Em Chỉ Cần Bên Anh Là Đủ
|
|
_ Định ngủ ngoài này hả? Lạnh lắm đó!
_ Khỏi cần anh lo! Trả giường lại cho anh đó!
_ Giận vụ hồi nãy tôi nói cậu tự nhiên đến phát sợ hả???- Anh nhìn cậu đắc thắng.
Cậu lườm anh rồi lẳng lặng nằm xuống ghế salong dài.
Anh bật cười, gấp cuốn sách đang đọc dở lại đặt qua một bên. Anh lại gần chỗ cậu.
_ Quyết định chắc chắn chưa?
Cậu quay lưng về phía anh, chẳng thèm trả lời.
_ Có lạnh cũng đừng năn nỉ tôi cho ngủ ké đó?!
_ Không!!!- Cậu hờn dỗi.
Để rồi xem. Anh thầm nghĩ rồi bước vào phòng.
Đêm dài yên tĩnh. Anh nằm trằn trọc, mắt hết nhắm lại mở. Không biết ngoài kia cậu có ngủ được không?! Giờ này ắt phải lạnh lắm. Anh biết điều này rất rõ. Mà tại cậu đòi vậy chứ có phải tại anh đâu. Vớ vẩn! Anh trùm chăn qua đầu cố dỗ giấc ngủ. Nhưng lại không sao ngủ được. Cuối cùng anh bật dậy.
Vừa bước qua phòng khách cái lạnh đã xuyên thấu bàn chân anh. Anh rùng mình. Lạnh như vậy làm sao mà cậu ngủ được?!
Anh bước lại chỗ cậu nằm.
_ Này nhóc…ngoài này lạnh lắm…..
_ Kệ tôi!!!
_ Cậu bướng bỉnh hay là ngu ngốc vậy???
_ Sao cũng được!
Anh biết cậu chỉ cố tỏ ra như vậy chứ kì thực người cậu đang run lên vì lạnh.
Anh bất ngờ luồn tay qua người cậu, bế cậu lên.
_ Anh làm gì vậy???
_ Tôi không muốn sáng dậy cậu thành cái xác đông cứng…nhất là lại ở trong nhà tôi!
Thật ra tay chân cậu đã tê cứng từ lâu. Và cũng nhiều lần cậu cố xua đi ý nghĩ chui tọt vào cái giường ấm áp của anh. Nếu anh mà không ra bế cậu vào thì việc cậu biến thành cái xác đông cứng vào sáng hôm sau là chuyện có thể xảy ra.
_ Cậu cũng lì quá nhỉ?! Tôi mà không ra thì chắc cậu định nằm chết cóng luôn phải không?! Khoái đùa giỡn với mạng sống của mình lắm hả?!
Anh như đọc được suy nghĩ của cậu. Cậu chẳng thèm nói gì. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là cậu đã buộc được một con người như anh phải nhượng bộ. Nghĩ thế, cậu cười thầm.
Anh đặt cậu xuống giường. Tay anh chạm vào tay cậu.
_ Tay cậu lạnh quá!
Anh nắm tay cậu trong lòng bàn tay ấm áp của mình. Anh xoa đều tay cậu cho máu lưu thông. Tại sao? Tại sao anh lại tốt với cậu như vậy?
_ Để tôi giúp cậu ấm hơn nhé!
#20 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Anh nằm xuống và ôm cậu vào lòng. Hơi ấm từ người anh truyền sang cậu. Cảm giác này thật dễ chịu! Cậu ngước mặt lên và bắt gặp ánh mắt anh nhìn cậu. Hai gương mặt gần như chạm vào nhau. Anh đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Anh không muốn làm cậu sợ. Nhưng có cái gì đó thôi thúc anh phải đặt lên đôi môi kia một nụ hôn….từ từ môi anh kề vào môi cậu….không! Anh không thể! Anh đang làm một chuyện điên rồ!....anh ngập ngừng…nửa muốn chạm vào nửa muốn rút lui.
Cậu cũng không hơn gì anh. Cậu muốn anh hôn cậu dù cậu biết như vậy là điên khùng. Cậu cũng chẳng hiểu nổi mình. Rồi như không chịu nổi nữa, cậu khẽ chạm vào môi anh. Mắt anh mở to nhìn cậu. Anh hôn đáp lại. Nồng nhiệt và mạnh mẽ!
Anh nằm lên người cậu, tay anh gỡ hết nút áo cậu. Môi anh rời khỏi môi cậu. Nó lần xuống cổ, rồi xuống ngực. Một cảm giác lạ xâm chiếm cậu, nửa thích thú, nửa lo sợ. Hai tấm thân trần chạm nhau. Cái lạnh đã biến mất tự lúc nào thay vào đó là cảm giác nóng bỏng. Rồi…từ từ…cậu cảm thấy đau…
Những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu kèm theo tiếng thở dốc. Cậu muốn anh ngừng lại. Cậu đẩy anh ra nhưng anh nắm lấy tay cậu, luồn tay anh vào tay cậu và ghìm chặt chúng xuống giường. Anh không muốn dừng lại. Anh đẩy mạnh người cậu lên. Nhanh và thôi thúc. Anh muốn cậu là của anh.
Anh chợt ngã vào người cậu và vùi mặt vào cổ cậu. Anh đã kiệt sức.
Một giọt nước mắt rớt lên mặt anh. Anh nhẹ nhàng chùi những giọt nước mắt đang đọng trên mặt cậu, xong anh hôn lên má cậu, môi cậu. Anh kéo cậu vào lòng. Cậu vùi mặt vào bộ ngực rộng và ấm áp của anh trong lòng cảm thấy bình tâm lạ thường.
|
Chủ nhật….trời quang đãng…..
Anh thức dậy khi cậu còn ngủ. Anh kéo chăn đắp cho cậu thật ấm. Rồi anh lại nhìn cậu. Anh biết chuyện anh làm tối qua thật điên khùng nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy hối tiếc. Anh biết hình ảnh cậu đang ngự trị trong trái tim anh.
Ánh mắt anh chợt hướng xuống cánh tay cậu. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy trên cánh tay phải của cậu có một hình xăm : một con sói trắng đang ngồi uy nghiêm, đôi cánh trắng xóa giang rộng ra hai bên, miệng gậm một thanh gươm, đôi mắt đỏ rực lửa đang nhìn lại anh.
Đây có phải lý do cậu luôn mặc áo tay dài ?! Để che đi hình xăm này??? Nhưng tại sao???
Nhưng rồi anh nghĩ chắc cậu cũng phải có lý do nào đó….
Anh với tay mặc lại bộ áo ngủ, hôn lên má cậu rồi ra khỏi giường bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy lanh tanh làm cậu tỉnh giấc. Nhưng cậu vẫn chưa muốn ra khỏi giường ngay, cậu rúc người vào cái gối in mùi của anh.
Bíp….Bíp…
Cậu giật mình bật dậy. Mặc vội quần áo, cậu đi tới cái ba lô để ở góc phòng. Cậu tắt vội âm thanh của chiếc điện thoại di động trước khi anh kịp nghe thấy. Cậu mở mục tin nhắn.
“ Khách sạn Sun Tower, đại lộ 12, ngay bây giờ.”
Cậu nhìn vào bóng anh trong phòng tắm. Cậu phải đi ngay bây giờ nhưng chắc chắn cậu không thể để anh biết. Cậu lẳng lặng thu dọn đồ đạc, mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Anh bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy giường trống trơn. Anh biết cậu đã dậy.
_ Daniel! Muốn ăn gì nào?
Anh nhìn vào nhà bếp cậu cũng không ở đó.
_ Daniel?!
Anh gõ cửa nhà vệ sinh ở phòng khách.
_ Daniel?
Không có tiếng trả lời. Anh mở cửa. Cũng trống lốc.
Cậu đi đâu rồi? Hay là ra ngoài mua đồ? Nghĩ thế anh quăng người xuống ghế, lười nhác với tay tìm remote tivi.
…Khách sạn Sun Tower……
Cậu bước chân vào quầy bar khách sạn. Có người đã ngồi đợi cậu từ lâu. Quần áo vét nghiêm chỉnh, dáng người thanh lịch, mái tóc vàng, và trên gương mặt lúc nào cũng ngự trị cặp kính đen.
Cậu ngồi xuống cạnh hắn.
_ Chuyện vừa rồi cậu làm tốt lắm!
_ Nhiệm vụ lần này?- Cậu lạnh lùng.
Hắn nhoẻn miệng cười, tay đẩy cặp kính.
_ Phòng 523! Đây là hắn!
Tên đeo kính đen đẩy về phía cậu tấm hình của một gã đàn ông đeo kính trắng. Mái tóc hoa râm. Hình chụp hắn đang trên bục diễn thuyết.
_ Hắn là Ronald Dilandee! Chính trị gia! Hắn đã từng tham gia buôn hàng cấm với tổ chức chúng ta hai năm nay giờ muốn trở mặt…
_ Sẽ có an ninh!
_ Đừng lo mạng lưới an ninh tầng dưới! Có người lo rồi! Nhiệm vụ của cậu là bốn tên canh cửa và hắn! Đây là những thứ cần thiết!
Cậu nhận bịch đồ trên tay hắn.
_ Chúc may mắn!
Hắn mỉm cười và bỏ đi.
|
Mười phút sau cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh của khách sạn trên người là bộ áo vét đen, đeo găng tay đen. Bước đi tự tin vào thang máy khách sạn.
_ Thấy anh ta chứ?!
_ Ừ! Đẹp trai thật! Lại có vẻ ngầu ngầu nữa chứ!
_ Anh ấy dễ thương quá!
Hai cô gái thì thầm với nhau trong thang máy khách sạn.
Họ đâu biết việc cậu sắp làm. Nếu biết họ sẽ kinh sợ cậu thay vì khen ngợi vẻ ngoài của cậu. Không ai biết rằng đằng sau vẻ ngoài hồn nhiên và trong sáng đó là thần chết đang ngự trị. Phải! Cậu chính là cái chết!
Hai cô gái bước ra khỏi thang máy. Chắc chắn họ vẫn tiếp tục bàn tán về cậu. Thang máy đóng lại và đi lên. Cậu qua khỏi tầng bốn – tầng đầy nhóc an ninh một cách dễ dàng. Bảng điện tử hiện số năm. Cửa mở. Cậu bước ra.
_ Này! Yêu cầu quay lại! Đây là khu vực cấm….cái…
Một vật màu đen được rút ra khỏi áo vét.
PHỤT…PHỤT…
Cậu lạnh lùng bắn thẳng vào hai nhân viên an ninh bằng khẩu súng gắn nòng giảm thanh. Hai người còn lại chạy về phía cậu. Họ chĩa súng lên. Quá trễ!
PHỤT…PHỤT…
Cả bốn người nằm chết dưới chân cậu. Họ đã nhìn thấy mặt cậu. Không ai nhìn thấy cậu ra tay mà còn sống.
Cậu đứng lại trước căn phòng 523.
_ Vậy ra cuối cùng ngươi cũng đến!
Tay chính trị gia đang ngồi quay mặt ra cửa. Hắn quan sát cậu từ đầu đến chân.
_ Ngươi là tay sát thủ giỏi nhất trong số những sát thủ mà Hắn có ư?! Hắn coi thường ta đến như vậy sao??? Phái một thằng nhóc đến để giết ta???
Hắn bật cười. Một tràng cười man dại. Rồi bất thần một khẩu súng ngắn xuất hiện trong tay hắn. Hắn chĩa thẳng vào cậu bóp cò.
Chỉ có một âm thanh vang lên….
Mắt hắn mở to….nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh giá của cậu.
Máu chảy ra từ trán hắn. Khẩu súng ngắn rơi xuống sàn. Hắn ngã nhào khỏi ghế.
Cậu quăng khẩu súng cạnh xác hắn, quay lưng bước ra ngoài.
Cậu bước ra khỏi khách sạn thấy mình yếu hẳn đi. Đã bao nhiêu lần cậu làm chuyện này và lần nào nó cũng để lại trong cậu một cảm giác trống rỗng. Cậu sợ hãi cảm giác đó. Cậu thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường. Tất cả những gì cậu muốn lúc này là được về với anh….
…..Cầu tàu cảng New York…..
_ Dilandee đã bị giết!
_ Daniel làm tốt lắm! Còn bọn người Thái?
_ Đang cho người tìm tung tích bọn chúng! Chỉ sợ….
_ Sợ gì?
_ Chỉ sợ phía bọn cớm sẽ tìm ra chúng trước ta!
Hắn bỏ điếu thuốc xuống chân, vuốt mái tóc nâu đang bị rối vì gió biển cười khẩy.
_ Sẽ không có chuyện đó đâu! Còn Daniel? Tao nói là xong việc Dilandee thì dẫn Daniel đến gặp tao cơ mà!
_ Dạ…Daniel đã bỏ đi ngay khi……
_ Tên hắn là gì?
#23 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
_ Dạ?
_ Tên của hắn? Tên cớm đi cùng với Daniel! - Tên tóc nâu nói rít qua kẽ răng.
_ Jake! Tên hắn là Jake Cornard!
_ Bất cứ ai thò mũi vào chuyện của tao đều phải chết!
Tiếng cười của hắn cất lên cùng lúc với cơn gió thổi lộng lên mạnh mẽ.
Cả hai người đó đều mang trên cánh tay phải hình xăm con sói trắng với đôi mắt đỏ, cặp cánh trắng giang rộng , miệng gậm một thanh gươm.
|
…Cạch….
Jake ngoái nhìn ra cánh cửa.
_ Cậu biến đi đâu nguyên buổi sáng nay vậy???
Anh chống tay nhìn cậu vừa bước vô nhà, trông cứ y như một bà mẹ la rầy đứa con ham chơi về trễ.
_ Xin lỗi….
_ Xin lỗi??? Cậu có biết tôi lo cho cậu như thế nào không? Tôi cứ tưởng cậu đi mua đồ ai ngờ cậu biến mất tăm , đã vậy còn không thèm để lại lời nhắn cho tôi biết cậu đi đâu nữa! Không phải tôi là người nhiều chuyện nhưng ít nhất cũng…ơ…
Cậu bất ngờ ôm chặt lấy anh. Người cậu run lên.
_ Này sao thế?- Anh vỗ đầu cậu.- Cậu không sao chứ?
_ Anh có thể cho tôi ôm anh như thế này không? Xin anh đừng hỏi gì hết…..
Anh thân ái siết nhẹ cánh tay quanh người cậu. Anh hôn lên mái tóc nâu mềm mại của cậu.
Nếu cậu đã xin anh đừng hỏi thì anh sẽ không hỏi nữa. Anh muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho cậu khi có chuyện xảy ra.
Cậu phải làm gì đây??? Nói cho anh biết thân phận thật của cậu ? Hay là cứ im lặng? Cậu đã muốn bỏ đi nhưng không hiểu sao đôi chân lại đưa cậu về đây. Cậu là một tên giết người. Nếu nói thế liệu anh có tin cậu không? Có ghê sợ cậu không? Có ruồng bỏ cậu không?
Chỉ khi ở bên anh cậu mới không nhìn thấy ánh mắt sững sốt, hoảng sợ, căm thù của những người cậu đã giết. Chỉ khi ở bên anh cậu mới tìm được cảm giác bình yên…..cái cảm giác cậu đã đánh mất từ lâu…..
RREENGG…..
Tiếng chuông điện thoại ngắt dòng cảm xúc của hai người.
Anh dìu cậu ngồi xuống ghế rồi nhấc điện thoại lên.
< Jake?>
_ Chan hả? Có chuyện gì?
< Có chuyện rồi! Sếp vừa réo xong! Đến khách sạn Sun Tower ngay bây giờ nhé!>
_ Được rồi!
< Nhanh lên đấy!>
Anh gác máy.
Cậu ngồi thu mình trên ghế, ánh mắt đang hướng đến một nơi xa xăm nào đó.
Anh không muốn bỏ cậu ở nhà một mình nhất là trong lúc cậu đang không ổn như thế này. Anh ngồi xuống vòng tay ôm người cậu.
_ Tôi có việc phải đi nhưng tôi hứa sẽ về sớm! Đồ ăn có sẵn trong bếp nếu đói cứ lấy ăn! À…cậu có thèm gì không? Lúc về tôi sẽ mua!
Cậu mỉm cười lắc đầu.
|
Anh hôn lên môi cậu. Một cái hôn như muốn truyền sức sống cho cậu.
_ Tôi muốn cậu biết dù cho có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu! Nếu tôi không đủ sức chữa lành vết thương cho cậu thì tôi sẽ cố hết sức mình để làm nó bớt đau…
Anh hôn lên trán cậu nụ hôn tạm biệt.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh cậu bật khóc…
12h trưa….Khách sạn Sun Tower….
_ Jake!
Chan đứng ở tiền sảnh đợi anh.
_ Lớn chuyện rồi đây!
_ Sao?
_ Người bị giết là một chính trị gia – Ronald Dilandee! Đó là lý do vì sao chúng ta bị lôi ra khỏi nhà vào ngày Chủ Nhật….
_ Bị giết như thế nào?
_ Một phát vào đầu! Cả bốn người vệ sĩ của ông ta cũng vậy!
_ Có khi nào…
_ Ừ! Tớ cũng nghĩ như vậy! Cách thức ra tay như thế này y hệt như vụ lão To, Johnny và Sanny…chỉ một phát duy nhất vào đầu!
Hai người đã vào trong thang máy.
_ Vấn đề ở đây là…- Chan tiếp tục.- Không dấu vết! Có hai khẩu súng ở hiện trường. Một khẩu nằm trong tay của Ronald, khẩu còn lại được vất cạnh xác hắn – không tìm thấy dấu tay!
_ Có khoanh vùng được kẻ khả nghi nào không?
_ Không nhiều lắm! Nhưng tất cả đều quá mơ hồ!
_ Muốn qua tầng năm phải qua tầng bốn được bảo vệ nghiêm ngặt tại sao tên sát nhân không bị phát hiện?
_ Chuông báo động đã bị ngắt! Chắc chắn có tay trong!
_ Tốt! Vấn đề bây giờ là tìm được tên tay trong đó! Chắc chắn khi việc xảy ra mọi lối ra đã bị phong tỏa, hắn sẽ không thoát được…điều đó bắt buộc hắn phải tiếp tục đóng vai cho tròn...
_ Cậu tin hắn vẫn còn ở đây? Trà trộn trong những tay an ninh ở tầng bốn?
_ Chỉ có an ninh mới đi qua được tầng bốn!
Cửa thang máy mở ra ở tầng năm.
_ Jake này!
_ Sao?
_ Cậu có nghĩ là….
_ Phải! Đây là một vụ có tổ chức!
#26 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
.9h tối….Sở Cảnh Sát New York….
Mưa lất phất càng làm người ta ngán ngẩm khi ra đường. Mọi thứ trở nên trơn trợt. Thỉnh thoảng lại có tiếng rít trượt dài của chiếc xe nào đó.
Jake ngồi một mình trong căn phòng tối, xem xét giấy tờ nhờ ánh sáng của cây đèn bàn – thứ ánh sáng duy nhất trong phòng. Anh đang đợi Chan trở về từ phòng thẩm vấn. Có rất nhiều thông tin anh cần nghe.
Những vụ án này….tất cả chỉ do một người? Nếu vậy thì phải công nhận hắn cực kì giỏi! Trong bất kì khoảng cách nào cũng có thế bắn một cách chính xác và không để lại bất cứ sơ hở gì.
Chan bước vào ném tập hồ sơ lên bàn và quăng người xuống ghế. Trông anh ta như kiệt sức hoàn toàn.
_ Sau khi tóm lại chúng ta có năm người nằm trong danh sách tình nghi!- Chan nhíu mày nói.
_ Gồm những ai?
Chan thở hắt ra.
_ Hai người là nhân viên an ninh tên Larry và Ed, cả hai đều đã làm cho Dilandee được một năm. Một người là bạn của Dilandee, cố vấn cho ông ấy, tên là Cobert Range. Range và Dilandee quen biết nhau đã hơn ba năm…
_ Đây là Range phải không?- Jake chỉ tay vào tấm hình được kẹp trong hồ sơ. Người đàn ông khoảng hơn ba mươi, tóc đen láng mượt, bộ ria mép được tỉa gọn gàng.
_ Ừ! Còn người thứ tư là cô gái làm trong bộ phận tiếp tân của khách sạn tên Anna Belt…cũng chính cô này là người cung cấp thông tin cho chúng ta về người thứ năm….
_ Tiếp đi!
_ Anna cùng bạn cô ấy đã đi chung thang máy với một thanh niên kì lạ! Cô ấy nói trông vẻ ngoài cậu ấy rất trẻ, vẻ mặt điềm đạm, khá đẹp trai, tóc nâu , chiều cao tầm thước….
_ Sao không dẫn Anna đi tả chân dung cậu ta?
_ Không thể! Cậu ấy đeo kính đen che gần nửa khuôn mặt…
Jake thở dài, xếp giấy tờ lại.
_ Cậu nên về nghỉ đi! Trông cậu thê thảm quá!- Jake nói với Chan trước khi mặc vội áo khoác, bước khỏi văn phòng.
Jake về đến nhà thì đồng hồ chỉ mười giờ. Cậu đang nằm ngủ trên ghế salong. Chắc cậu muốn đợi anh về.
Anh cởi áo khoác rồi tiến lại chỗ cậu nằm. Cậu đang ngủ rất say. Anh cố gắng thật cẩn thận bế cậu lên tránh làm cậu thức dậy. Anh đặt cậu xuống giường, đắp chăn ngay ngắn lên người cậu.
Anh vặn nước chảy thật mạnh. Những giọt nước rửa trôi một ngày mệt mỏi của anh. Anh cảm thấy sảng khoái.
Anh trèo lên giường nệm ấm áp. Vòng tay qua người cậu.
_ Jake…
_ Xin lỗi…tôi không cố ý làm cậu thức giấc…
Cậu bỗng chồm lên hôn môi anh. Cậu đã rất nhớ anh khi anh đi vắng. Cậu sợ anh sẽ bỏ đi.
Anh hơi ngỡ ngàng nhưng rồi anh đè lên người cậu. Anh ngấu nghiến môi cậu trong khi lấy tay lột áo cậu. Một lần nữa hai thân hình trần trụi chạm vào nhau. Tay anh lướt nhẹ khắp người cậu. Bờ môi anh rời khỏi miệng cậu, đi xuống cổ. Cậu khẽ nhăn mặt.
Trong phòng giờ chỉ còn tiếng thở dốc. Cơ thể cậu như muốn nổ tung ra. Anh đẩy mạnh người cậu. Lúc đầu thật chậm nhưng sau đó nhanh dần….
_ Tôi biết nghe thì có vẻ điên rồ nhưng tôi thật sự cần cậu…
Anh thì thầm vào tai cậu.
|