Ngày Em ...!
|
|
Ngày Em ... !!!
Nguồn: Thegioithu3 Forum
Chap 1
Ngơ ngác trong một không gian lớn. Nó cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với mọi thứ ở đây. Người đông quá, nhưng nó lại không thấy ba Hà của nó đâu cả. Có khi nào ba Hà đã bỏ nó? Nghĩ đến đây, lòng nó lại càng thêm hỏang sợ
-Ba Hà ơi!-không biết làm gì hơn, nó mếu máo, lấy tay dụi dụi mắt
Thế nhưng chẳng ai đáp trả lại nó. Tât cả mọi người, vì công việc bận rộn của mình, đều không có thời gian ghé mắt xem nó đang như thế nào.
-Ba ơi! Ba đâu rồi..hức..hức..ba! Ba!
“Ở trong công ty mà lại có trẻ con sao?”
Anh suy nghĩ một cách không hài lòng. Thế nhưng, cảm giác đã thay đổi, ngay khi anh thấy hình ảnh cậu bé đang ngồi bệt dưới sàn, nước mắt không ngừng thi nhau rơi. Chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng đối với anh, đứa bé đó thật đáng thương. Mọi người ở đây mù hết rồi hay sao? Anh đang gấp. Vô cùng gấp. Nhưng anh không thể để thằng bé ngồi khóc mãi thế được. Phải có ai đó đến giúp nó
-Cậu bé! Sao cháu lại khóc vậy?-anh đi lại, ngồi xổm trước mặt nó. Bất chấp mọi nhân viên đang chú ý đến mình
-Hức…ba …ba của con hức hức .
Thằng bé chỉ đáp lại anh bằng một hai tiếng lặp lại, nhưng chỉ nghe bấy nhiêu, anh cũng hiểu được nó muốn nói gì. Ắt hẳn thằng bé đã thất lạc ba mình. Nghĩ thế, anh càng ra sức dỗ dành
-Ngoan! Đừng khóc. Chú sẽ đưa cháu đi tìm ba. Được không?
Nó ngừng khóc, lấy tay lau những giọt nước mắt còn sót lại rồi ngước nhìn anh, mỉm cười
-Chú là người tốt
Phì cười vì câu nói nó thốt ra. Anh lấy tay xoa xoa đầu thằng bé rồi đáp
-Ừh, chú là người tốt. Nào đi thôi-anh dang tay, bế nó lên
-Này! Anh kia anh đưa con tôi đi đâu thế?
Bất ngờ, anh nghe thấy tiếng hét. Vội quay đầu ra phía sau, anh thấy một cậu con trai khoản chừng 18, 19 tuổi đang hung hăng bước về phía mình.
Bình thường thì anh không biết nhưng trông cậu ta lúc này…quả thật là đáng sợ. Khuôn mặt cau có đến không thể cau có hơn. Còn ánh mắt? Nó phát ra tia lửa như muốn đâm thủng người đối diện, và anh biết chắc rằng người đó không ai khác chính là mình
|
-Ba !
-Ba đây. Ngoan đừng sợ, có ba ở đây rồi. Anh ta sẽ không làm gì đến con đâu-Cậu mỉm cười, đưa tay ra bế con mình.
Trong một thời gian ngắn, anh bắt gặp đôi mắt cậu ta đang trừng trừng nhìn về phía mình. Anh thấy vậy, trong lòng không ngừng khó chịu. Anh làm chuyện xấu với cậu ta sao? Không bao giờ có chuyện đó được, bởi anh khẳng định, đây là lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người
-Nếu tôi không đến kịp, anh sẽ đưa con tôi đi đâu ?
-Cậu nói vậy là ý gì? Cậu nghĩ tôi bắt cóc nó sao?-anh bắt đầu trở nên bực bội. Nghĩ mình làm việc tốt, cuối cùng lại bị người khác óan trách
-Không phải vậy à?-cậu trả lời, mắt không thèm nhìn anh
-Làm ơn đi! Cậu nhìn tôi xem, có nghèo đến nỗi phải bắt cóc con nít không?-Anh tức giận nói, lấy tay chỉ vào người mình. Nghe lời anh, cậu nhìn một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra một chút xem thường
Với mái tóc gọn gàng, được chải chuốt một cách cẩn thận. Anh ta khóat lên mình bộ vest mà cậu tin, ai nhìn vào cũng đoán ra là đồ hiệu. Dáng anh ta đứng, bỏ tay vào túi quẩn, cũng thể hiện anh ta là một con người lịch lãm và sang trọng. Thế nhưng điều đó chứng mình được gì? Trộm thời nay chứ phải như thời xưa đâu
-Ba! Chú ấy là người tốt. Chú ấy định đưa con đi tìm ba đó
-Sao hả?
Hơi ngạc nhiên, cậu quay sang nhìn con trai mình.
-Thay vì cậu đổ oan cho tôi, sao cậu không tự trách bản thân mình?
-Anh nói gì?-cậu nhíu mày hỏi, tỏ vẻ không bằng lòng. Muốn cậu tin anh ta là người tốt? Sau một hai câu nói đơn giản của con trai mình ư? Thật nực cười
-Tôi nói cho anh biết. Anh có thể gạt được trẻ con nhưng không thể gạt được tôi đâu
-Gíam đốc. Nhanh lên thôi, cuộc họp đã diễn ra cách đây 15 phút rồi
“Cái gì? Làm giám đốc?”-hốt hỏang, cậu nghĩ
Mặc lời thúc giục từ phía trợ lý. Anh tiếp tục nhìn cậu nói
-Là ba mà không trông chừng con cẩn thận. Để lạc thằng bé đứng khóc một mình. Tôi nghĩ cậu nên xem lại tư cách làm cha của mình đi. Còn nữa, đừng tùy tiện nói những gì mà cậu chưa bao giờ hiểu rõ
Mặc cho anh nói mình ra sao. Cậu chỉ chăm chú đứng nghe với tâm trạng thấp thỏm lo âu. Nghĩ lại bản thân quả thật hồ đồ và nóng nảy. Chưa tìm hiểu rõ đã phản anh người ta, nói người ta là đồ này nọ.
-Ừm..tôi..tôi xin lỗi
Cậu cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng, trong khi tay vẫn ôm con mình. Phải mất một thời gian, cậu mới hé môi ra được. Còn anh, nhìn thấy cậu như vậy cũng không phản ứng gì. Mặc cho lời xin lỗi từ cậu, anh chỉ cúi xuống xoa đầu nó rồi cười
-Tìm được ba rồi. Vậy chú đi nhé
-Vâng! Chú người tốt-nó cũng mỉm cười đáp lại
-Ừm. Nếu có duyên chú cháu mình sẽ gặp lại nhưng còn ba cháu thì...chú không chắc đâu nhé. Tạm biệt cậu bé dễ thương
Cảm thấy chưa thỏa mãn, anh đưa tay nhéo má nó rồi quay lưng bước vào thang máy. Cậu ở lại, một mình lầm nhẩm gì đó mà chỉ cậu mới nghe thấy được
- Anh ta là giám đốc? Không muốn gặp lại sao? Vậy hồ sơ xin việc của mình…Trời! Thế là tiêu rồi
Chap 2
-Ba! Sữa!-nằm trên giường, thằng bé kêu lên
-Được rồi! Con chờ ba một chút
Mấy tháng nay, cậu thấy mình vô cùng phiền não. Đến năm tuổi rồi mà cu Bi nhà cậu vẫn chưa cai sữa được. Tuần nào cũng chi ra hơn ba trăm ngàn để mua sữa bột cho nó.
Đã tốt nghiệp đại học nhưng vẫn trong tình trạng thất nghiệp. Cầm tấm bằng đại học trong tay mà chỉ đi làm bưng bê. Và làm thêm tại các quán bar giành cho gay vào buổi tối.
Nói cậu tại sao làm việc ở mấy chỗ đó ư? Vì tiền lương cao và vì cậu là gay. Nghe có vẻ thẳng thắn quá nhỉ? Nhưng đó là sự thật và cậu phải học cách chấp nhận nó. Chốn tránh có ích gì khi mình không được là chính mình
|
Nghĩ đi nghĩ lại. Ngoài việc không thể yêu phụ nữ ra thì cũng chẳng có gì quá thảm hại. Cậu vẫn sinh hoạt, đi học và kiếm tiền như những người bình thường khác. Cậu hiểu, sống trong xã hội, luôn có người tốt và người không tốt. Quan trọng là bản thân mình, phải biết thích nghi với nó. Đối với cậu, việc thích nghi ở đây là nhìn vấn đề trên phương diện tích cực. Nếu không vậy, làm sao cậu có thể tồn tại?
-Cu bi ơi là cu Bi. Con có thể không uống sữa nữa được không?
Cầm bình sữa nóng hổi vừa mới pha. Cậu thở dài ngồi xuống giường
-Ba Hà! …(mắt đỏ hoe, bắt đầu ngấn lệ)
-Được rồi, được rồi. Không bắt Bi cai sữa nữa. Nào ngoan, uống sữa đi rồi ngủ sớm
“tháng này tiền nhà lại tăng. Cứ như thế này.... không biết có thể xoay sở trong bao lâu ”
-Dì ba! Dì ba trông thằng bé giùm con nha
-Ừh, đi làm thêm hả con?
-Vâng. Chắc khuya con mới về. Tại chưa xin được việc dì ba ạ!-cậu giải thích, ánh mắt có chút buồn. Việc không có tiền, quả thật là một vấn đề nghiêm trọng
-Ừh đi đi. Dì ba cho nó ngủ là được mà
-Vâng. Con cảm ơn dì
---***----
-Hôm nay Hà đã vất vả rồi.
Cậu mỉm cười, tay đeo balo chuẩn bị đứng lên
-Dạ Không có gì anh. Đây là trách nhiệm của em mà. Chào anh
-Ừm chào cậu
Để tay vào túi áo khoác. Cậu rùng mình lê bước về phòng trọ. Đường phố ở đây giờ này thật vắng vẻ, đã thế lại không đèn đường. Nói gì thì nói nhưng thứ cậu sợ nhất vẫn là bóng tối. Nó gợi cho cậu một cảm giác ghê rợn, trong màn đêm đen mịt thế này, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Giờ này mà ai đó hù cậu, chắc cậu đứng tim xỉu luôn
Gần tới nhà, cậu bắt gặp một đôi trai gái đang dắt tay nhau, cười nói vui vẻ. Nhìn họ, rồi nhìn lại mình. Cậu thấy tủi thân vô cùng. Đôi khi tự hỏi, ông trời sao vô lý đến thế? Chấp nhận tạo ra những con người đồng tính, thì cũng nên cho xã hội chấp nhận họ. Hay việc để cho họ sinh ra là sai sót của ông? Để rồi tất cả mọi hệ quả, đều trút lên những con người như cậu
-Bốp! Anh là đồ khốn!
Cậu nghe thấy, không một chút ngạc nhiên. Sống ở đây, cậu đã quá quen với những trường hợp thế này. Chẳng biết ai sai ai đúng, nhưng có vẻ như cái tát đó sẽ làm người đàn ông kia rất đau
-Tôi hay em?
Không hiểu sao cậu cảm nhận được sự mỉa mai, khinh thường hàm chứa trong câu hỏi đó. Và rồi giật mình, khi nghĩ rằng giọng nói kia, thật sự có chút quen thuộc
-Em đừng tưởng tôi không biết sau lưng tôi, em đã làm những gì. Chia tay em mà không làm gì khác là phúc cho em rồi
-Anh…đồ tồi tệ! Tôi hận anh suốt đời
Tình yêu là gì? Không một ai đưa ra được khái niệm cụ thể. Chỉ biết rằng, đến với tình yêu, con người ta cảm nhận được khỏang khắc sống hạnh phúc nhất của cuộc đời. Cảm giác yêu một người, được quan tâm chăm sóc bởi một ai đó, thật sự rất tuyệt.
Nhưng thế chưa đủ, để gọi là tình yêu? Tình yêu…còn là sự tổn thương lẫn nhau. Biết thế nhưng con người vẫn chấp nhận nó. Xem nó như một thử thách để vượt qua. Còn cậu thì sao? Nói có vẻ như hay lắm nhưng cậu nào đã trải qua?
-Này cậu! Đi uống với tôi một chút đi
Cậu suýt la lên khi ai đó quàng tay lên vai mình. Vội bình tĩnh, cậu đẩy cánh tay lạ hoắc đó ra. Thầm mong không gặp phải một kẻ biến thái
-Đi uống với tôi đi. Tôi đang cần người bên cạnh
Lần này, cậu đã tin vào phán đoán của bản thân. Giọng nói này, thật sự là người cậu vừa gặp sáng nay. Bây giờ anh ta đang gặp chuyện không vui, lỡ mà giận cá chém thớt, chẳng phải số cậu coi như khổ sao? Tốt nhất là nên tránh xa, càng xa càng tốt
|
-Tôi phải về nhà. Phiền anh kiếm người khác đi
-Tôi nhận ra cậu. Tôi sẽ cho cậu vào làm công ty nếu như cậu đồng ý lời đề nghị vừa nãy
-Gì???
Như không tin vào điều anh nói. Cậu mở to mắt hỏi lại. Chỉ như vậy là qua ải sao? Vậy còn chần chờ gì mà không nhận lời ? Cu Bi đang đợi cậu đem tháng lương đầu tiên về để mua sữa, đã thế sẽ còn là loại sữa tốt nhất. Và điều quan trọng hơn tất thảy mọi vấn đề là cậu từ đây, đã có việc làm đúng với trình độ
-Sao? Không chịu à??
-KHÔNG! TÔI TẤT NHIÊN ĐỒNG Ý
---***----
-Ợ…cậu biết không? Tôi..ợ..ợ.. yêu cô ta, rất rất yêu
-Vâng, vâng anh yêu cô ấy
Nghe anh nói, cậu chỉ gật gật rồi cho qua. Bởi vì cậu với anh, đâu phải thân quen gì cho lắm nhưng nghe anh kể lể nãy giờ, cậu cũng hiểu được vấn đề anh đang gặp phải. Hóa ra là bị người yêu phản bội
-Tôi..ợ..ợ..tôi còn định cầu hôn cô ấy nữa..nhưng mà..nhưng mà
Anh tiếp tục lảm nhảm
-Anh đừng uống nữa. Say lắm rồi kìa
Cậu cau mày khuyên nhủ. Cậu ghét đàn ông say
-Tôi ..không có
-Có ai say mà thừa nhận là mình say đâu
Chống tay lên bàn, cậu lắc đầu nhìn anh. Đàn ông là thế đấy, bình thường oai hùng lắm nhưng gặp chuyện tình cảm thì y như rằng sẽ không chịu nổi. Thật may là cậu biết chắc rằng, suốt cuộc đời còn lại. Cậu sẽ không bao giờ khổ vì hai chữ ĐÀN BÀ
-Tôi là thật..ợ..ợ.lòng..cậu biết không?
Đột nhiên anh xoay người, ghì chặt hai bên vai cậu. Từ đôi mắt anh, cậu biết được anh đang khổ sợ như thế nào? Cậu hiểu anh đau lòng lắm nhưng biết làm gì hơn đây? Cậu không biết cách an ủi người khác. Và rồi anh gục đầu lên vai cậu, áo cậu bỗng dưng thấy ươn ướt. Là đang khóc sao?
-Này ! Anh bị điên à? Có cần vì một người như thế mà khóc không?
-……….
-Này! Anh sao thế?
-…….
-Ngủ rồi sao? Dậy ngay đi! Nhà anh ở đâu hả? Còn tiền rượu anh uống nãy giờ nữa, thanh tóan đi chứ
-……..
-Chết tiệt! Sau này tôi sẽ tính tất cả vào tháng lương đầu tiên của mình đấy
|
Chap 3
-cạch cạch cach
Một loạt tiếng động ồn ào vang lên bên tai, làm ý thức anh tỉnh giấc. Anh nhớ rất rõ trong căn hộ cao cấp này, chỉ một mình anh sống mà thôi. Bạn gái ? Chẳng phải mới chia tay ngày hôm qua sao? À đúng rồi. Chia tay và cùng đi uống rượu.
”Ôi! Đau đầu quá!” Không nghĩ được gì thêm, anh vội mở mắt nhìn lên trần nhà và thấy nó hoàn toàn lạ hoắc
-Đây không phải là phòng mình
Ngồi bật dậy, anh lấy tay xoa xoa mái tóc rối bù rồi bước xuống giường, hướng về nơi phát ra tiếng động
-Anh dậy rồi sao? Có muốn ăn sáng cùng bố con tôi hay không?
Tháo tạp dề treo lên tưởng, cậu quay lại nhìn anh mỉm cười. Có lẽ cậu đang tranh thủ thời cơ để lấy lòng người sắp làm sếp mình.
Vẫn chưa nhớ được gì. Anh chỉ ậm ừ cho qua rồi nhìn quanh nhà. Nhà? Hình như không phải vì trông nó chật hẹp và tồi tàn quá. Như biết được suy nghĩ của anh, cậu vội nói.
-Đây là nơi tôi thuê. Anh vệ sinh mặt mũi đi rồi chúng ta dùng bữa
Theo hướng dẫn, anh bước vào nhà vệ sinh và đột nhiên
-A chú người tốt!-anh nhìn trái nhìn phải rồi nhìn xuống dưới chân mình. Anh thấy cậu bé đáng yêu mà anh gặp ngày hôm qua.
-Chú cháu mình đúng là có duyên nhỉ?
-Cu Bi! Nhanh lên nào. Sắp trễ học rồi đó Tiếng cậu bên ngoài gọi vào
-Vâng. Hi hi chú ơi ! Mau đánh răng đi, con đánh răng cùng với chú nhé-cậu bé ngây ngô nói. Anh thấy thế cũng mỉm cười đáp lại.
-Ừh
|