Đó Là Chuyện Đương Nhiên
|
|
Đó Là Chuyện Đương Nhiên Tác giả: Yookie_MoonLight (Mộc Lam) Nguồn: Diễn đàn Yaoiland —-****—-
Tôi là một thằng con trai bình thường, ngoại trừ cái màu da trắng hiếm có. Nhưng nó không khiến tôi bất mãn gì về chuyện đó, thậm chí nó còn khiến tôi nỗi bật hơn những đứa khác rất nhiều. Tóc tôi mềm và giọng nói hơi trong, điều đó khiến tôi ngại nhưng không phải là quá phiền. Nói tóm lại, tôi là đứa con trai bình thường nếu không xét ngoại hình. Nhưng dù tôi có cho là mình bình thừơng thì cũng chẳng có ai xem tôi bình thường. Nhà tôi giàu có, mọi người trong nhà xem tôi là trung tâm. Tôi có một cô em nhỏ, tôi không ưa nó, nó chẳng là gì trong mắt tôi, vì tôi là quý tử. Nếu xét mặt gia thế, nó cũng là lý do khiến tôi không bình thường như bọn bạn đồng lứa. Lớp 9, năm cuối cấp mà theo người ta nói là quan trọng của đời học sinh. Tôi không rõ lắm nhưng chẳng quan tâm vì hình như đây là năm cao trào của tôi. Quậy phá, đua đòi, làm những trò mà người ta thường gọi là “con nít ranh”. Dĩ nhiên, trong đó có cả chuyện cặp bồ. Và, lại thêm một lý do nữa khiến tôi không bình thường. Tôi có một ngừơi má, đó là con bạn thân của tôi. Chẳng biết có duyên hay sao mà tôi với nó lại học chung cả năm năm tiểu học và hai năm cấp II, đại khái là có duyên. Nó tác động đến tôi nhiều nhất và là người đóng vai trò rất quan trọng trong vấn đề tâm lý của tôi: chuyên gia tư vấn. ……. Nếu kể cho mọi ngừơi nghe những lý do khiến tôi không bình thừơng thì đến cuối đời chắc cũng chẳng hết. Cho nên, đọc cái này đi rồi sẽ thấy có vô số lý do để tôi không bình thường được bắt đầu từ đâu. Tôi bắt đầu học chung với Lâm – con bạn thân của tôi – năm lớp 8, đó cũng là lúc bộ tứ chúng tôi hình thành gồm tôi, Hoàng, Cường và con Lâm. Cũng từ lúc này, cuộc đời của tôi bắt đầu không bình thường. Nhưng tôi sẽ rút ngắn lại, kể từ đầu năm học này thôi, lớp 9 đầy phong ba của tôi.
|
-MÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ? TAO ĐÃ BẢO LÀ BỎ CÁI CON NHỎ ĐÓ ĐI MÀ !!! Dãy hành lang mặt sau lại chấn động bởi tiếng hét vô cùng to lớn của con bé tóc búi tròn dìn. Hai thằng con trai ngồi sau lưng nhỏ lắc đầu, lần thứ n từ lúc thằng Vĩ – nhân vật chính của chúng ta – bắt đầu quen con nhỏ nào đó ở trường khác. Và dĩ nhiên chuyện này chẳng có gì lạ với lớp, lần nào thấy thằng Vĩ tươi rói vô lớp mà mặt nhỏ Lâm hầm hầm là biết thế nào cũng có kết quả này. Con Lâm thả người xuống ghế, đến lúc này thằng Vĩ mới dám quay xuống đối mặt với nó còn ánh mắt thì cầu cứu hai thằng ngồi sau. -Mày khỏi nhìn, tụi nó không cứu mày đâu. Tao nói đây là lần thứ mấy rồi hả? -Ack, mày có phải má tao không vậy, hở chút là bảo tao bỏ Như là…. Chưa kịp kết thúc câu nói thì nó chợt nhận ra ánh mắt hai thằng bạn sau lưng con Lâm loé lên tia nhìn sợ hãi. Nó vội bịt miệng như thể vừa nói ra cái gì đó xúc phạm đến nhỏ Lâm lắm vậy. Chậc, đúng như tiên đoán, một đường gân xanh hằn lên cái trán đầy mụn của Lâm. -So..? Thế tối qua thằng nào gọi cho tao mà khóc sướt mướt đó? Nhỏ Lâm nói mà môi vẫn cười, dường như con nhỏ đang sử dụng giọng nói dịu dàng nhất mà nó có thể vậy á. -À thì.. nhưng mà tao với bà xã của tao… Vĩ nói, mồ hôi trên mái tóc dài của nó đang thi nhau đua cầu tuột mà rớt xuống. Nhưng hình như lời biện hộ chẳng có tác dụng gì với lỗ tai con bạn chí cốt của nó, con nhỏ đó từ lúc mắng nó xong chỉ lấy điện thoại ra nhắn nhắn cái gì đó, vẻ hơi bị hí hửng lạ. -Mặc mày, chiều nay được nghỉ, 3h qua nhà tao, đi chơi. -Nhưng chiều nay tao đi với bà xã.. Lại chưa kịp hết câu thì một ngón tay đã chỉ thẳng vào mặt nó kèm theo đôi mắt hình sợi chỉ. -Cấm.cãi. Nói xong nó liền nhét cái điện thoại vào túi xách, quay xuống hai thằng đang ngồi sau lưng nó mặt cũng xanh không kém. -Cả hai tụi bây nữa, đừng hòng mà đi chơi riêng. Nhớ 3h đó. Tiếng chuông tiết thứ nhất bắt đầu. 3h, cái giờ mà người ta nói là “nắng lúc này không những không tốt cho da mà còn không tốt cho mắt và cơ thể nữa”. Nhưng dù không tốt cho da hay cái gì đi nữa thì thằng Vĩ cũng phải è ạch đạp chiếc martin @ của mình ra khỏi nhà để mất 15’ ở máy lạnh mà bảo toàn mạng sống. Thà bỏ một bữa không đi chơi với vợ còn hơn bỏ cả đời. -Con này… không lẽ từ 2-3h là giờ hoàng đạo của nó sao mà toàn hẹn giờ này không vậy chài? Thắng xe cái két ngay trước toà nhà chung cư năm tầng, cặp mắt một mí của nó bắt đầu hoạt động. Thật ra mà nói nó cũng không dừng xe ngay phía bên kia đường đối diện cái cầu thang lên nhà con Lâm. Nó hay đậu xe chờ con Lâm ở đó, mà hôm nay thì nó bị chiếm mất chỗ đó bởi năm, sáu thằng con trai chạy xe máy trông khá giàu có đang tụ tập ở đó. Biết phận xe đạp nên nó đành phải nhường, trong số máy thằng con trai đó có đứa quay đầu lại nhìn nó vẻ soi mói lâu lâu lại rộ lên cười làm nó thấy ngại. “Quái, không thấy hai thằng kia cũng phải thấy con Lâm chớ?” -Eh thằng ngố kia, sao mày không gửi xe đi? Một giọng nói vô cùng quen làm nó giật mình, mà hình như là phát ra từ đám đậu phía trên nó. Nó thôi không quay đầu nhìn lên cửa nhà con Lâm nữa mà quay sang cái đám trước mặt nó. Nhưng, nó không thể thấy cái đám đó vì con Lâm đang che khuất tầm nhìn của nó bằng cách đứng trước mũi xe. -Mày trễ 5’ đó, đi gửi xe ngay đi. Con nhỏ đeo kính tóc bồng hơi tròn tròn đang đứng trước mặt nó đang hất hàm về phía nhà xe. Nó không ngạc nhiên vì Lâm xoã tóc, chả là lần nào đi chơi con nhỏ cũng xoã, nhưng vấn đề là con Lâm ở đâu chui ra mà nãy giờ thằng ngố tàu Vĩ kiếm không thấy. Đơ một hồi nó cũng mở miệng được: -..Thế.. thằng Hoàng với thằng Cường đâu?
|
Con nhỏ nhướng mày nhìn nó, hơi né người cho nó nhìn rõ đám nhà giàu trước mặt. Èm, hai thằng bạn trong bộ tứ của nó đang hú hí nói chuyện với mấy thằng còn lại, thằng Cường – người mà con Lâm hay cười ẩn ý gọi là seme – đang ngồi trên chiếc xe máy đen và sau lưng nó và thằng Hoàng, thằng này thì con Lâm gọi là uke gì đó. Hơi hiểu ra sự tình, nó cũng lon ton đi gửi xe mà không biết cả đám quỷ đang nhìn nó cười nham nhở. Khi quay trở ra thì đã 3h20, nhìn mấy chíêc xe thì hình như ai cũng có chỗ hết rồi. Nó quay sang thằng Cường đang đứng dựa vào thân xe cười trừ. Mặt nó ngơ ngác nhìn hơi mếu. -Không lẽ tụi bây định cho tao chạy theo hả? Thằng Cường với cái tướng gầy gầy nhìn nó, mặt cười cười rồi nhìn đồng hồ. -Chậc, cha đó khoảng mấy giờ mới tới mày? -Cha đó là ai?- Nó ngơ ngác hỏi lại. -Người chở mày.- Con Lâm trả lời, mắt không nhìn nó. -Là ai? -Ai biết, chắc cũng gần tới rồi. Nó im, không hỏi nữa, kiểu này có hỏi con nhỏ đó cũng chẳng trả lời. Cãi lộn với con này chỉ có nước hộc máu mà chết. Két!! Tiếng xe máy thắng gấp ngay chỗ nó đứng làm nó giật cả mình. Đúng là tính nó quậy nhưng chúa ghét thằng cha nào bẻ cua ngay trứơc mặt nó. Chưa kịp mở miệng chửi thằng nào mắt để gáy thì… -Thấy chưa. Con Lâm nhìn nó cười toe chỉ tay về phía thằng-cha-mà-nó-tính-chửi-ngay-bây-giờ. -Người chở mày đó. Ok, LET’S GO!! Chưa nghe được hết câu nói của con bạn chí cốt thì đã bị át tai bởi tiếng rồ ga của chiếc xe chở con Lâm, rồi mấy chiếc kia cũng thay phiên nhau bay theo. -Ê nhóc, không lên xe là không theo kịp tụi nó đâu đó. Nó tự hỏi tại sao từ khi thân với con Lâm số lần giật mình của nó trong một ngày lại tăng lên đáng kể như vậy. Nó hơi nhíu mày, nó có tật xấu là không bao giờ biết che cảm xúc cho vừa lòng người ta, bây giờ mới thấy thiệt. Nó đâm ra sợ may lỡ chả thấy nó khó chịu nên không chở nó rồi sao. -Nè, có tính đi không vậy? Hắn hỏi lại lần nữa, tiếng xe tắt máy nó nghe rõ mồn một. Nó nhìn mặt cái thằng cha vừa bẻ cua ngay trước mặt nó, chẹp, phải là cái anh mới đúng lẽ. Tóc màu hạt dẻ nè, (nó cực khoái màu này) lại hơi dài nhưng có thể thấy sau vành tai có một dấu xăm, nhìn hơi bị đẹp. Hắn ta đeo kính chuồn chuồn màu trà che gần hết gương mặt nhưng có thể thấy đôi mắt sâu và hàng chân mày rõ nét. Ăn mặc thì khỏi nói, không phải theo mốt mà cũng ra dáng dân chơi cực kỳ. Nó tức thầm trong bụng, thằng cha này không có gì để nó chê được. Buộc lòng nó phải leo lên xe, lại đi Air Blade đen nữa chớ, sao thằng cha này toàn chơi kiểu đúng sở thích của nó không vậy? -Bám chắc đó nha. Vừa yên chỗ nó đã nghe tiếng rồ ga thật lớn, cảm giác duy nhất cho nó biết hắn ta đang chạy rất nhanh là gió đập vào mặt rát cả da và tay nó thì nắm chặt hai bên hông áo của hắn. -Ê. Không chờ tao hả chiến hữu?? Vĩ nãy giờ co rúm người đột nhiên ngồi thẳng dậy, nó cảm giác hắn ta đang giảm tốc độ vì hình như đã đuổi kịp đám đi trước. Nó nhìn qua vai hắn thì thấy hai xe trên là thằng Cường đang chở thằng Hoàng, còn con Lâm thì đi chung với anh nào đó nó không rõ mặt chạy song song với nhau. Ngang với nó thì chỉ có hai chiếc xe là nó với hắn và một cặp chạy SH, mấy người kia chạy sau. Nó thấy cũng lạ, trông có vẻ quậy vầy mà mấy người này không dạt hàng ra chạy cho vui, nhất là khi con Lâm đi đầu, con nhỏ đó chúa liều mà. -Anh làm gì mà cậu ta phải nắm chặt áo anh giữ vậy? Người ngồi sau xe chạy ngang hàng với nó hỏi, cậu ta có vẻ nhỏ hơn nó chừng một, hai tuổi. Nó vội bỏ tay ra sau khi não sử lí kịp câu hỏi của người kia, mà hình như nó thấy cậu ta nhìn nó cười cười thì phải. -Thì chạy rượt theo tụi bây đó, có chút chứ nhiêu. -Một chút của ông là nhiêu trời. Người ngồi trước lên tiếng, nó biết ông này, ổng tên là Giang, lớp 11. Xưng hô thế này thì chắc bằng tuổi với hắn ta, định mở miệng cãi thì hắn đã bị kêu. -ANH PHONG, chạy lên đây em nói cái.
|
Thằng Hoàng nói với xuống, thằng này coi vậy mà giọng khoẻ gớm. Mà hắn cũng phản ứng nhanh ghê, vừa nghe gọi cái là phóng lên làm nó xém bật ngửa, rồi giảm tốc độ đột ngột khiến nó đập mặt vào lưng hắn. Nó lầm bầm, chửi thầm thằng cha này trước giờ chưa chở ai hay sao á. -Giờ đi đâu anh? Thằng Cường hỏi, thằng này nổi tiếng kiệm lời, lâu lâu mới thấy mở miệng. Mà nó mở miệng toàn chuyện quan trọng không, đúng là chuyện quan trọng thiệt. -Chứ không ghé chỗ ông Minh à? Chỗ đó quen nhất mà? Hắn ta hỏi lại, môi cười cười. Thằng cha này không cười kiểu đó không được à? Vừa nghe đến chỗ ông Minh thì mấy đứa kia vội lắc đầu, ngộ hén? Nó lại chẳng hiểu gì hết. Mà hình như cả mấy cặp mắt đều dồn về nó khiến hắn ta à à vài tiếng rồi nói luôn. -Vậy theo anh, có chỗ này quen cũng khá lắm. -Có.. không? Con Lâm hỏi hắn vẻ hơi dò xét, hắn cười khẩy. -Có chớ, nhưng ít hơn chỗ ông Minh, anh mà lại… Nói xong hắn vụt chạy lên trước, làm nó chỉ kịp liếc xéo con Lâm. -Hey nhóc, em tên gì? Đang dừng ngay khúc đèn đỏ thì hắn mở miệng. Thiệt tình nó cũng tính hỏi lâu rồi, bí quá mà. Trước giờ tiết nào nó cũng nói chuyện với tụi kia mà giờ tụi nó lại chạy sau sao mà tám được. Kệ, nói chuyện với hắn chút, đằng nào cũng có công chở nó. -Dạ, Trí Vĩ, anh gọi là Vĩ được rồi. Chậc, đôi lúc nó cũng phục nó ghê. Dù không ưa ai nhưng nó vẫn nói chuyện rất ngoan, bây giờ cái biệt tài đó đang phát huy tác dụng đây. -Ờ, anh là Nguyên Phong, 2 chữ. Gọi sao cũng được. Nhìn qua kính chiếu hậu, nó thấy hắn ta cười một kiểu rất khác. Tự nhiên thấy cũng vui vui, ít ra cũng biết là hắn cười hơi bị đẹp. Bản chất tò mò, nó hỏi thêm, trong trí nhớ của nó thì chỉ có ông Giang, anh Trấn là nó có nói chuyện, còn lại thì… mù tịt. -Thế anh học cùng trường với ông Giang à? Có cùng lớp không? -Ờ, anh lớp 12 rồi. Không bằng tuổi. -Năm nay thi hả? -Đó là chuyện đương nhiên, học mười hai năm rồi không quen sao được. Cả đám dừng lại trước một quán café 2 tầng mang tên Rokbok, nằm ngay ngã ba đường Nguyễn Thị Minh Khai. Gam màu chủ đạo là Trắng – Đen – Đỏ, trên tường được trang trí bởi những từ tiếng anh và những hình vẽ nghệch ngoạc chồng chéo lên nhau. Đứng ở ngoài có thể nhìn thấy rõ các tầng lầu của tiệm vì cửa được làm bằng kính. Theo lời hắn nói thì quán này chỉ vừa mở cửa tầm một, hai tháng, giá lại không phải quá cao nên có thể chấp nhận được. -Ah, Phong! Sao giờ mới ghé ủng hộ bọn này thế? Vừa vào cửa đã có người gọi tên hắn. Một cái anh mà theo nó không hợp nhãn chút nào, quán mặc áo thun trắng in logo của tiệm, tông màu cũng theo đúng chuẩn nhưng mà nhìn cái vẻ mặt người này cứ kỳ kỳ sao ấy. Nhìn điệu bộ nói chuyện chắc là người quen trong một nhóm gì rồi. Hắn bảo cả đám lên lầu trước rồi hắn lên sau. Còn người mà hắn đang nói chuyện thì gọi với theo bảo lên tầng 2 trên cùng á. Đứa nào cũng gật đầu mà có nó là không hiểu mô tê gì hết. -Mày thấy anh Phong sao? Vừa mới bước lên một bậc cầu thang con Lâm liền quay xuống hỏi nó, mặt nó lộ vẻ đang choáng hết sức. Vĩ chưa kịp mở miệng thì cái cậu hồi nãy ông Giang chở đi sau lưng nó lên tiếng. -Không phải chớ sis, sao hỏi nhanh dữ vậy? Vĩ thở dài, hiểu rồi. Từ lần đầu tiên nó cãi nhau với Như – bạn gái nó – con Lâm đã giục nó bỏ con nhỏ đó đi và quen người khác. Nhưng hình như đến lần thứ ba nó than rằng không muốn quen con nào nữa thì.. nó chợt rùng mình khi nhớ đến gương mặt con Lâm lúc đó: mắt sáng rỡ. Không những an ủi nó mà còn vỗ vai nó đôm đốp bảo rằng: “mày không muốn con nào nữa hả? Vậy quen thằng, con thì tao không quen chứ thằng thì nhiều”. Từ lần đó cho đến giờ nhỏ Lâm cứ lâu lâu lại rên rỉ rù nỏ bỏ con vợ hiện giờ mà quen thằng khác tốt hơn đi. Nó không ghét gay, chỉ thấy hơi là lạ, nhưng mà khi hai thằng bạn thân của nó cặp với nhau thì nó lại không có cảm giác gì hết. Trước nay nó cứ nghĩ nhỏ giỡn, thiệt tình bây giờ nó mần thiệt. -Lát lên lầu tao nói với mày. Con bạn tròn tròn của nó hơi lộ vẻ mặt khó chịu nhưng cũng ậm ừ, nhỏ hiểu nó quá mà. -Rồi, nói, hết chối nha con. Nhìn vẻ mặt hớn hở của nhỏ mà nó thấy rợn người rồi. Nó đưa mắt nhìn hai thằng bạn thân còn lại cầu cứu. Nhìn xong nó chỉ biết rủa thầm: hai thằng trời đánh. Bạn bè đang lâm nguy mà tụi nó lại vui vẻ với nhau như thế đấy.
|
-Ừ, cũng bình thường, mới quen có 1 tiếng đồng hồ, mày bảo tao sao? -Ai biết? Con nhỏ bỏ lửng nó quay sang người đang ngồi kế bên. Anh ta đeo kính gọng đen, dáng và cao, nghe đâu là 1m75 .Tóc hơi giống thằng Hoàng, dạng mái rũ thuộc loại ưa nhìn. Nghe thằng Hoàng giới thiệu tên là Tâm – cặp bài trùng với anh Trấn, hôm nay anh Trấn không rảnh nên ảnh bon chen. Vừa nhắc đến hắn, kẻ chở nó – Nguyên Phong – là thấy cái bóng cao cao ngoài cửa, khiếp, thằng cha này cao cũng tầm anh Tâm có khi còn hơn chứ không vừa. Lát sau nó mới biết cái người ông Giang chở hồi nãy là ngừơi yêu ổng, tên Luân. Học bằng với tụi nó nhưng do học sớm nên nhỏ hơn một tuổi. Thằng nhóc dáng nhỏ người, thanh mảnh lại nói chuyện có duyên, nó rất có cảm tình. Những người còn lại như anh Vinh, Nguyên rồi anh Vũ pha trò cũng khá vui. Cả đám cười suốt và lại khá nổi bật vì chỉ có một đứa con gái là nhỏ Lâm nên ai cũng nhìn. Mà Vĩ để ý nhìn xung quanh thì hình như tầng lầu này ngoại trừ nhỏ Lâm là con gái thì tất cả đều là nam và đi thành từng cặp. Đến khoảng 5h30 thì anh Trấn đến, anh này nghe con Lâm bảo cũng là mem chủ chốt trong cái nhóm quậy phá gì đó của nhỏ. Anh này tóc nâu đỏ, dáng cân đối hoà với nước da hơi sạm nắng. Còn có thêm Nguyên Hoàng – người yêu của anh Trấn. Cậu này dân Đà Lạt nên da rất trắng, tóc đen mảnh được vuốt keo trông khá ấn tượng. Trong nhóm này hình như ai cũng nói chuyện lịch sự cả ngoài trừ nhỏ Lâm, hắn và ông Giang. Anh Trấn và Hoàng đến được nửa tiếng thì cả đám kéo nhau lên Diamond ăn sushi. -Không! Tuyệt đối không! Lỡ bị gì thì đau lắm > Nó nhăn nhó nắm lấy cái thành lan can nhìn xuống lầu dưới để tránh khỏi sự lôi kéo của con Lâm. Con nhỏ đang nắm tay nó lôi đi bằng tất cả sức lực nhỏ có đi về phía khu vực bowling. Cả đám kia thì đã mang giày và bắt đầu chơi. Lạy chúa, làm gì thì làm, chơi gì nó cũng dám chứ tuyệt đối không chơi bowling. Nó sợ nhất bowling, cái trái banh tròn tròn mà hồi nó nghĩ là bóng nhựa khi còn bé, nó đã cắn trái banh đó như bao trái banh khác và hậu quả là… Chúa ơi, nó sợ bowling.
|