Changmin, Hyung Hận Em Suốt Đời
|
|
****Chap 5*
*Warning: Yaoi ( cont... ) !!!
********
**** - Em tuyệt lắm!!!...
- Thả… thả… tôi ra đi… Anh… thõa mãn rồi… mà!!!
Hắn chép miệng nhìn cậu thương cảm lắc đầu:
- Em đấy! Gian giảo trên thương trường bao nhiêu thế mà giờ lại như thằng ngốc chẳng hiểu gì về sex cả!!! người ta nói “ của đâu là của cho không? Lấy đi một đồng lãi lời gấp ba”… em rành câu này hơn anh mà!!! Anh đã làm em thõa mãn… thì bây giờ đến lượt em chứ???
Hắn nói xong thì nhướng người ngồi cao lên, cởi nút chiếc quần âu rồi kéo tuột cả quần trong lẫn ngoài ném toẹt ra khỏi giường… Jaejoong gào lên khi trông thấy cái của hắn:
- Không bao giờ! Có chết tôi cũng không bao giờ ngậm cái thứ xấu xí đó đâu! Thả tôi ra…
- Hm? Em làm anh buốn vì câu nói đó lắm đấy! Nhưng anh không ép em phải ngậm nó … Anh chỉ muốn em tiếp nhận nó mà thôi…
Cậu mở to đôi mắt vô tư không hiểu gì ra nhìn hắn… Hắn chỉ nhếch mép một cái rồi nhoài người qua cậu mở một hộc tủ nho nhỏ trên đầu giường… Cậu thoáng đỏ mặt bởi mùi hương rất đàn ông trên cơ thể hắn… hắn có mùi rượu… mùi của những điếu xì gà đắt tiền và mùi mồ hôi xa lạ khó giải thích nổi!!!
Hắn trở lại… trên tay cầm một viên thuốc màu trắng nho nhỏ đưa lên trước mắt cậu và cười thật điểu cáng… Cậu lắp bắp:
- Muốn… muốn đầu độc ta hả?
Hắn tiến tới giữa chặt lấy mặt cậu, cậu cố vùng vậy và ngậm miệng thật chặt quyết không để hắn ép viên thuốc ấy vào cơ thể… Hắn thở dài:
- Há miệng ra nào… Ngoan!
“ Ngoan con khỉ??? Có thấy ai ngoan ngoãn để cho người khác giết không hả???” Cậu chửi thầm nhưng vẫn ngậm chặt miệng… Hắn nhún vai thật khẽ rồi tủm tỉm cười đưa hai ngón tay lên bóp nhẹ chiếc mũi thon thon của cậu lại không cho thở… Ngộp… Jaejoong hé miệng ra để hớp không khí thì hắn đã ném phăng viên thuốc vào, nhanh tay cầm cốc rượu trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường uống vào miệng một ngụm để mớp cho cậu… Mùi rượu hăng hắc lại thêm phần ngợp thở ứ hơi khiến cậu ho sặc sụa một tràng… Khi đã bình thường lại… Jaejoong phẫn uất nhìn hắn:
- Tên khốn!... Mi cho ta uống gì thế hả???
Hắn ranh ma cười:
- Yên tâm đi cưng! Anh trúng bùa của em rồi… Đâu nỡ giết đi báu vật hiếm có thế này chứ?? Uổng thí mồ! Anh chỉ muốn cho em thoải mái hơn trong lần đầu của chúng ta thôi… Lát nữa em phải cám ơn anh đấy…
Jaejoong hé miệng định nói thì hành động tiếp theo của hắn làm cậu vô cùng ngạc nhiên… Yunho với tay tháo thật từ tốn chiếc cravat trói cậu ra khỏi đầu giường rồi ra khỏi tay cậu… Hắn xuýt xoa:
- Anh xin lỗi… Đỏ tay cưng hết rồi… NHưng ai biểu em dữ quá làm chi…
Cậu định vùng lên nhưng hắn đã nhanh chóng đè nghiến cậu xuống… Khốn kiếp! Sao hắn mạnh thế chứ??? Ah... Nóng!... Sao đột nhiên nóng thế???... Ah… Rạo rực… Cảm giác này… chẳng lẽ là... Jaejoong thấy toàn thân bỗng trở nên thật bứt rức thật khó chịu… Cảm giác này… nó… rất giống với cảm giác hắn tạo cho cậu khi nãy, cái lúc mà hắn mút lấy cái của cậu và làm thõa mãn cậu… Chẳng lẽ… viên thuốc đó… Ah…
- Ô! Hiệu quả ghê nhỉ? Anh làm cả buổi mà em cương chậm rì, chờ muốn mệt xỉu luôn… Vậy mà chỉ mới uống thuốc có mấy phút thôi đã nhanh chóng “ngóc đầu” lên rồi!!! Đáng yêu thật!!!...
- Hộc!... Thuốc đó… là… là… hộc!...
- Ừm! Thuốc kích thích “đô” nặng nhất của anh đấy… Mới nhập về chưa thử lần nào…
- Khốn kiếp…
Jaejoong định đấy hắn ra khỏi mình nhưng cảm giác rạo rực không thôi ấy làm cậu như mất đi gần hết sức lực… tay chân cứ muốn nhũn mềm cả ra… Lần này… hắn thoải mái ra tay mà chẳng cần dùng sức tí nào rồi! …
- Arg… Đừng… Làm… gì thế hả?... AAA… Buông ra!!!... Arg…
Cậu cố nhoài người trườn đi nhưng bị cơ thể hắn áp chặt lại vào thành giường… Sức nóng từ bên trong cơ thể bốc ra cộng với sức nóng từ cơ thể hắn làm cậu choáng váng như lạc vào một vùng sương mù dày dặc không biết đâu là phương hướng nữa… chợt… Một cái gì đó lành lạnh xuất hiện nơi hậu môn làm cậu giật nảy mình… Cậu lắc đầu mếu máo cố kéo bàn tay ma quỷ của hắn lên, nhưng hắn chẳng màng sự phản đối yếu ớt vô dụng đó của cậu… Giọt nước nước cậu rơi ra trong suốt như pha lê khi cảm nhận cái nhoi nhói đau của một sự xâm nhập… Hắn đút lần lượt ba ngón tay của mình vào lối mòn của cậu để nới rộng nó ra hơn… miệng không ngừng phà những hơi thở nóng hổi lên chiếc cổ đầy những dấu hôn và vết cắn của hắn… Một bàn tay còn lại hắn chu du thám thính xoa nắn cái của cậu làm cậu mệt nhọc thở và buột miệng rên lên to hơn không cách nào kềm chế lại được trong khi cái của hắn cộm cứng giữa hai đùi của cậu nóng bỏng!!! Hắn khàn giọng:
- Chịu khó nhé cục cưng… Anh biết là sẽ rất đau… nhưng anh không kềm mình được đâu… Anh muốn em phát điên rồi, cưng à!!!…
Dứt lời… hắn rút tay ra và đẩy cái của mình... tiến vào thật chậm rãi…
- *AAAAAAAA… *
|
****
Cậu gào lên tay bám chặt vào thành giường và bật khóc!!!
- *Thả ra… huh u… Đau mà… Tên khốn… Từ trước đến giờ chưa ai dám làm cậu đây đau như vậy hết… Mi là đồ quỷ tha đồ ác bá... hu hu hu… Đau chết tôi rồi… huh u… Appa ơi! Umma ơi! Cứu Boo với... huhuhu…
Yunho vừa buồn cười nhưng cũng vừa thấy thương lắm… Tội nghiệp! Con cưng lá ngọc cành vàng thế kia mà… Nhưng ai biểu xinh đẹp quá làm chi! Xinh đẹp là một cái tội đấy… Và gặp Jung Yunho lại là cái tội lớn nhất!!!
Mặc cho Jaejoong gào khóc run rẫy vì cơn đau. Hắn chầm chậm ấn “tên côn đồ” của mình càng lúc càng sâu vào lối nhỏ chật hẹp của cậu! Mẹ kiếp… Cậu quá chặt, chặt đến hắn còn phải nhăn mặt vì cái của mình cũng bị đau khi đường vào của cậu không ngừng muốn co thắt lại ! Trai tơ thứ thiệt đây… Hm! Nói sao nhỉ? Thõa mãn đến cực điểm… Sex với con trai tuyệt thế này ư??? Thảo nào Thằng em rễ và thằng em của hắn cứ dính chặt nhau như hình với bóng ấy!!!... OMG!... Có thể nói đây đúng là thiên đường của sex rồi!!!...
Cậu đau đến rụng rời và tay không còn sức để níu lấy bất cứ cái gì nữa… Hắn ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cậu đặt ngã nhè nhẹ xuống niệm, nhưng thân dưới không ngừng xâm chiếm cậu mỗi lúc một mạnh bạo hơn…Hắn hào hển thở:
- Chúa ơi! Sao em… lại tuyệt… vời như thế chứ?…. Arh…
Tay cậu bấu chặt vào ra giường… Răng cắn lại cố chịu đựng…
- H… Hư… Hức…ư… h…
- Hộc! hộc… Bé ngoan… Sẽ êm dịu ngay thôi… Uhm… Thả lõng tí… thở nào… uhm!... oh God!...
Bớt đau… Cậu quán tính nghe theo lời hắn… bàn tay hắn khẽ vuốt nhẹ theo chiều dài phía trước của cậu và vo nhẹ nơi đỉnh của nó… Jaejoong mím môi thở mạnh ra do không kiềm được cái cảm giác vừa dễ chịu, vừa ma quái mà hắn lại một lần nữa mang đến cho cậu… Nơi đó vẫn đau âm ỉ… nhưng cậu lại có cảm giác như dần dần nó đã được thay thế bởi một “thứ gì đó rạo rực” rất khó hiểu… Nó làm cậu thấy tội lỗi và xấu hổ khi cậu đã thừa nhận với chính mình rằng cậu thực sự muốn cảm nhận nó nhiều hơn…
- Arg… Hộc! God!... Jaejoong à… uhm…
Hắn liên tục xâm nhập với một vũ khúc điên cuồng khiến cho tâm trí cậu gần như điên lên… Sự kích thích nơi ấy ngày càng lớn làm cậu mất hết sức lực rồi… Đôi môi hồng cố cắn lại để ngăn tiếng rên thõa mãn… Và cơ thể tự lúc nào đã chuyển động theo hắn một cách nhịp nhàng đến không ngờ… Bất chợt, hắn nắm chặt lấy vai cậu, dùng hết sức ép phần thân dưới của cả hai sát chặt lại, gào lên phấn khích khi cậu rũ rượi cảm nhận tinh dịch của hắn đã chảy tràn bên trong mình nóng bỏng như một dòng nham thạch của núi lửa…
Hắn rút mình ra… Jaejoong mệt lã nằm yên thở dốc không cử động… Hắn mỉm cười nằm xuống ôm lấy cơ thể của người đẹp… ve vuốt chiếc eo thon nhỏ, hổn hển hôn lên phía sau chiếc gáy trắng nõn, nói:
- Em tuyệt quá, cưng à!… Anh đến chết vì em mất thôi…
- …
- Em đau lắm phải không??? Chịu thôi! Anh biết lần đầu của uke đau lắm nhưng chẳng biết cách nào giảm đau hiệu quả cho em cả…
- …
Cậu mệt đến nỗi chẳng thể mở miệng… “Khốn! Ta mà bình thường lại thì mi sẽ biết tay ta… hức… Dám cưỡi ông mạnh bạo vậy… thật căm gan mà!!…”
Hắn nhẹ nhàng lật người cậu cho nằm ngửa lại… Jaejoong vừa tức vừa xấu hổ quá nên ngoảnh mặt sang hướng khác không thèm nhìn… Yunho lắc đầu cười bẹo má cậu một cái rồi đứng lên rời khỏi giường… Jaejoong thấy lạ nên quay đầu lại thì lập tức thấy được một cái nháy mắt thật bẹo gan, hắn cười điểu bảo:
- Em muốn tắm với anh không???
Cậu vẫn không mở miệng mặc cho hắn độc thoại…
Hắn khẽ nhướng mài rồi nhún vai bỏ vào phòng tắm… Jaejoong mệt mỏi định chống tay để rời khởi giường nhưng một cơn đau rát kéo đến làm cậu không sao ngồi thắng lưng lên được… “Chết tiệt! Sao lại đau thế này chứ?” Jaejoong đưa tay mình xuống nơi đó… Đau!!! ... Cậu bật khóc nức nở khi thấy trên tay mình và cả trên miếng ga trải niệm nhàu nát lấm tấm ba bốn giọt máu hồng tươi của chính cậu!!!… Hức… Vậy là Kim Jaejoong ta đã “mất” dễ dàng như vậy rồi sao? hu hu… Không cam tâm… Tên khốn… Đợi khi khỏe lại, cậu đây sẽ cho mày chết không kịp ngáp vì cái tội dám cưỡng bức cậu đây thô bạo như vậy… hức… Cái thứ xấu xí cứng như đá… hức… Hèn gì mà đau rát đến thắt cả ruột gan hà… huhuhu…”
- Sao lại khóc thế, cục cưng???
Hắn nhíu mày lo lắng bước đến ngồi xuống cạnh cậu… Cậu ngậm miệng quay ngoắc đi nhưng hắn đã nhanh tay giữ lại gương mặt thiên thần ấy… Cậu cố gỡ tay hắn ra thì hắn chép miệng ôm sát cậu vào lòng dỗ dành:
- Anh xin lỗi! Anh làm em đau đến thế à… Yên tâm… Anh hứa lần sau sẽ cố kềm chế… không thô bạo làm em chảy máu như vậy nữa đâu… cục cưng ngoan!!!
Lần sau??? Tên khốn này còn dám nghĩ đến chuyện cưỡi cậu đây lần nữa hả??? Khốn kiếp!!!…
Jaejoong nổi khùng đấm túi bụi vào hắn và hét lên:
- *Tên mafia thối tha! Cút… Thả ta về mau… Rồi ngươi sẽ trả giá cho việc này…
- Thôi mà cưng… Em đừng có hung dữ như thế với anh nữa chứ. Dù sao em cũng là người của anh rồi…
- *Ya!... ai là người của ngươi hả?*
Hắn háo hức giữ gương mặt xinh đẹp đang cố vũng vẫy của cậu lại, hôn phớt lên môi một cái nói:
- Em chứ ai!... anh đây tuy là mafia nhưng đâu phải là kẻ “ăn bánh không trả tiền”… Với lại “cái bánh ngon lành” thế này anh rất rất là muốn “ăn thêm” nhiều lần nữa… Vì thế cho nên… hê hê…
Jaejoong nghe hắn cười mà rùn mình cho một cảm giác không mấy sáng sủa… Cậu lắp bắp:
- Mi nói thế… thế… là… ý gì… hả??? T… Thả ta về nhà mau…
|
Hắn nhướng mày:
- Còn hỏi anh ư??? … Em là “hoa” cao cấp như vậy… Để giữ thể diện cho em thì đương nhiên là anh sẽ cưới em đàng hoàng để khỏi mang tiếng “ăn bánh không trả tiền” chứ làm gì… Em may mắn lắm đấy nhé…
Rồi hắn rút điện thoại ra, bấm số:
- Hế lô!!!... Su su của anh hai! Đang làm gì đó???
Đầu bên kia vang lên tiếng thở hổn hển:
- Arg… Anh hai!... Uhm… Có chuyện gì ạ? ~ ~ ~
Chết tiệt! Hình như không đúng lúc cho lắm… Hắn nhăn mặt:
- A… Anh hai xin lỗi hai đứa! Chỉ là... Ba ngày nữa hai đứa sắp xếp cùng nhau về Hàn để ăn cưới nhé! Anh hai gặp được “chị hai” của mấy đứa rồi!
- … Oh God! Chị dâu???... Tuyệt vậy anh hai!... Arh.. Ư Uhm… chúc mừng anh hai!!! Bọn em sẽ về đúng hẹn… Chị dâu là ai thế ạ… Uhm… A… ?
- Kim Jaejoong! Xinh đẹp, đáng yêu lắm… Thôi! Không phiền hai đứa nữa… Nghe tụi bây rên một hồi chắc anh lại rape “chị dâu” bây thêm quá! Bye!!!
Giọng Junsu yểu xìu…
- Ư… bye anh hai… Argg…~ ~
Chợt... Tiếng Yoochun ở đâu đó hét lên:
- *Arg GOD!!!… BYE… ANH HAI... AAAAAAAAaaaah…*
Yunho rụt vai le lưỡi đóng điện thoại lại rồi quay sang nhìn cậu mỉm cười thật dịu dàng…
- Xong! Ba ngày nữa cưới nhé cục cưng!!!
Cậu trợn mắt:
- *Cưới???*
- Right!!! Yunho gật đầu rồi ranh ma nựng má cậu nói tiếp. Anh sẽ cưới thật đàng hoàng… mấy lễ cũng chịu hết… Nói chung em muốn gì anh cũng chìu… chỉ cần em luôn ở bên anh và sex với anh mà thôi… OK???
- Không bao giờ!!!...
- Hm! Em nghĩ em thoát được anh không huh???
Ánh mắt hắn lại ánh lên tia hoang dại nhìn chòng chọc vào khuôn ngực trắng mịn chi chit dấu hôn … Cậu hoảng hốt vì hiểu hắn lại sắp làm gì nên cố thu hết mọi sức lực đạp hắn một phát ra khỏi giường… giật lấy chiếc khăn tắm của hắn quấn ngang người rồi tông cửa chạy ra ngoài…
Một tên đàn em vội bước vào lo lắng:
- Thưa ông chủ! Có cần bọn em đuổi theo bắt thằng nhóc ấy lại không ạ???
Yunho trấn tĩnh lại… hắn bực tức với lấy chiếc quần âu trên sàn mặc vội vào hầm hầm đi ra cửa:
- Không cần! Từ nay về sau không được là gọi thằng nhóc này, thằng nhóc nọ nữa. “Bà chủ” của các người đấy!... Mẹ kiếp!... Em đừng tưởng thoát được tay anh, Kim Jaejoong!... Anh mà bắt được em, thì cứ tin rằng đúng một tuần sau em sẽ luôn luôn nằm trên giường và không đi được đến bước thứ hai!!!
- Ông chủ có cần gọi thêm người để truy lùng thằng nhóc… à… "Bà chủ" ấy không ạ???
- Không cần đâu. Cậu đánh xe chờ sẵn dưới cửa đi. Tôi sẽ tự đi bắt “cô dâu” của tôi về…
- Dạ!!!****
|
Chap 6******
****** Jaejoong chạy trối chết về căn phòng bí mật của cậu và Changmin… Hm! Đây đã là địa bàn của ông rồi! Ông mày cóc sợ nữa… Tên khốn dê họ Jung kia bị ông đây tậu cho một cước ngã chỏng vó… lại chẳng biết cậu đây chạy đi đâu nên còn khuya hắn mới đuổi theo kịp!… HM! Cậu đây mà lấy lại được “khí thế” rồi thì sẽ tìm mi đòi cả vốn lẫn lời!... Đợi đấy, cái tên *** dê vô giáo dục khốn kiếp!!!… Grừ! Đầu dây mối nhợ điều do thằng khỉ Min gây ra… Thiệt càng nghĩ càng tức… càng uất ức điên lên mà!... hừ… hừ…”
Jaejoong vừa chạy vừa tức tối chửi:
- Chết tiệt! Thằng ôn con changmin làm gì mất xác rồi… Dám bỏ anh mình bị rape thê thảm như vậy đấy hả?... Để xem anh mày trị mày một trận nên thân ra sao… Hm!!! Anh mày sẽ mang một chân của mày ra biển nhử cá mập, chân còn lại nuôi cá sấu, hai tay tặng cho cá pirama, phần còn lại thì lột da xẻ thịt làm mắm gởi cho thằng Bum chồng mày!!! Grừ...
*Rầm!!! *
Jaejoong đá mạnh vào cửa phòng đánh ầm một tiếng khiến nó muốn bung luôn cả “bản lề” ra…
- *Changmin !!!*
Jaejoong gầm lên và xộc vào trong… 1s 2s 3s… Cậu há hốc chết sững khi trông thấy cảnh thằng em mình và thằng em rễ đang quấn lấy nhau thật mãnh liệt trên giường mà không che chắn gì cả!... Omo!!!... Cậu thét lên:
- **AAAAAA…**
- **AAAAAAA….**
Changmin cũng hét lên vội vàng kéo tấm chăn che thân thể hai vợ chồng lại… Rồi tiện thể lấy luôn cái kính đen đeo lên mắt cho Kibum, sau khi thấy bộ dạng anh trai mình lúc này quá ư là sexy chỉ với độc một cái khăn tắm!!!… nó lắp bắp:
- Hyung! Sao anh thô bạo vậy? Vào mà không chịu gỏ cửa!!!
Jaejoong lung túng chưa biết nói gì thì Kibum đã nhoẻn miệng cười, một tay câu cổ changmin, một tay đưa lên trán chào anh vợ:
- Hi, Hyung!!! Em mới về… nãy giờ!!!
- Ờ… ờ!!!... Anh làm phiền hai đứa à?
- Quá phiền đấy chứ!!!
Changmin càu nhàu… Jaejoong khổ sở gải đầu chợt sực nhớ ra điều gì… cậu gầm lên:
- *Ya! Sao anh mày lại phải cúi đầu nhận lỗi với mày hả??? Thằng ranh hay quên kia!... Mày hại anh mày thê thảm… còn gì là đời trai trinh trắng của anh mày nữa ??? Khốn kiếp! Kibum tránh ra… Để hyung “dạy dỗ” nó một trận… Grừ! *
Kibum nghe thế xong thì hoảng hốt ôm cứng lấy Changmin. Bởi hắn biết khi tên anh vợ của hắn bảo trừng phạt ai thì coi như kẻ đó chẳng có đường thoát nữa… Hắn mếu máo nhìn Jaejoong qua cặp kính đen mà van lơn:
- Hyung à! Vợ em sai để em chịu phạt! Anh đừng đánh Minnie tội nghiệp mà… huh u… Em xin hyung!!!...
Changmin mặt cũng tái xanh lắp bắp:
- Hyung!... Vậy… vậy là… hyung bị “mất tem” thật rồi hả??? Ban nãy em tưởng hyung đùa không hà… TRời ơi! Tên nào mà hay vậy trời!... Á… Vô lí! Tên uke đó yếu nhớt mà! Sao kỳ lạ vậy chứ??? Còn huynh nữa… bị rape “bạo” như thế mà vẫn chạy được sao??? OMG!!!
- Mày còn nói nữa hả? Nếu chẳng phải vì cái tính cẩu thả hay quên của mày thì anh mày đâu xấu số rơi đúng cái ổ sex của tên khốn đó chứ?... hức… Hắn rape anh mày không thương tiếc… huhuhu… Thật là nhục nhã! Đường đường là mafia lừng lẫy mà lại bị… huhuhu… Grừ! Anh mày sẽ trị mày trước, rồi tìm tên khốn đó mà phanh thây hắn sau… Hm! Kibum mau tránh ra…
Jaejoong gầm lên dữ dội… Kibum đã hoảng hốt thì nay lại càng hốt hoảng ôm chặt lấy changmin hơn, nhưng hắn cảm thấy hơi lạ là vợ hắn hôm nay sao anh dũng quá! Mọi khi nghe Jaejoong nổi giận thì chính changmin mới là kẻ khiếp đảm nhất… Thế sao hôm nay, xảy ra chuyện tài đình như vậy mà cậu ấy chẳng tỏ ra sợ sệt gì cả???…
Như hiểu được ý nghĩ của chồng, Changmin vỗ nhẹ tay Kibum trấn an, ngây thơ hỏi anh trai:
- Hyung ơi! Tên khốn mà hyung nói… có phải là… Là cái con người đang đứng sau lưng hyung kia không???
- *Hả???*
Jaejoong khẽ nuốt nước bọt khựng lại! Cậu thầm rên lên cho số phận đáng thương của mình... “Trời ơi! Không thể nào chứ? Mình chạy nhanh thế mà chẳng lẽ… hu… không thể như thế được???!!!...”
Cậu cố hy vọng cho điều cậu đang lo sợ không phải là sự thật… Thế nhưng, tên em rễ ngu ngốc của cậu lại reo lên rất phấn khởi:
- Chào Yunho hyung! Không ngờ gặp hyung ở đây!... Anh đã xem qua kế hoạch hợp tác của chúng ta chưa???
- Ồ! Tôi đã xem rồi… Rất vui được hợp tác với cậu, Kibum!!!
Một giọng nói khá “quen” mà cậu mới được nghe vào mấy phút trước đã lại vang lên làm toàn thân cậu rụng rời… “ Ư… ư… Mình không sợ hắn… nhưng sao… khi nghe tới hắn thì lại thấy không còn chút sức lực gì hết vậy?... Khốn nạn làm sao!!! Hic...”
Jaejoong theo quán tính nhoài người định bay đến ôm lấy changmin cầu cứu thì đã bị một cánh tay chắc khỏe của “ai mà ai cũng biết là ai đó” siết chặt lại vô phương thoát… Cậu mếu lên:
- Hu… Changmin! Cứu huyng!... Mau giết hắn đi… Chính hắn rape hyung ra nông nỗi này đó! Giết hắn đi… huhu….
- Anh là Jung yunho đó huh???
Changmin cao giọng… Yunho nhoẻn miệng lịch sự cúi đầu chào :
- Vâng! Chào cậu út!!!... xin lỗi vì đã “ăn cơm trước kẻng” với anh cậu. NHưng tôi không phải kẻ lừa đảo, lại không phải là kẻ “ăn bánh không trả tiền. Cho nên, nhân tiện gặp mặt đây cũng xin nói với cậu út một tiếng rằng: Tôi sẽ cưới anh cậu thật đàng hoàng… Yến tiệc sẽ diễn ra vào ba ngày sau. Sính lễ thì cậu út nhận trước năm khu đất ở phía Tây của trung tâm thương mại Seoul nhé…
Changmin há hốc nhìn sang chồng:
- Trời!... Năm khu ấy bán ra ít nhất cũng được mấy trăm tỉ USD đấy honey!!! Jung hyung giàu có hào phóng ghê nhỉ?
Rồi changmin không biết lấy ở đâu ra một tờ giấy đã ố vàng cũ kỹ chăm chú xem, nói:
- May mà không bỏ mất!... Vậy… theo di chúc thứ hai… điều thứ 9095… khoản 21305 của cha thì có thể gả Jaejoong hyung đi được rồi!!! Woa… Anh rễ Jung à! Vậy huyng của em nhờ anh chăm sóc nhé!!! Nhưng anh phải hứa đối xử thật tốt với Jaejoong hyung của em… nếu không… em sẽ không khách sao đâu đấy!!!
- Vâng! Cậu út cứ yên tâm!
Jaejoong gào lên:
- *Không! Minnie! Hyung không lấy hắn đâu… Gọi đàn em đến giết hắn đi…*
Yunho chép miệng:
- Em à! Anh biết em không muốn xa em trai và gia đình. Nhưng lấy anh rồi em có thể về thăm nhà mà… Ngoan! Đừng xúc động như vậy!!!
- *Xúc động con khỉ á!... Buông ông ra… Tên khốn này! Ta sẽ giết ngươi... Minnie! Cứu huynh… giết hắn đi… Bắn hắn chết đi mà… hu hu…*
|
Changmin thở dài:
- Hyung à! Giết hyung ấy thì được rồi đấy… nhưng giết rồi thì lấy ai chịu trách nhiệm đứa bé trong bụng hyung chứ??? Em không muốn nhà họ Kim mang tai tiếng đâu nhé!
Jaejoong nổi khùng:
- *“Đứa bé, tai tiếng” cóc khô gì ở đây hả? Thằng khỉ kia!!!... Anh mày là con trai đấy… Khốn kiếp…*
Changmin gãi đầu:
- Ừ nhỉ???… Xin lỗi hyung… Em quên!!!... Thôi hyung à! Duyên số cả rồi! Anh rễ đã nói không phải hạng “ăn bánh không trả tiền” thì Anh cũng nên theo anh rễ về làm vợ ảnh đi… Anh rễ cũng đẹp trai mà… Hai người xứng đôi lắm!!!
Yunho cười thật sắc lạnh… Jaejoong mếu máo:
- Không, Minnie à! Huyng ghét hắn… hắn làm hyung đau… hu hu hu… Changmin à! Cứu huyng đi… mọi lỗi lầm em gây ra hyung sẽ xóa hết… huhu… Hyung không muốn lấy hắn mà!!! Cứu hyung…
Changmin thấy Jaejoong van khóc vậy thì mũi lòng lắm… Nhưng trong khi cậu đang lưỡng lự thì Yunho đã hớn hở nói nhanh:
- “Quyền… đệ thế phụ!!!”… Vậy coi như xong thỏa thuận nhé, Cậu út! Giờ... Anh xin phép rước dâu trước vậy!!!
Changmin theo quán tính phẩy tay, quên ngay sự mũi lòng của mình đối với anh trai mà gật đầu:
- Vâng! Anh rễ đưa hyung em đi đi… Để một hồi em không cầm được nước mắt đâu… Hyung yêu dấu của em! Lấy chồng rồi mạnh khỏe nha… Nhớ về thăm em đấy… Em sẽ thắp nhang cho cha mẹ thay hyung!!!
Jaejoong liếc nhìn Yunho cùng lúc hắn cũng nhìn cậu và nở một nụ cười rất chi là ác quỷ… Hu… Bố già ơi! Con chết chắc rồi!…
- *KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!*
Changmin và kibum nhón người rút khăn vẫy vẫy theo để chào tạm biệt…
Yunho cười ha hả phấn khởi vác vợ lên vai và ung dung bước đi…
… vùng vẫy trong bất lực…
Jaejoong gào lên:
- *… Changmin!!! Hyung hận em suốt đời!!!............*
*END*
|