Em Chỉ Cần Bên Anh Là Đủ
|
|
Anh lại đẩy mạnh một lần nữa. Cảm giác đau đớn xâm chiếm lấy cậu. Cậu lại khóc nữa rồi.
_ Tôi yêu cậu Daniel…
Cậu biết anh đang nói thật. Cậu muốn nói với anh là cậu cũng cần anh biết bao.
Anh lại hôn cậu. Anh dừng lại. Dường như anh đã mệt rồi.
Phải khó khắn lắm anh mới dứt ra khỏi đôi môi mềm mại của cậu.
Ngoài trời mưa vẫn rả rích rơi…..
9h sáng….trời đất một màu trắng xoá….
Anh ra khỏi nhà khi cậu còn đang ngủ. Cậu ngủ ngon quá nên anh không nỡ gọi. Cậu bây giờ là tất cả những gì anh có. Là tất cả và là duy nhất!
_ Chào buổi sáng mọi người!!!
Mọi cặp mắt dồn vào anh. Anh cũng chẳng thèm để ý đến nét ngạc nhiên cực độ trên mặt mọi người, vui vẻ ngồi vào bàn.
_ Cậu có thấy dạo gần đây Jake thay đổi không? _ Cậu ấy kì lạ thật! Cũng không còn ngủ lại sở nữa! _ Trước đây cậu ấy lạnh lùng lắm mà! Có biết gì khác ngoài công việc đâu… _ Hay là anh ấy đã tìm được cho mình một cô gái…- Một giọng nữ thở dài. _ Nếu vậy thì thật tiếc! Anh ấy quá dễ thương! _ Này các cô làm như đàn ông trong sở này chết hết rồi á!
_ Chan! Có gì mới?
_ Có đây! Cậu sẽ thích cho mà xem!
Chan chỉ vào màn hình máy tính của mình. Anh đọc những dòng chữ hiện lên trên đó qua vai của Chan.
_ Ronald Dilandee đã từng tham gia buôn hàng cấm à?!- Anh sửng sốt.
_ Phải! Hắn là một tay chính trị bẩn! Tớ nghĩ hắn bị giết là do muốn trở mặt với đồng bọn…..
_ Còn cái này?
_ Một tin quan trọng nữa đây! Cách đây vài tháng Johnny và Sanny đã kết nối với một băng nhóm bí ẩn. Bọn chúng muốn buôn lậu đồ cổ ra biên giới….nhưng phút cuối Johnny đã hớt tay trên của băng đó…
_ Vậy ra bọn chúng trả thù Johnny?
_ Đúng vậy!
_ Và lão To cũng bị triệt vì định giúp đỡ Johnny! Sắp rồi Chan ạ….tất cả sắp xâu thành một chuỗi rồi….nhưng sợi dây đang bị đứt ngay chỗ bọn Thái và tên sát thủ bí ẩn….liệu tên sát nhân và bọn Thái là một??? Chúng đã biến mất ngay đêm đó…còn vụ của Dilandee? Người thanh niên áo vét đen đó là ai? Đóng vai trò gì trong toàn bộ chuyện này?
_ Jake! Chan!
Bryan hộc tốc chạy vào. Mặt anh ta xanh mét không còn giọt máu.
_ Cobert Range chết rồi! Ed – tay nhân viên bảo vệ đã bắn anh ta sau đó dùng súng tự tử…
_ Khỉ thật!!!
Jake phóng như bay đến phòng thẩm vấn. Sao chuyện này có thể xảy ra được???
_ Hắn lấy đâu ra súng?- Anh bực bội hỏi.
_ Súng của Tuck! Hắn đã giật nó lúc Tuck không để ý…ngay lúc Range định khai gì đó….
Hai xác chết đang được khiêng đi khỏi phòng thẩm vấn.
_ Khốn kiếp!!!
Jake vung tay đấm vào bức tường trước mặt.
_ Jake…
_ Chỉ chút xíu nữa thôi Chan!!! Chỉ một chút nữa thôi vậy mà….
Anh cảm thấy suy sụp hoàn toàn. Cái ánh sáng vừa loé lên trong anh giờ lại vụt tắt.
Xác của người nhân viên an ninh tên Ed được khiêng qua trước mặt anh. Vậy chính hắn là kẻ tay trong. Hắn và Range đã cấu kết nhau. Khi Range muốn khai toàn bộ thì hắn đã làm chuyện phải làm.
_ Khoan đã!!!
|
Jake chợt la lên. Có một thứ đập vào mắt anh.
Hai người khiêng xác dừng lại.
Anh cúi xuống nhìn vào cánh tay phải, tay áo được vén lên nửa chừng. Anh lấy tay vén nốt để chắc chắn thứ mà mình vừa thấy…ở đó có một hình xăm….hình xăm con sói trắng….
Tiếng điện thoại di động réo vang khiến cậu giật mình. Sao cậu căm ghét điệu nhạc này quá!
_ Alô?
< Đại ca muốn gặp cậu! Ở đâu thì cậu biết rồi!>
_ Tôi sẽ đến ngay!
Cậu cúp máy rồi thẫn thờ nhìn xung quanh. Đã hơn mười giờ anh chắc đang ở sở làm. Cậu mệt mỏi bước vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau cậu ra khỏi nhà. Tuyết chỉ rơi một chút vào lúc sáng mà đã làm trắng xóa mặt đất.
Cậu đón một chiếc taxi.
Chiếc xe chạy qua những cửa hàng sang trọng của New York, qua những dòng người tấp nập…cuối cùng nó dừng lại ở một biệt thự sang trọng nằm ở một khu vực kín đáo tách biệt hẳn với cảnh tấp nập của thành phố.
_ Anh ấy đang đợi!
Người thanh niên tóc vàng đeo kính đen mở cửa cho cậu.
_ Lần này là chuyện gì?
_ Tôi không biết! Chỉ biết anh ấy muốn gặp cậu…
Anh ấy dẫn cậu vào một căn phòng riêng sau đó lễ phép lui ra.
Đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài là một thanh niên có vóc người giống như Jake. Anh ta cũng cỡ tuổi Jake. Nhưng khác với mái tóc vàng kim của Jake, người thanh niên này có mái tóc nâu sậm màu hơn mái tóc của cậu. Anh ta quay lại nhìn cậu. Đôi mắt sắc bén, lạnh lùng.
Anh ta mân mê chiếc nhẫn có hình một cái đầu sói. Đó là biểu tượng của quyền lực. Một quyền lực đáng sợ!
_ Cậu lúc nào cũng vậy Daniel…mỗi lúc gặp cậu tôi càng thấy cậu dễ thương hơn!
Anh ta đặt tay lên má cậu. Tay còn lại anh ta ôm qua eo cậu kéo cậu sát vào người anh.
Anh đặt lên môi cậu một nụ hôn. Cậu không chống cự cũng không đáp trả. Cậu biết anh ta là kẻ ra lệnh. Nói cách khác anh ta là chủ và mạng sống của cậu phụ thuộc vào anh ta.
“ ….Nghe thì có vẻ điên rồ như tôi thật sự cần cậu…”
Jake…cậu khẽ cử động. Anh ta ngưng lại nhìn cậu trong vài giây, rồi lại tiếp tục hôn cậu. Lần này có một cái gì đó mạnh mẽ hơn, hung bạo hơn…
“…tôi yêu cậu Daniel…”
Cậu không thể đứng vững nữa.
_ Không……
Cậu đẩy anh ta ra, tránh né nụ hôn của anh ấy.
_ Không??!
Đôi mắt anh ta đanh lại. Cái nhìn thật dữ dội.
Anh ta buộc cậu phải lùi dần, đến khi chân cậu chạm phải một vật gì cưng cứng, cậu ngã ra sau. Chỉ chờ có vậy anh ta đè lên người cậu. Vật cậu nằm xuống giường. Những cái hôn ép buộc đặt trên môi cậu. Cậu cố sức đẩy anh ra nhưng dù gì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ. Cậu càng chống cự anh ta càng bắt cậu phải phục tùng. Anh ta giữ chặt hai tay cậu chỉ bằng một tay, tay còn lại anh ta cởi áo cậu.
_ Đừng mà……
#29 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Tại sao? Tại sao với hắn thì được còn tôi thì không?
Cậu giật bắn mình. Vậy là anh ta đã biết Jake. Cậu sửng sốt nhìn vào cặp mắt giận dữ đang khao khát có được cậu.
Anh ta cố hôn cậu nhưng cậu quay mặt tránh. Hành động này lặp lại nhiều lần khiến anh ta càng thêm điên tiết.
_ Tại sao? Ai là người đã đem cậu về khi cậu không có nơi nào để đi? Ai là người đã bảo bọc che chở cho cậu trong suốt bảy năm qua? Ai đã dạy cậu cách cầm súng? Ai???
Cậu sợ hãi trong khi anh ta đang giữ chặt tay cậu, đè chúng xuống giường.
_ Còn ai??? Ai đã giết cha mẹ cậu ??? Chính là bọn cớm!!! Tôi đã dạy cậu phải tàn nhẫn như thế nào? Phải lạnh lùng như thế nào? Vậy mà cậu đã làm gì???
Cậu tránh cái nhìn chọc thẳng vào mắt mình.
Anh ta chợt bỏ cậu ra. Cậu vội ngồi dậy.
_ Cầm lấy!
Anh ta chìa về phía cậu một khẩu súng.
Cậu run run cầm lấy.
_ Không thể coi thường tên cớm đó! Sớm muộn gì hắn cũng lần ra được chúng ta! Cậu biết phải làm gì…
Cậu biết chứ! Cậu biết điều tệ hại nhất đã xảy ra. Nhưng cậu không có sự lựa chọn.
_ Cậu không có con đường nào khác đâu Daniel! Từ khi hình xăm này được mang trên người cậu, cậu mãi mãi thuộc về tôi!!! Cậu nghĩ sao nếu hắn biết được những gì cậu đã làm? Về thân phận thật của cậu? Sẽ không ai chấp nhận cậu đâu Daniel! Cậu chỉ có tôi mà thôi….
Mỗi từ là mỗi con dao đâm sâu vào tim cậu. Phải! Anh sẽ không chấp nhận cậu! Cậu và anh là hai mảng đối lập nhau! Sự thật là như vậy! Chỉ có một cách duy nhất là giết anh. Nếu anh phải chết thì nên để anh chết dưới tay cậu….để anh mãi mãi là của cậu…
Cậu nắm chặt khẩu súng trong tay.
|
Anh lưỡng lự đặt ngón tay lên nút Enter của bàn phím. Chỉ cần một cú ấn nhẹ toàn bộ thông tin về cậu sẽ hiện ra…nhưng để làm gì chứ?! Liệu anh có thật sự muốn biết?! Mà anh đang làm gì thế này??? Nghi ngờ cậu ư?! Anh cảm thấy thật tội lỗi.
_ Jake!
Tiếng Chan vang lên sau lưng làm anh giật mình. Anh đưa tay tắt vội màn hình.
_ Tớ đã tìm được thông tin về hình xăm đó rồi! Đáng quan tâm lắm đó!
_ Cậu…nãy giờ cậu biến mất là đi kiếm thông tin về nó à?
_ Ừ… - Chan hơi ngạc nhiên.- Bộ hổng lẽ phải đợi cậu bảo rồi mới làm?! Tớ biết cậu muốn gì mà!
Đây là lần đầu tiên khi anh nắm trong tay một manh mối quan trọng nhưng lại không muốn phanh phui nó. Phải chăng anh đang sợ?!
_ Này…cậu sao thế? Mệt à?- Chan lo lắng nhìn anh.
_ Không…
Chan bật máy tính. Chẳng bao lâu sau hình xăm đó hiện lên màn hình.
_ Mười năm trở lại đây trong thế giới ngầm nổi lên một tổ chức bí ẩn. Cảnh sát nhiều lần nghe nói đến nó nhưng chưa bao giờ tìm được bằng chứng cụ thể. Tổ chức này nhúng tay vào hầu hết các hoạt động tội ác của thế giới ngầm mà nổi bật nhất là đào tạo sát thủ. Người thuộc tổ chức này đều xăm hình con sói trắng mắt đỏ miệng gậm gươm có đôi cánh giang rộng trên cánh tay phải. Sói tượng trưng cho sự nhanh nhẹn thông minh nhưng cũng không kém phần xảo quyệt, bộ lông trắng cùng đôi cánh muốn nói lên sự huyền bí, còn thanh gươm ngậm trong miệng có ý nghĩa thâu tóm quyền lực. Điều này rất đúng vì không ai biết rõ về tổ chức này nhưng cánh tay tội ác của chúng thì ngầm vươn rộng khắp nơi….tóm lại đây là một tổ chức cực kì tinh vi…FBI cũng đang theo dõi vụ này…..họ gọi tổ chức này “ Những con sói trắng”……
Tim anh đập càng lúc càng mạnh. Sao ngực anh lại đau nhói thế này???
Anh bỏ về bàn mình mặc những lời huyên thuyên của Chan. Anh mở lại màn hình máy tính mà lúc nãy anh vội tắt.
Trên cánh tay phải của cậu cũng có hình xăm đó. Chẵng lẽ cậu….
Anh nhấn phím Enter.
Daniel Lance Werdiner – mất tích năm mười hai tuổi. Cha là Don Louise Werdiner làm việc cho một tổ chức chống chính phủ giấu mặt. Tình trạng hiện giờ: đã chết (trong một cuộc đấu súng với cảnh sát!) Mẹ là Riona W.H Lance điệp viên hai mặt. Tình trạng hiện giờ: đã chết (hồ sơ vẫn còn đang chịu sự điều tra của CIA) Thông tin thêm: Bị giới hạn bởi CIA. ………….
Mắt anh mờ dần. Anh không thể đọc tiếp được nữa.
#31 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Cậu mất tích năm mười hai tuổi. Đã bảy năm trôi qua…vậy ra cậu chỉ mới mười chín tuổi…cậu vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi mà?!
Anh tắt máy tính.
_ Jake này nếu chúng ta phá được vụ này FBI sẽ há hốc mồm kinh ngạc cho xem…ơ… cậu định đi đâu vậy?
_ Tớ phải đi trước… nói với sếp giùm tớ!
_ Jake….Jake….
….3h chiều…..tuyết lại rơi….trời trở lạnh….
Anh mở cửa vào thì thấy cậu đang ngồi trên ghế nhìn vào màn hình tivi đen ngòm.
_ Anh về sớm?
_ Ừ…tự nhiên nhớ cậu nên tôi chạy về…
Anh chợt trở nên lúng túng.
_ Cậu đói không? Tôi sẽ vào bếp làm cái gì đó….
Anh bước vội vào bếp, mở tủ lạnh, đặt lên kệ bếp tất cả mọi thứ. Nếu sau này có ai hỏi lúc đó anh nấu món gì thì chắc anh cũng chẳng nhớ.
Anh đang cố làm mọi thứ ra vẻ bình thường. Anh muốn quên đi những điều đã nghe và thấy. Phải! Anh chưa biết gì hết! Cậu vẫn đó, vẫn hồn nhiên và trong sáng, vẫn bướng bỉnh và hay cãi lời anh….
Cách….
Anh ngước nhìn lên. Một khẩu súng chĩa vào anh. Đó là cậu. Ánh mắt cậu thật sự làm anh sợ - lạnh lẽo vô hồn.
Anh khẽ thở dài.
_ Việc gì đến cũng phải đến…..
Mắt cậu mở to.
_ Anh….anh biết rồi sao?
_ Mới chiều nay!
_ Vậy sao….sao anh còn về đây??? Sao anh không cho người bắt tôi??? Tại sao….
Khẩu súng trên tay cậu run run. Những giọt nước long lanh rời khỏi mắt cậu lăn dài trên má.
Chắc cậu phải đau khổ lắm khi quyết định làm chuyện này. Anh càng thương cậu hơn.
_ Daniel…
_ Đừng lại gần tôi!!!
_ Daniel!!!
_ Đã bảo đừng lại gần tôi!!!
Anh khựng lại. Khẩu súng chĩa thẳng vào tim anh.
_ Tôi….tôi là một tên sát nhân….chính tôi…anh có biết tôi giết họ như thế nào không? Một phát vào đầu! Họ thậm chí còn không hiểu tại sao mình chết nữa…
Những hình ảnh chợt lướt qua đầu anh như một cuốn phim quay chậm….Sanny bị bắn trong khách sạn….Johnny bị bắn trong xe ở gần con hẻm anh gặp cậu…lão To bị giết ngay trong sòng bài Yuen Yu cậu cũng ở đó….rồi Dilandee… buổi sáng đó cậu đã biến mất không lý do….tất cả….tất cả đều bị bắn thẳng vào đầu…một cú chí mạng….tất cả đều do cậu làm sao???...
_ Là cậu sao?
|
Ánh mắt anh thẫn thờ nhìn cậu.
_ Phải…anh kinh sợ tôi lắm phải không? Tôi thậm chí còn không mảy may xúc động trước cái chết của họ! Bây giờ tôi sẽ làm như thế đối với anh….
Nước mắt ướt đẫm gương mặt cậu. Điều đó càng làm anh đau đớn hơn.
_ Daniel à… _ Đứng bước lại gần tôi!!! _ Tôi yêu cậu…..
Cậu sững người nhìn anh…. Rồi cậu ngồi bệt xuống nhà. Cậu khóc nấc lên.
Anh ngồi xuống ôm cậu vào lòng. Cậu vùi mặt vào ngực anh.
_ Sao anh ngốc quá vậy??? Sao anh không căm ghét tôi??? Tôi xấu xa lắm mà…..
Anh càng ôm cậu chặt hơn.
Anh hôn lên đôi môi ướt đẫm nước mắt của cậu. Một nụ hôn thành thật và cháy bỏng!
Cậu khoác tay qua cổ anh, kéo anh sát vào mình hơn….
Ngoài kia trời tối dần. Ánh đèn đường leo lét sáng. Ở đó có một người đang nhìn lên cửa sổ nhà anh ánh mắt đầy ghen tuông
#33 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Xem ra Daniel sẽ không làm được! Bây giờ phải làm sao Đại ca?
_ Còn làm sao nữa!!! Tách Daniel ra khỏi hắn!!! Giết hắn và dẫn Daniel về cho tao!!!
Người thanh niên tóc nâu đóng mạnh cửa xe, ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Còn lại người tóc vàng đứng đó. Cặp kính đen càng làm tăng nét vô cảm cho gương mặt . Lý do buộc hắn phải luôn đeo kính đen là vì con mắt bên trái. Con mắt đó đã bị hỏng. Bây giờ ở đó chỉ có hốc mắt trống rỗng đến rợn người.
Tại sao chứ??? Người vừa bỏ đi là chủ của hắn. Vì anh ta mà hắn đã mất đi một con mắt. Vậy mà trong mắt anh ta lúc nào cũng chỉ có thằng nhóc Daniel ấy thôi ư??!
Còn người thanh niên tóc nâu trên chiếc xe đang chạy đó, anh cảm thấy một ngọn lửa cháy âm ỉ trong người. Daniel là của anh! Vĩnh viễn thuộc về anh! Đó có phải là tình yêu không? Bởi vì tình yêu là sở hữu?! Anh không biết mà cũng chẳng cần biết! Anh chỉ biết là anh không muốn Daniel nghĩ đến ai khác ngoài anh. Nếu như trái tim của Daniel không dành cho anh thì anh sẽ giựt lấy nó, sẽ giữ chặt nó và không bao giờ….phải! Không bao giờ để bất cứ ai có được nó.
Anh mân mê làn môi mềm của cậu. Vòng tay anh siết chặt eo cậu.
Trong một lúc cậu quên đi thực tại, đắm mình vào những nụ hôn của anh…..
Chợt….giác quan sát thủ cho cậu một linh cảm không lành. Tim cậu chùng xuống. Cậu khẽ đẩy anh ra.
_ Sao vậy? – Anh hơi ngạc nhiên.
Mắt cậu đanh lại. Cậu tập trung lắng nghe…..tiếng chân…..rất nhiều tiếng chân chạy trên hành lang……
_ Họ ở đây!!!
Giọng cậu thật sự hốt hoảng.
Anh hiểu ngay câu nói của cậu. May là lúc nãy anh chưa tháo bao súng ra.
Một loạt đạn vang lên……
Anh kéo cậu thụp người xuống.
Cánh cửa ghim đầy lỗ đạn chỉ trong phút chốc.
Cậu chụp vội khẩu súng trên sàn.
Có những bóng người nhảy ào vô. Cậu bóp cò. Từng cái bóng ngã xuống.
Anh ở ngay sát bên cậu cũng nổ súng.
Đồ đạc bị bắn tung cả lên. Mọi thứ thật hỗn độn.
_ Chúng đông quá!!!
Anh hét lên và giơ chân đạp cái ghế salong bay ra cửa. Bọn chúng vướng cái ghế nên bị kẹt lại, thừa lúc đó anh nắm tay cậu chạy vào phòng ngủ. Anh kéo đồ chặn ngang cửa.
_ Nhanh lên! Thang thoát hiểm!!!
Cậu mở cửa sổ và trèo ra thang sắt bên ngoài.
_ Bọn chúng ở phía dưới! – Cậu la lên.
_ Leo xuống tầng dưới!
Anh lao ra theo.
Bọn đứng dưới đã thấy anh và cậu. Chúng bắn lên. Anh đưa lưng ra che cho cậu. Đạn va vào sắt kêu leng keng.
Một vật bay sượt qua vai anh. Anh ôm cậu lao vào cửa sổ tầng dưới đang để mở.
_ ỐI!!! CHÚA ƠI!!!
Người phụ nữ trố mắt nhìn hai kẻ vừa đột nhập vào nhà bà ta.
_ Ôi…chuyện….ông…ông là ông Cornard ở tầng trên mà?! Chuyện gì vậy?
_ Jake!
Cậu hốt hoảng cầm lấy tay anh. Một màu đỏ loang từ từ ra áo sơ mi trắng.
_ Không sao….chỉ sướt da thôi…. – Anh trấn an cậu.
_ Ông Cornard? Chuyện gì vậy? Ông không sao chứ?
_ Xin lỗi đã làm bà sợ ! Bà giúp tôi một chuyện được không?
#34 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
_ Vâng…..
Anh chụp vội cây viết rồi hí hoáy ghi số di động của Chan.
_ Phiền bà gọi ngay cho anh bạn của tôi! Nói với anh ấy tôi đang bị truy sát bởi Sói Trắng!
Người đàn bà run rẩy nhận tờ giấy trên tay anh rồi lao ngay đến cái điện thoại.
|
Anh và cậu chạy xuống tầng để xe. Tiếng chân dội vào tường âm vang.
_ Jake….
Cậu chợt nắm tay anh. Cả hai đứng khựng lại.
Cậu lạnh toát cả người khi nhận ra không chỉ có tiếng chân của anh và cậu vang lên.
_ Khỉ thật!!!
Anh cũng nhận thấy điều đó. Một tay anh siết chặt tay cậu, một tay cầm chắc khẩu súng.
Bọn chúng ùa ra từ mọi phía. Không cách chi anh và cậu thoát được.
_ Không có lối thoát đâu Daniel!
Người thanh niên tóc vàng bước ra.
_ Urak! – Cậu lầm bầm.
Khẩu súng trong tay cậu chợt giơ lên chĩa vào hắn. Ngay lập tức hàng loạt tiếng lên đạn và cả chục mũi súng chĩa vào cậu. Anh cũng giơ súng lên nhưng bắn ai bây giờ??? Chỉ cần anh bắn một phát thì cả chục viên đạn đã cắm sâu vào người anh rồi.
_ Cậu định phản bội lại tổ chức sao ?! - Urak vẫn tỉnh bơ như không. – Cậu phải là người hiểu rõ hơn ai hết về chuyện này chứ?!
_ Để Jake đi rồi tôi sẽ làm mọi thứ anh muốn!
Cậu cũng lạnh lùng không kém. Mắt cậu vẫn dán chặt vào hắn, chẳng mảy may để ý đến những khẩu súng đang nhắm vào mình.
_ Ha…ha….cậu đúng chỉ là một đứa trẻ! Một đứa trẻ nghịch súng…
Mắt cậu long lên . Ngón trỏ cậu chạm vào cò súng.
_ Daniel đừng!
Anh vội ngăn lại.
_ Sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc cậu giết hắn và đi qua đây với tôi! – Urak chợt nghiêm giọng. – Anh ấy đang đợi cậu!
_ Tôi sẽ không đi đâu hết! – Cậu gằn giọng.
_ Vậy thì cậu là một thằng ngốc!!!
Gương mặt Urak tối sầm lại.
ĐOÀNG…
Một viên đạn xuyên qua cánh tay đang cầm súng của cậu. Một trong những tên đứng xung quanh đã bắn.
Cậu nhắm vào Urak và bóp cò, nhưng phản ứng của cậu đã bị chậm. Urak nhanh nhẹn chụp lấy súng của cậu. Viên đạn bay sượt qua mặt hắn để lại một vệt xước rỏ máu.
_ Không! Daniel…..
#36 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Anh chồm tới nhưng có cái gì đập mạnh vào cổ anh. Anh choáng váng. Bọn chúng ùa lên giựt súng và khoá chặt tay anh.
Cậu ôm cánh tay đang chảy máu gục xuống. Urak chụp cậu lại.
_ Đúng là nguy hiểm thật! May mà tôi cho cậu bị thương trước nếu không viên đạn đã xuyên thủng đầu tôi rồi !
_ Anh là đồ tồi!!!
_ Đúng! Tôi không phải là tay thiện xạ như cậu nhưng anh ấy vẫn tin dùng tôi vì tôi xảo quyệt…..Đó là bản tính mà cậu thiếu đó Daniel à….
Máu chảy nhiều quá. Cậu thấy mình yếu hẳn đi.
Urak kéo sát mặt cậu vào hắn, bàn tay hắn ấn vào vết thương của cậu.
_ Ah….
_ Đau lắm phải không Daniel yêu qúy?!
_ Daniel….. – Anh đang bị kềm chặt không thể nhúc nhích được. Càng đau xót hơn khi anh nghe tiếng rên của cậu. Anh không thể bảo vệ cậu . Người anh nóng hừng hực. Ruột gan anh đang cháy.
_ Anh ấy muốn tôi đem cậu về…..nhưng có lẽ anh ấy cũng không thể trách được tôi nếu lỡ như cậu biến thành một cái xác…..
Urak hất cậu ngã xuống đất. Hắn chĩa súng vào cậu.
_ Vĩnh biệt Daniel….
_ KHÔÔNNGG……
Jake la lên . Anh chồm tới.
ĐOÀNG……
Một viên đạn ghim vào giữa ngực của Urak . Hắn bật ngửa ra sau.
_ CẢNH SÁT ĐÂY!!! BỎ SÚNG XUỐNG VÀ GIƠ TAY LÊN!!!
Đó là Chan. Chưa bao giờ anh thấy sung sướng khi gặp Chan như lúc này.
Tiếng còi hụ vang lên . Cảnh sát ùa vào. Dĩ nhiên còn lâu Những con sói trắng chịu đầu hàng. Đạn bắt đầu bay khắp nơi. Kiếng xe của những chiếc xe trong hầm bể toang. Mảnh vôi tróc ra, bụi mù mịt.
Anh hụp người xuống né đường đạn, bò về phía cậu đang nằm.
_ Daniel….
Anh nâng đầu cậu lên.
_ Jake….anh không sao…..
|