Mối Tình Tay Ba Của Hai Người
|
|
“Vì sao anh hôn tôi?” Tôi mở miệng, thanh âm khàn khàn run rẩy như sắp vỡ tan, “Bởi vì tôi… giống chị tôi?” “… Không, ” anh nhìn tôi, trong mắt là lửa dục màu xanh lam, thanh âm rất trầm, “Không có quan hệ gì tới chị em cả.” Tôi trầm mặc, tôi không biết mình nên nói cái gì. Nhưng J J đang nằm trong bồn tắm, lần thứ hai bởi vì không có người phản ứng mà tức giận, cho nên lần này mở rộng phạm vi tấn công, vừa thét chói tai “Ti ti” vừa hắt nước đầy người tôi và Jesse. Tôi ở trong lòng anh, quần áo ướt át dính trên người, nhiệt độ cơ thể nóng rực bất thường, anh ôm chặt tôi, tôi cảm giác giữa chúng tôi đã không còn gì ngăn cách. Tôi đang run. Tôi quay đầu, nhìn về phía J J, “Vậy, anh nói xem, hai chúng ta ai mới là —— ” Jesse giữ chặt hàm dưới của tôi, quay mặt tôi về phía anh, trầm thấp nói: “Có một thành ngữ cực kì thích hợp để hình dung em đấy: lạc hậu!” Sau đó, anh lại một lần nữa hôn tôi. Bá đạo, cuồng nhiệt, không cho cự tuyệt. Có lẽ tôi sai rồi, chúng tôi không phải hai vệ tinh, có lẽ chúng tôi là hai hành tinh cùng xoay vòng quanh một ngôi sao, cũng có lực hấp dẫn cường liệt của bản thân mình. Vì vậy mà hấp dẫn lẫn nhau, cứ như vậy cân bằng tinh hệ. Tôi lạc hậu sao? Tôi chỉ là sợ, nếu chúng tôi vận động trên quỹ đạo đồng nhất, chẳng lẽ sẽ không đâm cháy nhau sao? Có lẽ sẽ không đâu, sự thật là sự vận hành của vũ trụ luôn có đạo lý của nó. Vì vậy, tôi không phản kháng.
|
CHƯƠNG 5: LỰA CHỌN
Mọi thứ giữa chúng tôi trở nên rất không tự nhiên.
Sinh hoạt vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là không được tự nhiên. Giống như bị người nhà bắt được ngay tại trận khi đang xem tạp chí ***, thế nhưng trong bữa cơm thì vẫn coi như không có việc gì, thoải mái trò chuyện những việc đã phát sinh khi đi học ban ngày, giả vờ như bình thường. … Sai rồi sai rồi, tôi lấy cái ví dụ quỷ quái gì vậy. Thế nhưng giả vờ như bình thường thì đúng, nói như thế nào nhỉ, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn nha, không phải chỉvì hôn nhau một cái mà thế giới sẽ thay đổi. Chẳng qua chỉ là hôn một cái mà thôi… Nhưng mà là hôn đó… Quan hệ của tôi và Jesse trở nên rất kỳ quái. Anh là bạn trai của chị gái tôi, tôi là em trai của bạn gái anh, chúng tôi là tình địch, thế nhưng lại hôn nhau theo cách của tình nhân. Rất quỷ dị, quan hệ của chúng tôi rất loạn, so với tình yêu tay ba bình thường còn loạn hơn. Thế nghĩa là sao chứ? Chúng tôi như thế thì gọi là gì? Tôi không biết tâm tình của Jesse như thế nào, cũng không biết tâm tình của mình kỳ thực ra làm sao. Tôi nghĩ mình có chút giống như đang yêu rồi. Không phải sao? Chấp nhận nụ hôn đồng tính, ngoài yêu ra thì còn lý do nào nữa? Kỳ thực ngoài chị tôi ra thì tôi chưa từng yêu bất kì kẻ nào, nhưng tôi đã cho rằng tôi hẳn là một người dị tính. Không có bất kì người dị tính nào chấp nhận hôn môi người đồng tính, trừ phi là yêu đương, yêu rồi thì cũng đành chịu. Nói như vậy, tôi đang yêu à? Tôi không biết. Tình yêu với tôi mà nói luôn là tuyệt vọng, là làm tổn thương người khác, chỉ biết gây cho tôi đau khổ, rồi lại từ trong đau khổ đi cầu xin một chút hạnh phúc, nhưng mà cảm giác Jesse mang đến cho tôi tuyệt không phải như thế. Đó là tình cảm vô cùng ôn hòa mà mềm mại, tuy rằng cũng có nhiệt độ nhưng lại không làm tôi bị tổn thương. Nhưng mà lòng tôi vẫn có một âm thanh, cảnh cáo tôi mau mau đuổi anh ra khỏi sinh hoạt của mình. Vì sao chứ? Vì sao trực giác tôi lại mong muốn rời xa anh chứ? Tôi sẽ bị tổn thương sao? Hay là tôi sẽ làm anh tổn thương? Kỳ thực tôi cũng mơ hồ chú ý, quan hệ của ba người chúng tôi bởi vì tôi và Jesse càng lúc càng kéo gần lại mà cấp tốc tan vỡ. Chúng tôi vốn vẫn ở trên quỹ đạo của riêng mình, an ổn xoay vòng quanh chị, bỗng nhiên chuyển tới cùng một quỹ đạo rồi. Tựa như toàn bộ tinh hệ mất đi sự cân đối, vũ trụ yên lặng trở nên bất bình thường, toàn bộ sinh hoạt đều rối loạn. Toàn bộ đều rối loạn, ngay cả chỉ là vươn tay lấy lọ muối không cẩn thận đụng tới anh, tôi cũng sẽ khẩn trương đến đỏ mặt. Trước đây rõ ràng va phải ngực anh cũng không có cảm giác, bây giờ bỗng nhiên chỗ nào trong cuộc sống cũng tràn đầy tim hồng bay bay, lúc nào cũng làm tôi sợ đến mức muốn nhảy lên. Tôi rất không quen, không quen Jesse dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn tôi, cũng không quen với việc mình lại có thể dần quen với ôn nhu của anh. Tôi đã quen rằng tình yêu là thống khổ khó nhịn, tôi nhớ lại người chị mà mình luôn yêu, nhớ tới nụ cười sáng chói của chị, nhớ chị vứt bỏ nhớ chị rời đi, sau đó lòng bỗng quặn đau sâu sắc. —— A, không sai, đây là tình yêu. Tôi vẫn yêu chị điên dại như trước, cho dù thật lâu không nhớ đến, nỗi đau đớn trong trái tim cũng không ít đi, nhớ nhung vẫn làm tôi không thể thở nổi. Rất nhớ chị, rất nhớ chị, rất mong muốn chị lập tức trở về, rất hoài niệm những khi chị lơ đãng cười với tôi. Thì ra mình còn yêu nàng như vậy, tôi thầm nghĩ. Vậy với tôi Jesse là gì? Nếu như nói chỉ là một vật thay thế, nhưng lại là hai loại tình yêu hoàn toàn không giống, hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng nếu nói tôi thực sự đã yêu anh, vậy tưởng niệm của tôi với chị là sao đây? Tôi đối với Jesse mà nói lại là cái gì? “Anh còn yêu chị tôi không?” Sau tôi rốt cuộc không nhịn được hỏi anh. “Yêu.” Đáp án của anh âm vang hữu lực, như đinh đóng cột, giống như vấn đề của tôi chỉ là “Anh còn muốn hít thở không”, sau đó anh đáp “muốn”, cực kì tự nhiên. Kỳ dị chính là tôi tuyệt không cảm thấy bị thương hay ghen, ít nhất là không vì vậy mà khổ sở, có lẽ đến cuối cùng thì tôi vẫn cho rằng yêu chị là một chuyện đương nhiên, dù sao bản thân tôi còn yêu chị như vậy mà. “Tôi cũng rất yêu chịấy, rất yêu.” Cho nên tôi không nhịn được nói. Jesse cười, đầu hơi nghiêng, khóe môi cong lên, nụ cười thật giống chị. Nếu chị cười như vậy, nghĩa là chị rất vui vẻ. Trước đây, mỗi khi chị cười với tôi như thế, tôi lại nghĩ: nàng cũng có yêu mình một chút. Như vậy Jesse thì sao? Anh cũng yêu tôi sao?
|
Tôi nghĩ vấn đề của mình thật là kỳ quái, nhưng vốn tôi cũng không biết nói cái gì là bình thường. Tôi yêu chị mình, sau đó lại yêu bạn trai của chị, chúng tôi không phải là người chị yêu nhất, chúng tôi đối với nhau cũng không phải yêu nhất. Nếu phải chọn một trong hai, tôi có thể lập tức quyết định, tôi muốn chị. Cho dù đau khổ thì tôi cũng muốn chị, tôi quá yêu chị, yêu như muốn đào rỗng toàn bộ thế giới này vậy. Trực giác của tôi cho rằng, nếu như bảo Jesse chọn, anh cũng nhất định sẽ chọn chị. Có đôi khi ánh mắt của anh rất hoang mang, có đôi khi lại rất thất vọng, anh vẫn nhìn cái cúp đồng của chị đến đờ ra, cũng vẫn sẽ vào phòng sách ngồi hết buổi chiều như trước. Vậy mới nói, rốt cuộc là có chuyện gì đây? Ba người chúng tôi ấy. Có lẽ tình yêu của tôi và Jesse chỉ là dự bị trong trường hợp chị không hề xuất hiện mà thôi. Nếu như chị còn ở đây, chúng tôi vốn không có khả năng chọn điều này. May mà chúng tôi không phải lựa chọn, bởi vì chị căn bản sẽ không cho chúng tôi chọn. Chị đã sớm chọn rồi, ngôi sao của chúng tôi cũng có quyền chọn lựa của riêng mình, đã sớm quyết định rồi, không phải sao? Hai người, ai chị cũng không cần. Là bởi vì như vậy, hai người chúng tôi mới có thể sưởi ấm cho nhau. Chúng tôi là những hành tinh bị ngôi sao vứt bỏ, là hai luồng sáng nhạt trong vũ trụ, cô đơn trong bóng tối. Nếu như không phát hiện sự tồn tại của nhau, nếu chúng tôi muốn tiếp tục tồn tại hẳn là rất khó nhỉ. Đối với người kia mà nói, chúng tôi kỳ thực rất trọng yếu. Không chỉ là vấn đề đơn giản như yêu hay không yêu. “Đã ngủ chưa?” Vào lúc đóng cửa, bị âm thanh bỗng nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, tôi hốt hoảng xoay người, đâm vào trong lòng Jesse. “… Rồi.” Đứa bé đã ngủ yên trên giường, dáng vẻ nhắm mắt giống như một thiên sứ. Thấy tôi có vẻ chân tay luống cuống, môi Jesse cong lên một nụ cười, cúi đầu khẽ chạm lên môi tôi. “Jesse… !” Tôi xấu hổ tránh đi. Anh hơi sửng sốt, ánh mắt tối sầm xuống, “Đây là lần đầu tiên em gọi tên tôi.” Tôi suy nghĩ một chút, chính xác, bởi vì trong nhà chỉ có ba người, đối tượng nói chuyện của tôi nhất định là anh, cho nên chưa từng gọi tên anh. Không đợi tôi trả lời, Jesse điên cuồng hôn lên môi tôi, nụ hôn vẫn nóng đến doạ người như trước. “Anh…” Tôi thở dốc trong hốt hoảng, hỏi: “Anh thích tôi sao?” “Đúng vậy.” Đáp án của Jesse rất khẳng định, không chút do dự, trong đôi mắt xanh thẳm là thẳng thắn thừa nhận. Lồng ngực hơi siết chặt, tôi biết mặt mình nhất định lại đỏ lên rồi. Anh mỉm cười, ôm chặt lấy thắt lưng tôi, “Còn em?” Tôi chỉ chần chờ chốc lát, bởi vì ngượng ngùng, “Em cũng thích anh…” Jesse cười ra tiếng, gọn gàng ôm ngang người tôi lên. “A!?” “Lưỡng tình tương duyệt, happy ending.” Jesse ôn nhu nói, thế nhưng động tác tuyệt không ôn hòa, anh nhanh chóng trở lại phòng mình, ném tôi lên trên giường. Tôi ngồi dậy, “Từ từ! Em nói em thích anh, không có nghĩa là chúng ta có thể lập tức làm ngay nha!” Cùng với đàn ông, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm đáng nói, trừ phi Jesse chịu khổ chút, vì tôi đây cũng chỉ coi như là nửa tay mơ, thế nhưng tôi nghĩ nhất định anh sẽ không chịu đâu. Con ngươi của Jesse lóe ra quang mang nguy hiểm, “Em biết khi hôn em, anh đã nhịn bao nhiêu ngày không?” “…” Mặt tôi nhất định là đỏ bừng rồi. “Em biết trước khi hôn em, anh đã nhịn bao lâu không?” Anh thong thả đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống tôi. “… Hả?” Tôi không dám tin nhìn anh. Anh duỗi tay, áp đảo tôi xuống giường, nghiêm túc nói: “Anh muốn em, không phải vì em giống chị em. Trái tim không thể chia làm hai nửa, thế nhưng anh thực sự đã yêu cả hai người, anh nói như vậy, em có hiểu không?” Tôi chậm rãi gật đầu, tôi hiểu được, bởi vì tôi cũng giống anh. Chúng tôi là tình yêu tay ba, chỉ là góc quan trọng nhất vĩnh viễn sẽ không trở về. Ba người chúng tôi, dưới tình huống không hề có lựa chọn, đều đã đưa ra lựa chọn của mình. Kỳ thực tôi cũng bức thiết muốn ôm anh, giống như yêu đương bình thường vậy, trong tình yêu chẳng lẽ không phải luôn gấp gáp muốn có được nhau hoàn toàn sao? “Có thể chứ?” Jesse ôn nhu hỏi. “… Người nhỏ trước, người lớn sau.” Tôi thu ánh mắt, thả lỏng thân thể. Ngủ quên, J J vì không có ai lấy đồ ăn cho nó, tức giận đến khóc.
|
Jesse ôm nó lên trên giường ăn sữa, tôi gần như không thể động đậy, chỉ lười nhác chôn mình trên gối đầu, nhìn anh chăm sóc đứa bé. “Nếu như chị trở về, chúng ta làm sao bây giờ?” Đột nhiên tôi hỏi. Nếu như lại phải lựa chọn, chúng tôi làm sao bây giờ? “Sẽ không đâu.” Jesse ôm J J ngồi xuống bên cạnh tôi, ôn nhu hôn môi tôi, “Chúng ta và côấy đã thiên nhân vĩnh cách* rồi.” “Lại dùng thành ngữ linh tinh rồi, phải nói là “thiên soa địa viễn*” mới đúng…” Tôi sửa lại mấy câu quốc văn mà kiểu gì anh cũng không nói đúng được, nhớ tới người dạy quốc văn cho anh chính là chị tôi. Bây giờ, chịở nơi nào nhỉ? Bỏ lại hai người chúng tôi, đi nơi nào rồi? Bỏ lại đoạn tình cảm này, đi nơi nào rồi? Chị vẫn luôn không lựa chọn ai giữa tôi và Jesse, chúng tôi ở lại, lựa chọn lẫn nhau. Chị có chọn trở về không? Nếu như chị trở về, chúng tôi sẽ phải chọn sao? Tôi nhìn Jesse ôm J J, “Vậy, anh nói xem, hai chúng ta ai mới là ba của thằng bé?” Jesse cười nhàn nhạt, cúi đầu hôn tôi.
|
CHƯƠNG 6.1: LỜI NÓI DỐI (THƯỢNG)
Tôi và Jesse thật sự trở thành người yêu.
Thế nhưng tình nhân bình thường nhất định sẽ không giống như chúng tôi, ở giữa còn có một người, người kia không trở lại, sinh mệnh của chúng tôi thật giống như thiếu đi cái gì. Có tình nhân nào như vậy không? Si ngốc chờ đợi tình địch của mình trở về? Nhưng mà hai người chúng tôi đều rất nhớ chị. Tôi rất nhớ chị, rất muốn một lần nữa thấy lại dáng vẻ chị nhìn tôi cười, trước đây chúng tôi luôn sống nương tựa lẫn nhau như vậy, trong sinh mệnh lặng lẽ chỉ có những điều ấy thôi, vì sao chị lại phải đi chứ? Lúc đó rõ ràng đã nói là vĩnh viễn, thật giống như một lời nói dối lớn lao vậy. Tôi sớm đã biết chị sẽ rời đi, thế nhưng tôi không nghĩ rằng lại nhanh như thế, kiên quyết như thế. Đôi khi tôi thà rằng tin tưởng lời nói dối, bởi vì khi lời nói dối bị vạch trần thật quá khó chấp nhận. Có lẽ là bởi như vậy nên tôi luôn một mực chờ chị trở về nhỉ. Tôi vẫn chấp nhất mà tin rằng, chị nhất định sẽ trở về. Chị nhất định sẽ trở về thôi, chị sẽ không từ bỏ người em trai mà chị đã nói sẽ chăm sóc cả đời đâu. Chị nhất định sẽ trở về. “Lúc nào chịấy mới về đây?” Tôi thở dài hỏi trong lúc ăn sáng. “Rất nhớ cô ấy?” Jesse cười nhàn nhạt, tiếp tục ăn sáng. “Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ.” Tôi lại thở dài một hơi, buông dĩa ăn. Thật không xong, chẳng có khẩu vị chút nào. Gần đây tôi luôn có cảm giác kỳ quái, cảm thấy trong ngực có một khoảng trống lớn, cái loại cảm giác không vững vàng này thỉnh thoảng lại làm tôi cảm thấy buồn nôn. Ngay khi tôi đang miên man suy nghĩ, Jesse cũng buông dĩa ăn. Trong đôi mắt xanh lam của anh lóe lên một ít do dự, một màu sắc rất trầm trọng. Làm sao vậy? Anh có chuyện gì muốn nói lại không dám nói sao? Tôi hiếu kỳ nhìn anh. Jesse chần chờ rất lâu, rồi mới dùng ngữ khí nhẹ nhàng có chút nghi ngờ nói: “Em có thể xem ảnh chụp mà.” “Ảnh chụp?” Tôi không phản ứng theo kịp, “Ảnh gì cơ?” “Đương nhiên là ảnh của chị em rồi.” Jesse lại bắt đầu ăn sáng, sao anh lại cúi mắt xuống? Như vậy làm tôi không thể nào phỏng đoán tâm tình của anh được. “Vì sao lại phải xem ảnh của chị?” Một bên tự hỏi rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì, tôi lại dùng ngữ khí vẫn có chút không phản ứng kịp hỏi. “Không phải em nhớ cô ấy sao?” Động tác Jesse cắt thịt muối có chút cứng ngắc, đầu vẫn cúi thấp. “Nói vậy cũng đúng.” Tôi như bừng tỉnh, ánh mắt băn khoăn trên bàn cơm, “Ừ… Trên bàn cơm hình như có một khung ảnh phải không…” “Không có, ” Jesse nói như đinh đóng cột, “Từ trước khi anh đến ở đã không có rồi.” “Ồ.” Tôi gãi gãi đầu, “Chắc là em bỏ vào trong phòng rồi?” “Không có, trong cả hai căn phòng đều không có.” Jesse rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn tôi bằng một ánh mắt sâu sắc làm tôi sợ hãi. Tôi bỗng nhiên cảm thấy có sự không ổn khó hiểu, cười nói: “Được rồi, quên đi.” “Không.” Jesse nắm chặt dĩa ăn của anh, “Xin em hãy đưa ảnh của chị em cho anh.” Ánh mắt của anh thật chăm chú. … Em không muốn! Phản bác vô ý thức không nói ra miệng, tôi suy nghĩ một chút, lấy ngữ khí tương đối ôn hòa nói: “Hẳn là không cần… đúng không?” “Không, anh xin em, nhất định em phải tìm một tấm ảnh cho anh.” Ngữ khí Jesse nghiêm khắc đến mức làm tôi có ảo giác anh đang quở trách mình. Tôi cảm thấy có chút cực kì sợ hãi, trong ngực càng không dễ chịu, đứng lên, lạnh lùng nói: “Em về phòng đây.” Jesse đuổi theo, nắm cánh tay tôi, ép buộc tôi nhìn anh, “Vì sao không tìm ảnh cho anh?” Tôi có chút phát hỏa, “Tự nhiên anh muốn tìm ảnh làm gì?” Anh nheo mắt, “Em chột dạ cái gì?” “Em không chột dạ cái gì hết!” Nổi nóng giật tay anh ra, “Anh thật kì quái!” “Trong căn phòng này, đến một tấm ảnh của chị em cũng không có.” Jesse yếu ớt mở miệng, “Một tấm cũng không có, em như vậy cũng dám nói em yêu cô ấy?” Tôi phì cười ra tiếng, “Đâu thể có chuyện như vậy! Ảnh của chị có rất nhiều!” “Vậy em tìm cho anh.” Jesse chấp nhất nói. “Tìm thì tìm!” Tôi nổi cáu, “Em tìm cho anh cả tập!” Đi vào phòng sách, trên giá sách có một bộảnh, thế nhưng khi tôi mang bộảnh ra xem, đến một tấm chụp người cũng không có, tất cả đều là phong cảnh. “… Thật kì quái!” Tôi ném cả bộảnh xuống đất, trong ngực sợ hãi. Tất cảảnh trong phòng sách đều không chụp người, khung ảnh trong phòng thì trống không, ảnh chụp hẳn là được treo trên tường phòng khách cũng không thấy nữa. Tôi run lên sợ hãi. Vì sao? Vì sao vậy? Tôi nhìn về phía Jesse vẫn luôn đứng khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn tôi từ nãy đến giờ, run giọng hỏi: “Những tấm ảnh này đâu?” “Từ trước đến giờ không hề có ảnh chụp.” Jesse lãnh tĩnh nói. Tôi có thể cảm giác được mình đang run rẩy, tôi có thể cảm giác được mình không muốn nói chuyện với Jesse nữa, tôi xoay người, chạy vào trong phòng. Jesse lập tức kéo tôi, như là anh đã sớm biết tôi sẽ chạy. Vì sao anh biết? Vì sao tôi không muốn biết?
|