm lý. Không! Có chết em ấy cũng phải chết trên giường mình... (T/g: ý bạn ấy là sốt có chết cũng phải chết trên cái giường của hắn..#ngưngđentối)ách.... điên quá.... ------------------- "Mình là Lâm! Mình không bị câm! Thích âm thầm! Đang là một nam thần hâm mộ soái ca! Hãy học tập mình-"~~~ Dương Lâm ngồi trong lớp đang trêu trai thì điện thoại reo. Lâm nhìn màn hình : Lãnh Bẩn Tính call. "À nhô! Àn nhon sê ô pi-cát-xô đi ôtô đâm vào cái b-" "Nín ngay cho bố! Nếu mày sốt mày làm gì!?" ".... đâm vào cái bô... à nhầm! Mày....mày lộn số hả?" "Trả lời nhanh cho bố! Mày chậm giây nào khiến em ấy bỏ mạng tao thông chết mày!" "Em ấy? Vũ Vũ hả?" - Hắc hắc có trò vui rồi a!!!" Ừm... sao không sớt gg?"( ̄▽ ̄)ノ "Tao không tin mấy cái vớ vẩn, mày điếc hả? Trả lời!" "Tin tao đi, đây, đầu tiên mày cởi áo em ấy ra để tỏa nhiệt....." Hắn thực hành ngay và luôn. Mù mắt ta rồi!!!! Thắm cảnh nên thơ trữ tình a!!! Hai nhũ hoa hồng đỏ mê người. Tay bịt mũi, hắn ho khan ra lệnh nói tiếp. Dương Lâm bấm bụng nén cười. "Hừm...Quên mất! mày chuẩn bị chậu nước ấm lau khắp người ẻm ý đi" Hắn làm ngay và luôn. Hắn nhẹ nhàng dùng khăn lau khắp người cậu. ngắm nhìn làn da trắng mịn mềm mại trước mắt, hắn nuốt khan vài tiếng, trong người nhen nhóm lên ngọn lửa. Di chuyển đến nhũ hoa mê hồn, mọi giác quan của hắn được sử dụng hết công suất, lấy chiếc khăn ướt chà qua chà lại làm nó thêm ửng hồng thẹn thùng....... Đệt!!!!! sao mình biến thái được độ này vậy.! Dương Lâm dường như đã đoán trước được, chỉ khẽ nói nhỏ:"Lau xong chưa thế? Để phanh áo lâu như vậy lạnh chết ẻm ý giờ!..... Vũ Vũ bé nhỏ của cậu là trẻ vị thành niên a! Hơn nữa còn đang sốt cao nữa chứ!~ à cũng chẳng có ý gì đâu! Ahahaha "))) coi như chưa nghe thấy tao nói gì là được... tự nhiên nhé bạn nhỏ ~~ moamoa ta <3"(^_<)〜☆ Hắn nhìn màn hình điện thoại đã tắt..... À mày cố tình đúng không??? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!..... Hắn nhanh chóng cài lại cúc áo cậu, còn mình thì chạy bán sống bán chết vào nhà tắm. ......... Cậu run run mi mắt..... Này! Ai đó nói cho tôi biết hành động vừa rồi của hắn là hoàn toàn trong sạch 100%! Đúng không??? Này! đúng không???..... Bất quá mình lại muốn cái gì đó... ách... muốn cái gì đó lâu hơn... Đệt! Cái gì đó là cái gì hả tôi ơi!!!!???(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) Đêm đó hắn xin phép mẹ Vũ Vũ cho cậu ở lại qua đêm để chăm sóc. Hắn bê bát cháo tự tay làm vào phòng, ngồi bên thành giường, trong vô thức vươn tay sờ má cậu...... từ sờ thành véo. Hắn cau mày. "Dậy đi Vũ Vũ." ".............." Thấy cậu không có dấu hiệu muốn dậy hắn liền vén áo cậu lên. đặt bàn tay lạnh ngắt vào bụng cậu. Cậu giật nảy, mở trừng mắt nhìn hắn. "Đồ đều!!!! Anh cố tình!!!!!! Ghét anh!!!"。゚・ (>﹏<) ・゚。 Bồi cậu nuốt cháo xong hắn lôi cậu tắm rửa sạch sẽ, quẳng lên giường. [:))))] "Anh... A..nh làm cái gì!!! Đồ lưu manh!! Hạ lưu!! Sắc lang!!!......bla..." Biết sẵn cậu sẽ tuồn ra 1 tràng, hắn đã chuẩn bị sắn bông nhét vào tai. "Em gào cái gì? Nín ngay, đi ngủ!" Hắn trèo lên giường, vòng tay rắn chắc của hắn bao trọn lấy cậu, chẳng mấy chốc chỉ nghe được tiếng thở đều đều của hắn. Thật sự là không làm gì???? AAAAAAA!!!!!! Vũ Vũ mày mới là đứa lưu manhhhh aaaaa!!!!!! Hắn cố giữ mình bình tĩnh, Không được!! Em ấy sẽ sợ!! Bình tĩnh!!. Năm cuối THCS Mộc Hương ------------------ Trong khi Vũ Vũ đang lo lắng cho kết quả thi vào cấp 3 thì hắn đã nhận được giấy báo nhập học của một trường đại học danh tiếng! "Lãnh! Sao anh lại chọn trường XXX! Chẳng phải chọn trường này thì anh sẽ phải sang tận thành phố D để học sao!!!?" - Cậu cầm giấy thông báo của hắn, mặt mày xám lại. "Anh cũng đâu muốn bỏ em lại ở thành phố A này! Bất quá anh đang lo lắng cho tương lai chúng ta nên phải chuẩn bị trước!" "Huhuhuhuuu anh đi rồi sao em sống đây giời ơiiii!!!! Ghét anh quá đi a!!!.... anh đi ngày nào con tim em ngày đó héo mòn a!" - Cậu rất ủy khuất. Hắn rút trong ví ra tấm thẻ tín dụng đen tuyền đưa cho cậu. "Anh đưa cho em thứ này làm gì a!!! Em cần anh thôi!! Anh coi thường em đúng không? Trong mắt anh em là đứa mê tiền đến vậy sao?? Ý em đâu phải thứ.... này. Bất quá... nếu anh có lòng thì em cũng miễn cưỡng nhận... ở đấy ăn uống đầy đủ nhé... ừm..."- Cậu cầm tấm thẻ nâng niu như báu vật, mắt lấp lánh lung linh kì ảo.(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) "Em đúng chuẩn mấy bà vợ ham tiền!"(¬_¬;) "Tiền là tiên là phật....là sức bật lò xo...là thước đo lòng người...là nụ cười tuổi trẻ...là sức khỏe tuổi già....là cái đà của danh vọng...là cái gọng che thân...là cán cân công lý...là hết ý cuộc đời mà chồng!!!" "Sách vở không học toàn học mấy thứ linh tinh! Lại còn cái tội mê tiền nữa! Xem anh trừng trị em thế nào!" "A!!! Đừng đừng! Hạ hỏa chồng yêu!! Aaaa!!! Đừng cắn cổ emmm.... huhuhuuu vợ xin nhỗiiii mòaaaaa!!!" _____________________________________________________ "Cậu chủ! Ông chủ muốn cậu về!" "Ồ? Ông già biết rồi cơ à? Nếu tôi nói không?" "Rất tiếc, cậu chủ không có quyền lựa chọn. Mời!" __________________________________________________________ "Alo? Mẹ à? Sao vậy?" "Con về nhà đi, mẹ muốn nói chuyện..." "Nhưng m-" "Về ngay!"
___còn tiếp___
|
|