Tình Nhân Của Ta Có Gì Đó Không Đúng
|
|
CHƯƠNG 10:
Tôi cảm thấy được lúc này tôi cần phải gửi cho người mẫu tiên sinh một cái tin nhắn hoặc là gọi điện thoại, bằng không có vẻ tôi rất giống loại người dùng xong liền ném người đi.
“Lý Thiệu Niên trong nhà nhất định là xảy ra vấn đề rồi, hắn mới thỏa hiệp với quy tắc ngầm.”
Trong đầu hiện lên lời nói của vị tiểu thư ký, bất luận thế nào cân nhắc cũng không hợp tình hợp lý, bởi vì người mẫu tiên sinh ở cùng với tôi, thật sự không hề muốn gì cả, cũng chưa từng muốn tôi dùng quan hệ của mình giúp hắn cái gì. Tình cờ tôi mua xe cho hắn, mua nhà, hắn thoạt nhìn cũng không phải rất cao hứng, một mặt lạnh nhạt.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại cảm thấy, người mẫu tiên sinh thật là có điểm ủy khuất.
Ta chần chờ một lúc, rốt cuộc không có gọi điện thoại cho hắn.
Tôi gọi điện thoại cho quản lý của người mẫu tiên sinh, Anh ta biết quan hệ của chúng tôi.
“Anh nói với hắn, ngày hôm nay có thể không đến đây.”
Bởi vì nhớ không nổi tên, tôi liền đơn giản lược câu nói tiếp theo sau đó liền cúp điện thoại .
Chờ người mẫu tiên sinh nghe được câu này, hắn khẳng định liền biết ý tứ của tôi.
Tôi có chút thất lạc, muốn gọi tiểu thư ký bên ngoài pha cho tôi ly cà phê, không có ai trả lời, cũng không biết tiểu thư ký kia có phải là khóc đến choáng váng tại nhà vệ sinh.
Cầm một tờ văn kiện thật dầy, tôi phá lệ làm việc thật nhiệt tình.
Tôi đứng lên, đi vài vòng, liền ngồi xuống, lên mạng đi tìm tòi.
Suy nghĩ hồi lâu nghĩ đến hai chữ Lý Thiệu, thử thăm dò lục soát một chút, một đống cái gì người mẫu nam nổi danh hãm vào cánh cửa bao dưỡng, ..v..v..các loại tin tức rậm rạp chằng chịt nhảy ra, các bức ảnh mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ người, mơ hồ nhìn thấy hai người ôm nhau, liền một người trong đó cùng người mẫu tiên sinh vóc người thật giống, nói cho đúng, bức ảnh này, nói ai cũng được đi. Cố tình trong tin tức một câu lại một câu Lý mỗ nào đó, một chút còn nói người mẫu nam Milan, đối tượng ý tứ đã quá rõ ràng.
Tôi liền gọi điện thoại cho con trai của cậu tôi, là một người có quyên lực rất lớn tại giới báo chí.
Tôi đem tên của hắn viết tại trên một tờ giấy, nhìn chằm chằm giấy gọi điện thoại: “Là Trương Tường sao? Tôi là anh họ đây, tìm cậu có chút việc.”
“… Đúng, đem sự việc liên quan đến Lý Thiệu Niên đè xuống, cảnh cáo một chút những tên nói lung tung, hảo, hôm nào mời cậu ăn cơm.”
Tôi cúp điện thoại, lại không biết nên làm gì nữa .
Cuối cùng tôi liền đi về, trở về một cái căn nhà khác, trống rỗng lạnh như băng, tôi thay đổi một thân quần áo thể dục, đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, vô sự ngồi ở trước tivi xem ti vi.
Mí mắt càng ngày càng nặng, tôi dụi dụi con mắt, cảm thấy được xương cột sống đau.
Tôi thật giống không thể rời bỏ người mẫu tiên sinh.
Tôi có chút thất vọng mất mác nghĩ.
Mà tôi lại chuẩn bị để cho hắn đi, tôi cùng quản lý của hắn nói, ý tứ chính là hắn ngày hôm nay có thể không cần đển , ngày mai ngày mốt đương nhiên cũng cũng có thể không cần đến .
Hối hận.
Tôi thiệt thòi, tôi bỏ tiền ra, bây giờ còn thả người đi rồi.
Tôi nhất định là bị hồ đồ rồi.
|
CHƯƠNG 11:
Tôi lúc tỉnh lại vẫn là rất quen thuộc ở trong ***g ngức người mẫu tiên sinh.
Thật giống như ở đâu đó không phú hợp.
Tôi nhìn người mẫu tiên sinh, hắn nhắm mắt lại, mặt thật sáng, lông mi thật dài, mũi cao cao, miệng mềm mại.
Tôi đột nhiên muốn đi lấy điện thoại di động chụp một tấm.
“Em đi đâu vậy?”
Đúng lúc ta hướng tay đến vị trị điện thoại di động ở tủ đầu giường, người mẫu tiên sinh bỗng nhiên nắm chặt tay tôi, rất ôn nhu hỏi.
Rất ôn nhu, thế nhưng tôi còn cảm thấy rất nguy hiểm.
“…” Tôi không lên tiếng.
Người mẫu tiên sinh liền liếm lỗ tai của tôi: “Nghe nói em không cần anh nữa?”
Tôi đột nhiên nghĩ tới, lúc trước tôi để người mẫu tiên sinh đi, còn tôi đi tới nhà khác, thế nào tỉnh lại liền ở nhà, nằm bên người lại là người mẫu tiên sinh?
“Anh… đừng liếm lỗ tai tôi.” Tôi nhỏ giọng nói, thật giống có chút nhu nhược.
“Em muốn đi bao dưỡng người khác?” Người mẫu tiên sinh vừa nói vừa lấy tay tiến vào bên trong y phục của tôi, tay hắn có chút lạnh, tôi không tự chủ kêu một tiếng. Người mẫu tiên sinh ánh mắt liền lạnh xuống: “Em sau đó sẽ bao dưỡng nam hay nữ? Vẫn là người mẫu? Hay là nói, minh tinh?”
Tôi không dám nói lời nào, người mẫu tiên sinh đáng sợ lại xuất hiện.
Lần này tôi thật sự không thể lại lăn lộn trên giường, cái mông của tôi còn đặc biệt đau.
Tôi đang nhớ tôi nên làm thế nào để hắn cao hứng.
Tôi là kim chủ ăn nói khép nép nhất trên thế giới.
“Tôi không bao dưỡng người khác…” Tôi nói , lại thận trọng nhìn sắc mặt hắn, như là đang bàn luận về một cái hợp đồng to lớn mấy trăm triệu, một bộ dạng thận trọng.”Tôi… Tôi còn muốn anh.” Tôi xoắn xuýt một chút, thân thủ ôm lấy hắn, nghĩ thầm hắn hiện tại mới vừa bị phơi bày mọi chuyện, rồi lại bị gièm pha, tôi lại để cho hắn đi, hắn đại khái cảm thấy bị tất cả mọi người từ bỏ, cho nên mới có thể sinh khí.
Người mẫu tiên sinh ánh mắt thâm trầm liền có một chút sáng lên, trực câu dẫn nhìn tôi.
Tôi đặc biệt mờ mịt, hồi ức một chút về hành động bình thường của người mẫu tiên sinh, hắn không thèm đến xỉa đến gần hôn một cái. (đoạn này ta hơi bị mờ mịt T^T ai biết xin chỉ giáo ak T^T )
Tôi không biết hôn người, đem miệng dán lên sau đó liền không biết nên làm thế nào, ngừng nửa ngày liền lè lưỡi liếm a liếm.
Người mẫu tiên sinh rất tự nhiên mà thân thủ ấn đầu của tôi, đầu lưỡi liền tự nhiên mà tiến vào.
Hắn lúc này vô cùng hung ác , khí thế tràn đầy như một con sư tử.
Tôi rất muốn đẩy hắn ra nhưng không dám, chỉ có thể nghẹn khuất nhắm mắt lại tùy tiện để hắn làm xằng bậy.
Qua rất lâu hắn mới hôn xong, nói một cách chính xác, là hôn xong lần một, hắn liền lại gần sau đó ngậm lấy miệng của tôi, lần này động tác ôn nhu hơn nhiều.
Tôi sợ hắn lại có cái ý nghĩ bậy bạ, lập tức nghiêm túc nói: “Không thể làm.”
Người mẫu tiên sinh lạnh như băng nhìn tôi.
Tôi vừa sợ vừa lúng túng nói: “Ngày hôm qua anh làm tôi rất đau…”
Người mẫu tiên sinh hôn nhẹ lên mắt của tôi, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy tay của tôi, sau đó luồn vào quần của hắn nói: “Lấy tay làm.”
Tiếng nói của hắn mang theo giọng khàn khàn, cùng một tiểu hài tử đang nói chuyện, giống nhau, là cái loại giọng điệu lừa gạt kia.
Cần phải thẳng thừng mà cự tuyệt hắn.
Bất quá tôi vừa nhìn người mẫu tiên sinh thần sắc mềm mại đi, trong lòng cũng mềm nhũn, mờ mịt tùy tiện lộng hai cái.
Người mẫu tiên sinh gì đó… Rất đáng sợ, lòng tôi có chút phức tạp, không thể tin được chính mình cư nhiên tại thời khắc phát tình của người mẫu tiên sinh, thân dưới lại bình yên trôi qua như thế. (Chỉ giáo thêm đoạn này ak T^T )
Mãi đến tận tay tôi tê rần, người mẫu tiên sinh mới xong việc, cuối cùng là tránh được một kiếp.
Người mẫu tiên sinh đi tắm, lại đồng thời muốn dẫn tôi theo, tôi sợ hắn lại phát tình một lần nữa, hoàn hảo hắn còn chưa tới trình độ khủng bố như thế.
An toàn tắm xong, tôi cũng mệt mỏi rã rời, thành thành thật thật vùi ở trong ***g ngực của mẫu tiên sinh, lười biếng không động đậy.
“Tôi đã đem tin tức đè xuống .” Tôi nói: “Anh vẫn tiếp tục theo tôi đi.”
Người mẫu tiên sinh trầm giọng nói: “Thời điểm em bao dưỡng anh, em không được cùng người khác phát sinh quan hệ.”
Người mẫu tiên sinh dục vọng khống chế dường như càng tăng mạnh hơn .
Trong lòng tôi cho rằng đây là điều bất an của hắn, cũng cảm thấy tôi đích xác không cần thiết dùng tiền đi tìm người khác, người mẫu tiên sinh thích hợp nhất với tôi, cho nên liền gật gật đầu.
“Anh muốn đi lúc nào thì sẽ đi lúc đó.” Người mẫu tiên sinh còn nói.
Tại sao muốn cái điều kiện này?
Tôi rất kỳ quái, tính phản xạ không dám hỏi, luôn cảm thấy hỏi cái vấn đề này, tận thế liền cách tôi không xa.
Tôi liền ngoan ngoãn gật đầu.
Người mẫu tiên sinh đem đầu chôn ở cổ của tôi, tóc hắn làm cho tôi ngứa một chút.
A, kỳ thực người mẫu tiên sinh tốt vô cùng, tuy rằng thỉnh thoảng nhân cách có phân liệt một chút.
|
CHƯƠNG 12:
Tin tức về người mẫu tiên sinh trên mạng cuối cùng cũng coi như là đã bị đè xuống, dư luận cũng dần dần hướng tới chỗ tốt mà chuyển hóa, người mẫu tiên sinh ôn nhu đã quay trở lại, tôi cảm thấy được gần đây cuộc sống tốt vô cùng, thật thoải mái.
Ngoại trừ vị tiểu thư ký kia.
Từ ngày cô ta biết được người mẫu tiên sinh bị bao dưỡng, con mắt của cô ta vẫn luôn sưng tấy, mỗi ngày hỏi tôi vị kim chủ kia đối người mẫu tiên sinh có tốt hay không, sẽ có hay không có cái gì cổ quái.
Tôi rõ ràng không lên tiếng.
Nàng liền lầm bầm lầu bầu trả lời: Tổng tài ngài không nói, xem ra người mẫu tiên sinh trải qua không ra sao. Sau đó lại bắt đầu khóc.
Tôi luôn cảm thấy, cho dù tôi nói rất tốt, cô ta cũng sẽ nghĩ tôi đang gạt cô ta.
Bất quá cô ta lúc trước nói tôi còn rất lưu tâm.
“Ngoại trừ tiền, tại sao bị bao dưỡng?” Tôi rất nỗ lực duy trì hình tượng tổng tài lãnh khốc, đem số chữ rút lại đến ngắn nhất.
Tiểu thư ký rất kỳ quái liếc mắt nhìn tôi một cái: “Ngoại trừ tiền, tại sao cũng bị bao dưỡng?”
“Nếu như, kim chủ kia, muốn làm cho hắn cao hứng…” Tôi ngừng lại, trong lòng có chút mờ mịt, không biết mình muốn nói cái gì.
Tiểu thư ký đột nhien vỗ bàn: “Tổng tài! Có phải là cái tên kim chủ bao dưỡng Lý Thiệu Niên, cũng chính là bạn của ngài, thích Lý Thiệu Niên? Cho nên muốn làm cho hắn cao hứng?” (Thật thì hai người đang nói cái gì vại T^T)
Kim chủ thật sự chính là tôi…
Tôi trầm mặc một chút, gật gật đầu.
“Hắn có phải là hỏi ngài làm thế nào để Lý Thiệu Niên cao hứng, mới có thể lưu lại Lý Thiệu Niên?” Tiểu thư ký dương dương đắc ý cười: “Ha ha ha ha ha ha, tôi liền biết, đây chính là tình tiết tiểu thuyết mà.”
Tôi: …
Rõ ràng là người mẫu tiên sinh chính hắn không chịu đi.
Tôi trầm mặc, thừa nhận nửa câu phía trước, tôi chỉ muốn làm cho người mẫu tiên sinh cao hứng, duy trì cái tính cách ôn nhu bây giờ nga.
Tiểu thư ký một mặt âm trầm hỏi: “Hắn có phải là không có chủ ý?”
Tôi bây giờ muốn kết thúc cái đề tài này, tôi cảm thấy được cô gái hơn hai mươi tuổi trước mắt này mỗi ngày xem tiểu thuyết mạng, bộ dáng không quá đáng tin.
“Tôi có chủ ý!” đôi mắt vị tiểu thư ký sáng lên: “Bao một cái rạp chiếu phim, xem một bộ phim tình yêu, sau đó…”
Quả nhiên là không đáng tin, tôi chuẩn bị đi về làm việc.
“Sau đó! Kim chủ phải bồi Lý Thiệu Niên đi ăn! Lộ! Một bên! Gặp phải!” Tiểu thư ký nói năng có khí phách. (Xin chỉ giáo câu này ak T^T)
Tôi ánh mắt sáng lên, trong lòng nhanh chóng đọc thầm quy tắc của lãnh khốc tổng tài, đem mặt chuyển thành nghiêm túc.
“Tại sao?” Tôi hỏi.
Tiểu thư ký nói như thê đó là chuyện đương nhiên: “Trong tiểu thuyết đều viết như thế, còn có thắt dùm dây giày, mang khăn quàng cổ, các loại chi tiết nhỏ, hội có vẻ nam chính rất cẩn thận a. Đến nỗi đi ăn quán ven đường, điều này nói rõ nam chính vì nữ chính không tiếc hủy hoại hình tượng của bản thân nga, bình thường đều sẽ bị cảm động."
Tôi bày ra vẻ nghiêm mặt đi vào văn phòng, nội tâm như có chiến tranh.
Tôi tưởng tượng ăn quán ven đường.
Thật giống muốn ăn chao.(Hình như đậu phụ thúi á ^^)
Hảo tưởng ăn thị vịt cay.
Thế nhưng tôi là một tổng tài, tôi cần phải vận âu phục lạnh lùng ngồi ở trong phòng làm việc, mà không phải ngồi ở quán ven đường, ăn đến khí thế ngất trời.
Tôi trầm tư rất lâu, không ngừng hồi tưởng ba đã từng giáo dục, cuối cùng cũng coi như tìm được một câu phù hợp với tình huống của tôi bây giờ.
—— đương thời có một việc con không thể không làm, bất luận có gặp nhiều khó khăn, con cũng phải làm.
Tôi hiện tại không thể không làm người mẫu tiên sinh cao hứng, bằng không hắn sinh khí liền sẽ cùng tôi lăn lộn trên giường nga, thời gian làm việc của tôi liền sẽ ít đi, tiền của tôi cũng vậy nga.
Được rồi, tôi liền miễn vi kỳ nan (cái này đại khái chắc là hi sinh vì việc nghĩa quá T^T đúng không mấy nầng T^T) vì người mẫu tiên sinh mà ăn quán ven đường đi.
Tôi quả nhiên là một kim chủ có tiền, lại có lòng độ lượng.
|
CHƯƠNG 13:
“Ngày hôm nay theo tôi ra ngoài.”
Sáng sớm, tôi cảm giác được người ở bên cạnh tựa hồ có ý tứ rời giường, nhanh chóng kéo hắn lại.
“Anh ngày hôm nay còn có việc.” Người mẫu tiên sinh nói, cũng rất rõ ràng vừa nằm xuống.
Tôi ở trong lòng tính toán, tổn thất tiền nghĩ làm việc một ngày cùng với tiêu tiền vào việc bao hạ một cái rạp chiếu phim, quả thật rất đau lòng, so sánh với tiền lương một ngày của người mẫu tiên sinh liền có vẻ vi bất túc đạo (nhỏ nhặt không đáng kể).
“Công việc làm sau đi.” Tôi nghĩ tới tiểu thư ký nói với tôi phải ôn nhu, săn sóc, liền bồi thêm một câu: “Công việc cũng không quan hệ, tôi có tiền mà.”
Người mẫu tiên sinh tuy rằng bộ dạng không quá yêu tiền, bất quá hình như đặc biệt yêu thích bộ dạng của tôi khi nói thế này, thế là hắn liền cười híp mắt lại gần, hỏi tôi: “Ngày hôm nay em không đi làm a?”
Trong lòng tôi rất đau, thật sợ buổi tối mơ thấy ba tôi mang theo dao thái rau đến mang tôi cùng đi.
Trên mặt biểu tình vẫn trước sau như một mà bình tĩnh: “Ngày hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi.”
Người mẫu tiên sinh đã theo tôi hai năm, đây là lần đầu tiên tôi chủ động đưa ra yêu cầu nghỉ ngơi, hắn đại khái rất vui vẻ, mới sáng sớm lại là ban ngày mà đã có ý tứ tuyên ***.
Tôi hoàn toàn không muốn đem ngày nghỉ mà lăn lộn ở trên giường.
“Anh nhanh lên một chút, mau mau rời giường , chờ sau đó còn ra ngoài nữa.” Tôi đẩy hắn một cái, không khách khí đem chăn cuốn lại, bao lấy thân mình.
Người mẫu tiên sinh tâm tình cực tốt mà rời đi, thay đổi áo ngủ, đánh răng rửa mặt, sau đó đi làm điểm tâm.
Kỳ thực tôi cảm thấy được người mẫu tiên sinh ngoại trừ thời điểm ở trên giường, thì tất cả các mặt còn lại đều rất tốt, mang nhiều chức năng nga.
Người mẫu tiên sinh cuối cùng còn thêm chức năng hỗ trợ mặc quần áo.
Tôi nhắm mắt lại, nói giơ tay liền giơ tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân, thành thành thật thật mặc lên bộ quần áo mà người mẫu tiên sinh yêu thích.
Trên thực tế tôi khá là yêu thích âu phục, đặc biệt là âu phục màu tối, tôi cảm thấy được loại âu phục đó tương đối phù hợp khí chất của tổng tài. Thế nhưng người mẫu tiên sinh lại thích bắt tôi mặc quần áo màu nhạt.
Ngày hôm nay tôi cả ngày đều đi theo người mẫu tiên sinh, tôi nhìn nhìn quần áo trên người, yên lặng ngậm miệng.
Cơm nước xong, người mẫu tiên sinh đi rửa chén, tôi đi tới thư phòng, lấy ra bó hoa hồng tối hôm qua tôi đã mua, cảm giác tâm đều như nứt ra rồi.
Tại sao hoa không thể ăn không thể dùng còn có thể khô héo mà lại đắt như thế? Tôi thật sự không thể nào hiểu được.
Tôi cầm bó hoa một đường đi tới nhà bếp, vội vàng đem nó kín đáo mà đưa cho người mẫu tiên sinh, miễn cho tôi nhìn nó lại khó chịu.
“Tặng cho anh ?” Người mẫu tiên sinh trong đôi mắt có chút sáng lên, làm cho tôi liên tưởng đến một chú chó, bất quá nhớ tới bộ dạng lãnh khốc của người mẫu tiên sinh, liền ở trong đầu đem hình tượng một chú chó nhỏ hiền lành biến thành một chú chó to lớn hung ác.
Tôi gật gật đầu.
Người mẫu tiên sinh sung sướng mà nhận lấy hoa hồng.
Xem ra biện pháp của vị tiểu thư ký rất được sao? Lẽ nào tôi đối tiểu thuyết mạng từng có nhiều nhận xét phiến diện?
Sau đó, tôi dẫn người mẫu tiên sinh đi xem phim.
Bao hạ một rạp chiếu phim là loại hành vi vô cùng không có lý trí, bất quá hoàn hảo, tôi đã tìm được một biện pháp để bù đắp thiệt hại: bao vào sáng sớm, giảm tám phần trăm.( rốt cuộc anh có phải là tổng tài không??? =))))))
Cho tới bây giờ, đây là chuyện làm cho tôi thoải mái nhất.
Lái xe đi đến rạp chiếu phim, tôi liền mua một hộp bỏng ngô to cùng khoai lang sau đó đi vào.
“Anh ăn bỏng ngô sao?” Tôi hỏi.
Người mẫu tiên sinh lắc đầu một cái.
Đúng, tôi nhớ người mẫu tiên sinh vẫn là cần phải giữ vóc người hoàn mỹ. Hắn hiện giờ mặc quần áo thì nhìn có thịt nhưng khi cởi quần áo ra thì lại rất gầy, như thế mua một hộp bỏng ngô to, cũng quá lãng phí đi, vi phạm vào quy tắc tiêu dùng của tôi rồi, tôi phải đem nó ăn sạch mới được.
Tôi rất cao hứng bắt đầu ăn bỏng ngô, răng rắc răng rắc.
Rất nhanh, bộ phim điện ảnh lại bắt đầu.
Mặc dù vị tiểu thư ký giới thiệu đây là một bộ phim tình yêu, mà tôi thật sự không cảm thấy phim tình yêu có cái gì cần phải xem, cho nên tôi rất lý trí mà chọn một bộ phim tài liệu, là bộ phim nói về thế chiến thứ hai. (cái thể loại giề đây chài =)))))
Bộ phim này rất hợp lòng tôi, tôi xem một chút, động tác lấy bỏng ngô cũng chậm chậm chậm lại .
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy được tôi bị nhấc lên.
Làm tôi giật cả mình, cả người đều nhảy cẩng lên.
Tôi kịp thời khắc chế , lạnh nhạt hỏi: “Làm gì?”
Người mẫu tiên sinh để tôi ngồi ở trên đùi hắn, vừa lấy bỏng ngổ tiến đến bên miệng của tôi.
“Anh đút em ăn ăn.”
Tôi muốn xem phim, không có thời gian ăn bỏng ngô a, nghĩ muốn như vậy, đề nghị của người mẫu tiên sinh phi thường tuyệt vời.
Tôi liền ngầm cho phép.
Tôi tiếp tục thời gian vui sướng xem phim ăn bỏng ngô, mãi đến khi tôi theo thói quen cắn bỏng ngô, cắn được một cái thứ gì đó mềm mại.
Tôi buồn bực cúi đầu nhìn, nha, tôi không cẩn thận đem tay của người mẫu tiên sinh cho là bỏng ngô.
Cần phải nói xin lỗi nga.
Tôi quay đầu lại, đang chuẩn bị giải thích một chút, liền thấy người mẫu tiên sinh đôi mắt tối sầm, còn cảm giác được tay hắn trong lúc vô tình đã ôm tôi thật chặt.
Việc lớn không tốt.
“Anh…” Tôi mới vừa mở miệng, người mẫu tiên sinh liền hôn tới, không biết có phải hay không là bởi vì ở một nơi xa lạ, tôi cảm thấy được hắn rất phấn khởi, tôi thậm chí có thể cảm giác được dưới mông có gì đó ngạnh ngạnh.
Tôi nhất định, nhất định phải ngăn cản trận này, cùng với giải thích không được động dục.
Tôi quay đầu đi, tập trung xem phần quan trọng nhất của bộ phim tài liệu, vừa nói: “Chúng ta có thể hay không không làm…”
“Không thể.” Người mẫu tiên sinh quyết tuyệt đánh gãy lời tôi, thuận tiện đem lời kế tiếp của tôi nuốt mất.
Cuối cùng kết quả đương nhiên vẫn là hắn thực hiện được .
Tôi lần đầu tiên tại rạp chiếu phim làm chuyện như vậy, hơn nữa còn là lần đầu tiên ngồi ở phía trên làm chuyện như vậy, kinh nghiệm này rất đáng sợ, người mẫu tiên sinh vào so với bình thường còn muốn sâu hơn, tôi cũng so với bình thường càng mệt mỏi hơn.
Tôi mệt mỏi núp ở trong ***g ngực của người mẫu tiên sinh, ngày đó tôi không biết còn muốn tiếp tục tiến hành như thế nào, quán ven đường tôi vẫn không có ăn nga.
“Một lát anh để người đưa quần áo lại đây, em trước tiên ngủ một lát đi.” Người mẫu tiên sinh nhẹ giọng nói, đem áo khoác may mắn còn sống sót khoác lên trên người tôi.
Thời điểm tôi nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy vài người mà tôi chưa từng gặp qua an tĩnh đưa tới hai bộ quần áo.
Những người kia bô bô nói tiếng Anh, tôi nỗ lực lắng nghe, mơ hồ nghe được cái gì trở lại, sinh khí…v..v..
Người mẫu tiên sinh dùng tiếng Anh trả lời một câu: “Làm cho hắn chớ xen vào việc của người khác.”
Những người này là ai đó?
Tôi giật mình một cái, thật giống từ bên trong một giấc mơ tỉnh lại.
|
CHƯƠNG 14:
Cuối cùng, khi tôi hoàn hảo từ rạp chiếu phim đi ra thì cũng đã là chạng vạng tối.
Thắt lưng của tôi mỏi nhừ, còn cái mông thì rất đau.
Tôi ghét rạp chiếu phim.
Vừa ra khỏi rạp chiếu phim, tôi liền thấy hai bên đường phố phồn hoa bày nhiều loại sạp hàng hóa. Ngửi thấy được một hương vị thơm ngát, tim tôi hung hăng mà nhảy lên một cái, sau đó rất lạnh nhạt cùng người mẫu tiên sinh nói: “Anh đói bụng không, đi thôi, dẫn anh đi ăn chút gì đó.”
Tiểu thư ký đặc biệt trịnh trọng đã nói rõ qua, nam chính nhất định phải biểu hiện ra mình là vì đối phương mà thỏa hiệp.
Cho nên tôi cau mày mà mang người mẫu tiên sinh đi tới phía trước sạp hàng bán chao, nỗ lực đè nén xuống suy nghĩ trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn ăn cái này sao?”
Lão bản sạp hàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, thật giống như có chút sinh khí.
Tôi không rõ vì sao, bất quá người mẫu tiên sinh liếc mắt nhìn tôi một cái, tựa tiếu phi tiếu, tôi rất lo lắng ý đồ chân chính của mình đều bị hắn nhìn thấu.
May mắn là người mẫu tiên sinh giống như không có nhạy cảm như vậy, hắn thẳng thắn biểu đạt ý nguyện muốn ăn.
“Cho tôi một phần lớn, không cay, không cần rau thơm.” Người mẫu tiên sinh hướng lão bản nói.
Tôi rõ ràng nhìn thấy lão bản hơn bốn mươi tuổi mặt hơi đỏ lên, động tác gọn gàng múc đầy một bát.
Mị lực của người mẫu tiên sinh thực sự là không gì là không làm được.
Tôi cầm lên vài món ăn miễn phí, nghiêm trang đối người mẫu tiên sinh nói: “Anh ăn ít một chút, mập tôi sẽ không thích.”
Tôi đã không thích vậy thì tôi sẽ không bao dưỡng hắn.
Người mẫu tiên sinh đại khái biết được cái kết quả này, tẫn chức tẫn trách mà duy trì vóc người, tùy tiện ăn hai cái liền không ăn nữa .
“Không ăn còn mua nhiều như thế , thật lãng phí tiền.” Tôi nói với hắn một câu, sau đó rất tự nhiên mà bắt đầu ăn chao.
Chao thật sự ăn cực kỳ ngon, lại còn tiện nghi!
Sau đó, tình cảnh tương tự như thế xảy ra ở trước hàng thịt vịt cay và các sạp hàng khác, mà người mẫu tiên sinh nhiều lắm ăn một hai miếng.
Tôi rất hài lòng với sự thận trọng của người mẫu tiên sinh, trong lòng đang do dự có muốn hay không mua cho hắn một cái đồng hồ đeo tay xem như là lễ vật, tôi liền thấy cái tên bạch trảm kê. (cuối cùng ta đã biết bạch trảm kê là gì a ^^ là con gà luộc =))) hình dung của em thụ làm ta đói =))))
Bác sĩ lần này kỳ thực có mặc quần áo, bất quá hắn bận một cái áo khoác trắng toát, tôi không tự chủ mà nhớ tới vóc người gầy gò không chút gì xem được của hắn, a, còn có, mẹ ôi! đặc biệt là tiếng khóc a.
“Tổng tài!” Đôi mắt của bác sĩ tỏa sáng hướng tôi chạy tới, nhìn giống như một con chó nhỏ.
“Anh thế nào lại tới nơi này? Lẽ nào anh là tới tìm tôi?” Bác sĩ khịt khịt mũi: “Anh yên tâm, tôi không có nói chuyện của chúng ta với người khác, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm, thật đấy. Nếu như anh trong lòng thật sự áy náy, cho tôi một khoản tiền là tốt rồi…” (đồ hám tiền >-< hai đứa là đồ hám tiền như nhau =)))) Tên bác sĩ thấp kém mê tiền lại bắt đầu tự mình nói với mình . “Ai nha, tổng tài anh cũng thích ăn thịt vịt cay sao?” “Không thích.” Tôi rất lạnh lùng trả lời. Bác sĩ tha thiết mong chờ nhìn tôi một chút, bắt đầu cười: “Bất quá cửa hàng này ăn không ngon, tôi biết một cửa hàng càng ăn ngon hơn, thật sự siêu cấp tuyệt vời…” Tôi đang chuẩn bị hỏi ở nơi nào, thì người mẫu tiên sinh đi mua trà sữa đã trở lại. Ba người cảnh tượng giống như đã từng quen biết, người mẫu tiên sinh tỏa ra khí áp gây cho người ta một loại áp lực vô hình. “A! A! A! Nhìn kỹ, anh không phải là cái kia…” Bác sĩ lập tức che miệng mình, xoay quanh bốn phía nhìn mấy lần, thấp giọng hỏi: “Anh có phải là người mẫu a?” Người mẫu tiên sinh không nói lời nào, đem trà sữa nóng đưa cho tôi. Tôi nhìn người mẫu tiên sinh một chút, lại nhìn bác sĩ, liền uống trà sữa. “Anh đúng là Lý Thiệu Niên đi! Tôi là fan hâm mộ của anh! Tôi vô cùng vô cùng thích anh! Có thể hay không kí tên cho tôi? Bắt tay được không? Có thể chụp ảnh sao?” Bác sĩ hưng phấn đến nổi thật giống như có thể chạy vòng quanh trái đất. Người mẫu tiên sinh bình thường đối xử với fan hâm mộ rất ôn hòa nhưng lần này chỉ nheo mắt lại, vô tình nói: “Đều không thể.” Bác sĩ hỏi: “Tại sao a?” “Bởi vì tôi không thích cậu.” Người mẫu tiên sinh ném lại câu nói tiếp theo, liền kéo tôi đi. “Còn có còn có, anh híp mắt đặc biệt soái a!” Bác sĩ ở phía sau một trận điên cuồng gào thét: “Anh không thích tôi cũng không liên quan a! Tôi thích anh! Tôi vẫn sẽ luôn thích anh!” Đám người xung quanh dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn chúng tôi. Người mẫu tiên sinh giúp tôi kéo khăn quàng cổ, che lại mặt, sau đó liền đem khăn quàng cổ của mình kéo cao lên. “Em có gì muốn nói?” Người mẫu tiên sinh dùng âm thanh đặc biệt gợi cảm ôn nhu nhưng ngầm mang sát ý hỏi tôi. Tôi nghĩ nghĩ, thành thực nói: “Tôi cũng cảm thấy anh híp mắt lại rất đẹp trai.” Cứ như vậy, tôi thật giống như trùng hợp mà đạp trúng cửa sinh, buổi tối ngày đó người mẫu tiên sinh lãnh khốc không có được triệu hồi.
|