- Hẹn hò mãi trước sau gì chẳng kết hôn? Tôi đánh dấu chủ quyền trước. Hôn nhân là chuyện một đời, tôi muốn nghiêm túc với em, đem cả đời tôi ràng buộc với em. Thiên Thiên, tôi muốn con chúng ta gọi tôi là bố. Chúng ta kết hôn thôi.
Tôi không biết nên làm gì, ngẩn người. Sau đó, hỏi câu mà tôi cho là quan trọng nhất:
- Thế bố mẹ thầy, bố mẹ em thì làm sao?
- Em chỉ cần làm người của tôi thôi, còn mọi chuyện để tôi lo. – Hứa Vĩ cười tươi như hoa nở.
- …. Thế em từ chối thì sao?
- Bắt cóc em, hạ thuốc kích dục, “làm” đến khi em đồng ý thì thôi. – Mặt hắn bắt đầu tối lại.
Tôi im lặng, không nói lên lời.
…….
Sau đó, đương nhiên là tôi chưa đồng ý. Hứa Vĩ cũng không đến mức làm như hắn nói, nhưng nhìn mặt hắn thì tôi nghĩ cũng bắt đầu chuẩn bị dụng cũng để cưỡng ép tôi rồi. Nhưng Hứa Vĩ hành động cũng quá là công suất đi. Ngày nào hắn cũng bám theo tôi, hết nghiêm túc thì đến vô sỉ, việc nào cũng liên quan đến kết hôn.
Ví dụ một:
Hứa Vĩ nghiêm túc: Em mua Diana nhà tôi, vì vậy em phải làm con dâu của mẹ tôi.
Tôi nổi nóng: Anh mới là con dâu, em trai anh là con dâu.
Hứa Vĩ: Tôi là con dâu cũng được, miễn là khi lên giường tôi ăn em là ok.
Tôi: …
Ví dụ 2:
Hứa Vĩ dụ dỗ: Làm vợ tôi rồi tôi khuyến mại 1 năm sử dụng Diana miễn phí, Kotex cũng được.
Tôi điên tiết: Mẹ nó, ông đây là đàn ông!!!
Hứa Vĩ gãi cằm suy nghĩ: Vậy để tiểu Dịch cũng có sao đâu.
Dịch Dịch ghé tai tôi: Anh trai, vậy thật tốt, đỡ được một khoản, anh làm vợ anh ấy đi.
Tôi: = =###....
Mấy ngày tiếp theo, không hiểu hắn làm cái gì mà tôi lại nhận được điện thoại của mẹ tôi. Bà hét lên trong ống nghe:” Thiên Thiên, Hứa Vĩ là thằng con trai tốt, cả đời con cũng không tìm được đâu. Kết hôn, kết hôn nhanh cho mẹ. Trói nó lại ngay, nó mà chạy mất là mày ế cả đời đấy con ạ.” Đầu bên này, tôi mặt đầy biểu cảm, vạch đen đầy mặt: _ __||||| Mẹ à, mẹ thành hủ từ bao giờ đấy? Chờ cơn sốt của mẹ lắng xuống, tôi gọi cho bố, chỉ nghe ông lãnh đạm nói:” Bố không có ý kiến. Nhưng thực ra thằng bé kia cũng rất tốt, con nên…. Bla… bla…”
Dịch Dịch? Bỏ đi, nó quay sang chiến tuyến của tên kia từ lâu rồi. -_-
Hôm sau, không chờ Hứa Vĩ mở lời, tôi đập bàn, mặt cương quyết:” Hứa Vĩ, từ giờ anh thuộc quyền sở hữu của em, kết hôn thôi.”
|
Ngay ngày kế tiếp, Hứa Vĩ mới sáng sớm đã kéo tôi dậy, lôi tôi đi ăn sáng rồi đến Ủy ban nhân dân thành phố làm giấy đăng ký kết hôn, mặt tươi rói. Lúc ngồi đợi, Hứa Vĩ đi mua cho tôi một cốc cà phê. Tôi nhận cốc cà phê, xoay xoay trong tay, chợt khẽ cười. Cuộc tình của chúng tôi thật kỳ lạ, quen biết nhau chưa đầy ba tháng, thế mà đã tiến tới kết hôn. Nhưng tôi biết, lựa chọn này của mình, có lẽ sẽ không sai lầm. Lựa chọn của hội trưởng hội sinh viên tài đức vẹn toàn như tôi thì sai thế nào được chứ?
- Nếu như hôm đó em không đi mua “đồ dùng” ở chỗ anh, chúng ta sẽ không gặp nhau đâu nhỉ?
Hứa Vĩ cười, hôn nhẹ vào mà tôi:
- Ừ, bà mối của chúng ta là Diana.
…………
[ Hoàn]
Ngoại cảnh:
Đăng ký kết hôn xong xuôi, khi ra khỏi Uỷ ban nhân dân, Hứa Vĩ bảo:
- Sau này nhà mình chỉ bán Diana thôi.
Tôi nhếch môi, nghĩ hắn nói đùa. Buồn cười, làm gì có cái chuyện như thế được chứ?
….
Nhưng đáng lẽ ra, tôi không nên đánh giá thấp hắn. -_-
Một tuần sau, vào một ngày nào đó, tôi đến cửa hàng nhà hắn thì thấy cái quầy bán “đồ dùng dành riêng cho phụ nữ” trước đây đầy đủ nhãn hiệu, cực kì phong phú, thì giờ chỉ toàn là thứ mang nhãn hiệu Diana. Đã thế, cái kẻ mang danh giảng viên xuất sắc đại học A thì đứng trước quầy thu ngân, luôn mồm quảng cáo về “cái mà ai cũng biết là cái gì đấy”, nét mặt thản nhiên, tao nhã, lịch sự. Mẹ kiệp, tao nhã cái khỉ gì, Hứa Vĩ chính là một tên biến thái, biến thái, biến thái, một kẻ vô sỉ cuồng Diana.
Hứa Vĩ: Bà xã à, người ta mai mối cho mình thì mình cũng phải tôn trọng tí chứ =]]
……...
[Toàn văn hoàn]
|